Chương 4. Trị liệu là chức năng của yêu

Chương 4. Trị liệu là chức năng của yêu

Price:

Read more

Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã

Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho

Bài nói về Thiền

Tập 3

Chương 4. Trị liệu là chức năng của yêu


Câu hỏi thứ nhất:

Làm sao tôi có thể làm việc như người trị liệu theo cách vô ngã? Tôi phải làm gì?

Trị liệu về căn bản là chức năng của yêu, và yêu tuôn chảy chỉ khi không có bản ngã. Bạn có thể giúp người khác chỉ ở mức độ mà bạn là vô bản ngã. Khoảnh khắc bản ngã đi vào, người khác trở nên có tính phòng thủ. Bản ngã lấn lướt; nó tạo ra thôi thúc tự động trong người khác để có tính phòng thủ. Yêu là không lấn lướt. Nó giúp người khác vẫn còn mong manh, mở, không phòng thủ. Do đó, không có yêu không có trị liệu.

Trị liệu là chức năng của yêu. Cho nên với bản ngã, bạn không thể giúp được. Bạn thậm chí có thể phá huỷ người khác. Nhân danh giúp đỡ bạn có thể cản trở trưởng thành của người đó. Nhưng tâm lí học phương Tây bị mắc vào đống lộn xộn.

Điều đầu tiên tâm lí học phương Tây vẫn nghĩ dưới dạng bản ngã lành mạnh. Và bản ngã không bao giờ có thể là lành mạnh. Nó là mâu thuẫn trong thuật ngữ. Bản ngã như nó vậy là ốm yếu. Bản ngã không bao giờ có thể là lành mạnh. Bản ngã bao giờ cũng dẫn bạn hướng tới ngày càng nhiều ốm yếu hơn. Nhưng tâm lí học phương Tây nghĩ - toàn thể tâm lí học phương Tây đã là vậy - rằng mọi người đang khổ từ những bản ngã yếu. Mọi người không khổ từ những bản ngã yếu; mọi người khổ từ quá nhiều thái độ bản ngã.

Nhưng nếu xã hội hướng theo tâm trí gia trưởng nam, lấn lướt, nếu ham muốn duy nhất của xã hội là làm sao chinh phục tất cả, thế thì một cách tự nhiên bạn phải bỏ mọi thứ mang nữ tính trong bạn. Bạn phải bỏ một nửa con người bạn trong quên lãng - và bạn phải sống với nửa kia. Nửa kia không bao giờ có thể lành mạnh vì lành mạnh tới qua tính toàn thể. Nữ tính phải được chấp nhận... nữ tính là vô ngã, nữ tính là cảm nhận, nữ tính là yêu.

Người lành mạnh thực sự là người hoàn toàn được cân bằng giữa nam và nữ. Thực ra, người đó là người có tính nam đã bị cắt bỏ, bị phá huỷ bởi tính nữ của người đó, người đã siêu việt trên cả hai, người không là nam không là nữ - người đơn giản hiện hữu. Bạn không thể phân loại người đó. Người đó là toàn thể, và người đó là lành mạnh. Và với người như vậy, ở phương Đông chúng ta bao giờ cũng coi là Thầy.

Ở phương Đông chúng ta đã không tạo ra bất kì cái gì song song với liệu pháp tâm lí. Phương Đông đã tạo ra Thầy, phương Tây đã tạo ra liệu pháp tâm lí. Khi mọi người bị rối loạn tinh thần, họ đi tới nhà tâm thần ở phương Tây; ở phương Đông, họ đi tới Thầy. Chức năng của Thầy là hoàn toàn khác. Thầy không giúp bạn đạt tới bản ngã mạnh hơn. Thực ra, thầy có thể làm cho bạn cảm thấy rằng bản ngã mà bạn có đã là quá nhiều. Bỏ nó đi! Để nó đi!

Một khi bản ngã bị bỏ đi, đột nhiên bạn là một và toàn thể và tuôn chảy. Và không có khối chắn và không có cản trở.

Ở phương Tây nữa, sớm hay muộn, liệu pháp tâm lí sẽ phải hiểu tâm lí tối thượng - tâm lí của chư Phật. Trước khi tôi đi vào trong nó, tôi muốn nói vài điều về bản ngã - cách cơ chế này vận hành, nó đích xác là cái gì.

Đứa trẻ được sinh ra. Đứa trẻ giống như quả bóng chưa được thổi lên. Quả bóng có đó, nó có thể được thổi phồng lên, nó có thể mang nhiều khí. Nhưng ngay bây giờ không có khí trong nó. Thế rồi, dần dần, chúng ta thổi phồng quả bóng này. Quả bóng này là biểu tượng của bản ngã. Từ năm đầu tiên tới năm thứ bẩy đứa trẻ tồn tại gần như vô ngã. Nó tồn tại trong hoà điệu với sự tồn tại, nó không có phân tách, không biên giới rõ ràng. Nó không biết nó là ai, nó không so sánh, nó không tranh đấu. Nó sống trong thảnh thơi hoàn toàn - đó là cái đẹp của đứa trẻ. Đó là lí do tại sao mắt đứa trẻ là hồn nhiên thế; không căng thẳng nào nổi ở đó, không phiền não nào đã nảy sinh, không sợ.

Phiền não nảy sinh chỉ khi các biên giới của bạn đã trở thành rất rõ ràng. Với các biên giới bạn là tách rời; khi bạn tách rời bạn ở trong nguy hiểm. Việc tách rời đem tới nguy hiểm. Khi bạn bắt đầu cảm thấy rằng "Tôi là bản thân tôi và không là ai khác!" thế thì chết bắt đầu lượn lờ quanh bạn - vì đây là ý tưởng giả. Bạn không là bản thân bạn: bạn là một phần của cái toàn thể. Bạn không là hòn đảo. Bản ngã cho ý tưởng rằng bạn là hòn đảo. Bạn không là hòn đảo; bạn được nối liền với toàn thể sự tồn tại. Bạn không tách rời, cho nên làm sao có thể có chết được? Đó là lí do tại sao đứa trẻ là bất tử - nó có thể đi và chơi với rắn. Nó không có khái niệm về chết, nó là hồn nhiên hoàn toàn thế. Bạo dạn này của đứa trẻ tới từ đâu?

Điều đó tới vì chưa có phân chia; nó sống cuộc sống không phân chia, cuộc sống của sự nhất trí, thống nhất. Đó là lí do tại sao về sau chúng ta liên tục nghĩ với hoài niệm về những ngày đó đã đẹp làm sao, vài năm đó đã đẹp làm sao. Chúng liên tục vẫn còn là thời đại vàng - thơ ca của những ngày đó, điệu vũ, niềm vui, mở hội - điều đó liên tục vẩn vơ quanh bạn trong cả đời bạn. Dường như cái tốt nhất đã xảy ra đầu tiên, và kể từ đó bạn đã rơi và rơi và rơi.

Vì cơ chế cơ bản này, mọi tôn giáo đều lưu truyền chuyện ngụ ngôn về ‘Sa ngã’. Sa ngã giả định rằng đầu tiên chúng ta đã ở cao hơn; chúng ta đã ở cao hơn và thế rồi chúng ta sa xuống thấp hơn. Điều này dường như không phải là tiến hoá rất tốt. Nó là lùi hoá! Đầu tiên bạn đã ở trong thời đại vàng - người Hindu nói vậy, người Ki tô giáo nói vậy, mọi tôn giáo của thế giới đều nói vậy: rằng thời đại vàng thực đã qua trong quá khứ. Bây giờ những ngày càng tăm tối hơn đang tới - Kaliyuga, Thời Đen tối - nó sẽ ngày càng tối hơn. Chuyện ngụ ngôn về Sa ngã này tới từ đâu? Nó tới từ kinh nghiệm sâu sắc của mọi con người. Nó là rất nền tảng.

Đứa trẻ đã thực sự hạnh phúc. Nó đã không biết tới trách nhiệm, nó đã không biết tới phân chia, nó đã không biết tới phân tách. Nó đã là vô ngã. Quả bóng đã có đó, sẵn sàng về tiềm năng. Bạn có thể cho khí nóng vào trong nó bất kì khoảnh khắc nào. Và chúng ta bắt đầu để khí nóng vào - khoảnh khắc đứa trẻ được sinh ra chúng ta bắt đầu để khí nóng vào trong nó. Khoảnh khắc bạn bắt đầu để khí nóng vào, đứa trẻ bắt đầu trở nên ngày càng là một cá nhân.

Mọi đứa trẻ nhỏ đều có vẻ giống vậy. Tại sao chúng có vẻ giống vậy? Chúng không có nhiều phân biệt. Mặt của chúng chưa có nét đặc trưng, chúng không có mặt nạ. Chúng gần như giống nhau, tương tự. Đó là lí do tại sao mọi đứa trẻ có vẻ đẹp. Chúng còn chưa phát triển tính cách đặc biệt, phân biệt, nhân cách. Không có nhân cách này chúng hoàn toàn trong sự tồn tại, là một với nó. Có hài hoà.

Nhưng hài hoà đó sẽ bị phá vỡ sớm hay muộn. Chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho chúng về thế giới. Chúng ta sẽ bắt đầu bảo chúng tên chúng là gì. Chúng ta sẽ bắt đầu bảo chúng là ai - người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo. Chúng ta sẽ bảo chúng liệu chúng là con trai hay con gái. Chúng ta sẽ bắt đầu áp đặt các ý tưởng lên chúng và ước định chúng và chuẩn bị chúng cho thế giới. Chúng ta sẽ cho chúng tới trường học và tới đại học và, dần dần, chúng ta sẽ huấn luyện chúng.

Toàn thể nền giáo dục của chúng ta bao gồm việc huấn luyện tinh vi trong bản ngã; đó là lí do tại sao giáo dục có tính ganh đua thế. Nó tuỳ thuộc vào tham vọng tạo ra tham vọng! Nói với đứa trẻ, "Con phải đứng đầu lớp. Con phải lên hàng đầu của đại học; con phải giành được huy chương vàng trong đại học. Đây là cách con phải học làm sao đứng đầu hàng. Thế rồi toàn thể cuộc sống của con, con sẽ phải làm việc cho nó. Trước hết học bản đồ, và thế rồi toàn thể cuộc sống của con làm việc cho nó. Dù con ở bất kì chỗ nào, liên tục cố gắng là người đứng đầu hàng."

Lo âu lớn được tạo ra, phiền não lớn được tạo ra. Chứng thần kinh được tạo ra từ đó.

Từ một tuổi tới bẩy tuổi đứa trẻ vẫn còn giống như quả bóng chưa thổi phồng lên. Từ bẩy tuổi tới mười bốn tuổi trẻ vị thành niên bắt đầu thu lấy dáng vẻ. Đó là lí do tại sao trẻ vị thành niên gặp khó khăn, bao giờ cũng sẵn sàng nói ‘không’ và bao giờ cũng sẵn sàng đánh nhau và bao giờ cũng sẵn sàng nổi dậy. Suốt nhiều thời đại điều đó đã là vậy, nó không phải là cái gì đó mới trong thời đại này. Suốt nhiều thời đại tuổi vị thành niên đã từng là vấn đề của thời đại. Bản ngã đã bắt đầu vận hành. Trẻ vị thành niên nói, "Tôi muốn theo cách riêng của tôi, tôi muốn làm việc của tôi! Đúng hay sai không phải là vấn đề - việc của tôi, tôi muốn làm!"

