SỐNG THIỀN - Ca ngợi là khó và kết án là dễ. Ca ngợi là rất khó bởi vì bạn phải chứng minh cái gì đó tích cực

SỐNG THIỀN - Ca ngợi là khó và kết án là dễ. Ca ngợi là rất khó bởi vì bạn phải chứng minh cái gì đó tích cực

Price:

Read more



Trong đáp lại câu hỏi của tôi, thầy đã nói hôm nọ phải sống và tận hưởng cuộc sống một cách toàn bộ. Nhưng vậy thì cuộc sống là gì? - đi vào trong dục, làm tiền, hoàn thành những ham muốn thế giới, và tất cả những cái đó sao? Nếu vậy, thế thì người ta phải phụ thuộc vào người khác chứ, và vào những thứ của thế giới mà chắc chắn phải trở thành tù túng sau thời gian lâu. Và cũng vậy, điều đó chẳng làm cho việc tìm kiếm của người tìm kiếm thành rất, rất dài sao?
Vâng, cuộc sống là tất cả những điều bạn có thể hình dung và ham muốn. Dục được bao hàm, tiền được bao hàm, mọi thứ mà tâm trí con người có thể ham muốn đều được bao hàm. Nhưng bạn sống trong một loại treo lơ lửng. Ngay cả trong việc hình thành câu hỏi, kết án của bạn là tuyệt đối rõ ràng, rõ ràng một cách có nhấn mạnh.
Bạn nói, "Trong đáp lại câu hỏi của tôi, thầy đã nói hôm nọ phải sống và tận hưởng cuộc sống một cách toàn bộ. Nhưng vậy thì cuộc sống là gì? - đi vào trong dục, làm tiền, hoàn thành những ham muốn thế giới, và tất cả những cái đó sao?" Kết án là rõ ràng. Bạn dường như biết câu trả lời trước khi bạn đã hỏi câu hỏi này. Việc học của bạn là tuyệt đối rõ ràng: cắt bỏ dục, cắt bỏ tình yêu, cắt bỏ tiền, cắt bỏ mọi người. Thế thì loại cuộc sống nào sẽ còn lại ở đó?
Điều này phải được hiểu: từ 'cuộc sống' không có nghĩa trong nó nếu bạn liên tục cắt bỏ mọi thứ. Và mọi thứ có thể bị kết án. Tận hưởng thức ăn là cuộc sống, bất kì ai cũng có thể kết án nó: "Vô nghĩa làm sao! Chỉ nhai thức ăn và nuốt nó vào bên trong sao? Thế này mà có thể là sống sao? Thế rồi việc thở - chỉ lấy không khí vào, tống nó ra, lấy nó vào, tống nó ra - chán làm sao! Và để làm gì? Thế thì dậy sớm buổi sáng và đi ngủ buổi tối, và đến văn phòng và đến cửa hàng, và cả nghìn lẻ một khổ sở. Đây là sống à? Thế rồi làm tình với người đàn bà làm gì? Chỉ hai thân thể bẩn thỉu! Hôn người đàn bà - chẳng cái gì ngoài việc trao đổi nước bọt và hàng triệu vi khuẩn. Nghĩ tới vi khuẩn mà xem: nó thậm chí không vệ sinh, chắc chắn nó phi tôn giáo. Nó cũng mất vệ sinh nữa."
