Read more
Chúng ta đã nói về hai mặt gắn
liền với hành trình tâm linh: thanh lọc của cơ thể và thanh lọc của ý nghĩ. Cảm
xúc là lớp sâu hơn cơ thể và ý nghĩ. Thanh lọc của cảm xúc mang phẩm chất quan
trọng nhất. Trong hành trình tâm linh và thiền, thanh lọc của cảm xúc hữu ích
hơn của cơ thể và ý nghĩ. Như thế là do người ta không sống theo ý nghĩ nhiều lắm,
người ta sống theo cảm xúc của mình nhiều hơn. Người ta nói rằng con người là động
vật dựa vào lý trí, nhưng điều này là không đúng. Bạn không làm nhiều điều
trong cuộc sống như là kết quả của suy nghĩ, phần lớn những gì bạn làm chịu ảnh
hưởng bởi cảm xúc. Hận thù của bạn, giận dữ của bạn, tình yêu của bạn - tất cả
đều liên quan đến cảm xúc của bạn, không phải ý nghĩ của bạn.
Hầu hết những hoạt động trong
cuộc đời bạn bắt nguồn từ thế giới cảm xúc, không từ thế giới của ý nghĩ. Bạn
cũng hẳn nhận thấy rằng bạn nghĩ một điều, và khi thời điểm tới bạn làm gì đó
khác. Lý do cho điều này là có khác biệt cơ bản giữa cảm xúc và ý nghĩ. Bạn có
thể quyết định rằng bạn sẽ không trở nên tức giận; bạn có thể nghĩ rằng tức giận
là xấu nhưng khi tức giận nắm lấy bạn thì suy nghĩ bị đặt ra rìa và bạn trở nên
giận dữ.
Chừng nào biến đổi trong thế giới
cảm xúc chưa xảy ra, chỉ nghĩ và suy tính thôi không thể mang lại cuộc cách mạng
trong cuộc sống. Đó là lý do tại sao trong hành trình tâm linh điểm mấu chốt nhất
là cảm xúc. Vì vậy sáng nay chúng ta sẽ thảo luận làm thế nào để mang tới thanh
lọc của cảm xúc.
Trong nhiều chiều mà cảm xúc
xâm chiếm tôi muốn nhấn mạnh tới bốn chiều. Tôi sẽ nói về bốn khía cạnh mà qua
đó cảm xúc trở nên tinh khiết. Đây cũng là bốn khía cạnh có thể hoán chuyển và
trở thành nơi ươm trồng cho những cảm giác uế tạp. Khía cạnh đầu tiên trong các
khía cạnh này là thân thiện, thứ hai là từ bi, thứ ba là hân hoan và thứ tư là
biết ơn. Nếu bạn vốn đã có sẵn bốn cảm xúc này trong cuộc sống thế thì bạn sẽ đạt
được tinh khiết của cảm xúc.
Bốn chiều này mỗi chiều đều có
mặt trái của chúng. Đối lập của thân thiên là căm ghét và thù địch, đối lập của
từ bi là tàn nhẫn, bạo lực và độc ác, đối lập của hân hoan là buồn rầu, khổ sở,
đau đớn và lo lắng, đối lập của biết ơn là vô ơn. Cuộc sống và cảm xúc của người
nào nằm trong bốn mặt đối lập này là đang trong trạng thái cảm xúc uế tạp, và
người nào bắt rễ vào bốn mặt đầu tiên chính là bắt rễ vào cảm xúc tinh khiết.
Bạn nên tìm ra cái gì ảnh hưởng
tới cảm xúc của bạn, cái gì dịch chuyển cảm xúc của bạn. Có đúng là thay vì
thân thiện, thù địch và chống đối đang nổi trổi hơn trong cuộc sống của bạn? Có
đúng là thay vì thân thiện bạn lại dễ dàng bị lay động bởi thù địch, bởi chống
đối? Bạn có chịu tác động dễ dàng hơn bởi nó? Bạn có chịu kích động dễ dàng hơn
bởi nó? Bạn có nhận thêm nhiều năng lượng hơn từ nó? Như tôi đã nói trước đấy
giận dữ có năng lượng, nhưng thân thiện cũng có năng lượng. Người nào chỉ biết
cách tập hợp năng lượng của giận dữ sẽ lỡ đi chiều chính yếu trong cuộc đời.
Người chưa học được cách thức tỉnh năng lượng của thân thiện là người vốn chỉ mạnh
mẽ trong tình huống thù địch và trở nên yếu đuối trong tình huống thân thiện.
Bạn có thể không ý thức rằng mọi
quốc gia trên thế giới trở nên yếu hơn suốt thời kỳ hòa bình, và suốt thời gian
chiến tranh họ trở nên mạnh hơn. Tại sao vậy? - bởi họ không biết cách tạo ra
năng lượng của thân thiện. Im lặng không là sức mạnh với bạn, nó là điểm yếu.
Đây là lý do tại sao Ấn Độ, một quốc gia từng nói rất nhiều về bình an và yêu
thương, lại trở nên bất lực như vậy - bởi thông thường cách duy nhất để cảm thấy
sức mạnh là thù địch.
Hitler đã viết trong tự truyện:
Nếu bạn muốn tạo nên một quốc gia mạnh thì hãy giả vờ rằng bạn có kẻ thù hoặc tạo
nên kẻ thù thực sự. Hãy nói với quốc gia rằng có kẻ thù ở khắp nơi, ngay cả khi
không có. Khi mọi người tin rằng họ bị bao vây bởi kẻ thù thì nó sẽ tập hợp nhiều
sức mạnh và năng lượng.
Đây là lý do tại sao Hitler đã
giả vờ rằng người Do thái là kẻ thù - nó không là sự thật - và trong mười năm
ông ta đã thuyết giảng và lý giải trước toàn đất nước rằng, “Người Do thái là kẻ
thù của chúng ta và chúng ta sẽ phải bảo vệ bản thân trước họ”. Nhiều năng lượng
đã được tập hợp. Tất cả sức mạnh của nước Đức đi ra qua thù địch, tất cả sức mạnh
của Nhật đi ra qua thù địch. Ngày nay, sức mạnh của Mỹ và Nga cũng đi ra qua
thù địch.
Cho tới giờ lịch sử loài người
cho thấy rằng chúng ta chỉ biết cách làm sao để tập hợp năng lượng của thù địch;
chúng ta chưa biết về năng lượng của thân thiện. Mahavira, Phật và Christ đã đặt
nền móng cho năng lượng thân thiện. Họ đã nói rằng phi bạo lực là sức mạnh.
Jesus đã nói “Yêu thương là sức mạnh”; Phật đã nói “Từ bi là sức mạnh”. Bạn
nghe đấy, nhưng bạn không hiểu.
Vì thế tôi nói với bạn, nghĩ về
cuộc sống của bạn đi. Bạn cảm thấy mạnh mẽ khi nào? - là khi bạn cảm thấy thù
oán ai đó hay là khi bạn cảm thấy bình an và tràn đầy yêu thương với ai đó? Và
bạn sẽ thấy rằng bạn cảm thấy mạnh mẽ trong hoàn cảnh thù địch; và khi bạn ở trạng
thái ý thức và tĩnh lặng bạn trở nên bất lực và yếu đuối. Điều này có nghĩa rằng
bạn đang bị chế ngự bởi cảm xúc không tinh khiết. Và cảm xúc không tinh khiết
càng mạnh mẽ, bạn càng ít có thể đi vào bản thân mình.
Là gì ngăn cản bạn đi vào bản
thân mình? Cố hiểu điểm rất quan trọng này. Thù địch của bạn luôn được tập
trung tới bên ngoài; điều này có nghĩa rằng thù địch xảy ra cho ai đó bên ngoài
bạn. Nếu không có ai bên ngoài thù địch không thể nảy sinh trong bạn.
Nhưng tôi nói với bạn rằng yêu
thương không tập trung tới bên ngoài: ngay cả nếu không có ai ở bên ngoài yêu
thương vẫn có thể xảy ra trong bạn. Yêu thương là thực chất, thân thiện là thực
chất. Thù địch cần người khác, nó gắn liền với người khác. Thù hận được kích hoạt
bởi bên ngoài, yêu thương tuôn ra từ bên trong. Suối yêu thương trôi chảy từ
bên trong, phản ứng của thù hận không được gợi lên từ bên trong. Cảm xúc không
tinh khiết được tạo ra từ bên ngoài, cảm xúc tinh khiết trôi chảy từ bên trong.
Cố hiểu khác biệt giữa cảm xúc
ô uế và cảm xúc tinh khiết này. Cảm xúc được kích hoạt bởi bên ngoài là không
tinh khiết; vì thế tình yêu của bạn, đam mê mà bạn gọi là tình yêu, không tinh
khiết bởi nó khởi hoạt bởi bên ngoài. Chỉ tình yêu trôi chảy từ bên trong, cái
không được khởi hoạt từ bên ngoài, mới là tinh khiết. Đó là lý do tại sao
phương Đông chúng tôi nói có khác biệt giữa tình yêu và đam mê: chúng tôi phân
biệt đam mê với tình yêu.
