Chương 2. Tháp của linh hồn

Chương 2. Tháp của linh hồn

Price:

Read more

Osho - Khi giầy vừa
Bài giảng về các câu chuyện của Trang Tử
Chương 2. Tháp của linh hồn

Liên hệ nhận file PDF của chương này TẠI ĐÂY

Linh hồn có tháp vững chắc, mà không nguy hiểm nào có thể quấy nhiễu, chừng nào tháp còn được canh gác bởi người bảo vệ vô hình, người hành động một cách vô ý thức, và hành động của người đó đi lạc lối khi họ trở thành có chủ ý, suy nghĩ và có ý định.
Vô thức và chân thật toàn bộ của Đạo bị quấy rối bởi bất kì nỗ lực nào khi chứng minh có ý thức. Tất cả chứng minh đó là dối trá.
Khi người ta thể hiện bản thân mình theo cách tham vọng này, thế giới bên ngoài gây bão tố bên trong và cầm tù người đó.
Người đó không còn được bảo vệ bởi sự chân thật của Đạo.
Từng hành động mới đều là thất bại mới.
Nếu hành động của người đó được thực hiện ở chỗ công cộng, trong ánh sáng ban ngày, người đó sẽ bị trừng phạt bởi con người. Nếu chúng được làm trong chỗ riêng tư và bí mật, chúng sẽ bị trừng phạt bởi linh hồn.
Để từng người hiểu nghĩa của chân thật và cảnh giác chống lại thể hiện.
Người đó sẽ an bình với con người và linh hồn và sẽ hành động đúng, vô hình, trong tính đơn độc riêng của mình, trong tháp của linh hồn mình.
Chỉ con người là trong khổ. Khổ tồn tại không ở đâu khác mà ở trong lòng con người.
Toàn thể tự nhiên là vui vẻ; toàn thể tự nhiên bao giờ cũng mở hội mà không sợ gì, không lo âu nào. Sự tồn tại liên tục tồn tại, nhưng con người là vấn đề. Tại sao điều này là vậy? Và mọi người đều có vấn đề. Nếu chỉ vài người có vấn đề, chúng ta có thể gọi họ là ốm yếu, bất thường, nhưng chính điều ngược lại mới là hoàn cảnh - chỉ vài người không có vấn đề thôi. Hiếm khi có một người như Phật, Jesus, hay Trang Tử - người ở nhà, người có cuộc sống là cực lạc và không là nỗi khổ và lo âu. Ngoài ra, mọi người đều sống trong khổ và trong địa ngục.
Đâu đó con người đã đi sai - không phải là bất kì người đặc biệt nào, mà xã hội con người như vậy đã đi sai. Và điều này đã đi tới gốc rễ. Bất kì khi nào một đứa trẻ được sinh ra, xã hội bắt đầu đổi đứa trẻ sang hình mẫu bất thường - hình mẫu phi tự nhiên, qua đó mọi người khác đang khổ. Các nhà tâm lí đã từng cố gắng vất vả để thăm dò bí ẩn về nơi đứa trẻ đi sai và họ đã với được tới tuổi lên bốn. Đâu đó gần tuổi đó đứa trẻ trở thành một phần của xã hội; đâu đó quanh tuổi đó, nó không còn tự nhiên nữa. Trước bốn tuổi nó vẫn là một phần của thế giới lớn: những cây cối, hoa, chim, con vật; trước bốn tuổi, nó vẫn còn hoang dã. Sau tuổi đó, nó bị thuần hoá. Thế thì xã hội tiếp quản. Thế thì nó sống tương ứng theo qui tắc, đạo đức, đúng và sai. Thế thì nó không toàn bộ. Thế thì mọi thứ bị phân chia. Bây giờ trước khi nó đi, nó phải quyết định một cách có chủ ý về cách đi, làm gì, và không làm gì. Cái 'phải' đã đi vào, và cái 'phải' đó là bệnh. Phân biệt đã đi vào. Bây giờ đứa trẻ không còn là một phần của điều Thiêng liêng - nó đã sa ngã khỏi ân huệ đó.
Đây là nghĩa của câu chuyện kinh thánh về sa ngã của Adam. Trước khi anh ta ăn quả từ Cây Tri thức, anh ta đã là tự nhiên, anh ta đã sống trong vườn Eden. Vườn Eden đó, là ở đây. Những cây này vẫn đang sống trong nó; các con vật vẫn là một phần của nó; mặt trời và mặt trăng và các vì sao vẫn chuyển động trong nó; ở đây và bây giờ là vườn Eden - nhưng bạn ở ngoài nó. Tại sao Adam bị ra ngoài? Anh ta đã ăn quả tri thức. Và vào lúc bốn tuổi, mọi Adam và mọi Eve lại bị đẩy ra ngoài. Nó không phải là cái gì đó đã xảy ra trong quá khứ, nó xảy ra mọi lúc khi đứa trẻ được sinh ra - lần nữa Adam tới trong hiện hữu, lần nữa Eve tới trong hiện hữu. Mãi tới bốn tuổi không có tri thức. Đến bốn tuổi, đứa trẻ bắt đầu hiểu cái gì là cái gì. Thế rồi nó bỏ lỡ con đường, thế rồi nó không còn tự nhiên, thế rồi tính tự phát bị mất. Bây giờ nó sẽ sống tương ứng theo các qui tắc.
