Read more
Mọi người có mặt kép. Mặt nguyên thuỷ của họ thậm chí không
được họ biết tới. Mọi người có các nhân cách chia chẻ. Bố mẹ bạn sẽ nghĩ họ
không là người Ki tô giáo không là người tôn giáo. Nếu họ thực sự có tính tôn
giáo họ sẽ hiểu tôi, bởi vì bất kì cái gì tôi đang nói cũng là cùng một điều -
đích xác là cùng một, chính xác là cùng một. Ngôn ngữ của tôi có thể khác với
ngôn ngữ của Jesus - nó phải vậy, hai mươi thế kỉ đã qua rồi - nhưng điều tôi
đang làm đích xác là cùng công việc, sự liên tục của cùng công việc. Nhưng tôi
có thể hiểu được vấn đề của họ nữa: họ đang mất nắm giữ của họ lên bạn và họ sợ.
Mới đêm hôm nọ tôi đã đọc một bài báo. Ở Đức, bố mẹ đã thành
lập một xã hội nào đó để ngăn cản thanh niên khỏi đi vào những tôn giáo mới, đặc
biệt các kinh nghiệm huyền môn phương Đông; ở Mĩ họ đang tạo ra nhiều rắc rối
cho thanh niên. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng các bố mẹ đang thuê những kẻ bắt cóc.
Thanh niên bị bố mẹ riêng của họ bắt cóc, và thế rồi họ được đưa tới các nhà
tâm lí. Một số nhà tâm lí đang cố gắng hoá giải chương trình cho họ, họ được gọi
là những nhà hoá giải chương trình. Họ nghĩ thanh niên đã bị ước định.
Chẳng hạn, nếu bạn thực sự trở nên quá dính líu với tôi, và
bố mẹ bạn trở nên rất sợ, và bạn không muốn quay về nước bạn, bạn có thể bị bắt
cóc. Bố mẹ riêng của bạn có thể làm điều đó, “Vì chính con thôi,” bởi vì bạn đã
rơi vào bẫy của quỉ, của thế lực xấu nào đó. Và điều đó có vẻ vậy với họ....
“Con đang làm gì với với quần áo mầu cam và râu tóc dài và vòng đeo mala? Người
này là ai... có vẻ rất xấu xa? Và cái gì sai với việc đeo chiếc thập tự, có bức
hình của Jesus? Con đang làm gì ở đó?”
Và nếu họ tới và thấy Thiền Động, Kundalini, họ sẽ phát rồ.
Họ sẽ trở nên rất bận tâm. Vâng, bạn có thể bị bắt cóc, và thế rồi bạn có thể bị
buộc vào trong điều họ gọi là hoá giải chương trình để giải ước định của bạn. Họ
nghĩ bạn đã bị thôi miên, cho nên bạn phải được giải thôi miên. Cho nên họ sẽ dạy
cho bạn về người Ki tô giáo và Ki tô giáo lần nữa. Và họ sẽ buộc bạn hết ngày nọ
tới ngày kia, trong nhiều tháng, để cho bạn có thể lại trở thành người Ki tô
giáo, và bạn có thể nói lần nữa, “Vâng, tôi tin vào Thượng đế và con và thánh
thần,” và thế rồi họ thoải mái. Khi bạn tin vào Thánh Thần, thế thì mọi thứ là
được. Và khi bạn bắt đầu đọc Kinh Thánh lần nữa, mọi sự là được: bây giờ bạn đã
quay lại, bạn đã trở thành có tính tôn giáo. Khi bạn bắt đầu làm bom nguyên tử
lần nữa, bạn thực sự là người Ki tô giáo, Cơ đốc giáo. Khi bạn vào quân đội và
họ cắt tóc dài của bạn và làm cho bạn thành người lính, thế thì bạn là người Ki
tô giáo, người Cơ đốc giáo hoàn hảo. Khi bạn bắt đầu cuộc cạnh tranh cắt họng
trong thế giới tiền bạc, quyền lực, danh vọng, khi bạn bắt đầu phá huỷ người
khác để cho bạn có thể đạt tới ngày càng cao hơn trong sở hữu trần tục, bạn là
hoàn hảo, bạn là người tôn giáo.