Chúng ta tạo ra nó: chúng ta cũng đè nén nó. Chúng ta tạo ra nó để cho đứa trẻ có thể tranh đấu với người khác trong thế giới. Nhưng đứa trẻ bắt đầu tranh đấu với bố mẹ nữa! Có vấn đề. Bố mẹ không muốn đứa trẻ mang bản ngã của nó chống lại họ, nhưng nó sẽ thực hành ở đâu? - họ là những người gần gũi nhất. Cho nên có mâu thuẫn trong cơ chế này. Họ muốn nó chống lại toàn thế giới: "Đi và cạnh tranh với mọi người đi! Là chiến binh và chứng tỏ khí phách của con và chứng tỏ gai góc của con - chứng tỏ rằng con là ai đó!" Nhưng đứa trẻ bắt đầu học ở gia đình. Một cách tự nhiên, mọi thứ phải được bắt đầu ở gia đình. Nó nói ‘không’ với mẹ, ‘không’ với bố. Bố nói, "Đừng hút thuốc lá!" và nó sẽ hút thuốc lá. Và bố nói, "Không đi xem phim!" và nó sẽ đi xem.

Bây giờ chúng ta đang đầu độc. Khi bạn đầu độc ai đó, bạn không thể tin cậy được rằng người đó sẽ ném chất độc của mình chỉ vào thế giới bên ngoài và người đó sẽ không ném chất độc vào bạn. Tuổi vị thành niên là thời gian rắc rối nhất - vì trẻ vị thành niên do dự giữa hai điều đối lập, giữa hai cực. Nó biết thời thơ ấu vẫn còn đó và đã là thời đẹp thế. Nó còn chưa bỏ thời thơ ấu một cách tuyệt đối. Nó vẫn có thể hiểu thấu, đôi khi nó đi lại vào trong thời này. Đôi khi trẻ vị thành niên lại trở thành đứa trẻ - đang chơi cùng trò chơi, đuổi theo bướm, nhặt vỏ sò trên bãi biển - nó trượt trở lại. Thế thì nó lại là đẹp. Thế rồi nó quay lại vì nó phải đi tới trường và nó phải học toán học và địa lí và lịch sử; và nó phải ganh đua và kì thi đang tới gần. Nó liên tục di chuyển giữa hai lãnh thổ này; do đó nó trở nên rất lo nghĩ, không chắc chắn về bản thân nó.

Mãi cho tới năm thứ bảy nó đã rất chắc chắn, không có vấn đề gì. Bây giờ vấn đề này đang nảy sinh: bản ngã đang tới, quả bóng bắt đầu lấy hình dạng - không rất hoàn hảo, nhưng quả bóng bắt đầu lấy hình dạng. Bây giờ bạn có thể thấy trẻ vị thành niên đang trở thành khác với người khác.

Trẻ vị thành niên nhấn mạnh vào khác biệt của họ. Nếu bạn để mọi trẻ em phải theo một cách ăn mặc, chúng sẽ không thích điều đó - thế thì chúng mất sự phân tách của chúng. Chúng muốn trang phục riêng của chúng. Chúng muốn mọi thứ theo cách riêng của chúng. Chúng muốn phòng riêng của chúng có biển tên. Chúng bắt đầu kí tên của chúng trên sách của chúng - chữ kí đã đi vào trong hiện hữu.

Tính cách xuất hiện cùng với trẻ vị thành niên. Và gần như bao giờ cũng vậy, nếu bạn quan sát đúng một trẻ vị thành niên, bạn có thể viết ra toàn thể tương lai của người đó. Tính cách bắt đầu hình thành, các nền tảng bắt đầu trồi lên bề mặt - cậu bé đang trở thành cái gì. Mọi khả năng có đó, nhưng vài khả năng bắt đầu trở thành thực tại, và vài khả năng, dần dần, co lại và mất đi. Liệu đứa trẻ sẽ trở thành nhạc sĩ hay nhà thơ hay hoạ sĩ hay chính khách hay nhà huyền bí - tuổi vị thành niên là tuổi mà bạn có thể phán xét. Trước điều đó không thể nào phán xét được vì quả bóng không có hình dạng, dáng vẻ còn chưa đi vào. Và với tuổi vị thành niên một nỗ lực lớn để được tự do khỏi mọi hình mẫu, kỉ luật...

Từ tuổi mười bốn tới tuổi hai mươi tám là giai đoạn thứ ba của quả bóng hay bản ngã - tuổi thanh niên thổi phồng lên tới đầy đủ. Với tuổi mười bốn một loại tính đầy đủ đi vào trong sự sống vì người ta trở nên chín muồi về dục. Không cái gì cho nhiều dáng vẻ cho bản ngã hơn là dục. Không có chín muồi dục bạn vẫn còn thiếu cái gì đó. Bố mẹ bạn có cái gì đó - họ có thể sinh con, bạn không thể. Bạn cảm thấy bất lực. Cho đến tuổi mười bốn, cậu bé không còn là cậu bé - ít nhất nó không nghĩ rằng nó là cậu bé. Bên trong nó bắt đầu nghĩ về bản thân nó như đàn ông, đàn ông người lớn. Và cậu bé bắt đầu lấy nhiều dáng vẻ hơn; nhiều hương vị của bản ngã đi vào. Với chín muồi dục bản ngã đi tới việc nở hoa đầy đủ của nó. Quả bóng được thổi phồng lên tới sự đầy đủ, nhân cách nảy sinh rõ ràng và to lớn.

Trong thời vị thành niên bạn có thể đã nhìn sâu và thấy nhân cách, nhưng trên bề mặt của tuổi thanh niên bạn không cần nhìn sâu - điều đó được viết khắp trên mặt. Với thời vị thành niên đã có chút ít linh hồn nổi dậy, nhưng với thời thanh niên có cách mạng. Người đó sẵn sàng phá huỷ bất kì cái gì. Người đó trở nên có tính phá huỷ, vì chỉ qua phá huỷ mà người đó có thể chứng tỏ rằng người đó là ai đó. Người đó chống lại mọi qui tắc, qui chế; người đó không muốn tin vào bất kì cái gì. Người đó không muốn tin vào bất kì truyền thống nào, vào bất kì tôn giáo nào. Người đó muốn nói ‘không’ với bố, ‘không’ với mẹ. Không chỉ điều đó: người đó muốn nói ‘không’ với Thượng đế, 'không' với nhà thờ, 'không' với Kinh Thánh, 'không' với Gita. Người đó muốn nói 'không' với toàn tâm. Bản ngã đã đi vào theo cách hoàn hảo.

Giai đoạn thứ ba này cho người đó cảm giác "Mình là mình và không là ai khác!" Bản ngã ở đỉnh đầy đủ của nó. Vào lúc này thời thanh niên bao giờ cũng sẵn sàng đánh nhau, bùng nổ. Hung hăng, bạo hành, tham vọng, cách mạng - tất cả đi vào trong máu và xương của người đó.

Giai đoạn thứ tư là từ hai mươi tám tới năm mươi sáu tuổi - trung niên - được thổi phồng ra ngoài năng lực tự nhiên. Quả bóng được thổi phồng ra ngoài năng lực tự nhiên. Năng lực tự nhiên được đạt tới trước tuổi hai mươi tám; đó là việc quả bóng có thể đi được bao xa. Giữa hai mươi tám và năm mươi sáu nó bắt đầu vượt ra ngoài giới hạn của quả bóng. Tăng huyết áp nảy sinh. Đây là những ngày khó khăn nhất.

Cho tới hai mươi tám tuổi bạn đã được dạy để thổi phồng bản ngã ngày càng nhiều hơn, cho nên bạn liên tục thổi phồng. Nó đã trở thành một thứ thói quen. Trong hai mươi tám năm bạn đã từng thực hành chỉ một điều - qua giáo dục, qua dạy dỗ, qua ước định - thổi phồng bản ngã. Bây giờ nó đã trở thành thường lệ: bạn liên tục thổi phồng mà không nghĩ chút nào rằng có năng lực giới hạn cho quả bóng. Bạn liên tục đẩy ngày càng nhiều khí vào - tăng huyết áp nảy sinh. Cho nên chính là ở đâu đó giữa hai mươi tám và năm mươi sáu mà bạn bắt đầu bị cao huyết áp, đau tim. Chính là ở đâu đó giữa hai tuổi này mà bạn phải đi tư vấn người trị liệu tâm lí, mà bạn bắt đầu trở nên lung lay, mà mọi sự dường như không đi theo đường đúng, như bạn đã mong đợi chúng đi, như chúng đã ít nhất dường như đi đúng mãi cho tới hai mươi tám tuổi. Bây giờ chúng không còn đi theo đường đúng. Mọi thứ dường như đi sai.

Bạn đang thành công trong cuộc sống; bạn có tiền, bạn có danh giá, kính trọng, nhưng bằng cách nào đó bạn đang biến mất trong nó. Bạn đang đánh mất con người bạn, an bình của bạn, thư thái của bạn. Bất ổn, bất ổn lớn, sốt nảy sinh. Đây là những ngày khó khăn nhất. Đây là những ngày khi người ta trở nên ốm về thể chất, về tinh thần. Lo âu nảy sinh, phiền não nảy sinh, rối loạn tâm thần và mọi loại chứng thần kinh đi vào trong con người bạn. Đây là giai đoạn thứ tư.

Giai đoạn thứ năm là từ năm mươi sáu tới một trăm mười hai tuổi, sự mở rộng tối thượng. Chỉ ngay bên bờ của bùng nổ, bất kì khoảnh khắc nào. Bạn sẵn sàng, chỉ một hơi thở phì ra thêm nữa và bạn sẽ bùng nổ. Việc thổi phồng không còn là có thể được. Đây là lúc mà người ta bắt đầu hi vọng rằng chết sẽ tới, bắt đầu nghĩ về chết. Không chỉ bắt đầu nghĩ, mà còn có một loại hi vọng rằng "Chết sẽ tới và làm nhẹ cho mình mọi gánh nặng này."

Thế rồi giai đoạn thứ sáu: quả bóng nổ.

Từ giai đoạn thứ sáu có hai khả năng - giai đoạn thứ bẩy có hai khả năng - phương Đông và phương Tây. Khả năng phương Tây là: bạn chết, và bạn lại được tái sinh như quả bóng chưa thổi trong bụng mẹ nào đó. Chết là khả năng thứ bẩy nếu tâm lí học phương Tây được phép nói đầy đủ về nó. Nếu không có gì như tôn giáo, thế thì từ giai đoạn thứ sáu, giai đoạn thứ bẩy được tự động sinh ra. Bạn chết ở đây, bạn chỉ biết một cách hiện hữu, bạn lại được sinh ra trong bụng mẹ - lại là quả bóng chưa thổi - và bạn bắt đầu cùng vòng tròn, cùng sự lặp lại, cùng đường mòn.

Đây là điều, ở Ấn Độ, chúng ta gọi là samsara - thế giới. Từng việc chết đem bạn trở lại sống lần nữa, và lần nữa bạn bắt đầu cùng trò chơi! Và trò chơi này đã được chơi hàng triệu lần! Và bạn liên tục chơi, bạn liên tục chơi... cùng điều lặp đi lặp lại mãi. Những người có cảm nhận và thông minh, họ trở nên tỉnh táo. Họ thấy toàn thể cái vô tích sự của nó. Vấn đề là gì? Tại sao liên tục lặp lại như bánh xe? Tại sao có bánh xe sinh tử này?

