Read more
Thiền: Thú vị,
Sức sống, Phấn khởi và Sinh động - Osho
Bài nói về Thiền
Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi,
Có cái gì thầy có thể nói về điều đang xảy
ra cho Vimalkirti không?
Arup,
Không cái gì đang xảy ra cho
Vimalkirti – đích xác không cái gì, vì hư không là niết bàn. Phương Tây không
có ý tưởng về cái đẹp của hư không. Toàn thể thái độ phương Tây là hướng ngoại,
hướng tới các vật, hướng tới hành động. 'Hư không' có vẻ giống như trống rỗng –
nó không phải vậy.
Đây là một trong những khám phá
vĩ đại nhất của phương Đông: rằng hư không là không trống rỗng, ngược lại nó là
chính cái đối lập của trống rỗng. Nó là sự đầy, nó là sự tràn đầy.
Chia từ 'nothing – hư không' ra
làm đôi, làm nó thành 'no-thingness – không có vật', và thế thì đột nhiên nghĩa
của nó thay đổi, động thái thay đổi.
Hư không là mục đích của tính chất
sannyas. Người ta phải đi tới không gian nơi không cái gì xảy ra; mọi việc xảy
ra đều đã biến mất. Việc làm mất đi, người làm mất đi, ham muốn mất đi, mục
đích mất đi. Người ta đơn giản hiện hữu – thậm chí không một gợn sóng trong cái
hồ tâm thức, không âm thanh.
Thiền nhân gọi nó là ‘tiếng vỗ
tay của một bàn tay'. Bây giờ, một bàn tay không thể tạo ra âm thanh được; nó
là âm thanh vô âm, omkar, chỉ im lặng. Nhưng im lặng không phải là trống rỗng,
nó rất đầy. Khoảnh khắc bạn tuyệt đối im lặng, tuyệt đối được hoà điệu với tính
không, cái toàn thể giáng vào vạn, cõi bên kia xuyên thấu bạn.
Nhưng tâm trí phương Tây đã áp
đảo toàn thế giới: chúng ta đã trở thành 'người tham công tiếc việc'. Và toàn
thể cách tiếp cận của tôi là để giúp bạn trở thành số không. Số không là kinh
nghiệm hoàn hảo nhất trong cuộc sống; nó là kinh nghiệm về cực lạc.
Vimalkirti được ban phúc lành.
Anh ấy là một trong vài sannyasin được chọn của tôi, người không bao giờ dao động
cho một khoảnh khắc, người có sự tin cậy toàn bộ cho toàn thể thời gian anh ấy ở
đây. Anh ấy không bao giờ hỏi câu hỏi, anh ấy không bao giờ viết thư, anh ấy
không bao giờ đem tới bất kì vấn đề gì. Tin cậy của anh ấy là tới mức anh ấy dần
trở thành được hội nhập tuyệt đối với tôi. Anh ấy có một trong những cái tâm hiếm
hoi nhất; phẩm chất đó của tâm đã biến mất khỏi thế giới. Anh ấy thực sự là một
hoàng tử, thực sự hoàng gia, thực sự tiêu biểu nhất! Tính tiêu biểu nhất không
liên quan gì tới việc sinh, nó có cái gì đó liên quan tới phẩm chất của tâm. Và
tôi đã trải nghiệm anh ấy là một trong những linh hồn hiếm hoi nhất, đẹp nhất
trên trái đất. Vấn đề không phải chút nào là hỏi về anh ấy: Cái gì đang xảy ra?
Tất nhiên, người ta có xu hướng
nghĩ theo cách cũ theo đó người ta đã được nuôi dưỡng lớn lên, và đặc biệt hơn
thế là về người Đức!
Tôi đã nghe:
Một người Dức lên tới cõi trời
và gõ cửa. Thánh Peter mở một cửa sổ nhỏ và nhìn ra. Ông ấy hỏi, 'Ông bao nhiêu
tuổi?' Thế rồi ông ấy nhìn vào trong hồ sơ và rất phân vân vì người Đức nói, 'Bẩy
mươi.'
Ông ấy nói, 'Điều này không thể
đúng được. Theo hồ sơ của ông về các giờ làm việc ông phải ít nhất một trăm bốn
mươi ba tuổi!'
