Read more
Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 2)
Chương 12. Đứng trong giầy của con ông
Câu hỏi 1
Có lần thầy nói rằng Krishna là một
brahmin, nhưng thực sự ông ấy là một chiến binh kshatriya. Không ai sẵn sàng chấp
nhận ông ấy là một brahmin. Điều nào là đúng?
Khi tôi nói cái gì đó, không có
nhu cầu hỏi bất kì ai về nó. Thiền về nó đi.
Khi tôi nói rằng Krishna là một
brahmin tôi ngụ ý rằng ông ấy đã biết chân lí tối thượng. Brahma là chân lí tối
thượng. Bằng việc biết nó người ta trở thành brahmin. Khi tôi nói Krishna là một
brahmin tôi ngụ ý Mahavira là một brahmin, Phật là một brahmin - Moses cũng vậy,
Jesus cũng vậy, Lão Tử cũng vậy. Tôi không ngụ ý đẳng cấp Brahmin. Bằng việc
sinh không ai là brahmin, không ai có thể là vậy. Tôi cũng biết rằng ông ấy là
một kshatriya, một kshatriya bởi việc sinh. Điều đó là vô nghĩa. Điều đó là
hình thức, ngẫu nhiên. Tôi không nói về ngẫu nhiên.
Bởi ngẫu nhiên tôi được sinh ra
ở Ấn Độ nhưng tôi không là người Ấn Độ. Bởi ngẫu nhiên bạn có thể đã được sinh
ra ở Đức nhưng bạn không là người Đức. Bởi ngẫu nhiên bạn có thể da đen hay da
trắng nhưng bạn không là cả hai. Ngẫu nhiên có thể chỉ quyết định hình tướng,
không quyết định bản thể bạn. Bản thể bạn ở bên ngoài ngẫu nhiên, bên ngoài đẳng
cấp, bên ngoài tôn giáo, bên ngoài quốc gia, bên ngoài mầu sắc. Khi tôi nói,
tôi nói về cốt lõi bên trong nhất.
Cho nên tôi nhắc lại: Krishna
là một brahmin. Cho dù cả thế giới có nói ông ấy không là vậy, tôi không bận
tâm chút nào. Tri thức đó là không có ý nghĩa chút nào.
'Đáng ngạc nhiên,' giáo sư nói
với vợ của ông ấy, 'chúng ta dốt làm sao. Gần như mọi người đều là chuyên gia
trong ngành riêng của mình và hậu quả là người đó mang tâm trí hạn hẹp như nó
có thể vậy. Người đó không biết gì về điều người khác làm.'
'Vâng, anh yêu,' cô vợ nói.
'Chẳng hạn như anh đây,' ông ấy
tiếp tục, 'anh xấu hổ về thất bại của anh khi giữ song hành với khoa học hiện đại.
Lấy ánh sáng điện chẳng hạn. Anh không có ý tưởng nào về nó làm việc ra sao.'
Vợ ông ta nhìn ông ta với cái
nhìn kẻ cả và mỉm cười, 'Sao thế, anh Herbert, em xấu hổ về anh nữa. Điều đó là
đơn giản. Anh nhấn công tắc, có vậy thôi!'
Cô vợ này nghĩ rằng bằng việc
nhấn phím bạn biết tất cả về điện. Có vậy thôi. Đơn giản. Và cô ấy nói cô ấy xấu
hổ về chồng cô ấy - rằng ông ấy thậm chí không biết cách điện làm việc.
Bạn cũng biết cách điện làm việc.
Bạn nhấn công tắc, có vậy thôi. Đơn giản thế. Nhưng người nào đã thực sự có được
ý tưởng nào về cách điện làm việc? Và tôi không nói về bạn và tôi không nói về
ông giáo sư này. Ngay cả người đã làm ra các phép màu với điện, Thomas Alva
Edison cũng chẳng có ý tưởng về nó làm việc thế nào.
Có lần chuyện xảy ra là ông ấy
đi tới chỗ nghỉ mùa hè nơi ít nhất mọi người không biết gì về ông ấy, không ai
nhận ra mặt ông ấy. Ông ấy rất sướng - bởi vì người nổi tiếng trở nên rất mệt mỏi
bị nhận ra cả ngày, họ chưa bao giờ thấy thoải mái. Cho nên ông ấy rất sướng,
chạy trên bãi biển, nhặt đá cuội. Ông ấy lại trở thành đứa trẻ.
Ai đó mời ông ấy tới một cuộc
triển lãm của trường phổ thông. Nhìn thấy tính trẻ con của ông ấy tung tăng
trên bãi biển, nhìn cách ông ấy chạy và chơi với bọt biển và đá cuội và vỏ sò,
ai đó nói, 'Tới trường phổ thông của chúng tôi đi. Chúng tôi có cuộc triển lãm
và trẻ con đã làm nhiều điều hay.' Thế là ông ấy đi. Chúng đã làm ra quạt điện
- Edison là người phát minh ra quạt điện - và một cậu bé đang giải thích về cách
nó làm việc. Edison trở nên quan tâm và ông ấy hỏi, 'Cháu có biết điện làm việc
thế nào không? Điện là gì?' Và cậu bé nói, 'Điều đó cháu không biết. Cháu sẽ gọi
thầy giáo của cháu.'
Thế là thầy giáo được gọi tới để
giải thích - tất nhiên, ông ấy không biết ai đang hỏi câu hỏi này. Ông ấy mới tốt
nghiệp về khoa học và ông ấy cố gắng giải thích cơ chế của quạt. Nhưng bản thân
điện sao? Điện trong bản thân nó là không diễn đạt được. Chẳng ai biết cả.
Và Edison khăng khăng, 'Nói cho
tôi đi, điện là gì? Ông đang giải thích cách quạt chuyển động, cách công tắc
làm việc, cách động cơ làm việc, nhưng tôi không hỏi về động cơ và quạt và công
tắc, tôi hỏi về điện, sức mạnh đằng sau nó. Nó là gì vậy?' Và người này nói,
'Ông đang hỏi câu hỏi khó rồi. Tôi mới tốt nghiệp. Tôi sẽ mời thầy hiệu trưởng
tới - ông ấy là tiến sĩ khoa học. Ông ấy sẽ giải thích!'
Thầy hiệu trưởng tới và ông ấy
cố gắng vất vả để giải thích nhưng Edison cứ khăng khăng. Thầy hiệu trưởng tiến
sĩ khoa học rất phân vân về người này hỏi câu hỏi có nghĩa thế, và ông ấy trở
nên rất bối rối bởi vì ông ấy không thể giải thích được. Thế rồi ông ấy nói, 'Rất
tiếc, tôi sẽ hỏi người nào đó cao hơn, người biết nhiều hơn.' Thế rồi Edison
nói, 'Tôi nghĩ chẳng ai sẽ giúp được.' Ông hiệu trưởng nói, 'Ông ngụ ý gì?'
'Tôi là Thomas Alva Edison và bản thân tôi không biết điện là gì, cho nên ông sẽ
đi hỏi ai đây?' Ông ấy đã phát minh ra cả nghìn thứ làm việc qua điện - radio,
máy hát, quạt và cả nghìn lẻ một thứ - ông ấy là một trong những nhà phát minh
vĩ đại nhất của thế giới, nhưng ông ấy nói, 'Bản thân thôi còn không biết điện
là gì. Tôi chơi với nó, tôi điều khiển nó, nó làm việc. Đó là mọi điều chúng ta
biết cách nó làm việc. Nhưng nó là gì, chẳng ai biết. Cho nên xin đừng bị phân
vân và đừng cảm thấy bối rối.'
Bạn phải hỏi ai đó người có tâm
trí của cô vợ này, người nói, 'Sao thế, anh Herbert, em xấu hổ về anh. Nó đơn
giản. Anh nhấn công tắc. Có vậy thôi.' Tôi cũng biết rằng Krishna là một
kshatriya nhưng đó không phải là điều tôi nói với bạn. Tôi không quan tâm tới sự
ngẫu nhiên của việc sinh của ông ấy, của việc ông ấy ở trong bụng mẹ nào trong
chín tháng. Tôi đang nói về kinh nghiệm bên trong nhất của ông ấy - kinh nghiệm
đó làm cho ông ấy thành một brahmin bởi vì ông ấy đã biết tới Brahma. Người biết
là một brahmin. Người không biết không phải là brahmin.
Câu hỏi 2
'Đừng làm cho người khác điều bạn không muốn
người khác làm cho bạn.' Osho ơi, tôi đang thiền về điều đó, nhưng tôi cảm thấy
bị mắc kẹt, tôi không thể đạt tới đáy được. Xin thầy nói cho tôi điều gì đó về
nó?
Điều thứ nhất: đừng bao giờ thiền
về cái gì phủ định. 'Đừng làm cho người khác điều bạn không muốn người khác làm
cho bạn.' Đây là thông điệp phủ định 'Đừng làm.'
Nếu bạn không muốn bị mắc kẹt
thì thiền về cái gì đó khẳng định. Cùng điều đó có thể được làm thành tích cực:
Làm cho người khác điều bạn muốn người khác làm cho bạn. Thế thì bạn sẽ không bị
mắc kẹt.
Khi bạn đi vào lời răn phủ định
bạn không thể đi được nhiều. Làm sao bạn có thể đi được vào lời răn phủ định? Lời
răn phủ định giống như chết. Làm sao bạn có thể thiền về chết? Bạn có thể bắt đầu
nhưng bạn sẽ bị mắc kẹt ở chính chỗ bắt đầu. Bạn có thể thiền về sống, chắc chắn.
Sống có nhiều thứ để thiền - hoa, chim, sông, sao, tình yêu, mọi người, cái đẹp
của nó, bài ca của nó. Bạn có thể thiền về sống một cách vô hạn và bạn không
bao giờ bị mắc kẹt - bởi vì sống là bao la, sống là vô hạn, sống là toàn thể vũ
trụ.
Thực ra, khi bạn thiền về sống
- thiền, thiền - một ngày nào đó bạn sẽ bắt gặp chết nữa bởi vì chết chỉ là một
phần của sống. Như các thứ khác là một phần của sống - yêu, sinh, vui, buồn, sướng
- chết cũng vậy. Chết không phải là cái gì đó chống lại sống, chết không phải
là cái gì đó bên ngoài sống - chết xảy ra trong sống, chết là phần cố hữu của sống.
Cho nên nếu bạn thiền về sống bạn
sẽ đi tới biết chết nữa, nhưng nếu bạn thiền về chết không cái gì sẽ xảy ra. Bạn
sẽ thiền về gì? Bạn sẽ đơn giản cảm thấy tối tăm, và bị mắc kẹt. Làm sao bạn có
thể đi vào trong vô hiện hữu? Làm sao bạn có thể nghĩ về cái không? Bạn sẽ đi
vòng vo và sớm hay muộn bạn sẽ tự hỏi bạn đang làm gì. Đuổi đuôi bạn sao? Bạn định
đi đâu? Chẳng có gì mấy mà thiền.