Thế rồi có khả năng khác và đó là khả năng phương Đông: hoặc bạn chết - bạn nổ và bạn được sinh ra; hoặc bạn không chết - bạn không nổ. Thấy ra toàn thể cái ngớ ngẩn của bản ngã, bản thân bạn thảnh thơi, bạn đâm thủng nó. Đó là điều tôi gọi là tính chất sannyas - bạn đâm thủng quả bóng. Không khí xì ra khỏi nó, quả bóng co lại; nó trở thành giống như nó đã vậy khi bạn còn là đứa trẻ.

Đây là thời thơ ấu thứ hai: bạn đã trở thành người được sinh hai lần. Không trong bụng mẹ khác nào đó, không trong cuộc sống khác nào đó - ở đây bây giờ. Bạn đã bỏ bánh xe. Đó là lí do tại sao chúng ta nói thánh nhân lại giống như đứa trẻ nhỏ. Vòng tròn là đầy đủ. Không bụng mẹ nào được cần cho ông ấy: ông ấy đã trở thành bụng mẹ cho bản thân ông ấy. Lần nữa ông ấy là hồn nhiên. Lần nữa cây lại mầu sắc, lần nữa mặt trời là niềm vui. Lần nữa mọi thứ là mở hội. Thượng đế lại bước đi trên đất. Ông ấy ở trong thiên đường. Ông ấy đã không đi bất kì đâu! Ông ấy đã đơn giản bỏ quả bóng đó, cái đã tạo ra toàn thể phiền muộn.

Đây là việc sinh của tâm thức mới; không phải của thân thể mới, mà là của hồn mới - việc sinh của con người mới; không của máy mới, không của nhà mới, mà người cư ngụ đã thay đổi. Đây là biến đổi.

Bây giờ, hai khả năng này có đó ở giai đoạn tối thượng. Nhưng nếu bạn đã được nuôi dưỡng liên tục theo cách phương Tây, theo cách vật chất, theo cách bản ngã, thế thì sẽ khó cho phương án kia đột nhiên xảy ra.

Cho nên ở phương Đông chúng ta đã từng làm một điều rất nghịch lí kì lạ. Ở phương Đông chúng ta làm một điều: chúng ta liên tục giúp người mới tới trở nên bản ngã, và bên cạnh đó chúng ta liên tục giúp người đó nhớ rằng bản ngã không phải là mục đích - cái tên hay, nhưng người ta phải đi ra khỏi nó. Chúng ta dạy bản ngã, chắc chắn, nhưng đồng thời chúng ta cũng dạy vô ngã. Chúng ta cho người đó cả hai cánh, cho nên bao giờ cũng có khả năng cho người đó đổi hướng bất kì khi nào người đó muốn. Tại bất kì điểm nào người đó muốn đổi hướng, người đó có thể đổi hướng. Bất kì khoảnh khắc nào quả bóng đều có thể bị chọc thủng. Chúng ta dạy người đó nghệ thuật chọc thủng nó nữa.

Ở phương Tây bạn chỉ được dạy một điều - cách liên tục bơm nhiều khí hơn vào quả bóng. Và nếu đôi khi việc chọc thủng xảy ra một cách tự động, bạn đã được dạy cách vá lại nó. Tâm lí học của bạn không là gì ngoài... nó giống như chiếc gara ô tô. Xe không chạy tốt, bạn đi tới gara, và thợ cơ khí của gara đem nó trở lại sự bình thường của nó. Người đó đem nó trở lại việc vận hành cũ của nó.

Tràng kỉ của nhà trị liệu tâm lí giống như ga ra cho bạn. Khi - bất kì khi nào chỗ xì hơi nào đó bắt đầu xuất hiện trong hình mẫu sống của bạn, bạn lập tức chạy xô tới nhà trị liệu tâm thần, để cho ông ấy có thể bịt kín chỗ xì hơi và bạn lại có thể tiếp tục bơm khí vào trong nó.

Cách thức phương Đông, tâm lí học của chư Phật, là ở chỗ bất kì khi nào chỗ xì hơi xảy ra, cảm thấy hạnh phúc. Giúp nó, nó là tốt! Để quả bóng này ra đi! Nhưng nhớ, điều đó không ngụ ý rằng chúng ta muốn mọi người không tăng trưởng trong bản ngã. Đầu tiên bạn phải tăng trưởng trong bản ngã - đó là phần tự nhiên của trưởng thành.

Cho nên nếu bạn hỏi tôi, gợi ý của tôi là: cho tới tuổi năm mươi sáu... đó là tuổi giữa chừng nếu chúng ta lấy khoảng sống từ một tuổi tới một trăm mười hai tuổi. Đó là điều người yogi nói tuổi tự nhiên của con người là một trăm mười hai tuổi. Từng người đều có năng lực sống ít nhất lâu chừng đó nếu mọi thứ đi đúng. Nếu sinh lực đi theo hướng đúng, một trăm mười hai tuổi đã được ấn định bởi người yogi suốt nhiều thời đại là giới hạn tự nhiên của cuộc sống. Nếu chúng ta chết trước thế thì cái gì đó đã đi sai - hoặc trong thân thể hoặc trong tâm trí, hoặc trong thức ăn, hoặc trong xã hội, cái gì đó đã đi sai. Chúng ta đã không hoàn thành tiến trình tự nhiên. Cho nên năm mươi sáu chỉ là đường ở giữa. Đó là lí do tại sao người Hindu nói rằng sau năm mươi tuổi bạn bắt đầu nghĩ về tính chất sannyas, về từ bỏ. Và đến bẩy mươi nhăm, suy nghĩ sẽ không có tác dụng: bạn lấy cú nhảy.

Nhưng chúng ta chuẩn bị từ chính lúc bắt đầu. Chúng ta nói: Có bản ngã mạnh, và cũng có một loại sức mạnh khác mà không là của bản ngã, để cho khi bản ngã trở thành quá nhiều bạn có thể bỏ nó nữa. Để sự hiện diện của bạn cũng là mạnh, như bản ngã của bạn là mạnh. Sự hiện diện mạnh được cần để bỏ bản ngã mạnh.

Ở phương Đông bạn đã được dạy chỉ tăng trưởng trong sức mạnh khi có liên quan tới bản ngã. Thế thì bản ngã trở thành quá mạnh và bạn quá bất lực và bạn không thể làm được bất kì cái gì với nó, bạn không thể bỏ được nó.

Chẳng hạn: bạn đã được dạy cách nghĩ, nhưng bạn đã không được dạy cách dừng suy nghĩ. Cho nên suy nghĩ trở thành rất rất khéo, rất logic, hợp lí, rất được hội tụ, tập trung. Thế rồi một ngày nào đó bạn muốn dừng nó nhưng bạn không thể dừng được - hiện hữu của bạn là rất rất bất lực. Bạn đã để toàn thể năng lượng của bạn vào trong suy nghĩ và hiện hữu còn lại mà không có năng lượng. Bây giờ nô lệ mà bạn đã huấn luyện trở thành chủ. Dường như bạn đã liên tục nuôi nô lệ và bỏ đói chủ. Dần dần, nô lệ đi tới biết rằng bạn là không gì cả. Tại sao nó phải cho phép bạn ngồi trên ngai vàng? Nó tống bạn ra khỏi ngai và ngồi vào ngai, và bạn không thể làm được bất kì cái gì.

Bạn đã quan sát điều đó nhiều lần. Trong đêm bạn muốn đi ngủ và các ý nghĩ vẫn tiếp tục. Và bạn nói với chúng, "Xin dừng lại đi!" Nhưng chúng không dừng, chúng không nghe chút nào, chúng không bận tâm về bạn. Chúng liên tục mãi.

Dạy suy nghĩ là tốt, nhưng tốt hơn nhiều là dạy cách không nghĩ nữa! để cho việc suy nghĩ vẫn còn là nô lệ và việc hiện hữu vẫn còn là chủ. Có bản ngã là tốt, bằng không trong cuộc sống bạn sẽ không có xương sống nào. Bạn sẽ bị nghiền nát bởi bất kì ai. Nếu bạn không có bản ngã nào trong cuộc sống, bạn sẽ vẫn còn là vô thực thể, bạn sẽ bị khai thác, áp bức, hành hạ. Bất kì người nào, bất kì Adolf Hitler nào sẽ trở thành người chăn cừu của bạn, và bạn sẽ là cừu. Không, điều đó là không tốt. Bạn phải được dạy bản ngã, nhưng đồng thời, điều quan trọng và có ý nghĩa hơn nhiều là dạy bạn để cho bất kì khoảnh khắc nào bạn muốn ngắt kết nối bản thân bạn với bản ngã, bạn có thể ngắt kết nối. Bất kì khoảnh khắc nào bạn muốn xì hơi bản ngã, bạn có thể xì hơi. Bất kì khoảnh khắc nào bạn muốn bỏ quả bóng, bạn có thể bỏ quả bóng.

Cuộc hành trình bên ngoài cần bản ngã, cuộc hành trình bên trong cần vô ngã. Khi bạn tranh đấu, bản ngã được cần. Người lính cần bản ngã, nhưng thánh nhân cần vô ngã. Và sự sống không phải toàn là tranh đấu. Nếu sự sống toàn là tranh đấu, thế thì nó là vô nghĩa. Có những khoảnh khắc vui không tới qua tranh đấu, cái tới qua thảnh thơi. Bản ngã không bao giờ cho phép bạn thảnh thơi; nó giữ bạn liên tục căng thẳng. Do đó căng thẳng phá huỷ bạn - thân thể, tâm trí, mọi thứ bị phá huỷ bởi căng thẳng và dồn nén.

Bạn hỏi tôi: Làm sao tôi có thể làm việc như người trị liệu theo cách vô ngã?

Ở phương Đông cách tiếp cận của chúng ta là ở chỗ người trị liệu phải không làm việc chút nào. Người trị liệu trở thành chỉ là phương tiện cho năng lượng của Thượng đế. Người đó chỉ là sẵn có như cây trúc hổng để cho Thượng đế có thể đi qua người đó. Người chữa lành phải trở thành chỉ là lối chuyển.

Bệnh nhân - trong con mắt phương Đông - là người đã mất tiếp xúc với Thượng đế. Người đó đã trở thành quá bản ngã và người đó đã mất tiếp xúc với Thượng đế. Người đó đã tạo ra bức Trường thành Trung Quốc quanh bản thân người đó tới mức người đó không còn biết thêm nữa về Thượng đế là gì, người đó không còn biết tính toàn bộ là gì. Người đó hoàn toàn bị ngắt kết nối khỏi gốc rễ, khỏi chính cội nguồn của sự sống. Đó là lí do tại sao người đó ốm - về tinh thần, về thể chất hay bất kì cách nào khác. Ốm ngụ ý rằng người đó đã mất dấu vết của cội nguồn. Người chữa lành, người trị liệu ở phương Đông được mong đợi kết nối người ốm với cội nguồn. Người đó đã đánh mất cội nguồn, nhưng bạn vẫn còn kết nối.

