Chương 10. Con hoang triết lí

Chương 10. Con hoang triết lí

Price:

Read more

Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã

Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho

Bài nói về Thiền

Tập 1

Chương 10. Con hoang triết lí


Câu hỏi thứ nhất:

Triết lí phương Đông đặt bản chất con người vào người quan sát không phụ thuộc thời gian. Triết học phương Tây từ thời vượt lên của công nghệ, đặt nhân phẩm chính của con người vào khả năng kiểm soát thế giới, vào hành động. Trong tổng hợp tâm lí Assagioli tạo hôn nhân Đông và Tây bằng việc đặt chung cả nhân chứng thụ động và người ý chí chủ động. Hôn nhân pha trộn có tác dụng không?

Có, chúng có tác dụng. Chúng tạo ra con hoang triết lí! Đó là điều liên tục xảy ra lặp đi lặp lại.

Không hôn nhân nào có thể có bất kì giúp đỡ nào. Thống nhất được cần, không phải hôn nhân. Hôn nhân là nhị nguyên, hai vẫn còn là hai. Và hai liên tục đánh nhau - sâu bên dưới xung đột tiếp tục. Nó liên tục trong đủ mọi loại hôn nhân vì vấn đề chi phối còn dai dẳng. Chồng muốn chi phối, vợ muốn chi phối. Có cách cằn nhằn tinh vi, cách sở hữu tinh vi - và nó tiếp tục. Nếu bạn cố tạo ra thu xếp kiểu hôn nhân giữa Đông và Tây cùng điều đó sẽ là kết quả, cùng điều đó sẽ là hậu quả.

Đông và Tây phải biến mất. Chúng là những từ xấu. Trái đất là một cho nên không có nhu cầu về bất kì hôn nhân nào. Trái đất là tròn và là một, nó không bị phân chia ở bất kì chỗ nào. Không có đường phân chia Đông với Tây, đường phân chia toàn trong tâm trí con người, nó toàn là loại chính trị. Từ Đông và Tây đã sống quá lâu và đã tạo ra nhiều tai hại, đã từng rất có tính phá huỷ. Nhiều lần đã từng có việc thử để tạo một loại hôn nhân nhưng nó không thể thành công được vì hôn nhân không hoà tan nhị nguyên; thay vì thế, nó chấp nhận nhị nguyên và kính trọng nhị nguyên. Người ta phải nhìn vào trong phân chia này và tính giả của nó. Nó là hoàn toàn giả, nó là không thực.

Tâm thức con người là một - điều đó phải xuyên sâu vào trong tim bạn. Tôi không bao giờ ủng hộ cho bất kì hôn nhân nào. Có những người cố tạo ra một loại hôn nhân giữa Hindu giáo và Hồi giáo, Ki tô giáo và Hindu giáo, Đông và Tây, và thế này và thế nọ. Nó không bao giờ thành công. Nó chỉ cho hình dáng giả rằng mọi sự diễn ra ổn thoả. Nó chỉ là dáng vẻ, nó không là chân lí. Ẩn đằng sau nó là nhiều bạo hành và xung đột, và trò chơi cũ còn dai dẳng dưới những cái tên mới. Bạn đơn giản đổi chai, bạn không bao giờ đổi rượu, và bằng việc đổi chai không cái gì xảy ra. Điều đó là vô tích sự. Con người bây giờ phải trưởng thành hơn, con người phải nhìn vào mọi thứ, và nếu chúng là vô nghĩa chúng phải bị bỏ đi.

Tại sao hôn nhân? Bỏ toàn thể ý tưởng về bất kì cái gì chia rẽ nhân loại đi - tôn giáo, bán cầu, địa lí, quốc gia. Mọi phân chia phải biến mất. Chỉ thế thì thế giới này mới có thể là an bình.

Ở phương Tây đã từng có những người như người phương Đông như bất kì người phương Đông đã bao giờ có thể vậy - chẳng hạn: ông Eckhart, Jacob Boehme, Plotinus, Pythagoras, Heraclitus. Họ là như người phương Đông như bất kì Phật nào, bất kì Nagarjuna nào, bất kì Shankara nào, bất kì Lão Tử nào. Và đã có những tâm trí phương Tây ở phương Đông mà như người phương Tây như bất kì người phương Tây nào có thể vậy: một Charvaka là như người phương Tây như một Bertrand Russell.

Vấn đề không phải là Đông và Tây. Mọi loại người tồn tại ở mọi loại chỗ. Người bản ngã đã tồn tại ở phương Đông nhiều như ở phương Tây. Ý tưởng chinh phục - chinh phục tự nhiên, chinh phục Thượng đế - nhiều tính phương Đông như tính phương Tây. Và ý tưởng về buông xuôi, buông xuôi hoàn toàn, là nhiều tính phương Tây như tính phương Đông. Nhiều nhất sự nhấn mạnh là khác nhau, có vậy thôi - chỉ là nhấn mạnh. Điều đó không rất bản chất. Sự nhấn mạnh khác nhau - và nhấn mạnh là rất rất ngẫu nhiên.

Khoảnh khắc bạn thấy rằng điều bản chất là cùng một... Bằng không làm sao bạn giải thích được tại sao Lão Tử có nhiều hấp dẫn thế ở phương Tây? Và tại sao Karl Marx có nhiều hấp dẫn thế ở phương Đông? Làm sao bạn giải thích được điều đó? Tại sao Phật đang trở nên ngày càng nổi bật ở phương Tây? Tại sao Thiền đang trở nên có ý nghĩa to lớn ở phương Tây? Và tại sao công nghệ trở nên quan trọng thế ở phương Đông? Phương Đông đang xô về phương Tây để biết công nghệ là gì, để biết cách trở nên ngày càng khéo léo về công nghệ hơn. Và phương Tây đang tới phương Đông để biết thiền là gì.

Việc truy hỏi của con người là một - nếu có bất kì khác biệt nào, đó chỉ là về nhấn mạnh. Điều đó chẳng liên quan gì tới Đông, điều đó chẳng liên quan gì tới Tây. Ở phương Đông có nhiều người duy vật như ở phương Tây và ở phương Tây có nhiều người tâm linh như ở phương Đông. Một khi bạn thấy điều này, bạn không cố tạo ra sự tổng hợp - bạn đơn giản thấy rằng không có nhu cầu về bất kì tổng hợp nào vì nó đã là một.

Điều đó đích xác giống như lưỡng dục của con người. Từng đàn ông là đàn bà cũng như từng đàn bà là đàn ông. Chỉ nhấn mạnh là khác. Có thể một đàn ông có năm mươi mốt phần trăm đàn ông và bốn mươi chính phần trăm đàn bà, có vậy thôi. Hay anh ta có thể là năm mươi nhăm phần trăm đàn ông hay sáu mươi phần trăm đàn ông - nhưng bốn mươi phần trăm đàn bà có đấy. Và khác biệt đó là không thường xuyên và cố định, nó thay đổi. Buổi sáng có thể bạn nhiều phần đàn bà hơn, đến tối bạn trở nên nhiều đàn ông hơn. Và đôi khi đàn bà ở trong giận dữ, bực tức, cô ấy có thể trở thành nhiều phần đàn ông bạo hành hơn bất kì đàn ông nào có thể vậy. Và khi đàn ông trong yêu và từ bi anh ta có thể trở nên đáng yêu hơn bất kì đàn bà nào có thể vậy. Có lí do cho điều đó. Khi đàn ông đang yêu anh ta đang yêu từ phần của anh ta mà không thường được sử dụng và vì nó không thường được sử dụng, nó là rất tiềm năng. Điều đó giống như đất bỏ hoang. Trong nhiều năm không ai đã từng gieo trồng bất kì cây nào trên nó cho nên nó sẽ cho hoa lợi nhiều hơn. Khi người đàn bà trở nên giận cô ấy là nguy hiểm hơn bất kì đàn ông nào đã bao giờ có thể vậy, một cách tự nhiên, vì phần đàn ông của cô ấy chưa bao giờ được sử dụng. Nó rất sắc bén, nó là mới toanh, nó là mới từ phòng trưng bày. Điều đó sẽ rất, rất nguy hiểm.

Nhưng điều này phải được hiểu: từng đàn ông có mang đàn bà bên trong tim anh ta và từng đàn bà có mang đàn ông bên trong tim cô ta. Sự thống nhất đã có đó.

Và điều như vậy là hoàn cảnh với Đông và Tây.

Và bạn thay đổi. Bạn có thể quan sát bầu khí hậu này đang thay đổi bên trong bạn. Người ăn xin tới vào buổi sáng để xin ăn vì họ biết rằng mọi người nhiều nữ tính hơn vào buổi sáng, rằng có nhiều khả năng là họ sẽ cho cái gì đó, rằng có nhiều khả năng là họ sẽ nói có. Đến tối mọi người đã trở nên khắt khe. Họ đã chịu đựng thêm một ngày nữa. Họ đã thấy mọi loại tinh ranh và lừa dối và họ đã gặp đủ loại chính khách và nhà ngoại giao và kẻ lừa đảo, cho nên họ đã trở nên khắt khe. Đến tối không người ăn xin nào tới. Đến tối sẽ không thể thuyết phục được bất kì ai cho bất kì cái gì. Đến tối mọi người trở nên khắt khe tới mức có mọi nguy hiểm là họ sẽ cướp bản thân người ăn xin.

