Phan anh dung nhu the

Phan anh dung nhu the

Price:

Read more

Trước hết, bạn hãy cố hiểu từ ‘phản ánh đúng như thế’. Phật tuỳ thuộcvào từ này rất nhiều. Theo ngôn ngữ riêng của Phật thì nó là tathata,phản ánh đúng như thế. Toàn bộ thiền Phật giáo bao gồm việc sốngtrong từ này, sống với từ này sâu sắc đến mức thế giới biến mất và bạntrở thành việc phản ánh đúng như thế.
Chẳng hạn, bạn ốm. Thái độ của phản ánh đúng như thế là: chấp nhận nóvà tự nói với mình, “Đấy là con đường của thân thể,” hay “Mọi việc làvậy.” Đừng tạo ra tranh đấu, đừng bắt đầu vật lộn. Bạn đau đầu – hãychấp nhận nó, như thế là bản tính của mọi vật. Bỗng nhiên có sự thayđổi, bởi vì khi thái độ này đi vào, thì sự thay đổi đi theo như một cáibóng. Nếu bạn có thể chấp nhận cơn đau đầu, thế thì việc đau đầu biếnmất.Bạn cứ thử điều đó đi. Nếu bạn chấp nhận căn bệnh nó bắt đầu biếnmất.
Tại sao nó lại xảy ra? Nó xảy ra bởi vì bất kì khi nào bạn tranh đấu, nănglượng của bạn bị phân chia: một nửa năng lượng đi vào trong bệnh, cáiđau đầu, còn một nửa năng lượng thì tranh đấu với cái đau đầu - một kẽnứt, một lỗ hổng và sự tranh đấu. Thực sự, việc tranh đấu này là sự đauđầu sâu sắc hơn.
Một khi bạn chấp nhận, một khi bạn không phàn nàn, một khi bạn khôngtranh đấu, năng lượng đã trở thành một ở bên trong. Kẽ nứt được bắccầu qua. Và như vậy nhiều năng lượng được thoát ra bởi vì bây giờkhông có xung đột - việc thoát năng lượng ra bản thân nó trở thành lựcchữa lành.
Việc chữa lành không tới từ bên ngoài. Tất cả những điều mà thuốcthang có thể làm là để giúp cho thân thể đem lực chữa lành của riêng nóvào hành động. Tất cả những điều mà bác sĩ có thể làm chỉ là giúp chobạn tìm ra năng lực chữa lành của riêng bạn. Mạnh khoẻ không thể bị épbuộc từ bên ngoài, nó là việc nở hoa năng lượng của bạn.
Từ ‘phản ánh đúng như thế’ có thể có tác dụng sâu sắc tới bệnh tật thểchất, tới bệnh tật tinh thần và cuối cùng tới bệnh tật tâm linh - đây là mộtphương pháp bí mật - tất cả chúng đều tan biến. Nhưng hãy bắt đầu từthân thể đã, bởi vì đó là tầng thấp nhất. Nếu bạn thành công ở đó, thế thìcó thể thử các mức cao hơn. Nếu bạn thất bại ở đó, thế thì sẽ khó chobạn đi lên cao hơn.
Cái gì đó sai trong thân thể: hãy thảnh thơi và chấp nhận nó, và đơn giảnnói bên trong - không chỉ bằng lời mà hãy cảm thấy nó sâu sắc - rằngnhư thế là bản chất của mọi vật. Thân thể là sự hợp thành, biết bao nhiêuthứ được tổ hợp vào trong nó. Thân thể được sinh ra, nó nghiêng về cáichết. Và nó là cái máy, và phức tạp; có mọi khả năng cái gì đó này khácđi sai.Bạn hãy chấp nhận điều đó, và đừng bị đồng nhất. Khi bạn chấp nhậnbạn vẫn còn ở trên, bạn vẫn còn vượt ra ngoài. Khi bạn tranh đấu, bạn ởcùng mức độ. Việc chấp nhận là siêu việt lên. Khi bạn chấp nhận, bạn ởtrên đồi, thân thể bị bỏ lại đằng sau. Bạn nói, “Vâng, như thế là tự nhiên.