Vậy sống là gì? Lấy mọi thứ ra khỏi hoàn cảnh của cái toàn thể, và nó có vẻ vô nghĩa, ngớ ngẩn. Đó là cách người tôn giáo đã từng kết án cuộc sống qua nhiều thời đại. Bạn đưa cho họ bất kì cái gì, và họ sẽ có khả năng kết án nó. Họ nói, "Thân thể là gì? Chỉ là cái túi da có hàng triệu thứ bẩn thỉu. Cứ mở cái túi ra và xem." Và bạn sẽ thấy rằng họ cũng đúng. Nhưng bạn có hỏi câu hỏi khác không? Những người này phải đã từng mong đợi cái gì đó mà họ đã không tìm ra. Bạn có mong đợi vàng ở bên trong túi da không, hay kim cương bên trong túi da không? Thế thì mọi sự chắc đã tốt hơn không? Hỏi câu hỏi khác: bạn mong đợi cái gì? Bạn không thể tìm ra thân thể đẹp hơn và tốt hơn thân thể bạn có, và bạn cứ nhìn vào bên trong bẩn thỉu. Bạn không nhìn vào công việc đẹp nó đang tiếp tục.
Toàn thân liên tục làm việc trong bẩy mươi năm, tám mươi năm, hay thậm chí một trăm năm với hiệu quả suôn sẻ thế, với im lặng thế. Nhìn vào năng lượng đang đập rộn ràng trong thân thể, dao động của năng lượng. Nhưng có những người bao giờ cũng có thể tìm ra cái gì đó sai. Dù nó là bất kì cái gì, họ có thể tìm ra cái gì đó sai.
Bạn chỉ cho họ hoa hồng và họ sẽ ngắt nó khỏi cây và sẽ nói, "Nó là cái gì? Nó sẽ chết trong vài giờ. Vâng, nó sẽ héo, cho nên mọi cái đẹp bị mất đi." Bạn chỉ cho họ cầu vồng đẹp, và họ sẽ nói rằng nó là ảo tưởng: "Anh đi tới đó và anh sẽ chẳng thấy gì cả. Nó đơn giản dường như có đó thôi." Đây là những người kết án lớn, những người đầu độc cuộc sống. Họ đã đầu độc mọi thứ, và bạn đã nghe họ quá nhiều. Bây giờ bạn thấy rằng việc tận hưởng cuộc sống đã trở thành gần như không thể được cho bạn. Nhưng bạn chưa bao giờ nghĩ rằng việc không có năng lực tận hưởng cuộc sống này được tạo ra bởi cái gọi là các thầy giáo tôn giáo của bạn. Họ đã đầu độc bản thể bạn. Ngay cả khi bạn hôn người đàn bà, họ ở bên trong liên tục bảo bạn, "Mình đang làm gì đây? Điều này là vô nghĩa. Chẳng có gì trong nó cả." Ngay cả khi bạn ăn họ vẫn liên tục nói, "Mình làm cái gì đây? Chẳng có gì trong nó cả." Những kẻ kết án đó đã làm việc lớn rồi.
Và đây là một trong những vấn đề cơ sở: rằng ca ngợi là khó và kết án là dễ. Ca ngợi là rất khó bởi vì bạn phải chứng mình cái gì đó tích cực. Chỉ thế thì bạn mới có thể ca ngợi được. Heinrich Heine, một nhà thơ Đức vĩ đại, viết trong hồi kí của ông ấy: "Một hôm tôi đang đứng cùng với nhà triết học vĩ đại, Hegel, và lúc đó là đêm mát mẻ đẹp trời - tối, im lặng - và cả bầu trời đầy sao đẹp." Tất nhiên, nhà thơ bắt đầu ca ngợi nó, và ông ấy nói, "Đẹp làm sao, đẹp cực kì làm sao!" Và ông ấy nói thêm, "Tôi bao giờ cũng nghĩ rằng nếu một người chỉ nhìn xuống đất và không bao giờ nhìn lên trời, người đó có thể trở thành kẻ vô thần. Nhưng người nhìn lên trời, làm sao người đó có thể trở thành kẻ vô thần được? - không thể được!" Nhưng, dần dần, ông ấy trở nên chút ít không thoải mái bởi vì Hegel hoàn toàn im lặng, ông này không thốt ra một lời. Ông ấy hỏi Hegel, "Ông nghĩ gì, thưa ông?" Và Hegel nói, "Tôi không thể thấy được cái gì đẹp hay bất kì cái gì. Những ngôi sao mà ông đang nói tới sao? - chúng chẳng là gì ngoài bệnh hủi của bầu trời." Bệnh hủi...!
