Phụ lục 17. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Phụ lục 17. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 17. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Bạn đã từng hành thiền rất dũng cảm ở đây. Về nhà, bạn có thể cảm thấy một mình. Nhưng đừng cảm thấy nó như đơn độc. Nếu bạn sẵn sàng, tôi có thể giúp bạn ở đó nữa. Cứ nhớ tới tôi, cảm thấy sự hiện diện của tôi, và thế rồi thiền.
Không gian, khoảng cách, là vô nghĩa nếu có yêu. Bạn có thể ngồi ngay bên cạnh tôi và có thể có khoảng cách hàng dặm đường, hàng nghìn dặm. Bạn có thể ở xa hàng nghìn dặm với tôi, nhưng nếu có yêu, khoảng cách biến mất; bạn ở ngay bên cạnh tôi.
Yêu mang tính gần, yêu là sự gần gũi. Khoảng cách trong không gian, hay tính gần trong không gian, là vật lí và vô nghĩa. Dù bạn ở bất kì đâu, điều đó không tạo ra khác biệt. Nếu bạn có tình yêu sâu sắc với tôi, và nếu bạn có thể nhớ rằng yêu và buông xuôi với tôi, tôi sẽ có đólàm việc với bạn, bên trong bạn. Nhớ điều này, và thế thì bạn sẽ không bao giờ đơn độc hay một mình.
Thứ hai, khi người ta xuyên thấu sâu vào trong thiền, sợ nắm giữ bạn. Đôi khi người ta đương đầu với chết, người ta cảm thấy rằng bây giờ người ta sắp chết. Người ta quay lại, vội vàng quay lại bề mặt. Điều đó nhất định xảy ra. Trước khi bạn được tái sinh, bạn sẽ phải trải qua cái chết. Nhưng đừng sợ. Nếu một khoảnh khắc tới trong thiền của bạn khi bạn cảm thấy rằng bây giờ đây là khoảnh khắc cuối cùng và bạn sẽ không có khả năng quay lại với thế giới, với thân thể, cảm thấy cám ơn, cảm thấy biết ơn sâu sắc, và đón chào khoảng khắc này. Nó là khoảnh khắc hiếm hoi mà chỉ tới khi việc thiền của bạn đã đi rất sâu. Nó là dấu hiệu tốt; đón chào nó đi. Đừng sợ nó vì nếu bạn sợ bạn có thể lỡ nó; và một khi bị lỡ, có thể phải mất thời gian rất lâu để có được lại khoảnh khắc hiếm hoi đó. Thậm chí đôi khi nhiều kiếp có thể trôi qua trước khi người ta đi tới khoảnh khắc hiếm hoi đó lần nữa. Một khi sợ nắm giữ bạn, bạn trở nên sợ một cách vô ý thức, sâu sắc, và bạn không bao giờ quay lại điểm mà cái chết phải bị đương đầu lần nữa.
Nhớ điều này. Nhiều người đã bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc hiếm hoi. Biết cho rõ rằng chết đang ở đó rồi. Không phải là chết của bạn đâu, nhưng chết của bản ngã. Nhưng bởi vì bạn bị đồng nhất với bản ngã, bạn cảm thấy rằng "Mình sắp chết." Bạn không sắp chết chút nào! Bạn là bất tử, bạn là không chết. Không có khả năng nào; chết là điều không thể được duy nhất. Bạn không thể chết được; cho nên đừng sợ.
Nếu bạn cảm thấy sợ, bạn có thể nhớ tới tôi; và ngay cả trong khoảnh khắc chết đó, tôi sẽ có đó. Bạn có thể cảm thấy được tái cam đoan rằng tôi có đó và bạn sẽ không chết; ai đó có đó người sẽ giúp bạn.
Thứ ba, thiền cần nỗ lực vô cùng. Bạn phải làm điều đó liên tục. Làm thành điểm cần làm nó mọi ngày. Nếu bạn có thể chọn giờ nào đó, và làm nó trong giờ đặc biệt đó mọi ngày, điều đó sẽ là rất tốt. Nếu bạn có thể chọn một chỗ đặc biệt nữa, và có thể làm nó đều đặn tại chỗ đặc biệt đó, điều đó thậm chí sẽ còn giúp ích nhiều hơn. Nhưng nếu điều đó là không thể được, thì làm nó bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào.