Thiền phải là về cái khẳng định.
Bạn có thể cưỡi lên cái khẳng định, bạn có thể đi tới chính cội nguồn của sự tồn
tại - nhưng trên cái khẳng định, với cái khẳng định, trong cái khẳng định. Và tất
nhiên, nếu bạn đi cùng cái khẳng định, một ngày nào đó bạn sẽ bắt gặp cái phủ định
nữa - nhưng như một phần của cái khẳng định. Và thế thì bạn sẽ biết cái phủ định
nữa.
Nghe đây... Tôi muốn nói theo
cách này: Làm cho người khác điều bạn muốn người khác làm cho bạn. Làm điều đó
theo cách đó. Thế thì bạn có cả nghìn lẻ một điều để nghĩ tới.
Và khi bạn làm cho người khác
điều bạn muốn họ làm cho bạn, một cách tự nhiên phần phủ định của nó - không
làm cho người khác - đi theo như cái bóng. Nhớ lấy, phủ định là cái bóng của khẳng
định. Khẳng định là hình thái, phủ định là cái bóng. Nếu bạn chạy, cái bóng của
bạn sẽ chạy theo sau bạn. Nếu bạn dừng, cái bóng sẽ dừng. Nhưng đừng bị quá
dính líu tới cái bóng bằng không bạn sẽ bị mắc kẹt. Nếu bạn thử làm cho cái
bóng chạy và thế rồi bạn muốn theo nó, điều đó là không thể được. Thế thì bạn sẽ
cảm thấy rất bất lực. Bạn sẽ tạo ra tình huống rất điên khùng cho bản thân bạn.
Nhìn đấy... mọi thứ trong mười
lời răn đều là phủ định theo nghĩa nào đó. Nếu bạn đi sâu hơn vào lời kinh của
Patanjali, bạn sẽ không tìm ra được một lời răn phủ định nào. Mọi thứ đều khẳng
định. Với khẳng định có trưởng thành. Do Thái giáo đã không trưởng thành chút
nào. Nó vẫn còn bị mắc kẹt. Thực ra, nó đã không thêm cái gì vào Moses. Nó ở chỗ
mà Moses đã để lại nó.
Hindu giáo đã trưởng thành vô
cùng. Nó cứ trưởng thành lên. Nó không phải là hòn đá chết. Và cái gì là lí do
cho điều đó, cái gì là bí mật của nó? Bí mật là: nó đi qua cái khẳng định. Nếu
bạn bị mắc kẹt với cái phủ định thế thì từ chính lúc bắt đầu bạn đi vào hướng
sai rồi - điều sẽ không cho phép bạn chuyển động mấy. Bạn đang hướng vào rắc rối.
Do Thái giáo đã không phải là
tôn giáo tinh tế được tiến hoá. Người Do Thái vẫn còn là những người phi tôn
giáo nhất trên trái đất, trần tục nhất, tâm trí hướng tiền, hướng danh. Họ đã
không phát triển cái gì sâu sắc trong thiền hay lời cầu nguyện; tôn giáo với họ
chỉ là hình thức. Tôn giáo không phải là cái gì đó vô cùng; nó không phải là
cái gì đó làm tan nát bạn, bật rễ bạn, cho bạn đôi cánh; nó không phải là cái
gì đó phá huỷ bạn và tái tạo lại bạn; nó không phải là cái gì đó mà bạn trở nên
bị sở hữu; nó không phải là cái gì đó điều khiển bạn - nó là cái gì đó bạn điều
khiển.
Người Do Thái không thích Jesus
vì ông ấy trở nên quá bị sở hữu bởi tôn giáo. Người Do Thái không thích Jesus bởi
vì ông ấy quá hướng thế giới khác. Người Do Thái không thích bất kì người nào
được sinh trong gia đình Do Thái mà trở nên quá bị sở hữu bởi tôn giáo. Họ bao
giờ cũng phủ nhận và bác bỏ những người đó. Họ phủ nhận và bác bỏ mọi sứ giả bởi
vì sứ giả là người gần như trong đam mê. Tôn giáo là tình yêu của người đó, nó
không phải là nghi lễ. Người đó có thể liều mạng sống của mình cho nó.
Nếu đóng đinh tới qua nó, người
đó sẵn sàng đi tới cây chữ thập.
Ngày Jesus sẵn sàng chết trên cây
chữ thập ông ấy đã nói rằng ông ấy không phải là người Do Thái theo nghĩa thường.
Người Do Thái đâm ra phân vân. Sao người này điên thế? Cuộc sống đẹp thế, sao
lo nghĩ về những điều cao hơn cuộc sống? Sống là đủ. Người Do Thái đã sống
trong cuộc vui miệt mài của ăn, uống và vui vẻ - và, tất nhiên, thỉnh thoảng đi
tới giáo đường nữa. Đó là một phần của nghi lễ xã hội.
Nhớ lấy, nếu bạn bắt đầu thiền
của bạn bằng điều phủ định bạn sẽ bị mắc kẹt. Và, điều khác, nếu bạn nghĩ quá
nhiều về điều phủ định, bạn sẽ trở thành tựa sa mạc, bạn sẽ không nở hoa, bạn sẽ
trở thành khô héo, nhựa sống của bạn sẽ không tuôn chảy. Nhựa sống không thể
tuôn chảy trong điều phủ định được - vì điều đó bạn cần đam mê khẳng định nào
đó, cái gì đó sống động, để cho nó có thể nở hoa.
Nếu bạn muốn thiền, suy tư, tốt.
Nhưng chọn cái gì đó khẳng định. Thiền về đoá hoa hồng, điều đó là khẳng định.
Thiền về mặt trời mọc, điều đó là khẳng định. Thiền về mặt trăng. Thiền về đứa
trẻ đang chơi, cười, nhảy, múa. Thiền về cái gì đó mà đang nở hoa, mở ra cái
đang đâm chồi, cái sống động. Thiền về điều phủ định là thiền về sa mạc - và bạn
trở thành cái mà bạn thiền về. Bạn sẽ trở thành cái bạn thiền cho nên thiền về
tình yêu, thiền về cuộc sống, thiền về Thượng đế.
Và nếu cái gì đó trông rất đẹp
với bạn nhưng nó là phát biểu phủ định, biến nó thành phát biểu khẳng định đi.
Từng phát biểu có thể được biến thành phát biểu khẳng định. Và thay đổi là lớn
lao. Khi bạn muốn nói 'không' cố gắng nói nó theo cách nó có dạng của 'có'. Đừng
nói 'không'. Bạn bao giờ cũng có thể tìm ra cách nói cái gì đó theo cách cho dù
nó là 'không' nó vẫn tới dưới dạng của 'có'. Và điều đó sẽ có ích cho bạn.
Bạn phải đã bắt gặp người nghiện
với 'không' tới mức ngay cả đôi khi khi họ muốn nói 'có' họ tìm cách diễn đạt
phủ định cho nó.
Câu hỏi 3
Osho kính yêu, thầy có cưới tôi không?
Lần nữa à? Cái ngày bạn trở
thành sannyasin bạn đã cưới tôi rồi. Câu hỏi này là từ Dharma Chetna. Hỏi lại lần
nữa nghĩa là bạn đã quên rồi!
Khi ông ấy rất già ai đó hỏi
Immanuel Kant, triết gia Đức, 'Sao ông không bao giờ lấy vợ? Ông chưa bao giờ cầu
hôn ai sao?' Kant suy nghĩ ủ ê về điều đó và nói, 'Nghĩ về điều đó, vâng, có lần
tôi đã cầu hôn một cô gái.'
Người hỏi trở nên rất quan tâm.
Người đó nói, 'Thế thì cái gì xảy ra?' Kant nói, 'Cái gì đó đi sai. Tôi cầu hôn
lần thứ hai. Tôi cầu hôn một hôm và ngày hôm sau tôi cầu hôn nữa. Và cô gái đó
phát điên.'
Trí nhớ của Kant không tốt lắm
- cô gái đã chấp nhận ông ấy đêm hôm trước. Bạn có thể lấy một người cầu hôn lần
thứ hai không? Người này không tin được. Sau hôn nhân ông ấy sẽ tới một ngày
nào đó và ông ấy sẽ nói, 'Cô là ai và cô làm gì ở đây?'
Tính chất sannyas là cuộc hôn
nhân - nhưng nó còn sâu sắc hơn hôn nhân mà bạn biết tới. Trong hôn nhân thường
hai thân thể gặp gỡ. Nhiều nhất, nếu người ta rất may mắn, hai tâm trí gặp gỡ -
điều đó là hiếm hoi. Hôn nhân có tính chất sannyas không phải là của thân thể
không của tâm trí mà của linh hồn. Hai bản thể gặp gỡ. Ở cùng với thầy là ở
trong tình yêu sâu sắc với thầy, được buông xuôi, cởi mở, đi cùng thầy tới bất
kì chỗ nào thầy đi với lòng biết ơn, với sự tin cậy.
Bạn đã cưới rồi, Chetna. Giữ tỉnh
táo. Đừng cứ quên.
Câu hỏi 4
Con trai tôi đã trốn chạy khỏi nhà và ở đây
trong đạo tràng này. Nó tự do có bất kì loại ý nghĩ nào, nhưng trước hết nó phải
hoàn thành học tập tốt nghiệp đại học để cho nó có thể hiểu được thế giới theo
cách tốt hơn và ra quyết định đúng.
Tôi có thể hiểu được khó khăn của
các bậc cha mẹ. Cố gắng thuyết phục con bạn đi, tôi ủng hộ tất cả cho điều đó.
Cố gắng thuyết phục nó nhưng đừng ép buộc nó, đừng đe doạ nó. Tránh những đe doạ
tinh vi hay thô thiển. Chỉ để mở tâm trí bạn cho con trai bạn, đặt trái tim bạn
ra trước nó, bảo cho nó cách bạn cảm thấy. Điều bạn nói là không có nghĩa lắm
đâu cho nên để quyết định lại cho nó.
Chẳng hạn bạn nói: Con trai tôi
đã trốn chạy khỏi nhà và ở đây trong đạo tràng này. Đã phải có cái gì đó sai
trong nhà bằng không tại sao người ta phải trốn khỏi nhà và tới đạo tràng này?
Đạo tràng này lại là nhà khác. Nghĩ về nhà bạn đi. Cái gì sai ở đó? Cái gì đó
phải thiếu tình yêu, sự sống động. Cái gì đó phải thiếu. Quan sát điều đó. Con
trai bạn đã cho một dấu hiệu rằng cái gì đó sai.