Mọi thứ sinh ra đều sẽ phải chết. Và nếu mọi thứ sinh ra đều phải chếtthì đôi khi chúng cũng ốm chứ. Chẳng có gì phải lo nghĩ quá nhiều cả.” -dường như là nó không xảy ra cho bạn, chỉ xảy ra trong thế giới các đồvật.
Đây là cái đẹp: rằng khi bạn không tranh đấu, bạn siêu việt lên. Bạnkhông còn ở cùng mức nữa. Và sự siêu việt này trở thành lực chữa lành.Bỗng nhiên thân thể bắt đầu thay đổi. Và cũng điều đó xảy ra cho nhữnglo nghĩ tinh thần, căng thẳng, lo âu, tủi nhục. Bạn lo nghĩ về điều gì đó.Lo nghĩ là gì vậy? Bạn không thể chấp nhận được sự kiện, đó là lo nghĩ.Bạn muốn nó theo cách nào đó khác với cách nó đang xảy ra. Bạn longhĩ bởi vì bạn có ý tưởng nào đó áp đặt vào tự nhiên.
Chẳng hạn, bạn đang già đi. Bạn lo nghĩ. Bạn muốn vẫn còn trẻ mãi -đây là nỗi lo âu. Bạn yêu vợ, bạn phụ thuộc vào cô ấy và cô ấy lại đangnghĩ tới việc bỏ đi, hay đi với người đàn ông khác, và bạn lo âu - lo âubởi vì điều gì sẽ xảy ra cho bạn? Bạn phụ thuộc vào cô ấy quá nhiều, bạncảm thấy quá nhiều an ninh với cô ấy. Khi cô ấy bỏ đi sẽ không có anninh. Cô ấy không chỉ là vợ của bạn, cô ấy cũng đã là người mẹ, chỗ trúẩn; bạn không thể tới và ẩn trốn toàn thế giới. Bạn có thể dựa vào cô ấy,cô ấy sẽ có đó. Thậm chí nếu toàn thế giới chống lại bạn, thì cô ấy sẽkhông chống lại bạn, cô ấy là niềm an ủi. Bây giờ cô ấy bỏ đi, điều gì sẽxảy ra cho bạn? Bỗng nhiên bạn hoảng sợ, lo nghĩ.
Bạn đang nói gì? Bạn đang nói gì bởi lo nghĩ của mình? Bạn đang nóibạn không thể chấp nhận việc xảy ra này, điều này phải không như vậy.Bạn trông đợi nó phải khác đi, phải ngược lại: bạn muốn người vợ này làcủa bạn mãi mãi, thế mà bây giờ cô ấy lại bỏ đi. Nhưng bạn có thể làmđược gì?
Khi tình yêu biến mất bạn có thể làm được gì? Không có cách nào cả;bạn không thể bắt ép được tình yêu, bạn không thể bắt ép người vợ nàyở lại với bạn. Vâng, bạn có thể bắt ép - đó là điều mọi người vẫn đanglàm - bạn có thể bắt ép. Cái thân thể chết sẽ có đó, nhưng linh hồn sốngđã bỏ đi rồi. Thế thì điều đó sẽ là căng thẳng trong bạn.Chống lại tự nhiên, chẳng thể làm được cái gì cả. Tình yêu là việc nởhoa, bây giờ hoa đã tàn phai. Làn gió đã thổi tới trong nhà bạn, bây giờnó đã đi sang nhà khác. Như thế là cách thức của mọi vật, chúng cứ đivà thay đổi.