Một khi bạn bắt đầu sống tương ứng theo các qui tắc, bạn sẽ khổ. Bạn sẽ khổ bởi vì bạn không thể yêu một cách tự phát được, bạn không thể tận hưởng được, bạn không thể nhảy múa được, bạn không thể hát được. Một khi bạn bắt đầu sống theo các qui tắc, bạn phải đi vào theo một hình mẫu cố định - và cuộc sống không bao giờ là hình mẫu cố định, nó là tính linh động, nó là luồng chảy linh hoạt linh động. Và không ai biết nó đang đi đâu. Một khi bạn bắt đầu sống qua các qui tắc thế thì bạn biết nơi bạn đi. Nhưng sâu bên dưới chuyển động đã dừng lại. Bây giờ bạn đơn giản sống thực vật, bây giờ bạn đơn giản chết - bởi vì bạn bị cầm tù. Và việc cầm tù là rất tinh vi - chừng nào bạn chưa trở thành tỉnh táo tuyệt đối, bạn sẽ không có khả năng thấy được nó, nó giống như áo giáp vô hình bao quanh bạn.
Một trong những nhà tư tưởng cách mạng vĩ đại nhất của thời đại này, Wilhelm Reich, đã loạng choạng vớ được áo giáp này. Nhưng ông ấy đã bị xã hội chứng minh là điên và bị tống vào ngục. Ông ấy đã chết trong tù trong thống khổ sâu sắc. Nỗi thống khổ là thế này: bất kì cái gì ông ấy nói đều là đúng nhưng không ai sẵn sàng thậm chí để nghe ông ấy. Ông ấy đã đi tới cùng điều mà Trang Tử đã nói tới trong lời kinh này - việc cầm tù. Wilhelm Reich đã thấy rằng mọi bệnh tinh thần đều có phần thân thể của nó, phần song song trong thân thể; trong thân thể cái gì đó đã chết đi, cứng ngắc. Và chừng nào phần đó của thân thể chưa được giải phóng, khối chắn đó chưa biến mất, và lần nữa năng lượng thân thể bạn chưa trở thành luồng chảy thì không thể làm cho linh hồn bạn được tự do. Việc cầm tù này phải bị phá vỡ; áo giáp này phải bị vứt đi.
Chẳng bạn, nhìn cách đứa trẻ bị cấm đoán từ hai tuổi. Nó không được phép chơi với bộ phận sinh dục của nó: Không chạm tay vào chim. Không chạm tay vào bướm. Dường như có thích thú tự nhiên trong việc chơi với thân thể riêng của người ta. Dường như có cực lạc, cực lạc tự nhiên. Nhìn vào đứa trẻ nhỏ, con trai hay con gái, tận hưởng thân thể riêng của nó và bạn sẽ thấy cực lạc là gì. Chấn động cực lạc chuyển đi khắp thân thể. Bạn có thể thấy các con sóng đi qua khắp thân thể. Đứa trẻ này cực lạc điên khùng. Nhưng điều này có vẻ có tính súc vật với chúng ta - vì chúng ta đã quên cách là hoang dã và tự nhiên. Chúng ta sẽ dừng đứa trẻ lại.
Việc dừng này là vì hai lí do. Một lí do là sâu bên dưới chúng ta cảm thấy ghen tị. Lí do thứ hai là ở chỗ chúng ta cũng bị dừng lại trong thời thơ ấu của mình và tâm trí con người là cái máy lặp lại. Bất kì cái gì đã được làm cho chúng ta, bởi bố mẹ chúng ta, chúng ta sẽ làm cho con cái chúng ta. Chúng ta cảm thấy mặc cảm. Cái gì đó sai. Đứa trẻ hạnh phúc và chúng ta cảm thấy cái gì đó là sai. Nhớ lấy, bất kì khi nào đứa trẻ hạnh phúc, đừng làm liên hệ rằng cái gì đó sai, bằng không sâu bên dưới hạnh phúc sẽ trở thành cái gì đó sai.