Có thể bố và mẹ không trong hài
hoà sâu và nhà bị hỗn độn. Có thể con cái quên lãng hay có thể có quá nhiều
chăm sóc. Đằng nào thì đứa con cũng cảm thấy ngột ngạt - hoặc bởi sự dửng dưng
hoặc bởi quá nhiều tình yêu quá nhiều chăm nom. Cân bằng bị thiếu.
Đưa gia đình bạn về đúng đi. Chỉ
mang đứa trẻ trở về nhà sẽ không có tác dụng gì mấy bởi vì nó sẽ trốn nữa. Cho
nên nghĩ về điều đó đi. Con bạn đã cho bạn một chỉ dẫn rằng cái gì đó về căn bản
là sai. Điều đó là điều đầu tiên.
Điều thứ hai - bạn nói: Nó tự
do có bất kì loại ý nghĩ nào nhưng trước hết.... Bạn chỉ nói, bạn không cho nó
tự do. Bạn ngụ ý gì bởi 'nhưng'? Bố mẹ có thủ đoạn nói đó. Họ nói, 'Con được
hoàn toàn tự do, tuyệt đối tự do, nhưng....' Cái 'nhưng' đó là quá lớn. Nó phá
huỷ mọi tự do.
Và bố mẹ có thói quen cổ của việc
nói, 'Trước hết trưởng thành đã và thế rồi con sẽ hiểu.' Nhưng, tôi xin lỗi,
tôi muốn hỏi bạn liệu bạn đã trưởng thành chưa. Bạn có thấy người trưởng thành
nào không? Có thể người đó có giáo dục tốt, đã tốt nghiệp từ đại học, có trong
danh sách xuất sắc, có việc làm tốt, có hôn nhân, có con - mọi thứ đều diễn ra
tốt đẹp. Nhưng nhìn sâu vào người đó xem có trưởng thành không? Người đó có thực
hiểu cuộc sống là gì không? Người đó có nhận biết nào không? Hay người đó dốt
nát về cuộc sống như bất kì đứa trẻ nào? Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là trẻ con
còn tỉnh táo hơn người lớn bởi vì trẻ con có tâm thức tươi tắn hơn. Ít bụi tụ tập
lên tấm gương của chúng. Dầu vậy chúng đã không bị đầu độc bởi xã hội.
Bạn gọi đại học của bạn là gì?
Nó là thể chế trong phục vụ cho xã hội. Nó đầu độc. Nó thao túng mọi người. Nó
buộc mọi người vào việc phục vụ cho xã hội. Nó phá huỷ tính cá nhân của mọi người.
Từ những người đẹp đẽ nó làm ra thư kí, người thu thuế, đại biểu hội đồng,
tahsildar, trưởng ga, mọi sự kiểu như vậy. Từ những người đẹp đẽ, từ những đứa
trẻ đẹp nó tạo ra những thứ xấu, những thứ chết. Toàn thể hệ thống giáo dục là
cách phá huỷ con người, tự do của con người; phá huỷ tâm thức của con người;
phá huỷ tính sống động của con người; làm cho người đó thành dùng được - thu
người đó thành phương tiện để cho xã hội có thể dùng người đó theo cách sinh lời,
để cho người đó trở thành công cụ. Thế thì người đó trở thành lính trong quân đội
- đi giết và, bị giết. Hay người đó trở thành thư kí trong văn phòng hay người
thu thuế hay uỷ viên hội đồng và phí hoài cả đời người đó vì cái gì đó người đó
không quan tâm chút nào và cứ làm những điều mà người đó chưa bao giờ muốn làm
ngay chỗ đầu tiên.
Cái chết tới ngày một gần hơn,
bạn càng trở nên sợ nhiều hơn - và sợ hãi làm què quặt. Và thế rồi bạn không thể
thay đổi được. Rất khó cho một người ở độ tuổi bốn mươi hay bốn nhăm thay đổi,
bởi vì bây giờ mọi thứ đã lắng đọng - bằng cách nào đó. Nó đã là cuộc vật lộn
lâu dài, mọi sự đã lắng đọng, và bây giờ thay đổi dường như rất khó khăn. Bây
giờ người ta đơn giản cứ chờ đợi cái chết tới làm nhẹ cho người ta.
Bạn nói:.. nhưng trước hết nó
phải hoàn thành học tập tốt nghiệp đại học để cho nó có thể hiểu được thế giới
theo cách tốt hơn. Bạn cho rằng người có giáo dục hiểu thế giới theo cách tốt
hơn sao? Tôi chưa bao giờ bắt gặp điều đó. Người có giáo dục là người tồi nhất
vì họ có màn che thế trên mắt họ. Họ có thể hiểu điều được viết trong sách
nhưng họ không hiểu cái gì có đó trong cuộc sống. Người có giáo dục có tâm trí
được trau dồi tớ mức người đó không cho phép cái gì từ cái thực đi vào mình.
Người đó nhìn vào sách nhưng người đó chưa bao giờ nhìn vào mặt của mọi người,
nhìn vào mắt của mọi người. Người đó chưa bao giờ nhìn quanh. Cho dù Thượng đế
tới người đó sẽ cứ đọc Kinh Thánh và người đó thậm chí có thể nói với Thượng đế,
'Đợi đã, đợi bên ngoài, tôi đang làm việc thiền tôn giáo,' hay cái gì đó kiểu
như vậy.
Có một câu chuyện Hindu về một
học giả lớn thường tụng kinh mọi sáng trong ba, bốn, năm giờ.
Từ ba giờ sáng ông ấy bắt đầu
làm việc tụng kinh và lời cầu nguyện trong nhiều năm. Và ông ấy là một học giả
lớn, một học giả tiếng Phạn lớn, người rất có học.
Thế rồi cuối cùng Krishna rủ
lòng thương với ông ta và một hôm ông ấy tới gặp ông ta. Ông ấy đứng đằng sau
người này, để tay lên vai người này. Người này nhìn lên và nói, 'Ông làm gì vậy?
Ông không thể thấy tôi đang làm lời cầu nguyện của tôi sao? Đây có phải là lúc
để quấy rối tôi không?' Và Krishna rụt lại và biến mất.
Bây giờ câu chuyện này có vẻ rất
ngớ ngẩn. Người này đã từng tụng hari krishna, hari krishna, hari krishna trong
nhiều năm nhưng khi Krishna tới người này không thể nhận ra được ông ấy. Ông ta
tưởng kẻ xâm nhập nào đó đã tới - người rất ngu xuẩn nào đó, người không thể thấy
được rằng học giả này đang thiền. Người này thậm chí có thể không tắm sáng và ở
đây người này chạm vào thân thể của học giả và làm hỏng cả buổi thiền. Và học
giả này phải đi tắm lại ở sông Hằng và lại bắt đầu lời cầu nguyện của mình. Cho
nên ông ta rất sung sướng là ông ta đã gạt bỏ được người ngu này. Đây là ai?
Nếu Jesus tới một người Ki tô
giáo, người đang trầm tư về Kinh Thánh, liệu người Ki tô giáo này có nhận ra
Jesus không? Nếu Mahavir tới một người Jaina, người đang nhịn ăn và đọc mật chú
namokar namokar, liệu người đó có khả năng nhận ra ông ấy không? Không thể được.
Để nhận ra chân lí bạn cần đôi mắt trần, trần trụi - không văn hoá, hoang dã,
vô giáo dục.
Tôi có thể cảm thấy bạn chăm
nom cho con bạn, điều đó là đúng, nhưng điều bạn nói là không đúng. Tôi có thể
hiểu và tôi muốn con trai bạn quay về nhà, tôi tất cả ủng hộ cho điều đó, nhưng
lí do bạn đưa ra là không đúng. Tôi có thể cảm thấy tình yêu của bạn với con bạn.
Bạn lo lắng về tương lai của nó. Bạn lo nghĩ nó sẽ làm gì, làm sao nó sẽ kiếm
được bánh mì. Tôi có thể hiểu, tôi thông cảm toàn bộ với bạn - nhưng lí do mà bạn
đưa ra là tuyệt đối sai.
Bạn nói: ... trước hết nó phải
hoàn thành học tập tốt nghiệp đại học để cho nó có thể hiểu.... Hiểu biết không
bao giờ tới theo cách đó. Để hiểu biết tới một ngày nào đó người ta phải dỡ bỏ
mọi điều người ta đã học. Để hiểu biết tới người ta phải trở thành đứa trẻ lần
nữa, người ta phải gột sạch mọi điều xã hội đã làm, người ta phải làm cho trái
tim mình thành sạch sẽ.
Có lần một người tới Phật, một
người rất có văn hoá, có giáo dục, một bác học. Và ông ta hỏi Phật một câu hỏi.
Phật nói, 'Thưa ông. Ngay bây giờ ta không thể trả lời được.' Người này nói,
'Sao ông không thể trả lời được? Ông bận hay cái gì?' Ông ta là người quan trọng,
nổi tiếng khắp cả nước, và tất nhiên, ông ta cảm thấy khó chịu rằng Phật quá bận
tới mức ông ấy không thể dành cho ông ta chút ít thời gian.
Ông ta nói, 'Tôi đã đi bộ cả
nghìn dặm đường.' Vào thời đó làm gì có tầu hoả, chẳng có gì cả, đi lại thực sự
khó. Du hành là nguy hiểm. Ông ta đã đi bộ xa; ông ta đã tới từ phương nam xa
xôi.
Phật nói, 'Không, điều đó không
phải là vấn đề. Ta có đủ thời gian, nhưng ngay bây giờ ông sẽ không có khả năng
nhận được câu trả lời.' Ông bác học hỏi, 'Ông ngụ ý gì?' Phật nói, 'Có ba kiểu
người nghe. Kiểu thứ nhất là giống như cái bình bị đặt lộn ngược. Ông có thể cứ
trả lời, chẳng cái gì sẽ đi vào người đó. Người đó không sẵn có. Kiểu người
nghe thứ hai giống như cái bình có lỗ thủng ở đáy. Nó không bị dựng ngược lên,
nó ở đích xác đúng tư thế, nó là như nó phải vậy, nhưng nó có lỗ thủng ở đáy.
Cho nên nó trông thì giống như được đổ đầy nhưng chỉ chốc lất thôi. Sớm hay muộn
nước cũng chảy ra và nó lại trống rỗng. Chỉ hình tướng, chỉ bề ngoài, nó có vẻ
giống như cái gì đó đang đi vào - thực sự chẳng cái gì vào cả vì nó không thể
giữ được cái gì. Và thế rồi có kiểu người nghe thứ ba người không có lỗ hổng nào
ở đáy và người không bị đặt như cái bình lộn ngược mà đầy rác rưởi. Nước có thể
vào trong nó nhưng khoảnh khắc nước vào, nó trở thành bị đầu độc.
