Mau thuan trong loi thay

Mau thuan trong loi thay

Price:

Read more

Có nhiều người có thể thấy ra nhiều mâu thuẫn trong điều thầy nói. Có lần thầy đã giải thích tại sao điều này là vậy. Nhưng mãi tới khoảnh khắc này tôi vẫn không bắt gặp một mâu thuẫn nào. Ngay cả khi hiển nhiên phải có một mâu thuẫn, tôi vẫn không thể thấy được nó, ngay cả khi tôi cố thấy. Có gì sai với tôi không? Xin thầy giải thích Không, không cái gì sai với bạn. Cái sai là với người khác, người cứ nhìn ra mâu thuẫn, nhưng họ lại là đa số. Bạn sẽ một mình. Cho nên đừng bị áp đảo bởi đa số. Đừng bị chi phối bởi đa số. Vẫn còn một mình đi. Chân lí chưa bao giờ là của đám đông; nó bao giờ cũng của cá nhân.
Chân lí chưa bao giờ của nhiều người; nó bao giờ cũng của ít người, của những người hiếm hoi. Nó không có tính nhiều; nó có tính duy nhất. Khác biệt này phải được hiểu. Chân lí khoa học là không duy nhất. Chân lí khoa học, thực ra, ngăn cản tính duy nhất. Nó chỉ lắng nghe cái lặp lại. Khoa học liên tục nói rằng chừng nào một thực nghiệm mà không thể được lặp lại, nó không thể tin được. Khi một thực nghiệm có thể được lặp lại nghìn lẻ một lần và nó bao giờ cũng cho cùng kết quả, thế thì nó thu được bằng chứng về việc là đúng.
Chân lí tôn giáo là của cái duy nhất. Một Phật không thể được lặp lại, một Jesus không thể được lặp lại. Họ tới một lần và thế rồi họ biến mất. Họ dường như tới từ trời xanh và thế rồi họ biến mất lại trong cái trống rỗng - và không có cách nào để lặp lại họ. Đó là lí do tại sao khoa học cứ phủ nhận họ bởi vì khoa học chỉ tin vào cái gì đó mà có thể trở thành sự lặp lại máy móc. Nếu Phật có thể được sản xuất theo đơn đặt hàng - nếu Phật có thể được sản xuất như xe Ford, trên dây chuyền lắp ráp, thế thì khoa học có thể tin được. Nhưng điều đó là không thể được.
Tôn giáo là cõi giới của người duy nhất, của người hiếm hoi, của cái không thể được lặp lại, của cái không lặp lại được; và khoa học là cõi giới của cái lặp lại được. Đó là lí do tại sao khoa học vẫn còn là một phần của tâm trí và tôn giáo đi ra ngoài tâm trí, bởi vì mọi điều có thể được lặp lại, tâm trí có thể hiểu được. Mọi người thấy mâu thuẫn trong tôi bởi vì tôi không lặp lại. Họ thấy mâu thuẫn trong tôi bởi vì tâm trí họ đã được huấn luyện theo logic Aristotle nào đó. Logic Aristotle nói rằng hoặc cái này là trắng hoặc là đen. Nếu nó là trắng thế thì nó không thể là đen; nếu nó là đen thế thì nó không thể là trắng. Logic Aristotle dạy bạn: hoặc cái này hoặc cái nọ. Đó là cơ sở của mọi tâm trí khoa học. Tâm trí tôn giáo nói nó là cả hai; trắng cũng là đen, và đen cũng là trắng. Nó không thể khác được bởi vì tôn giáo nhìn sâu tới mức những cái đối lập trở thành một ở đó.