Đó là điều đã xảy ra. Bất kì khi nào bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn liền cảm thấy mặc cảm, và bất kì khi nào bạn cảm thấy buồn, bạn liền cảm thấy hạnh phúc. Vô nghĩa làm sao - bất kì khi nào bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn liền cảm thấy cái gì đó sai! "Mình đang làm cái gì đó sai." Bất kì khi nào bạn buồn mọi thứ là được, cứ dường như nó phải vậy. Điều này là vì bất kì khi nào đứa trẻ hạnh phúc, ngay lập tức, từ đâu đó, xã hội đi vào và nói không. Đứa trẻ không có khái niệm về cái gì là sai và cái gì là đúng. Nó không có đạo đức. Đứa trẻ là ngoài luân lí. Nó chỉ biết hạnh phúc và bất hạnh - nó là hoang dã. Và khi bạn nói dừng lại, đứa trẻ sẽ làm cái gì? Các con sóng hạnh phúc đang lan chuyển khắp thân thể từ đầu tới ngón chân cái; từ trung tâm thứ nhất về dục, tới trung tâm thứ bẩy về sahasrar - kundalini đã thức dậy.
Mọi đứa trẻ tới thế giới này với kundalini của nó đang vận hành. Nhưng bạn nói dừng lại và đứa trẻ sẽ làm gì? Nó sẽ kìm hơi thở của nó lại. Bất kì khi nào cái gì đó phải bị dừng lại, việc thở phải bị dừng lại. Nó sẽ không thở, nó sẽ kéo vào dạ dầy vì đó là cách duy nhất để dừng các con sóng đó. Cơ hoành của nó sẽ trở thành tựa đá. Lặp đi lặp lại nó sẽ kéo vào trong dạ dầy của nó và không cho phép việc thở sâu. Cơ hoành của nó sẽ trở thành áo giáp. Bây giờ, bên ngoài khối chắn đó, việc thở sẽ không bao giờ đi qua. Nếu việc thở đi sâu, nó chạm vào trung tâm dục, và khi nó chạm vào trung tâm dục, các con sóng bắt đầu chuyển, năng lượng tuôn trào. Đó là lí do tại sao không ai thở sâu.
Khi tôi bảo mọi người thở một cách hỗn loạn, họ đi tới tôi và nói rằng điều đó rất nguy hiểm. Họ cảm thấy sợ. Sợ là gì? Sợ là ở chỗ nếu bạn thở một cách hỗn loạn, bạn sẽ lại trở nên hoang dại. Áo giáp sẽ bị phá vỡ và việc thở sẽ chạm vào trung tâm dục lần nữa. Đây là cách xã hội kìm nén bạn - nó tạo ra kẽ hở giữa trung tâm dục và việc thở. Và nếu việc thở không đạt tới trung tâm dục, thế thì mọi nguồn hạnh phúc đều bị chắn. Dạ dầy của bạn trở thành như đá. Nó không cho phép cái gì đi xuống dưới và thân thể bạn bị chia thành hai. Bạn không bao giờ đồng nhất bản thân bạn với thân thể phía dưới. Với bạn, phần thấp hơn thực sự là cái gì đó thấp hơn. Việc đánh giá đã đi vào. Phần cao hơn nghĩa là cái gì đó cao hơn, cái gì đó tốt; phần thấp hơn nghĩa là cái gì đó xấu. Bạn không bao giờ cảm thấy bị đồng nhất với thân thể thấp hơn của bạn, nó là cái gì đó xấu - Quỉ, Quỉ có đó.
Adam bị đuổi ra, và mọi Adam và Eve đều bị đuổi ra khỏi vườn. Tại sao? Bởi vì họ đã ăn quả tri thức, và quả tri thức là độc nhất. Nếu bạn muốn tống ra sự biện biệt, chủ ý phân chia, bạn sẽ phải tống ra tri thức; bạn sẽ phải trở thành đứa trẻ lần nữa. Chỉ thế thì áo giáp mới có thể bị phá vỡ. Nhưng sẽ có đau khổ nếu bạn muốn thử và phá vỡ áo giáp này vì áo giáp này là toàn thể bản ngã của bạn. Bạn cảm thấy thoải mái vì nó, vì bạn đạo đức, bạn cảm thấy rằng bạn có cái gì đó cao siêu hơn người khác vì bạn đạo đức.
Nếu bạn phá vỡ áo giáp này sự hỗn độn sẽ theo sau. Đầu tiên bạn phải phát điên và thế rồi sợ kéo tới, và nếu bạn sợ bạn sẽ lại kìm nén, bạn sẽ lại mặc áo giáp - bạn thậm chí sẽ làm cho nó mạnh hơn. Và bây giờ bạn đã trở nên sợ thoát ra khỏi nó. Nó bảo vệ bạn.