Thế giới của mọi vật là một luồng, chẳng có gì thường hằng ở đó cả.Bạn đừng trông đợi! Nếu bạn trông đợi thường hằng trong thế giới này,nơi mọi vật đều vô thường, bạn sẽ tạo ra lo nghĩ. Bạn sẽ muốn tình yêunày là vĩnh viễn. Chẳng cái gì có thể vĩnh viễn trong thế giới này cả - tấtcả những cái thuộc vào thế giới này đều là tạm thời. Đây là bản chất củamọi vật, phản ánh đúng như vậy, tathata.Cho nên bây giờ bạn biết tình yêu đã biến mất. Nó đem cho bạn nỗibuồn - cũng được, hãy chấp nhận nỗi buồn. Bạn cảm thấy run rẩy – hãychấp nhận run rẩy, đừng kìm nén nó. Bạn cảm thấy muốn kêu gào, khóclóc.
Hãy chấp nhận nó! Đừng bắt buộc nó, đừng làm ra vẻ, đừng giả vờ rằngbạn không lo nghĩ, bởi vì điều đó chẳng ích gì. Nếu bạn lo nghĩ thì bạnlo nghĩ rồi; nếu vợ bỏ đi thì cô ấy bỏ đi rồi; nếu tình yêu không còn nữathì nó không còn nữa rồi. Bạn không thể tranh đấu với sự kiện, bạn phảichấp nhận nó.
Và nếu bạn chấp nhận nó dần dần, thế thì bạn sẽ liên tục trong đau đớnvà khổ sở. Nếu bạn chấp nhận nó mà không phàn nàn gì, không trongbất lực nhưng trong hiểu biết, nó trở thành phản ánh đúng như thế. Thếthì bạn không còn lo nghĩ, thế thì không có vấn đề gì - bởi vì vấn đề nảysinh không phải vì sự kiện đó, mà bởi vì bạn không thể chấp nhận nótheo cách nó đã xảy ra. Bạn muốn nó phải theo bạn.
Bạn hãy nhớ, cuộc sống không định theo bạn đâu, bạn phải theo cuộcsống chứ - miễn cưỡng, hạnh phúc, đó là lựa chọn của bạn. Nếu bạn theomột cách miễn cưỡng thì bạn sẽ khổ thôi. Nếu bạn theo một cách sungsướng thì bạn trở thành vị phật, cuộc sống của bạn trở thành cực lạc.Phật cũng phải chết - mọi sự không thay đổi - nhưng ông ấy chết theomột cách khác. Ông ấy chết một cách hạnh phúc thế, cứ như là không cócái chết. Ông ấy đơn giản biến mất, bởi vì ông ấy nói cái được sinh ra thìsẽ chết đi. Sinh kéo theo chết, cho nên điều đó là được, chẳng cái gì cóthể làm được về nó cả.
Bạn có thể khổ sở và chết: thế thì bạn làm lỡ vấn đề, cái đẹp mà chết cóthể trao cho bạn, ân huệ xảy ra trong khoảnh khắc cuối, sự chói sáng xảyra khi thân thể và linh hồn ra đi. Bạn sẽ bỏ lỡ cái đó bởi vì bạn lo nghĩquá nhiều, và bạn níu bám lấy quá khứ và với thân thể quá nhiều đếnmức mắt nhắm lại. Bạn không thể thấy điều đang xảy ra bởi vì bạnkhông thể chấp nhận nó được, cho nên bạn nhắm mắt lại, bạn đóng toànthể con người mình lại. Bạn chết. Bạn sẽ chết nhiều lần, và bạn sẽ cứ bỏlỡ vấn đề về nó.
Cái chết là đẹp nếu bạn có thể chấp nhận, nếu bạn có thể mở cánh cửabằng trái tim đón chào, sự đón tiếp nồng hậu: “Vâng, bởi vì nếu tôi đượcsinh ra thì tôi sẽ chết. Cho nên cái ngày đó đã tới, vòng tròn trở thànhhoàn chỉnh.” Bạn đón nhận cái chết như khách, người khách được đónchào, và phẩm chất của hiện tượng này thay đổi ngay lập tức.Bỗng nhiên bạn bất tử: thân thể sắp chết, bạn không chết. Bạn có thểthấy bây giờ: chỉ quần áo là bị vứt bỏ, không phải bạn; chỉ lớp che phủ,bình chứa, không phải là nội dung. Tâm thức vẫn còn trong sự chói sángcủa nó - nhiều thế bởi vì trong cuộc sống nhiều thứ đã che phủ lên nó,trong cái chết nó trần trụi. Và khi tâm thức ở trong sự trần trụi toàn bộthì nó có sự rực rỡ của riêng nó; nó là cái đẹp nhất trên thế giới.