Ngay cả các chính khách cũng được coi là người tôn giáo vì họ
đi nhà thờ, họ nghe buổi giảng đạo của các tu sĩ. Chính khách có tính 'tôn
giáo', và sannyasin của tôi là ‘không tôn giáo’! Bạn sẽ phải hiểu điều đó. Bạn
sẽ phải rất kiên nhẫn với bố mẹ bạn. Bạn sẽ phải rất tốt nữa. Họ cần từ bi. Họ
bị giam trong ý thức hệ nào đó và họ không thể nhìn ra ngoài nó được. Họ không
có khả năng cảm thấy cái gì mới, về việc là bất kì cái gì mới. Họ không có khả
năng hiểu; họ đã trở thành quá cứng nhắc, toàn thể ý thức hệ của họ đã trở
thành hiện tượng lắng đọng, và họ sợ. Nếu họ thấy bạn hạnh phúc, họ chỉ có thể
nghĩ bạn đã phát điên, bởi vì họ đã sống cuộc sống bất hạnh và cuộc sống rất
tôn giáo.
Và họ biết những người tôn giáo là những người bất hạnh - buồn
bã, mặt dài. Họ không thể tin được rằng bạn có thể có tính tôn giáo và nhảy
múa, và bạn có thể có tính tôn giáo và cười và bạn có thể có tính tôn giáo vậy
mà vẫn hạnh phúc. Thế thì các thánh nhân của họ thì sao? Họ khờ hết cả sao? Họ
sống với mặt dài cả đời họ, họ có thể mang cuộc sống của họ như gánh nặng, dường
như cả trái núi được mang trên đầu họ, còn bạn sao nhanh nhẹn thế, vô trọng lượng
thế, không gánh nặng nào, không nghiêm chỉnh nào quanh bạn. Bạn là tiếng cười
thế, làm sao họ có thể tin được bạn có tính tôn giáo? Điều duy nhất có thể là ở
chỗ bạn đã bị thôi miên. Làm sao bạn có thể hạnh phúc thế trong thế giới bất hạnh
thế?
Điều đó là không thể được. Bạn phải sống trong một loại ảo
tưởng rồi. Do đó họ nói, “Người này là thế lực xấu, người đó đã thôi miên con.
Tiếng cười mà con đang cười là giả, niềm vui mà con đang kinh nghiệm là giả.”
Khổ của họ là phải và thực, còn vui của bạn là giả. Khi họ sẽ có khả năng làm
cho bạn thành khổ lần nữa họ sẽ thấy thoải mái: con trai của họ đã trở về nhà,
hay con gái của họ đã trở về nhà.
Bạn sẽ phải có tính hiểu biết. Họ không thể hiểu được tôi, họ
không thể hiểu được bạn, nhưng họ là bố mẹ bạn và bạn nợ cái gì đó ở họ. Yêu mến
họ đi. Đừng đối kháng. Đừng bực bội với họ. Đừng bắt đầu cãi lộn và đánh nhau với
họ vì điều đó sẽ làm cho họ càng bị thuyết phục hơn rằng họ là đúng và bạn là
sai. Yêu mến nhiều hơn đi. Không ai đã yêu họ; họ đã sống trong thế giới giả tạo
nơi mọi người đều giả vờ. Không ai đã yêu họ. Nếu bạn yêu họ, điều đó sẽ thuyết
phục hơn là logic.
