Read more
Osho - Hiểu biết là chìa khóa
Nền giáo dục của
chúng ta
Nếu
giáo dục không có khả năng dạy bạn về cả sự sống và cái chết, nó không thể là
giáo dục hoàn hảo. Nếu giáo dục không làm cho con người trở thành đàng hoàng, tự
trọng, không thấp kém hay cao hơn bất cứ ai, nó không phải là giáo dục. Và giáo
dục thực sẽ phải mang ra ngoài cái ẩn dấu bên trong bạn – cái mà Thượng đế đã đặt
vào trong bạn như một kho báu – để khám phá nó, để biểu lộ nó, để làm cho bạn tỏa
sáng trong bóng tối.
Giáo dục
là một cây cầu giữa khả năng và thực tế. Giáo dục là để giúp bạn trở thành điều
đó, cái mà bạn chỉ ở trong một dạng hạt mầm. Và cái điều đang được làm trong các
trường học bình thường và các cao đẳng và các đại học không là giáo dục. Nó chỉ
chuẩn bị cho bạn có một công việc tốt, một việc kiếm sống tốt; nó không là giáo
dục thực. Nó không cho bạn cuộc sống. Có lẽ nó có thể cho bạn một mức sống tốt
hơn, nhưng mức sống tốt hơn không phải là tiêu mức tốt hơn của cuộc sống; chúng
là không đồng nghĩa.
Cái gọi
là giáo dục này diễn ra trên thế giới chuẩn bị cho bạn chỉ để kiếm bánh mỳ. Và
Jesus nói: “Con người không thể sống bằng mỗi bánh mỳ.” Và đó là điều các đại học
của bạn đã và đang làm – họ chuẩn bị cho bạn kiếm bánh mỳ theo một cách thức tốt
hơn, theo một cách thức dễ dàng hơn, theo một cách thức thoải mái hơn, với ít nỗ
lực hơn, với ít sự gian khổ hơn. Nhưng tất cả điều đó họ làm là để chuẩn bị cho
bạn kiếm bánh mỳ và bơ của bạn. Đó là một loại giáo dục rất, rất nguyên thủy:
nó không chuẩn bị bạn cho cuộc sống.
Nền
giáo dục này đã thịnh hành trong quá khứ là rất không đầy đủ, không hoàn thiện,
hời hợt. Nó chỉ tạo ra những người có thể kiếm sống, nhưng nó không mang lại bất
cứ cái nhìn sâu sắc vào chính bản thân cuộc sống.
Giáo dục
là để cho bạn sự giàu có bên trong. Nó không chỉ làm cho bạn có hiểu biết hơn;
đó là một ý tưởng về giáo dục nguyên thủy. Nó là nguyên thủy bởi vì nó được bắt
rễ từ nỗi sợ, được bắt rễ trong cái mà “Nếu tôi không được giáo dục tốt, tôi sẽ
không có khả năng sống sót.” Nó là nguyên thủy bởi vì sâu xuống dưới, nó là rất
bạo lực: nó dạy bạn cạnh tranh, nó làm cho bạn tham vọng. Nó không là gì mà là việc
chuẩn bị cho một kẻ giết người, thế giới cạnh tranh nơi mọi người đều là kẻ thù
của mọi người khác.
Nền
giáo dục thực sự sẽ không dạy bạn cạnh tranh; nó sẽ dạy bạn hợp tác. Nó sẽ
không dạy bạn tranh đấu và đi tới thứ nhất. Nó sẽ dạy bạn sáng tạo, đáng yêu,
phúc lạc, không có bất kì so sánh nào với người khác. Nó sẽ không dạy bạn rằng
bạn chỉ có thể hạnh phúc khi bạn là người thứ nhất. Điều đó cực kì vô nghĩa. Bạn
không thể hạnh phúc chỉ bởi là người thứ nhất. Và trong cố gắng là người thứ nhất, bạn trải qua khổ tới mức đến lúc bạn trở thành quen với khổ, trước khi bạn là người
thứ nhất.
Đến lúc
bạn trở thành tổng thống hay thủ tướng của đất nước, bạn đã trải qua khổ nhiều
tới mức bây giờ khổ là bản tính thứ hai của bạn. Căng thẳng đã trở thành thâm
căn cố đế; lo âu đã trở thành cách sống của bạn. Bạn không biết cách nào khác;
đây chính là phong cách sống của bạn. Cho nên cho dù bạn đã trở thành người thứ
nhất, bạn vẫn còn thận trọng, lo âu, sợ sệt. Nó không thay đổi phẩm chất bên
trong của bạn chút nào.
Nền
giáo dục thực sự sẽ không dạy bạn là người thứ nhất. Nó sẽ bảo bạn tận hưởng bất
kì cái gì bạn đang làm, không vì kết quả, mà vì bản thân hành động. Cũng giống
như hoạ sĩ hay vũ công hay nhạc sĩ... Bạn có thể vẽ theo hai cách. Bạn có thể vẽ
để ganh đua với hoạ sĩ khác; bạn muốn là hoạ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới, bạn
muốn là một Picasso hay một Van Gogh. Thế thì tranh của bạn sẽ là loại hai, bởi
vì tâm trí bạn không quan tâm tới bản thân việc vẽ; nó quan tâm tới việc là người
thứ nhất, hoạ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới. Bạn sẽ không đi sâu vào nghệ thuật
vẽ. Bạn không tận hưởng nó, bạn chỉ dùng nó như bậc đá để bước lên. Bạn đang
trong trò chơi bản ngã.
