Read more
Thưa Thầy kính yêu,
Khi trở về Hà lan năm ngoái tôi bắt đầu
trao đổi về Thầy với cảm giác khẩn thiết tràn ngập. Tôi cảm thấy Thầy vô tư với
sự khẩn thiết này với tôi, nhưng điều đó dường như là một phần của bản tính của
tôi. Cảm giác này không một giây để mất, ao ước có được thật nhiều người Hà lan
trở thành sannyasin sớm nhất có thể được, làm cho tôi xa khỏi vui đùa. Nghiêm
chỉnh dẫn tới quá nhiều thống khổ bởi vì tôi phải đương đầu với sự dửng dưng,
chế giễu và khinh miệt, đặc biệt từ các nhà báo. Một cách khách quan, tôi đã
không thất bại - xa khỏi nó - nhưng dưới dạng con người, chuyến đi của tôi
không đích xác là vô vi. Tôi đơn giản không thể tổ hợp được sự khẩn thiết này với
vui vẻ và thảnh thơi. Xin Thầy nói đôi lời về sự khẩn thiết này, cho dù Thầy đã
cho tôi nhiều thế rồi.
Deva Amrito, vui đùa mà tôi
nói, đến rất chậm đấy. Bạn không thể nhảy ngay khỏi cái nghiêm chỉnh của bạn mà
bạn đã tích luỹ trong nhiều kiếp. Bây giờ nó có lực của riêng nó.
Thảnh thơi không phải là vấn đề
đơn giản; nó là một trong những hiện tượng phức tạp nhất có thể có, bởi vì mọi
điều chúng ta được dạy đều là căng thẳng, lo âu, thống khổ. Nghiêm chỉnh là
chính cốt lõi mà xã hội đã dựng lên. Vui đùa là cho trẻ nhỏ, không cho người lớn.
Và tôi đang dạy bạn là trẻ con lần nữa, lại vui đùa. Nó là bước nhảy lượng tử,
cú nhảy... nhưng nó cần thời gian để hiểu.
Khi có liên quan tới tôi, bạn
đã thành công vô cùng: khách quan, chắc chắn rồi, nhưng chủ quan nữa. Bạn đã
thành công không ngờ tới. Bất kì ai khác ở vị trí của bạn chắc đã vào nhà
thương điên rồi.
Bạn được kích động, và điều tự
nhiên là được kích động. Khi ai đó hiểu tôi, cảm tôi, người đó lập tức bắt đầu
cảm thấy sự khẩn thiết - không mất một khoảnh khắc. Và từ này phải được lan toả.
Một loại tràn ngập tức khắc mênh mông. Điều đó là tự nhiên! Đúng là không một
khoảnh khắc nào mất. Và nếu bạn yêu tôi, bạn sẽ thích tất cả những người đó tới
với tôi, bởi vì họ không thể có được cơ hội lần nữa - hàng thế kỉ, hàng nhiều
kiếp sống!
Khi bạn yêu, và bạn đã tìm ra
kho báu, bạn muốn chia sẻ nó. Và nếu kho báu này có thể biến mất vào bất kì lúc
nào, làm sao bạn có thể tránh được cảm giác khẩn thiết mênh mông đó? Bạn sẽ phải
hô lên từ trên nóc nhà.
Và đáp ứng mà bạn sẽ nhận được
là tuyệt đối chắc chắn và cố định. Bạn càng muốn nhiều người hơn tới tôi, họ sẽ
càng trốn đi nhiều hơn - khỏi bạn, khỏi chính ý tưởng tới tôi.
Và cách duy nhất để trốn thoát
là chế giễu bạn, cười vào bạn, gọi bạn là điên. Đó là cách thức của họ để bảo vệ
bản thân họ. Nếu họ nghe bạn một cách có hiểu biết, nếu họ cho phép bạn tràn ngập
bản thể họ, tuôn trào vào bản thể họ, ngập lụt bản thể họ, thế thì họ cũng sẽ
thấy bản thân họ trong cùng lôi cuốn đó. Và sẽ rất khó cho họ né tránh.
$ketdoan $modoan
Do đó, từ ngay ban đầu họ sẽ chế
giễu bạn, chỉ trích bạn, đối lập bạn, cười vào bạn. Họ sẽ làm mọi thứ có thể để
tạo ra cảm giác trong bạn rằng bạn sai. Nhưng họ đã thất bại. Họ không thể tạo
ra cảm giác đó trong bạn. Họ càng chế giễu bạn, họ càng cười, họ càng chỉ
trích, bạn càng cố gắng thuyết phục họ.
