Chương 10. Nhận mạo hiểm

Chương 10. Nhận mạo hiểm

Price:

Read more

Yoga: Alpha và Omega (Tập 7)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 10. Nhận mạo hiểm

Câu hỏi là từ Paritosh:
Câu hỏi 1
Từ khi trở về Pune và nghe bài nói của thầy, tôi đã từng kinh nghiệm việc băn khoăn lo lắng nào đó. Tôi biết rằng bản ngã của tôi không thực sự tồn tại. Băn khoăn lớn hơn của tôi bây giờ là về siêu bản ngã của tôi, có lẽ cũng không tồn tại nữa, kẻ đã từng giữ con mắt quan sát trong nhiều năm lên bản ngã mà không có đó; trong thế khó xử của tôi, tôi nhớ vài dòng từ một bài thơ vô danh. Những dòng này chạy qua cái gì đó như thế này:
Khi tôi lên cầu thang tôi đi qua một người không có đó. Người đó không tới nữa hôm nay. Tôi thực sự muốn người đó đã đi xa.
Bản ngã là thế tiến thoái lưỡng nan lớn nhất, và nó phải được hiểu. Bằng không bạn có thể tiếp tục mãi đến vô hạn tạo ra bản ngã mới tranh đấu với bản ngã cũ.
Bản ngã đích xác là gì? Nó là tôn cao bản thân bạn. Nó tạo ra phân chia trong bản thân bạn - phân chia của phần trên và phần dưới, phân chia của cao siêu và thấp kém, phân chia của thánh nhân và tội nhân, phân chia của tốt và xấu, phân chia, về căn bản, của Thượng đế và quỉ. Và bạn cứ bị đồng nhất với cái đẹp, với cái cao hơn, với cái siêu cao, và bạn cứ kết án cái thấp hơn.
Nếu phân chia này tồn tại, bất kì cái gì bạn làm đều có bản ngã: bạn có thể bỏ nó, và bằng việc bỏ nó bạn có thể tạo ra siêu bản ngã. Thế thì dần dần siêu bản ngã sẽ bắt đầu tạo ra rắc rối cho bạn, bởi vì mọi phân chia đều là khổ. Không phân chia là phúc lạc: phân chia là khổ. Nó sẽ tạo ra vấn đề mới, lo âu mới. Thế thì lần nữa bạn có thể bỏ siêu bản ngã và bạn có thể tạo ra siêu siêu bản ngã - bạn có thể tiếp diễn tới vô hạn. Và điều này sẽ không giải quyết được vấn đề. Bạn đơn giản dịch chuyển nó. Bạn đơn giản ép buộc nó quay lại. Bạn đang cố né tránh vấn đề.
Tôi nghe nói về một người Cơ đốc giáo, là một người tin tưởng cuồng tín vào Đức Mẹ đồng trinh Mary và Thượng đế và thượng đế học Cơ đốc giáo. Thế rồi người đó phát chán, và thế rồi người đó vứt bỏ nó và người đó trở thành người vô thần; và thế rồi người đó bắt đầu nói, "Không có Thượng đế, và Mary là mẹ ông ấy." Bây giờ cùng điều cũ, và nó thậm chí đã trở thành ngớ ngẩn hơn.
Tôi đã nghe về một người Do Thái, một người rất giản dị, thợ may trong một thị trấn nhỏ. Một hôm người ta không tìm thấy ông ấy trong đền. Hôm đó là ngày tôn giáo, và ông ấy bao giờ cũng ở đó, nhưng về sau tin đồn lan rộng trong thị trấn rằng ông ấy đã trở thành người vô thần. Cho nên cả thị trấn xôn xao. Đó là biến cố lớn ông thợ may đã biến thành người vô thần. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trong thị trấn đó; không ai đã bao giờ biến thanh người vô thần. Cho nên toàn thị trấn đi tới cửa hàng của ông thợ may này. Họ hỏi ông ấy, nhưng ông ấy chẳng nói gì cả. Ông ấy vẫn còn im lặng.
Một hôm khác họ lại tiếp cận ông ấy, bởi vì gần như không thể làm được gì trong thị trấn này. Cả thị trấn đều quan tâm tới ông thợ may này - Sao ông ấy đã trở thành người vô thần? Cho nên họ cử đại biểu, và ông thợ giầy của thị trấn, người có chút ít năng nổ, trở thành người lãnh đạo. Họ tới cửa hàng của ông thợ may, và người làm giầy đi tới ông ấy và hỏi, "Ông đã trở thành người vô thần à?"
Thợ may đơn giản đáp. "Vâng, tôi đã trở thành người vô thần."
Họ không thể tin được vào tai mình. Họ không hi vọng rằng ông ấy sẽ cho câu trả lời thẳng toẹt ra thế, cho nên họ nói, "Thế thì sao ông vẫn còn im lặng hôm qua?"
Ông ấy nói, "Cái gì! Các ông ngụ ý gì! Tôi phải chấp nhận rằng tôi đã trở thành người vô thần vào ngày sabbath, ngày nghỉ ngơi và thờ phụng chúa sao?"
Cho dù bạn trở thành người vô thần, hình mẫu cũ của bạn vẫn tiếp tục.
Tôi đã nghe về một người vô thần sắp chết. Linh mục đã tới, và linh mục nói với người vô thần, "Bây giờ đến lúc rồi. Lập hoà bình với Thượng đế của ông đi."
Người vô thần mở mắt ra, nói, "Cám ơn Thượng đế rằng tôi là người vô thần."
Nó tiếp tục. Bạn vẫn còn gần như cũ; chỉ cái nhãn thay đổi.
Xin bạn, cố hiểu bản ngã đi. Đừng tạo ra siêu bản ngã. Chỉ cố hiểu bản ngã này là gì.
Bản ngã là tách rời khỏi cái toàn thể: nghĩ về bản thân bạn rằng bạn là tách biệt khỏi cái toàn thể. Nó chỉ là một ý nghĩ, không phải là thực tại. Chỉ là hư cấu, không phải là chân lí. Nó chỉ là mơ mà bạn đã tạo ra quanh bản thân bạn. Bạn không tách rời khỏi cái toàn thể. Bạn không thể thế được, bởi vì một khi bạn tách rời bạn không thể tồn tại được. Thế thì năng lượng sống cứ tuôn chảy trong bạn dù bạn nghĩ bạn là tách biệt hay không. Cái toàn thể không bận tâm về điều đó. Nó cứ nuôi dưỡng và chăm sóc bạn. Nó cứ "tiếp nhiên liệu" cho bạn.
Nhưng ý tưởng của bạn rằng bạn là tách rời tạo ra nhiều lo âu trong việc thức của nó. Một khi bạn nghĩ bạn tách rời khỏi cái toàn thể, ngay lập tức, bạn tạo ra phân chia bên trong nữa. Mọi cái là tự nhiên trong bạn trở thành thấp kém - bởi vì dường như nó thuộc vào cái toàn thể. Dục trở thành thấp kém bởi vì nó dường như thuộc vào sự thống nhất hữu cơ của cái toàn thể.
Đó là lí do tại sao mọi tôn giáo cứ kết án dục. Và tôi nói với bạn chừng nào dục còn chưa được chấp nhận toàn bộ không ai có thể trở thành tôn giáo một cách thực sự, bởi vì tôn giáo là biến đổi của cùng năng lượng. Nó không phải là phủ nhận; nó là chấp nhận sâu sắc. Vâng, nó là biến đổi. Nhưng biến đổi tới qua chấp nhận sâu sắc. Tự nhiên được chấp nhận trở thành khác toàn bộ. Tự nhiên bị phủ nhận, và mọi thứ trở nên cay đắng trong bạn; và thế thì bạn tạo ra địa ngục.
Bản ngã bao giờ cũng hạnh phúc để kết án cái gì đó bởi vì chỉ bằng kết án mà bạn mới có thể cảm thấy cao siêu. Tôi đã đọc, chuyện xảy ra:
Một lần trong nhà thờ, cha sở trong bục giảng kinh nói, "Tất cả những người phạm tội tuần trước, đứng dậy." Một nửa giáo đoàn đứng dậy. Thế rồi ông ấy nói, "Những người sẽ phạm tội nếu như họ có cơ hội, đứng dậy." Phần còn lại của giáo đoàn đứng dậy.