Tôi đã nghe nói rằng trong một trường nhỏ, trường tiểu học, cô giáo đang giảng bài cho học sinh về luật hấp dẫn. Cô nói trong kết luận rằng vì luật hấp dẫn, chúng ta có khả năng ở trên trái đất. Một cậu bé rất phân vân. Nó đứng dậy và nói rằng nó không hiểu - làm sao chúng ta có thể xoay xở bám lấy trái đất trước khi luật này được thông qua?
Bạn nghĩ bạn ở đây vì xã hội; bạn nghĩ bạn ở đây vì đạo đức - và mọi điều vô nghĩa này đi cùng nó; bạn nghĩ bạn ở đây vì Kinh Thánh, Koran, Gita. Không! Tự nhiên tồn tại không có luật nào. Nó có luật cố hữu riêng của nó nhưng chúng không phải là luật được con người thông qua. Chúng không cần sự phê chuẩn của bạn, chúng có đó, và cuộc sống liên tục tuân theo chúng. Nếu bạn không xen vào, bạn sẽ đạt tới mục đích ngay lập tức; nếu bạn xen vào, thế thì bạn sẽ trong rắc rối. Cho nên nếu bạn trong rắc rối, phiền não và đau khổ, thế thì biết rõ rằng bạn đã xen vào tự nhiên. Không cái gì là có thể, chừng nào bạn chưa dừng việc xen vào này.
Đây là toàn thể thông điệp của Trang Tử - đừng xen vào tự nhiên, cho phép nó, đi cùng với nó, tin cậy nó. Bạn bắt nguồn từ nó; nó là mẹ bạn; nó là cội nguồn; và một ngày nào đó bạn sẽ quay lại nó - nó là mục đích tối thượng. Và trong khi đó, tại sao tạo ra việc xen vào, tại sao tranh đấu?
Bạn sẽ phải quay lại thời niên thiếu của bạn, bạn phải đi ngược trở lại. Bạn sẽ phải sống lại những khoảnh khắc đó khi xã hội đi vào và buộc bạn can thiệp. Cho nên nhớ lại một điều căn bản: bất kì khi nào cái gì đó sai xảy ra trên con đường đời, bạn không thể chỉ làm tan biến nó bằng hiểu biết trí tuệ - nó không dễ thế đâu. Nó đã trở thành hình mẫu cuộc đời bạn. Nó ở trong thân thể bạn và trong xương bạn. Bạn sẽ phải quay lại. Nếu bạn thực sự muốn trở nên tự nhiên, bạn sẽ phải sống lại quá khứ - đi ngược trở lại.
Mọi phương pháp thiền đều giúp cho bạn đi ngược lại. Nằm ra trên giường ban đêm và làm điều đó trong nỗ lực một giờ mọi ngày. Lúc ban đầu nó sẽ là nỗ lực, nhưng chẳng mấy chốc, vô nỗ lực sẽ xuất hiện và bạn sẽ tận hưởng nó. Bạn càng đi ngược lại, bạn sẽ càng cảm thấy tự do và thú vị.
Tự nhiên là bao la, và mọi luật nhân tạo đều hạn hẹp. Chúng giống như cái phễu - bạn càng đi nhiều vào trong chúng, chúng càng trở nên chật hẹp hơn, và một khoảnh khắc tới từ ngõ cụt, bạn không thể đi đâu được, và đường hầm trở thành nấm mồ của bạn. Đó là cách mọi người bị mắc kẹt.
Nếu bạn thực sự muốn không bị mắc kẹt, ban đêm, trước khi rơi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại và chỉ đi ngược lại và cố hồi tưởng quá khứ. Đi chậm thôi, không có vội gì, bạn không thể làm nó trong một ngày được - điều đó sẽ cần nhiều nhất là ba tháng. Đi chậm thôi. Hồi tưởng lại - không chỉ nhớ. Việc nhớ sẽ không ích gì vì việc nhớ có tính trí tuệ, bạn vẫn còn xa cách, nó không chạm vào bạn. Hồi tưởng lại.
Tôi ngụ ý gì khi tôi nói hồi tưởng? Chỉ đi ngược lại dường như nó đang xảy ra lại. Lúc ban đầu nó sẽ là 'dường như', nhưng chẳng mấy chốc nó trở thành thực. Không đầy đủ, bản thể bị kìm nén của bạn có đó, vật lộn để trở nên tự do. Cứ quay lại, và chẳng mấy chốc, trong vòng ba tuần, bạn sẽ đạt tới điểm mà bạn sẽ biết rào chắn này. Bên ngoài rào chắn, này bạn sẽ biết bạn đã tự do, tự nhiên, và rào chắn này đã tạo ra toàn thể rắc rối. Vì điều này, bạn chưa bao giờ được tự nhiên. Ở đâu đó, bạn sẽ thấy mẹ bạn, bố bạn, đang đứng tại rào chắn - đó là lí do tại sao bạn đã quên mất hoàn toàn thế.