Kết án là dễ dàng thế. Đó là lí do tại sao những người kết án giỏi nói thế. Mọi người đã không nói ủng hộ cho cuộc sống bởi vì khó nói gì tích cực về cuộc sống - nó là quá nhiều đối với lời. Những người kết án đã từng rất giỏi nói: họ đã từng kết án và phủ định, và họ đã tạo ra tâm trí nào đó trong bạn mà cứ làm việc từ bên trong và cứ đầu độc cuộc sống của bạn. Bây giờ bạn hỏi tôi, "Cuộc sống là gì - đi vào trong dục, làm tiền, hoàn thành những ham muốn thế giới, và tất cả những cái đó sao?" Và cái gì sai trong ham muốn thế giới? Thực ra, mọi ham muốn đều của thế giới. Bạn có bắt gặp ham muốn nào không thế giới không? Bạn ham muốn Thượng đế để làm gì? - và bạn sẽ thấy toàn thế giới ẩn ở đó trong ham muốn của bạn. Bạn ham muốn cõi trời để làm gì? - và bạn sẽ thấy toàn thế giới ẩn ở đó. Những người biết nói rằng ham muốn là thế giới. Họ không nói 'ham muốn thế giới'. Phật chưa bao giờ nói 'ham muốn thế giới'. Ông ấy nói, "Ham muốn là thế giới"; ham muốn là như vậy đấy. Ham muốn về samadhi, ham muốn về chứng ngộ, cũng là thế giới. Ham muốn là ở trong thế giới, không ham muốn là ở ngoài thế giới.
Cho nên đừng kết án ham muốn thế giới, cố hiểu nó đi, bởi vì mọi ham muốn đều có tính thế giới. Đây là nỗi sợ: rằng nếu bạn kết án ham muốn thế giới, bạn sẽ bắt đầu tạo ra ham muốn cho bản thân bạn mà bạn sẽ gọi là phi thế giới, hay thế giới khác. Bạn sẽ nói, "Tôi không phải là người thường. Tôi không theo đuổi tiền. Nó là gì, sau rốt? Bạn chết - bạn không thể đem tiền đi cùng bạn được. Tôi đang tìm, kiếm sự giầu có vĩnh hằng." Vậy bạn là người phi thế giới, hay thế giới hơn? Những người được thoả mãn với giầu có của thế giới này - cái là tiền bạc, và cái chết sẽ lấy nó đi - họ là người thế giới. Và bạn đang tìm giầu có nào đó mà vĩnh viễn, cái còn lại mãi mãi, và bạn là người phi thế giới sao? Bạn dường như là tinh ranh và láu lỉnh hơn.
Mọi người làm tình với người thường - họ là người thế giới. Và bạn ham muốn cái gì? Và nhìn vào trong Koran, nhìn vào trong Kinh Thánh, nhìn vào kinh sách Hindu: bạn đang ham muốn cái gì ở cõi trời? - thiếu nữ đẹp được làm bằng vàng, không bao giờ già, bao giờ cũng còn trẻ. Họ bao giờ cũng mười sáu tuổi - không bao giờ mười lăm, không bao giờ mười bẩy - cái gì đó huyền bí. Khi các kinh sách này được viết ra, thế nữa họ cũng đã ở tuổi mười sáu. Bây giờ kinh sách đã trở thành rất cổ đại, nhưng những cô gái đó vẫn tiếp tục ở tuổi mười sáu. Bạn đang ham muốn gì?