Một người đàn bà thì thào với chồng cô ấy, "Có vẻ như cha sở là người tốt duy nhất ở đây."
Chàng ta nói, "Em đừng tin điều đó. Ông ấy đã đứng lên trước mọi người chúng ta rồi."
Siêu bản ngã, cái cứ kết án: siêu bản ngã, cái cứ bảo bạn đây là tội lỗi, đây là quỉ, đây là sai, đây là xấu: bản thân nó là quỉ duy nhất trên thế giới, tội lỗi duy nhất. Cho nên phải làm gì? Bạn có thể bắt đầu kết án bản thân bản ngã: thế thì bạn sẽ tạo ra siêu bản ngã. Vứt kết án đi - mọi kết án - và bản ngã biến mất mà không tạo ra bất kì siêu bản ngã nào trong lúc thức. Vứt mọi kết án đi.
Bạn là ai mà phán xét? Bạn là ai mà nói cái gì là đúng và cái gì là sai? Bạn là ai mà phân chia sự tồn tại ra làm đôi? Sự tồn tại là một - một sự thống nhất hữu cơ. Nó tất cả là một, ngày và đêm - một, tốt và xấu - một. Những phân chia này là của bản ngã, của con người, chúng là do con người tạo ra. Chỉ đừng kết án.
Nếu bạn kết án bạn sẽ cứ tạo ra cái gì đó này khác. Dừng kết án và nhìn, bạn sẽ thấy không bản ngã nào còn lại. Cho nên bản ngã không phải là vấn đề thực. Vấn đề thực là kết án, phán xét, phân chia. Quên bản ngã đi, bởi vì bất kì cái gì bạn sẽ làm với bản ngã đều tạo ra bản ngã khác.
Có nhiều bản ngã như có nhiều người. Ai đó có bản ngã rất trần tục, và thế rồi ai đó có bản ngã rất tôn giáo. Ai đó cứ nói người đó sở hữu nhiều làm sao, và thế rồi ai đó nói người đó đã từ bỏ nhiều làm sao.
Một cái gọi là thánh nhân sắp chết, và các đệ tử đã tụ tập lại. Đó là những khoảnh khắc cuối cùng, và họ nói chuyện gần giường, nói về thầy của họ. Ai đó nói, "Không bao giờ sẽ có một người đạo đức thế nữa đâu." Thế rồi ai đó khác nói, "Tôi đã học được nhiều. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người biết nhiều thế. Chúng ta sẽ mất thầy mãi mãi." Thế rồi ai đó khác nói cái gì đó khác; ai đó nói rằng thầy đã từ bỏ toàn thế giới; và theo cách này họ cứ nói, nói mãi về thầy của họ, người sắp chết. Họ nói về tri thức của thầy, họ nói về từ bỏ của thầy, họ nói về cách thức khổ hạnh của thầy, họ nói về tính cách có kỉ luật của thầy; và thế rồi thầy sắp chết mở mắt ra và thầy nói, "Không ai nói gì về khiêm tốn của ta à?"
Thế thì khiêm tốn trở thành bản ngã. Thế thì khiêm tốn trở thành quần áo của bản ngã. Thế thì bản ngã trở thành đạo đức giả. Và khi bất kì chất độc nào trở thành đạo đức giả nó trở thành độc hơn.
Cho nên nếu bạn hiểu tôi đúng, xin đừng bắt đầu kết án bản ngã. Bằng không bạn sẽ tạo ra siêu bản ngã, và thế thì bạn sẽ cảm thấy băn khoăn lo lắng vì bị phân chia, liên tục đề cao bản thân bạn, làm sao bạn có thể thoải mái được? Vứt kết án đi. Dừng đề cao bản thân bạn. Chấp nhận như bạn vậy. Không chỉ chấp nhận, đón chào. Không chỉ đón chào, hân hoan trong nó. Và đột nhiên bạn sẽ thấy không có bản ngã, không có siêu bản ngã. Chúng chưa bao giờ có đó. Bạn đã tạo ra chúng, bạn là người sáng tạo ra chúng.
Con người đã tạo ra chỉ một thứ, và đó là bản ngã. Mọi thứ khác đều được Thượng đế tạo ra.
Câu hỏi 2
Tôi đi vào trong thiền và làm việc và yêu nhưng giữ việc cảm nó là không đủ. Osho ơi, tôi muốn thầy phá huỷ tôi một lần cho tất cả.
Đây là từ Anand Bodhisattva. Bất kì kinh nghiệm nào, bất kì kinh nghiệm nào dù là bất kì cái gì, đều sẽ không đủ. Kinh nghiệm công việc, kinh nghiệm yêu, ngay cả kinh nghiệm thiền, hay gọi nó là kinh nghiệm về Thượng đế; không kinh nghiệm nào sẽ là đủ bởi vì mọi kinh nghiệm đều ở bên ngoài bạn. Bạn vẫn còn ẩn kín đằng sau kinh nghiệm. Bạn là nhân chứng. Kinh nghiệm đang xảy ra cho bạn, nhưng bạn không phải là nó. Cho nên dù bất kì cái gì là kinh nghiệm, không kinh nghiệm nào sẽ là toàn bộ bởi vì người kinh nghiệm, người đang kinh nghiệm, bao giờ cũng lớn hơn kinh nghiệm. Và khác biệt giữa kinh nghiệm và người kinh nghiệm bao giờ cũng còn lại - lỗ hổng - và lỗ hổng đó cứ nói, "Vâng, cái gì đó đang xảy ra nhưng không đủ, nhiều hơn là cần." Đó là cái khổ của tâm trí con người. Đó là lí do tại sao tâm trí cứ đòi thêm nữa, nữa, nữa. Bạn kiếm tiền và tâm trí nói, "Nữa." Bạn làm nhà, tâm trí nói, "Làm to hơn." Bạn tạo ra vương quốc và tâm trí nói, "Cần vương quốc lớn hơn."
Thế rồi bạn bắt đầu thiền và tâm trí nói, "Không đủ. Có nhiều đỉnh nữa cần được đạt tới." Và điều này sẽ còn lại như vậy bởi vì nó là cái gì đó trong chính bản chất của kinh nghiệm rằng kinh nghiệm không bao giờ có thể là toàn bộ.
Thế thì cái gì có thể là toàn bộ? Thế thì cái gì có thể hoàn thành? Vẫn còn là nhân chứng đi; đừng bị mất hút trong kinh nghiệm. Đừng bị mất hút. Vẫn còn tỉnh táo. Biết rằng đây là tâm trạng đang trôi qua: nó sẽ qua. Tốt hay dở, đẹp hay xấu, hạnh phúc hay bất hạnh - đám mây đang bay qua, bạn vẫn còn im lặng quan sát nó. Không bị đồng nhất với nó. Bằng không yêu sẽ không hoàn thành, thiền cũng không, vì thực ra thiền là gì? Thiền không phải là kinh nghiệm: nó trở thành nhận biết về nhân chứng. Chỉ nhìn. Chỉ quan sát, và vẫn còn định tâm trong người quan sát, và thế thì bất kì cái gì cũng toàn bộ. Bằng không chẳng cái gì là toàn bộ. Thế thì mọi thứ và bất kì cái gì cũng hoàn thành, bằng không chẳng cái gì hoàn thành.
Nếu bạn vẫn còn là nhân chứng, chỉ tắm cũng hoàn thành tới mức bạn không thể mong đợi nhiều hơn. Chỉ ăn sáng cũng hoàn thành thế. Chỉ nhấm nháp ngụm trà cũng là vui mừng vô cùng, bạn không thể nghĩ được, bạn không thể hình dung được, rằng nhiều hơn là có thể. Thế thì từng khoảnh khắc đều trở thành kim cương trong bản thân nó, và từng kinh nghiệm đều trở thành việc nở hoa - nhưng bạn vẫn còn tỉnh táo. Bạn không bị mất hút trong kinh nghiệm, bạn không bị đồng nhất với nó.
Tôi có thể hiểu được, Bodhisattva. Bạn đang cố gắng vất vả. Bạn đang làm việc, thiền. Bạn đang làm bất kì cái gì một người có thể làm. Bạn không thể làm được nhiều hơn. Cho dù bạn có thể làm nhiều hơn, điều đó sẽ không giúp ích. Bây giờ một điểm đã tới để hiểu: Là nhân chứng. Để kinh nghiệm qua đi. Để cho chúng tới và đi.