Và bạn đã thành công một cách
khách quan - bạn đã thuyết phục được hàng nghìn người. Từ lúc bạn đi Hà lan,
nhiều người Hà lan đã tới, nhiều người hơn đang tới, và nhiều người hơn nữa sắp
tới. Bạn đã tạo ra khuấy động lớn. Bạn đã động chạm tới trái tim của nhiều người.
Và đó đã là kinh nghiệm lớn cho trưởng thành bên trong của bạn nữa.
Tác động mà bạn đã tạo ra vẫn
chưa đi vào đầu bạn; nó không làm cho bạn thành nhiều bản ngã hơn. Thực ra, nó
đã làm cho bạn khiêm tốn hơn. Nó có thể đã không đích xác là vô vi, nhưng nó rất
gần. Và tôi không trông đợi nó phải tuyệt đối vô vi, nhưng nó đã nhiều hơn là
tôi trông đợi.
Tôi có chút ít lo ngại, Amrito,
rằng bạn có thể phát điên. Sự khẩn thiết đến mức, cực lạc của bạn đến mức, bạn
đam mê trong tình yêu với tôi đến mức tôi sợ hãi sâu bên dưới. Tôi đã gửi cho bạn
với mọi lời ca ngợi. Nhưng bạn vẫn tồn tại qua phép thử. Bạn đã quay lại. Rối
loạn đã được tạo ra quanh bạn bởi vì bạn nói về tôi - trong báo chí, trên đài,
trên truyền hình - cách thức bạn nói, nó cho cảm giác về tình yêu mênh mông của
bạn, nó cho cảm giác rằng bạn đã tìm thấy nhà.
Nhiều người đã được thuyết phục.
Và nhiều người chưa được thuyết phục cũng đã bắt đầu nghĩ về điều đó. Và ngay cả
những người đã chế giễu bạn và đối lập với bạn cũng bị ấn tượng; bằng không ai
quan tâm? Tại sao bạn phải đối lập với ai đó nếu bạn không bị ấn tượng? Tại sao
bạn phải chế giễu và cười ai đó nếu bạn đơn giản tỉnh táo rằng anh ta điên?
Không ai cười người điên cả, không ai chế giễu người điên. Biết rằng anh ta
điên là đủ và mọi sự được chấm dứt!
Bạn đã tạo ra một dây chuyền mà
sẽ tiếp tục. Và tôi muốn nhiều người trong các sannyasin của tôi được kích động
như thế, cảm thấy khẩn thiết, đi về nước họ và lan toả lời này. Và bạn sẽ phải
hô to từ trên nóc nhà.
Và bất kì khi nào bạn trong
tình yêu bạn đều có vẻ điên - bạn đang điên. Yêu là điên... nhưng cao hơn rất
nhiều cái gọi là lành mạnh tầm thường, xoàng xĩnh. Và yêu là mù quáng, nhưng mù
quáng vẫn có khả năng thấy được cái vô hình.
Yêu không phải là một phần của
thế giới bình thường mà chúng ta đã tạo ra. Chúng ta đã trục xuất yêu khỏi nó.
Cho nên bất kì khi nào bạn đang trong tình yêu - và trong tình yêu với một thầy,
trong tình yêu với vị phật, đó là tình yêu tối thượng - nó hướng bạn tới mất
trí. Nó làm cho bạn thành một phần của cõi bên kia. Không ai có thể tin vào điều
đó.
Làm sao bạn của bạn, Amrito,
tin vào điều đó, rằng điều đó đã xảy ra cho bạn và nó đã không xảy ra cho họ?
Điều đó chống lại bản ngã của họ nhiều đến mức bạn đã tìm ra còn họ chưa tìm
ra, và họ vẫn còn đang vật lộn. Không, cách dễ dàng hơn cho họ là phủ nhận, là
nói rằng bạn đã không tìm thấy, rằng bạn đang trong ảo tưởng, rằng bạn đã bị
thôi miên, rằng bạn đang ảo giác, rằng bạn đã bị ma tuý. Điều đó cho họ sự an ủi,
điều đó cho họ một loại thoải mái. Nếu bạn đã thực sự tìm thấy, thế thì họ sẽ cảm
thấy rất, rất không thoải mái - thế thì cuộc sống của họ là thất bại.
Đấy đã là một kinh nghiệm hay.
Tôi biết bạn không thể rất vui đùa được. Điều đó là khó. Lần sau khi tôi cử bạn
đi, bạn sẽ vui đùa hơn. Bây giờ đừng sợ nhé! Tôi biết rằng bạn không muốn quay
lại lần nữa. Thế là đủ rồi... nhưng thêm một lần nữa đi. Lần tới toàn bộ dự án
sẽ là vui đùa. Thế thì mọi người sẽ cười nhiều hơn và họ sẽ nghĩ rằng bạn thậm
chí còn phát điên hơn. Nhưng cứ cười..., nhảy múa, ca hát. Lần này bạn đã tranh
cãi. Lần tiếp không tranh cãi - ca hát, nhảy múa, ôm ghì mọi người. $ketdoan
$modoan
Nhưng tôi tuyệt đối hạnh phúc.