Trong các nước Mô ha mét giáo đồng dục đã là phổ biến, cho nên ngay cả điều đó cũng được chu cấp trong cõi trời. Bạn sẽ không chỉ có gái đẹp, bạn sẽ có trai đẹp sẵn có. Và trong thế giới này rượu bị kết án, và ở đó, trong cõi trời của người Mô ha mét giáo, có những dòng suối rượu. Dòng suối! Bạn không cần vào quán rượu, bạn có thể bơi trong chúng, chìm trong chúng. Và bạn gọi những người này là phi thế giới sao? Thực ra, họ chẳng là gì ngoài chính những người thế giới, người đã trở nên thất vọng với thế giới này tới mức bây giờ họ sống trong hư cấu. Họ có thế giới hư cấu, họ gọi nó là thiên đường, cõi trời, hay cái gì đó khác.
Mọi ham muốn đều là thế giới, và khi tôi nói điều đó, tôi không kết án chúng - tôi đơn giản phát biểu một sự kiện: ham muốn là có tính thế giới. Không cái gì sai trong nó. Thượng đế đã cho bạn cơ hội để hiểu ham muốn là gì. Trong hiểu biết ham muốn, trong chính hiểu biết về nó, ham muốn biến mất. Bởi vì ham muốn là trong tương lai, ham muốn là ở đâu đó khác, và bạn ở đây-bây giờ. Bạn muốn ở đây-bây giờ, và thực tại là ở đây-bây giờ, mọi thứ hợp lưu vào ở đây-bây giờ, và với ham muốn của bạn, bạn ở đâu đó khác cho nên bạn liên tục bỏ lỡ. Bạn bao giờ cũng còn đói bởi vì cái có thể thoả mãn cho bạn đang trút xuống ở đây, và bạn ở đâu đó khác.
Bây giờ là thực tại duy nhất, và ở đây là sự tồn tại duy nhất. Ham muốn đem bạn đi xa.
Cố gắng hiểu ham muốn: cách nó liên tục lừa dối bạn, cách nó liên tục đem bạn đi xa trên các cuộc hành trình xa hơn, và bạn liên tục bỏ lỡ. Cho nên bất kì khi nào bạn nhớ, quay lại, quay về nhà đi.
Không cần tranh đấu với ham muốn, bởi vì nếu bạn tranh đấu với ham muốn bạn sẽ tạo ra ham muốn khác. Chỉ ham muốn này có thể tranh đấu với ham muốn khác. Hiểu biết không phải là tranh đấu với ham muốn. Trong ánh sáng của hiểu biết ham muốn biến mất, như bóng tối biến mất khi bạn thắp đèn.
Cho nên đừng gọi những điều này là ham muốn thế giới, đừng là người kết án. Cố hiểu đi.
"Nếu vậy, thế thì người ta phải phụ thuộc vào người khác chứ, và vào những thứ thế giới mà chắc chắn phải trở thành tù túng sau thời gian lâu." Nhưng cái gì sai trong phụ thuộc vào người khác? Bản ngã không muốn phụ thuộc vào bất kì ai. Bản ngã muốn độc lập. Nhưng bạn là phụ thuộc. Bạn không tách rời khỏi sự tồn tại, bạn là một phần của nó. Mọi thứ được nối với nhau. Chúng ta tồn tại cùng nhau, trong tính cùng nhau. Sự tồn tại là tính cùng nhau, cho nên làm sao bạn có thể trở nên độc lập được? Thế thì bạn sẽ không thở sao? Bạn sẽ không ăn thức ăn sao? Nếu bạn ăn thức ăn, bạn sẽ phải phụ thuộc vào cây, vào thực vật. Chúng cung cấp thức ăn cho bạn. Bạn sẽ không uống nước sao? - thế thì bạn sẽ phải phụ thuộc vào sông. Và bạn sẽ không cần mặt trời sao? - thế thì bạn sẽ chết. Làm sao bạn có thể trở thành độc lập được?