Nhưng để có điều đó bạn phải hấp thu thái độ về phản ánh đúng như thế.Khi tôi nói hấp thu, tôi ngụ ý là hấp thu - không chỉ ý nghĩ tinh thần,không chỉ triết lí của việc phản ánh đúng như thế, mà toàn bộ cách sốngcủa bạn đều trở thành phản ánh đúng như thế. Bạn thậm chí không nghĩvề nó, điều đó đơn giản trở thành tự nhiên.Bạn ăn trong việc phản ánh đúng như thế, bạn ngủ trong việc phản ánhđúng như thế, bạn thở trong việc phản ánh đúng như thế, bạn yêu trongviệc phản ánh đúng như thế, bạn khóc trong việc phản ánh đúng nhưthế.
Điều đó trở thành chính phong cách của bạn; bạn không cần bận tâm vềnó, bạn không cần nghĩ về nó, nó là cách thức bạn đang hiện hữu. Đó làđiều tôi ngụ ý qua từ ‘hấp thu’. Bạn hấp thu nó, bạn tiêu hoá nó, nó chảytrong máu bạn, nó đi sâu vào trong xương bạn, nó đạt tới chính nhịp đậpcủa trái tim bạn. Bạn chấp nhận.
Bạn hãy nhớ, từ ‘chấp nhận’ không hay lắm đâu. Nó mang gánh nặng -bởi vì bạn, không phải bởi vì từ này - bởi vì bạn chấp nhận chỉ khi bạncảm thấy bất lực. Bạn chấp nhận một cách miễn cưỡng, bạn chấp nhậnmột cách nửa vời. Bạn chấp nhận chỉ khi bạn không thể làm được gìnữa, nhưng sâu bên dưới bạn vẫn ao ước; bạn sẽ hạnh phúc nếu điều đóđã không thế. Bạn chấp nhận giống như kẻ ăn xin, không giống như nhàvua - và sự khác biệt là lớn lao.
Nếu người vợ bỏ đi hay người chồng bỏ đi, cuối cùng bạn đi tới việcchấp nhận điều đó. Còn có thể làm được gì nữa nào? Bạn kêu khóc vànhiều đêm bạn nghiền ngẫm và lo nghĩ, và nhiều cơn ác mộng quayquanh bạn và khổ sở... và thế rồi làm gì? Thời gian chữa lành, khôngphải là hiểu biết. Thời gian - và hãy nhớ, thời gian là cần thiết chỉ bởi vìbạn không hiểu biết, nếu không thì việc chữa lành tức khắc xảy ra.Thời gian là cần thiết bởi vì bạn không hiểu biết. Cho nên dần dần – sáutháng, tám tháng, một năm - mọi sự trở nên mờ đi, trong kí ức chúngmất dần, bị bao phủ bởi nhiều bụi bặm. Và một lỗ hổng tới từ một năm;dần dần bạn quên đi.
Nhưng đôi khi vết thương vẫn còn đau. Đôi khi một phụ nữ đi ngangqua trên đường và bỗng nhiên bạn nhớ lại. Đôi điều tương tự, cách cô ấybước đi, và người vợ được nhớ tới - và vết thương. Thế rồi bạn yêu aiđó, thế thì thêm nhiều bụi bặm phủ lên, thế thì bạn nhớ ít đi. Nhưngthậm chí với người đàn bà mới, đôi khi cách cô ấy nhìn... và vợ bạn.Cách cô ấy hát trong nhà tắm... và kí ức. Và vết thương có đó, vẫn xanhrờn.