'Và ông là cả ba loại đó cùng
lúc đấy, thưa ông. Cho nên ngay bây giờ là rất khó. Ông là rác, rác bởi vì ông
thông thái thế. Tri thức là rác rưởi. Cái mà ông đã biết là rác rưởi; chỉ cái
mà ông đã không biết mới làm thuần khiết, biến đổi, giải thoát. Mọi thứ được
vay mượn đều là rác rưởi. Ông đã đánh cắp nó, làm sao nó có thể làm thuần khiết
ông được? Không biết cái đó, ông nghĩ là ông biết. Ông là kẻ giả vờ. Ông lừa dối.
Ông là đạo đức giả.'
Cho nên khi cái đầu của người
ta giống như cái bình đầy rác, cho dù Thượng đế có tới và nói cái gì đó với người
đó, khoảng khắc nó đi vào người đó, nó sẽ trở thành bị đầu độc. Nó sẽ không được
nghe thấy theo như cách nó đã được nói. Nó sẽ bị diễn giải sai. Rất khó thay đổi
người có học bởi vì người đó đã có ý tưởng cố định. Người đó ẩn nấp đằng sau những
ý tưởng đó.
Tôi đã nghe nói về một người rất
nhút nhát - một thanh niên, rất nhát - người chưa bao giờ hẹn hò với cô gái. Mẹ
anh ta rất lo lắng, cũng là tự nhiên thôi. Nhưng một hôm người mẹ và người bố cả
hai đều ngạc nhiên vì cậu con trai nói, 'Con sẽ hẹn hò đêm nay.' Họ rất sung sướng.
Họ giúp cậu ta. Họ cho cậu ta tiền và họ nói, 'Con đi đi và tự mình tận hưởng.'
Cậu ta đi nhưng quay về sau nửa
giờ. Họ lại ngạc nhiên và nói, 'Sớm thế à? Con có thấy cô bé đó không?' Cậu ta
nói, 'Có, con đã thấy cô ấy. Và giá mà con không nấp sau hàng rào thì cô ấy chắc
đã thấy con.'
Bây giờ đây là kiểu hẹn hò gì? Ẩn
sau hàng rào! Cậu ta nói, 'Con đã thấy cô ấy và giá mà con không nấp sau hàng
rào thì cô ấy chắc đã thấy con.'
Con người của tri thức ẩn nấp đằng
sau hàng rào và nhiều hàng rào. Việc hiểu của người đó thậm chí còn ít hơn nếu
tri thức của người đó là nhiều hơn.
Bạn ngụ ý gì, thưa ngài, khi bạn
nói: Nó sẽ hiểu nhiều hơn? Nó sẽ thông thái hơn, đúng, nhưng nó sẽ không hiểu
hơn đâu. Ngay bây giờ nó có thể hiểu nhiều hơn mặc dầu cho dù bây giờ có thể đã
quá trễ. Giá mà nó tới sớm hơn chút nữa nó chắc đã hiểu nhiều hơn.
Xã hội có thể được biến đổi một
cách toàn bộ nếu trẻ nhỏ bắt đầu thiền. Chúng không nghiêm chỉnh cho nên chúng
rất sẵn sàng cho thiền. Chúng vui vẻ, chơi đùa. Chúng coi mọi thứ là trò vui.
Đôi khi chuyện xảy ra là khi một đứa trẻ nhỏ đi tới nhận tính chất sannyas và
tôi bảo nó 'Nhắm mắt lại' nó nhắm mắt và nó tận hưởng điều đó như không ai khác
tận hưởng điều đó. Chính ý tưởng này mà nó đã được nhận một cách nghiêm chỉnh
thế làm cho nó hân hoan. Nó ngồi im lặng. Thỉnh thoảng tôi đã thấy những người
lớn nhìn, chỉ lé mắt ra chút xíu để xem cái gì đang xảy ra. Nhưng trẻ nhỏ,
chúng sẵn sàng nhắm mắt lại. Chúng nhắm rất chặt bởi vì chúng sợ chúng sẽ mở ra
nếu chúng không nhắm chặt. Chúng thực sự làm điều đó một cách nghiêm khắc.
Chúng đem toàn thể năng lượng của chúng vào đó bởi vì chúng biết rằng nếu chúng
không làm điều đó một cách toàn bộ thì mắt sẽ mở ra và chúng sẽ bắt đầu nhìn để
xem vấn đề là gì, cái gì đang diễn ra. Tôi đã thấy chúng nhắm mắt thực sự. Và
xem đứa trẻ ngồi im là một trong những điều hay nhất mà bạn có thể bắt gặp.
Trẻ con có thể được dạy thiền dễ
dàng hơn nhiều bởi vì chúng còn chưa bị làm hỏng. Khi bạn đã bị làm hỏng công
việc khó khăn là giúp bạn dỡ bỏ.
Tôi đã nghe nói rằng bất kì khi
nào bất kì ai tới Mozart, nhà soạn nhạc và nhạc sĩ vĩ đại, ông ấy sẽ hỏi, 'Ông
đã học nhạc ở bất kì chỗ nào khác trước đây chưa?' Nếu người này đã học rồi, thế
thì ông ấy sẽ đòi phí gấp đôi. Nếu người đó chưa học nhạc chút nào thế thì ông ấy
sẽ nói, 'Điều đó là tốt. Cho dù nửa phí cũng được.'
Mọi người rất phân vân bởi vì
điều này là phi logic - 'Khi một người mới tinh tới, người không biết gì về nhạc,
ông đòi có nửa phí, và khi ai đó đã làm việc mười năm tới ông đòi phí gấp đôi!'
Mozart nói, 'Có lí do chứ. Thứ nhất tôi phải lau sạch tấm bảng. Điều đó là công
việc gian nan hơn. Phá huỷ mọi điều người đó đang mang còn khó hơn là dạy.'
Dạy là rất dễ dàng nếu bạn sẵn
có. Với trái tim trinh nguyên, việc dạy là rất đơn giản - và trẻ con là trái
tim trinh nguyên.
Cho nên tôi sẽ không đồng ý rằng
con bạn sẽ trở nên nhiều hiểu biết hơn về thế giới. Nó có thể đơn giản trở nên
trần tục hơn, trần tục như bạn vậy. Ngay bây giờ nó không trần tục thế, đó là
lí do tại sao nó đã tới đạo tràng và đã trở thành một sannyasin. Nó là người thế
giới khác. Nó không quan tâm chút gì tới tiền, quyền, danh - mọi thủ đoạn đó.
Nó là người thế giới khác. Bạn có thể thấy.
Và bạn có thể thấy nhiều thanh
niên ở đây - chín mươi chín phần trăm các sannyasins của tôi là thanh niên. Tại
sao? Tại sao thanh niên lại quan tâm thế tới tính chất sannyas, và không phải
là người già? Người già trở nên tinh ranh, cân đong, tính toán. Người già trở
nên láu cá. Họ nghĩ dưới dạng lợi nhuận và mất mát. Họ nghĩ về điều gì sẽ cho họ
thêm, thêm lợi nhuận, và họ nghĩ về cả nghìn lẻ một thứ. Ngoại trừ cuộc sống họ
nghĩ về mọi thứ; ngoại trừ tình yêu họ nghĩ về mọi thứ. Họ chăm nom tới mọi cái
không bản chất; cái bản chất họ không chăm nom. Họ là phàm nhân. Tôi ngụ ý gì bởi
phàm nhân? Tôi ngụ ý người nghĩ về những cái không bản chất.
Một hôm Mulla Nasrudin đi tới
ông chủ của anh ta và nói, 'Thưa sếp, tôi có thể mượn chiếc xe hơi của sếp vào
ngày hai mươi nhăm tháng này không?' Ông chủ hỏi, 'Để làm gì? Sao anh cần xe,
Nasrudin? Anh chưa bao giờ hỏi về nó trước đây.' Anh ta nói, 'Tôi định lấy vợ
hôm đó.' Ông chủ nói, 'Chắc chắn anh có thể mượn nó được. Người ta không lấy vợ
mọi ngày. Anh có thể mượn không chỉ một xe. Anh có thể mượn cả ba xe của tôi.'
Nasrudin rất sướng. Và thế rồi
ông chủ nói, 'Nào nói cho tôi. Cô gái may mắn đó là ai vậy?' Nasrudin trả lời,
'Tôi vẫn còn chưa quyết định được điều đó. Tôi nghĩ trước hết tôi nên hỏi về xe
đã. Nếu tôi có thể có xe, tôi có thể tìm được cô gái. Điều đó không phải là vấn
đề lớn.'
Đây là phàm nhân. Người đó nghĩ
trước về cái không bản chất: tiền, quyền, danh, thế lực, xe, nhà, ngân hàng, bảo
hiểm. Người đó nghĩ về những điều này trước; an ninh tới trước. Người đó không
lo lắng chút nào về bạn là ai. An ninh này là dành cho ai? Số dư ngân hàng này
là dành cho ai? Nhà này và xe này là dành cho ai? Cho ai? Bạn đang biến mất, cuộc
sống của bạn đang tuột khỏi bàn tay của bạn - và bạn lo lắng về cái không bản
chất!
Người thế giới khác là người
nghĩ về điều bản chất trước. Con bạn vẫn là người thế giới khác, không phàm
nhân, do đó cậu ấy ở đây. Và bất kì cái gì bạn đang nói đều không liên quan mấy
đâu, nó chỉ là biện luận thôi. Nếu bạn đã trở nên hiểu biết thế thì đưa ra chứng
minh về điều đó đi. Thế thì bạn bảo đứa trẻ, 'Con về nhà và học tập và bố sẽ trở
thành sannyasin.' Điều đó sẽ là chứng minh. Và thế thì, tôi nghĩ, đứa trẻ sẽ phải
đi bởi vì bây giờ nó biết bố nó ngụ ý điều đo. Điều đó sẽ là cái gì đó.
Tôi sẵn sàng cho trao đổi đấy.
Bạn ở đây và để con bạn đi - và nó sẽ đi một cách hạnh phúc bởi vì thế thì bố
nó thực sự chăm nom và hiểu biết và do vậy bất kì cái gì nó nói cũng đều có
nghĩa.
Một hôm một ông già Ấn Độ tới
tôi - ông ấy đã bẩy mươi nhăm tuổi rồi. Tất nhiên, ở Ấn Độ, mọi người rất chống
lại tôi - nhất định vậy rồi, một cách tự nhiên - bởi vì họ nghĩ rằng cho thanh
niên tính chất sannyas là phá huỷ cuộc sống của họ. Cậu con trẻ của ông này đã
nhận tính chất sannyas và ông này rất lo nghĩ. Ông ấy nói, 'Ông làm gì vậy? Điều
này là chống lại kinh sách. Người ta phải trở thành sannyasin chỉ sau bẩy mươi
nhăm tuổi. Trả lại con trai tôi đi. Đây không phải là lúc đúng. Đầu tiên nó phải
lấy vợ đã.' Cũng như bạn nói con trai bạn trước hết phải trở nên tốt nghiệp,
ông ấy nói trước hết con ông ấy phải lấy vợ đã, trải nghiệm cuộc sống, có con,
đi vào công việc của người chủ gia đình và thế rồi một ngày nào đó nó có thể trở
thành sannyasin.