Không bị sao lãng bởi chúng. Không bị lôi kéo bởi chúng. Vẫn còn tỉnh táo, không quan tâm - chỉ quan sát lưu thông, quan sát mây trên trời. Là người quan sát và đột nhiên bạn sẽ thấy những điều nhỏ bé đã trở thành việc hoàn thành sâu sắc - chỉ một con chim nhỏ hót lên, hay chỉ một đoá hoa nhỏ nở ra.
Có bài cú của Basho. Ở Nhật Bản có hoa rất nhỏ, nazuna. Nó nhỏ bé và bình thường và thông thường và xoàng tới mức không ai nói về nó. Các nhà thơ nói về hoa hồng. Ai nói về hoa nazuna? Nó là hoa thô. Trong nhiều ngôn ngữ không có tên cho nó bởi vì ai bận tâm tới việc đặt tên cho nó? Mọi người đi qua; không ai nhìn vào nó. Ngày Baso đạt tới tỏ ngộ đầu tiên của mình, ông ấy ra khỏi túp lều tranh và ông ấy thấy nazuna đang nở hoa. Và ông ấy nói trong bài cú của mình, "Lần đầu tiên tôi thấy cái đẹp của nazuna. Nó thật mênh mông. Mọi thiên đường gắn lại cũng không là gì."
Làm sao hoa nazuna trở nên đẹp thế? Và Baso nói, "Nó bao giờ cũng ở đó, và tôi đã đi qua nó cả triệu lần, nhưng tôi đã không thấy nó trước đây" - bởi vì Baso không có đó. Tâm trí chỉ thấy cái có thể đáp ứng cho bản ngã. Ai bận tâm về hoa nazuna? Nó không đáp ứng theo cách nào cả. Hoa sen thì được, hoa hồng cũng được, nhưng hoa nazuna, hoa thô thiển tầm thường, xoàng xĩnh, có vẻ ăn xin thế, chả cần chú ý của ai, chẳng hấp dẫn ai, chẳng vẫy gọi ai... Nhưng hôm đó, sáng đó, mặt trời lên, và Baso thấy hoa nazuna; ông ấy nói, "Lần đầu tiên tôi đương đầu với thực tại của hoa nazuna" - nhưng điều đó xảy ra chỉ bởi vì ông ấy đã đương đầu với thực tại riêng của ông ấy.
Khoảnh khắc bạn đã trở thành nhân chứng - đó là điều tỏ ngộ satori là gì, samadhi là gì - khoảnh khắc bạn đã trở thành nhân chứng mọi thứ lấy mầu sắc khác. Thế thì mầu xanh bình thường không còn là mầu xanh bình thường nữa; nó trở thành mầu xanh phi thường. Thế thì không cái gì là bình thường. Khi bạn là nhân chứng mọi thứ trở thành phi thường, thượng hạng.
Jesus nói với đệ tử của ông ấy, "Nhìn vào hoa loa kèm trên cánh đồng kia." Hoa loa kèn bình thường - nó không bình thường với Jesus, bởi vì Jesus ở trong không gian khác toàn bộ. Các đệ tử phải đã tự hỏi tại sao ông ấy nói về hoa loa kèn, cái gì có đó mà nói tới. Nhưng Jesus nói, "Ngay cả vua Solomon trong vinh quang của ông ấy cũng không là gì, trong mọi thứ vinh quang của ông ấy không là gì trước hoa loa kèn này." Ngay cả Solomon. Solomon là hoàng đế giầu nhất, vĩ đại nhất của huyền thoại Do Thái - ngay cả ông ấy cũng không là gì. Trước hoa loa kèn bình thường này sao? Jesus phải đã thấy cái gì đó mà chúng ta bỏ lỡ.
Ông ấy đã thấy cái gì? Nếu bạn trở thành nhân chứng, thế giới mở ra mọi bí ẩn của nó cho bạn. Thế thì tôi nói mọi thứ là hoàn thành.
Ai đó hỏi một Thiền sư lớn, "Sau khi thầy đạt tới tỏ ngộ satori, thầy đang làm cái gì vậy?" Ông ấy nói, "Chẻ củi, mang nước. Đói ăn, mệt ngủ." Mọi thứ đều đẹp. Chẻ củi, mang nước từ giếng... Nghĩ mà xem. Suy tư một chút xem.
Nikos Kazantzakis trong tiểu thuyết của mình về thánh Francis đã để thánh Francis nói chuyện với cây quả hạnh. Thánh Francis tới, cây hạnh có đó, và thánh Francis nói, "Chị ơi, hát cho tôi cái gì đó về Thượng đế." Và cây hạnh nở bừng hoa. Đó là cách cây hạnh hát về Thượng đế. Nó bừng nở hoa trong vườn của bạn nữa, nhưng bạn không có đó mà nói với nó, "Chị ơi, hát về Thượng đế đi. Nói cái gì về Thượng đế đi." Một thánh Francis là được cần. Cây hạnh cứ nở hoa trong vườn chúng ta nữa. Cả nghìn lẻ một hoa nở trong cuộc đời bạn, nhưng bạn không có đó.
Quay về nhà đi, trở thành nhân chứng, và thế thì mọi thứ công việc, tình yêu, thiền - mọi thứ đều là sự hoàn thành. Mọi thứ là toàn bộ, toàn bộ vô hạn tới mức ý tưởng về thêm nữa đơn giản biến mất; và khi tâm trí bạn không quan tâm tới thêm nữa, thế thì bạn bắt đầu sống, chưa bao giờ trước nó.
Tôi hiểu lo âu của bạn - "Tôi muốn thầy phá huỷ tôi, Osho ơi, một lần cho tất cả." Nếu tôi có thể làm được điều đó, tôi chắc đã làm nó rồi. Nếu đấy chỉ là tuỳ tôi, thế thì tôi sẽ không đợi bạn đâu. Tôi thậm chí không hỏi xin phép bạn. Nhưng điều đó không tuỳ thuộc vào tôi. Bạn phải cộng tác. Thực ra, tôi chỉ là cái cớ - bạn phải làm nó.
Và đừng vội vàng, đừng nóng vội. Kiên nhẫn lớn được cần. Nhưng ở phương Tây nóng vội đã trở thành một phần của tâm trí. Mọi người đã quên mất cái đẹp của kiên nhẫn. Tôi mới đọc một giai thoại:
Bác sĩ đang giải thích kĩ thuật phục hồi mới cho bệnh nhân.
"Ông nên bắt đầu bước đi sớm nhất có thể được sau khi mổ. Vào ngày đầu tiên ông phải bước quanh trong năm phút, ngày thứ hai trong mười phút, và ngày thứ ba ông phải bước trong một giờ trọn. Ông có hiểu không?" "Có, thưa bác sĩ," bệnh nhân sợ hãi nói, "nhưng nếu tôi nằm ra trong khi mổ có được không?"
Trở nên kiên nhẫn thêm chút nữa đi. Bạn đang trên bàn mổ. Xin nghỉ ngơi và cộng tác với tôi vì đây không phải là việc mổ mà có thể được thực hiện trong vô thức của bạn. Đây không phải là việc mổ mà thuốc mê có thể được cho bạn. Toàn thể cuộc mổ phải được thực hiện khi bạn có ý thức. Thực ra bạn càng nhiều ý thức, nó có thể được thực hiện dễ dàng hơn - bởi vì toàn thể cuộc giải phẫu là của ý thức. Tôi không thể làm nó ngược lại bạn được: tôi không thể làm nó mà không có hợp tác của bạn. Tôi không thể làm nó chừng nào bạn còn chưa toàn bộ với tôi.
Thực ra bản thân bạn làm nó bằng việc hiện hữu toàn bộ với tôi: tôi chỉ là cái cớ. Ngày nó xảy ra, bạn sẽ hiểu rằng tôi đã không làm nó, bạn đã tự mình làm nó. Tôi đã chỉ cho bạn chút ít tin tưởng để làm nó. Tôi đã chỉ cho bạn lời hứa rằng nó là có thể. Tôi đã chỉ cho bạn lời đảm bảo rằng bạn không đi lạc lối, rằng bạn đang trên đường đúng, có vậy thôi.