Nếu bạn có thể tạo ra một chỗ đặc biệt - một ngôi đền nhỏ hay một góc trong nhà nơi bạn có thể thiền mọi ngày - thế thì đừng dùng góc đó cho bất kì chủ định nào khác, vì mọi chủ định đều có rung động riêng của nó. Dùng góc đó chỉ dành cho thiền và không gì khác. Thế thì góc đó sẽ trở thành được giao nhiệm vụ và nó sẽ đợi bạn mọi ngày. Góc đó sẽ giúp ích cho bạn, chỗ này sẽ tạo ra rung động đặc biệt, bầu không khí đặc biệt trong đó bạn có thể đi ngày càng sâu hơn dễ dàng hơn. Đó là lí do tại sao các đền chùa, nhà thờ và nhà thờ hồi giáo đã được tạo ra. Chỉ để có một chỗ chỉ được tồn tại dành cho cầu nguyện và thiền.
Nếu bạn có thể chọn một giờ đều đặn để thiền, điều đó cũng là rất giúp ích vì thân thể bạn, tâm trí bạn, là cái máy. Nếu bạn ăn trưa vào một giờ đặc biệt mọi ngày, thân thể bạn bắt đầu đòi thức ăn vào giờ đó. Đôi khi bạn thậm chí có thể giở thủ đoạn trên nó. Nếu bạn ăn trưa vào lúc một giờ và đồng hồ nói rằng bây giờ là một giờ, bạn sẽ đói - cho dù đồng hồ không đúng và lúc đó mới chỉ mười một hay mười hai giờ. Bạn nhìn đồng hồ, nó nói 'một giờ' rồi, và đột nhiên bạn cảm thấy cơn đói bên trong. Thân thể bạn là cái máy.
Tâm trí bạn cũng là cái máy. Thiền mọi ngày ở cùng một chỗ, vào cùng một giờ, và bạn sẽ tạo ra cơn đói cho thiền ở bên trong thân thể bạn và tâm trí sẽ yêu cầu bạn đivào trong thiền. Điều đó sẽ giúp ích. Không gian được tạo ra bên trong bạn mà sẽ trở thành cơn đói, cơn khát.
Lúc ban đầu điều đó là rất tốt. Chừng nào bạn chưa đi tới điểm mà thiền đã trở thành tự nhiên và bạn có thể thiền ở bất kì đâu, tại bất kì chỗ nào, vào bất kì lúc nào - mãi cho tới khoảnh khắc đó, dùng các nguồn lực máy móc này của thân thể và tâm trí như sự giúp đỡ đi.
Thứ tư, thiền này là hỗn độn vì việc tẩy rửa là cần thiết. Nó sẽ là khó cho bạn; bạn sẽ cảm thấy vụng về, lóng ngóng. Trở về gia đình, trở về với hàng xóm, bạn có thể cảm thấy, "Làm sao mình có thể làm được nó? Làm sao mình có thể la lên và phát điên? Mọi người sẽ nghĩ gì?"
Đừng quá bận tâm tới điều người khác nghĩ. Nếu bạn quá bận tâm với người khác và điều họ sẽ nghĩ, bạn không bao giờ có thể biến đổi bản thân bạn được. Thế thì bạn chỉ là nô lệ của ý kiến của người khác. Và họ sẽ không cho phép bạn đi ra ngoài họ theo bất kì cách nào. Họ chỉ có thể cho phép bạn được giống họ, không bao giờ khác với họ.
Một khi bạn nghĩ về biến đổi bản thân bạn, nhớ lấy, bây giờ bạn đang đi ra ngoài đám đông, ra ngoài xã hội. Không có cách khác. Nếu bạn quan tâm tới việc biến đổi bản thân bạn, bạn đang đi ra ngoài tâm trí của đám đông, ra ngoài tâm trí tập thể. Nhưng đây chỉ là vấn đề lúc ban đầu.
Nếu bạn liên tục hành thiền mà không lo nghĩ về điều mọi người nói... Nhiều nhất, họ có thể nói rằng bạn đã phát điên. Và họ không sai! Bạn đang phát điên! Bạn đang dùng cái điên như phương pháp. Nhưng nếu bạn có thể tiếp tục trong ít nhất ba tháng, họ sẽ bắt đầu thấynhiều khác biệt trong bạn. Cái gì đó mới đang xảy ra cho bạn.