Buổi sáng bạn hiền dịu hơn. Sau nghỉ ngơi cả đêm, sau cả đêm cùng Thượng đế sâu bên trong vô thức của bạn, bạn được tan ra. Cả đêm là của sự tồn tại chân thành; không có lừa dối, không đè nén. Bất kì cái gì bạn muốn làm bạn đã làm trong mơ của bạn. Không có đè nén. Bạn đã không trong bất kì tranh đấu nào. Không có người nào khác, bạn đã một mình - và bạn đã hoàn toàn tự do. Đó là tầm quan trọng của việc mơ: nó cho bạn hương vị của tự do. Bằng không bạn chắc phát điên. Thế giới làm bạn thành nô lệ; mơ lại giải phóng bạn. Bạn có thể bay trong trời, bạn có thể lên mặt trăng, và bạn có thể làm bất kì cái gì bạn thích. Không ai ngăn cản bạn. Tự do của bạn là hoàn toàn, tự do của bạn là tối thượng. Không giới hạn nào tồn tại.

Đó là lí do tại sao việc mơ là quan trọng thế - nó giữ cho bạn lành mạnh. Nếu một người không được phép mơ trong ba tuần người đó sẽ phát rồ. Lúc ban đầu người ta tưởng rằng chính ngủ giữ cho mọi người lành mạnh. Bây giờ điều đó không còn là vậy. Các nhà nghiên cứu nói rằng con người không khổ nhiều vì thiếu ngủ, con người khổ nhiều vì thiếu mơ. Nhiều thực nghiệm đã được làm và bây giờ điều đó là sự kiện khoa học được chứng minh. Bạn có thể được phép ngủ nhưng nếu bạn bị ngắt quãng trong khi bạn đang mơ, trong vòng ba tuần bạn phát điên. Ngay cả sau một tuần điều đó trở thành không thể chịu được.

Tại sao việc mơ giúp đỡ nhiều thế? Tại sao nó giữ cho bạn bình thản? Nó cho bạn tự do. Tự do là sự cần thiết bên trong, do đó mọi người đã biết tới thực tại tối thượng gọi nó là tự do, moksha, niết bàn - tuyệt đối tự do. Đó là thôi thúc, ham muốn, ham muốn lớn: trở thành tự do tuyệt đối. Thực tại không cho phép bạn được tự do nhưng mơ cho bạn tự do.

Và đến sáng bạn thoải mái hơn, an bình hơn, cùng nhau hơn. Lần nữa từ bi của bạn trở lại, lần nữa bạn tuôn chảy, lần nữa nước cam lồ của bạn tuôn chảy. Bây giờ nói không sẽ là khó, nói có là dễ dàng hơn. Buổi sáng mọi người ít bản ngã hơn buổi tối; buổi sáng mọi người ít bạo hành hơn, ít tham vọng hơn buổi tối. Buổi sáng mọi người tôn giáo hơn - đến tối họ biến thành chính khách.

Do đó có lời cầu nguyện buổi sáng và tầm quan trọng của nó... Khi bạn mở mắt ra điều đầu tiên là hoặc thiền hoặc lời cầu nguyện vì khoảnh khắc này là rất, rất có giá trị. Bạn sẽ không có nó lần nữa trong cả ngày, bạn sẽ phải đợi hai mươi tư tiếng để có lại nó. Đây là khoảnh khắc tiềm năng, có ý nghĩa, vĩ đại. Dùng nó đi, đừng làm rối nó. Đi vào trong nó. Đi vào trong tính sáng sủa của hiện hữu, vào trong ân huệ đang tuôn chảy khắp quanh bạn.

Không, tôi không bao giờ ủng hộ cho bất kì tổng hợp nào, tôi bao giờ cũng ủng hộ cho sự thống nhất thuần khiết trước phân chia.

Assagioli cố tổng hợp. Tổng hợp bao giờ cũng là chết. Bạn đã chấp nhận phân chia, bạn đã chấp nhận rằng Đông là Đông và Tây là Tây và bây giờ bạn cố tổng hợp. Bạn đã chấp nhận chính tiền đề của phân chia. Đó là chỗ Assagioli đi sai. Đừng chấp nhận tiền đề này. Phá huỷ tiền đề này và thế rồi nhìn vào trong thực tại. Đông không là Đông và Tây không là Tây - chúng là cả hai, chúng là cùng nhau. Trong từng người Tây tồn tại và Đông tồn tại - Tây là phần nam và Đông là phần nữ. Và sự thống nhất phải không được thực hiện theo cách triết lí, sự thống nhất phải được thực hiện một cách tồn tại bên trong từng người.

Khi bạn đang cầu nguyện bạn là phương Đông, khi bạn đang thiền bạn là phương Đông; khi bạn đang tranh đấu bạn là phương Tây, khi bạn đang cạnh tranh bạn là phương Tây. Bất kì khi nào phần nam trở nên khẳng định bạn là ở phương Tây. Đây không phải là phân chia địa lí. Dù bạn ở bất kì đâu, nếu phần nam của bạn vẫn còn chi phối, bạn là đàn ông phương Tây hay đàn bà phương Tây. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, nếu phần nữ của bạn, phần dịu dàng hơn, vẫn còn chi phối, nếu bạn vẫn còn tuôn chảy như nước và bạn không cứng như đá, thế thì bạn là phương Đông. Và từng người có thể là cả hai. Vâng, nước cũng có thể trở nên bị đông cứng như đá và đá cũng có thể tan chảy.

Với tôi, tổng hợp phải xảy ra trong từng cá nhân, từng cá nhân riêng lẻ; nó phải xảy ra trong tim. Và 'tổng hợp' không phải là từ đúng cho nó. Nó là khám phá về sự thống nhất thuần khiết trước khi bạn đã bao giờ nghĩ rằng Đông và Tây, đàn ông và đàn bà, âm và dương, là tách rời. Nó là rơi vào hỗn độn đó, rơi vào trong sự thống nhất đó nơi mọi thứ là một. Chúng vẫn là một sâu bên trong bạn nhưng bạn không đi tới chiều sâu đó, bạn không chạm tới chiều sâu đó, điều đó là đúng. Bạn vẫn còn trên bề mặt. Mọi phân chia là trên bề mặt. Nếu bạn đi sâu vào bên trong bản thân bạn, việc gặp gỡ đầu tiên - nếu bạn là đàn ông - sẽ là với đàn ông, việc gặp gỡ thứ hai sẽ là với đàn bà, và việc gặp gỡ thứ ba sẽ là với cái gì đó siêu việt trên cả hai. Cái đó là thứ thực.

Câu hỏi thứ hai:

Khác biệt gì giữa triết học, tâm lí học và tôn giáo?

Ý thức có thể đi ra hoặc đi vào; đây là hai cách sẵn có cho ý thức. Khi ý thức đi ra, nó nghĩ trên đối thể, người khác, người. Khi ý thức đi vào, suy nghĩ biến mất - vì không có người khác, không đối thể. Nó rơi vào tính chủ thể.

Khi ý thức đi ra, triết học được xây dựng lên. Triết học là suy nghĩ về đối thể. Triết học là cách giải thích hướng ngoại. Khi ý thức đi vào, nó quên tất cả về đối thể, nó bắt đầu tận hưởng việc là tính chủ thể, là nội tâm. Bạn đơn giản có đó tận hưởng chính sự kiện về việc là sống động, chính sự kiện về là ý thức. Không đối thể nào có đó, bạn là tính chủ thể thuần khiết. Không ý nghĩ nào có đó, bạn là tâm thức thuần khiết.

Cách giải thích hướng ngoại là triết học, cách giải thích hướng nội là tâm lí học và siêu việt trên cả hai là tôn giáo.

Phật dùng hai từ. Với bên ngoài ông ấy dùng dhatu, đối thể. Triết học quan tâm tới đối thể. Nó quên người quan sát, nó nhớ cái được quan sát. Mũi tên được trỏ hướng tới bên ngoài, dhatu, đối thể. Và với cuộc hành trình bên trong Phật dùng từ chitta, tính chủ thể. Khi bạn đi vào trong, tâm lí học được tạo ra, khi bạn đi ra ngoài triết học được tạo ra. Và khoa học là sự phát triển của triết học.

Nhưng tâm lí học hiện đại, cái gọi là tâm lí học, không là tâm lí theo cùng nghĩa mà Phật dùng từ 'tâm lí' vì tâm lí học hiện đại lại liên tục nghĩ về tâm trí, theo cách đối thể. Nó dùng phương pháp của triết học. Do đó nó bỏ lỡ vấn đề. Đó là khác biệt giữa tâm lí học hiện đại và tâm lí học thực.

Gurdjieff thường nói rằng tâm lí học thực còn chưa được sinh ra. Ông ấy ngụ ý cái gì bởi tâm lí học thực? Sigmund Freud chẳng phải là nhà tâm lí học thực sao? Carl Gustav Jung chẳng phải là nhà tâm lí học thực sao? Adler chẳng phải là nhà tâm lí học thực sao? Không, tất cả họ đều nghĩ theo cách đối thể. Tâm lí học của họ không là gì ngoài triết học. Họ nghĩ về tâm trí; tâm trí được lấy ra như một đối thể. Họ nghĩ về tâm trí từ bên ngoài. Họ ngắm nhìn. Họ quan sát. Họ phân tích. Họ mổ xẻ. Nhưng người quan sát vẫn còn ở bên ngoài; người quan sát nghĩ.

Gurdjieff nói rằng tâm lí học thực còn chưa được sinh ra. Theo nghĩa nào đó ông ấy là đúng, theo nghĩa nào đó ông ấy không đúng. Nếu chúng ta nghĩ về Freud, Jung, Adler và toán này thế thì ông ấy là đúng, nhưng nếu chúng ta nghĩ về Patanjali, Phật, Lão Tử, Huệ Năng, thế thì ông ấy là sai. Tâm lí học thực đã tồn tại trong hàng nghìn năm. Tâm lí học thực đã tồn tại lâu tới mức chúng ta đã quên mất về nó. Cái mới, cái gọi là tâm lí học là rất chưa trưởng thành. Nó là kẻ tới rất muộn chỉ mới một trăm tuổi. Nó là rất ấu trĩ.