Trong việc mổ này, bệnh nhân cũng là bác sĩ giải phẫu. Bác sĩ giải phẫu đứng bên cạnh. Chỉ sự hiện diện của ông ấy là có ích - bạn không cảm thấy sợ, bạn không cảm thấy một mình.
Và điều tốt là không ai khác có thể làm điều đó cho bạn bởi vì nếu ai đó khác có thể làm cho bạn tự do, tự do của bạn sẽ không là tự do thực. Nếu ai đó khác có thể làm cho bạn tự do, thế thì ai đó khác có thể làm cho bạn thành nô lệ lần nữa. Không ai có thể làm cho bạn tự do được. Tự do là chọn lựa của bạn. Đó là lí do tại sao nó là điều tối thượng, thế thì không ai có thể lấy nó đi khỏi bạn được. Nếu nó có thể được cho thế thì nó có thể bị lấy đi. Bởi vì nó không thể được cho, nó không thể bị lấy đi.
Tôi thực sự không thể giúp bạn được. Nếu bạn muốn bạn có thể lấy mọi giúp đỡ mà là có thể qua tôi. Để tôi giải thích điều đó cho bạn.
Tôi không thể giúp được bởi vì tôi không thể năng nổ một cách tích cực hướng tới bạn, tôi không thể giết bạn được, nhưng qua tôi bạn có thể tự tử. Bạn hiểu điều đó không? Qua tôi bạn có thể tự tử, tôi không thể giết bạn được. Tôi sẵn có. Bạn có thể giúp bản thân bạn qua tôi. Và ngày điều đó xảy ra bạn sẽ hiểu, chỉ thế thôi, rằng bạn có thể đã làm nó cho dù một mình, nhưng ngay bây giờ gần như là không thể làm điều đó một mình được. Ngay cả với tôi làm điều đó cũng khó thế.
Đừng nôn nóng, chờ đợi đi, và ngày một hài hoà với việc chứng kiến cái ta của bạn.
Khi có đau, khổ, rất dễ dàng để không bị đồng nhất, nhưng vấn đề thực nảy sinh khi bạn ở sâu trong yêu, hạnh phúc, phúc lạc, sâu trong thiền, cực lạc. Thế thì rất khó để không bị đồng nhất, nhưng toàn thể sự việc treo đó. Đó là chính cốt lõi. Nhớ điều đó, khi bạn cảm thấy phúc lạc, thế nữa vẫn còn tỉnh táo rằng điều này nữa là một tâm trạng, nó tới và đi. Mây đã tới, nó sẽ qua. Nó là mây đẹp. Cám ơn nó, cám ơn Thượng đế, nhưng để cho nó vẫn còn tách biệt đi. Đừng xô vào và đừng trở thành một với nó. Trong sự đồng nhất đó ý tưởng về thêm nữa nảy sinh.
Nếu bạn có thể vẫn còn xa cách, người quan sát trên núi, không quan tâm, ý tưởng về thêm nữa không nảy sinh. Tại sao? Bởi vì khi người quan sát trở nên bị đồng nhất với kinh nghiệm, nó trở thành tâm trí, và tâm trí là ham muốn về thêm nữa. Khi người quan sát vẫn còn chỉ là người quan sát và kinh nghiệm ở đó, chỉ bên ngoài trôi qua như đám mây, không có tâm trí. Giữa hai điều này có một khoảng cách; không có cầu. Trong trạng thái không bắc cầu đó, không có ham muốn về thêm nữa - không có ham muốn chút nào. Người ta vẫn còn được hoàn thành. Người ta vẫn còn tuyệt đối hài lòng.
Nó đang trên đường rồi, Bodhisattva. Đừng vội vàng và đừng nóng vội.
Câu hỏi 3
Tôi có niềm tin rằng để trưởng thành tôi phải nhận mạo hiểm, và để nhận mạo hiểm tôi phải ra quyết định. Thế rồi khi tôi thử ra quyết định tôi bị chất đầy với lo âu rằng tôi sẽ làm chọn lựa sai, cứ dường như cuộc sống của tôi phụ thuộc vào nó. Cái điên khùng này là gì vậy?
Đây dường như vẫn là niềm tin, không phải là hiểu biết. Niềm tin sẽ không giúp gì đâu. Niềm tin nghĩa là vay mượn; niềm tin nghĩa là bạn vẫn chưa hiểu nó. Bạn có thể đã trở nên bị mê hoặc với nó, bạn có thể đã thấy những người đã mạo hiểm và trưởng thành qua nó, nhưng bạn vẫn không nhận ra rằng mạo hiểm là cách duy nhất để sống; không có cách khác. Không mạo hiểm là cái sai duy nhất có đó; mạo hiểm không bao giờ sai.
Bạn không thể mạo hiểm sai được bởi vì nếu bạn bao giờ cũng sợ không mạo hiểm, cái gì đó có thể đi sai, thế thì bạn không mạo hiểm chút nào. Nếu mọi thứ là được đảm bảo và thế rồi bạn mạo hiểm, và mọi thứ được giải quyết rằng mọi thứ là đúng, thế thì bạn mạo hiểm - thế thì mạo hiểm ở đâu? Không, trong mạo hiểm có khả năng đi sai, đó là lí do tại sao nó là mạo hiểm. Và đi vào trong tính mở đó là đẹp, nơi cái gì đó có thể đúng, cái gì đó có thể sai.
Người ta trưởng thành qua nó bởi vì cho dù bạn phạm phải điều sai, bạn sẽ không bao giờ như cũ nữa. Qua việc phạm vào nó bạn sẽ hiểu nhiều hơn. Cho dù bạn đi lạc lối bạn có thể trở lại khoảnh khắc bạn nhận ra nó. Và khi bạn quay lại bạn đã học cái gì đó - và học cách thức nghiêm khắc. Không chỉ ghi nhớ, nó đã trở thành một phần của máu, xương và tuỷ bạn. Cho nên đừng bao giờ sợ đi lạc lối. Mọi người sợ đi lạc lối, họ trở nên bị tê liệt. Họ không bao giờ di chuyển.
Và cuộc sống là mạo hiểm bởi vì cuộc sống là sống động; nó không chết. Chỉ trong nấm mồ mới không có mạo hiểm. Khi bạn chết không có mạo hiểm.
Một đệ tử hỏi Lão Tử, "Không thể dễ dàng, thoải trong cuộc sống sao?"
Lão Tử nói. "Đợi đã. Chẳng mấy chốc ông sẽ chết, và trong mồ ông có thể dễ dàng và thoải mái mãi mãi- tới vĩnh hằng."
Đừng phí hoài cuộc sống vì điều đó, bởi vì điều đó đang tới. Vài khoảnh khắc này đang sống. Và không có cách khác để sống: sống nghĩa là mạo hiểm. Nó bao giờ cũng có đó. Nó phải vậy bởi vì bạn là luồng chảy. Bạn có thể đi lạc lối.
Tôi đã nghe về một người bao giờ cũng sợ quyết định, nhưng người ta phải quyết định. Cho nên anh ta phải quyết định, và bất kì cái gì anh ta quyết định bao giờ cũng đi sai, và điều đó đã gần như trở thành một phần của cuộc sống của anh ta. Và anh ta biết điều đó, rằng bất kì cái gì anh ta quyết định anh ta đều quyết định sai. Kinh doanh sẽ không đem lại lợi nhuận; chuyến tầu anh ta quyết định đi, anh ta sẽ bỏ lỡ; người đàn bà anh ta quyết định lấy sẽ yêu ai đó khác. Anh ta bao giờ cũng bỏ lỡ.
Một hôm chuyện xảy ra, anh ta phải đi sang một thị trấn khác vì công chuyện kinh doanh nào đó và chỉ có một tuyến bay và chỉ có một máy bay - không có vấn đề quyết định nào. Cho nên anh ta rất hạnh phúc bởi vì không có vấn đề về quyết định; không có phương án khác. Anh ta phải lấy máy bay đó. Nhưng ngay nửa chừng, động cơ hỏng.