'Độc lập' là từ sai, sai cũng như từ 'phụ thuộc'. Độc lập và phụ thuộc cả hai đều sai. Điều thực là 'liên thuộc'. Tất cả chúng ta đều cùng nhau, liên thuộc. Ngay cả nhà vua cũng phụ thuộc vào nô lệ của ông ấy, nhiều như nô lệ phụ thuộc vào nhà vua. Nó là việc liên thuộc.
Chuyện xảy ra trong đời của Calipha Haru-an-Rasid. Ông ấy đang ngồi với anh hề triều đình, Bollul, và ông ấy nói, "Bollul, ta là người độc lập nhất trên thế giới. Ta là quốc vương với quyền lực vô hạn, và bất kì cái gì ta muốn ta đều có thể làm. Toàn thế giới vâng lời ta. Ngươi có thể tìm được cái gì không tuân theo lệnh của ta không?"
Bollul im lặng, thế rồi anh ta nói, "Tâu bệ hạ, một con ruồi đang quấy nhiễu tôi nhiều lắm. Ngài có thể ra lệnh cho nó đừng quấy nhiễu tôi được không?"
Haru-an-Rasid nói, "Ngươi là đồ ngu. Làm sao ta có thể ra lệnh cho ruồi được? Và nó sẽ không nghe ta."
Bollul nói, "Ngài quên mất rồi, thưa bệ hạ, điều ngài vừa nói: rằng cả thế giới tuân theo lệnh của ngài? - và ngay cả con ruồi này ngay trước ngài đang đậu trên đầu tôi. Tôi đang cố tránh nó, và nó cứ đậu đi đậu lại lên mũi tôi, và tôi đã thấy nó đậu lên mũi ngài nữa, thưa bệ hạ! Và ngài không thể ra lệnh cho con ruồi nhỏ bé này sao? - và toàn thế giới tuân theo mệnh lệnh của ngài sao? Ngài nghĩ lại đi."
Thế giới là liên thuộc.
Haru-an-Rasid và ruồi là liên thuộc, và Bollul còn khôn ngoan hơn Haru-an-Rasid. Thực ra, bởi vì anh ta rất khôn ngoan đó là lí do tại sao anh ta bị coi là anh hề. Hay, có thể chính bởi vì khôn ngoan của anh ta mà anh ta tự gọi mình là anh hề - bởi vì tồn tại trong thế giới những kẻ ngu này bạn phải không công bố rằng bạn là người khôn. Bằng không, họ sẽ giết bạn. Bollul này dường như là khôn hơn Socrates và Jesus. Họ đã phạm phải một sai lầm: họ đã công bố rằng họ là người khôn. Điều đó tạo ra rắc rối. Mọi người ngu tụ tập lại cùng nhau và họ nói, "Chúng ta không thể dung thứ cho ông được." Bạn không thể đóng đinh một Bollul được. Có thể anh ta còn khôn hơn Jesus và Socrates. Anh ta nói, "Tôi là anh hề, thưa ngài," nhưng nhìn sáng suốt của anh ta.
Có lần Haru-an-Rasid viết một bài thơ. Bây giờ, mọi người đều ca ngợi nó, mọi người đều phải ca ngợi nó. Nó chỉ là vô nghĩa. Và khi ông ấy hỏi Bollul trước triều đình, anh ta nói, "Điều này là vô nghĩa. Ngay cả một anh hề như tôi, thưa ngài, sẽ không viết điều này đâu." Tất nhiên, Haru-an-Rasid giận lắm. Bollul bị tống vào tù, và anh ta bị đánh và bị buộc bỏ đói. Sau bẩy ngày, anh ta lại được mang ra triều đình. Haru-an-Rasid đã viết bài thơ khác, và đã cải tiến hơn nhiều so với bài đầu. Và cả triều đình đều nói, "Rah, rah!" Lần nữa Bollul được hỏi. Anh ta nhìn bài thơ, anh ta nghe, và lập tức đứng dậy và bắt đầu bỏ đi. Nhà vua nói, "Ngươi đi đâu?" Anh ta nói, "Về nhà tù. Lần nữa tôi đi đây. Tôi sẽ không gây cho ngài rắc rối về việc tống tôi vào tù. Phỏng có ích gì?" Anh ta thực sự là người khôn ngoan.