Nếu bạn nhớ, bạn sẽ không có khả năng nhớ được bên ngoài bốn tuổi vì rào chắn này lớn thế. Nó đã chắn hoàn toàn mọi thứ không cho ra. Bằng không, tại sao bạn không thể nhớ được năm bốn tuổi? Tại sao bạn đã quên nó sâu sắc thế? Tâm trí bạn có đó. Bạn đã tận hưởng, bạn đã khổ, bạn đã trải qua nhiều kinh nghiệm - cho nên tại sao bạn đã quên tất cả chúng? Bạn đã không quên đâu. Vì rào chắn này bạn đã kìm nén mọi thứ sâu bên dưới trong vô thức. Đó là lí do tại sao mọi người liên tục nói rằng thời thơ ấu của họ là rất đẹp. Bạn liên tục nghĩ rằng thời thơ ấu là thiên đường. Nó đã vậy - nhưng nó dường như vậy với bạn bởi vì bạn không thể nhớ được.
Làm chậm thôi. Dần dần nhiều thứ sẽ kéo tới. Toàn thể bụi của quá khứ phải được khuấy lên. Bạn sẽ vã mồ hôi; bạn sẽ hoảng sợ; toàn thể tâm trí bạn sẽ nói: "Mình đang làm gì? Quay lại, đi tới tương lai đi!" Tâm trí bao giờ cũng nói đi tới tương lai bởi vì thế thì tâm trí có thể ở lại không suy suyển.
Nếu bạn thực sự muốn trở thành thiền nhân, đầu tiên đi vào quá khứ. Nếu bạn đã đi con đường sai tới đâu đó tại ngã tư đường nào đó, cách duy nhất là đi ngược lại tới ngã tư đường đó và lại đi trên đường đúng. Không có cách khác. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, từ đây bạn không thể đột nhiên lấy con đường đúng được - bạn phải đi ngược lại.
Và khi tôi nói hồi tưởng, tôi ngụ ý cho phép nó xảy ra trong thân thể. Nhớ ngày đầu tiên bạn chạm vào trung tâm dục của bạn và bố bạn hay mẹ bạn bảo bạn bỏ tay ra. Nhớ mắt họ, mặt họ - mọi thứ kết án bạn. Cứ nhìn bố bạn lại đứng đó, cùng khuôn mặt, cùng đôi mắt, cử chỉ, sự kết án, toàn thể sự việc. Và không chỉ điều này, nhưng cảm thấy bạn đã cảm thế nào vào ngày hôm đó - việc co lại, việc làm hẹp lại tâm thức bạn, vết thương họ tạo ra, sự kết án.
Đứa trẻ là bất lực thế, nó phải tuân theo mệnh lệnh của bạn; bất kì cái gì bạn nói, nó phải theo bạn. Cho dù điều đó đi ngược lại tự nhiên của nó, nó phải nghe lời bạn. Nó bất lực thế nó không thể sống mà thiếu bạn. Nó tuỳ thuộc vào bạn.
Thấy toàn thể sự bất lực này đi. Cảm thấy nó trong thân thể bạn. Bạn có thể bắt đầu kêu, khóc. Bạn có thể bắt đầu đá. Có thể bạn muốn đánh bố bạn - bạn đã không làm điều đó lúc đó và điều đó là sự không đầy đủ. Bạn sẽ không có khả năng tha thứ cho bố bạn chừng nào bạn chưa đánh ông ấy trong khoảnh khắc hồi tưởng này. Đó là lí do tại sao không đứa trẻ nào có thể tha thứ và quên được bố mẹ mình. Họ bao giờ cũng có đó bởi vì cái gì đó đã xảy ra với họ. Quay lại, hồi tưởng lại những khoảnh khắc đó, và dần dần bạn sẽ có khả năng đi ngày càng sâu hơn. Thế rồi đột nhiên đường hầm này không còn nữa - bạn đã đi qua rào chắn này. Bạn ở dưới bầu trời vô hạn rộng mở. Bạn lại là đứa trẻ. Chỉ thế thì bạn mới có thể hiểu được Trang Tử, không trước đó.
Và Wilhelm Reich và trị liệu của ông ấy có thể có ích; bạn có thể dùng Wilhelm Reich một cách đẹp đẽ trên con đường của Trang Tử.
Bây giờ là lời kinh:
Tháp của linh hồn
Linh hồn có tháp vững chắc mà không nguy hiểm nào có thể quấy nhiễu chừng nào tháp còn được canh gác bởi người bảo vệ vô hình, người hành động một cách vô ý thức, và hành động của người đó đi lạc lối khi họ trở thành có chủ ý, suy nghĩ và có ý định.
