Read more
Osho - Hành trình nội tại
Chương 1. Cơ thể: Bước đầu tiên của người
tìm kiếm
Thính giả thân yêu,
Trong buổi gặp gỡ đầu của chúng ta tại trại thiền này, tôi
muốn nói tới bước đầu tiên của một thiền sinh, một người đi tìm. Bước đầu tiên ấy
là gì? Một nhà tư tưởng hoặc một người yêu sẽ đi theo những con đường nhất định
nào đó, thế nhưng một người đi tìm lại phải qua một cuộc hành trình khác biệt
hoàn toàn. Đối với người đi tìm, đâu là bước đầu tiên của cuộc hành trình?
Cơ thể chính là bước đầu của người đi tìm - thế nhưng lại
không ai quan tâm hay để ý. Không phải chỉ đôi lúc thôi mà đã từ hàng ngàn năm nay,
ta đã lãng quên cơ thể. Sự xao lãng này có hai dạng. Đầu tiên là có những kẻ
phóng túng xao lãng cơ thể. Họ chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống ngoài việc
ăn, ngủ và mặc. Họ đã quên lãng cơ thể, lạm dụng và làm hao mòn nó một cách ngu
ngốc - họ đã phá hỏng dụng cụ của họ, cây đàn veena của họ.
Nếu một nhạc cụ - ví như cây đàn veena - hư hỏng, nó không
thể nào phát ra âm nhạc. Âm nhạc là điều khác hẳn cây đàn - âm nhạc là một thứ,
cây đàn lại là thứ khác, nhưng nếu không có đàn thì không thể nào phát ra nhạc
được.
Những người phóng đãng đã là một loại, thế rồi lại có một loại
người khác xao nhãng cơ thể bằng yoga và bằng sự hành xác. Họ tra tấn, đàn áp
và thù ghét cơ thể. Chẳng ai, người buông thả cũng như người khắc kỷ, hiểu được
tầm quan trọng của cơ thể.
Vì thế có hai loại: buông thả và tra tấn cơ thể; một bởi những
người phóng túng và một bởi những người khắc kỷ. Cả hai đều làm hư hại cơ thể.
Tại phương Tây, cơ thể bị hư hại theo một cách và tại phương Đông, theo một
cách khác; nhưng thảy họ đều là những kẻ tham dự vào việc phá hoại nó. Những
người lui tới các nhà thổ hay các câu lạc bộ làm hại cơ thể theo một cách, còn
những người đứng chân trần dưới nắng hoặc trốn chạy vào rừng sâu lại làm hại cơ
thể theo một cách khác.
Chỉ với cây đàn cơ thể, âm nhạc của đời sống mới có thể phát
ra. Âm nhạc của đời sống là cái hoàn toàn khác với cơ thể - nó khác hoàn toàn,
một thứ khác hẳn - nhưng chỉ thông qua cây đàn cơ thể thì mới có khả năng đạt tới
nó được. Cẳng có ai chịu chú ý đúng mức đến sự kiện này.
Vậy bước đầu tiên chính là cơ thể và sự chú ý đúng mức của
các thiền sinh đối với cơ thể. Trong buổi gặp này, tôi muốn nói với các bạn về
điểm đó.
Có vài điều cần phải được hiểu:
Điều đầu tiên: linh hồn có mối kết nối với thân thể tại các
trung tâm - năng lượng sống của ta đến tứ những mối kết nối đó. Linh hồn rất gần
gũi với những trung tâm này; chính từ những trung tâm này mà năng lượng sống của
ta tuôn chảy vào cơ thể.
Người tìm kiếm giác ngộ mà không lưu tâm đến những trung tâm
này sẽ không bao giờ có thể đạt đến linh hồn. Nếu tôi hỏi bạn đâu là trung tâm
quan trọng nhất trong cơ thể, có lẽ bạn sẽ chỉ vào đầu mình.