Tâm lí học thực là tâm lí của chư phật. Tâm lí học thực là đi vào bên trong con người bạn - không quan sát cách chuột hành xử, không quan sát cách người khác hành xử, không liên tục nhìn ra bên ngoài, mà đi vào bên trong với mắt nhắm, vào sâu, có tính thiền, tỉnh táo, quan sát điều xảy ra bên trong. Liên tục bỏ từ bên ngoài để đi vào trong bên trong của bạn, vào trong nội tâm của bạn. Liên tục quên thế giới đối thể, thế rồi thế giới các ý nghĩ, thế rồi thế giới các xúc cảm - liên tục bỏ đi, liên tục bỏ đi. Một khoảnh khắc tới khi tâm thức của bạn có đó mà không có bất kì nội dung nào.

Biết tâm thức này là biết tâm lí thực là gì - tâm lí của chư phật.

Và bạn hỏi: Tôn giáo là gì? Phân chia giữa cái 'ngoài' và 'trong' vẫn là phân chia, cho nên cái 'trong' không là 'trong' gì mấy đâu, nó là một phần của cái 'ngoài', nó là mặt kia của cùng đồng tiền. Trên mặt này được viết là 'ngoài', trên mặt kia viết 'trong'. Cho nên triết học và tâm lí học là hai mặt của cùng một đồng tiền: mặt này hướng ngoại, mặt kia hướng nội.

Tôn giáo là gì? Tôn giáo là vứt đi toàn thể bản thân đồng tiền. Không đi ra ngoài nữa, không đi vào trong nữa, không 'đi' thêm nữa chút nào. Khi việc đi biến mất, khi cuộc hành hương đã chấm dứt, thế thì bạn đơn giản hiện hữu - không như đối thể không như chủ thể. Thế thì không có người biết và cái được biết, thế thì không có người quan sát và cái được quan sát - thế thì có tính một, việc cảm đại dương về tính một. Thế thì bạn ở trong hoa hồng, thế thì bạn ở trong cây, thế thì bạn ở trong đá, thế thì bạn ở trong mọi người. Bạn ở mọi nơi. Bạn thấm vào toàn thể sự tồn tại. Đây là tôn giáo.

Triết học là đi ra ngoài, tâm lí học là đi vào trong, tôn giáo không đi bất kì chỗ nào chút nào. Mọi cuộc hành trình đã bị bỏ, không có đồng nhất với bất kì cái gì, trong hay ngoài. Siêu việt này là điều tôn giáo là gì.

Nói cách khác... Với bạn, hỏi Thiền nhân họ có cách nói điều đó của họ. Họ nói triết học là cái đó, tâm lí học là cái này và tôn giáo chính là cái như vậy, tathata. Cái đó là đối thể; cái này là tính chủ thể; như vậy, như vậy, tathata, sự tồn tại, cái đây này, konomama, hay sonomama, chỉ tính đây này mà không có đường định biên, không có nhãn gắn vào nó, không có căn cước, chỉ hiện hữu thuần khiết - là tôn giáo.

Cho nên đầu tiên chuyển từ cái đó sang cái này, thế rồi chuyển từ cái này sang cái như vậy. Tathata là từ tối thượng của Thiền nhân. Người đã đạt tới tathata được gọi là tathagata. Đó là lí do tại sao tathagata là một trong những cái tên của Phật - người đã đạt tới cái như vậy.

Và khi bạn được tự do khỏi cái này và cái nọ, bạn là bản thân tự do.

Thiền nói:

Xuân - trăm hoa

Thu - trăng tròn

Hạ - gió mát

Đông - tuyết cùng.

Nếu thứ vô dụng

không treo trong trí

mọi mùa là tốt.

Xuân - trăm hoa - như vậy. Các bạn là những hoa đó, các bạn là những chim đó đang hót, các bạn là những sao đó đang lấp lánh, các bạn là những sông đó đang chảy.

Xuân - trăm hoa

Thu - trăng tròn

- bạn là trăng đó.

Hạ - gió mát

- bạn là làn gió đó.

Đông - tuyết cùng

- bạn là tuyết đó

Và bạn sẽ đi cùng bản thân bạn.

Nếu thứ vô dụng không treo trong trí - đồ vô dụng, cái này và cái nọ,

nếu chúng không treo trong tâm trí bạn

và bạn vẫn còn trong như vậy,

mọi mùa là tốt.

Phương pháp của triết học là suy nghĩ, logic; phương pháp của tâm lí học là thiền, vô suy nghĩ, và tôn giáo không có phương pháp. Ngồi im lặng, không làm gì, và cỏ tự nó mọc lên.

Câu hỏi thứ ba:

Thiền có chống lại chính trị không?

Thiền chống lại chính trị nhiều tới mức nó không bao giờ nói về chính trị. Nó chống lại chính trị nhiều tới mức nó thậm chí không thể chống lại chính trị. Nếu bạn chống lại chính trị, chính trị sẽ ảnh hưởng tới bạn. Thế thì bằng cách nào đó bạn sẽ vẫn còn có quan hệ với chính trị theo cách nào đó. Là chống lại tức là có quan hệ. Khi bạn chống lại rất nhiều, bạn rất, rất có quan hệ. Nó là cách thức của quan hệ - bạn có quan hệ với kẻ thù của bạn nữa, đôi khi thậm chí nhiều hơn bạn có quan hệ với bạn của bạn.

Thiền là chống lại chính trị nhiều tới mức nó không nói bất kì cái gì về chính trị, nhưng nó chống lại chính trị. Bất kì tôn giáo nào, bất kì tôn giáo nào xứng đáng gọi là tôn giáo, đều nhất định chống lại chính trị vì chính hiện tượng tôn giáo là phi chính trị.

Chính trị là gì? Chính trị là tham vọng, chính trị là bản ngã, chính trị là hung hăng, chính trị là bạo hành, chính trị là hành trình bản ngã. Làm sao người tôn giáo có thể là chính trị được? Người đó có thể giả vờ rằng người đó là tôn giáo nhưng người đó không thể là tôn giáo được. Và làm sao người chính trị có thể là người tôn giáo? Người đó có thể giả vờ rằng người đó là tôn giáo nhưng người đó không thể là tôn giáo.

Hai kẻ này không thể đi cùng nhau được vì là tôn giáo người ta phải bỏ tham vọng. Và nếu bạn bỏ tham vọng chính trị biến mất. Là tôn giáo người ta phải bỏ bản ngã, và khi bạn bỏ bản ngã, chính trị bị bỏ đi. Người tôn giáo phải hiện hữu mà không có bất kì bản ngã dù là bất kì cái gì.

Cho nên tôn giáo như vậy là phản chính trị hay phi chính trị. Nhưng tôn giáo mà bạn thấy quanh bạn - Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Ki tô giáo, Jain a giáo, Phật giáo toàn là chính trị. Họ không còn là tôn giáo. Bất kì khi nào một tôn giáo trở nên quá được tổ chức, bất kì khi nào tôn giáo trở thành toàn là thể chế, bất kì khi nào tôn giáo có quyền lợi được đầu tư trong xã hội, trong xã hội đặc thù này, trong sự nguyên trạng, thế thì nó không còn là tôn giáo. Phật là tôn giáo, Phật giáo không là tôn giáo. Jesus là tôn giáo - đó là cách ông ấy đã bị đóng đinh bởi các chính khách - nhưng Ki tô giáo không là tôn giáo, họ là rất, rất chính trị.

Một cuộc họp chính trị lớn đã được một cậu bé tham dự khi cố bán bốn con chó con. Cuối cùng, một người tiến tới cậu bé và hỏi đùa, 'Có chó con chính trị không, cu?'

'Dạ có thưa bác.'

'Tốt, thế thì,' người này nói, 'bác lấy hai con này.'

Một tuần sau tại cùng chỗ lại có cuộc tụ tập tôn giáo và cùng cậu bé xuất hiện để bán hai con chó còn lại. Một người bước tới nó và hỏi, 'Cháu bé ơi, những chó con cháu có đây là loại gì vậy?'

'Đây là chó tôn giáo ạ.'

Người thứ nhất mà đã mua hai con chó kia tình cờ nghe được điều này. 'Nói xem,' ông ấy nói, 'cháu chẳng bảo bác rằng những con chó đó mà bác đã mua từ cháu tuần trước là chó chính trị đó sao?'

'Dạ vâng thưa bác,' cậu bé bán chó nói, 'nhưng những con chó này thì không - chúng đã có mắt mở rồi.'

Chính trị là mù. Nó là hành trình mù của bản ngã. Người ta liên tục dò dẫm để tìm nguồn quyền lực nào đó để cho người ta có thể cảm thấy, 'Mình là ai đó.' Chính trị bắt nguồn từ phức cảm tự ti. Sâu bên dưới bạn cảm thấy rằng bạn chẳng là ai cả, sâu bên dưới bạn sợ hư không của bạn. Bạn không thể chấp nhận được nó. Bạn phải phủ nhận nó. Chính trị là việc phủ nhận hư không bên trong của bạn, tôn giáo hân hoan trong nó.

Để tôi nhắc lại điều đó. Chính trị là nỗ lực phủ nhận hư không bên trong của bạn. Tất nhiên, bạn không bao giờ có thể thành công trong nó vì hư không bên trong đó là chính bản tính của bạn, nó không thể bị phủ nhận. Diễn giải của bạn là sai. Hư không bên trong đó chẳng liên quan gì tới phức cảm tự ti, chính cách diễn giải của bạn tạo ra phức cảm tự ti. Và từ phức cảm tự ti bạn bắt đầu trở thành cao siêu - bạn trở thành thủ tướng, bạn trở thành tổng thổng hay cái gì đó. Hư không bên trong này lái bạn đi đâu đó - nó có thể là tiền, nó có thể là quyền, nó có thể là danh, nó có thể là tri thức, nó thậm chí có thể là từ bỏ - nhưng hư không bên trong này lái bạn đi tìm ra cách nào đó để quên rằng bạn là hư không, để bắt đầu cảm thấy rằng bạn là ai đó, rằng bạn là cái gì đó quan trọng, có giá trị, có ý nghĩa, rằng không có bạn thế giới sẽ lúng túng.