Bạn cầm tay một người. Người đó bị ẩn kín đằng sau bức tường. Để người đó ẩn kín đằng sau bức tường đi. Cho dù bạn có thể cầm tay người đó qua một cái lỗ trong bức tường này... nếu người đó có thể tin cậy bạn - người đó không thể tin cậy và Thượng đế, người đó không biết Thượng đế nghĩa là gì. Từ đó đã trở thành vô nghĩa với người đó. Nhưng người đó có thể tin cậy người trị liệu, người đó có thể cầm tay người trị liệu. Người trị liệu là trống rỗng, chỉ trong hoà hợp với Thượng đế, và năng lượng bắt đầu tuôn chảy. Và năng lượng đó là sống động, là làm khoẻ lại tới mức sớm hay muộn nó phá huỷ bức Trường thành Trung Quốc kia quanh bệnh nhân, người đó có thoáng nhìn về vô ngã. Thoáng nhìn đó làm cho người đó mạnh khoẻ và toàn thể, không cái gì khác làm cho người đó mạnh khoẻ và toàn thể.

Cho nên nếu bản thân người trị liệu là bản ngã, thế thì việc trị liệu là không thể được. Cả hai đều là tù nhân. Nhà tù của họ là khác, nhưng họ không thể giúp gì mấy.

Toàn thể cách tiếp cận của tôi về trị liệu là ở chỗ người trị liệu phải trở thành công cụ của Thượng đế. Tôi không nói đừng biết bí quyết. Biết bí quyết đi! - nhưng làm cho bí quyết đó thành sẵn có cho Thượng đế. Để Ngài dùng nó. Học trị liệu tâm lí, học mọi loại trị liệu đi. Biết bất kì cái gì là có thể để biết, nhưng không bám lấy nó. Để nó đó, để Thượng đế là sẵn có qua bạn. Để Thượng đế qua mọi bí quyết của bạn, để Thượng đế tuôn chảy qua mọi bí quyết của bạn. Để Ngài là cội nguồn của chữa lành và trị liệu. Đó là điều yêu là gì.

Yêu làm thảnh thơi người kia. Yêu cho người kia sự tin cậy. Yêu trút lên người kia, chữa lành vết thương của người kia.

Câu hỏi thứ hai liên quan tới câu hỏi thứ nhất:

Chữa lành linh hồn có thể tách rời khỏi thế giới quan tôn giáo không?

Không. Chỉ bộ phận thì điều đó là có thể. Con người có ba bình diện của sự hiện hữu của mình: thân, trí và hồn. Tâm trí là ở giữa, nó là chiếc cầu. Một nửa bao gồm thân, một nửa chứa hồn. Cho nên nếu bạn bỏ chiều tôn giáo hoàn toàn, tâm trí không bao giờ có thể là toàn thể; nó bao giờ cũng là một nửa, cái gì đó sẽ bị thiếu.

Đó là điều Carl Gustav Jung đã đi tới biết ở giai đoạn cuối đời ông ấy. Ông ấy phải đã điều trị cho hàng nghìn bệnh nhân. Đến cuối cùng ông ấy đã khẳng định, "Đây đã là quan sát của tôi: rằng độ tuổi bốn mươi hai dường như mang tới cái gì đó mới trong cuộc sống của con người. Cũng như ở độ tuổi mười bốn dục đi vào, như vậy ở độ tuổi bốn mươi hai tôn giáo phải đi vào. Mọi người khổ sau bốn mươi hai bằng cách nào đó này khác là khổ do thiếu chiều hướng tôn giáo." Đó là quan sát của Jung. Bằng cách nào đó họ cần tiến tới Thượng đế. Họ có thể không biết về điều đó, nhưng vấn đề cơ bản của họ là ở đó. Và nó phải ở đó.

Sự sống có hai phần: sinh và chết. Khi bạn là thanh niên bạn quá đầy sinh, bạn ở gần sinh. Bạn không bận tâm về chết. Khi bạn bắt đầu đi tới gần chết, một ngày nào đó bạn đi qua biên giới của sinh và bạn đi vào trong biên giới của chết. Thế thì bạn bắt đầu nghĩ về chết. Và không có cách khác để giải quyết sợ chết ngoại trừ qua tôn giáo. Và bạn không thể giải được nó, nó liên tục lay bạn, làm bạn run lên; nó liên tục giày vò tim bạn. Nó trở thành vết thương. Bạn có thể né tránh nó, bạn có thể không nhìn vào nó. Bạn có thể vẫn còn bận bịu trong cả nghìn lẻ một thứ. Bạn có thể không nghĩ về nó một cách có ý thức, nhưng một cách vô thức chết đang tới gần hơn, và toàn thể sự sống của bạn bắt đầu mất nghĩa.

Ở giữa sống một ngày tới khi đột nhiên chết trở nên có ý nghĩa. Khoản khắc bạn nhận ra rằng chết là có ý nghĩa, bạn phải nhận ra chiều hướng tôn giáo. Tôn giáo tồn tại vì chết.

Chủ nghĩa vật chất chắc sẽ là ổn hoàn hảo nếu như không có chết; chắc sẽ không có nhu cầu tôn giáo. Nếu như chỉ có sinh và không có chết, thế thì chủ nghĩa vật chất chắc đã là tất cả, thế thì Charvarka, Epicurus, Karl Marx - những người này chắc đã là chư Phật. Thế thì không có cái gì khác. Nếu chỉ có việc sinh, thế thì ai bận tâm? Nếu bạn sẽ sống ở đây mãi mãi, bạn sẽ sống ở đây mãi mãi, ai bận tâm về phẩm chất cuộc sống, hay về cái gì đó sâu hơn? Thế thì liên tục tận hưởng là đủ! Thế thì "Ăn, uống, vui vẻ" là lời kinh duy nhất. Không Veda, không Kinh Thánh khác nào được cần.

Nhưng chết tới. Và bởi vì chết tới, Phật trở thành quan trọng, Mahavir trở thành quan trọng, Christ trở thành quan trọng. Họ cho bạn cái nhìn ra bên ngoài chết, cái vượt qua chết, cái chinh phục chết. Tôn giáo không là gì ngoài cánh cửa để lắng đọng quan hệ với chết.

Tâm trí không thể thực sự lành mạnh mà không có cái nhìn tôn giáo về thế giới. Nó sẽ là cái nhìn thiên lệch. Bạn không chỉ là thân thể, cho nên chỉ nghĩ dưới dạng vật chất sẽ không thoả mãn cho bạn. Và bạn không chỉ là tâm trí, cho nên chỉ lành mạnh tâm lí sẽ không có tác dụng. Bạn có linh hồn nữa, và linh hồn là ở trung tâm. Đó là chính cốt lõi của bạn. Nếu cái đó vẫn còn bị ngột ngạt, nếu cái đó vẫn còn bị bỏ đói, bằng cách nào đó này khác việc ngạt thở đó, việc đói đó, sẽ tạo ra hiệu ứng trong tâm lí, trong thể chất nữa. Nó sẽ tới từ cội nguồn, rỉ ra như chất độc, và bạn sẽ liên tục làm mọi thứ, và dầu vậy bạn sẽ thấy cái gì đó đang thiếu, cái gì đó có ý nghĩa sâu đang thiếu.

Đó là điều chủ nghĩa vật chất phương Tây đã tới. Mọi thứ là sẵn có đó, nhưng nghĩa bị mất, ý nghĩa bị mất, vinh quang bị mất, chân giá trị bị mất. Hồn đang thiếu. Jesus nói: "Và ông có thể thu được cái gì cho dù ông thu được toàn thế giới và làm mất hồn của ông?"

Câu hỏi thứ ba:

Tại sao thầy không cho bất kì chứng thực nào về sự tồn tại của Thượng đế?

Tại sao tôi phải cho? Nếu bản thân Thượng đế không sẵn lòng cho bất kì chứng thực nào, thế thì sao tôi phải cho?

Thượng đế vẫn còn không có chứng thực vì lí do nào đó. Mọi người phải chứng thực Ngài bằng kinh nghiệm riêng của mình. Nếu Thượng đế trở nên được chứng thực, Ngài sẽ không còn là Thượng đế nữa. Nếu Thượng đế được chứng thực chỉ như hòn đá được chứng thực, thế thì Ngài sẽ không là Thượng đế.

Thượng đế là tiềm năng, là khả năng. Thượng đế là điều hứa hẹn. Nếu Thượng đế có thể được chứng thực ở đây bây giờ, và tôi có thể đặt Thượng đế lên bàn và bạn có thể xem xét kĩ lưỡng mọi thứ và giải phẫu và làm mọi thứ với Ngài, Ngài sẽ không là Thượng đế thêm nữa. Ngài sẽ trở thành một vật. Bất kì cái gì được chứng thực đều trở thành vật. Thượng đế không là vật. Thượng đế không thể được chứng thực.

Nhưng tôi không nói rằng bạn không thể chứng thực - mọi người có thể chứng thực cho ham muốn của trái tim riêng của mình! Nhưng không ai có thể chứng thực cho bất kì người nào khác. Bạn phải đi cuộc hành hương của riêng của bạn. Thượng đế được chứng thực cho tôi! Duy nhất Thượng đế được chứng thực cho tôi - không cho bạn, không cho những cây này. Duy nhất Thượng đế hiện hữu. Duy nhất cái vô hình tướng hiện hữu, và các bạn là mọi hình tướng của nó. Nhưng điều đó được chứng thực cho tôi. Nó có thể trở thành kinh nghiệm được chứng thực cho bạn nữa. Nhưng nó không thể được vay mượn, tôi không thể trao nó cho bạn. Và điều đó sẽ không thoả mãn.

Mỗi lúc, từng cá nhân riêng biệt phải chứng thực Thượng đế lặp đi lặp lại. Điều đó là hứa hẹn. Và khi bạn chứng thực theo cách riêng của bạn, khi bạn đi tới đương đầu với Thượng đế theo cách riêng của bạn, khi bạn có việc cảm riêng của bạn, Ngài được chứng thực. Và dầu vậy Ngài không trở thành một vật, Ngài không trở thành đối thể. Ngài vẫn còn là tính chủ thể của bạn, kinh nghiệm bên trong nhất của bạn. Thượng đế vẫn còn riêng tư, Thượng đế không bao giờ có thể được làm thành công khai.

Phật đã biết, Ramakrishna đã biết, Raman đã biết - họ không thể kéo Ngài ra bãi chợ. Bao nhiêu bhaktas, bao nhiêu người sùng kính đã biết Ngài? Họ không thế thuyết phục được Ngài rằng "Ít nhất một hôm nào đó, tới bãi chợ và để mọi người thấy ngài. Điều đó sẽ là tốt, thế thì tất cả họ sẽ trở thành có tính tôn giáo." Nhưng Thượng đế đã không nghe điều đó. Thượng đế biết hơn nhiều. Điều đó sẽ là kết thúc của tôn giáo. Một khi Thượng đế trở thành hiện tượng công khai, điều đó sẽ là kết thúc.

Bạn không tôn thờ bất kì vật nào. Bạn không thể tôn thờ bất kì vật nào! Vật phải được dùng, không để được tôn thờ. Nếu Thượng đế được chứng thực như bất kì vật nào khác, thế thì bạn sẽ dùng Ngài! Bạn sẽ để Ngài vào cả nghìn lẻ một việc dùng. Bạn sẽ nói "Bây giờ làm cái này! Bây giờ làm cái kia! Bây giờ tạo ra dầu hoả từ nước! Làm bánh mì từ đá!" Bạn sẽ đặt Ngài vào sử dụng, và bạn sẽ rất giận và phàn nàn và bao giờ cũng quát Ngài và rầy la. Đánh và phản đối và gherao và mọi điều đó bạn sẽ làm.