Đam mê được kích hoạt bởi bên
ngoài. Phật hay Mahavira không có đam mê trong tim họ, họ có tình yêu.
Jesus đang ngang qua một thị trấn.
Đó là buổi trưa và ông ấy rất mệt. Mặt trời rất nóng vì thế ông ấy dừng lại để
nghỉ ngơi dưới cây trong vườn. Ngôi nhà và khu vườn thuộc về một gái điếm. Cô ấy
nhìn thấy Jesus đang nghỉ dưới cây trong vườn nhà mình. Không ai giống vậy từng
dừng lại nghỉ ngơi trong vườn của cô ấy; cô ấy chưa từng thấy bất kỳ ai như vậy
trước đây. Cô ấy đã thấy nhiều người đẹp, cô ấy đã thấy nhiều người mạnh mẽ,
nhưng vẻ đẹp này là khác, sự trọn vẹn này là gì đó không của thế giới này. Cô ấy
bị lôi kéo theo hấp dẫn của mình với ông ấy tới mức trước khi cô ấy nhận ra nó
cô ấy đã đi tới bên cây đó rồi.
Khi cô ấy đi tới gần Jesus và bắt
đầu ngắm ông ấy, ông ấy mở mắt và đứng lên chuẩn bị rời đi. Cám ơn cô ấy ông ấy
nói, “Cám ơn cô vì bóng mát mà cây của cô đã trao cho tôi. Bây giờ tôi sẽ đi,
tôi có con đường dài để đi”.
Nhưng cô gái điếm nói, “Nếu ông
không vào nhà tôi một lát, tôi sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Xin hãy ở lại một lát.
Đây là lần đầu tiên tôi mời ai đó vào nhà. Mọi người đi tới cửa nhà tôi và tôi
đuổi họ đi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mời ai đó vào nhà”.
Jesus nói, “Ngay khi cô mời tôi
vào trái tim cô, tôi đã trở thành khách của cô rồi. Nhưng tôi còn con đường dài
để đi vì vậy xin để cho tôi đi. Tôi đã nhận lòng hiếu khách của cô rồi”.
Nhưng cô gái điếm nói, “Điều
này làm tôi tổn thương. Chẳng lẽ dù chỉ biểu lộ vừa đủ tình yêu ông cũng không
vào nhà tôi được ư?”
Jesus nói với cô gái, “Nhớ cho,
tôi là người duy nhất có thể yêu cô. Tất cả những người đàn ông khác tới cửa
nhà cô không yêu cô. Tôi là người duy nhất có thể yêu cô. Người khác tới cửa
nhà cô không yêu cô bởi họ không có tình yêu. Họ tới bởi vì cô. Với tôi, tình
yêu của tôi là ở trong tôi”.
Tình yêu giống như ánh sáng của
ngọn đèn: nếu không ai ở đây ánh sáng vẫn sẽ tiếp tục đổ ra, và nếu ai đó ngang
qua nó sẽ đổ lên họ. Nhưng đam mê và ham muốn không giống ánh sáng: khi chúng
được kích hoạt bởi ai đó, những năng lượng này di chuyển tới họ. Đó là lý do tại
sao đam mê là căng thẳng. Tình yêu không là căng thẳng. Không có căng thẳng
trong yêu, yêu là trạng thái yên lặng hoàn toàn.
Cảm xúc không tinh khiết là cảm
xúc bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Gió từ bên ngoài mang tới gia tăng cảm xúc uế tạp
trong bạn. Và cảm xúc tinh khiết là cảm xúc tới từ bên trong bạn; những cơn gió
từ bên ngoài không ảnh hưởng lên chúng. Chúng tôi không nghĩ về Mahavira hay Phật
theo cách này, rằng họ đã yêu - nhưng tôi nói với bạn họ là những người duy nhất
yêu. Nhưng có khác biệt giữa yêu của họ và của bạn. Yêu của bạn nằm trong mối
quan hệ với ai đó; yêu của họ không là mối quan hệ, nó là trạng thái của thực
thể. Nó không là mối quan hệ - yêu của họ không trong quan hệ với ai đó khác,
nó là trạng thái thực thể của họ. Họ bị ép buộc yêu bởi họ không có lựa chọn
khác.
Người ta đã nói về Mahavira rằng
có người đã lăng mạ ông ấy, họ ném đá vào ông ấy, họ nhét đinh vào tai ông ấy
và ông ấy tha thứ mọi việc. Tôi nói rằng điều này không đúng: Mahavira không
tha thứ cho bất kỳ ai bởi chỉ những ai giận dữ mới có thể tha thứ. Và Mahavira
không có thương xót với họ bởi chỉ những ai độc ác mới có thể có lòng thương
xót. Và Mahavira đã không nghĩ rằng ông ấy nên cư xử xấu với những người này bởi
chỉ những người cư xử xấu mới nghĩ như vậy.
Thế thì Mahavira đã làm gì? Mahavira
bất lực, ông ấy không có gì để trao ngoại từ tình yêu. Bất kể điều gì được làm
với ông ấy câu trả lời duy nhất của ông ấy sẽ là tình yêu. Nếu bạn ném đá vào
cây đầy quả bạn sẽ chỉ nhận được quả hồi đáp lại, không có cách nào khác. Cây sẽ
không làm gì cả, điều này là bất lực của nó. Và nếu bạn làm rơi bất kỳ loại xô
nào xuống sông đầy nước, bất kể xô bẩn hay sạch, được làm bởi vàng hay sắt,
dòng sông vẫn không có lựa chọn nào ngoài trao nước cho bạn. Không có gì vĩ đại
về dòng sông, làm khác đi là bất lực. Vì vậy khi tình yêu là trạng thái của thực
thể nó là một loại vô chọn lựa - người ta phải cho đi, không có cách nào khác.
Vì vậy cảm xúc tới từ bên
trong, vốn không lôi kéo bạn từ bên ngoài, vốn không thể được lôi kéo từ bên
ngoài, là cảm xúc tinh khiết. Và sóng cảm xúc mà bão tố bên ngoài tạo nên trong
bạn là cảm xúc không tinh khiết. Cảm xúc được tạo nên bởi bên ngoài sẽ gây nên
bồn chồn và lo lắng trong bạn, và cảm xúc mà nảy sinh từ bên trong bạn sẽ đổ
lên bạn hân hoan.
Vì thế nhớ lấy điều đầu tiên về
cảm xúc tinh khiết và không tinh khiết này: cảm xúc tinh khiết là trạng thái của
thực thể, cảm xúc không tinh khiết là sự vặn vẹo của thực thể, không phải là trạng
thái. Cảm xúc không tinh khiết là kết quả của ảnh hưởng bên ngoài lên thực thể,
cảm xúc tinh khiết là sự mở rộng bên trong của thực thể. Vì vậy nghĩ về điều
này: những cảm xúc làm bạn rung động tới từ bên trong bạn, hay những người khác
tạo nên chúng trong bạn? Tôi đang bước đi trên phố và bạn lăng mạ tôi: nếu tôi
tức giận đây là cảm xúc không tinh khiết bởi bạn đã tạo ra nó trong tôi. Tôi
đang bước đi trên phố: bạn bày tỏ tôn trọng với tôi và tôi hài lòng - đây là cảm
xúc không tinh khiết bởi bạn đã tạo ra nó trong tôi. Nhưng nếu trạng thái bên
trong tôi vẫn còn là cùng như nó đã là trước khi lăng mạ hay khen ngợi tới, bất
kể bạn chửi tôi hay bạn khen ngợi tôi, thế thì đây là cảm xúc tinh khiết bởi bạn
đã không tạo ra nó trong tôi, nó là của chính tôi. Cái mà của chính tôi đó là
tinh khiết. Cái mà của chính tôi đó là tinh khiết và cái mà tới từ bên ngoài là
không tinh khiết. Cái tời từ bên ngoài là phản ứng, tiếng vang.
Mới đây tôi tới một nơi mà ở đó
có thể nghe thấy những tiếng dội lại. Nếu bạn tạo ra một âm thanh ở đó những ngọn
núi sẽ lặp lại nó. Tôi đã nói rằng hầu hết mọi người chỉ lặp lại: nếu bạn nói
gì đó họ sẽ lặp lại nó. Họ không có gì của chính họ để nói, họ giống như phòng
dội âm. Nếu bạn hét họ sẽ hét lại - nó không là của họ, bạn đã tạo ra nó. Và
cái bạn đã trao đi lại không là của bạn, ai đó đã tạo ra nó trong bạn. Các bạn
tất cả đều là những phòng dội âm: bạn không có bất kỳ âm thanh nào của chính bạn,
bất kỳ cuộc sống nào của chính bạn. Bạn không có bất kỳ cảm giác nào của chính
bạn. Mọi cảm xúc của bạn là không tinh khiết bởi chúng thuộc về người khác,
chúng được vay mượn. Vì vậy nhớ lấy điểm mấu chốt đầu tiên này: cảm xúc nên là
của chính bạn. Nó không nên là phản ứng, nó nên là trạng thái của thực thể bạn.