Hư không bên trong này là lực dẫn lái hướng tới chính trị, nhưng không ai có thể thành công trong việc phủ nhận nó. Bạn có thể xoay xở trì hoãn nó nhưng lặp đi lặp lại nó sẽ tự khẳng định bản thân nó, lặp đi lặp lại nó sẽ có đó ngồi trên ngai vàng, lặp đi lặp lại khi bạn nghĩ bạn đã đạt tới bạn sẽ biết, sâu bên dưới, bất kì khi nào bạn nhìn vào bên trong, rằng bạn đã không đạt tới. Hư không bên trong không bị động tới bởi bất kì cái gì bạn đã làm, bởi bất kì cái gì bạn đã tích luỹ, bởi bất kì cái gì bạn đã đạt tới - nó vẫn còn không bị động tới, trống rỗng đó vẫn có đó. Đó là khổ của người thành công. Không cái gì thất bại như thành công. Thất bại không bao giờ là thất bại như thành công là thất bại vì người đã thất bại có thể vẫn còn hi vọng. Trong thất bại hi vọng rằng bạn có thể thành công ngày nào đó vẫn có đó, nhưng trong thành công mọi hi vọng biến mất.

Tôi đã nghe về tổng thống Coolidge, một trong những tổng thống vĩ đại của Mĩ. Khi nhiệm kì của ông ấy kết thúc, ông ấy quyết định từ chối làm tiếp nhiệm kì tổng thống mặc dầu đã có mọi khả năng rằng ông ấy sẽ được chọn lại. Ông ấy rất được yêu mến - ông ấy là con người im lặng thế.

Cho nên mọi người bắt đầu tiến tới ông ấy và hỏi, 'Tại sao? Tại sao ông không ra tranh cử lần nữa? Gần như chắc chắn ông sẽ được chọn.' Nhưng ông ấy đã nói không. Và ông ấy đã nói không với đôi mắt rất sâu, buồn bã. Cuối cùng ai đó ép ông ấy trả lời đích xác tại sao ông ấy liên tục nói không. Ông ấy nói, 'Vì tôi đã đi tới biết rằng chẳng có gì trong nó và lặp lại nó lần thứ hai sẽ là ngu xuẩn. Tôi đã đi tới biết rằng không cái gì thu được bằng việc thu lấy những điều như vậy. Tôi vẫn còn là cùng người vậy.'

Làm sao cái ghế có thể thay đổi được bạn? Bạn có thể ngồi trên ghế vàng hay bạn có thể ngồi trên ghế đẩu rất, rất bình thường, điều đó không tạo ra khác biệt gì - bạn vẫn còn như bạn vậy. Làm sao ghế có thể thay đổi được bạn? Làm sao việc đổi ghế có thể thay đổi được bạn? Nhưng đây là điều chính khách liên tục tự lừa bản thân ông ta.

Không. Người tôn giáo không thể là chính khách được. Người tôn giáo, bởi chính tính tôn giáo của mình, là phi chính trị. Người đó tiếp cận sự sống theo cách khác toàn bộ. Khác biệt là gì? Khác biệt triệt để là gì? Khác biệt triệt để là ở chỗ người tôn giáo không diễn giải hư không của mình như sự kém cỏi. Đó là cách mạng. Ngày điều đó xảy ra rằng hư không bên trong của bạn không phải là kém cỏi, rằng không cái gì của bạn là chính con người bạn... Đó là cách Thượng đế ở trong bạn. Cách hiện hữu của Thượng đế là việc vắng bóng - đó là cách Thượng đế hiện diện trong thế giới. Ngài là bất bạo hành tới mức ngài vẫn còn vắng bóng.

Sâu bên trong bạn lỗ hổng mà bạn cảm thấy, lỗ tối, không phải là tối. Nó chói sáng với ánh sáng. Đi vào nó đi. Và nó không phải là không có gì, nó là chính bí mật của toàn thể sự sống, toàn thể sự tồn tại. Nó là tất cả. Hư không đó chính là cách Thượng đế xuất hiện cho những người không nhìn sâu. Đó là việc hiểu lầm.

Người tôn giáo là bạn bè với hư không của mình. Đó là điều thiền tất cả là gì: là bạn bè với hư không của bạn. Người đó tận hưởng nó. Người đó mở hội nó. Người đó nhảy múa nó. Người đó hát nó. Người đó đi vào nó lặp đi lặp lại. Bất kì khi nào người đó có dịp may, bất kì khi nào người đó có cơ hội, người đó nhắm mắt lại, người đó rơi vào trong hư không của mình, người đó biến mất ở đó, cái là chính cánh cửa của Thượng đế. Từ đó bạn kết nối bản thân bạn với điều thiêng liêng.

Một khi bạn đã bắt đầu tận hưởng hư không của bạn, ai bận tâm về chính trị?

Nixon đang bước đi dọc bãi biển tại San Clemente và quyết định bơi. Ông ấy bơi ra ngoài sóng và đột nhiên bắt đầu chìm. Ba cậu thiếu niên tình cờ đi tới, lặn vào trong đại dương, và kéo Nixon lên bờ. Khi ông ta thở lại, Nixon cám ơn các cậu thiếu niên. 'Với sự cảm kích,' ông ta nói, 'tôi sẵn lòng dùng ảnh hưởng của tôi để giúp các cậu theo bất kì cách nào tôi có thể làm. Có cái gì đặc biệt các cậu muốn không?

'Cháu thích đi tới West Point!' một cậu nói.

'Tôi tin tôi có thể thu xếp được điều đó,' cựu tổng thống nói.

'Cháu muốn đi tới Annapolis!' cậu khác nói.

'Tôi sẽ xem xét điều đó ngay lập tức,' Nixon nói.

'Cháu thích được chôn ở nghĩa địa Arlington,' cậu thứ ba công bố.

'Đó là yêu cầu rất kì lạ,' ông Nixon nói. 'Tại sao cháu muốn được chôn ở nghĩa địa Arlington?'

'Thế này,' cậu bé nói, 'bố cháu là người tôn giáo và khi cháu về nhà và kể cho bố cháu về người cháu đã cứu khỏi chết đuối, ông ấy sẽ giết cháu!'

Nhớ lấy, chính khách bao giờ cũng có đó. Chừng nào bản ngã chưa hoàn toàn bị vứt đi, nó bao giờ cũng có đó. Bản ngã là chính khách. Nếu bạn là người bản ngã, bạn là chính khách. Bạn có thể không ra ứng cử trong cuộc bầu cử, bạn có thể không tranh đấu vì bất kì quyền lực chính trị nào, nhưng nếu bạn có bản ngã bạn sẽ vẫn còn là chính trị theo cách tinh vi. Bạn có thể chi phối vợ bạn hay chồng bạn, bạn có thể chi phối con bạn, bạn có thể chi phối người hầu của bạn. Bạn sẽ vẫn còn tinh ranh và bạn sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để chi phối.

Cho nên khi tôi dùng từ 'chính trị' tôi không chỉ ngụ ý chuyện quốc gia, không, tôi ngụ ý chuyện mà việc chi phối được tham gia vào. Nếu bạn muốn có nhiều tiền hơn bạn là chính trị vì nếu bạn muốn có nhiều tiền hơn bạn sẽ phải khai thác mọi người. Nếu bạn muốn có nhiều quyền hơn bạn sẽ phải tranh đấu. Nếu bạn muốn nhiều danh hơn bạn sẽ phải có tính cạnh tranh. Cái gọi là thánh nhân của bạn toàn có tính chính trị. Họ có tham vọng của họ. Từng thánh nhân đều muốn trở thành thánh nhân lớn hơn - thế thì ông ta có tính chính trị, thế thì ông ta sẽ phải tranh đấu với các thánh nhân khác, người là đối thủ cạnh tranh.

Người tôn giáo là phi cạnh tranh và đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại - tôi không bao giờ mệt mỏi về nhấn mạnh này - về tính thiền trên bạn, vì thiền là niềm vui duy nhất mà là phi cạnh tranh, niềm vui duy nhất mà bạn đạt tới nhưng không ai mất vì bạn đạt tới. Không ai là người mất.

Nếu bạn có nhiều tiền hơn ai đó sẽ có ít tiền hơn; nếu bạn có nhiều quyền hơn ai đó sẽ có ít quyền hơn; nếu Morarji trở thành thủ tướng, Indira không còn là thủ tướng. Ai đó mất. Được của ai đó sẽ là mất của ai đó khác.

Nhưng người tôn giáo sẽ không thích làm bất kì cái gì trong đó ai đó trở thành người mất. Điều này là bạo hành, điều này là xấu, điều này là vô nhân. Thế thì cái gì còn lại cho người tôn giáo? Người đó có thể mở hội sự hiện hữu của mình. Người đó có thể thiền. Trong thiền bạn được và không ai mất. Duy nhất Thượng đế là vô hạn, mọi thứ khác là hữu hạn. Tiền là hữu hạn, quyền là hữu hạn... nếu bạn có nó ai đó sẽ không có nó. Duy nhất Thượng đế là vô hạn. Bạn có thể có nhiều như bạn muốn. Bạn có thể có toàn thể nó và vậy mà không ai là người mất. Đó là cái đẹp của tôn giáo - nó là niềm vui bất bạo hành, nó là niềm vui phi cạnh tranh.

Một kẻ ăn xin chặn một nghị sĩ trên phố Washington và xin ông ta một hào.

'Một hào sẽ không mua được bất kì cái gì vào những ngày này,' chính khách nói. 'Ông không muốn hai hào rưỡi sao?'