Người Đức liên tục làm việc.
Người Đức đại diện cho điều tối thượng trong tâm trí phương Tây, hệt như Ấn Độ
đại diện cho điều tối thượng trong tâm trí phương Đông. Người Ấn Độ bao giờ
cũng ngồi im lặng, không làm gì, chờ đợi cho xuân tới để cho cỏ có thể tự nó mọc
lên. Và nó thực sự mọc lên!
Bé Joey đang ngồi ngoài trời dưới
cây thì nó nghe thấy tiếng mẹ nó kêu từ trong nhà, 'Joey, con đang làm gì đấy?'
'Chẳng làm gì, Mẹ à,' nó đáp.
'Không, thực sự, Joey, con đang
làm gì?'
'Con đã nói con không làm gì
mà.'
'Đừng nói dối mẹ! Nói cho mẹ
con đang làm gì!'
Tại điểm này Joey thở dài, nhặt
một viên đá và ném đi vài mét. 'Con đang ném đá!' nó nói.
'Đó là điều mẹ nghĩ con đang
làm! Giờ dừng nó ngay lập tức!'
'Trời ơi!' Joey tự nói với
mình. 'Không ai để cho mình không làm gì chút nào nữa!'
Cái gì đó phải được làm...
Không ai tin – bạn sẽ không tin tôi khi tôi nói Vimalkirti đang không làm gì,
chỉ hiện hữu.
Ngày anh ấy bị xuất huyết tôi
có chút lo nghĩ về anh ấy, do đó tôi bảo sannyasin bác sĩ của tôi giúp anh ấy vẫn
còn trong thân thể ít nhất bẩy ngày. Anh ấy đang làm hay thế và tốt thế, và thế
rồi chỉ đến cuối đột nhiên khi công việc còn chưa hoàn thành... Anh ấy đang ở
ngay trên bờ - một cú đẩy chút ít và anh ấy sẽ trở thành một phần của cõi bên
kia.
Thực ra, đó là lí do tại sao
tôi muốn có một trong những trung tâm y tế hiện đại nhất có trong tâm xã. Nếu
ai đó ngay trên bờ miệng và có thể được giúp đỡ về mặt y tế để vẫn còn trong
thân thể thêm vài ngày nữa, thế thì người đó không cần quay lại cuộc sống nữa.
Nhiều câu hỏi đã chuyển tới tôi
về điều tôi nghĩ về việc sống qua phương pháp nhân tạo. Bây giờ, anh ấy đang thở
nhân tạo. Anh ấy chắc đã chết cùng ngày – anh ấy gần như đã chết. Không có các
phương tiện nhân tạo này anh ấy chắc đã ở trong thân thể khác, anh ấy chắc đã
đi vào bụng mẹ khác. Nhưng thế thì tôi sẽ không sẵn có ở đây đến lúc anh ấy tới.
Ai biết liệu anh ấy sẽ có thể tìm một Thầy hay không? – và một Thầy điên khùng
như tôi!
Và một khi một ai đó đã từng được
kết nối sâu sắc thế với tôi, không Thầy khác nào sẽ làm được. Họ sẽ có vẻ nhạt
nhẽo thế, đờ đẫn thế, chết thế!
Do đó tôi muốn anh ấy nấn ná
thêm chút nữa. Đêm hôm trước anh ấy đã xoay xở: anh ấy đã đi qua biên giới từ
làm sang vô làm. ‘Cái gì đó’ đó vẫn ở trong anh ấy bị rơi rụng đi. Bây giờ anh ấy
sẵn sàng, bây giờ chúng ta có thể nói lời tạm biệt anh ấy, bây giờ chúng ta có
thể mở hội, bây giờ chúng ta có thể cho anh ấy lễ tiễn đưa.
Cho anh ấy cuộc hành trình thuận
lợi cực lạc! Để anh ấy đi cùng với điệu vũ của bạn, với lời ca của bạn!