Linh hồn của bạn được bảo vệ bởi bản thân tự nhiên, bạn không cần lo sợ về điều đó. Bạn không cần sợ và bất an vì con người bạn được bảo vệ bởi toàn thể sự tồn tại; toàn thể vũ trụ giúp bạn. Nhưng giúp đỡ này là vô thức. Nó không chủ tâm, và bạn không thể thao túng nó được - bạn phải ở trong buông bỏ để cho lực vũ trụ có thể làm việc qua bạn. Nếu bạn trở nên có chủ tâm, bạn trở nên căng thẳng. Nếu bạn trở nên căng thẳng, bạn trở nên hạn hẹp. Nếu bạn trở nên hạn hẹp, cái vô hạn không thể làm việc qua bạn. Và bất kì khi nào bạn trở nên sợ, bạn co lại - việc co lại vật lí xảy ra.
Trang Tử nói rằng bên trong bạn là cái vĩnh hằng, cái bất tử. Không cái chết nào có thể phá huỷ được nó. Không cần sợ nó. Bạn sợ bởi vì bạn không có đó trong tháp - tháp vô hình của linh hồn. Bạn đã đi vào trong luật lệ và qui chế của xã hội và những luật và qui chế đó không thể bảo vệ bạn được, chúng chỉ cho bạn cảm giác về bảo vệ. Nhưng không cái gì bảo vệ. Luật không thể làm cho bạn an ninh, chúng chỉ cho cảm giác an ninh, thứ giả tạo. Cái chết chung cuộc tới và làm tan nát mọi an ninh của bạn. Bạn sẽ vẫn còn run rẩy, đầy sợ hãi, chừng nào bạn chưa quay lại cội nguồn - tháp bên trong của linh hồn.
Tháp đó là gì? Nó vận hành thế nào? Nó vận hành một cách vô thức.
Đứa trẻ được sinh ra. Làm sao đứa trẻ biết rằng chín tháng đã qua và nó phải đi ra khỏi bụng mẹ? Làm sao đứa trẻ biết được? Nó không có lịch, không đồng hồ, không cái gì loại đó cả. Nhưng khi chín tháng qua rồi, đứa trẻ sẵn sàng được sinh ra. Nó thực tế vật lộn để được sinh ra. Đó là lí do tại sao đau được cảm thấy bởi người mẹ. Có vật lộn thực. Xung đột đã bắt đầu, và người mẹ co lại - sợ đau sẽ xảy ra cho thân thể cô ấy. Cho nên cô ấy chống lại. Việc chống lại đó và đứa trẻ cố chui ra khỏi bụng mẹ, tạo ra đau. Nếu người mẹ cho phép, nếu cô ấy không chống lại, sẽ không có đau. Trong các xã hội nguyên thuỷ chưa bao giờ có đau. Người đàn bà càng văn minh, cô ấy càng cảm thấy đau. Điều này là vì cô ấy bây giờ sống tương ứng theo luật pháp và qui tắc; bây giờ mọi thứ đã trở thành giả và phi tự nhiên.
Làm sao đứa trẻ biết khi nào thời gian là chín? Làm sao hạt mầm biết khi nào là lúc đâm chồi? Hạt mầm có thể chờ đợi cả năm cho tới khi thời gian đêm tới. Hạt mầm không bao giờ đi hỏi nhà chiêm tinh hay người xem vân tay; vào khoảnh khắc đúng, hạt mầm đơn giản vỡ ra và đánh mất bản thân nó vào trong đất. Nó chỉ bỏ việc bảo vệ của nó và mọc ra. Làm sao cây nở hoa vào đúng vụ? Làm sao các vì sao di chuyển? Nhìn vào vũ trụ này - bí ẩn thế, phức tạp thế, phức hợp thế, nhưng di chuyển thoải mái thế, đơn giản thế, vô nỗ lực thế. Nó được bảo vệ bởi Đạo, bởi tự nhiên, bởi linh hồn của bản thân tự nhiên. Con người là ngu xuẩn vì con người nghĩ bản thân mình rất khôn ngoan.
Thế rồi đứa trẻ lớn lên. Và bạn đã bao giờ quan sát rằng mọi đứa trẻ đều đẹp không? Rất khó tìm ra đứa trẻ xấu. Mọi đứa trẻ đều đẹp. Từ đâu cái duyên dáng này tới? Về sau, khó mà tìm ra được một người đẹp trong cả trăm người. Lúc ban đầu cả trăm đều đẹp - vậy cái gì đã xảy ra cho chín mươi chín người kia? Làm sao họ đã trở thành xấu thế? Tại sao mọi đứa trẻ đều đẹp? Nó đẹp vì sự chuyển động; dòng chảy là tự nhiên. Tự nhiên là đẹp. Nhân tạo, phi tự nhiên, thế thì bạn trở thành xấu; có chủ tâm, thế thì cái xấu đi vào.