Đứa con ngồi cạnh tôi. 'Được,
tôi có thể hiểu,' tôi nói với ông già này. 'Con ông có thể trở về nhưng ông ngồi
vào ghế của cậu ấy vậy!' Ông ấy nói, 'Tại sao?' Tôi nói, 'Ông bẩy mươi nhăm rồi,
bây giờ thời gian đã tới. Ông đã sống trong thế giới. Kinh sách nói rằng sau bẩy
mươi nhăm người ta phải trở thành sannyasin. Ông nói sao?' Ông ấy nói, 'Điều
này khó.' Thế là tôi nói, 'Thế thì cái gì bảo đảm rằng con trai ông, nếu nó tới
tuổi bẩy mươi nhăm - và ai biết nó có thể không bao giờ tới tuổi bẩy mươi nhăm
- cái gì đảm bảo rằng nó sẽ có khả năng nhận tính chất sannyas nếu như ông
không thể nhận nó? Ông cho chứng minh đi. Ông nhận tính chất sannyas và tôi sẽ
thả con trai ông và tôi sẽ nói, "Anh đi và lấy vợ đi."' Kể từ đó ông
già ấy chẳng bao giờ quay lại và tôi nghĩ ông ấy sẽ chẳng bao giờ tới nữa.
Nhìn vào cuộc sống mà xem. Biết
bao nhiêu người được giáo dục, đặc biệt là ở phương Tây. Bây giờ mọi người đều
được giáo dục. Giáo dục không còn có giá trị. Thực ra, các nhà tư tưởng lớn của
phương Tây đều nghĩ về làm sao tạo ra xã hội không có trường học. Ivan Illich
đã đề nghị một chương trình toàn thể về cách tạo ra xã hội không trường học. Và
D.H. Lawrence thường nói đi nói lại rằng nếu con người được cứu thì mọi đại học
nên được đóng cửa trong một trăm năm.
Có mọi mơ ước và ý tưởng rằng
khi nhân loại trở nên được giáo dục, khi mọi người được giáo dục, sẽ có thiên
đường. Thiên đường đó đã không xảy ra. Thực ra, mọi thiên đường đã biến mất bởi
vì giáo dục. Người vô giáo dục hồn nhiên hơn nhiều, đáng yêu hơn nhiều, đẹp hơn
nhiều so với người có giáo dục.
Con người của giáo dục trở nên
tinh ranh, láu cá, khai thác. Đó là mọi điều về giáo dục - cách làm cho bạn hiệu
quả hơn trong khai thác mọi người, cách làm cho bạn có khả năng làm ít và được
nhiều. Đó là toàn thể kĩ thuật của giáo dục. Nó còn là cái gì khác nữa? Giáo dục
là cái gì khác ngoài cách không làm gì và được mọi thứ? Thế thì bạn là người được
giáo dục nhất. Giáo dục càng cao, công việc càng ít - và càng nhiều lợi nhuận.
Con người thực của giáo dục không làm việc chút nào. Người đó đơn giản khai
thác, người đó đơn giản cướp của mọi người.
Không, giáo dục sẽ không cho cậu
bé hiểu biết hay bất kì cái gì đâu. Đừng ép buộc cái gì vào cậu bé; cứ giãi bầy
tâm trí của bạn ra trước cậu bé và bảo nó rằng đây là cách bạn cảm thấy. Chắc
chắn bảo nó cách bạn cảm thấy - chính trách nhiệm của bạn là nói cho nó - nhưng
thế thì trách nhiệm của bạn bị kết thúc. Bạn bảo nó, bạn làm cho nó nhận biết về
tình huống này, nhưng nếu nó quyết định vẫn còn là kẻ ăn xin, thì cứ để chuyện
đó là vậy đi. Nếu nó quyết định vẫn còn là sannyasin và muốn sống cuộc sống
nguy hiểm, cứ để nó là vậy đi. Bạn đã sống chính cuộc sống rất được che chắn. Bạn
đã thu được gì?
Khi tôi trở về từ việc tốt nghiệp,
từ đại học, bố mẹ tôi rất lo nghĩ về hôn nhân của tôi. Đó là một trong những vấn
đề lo nghĩ nhất ở Ấn Độ - đặc biệt với người như tôi. Bố mẹ tôi rất lo nghĩ. Đó
là lúc để xây dựng gia đình và họ lo nghĩ rằng tôi có thể nói 'không'.
Một đêm khi tôi sắp đi ngủ mẹ
tôi đi tới chỗ tôi. Bà ấy ngồi bên giường tôi và bảo tôi rằng họ rất lo nghĩ.
Tôi nói, 'Chẳng cần lo nghĩ. Mẹ nói đi, vấn đề là gì?' Bà ấy nói, 'Bố mẹ sợ con
có thể nói "không".' Tôi nói, 'Con có thể nói "có" mà không
hỏi nó là gì. Mẹ cứ nói cho con.' Bà ấy trở nên rất sung sướng. Bà ấy nói, 'Bố
mẹ muốn con lấy vợ. Con chọn bất kì cô gái nào đi - con chọn, bố mẹ không quan
tâm về điều đó - nhưng con lấy vợ.' Tôi nói, 'Được, con đã nói "có"
cho nên con sẽ theo điều đó. Chỉ có một điều - con sẽ cho mẹ hai tuần để nghĩ về
điều đó. Mẹ có thu được cái gì bằng hôn nhân không? Sau hai tuần mẹ đơn giản
nói cho con. Mẹ là mẹ của con và con hi vọng rằng mẹ sẽ không lừa con. Thiền về
vấn đề này trong hai tuần... nếu cơ hội được trao cho mẹ lần nữa mẹ có lấy chồng
không hay mẹ vẫn còn không lấy chồng?'
Mẹ tôi là người đàn bà đơn giản.
Hai tuần đó thực sự là gian nan cho bà ấy. Tôi đã thấy bà ấy ngồi kêu khóc bởi
vì sự thực tới với bà ấy lặp đi lặp lại rằng điều đó là vô nghĩa. Bà ấy đã chịu
đựng cả đời mình. Hôn nhân, mười hai đứa con, liên tục chăm sóc, đứa con này ốm,
đứa con kia ốm, gia đình nghèo, mười hai đứa con, và tất cả những lo âu và lo
âu.
Sau hai tuần tôi hỏi, 'Mẹ nói
gì?' Bà ấy nói, 'Con đã đổ lên mẹ rắc rối thế. Không, mẹ sẽ không gợi ý rằng
con lấy vợ nhưng đừng nói điều đó cho bố con rằng mẹ đã nói vậy.'
Tôi bảo bà ấy, 'Con sẽ chăm lo
tới bố riêng ra, mẹ không phải lo. Bố là bố của con, bố cũng cảm nhận cho con.
Bố đã được gì?' Ông ấy chưa bao giờ hỏi tôi. Chưa bao giờ. Ông ấy đơn giản né
tránh chủ đề này bởi vì ông ấy biết điều đã xảy ra.
Bạn đã sống trong thế giới, bạn
được giáo dục, bạn đã sống cuộc sống gia đình được che chắn - bạn đã thu được
gì? Bất kì cái gì thực sự không? Bất kì cái gì thực sự bản chất không? Bạn có
thể thực sự chỉ ra cái bản chất đó cho con bạn không? Bạn có thể nói rằng bạn
đã sống một cách trí huệ không? Bạn có thể nói rằng bạn hạnh phúc không và rằng
nếu Thượng đế cho bạn cuộc sống khác bạn sẽ muốn sống theo cùng cách bạn đã sống
không? Cứ nghĩ đi, suy tư về những điều này đi.
Tôi có thể hiểu tình yêu của bạn
với đứa con. Điều đó hoàn toàn tốt. Tôi hạnh phúc rằng bạn đã tới từ nơi xa thế
để đưa con bạn về. Bạn phải trong tình yêu sâu sắc với con. Nhưng trở nên tỉnh
táo thêm chút ít. Nói với trái tim bạn. Nói điều bạn đã kinh nghiệm trong đời bạn.
Điều đó chẳng phải cũng là ham muốn lớn lao trong tim bạn rằng nếu bạn được
sinh ra lần nữa và cuộc sống lại được trao cho bạn, bạn sẽ muốn bắt đầu nó như
một sannyasin không? Điều đó chí ít chẳng phải là tốt cho thay đổi sao? Nghĩ về
nó mà xem. Nếu con trai của bạn trở nên được thuyết phục bởi bạn, đem nó đi với
mọi phúc lành của tôi. Nhưng nếu nó không được thuyết phục, đừng đi trong giận
dữ. Thế nữa cứ yêu mến nó. Để cho nó làm điều nó muốn làm. Để cho nó có kinh
nghiệm sống riêng của nó theo cách riêng của nó. Ai biết?
Khi Phật rời bỏ cung điện của
mình, người bố đã lo nghĩ. Và khi ông ấy trở nên chứng ngộ và quay lại sau mười
hai năm, bố ông ấy rất giận - cũng là điều tự nhiên. Đây là đứa con trai duy nhất
của ông ấy được sinh ra khi người bố đã rất già. Đứa con là món quà của Thượng
đế. Đứa con là người thừa kế duy nhất của vương quốc và đứa con đã bỏ ông già
này. Vương quốc này sẽ thuộc về ai? Không có ai chăm nom nó - và ông già này đã
tám mươi tuổi rồi.
Khi người con quay về tất nhiên
người bố giận dữ. Ông ấy đi tới cửa và ông ấy nói, 'Ta là bố của con. Ta vẫn cảm
thông với con mặc dầu ta biết con đã làm một điều ngu xuẩn. Nhưng con không được
ngụ ý là kẻ ăn xin, là sannyasin, con là con của một hoàng đế và con được ngụ ý
là hoàng đế. Con quay về đi. Ta giận nhưng ta là bố của con, ta có thể tha thứ
cho con. Con quay về đi. Vứt mọi cái vô nghĩa này đi và giải tám mọi sannyasin
này đi, những người điên này, người đang theo con. Mẹ và bố của họ phải đau khổ
như ta. Ta đã không ngủ trong mười hai năm. Ta không thể ngủ được. Nó đã là ác
mộng. Con đã làm tổn thương ta rất sâu sắc.'