Đợi trong ba tháng đi, và họ sẽ phải thay đổi ý kiến của họ. Thế rồi họ sẽ tới bạn để xin lời khuyên, vì họ cũng điên, và bây giờ bạn đang trở nên lành mạnh hơn; cái điên đang biến mất. Mắt bạn đang thay đổi; chúng đã trở thành im lặng hơn. Thái độ của bạn, cách tiếp cận của bạn, mối quan hệ của bạn, mọi thứ đều thay đổi. Bây giờ bạn ít giận hơn, ít ghét hơn, ít ghen tị hơn; yêu nhiều hơn, từ bi hơn, bất bạo hành hơn. Họ sẽ cảm thấy nó. Và chỉ cảm giác này sẽ làm thay đổi ý kiến của họ.
Đợi khoảnh khắc đúng đi. Ngay bây giờ, nhiều nhất, họ có thể nghĩ bạn điên. Để họ nghĩ điều đó; điều đó chẳng tạo ra khác biệt gì. Về căn bản, họ đã nghĩ rằng bạn điên. Không ai nghĩ rất tốt về bạn vì không ai nghĩ tốt về bất kì ai ngoại trừ bản thân người đó.
Ý kiến của bạn về hàng xóm của bạn là gì? Ý kiến của bạn về vợ bạn là gì? Ý kiến của bạn về chồng bạn là gì? Sâu bên dưới, mọi người đều nghĩ rằng người khác là thần kinh. Vợ biết rằng chồng có chút ít gàn dở, thần kinh, và chồng biết rằng vợ là điên và anh ta đang nghĩ làm sao cho cô ấy tới nhà phân tâm nào đó. Đây là cách mọi người nghĩ về người khác. Và mọi người đều đúng, vì mọi người đều điên.
Đừng quá lo nghĩ về người khác. Bạn có thể trở thành cá nhân chỉ nếu bạn đi ra ngoài ý kiến của người khác, nếu bạn liên tục đi theo cách riêng của bạn, không bị lo nghĩ về điều người khác nghĩ. Chỉ thế thì bạn sẽ trở thành cá nhân.
Từ này 'cá nhân - individual' là hay. Nó có nghĩa 'không phân chia được - indivisible'. Nếu bạn đi theo đám đông bạn bao giờ cũng là mảnh mẩu, bị phân chia. Bạnkhông thể trở thành một thể thống nhất vì đám đông lớn thế.
Tôi đã nghe nói về một cậu con trai. Tôi ở cùng một gia đình, và họ đã đem cậu này tới gặp tôi. Cậu ta đã trở nên hơi chút thần kinh. Tôi hỏi cậu ta, "Có chuyện gì vậy?"
Cậu ta nói, "Cháu không thần kinh, nhưng cả gia đình cháu đang tạo ra thần kinh trong cháu. Bố cháu nghĩ cháu phải trở thành bác sĩ. Mẹ cháu nghĩ cháu phải trở thành kĩ sư. Bác cháu nói rằng điều này là vô nghĩa. 'Không có nhu cầu trở thành bác sĩ hay kĩ sư. Trở thành nhà khoa học đi.' Tất cả họ đều ép cháu đi theo các hướng khác nhau. Cháu không biết cháu phải trở thành cái gì, định mệnh của cháu là gì. Quá nhiều người đang kéo cháu theo quá nhiều hướng. Đó là điều đang tạo ra thần kinh trong cháu."
Nếu bạn đi theo đám đông bạn sẽ bị thần kinh, mảnh mẩu, vì đám đông là lớn thế và mọi người đều kéo bạn theo cách riêng của họ, theo hướng riêng của họ. Bạn có nhiều hướng trong tâm trí, trong bản thể, nhiều người kéo. Bạn là mảnh mẩu. Quên đám đông đi. Không cho phép bất kì ai kéo và đẩy bạn. Bạn là cá nhân, đơn vị tự do.
Vẫn còn đích thực với bản thân bạn đi, và chẳng mấy chốc đám đông sẽ nhận ra thay đổi, biến đổi, chuyển hoá mà đã xảy ra cho bạn. Thế thì họ sẽ theo bạn. Thế thì họ sẽ hỏi lời khuyên của bạn.
Đây là cách thức của đám đông. Điều thứ nhất họ sẽ kiểm duyệt bạn. Nếu bạn khăng khăng, điều thứ hai họ sẽ phải chịu điều đó. Và nếu bạn vẫn khăng khăng, điều thứ ba họ sẽ tôn thờ bạn. Đó là điều bao giờ cũng xảy ra. Cho nên đừng lo nghĩ về nó.
Kết thúc quyển 'Thuật Giả kim mới hướng bạn vào trong'Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post