'Không,' người ăn xin đáp, 'với mọi chính khách ám muội quanh đây tôi sợ mang quá nhiều tiền mặt.'

Ông ta là đúng.

Và đây là người từ thế kỉ hai mươi, đâu đó trong thế kỉ hai mươi...

Người chủ chốt trên chương trình tivi tin đêm về giáo dục đã gây ngạc nhiêu cho người xem với công bố này:

'Chúng tôi có tin lành và tin xấu cho quí vị. Trước hết là tin xấu: hành tinh của chúng ta bị người sao Hoả xâm lăng. Và bây giờ tới tin lành: họ ăn chính khách và đái ra dầu hoả.'

Câu hỏi thứ tư:

Ichazo cho rằng nền văn hoá của chúng ta, toàn thể xã hội, bây giờ đang nâng tâm thức của nó lên, rằng chúng ta không còn trên hành trình cá nhân mà rằng nhân loại đang bắt đầu thức tỉnh. Và ông ấy nói rằng cái nhìn không tưởng về nhân loại như một gia đình khổng lồ bây giờ là sự cần thiết thực hành.

Đây là cách chính trị len vào trong tôn giáo. Và điều này không là gì mới. Suốt nhiều thời đại đã từng có những người nói đi nói lại điều đó. Đây là cách chủ nghĩa phát xít đi vào trong tôn giáo. Đây là điều Friedrich Nietzsche đã nói và ông ấy đã trở thành người khởi đầu cho Adolf Hitler và triết lí của ông ta. Ông ấy đã nói rằng nhân loại phải đi tới điểm mà nó sẽ đi vào một kỉ nguyên mới, kỉ nguyên của siêu nhân loại, siêu nhân.

Đây là điều Sri Aurobindo đã nói ở Ấn Độ - ông ấy về căn bản đã là một chính khách và ông ấy vẫn còn là chính khách cho tới chính tận cùng. Ông ấy cũng đã nói rằng bây giờ chúng ta đã đi tới điểm mà nỗ lực tập thể, không phải nỗ lực cá nhân, được cần tới.

Nhớ rằng những ý tưởng này về nỗ lực tập thể là nguy hiểm. Đó là cách chính trị đi vào trong tôn giáo. Tôn giáo là hoàn toàn cá nhân và sẽ vẫn còn là cá nhân. Chỉ cá nhân có thể thiền. Khi bạn thiền bạn biến mất khỏi thế giới tập thể. Nếu bạn bắt đầu thiền ở đây với năm trăm người bạn có thể bắt đầu với năm trăm người nhưng khoảnh khắc bạn đi vào thiền bạn là một mình. Bốm trăm chín mươi chín người kia không còn nữa. Thiền là hoạt động trong tính một mình vô cùng. Nó chẳng liên quan gì tới tập thể. Bạn có thể thiền cùng nhau nhưng khi bạn đi vào trong thiền bạn đi một mình.

Ba từ sẽ phải được hiểu: tập thể, cá nhân và vũ trụ. Ichazo liên tục bị lẫn lộn giữa vũ trụ và tập thể. Cá nhân là ở giữa, tập thể là bên dưới cá nhân, và vũ trụ là ở trên cá nhân. Nếu cá nhân trở thành một phần của tập thể, người đó mất đi cái gì đó, người đó không còn có ý thức như người đó đã vậy trước đây, người đó không còn tỉnh táo. Đó là lí do tại sao trong đám đông bạn không còn trách nhiệm như bạn đã vậy khi bạn một mình. Đám đông có thể phạm những tội lớn. Trong đám đông bạn không cảm thấy trách nhiệm. Tập thể là thấp hơn cá nhân - mọi tội lớn của lịch sử có thể được qui cho tập thể. Cá nhân là tốt hơn nhiều so với tập thể.

Bạn thấy đám đông đốt đền Hindu hay đền Mô ha mét giáo. Nếu bạn lấy từng cá nhân ra khỏi đám đông và hỏi, người đó sẽ nói, 'Tôi đã không thực sự muốn làm điều đó nhưng những người khác đã làm nó và tôi đã chỉ đứng đó cho nên tôi vào trong nó.' Không cá nhân người Mô ha mét giáo nào sẽ có khả năng nói với trái tim rõ ràng rằng người đó đã làm một điều lớn lao, việc lớn lao, điều tôn giáo, trong việc đốt đền Hindu. Và không người Hindu nào sẽ nói rằng người đó đã làm điều lớn lao bằng việc giết người Mô ha mét giáo hay bằng việc đốt đền thờ Hồi giáo. Nhưng người đó sẽ nói rằng trong đám đông người đó bị mất hút.

Bạn cũng có thể đã cảm thấy điều đó. Trong đám đông bạn trở thành thấp hơn bạn bình thường là vậy. Trong đám đông bạn trở thành cơ sở hơn, bạn trở thành thấp hơn; bạn nhiều tính con vật hơn bạn là con người. Tập thể là con vật, cá nhân là con người và vũ trụ là thiêng liêng. Khi một người đi vào trong thiền người đó không trở thành một phần của tập thể, người đó trở nên bị tan biến trong vũ trụ mà là điểm cao hơn bản thân cá nhân đó.

Nhưng các chính khách bao giờ cũng nói về tập thể. Họ bao giờ cũng quan tâm tới thay đổi xã hội - vì trong thay đổi xã hội, trong việc làm nỗ lực thay đổi xã hội và cấu trúc xã hội và thế này và thế nọ, họ trở thành mạnh. Xã hội chưa bao giờ được thay đổi. Nó vẫn còn như nó vậy - cùng thứ mục nát. Và nó sẽ vẫn còn như vậy chừng nào nó chưa được hiểu rằng mọi ý thức xảy ra trong cá nhân. Và khi điều đó xảy ra, cá nhân trở thành vũ trụ. Nếu điều đó xảy ra cho nhiều cá nhân thế thì xã hội được thay đổi - nhưng không như một thứ xã hội, không có tính tập thể.

Để tôi giải thích điều đó cho bạn. Có năm trăm người ở đây. Bạn không thể được thay đổi như một đơn vị tập thể, không có cách nào. Bạn không thể được làm thành thiêng liêng như một đơn vị tập thể, không có cách nào. Hồn của bạn là cá nhân, tâm thức của bạn là cá nhân.

Nhưng nếu từ năm trăm người này, ba trăm người trở nên được biến đổi, thế thì toàn thể tập thể sẽ có phẩm chất mới. Nhưng ba trăm người này sẽ trải qua thay đổi cá nhân, qua chuyển hoá cá nhân. Thế thì tập thể sẽ có tâm thức cao hơn vì ba trăm người này đang rót tâm thức của họ vào tập thể, họ ở đó. Khi một người trở thành phật, toàn thể sự tồn tại trở nên được thức tỉnh thêm một chút - chỉ bởi sự hiện diện của người đó. Cho dù người đó là một giọt nước trong đại dương, thế nữa đại dương, ít nhất khi có liên quan tới tới một giọt nước, là tỉnh táo tơn, nhận biết hơn. Khi giọt nước đó biến mất trong đại dương nó nâng phẩm chất của đại dương lên. Từ cá nhân được biến đổi làm thay đổi xã hội. Khi nhiều, nhiều cá nhân được thay đổi, xã hội thay đổi. Đó là cách duy nhất để thay đổi nó, không có đường vòng khác. Bạn không thể thay đổi được xã hội. Nếu bạn muốn thay đổi xã hội một cách trực tiếp, nỗ lực của bạn là có tính chính trị. Ichazo phải đi vào tính chính trị. Điều đó xảy ra. Khi bạn bắt đầu trở nên mạnh mẽ về tôn giáo, khi bạn bắt đầu lãnh đạo nhiều người, khi bạn trở thành người lãnh đạo, thế thì những ý tưởng lớn bắt đầu xảy ra trong tâm trí. Thế thì tâm trí nói rằng bây giờ toàn thể nhân loại có thể được thay đổi, bây giờ chúng ta nên lập kế hoạch cho thay đổi lớn của toàn thể nhân loại. Thế thì tham tăng lên, tham vọng tăng lên, bản ngã mong đợi. Điều này bao giờ cũng xảy ra và điều này bao giờ cũng sẽ xảy ra. Cảnh giác về nó.

Đừng bao giờ trở thành nạn nhân của ý tưởng tập thể; tập thể là thấp hơn bạn. Bạn phải trở thành vũ trụ. Vũ trụ không phải là xã hội, vũ trụ là có tính tồn tại. Bạn phải rơi vào trong hoà điệu với toàn thể sự tồn tại, bạn phải được móc vào với điệu vũ của vũ trụ - không với xã hội, không với những cộng đồng hay giáo phái nhỏ, không với người Ki tô giáo và người Hindu và người Mô ha mét giáo, không với trái đất này, không với Đông, không với Tây, không với thế kỉ này. Bạn phải được móc vào cái toàn thể của nó, toàn thể sự tồn tại.

Nhưng điều đó là cao hơn cá nhân. Quần chúng là cạm bẫy. Đám đông bao giờ cũng có đó để kéo bạn xuống. Và điều đó xảy ra cho cái gọi là người tôn giáo. Ichazo không thực sự rất tôn giáo với tôi. Ông ấy đã thu thập các kĩ thuật từ đây đó, ông ấy rất chiết trung. Từ công trình của Gurdjieff, từ Sufis, ông ấy đã thu thập vài kĩ thuật. Ông ấy là nhà kĩ thuật. Ông ấy biết công nghệ nhưng ông ấy không biết mục đích. Và bản thân ông ấy đã không đạt tới nó. Nhưng ông ấy rất, rất tinh thông về kĩ thuật, rất khéo léo. Phong trào của ông ấy, Arica, có thể biến thành phong trào của phát xít bất kì ngày nào. Nó tạo ra một loại chủ nghĩa phát xít trong việc nở hoa của nó.