Đây là điều nực cười: rằng nhiều lúc người khôn phải có vẻ như người ngu. Nhớ lấy, nỗ lực để độc lập là rất ngu xuẩn. Và nó là không thể được, nó là không thể được. Thế thì bạn sẽ trở nên ngày một thất vọng hơn, bởi vì bạn bao giờ cũng sẽ tìm ra rằng bạn lại phụ thuộc, lại phụ thuộc. Bất kì khi nào bạn đi bạn sẽ vẫn còn phụ thuộc, bởi vì bạn không thể đi ra khỏi mạng lưới của sự tồn tại. Chúng ta giống như các nút của mạng lưới - năng lượng liên tục đi qua chúng ta. Khi nhiều năng lượng đi qua một điểm, điểm đó trở thành một cá nhân, có vậy thôi. Vẽ một đường trên giấy, thế rồi vẽ đường khác cắt qua nó, nơi hai đường này giao nhau, tính cá nhân nảy sinh. Nơi cuộc sống và cái chết giao nhau, bạn ở đó - chỉ là điểm giao.
Hiểu nó là tất cả. Thế thì bạn không phụ thuộc bạn không độc lập; cả hai đều là ngớ ngẩn. Thế thì bạn dơn giản là liên thuộc, và bạn chấp nhận.
"Nếu vậy, thế thì người ta phải phụ thuộc vào người khác chứ, và vào những thứ thế giới mà chắc chắn phải trở thành tù túng sau thời gian lâu." Ai đã bảo bạn rằng chúng chắc chắn phải trở thành tù túng sau thời gian lâu? Hoặc bạn biết hoặc bạn không biết. Nếu bạn biết, thế thì chẳng ích gì mà hỏi tôi; bạn sẽ không lâm vào cảnh tù túng đó. Nếu bạn không biết và bạn đã đơn giản nghe nó từ người khác, điều này sẽ không giúp gì cho bạn cả. Bạn sẽ trong rắc rối.
Bạn bao giờ cũng sẽ không thật tâm bởi vì đó không phải là hiểu biết của bạn, và chỉ hiểu biết của bạn mới có thể giải thoát cho bạn. Để tôi kể cho bạn vài giai thoại.
Một người và vợ anh ta làm một hiệp ước rằng bất kì người nào trong họ chết trước thì sẽ quay lại và nói cho người kia về mình thế nào ở phía bên kia. "Thế nhưng chỉ có một điều thôi," anh chồng nói. "Nếu em chết trước, anh muốn em hứa với anh là em sẽ quay lại lúc ban ngày." Anh ta sợ, không thật tâm.
Nếu bạn đã tin vào người khác - bởi vì người khác nói rằng nếu bạn đi vào trong thế giới, bạn sẽ trong tù túng - thế thì bất khì chỗ nào bạn đi, bạn đều sẽ thấy trong tù túng bởi vì đó không phải là hiểu biết của bạn. Hiểu biết làm cho bạn tự do. Và nhớ, tù túng không xảy ra sau thời gian lâu, nó xảy ra ngay lập tức.
Khoảnh khắc bạn ham muốn, chính khoảnh khắc đó, tù túng đã xảy ra. Tù túng xuất phát từ ham muốn, và ham muốn đã nảy sinh quanh bạn, bạn đã bị cầm tù. Nếu bạn có sáng suốt này, bạn ngay lập tức sẽ thấy rằng mọi ham muốn đều đem tới cầm tù cùng nó, và chẳng phải sau thời gian lâu gì. Thời gian lâu... chính ý tưởng này về thời gian lâu nảy sinh bởi vì người khác nói vậy. Đây không phải là kinh nghiệm riêng của bạn. Và bao giờ cũng nhớ chấp nhận kinh nghiệm riêng của bạn, không cái gì khác có giá trị.