Nó gây đau đớn bởi vì bạn mang quá khứ. Bạn mang mọi thứ, đó là lí dotại sao bạn lại nặng gánh thế. Bạn mang mọi thứ! Bạn là đứa trẻ; đứa trẻvẫn có đó, bạn đang mang nó. Bạn là thanh niên; người thanh niên ấyvẫn có đó với tất cả những vết thương của mình, với kinh nghiệm, cáingu xuẩn - anh ta vẫn có đó. Bạn mang toàn bộ quá khứ của mình, hếttầng nọ tới tầng kia, mọi thứ đều có đó. Đó là lí do tại sao bạn đôi khi đilùi.
Nếu cái gì đó xảy ra và bạn cảm thấy bất lực, bạn bắt đầu khóc như trẻcon. Bạn đã đi lùi theo thời gian, đứa trẻ đã nắm quyền. Đứa trẻ còn hiệuquả trong việc khóc hơn bạn, cho nên đứa trẻ tới và nắm quyền, bạn bắtđầu kêu khóc. Bạn thậm chí còn có thể bắt đầu dãy đành đạch như đứatrẻ đang trong cơn thịnh nộ - nhưng mọi thứ đều có đó.
Tại sao lại mang nhiều gánh nặng thế? Bởi vì bạn chưa bao giờ thực sựchấp nhận điều gì cả. Bạn hãy nghe đây: nếu bạn chấp nhận bất kì điềugì, nó đơn giản chẳng bao giờ trở thành gánh nặng cả; thế thì bạn khôngmang vết thương. Bạn chấp nhận hiện tượng đó; không có gì phải mangtừ nó cả, bạn ở ngoài nó. Qua việc chấp nhận bạn ở ngoài nó. Qua việcchấp nhận nửa vời, bạn mang nó.
Bạn hãy nhớ một điều: bất kì cái gì không hoàn chỉnh đều được tâm trímang theo mãi mãi; bất kì cái gì hoàn chỉnh, đều bị vứt bỏ. Bởi vì tâmtrí có khuynh hướng mang những cái không hoàn chỉnh chỉ trong hivọng rằng ngày nào đó có thể có cơ hội để hoàn chỉnh chúng. Bạn vẫncứ chờ đợi vợ quay lại, hay chồng quay lại, hay bạn vẫn đợi những ngàyđã qua đi. Bạn vẫn chưa siêu việt lên trên quá khứ.
Và bởi vì quá khứ quá nặng gánh nên bạn không thể sống trong hiện tạiđược. Hiện tại của bạn là đống lộn xộn bởi vì quá khứ, còn tương lai củabạn cũng sắp sửa là như vậy, bởi vì quá khứ sẽ trở thành ngày một nặngnề hơn. Mọi ngày nó đều trở nên nặng nề hơn và nặng nề hơn nữa.Khi bạn thực sự chấp nhận, trong thái độ phản ánh đúng như thế màkhông có sự miễn cưỡng, bạn không bất lực. Bạn đơn giản hiểu rằng đâylà bản chất của mọi việc. Chẳng hạn, nếu tôi muốn đi ra khỏi phòng này,tôi sẽ đi ra qua cửa, không đi qua tường, bởi vì việc đi qua tường sẽ chỉlàm đập đầu tôi vào nó; điều đó đơn giản là xuẩn ngốc. Đây là bản chấtcủa tường, để che kín, cho nên bạn không thể cố gắng đi qua nó được!Đây là bản chất của cửa, rằng bạn đi qua nó; bởi vì cửa là trống rỗng,bạn có thể bước qua nó.
Khi vị Phật chấp nhận, ông ấy chấp nhận mọi thứ như tường và cửa.Ông ấy bước qua cửa; ông ấy nói đó là con đường duy nhất. Trước hếtbạn cố gắng đi qua tường, rồi bạn tự làm mình bị thương theo cả triệucách. Và khi bạn không thể ra được - bị vò xé, thất bại, thất vọng, thiệthại - thế thì bạn mới bò ra hướng cửa. Bạn có thể đã đi qua cửa ngay chỗđầu tiên đấy chứ. Sao bạn lại cứ thử và bắt đầu tranh đấu với tường?