Tôi chia trạng thái của thực thể
này thành bốn phần. Phần đầu tiên là thân thiện. Thân thiện là phẩm chất phải
được phát triển. Thân thiện phải được phát triển bởi nguồn thân thiện vốn có
trong bạn đấy, nhưng cuộc sống đưa tới rất ít cơ hội cho nó phát triển. Nó vẫn
còn chưa được phát triển, nó vẫn còn giống như hạt mầm trong đất của thực thể bạn
- nó không thể phát triển.
Hạt mầm của thù địch lại rất được
phát triển. Tại sao ư? Có những lý do tự nhiên cho điều này bởi thù địch cũng
được cần tới. Nó có thể được cần tới, nhưng nó không có nghĩa là bạn đồng hành
suốt cuộc đời. Có những lúc nó được cần tới và cũng có lúc buông bỏ nó là cần tới.
Khi đứa trẻ được sinh ra kinh
nghiệm đầu tiên của nó không là kinh nghiệm của yêu. Điều đứa trẻ kinh nghiệm
khi nó sinh ra là sợ. Điều này là tự nhiên. Đứa trẻ nhỏ rất thoải mái trong bụng
mẹ nơi nó không gặp vấn đề gì, không lo lắng gì về kiếm sống, ăn uống - không
lo lắng. Nó nghỉ ngơi trong giấc ngủ rất hân hoan. Khi nó ra khỏi bụng mẹ, đứa
trẻ yếu đuối theo mọi cách, kinh nghiệm đầu tiên của nó là của sợ hãi. Và nếu
nó choáng váng vì sợ hãi nó sẽ không cảm thấy tình yêu với người đầu tiên mà nó
thấy, nó sẽ sợ hãi người đó. Và nếu nó sợ ai đó nó sẽ bắt đầu ghét họ.
Xem điều này như một nguyên tắc
cơ bản: sợ hãi chưa bao giờ tạo ra tình yêu. Nếu ai đó nói rằng không thể có
tình yêu mà không có sợ hãi, tuyên bố của họ là sai hoàn toàn. Nếu có sợ hãi,
không có khả năng nào của yêu. Không thể có yêu cùng sợ hãi. Ngay cả nếu tình
yêu được bộc lộ trên bề mặt thì bên trong cũng không có tình yêu.
Phần lớn tình yêu mà chúng ta
nhìn thấy trên thế giới này là dựa vào sợ hãi. Và tình yêu dựa vào sợ hãi là
sai lầm. Đấy là lý do tại sao trên bề mặt có tình yêu nhưng căm ghét tiếp tục
trượt ra từ bên trong. Bạn cũng ghét người bạn yêu. Tình yêu là trên bề mặt và
căm ghét là bên dưới bởi bạn sợ người khác. Nhớ điều này: người đe dọa người
khác đang lỡ cơ hội nhận tình yêu. Nếu người cha đang hăm dọa con trai ông ta sẽ
không thể nhận được tình yêu của nó. Nếu người chồng đang hăm dọa người vợ anh
ta sẽ không thể nhận được tình yêu của cô ấy. Anh ta sẽ nhận được sự giả vờ của
tình yêu bởi tình yêu chỉ phát triển trong vô sợ hãi, nó không phát triển trong
sợ hãi.
Ngay khi đứa trẻ được sinh ra
nó kinh nghiệm sợ hãi - và đó là nơi ngọn nguồn của ghét được kích hoạt. Nguồn
năng lượng của yêu thương không được kích hoạt. Hầu hết mọi người chết khi nguồn
này còn chưa từng trở nên được kích hoạt bởi cuộc sống không trao cho nó cơ hội.
Bạn nghĩ bạn yêu ai đó: cái đó cũng không là tình yêu, nó chỉ là thèm khát.
Ngay cả cái đó cũng chỉ là thèm khát, ngay cả cái đó cũng không là tình yêu.
Tình yêu chỉ có thể phát triển thông qua thiền.
Đây là lý do tại sao nguồn của
tình yêu và thân thiện trong bạn phải được phát triển. Nó phải được phát triển
bất chấp mọi bản năng ban sơ vốn không trao cho nó cơ hội để phát triển.
Cuộc sống vốn bạn đang sống
không cho phép nó phát triển, chỉ ghét được phát triển. Và cái bạn gọi là thân
thiện chỉ là đạo đức giả và cử chỉ lễ phép. Thân thiện của bạn chỉ là sắp xếp để
trốn khỏi ghét, để trốn tránh nó - nhưng nó không là thân thiện.
Thân thiện là điều khác hoàn
toàn. Làm sao bạn có thể phát triển nguồn đó? Làm sao những cảm giác của thân
thiện có thể bắt đầu xảy ra trong bạn? Bạn phải liên tục tạo ra môi trường thân
thiện xung quanh bản thân bạn. Thông điệp của thân thiện phải được truyền tải tới
tất cả mọi người xung quanh bạn. Sóng của thân thiện phải đường gửi đi. Và
trong bản thân bạn bạn phải trao cho nó năng lượng, bạn phải kích hoạt nguồn
thân thiện đó.
Khi bạn đang ngồi bên bờ sông,
trao tình yêu cho dòng sông. Tôi đang nói về sông bởi để trao tình yêu cho một
người có thể đôi chút khó khăn. Trao tình yêu cho cây - tôi đang nói về cây bởi
có thể khó khi trao tình yêu cho một người. Trước tiên, gửi tình yêu tới tự
nhiên. Luân xa anahat, trung tâm tim có thể trôi chảy dễ dàng hơn về phía tự
nhiên bởi tự nhiên không làm tổn thương bạn.
Con người thời cổ đại thật kinh
ngạc: họ sẽ gửi những thông điệp của tình yêu tới toàn thể thế giới! Khi mặt trời
mọc vào buổi sáng họ sẽ chào nó với bàn tay khoanh lại và nói, “Vinh danh tới bạn!
Trong từ bi nguyên thủy của bạn bạn trao cho chúng tôi ánh sáng và rực rỡ”. Và
sự thờ phụng này không là ngoại giáo, nó không vì ngu dốt; nó có ý nghĩa, nó có
ý nghĩa tuyệt vời. Với những ai được đổ đầy với tình yêu tới mặt trời, với những
ai chỉ bằng việc gọi dòng sông như người mẹ của mình cũng trở nên được đổ đầy với
tình yêu, với những ai gọi đất như người mẹ của mình và bằng việc nhớ tới điều
này thôi cũng được lấp đầy bởi tình yêu rồi, với họ sẽ không thể nào dung chứa
ghét với con người lâu được. Nó là không thể.
Những con người kinh ngạc này
đã trao thông điệp của tình yêu tới tất thảy tự nhiên. Họ vun trồng lời cầu
nguyện, tình yêu và dâng hiến mọi nơi. Điều này là cần thiết. Nếu bạn muốn hạt
mầm của tình yêu bên trong bạn đâm chồi, điều cơ bản đầu tiên là gửi đi thông
điệp của tình yêu tới tự nhiên. Nhưng các bạn thật là những người kỳ lạ: mặt
trăng sẽ ở trên bầu trời cả đêm và bạn sẽ ngồi và chơi bài, và bạn sẽ tính toán
bạn thắng hoặc thua bao nhiêu. Mặt trăng sẽ ở trên đó và cơ hội đẹp cho tình
yêu sẽ bị mất vì chẳng gì hết. Mặt trăng đã có thể thức tỉnh trung tâm của tình
yêu trong bạn. Nếu bạn có thể ngồi với trăng trong vài giây say đắm và chuyển
đi thông điệp của tình yêu, tia sáng của nó có thể lay động gì đó trong bạn,
cài gì đó bản chất, và bạn sẽ được đổ đầy với tình yêu.
Có những cơ hội ở khắp mọi nơi;
có những cơ hội ở khắp mọi nơi. Tồn tại tràn đầy những điều kinh ngạc - trao
tình yêu cho chúng đi. Bất kỳ khi nào bạn nhận được bất kỳ cơ hội để yêu nào, đừng
để nó trôi qua, sử dụng nó. Ví dụ, bạn đang bước đi dọc trên đường và có một
hòn đá nằm trên đường - dịch chuyển nó sang bên. Đây là cơ hội tới hoàn toàn miễn
phí, và nó sẽ biến đổi toàn bộ cuộc sống của bạn. Công việc này là rất rẻ! Cái
gì có thể là thiền rẻ hơn điều này? - bạn đang bước trên đường và bạn nhìn thấy
một hòn đá; bạn nhặt nó lên và đặt nó sang rìa đường. Ai biết ai có thể đi
ngang qua, và ai biết ai có thể bị thương bởi hòn đá? Bạn vừa thực hiện một hành
động của tình yêu. Tôi đang nói với bạn điều này bởi những điều rất nhỏ bé
trong cuộc sống sẽ vun trồng hạt giống tình yêu trong bạn, những điều rất rất
nhỏ bé.