Chuyện xảy ra ở toà án: "Tôi lưu ý," quan toà nói với kẻ lang thang đang đứng trong ghế dành cho bị cáo, "rằng bên cạnh việc ăn cắp số tiền này, anh cũng lấy nhiều đồ châu báu rất có giá trị." "Vâng, thưa quí toà," kẻ lang thang vui vẻ nhận xét. "Ông thấy đấy, mẹ tôi dạy tôi từ thời thơ ấu rằng một mình tiền không đem tới hạnh phúc."
Giáo lí từ người khác sẽ không giúp ích gì. Bạn sẽ thay đổi toàn thể nghĩa tương ứng theo bạn. Nó sẽ xảy ra một cách vô ý thức, không có ý thức. Bạn đọc Dhammapada: bạn không đọc lời Phật, bạn đọc diễn giải của riêng bạn. Bạn đọc Kinh Yoga của Patanjali: bạn không đọc Patanjali, bạn đọc bản thân bạn qua Patanjali. Cho nên nếu bạn dốt nát, bạn sẽ tìm thấy cái gì đó trong Patanjali giúp cho dốt nát của bạn. Nếu bạn tham, bạn sẽ tìm thấy cái gì đó trong Patanjali giúp cho tham của bạn. Nếu bạn tham, bạn có thể trở thành tham về kaivalya, về giải thoát, niết bàn. Nếu bạn là người bản ngã, bạn sẽ tìm thấy cái gì đó giúp cho tính bản ngã của bạn. Bạn sẽ bắt đầu trở thành một người độc lập lớn lao. Làm sao bạn có thể phụ thuộc được?... một người vĩ đại thế. Làm sao bạn có thể phụ thuộc vào bất kì ai khác được? - bạn phải độc lập chứ. Bạn bao giờ cũng sẽ tìm thấy bản thân bạn trong bất kì cái gì bạn đọc, bất kì cái gì bạn nghe, trừ phi bạn bắt đầu hiểu cuộc sống riêng của bạn.
"Và cũng vậy, điều đó chẳng làm cho việc tìm kiếm của người tìm kiếm thành rất, rất dài sao?" - đây là tham lam. Sao lại sợ? Sao quá quan tâm tới kết quả? Tôi nói liên tục, lặp đi lặp lại, ở đây-bây giờ, đừng nghĩ tới ngày mai. Và bạn không chỉ nghĩ tới ngày mai, bạn nghĩ tới các kiếp tương lai.
"Chẳng làm cho việc tìm kiếm của người tìm kiếm thành rất, rất dài sao?" Tại sao sợ điều đó? Vô hạn là sẵn có. Không khan hiếm thời gian. Bạn có thể đi rất, rất chậm, chẳng vội gì. Vội vàng là vì tham. Cho nên bất kì khi nào mọi người trở thành rất tham, họ trở thành rất vội vàng và cứ tìm nhiều cách để thu được tốc độ lớn hơn. Họ liên tục chạy vì họ nghĩ cuộc sống đang sắp hết. Những người tham này nói, "Thời gian là tiền bạc." Thời gian là tiền bạc sao? Tiền bạc là rất giới hạn, thời gian là vô hạn. Thời gian không phải là tiền bạc, thời gian là vĩnh hằng. Nó bao giờ cũng có đó và sẽ có đó, và, bạn bao giờ cũng ở đây và bạn bao giờ cũng sẽ ở đây.