Khi tôi tới thăm anh ấy, đây là
điều được xảy ra giữa tôi và anh ấy. Tôi đợi bên cạnh anh ấy với mắt nhắm – anh
ấy hạnh phúc mênh mông. Thân thể không còn sử dụng được thêm gì nữa... Nhà giải
phẫu, nhà giải phẫu thần kinh và các bác sĩ khác đều lo nghĩ; họ cứ hỏi đi hỏi
lại, truy hỏi về tôi đã làm gì, tại sao tôi muốn anh ấy ở trong thân thể, vì dường
như chẳng còn hi vọng gì trong nó – cho dù anh ấy bằng cách nào đó vẫn xoay xở
làm sống bộ não mà chắc không bao giờ có khả năng vận hành đúng. Và tôi không
muốn anh ấy ở trong trạng thái đó. Tốt hơn cả là anh ấy đi.
Và họ lo nghĩ về tại sao tôi muốn
anh ấy tiếp tục thở nhân tạo. Cho dù tim anh ấy thỉnh thoảng đã dừng, bằng cách
nhân tạo, tim anh ấy phải được kích thích lần nữa. Thận của anh ấy bắt đầu
không làm việc hôm qua, sọ của anh ấy đã bị khoan ra – có sưng tấy lớn thế bên
trong. Đây là cái gì đó bẩm sinh; nó nhất định xảy ra – nó là chương trình trong
thân thể anh ấy.
Nhưng anh ấy đã xoay xở hay:
trước khi nó có thể xảy ra anh ấy đã dùng cuộc sống này cho việc nở hoa tối thượng.
Chỉ chút ít đã còn lại; đêm qua ngay cả điều đó đã biến mất.
Cho nên đêm qua khi tôi bảo anh
ấy, 'Vimalkirti, bây giờ bạn có thể đi vào cõi bên kia với mọi phúc lành của
tôi,' anh ấy gần như reo lên trong vui mừng, 'Tuyệt vời!' Tôi bảo anh ấy,
'Không lâu đâu!'
Và tôi kể cho anh ấy một câu
chuyện...
Quạ bay đến ếch và nói, 'Sắp có
bữa tiệc lớn trên cõi trời!'
Ếch mở mồm to ra và nói, 'Tuyệt
vời!'
Quạ tiếp tục, 'Có thức ăn và đồ
uống ngon!'
Và ếch đáp, 'Tuyệt vời!'
'Và sẽ có đàn bà đẹp, và nhóm
Rolling Stones sẽ chơi!'
Ếch mở miệng thậm chí còn rộng
hơn và kêu lên, 'Tuyệt vời!'
Thế rồi quạ nói thêm, 'Nhưng bất
kì ai có mồm to sẽ không được vào đâu!'
Ếch bĩu môi và lẩm bẩm, 'Cá sấu
đáng thương! Nó sẽ bị thất vọng!'
Arup, Vimalkirti là đẹp hoàn hảo.
Anh ấy sẽ không cần quay lại lần nữa trong thân thể; anh ấy sẽ thức tỉnh, anh ấy
sẽ đi vào trong trạng thái Phật tính.
Cho nên tất cả các bạn phải hân
hoan, nhảy múa và ca hát và mở hội! Các bạn phải học cách mở hội cho việc sống
và cách mở hội cho việc chết. Sống thực sự không lớn được như chết có thể lớn,
nhưng chết có thể lớn chỉ nếu người ta đạt tới trạng thái thứ tư, turiya.
Bình thường khó tách đồng nhất
khỏi thân thể và não và tim, nhưng điều đó xảy ra rất dễ dàng cho Vimalkirti.
Anh ấy phải trở nên không bị đồng nhất vì thân thể đã chết – nó đã chết trong
năm ngày rồi – não đã mất, tim đã ở xa.
Tai nạn này là tai nạn cho những
người ở bên ngoài, nhưng với bản thân Vimalkirti nó đã chứng tỏ là phúc lành
trá hình. Bạn không thể bị đồng nhất với thân thể như vậy: thận không làm việc,
việc thở không làm việc, tim không làm việc, não bị hỏng toàn bộ. Làm sao bạn
có thể bị đồng nhất với thân thể như vậy? Không thể được. Chỉ chút ít tỉnh táo
và bạn sẽ trở nên tách rời – và tỉnh táo chừng nấy anh ấy có, chừng nấy anh ấy
đã trưởng thành. Cho nên anh ấy lập tức trở nên nhận biết rằng 'Mình không là
thân thể, mình không là tâm trí, mình cũng không là trái tim.' Và khi bạn đi ra
bên ngoài ba điều này, cái thứ tư, turiya, được đạt tới, và đó là bản tính thực
của bạn. Một khi điều đó được đạt tới nó không bao giờ bị mất.