Một đứa trẻ đang khóc trên đường
và bạn chỉ ngang qua - bạn có thể đợi vài giây và lau sạch nước mắt từ mắt đứa
trẻ chăng? Abraham Lincoln đang dự cuộc họp thượng viện khi con lợn bị mắc kẹt
vào một ống máng. Ông ấy chạy ra khỏi cuộc họp nói, “Ngưng cuộc thảo luận một
phút, tôi sẽ trở lại ngay”.
Làm điều này quả là rất kỳ lạ.
Quốc hội Mỹ có lẽ chưa từng bao giờ ngừng lại chỉ vì một điều như vậy. Ông ấy
chạy ra để giải thoát con lợn! Quần áo ông ấy bị lấm bùn hết. Ông ấy nhấc con lợn
ra khỏi máng và rồi quay trở lại bên trong. Mọi người hỏi, “Là gì vậy? Tại sao
ông dừng cuộc họp và chạy ra ngoài xúc động thế?”
Ông ấy trả lời, “Một cuộc sống
đang trong nguy hiểm”.
Đây thật là một hành động vì
tình yêu giản dị, nhưng thật kinh ngạc! Và chúng là điều rất, rất nhỏ. Và tôi
biết những người lọc nước trước khi uống để không sinh vật nào bị giết hại,
nhưng không có tình yêu bên trong họ. Lọc nước không có giá trị gì; lọc nước
trước khi uống nước là thói quen rất cơ học. Và họ không ăn vào buổi tối vì sợ
rằng vài sinh vật sẽ bị giết hại, nhưng không có tình yêu trong trái tim họ vì
thế điều này chỉ là vô nghĩa. Họ lọc nước trước khi uống hay không ăn vào buổi
tối hay không ăn thịt không thành vấn đề - không gì trong đó thành vấn đề. Một
brahmin hay một người Jaina sẽ không ăn thịt, nhưng đừng nghĩ rằng đó là bởi
người đó đầy tình yêu bên trong - nó chỉ là vấn đề của thói quen. Nó là điều kiện
của người đó, nhưng người đó không có tình yêu bên trong mình. Thế nhưng, nếu
điều này phát triển thông qua tình yêu của bạn nó sẽ là điều phi thường.
Phi bạo lực là tôn giáo cơ bản
chỉ khi nó phát triển thông qua tình yêu. Nếu nó được chạm tới bởi đọc kinh
sách hay tuân theo truyền thống nào đó, thế thì nó không là tôn giáo. Trong cuộc
sống có nhiều điều rất, rất, rất nhỏ. Và bạn đã quên.
Điều tôi đang nói với bạn là nếu
bạn đặt bàn tay lên vai ai đó, thế thì gửi cho người đó tất cả tình yêu trong
trái tim bạn thông qua bàn tay bạn. Để cho toàn bộ năng lượng cuộc sống của bạn,
toàn bộ trái tim bạn quy tụ về bàn tay bạn và rồi để cho nó toàn bộ đi ra. Bạn
sẽ ngạc nhiên, phép màu sẽ xảy ra. Khi bạn nhìn vào mắt ai đó, đổ toàn bộ trái
tim bạn qua mắt ai đó và bạn sẽ ngạc nhiên: mắt bạn sẽ trở thành kỳ diệu và
chúng sẽ lay động gì đó bên trong người khác. Không chỉ tình yêu của bạn sẽ thức
tỉnh, mà có thể xảy ra rằng bạn trở thành phương tiện truyền đạt, thành động cơ
cho tình yêu của ai đó nữa thức tỉnh. Khi một người yêu một cách đúng, tình yêu
trở nên linh hoạt bên trong hàng nghìn người.
Đừng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thức tỉnh
trung tâm với thân thiện và tình yêu nào. Và để chộp lấy cơ hội này, nhớ tới điểm
mấu chốt này: mỗi ngày, suốt quãng thời gian hai mưới bốn tiếng, nhớ làm một
hay hai điều mà bạn không mong đợi cái gì hồi đáp lại từ nó. Bạn làm việc hai
mươi bốn giờ một ngày và bạn làm điều đó bởi bạn muốn gì đó trở lại. Thường
xuyên, mỗi ngày, làm gì đó mà bạn không mong đợi nhận lại bất kỳ cái gì. Đây sẽ
là những hành động của tình yêu và chúng sẽ giúp trao tới sự sinh thành tình
yêu trong bạn. Nếu một người chỉ làm một điều mỗi ngày mà từ nó người đó không
mong đợi nhận lại gì, người đó sẽ nhận lại thật nhiều từ nó bởi điều đó sẽ kích
hoạt và phát triển trung tâm yêu trong người đó.
Vì thế làm gì đó mà từ đó bạn
không mong bất kỳ gì trở lại, không gì cả. Cách đó, thân thiện sẽ từ từ, từ từ
phát triển. Khoảnh khắc bạn có thể thân thiện với ai đó vốn là người lạ sẽ tới.
Rồi sẽ có tăng tiến hơn nữa, và khoảnh khắc khi bạn thậm chí có thể thân thiện
với ai đó vốn là kẻ thù của bạn sẽ tới. Và rồi khoảnh khắc khi bạn sẽ không còn
phân biệt ai là bạn và ai là thù sẽ tới.
Mahavira từng nói, “Tất cả mọi
người đều là bạn tôi. Tôi cảm thấy không thù địch với bất kỳ ai”.
Đây không là ý nghĩ, nó là cảm
giác. Nó không là ý nghĩ trong tâm trí mà là trạng thái trong đó bạn cảm thấy rằng
không ai là kẻ thù của bạn. Và khi nào thì trạng thái “không ai là kẻ thù của
tôi” đó xuất hiện? Nó xuất hiện khi bạn không còn là kẻ thù của bất kỳ ai. Có
thể Mahavira vẫn có vài kẻ thù, nhưng Mahavira đang nói rằng không ai là kẻ thù
của ông ấy. Điều này có nghĩa gì? Nó có nghĩa rằng ông ấy không mang thù địch.
Mahavira đang nói rằng ông ấy không dung chứa thù hằn. Đấy hẳn là khoảnh khắc
vui sướng làm sao!
Khi bạn yêu một người thật nhiều
niềm vui nảy sinh: thế thì có thể có giới hạn không với niềm vui của người vốn
có thể yêu toàn bộ thế giới kinh nghiệm đuợc? Điều này chẳng tốn kém gì, bạn chẳng
mất gì và bạn được thật nhiều. Đó là lý do tại sao tôi không nói rằng Mahavira
và Phật là những người từ bỏ: trong thế giới này họ là những người thưởng thức
cuộc sống nhiều hơn bất cứ ai. Trong thế giới này họ thưởng thức nhiều nhất. Bạn
có thể là người từ bỏ, nhưng không phải họ. Họ đã mở ra nhiều cửa của hân hoan
không giới hạn, vô tận. Họ đã uống và biết tới điều tối thượng nhất, tới cái đẹp
nhất, thiêng liêng nhất trên thế giới này. Và bạn biết gì? - bạn không biết gì
ngoại trừ thuốc độc. Họ đã kinh nghiệm tiên đan.
Bạn phải rèn luyện cuộc sống của
bạn cho thời khắc tối thượng thế thì bạn sẽ có thể mở rộng tình yêu của bạn với
toàn thế giới và tia sáng của tình yêu sẽ lan tỏa từ trái tim bạn. Nhưng để điều
đó xảy ra sẽ cần tới rèn luyện. Chắc chắn rằng bạn thực hiện hành động nhỏ của
tình yêu mỗi ngày. Thực hiện nó có ý thức. Cả ngày đưa tới hàng nghìn cơ hội
cho bạn thể hiện tình yêu của mình. Nhưng bạn có nhiều thói quen xấu: bạn lỡ
toàn bộ cơ hội để thể hiện tình yêu của bạn nhưng bạn không bỏ lỡ cơ hội duy nhất
để thể hiện ghét của bạn. Bạn bỏ lỡ càng nhiều cơ hội để biểu lộ ghét của bạn
bao nhiêu, bạn càng có thể nhận được nhiều cơ hội hơn để biểu lộ yêu của bạn tốt
hơn. Để những cơ hội ghét trôi qua đi. Thỉnh thoảng, để chúng trôi qua bằng
cách không được sử dụng. Và thỉnh thoảng sử dụng cơ hội để yêu thương một cách
ý thức. Điều này sẽ thúc đẩy rất lớn quá trình thiền của bạn.
Vì vậy chìa khóa đầu tiên là
thân thiện, và chìa khóa thứ hai là từ bi. Từ bi cũng là một dạng của thân thiện,
nhưng tôi sẽ đề cập tới nó riêng bởi nó cũng bao gồm vài yếu tố khác. Điều tôi
ngụ ý về 'những yếu tố khác' là nếu bạn nhìn người khác xung quanh bạn, bạn sẽ
cảm thấy từ bi với họ. Ngay lúc này nhiều người đang ngồi đây: người ta không
thể biết được, tới tối một trong số họ có thể sẽ chết. Vào tối nào đó tất cả mọi
người rồi cũng sẽ chết, một ngày nào đó chúng ta tất cả cũng sẽ không còn nữa.