Lắng nghe họ đi. Đừng bắt đầu cãi lại. Lắng nghe một cách
kiên nhẫn. Không ai đã bao giờ nghe họ. Đó là lí do tại sao phân tâm đã trở
thành quan trọng thế trong thế giới. Phân tâm không là gì ngoài việc tìm ra người
nghe kiên nhẫn, nhà phân tâm, mà với người đó bạn có thể kể về sự hài lòng của
trái tim bạn và có thể nói bất kì cái gì bạn muốn – có nghĩa, vô nghĩa, bất kì
cái gì bạn muốn. Mọi người cảm thấy ngột ngạt, sôi lên bên trong. Họ muốn nói
cái gì đó nhưng chẳng ai có đó để nghe, thế giới đã biến thành điếc cả rồi. Đàn
ông không thể nói được với người đàn bà của mình, bởi vì khoảnh khắc bạn nói,
xung đột bắt đầu. Bạn nói cái gì đó, cô ấy hiểu cái gì đó khác. Người đàn bà
không thể nói được cho người đàn ông vì việc nói bao giờ cũng rủi ro. Tốt hơn cả
là giữ yên tĩnh và vẫn còn im lặng. Ít nhất nó cho bạn cảm giác an bình, rằng tất
cả đều yên tĩnh. Nói một lời và tranh luận bắt đầu. Sớm hay muộn mọi người cũng
biết rằng vẫn còn im lặng là tốt hơn cả, đừng nói cái gì.
Không ai đã lắng nghe họ. Cứ nhìn thấy cái khổ của sự kiện
là họ phải đi và tìm một người để nghe họ.... Nhưng họ phải trả giá cho điều
đó, và giá là thực sự rất cao. Phân tâm học là một trong những nghề trả lương
cao. Nó là mối quan tâm Do Thái và người Do Thái biết cách làm kinh doanh.
Freud đã tìm ra vương quốc vĩ đại nhất và các tín đồ của ông chỉ hưởng lợi, chỉ
tận hưởng. Và họ làm gì? Họ đơn giản nghe; không giúp đỡ nào khác là được cần.
Nếu bạn nghe một người trong nhiều tháng, nhiều năm, người đó mất đi trong xả
hơi. Và một khi người đó đã tống xong hơi ra rồi người đó cảm thấy bình thản và
yên tĩnh, và người đó nghĩ đây là vì phân tâm. Nó không phải vì phân tâm học.
Trong các xã hội cổ hơn, xã hội nguyên thuỷ hơn, điều này là
không cần vì mọi người đều rất sẵn lòng lắng nghe. Tới một làng Ấn Độ mà xem -
mọi người rất sẵn lòng lắng nghe. Họ có đủ thời gian để nghe, không ai vội vàng
cả. Mọi người đang ngồi và nói và nghe lẫn nhau. Bạn không thể thuyết phục được
dân làng Ấn Độ rằng có bất kì nhu cầu nào về phân tâm, họ đang phân tâm lẫn cho
nhau rồi; họ không cần trả tiền cho việc đó.
Nhưng trong một xã hội phức tạp, có văn hoá, văn minh, mọi
người đang trong vội vã tới mức không ai sẵn có để nói cho bất kì ai khác. Bố mẹ
không bao giờ gặp con cái họ, hay thậm chí có gặp con cái, thì chỉ mấy lời lễ
phép, “Chào con, con khoẻ chứ?” và họ qua đi. Hay một phần trên đầu mà gần như
máy móc, hay ôn ghì giả tạo, hay thậm chí hôn mà cũng chỉ là cử chỉ trống rỗng.
Nhưng không ai nói, không ai đối diện với người khác. Không có bạn bè, không
tình yêu. Bố mẹ sống trong thế giới này, con cái sống trong thế giới khác. Bố mẹ
cũng bị ngột ngạt bởi khổ riêng của họ, bất lực, rối loạn tới mức họ phải tự nhấn
chìm mình trong rượu. Con cái chìm trong ma tuý. Và điều kì lạ là ở chỗ những
người tự nhấn chìm mình trong rượu rất chống lại ma tuý. Và họ đang làm cùng việc;
chẳng khác biệt gì. Nó là cùng một điều: bằng cách nào đó nhấn chìm bản thân
người ta, để quên đi tất cả về bản thân mình và thế giới và các vấn đề. Ngay cả
trẻ con cũng có nhiều vấn đề thế bởi vì chúng ta dạy cho chúng cạnh tranh, tham
vọng.