Đứa trẻ sống một cách vô ý thức. Khi nó cảm thấy đói, nó khóc; khi nó cảm thấy buồn ngủ, nó ngủ. Nhưng chúng ta ép buộc các qui tắc và qui chế lên nó. Bây giờ có sách hướng dẫn về cách nuôi trẻ, cách là mẹ, cách là bố. Và mọi hướng dẫn đều được cho. Người ta tự hỏi làm sao trẻ con được sinh ra trước những sách hướng dẫn này. Khi mà luật còn chưa được thông qua, làm sao chúng ta xoay xở được sinh ra thế?
Sách hướng dẫn cho những qui tắc đặc biệt, đặc thù. Cứ sau bốn giờ lại phải cho trẻ bú sữa. Đứa trẻ khóc nhưng người mẹ nhìn đồng hồ, không nhìn đứa trẻ, và bốn giờ còn chưa qua. Bây giờ bạn đang phá huỷ tự nhiên vô thức. Chẳng mấy chốc đứa trẻ sẽ theo gương bạn - nó cũng sẽ nhìn đồng hồ và khi đủ bốn giờ, nó sẽ bắt đầu khóc - dù nó có cảm thấy đói hay không! Sáng sớm, nó phải đi vệ sinh. Huấn luyện đi vệ sinh là điều phiền phức thế. Làm sao đứa trẻ được cho là phải đi tiêu, khi nó không cảm thấy buồn tiêu? Và mẹ nó đang đứng đó với cái nhìn rất kết án trên khuôn mặt để bảo nó phải làm điều đó - ra lệnh. Và đứa trẻ đang kêu và khóc, và nó không biết làm sao thoả mãn được cho người mẹ này - và cô ấy đơn giản điên! Nhưng sớm hay muộn, nó sẽ ép buộc bản thân nó.
Các nhà tâm lí đã khám phá ra sự kiện là năm mươi phần trăm chứng thần kinh trong nhân loại là vì huấn luyện vệ sinh. Năm mươi phần trăm! Đứa trẻ bắt đầu ép buộc vì nó phải vâng lời, và nó cảm thấy mặc cảm nếu nó không thể làm được đúng thời gian. Và bất kì khi nào nó làm điều đó một cách tự nhiên, thế nữa, nó cảm thấy mặc cảm vì khách khứa có đó - và nó đã làm điều đó trong phòng khách. Và làm sao đứa trẻ biết được rằng phòng khách không phải là chỗ đúng? Nó sống một cách vô thức. Nó không biết cái nào là phòng vệ sinh và cái nào là phòng khách. Nó không biết khi nào khách có đó và khi nào họ không có đó, và khi nào nó được phép và khi nào nó không được phép. Nó không sống tương ứng theo qui tắc nhưng nó sẽ vâng lời vì nó phải tuân theo. Nó bất lực thế, và bạn mạnh thế.
Nhìn điều xảy ra khi đứa trẻ ép buộc bản thân nó đi vệ sinh. Dần dần toàn thân trở thành cái máy nhân tạo để được thao túng. Thế thì không cái gì là tự nhiên. Thế thì, bằng cách nào đó, nó ép buộc bản thân nó - chỉ để thoả mãn cho bố mẹ nó. Khi nó không cảm thấy đói, nó bắt đầu kêu và khóc. Bạn có thể thấy điều đó xảy ra. Vào bất kì nhà nào. Trẻ nhỏ đang ngồi trên bàn, nước mắt chảy dài từ mắt chúng, và ăn. Chúng không cảm thấy đói ngay bây giờ - và chúng là đúng và người mẹ là sai. Đây là cách đứa trẻ sẽ đi vào con đường sai. Thế rồi, khi đến 'đúng' thời gian, nó sẽ đòi thức ăn - và nó không đói! Khi nó đói, nó sẽ kiểm soát bởi vì nó không được phép đòi hỏi.
Đây là cách nó sẽ mất tiếp xúc với tự nhiên - và mất tiếp xúc với tự nhiên là bị thần kinh.