Anh ấy thích chuyện cười của
tôi và đây sẽ là bài giảng cuối cùng cho anh ấy, cho nên hai chuyện cười dành
cho anh ấy:
Một đôi người Italy xô vào bệnh
viện vì người vợ sắp đẻ con. Trên đường có một tai nạn ô tô khủng khiếp và anh
chồng kết thúc trong bệnh viện trong mê man.
Khi cuối cùng anh ta tỉnh dậy,
anh ta được bảo anh ta đã ở trong cơn mê suốt ba tháng và rằng vợ anh ta vẫn khoẻ
và anh ta tự hào là người bố của con sinh đôi, một trai và một gái.
Ngay khi anh ta có thể về, anh
ta rời khỏi bệnh viện để về cùng gia đình và sau khi về nhà một chút anh ta hỏi
vợ những cái tên cô ấy đã đặt cho con.
Người vợ đáp, 'Thế này-a, theo
truyền thống Italy-a, em đã không đặt tên cho chúng. Chính-a người-a tại chỗ đặt
tên-a cho bé mới sinh, và vì anh đang vô ý thức nên việc này-a chuyển cho anh của
anh.'
Nghe thấy điều này, anh chồng rất
bực mình, nói, 'Anh của anh là kẻ ngốc-a! Anh ấy không biết-a cái gì cả! Vậy
anh ấy đã-a đặt tên cho chúng là gì-a?'
Người vợ nói, 'Anh ấy đặt tên
cho con gái-a là Denise.'
'Này,' anh chồng nói, 'điều
đó-a cũng không-a tệ! Còn-a thằng cu?
'Con trai anh ấy đặt tên là
cháu trai Da.'
Abe Einstein sở hữu một công ti
chế tạo đinh ở Ohio. Anh ta làm việc tốt tới mức anh ta có thể đảm đương được
việc dành kì nghỉ đông ở Miami. Vấn đề duy nhất là ở chỗ anh ta không tin vào
con trai mình, Max, có có đủ khôn ngoan để quản lí doanh nghiệp khi anh ta vắng
mặt. Bạn của Abe, Moishe, thuyết phục anh ta cứ đi nghỉ đông, chỉ ra rằng Max sẽ
kế thừa doanh nghiệp một ngày nào đó, cho nên anh ta nên được cho cơ hội chứng
tỏ bản thân anh ta bây giờ.
Abe có thời gian thoải mái ở
Miami cho tới khi anh ta nhận được một bản của tờ tạp chí Nails Quarterly.
Trong tạp chí này có một trang trọn đăng quảng cáo cho Đinh của Einstein với bức
hình Jesus bị đóng đinh trên cây chữ thập. Lời chú thích viết: 'Họ đã dùng đinh
của Einstein!'
Abe gọi điện ngay cho Max, 'Đừng
bao giờ nói điều như thế lần nữa!'
Max khẳng định với bố anh ta rằng
anh ta đã hiểu. Abe cảm thấy được đảm bảo mãi cho tới khi anh ta nhận được số
tiếp của Nails Quarterly, có chứa một quảng cái chỉ ra Jesus đang nằm trên đất
dưới cây chữ thập với lời chú thích: 'Họ đã không dùng đinh của Einstein!'
Đây là ‘ba L’ của Phylousia (Kiến
sinh) của tôi: life-sống, love-yêu, laughter-tiếng cười. Sống chỉ là hạt mầm,
yêu là hoa, tiếng cười là hương thơm. Chỉ được sinh ra là không đủ, người ta phải
học nghệ thuật sống; đó là A của thiền. Thế rồi người ta phải học nghệ thuật
yêu; đó là B của thiền. Và thế rồi người ta phải học nghệ thuật cười; đó là C của
thiền. Và thiền chỉ có ba chữ: A,B,C.