Có vài người Mĩ ở đây - cựu Mĩ, tôi phải nói vậy. Cách thức của người Mĩ là rất chính trị. Mới vài tháng trước, Amida - Amida là rất thân với Ichazo trong nhiều năm - đã nhận được bức thư nói rằng cô ấy bị trục xuất. Trục xuất về căn bản là chính trị. Làm sao bạn có thể trục xuất? Bạn ngụ ý gì bởi trục xuất? Đây là độc quyền. Cô ấy đã tới tôi cho nên cô ấy bị trục xuất khỏi Arica. Bây giờ sách của tôi và băng của tôi không được phép ở đó. Không người Arica nào được phép đọc sách của tôi. Đây là chính trị. Vô nghĩa làm sao! Đây là độc quyền, sở hữu. Đây là cách chính trị bước vào hiện hữu.

Tâm trí tôn giáo là tâm trí mở. Bạn phải nhìn, bạn phải nghe mọi người, bạn phải học từ mọi người. Bạn phải không bị đóng. Ở cùng Thầy thực sự chứng ngộ bạn trở nên rất, rất mở với sự tồn tại, hoàn toàn mở. Bạn thậm chí sẽ là mở với Quỉ nếu nó tới dạy bạn cái gì đó. Bạn sẽ mở và bạn sẽ học và bạn sẽ tin cậy bản thân bạn. Không có sợ vì bạn biết bản thân bạn - nó không thể lừa được bạn.

Những người này, người trở nên sợ tới mức ai đó có thể thoát ra khỏi bầy đoàn, có thể bị móc vào ai đó khác, thực sự về căn bản hoài nghi triết lí riêng của họ. Họ không tin vào triết lí riêng của họ. Họ biết rằng ở đâu đó cái gì đó thể tốt hơn, ở đâu đó ai đó có thể là cao hơn, và mọi người sẽ đi tới đó và họ sẽ rời bỏ những người đó. Sợ của họ là sợ mất tín đồ, cho nên họ tạo ra Trường thành Trung Quốc quanh họ.

Không, điều đó không bao giờ xảy ra khi có người tôn giáo. Người đó cho bạn tình yêu của người đó, người đó cho bạn con người của người đó, người đó cho bạn trí huệ của người đó, và người đó làm cho bạn tự do. Và bạn có thể tiếp tục học và từng việc học sẽ chứng minh rằng Thầy của bạn là đúng. Đó là tin cậy. Bất kì chỗ nào bạn đi, cho dù bạn đi tới ai đó chống lại tôi và bạn lắng nghe người đó, nếu tôi đúng, lắng nghe người đó sẽ chứng tỏ rằng tôi đúng. Nó sẽ không là mất mát, bạn sẽ trở nên giầu có hơn.

Tin cậy không cần sợ, yêu không cần sợ. Nhưng sợ không phải là yêu, nó không là tin cậy, nó chỉ là sợ - sợ được tạo ra. Nếu bạn đi đâu đó khác bạn sẽ bị trục xuất. Và mọi người rất sợ những thứ như trục xuất. Đây có phải là đảng cộng sản hay là cái gì? Trục xuất sao? Mọi người rất sợ bị trục xuất vì họ muốn thuộc về nhóm nào đó vì họ không có bất kì hồn nào của riêng họ. Trong nhóm họ cảm thấy thoải mái, họ thuộc về cộng đồng nào đó - vài người được chọn, người ưu tú, người đưa tin về thế giới mới đang sắp tới, người lãnh đạo thế giới mới, siêu nhân, giống nòi đầu tiên của siêu nhân. Họ cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng điều đó bạn chỉ cảm thấy trong nhóm; khi bạn một mình bạn trở nên nghi ngờ. Và khi bạn ở trong nhóm bạn không cần cảm thấy trách nhiệm. Nhóm nhận trách nhiệm từ bạn, bạn được thảnh thơi, nhóm chăm nom.

Bạn đã được nuôi lớn trong phụ thuộc. Đầu tiên bạn đã phụ thuộc vào bố mẹ bạn. Thế rồi bạn phụ thuộc vào gia đình riêng của bạn - vợ, chồng - thế rồi bạn trở nên phụ thuộc vào con bạn. Bạn bao giờ cũng sống cuộc sống phụ thuộc - vào xã hội, nhà nước, nhà thờ, gia đình, cộng đồng. Bạn đã sống cuộc sống phụ thuộc.

Cho nên khi bạn đi tới Thầy bạn lại muốn có ai đó để phụ thuộc vào. Nhưng Thầy thực sẽ không giúp bạn phụ thuộc vào Thầy, Thầy thực sẽ cố làm cho bạn độc lập. Toàn thể nỗ lực của thầy sẽ là ở chỗ bạn phải đứng trên chân riêng của bạn, bạn phải trở thành con người riêng của bạn. Đó là điều Thiền nhân làm.

Mới hôm nọ tôi đã đọc...

Một thanh niên tới đi tới lại Huệ Năng mãi. Huệ Năng rất thô bạo. Chỉ các Thiền sư có thể thô bạo. Tại sao? Vì nếu họ thực sự muốn bạn độc lập họ phải thô bạo. Ông ấy rất thô bạo. Ông ấy sẽ tát anh thanh niên, ông ấy sẽ đóng cửa ngay trước mặt anh ta, ông ấy sẽ quát lên - và có lần ông ấy ném anh ta ra khỏi cửa và anh ta rơi xuống cách bốn năm mét vào trong rãnh. Và không chỉ điều đó - thế rồi Huệ Năng nhìn ra ngoài cửa sổ và cười.

Chắc chắn người này bỏ ông ấy. Đây là cọng rơm cuối cùng. Thế là đủ rồi. Anh ta bỏ ông ấy ngay lập tức, anh ta đã không quay lại trong một năm. Và anh ta đi tới Thầy khác và anh ta đã học nhiều điều và anh ta đã đi lang thang và thế rồi một hôm, ngồi im lặng trong hang, anh ta đã trở nên chứng ngộ - tỏ ngộ đầu tiên đã xảy ra. Và thế rồi bạn biết cái gì không? Anh ta chạy xô trở lại Huệ Năng để cám ơn ông ấy. Ngày tỏ ngộ xuất hiện anh ta đã biết rằng đích xác cùng tình huống này đã được tạo ra khi anh ta bị ném vào rãnh. Anh ta đã bỏ lỡ.

Nhưng giờ anh ta đã biết vì bây giờ anh ta đã lại đi tới điểm đó, anh ta đã đi tới tình huống đó bên trong. Chỉ một khoảnh khắc trước khi tỏ ngộ xảy ra anh ta đã ngạc nhiên thấy rằng đây đã là cùng tình huống bên trong khi Huệ Năng đã xoay xở tạo ra khi ông ấy đã ném anh ta ra khỏi cửa sổ và khi ông ấy đã nhìn xuống và ông ấy đã cười. Và anh ta đã bỏ lỡ! Người đó đã từ bi vô cùng.

Anh ta chạy xô về ông ấy. Anh ta chạm chân ông ấy và anh ta nói, 'Thưa thầy, cám ơn thầy. Cám ơn thầy đã thô bạo thế với tôi. Cám ơn thầy rằng thầy đã không bao giờ dạy tôi ngoại trừ việc đánh tôi. Cám ơn thầy vì mọi điều thầy đã làm cho tôi.'

Thầy thực muốn đệ tử trở thành Thầy theo quyền riêng của người đó. Nhưng bình thường bản thân bạn không muốn sự độc lập đó, bạn muốn có ai đó để bám vào. Bạn là kẻ bám víu. Bạn muốn có ai đó rất có thẩm quyền, ai đó để ngồi trên ngai cao và nói với bạn, 'Con đừng lo nghĩ, ta sẽ chăm nom cho con. Con quên tất cả về mọi thứ đi. Ta ở đây cho nên ta sẽ chăm nom. Con đơn giản tới và theo ta.' Nhưng nếu ai đó là giống điều đó thì nhớ rằng đây là dấu hiệu chắc chắn - thẩm quyền này, việc nhận trách nhiệm của người khác này - đây là dấu hiệu chắc chắn rằng bản thân người này muốn mọi người phụ thuộc vào ông ta. Ông ta phụ thuộc vào những người phụ thuộc của ông ta. Ông ta tận hưởng điều đó. Ông ta yêu thích ý tưởng rằng nhiều người thế đang phụ thuộc vào ông ta. Bản thân ông ta là người phụ thuộc, nhớ lấy; ông ta không khác bạn. Đó là cùng cuộc đi từ đầu kia. Nếu tất cả các bạn bỏ ông ta, ông ta sẽ khổ nhiều như bạn sẽ khổ. Đôi khi ông ta có thể khổ nhiều hơn vì đầu tư của ông ta là nhiều hơn. Nếu bạn bỏ một người như Ichazo, nếu mọi người đi theo của ông ấy biến mất, ông ấy có thể phát điên hay ông ấy có thể tự tử. Ông ấy sẽ rất lung lay, ông ấy sẽ run rẩy, ông ấy sẽ không biết cái gì đã xảy ra, ông ấy sẽ mất mọi tự tin của ông ấy. Ông ấy thu được mọi tự tin của ông ấy khi ông ấy nhìn vào mắt bạn và thấy rằng bạn đang nhìn về ông ấy và bạn cảm thấy rằng ông ấy là phải, ông ấy là đúng, ông ấy là Thầy. Khi ông ấy thấy rằng nhìn vào mắt bạn, khi ông ấy thấy phản xạ đó trong mắt bạn, ông ấy cảm thấy tự tin. Vâng. Nó là vậy. Đây là lừa dối lẫn nhau.