Anh ta rất lo lắng; anh ta nói, "Lạy trời! Lần này mình đã không quyết định. Không có phương án nào. Bây giờ thế này thì quá thể. Nếu cái gì đó đi sai với mình và quyết định của mình thì cũng được, nhưng lần này mình đã không quyết định chút nào. Ngài đã quyết định." Anh ta là tín đồ của thánh Francis, cho nên anh ta cầu gọi, "Thánh Francis ơi, cứu con với! Ít nhất lần này, con chưa bao giờ hỏi xin giúp đỡ từ ngài vì con bao giờ cũng quyết định cho nên con biết chính bởi vì cái gì đó sai với con mà mọi thứ đi sai. Lần này con không có lỗi."
Một bàn tay từ trời thò xuống và tóm lấy anh ta ra khỏi máy bay. Anh ta rất sung sướng. Thế rồi một tiếng nói được nghe thấy trên trời, "Francis nào? Francis Xavier, hay Francis of Assisi? Nói cho ta ông đã cầu gọi ai!"
Bây giờ lần nữa... Bạn không thể thoát được. Cuộc sống bao giờ cũng rủi ro. Người ta phải chọn. Qua chọn lựa bạn trưởng thành; qua chọn lựa bạn trở nên chín chắn. Qua chọn lựa bạn ngã và bạn đứng dậy lần nữa.
Đừng sợ ngã: bằng không chân bạn sẽ mất năng lực di chuyển. Không cái gì sai trong ngã. Ngã là một phần của bước đi: ngã là một phần của cuộc sống. Ngã, lại đứng dậy, và mọi lần ngã sẽ làm cho bạn mạnh hơn; và mọi lần bạn đi lạc lối bạn sẽ quay lại tốt hơn, nhiều kinh nghiệm hơn, nhiều nhận biết hơn. Lần sau cùng con đường đó sẽ không thể làm sao lãng bạn được. Phạm thật nhiều lỗi như bạn có thể phạm đi - chỉ đừng phạm cùng lỗi lặp đi lặp lại.
Không cái gì sai trong phạm lỗi. Phạm thật nhiều lỗi như bạn có thể - càng phạm nhiều bạn càng có thể tốt hơn, bởi vì nhiều kinh nghiệm hơn, nhiều nhận biết hơn sẽ tới với bạn. Đừng vẫn cứ ngồi, đừng vẫn cứ treo trong trạng thái không quyết định của tâm trí. Quyết định đi! Không quyết định là việc sai duy nhất bởi vì thế thì bạn đang bỏ lỡ mọi thứ.
Người ta nói về Thomas Edison rằng ông ấy làm việc trên dự án nào đó và ông ấy thất bại một nghìn lần. Trong gần ba năm ông ấy đã làm việc liên tục, và ông ấy thất bại. Ông ấy cố gắng mọi thứ, chẳng cái gì dường như có tác dụng. Đệ tử của ông ấy trở nên chán nản, vô vọng. Một hôm một đệ tử nói. "Ông đã làm cả nghìn thực nghiệm rồi. Mọi thực nghiệm đều đã thất bại. Chúng ta dường như không đi đâu cả." Edison có vẻ ngạc nhiên, ông ấy nói, "Ông nói gì vậy? Ông ngụ ý gì? Không đi đâu cả sao? Một nghìn cánh cửa sai đóng lại: bây giờ cánh cửa đúng không thể còn rất xa xôi được. Chúng ta đã phạm phải một nghìn lỗi mà nhiều điều chúng ta đã học được. Ông ngụ ý gì bởi việc nói rằng chúng ta đang làm phí thời gian của mình? Một nghìn lỗi này không thể thu hút chúng ta được nữa. Chúng ta đang tới, chúng ta đang tiến tới không còn khoảng cách với chân lí. Nó có thể thoát được bao lâu?"
Đừng bao giờ sợ lỗi, sai lầm, hay đi sai.
Câu hỏi này là từ Prem Nisha. Cô ấy bao giờ cũng sợ. Cô ấy sợ nhiều thế, cô ấy ngồi ở đâu đó ẩn kín; tôi chẳng bao giờ thấy cô ấy. Có thể chỉ cái nhìn của tôi thôi và có thể có rủi ro. Cô ấy cứ giấu kín bản thân mình. Tôi biết cô ấy ở kia, mọi ngày cô ấy đều ở kia, nhưng cô ấy ngồi theo cách, ở đâu đó đằng sau cột nhà, mà tôi không thể thấy được cô ấy. Hay thậm chí thỉnh thoảng cô ấy ở trước tôi: cô ấy ngồi với đầu cúi thấp tới mức tôi không thể nhận ra cô ấy ở đâu.
Cuộc sống đang chuyển động. Bạn có thể vẫn còn ngồi: thế thì cuộc sống của bạn sẽ giống như cái chết. Đứng dậy và di chuyển đi. Nhận mạo hiểm. Tình huống của cô ấy giống như một cậu nhỏ:
Winifred khôn ngoan trở về từ cuộc đi cắm trại mùa hè với phần thưởng cho tài đi rừng, đi bộ đường dài, và đi thuyền; và cùng với một ngôi sao nhỏ. Được hỏi ngôi sao để làm gì, cậu ta đáp, "Để chứng tỏ va li của con được đóng gói gọn gàng khi con về nhà." Mẹ nó rất hài lòng cho tới khi Winifred nói thêm, "Con đã không mở nó ra."
Nisha, dỡ gói ra đi! Đừng sợ rằng bạn có thể không có khả năng đóng gói nó lại gọn gàng thế. Chút ít lộn xộn là tốt; không cái gì sai về nó. Nhưng vẫn còn với cuộc sống không được mở ra, bị đóng kín, là cái sai duy nhất bạn có thể làm cho cuộc sống. Đó là từ chối. Đó là từ chối Thượng đế. Cái toàn thể đã tạo ra bạn để sống ở đây, để sống sâu sắc nhất có thể được - để sống nguy hiểm nhất có thể được. Cái toàn thể muốn bạn sống động thế, sống tại đỉnh - sống hoang dã, đó là lí do tại sao bạn được phái tới. Và bạn sợ cái gì đó có thể đi sai.
Thượng đế không sợ trong việc phái bạn đi. Ngài không sợ. Ngài liên tục phái mọi loại người - người tốt, người sai, thánh nhân và tội nhân. Ngài cứ làm liên tục. Ngài không sợ. Nếu ngài sợ thế giới chắc đã biến mất từ lâu trước đây rồi, hay nó chắc chẳng bao giờ có trong sự tồn tại. Nếu ngài sợ, "Nếu ta tạo ra mọi người và họ làm cái gì đó sai, nếu con người đi lạc lối..." Thực ra con người đầu tiên Adam đã đi lạc lối. Con người phải đi theo cách đó. Ngài đã tạo ra con người đầu tiên, và người này đã nổi dậy và không vâng lời và người này đã nhận mạo hiểm của việc đi ra khỏi tiện nghi của vườn Địa đàng Eden, của sự thuận tiện. Người đó đã nhận con đường nguy hiểm. Nghĩ về Adam mà xem - rủi ro gì. Và Thượng đế đã không dừng lại kể từ đó. Bằng không ngài chắc đã dừng lại rồi. Không có nhu cầu. Ngài đã tạo ra người đầu tiên, và người đầu tiên đi lạc lối - bây giờ không có nhu cầu. Ngài liên tục tạo ra.
Thực ra dường như là Thượng đế đã tạo ra toàn thể tình huống. Ngài nói với Adam, "Không ăn quả của cây này." Đây là cám dỗ. Người Ki tô giáo tuyệt đối sai khi họ nói rằng quỉ cám dỗ Adam, tuyệt đối sai. Thượng đế đã cám dỗ khi ngài nói, "Không ăn quả của cây tri thức này." Bạn có thể tưởng tượng được cám dỗ nào hơn? Cứ thử với bất kì đứa trẻ nào. Bảo nó không vào phòng kia, và điều tiếp mà nó sẽ làm là đi vào trong phòng đó.
Một sannyasin nhỏ, Dheeresh, mới trở về London. Tôi cho nó một cái hộp và bảo nó đừng mở ra. Nó nói. "Vâng, cháu sẽ không mở nó." Và thế rồi tôi nói với mẹ nó, và tôi lại bảo nó, "Nhớ không mở nó đấy." Nó nói, "Cháu sẽ không bao giờ mở nó." Người mẹ nói. "Nó đã mở hộp rồi!"