Cho nên hôm nay bạn sẽ phải làm
lễ tiễn biệt đẹp cho Vimalkirti. Làm nó với tiếng cười lớn. Tất nhiên, tôi biết
bạn sẽ nhớ anh ấy – ngay cả tôi sẽ nhớ anh ấy. Anh ấy đã trở thành một phần thế
của tâm xã, được tham gia sâu sắc thế với mọi người. Tôi sẽ nhớ anh ấy nhiều
hơn bạn vì anh ấy là người gác trước cửa phòng tôi, và bao giờ cũng là niềm vui
khi đi ra khỏi phòng và thấy Vimalkirti bao giờ cũng đứng đó mỉm cười. Bây giờ
điều đó sẽ không thể có được nữa.
Nhưng anh ấy sẽ ở quanh đây
trong nụ cười của các bạn, trong tiếng cười của các bạn. Anh ấy sẽ ở đây trong
hoa, trong mặt trời, trong gió, trong mưa. Vì không cái gì đã bao giờ bị mất –
không ai thực sự chết, người ta trở thành một phần của vĩnh hằng.
Cho nên cho dù bạn sẽ cảm thấy
nước mắt, để cho nước mắt đó là nước mắt của niềm vui – vui về điều anh ấy đã đạt
tới. Đừng nghĩ về bản thân bạn, rằng bạn sẽ thiếu anh ấy, nghĩ về anh ấy đi, rằng
anh ấy được hoàn thành. Và đây là cách bạn sẽ học, vì sớm hay muộn nhiều
sannyasin nữa sẽ đi vào cuộc hành trình tới bờ xa hơn và bạn sẽ phải học cho họ
việc tiễn biệt đẹp. Sớm hay muộn tôi sẽ phải đi, và đây là cách bạn cũng sẽ học
để cho tôi việc tiễn biệt bằng tiếng cười, điệu vũ, bài ca.
Toàn thể cách tiếp cận của tôi là của mở hội. Tôn giáo với tôi không là gì ngoài toàn thể phổ của mở hội, toàn thể cầu vồng, đủ mọi mầu sắc của mở hội. Làm nó thành cơ hội lớn cho bản thân bạn đi, vì trong mở hội việc ra đi của anh ấy nhiều người trong các bạn có thể đạt tới những chiều cao lớn hơn, tới những chiều mới của hiện hữu, điều đó sẽ là có thể. Đây là những khoảnh khắc không nên bị bỏ lỡ; đây là những khoảnh khắc nên được dùng tới năng lực đầy đủ nhất của chúng.
Tôi hạnh phúc với anh ấy... và nhiều người trong các bạn đang sẵn sàng theo cùng cách. Tôi thực sự hạnh phúc với người của tôi! Tôi nghĩ chưa bao giờ có một thầy có nhiều đệ tử hay thế. Jesus rất nghèo theo nghĩa đó – không một đệ tử trở nên chứng ngộ. Phật là giầu có nhất trong quá khứ, nhưng tôi quyết tâm đánh bại Phật Gautam!
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Ý tưởng của tôi về thời gian tốt đẹp là đi tới một nhà hàng Pháp ngon, ăn thức ăn ưa thích của tôi, hút thuốc giữa các món, nghe nhạc, uống nhiều rượu và đọc tiểu thuyết hấp dẫn – tất cả cùng một lúc. Phải làm gì? T.b. Tôi ở trong nhóm zazen vào khoảnh khắc này.
Anand Surendra,
Zazen và Vipassana – hai nhóm này cho mọi người những ý tưởng hay thế! Mọi ngày tôi nhận được nhiều bức thư từ các nhóm Zazen và Vipassana – không nhóm nào khác nêu ra những ý tưởng hay như vậy, vì ngồi im lặng không làm gì, người ta bắt đầu tưởng tượng đủ mọi thứ. Ý tưởng của bạn chỉ là tuyệt vời!
Anh trai của Vimalkirti, Georg, đang ở đây. Anh ấy đã gửi cho tôi định nghĩa hay về khác biệt giữa cõi trời và địa ngục. Surendra, điều đó sẽ giúp bạn.