Phật đang đứng đó. Người bố rất
giận. Ông ấy cứ quát tháo Phật cho tới khi cuối cùng ông ấy bình tĩnh lại một
chút. Thế rồi Phật nói, 'Thưa ông, ông không thấy rằng tôi không phải là cùng
người đã rời bỏ cung điện. Nhìn tôi đây. Tôi là một người mới toàn bộ. Tôi
không phải là cùng người đã rời bỏ cung điện, người đã từng là con ông. Thân thể
tôi có thể trông như cũ nhưng nhìn sâu vào trong tôi đi. Cái gì đó đã xảy ra.
Và tôi đã tới đây chỉ để bầy tỏ lòng biết ơn của tôi với ông, để bầy tỏ tôi
sung sướng là tôi đã được sinh ra cho ông, rằng ông đã cho tôi việc sinh. Tôi
đã đạt tới và tôi đã tới để chia sẻ kinh nghiệm của tôi với ông. Trong tuổi già
của ông, tôi muốn ông cũng đạt tới - bởi vì cái chết đang tới. Tôi có thể thấy
chân ông đang run, ông không thể đứng thẳng được. Cái chết đang tới. Trước khi
cái chết tới, biết chân lí là gì, biết cuộc sống là gì đi. Trước khi cái chết tới,
nhận ra bản thân ông đi.'
Người bố nhìn. Chắc chắn đây
không phải là cùng người mặc dầu người đó trông như cũ. Khuôn hình này chói
sáng, ánh sáng lớn đã xảy ra cho người đó. Người bố bình tĩnh lại, ông ấy thiền
về điều đó, ông ấy nghĩ đi nghĩ lại về điều đó và ông ấy thấy điều đó đúng. Phản
ứng của ông ấy chỉ là phản ứng, phản ứng vô ý thức. Cuối cùng bản thân ông ấy
đã trở thành thiền nhân. Chung cuộc, trước khi ông ấy chết, ông ấy đã trở thành
khất sĩ bhikkhu, ông ấy đã trở thành sannyasin.
Trách nhiệm của bạn là lớn,
nhưng đừng chỉ phản ứng từ vô nhận biết. Cho cậu con một cơ hội nữa đi. Anh ta
có thể đúng. Nghĩ từ phía cậu ấy nữa. Bao giờ cũng nhớ rằng chân lí không là độc
quyền của ai cả và chân lí chẳng liên quan gì tới độ tuổi. Thỉnh thoảng một cậu
bé có nó và thỉnh thoảng một ông già không có nó. Và bất kì khi nào bạn nói cái
gì đó, nhớ đừng phán xét.
Mới vài ngày trước, cái gì đó
đã xảy ra. Già Paritosh đã viết một tạp chí, một tạp chí hay. Tôi đã nhìn vào
trong nó và nhiều sannyasin khác đã nhìn vào nó - và chúng tôi có nhiều người
có tài ở quanh đây, các tác giả, nhà thơ, tiểu thuyết gia được xuất bản. Tất cả
họ đều đã nhìn vào nó và họ thích nó. Cho nên ông ấy đã gửi nó tới một người bạn,
người là nhà xuất bản ở Anh.
Vài ngày trước ông ấy nhận được
tạp chí gửi lại. Bởi nhầm lẫn, bởi sai lầm vô ý thức nào đó, bức thư ông ấy đã
viết cho nhà xuất bản quay lại cùng bản thảo. Nhà xuất bản phải đã đưa bản thảo
cho độc giả - và trên bức thư độc giả đọc có viết: 'người này chán lắm'.
Thứ nhất bức thư này không nên
tới cùng với bản thảo. Mọi người cứ làm mọi thứ trong giấc ngủ rất sâu. Thứ
hai, bạn không thể nói: 'người này chán lắm' được bởi vì độc giả được giả định
nói về cuốn sách chứ không về người. Cuốn sách có thể chán nhưng bạn biết gì về
người này? Thứ ba, độc giả được giả định biểu lộ phản ứng của mình, không phán
xét nó. Người đó nên nói 'Tôi chán cuốn sách này' không phải là 'cuốn sách này
chán'. Đây là hai điều khác nhau. 'Tôi chán cuốn sách này' - điều này hoàn toàn
được. Đây là đáp ứng của tôi - nếu tôi cảm thấy tôi chán, thì tôi chán.
Nhưng ai đó khác có thể lại mê
say. Khi Vivek đọc tạp chí cô ấy quan tâm thế cô ấy không thể dứt khỏi nó cho tới
khi cô ấy đọc hết, cô ấy phải đọc hết nó. Cô ấy trở nên rất bị mê mải.
Điều đó là tuỳ ở bạn. Người này
có thể nói cái gì đó về tạp chí nhưng thực sự người đó đang nói cái gì đó về bản
thân mình. Người đó có thể đã cảm thấy chán. Người đó có thể không có hiểu biết
về thiền, người đó có thể không bao giờ nghe nói về tính chất sannyas. Người đó
có thể không biết cái gì đang diễn ra ở đây. Người đó có thể đã cảm thấy không
có quan hệ hoàn toàn. Đó là đáp ứng của người đó. Nhưng mọi người làm việc
trong giấc ngủ sâu.
Khi tôi nhìn vào bức thư này và
bình luận của độc giả tôi nhớ tới khi Bertrand Russell có lần đã du hành ở Mĩ.
Ông ấy không thể ngủ được cả đêm vì toa tầu hoả có nhiều muỗi tới mức chúng
không cho phép ông ấy ngủ. Đến sáng ông ấy rất giận. Bạn trả tiền cho khoang hạng
nhất, có điều hoà, nhưng phỏng có ích gì nếu có nhiều muỗi thế trong khoang?
Cho nên ông ấy viết một bức thư
rất bực tức cho ông giám đốc công ti. Lời đáp ngay lập tức tới trong chuyến thư
tiếp. Bertrand Russell rất sung sướng vì lời đáp rất làm hài lòng. Ông giám đốc
nói: 'Thưa ngài, không ai đã bao giờ phàn nàn cho nên chúng tôi chẳng bao giờ
biết về điều này. Chúng tôi cực kì biết ơn ông rằng ông đã nhận rắc rối để
thông báo cho chúng tôi. Mọi sự sẽ được đặt lại cho đúng. Lần sau ông đi trong
tàu hoả của chúng tôi điều này sẽ không xảy ra.' Ông ấy rất sung sướng. Và lặp
đi lặp lại ông giám đốc đã nói: 'Chúng tôi biết ơn, biết ơn, rất biết ơn, vân
vân và vân vân.... '
Thế rồi đột nhiên Bertrand
Russell trở nên nhận biết về một mảnh giấy nhỏ ở trong phong bì. Ông ấy lấy mảnh
giấy đó ra. Trên mảnh giấy có một thông điệp viết tay: 'Gửi cho thằng ngu này bức
thư rận.' Ông giám đốc phải đã viết thông điệp đó cho thư kí liên quan "Gửi
cho thằng ngu này bức thư rận'. Ông ta rất choáng. Và thế rồi ông ta trở nên nhận
biết rằng bức thư này được in - vậy là nó không phải là bức thư đầu tiên. Nó đã
được gửi cho mọi người.
Nhưng đây là cách mọi sự diễn ra.
Mọi người rất vô nhận biết. Bạn không biết bạn đang làm gì, bạn không biết tại
sao bạn làm nó, bạn không biết hậu quả sẽ là gì, bạn không biết cội nguồn của
nó là gì.
Đây là gợi ý của tôi cho người
bố này. Xin bạn thiền ở đây, ở lại đây trong vài ngày, xem điều con bạn đang
làm, cố hiểu từ phía cậu ấy. Đứng trong giầy của cậu ấy một chốc. Và thế rồi giải
thích trái tim bạn cho cậu ấy. Nhưng bạn có thể giải thích được chỉ nếu bạn đã
hiểu cậu ấy - điều cậu ấy đang làm. Bằng không hiểu biết của bạn sẽ bị định kiến,
bạn sẽ là người lạ. Bạn sẽ nói cái gì đó mà không khớp. Cố nhìn theo quan điểm
của cậu ấy, điều cậu ấy làm.
Và ai biết được, bạn có thể bị
thuyết phục thay vì cố đưa cậu ấy về. Bạn có thể bắt đầu nghĩ tới việc trở
thành sannyasin hay bạn ít nhất bắt đầu nghĩ về thiền. Con trai của bạn có thể
đã mở ra cánh cửa cho bạn. Thỉnh thoảng điều xảy ra là khi người già không có
dũng cảm thế thì thanh niên mở ra cánh cửa. Thanh niên chắc chắn là người táo bạo.
Họ có thể làm những điều nào đó mà người già không thể làm được.
Trong toàn thể lịch sử nhân loại
bao giờ cũng vì thanh niên mà những điều mới đã xảy ra - chưa bao giờ vì người
già. Họ không thể làm những điều mới được vì họ quá hiệu quả với cái cũ.
Bạn đã nghe chuyện ngụ ngôn hay
về quần áo của hoàng đế chưa?
Ngày xưa một kẻ bịp bợm đã thuyết
phục được một hoàng đế rằng anh ta có thể mang quần áo cõi trời tới cho hoàng đế.
Tất nhiên, nhà vua trở nên tham. Ông ta nói, 'Ta sẵn sàng trả tiền. Với bất kì
giá nào, đem chúng lại nhưng đừng có định lừa ta!' Người này nói, 'Thần sẽ
không bao giờ rời khỏi cung điện bởi vì đường đi lên cõi trời không phải là đường
bên ngoài, nó là đường bên trong. Thần phải đi vào trong tâm thức của thần - từ
đó thần mới vào cõi trời. Thần biết chìa khoá cho nên thần sẽ đem quần áo tới
cho đại vương. Và xin nhớ, quần áo của Thượng đế chưa bao giờ tới thế gian này
trước đây. Đây là lần đầu tiên đấy. Đại vương sẽ là người đầu tiên có chúng, đại
vương sẽ là người duy nhất. Nhưng phải cần cả triệu ru pi.' Nhà vua nói, 'Mọi
thứ sẽ được chu cấp.'
Nhà vua để lính gác ở cung điện
và người này được cho một phòng lớn. Và mọi ngày anh ta đều đòi nhiều tiền, nhiều
tiền, nhiều tiền. Nhà vua trở nên chút ít băn khoăn - 'Người làm gì với nhiều
tiền thế?' Anh ta nói, 'Hối lộ ạ. Lính gác ở đó trên cõi trời và các quan thượng
thư và người trong thiên triều - tới được quần áo của Thượng đế là điều khó.
Nhưng thần đang tới gần hơn cho nên xin bệ hệ cứ cung cấp tiền.'
Anh ta lấy hàng triệu ru pi. Thế
rồi đến hạn, ngày ấp ủ tới, và người này bước ra với cái hộp rất đẹp.