Bất kì cái gì đã xảy ra đều là tốt một cách khách quan, đều tốt cho người khác,
đều tốt cho bạn. Nó là một phương cách: cử bạn với một mục đích đặc biệt là một
phương cách cho trưởng thành bên trong của bạn. Và bạn đã thành công.
Có mọi khả năng bị thất bại.
Tôi nhớ:
Có lần George Gurdjieff yêu cầu
P.D. Ouspensky, đại đệ tử của ông ấy thời đó, từ London tới một chỗ xa xôi đâu
đó ở Caucasus. Điều đó rất khó. Cuối cùng Ouspensky bị phá sản. Ông ta không
còn tiền bạc, không nhà cửa để sống, không ai hỗ trợ. Và cuộc hành trình dài thế!
Mà thời đó là rất nguy hiểm. Tại những phần đó của thế giới đi lại là nguy hiểm,
bởi vì cuộc cách mạng Nga đã xảy ra. Mọi người đều bị tàn sát, giết chết, ám
sát. Không có hoà bình. Ngay cả Gurdjieff cũng phải rời bỏ nước Nga, và ông ấy
trốn trong vùng núi non của Caucasus.
Không phải là đúng lúc để tới
đó; điều đó rất nguy hiểm. Cuộc hành trình không dễ dàng: mọi tầu hoả đều bị đảo
lộn, đường bộ bị cắt đứt, cầu cống bị phá đổ. Thật là hỗn độn! Nhưng khi thầy gọi,
đệ tử phải tuân theo. Bất kì của cải nào ông ấy có, ông ấy bán tuốt. Ông ấy vay
tiền của mọi người, và đi hàng nghìn dặm đường. Ông ấy mất gần ba mươi ngày để
tới Gurdjieff. Mệt mỏi, tả tơi, nghĩ nhiều lần, “Mình đang làm gì thế này? Mọi
người đều trốn khỏi nước Nga, còn mình đi đến đó!” Và ông ấy là người nằm trong
sổ đen của người cộng sản, bởi vì ông ấy là một nhân vật nổi tiếng - đại đệ tử
của George Gurdjieff, một nhà toán học nổi tiếng, nổi tiếng thế giới, một tác
giả vĩ đại, một trong những người vĩ đại nhất mà thế giới đã từng biết tới.
Sách của ông ấy đã được dịch ra hầu hết các thứ tiếng trên thế giới. Quay trở lại
Nga là nguy hiểm. Ông ấy có thể bị bắt, bị bỏ tù, bị giết. Ông ấy là người chống
cộng! - không người nhạy cảm nào có thể là người cộng sản, bởi vì toàn thể ý tưởng
này là vô nghĩa. Nhưng ông ấy đã đi... và khi ông ấy tới Gurdjieff, Gurdjieff
nhìn ông ấy và điều đầu tiên ông này nói là, “Về lại London đi và bắt đầu làm
việc lại.”
Bây giờ thế thì quá lắm.
Ouspensky đã thất bại. Ông ấy không thể tin cậy vào người này được. Bây giờ đây
là loại đùa gì thế này? Đùa với mạng ai đó theo cách như vậy... và ngay lập tức
ông ấy nói, “Quay về ngay bây giờ! Ta chẳng có gì khác để nói.”
Ouspensky quay về - trở thành
người chống lại Gurdjieff, trở thành kẻ thù. Đó là phương sách vĩ đại của thầy
vĩ đại. Nếu như ông ấy tin cậy, ông ấy đã trở nên chứng ngộ. Ông ấy bỏ lỡ cơ hội
này. Ông ấy chết là người chưa chứng ngộ.
Khi mọi thứ diễn ra trôi chảy và dễ dàng, tin cậy là dễ dàng - nhưng nó vô giá trị. Khi mọi sự trở thành khó khăn, gian nan, không thể được, và bạn vẫn có thể tin cậy, khi điều đó trở thành tuyệt đối phi logic để tin cậy và bạn vẫn có thể tin cậy, chỉ tin cậy như vậy mới trở thành lực biến đổi.
Amrito, tôi đang định cử bạn lần
nữa đây. Và nhớ, tôi không phải là con người nhất quán lắm đâu: có thể là hai,
ba lần đấy... điều đó còn tuỳ. Nhưng hiện tại, tôi định cử bạn đi một lần nữa -
chừng ấy là chắc chắn.
Và lần này dự án là vui đùa.
0 Đánh giá