Cách tiếp cận của tôi là tuyệt đối phi chính trị, do đó nó là cá nhân tuyệt đối. và đó là cách tiếp cận tôn giáo như vậy. Tôn giáo sẽ vẫn còn cá nhân, nó sẽ không bao giờ trở thành hiện tượng tập thể, nó không thể thế được. Chính trị bao giờ cũng sẽ trở thành tập thể, nó sẽ không bao giờ trở thành cá nhân.

Chính trị có tính tập thể, tôn giáo có tính cá nhân, tâm linh có tính vũ trụ. Nhớ điều đó.

Câu hỏi thứ năm:

Tại sao không thể chỉ có một tôn giáo trên thế gian?

Vì mọi người điên. Vì mọi người ngủ say.

Có thể có một tôn giáo một ngày nào đó, có thể, chúng ta có thể hi vọng điều đó - nhưng một tôn giáo đó sẽ không giống như Ki tô giáo nơi mọi người đã trở thành người Ki tô giáo, không; một tôn giáo đó sẽ không giống như Hindu giáo, nơi mọi người đã trở nên được cải đạo thành người Hindu; một tôn giáo đó sẽ không giống như Do Thái, không.

Khi tôi nói một tôn giáo tôi ngụ ý sẽ không có tôn giáo nào như Ki tô giáo, Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Jaina giáo, Phật giáo. Sẽ có một loại tôn giáo phổ biến. Điều đó có thể có và điều đó nên có. Nhưng nhớ điều đó, để tâm tới nó - với một tôn giáo tôi không ngụ ý một tôn giáo, một tổ chức, tôi ngụ ý tính tôn giáo phổ biến... tính tôn giáo mà không có bất kì nhãn nào cho nó, không có bất kì nhà thờ đặc biệt và giáo điều đặc biệt và Kinh Thánh đặc biệt cho nó, chỉ là một loại tính tôn giáo, một loại tính thiền, một loại tính cầu nguyện. Chỉ điều đó là có thể.

Trong quá khứ, mọi người đã cố tạo ra một tôn giáo. Người Ki tô giáo đã cố gắng đủ vất vả và đã giết hàng triệu người. Người Mô ha mét giáo đã cố gắng rất vất vả để tạo ra một tôn giáo. Nhưng một tôn giáo đó đã là một loại chính trị. Nó đã là điều mọi người phải tới dưới một nhóm chung lợi ích. Khi tôi nói một tôn giáo tôi ngụ ý không nên có nhóm chung lợi ích chút nào. Mọi người nên là tự do có tôn giáo riêng của mình, làm điều riêng của mình. Mọi người là khác nhau. Cho nên tôi sẽ có lời cầu nguyện riêng của tôi theo cách riêng của tôi. Làm sao có thể chỉ có một lời cầu nguyện? Mọi người là khác nhau thế, nhu cầu của họ là khác nhau thế - mọi người là duy nhất thế.

Ai đó sẽ tôn thờ cây và ai đó sẽ cười điều đó. Ai đó sẽ nghĩ điều đó là ngu xuẩn, vô nghĩa - tôn thờ cây. Ai đó sẽ là kẻ ngoại giáo - tôn thờ qua cây và đi vào Thượng đế qua nó, qua mầu lục đó, qua hoa đó, qua tán lá đó. Với người rất thẩm mĩ cây có thể là biểu tượng lớn của Thượng đế; với người không thẩm mĩ, với người làm toán, nó sẽ là một loại trò đùa. Bạn đang làm gì? Với tâm trí toán học nó có vẻ chẳng gì là rất tôn giáo. Có những tâm trí toán học và với họ, toán học là lời cầu nguyện.

Albert Einstein tương truyền đã nói, 'Toán học là lời cầu nguyện với tôi và tôi đã tới Thượng đế qua toán học.' Vâng, có một khả năng và ông ấy đã làm để dần dần trở nên tôn giáo hơn. Khi chết tới ông ấy đã trở nên ngày càng tôn giáo hơn; thực ra, chỉ trước chết ông ấy đã gần là nhà huyền bí. Và ông ấy chưa bao giờ đi tới bất kì nhà thờ nào, ông ấy chưa bao giờ tin vào Kinh Thánh hay Koran hay Upanishad. Koran của ông ấy, Kinh Thánh của ông ấy, Upanishads của ông ấy, đã là vũ trụ, không gian, thời gian, và các ngôi sao và cái gì đó bên ngoài các ngôi sao.

Việc đi vào trong điều huyền bí đó, liên tục đi vào trong điều huyền bí đó, ông ấy đã trở thành nhà huyền bí. Ông ấy đã bắt đầu cảm thấy cái vô hình, cái không sờ mó được; điều lịch sự không còn có nghĩa, điều không nói được trở thành ngày một có ý nghĩa hơn. Cái hữu hình biến mất và cái vô hình bắt đầu xuất hiện. Ông ấy đã trở thành nhà huyền bí.

Tâm trí của ai đó có thể biến khoa học thành tôn giáo nhưng với ai đó khác khoa học sẽ chỉ là công việc vất vả, toàn học sẽ là điều phiền hà - với người đó thơ ca có thể là tôn giáo của người đó. Mọi người là khác.

Cho nên khi tôi nói một tôn giáo tôi không ngụ ý rằng sẽ có một lời cầu nguyện và mọi người sẽ làm lời cầu nguyện đó theo cùng cách và sẽ lặp lại cùng lời, không. Khi tôi nói có khả năng của một tôn giáo, tôi ngụ ý tính tôn giáo - ai đó sẽ cầu nguyện trước tượng và ai đó sẽ cầu nguyện không tượng và ai đó sẽ cầu nguyện trước cây và ai đó sẽ cúi lạy trước sông và ai đó sẽ cầu nguyện qua tế lễ và ai đó sẽ đi lên núi và biến mất mãi mãi trong cái hoang sơ của nó, nhưng họ tất cả sẽ cầu nguyện. Và phẩm chất của lời cầu nguyện này là như nhau; không thành vấn đề liệu bạn cầu nguyện trước tượng hay bạn cầu nguyện trước cây hay bạn cầu nguyện trong phòng trống. Điều đó không thành vấn đề vì lời cầu nguyện không liên quan gì tới đối thể. Đối thể chỉ là cái cớ.

Ai đó sẽ cầu nguyện bằng tiếng Trung Quốc, ai đó sẽ cầu nguyện bằng tiếng Đức và ai đó sẽ cầu nguyện bằng tiếng Anh - ngôn ngữ không thành vấn đề. Và ai đó có thể thích lời của Jesus để dùng cho lời cầu nguyện của mình và ai đó có thể thích lời của Mohammed. Mọi người có cái thích riêng của mình... nhưng có thể có một tính tôn giáo.

Ngay bây giờ có ba trăm tôn giáo trên trái đất và ba trăm tôn giáo này, tất cả ba trăm tôn giáo này, đang chống lại tôn giáo tôi đang nói tới. Đây là những kẻ thù thực.

Bị bắt buộc phải ở lại trong thị trấn nào đó qua chủ nhật anh ta khởi hành đi dự buổi lễ trong một trong những nhà thờ của đức tin riêng của anh ta. Nhưng lạc đường, và thấy một cửa nhà thờ mở ngang qua phố, anh ta bước vào mà không biết giáo đoàn thuộc vào tín ngưỡng nào. Khi buổi lễ đang tiến hành xúc động tôn giáo của anh ta tăng lên sôi nổi hơn cho tới khi chung cuộc anh ta trút chúng ra bằng việc hét lên, 'Kính chúa!' Lập tức một trong những dẫn chỗ vỗ vai anh ta và nói, 'Ông không thể làm điều đó trong nhà thờ này, thưa ngài.'

Anh ta đơn giản nói, 'Kính Chúa!' Nhưng điều đó có thể không phải là cách thức của nhà thờ đó. Và người dẫn chỗ nói, 'Ông không thể làm điều đó trong nhà thờ này, thưa ngài.' Bạn thấy sự nực cười của nó không? Kính chúa không thể được thực hiện trong nhà thờ sao?

Mọi người là khác. Ai đó sẽ có lời cầu nguyện của mình qua nhảy múa và ai đó có thể chỉ ngồi im lặng không làm gì cả. Mọi người nên được kính trọng. Trong thế giới một tôn giáo, với một tính tôn giáo lan toả toàn thể nhân loại, mọi người sẽ được kính trọng. Không có vấn đề gì. Nếu bạn đọc Koran và bạn thích thú nó, điều thực là thích thú nó, điều thực là có được hoà hợp. Ai đó khác có thể được cùng chiều cao thích thú qua Kinh Thánh, qua 'Bài giảng trên núi'. Vậy cái gì sai? Và ai đó khác có thể có cùng chiều cao thích thú chỉ bằng nhảy múa và hát bài ca của Meera. Vậy cái gì sai?

Nhưng ba trăm cái gọi là tôn giáo này về căn bản là các tổ chức chính trị mà chống lại lẫn nhau.

Một người đàn bà rất Cơ đốc giáo trở về từ trung tâm New York, đầu tóc rối bời và quẫn trí.

'Có chuyện gì xảy ra với bà vậy?' một người đàn bà Cơ đốc giáo bạn bè hỏi.

'Tôi đã ở quận Garment cùng lúc người Tin Lành tổ chức cuộc mít tinh lớn. Đám đông dầy đặc và mất trật tự.

Đột nhiên hai kẻ du côn túm lấy tôi và kéo tôi vào ngõ hẻm. Chúng xé quần áo của tôi và cưỡng hiếp tôi. Thật là ghê rợn.'

'Bà có la lên không?' người kia hỏi.

'Cái gì, và để người Tin Lành nghĩ tôi đang vui đùa với họ sao?'

Đây là cách mọi sự là vậy. Mọi người là chống đối thế với việc huấn luyện tính tôn giáo của người khác. Nhưng điều đó chỉ ra rằng họ đã không hiểu tính tôn giáo là gì, bằng không làm sao họ có thể chống đối tính tôn giáo của bất kì người nào? Đây lại là hình mẫu bản ngã.