Anh ta nói, 'Những bộ quần áo
này nên được đón nhận trong lễ hội.' Thế là một lễ hội lớn được tổ chức. Cả
kinh thành tụ tập lại. Triều đình, cung điện, mọi thứ đều được trang hoàng. Đó
là điều hiếm hoi. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Nó có tính lịch sử.
Thế rồi kẻ lừa bịp đi tới nhà
vua và nói, 'Đại vương tới đây, gần cái hộp này.' Anh ta mở hộp ra và anh ta
nói, 'Có một tình thế. Đây là quần áo vô hình.'
Chắc chắn rồi - Thượng đế là vô
hình cho nên quần áo của ngài không thể hữu hình được bằng không điều đó trông
sẽ rất bất tiện, chỉ cái áo bước đi, áo choàng bước đi. Quần áo là vô hình.
'Nhưng, kẻ lừa bịp nói, một điều
thần hỏi thông tin khi thần mặc các bộ quần áo này. Họ nói rằng chúng là vô
hình, nhưng họ nói rằng những người được sinh ra, thực sự được sinh ra, từ bố mẹ
riêng của họ, sẽ có khả năng thấy chúng. Những người mà việc sinh của họ còn bị
hoài nghi, nghi ngờ, họ sẽ không có khả năng thấy chúng.' Anh ta mở hộp ra và
anh ta chỉ cho nhà vua, 'Trông đấy! Chúng đẹp làm sao!'
Bây giờ nhà vua nghĩ, 'Nếu ta
nói rằng không có gì mọi người sẽ nghĩ rằng ta được sinh ra không phải từ bố riêng
của ta. Điều này là gian xảo.' Và thế rồi ông ta triệu tập mọi người trong triều
lại và nói, 'Trông đây, lại đây! Xem bộ quần áo đẹp này.' Và tất cả đều nhìn và
họ tất cả đều nói, 'Chúng thần chưa bao giờ thấy quần áo đẹp thế.' Và họ bắt đầu
ca ngợi bộ quần áo như bất kì cái gì; họ bắt đầu ganh đua nhau trong ca ngợi.
Và nhà vua nói, 'Điều tốt là ta đã không nói gì vì mọi người đều thấy chúng.'
Nhưng mọi người đều nghĩ, 'Mọi người khác đều nhìn thấy quần áo, chỉ mỗi mình
nghi ngờ, nhưng tốt hơn cả là giữ bí mật này lại. Vấn đề là gì?'
Kẻ lừa bịp lấy chiếc mũ vô
hình, đưa nó cho nhà vua, cởi chiếc mũ của nhà vua ra và để nó vào trong hộp. Từ
từ quần áo của nhà vua bắt đầu biến mất. Nhà vua trở nên sợ. Khi mảnh vải cuối
cùng sắp sửa ra đi có một khoảnh khắc nhà vua bắt đầu nghĩ, 'Ta có nên nói ra sự
thực không?' Nhưng bây giờ quá trễ rồi. Mọi danh tiếng của ông ta bị lâm nguy -
mà không chỉ của ông ta, của cả bố ông ta, mẹ ông ta, cả hoàng gia ông ta. Và mọi
người đều nhìn và đám đông đang tung hô và trở nên rất kích động. Không ai thấy
và vậy mà mọi người đều thấy quần áo. Cho nên nhà vua tự nhủ mình, 'Tốt hơn cả
cứ theo cách này. Khi mọi người đều thấy, sao phải lo nghĩ? Mình chỉ thấy bản
thân mình trần truồng, mọi người đều thấy mình không trần truồng.'
Thế là ông ta lấy cú nhảy cuối
cùng - quần lót của ông ta cũng đi. Ông ta đứng trần truồng. Và mọi người tung
hô và vỗ tay và mọi người đều thấy ông ta trần truồng.
Thế rồi một đứa trẻ nhỏ, tới
cùng bố nó và đang ngồi trên vai bố nó, nói với bố nó, 'Nhưng nhà vua cởi truồng.'
Người bố nói, 'Con ngu lắm! Im đi. Con còn chưa là người lớn. Khi con là người
lớn con cũng sẽ thấy quần áo. Con không thể thấy được sao? Mọi người đều thấy
quần áo.'
Chỉ đứa trẻ nhỏ đó mới thấy
chân lí và có khả năng nói ra điều đó. Nó bao giờ cũng vậy. Chỉ người trẻ mới
có khả năng thấy ra chân lí trước hết - bởi vì họ không lo nghĩ, họ không có
cái gì để phải lo nghĩ tới, họ không có gì để mất. Họ có thể dũng cảm và bạo dạn.
Cho nên ai biết được? Con trai
bạn có thể đã thấy chân lí. Đừng lôi cậu ấy lại. Trải lòng bạn trước cậu ấy đi,
nói chuyện với nó, nhưng không theo cách thức, dù tinh vi hay thô thiển, ép buộc
cái gì. Chỉ bày tỏ cách bạn cảm thấy và cảm nhận điều nó đang cảm thấy ở đây.
Và đừng nói 'Khi nào con lớn và được giáo dục tốt con sẽ có khả năng hiểu nhiều
hơn.'
Cùng điều này đã được nó bởi
người bố kia cho đứa con trẻ và nó chỉ là một người trong cái đám đông lớn đó,
người đủ dũng cảm để thấy chân lí, để nhận ra chân lí và nói chân lí. Nhưng người
bố lập tức làm cho nó nín lặng. Đó là điều các ông bố đã từng làm qua nhiều thời
đại.
Câu hỏi 5
Sao thầy không đánh tôi? Tôi cảm thấy sẵn
sàng.
Tôi không chấp nhận đề nghị của
bạn. Nếu bạn cảm thấy sẵn sàng điều đó có nghĩa là bạn không sẵn sàng. Đây là
khẳng định bản ngã của bạn rằng bạn sẵn sàng. Người sẵn sàng sẽ không bao giờ
khẳng định vì sự sẵn sàng tới qua vô ngã. Người sẵn sàng sẽ khiêm tốn và nhu
mì, người sẵn sàng sẽ đứng ở cuối hàng. Người đó sẽ không cố đi lên đầu. Nhớ lấy,
những người ở cuối cùng sẽ là người đầu tiên và những người đang cố gắng vất vả
để là đầu tiên sẽ là người cuối cùng.
Không cần tới và truyền bá rằng
bạn sẵn sàng. Nếu bạn sẵn sàng, tôi sẽ biết đầu tiên, bạn sẽ không biết đầu tiên
đâu. Cho nên để điều đó cho tôi đi.
Thực ra, đây là tham - và tâm
trí con người rất kì lạ. Khi tôi đánh nó, mọi người không cảm thấy thoải mái.
Ananda Prem cảm thấy kinh khủng, đấy cũng là trường hợp với Veena béo - cái gọi
là Veena béo, cô ấy không béo thế đâu. Cô ấy khóc cả sáng. Và đấy cũng là trường
hợp với Amida. Khi tôi nói ở đây cô ấy cảm thấy kinh khủng. Khi tôi đánh, bạn cảm
thấy kinh khủng.
Nhưng khi tôi không đánh, bạn lại
hỏi điều đó... bởi vì thỉnh thoảng tâm trí tinh ranh tới mức nó bắt đầu nghĩ rằng
bằng việc bị đánh bạn sẽ trở thành đặc biệt. Đó sẽ là bằng chứng rằng bạn sẵn
sàng, chín muồi. Đó sẽ là bằng chứng rằng bây giờ bạn xứng đáng để được đánh.
Đây là bản ngã. Và bản ngã là
rào chắn duy nhất. Và chính bản ngã không cho phép bạn thay đổi. Tôi không quan
tâm tới thay đổi chút xíu ở đây, tôi không quan tâm tới cải tạo bạn - tôi quan
tâm tới tiêu diệt bạn hoàn toàn để cho cái gì đó hoàn toàn mới được sinh ra. Ít
hơn điều đó sẽ không có tác dụng.
Điều bạn muốn là để cho bản ngã
của bạn được trang điểm bằng vài huy chương để cho bạn có thể đi ra và bạn có
thể nói, 'Thấy chưa, Osho đã đánh tôi - và đánh đau hơn bất kì ai đã từng bị
đánh trước đây. Tôi đặc biệt mà.'
Ham muốn này để là đặc biệt là
một bệnh. Và thỉnh thoảng điều xảy ra là ham muốn là đặc biệt này có thể dẫn bạn
trở thành khiêm tốn nữa. Bởi vì tôi nói rằng những người là cuối cùng sẽ là đầu
tiên, bạn có thể bắt đầu tranh đua lấy chỗ cuối. Lần nữa bạn lại tranh đua chỗ
đầu. Quan sát đi. Tâm trí thực sự tinh ranh. Nó có thể chơi hết trò nọ tới trò
kia. Nó giống như cái hộp Trung Quốc: bạn mở hộp này, có hộp khác; bạn mở hộp
kia, lại có hộp khác nữa. Và chúng khớp lẫn nhau hoàn hảo thế. Có một hộp hơi
nhỏ hơn bên trong và lại một hộp hơi nhỏ hơn nữa, và lại một hộp nhỏ hơn nữa. Bản
ngã là cái hộp Trung Quốc. Quan sát nó đi, bằng không bạn sẽ không bao giờ gạt
bỏ được nó.
Và, để tôi nhắc lại lần nữa:
Tôi không ở đây để cải tạo bạn. Cải tạo là từ xấu. Cải tạo nghĩa là bạn vẫn còn
hệt như cũ với vài chi tiết đây đó - tôi vẽ lên bạn đây đó. Bạn vẫn còn như cũ,
về căn bản cùng cấu trúc, cùng động thái, mặc dầu có lẽ chút ít đẹp hơn. Không,
tôi không quan tâm tới điều đó đâu, tôi quan tâm tới sự biến mất hoàn toàn của
bạn - khi bạn không còn nữa.
Khi bạn không có, lần đầu tiên
bạn sẽ là trinh nguyên, hồn nhiên, tươi tắn như giọt sương sớm mai. Đó là điều
Thượng đế là gì. Cái tươi tắn đó là Thượng đế. Việc xảy ra nguyên bản đó là Thượng
đế. Việc đi của cái mới vào trong cái cũ là Thượng đế. Khi cái mới đó đi vào,
cái cũ đơn giản biến mất, hay, khi cái cũ biến mất, chỉ thế thì cái mới đi vào.
Việc đi vào của cái mới và việc biến mất của cái cũ là đồng thời. Trong một khoảnh
khắc nó xảy ra.
Nhưng tôi hiểu rắc rối của bạn.