Và nếu tôi nhận thấy rằng tất cả mọi người đang ngồi trước tôi đây có lẽ tôi sẽ
không còn thấy một trong các khuôn mặt của họ nữa, trái tim tôi sẽ không ngập
tràn từ bi với họ hay sao?
Chỉ vừa mới đây tôi tới thăm một
khu vườn và hoa nở tại đó sẽ tàn ùa vào buổi tối. Cuộc sống của chúng rất ngắn
ngủi: chúng nở vào buổi sáng và tới tối chúng sẽ không còn. Chẳng lẽ khi nhớ đến
thực tế rằng hoa đang hé nụ đây sẽ héo tàn và rơi rụng và tan thành cát bụi vào
buổi tối không làm bạn ngập tràn từ bi với chúng sao? Ý tưởng về vài ngôi sao
trong bầu trời đêm sẽ vỡ và rơi xuống không làm bạn ngập tràn từ bi với những
ngôi sao sao? Nếu có hiểu biết sâu hơn, khi chúng ta nhìn mọi thứ xung quanh
mình chúng ta sẽ cảm thấy từ bi với mọi thứ, chúng ta sẽ cảm thấy rất đồng cảm
với mọi thứ. Cuộc gặp của chúng ta rất ngắn ngủi, cuộc sống thật khó khăn, cơ hội
này là rất hiếm hoi; nhiều đam mê thế, nhiều ham muốn thế, nhiều nỗi đau trong
mỗi người thế và vậy mà chúng ta cách nào đó vẫn đang sống và yêu thương và tạo
nên những tác phẩm nghệ thuật - điều này chẳng phải có thể tạo nên bao nhiêu từ
bi đó sao? Một người một lần bạt tai Phật. Quá giận dữ tới nỗi người này đã bạt
tai ông ấy. Phật lau sạch dớt dãi và nói với người này, “Ông có muốn nói thêm
gì không?”
Ananda, đệ tử vốn đang ngồi
cùng Phật, nói, “Thầy đang nói về gì thế? Ông ấy đã nói gì ư? Chỉ cần ra lệnh
cho con và con sẽ chăm sóc ông ta. Điều này là giới hạn rồi, ông ấy đã bạt tai
thầy!” Nhưng Phật nói, “Ông ấy đang cố nói gì đó và ông ấy chưa có ngôn ngữ cho
nó. Ông ấy đang cố nói gì đó và lời của ông ấy bất lực và thúc đẩy bên trong của
ông ấy thì rất mạnh. Ông ấy không thể nói nó vì thế ông ấy phải nói nó thông
qua hành động”.
Điều này tôi gọi là từ bi, rằng
Phật cảm thấy đồng cảm với người đàn ông bởi ngôn ngữ của ông ấy quá bất lực.
Người đàn ông cố nói gì đó, ông ấy đang cố thể hiện gì đó và ông ấy rất tức giận.
Ông ấy không thể tìm ra từ vì thế ông ấy thể hiện nó bằng việc bạt tai. Khi ai
đó tới tôi với tình yêu và nắm tay tôi, tôi cảm thấy thật nhiều từ bi: người đó
đang cố nói gì đó nhưng ngôn ngữ là không đủ. Người đó đang cố nói gì đó bằng
việc nắm tay tôi. Khi một người đang ôm ai đó ngôn ngữ là không đủ. Một người
quá bất lực và đang cố nói gì đó, vì thế người đó mang trái tim mình lại gần với
trái tim người khác bởi người đó không thể tìm ra cách khác.
Hôm qua khi tôi đang rời nơi
này vài người đã bắt đầu chạm vào chân tôi, và tôi cảm thấy nhiều từ bi thế.
Người này mới bất lực làm sao! Người đó đang cố nói gì đó và ông ấy không thể
nói, vì thế ông ấy chạm chân người khác. Một trong những người bạn gần gũi của
tôi đang đi phía sau tôi; ông ấy rất lý trí và đã nói, “Không, không! Đừng làm
thế!” Ông ấy cũng phải. Thật buồn cho điều xảy ra cho thế giới này. Những người
nào đang chạm chân người khác là đích thực, nhưng bây giờ có những người muốn bạn
chạm chân họ. Vì vậy trong thực tế điều ông ấy đã nói là đúng: “Không, không! Đừng
làm điều đó.
Tôi thấy điều ông ấy đã nói vừa
là đúng vừa là sai. Ông ấy đúng khi ông ấy nói rằng thật lầm lạc với bất kỳ ai
trên thế giới này khi cho phép ai đó chạm vào chân của họ, nhưng cũng sẽ là thế
giới lầm lạc nếu không còn người nào mà người khác cảm thấy thích chạm chân họ.
Và cũng sẽ là một thế giới lầm lạc nếu không còn bất kỳ trái tim nào có thể cúi
xuống chân người nào đó. Thế giới mà chúng ta không còn ngập tràn trong cảm
giác vốn chỉ có thể được thể hiện bằng cách chạm chân ai đó sẽ là một thế giới
buồn.
Bạn có hiểu điều tôi đang nói
không? - cũng sẽ là thế giới buồn nếu chúng ta không bao giờ tràn ngập trong cảm
giác mà chỉ có thể được thể hiện bằng cách chạm chân ai đó. Con người sẽ trở
nên rất khô khan, không có ý nghĩa gì. Và tôi đã sửng sốt khi tôi thấy ai đó
cúi xuống và chạm chân tôi, tôi có thể thấy rằng người đó đang không chạm chân
tôi, người đó đang thấy điều gì đó ở chân tôi: với người ấy, họ đang chạm vào
chân của sự sùng đạo. Tôi đang gợi bạn nhớ về điều đó. Và cho tới nay, bất kỳ
khi nào ai đó cúi xuống trước chân người khác - nếu người đó bị buộc phải làm vậy
là chuyện khác - còn không thì bất kỳ khi nào người đó cúi xuống người đó đang
thật sự cúi mình trước bàn chân của thiêng liêng. Sau cùng, người nào đó có gì
trong chân họ mà đáng phải cúi xuống? Nhưng có những cảm xúc bên trong mà không
thể thể hiện theo một cách khác được.
Hôm qua có người yêu quý tôi đã
ở trong phòng tôi cùng tôi. Vào buổi tối, khi tôi bắt đầu đi tắm, tôi bật đèn
và ông ấy nói, “Bây giờ đó là ánh sáng, để tôi chạm vào chân thầy”.
Tôi đã thật sự sửng sốt! Và ông
ấy chạm vào chân tôi và tôi thấy nước mắt trong mắt ông ấy. Không có gì trên
trái đất này đẹp hơn những giọt nước mắt đó. Trên trái đất này không bài thơ,
bài ca nào đẹp hơn những giọt nước mắt đó, giọt nước mắt tới từ khoảnh khắc của
tình yêu. Và nếu bạn hiểu, nếu bạn nhớ, nếu bạn có thể thấy, làm sao bạn có thể
không ngập tràn với từ bi? Nhưng bạn thấy gì? - bạn thấy những điều ở mọi người
vốn không mang tới sự tăng trưởng cho từ bi trong bạn ngoại trừ trỉ chích. Bạn
đang thấy ở mọi người cái kích hoạt sự tàn nhẫn thay vì từ bi của bạn. Bạn đang
thấy cái không thật ở mọi người, cái không là trái tim của họ mà là sự bất lực
của họ.
Một người chửi tôi - đấy có là
trái tim của người đó không? Không, nó phải là sự bất lực của anh ta. Có trái
tim bên trong sự tồi tệ nhất của con người, và nếu bạn có thể thấy nó từ bi sẽ
ngập tràn bạn, từ bi lớn sẽ ngập tràn bạn.
Phật đã nói vào sáng hôm đó,
“Ta cảm thấy từ bi, rất nhiều từ bi. Lời nói thật không đủ, Ananda ạ. Trái tim
của người đàn ông đó đang cố nói thật nhiều và nó không thể đảm đương nổi”. Ông
ấy đơn giản hỏi người đàn ông, “Ông muốn nói thêm gì không?”
Người đàn ông đó có thể nói gì
thêm nữa? Bây giờ khó để nói bất kỳ cái gì. Người đàn ông rời đi. Vào ban đêm
ông ấy ăn năn rất nhiều tới nỗi ngày hôm sau ông ấy đi tới Phật để xin lỗi. Ông
ấy ngã xuống chân Phật và bắt đầu khóc. Phật nói, “Ananda, con có thấy ngôn ngữ
thiếu như thế nào không? Bây giờ ông ấy lại muốn nói gì đó và ông ấy không thể
nói. Hôm qua ông ấy đã cố nói gì đó và không thể và ông ấy đã xử sự theo một
cách, và bây giờ ông ấy lại đang xử sự theo một cách. Ananda, ngôn từ là rất
không đủ và người đàn ông xứng đáng với từ bi lớn”.