Mọi người là khác nhau. Về mọi thứ họ là khác. Họ khác về tình yêu, họ sẽ khác về lời cầu nguyện. Họ là khác trong hành vi của họ, họ là khác trong trao đổi của họ, họ đơn giản là khác. Và điều này là tốt. Thế giới giầu có vì mọi người là khác nhau.

Kẻ trùm đầu xông vào một bữa tiệc riêng tư và, với súng rút ra, bắt các vị khách sắp hàng dọc theo tường.

'Được rồi,' hắn ta hầm hè, 'bây giờ ta sẽ cướp mọi đàn bà và hiếp mọi đàn ông.'

Một trong những người đàn bà cười khúc khích. 'Ông ngụ ý ông sẽ hiếp đàn bà và cướp đàn ông chứ,' bà ấy nói.

'Nghe đây,' người đàn ông trong bộ com lê mầu oải hương nói, 'cứ để hắn ta làm mọi thứ theo cách riêng của hắn.'

Mọi người là khác nhau. Chừng này phải được phép. Thế giới có thể có một tôn giáo, không như một tổ chức, không như một hình mẫu, nhưng chỉ như bầu khí hậu của tính tôn giáo lan toả.

Câu hỏi thứ sáu:

Osho ơi, tôi liên tục quên lời thầy. Tôi phải làm gì?

Ai đã bảo bạn nhớ lời của tôi? Đó là cách nó phải vậy, đích xác, chính xác. Bạn phải quên lời tôi; bạn phải nhớ điều bản chất, không nhớ lời. Và điều bản chất không cần được nhớ, nó chỉ được hiểu.

Nếu bạn đang nghe tôi một cách đúng đắn bạn không cần nhớ điều tôi đã nói. Thực ra, nếu bạn cố nhớ nó bạn sẽ bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Thế thì lời sẽ có đó và điều bản chất sẽ bị thiếu. Liên tục quên lời đi bằng không bạn sẽ bị nặng gánh bởi chúng, và bạn sẽ lạc đường.

Bạn cố hiểu đi. Khi tôi nói 'cố hiểu' tôi ngụ ý chỉ im lặng, thụ động, lắng nghe một cách tỉnh táo. Không phán xét và không tranh cãi và không quyết định liệu tôi đang nói cái gì đó mà là đúng hay sai. Chỉ lắng nghe một cách im lặng. Nếu bạn trở nên quá lo nghĩ liệu tôi đang nói cái gì đó mà đúng hay sai thế thì bạn không lắng nghe. Tôi không nói rằng bạn phải tin điều tôi đang nói, không. Chỉ lắng nghe. Và đây là cái đẹp của lắng nghe thuần khiết - nếu bạn có thể lắng nghe một cách thuần khiết, bất kì cái gì là đúng sẽ đi vào tim bạn và bất kì cái gì là không đúng sẽ rơi rụng đi. Không có nhu cầu lo nghĩ về nó. Tim biết. Điều đó gần như tự nhiên. Điều đó giống như khi bạn được cho máu, máu của bạn sẽ từ chối nó nếu nó không thuộc cùng loại. Một loại máu nào đó sẽ được cần, cùng số máu sẽ được cần. Nếu bạn đã bị mổ và loại da nào đó đã được cấy vào, da của bất kì người nào sẽ không được. Thân thể bạn sẽ bác bỏ nó. Thân thể biết. Da riêng của bạn sẽ phải được lấy ra từ phần khác nào đó của thân thể thế thì thân thể sẽ chấp nhận nó.

Đó là cách nó vậy. Chân lí là thức ăn của tim. Khi chân lí được nghe thấy, tim đơn giản chấp nhận nó. Đó không là vấn đề quyết định liệu nó là đúng hay không - đây là cách của tâm trí. Tâm trí liên tục lo nghĩ về liệu nó là đúng hay không đúng, và vì lo nghĩ này tâm trí không bao giờ lắng nghe. Tâm trí là điếc. Nó giả vờ lắng nghe nhưng nó không bao giờ lắng nghe. Bạn chỉ gạt tâm trí sang bên, để cho tim bạn lắng nghe tôi, để cho tim bạn được lan rộng vào trong tôi, để cho tim bạn được hoà điệu cùng tôi. Và nếu có cái gì đó đúng nó sẽ về nhà. Nếu nó không đúng bạn không cần lo nghĩ, nó sẽ biến mất.

Bạn không cần lo nghĩ về lời của tôi. Lo nghĩ về tôi, đừng về lời của tôi. Tôi không đề xuất triết lí ở đây, tôi đơn giản trao bản thân tôi cho bạn.

Có câu nói nổi tiếng của Trang tử - ông ấy phải đã nói nó trong câu trả lời cho một người hỏi đích xác giống người hỏi này.

Nơm để bắt cá.

Được cá quên nơm.

Bẫy để bắt thỏ.

Được thỏ quên bẫy.

Câu hỏi thứ bẩy:

Tôi đã từng làm cả năm cách thiền mọi ngày đều đặn trong ba năm và vì những cách thiền này tôi không thể làm được bất kì cái gì khác. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc nhưng gia đình tôi lo nghĩ. Tôi nên làm gì?

Bạn đang làm quá mức nó rồi, bạn ơi. Bạn phải chọn một cách thiền thôi. Một là đủ rồi. Năm là quá nhiều. Tất nhiên bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bạn chẳng có gì khác để làm. Và nếu gia đình lo nghĩ điều đó là tự nhiên, họ là đúng nữa.

Một nông dân to lớn người Yorkshire thấy cần đi London trong vài tháng và quyết định để một trong những công nhân giỏi nhất của mình chịu trách nhiệm. 'Tôi muốn anh chăm nom mọi thứ, Harry, dường như bản thân tôi đã ở đây. Hiểu không' Harry gật đầu.

Nhiều tháng sau ông nông dân chủ này quay về thấy mọi sự đều trong sắp đặt. Harry nói, vừa chỉ vào mọi thứ, "Gà đã ấp nhiều trứng, lúa mì đã mọc mạnh gấp đôi, rau tốt hơn chúng đã từng vậy, và vì những câu thần chú hàng tháng đó mà vợ ông thường nói, tôi thậm chí làm các thứ đó dừng lại.'

Đây là làm quá nhiều. Đây là đi quá xa.

Xin bạn thực hành một cách thiền thôi. Điều đó sẽ là khó, tôi biết, sau ba năm. Bạn nên hỏi trước. Sẽ khó quay lại thế giới và làm việc và bạn sẽ thấy điều đó hơi chút vất vả, nhưng điều đó phải được làm. Tôi không dạy bạn bất kì thái độ trốn chạy nào ở đây - đây là thái độ trốn chạy vì bây giờ bạn không làm bất kì cái gì khác.

Bạn đang bỏ mọi trách nhiệm của bạn và tôi không ủng hộ điều đó. Những trách nhiệm đó phải được hoàn thành - được hoàn thành với niềm vui lớn. Vợ bạn, con bạn, bố mẹ bạn, bố già của bạn, mẹ già của bạn, cần bạn. Đó là chỗ Thượng đế đã đặt bạn vào - vào trong trách nhiệm nào đó. Hoàn thành nó đi.

Tôi chống lại mọi kẻ trốn chạy đó, những người trốn khỏi thế giới và trở thành thiền nhân hai mươi bốn giờ một ngày. Tôi chống lại họ, tôi hoàn toàn chống lại họ. Một giờ thiền là đủ. Thiền là thứ mạnh tới mức một giờ trong hai mươi bốn giờ là đủ. Nó sẽ làm chói sáng cả đời bạn.

Và thử xem liệu thiền của bạn có thành công hay không trong cuộc sống. Khi bạn thiền và bạn đi tới cửa hàng bạn sẽ biết liệu bạn thành công trong thiền của bạn hay không. Bạn có còn tham trong cửa hàng như bạn vẫn thường vậy trước đây không? Bạn có còn nổi giận khi ai đó nói cái gì đó ngược lại bạn không? Mọi người có thể vẫn xoay xở nhấn nút của bạn dễ dàng như trước không? Ở bãi chợ là phép thử cho mọi việc thiền của bạn.

Nếu bạn chỉ hành thiền và không cái gì khác điều đó là giống như chuẩn bị và chuẩn bị và không bao giờ đi vào sát hạch. Điều đó là không đúng. Phép thử phải có đó mọi ngày - một giờ thiền, hai mươi ba giờ thử. Và bạn sẽ trưởng thành mạnh mẽ.

Và câu hỏi cuối cùng:

Thiền là gì?

Tiếp tục đi, tấn tới đi. Đó đích xác là điều kinh Bát nhã ba la mật đa cũng nói. Gate, gate, para gate, para samgate bodhi svaha - đi, đi với mọi sinh linh hữu tình, đi từ ảo vọng tới chứng ngộ.

Tiếp tục đi, tấn tới đi. Nó là điều Thiền là gì.

Nó không phải là triết lí để được hiểu, nó là biến đổi được trải qua. Nó không phải là cái gì đó giống như thông tin, nó thậm chí không phải là cải tạo; nó là thay đổi toàn bộ, nó là thay đổi triệt để tuyệt đối. Nó là chết và phục sinh. Chết trong Thiền và được sinh ra trong Thiền.

Từ 'Thiền' ngụ ý dhyana, nó bắt nguồn từ gốc dhyana. Ở Trung Quốc nó trở thành chan, và ở Nhật Bản nó trở thành Zen - nhưng nó bắt nguồn từ từ của Phật dhyana. Thiền nghĩa là dhyana. Zen nghĩa là thiền.

Kết thúc quyển 'Thiền - Con Đường Của Nghịch Lí Tập 1

Quay về Mục Lục Tập 1 - Quay về Mục Lục Toàn Tập

Ads Belove Post