Chính Thượng đế cám dỗ. Khi ông ấy nói với Adam, "Không ăn quả của cây này," chẳng cần bất kì quỉ nào. Thượng đế là kẻ cám dỗ lớn nhất bởi vì ông ấy muốn bạn đi, kinh nghiệm, di chuyển tới khắp sự tồn tại. Cho dù bạn đi lạc lối bạn cũng không thể đi ra khỏi ông ấy được. Bạn có thể đi đâu? Cho dù bạn làm sai, bạn có thể làm sai cái gì, bởi vì ông ấy hiện hữu và duy nhất ông ấy hiện hữu? Bạn không thể làm gì ngược lại ông ấy. Không có khả năng nào. Nó chỉ là trò chơi trốn tìm. Thượng đế phái bạn đi, cho bạn cám dỗ - bởi vì đó là cách duy nhất để trưởng thành.
Vâng, bạn sẽ quay lại một ngày nào đó. Adam ra khỏi vườn, Jesus quay lại. Jesus là Adam quay lại. Đó là việc trở về, cuộc hành trình trở về. Jesus là Adam đã nhận ra, đã trở nên nhận biết về lỗi lầm, về sai lầm: nhưng Jesus là không thể có được nếu không có Adam lúc bắt đầu.
Một linh mục nói cho lũ trẻ nhỏ và ông ấy đang bảo chúng cách cầu nguyện Thượng đế, cách sai lầm của bạn có thể được tha thứ. Thế rồi ông ấy hỏi các câu hỏi; ông ấy hỏi. "Để được tha thứ yêu cầu cơ bản là gì?" Một cậu nhỏ đứng lên và nói, "Phạm tội."
Phạm sai lầm, được tha thứ đó là điều phải có. Adam được cần cho Jesus hiện hữu. Adam là việc bắt đầu của đi lạc lối, Jesus đang quay lại.
Nhưng Jesus là khác toàn bộ với Adam. Adam là hồn nhiên. Jesus là trí huệ - hồn nhiên cộng với cái gì đó thêm nữa. Việc cộng đó đã tới với ông ấy bởi vì ông ấy đã đi lạc lối. Bây giờ ông ấy biết nhiều hơn, hiểu cách thức của cuộc sống và trưởng thành nhiều hơn.
Mọi người đều phải diễn vở kịch này lặp đi lặp lại. Bạn phải là Adam để trở thành một Jesus. Đừng lo lắng. Lấy dũng cảm đi. Đừng là kẻ hèn. Di chuyển.
Và tôi bảo bạn cho dù đi lạc lối cũng vẫn là được. Chỉ đừng làm cùng sai lầm lặp đi lặp lại, có vậy thôi - bởi vì nếu bạn làm cùng sai lầm lặp đi lặp lại, thế thì bạn ngu. Nếu bạn không bao giờ phạm sai lầm thế thì bạn còn tệ hơn cả ngu. Nếu bạn phạm sai lầm mới mọi ngày, bạn sẽ trở nên khôn ngoan. Trí huệ tới qua kinh nghiệm, và bạn không thể có được nó theo bất kì cách nào khác. Không có lối tắt cho nó.
"Tôi có niềm tin rằng để trưởng thành tôi phải nhận mạo hiểm..." Vứt niềm tin này đi. Vấn đề không phải là niềm tin. Quan sát cuộc sống; quan sát bản thân bạn. Để điều này trở thành cái nhìn sâu, không phải là niềm tin. Không phải là tôi nói để cho bạn tin, nhưng cố hiểu rằng bạn sẽ vẫn còn bị què quặt nếu bạn sợ và bạn không di chuyển. Nếu một đứa trẻ sợ và không tập đi... Và mọi người đều biết nó sẽ ngã nhiều lần - nó có thể bị thương, nó có thể làm đau bản thân nó - điều này sẽ xảy ra; nhưng đó là cách duy nhất để học. Dần dần nó học cách giữ cân bằng. Quan sát đứa trẻ tập bước đi. Đầu tiên nó đi bằng bốn tay chân, rồi nó thử cuộc phiêu lưu lớn nhất của việc đứng trên hai chân.
Tôi gọi đó là lớn nhất bởi vì toàn thể nhân loại đã đi ra từ cuộc phiêu lưu đó. Con vật liên tục đi bằng bốn chân: duy nhất con người đã thử bằng hai chân. Con vật đi với an toàn nhiều hơn. Con người có chút ít quyến rũ, nhiều quyến rũ hơn với nguy hiểm - con người thử đi trên hai chân.
Nghĩ về người đầu tiên phải đứng trên hai chân. Người đó phải đã là một trong những người không chính thống nhất, không tuân thủ nhất - nhà cách mạng vĩ đại nhất, người nổi dậy - và mọi người sẽ cười vào tính buồn cười của nó. Cứ nghĩ xem khi mọi người đang bước đi trên bốn chi và đột nhiên một người đứng trên hai chân: cả xã hội phải đã cười. Họ phải đã nói, "Cái gì?... anh đang làm cái gì vậy? Anh có phát điên không? Không ai đã bao giờ bước trên hai chân cả. Anh sẽ ngã; anh sẽ làm gẫy xương anh. Xuống đi, trở lại với cách thức cũ đi." Và điều tốt là con người chưa bao giờ nghe theo họ. Họ phải đã cười. Họ phải đã cố theo đủ mọi cách để kéo anh ta trở lại thế giới cũ, nhưng anh ta đã di chuyển.
Những người bảo thủ đó vẫn còn trên cây. Khỉ, khỉ đầu chó - chúng là kẻ bảo thủ, những người Tories. Người cách mạng đã trở thành người. Chúng vấn còn bám lấy cây và di chuyển trên bốn chân. Chúng có thể vẫn nghĩ, "Và tại sao những người này đã đi sai? Bất hạnh nào đã đổ lên họ?"
Nhưng nếu bạn thử cái gì đó mới, bạn trở nên sẵn có cho cái gì đó mới tại cùng khoảnh khắc, ngay tức khắc. Đừng sợ. Di chuyển đi, lúc ban đầu, những bước nhỏ, những quyết định nhỏ, bao giờ cũng vẫn còn nhận biết rằng cái gì đó bao giờ cũng là có thể, bạn có thể đi sai. Nhưng cái gì sai trong việc sai? Quay lại thôi. Bạn sẽ đi tới nhiều khôn ngoan hơn.
Đừng để nó chỉ là niềm tin. Để nó trở thành hiểu biết. Chỉ thế thì nó mới trở nên hiệu quả.
"... và để nhận mạo hiểm tôi phải ra quyết định." Tất nhiên rồi, người ta phải ra quyết định chứ. Đó là một trong những điều đẹp nhất trong cuộc sống. Điều đó chỉ ra rằng bạn tự do. Bạn sẽ thích ai đó khác quyết định cho bạn: thế thì bạn sẽ là nô lệ. Theo cách đó con vật là ở vị trí tốt hơn - mọi thứ đều được quyết định. Chúng có thức ăn cố định để ăn; chúng có hình mẫu cuộc sống cố định để sống. Chúng không tự quyết định, chúng chưa bao giờ bị lẫn lộn.
Con người là con vật duy nhất bao giờ cũng bị lẫn lộn, nhưng đó là vinh quang của con người vì con người phải quyết định. Con người bao giờ cũng ngần ngại, bao giờ cũng treo ở giữa hai phương án - thánh Francis of Assisi, thánh Francis Xavier - và bao giờ cũng rủi ro.
Nghĩ về con người đó đi. Nếu bàn tay đó là từ thánh Francis of Assisi và anh ta lại về phe với thánh Francis Xavier - tiêu rồi. Nhưng người ta phải quyết định. Qua quyết định linh hồn bạn được sinh ra; bạn trở nên được hợp nhất.
Quyết định đi, dù quyết định của bạn là bất kì cái gì. Đừng vẫn còn lưỡng lự. Nếu bạn do dự bạn bao giờ cũng sẽ làm cái gì đó mâu thuẫn. Bạn sẽ đi theo cả hai cách cùng nhau, đồng thời - bởi vì dù do dự, bạn vẫn phải sống. Năm mươi phần trăm bạn sẽ đi lên bắc, năm mươi phần trăm xuống nam. Thế thì có khổ, phiền não, đau khổ.