Cuộc sống là ngắn ngủi, chỉ vài
ngày. Tôi đang nói điều này mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng thực tế ngay đến vài
giờ phút tiếp theo cũng là không chắc chắn. Và nếu trong những giờ phút này của
cuộc sống chúng ta chưa học được từ bi với nhau, chúng ta còn chưa là người;
chúng ta còn chưa biết cuộc sống, chúng ta còn chưa nhận biết nó.
Vì vậy trải từ bi khắp xung
quanh bạn đi. Nhìn xung quanh bạn - mọi người mới không hạnh phúc làm sao, đừng
thêm gì vào bất hạnh của họ. Từ bi của bạn sẽ giảm bớt bất hạnh của họ; chỉ một
lời từ bi sẽ giảm bớt bất hạnh của họ. Đừng thêm gì vào bất hạnh của họ nữa. Bạn
tất cả đang thêm vào bất hạnh của nhau; bạn tất cả đang giúp nhau bất hạnh hơn.
Mỗi một người lại có nhiều người phía sau đang làm họ bất hạnh. Nếu hiểu biết về
từ bi có đó, thế thì bạn sẽ thay đổi mọi cách thức mà bạn gây nên bất hạnh ở
người khác. Và nếu bạn có thể mang lại hạnh phúc cho cuộc sống của ai đó, bạn sẽ
tìm ra cách để thực hiện nó.
Nhớ lấy một điều: người nào
mang lại bất hạnh cho người khác thì tự mình cuối cùng sẽ trở nên bất hạnh, và
người nào mang lại hạnh phúc cho người khác thì cuối cùng sẽ chạm tới những chiều
cao của hạnh phúc. Đấy là lý do tại sao tôi đang nói rằng ai cố gắng trao đi hạnh
phúc sẽ phát triển trung tâm của hạnh phúc bên trong bản thân người đó, và ai cố
gắng mang bất hạnh tới người khác sẽ phát triển trung tâm của bất hạnh bên
trong bản thân người đó. Hoa trái không tới từ bên ngoài, hoa trái được tạo ra
bên trong bạn. Bất kể bạn làm gì, tính hấp thu nó được phát triển bên trong bản
thân bạn. Ai muốn yêu nên trao đi tình yêu của mình. Ai muốn hân hoan nên bắt đầu
chia sẻ hân hoan của mình. Ai muốn hoa trút xuống nhà mình nên trút hoa lên nhà
người khác. Không có cách nào khác. Vì vậy từ bi là cảm xúc mà mỗi người phải
phát triển để đi vào trong thiền.
Chìa khóa thứ ba là vui sướng,
hạnh phúc, thích thú, cảm giác của hân hoan và không còn thống khổ. Bạn tất cả
đều đầy đau khổ. Các bạn là những người buồn rầu và mệt mỏi; các bạn là những
người nản chí chỉ kéo lê bản thân trên con đường thất bại cho tới kết thúc cay
đắng. Bạn bước đi như thể bạn đã chết rồi. Không có năng lượng, không có sự sống
trong bước đi của bạn; không có sự sống trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Bạn
lờ phờ, buồn rầu, tan vỡ, thất bại. Điều này là sai bởi tuy cuộc sống có thể là
ngắn ngủi, tuy cái chết có thể là chắc chắn, người nào có dù chỉ đôi chút hiểu
biết cũng sẽ không buồn phiền.
Socrates đang chết. Ông ấy đã bị
bỏ độc - và ông ấy đang cười! Một trong những đệ tử của ông ấy, Creto, hỏi ông ấy,
“Thầy đang cười và mắt thầy thì đầy nước mắt. Cái chết rất gần - đây là thời
gian cho buồn rầu”.
Socrates nói, “Đâu là buồn rầu
này? Nếu ta chết và ta chết một cách hoàn toàn, thế thì đâu là buồn rầu này? Sẽ
không có ai còn lại để kinh nghiệm buồn rầu. Và nếu ta chết và ta vẫn còn ở lại,
thế thì đâu là nhu cầu cho buồn rầu? Cái sẽ mất đi không là ta; ta là cái vẫn
còn lại”.
Vì thế ông ấy đã nói, “Ta hạnh
phúc. Chết chỉ có thể làm hai điều: nó có thể hoặc hủy hoại ta hoàn toàn, và nếu
nó hoàn toàn hủy hoại ta ta sẽ hạnh phúc bởi ta sẽ không có đó để kinh nghiệm
buồn rầu; và nếu phần nào đó của ta còn lại ta sẽ hạnh phúc bởi phần mà không
là ta sẽ bị hủy hoại. Ta sẽ vẫn còn lại. Chết chỉ có thể làm hai điều, đó là lý
do tại sao ta đang cười. Và, Socrates đã nói, “Ta hạnh phúc bởi chết có thể
mang gì đi khỏi ta? Nó sẽ hoặc là tiêu diệt ta hoàn toàn nhưng thế thì nó mang
đi gì khỏi ta? - bởi vì thế thì người mà nó mang đi đó cũng sẽ không có đấy. Và
nếu ta còn đó, mọi thứ vẫn còn đó. Nếu ta còn đó thế thì mọi thứ còn đó bởi cái
bị mang đi không là ta. Đấy là lý do ta nói ta hạnh phúc”.
Ông ấy hạnh phúc ngay cả khi
ông ấy đối mặt với cái chết, và đây là bạn, bất hạnh ngay cả khi còn đang sống.
Bạn đang sống và thế mà bạn vẫn bất hạnh; nhưng đã có những người hạnh phúc
ngay cả khi đối mặt với cái chết.
Mansoor đã bị tra tấn cho tới
chết. Chân ông ấy bị chặt, tay ông ấy bị chặt, họ móc mắt ông ấy ra. Không ai
trong lịch sử từng bị tra tấn hung bạo hơn thế. Jesu đối mặt với cái chết nhanh
chóng, Gandhi bị giết nhanh chóng với một viên đạn, Scorates bị bỏ độc - nhưng
Mansoor là người duy nhất đối diện với cái chết đau đớn nhất trong lịch sử. Đầu
tiên họ chặt chân ông ấy, và khi máu bắt đầu túa ra từ chân ông ấy vốc máu đó
và đặt nó lên tay mình.
Một đám đông lớn đã tụ tập xung
quanh ông ấy; họ ném đá vào ông ấy. Ai đó hỏi ông ấy, “Ông đang làm gì thế?”
Ông ấy nói, “Tôi đang thực hiện
nghi lễ vaju, rửa tay trước khi cầu nguyện”. Người Mohammed rửa tay họ trước
khi cầu nguyện. Ông ấy rửa tay bằng máu của mình và ông ấy nói, “Tôi đang thực
hiện nghi lễ vaju”. Rồi ông ấy nói - nhớ lấy những lời này của Mansoor - “Nghi
lễ vaju của tình yêu, nghi lễ vaju thật của tình yêu, được làm với máu, không
phải với nước. Và chỉ ai thực hiện lễ vaju với máu của chính mình mới có thể đi
vào cầu nguyện”.
Mọi người bối rối. Họ nghĩ ông ấy
điên. Trước tiên chân ông ấy bị chặt, rồi tay ông ấy bị chặt, rồi thì họ móc mắt
ông ấy. Hàng nghìn người đã tụ tập: họ ném đá vào ông ấy và từng phần cơ thể một
của ông ấy bị xẻ ra. Và khi họ chọc thủng mắt ông ấy ông ấy kêu lên, “Chúa ơi,
xin nhớ rằng Mansoor này đã chiến thắng”.
Và mọi người hỏi, “Ông có ý gì?
Ông đã chiến thắng cái gì?”
Ông ấy trả lời, “Tôi đang đề
nghị Chúa nhớ rằng Mansoor đã thắng. Tôi đã e sợ rằng giữa nhiều thù hận và căm
hờn thế này, có lẽ tình yêu sẽ không sống sót được. Chúa ơi, xin nhớ rằng
Mansoor đã thắng - tình yêu của con là bất diệt. Bất kể những người này đang
làm gì với con, họ vẫn không thành công trong việc phá hủy tình yêu của con. Họ
đã không thể làm điều họ đang cố làm. Tình yêu này là vĩnh hằng”. Và ông ấy
nói, “Đấy là lời cầu nguyện của tôi, đây là sự thờ phụng của tôi”.
Thậm chí sau đó ông ấy đã cười!
Thậm chí sau đó ông ấy đã say với thiêng liêng.
Người đối mặt với cái chết cười
và hạnh phúc, nhưng bạn ngồi với những khuôn mặt chảy dài, buồn rầu và đau khổ
ngay cả khi bạn đối diện với cuộc sống. Đây là hướng sai lầm. Người nào đầy thù
hằn không thể tiếp tục trên hành trình tâm linh. Với hành trình tâm linh vui vẻ
là cần thiết; với hành trình tâm linh bạn cần một linh hồn đầy hân hoan.