Thượng đế không là thứ được chứng thực vì Thượng đế không là vật. Chỉ các vật có thể được chứng thực. Tôi có thể chứng thực rằng đây là hòn đá trong tay tôi. Làm sao tôi có thể chứng thực được rằng có yêu trong mắt tôi dành cho bạn? Yêu không là hòn đá, nó không thể được chứng thực. Chỉ những người sẵn có cho tôi sẽ biết nó. Chỉ những người sẵn sàng đi cùng tôi mà không có bất kì chứng cứ nào, không hỏi về bất kì chứng cứ nào lúc ban đầu, người sẵn sàng tin cậy - họ sẽ biết. Nếu bạn hỏi, "Đầu tiên, cho chúng tôi chứng cứ, thế thì chúng tôi tới," thế thì điều đó là không thể được.

Tôi đang làm ra chiếc cửa thành sẵn có cho bạn từ đó Thượng đế trở thành hiện tượng được chứng thực, nhưng Thượng đế không bao giờ trở thành hiện tượng công khai. Nó vẫn còn riêng tư. Bạn có thể đi vào bên trong và bạn có thể thấy, và bạn có thể cảm, và bạn có thể hiện hữu, nhưng khi bạn đi ra bên ngoài, bạn lại là câm. Bạn sẽ là câm như tôi vậy. Bạn sẽ không có khả năng nói bất kì cái gì về Ngài. Bạn có thể nói cả nghìn lẻ một thứ, nhưng không cái gì sẽ thực sự, đích xác là về Ngài. Nó sẽ là việc nói vòng vo.

Tôi có thể nói về cách tôi đã đạt tới. Tôi có thể hát bài ca về con đường đẹp và cây trên con đường, và hoa và chim hót ở đó, nhưng điều đó không phải là nói về Thượng đế. Tôi có thể nói về phúc lạc mà đã được đạt tới qua Thượng đế, nhưng điều đó nữa cũng không là nói về Thượng đế. Tôi có thể nói niềm vui nào và an bình nào đã tới với tôi, nhưng điều đó nữa là nói về cái gì đó khác, không về Thượng đế.

Không có cách nào chỉ ra Ngài. Ngài vẫn còn khó nắm bắt. Ngài là rất thay đổi.

Và, hơn nữa, chứng thực Thượng đế là hoàn toàn vô dụng; vì chỉ bằng việc chứng thực điều đó, không ai sẽ trở nên có tính tôn giáo. Tôn giáo bắt nguồn từ tin cậy, không từ chứng thực. Để điều đó được hiểu sâu nhất có thể được đi.

Tôn giáo bắt nguồn từ tin cậy ngớ ngẩn, tin cậy phi lí. Nó không bắt nguồn từ chứng thực. Chứng thực ngụ ý lí trí của bạn đã được thoả mãn. Khi lí trí của bạn đã được thoả mãn bạn không thể đi ra ngoài lí trí. Và tôn giáo là nỗ lực đi ra ngoài lí trí, đi ra ngoài tâm trí, đi ra ngoài trí tuệ. Cho nên chứng thực là không thể được. Thế thì những người này liên tục làm cái gì - chư Phật và các Christ và các Mohammed? Họ liên tục cám dỗ bạn, họ liên tục dụ dỗ bạn, hướng tới cái gì đó ngớ ngẩn. Họ liên tục bán cái gì đó mà với nó không chứng thực nào tồn tại. Vài người dũng cảm trả giá, trả giá ý tưởng đó, và lấy cú nhảy. Trong chính cú nhảy đó Thượng đế được chứng thực! Nhưng trước cú nhảy đó, không có cách nào chứng thực Ngài. Bạn sẽ phải nếm trải Ngài theo cách riêng của bạn.

Tôi đã đọc R. H. Blyth. Ông ấy là nhà thơ lớn, và thậm chí còn lớn hơn điều đó, ông ấy có việc hiểu lớn lao về cái đẹp. Một tâm hồn rất thẩm mĩ, và rất cảm nhận, đặc biệt về Thiền và thơ Thiền - bài haiku - ông ấy đã là một trong những người có thẩm quyền nhất trên thế giới.

Ông ấy viết: "Tôi đã từng hỏi nhiều câu hỏi trong đời tôi về thơ ca, tôn giáo, sự sống, và tôi đã cho đích xác cùng số câu trả lời, nhưng tôi chưa bao giờ, tôi nhắc lại, chưa bao giờ được thoả mãn trong riêng việc đối thoại nào." Ông ấy nói, "Cả nghìn lần các câu hỏi đã được hỏi và tôi đã trả lời chúng một cách khéo léo nhất có thể, nhưng không bao giờ, tôi nhắc lại, không bao giờ một người hỏi nào được thoả mãn. Tại sao có điều này?" Người ta nghĩ, "Tại sao có điều này?"

"Vì mọi việc hỏi đều là cách né tránh câu trả lời thực, mà, như Thiền nói cho chúng ta, thực sự là đã được biết. Mọi người đều được chứng ngộ, nhưng người đó ước sao người đó không chứng ngộ. Mọi người đều biết mình phải yêu kẻ thù của mình, và bán mọi thứ mình có và đem nó cho người nghèo, nhưng người đó không ao ước biết điều đó... cho nên người đó hỏi các câu hỏi."

Tôi thích điều đó. Mọi người hỏi các câu hỏi vì họ muốn né tránh.

Thượng đế sẵn có rất rất gần bên cạnh nhưng bạn đòi hỏi chứng thực. Đây là cách né tránh. Bạn nói, "Chừng nào chứng thực chưa được cho, làm sao tôi có thể đi vào trong nó?" Bây giờ bạn có lí do hoàn hảo để không đi vào trong nó. Bạn đã hợp lí hoá sợ của bạn thành câu hỏi.

Thượng đế hiện hữu... không có chứng thực nào. Thượng đế tự là hiển nhiên. Duy nhất Thượng đế là tự hiển nhiên. Mọi thứ cần chứng thực, Thượng đế không cần chứng thực. Thượng đế ngụ ý cái toàn thể! Cần gì chứng thực cái toàn thể này? Cái đặc thù cần chứng thực. Cây này cần được chứng thực, cột trụ này cần được chứng thực, người này cần được chứng thực. Nhưng cái toàn thể, tính toàn bộ, không cần được chứng thực. Và tính toàn bộ không thể được chứng thực.

Bạn có thể chứng thực mây nổi trên trời; nó có đặc thù, nó có định nghĩa, biên giới. Nhưng bạn không thể chứng thực bản thân bầu trời. Mọi thứ tồn tại, tồn tại trong bầu trời, và bầu trời vẫn còn không bị chạm tới, không được biết, không được thấy. Có người nào bao giờ thấy bầu trời không? Có người nào đã bao giờ đương đầu với bầu trời không? Mây, tất nhiên, mọi vật - tất nhiên. Nhưng tất cả tồn tại trong không gian này. Và không gian đó không thể được chứng thực.

Thượng đế là toàn bộ không gian - tính toàn bộ của mọi thời gian, không gian, vật, người, quá khứ, hiện tại, tương lai, thực tại, tiềm năng - Thượng đế là tính toàn bộ tối thượng của tất cả. Điều đó không thể được chứng thực. Điều đó đơn giản có đó! Điều đó chỉ ở đó!

Đó là lí do tại sao Jesus nói, "Gõ cửa và cửa sẽ được mở cho ông." Nhưng bạn nói, "Trước khi tôi gõ cửa, đầu tiên chứng thực đi - Thượng đế có ở bên trong không?" Bạn đang đứng ở cửa và Jesus nói, "Gõ cửa và cửa sẽ được mở cho ông." Và Rabiya thậm chí còn đi xa hơn một bước. Bà ấy nói, "Tại sao ông đợi ở đây? Trông đấy! Cửa đang mở!"

Nhưng bạn nói, "Làm sao tôi có thể nhìn được chừng nào điều đó chưa được chứng thực? Sao tôi phải nhìn? Trước hết cho tôi chứng cứ rằng Thượng đế tồn tại, thế thì tôi sẽ nhìn."

Blyth dường như đúng: mọi người hỏi các câu hỏi để cho họ có thể né tránh. Họ biết câu trả lời, nhưng họ sợ đi vào trong nó. Điều đó sẽ thay đổi toàn thể cuộc sống của họ. Chừng nấy họ không muốn bị lâm nguy.

Câu hỏi thứ tư:

Tôi không hiểu khái niệm về việc nhận ra nguyên bản, hay mặt nguyên bản mà Thiền nhân nói tới. Xin thầy giải thích.

Thiền có cách nói riêng của nó về thực tại tối thượng, hay Thượng đế. Mặt nguyên bản là điều Thượng đế là gì. Mặt nguyên bản ngụ ý mặt của bạn khi bạn không có định nghĩa, khi bạn không có thân thể, không đường nét, không định vị. Mặt nguyên bản ngụ ý thực tại vô hình tướng của bạn, khi bạn thậm chí chưa được sinh ra, khi thậm chí bố bạn hay bố của bố bạn chưa được sinh ra.

Mặt nguyên bản ngụ ý năng lượng nguồn, năng lượng nguồn tuyệt đối, năng lượng nguyên bản mà chúng ta không thể đi ra bên ngoài nó - bên ngoài nó không có cách nào để đi ra. Mặt nguyên bản ngụ ý: bỏ mọi mặt nạ, bỏ mọi tên và hình tướng, và chỉ liên tục nhìn vào trong bản thân bạn và cố tìm ra cái một đó mà bạn đã không tạo ra, cái đó không phải là hệ thống niềm tin, cái đó không liên quan gì với tâm trí của bạn. Liên tục nhìn, liên tục nhìn... một ngày nào đó bạn tình cờ bắt gặp sự kiện về việc chứng kiến - đó là điều duy nhất mà bạn đã không tạo ra, và đó là thứ duy nhất mà bạn không thể đi ra ngoài. Để tôi nhắc lại điều đó, nó là có ý nghĩa. Việc chứng kiến là thứ duy nhất trong bạn mà bạn không thể đi ra ngoài. Bạn không thể chứng kiến nhân chứng.

Làm sao bạn có thể chứng kiến nhân chứng? Bạn có thể chứng kiến thân thể - điều đó trở thành chắc chắn rằng bạn không là thân thể. Bạn có thể nhắm mắt lại và bạn có thể thấy thân thể bạn, thân thể có đó. Đầu bạn có hơi bị đau, chân bạn bị tê. Cho nên một điều là chắc chắn - bạn là tách rời khỏi việc tê chân này, bằng không làm sao bạn sẽ biết? Người biết phải là tách rời khỏi cái được biết. Một điều là chắc chắn: rằng bạn không là đầu hay đau đầu. Bạn là tâm thức này, cái đang biết điều đó.