Nếu bạn có thể nhìn vào mọi thứ với sự sáng tỏ, bạn đơn giản không làmnhững điều giống thế này - cố gắng làm ra cửa ở bức tường. Nếu tìnhyêu biến mất, thì nó đã mất rồi! Bây giờ có bức tường: đừng cố gắng điqua nó. Bây giờ cửa không còn ở đó nữa; trái tim không còn ở đấy nữa,trái tim đã mở ra với ai đó khác. Và bạn không một mình ở đây; còn cónhững người khác nữa.
Cánh cửa này không còn cho bạn nữa, nó đã trở thành bức tường. Đừngcố gắng, và đừng đâm đầu vào nó. Bạn sẽ bị thương một cách không cầnthiết. Và dù có bị thương, bị thất bại thậm chí thế cánh cửa này vẫn sẽkhông là điều đẹp đẽ để đi qua.Bạn đơn giản hãy nhìn vào mọi sự. Nếu cái gì đó là tự nhiên, đừng cốgắng ép buộc bất kì điều gì không tự nhiên lên nó. Hãy chọn cánh cửa -hãy đi ra từ đó. Mọi ngày bạn đang làm những điều ngu xuẩn đi quatường. Thế thì bạn trở nên căng thẳng, và thế thì bạn cảm thấy sự lẫn lộnliên tục. Phiền não trở thành chính cuộc sống của bạn, cốt lõi của nó – vàthế rồi bạn tìm tới thiền.
Nhưng ngay chỗ đầu tiên tại sao? Tại sao không nhìn vào các sự kiệnnhư chúng hiện thế? Tại sao bạn không thể nhìn vào các sự kiện được? -bởi vì ham muốn của bạn quá nhiều ở đó. Bạn cứ hi vọng chống lại tấtcả hi vọng. Đó là lí do tại sao bạn lại lâm vào cảnh ngộ bất lực đến thế.Hãy nhìn: bất kì khi nào có tình huống, đừng ham muốn điều gì, bởi vìham muốn sẽ dẫn bạn đi lạc lối. Đừng ước ao và đừng tưởng tượng. Đơngiản hãy nhìn vào sự kiện đó với tâm thức toàn bộ có sẵn của mình vàbỗng nhiên cánh cửa mở ra và bạn chưa bao giờ đi qua tường, bạn đi quacửa, không bị xây xước. Thế thì bạn vẫn còn không nặng gánh.
Bạn hãy nhớ, phản ánh đúng như thế là hiểu biết, không phải là địnhmệnh bất lực. Cho nên đó là sự khác biệt. Có những người tin vào địnhmệnh, số mệnh. Họ nói, “Thầy nói gì vậy? Thượng đế đã muốn điều đótheo cách như vậy. Đứa con trẻ của con đã chết, cho nên đấy là ý muốncủa Thượng đế và đây là định mệnh của con. Nó đã được viết ra, nó sẽxảy ra.” Nhưng sâu bên dưới có sự bác bỏ. Đây chỉ là những thủ đoạn đểtrau chuốt cho sự bác bỏ. Bạn có biết Thượng đế không? Bạn có biết sốmệnh không? Bạn có biết nó được viết ra không? Không, đây là việchợp lí hoá, cách thức bạn tự an ủi mình.

Thái độ của phản ánh đúng như thế không phải là thái độ của người theothuyết định mệnh. Nó không đem Thượng đế, hay định mệnh, hay sốmệnh vào - không có gì. Nó nói: đơn giản hãy nhìn vào mọi sự việc.Đơn giản hãy nhìn vào sự kiện của mọi việc, hãy hiểu biết, và có mộtcánh cửa, bao giờ cũng có một cánh cửa. Bạn siêu việt lên.Phản ánh đúng như thế có nghĩa là chấp nhận với trái tim toàn bộ, đónchào, không trong bất lực.

0 Đánh giá

Ads Belove Post