Vì vậy vui mừng mọi lúc đi. Đây
chỉ là thói quen - buồn rầu chỉ là thói quen mà bạn đã thiết lập nên. Vui vẻ
cũng là thói quen mà bạn có thiết lập nên. Để hỗ trợ cho vui vẻ bạn phải nhìn
vào những khía cạnh vốn đầy ánh sáng của cuộc sống, không phải bóng tối. Nếu
tôi nói với bạn rằng bạn có một người bạn hát rất hay hoặc chơi sáo rất du
dương, bạn sẽ nói, “Có lẽ - nhưng làm thế nào người đó có thể chơi sáo khi
chúng ta đã thấy anh ta uống trong quán rượu?” Nếu tôi nói với bạn rằng người bạn
này chơi sáo rất du dương bạn sẽ nói với tôi, “Làm sao lại có thể vậy khi chúng
tôi đã thấy anh ấy uống rượu trong quán?” Điều này hỗ trợ cho bóng tối. Nếu tôi
nói với bạn, “Đây là bạn tôi, anh ấy uống rượu”, và bạn nói với tôi, “Có lẽ vậy,
nhưng anh ấy chơi sáo rất hay!” - đây là nhìn vào mặt tươi sáng của cuộc sống.
Ai muốn hạnh phúc sẽ nhìn vào mặt tươi sáng. Ai muốn hạnh phúc sẽ thấy rằng có
một đêm tối giữa hai ngày, và ai muốn cảm thấy khổ sở sẽ thấy rằng chỉ có một
ngày giữa hai đêm tối.
Cách chúng ta nhìn cuộc sống có
tác động trực tiếp lên những gì phát triển trong chúng ta. Vì vậy đừng nhìn vào
mặt tối của cuộc sống, nhìn tới mặt sáng của cuộc sống đi.
Khi tôi còn nhỏ cha tôi nghèo.
Với khó khăn lớn ông ấy tự mình xây nhà. Ông ấy nghèo và ông ấy cũng không hiểu
biết; ông ấy chưa từng xây nhà trước đây. Ông ấy xoay sở xây nhà với khó khăn lớn.
Ông ấy hẳn đã thực hiện điều đó mà không biết cách thực hiện nó như thế nào, bởi
khi hoàn thành, trước khi chúng tôi có thể chuyển vào đó thì mưa đổ xuống và nó
bị sụp đổ. Tôi còn nhỏ và rất buồn. Cha tôi không có trong thị trấn, vì vậy tôi
gửi cho ông ấy thông điệp rằng ngôi nhà đã bị sụp và mọi hy vọng chúng tôi có về
việc chuyển vào đó đã biến thành cát bụi.
Khi ông ấy về tới ông ấy phân
phát kẹo cho mọi người thị trấn! Và ông ấy nói, “Tôi rất biết ơn Thượng đế. Nếu
ngôi nhà bị sụp tám ngày sau thì không một đứa trẻ nào nhà tôi sẽ còn sống
sót”. Chúng tôi dự kiến chuyển vào ngôi nhà tám ngày sau đó. Sau đó, gần như suốt
cuộc đời ông ấy ông ấy hạnh phúc về thực tế rằng ngôi nhà đã sụp sớm hơn tám
ngày. Nếu nó sụp xuống tám ngày sau thì sẽ là một thảm kịch.
Cuộc sống cũng có thể được nhìn
theo cách này - rất nhiều niềm vui và hân hoan nảy sinh trong cuộc sống của những
ai nhìn cuộc sống theo cách này. Tất cả phụ thuộc vào cách bạn nhìn cuộc sống
như thế nào. Cuộc sống tự nó không có ý nghĩa gì: tất cả đều phụ thuộc vào cách
chúng ta nhìn nó. Thái độ của bạn, cách bạn nhìn nó, hiểu biết của bạn chính là
cái tạo nên nó hoặc phá vỡ nó.
Hỏi bản thân xem bạn tập trung
vào cái gì. Bạn đã từng đi ngang ai đó ác độc tới mức người đó không có dù chỉ
một phẩm chất thần thánh chưa? Và nếu bạn có thể tìm thấy phẩm chất đó thế thì
tập trung vào nó - đó là hương thơm thật sự của người đó. Trong cuộc sống, hãy
tìm kiếm hào quang và ánh sáng khắp nơi bởi qua điều này, hào quang và ánh sáng
sẽ được sinh ra trong bạn. Đây là niềm vui sướng.
Cảm giác thứ ba là trở nên tràn
đầy với vui mừng. Bạn trở nên tràn đầy vui mừng tới mức nó phủ định cái chết và
đau khổ. Bạn trở nên hân hoan tới mức cái chết và đau khổ teo tóp lại và chết;
bạn không thậm chí nhận thấy rằng cái chết và đau khổ tồn tại.
Ai vun trồng vui vẻ và hân hoan
bên trong mình sẽ tạo nên phát triển trong thiền. Điều này rất, rất quan trọng
với phát triển của thiền.
Đã từng có một vị thánh hạnh
phúc với cuộc sống của mình tới mức mọi người bối rối, bởi họ chưa từng nhìn thấy
ông ấy buồn hay trong đau đớn. Khi thời điểm cái chết của ông ấy tới ông ấy
nói, “Bây giờ ba ngày nữa ta sẽ không còn. Và ta đang cho các bạn biết điều này
để các bạn nhớ đừng có khóc trước mộ của người đã cười trong suốt cuộc đời
mình. Ta đang để các bạn biết điều này để không buồn phiền nào rơi xuống ngôi lều
này. Luôn luôn là hân hoan ở đây, luôn luôn là vui vẻ ở đây. Vì thế hãy làm cho
cái chết của ta thành sự ca tụng, đừng làm nó thành lý do cho than khóc. Đừng
than khóc cái chết của ta, làm nó thành sự ca tụng”.
Nhưng mọi người trở nên buồn, họ
trở nên rất buồn. Ông ấy là người đáng ngạc nhiên đến thế và ông ấy càng đáng
ngạc nhiên nỗi buồn của mọi người càng sâu sắc. Có nhiều người yêu quý ông ấy.
Trong ba ngày họ tất cả bắt đầu tụ tập xung quanh ông ấy, và tới khi ông ấy chết
ông ấy đang kể chuyện đùa cho mọi người, khiến họ cười và nói chuyện cùng họ với
tình yêu. Rồi vào buổi sáng trước khi ông ấy chết ông ấy hát, và sau khi kết
thúc bài hát ông ấy nói, “Nhớ là, đừng cởi bỏ quần áo của ta. Đặt cơ thể ta với
quần áo này lên giàn hỏa táng. Và đừng tắm cho ta!”
Đấy là những chỉ dẫn cuối cùng
của ông ấy, và rồi ông ấy chết. Ông ấy được hỏa táng trên giàn hỏa táng với quần
áo đang mặc. Và khi ông ấy đang cháy trên giàn hỏa táng và mọi người đang đứng
xung quanh cảm thấy buồn, bất ngờ họ bị sốc. Ông ấy dấu pháo hoa và pháo dây
trong quần áo của mình, và khi ông ấy được đặt lên giàn hỏa táng pháo dây và
pháo hoa bắt đầu bắt lửa. Giàn hỏa táng trở thành một lễ hội! Mọi người bắt đầu
cười và nói, “Ông ấy làm chúng ta cười trong cuộc sống của ông ấy, và ông ấy
cũng làm chúng ta cười trong cái chết của ông ấy”.
Cuộc sống phải được biến đổi
thành tiếng cười. Cuộc sống phải được tạo nên bởi vui vẻ và ngay cả cái chết phải
được tạo nên bởi vui vẻ. Và người nào thành công trong việc làm điều này sẽ được
ban phúc và đổ đầy với lòng biết ơn. Ai đi vào thiền với không gian này sẽ di
chuyển nhanh hơn người đó có thể tưởng tượng, người đó sẽ trở nên giống như mũi
tên.
Ai đi vào thiền với tâm trí nặng
gánh đã buộc đá vào mũi tên - thế thì mũi tên sẽ đi được bao xa? Bạn muốn đi
càng nhanh thì tâm trí bạn càng cần vô lo và nhẹ nhàng. Bạn muốn mũi tên đi
càng xa, mũi tên phải càng nhẹ. Và bạn muốn trèo càng cao, hành lý bạn sẽ phải
để lại phía dưới càng nhiều. Và gánh nặng lớn nhất là khổn khổ của bạn, buồn
phiền của bạn, thù địch của bạn. Không có gánh nặng nào lớn hơn điều này.
Bạn từng quan sát mọi người
chưa? - họ bước đi như thể họ đang bị nặng ỳ xuống, như thể họ đang mang một
gánh nặng lớn trên đầu. Buông bỏ gánh nặng này và nói có với vui vẻ! Đưa ra tiếng
gầm lớn với hân hoan! Để cho thế giới biết rằng bất kể bạn có loại cuộc sống
gì, nó có thể tạo thành bài ca, nó có thể được đổ đầy với hân hoan. Cuộc sống
có thể trở thành âm nhạc. Nhớ lấy điều thứ ba này - hân hoan.