Thế rồi đi sâu hơn. Thân thể không phải là bạn. Ý nghĩ đang nổi trong tâm trí - lưu thông thường xuyên. Ý nghĩ này tới, ý nghĩ khác tới, và chúng liên tục xô vào và ra. Bạn có là những ý nghĩ này không? Làm sao bạn có thể là vậy? Thế thì ai là người quan sát này? Những ý nghĩ này giống như khách và bạn là chủ. Cho nên một tầng khác đã bị phá vỡ. Bạn không là những ý nghĩ này, bạn không thể là những ý nghĩ này. Bạn là nhân chứng này, người liên tục thấy.

Một ý nghĩ nảy sinh, giận đang khởi lên. Ai đó đã xúc phạm bạn và bạn cảm thấy giận - một ý nghĩ nảy sinh, làn khói giận nảy sinh. Ai là người này, người biết rằng giận đang tới? Và thế rồi nó lắng xuống nữa! Một khoảnh khắc nó đã không có đó, một khoảnh khắc nó đã có đó, lần nữa nó lại mất đi. Bây giờ ai là người đang chứng kiến? Đây là bạn! Nhưng bạn có thể chứng kiến nhân chứng này không? Không có cách nào. Nếu bạn có thể chứng kiến nhân chứng đó, thế thì người đang chứng kiến sẽ là bạn - không phải là người được chứng kiến, mà là người đang chứng kiến.

Điều này là tối giản tối thượng. Bây giờ bạn không thể đi ra ngoài nó được. Đây là nguyên bản. Điều người Hindu gọi là sakshin, nhân chứng, Thiền nhân gọi là mặt nguyên bản. Đó là điều các tôn giáo khác gọi là Thượng đế. Thượng đế là mặt nguyên bản của bạn.

Nghe chuyện ngụ ngôn này:

Một người thần kinh, nghiện chuyện ma, đọc một chuyện ma viết hay muộn trong đêm. Anh ta có được khái niệm rằng ma mà anh ta đã đọc đang ở trong nhà. Anh ta dựng chướng ngại cửa ra vào, anh ta run vì sợ, và có nguy cơ bị đau tim. Theo cách này đó anh ta biết nó là ảo tưởng, nó chỉ cái gì đó anh ta đã từng đọc tới. Đây là ‘việc nhận ra nguyên bản’ của anh ta, điều không bao giờ mất đi hoàn toàn. Nhưng trong thực tế anh ta chấp nhận ma, và điều này ảnh hưởng tới anh ta về thể chất. Mọi tiếng cót két của đồ đạc và tiếng gió đều làm tăng thêm niềm tin của anh ta vào ma.

Từ quan điểm của việc nhận ra nguyên bản, không có gì cần được làm, vì ma không có sự tồn tại. Từ quan điểm của thực tại thực tế, để giải phóng bản thân mình khỏi sợ, cái đè nặng anh ta, anh ta phải chấp nhận kỉ luật kiềm chế tâm trí anh ta khỏi các ý nghĩ dựa trên việc chấp nhận sự tồn tại của ma, và trở về việc nhận ra nguyên bản của anh ta. Nhưng nếu anh ta phải để ý tới chế độ này như một loại thuốc giết ma, anh ta lại đang khẳng định sự tồn tại của nó và che tối việc nhận ra nguyên bản.

Ngay cả nói rằng đối thể của việc thực hành là để giải phóng anh ta khỏi ma không phải là vấn đề - không bao giờ có ma. Thực hành việc nhận ra là mục đích riêng của nó. Đồ đạc kêu cót két và gió thổi, nhưng nhà bao giờ cũng an bình.

Bây giờ đây là câu chuyện hay, và đôi khi bản thân bạn phải đã quan sát nó muộn trong đêm khi đọc chuyện ma hay tiểu thuyết trinh thám hay cái gì đó. Và bạn biết, về căn bản bạn biết, về nền tảng bạn biết, rằng đây chỉ là hư cấu. Nhưng bạn đã được tham gia vào trong nó. Chuyện ma, nếu được viết hay, có thể làm cho bạn sợ nhiều thế.

Bạn muốn đi sang phòng tắm và bạn không thể đi được. Và bạn biết - không phải là bạn không biết - bạn biết rằng điều này là ngu xuẩn. Nhưng khó khăn thực tế đã nảy sinh. Bạn bao giờ cũng đi sang cùng phòng tắm vào nửa đêm và chẳng bao giờ có vấn đề gì. Bây giờ Và bạn có thể nói rằng

bạn không biết được không? Bạn đã từng đọc chuyện ma, và bạn biết rằng ma này, nó dường như có đó trong nhà tắm, là không có đó!

Nếu bạn có thể hiểu câu chuyện này, bạn sẽ hiểu toàn thể quan điểm của Thiền. Bản ngã là ma. Nó không có đó. Và bạn biết điều đó! Nhưng khó khăn thực tế có đó. Bạn biết nó và vậy mà gió thổi tới và có tiếng ồn, lá khô xào xạc trong vườn đang bị gió tung đi đây đó, và bạn cảm thấy hay bạn tưởng tượng tiếng bước chân của ai đó. Mèo chạy vào phòng tắm... cái gì đó rơi đổ      chính việc va chạm của nó! Và bạn một mình trong nhà... và chuyện ma trong tay bạn và bạn ở dưới tác động của nó! Và bây giờ bóng đái sắp xả ra! Và bạn không thể vào phòng tắm được.

Và bạn biết điều đó mọi lúc - rằng đây là lá khô, rằng gió bao giờ cũng thổi chúng theo cách này. Và bạn biết rằng chuột - nó đôi khi làm mọi thứ trong phòng tắm. Nhưng ai biết...? có lẽ ? Cái có lẽ này trao thực tại cho cái gì đó mà chỉ là bóng ma của tưởng tượng của bạn.

Bây giờ, bạn có thể đi tới Thầy, hay bạn có thể nhẩm đọc mật chú, bạn có thể bắt đầu tụng "Ram, Ram, Ram" để giúp bạn. Bây giờ ma đầu tiên là giả, ma thứ hai cũng là giả. Bây giờ bạn đang cầu tới Thượng đế, "Cứu con với!" và nhẩm đọc mật chú vì bóng đái sắp xả ra và bạn phải đi. Bạn cần cách nào đó để gạt bỏ ma này. Bạn đã nghe nói rằng cái tên của Ram là rất tiềm năng. Bạn đã nghe các câu chuyện. Bây giờ mọi câu chuyện này trở nên đáng tin. Bạn đã nghe ai đó đi qua nghĩa địa và ma bắt đầu đi theo người đó, và người đó nói "Ram, Ram, Ram" ba lần - và ma đi mất và anh ta có thể đi qua nghĩa địa mà không rắc rối gì.

Bây giờ mọi câu chuyện đó... bây giờ tâm trí bạn đang trong rối loạn! Bạn bắt đầu lẩm nhẩm "Ram, Ram, Ram." Bạn phải đi, cho nên bạn sẽ tìm cách nào đó này khác. Bóng đái sắp xả ra, cho nên bạn nói "Ram, Ram, Ram" - run run, run rẩy, nửa tin, nửa không tin. Bạn đi vào phòng tắm. Ram giúp.

Thực ra không có ma, cho nên không có nhu cầu để Ram giúp bạn. Nhưng Ram giúp. Và bạn rất rấy hạnh phúc rằng Ram đã giúp bạn. Cho nên mật chú này là tiềm năng. Bây giờ ma này bị bỏ đi, ma khác có đó. Bây giờ bạn sẽ trở nên bị gắn bó với cái tên "Ram" này. Bây giờ bất kì khi nào bạn sợ bạn sẽ bắt đầu tụng "Ram".

Từ ngu xuẩn này tới ngu xuẩn khác... từ cái giả này tới cái giả khác.

Đây là cách tiếp cận của Thiền: thay vì thay thế ma, xin thấy ra sự kiện là không có ma ngay chỗ đầu tiên! Thế thì không có nhu cầu trở nên phụ thuộc vào bất kì mật chú nào và không có nhu cầu trở nên phụ thuộc vào bất kì Thượng đế nào, và không có nhu cầu trở nên phụ thuộc vào bất kì người nào dù bất kì cái gì. Chỉ thấy rằng bệnh mà bạn nghĩ có đó là không có đó, cho nên thuốc là không được cần tới.

Nhìn vào trong sự kiện rằng bạn là tĩnh lặng nguyên bản của bạn - ngay bây giờ, chính khoảnh khắc này, bạn là các Thượng đế nam và các Thượng đế nữ - thấy điều này, chuyện ma mà bạn đã đọc trong hàng triệu kiếp đơn giản biến mất không để lại dấu vết nào đằng sau. Đây là điều Thiền nhân gọi là mặt nguyên bản, hay, việc nhận ra nguyên bản.

Câu hỏi thứ năm

Tôi rất bị ấn tượng bởi điều thầy nói và muốn cúng dường số tiền lớn cho công việc của thầy. Nhưng tôi muốn trao trực tiếp số tiền cho thầy. Điều này là có thể được không?

Đừng vội vàng thế. Tiền là lớn lao. Ấn tượng tới và đi - tiền còn lại. Ấn tượng không có thật thế, tiền là có thật. Nếu bạn nghe theo lời khuyên của tôi, đừng cúng dường - vì ngày mai bạn có thể hối hận. Cảm giác của tôi là ở chỗ bạn sẽ hối hận. Đây toàn là thôi miên. Bạn bị thôi miên. Đợi đã! Cho nó thời gian, và bạn sẽ sớm hiểu điều tôi đang nói.

Tiền không phải là thứ được cần ở đây. Tôi đòi hỏi cuộc sống của bạn! Ít hơn điều đó sẽ không có tác dụng. Tôi đòi hỏi bạn, con người bạn. Tiền bạn có thể giữ - đừng giữ bản thân bạn. Thế thì bạn đã hiểu cái gì đó.

Nhưng cách câu hỏi này được hình thành chỉ ra bạn đã không hiểu tôi chút nào. Bằng không, tại sao có khao khát này để tới và trực tiếp cho tôi tiền? Bạn có muốn trưng ra - bao nhiêu tiền bạn định cho không? Thế thì bạn đã không hiểu. Thế thì bạn muốn bằng cách nào đó... dường như bạn gia ơn cho tôi. Bạn muốn được ca ngợi chăng? Bạn sẽ không nhận được bất kì ca ngợi nào từ tôi.

Nếu bạn muốn cho từ yêu của bạn - tốt. Nhưng đừng khoe về nó. Ngay cả nói về nó cũng không cần. Thậm chí đừng chờ đợi lời cám ơn. Thực ra, nếu chúng tôi chấp nhận tiền từ bạn, bạn nên cám ơn tôi. Chúng tôi có thể bác bỏ chứ. Tôi không chịu ơn, bạn chịu ơn đấy! Bạn đáng phải cám ơn chúng tôi rằng chúng tôi đã giúp làn nhẹ gánh bản thân bạn. Bạn đã từng mang tải trọng này từ lâu rồi - tải trọng thực - và chúng tôi giúp bạn để nó xuống. Laxmi giúp mọi người!

Nhưng không có nhu cầu mang tiền tới cho tôi. Mang tới cho tôi tâm trí của bạn. Tôi quan tâm tới điều đó. Và chừng nào tâm trí chưa bị bỏ đi, tiền không bị bỏ đi đâu. Nếu bạn có thể cúng dường số tiền thực, bạn phải có cả nghìn lần hơn.

Mọi người có quá nhiều, và họ chỉ cho chút ít và họ nghĩ họ đang làm cái gì đó lớn lao. Điều đó không phải là chia sẻ. Điều đó là rất thủ đoạn và tinh ranh.