Sống phải là chết nữa, và chết phải là sống nữa, bởi vì ở đâu đó tâm trí tôn giáo, tâm thức tôn giáo đi tới hiểu rằng chúng đang gặp gỡ - chúng đã gặp gỡ trong bạn. Cái gì đó đang chết, cái gì đó đang được sinh ra. Từng khoảnh khắc tôi thấy bạn đang chết, từng khoảnh khắc tôi thấy bạn được tái sinh. Bạn không phải là sự liên tục. Từng khoảnh khắc cái gì đó tan biến, từng khoảnh khắc cái gì đó mới lại tới trong sự tồn tại. Nhưng bạn không nhận biết, cho nên bạn không thể thấy được lỗ hổng. Bởi vì bạn không thể thấy được lỗ hổng này, nó có vẻ như là sự liên tục. Tôn giáo tin rằng không có mâu thuẫn - không thể có được - bởi vì sự tồn tại là một. Tôn giáo tin và thấy rằng không có các cực. Cho dù có cực, nó không phải là cực và cái đối lập, nó là phần bù, bởi vì sự tồn tại là bất nhị; nó là một. Sống không thể tách rời khỏi chết và đêm không thể tách rời khỏi ngày và mùa hè không thể tách rời khỏi mùa đông và tuổi già không thể tách rời khỏi tuổi thơ.
Tuổi thơ trưởng thành vào tuổi già, đêm đổi thành ngày, ngày đổi thành đêm. Không và có không phải là vấn đề hoặc cái nọ hoặc cái kia; chúng là cả hai cùng nhau. Hai điểm trên một đường thẳng - có thể trên các cực điểm, nhưng đường là một. Cho nên bất kì khi nào người tôn giáo tồn tại, người đó không thể nhất quán theo cùng một cách như nhà khoa học vậy. Người đó có nhất quán sâu sắc hơn. Nó không rõ ràng trên bề mặt; nó ở sâu trong bản thể người đó.
Tôi không phải là triết gia, và tôi không định chứng minh bất kì lí thuyết nào cho bạn, và tôi không ở đây để nói cho bạn để chứng minh giả thuyết nào đó. Không có gì để chứng minh cả. Chân lí có đó, đã được cho rồi. Tôn giáo không có gì để chứng minh; nó không có lí thuyết về điều đó. Nó đơn giản cho bạn cách nhìn cái đã có đó rồi. Tôi liên tục nói với bạn không phải là tôi có lí thuyết gì đâu. Nếu tôi có lí thuyết thế thì tôi sẽ nhất quán. Tôi bao giờ cũng sẽ nhìn xem liệu nó có khớp với lí thuyết của tôi hay không; nếu nó khớp, tốt; nếu nó không khớp, tôi vứt nó đi. Nhưng tôi không có lí thuyết nào.
Mọi thứ khớp với tôi. Nếu tôi có lí thuyết, thế thì tôi phải nhìn vào lí thuyết của tôi. Thế thì sự kiện trở thành phụ và lí thuyết trở thành chính. Nếu sự kiện khớp với lí thuyết thế thì nó là tốt; nếu nó không khớp thì tôi phải bỏ qua nó. Tôi không có lí thuyết nào. Mọi sự kiện, chỉ bởi việc là sự kiện, khớp với tôi, khớp với tôi một cách hoàn hảo. Chỉ rất ít người sẽ trở nên nhận biết về điều đó. Cho nên đừng lo nghĩ. Nếu người khác thấy mâu thuẫn, họ có ước định Aristotle đấy.
Toàn thể nỗ lực của tôi là để giúp bạn tan chảy để cho cấu trúc của bạn tan biến và dần dần bạn có thể bắt đầu thấy các cái đối lập như phần bù. Nếu bạn yêu tôi - điều này sẽ xảy ra ngay lập tức bởi vì trái tim biết không có mâu thuẫn. Cho dù có mâu thuẫn trên bề mặt, trái tim vẫn biết ở đâu đó sâu bên dưới phải có nhất quán, mâu thuẫn này phải gặp gỡ ở đâu đó. Nó phải được gắn lại cùng nhau bởi cái gì đó ở bên ngoài mâu thuẫn này.
