Read more
Trở nên Im lặng
Tôi đang làm việc trong 10 năm
liên tục, dạy sự thư giãn trực tiếp. Nó đơn giản với tôi, nên tôi nghĩ nó cũng
sẽ đơn giản với mọi người. Rồi, dần dần, tôi trở nên nhận biết rằng điều đó là
không thể được. Tôi bị sai lầm, điều đó không thể được. Tôi thường nói,
"Hãy thư giãn," với những người mà tôi đang dạy. Họ thường có vẻ như
hiểu nghĩa của từ đó, nhưng họ không thể thư giãn. Do vậy, tôi phải chế tác những
phương pháp thiền định mới, mà trước tiên tạo ra sự căng thẳng – nhiều căng thẳng
hơn. Chúng tạo ra căng thẳng quá lớn, đến nỗi bạn phát điên lên. Và rồi tôi nói, "Hãy thư giãn."
Khi bạn đã căng thẳng tới đỉnh
điểm, toàn bộ thân xác bạn, toàn bộ tâm trí bạn trở nên khao khát được thư
giãn. Với quá nhiều căng thẳng, bạn muốn ngừng lại, và tôi tiếp tục đẩy bạn tiếp
tục, tiếp tục cho tới cuối. Hãy làm bất cứ cái gì mà bạn có thể làm để tạo ra
căng thẳng, và rồi, khi bạn ngừng lại, bạn đơn giản rơi từ chóp đỉnh xuống một
vực sâu. Vực sâu là cứu cánh, sự không nỗ lực là cứu cánh, nhưng bạn có thể
dùng sự căng thẳng như phương tiện.
Khi tôi là giáo sư tại trường đại
học, một trong số những đồng nghiệp của tôi muốn học thiền định. Tôi có một
"trường học" nhỏ gồm những hành giả ở đó. Anh ta tham gia, và ngày đầu
tiên anh ta trải nghiệm sự im lặng, anh ta đơn giản nhảy ra khỏi cái thiền thất
nhỏ nơi mà chúng tôi thường ngồi, và chạy đi mất! Tôi không thể hiểu cái gì đã
xảy ra. Tôi đã phải đi theo anh ta. Anh ta quay lại nhìn tôi, và khi anh ta
nhìn tôi đuổi theo, anh ta chạy càng nhanh hơn. Tôi nghĩ, "Chắc có chuyện
gì đó! Cái gì đã xảy ra với người anh chàng này?"
Sau cùng, tôi tóm được anh ta
ngay khi anh ta bước vào nhà mình. Bây giờ anh ta không thể chạy đi đâu khác nữa.
Tôi nói, "Tốt hơn, bạn nên kể cho tôi nghe cái gì đã xảy ra."
Anh ta nói, "Tôi không biết
anh đã làm cái gì, nhưng tôi trở nên quá im lặng – và anh biết đó, tôi là một kẻ
ba hoa" – Chatterji cũng là tên anh ta. Anh ta là một người Bengal.
"Vào buổi sáng, tôi bắt đầu nói, và tôi nói cho đến khi tôi ngủ thiếp đi,
hầu như giữa một câu – tôi nói liên tục. Nó giữ cho tôi bận rộn, không lo lắng,
không vấn đề. Tôi biết có những vấn đề, nhưng việc nói chuyện với bất cứ ai… nếu
không có ai ở đó, tôi nói với chính mình.
"Và ở đó, ngồi với anh, bỗng
nhiên việc nói chuyện ngừng lại. Tôi bị trống rỗng. Và tôi nhủ thầm: 'Trời ơi,
mình đang phát điên! Nếu việc này xảy ra với mình trong 24 giờ – tiêu đời !
Nityananda Chatterji ơi, đời mi đã chấm dứt. Nếu tâm trí không trở lại lần nữa…
trước khi sự im lặng này đi xa hơn, thì hãy trốn khỏi nơi đây. Và tại sao 30,
40 người này lại đang ngồi nhắm mắt chứ? Nhưng đó là vấn đề của họ. Mọi người
phải chăm sóc chính mình.' Cho nên tôi trốn chạy."
Tôi nói, "Đừng lo lắng. Im
lặng không phải là cái gì đó hủy diệt tâm trí bạn, nó chỉ đơn giản giúp tâm trí
nghỉ ngơi. Và với bạn nó xảy ra quá dễ dàng, bởi vì bạn là một kẻ ba hoa; tâm
trí mệt mỏi. Với những người khác đang ngồi thiền, nó thường không xảy ra quá dễ
dàng như vậy. Nhìn chung, khi lần đầu tiên ngồi thiền, tâm trí khó lòng trở nên
im lặng.
