Read more
Để cho cơ thể
phát điên
Thiền định là một canh bạc.
Trong những canh bạc khác, bạn đặt cược một cái gì đó, còn trong thiền định, bạn
đặt cược chính mình. Nó chắc chắn là hành vi dành cho một con bạc, chứ không phải
dành cho một doanh nhân, bởi vì mối quan tâm của doanh nhân là làm sao có sự rủi
ro ít nhất, cho dù những món lợi thì nhỏ bé. Mối quan tâm của một con bạc là,
sao cho được lợi lớn, cho dù có nguy cơ mất hết. Đây là sự khác biệt giữa một
con bạc và một doanh nhân.
Thiền định không phải là một
"công trình" dành cho một doanh nhân chút nào. Thiền định là tuyệt đối
dành cho một con bạc. Y đặt cược toàn bộ chính mình, bất kể cái gì.
Có một khác biệt: Trong canh bạc
bên ngoài, có lẽ một lợi lộc hiếm khi xảy ra. Tôi nói "có lẽ" bởi vì
cái ảo tưởng rằng nó sẽ xảy ra, mặc dù nó không xảy ra. Nó không bao giờ xảy
ra. Trong canh bạc bên ngoài, thì cho dù thắng, nó chỉ là khởi đầu cho một thất
bại lớn hơn. Cho dù ban đầu thắng, nó chỉ là một cám dỗ cho một trận thua lớn
hơn. Do vậy, một con bạc không bao giờ thắng; bất luận y thắng bao nhiêu lần, y
vẫn không phải là kẻ thắng, bởi vì sau cùng y chỉ thua.
Canh bạc bên trong thì ngược lại:
Ngay cả một thất bại, nó cũng chỉ là một khởi đầu cho nhiều thắng lợi sẽ đến. Một
hành giả không bao giờ thua một cách tối hậu – y thua nhiều lần, nhưng cuối
cùng y thắng. Đừng nghĩ rằng một Mahavira hay một Buddha thắng ngay ngày đầu
tiên, rằng một Mohammed hay một Christ thắng ngay trong ngày đầu tiên. Họ bị
thua xiểng liểng! Nhưng sau cùng, họ thắng.
Khi năng lượng của bạn được
đánh thức, nó phải được ném ra ngoài – từ bất cứ lộ trình nào mà nó muốn đi ra.
Cơ thể bạn có thể nhảy bật lên, nhảy về phía trước, nhảy múa, la hét, tạo ra những
âm thanh, có vẻ như nó đã hoàn toàn phát điên; bạn không nên làm cho nó ngừng lại.
Bạn phải để cho nó hoàn toàn buông thả tự do và hỗ trợ nó. Nếu cơ thể bạn muốn
phát điên hoàn toàn, cứ để cho nó làm như vậy.
Tại sao? Bởi vì có vô số sự
điên rồ được tích lũy bên trong bạn. Bạn phải để cho nó phát điên một cách hoàn
toàn. Hoàn toàn điên, có nghĩa là, bạn không mang giữ nỗi sợ nào cả –
"Mình đang làm cái gì vậy?" Hay "Mình là bác sĩ, thế mà mình lại
đang nhảy nhót và nhảy lò cò! Mình làm gì vậy? Cái gì sẽ xảy ra, nếu một bệnh
nhân nào đó của mình thấy mình!"
Một bác sĩ vẫn cứ sợ bệnh nhân của
mình, một giáo viên cứ sợ học trò mình, một chủ tiệm vẫn cứ sợ khách hàng của
mình. Bất luận bạn sợ ai, phát điên có nghĩa là, bạn vứt bỏ mỗi trong số những
nỗi sợ đó – bất luận nỗi sợ có quan hệ tới ai. Người chồng sợ người vợ, và người
vợ sợ người chồng. Người cha sợ con trai, và con trai sợ cha mình – bất cứ nỗi
sợ nào mà bạn có thể có, phát điên có nghĩa là, "Bây giờ, mình vứt bỏ mọi
nỗi sợ." Không sợ hãi, bạn sẽ phải để cho bất cứ cái gì muốn xảy ra, cứ việc
xảy ra.
Chúng ta tích lũy sự điên rồ
ngày này qua ngày nọ. Nó như thể là có
rác rưởi trong nhà và bạn cứ mãi giấu nó trong một xó. Việc này sẽ làm cho toàn
bộ ngôi nhà dơ bẩn! Một ngày nào đó, ngôi nhà bắt đầu bốc mùi hôi. Một ngày nào
đó, tình huống sẽ đi tới chỗ, ngoài rác rưởi ra, trong nhà không còn có gì
khác. Như chúng ta đang là bây giờ, đây là cái mà chúng ta làm với chính mình.
Bất cứ rác rưởi nào đang tồn tại trong tâm trí, ta tiếp tục tích lũy nó. Bất luận
nó là sự giận dữ, sự bất lương, hay sự thù ghét – ta tiếp tục chất đống bất cứ cái
gì.