Lắng nghe giai thoại hay này:

Belle de L'Amour là gái điếm hạng sang ở Pháp trong Vương quốc. Khi nhà vua đã kết thúc với cô ấy, cô ấy thành lập một cửa hiệu ở khu sang trọng của Paris, và tính tiền một nghìn francs một đêm.

Học viên trường sĩ quan St. Cyr đã nghe nhiều câu chuyện về nhan sắc khêu gợi và bản tính đam mê của cô ấy, và cuộc đối thoại trong các phòng doanh trại thường được kết thúc về một lưu ý về điều bất kì người nào trong họ sẽ làm nếu anh ta trúng xổ số quốc gia

"Xổ số sao?" một tân binh sáng dạ kêu lên. "Điều đó cho tôi một ý tưởng." Ý tưởng được nói ra và thế rồi họ đồng ý rằng mọi học viên sĩ quan sẽ nộp một franc, và đã có một nghìn người trong họ cho nên điều đó sẽ là phí trả cho cô gái điếm hạng sang này. Thế rồi họ tổ chức cuộc xổ số và người được vận may sẽ ngủ đêm với quí bà này.

Do vậy đó chính là cậu Dupont trẻ, con trai của gia đình quí tộc xuất hiện trước quí bà này. Khi cô ấy thấy cậu bé mười chín tuổi cô ấy đi ra đuổi cậu đi, nhưng khi cô ấy thấy một nghìn francs cô ấy đổi ý.

Sáng hôm sau, kéo chiếc xi lip lụa trong suốt lên che thân thể khêu gợi của mình, cô ấy ngồi dậy và hỏi làm sao một thanh niên như thế mà tới với nhiều tiền thế, và anh ta kể cho cô ấy toàn thể câu chuyện. Trái tim Pháp lãng mạn của cô ấy bị xúc động sâu sắc. "À, cậu bé của tôi ơi, cảm động làm sao!" cô ấy kêu lên, và ngồi trong hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy mình nên trả lại cho anh ta tiền của anh ta.

Ý tưởng này làm cho chàng thanh niên xúc động, và khi anh ta ra về anh ta hôn cô ấy và chìa tay ra. Cô ấy với ví tiền nạm ngọc và đưa cho anh ta một franc!

Tiền của anh ta đấy!

Bạn gọi cái gì là thực chất? Bạn phải là kẻ keo kiệt.

Ngay chỗ đầu tiên, khi người keo kiệt trở nên bị ấn tượng họ bắt đầu nghĩ về việc cho tiền. Mm? đó là chỉ dẫn về người keo kiệt, vì đó là mọi điều người đó nghĩ là có giá trị. Đó là tâm trí của người keo kiệt! Nếu bạn thực sự quan tâm tới điều tôi đang nói, bạn sẽ nghĩ về cái gì đó có ý nghĩa hơn tiền.

Tại sao bạn đã đi tới nghĩ về tiền? Điều đó phải là thứ quí giá nhất trong cuộc sống của bạn. Một cách tự nhiên, khi bạn trở nên bị ấn tượng bởi người nào đó bạn nghĩ, "Mình phải cho người đó thứ quí giá nhất." Nhưng tiền không phải là quí giá!

Và, biết cho rõ, tôi không chống tiền. Nó là bình thường tới mức thậm chí không có nhu cầu chống nó. Tiền là thứ tiện dụng. Bằng việc cho tiền bạn sẽ không cho trái tim bạn. Nó có thể là cách tiết kiệm trái tim bạn. Thế thì bạn có thể nghĩ rằng "Trông đấy, tôi đã cho nhiều tiền thế." Đó có thể là thủ đoạn để lừa bản thân bạn. Cho con tim của bạn đi! Và nếu bằng việc cho con tim của bạn mà tiền cũng tới như cái bóng, đó là chuyện khác. Thế thì nó sẽ không bao giờ là thực chất. Bạn có thể cho toàn thể mọi thứ của bạn - mọi thứ bạn có - ngay cả thế thì bạn sẽ không gọi nó là thực chất.

Duy nhất trái tim là thực chất, không gì khác. Cho nên nếu bạn muốn cho tôi bất kì cái gì, đem trái tim của bạn tới đi. Tôi sẵn sàng nhận nó bất kì khoảnh khắc nào. Nhưng không ít hơn điều đó. Ít hơn điều đó - bất kì cái gì đều không xứng với nó. Đừng gây rắc rối cho bản thân bạn khi mang chừng ấy tải trọng cho tôi. Bạn có thể dỡ tải trong văn phòng...

Câu hỏi thứ sáu

Tôi đã từng nghĩ đi nghĩ lại trong hai hay ba năm tới giờ về việc được khai tâm vào tính chất sannyas nhưng bằng cách nào đó điều đó dường như không xảy ra. Thầy phải nói gì về điều đó?

Bạn đơn giản lười. Suy ngẫm về điều này:

Ở phần miền Nam của Arkansas, nơi người bản địa coi sự sống là dễ dàng, một người và vợ anh ta một hôm ngồi ở hành lang thì một đám tang đi qua nhà.

Người này được ngồi thoải mái trong chiếc ghế nghiêng ra sau dựa trên chân sau tựa vào mặt bên của nhà, và anh ta bận rộn gọt mẩu gỗ. Khi đám tang đi qua anh ta nói, "Anh cho là gia đình ông già Simpson không có được đám tang lớn nhất mà đã từng được tổ chức quanh đây, Caroline - em có muốn xem không?"

"Một đám kích cỡ khá vừa phải chứ gì, Bud?" cô vợ hỏi, không nỗ lực di chuyển gì.

"Em đặt cược đi," Bud trả lời.

"Em chắc chắn muốn xem nó," người đàn bà nói, "Thật xấu hổ là em không đối diện theo cách đó."

Trong ba năm nghĩ về được khai tâm...? Trong ba năm nghĩ về tính chất sannyas? Bạn đang chờ đợi để làm gì? Chỉ đơn giản lười, không thể lấy thái độ quyết định nào. Không thể hành động! Bạn phải là miếng gỗ trôi giạt, ngẫu nhiên.

Trở thành thực chất đi! Bằng việc vẫn còn ngẫu nhiên, người ta không bao giờ tới được bất kì chỗ nào. Và khi tôi nói "Trở thành không ngẫu nhiên," tôi ngụ ý lấy quyết định nào đó. Và tính chất sannyas là một trong những quyết định lớn trong cuộc sống, nó là điểm ngoặt. Nó là việc quay một trăm tám mươi độ. Nó sẽ thay đổi chính phẩm chất cuộc sống của bạn, của con người bạn. Nó sẽ thay đổi toàn thể thế giới của bạn. Cuộc sống sẽ không bao giờ là cùng cuộc sống đó nữa.

Bạn đang chờ đợi để làm gì? Nếu bạn hạnh phúc như cách bạn đang vậy, thế thì bỏ ý tưởng này đi. Có tính quyết định đi! Thế thì bỏ ý tưởng này đi! Nếu bạn hoàn toàn hạnh phúc, thế thì sao bận tâm? Sao suy nghĩ về nó chút nào?

Tôi không nói trở thành sannyasin, nhớ lấy. Tôi đơn giản nói "Có tính quyết định đi." Suốt ba năm vẫn còn trong sự không quyết định là có tính phá huỷ. Hoặc quyết định theo cách này hay cách nọ. Nếu bạn cảm thấy tốt như bạn vậy, nếu bạn cảm thấy đúng như bạn vậy, nếu bạn đang sống cuộc sống của bạn một cách hạnh phúc hoàn hảo, thế thì tại sao bận tâm về tính chất sannyas? Quên mọi chuyện về nó đi!

Nhưng bạn phải không hạnh phúc. Bạn không thể hạnh phúc được. Đó là lí do tại sao ý tưởng này nảy sinh. Cách bạn đã sống mãi tới giờ đã không phải là cách đúng. Bạn biết điều đó! Thế thì trong ba năm chỉ nghĩ về     Bạn sẽ trở nên ngày

càng đờ đẫn hơn khi thời gian trôi qua. Ba năm bạn đã từng không có tính quyết định; bốn năm bạn sẽ không có tính quyết định, năm năm bạn sẽ không có tính quyết định. Bạn càng không có tính quyết định, quyết định sẽ trở nên càng khó hơn - vì bạn đang học quá trình vẫn còn không có tính quyết định.

Hoặc lấy nó! Hoặc quên về nó đi! Không có nhu cầu vẫn còn treo trong tình trạng lấp lửng.

Ba con rùa tìm thấy một chai uytski trong sa mạc, nhưng chúng không có cái mở chai. Chúng quyết định rằng con trẻ nhất phải đi tới ốc đảo gần nhất để kiếm cái mở nút chai. "Nhưng chớ có chạm vào chai uytski đấy," nó nói trước khi ra đi. Thế là hai con rùa chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Mười năm trôi qua, thế rồi hai mươi năm, và không có dấu hiệu nào của người bạn hay cái mở chai. "Có lẽ nó bị lạc đường rồi. Ta đập chai đi," hai con nói.

Vào khoảnh khắc đó con rùa trẻ xuất hiện từ sau đồi và kêu to, "Nếu các anh bắt đầu lừa dối, tôi sẽ không đi chút nào đâu!"

Cho nên bạn sẽ trốn bao lâu đằng sau đồi? Hoặc đi, hoặc đơn giản nói bạn không muốn đi.

Và đây là một trong những vấn đề cho nhiều người. Họ đơn giản bỏ nó cho hoàn cảnh quyết định. Và ngay cả khi bạn không quyết định, cái gì đó đang được quyết định. Ngay cả không quyết định cũng là một loại quyết định, nhớ lấy.

Chẳng hạn, bạn khổ từ bệnh và bác sĩ nói, "Mổ đi," và bạn nói, "Tôi đang cố quyết định xem liệu mổ hay không." Nhưng khi bạn không nhận mổ, bạn đang quyết định không nhận mổ rồi. Những ngày đó đang trôi qua và bệnh đang tăng lên. Nếu bạn quyết định không mổ, đừng nói, "Tôi đang không quyết định." Nếu bạn vẫn còn không quyết định, đó là một loại quyết định nghiêng về bệnh, chống lại mổ.

Trong ba năm này bạn đã từng nghĩ về tính chất sannyas, ba năm bạn đã từng ở đó mà không có tính chất sannyas - đây là một loại quyết định, quyết định mang tính phủ định.

Quan sát mà xem! Nếu là người phi sannyasin cho cảm giác thoải mái, điều đó là hoàn toàn tốt. Với mọi phúc lành của tôi, vẫn còn là người phi sannyasin đi. Tôi ở đây chỉ để giúp bạn phúc lạc nhiều hơn. Tôi không quan tâm tới bất kì cái gì khác. Nếu bạn có thể hạnh phúc mà không mang tính sannyas, thế thì đó là cách để hiện hữu.

Nhưng thế thì đừng tạo ra lo âu này trong đầu bạn. Bạn sẽ không hạnh phúc, bạn không thể hạnh phúc được. Do đó ý tưởng này tới đi tới lại để trở thành sannyasin, để được khai tâm. Và nếu ý tưởng này đang tới, thế thì là con người là đủ

- có chút dũng cảm đi! Bao giờ cũng đi với quyết định tích cực. Đó là cách người ta trưởng thành vào trong tính toàn vẹn. Không bao giờ vẫn còn trong tay của hoàn cảnh; bằng không dần dần người ta trở thành rất tồi tệ.