Và điều thứ tư là lòng biết ơn: biết ơn là thiêng liêng. Trong thế kỷ này, nếu cái gì bị mất đi thì chính là lòng biết ơn. Bạn có biết khi bạn hít vào không chỉ bạn mới hít vào không? Bởi thời khắc hơi thở chưa đi vào bạn sẽ không thể tiếp nhận nó được. Bạn có chắc chắn rằng chính bạn là người được sinh ra không? Không, không phải bạn. Bạn không giữ vai trò có ý thức gì trong việc sinh ra của bạn, nó không là quyết định của bạn. Bạn có ý thức cơ thể nhỏ bé mà bạn nhận được đó đáng ngạc nhiên thế nào không? Thật là phép màu vĩ đại nhất trên trái đất. Bạn ăn ít thức ăn và dạ dày nhỏ bé này của bạn tiêu hóa nó - đây là phép màu vĩ đại.
Khoa học đã phát triển nhiều, nhưng nếu chúng ta có mở cửa những nhà máy lớn và thuê hàng nghìn chuyên gia thì vẫn sẽ khó để tiêu hóa dù chỉ một cái bánh chappati và chuyển hóa nó thành máu. Thật khó để tiêu hóa một cái bánh chappati và chuyển hóa nó thành máu, và cơ thể của bạn đang thực hiện phép màu suốt hai mươi từ giờ mỗi ngày - cơ thể nhỏ bé này, vài cái xương, một ít mỡ. Những nhà khoa học nói rằng cơ thể được tạo nên bởi những nguyên liệu mà sẽ đáng giá bốn hoặc nhiều nhất là năm rupi. Nó không được làm nên bởi những nguyên liệu đắt đỏ. Phép màu vĩ đại như vậy ở bên bạn hai mươi bốn tiếng một ngày và bạn không biết ơn nó!
Bạn đã từng yêu cơ thể bạn chưa? Bạn đã từng hôn tay bạn chưa? Bạn đã từng yêu đôi mắt của mình chưa? Bạn đã từng nhận thấy điều kinh ngạc đến vậy đang diễn ra chưa? Thật bất thường khi thấy ai đó trong các bạn yêu đôi mắt mình và ai đó hôn tay mình, ai đó kinh nghiệm lòng biết ơn rằng điều kinh ngạc này đang diễn ra không có kiến thức của người đó và thậm chí không cả sự tham gia của người đó.
Vì thế trước nhất biết ơn cơ thể bạn đi. Chỉ ai biết ơn cơ thể mình mới có thể biết ơn cơ thể của những người khác. Trước tiên trở nên tràn đầy trong tình yêu với cơ thể bạn, bởi chỉ người nào tràn đầy tình yêu cho cơ thể của chính mình mới có khả năng yêu cơ thể của những người khác. Người nào đang dạy bạn chống lại cơ thể của bạn là phi tôn giáo. Người nào đang nói với bạn rằng cơ thể là kẻ thù của bạn, rằng nó là tội lỗi, rằng nó là thế này và thế kia, là phi tôn giáo. Cơ thể là phép màu kỳ diệu nhất. Cơ thể hữu dụng một cách kinh ngạc - biết ơn nó đi.
Cơ thể này là gì? Cơ thể này được tạo nên bởi năm nguyên tố - biết ơn cơ thể, biết ơn năm nguyên tố này.
Điều gì sẽ xảy ra với bạn nếu một ngày mặt trời chết đi? Nhà khoa học nói rằng trong bốn triệu năm mặt trời sẽ chết: nó đã ban phát đủ ánh sáng, nó đang trở nên trống rỗng, và một ngày khi nó chết sẽ tới. Ngay bây giờ chúng ta đang mang ấn tượng rằng mặt trời sẽ mọc lên mỗi ngày. Nhưng một ngày khi con người đi ngủ và nghĩ rằng mặt trời sẽ mọc vào ngày mai và rồi nó sẽ không mọc sẽ tới. Và thế thì điều gì sẽ xảy ra? Không chỉ mặt trời sẽ chết, cuộc sống tự nó cũng sẽ chết bởi cuộc sống được nuôi dưỡng bởi mặt trời, bởi mọi hơi ấm và năng lượng được nuôi dưỡng bởi mặt trời.
Bạn ngồi bên đại dương: bạn đã từng nghĩ rằng bảy mươi phần trăm cơ thể bạn gồm nước biển chưa? Con người sinh ra trên cạn, nhưng cơ quan vi mô đầu tiền đã tới trong sự tồn tại ở đại dương. Và bạn sẽ ngạc nhiên biết rằng ngay cả bây giờ tỷ lệ muối trong nước ở cơ thể bạn cũng giống như ở đại dương. Và khi tỷ lệ này trong cơ thể hơi bị xáo trộn bạn sẽ ốm.
Ngồi bên đại dương, bạn từng nhớ rằng bạn cũng có gì đó của đại dương trong chưa? Bạn nên biết ơn đại dương vì đại dương vốn ở trong bạn, và bạn nên biết ơn ánh sáng mặt trời vì mặt trời vốn ở trong bạn, và bạn nên biết ơn gió cái mà đang di chuyển hơi thở của bạn. Bạn nên biết ơn bầu trời và trái đất đã tạo nên bạn. Điều này tôi gọi là lòng biết ơn, lòng biết ơn thiêng liêng.
Bạn có thể không trở nên tôn giáo nếu không có lòng biết ơn này. Làm sao người vô ơn có thể trở nên tôn giáo? Một khi bạn bắt đầu kinh nghiệm lòng biết ơn này thường xuyên, bạn sẽ ngạc nhiên - lòng biết ơn này sẽ đổ đầy bạn với thật nhiều bình an, với thật nhiều bí mật. Và rồi bạn sẽ hiểu một điều: rằng bạn không đáng được trao cho tất cả những điều đó, nhưng bởi bạn có mọi thứ đó bạn sẽ được đổ đầy với lòng biết ơn. Bạn sẽ được đổ đầy với lòng biết ơn bởi cái bạn đã nhận sẽ cho bạn cảm giác hoàn thành.
Bày tỏ lòng biết ơn của bạn đi. Tìm cách phát triển lòng biết ơn và thiền của bạn sẽ ăn sâu thông qua nó. Và không chỉ thiền của bạn, mà toàn bộ cuộc đời của bạn sẽ thay đổi to lớn. Cuộc sống của bạn sẽ trở thành rất khác, nó sẽ trở thành gì đó hoàn toàn mới.
Jesu bị đóng đinh và khi ông ấy đang chết ông ấy nói, “Cha, xin tha thứ cho họ. Xin tha thứ cho họ bởi một là, họ không biết điều họ đang làm” - đó là từ bi của ông ấy - “và hai là, có khoảng cách giữa người và con, và bây giờ khoảng cách đó đã gần lại. Họ đã giúp con buông bỏ khoảng cách đã có giữa chúng ta. Vì điều đó con biết ơn họ”.
Vì vậy khi bạn liên hệ với bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn, liên tục nhớ tới lòng biết ơn của bạn. Bạn sẽ thấy cuộc sống của bạn trở nên tràn đầy điều kỳ diệu.
Tôi đã nói với bạn bốn điều cần thiết cho sự tinh khiết của cảm xúc: thân thiện, từ bi, vui vẻ và biết ơn. Có nhiều điều khác, nhưng bốn điều này là đủ. Nếu bạn thiền với chúng những điều còn lại sẽ tự chúng tự động đi theo. Đây là cách cảm xúc sẽ trở nên tinh khiết.
Tôi đã nói với bạn cách cơ thể có thể được thanh lọc, cách ý nghĩ của bạn có thể được thanh lọc và cách cảm xúc của bạn có thể được thanh lọc. Ngay cả nếu bạn chỉ có thể đạt được được ba phần này bạn vẫn sẽ đi vào thế giới mới và kinh ngạc. Ngay cả nếu bạn đạt được chỉ ba phần này, rất nhiều thứ sẽ xảy ra.
Tôi sẽ nói về ba nguyên tắc chính sau. Tôi sẽ thảo luận tính không của cơ thể, tính không của tâm trí và tính không của cảm xúc. Tôi đã nói về thanh lọc; sau đó tôi sẽ nói về tính không. Và khi thanh lọc và tính không gặp nhau, samadhi, chứng ngộ xảy ra.
Bây giờ chúng ta sẽ ngồi thiền sáng mà tôi đã giải thích cho các bạn. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách đưa ra quyết tâm năm lần. Rồi sẽ đi vào trạng thái cảm xúc một lát. Sau đó chúng ta sẽ quan sát hơi thở vào và hơi thở ra, giữ cho cột sống thẳng, mắt nhắm lại, quan sát với ý thức vùng gần mũi nơi hơi thở đi vào và đi ra.
Mọi người ngồi giãn ra để không ai chạm vào ai.
0 Đánh giá