Cho nên vứt tham đi, và đừng bận tâm về kết quả. Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là vì không kiên nhẫn của bạn, bạn bỏ lỡ nhiều thứ. Nếu bạn nghe tôi với tham lam, với con mắt tham lam, thế thì bạn sẽ không nghe tôi đâu. Bạn sẽ liên tục nói bên trong: "Vâng, cái này tốt, cái này tôi sẽ thử. Cái này tôi sẽ làm. Điều này dường như là nó sẽ đem tôi tới mục đích rất chóng." Bạn đã bỏ lỡ tôi, điều tôi nói, và trong khi nghe điều tôi nói, mục đích được ẩn ở đó.
Một bác sĩ thường tới đây, bây giờ ông ấy được chuyển đi rồi. Ông ấy hay ghi chép liên tục. Tôi hỏi ông ấy, "Bạn liên tục làm gì vậy?" Ông ấy nói, "Về sau, ở nhà, sẽ dễ dàng, tôi đọc nó. Và thế rồi, về sau, bất kì khi nào tôi cần, tôi có thể đọc lại nó lần nữa." Nhưng tôi bảo ông ấy, "Bạn liên tục bỏ lỡ tôi. Bạn nghe một điều - bạn viết ra - trong thời gian đó tôi đã nói cái gì đó mà bạn đã bỏ lỡ. Bạn lại viết cái gì đó, lần nữa bạn đã bỏ lỡ. Và bất kì cái gì bạn thu thập đều là các mảnh mẩu, và bạn sẽ không có khả năng nối chúng lại với nhau. Bạn sẽ rót vào những lỗ hổng đó tham lam riêng của bạn, hiểu biết riêng của bạn, định kiến riêng của bạn, và thế thì toàn thể sự việc sẽ bị phá huỷ." Mục đích là ở đây.
Bạn phải im lặng, kiên nhẫn, tỉnh táo. Sống cuộc sống một cách toàn bộ. Mục đích được ẩn bên trong bản thân cuộc sống. Chính Thượng đế đã tới với bạn như cuộc sống trong hàng triệu cách thức. Khi người đàn bà mỉm cười với bạn, nhớ lấy, đó là Thượng đế đang mỉm cười với bạn dưới dạng người đàn bà. Khi hoa mở cánh nó ra, nhìn, xem - Thượng đế đã mở trái tim ngài dưới dạng đoá hoa. Khi chim bắt đầu hót, lắng nghe nó - Thượng đế đã tới ca lên bài ca cho bạn đấy. Toàn thể sự tồn tại này là thiêng liêng, linh thiêng. Bạn bao giờ cũng trên mảnh đất thiêng. Bất kì chỗ nào bạn nhìn, đó là Thượng đế mà bạn đang nhìn vào đấy; bất kì cái gì bạn làm, đó là Thượng đế mà bạn đang làm nó; dù bạn là bất kì cái gì, bạn là việc cúng dường cho Thượng đế. Đó là điều tôi ngụ ý: sống cuộc sống, tận hưởng cuộc sống, bởi vì nó là Thượng đế. Và Ngài tới với bạn và bạn không tận hưởng Ngài. Ngài tới với bạn và bạn không đón chào Ngài. Ngài tới với bạn và thấy bạn buồn, xa cách, không quan tâm, đờ đẫn.
Nhảy múa đi, bởi vì từng khoảnh khắc Ngài đang tới trong vô hạn cách thức, trong hàng triệu cách thức, từ mọi hướng. Khi tôi nói sống cuộc sống trong tính toàn bộ, tôi ngụ ý, sống cuộc sống dường như nó là Thượng đế. Và mọi thứ đều được bao hàm. Khi tôi nói cuộc sống, mọi thứ đều được bao hàm. Dục được bao hàm, yêu được bao hàm, giận được bao hàm, mọi thứ đều được bao hàm. Đừng là kẻ hèn nhát. Hãy bạo dạn và chấp nhận cuộc sống trong tính toàn bộ của nó, trong sự mãnh liệt toàn bộ của nó.
Trích từ quyển 'Yoga: Alpha và Omega - Osho

0 Đánh giá

Ads Belove Post