Chầm chậm, chầm chậm, sự tích
lũy này trở nên quá lớn, đến nỗi suốt đời, ta chỉ bận rộn với việc làm thế nào
để quản lý nó, nếu không nó sẽ tràn ra, nếu không nó sẽ rớt ra, bị phô bày – và
ai đó sẽ thấy nó. Rồi chúng ta trở nên quá sợ hãi nó, đến nỗi chúng ta hoàn
toàn ngừng nhìn vào bên trong chính mình. Bởi vì nỗi sợ đã trở nên quá lớn, và
có quá nhiều rác rưởi. Chúng ta sợ rằng nó sẽ bị phơi bày. Chỉ những ai sẵn
sàng ném ra ngoài tất cả mọi rác rưởi này, mới có thể bước vào thiền định. Khi
nó được ném ra ngoài, mọi sự trở nên nhẹ nhàng trong bạn.
Tôi hiểu rằng, chẳng sớm thì muộn,
phương pháp thiền này, mà tôi đang trao cho bạn, sẽ là một liệu pháp có ý nghĩa
lớn, và nó sẽ trở thành một cách chữa trị những người mắc bệnh tâm thần, và hồi
phục sức khỏe cho họ. Và nếu mọi đứa trẻ trong trường đều có thể trải qua
phương pháp thiền này, thì nó sẽ được cứu thoát khỏi chứng điên suốt đời mình.
Nó sẽ không bao giờ phát điên; nó sẽ được miễn dịch khỏi bệnh này, bởi vì lúc ấy
nó sẽ là chủ nhân của riêng mình, chủ nhân của thể xác và tâm trí mình.
Khi một người thiền định, y rũ
bỏ mọi sự bất an. Sự suy nghĩ của y ngừng lại, những cử động cơ thể y ngừng lại;
y trở thành giống như một bức tượng cẩm thạch…
hoàn toàn bất động. Trong khoảnh khắc đó, y là một hồ năng lượng. Y vô
cùng hùng mạnh. Nếu bạn thấy ai đó đang thiền định, ngồi kề bên anh ta bạn sẽ
được lợi lạc. Ngồi bên cạnh ai đó đang ở trong một trạng thái thiền, bạn cũng sẽ
di chuyển vào trong thiền định. Năng lượng của anh ta sẽ kéo bạn ra khỏi mớ hỗn
độn của bạn. Thiền định không là gì khác hơn sự nghỉ ngơi tuyệt đối.
Làm thế nào bạn đạt tới sự nghỉ
ngơi tuyệt đối, việc ấy tùy thuộc vào nhiều điều. Có một ngàn lẻ một phương
pháp để tạo ra sự nghỉ ngơi đó. Những phương pháp của riêng tôi là, trước tiên tôi
muốn bạn trở nên càng bất an càng tốt, để cho không có gì treo lủng lẳng bên
trong bạn; sự bất an đã được ném ra ngoài – rồi, di chuyển vào trong sự nghỉ
ngơi. Và sẽ không có sự rối loạn, nó dễ dàng hơn.
Trong thời của Đức Phật, những
phương pháp năng động như thế không được cần đến. Con người đơn giản hơn, chính
thực hơn. Họ sống một cuộc sống thực hơn. Bây giờ người ta đang sống một cuộc sống
rất bị ức chế, rất không thực. Khi họ không muốn mỉm cười, họ mỉm cười. Khi họ
muốn giận, họ bày tỏ sự từ bi. Con người trở nên giả dối, và toàn bộ khuôn mẫu
sống đều giả dối. Toàn bộ nền văn hóa giống như một sự giả dối lớn. Người ta chỉ
đang đóng kịch, chứ không phải sống. Nhiều cái bị để treo lủng lẳng, nhiều kinh
nghiệm không hoàn chỉnh tiếp tục được thu thập, được chất đống, bên trong tâm
trí họ.
Do vậy, chỉ ngồi một cách trực
tiếp trong im lặng sẽ không giúp được gì. Cái khoảnh khắc mà bạn ngồi im lặng,
bạn sẽ thấy đủ thứ "tạp pí lù" đang di chuyển bên trong bạn. Bạn sẽ cảm
thấy hầu như không thể nào im lặng được. Trước hết, hãy ném đi những cái đó, để
đạt tới một trạng thái nghỉ ngơi tự nhiên. Nhưng thiền định thực thụ chỉ bắt đầu
khi bạn ở trong sự nghỉ ngơi.
Tất cả những loại thiền năng động
đều chỉ là chuẩn bị cho thiền thực thụ. Chúng chỉ là những đòi hỏi cơ bản cần
phải được chu toàn để cho thiền định có thể xảy ra. Đừng xem chúng như là thiền
định; chúng chỉ là sự dẫn nhập, chỉ là một lời tựa. Thiền thực thụ chỉ bắt đầu
khi mọi hoạt động đã ngừng lại – hoạt động của cơ thể và hoạt động của tâm trí.
Thiền định không phải là
"thiền trên" một cái gì đó, mà chỉ là "là" chính mình –
không di chuyển khỏi trung tâm, không có sự di chuyển nào cả… chỉ là chính mình một cách toàn bộ, quá toàn
bộ đến mức không có thậm chí một ánh lập loè nào… Ngọn lửa bên trong vẫn cứ bất động. "Cái
khác" đã biến đi; chỉ mình bạn có mặt.
Không có một tư tưởng riêng lẻ nào ở đó. Toàn bộ thế giới đã biến đi. Tâm trí
không còn ở đó; chỉ mình bạn có mặt, trong sự thuần khiết tuyệt đối của bạn.
Trích từ quyển
'Cuộc đời Osho' (Osho Tự truyện)