Chúng ta cho chúng tới trường và cạnh tranh bắt đầu. “Con phải
nhất lớp. Con phải đem về điểm 10.” Bây giờ bạn đã làm cho chúng lo âu. Chúng
liên tục trong rối loạn, lo âu: liệu chúng có khả năng làm được điều đó hay
không. Trẻ nhỏ đã bị ung bướu, thanh niên bị đau tim, thanh niên phát điên, tự
tử - điều này đã không xảy ra trước đây bao giờ. Hay nếu bạn không muốn tự tử,
bạn không muốn phát điên, bạn không muốn bị ung bướu, ung thư, đau tim, thì nhấn
chìm bản thân bạn trong ma tuý. Nhưng thế thì nhà nước chống lại bạn, thế thì
xã hội chống lại bạn, bạn cảm thấy mặc cảm. Bạn đang làm cái gì đó bất hợp
pháp, bạn là kẻ phạm tội; họ sẽ tống bạn vào nhà tù.
Khả năng duy nhất đế thoát ra khỏi toàn thể cái vô nghĩa này
là tìm ra không gian mới trong bản thể bạn qua lời cầu nguyện, qua thiền; để
tìm ra cội nguồn nguyên thuỷ của cuộc sống và năng lượng. Và đó là điều bạn
đang làm ở đây với tôi. Nếu bạn thực sự đi vào trong thiền bạn sẽ không cần rượu,
bạn sẽ không cần ma tuý. Nếu bạn thực sự đi vào trong thiền, cuộc sống của bạn
sẽ là cuộc sống của tình yêu, của chia sẻ, của niềm vui - không cạnh tranh,
không tham vọng. Bạn sẽ không trở thành chính khách, bạn sẽ sống như không ai cả.
Bạn sẽ không đau khổ từ phức cảm thấp kém vì bạn sẽ không so sánh bản thân bạn
với bất kì ai khác. Và bạn sẽ sống trong sự biết ơn lớn lao vì cuộc sống của bạn
sẽ có niềm vui. Bạn sẽ không bị gắn bó với khổ bởi vì bạn sẽ không có đầu tư
nào vào khổ. Nếu bạn không có bản ngã nào, bạn không cần có đầu tư nào vào khổ.
Thế thì bạn có thể mở tiệc và cuộc sống của bạn có thể là lễ hội. Đó là điều
tôi đang dạy ở đây.
Và với tôi đây là tôn giáo: làm cho cuộc sống là bữa tiệc, lễ
hội; biến đổi năng lượng theo cách bạn trở thành việc ca tụng. Nhưng bố mẹ bạn
sẽ thấy điều đó là khó. Giúp họ hiểu đi. Yêu mến vào. Lắng nghe một cách kiên
nhẫn các luận cứ của họ, và không tranh cãi; thay vì thế, yêu mến. Chỉ bày tỏ bằng
con người bạn, bằng tính toàn vẹn của bạn, bằng sự kiên nhẫn của bạn, bằng sự
chăm sóc của bạn với họ rằng bạn đang đi trên con đường đúng. Điều đó là tuỳ ở
bạn: nếu bạn có thể chứng minh bằng tình yêu của bạn rằng bạn đang đi trên đường
đúng, chỉ thế thì họ sẽ nghĩ rằng người bạn sống cùng không là xấu xa.
Nếu bạn tranh cãi và tranh đấu và trở thành đối kháng - điều
dường như là rất tự nhiên vì họ sẽ đối kháng và trong tâm trạng tranh đấu, và
phản ứng tự nhiên là hệt như vậy, ăn miếng trả miếng - nếu bạn làm điều đó, thế
thì bạn sẽ chứng minh rằng thầy bạn là xấu xa và bạn sẽ chứng minh rằng bạn đã
đi trên con đường sai. Điều tôi định được chứng minh là ở trong thế giới, tuỳ
thuộc vào bạn.
0 Đánh giá