Một người chạy xô tới văn phòng thuế thu nhập và túm lấy ve áo của người quản lí. "Này. Tôi hơi lo. Vợ tôi đã biến mất," anh ta nói.
"Cô ấy biến rồi à?" viên chức thu nhập đất đai nói. "Thật không may, tôi đoán, nhưng đây là sở thuế. Ông nên thực sự tới thông báo cho cảnh sát."
Người này lắc đầu một cách hăm hở và đáp, "Tôi biết. Tôi không bị mắc lại lần nữa đâu. Lần trước cô ấy đi tôi nói cho cảnh sát, và họ tìm ra cô ấy."
Thế thì tại sao đi tới mọi người và báo cáo cho viên chức thuế thu nhập? Nhưng một phần nói cái gì đó phải được làm, vợ đã biến mất, chồng phải làm cái gì đó. Phần khác cảm thấy hạnh phúc và nói, "Tốt là cô ấy đã biến mất. Không tới đồn cảnh sát; họ có thể tìm ra cô ấy lần nữa."
Đây là cách cuộc sống diễn ra - nửa/nửa - và thế rồi bạn trở thành phân mảnh. Người chồng, chồng đáng kính, phải làm cái gì đó; và người này, người cần tự do, phải làm cái gì đó khác. Anh ta hạnh phúc là vợ đi mất rồi. Người chồng có vẻ buồn - hay giả vờ buồn - bầy tỏ nỗi khổ của mình, sợ rằng vì con người bên trong mà nhiều người có thể trở nên nhận biết rằng anh ta đang cảm thấy sung sướng. Điều đó sẽ là không tốt: điều đó sẽ làm tan nát bản ngã đáng kính. Cho nên anh ta phải làm cái gì đó. Anh ta không thể tới đồn cảnh sát được: thế thì anh ta đi đâu đó khác. Quan sát cuộc sống của bạn đi. Đừng phí hoài cuộc sống của bạn theo cách đó.
Quyết định là cần. Bạn phải quyết định từng khoảnh khắc. Từng khoảnh khắc mất đi mà không quyết định tạo ra sự phân mảnh trong bạn. Từng khoảnh khắc được quyết định, dần dần bạn trở thành được tự chủ, một mảnh, bạn trở thành được gắn lại. Một khoảnh khắc tới, bạn trở nên hoà nhập. Quyêt định không thực sự là vấn đề, tính quyết định mới là vấn đề. Qua quyết định bạn trở nên có tính quyết định. Có lần chuyện xảy ra:
Một nữ bệnh nhân trẻ đi tới nha sĩ và ngồi trong phòng đợi. Cô ấy có cô chị đi cùng để chăm sóc đứa trẻ ba tháng tuổi. Chẳng mấy chốc đến lượt cô ấy vào phòng gây đau đớn.
Khi cô ấy ngồi vào ghế chữa răng, cô ấy nóng lòng nói với nha sĩ, “Tôi không biết cái nào là tồi tệ nhất - nhổ răng hay có con."
Nha sĩ nói sẵng, "Này, quyết định cho nhanh vào, Tôi có nhiều người khác đang đợi."
Và tôi muốn nói điều đó với Nisha nữa. Cô ấy đã từng treo quanh đây rồi. Quyết tâm đi. Quyết định đi. Cứ treo quanh không phải là tốt đâu. Hoặc là ở đây hoặc là ở đâu đó khác, nhưng phải ở đâu chứ. Nếu bạn muốn ở đây thì ở đây, nhưng thế thì ở đây một cách toàn bộ. Thế thì chỗ này trở thành toàn thế giới của bạn và khoảnh khắc này trở thành toàn thể vĩnh hằng của bạn. Hay đừng ở đây, nhưng đừng cứ treo mãi. Ở đâu đó khác đi, điều đó nữa cũng là tốt. Thế thì ở đó. Vấn đề không phải là bạn ở đâu. Vấn đề là, "Bạn có ở đó không?" Đừng vẫn còn bị phân chia. Đừng tiếp tục đi theo mọi hướng: bằng không bạn sẽ phát điên.
Buông xuôi là một quyết định, quyết định lớn nhất có đó. Tin cậy ai đó là một quyết định. Rủi ro có đó. Ai biết? Người này có thể chỉ lừa dối. Bạn rơi vào tình yêu với người đàn bà, bạn tin cậy. Bạn rơi vào tình yêu với người đàn ông, bạn tin cậy. Ai biết? Trong đêm người này có thể giết bạn. Ai biết? Vợ có thể trốn đi với mọi số dư tải khoản ngân hàng của bạn. Nhưng người ta mạo hiểm: bằng không yêu là không thể được.
Hitler chưa bao giờ cho phép bất kì người đàn bà nào ngủ trong phòng của ông ta. Ngay cả bạn gái của ông ta cũng không bao giờ được phép. Ông ta sẽ gặp họ vào ban ngày, nhưng trong đêm không gặp trong phòng. Ông ta sợ thế. Ai biết? Cô gái có thể đầu độc ông ta, siết cổ ông ta trong đêm. Nghĩ mà xem, cái khổ của người như vậy. Ông ta không thể tin cậy được ngay cả một người đàn bà. Ông ta phải đã dẫn tới cuộc sống gì, cuộc sống của địa ngục. Không chỉ ông ta đã sống trong địa ngục, mọi người quanh ông ta đã sống trong địa ngục.
Có báo cáo là ông ta nói chuyện với một nhà ngoại giao Anh ở trên tầng thứ bẩy của toà nhà của ông ta, và ông ta định gây ấn tượng cho nhà ngoại giao Anh rằng không ích gì mà chống lại ông ta, đơn giản đầu hàng đi; và ông ta nói, "Chúng tôi sẽ thắng cả thế giới. Không ai có thể ngăn cản được chúng tôi." Một lính đang đứng đó.
Chỉ để cho một ví dụ ông ta nói, "Nhảy ra khỏi cửa sổ." Người lính đơn giản nhảy ra khỏi cửa sổ từ tầng thứ bẩy. Nhà ngoại giao Anh không thể tin được vào điều đó. Người lính này thậm chí chẳng ngần ngại gì. Và thế rồi để làm cho vấn đề thậm chí còn sáng tỏ hơn, ông ta nói với người lính khác, "Nhảy đi!" và người lính kia nhảy. Bây giờ điều này là quá thể. Và để làm cho vấn đề đi đích xác vào tim của nhà ngoại giao ông ta nói với người lính thứ ba, "Nhảy đi!"
Nhưng đến lúc đó nhà ngoại giao đã trở nên sợ hãi và choáng: ông ấy túm lấy người này, người lính sắp nhảy. Ông ấy nói, "Đợi đã! Sao anh sẵn sàng tự tử thế? Sao anh không ngần ngại thế để bỏ cuộc sống của anh?"
Người này nói, "Để yên cho tôi! Ông gọi thế này là cuộc sống à?" Và anh ta nhảy.
Hitler sống trong địa ngục và ông ta tạo ra địa ngục cho những người khác nữa - "Ông gọi thế này là cuộc sống à?"
Nếu yêu không có đó sống là không thể được. Sống có nghĩa sâu sắc là yêu, yêu sâu sắc nghĩa là sống. Yêu là tin cậy, là mạo hiểm.
Ở gần tôi là trong tình yêu vô cùng bởi vì đó là cách duy nhất để ở gần tôi. Tôi không ở đây chỉ để cố tuyên truyền giáo huấn nào đó. Tôi không phải là thầy giáo. Tôi đang cho bạn một cách nhìn khác về cuộc sống. Nó là mạo hiểm, tôi đang cố thuyết phục bạn rằng cách bạn đã sống mãi cho tới giờ về căn bản là sai, có cách khác - nhưng tất nhiên cách khác đó là không biết, là trong tương lai. Bạn chưa bao giờ nếm trải nó. Bạn sẽ phải tin cậy vào tôi; bạn sẽ phải đi cùng tôi vào bóng tối. Sợ sẽ có đó: nguy hiểm sẽ có đó. Nó sẽ là đau đớn - mọi trưởng thành đều đau đớn - nhưng qua đau đớn người ta đạt tới cực lạc. Chỉ qua đau đớn mà cực lạc mới được đạt tới.