Cõi trời là khi người Anh là cảnh sát, người Đức là kĩ sư, người Italy là người yêu, người Thuỵ Sĩ là người tổ chức và người Pháp là đầu bếp.
Địa ngục là khi người Đức là cảnh sát, người Anh là đầu bếp, người Pháp là kĩ sư, người Italy là người tổ chức và người Thuỵ Sĩ là người yêu.
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi,
Thầy đã hoàn toàn quên mất chúng tôi sao, người Polack đáng thương?
Rupam,
Tôi không thể nào quên được người Polacks, nhưng thỉnh thoảng bạn nhắc nhở tôi cũng tốt vì tôi phải chăm nom nhiều loại kẻ ngốc tới mức tôi không thể dành toàn thể thời gian của mình cho người Polacks!
Thuốc lá Marlboro được quảng cáo lần đầu tiên trên truyền hình Ba Lan gần đây. Đáp ứng làm giật mình người điều hành quảng cáo trên toàn thế giới... số bán ngựa và mũ cao bồi tăng vọt lên năm trăm phần trăm!
Ở dưới đáy của chai Coca-Cola Ba Lan có viết gì? 'Mở đầu kia.'
Bạn đã nghe nói về người Polack mất bạn gái không? Anh ta không thể nhớ được chỗ anh ta đã nằm lên cô ấy.
Làm sao bạn có thể biết liệu một người Polack đã ở trong sân sau nhà bạn? Rác hết rồi và chó mang thai.
Họ gọi người Polack lấy con tinh tinh là gì? Kẻ bon chen.
Bạn được gì khi người Polack lấy con tinh tinh? Con tinh tinh trì độn.
Bạn có nghe nói về người Polack nghĩ cô đánh máy của mình mang thai khi bỏ qua hai kì kinh nguyệt?
Người Polack bôi dầu mỡ cho xe của mình thế nào?
Anh ta chẹt lên người Italy.
Bạn có nghe nói về người Polack lười thế, anh ta đã cưới một cô gái đang có thai?
Người Polack được hỏi trong thảo luận chính trị, 'Anh muốn làm gì với Trung Quốc đỏ?'
Anh ta nói anh ta sẽ để nó lên khăn bàn mầu tía.
Hai phi hành gia Ba Lan đang ở trong không gian bên ngoài. Một người đang bước đi bên ngoài con tầu và sau một chốc anh ta muốn vào lại. Anh ta gõ cửa và anh chàng bên trong nói 'Ai ở đó không?'
Người mẹ Ba Lan đang làm bánh. Con trai cô ấy đi vào nhà và hỏi, 'Mẹ ơi, con có thể liếm bát không?' 'Không,' cô ấy nói, 'xả trôi nó như mọi người khác.'
Một người Polack bước vào cửa hàng thịt với một con lợn. Con lợn nói, 'Này, tôi có thể có được bao nhiêu cho người Polack này?'
Câu hỏi cuối cùng
Osho ơi,
Mẹ chúng tôi thực sự phát cuồng khi ở đây. Vào buổi sáng trước bài giảng bà ấy đi nhà thờ Cơ đốc giáo, và sau đó bà ấy tới bài giảng – và thậm chí vẫn thích thú nó! Bà ấy đã bắt đầu mặc trang phục đỏ và bà ấy cười và khóc nhiều. Và thầy có biết rằng xơ khác của chúng tôi là xơ Cơ đốc giáo không? Cái gì xảy ra?
Prem Bijo and Prem Cordula,
Đây là dấu hiệu tốt rằng mẹ bạn sắp phát cuồng, vì đó là cách duy nhất để thoát khỏi cái gọi là lành mạnh của Cơ đốc giáo. Và bạn cảm thấy phân vân rằng:
Vào buổi sáng bà ấy đi nhà thờ Cơ đốc giáo, và sau đó bà ấy tới bài giảng – và thậm chí vẫn thích thú nó!