Hoặc bạn đã hiểu rằng cách sống của bạn, phong cách sống của bạn, đã là vô nghĩa, hoặc bạn đã không hiểu. Nếu bạn đã không hiểu, thế thì cố hiểu đi; không có vấn đề về quyết định ngay bây giờ. Nếu bạn đã hiểu, thế thì lấy cú nhảy.

Chuyện xảy ra:

Một đại uý pháo binh, một trung sĩ và một pháo thủ đang tranh cãi về hành động yêu. Đại uý tuyên bố nó chín mươi phần trăm là vui thú và mười phần trăm là công việc. Trung sĩ nói nó là mười phần trăm vui thú và chín mươi phần trăm công việc. Pháo thủ, người sợ cả hai, nói nó là năm mươi phần trăm công việc, năm mươi phần trăm vui thú.

Họ quyết định hỏi người đầu tiên họ bắt gặp, và chuyện xảy ra người đó là một pháo thủ khiêm tốn. Trả lời cho câu hỏi này anh ta nói, "Tất nhiên, nó là một trăm phần trăm vui thú. Nếu đấy không là các ông, nhiều điều sẽ làm cho chúng tôi, những người phụ trách pháo, làm điều đó hộ cho các ông!"

Hoặc cuộc sống của bạn là cuộc sống vui thú... cho dù nó là sáu mươi phần trăm vui thú, cho dù nó là năm mươi mốt phần trăm hạnh phúc, vẫn còn trong nó đi. Không cần thoát ra khỏi nó, vì nếu bạn thoát ra khỏi cái gì đó mà là năm mươi mốt phần trăm hạnh phúc, thế thì phần kia sẽ chỉ là bốn mươi chín phần trăm. Và sớm hay muộn bạn sẽ bắt đầu hối hận về nó; bạn sẽ lấy quyết định sai.

Nhưng tôi đã thấy mọi người tới tôi và họ nói, "Chín mươi phần trăm tôi đã quyết định nhận tính chất sannyas, chỉ mười phần trăm tâm trí là do dự." Nhưng bạn có muốn quyết định cho mười phần trăm đó không? Nếu bạn không lấy nó, thế thì bạn đang quyết định dành cho thiểu số. Ít nhất quyết định cho đa số đi.

Tôi biết bạn không thể là toàn bộ. Làm sao bạn có thể là toàn bộ được? Tính toàn bộ sẽ tới một ngày nào đó sau khi bạn đã đạt tới chính cốt lõi bên trong nhất của bạn. Bạn sẽ là toàn bộ trong hành động của bạn. Thế thì không có vấn để về thiểu số và đa số. Thế thì không có chọn lựa, thế thì không có các phương án. Cái hiển nhiên là hiển nhiên và người ta làm nó mà không có chọn lựa nào. Thế thì có tự do lớn - tự do khỏi việc chọn. Bằng không, chọn lựa bao giờ cũng tạo ra lo âu.

Nhưng ngay bây giờ bạn không thể là toàn bộ được. Cho nên tôi sẽ gợi ý rằng nếu phần đa số của con người bạn là sẵn sàng cho tính chất sannyas, lấy cú nhảy đi. Phần thiểu số của tâm trí có thể liên tục hợp lí hoá. Phần thiểu số có thể liên tục giở thủ đoạn và chiến thuật và chiến lược lên bạn. Nó có thể liên tục tranh cãi - nó sẽ liên tục tranh cãi tới tận cùng, tới khi bạn lấy cú nhảy. Chừng nào hi vọng còn có đó rằng bạn có thể vẫn còn với thiểu số, thiểu số sẽ cố thuyết phục bạn.

Nhưng nhìn vào trong luận cứ của nó - chúng là ngớ ngẩn. Bạn đã sống quá khứ của bạn, bạn không sống tương lai của bạn. Chừng này là chắc chắn. Tương lai là mở, quá khứ là đóng. Quá khứ bạn biết, tương lai bạn không biết. Nếu bạn vẫn còn hệt như bạn đã sống mãi cho tới giờ bạn sẽ đơn giản lặp lại quá khứ. Và quá khứ bạn biết! - cho nên cái gì sẽ là mới bởi việc lặp lại nó?

Cho dù đôi khi bạn đi lạc lối, gợi ý riêng của tôi là: dũng cảm và đi lạc lối, nhưng không lặp lại quá khứ! Ít nhất cái gì đó mới sẽ là có thể, bãi cỏ mới nào đó của hiện hữu và sự sống sẽ là có thể. Và nếu bạn bỏ lỡ nó và bạn không đi tới đâu cả, bạn bao giờ cũng có thể quay lại quá khứ. Quá khứ bao giờ cũng có đó chờ đợi bạn - nó là đống đồ đồng nát. Nó không bao giờ tăng trưởng, nó không bao giờ đi bất kì chỗ nào, nó chỉ ngồi đó. Bạn bao giờ cũng có thể quay lại nó. Nó là thứ chết, nó là cái xác - cái xác sẽ không chạy!

Bạn bao giờ cũng có thể quay lại quá khứ của bạn, nó bao giờ cũng có đó. Nhưng đừng phá huỷ tương lai của bạn, và đừng quyết định bao giờ cũng tương ứng với quá khứ. Quá khứ có xu hướng thâu tóm tương lai nữa. Quá khứ trở thành độc tài cho tương lai nữa. Nó nói, "Chỉ là cùng như mình đã từng vậy mãi cho tới giờ."

Bé Bobby Bratwell, bị bắt vì nghịch ngợm mười lần một ngày, bị mẹ nó hỏi, "Làm sao con mong đợi vào được cõi trời?"

Chú bé nghĩ một phút, thế rồi đáp, "Thế này, con sẽ chỉ chạy vào và chạy ra và vào và ra và làm cho cửa đóng sầm cho tới khi Thánh Peter nói, 'Vì cõi trời, Bobby, đi vào hoặc ở ngoài thôi!'

Và câu hỏi cuối cùng:

Thiên kiến là gì?

Thiên kiến là định kiến, thiên kiến là tự đắc, thiên kiến là quá khứ. Thiên kiến ngụ ý bạn tới mà bị tải nặng trong khoảnh khắc này, bạn không thấy hoàn cảnh đang có đó. Bạn nhìn qua con mắt bị tô mầu.

Chẳng hạn, nếu bạn đang nghe tôi ở đây, và bạn đang nghe qua bức màn - bạn có niềm tin của bạn, bạn có ý tưởng của bạn, bạn có ước định của bạn, thầy giáo của bạn, bố mẹ bạn, xã hội của bạn, tôn giáo của bạn, nhà thờ của bạn tất cả đang đứng đó - và bạn nghe tôi qua tiếng la hét đó, thế thì bạn có thiên kiến và bạn sẽ không có khả năng nghe tôi. Bạn sẽ không có khả năng nghe thấy điều đang được nói, bạn sẽ nghe thấy cái gì đó khác. Bạn sẽ tạo ra thứ riêng của bạn qua diễn giải của bạn. Bạn sẽ bỏ lỡ tôi.

Tâm trí thiên kiến là tâm trí đờ đẫn. Tâm trí thiên kiến là tâm trí vay mượn.

Không bận bịu, tâm trí là tươi tắn, thông minh, rạng ngời. Do đó, một trong những cơ sở của mọi cách thiền là vẫn còn không bị bận bịu. Khi bạn lắng nghe, lắng nghe; khi bạn nhìn, chỉ nhìn - và vẫn còn trong hiện tại. Nếu bạn có thể vẫn còn trong hiện tại, Thượng đế là không xa xôi. Ngài ở quanh góc kia. Ngài bao giờ cũng ở đó đợi bạn. Nhưng bạn bận bịu thế.

Lắng nghe hai câu chuyện sau:

Một người trong một khách sạn vùng quê, một lữ khách thương mại, bấm chuông bàn tiếp tân và nói, "Gửi lên đây một gái điếm đẹp."

Vợ của người chủ rất giận vào bảo chồng mình lên phòng tống người này ra. Nhưng ông ta từ chối vì ông ta không muốn mất một khách hàng hời, và ông ta nói rằng yêu cầu này là tự nhiên và vô hại. Người vợ nói, "Nếu ông không làm, tôi sẽ làm," và bà ta lên cầu thang.

Có tiếng ồn ào dễ sợ trong quãng hai mươi phút, sau đó lữ khách xuống nhà và nói, "Tôi nghĩ rằng đó là mọi điều ông có thể kiếm được ở thị trấn vùng quê - nhưng cô ta là con sói cái già thô bạo! Tôi kiềm chế gần như phải cưỡng hiếp cô ấy!"

Đây là tâm trí thiên kiến. Người này đang đợi gái điếm - bây giờ toàn thể tâm trí ông ta có quan niệm nào đó. Ông ta sẽ nhìn qua quan niệm đó.

Hay chuyện này:

Một người du hành tới Manchester cùng với gia đình anh ta bằng tầu hoả. Vì khoang của họ là khoang không hút thuốc, anh ta đi sang cửa tiếp để hút xì gà. Người khác duy nhất trong khoang này là một thanh niên khá chán nản đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ một cách tư lự. Harry mời anh ta điếu xì gà.

"Dạ không, cám ơn ông," anh thanh niên nói, "tôi không hút thuốc."

Khi Harry kết thúc đọc tờ báo, anh ta hỏi anh thanh niên liệu anh ấy có muốn đọc nó không.

"Không, cám ơn ông," anh này đáp. "Tôi không đọc."

Vẫn hi vọng làm vui anh bạn đồng hành, Harry mời anh ta uống rượu.

"Không, cám ơn ông" điệp khúc vọng tới. "Tôi không uống."

Từ chối thú nhận thất bại, Harry lại cố. "Anh thanh niên, tôi ngưỡng mộ các nguyên tắc của anh. Tôi muốn mời anh tới và gặp vợ tôi và con gái tôi ở khoang tiếp."

"Không, cám ơn ông. Tôi cũng không giao hợp."

Đây là tâm trí thiên kiến. Bạn có ý tưởng nào đó về thế giới, và bạn liên tục tin rằng ý tưởng đó là chân lí về thế giới. Mọi người bỏ lỡ vì thiên kiến của họ.

Một khi bạn bỏ mọi thiên kiến, trống rỗng lớn nảy sinh trong bạn. Trống rỗng lớn đó là điều thiền tất cả là gì. Trống rỗng lớn đó, nơi không ý nghĩ nào thoáng qua, nơi bạn là sẵn có thuần khiết cho bất kì cái gì đang là hoàn cảnh, là tỏ ngộ, là samadhi.

Không là người Ki tô giáo, và không là người Hindu, và không là người tốt, và không là người xấu - không mang các ý tưởng bên trong bạn.

Không mang kinh sách, đốt kinh sách đi. Đốt mọi băng ghi âm trong đầu bạn! Và đột nhiên bạn sẽ thấy phúc lành mà tôi gọi là Thượng đế, hạnh phúc mà tôi gọi là Thượng đế, cực lạc mà tôi gọi là Thượng đế.

Xem tiếp Chương 5Quay về Mục Lục Tập 3Quay về Mục Lục Toàn Tập

Ads Belove Post