Nhưng nếu
bạn quá bận tâm tới kết quả, kết quả tối thượng - rằng bạn phải trở nên nổi tiếng,
rằng bạn phải đoạt giải thưởng Nobel, rằng bạn phải là hoạ sĩ thứ nhất trên thế
giới, rằng bạn phải đánh bại mọi hoạ sĩ khác cho tới giờ - thế thì mối quan tâm
của bạn không ở trong việc vẽ; việc vẽ là phụ. Và tất nhiên, với mối quan tâm
phụ vào việc vẽ bạn không thể vẽ được cái gì độc đáo; nó sẽ tầm thường.
Bản ngã
không thể đem được cái gì phi thường vào thế giới này; cái phi thường tới chỉ
qua vô ngã. Và đấy là trường hợp xảy ra cho mọi người. Với bất kỳ hình thức của
cạnh tranh nào đều có bạo lực sâu ở bên dưới, và nó tạo ra những người không biết
yêu thương. Toàn bộ nỗ lực là để trở thành người thành đạt - có tên tuổi, nổi
tiếng, và tất cả các loại tham vọng. Rõ ràng là họ phải đấu tranh và giành giật
cho chính họ. Điều đó phá hủy niềm vui và sự thân thiện của họ. Có vẻ như tất cả
mọi người đều đang chiến đấu chống lại cả thế giới.
Chính
vì vậy thế giới đã trở thành một nhà thương điên. Tình yêu không thể xảy ra.
Làm sao tình yêu có thể xảy ra trong một thế giới bạo lực, tham vọng, cạnh
tranh như vậy nơi mọi người ngồi trên cổ của nhau? “Nếu tôi không được giáo dục
tốt, được bảo vệ tốt, có hiểu biết cao, tôi có thể không có khả năng sống sót
trong sự vật lộn với cuộc sống.” Nó mang đến cuộc sống chỉ như một cuộc vật lộn.
Cái
nhìn của tôi về giáo dục là cuộc sống không nên được xem như một cuộc vật lộn
cho sự sống còn; cuộc sống nên được xem như một sự mở hội. Cuộc sống không nên chỉ
là sự cạnh tranh, cuộc sống cũng nên là sự vui mừng. Ca hát và nhảy múa và thơ
ca và âm nhạc và hội họa, và tất cả những thứ đó là sẵn có trong thế giới –
giáo dục nên chuẩn bị cho bạn để rơi vào trong giai điệu với nó – với cây cối,
với chim muông, với bầu trời, với mặt trời và mặt trăng.
Và giáo
dục nên chuẩn bị cho bạn để là bản thân bạn. Ngay bây giờ nó chuẩn bị cho bạn để
là một kẻ bắt chước; nó dạy bạn làm thế nào để như những người khác. Đây là vô
giáo dục. Giáo dục đúng sẽ dạy bạn làm sao để là bản thân bạn, đích thực bản
thân bạn. Bạn là duy nhất. Không có ai như bạn, đã từng như vậy, sẽ không bao
giờ như vậy. Đây là một sự tôn trọng vô cùng điều mà Thượng đế đã trao cho bạn.
Đây là sự vinh dự của bạn, rằng bạn là duy nhất. Đừng trở thành kẻ bắt chước, đừng
trở thành những bản sao giấy than. Nhưng đó là điều mà cái được gọi là giáo dục
của bạn cứ làm: nó làm ra những bản sao giấy than; nó phá hủy bộ mặt nguyên thủy
của bạn.
Từ
“education-giáo dục” có hai nghĩa, cả hai đều đẹp. Một nghĩa được biết rất rõ
ràng, mặc dù không có kinh nghiệm chút nào, đó là: để kéo cái gì đó từ bạn ra.
“Education-giáo dục” ngụ ý: để kéo ra ngoài cái mà ở bên trong bạn, để làm cho
khả năng của bạn thành thực tế, như bạn kéo nước từ giếng lên. Nhưng điều này
không phải là đang không được kinh nghiệm. Mà ngược lại, nhiều thứ đang được
rót vào bên trong bạn, không được kéo ra khỏi bạn. Địa lý và lịch sử và toán học,
họ cứ rót chúng vào trong bạn. Bạn trở thành con vẹt. Bạn đã được xem như chiếc
máy tính; chỉ như họ nạp dữ liệu vào máy tính, họ nạp vào bạn. Các cơ quan giáo
dục của bạn là những nơi mà ở đó nhiều thứ được nhồi vào trong đầu bạn.
Giáo dục
thực sẽ phải mang ra ngoài cái ẩn dấu bên trong bạn – cái mà Thượng đế đã đặt
vào trong bạn như một kho báu – để khám phá nó, để biểu lộ nó, để làm cho bạn tỏa
sáng. Và một nghĩa khác của từ này, nó thậm chí sâu xa hơn: “education giáo dục”
đến từ từ “educare”; nó ngụ ý dẫn bạn từ bóng tối ra ánh sáng. Một nghĩa cực kỳ
quan trọng: để dẫn dắt bạn từ bóng tối ra ánh sáng.
Giáo dục
cho đến nay luôn hướng tới mục tiêu: những gì bạn đang học tập là không quan trọng,
điều quan trọng là kỳ thi sẽ đến một năm hoặc hai năm sau đó. Nó làm cho tương
lai trở nên quan trọng – quan trọng hơn hiện tại. Nó hy sinh hiện tại cho tương
lai. Và điều đó trở thành phong cách sống của bạn, bạn luôn luôn hy sinh khoảnh
khắc hịên tại cho một cái gì đó không có bây giờ. Nó tạo ra một sự trống rỗng
khổng lồ trong cuộc sống.
Xem tiếp: Tôi có ngu hơn người khác không?
0 Đánh giá