SỐNG THIỀN - Từng đứa trẻ đều được bảo phải lặp lại những niềm tin của bố mẹ nó

SỐNG THIỀN - Từng đứa trẻ đều được bảo phải lặp lại những niềm tin của bố mẹ nó

Price:

Read more


Điều hoàn toàn đẹp là ai đó đã là một Phật và ai đã đã là một Khổng Tử và ai đó đã là Zarathustra, nhưng không có nhu cầu bắt chước họ. Bắt chước là cách làm què quặt mọi người, làm tê liệt mọi người, chặt đi rễ của họ. Và từng đứa trẻ đều được bảo phải lặp lại những niềm tin của bố mẹ nó. Và tất nhiên, nếu tâm trí của nó bị lập trình để lặp lại các niềm tin, nó sẽ lặp lại họ.
Từ vườn trẻ tới đại học đó là điều chúng ta đang làm. Chúng ta gọi nó là giáo dục. Nó không phải là giáo dục chút nào, nó chính là cái đối lập của giáo dục. Chính từ 'education-giáo dục' nghĩa là vẽ cái gì đó ra, cái ở bên trong người ta, đem trung tâm của người đó lên bề mặt, lên chu vi, đem bản thể người đó vào hình tướng biểu hiện - nó là tiềm tàng, không biểu lộ, nó đang ngủ - làm cho nó thành hoạt động, năng động. Đó là điều giáo dục là gì.
Nhưng điều này không xảy ra nhân danh giáo dục. Nhân danh giáo dục chỉ cái đối lập đang xảy ra: họ nhồi nhét vào mọi người các ý tưởng. Không cái gì được kéo ra từ giếng; nước của giếng không được kéo lên, thay vì thế đá được ném vào trong giếng. Chẳng mấy chốc nước sẽ biến mất; giếng sẽ đầy đá. Và đó là điều bạn gọi là học giả, bác học, giáo sư. Họ không là gì ngoài cà chua bị lèn chặt, khoai tây bị lèn chặt - không cái gì khác, chỉ những người bị lèn chặt, lèn chặt bằng đủ mọi thứ nhảm nhí.
Khi ba tiến sĩ đang ngồi bồn chồn trong phòng đợi của bệnh viện, một cô y tá chạy xô ra và nói với một người trong họ, 'Tin mừng đây! Vợ ông vừa sinh đôi'!
'Trùng hợp ngẫu nhiên làm sao!' ông tiến sĩ kêu lên. 'Tôi là cầu thủ, tôi ở trong đội sinh đôi Minnesota Twins!'
Vài phút sau cô ấy quay lại và nói với tiến sĩ khác, 'Úi chà, chúng ta có tin lành làm sao hôm nay! Vợ ông vừa cho sinh ba!'
'Bây giờ có trùng hợp ngẫu nhiên rồi,' ông tiến sĩ nói, 'Tôi làm việc cho công ti 3M!'
Vừa lúc đó ông tiến sĩ thứ ba ngất xỉu. Cô y tá gọi bác sĩ thực tập và cùng nhau họ làm ông tiến sĩ tỉnh lại. Như thường lệ họ kiểm tra ví ông ta để nhận diện. Thế là họ khám phá ra rằng ông ấy là người bán hàng cho công ti bẩy úp Seven-Up!
Mọi tiến sĩ và tiến sĩ văn chương chỉ là những cà chua lèn. Nhưng toàn thể giáo dục đang làm điều đó: làm mọi người thành vẹt, cho họ những ý tưởng ngu xuẩn.
Con trai của một nhà trí thức tới bố mình và hỏi, 'Bố ơi, biện chứng là gì?'
Người bố, không muốn bỏ đứa con đấy mà không có câu trả lời, nói, 'Con nghe chuyện sau đây, con trai. Chúng ta giả định rằng hai người vào trong nhà hàng, một người tay bẩn và người kia tay sạch. Người nào sẽ đi và rửa tay?'
'Người tay bẩn, bố ạ!'
'Rất đúng,' người bố nói. 'Giờ giả sử rằng hai người bước vào nhà hàng, một người tay bẩn và người kia tay sạch. Người nào sẽ đi rửa tay?'
'Người tay bẩn, bố. Con vừa nói với bố rồi!'
'Không, lần này không phải đâu con. Người sẽ đi rửa tay là người có tay sạch, vì người đó có thói quen rửa sạch chúng. Người có tay bẩn đang có thói quen để tay bẩn.'
'Lộn xộn thế bố!'
'Nó vậy đấy, con! Giờ con bắt đầu hiểu biện chứng rồi.'
Một giáo sư trẻ được mời tới phát biểu cho cuộc hội nghị gia cầm. 'Điều đầu tiên các ông phải làm, để nuôi đàn gà con cho đúng,' ông ấy nói, 'là phân tách gà con đực khỏi gà con cái.'
Sau khi ông ấy kết thúc, một bà hỏi, 'Làm sao ông biết được gà con nào là đực hay cái?'
'Thế này,' ông ấy nói, 'bà đi ra sân nhà bà và đào lấy một thùng giun. Thế rồi bà đặt chúng trước lũ gà con, và gà con đực sẽ ăn giun đực, còn gà con cái sẽ giun cái. '
'Vâng, nhưng thưa giáo sư, làm sao ông biết được giun nào là giun đực hay giun cái?'
'Thưa bà,' câu trả lời tới, 'Tôi là chuyên gia về gia cầm thôi, không phải là chuyên gia về giun!'
Tri thức được nhồi nhét vào không làm cho mọi người khôn ngoan, nó đơn giản che giấu dốt nát của họ. Đây không phải là giáo dục, nó đơn giản kìm nén dốt nát của họ. Giáo dục thực sẽ giúp cho đứa trẻ thông minh hơn.
Nhưng ngay cả các thầy cô giáo và các giáo sư cũng không thích trẻ em thông minh vì chúng tạo ra rắc rối. Chúng hỏi các câu hỏi điều gây lúng túng. Chúng hỏi các câu hỏi làm cho các giáo sư không có câu trả lời. Và họ không đủ dũng cảm để nói, 'Tôi không biết câu trả lời.' Và đó là dấu hiệu chắc chắn về người dốt nát: người không có dũng cảm để nói, 'Tôi không biết câu trả lời.' Mọi người đều cố gắng giả vờ rằng mình là toàn thức, rằng mình biết mọi thứ đáng biết. Cho nên việc giữ mọi người không thông minh cũng là thiên vị của họ.

0 Đánh giá

Ads Belove Post