Không có vấn đề gì trong đó; nó rất nhất quán. Sau nhà thờ Cơ đốc giáo người ta nhất định thích thú nó ở đây! Toàn thể công trạng thuộc về nhà thờ Cơ đốc giáo. Sau địa ngục bạn sẽ thích thú bất kì cái gì!
Nhưng tôi lo lắng về chị bạn, người là xơ Cơ đốc giáo...
Bạn có biết thức ăn ưa chuộng của sư Cơ đốc giáo là gì không?
Sữa cho trẻ em có bơ nóng!
Để cho bà ấy cuồng thêm chút nữa! Bà ấy đang trên đường đúng.
Những tu sĩ này – Cơ đốc giáo, Hindu, Do Thái, Mô ha mét giáo – họ là cùng người. Họ nói rất nhất quán, thượng đế học của họ là rất hệ thống, logic. Nó hấp dẫn cái đầu, nhưng chỉ cho cái đầu thôi – và bạn không phải là cái đầu. Nó phá huỷ trái tim bạn.
Chức năng của tôi ở đây là làm cho trái tim bạn đập nhanh hơn, để đem nhiều năng lượng của bạn tới trái tim, vì chỉ từ trái tim nó mới có thể đi tới hiện hữu; không có trái tim nó không bao giờ có thể đạt tới hiện hữu. Từ cái đầu không có con đường trực tiếp tới hiện hữu, nó phải đi qua trái tim.
Và bất kì khi nào bạn đã sống đủ lâu trong cái đầu và bạn bắt đầu trượt vào trong trái tim, bạn bị xé ra từng mảnh. Bạn sẽ khóc, bạn sẽ cười – bạn sẽ cười vì trái tim và bạn sẽ khóc vì cái đầu! Và bạn sẽ cảm thấy mất trí, bị xé tan ra, vì bạn sẽ không ở đây không ở kia; bạn sẽ là một loại quên lãng.
Gạt bỏ các tu sĩ là hiện tượng khó khăn, nhưng một khi bạn ở đây điều đó nhất định xảy ra. Và nếu mẹ bạn đã bắt đầu trở nên hơi chút điên khùng điều đó có nghĩa là bà ấy đang bắt bệnh này – bệnh mầu cam!
Fred Tannenbaum đến một thị trấn nhỏ miền Nam. Ở đó anh ta gặp một cô gái và rơi vào yêu điên cuồng. Anh ta gọi điện cho mẹ mình để nói cho bà ấy anh ta muốn lấy vợ. Vâng, cô gái là người Do Thái.
'Nhưng con phải lấy vợ theo giáo sĩ chứ!' bà Tannenbaum khăng khăng.
'Chẳng có giáo sĩ nào quanh đây cả!' Fred nói.
'Mẹ sẽ gửi cho con một người!'
Và vậy rồi bà Tannenbaum khởi hành tới giáo đường Lower East Side của mình. Bà ấy van nài ông giáo sĩ già của mình đi cùng xuống miền Nam để lấy vợ cho con trai bà, và ông ấy đồng ý. Với sự kiện này ông giáo sĩ đội chiếc mũ lông hải li tốt nhất của mình, bộ com lê đám cưới lụa đen ưa thích và áo choàng thầy tu đen dài chấm đất của mình.
Khi họ ta khỏi máy bay bà Tannenbaum chỉ cho người lái xe taxi địa chỉ của con gái, nhưng bằng cách nào đó này khác anh ta thả họ xuống chỗ sai rồi lái đi mất. Bà Tannenbaum, cùng giáo sĩ trong thị trấn, đi lên đi xuống các phố tìm Freddie và cô dâu tương lai của anh ta. Khi họ đi dọc phố họ dường như thu hút một toán đi theo sau lớn dần. Đến lúc họ tìm thấy địa chỉ đúng đã có cả tá người đi sau họ, nhìn vào ông giáo sĩ.
Ông giáo sĩ vươn mình lên chiều cao đầy đủ và đối diện với đám đông người miền Nam. 'Có chuyện gì vậy?'
Ông ấy nói. 'Các vị chưa bao giờ thấy người Yankee trước đây à?'
Logic nhưng ngớ ngẩn, nực cười!