Ở thị trấn nghỉ dưỡng New
England có một người xấu tới mức anh ta thành trò cười cho mọi trò đùa thông dụng
mà người ở thị trấn anh ta có thể nghĩ tới được. Một bác sĩ phẫu thuật tạo hình
tới thăm khu nghỉ dưỡng bị xúc động bởi cái xấu của anh ta tới mức ông ấy đề
nghị sửa mặt cho người này mà không lấy tiền. 'Thực ra,' ông ấy nói, 'chẳng có
lí do đặc biệt nào, tôi sẽ làm giải phẫu tạo hình mà sẽ làm cho ông thành người
đàn ông đẹp trai nhất ở New England.'
Ngay trước khi ông ta để người
này dưới dao mổ, bác sĩ giải phẫu nói, 'Ông có muốn tôi đổi mặt ông hoàn toàn,
toàn bộ không?'
'Không,' người này trả lời, 'đừng
đổi quá nhiều. Tôi muốn bạn bè biết anh chàng đẹp trai đó là ai chứ.'
Đây là cách thức bản ngã vận
hành. Bạn muốn bạn bè biết anh chàng đẹp trai là ai. Bạn muốn bạn bè biết người
nhu mì thế, khiêm tốn thế là ai, người đứng ở cuối hàng là ai. Nếu ngay cả ham
muốn chừng ấy còn có đó thì bản ngã hoàn toàn sống động, phát đạt. Chẳng cái gì
đã thay đổi. Chỉ thay đổi toàn bộ mới là thay đổi.
Và bạn không cần gợi ý cho tôi
nên làm gì. Bạn cứ để nó cho tôi. Khi thời gian chín muồi và tôi cảm thấy bạn cần
cú đánh lên đầu tôi sẽ làm điều đó. Tôi chưa bao giờ làm điều đó bởi vì bạn yêu
cầu, tôi sẽ làm nó khi nó được cần.
Bạn không thể hiểu được cái gì
được cần. Lặp đi lặp lại bạn hiểu lầm cái muốn của bạn là cái cần. Cái muốn của
bạn không phải là cái cần. Tôi hiểu rằng bạn muốn nó những bạn muốn nó vì lí do
sai. Tôi sẽ cho cú đánh khi bạn cần nó, không phải bởi vì bạn muốn nó. Và khi mọi
việc muốn của bạn đã biến mất bạn sẽ cần nó - khi bạn không có nhận biết chút
nào về nó thì nó tới bất thần, nó tới bất thình lình. Chỉ thế thì nó mới có
nghĩa.
Bạn đã hỏi một câu hỏi.... Nếu
bạn chờ đợi và tôi tới đó và đánh vào đầu bạn điều đó sẽ là vô nghĩa. Bạn đã chờ
đợi nó, bạn đã mong đợi nó, bạn sẽ được hồi hộp, bản ngã của bạn sẽ trở thành
quả bóng lớn. Bạn sẽ đi quanh với ngực ưỡn ra nói, 'Xem điều xảy ra chưa? Tôi sẵn
sàng rồi.'
Thượng đế tới bạn chỉ khi bạn
không mong đợi ngài chút nào. Ngài tới trong khoảnh khắc khi bạn hoàn toàn quên
lãng về ham muốn. Ngài tới chỉ trong những khoảnh khắc không có ham muốn, khi
có vô ham muốn. Ngài tới bất thình lình, bất thần. Khi bạn mong đợi là đích xác
khi bạn vẫn còn đóng. Khi bạn không mong đợi, bạn mở.
Bạn đã không quan sát điều đó lặp
đi lặp lại trong cuộc sống sao? Mọi điều là đẹp đều xảy ra chỉ khi bạn không
mong đợi nó. Khi bạn mong đợi, mọi sự không xảy ra. Và cho dù chúng xảy ra bạn
cũng không thu được phúc lạc nào qua chúng. Mọi phúc lạc đều bất ngờ, không
liên quan gì tới quá khứ, gián đoạn với quá khứ.
Cho nên xin chờ đợi. Chờ đợi
không mong đợi. Chờ đợi quên lãng mọi ham muốn. Bất kì khi nào bất kì cái gì được
cần, đó là việc của tôi làm nó, đó là trách nhiệm của tôi. Khi bạn trở thành một
sannyasin đó là cam kết của bạn và trách nhiệm của tôi.
Câu hỏi 6
Với tôi dường như là tôi đang thực sự trở
thành điên.
Bạn bao giờ cũng đã điên rồi,
không phải là bạn đang trở nên điên đâu. Bạn đang trở nên tỉnh táo hơn chút ít
về nó thôi.
Tâm trí là điên. Đó là lí do tại
sao bạn không nhìn vào trong. Nếu bạn nhìn vào trong, bạn sẽ thấy cơn điên xô tới.
Không chỉ một người điên có đó đâu, có cả đám đông điên khùng. Và toàn thể đám
đông đều đang chẹn họng nhau. Đó là lí do tại sao tôi cứ nói 'Nhìn vào trong
đi.' Socrates nói thế, Phật nói thế, Jesus nói thế - 'Nhìn vào trong đi. Vương
quốc của Thượng đế là ở bên trong.'
Không ai sẵn lòng nhìn vào
trong. Họ nghe, họ nói 'Được, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nhìn.' Nhưng không ai sẵn
sàng nhìn cả. Tại sao? Bởi vì khi bạn nhìn vào trong, bạn không thấy vương quốc
của Thượng đế, bạn thấy nhà thương điên. Khi bạn nhìn vào trong, bạn không thấy
phúc lạc của Phật, bạn chỉ thấy loạn thần kinh. Bạn thấy cùng những ý nghĩ lặp
lại, lặp lại - dường như chiếc máy hát đã bị mắc kẹt và cứ lắp lại cùng một điều,
cùng một điều, cùng một điều. Khi bạn thiền bạn bắt đầu trở nên nhận biết. Khi
bạn trở nên nhận biết bạn cảm thấy bạn đang trở nên điên. Không! Nếu bạn đang
trở nên nhận biết rằng bạn đang trở nên điên, bạn đang đi xa khỏi nó đấy, bạn
đang đi ra ngoài nó đấy.
Người nhận biết rằng mình điên
thì đã trên ngưỡng của lành mạnh rồi. Người điên là người chưa bao giờ nhận biết
rằng người đó là điên. Bạn có thể đi tới nhà thương điên và hỏi người điên. Họ
sẽ cười. Không ai sẵn sàng nói rằng mình điên. Họ nghĩ toàn thế giới điên ngoại
trừ bản thân họ. Đây là tiêu chí của người điên - người đó nghĩ toàn thế giới
điên ngoại trừ bản thân người đó.
Người lành mạnh thì sao? Lão Tử
nói, 'Thiên hạ dường như rất thông minh ngoại trừ ta. Thiên hạ dường như rất rõ
ràng ngoại trừ ta - ta lộn xộn. Thiên hạ dường như có sáng tỏ, minh bạch tâm
trí, ta u mê. Thiên hạ láu cá và khôn ngoan, ta là kẻ ngốc.' Nhìn điều Lão Tử
đang nói. Đây là chỉ dẫn về người lành mạnh - người lành mạnh nhất từng có.
Cho nên, Satisha - đây là câu hỏi
từ Satisha - bạn đang lại gần hơn tới lành mạnh vì bạn đang trở nên nhận biết về
cái điên khùng của bạn. Quan sát nó đi. Đừng hoảng sợ và đừng chạy đi. Đi vào
trong nó. Nhìn vào trong nó. Đi vào trong nó và nhìn vào trong nó. Kiên trì bền
vững là cần.
Nhớ một điều: người nhận biết
không phải là người bạn nhận biết tới. Người quan sát là tách rời khỏi vật được
quan sát. Nếu bạn thấy ý nghĩ điên khùng đang chạy, hoạt động mạnh bên trong, bạn
không phải là ý nghĩ đó - bạn là nhân chứng, cái biết rằng nó có đó.
Bạn nói: Với tôi dường như là
tôi đang thực sự trở thành điên. Thế thì có hai điều: cái gì đó đang phát điên
và cái gì đó đang quan sát. Người quan sát đó là bạn. Tâm trí bao giờ cũng
điên, đó là lí do tại sao chúng ta không quan sát tâm trí. Quan sát tâm trí và
bạn sẽ bắt đầu cảm thấy điều đang xảy ra. Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bạn điên,
bây giờ bạn cảm thấy dường như bạn điên. Nó là dấu hiệu tốt, chỉ báo tốt. Bạn
đang lại gần nhà hơn.
Một giai thoại.
Một người bị buộc tội đánh một
hành khách phụ nữ trong xe bus hai tầng. Quan toà hỏi anh có thể đưa ra lí do
bào chữa gì không.
'Dạ, thưa ngài, điều đó như thế
này,' thủ phạm đáp. 'Cô ấy ngồi ghế bên cạnh tôi ở tầng dưới của xe bus. Thế rồi
cô ấy mở túi ra, lấy ví ra, đóng túi lại, mở ví ra, moi ra một hào, đóng ví lại,
mở túi ra, cất ví vào và đóng túi lại. Thế rồi cô ấy để ý người soát vé đi lên
tầng trên, cho nên cô ấy mở túi ra, lấy ví ra, đóng túi lại, mở ví ra, nhét một
hào vào, đóng ví lại, mở túi ra, cất ví vào và đóng túi lại. Thế rồi cô ấy thấy
người soát vé xuống thang cho nên cô ấy mở túi ra, lấy ví ra, đóng túi lại, mở
ví ra, moi ra một hào và đóng....'
Quan toà không thể chịu đựng điều
đó được thêm nữa. 'Thôi đi!' ông ta kêu lên. 'Anh làm tôi phát điên.'
'Đó chính là điều xảy ra với
tôi, thưa ngài,' người này nói.
Đó là điều đang xảy ra cho tâm
trí bạn một cách liên tục. Nếu bạn quan sát nó, có cảm giác là dường như nó sẽ
làm cho bạn phát rồ, nhưng quan sát là cách duy nhất để đi ra ngoài nó. Bằng
không dù bạn biết nó hay không, bạn vẫn điên khùng. Chỉ bởi việc không biết nó
bạn không trở thành người lành mạnh đâu.
Quan sát nó, đi vào trong nó
đi, Satisha. Và tôi biết Satisha phải sắp phát rồ. Hôm nay cô ấy hỏi gần ba tá
câu hỏi. Cô ấy phải sắp phát rồ! Nhưng điều đó là tốt. Trong việc trở nên tỉnh
táo của bạn, bạn được ân huệ. Cứ giữ tỉnh táo này đi. Ngày một định tâm vào
trong tỉnh táo này. Bạn càng trở nên tỉnh táo, ồn ào của tâm trí sẽ càng đi ra
xa hơn. Khi bạn thực sự định tâm, tâm trí biến mất - bởi vì nó là cùng năng lượng
được tham gia vào trong ý nghĩ, nay được dùng vào định tâm. Khi năng lượng trở
nên định tâm, ý nghĩ đơn giản rơi phịch xuống chết. Chúng không có năng lượng
nào. Chúng biến mất.