"Trường hợp bạn thì khác:
Bạn đã quấy rầy tâm trí quá nhiều suốt đời bạn, người ta sợ bạn. Vợ bạn sợ, con
cái bạn sợ. Tại trường đại học, các giáo sư sợ. Nếu bạn đang ngồi trong căn
phòng chung, toàn bộ căn phòng chung trở nên trống rỗng; mọi người đều muốn trốn
thoát khỏi đó. Đó là bởi vì tâm trí bị sử dụng quá nhiều. Nó là một bộ máy, nó
cần một chút nghỉ ngơi.
"Những nhà khoa học nói rằng,
ngay cả kim loại cũng trở nên mệt mỏi; nó cũng cần nghỉ ngơi. Tâm trí là một hiện
tượng rất phức tạp, tinh vi, là cái tinh tế nhất trong toàn vũ trụ, và bạn đã sử
dụng nó quá nhiều, đến nỗi khi tìm thấy một cơ hội để trở nên im lặng, thì nó
ngay lập tức trở nên im lặng. Bạn nên vui sướng."
Anh ta nói, "Nhưng nó sẽ
khởi động lại, hay là không?"
Tôi nói, "Nó sẽ, bất cứ khi
nào bạn muốn."
Anh ta nói, "Tôi trở nên sợ
rằng, nếu nó không khởi động lại… rồi thì, 'Nityananda Chatterji ơi, đời mi đã
chấm dứt. Mi sẽ ở trong một nhà thương điên – tại sao, trước hết, mi lại hỏi
người đàn ông này về thiền định chứ?'!"
"Và ngay khi tôi đang ngồi
ở đó, mọi sự trở nên im lặng. Tôi mở mắt ra, tôi nhìn quanh, và mọi người nhắm
mắt, im lặng. Tôi nghĩ : 'Đây là thời điểm mà mình nên trốn chạy.' Và anh là một
người quyết đoán, đến mức anh không để cho tôi thậm chí chạy thoát. Toàn con phố
thấy rằng tôi đang trốn chạy và anh đang đuổi theo… và tôi đang nhủ thầm 'Mình
sẽ không dừng lại.' Chỉ là… tôi trở nên quá sợ hãi. Tôi sợ hãi sự im lặng. Việc
nói chuyện là hoàn toàn OK."
Tôi nói, "Bạn may mắn, bởi
vì bạn đã nói quá nhiều, đến nỗi tâm trí bạn sẵn sàng thư giãn. Đừng bỏ lỡ cơ hội
này – và đừng sợ! Bạn không thấy tôi sao? Tôi có thể nói chuyện. Bạn sẽ có thể
nói chuyện bất cứ khi nào bạn muốn. Ngay bây giờ, việc nói chuyện không ở trong
quyền lực của bạn. Nó chỉ đơn giản tự mình diễn tiến, bạn chỉ là một cái máy
hát. Sự im lặng sẽ biến bạn thành một "ông chủ".
Anh ta nói, " Ờ, nếu anh hứa…
Tôi tin cậy anh và tôi sẽ đến mọi ngày. Nhưng hãy nhớ, tôi không muốn phát
điên. Tôi có con cái. Tôi có một người vợ, tôi có cha mẹ già…"
Tôi nói, "Đừng lo lắng. Bạn
sẽ không phát điên đâu."
Và bạn sẽ ngạc nhiên: anh chàng
đó tiến bộ trong thiền định hơn bất cứ ai khác. Cái đó cho tôi cái ý tưởng về một
cách thiền định đặc biệt, và tôi bắt đầu dùng một kỹ thuật mới, "nói lắp bắp".
Nó không tuyệt đối mới, nhưng chưa ai từng dùng nó như là một "thủ thuật"
để cho nhiều người thiền định.
Và anh ta trở nên rất im lặng.
Toàn trường đại học bị sốc. Họ không thể tin điều đó – tôi đã làm gì với anh
ta? Bây giờ người ta thường tiếp cận anh ta, muốn anh ta nói chuyện, và anh ta
thường nói, "Không, đủ rồi. Trước đây, khi tôi thường nói ba hoa, tất cả
các bạn đều muốn trốn. Việc ấy đã kết thúc rồi. Xin cứ để tôi yên."
Anh ta được thăng chức, nhưng
anh ta từ chối, và nhận tiền hưu trí, để vợ con anh ta có thể sống và anh ta có
thể tiếp tục sự im lặng của mình. Tôi gặp anh ta sau 10 năm. Anh ta đã trở
thành một người hoàn toàn mới, quá tươi mát, quá trẻ trung, như thể một cái nụ
vừa đang nở ra, và trở nên một hoa hồng – với sự tươi mát đó. Và anh ta không
nói chuyện; anh ta thường đến và chỉ ngồi đó hằng giờ, không nói một lời nào.
Trích từ quyển
'Cuộc đời Osho' (Osho Tự truyện)