Việc giáo dục quá sai lầm của con người đã là cho cái đầu
thành ra phần quan trọng nhất trong cơ thể. Đầu hoặc là não không phải là cái
trung tâm năng lượng sống quan trọng nhất của cơ thể. Điều ấy cũng giống như hỏi
một cội cây rằng bộ phận quan trọng và sống còn của nó là gì. Bởi người ta chỉ
thấy bông hoa trên các cành cao; mọi người cũng như cái cây, có lẽ đều sẽ cho rằng
phần quan trọng nhất của cây là hoa. Thế nhưng dù hoa dường như là quan trọng
nhất, thực ra không phải như vậy; phần quan trọng nhất chính là rễ, chính à phần
mà ta không thể thấy được rõ ràng.
Bộ óc chính là bông hoa trên cội cây cơ thể con người, nó
không phải là rễ. Rễ phải có trước, rồi sau mới tới hoa. Nếu ta không lưu tâm đến
rễ thì hoa sẽ héo bởi tự bản thân hoa không có đời sống riêng của nó. Nếu ta
chăm sóc cho rễ, hoa cũng sẽ tự động được chăm sóc theo; không cần phải có nỗ lực
riêng để chăm sóc chúng. Nhưng khi nhìn một cội cây thì dường như hoa mới là phần
quan trọng nhất, theo cùng cách đó, trong cơ thể thì dường như ão mới là phần
quan trọng nhất. Não là sự phát triển cuối cùng của cơ thể con người, không phải
gốc.
Ông Mao có viết một hòi ký về tuổi thơ của mình. Ông kể: khi
tôi còn nhỏ, có một khu vườn rất đẹp cạnh nhà với nhiều hoa đẹp. Nhiều người từ
xa thường đến để thưởg ngoạn hoa. Rồi mẹ tôi trở nên già bệnh. Bà chẳng lo gì về
bệnh tật hay tuổi già của mình mà chỉ lo lắng cho khu vườn. Mao còn trẻ, ông
nói với mẹ, "Đừng lo, con sẽ chăm sóc khu vườn thay mẹ."
Rồi ông chăm sóc khu vườn, làm việc từ sáng tới chiều. Sau một
tháng mẹ ông khỏe hơn, và ngay khi có thể đi được, bà ta liền tới khu vườn. Thấy
tình cảnh khu vườn, bà mẹ bị sốc. Khu vườn tàn rụi hết! Cây cỏ khô cằn, hoa lá
héo cả. Bà bực tức và nói với Mao, "Đồ ngu! Con ở trong vườn cả ngày làm
gì? Hoa thì héo hết, vườn thì tàn rụi. Mọi cây dường như chết cả. Con đã làm gì
thế?"
Mao bắt đầu khóc. Ông cảm thấy bối rối. Ông hầu như làm việc
cả ngày, nhưng không hiểu sao khu vườn cứ khô héo dần. Ông bắt đầu khóc và nói,
"Con chăm sóc rất kỹ. Con vẫn hôn hít và thương yêu từng bông hoa một. Con
vẫn thổi bụi cho từng nhánh lá, nhưng chẳng hiểu điều gì đã xảy ra. Con cũng thấy
lo, nhưng hoa cứ héo dần, lá bắt đầu khô và toàn khu vườn cũng cứ úa dần!"
Bà mẹ bắt đầu cười. Bà ta bảo, "Con đúng là ngu! Con không biết rằng sức sống
của hoa không nằm ở hoa và sức sống của lá không nằm ở lá hay sao!"
Sức sống của cây nằm ở chỗ mà nó không hiển lộ ra cho mọi
người có thể thấy được. Nó ở tại bộ rễ sâu dưới mặt đất. Nếu không chăm sóc cho
những rễ này thì hoa và lá cũng chẳng được chăm sóc; dù người ta có hôn nó bao
nhiêu lần, yêu thương nó ra sao, dù đã lau thổi bao nhiêu bụi, cây vẫn cứ héo. Nhưng
nếu ta chẳng bận tâm về hoa mà cứ chăm sóc cho rễ, tất nhiên hoa cũng sẽ tự động
được chăm sóc theo. Hoa xuất phát từ rễ, chứ không phải từ nơi nào khác. Nếu ta
hỏi bất kì một người nào rằng phần quan trọng nhất của cơ thể là gì thì một
cách vô thức, tay anh ta sẽ chỉ lên đầu và nói đầu quan trọng nhất. Hoặc nếu đó
là một phụ nữ, có lẽ cô ta sẽ chỉ vào tim mà nói rằng trái tim là quan trọng nhất.