Sân golf bị ám bởi con ma tinh quái đã khai thác những tham vọng tuyệt vọng của những người chơi kém. Nó lẻn tới bên cạnh một người không may mắn, người vừa đánh hỏng đường lăn bóng trong cuộc thi câu lạc bộ.
'Này,' nó nói, 'nếu ông đồng ý không bao giờ tán đàn bà, ve gái hay lấy vợ, tôi sẽ giúp ông thắng.'
'Được!' người chơi golf trẻ kêu lên với việc bỏ tuyệt vọng dòng dõi của mình.
Khi người chơi golf ở trong nhà câu lạc bộ thay quần áo và nhận lời chúc mừng của các thành viên, con ma nhảy lên giá của tủ khoá.
'Này,' con yêu lùn nói, 'ta phải có tên ông làm kỉ lục cho ta. Nó là gì?'
'Cha Murphy,' người chơi golf cười toe toét khi ông ta chỉnh lại cổ cồn La mã của mình.
Những người này là tinh ranh! Tinh ranh của họ xuất hiện như tính láu cá. Bản thân họ mệt mỏi với điều họ đang làm, chán, hoàn toàn chán; niềm vui duy nhất của họ là làm cho người khác chán. Khi họ thành công với điều đó họ cảm thấy chút ít hạnh phúc.
Mẹ bạn phải đã đủ chán rồi, do đó bà ấy đang thích thú điều đó ở đây, vì đây là thế giới khác toàn bộ. Đây không phải là sách phúc âm, đây là chuyện tầm phào! Và tôi không nói về tôn giáo, tôi đang truyền đạt nó. Và tôi không là tu sĩ. Tôi đơn giản tận hưởng bản thân tôi, và bất kì ai muốn tham gia vào trong cuộc chơi miệt mài này đều được đón chào.
Người chơi golf có một ngày tai hại. Anh ta có điểm bogey chín lỗ và ba điểm bogey kép. Thế rồi ở lỗ thứ mười tám anh ta còn cách sáu phân chốt để có điểm birdie có thể, nhưng cho dù thế anh ta đã không thể làm được điều đó. Anh ta đánh ba cú cho chìm bóng để được điểm bogey khác.
Tại điểm đó, có thể hiểu được, thần kinh anh ta rạn nứt và anh ta sụp đổ. Anh ta ném bóng vào rừng, bẻ gảy gậy đánh golf bằng đầu gối, và ngồi trên cỏ xanh và bắt đầu khóc.
'Ôi!' anh ta rền rĩ. 'Ôi! Ôi! Tôi sẽ từ bỏ nó! Tôi sẽ từ bỏ nó! Tôi sẽ từ bỏ nó!'
Một người chơi golf khác đang đứng cạnh nói, 'Đừng coi nó nặng nề thế. Chỉ bởi vì ngày xấu thôi, đừng từ bỏ golf! '
'Ôi không,' người này than vãn. 'Tôi sẽ không từ bỏ golf đâu. Tôi sẽ từ bỏ địa vị mục sư!'
Mẹ bạn đã đi tới thời điểm đúng. Vẫn còn có thể lấy cú nhảy lượng tử từ việc chán cái gọi là tính tôn giáo vào trong tính thượng đế sống thực.
Chúng ta đang tạo ra ở đây một bầu khí hậu cho sống, yêu, cười. Đây là cơ hội lớn nếu bạn có đủ can đảm – bạn có thể hoàn thành định mệnh của bạn.
Giờ là 9.05, và tôi đồng ý với Vimalkirti rằng vào 8.30 anh ấy có thể rời khỏi thân thể, vậy là anh ấy đã bỏ lại thân thể. Vào 9.30 anh ấy sẽ ở đây, và tôi sẽ quay lại để cho anh ấy lời chào tạm biệt. Sẵn sàng đi, hân hoan, nhảy múa – nhảy múa để từ bỏ! Để anh ấy đi như hoàng tử. Anh ấy đã là hoàng tử. Mọi người trong các sannyasin của tôi đều là hoàng tử.
Tôi không tin vào người ăn xin, tôi chỉ tin vào hoàng đế!
Kết thúc quyển 'Thiền: Thú vị...' - Quay về Mục lục
0 Đánh giá