Câu hỏi 4
Trong thiền tôi cầu khẩn cái trống rỗng của thầy và tôi thấy rằng dần dần cái trống rỗng của thầy tràn ngập khắp trên tôi. Bằng phương pháp này, tôi có thể thấm đẫm hiện hữu toàn bộ của thầy được không? Tôi có khả năng cầu khẩn thầy một cách toàn bộ trong tôi được không? Xin thầy ban phúc lành cho tôi. (Thầy có thể thậm chí không đáp lại bằng lời.)
Tôi chưa bao giờ đáp lại, bất kì lúc nào, chỉ bằng lời nói. Bất kì khi nào tôi đáp lại bạn, việc đáp lại có hai chiều. Nó là trên hai mặt phẳng cùng nhau. Một là bằng lời: điều đó dành cho những người không thể hiểu được bất kì chiều nào khác - đó là dành cho người điếc, người mù và người chết. Thế rồi đồng thời trên bình diện khác có trao đổi vô lời: đó là dành cho những người có thể nghe, người có thể nhìn, người sống.
Và đừng bao giờ hỏi ân huệ của tôi, bởi vì chúng bao giờ cũng có đó dù bạn hỏi xin hay không. Dù bạn cộng tác với tôi hay không, dù bạn ủng hộ hay chống lại tôi, điều đó không tạo ra khác biệt nào cho ân huệ của tôi. Ân huệ của tôi không phải là hành động. Nó giống như việc thở, nó bao giờ cũng có đó. Nếu bạn có thể cảm, bạn sẽ thấy nó bao giờ cũng ở đó. Tôi là ân huệ của tôi.
Và bạn loạng choạng vớ phải phương pháp đúng: "Trong thiền tôi cầu khẩn cái trống rỗng của thầy và tôi thấy rằng dần dần cái trống rỗng của thầy tràn ngập khắp trên tôi. Bằng phương pháp này, tôi có thể thấm đẫm hiện hữu toàn bộ của thầy được không? Tôi có khả năng cầu khẩn thầy một cách toàn bộ trong tôi được không?" Có chứ, tuyệt đối có. Tiếp tục đi, đừng sợ, bởi vì cái trống rỗng sẽ cho bạn nỗi sợ sâu sớm hay muộn - bởi vì cái trống rỗng nghĩa là cái chết. Trống rỗng nghĩa là bạn đang biến mất, và trước khi thực tại của bạn mở ra, bạn sẽ phải mất đi từ đó hoàn toàn. Bạn sẽ phải vắng bóng trước khi bạn có thể cảm thấy sự hiện diện của thực tại của bạn. Trước khi bạn có thể cảm thấy tính đầy đủ của hiện diện, bạn sẽ phải trở thành trống rỗng tuyệt đối. Có lỗ hổng - bạn trở thành trống rỗng tuyệt đối, gần như vậy. Có lỗ hổng nhỏ và lỗ hổng đó là như cái chết. Bạn mất đi và Thượng đế còn chưa bước vào, chỉ là một khoảng hở nhỏ, nhưng khoảng hở nhỏ đó có vẻ giống như vô hạn.
Trong toà án có một vụ kiện, vụ kiện giết người, nhưng các hội thẩm và quan toà dự định quyết định rằng người này là vô tội. Bởi vì có các nhân chứng tin cậy, những người nói rằng chỉ trong ba phút người đó đã đi ra ngoài và thế rồi người đó trở lại trong họ. Chỉ ba phút người đó không có đó với họ, và dường như phạm tội giết người trong ba phút là quá nhiều. Thế rồi luật sư từ bên đối lập nói, "Để tôi thử một thực nghiệm." Ông ấy lấy chiếc đồng hồ ra từ trong túi và ông ấy nói, "Bây giờ, mọi người phải nhắm mắt lại và vẫn còn im lặng. Sau ba phút tôi sẽ cho các ông một hướng dẫn rằng ba phút qua rồi." Mọi người vẫn còn im lặng.
Nếu bạn vẫn còn im lặng trong ba phút, ba phút là lâu, rất lâu; chúng kéo dài rất lâu. Chúng dường như rất lâu, vô tận. Bạn đã bao giờ đứng - ai đó chết, một lãnh đạo chính trị hay ai đó, và bạn phải đứng một phút trong im lặng. Một phút đó có vẻ lâu tới mức bạn bắt đầu nghĩ rằng người lãnh đạo chính trị này đáng ra đã không chết.
Ba phút... và sau khi ba phút qua đi, ông luật sư nói, "Tôi chẳng có gì khác để nói cả." Và các bồi thẩm quyết định rằng người này đã phạm tội giết người. Họ đã thay đổi phán quyết của họ. Ba phút là lâu thế.
Bất kì khi nào bạn im lặng, một khoảnh khắc im lặng sẽ là rất, rất lâu. Và không thể nào hình dung được cái gì xảy ra khi bạn vắng mặt, một khoảnh khắc có thể là lỗ hổng, nhưng nó có vẻ gần như vĩnh hằng. Người ta đâm ra rất sợ. Người ta muốn quay lại, nắm lấy quá khứ.
Chẳng mấy chốc nỗi sợ đó sẽ nảy sinh. Nhớ thời điểm đó, đừng sợ. Đừng quay lại; đừng rơi lại. Đi tiếp. Chấp nhận cái chết đi, bởi vì chỉ từ cái chết mà cuộc sống mới dư thừa. Chỉ khi bạn chết, bạn mới đạt tới cái bất tử.
Nó bao giờ cũng có đó chờ đợi bạn. Nó không phải là cái gì đó ở bên ngoài bạn; nó là chính cốt lõi của bản thể bạn, cái bất tử. Nhưng bạn bị đồng nhất với cái hữu tử, với thân thể, với tâm trí. Đây là những thứ nhất thời, thay đổi. Đâu đó bên trong bạn có tâm thức thuần khiết, còn nguyên vẹn, không hư hỏng. Tâm thức thuần khiết đó là bản tính thực của bạn.
Toàn thể yoga là nỗ lực để đạt tới tính thuần khiết đó của bản thể, tới tính trinh nguyên đó và từ trinh nguyên đó, Jesus được sinh ra. Một khi bạn đã chạm tới tính trinh nguyên đó trong bạn, bạn được tái sinh; nó là việc phục sinh.
Để tôi là cái chết của bạn, để cho bạn có thể được phục sinh lần nữa. Thầy là cái chết và cuộc sống, cây chữ thập và việc phục sinh. Bạn đã loạng choạng vớ được chính xác phương pháp đúng. Bây giờ tiến lên trước. Thấm đẫm cái trống rỗng đó ngày càng nhiều hơn đi, trở thành trống rỗng. Chẳng mấy chốc, mọi sự thay đổi - cái trống rỗng biến mất. Đầu tiên mọi thứ khác biến mất và cái trống rỗng tụ lại bên trong bạn, thế rồi khi cái trống rỗng là toàn bộ nó cũng biến mất.
Phật thường nói với đệ tử của ông ấy, về hiện tượng này, "Cứ dường như ông đốt cây nến trong buổi tối." Cả đêm cây nến liên tục cháy; ngọn lửa cháy dần cây nến, chất liệu của cây nến. Ngọn lửa liên tục làm nó cháy. Cây nến cứ biến mất, biến mất, biến mất... Đến sáng cây nến đã biến mất. Khoảnh khắc cuối cùng, khi cây nến đã hoàn toàn biến mất, ngọn lửa nhảy lên và mất đi. Đầu tiên nó phá huỷ cây nến, thế rồi bản thân nó mất đi.
Cùng điều này xảy ra đầu tiên nếu bạn cố thấm đẫm cái trống rỗng, cái không, cái vô ngã, nó sẽ phá huỷ mọi thứ khác. Nó sẽ vẫn còn như ngọn lửa phá huỷ mọi thứ. Khi mọi thứ bị phá huỷ và bạn hoàn toàn trống rỗng, cú nhảy của ngọn lửa, và cái trống rỗng cũng mất đi. Đột nhiên bạn trở về nhà, được hoàn thành, tuôn trào. Đó là chỗ con người trở thành thượng đế.

0 Đánh giá

Ads Belove Post