Tôi là sự thống nhất. Nếu bạn quan sát tôi, nếu bạn yêu tôi, bạn sẽ có khả năng thấy sự thống nhất này. Một khi bạn thấy sự thống nhất của tôi, thế thì bất kì cái gì tôi nói đều bắt nguồn từ sự thống nhất đó. Nó phải là nhất quán. Dù bạn có thể có lập trường hợp lí hay không, đó không phải là vấn đề. Trái tim có lí do riêng của nó, và những lí do đó là sâu hơn lí do của lập luận. Khi mọi người nghe tôi, những người không trong bất kì cam kết nào với tôi, những người không có quan hệ sâu sắc theo bất kì cách nào với tôi, những người không đi cùng tôi vào cái không biết, thế thì bất kì điều gì tôi nói, họ đều hiểu nó theo cách riêng của họ - họ diễn giải nó. Thế thì nó không phải là điều tôi đã nói. Cái gì đó khác đã đi vào trong nó; diễn giải của họ. Và bởi vì diễn giải của họ mà toàn thể mầu sắc thay đổi, sự thuần khiết bị mất, và thế thì có vấn đề. Những vấn đề đó toàn là chuyện bịa riêng của họ. Tôi đã nghe một câu chuyện:
Patrick đi thú tội và nói với linh mục, "Thưa cha, con yêu hàng xóm nhà con." Linh mục nói, "Tuyệt vời. Cha mừng là thấy rằng việc con tham dự buổi lễ ở nhà thờ này đã có ích lợi cho con và đã dạy cho con cách thức của Chúa. Làm tiếp việc thiện đi. Đó là toàn thể thông điệp của Jesus: Yêu hàng xóm của con như bản thân con." Patrick về nhà, thay bộ đồ thoải mái hơn và lẻn sang cửa nhà bên cạnh. Anh ta bấm chuông và nói, "Ổn chứ?" Bà chủ nói, "Được, Albert không có nhà, nhưng đây là buổi chiều và giữa ban ngày. Ai đó có thể thấy anh tới đây." "Ổn thôi," Patrick nói. "Tôi có miễn trừ đặc biệt từ cha O'Brien rồi." Yêu hàng xóm của ông như bản thân ông. Khi Jesus nói điều đó ông ấy ngụ ý cái gì đó khác toàn bộ. Khi Patrick diễn giải nó trở thành khác toàn bộ. "Yêu hàng xóm của ông" là lời cầu nguyện, nó là vệc thiền, nó là toàn thể cách thức của hiện hữu, nhưng khi tâm trí bình thường nghe điều đó, nó lấy mầu sắc khác. Yêu trở thành dục. Lời cầu nguyện trở thành mê đắm. Và tâm trí là rất tinh ranh; nó cứ lấy bất kì sự hỗ trợ nào - bất kì cái gì sẵn có từ bất kì đâu - cho mục đích riêng của nó.
Khi bạn nghe tôi, phải thận trọng. Bạn có thể diễn giải tôi theo cách riêng của bạn. Khi tôi nói "tự do" bạn có thể diễn giải nó là "phóng túng." Quan sát. Khi tôi nói "yêu" bạn có thể diễn giải nó là "dục." Quan sát. Nhìn vào diễn giải của bạn đi bởi vì chúng là cái bẫy - và thế rồi bạn sẽ thấy nhiều mâu thuẫn trong tôi bởi vì tôi không còn đó nữa; bây giờ chính bạn suy ngẫm, Bạn có nhiều mâu thuẫn trong bạn. Bạn gần như lẫn lộn. Bạn có nhiều tâm trí trong bạn, và bạn cứ diễn giải theo nhiều cách, và thế rồi bạn thấy mâu thuẫn - trong diễn giải riêng của bạn. Nghe tôi đi. Thậm chí nhiều hơn nghe - hiện hữu cùng tôi. Thế thì mọi mâu thuẫn biến mất.


0 Đánh giá

Ads Belove Post