Đứa trẻ cảm thấy sống động, tích cực; nó muốn chạy và múa. Người mẹ cố ép buộc nó đi ngủ. Bạn đã bao giờ nghĩ rằng điều này đang đòi hỏi việc không thể được không? Bạn có thể chủ tâm đi ngủ - bạn có thể chứ? Thậm chí người mẹ có thể chủ tâm đi ngủ được không? Khi không có giấc ngủ, có thể làm được gì? Đứa trẻ sẽ giả vờ, nó sẽ nhắm mắt và giả vờ, chỉ chực mở mắt ngay khi người mẹ đã đi. Đây là huấn luyện cho nó việc giả vờ và làm cho nó thành đạo đức giả cho những điều tuyệt đối vô dụng. Ngủ không thể bị ép buộc - không có cách nào để làm nó. Bằng không, tại sao có nhiều chứng mất ngủ thế? Tại sao nhiều thuốc an thần được cần thế? Tại sao mọi người để cả đêm trở mình lật mình trên giường? Và đứa trẻ được mong đợi đi ngủ theo mệnh lệnh, và dậy theo mệnh lệnh, để là đứa con tốt - kẻ lên mặt đạo đức - nếu không, nó là đứa trẻ xấu. Tất cả những người là tự nhiên đều là kẻ xấu, và tất cả những người giả tạo đều là kẻ lên mặt đạo đức. Bây giờ, cả đời, người này sẽ là khổ. Người đó sẽ đi tới tu sĩ này nọ, swami này nọ, từ thầy này tới thầy nọ, và họ sẽ liên tục cho anh ta các thứ để làm - cái này và cái nọ - nhưng không cái gì sẽ có ích mấy vì toàn thể phong cách sống của người đó là sai, không cái gì có thể được thêm vào, bởi vì toàn thể cấu trúc là sai. Toàn thể cấu trúc này phải bị bỏ đi và tươi tắn bắt đầu được tạo ra.
Nhưng điều này dường như quá nhiều. Bạn đã sống bốn mươi, năm mươi năm, và bạn có nhiều thứ được đầu tư vào phong cách sống của bạn. Và bạn tới tôi và tôi bảo bạn bỏ nó hoàn toàn. Đây là điều tôi ngụ ý bởi tính chất sannyas - nó chỉ là một quyết định bỏ toàn thể phong cách sống; thay đổi hoàn toàn tới mức quá khứ bị loại bỏ. Và bởi vì bạn không còn đồng nhất với nó, bạn bỏ mọi đầu tư bạn đã có đó và mọi lợi nhuận mà bạn đã thu được qua chúng. Có lợi nhuận, bằng không sao bạn phải mang gánh nặng thế? Nó trả tiền. Xã hội kính trọng bạn - bạn là người đáng kính. Xã hội tôn trọng bạn khi bạn tuân theo xã hội.
Cho nên khi tôi nói lấy cú nhảy vào tính chất sannyas, tôi ngụ ý thay đổi toàn thể phong cách sống của bạn. Không cái gì ít hơn sẽ có tác dụng. Tôi không thể thay đổi các mảnh mẩu bởi vì bạn đang bị bệnh thế. Cho dù tôi cố thay đổi một mảnh mẩu, cũng chẳng ích gì, bởi vì mảnh này không thể thay đổi cái toàn thể, bệnh là nặng thế. Rất có thể là bệnh này sẽ thay đổi lại mảnh mẩu đó. Chừng nào bạn chưa sẵn sàng bỏ một cách toàn bộ, không cái gì có thể được làm. Bạn có thể thiền, bạn có thể làm T.M., bạn có thể nhắm mắt và làm mật chú trong mười phút buổi sáng và mười phút buổi tối - bạn có thể liên tục lừa bản thân bạn theo nhiều cách, hi vọng rằng cái gì đó sẽ xảy ra mà không phá hỏng phong cách sống của bạn.
Đó là cách Mahesh Yogi có ảnh hưởng thế ở phương Tây. Ông ấy chưa bao giờ chạm vào phong cách sống của bạn. Ông ấy chưa bao giờ nói thay đổi bản thân bạn. Ông ấy nói bạn là được dù bạn là bất kì cái gì. Chỉ xen chút ít T.M. và mọi thứ sẽ ổn thoả. Điều đó cũng giống như uống viên thuốc; phong cách sống của bạn không bị chạm tới, không chút nào. Dù bạn là bất kì ai, sai hay đúng, cứ thêm ngần này mật chú nữa, được làm trong mười phút buổi sáng và buổi tối - thế thì mọi thứ là được vì cánh cửa thiên đường mở ra và chỉ đợi bạn. Và con người là ngu xuẩn tới mức con người liên tục tin vào những thủ đoạn như vậy - đây chỉ là những thủ đoạn. Chúng có thể giúp ích như thuốc an thần. Chúng có thể giúp bạn điều chỉnh theo phong cách sống sai của bạn - và đó là vấn đề, chúng có thể giúp đỡ. Chúng có thể cho bạn việc điều chỉnh theo phong cách sống của bạn, nhưng phong cách sống của bạn về căn bản là sai. Cho nên tốt hơn cả là đừng được điều chỉnh theo nó, còn hơn là được điều chỉnh. Chúng có thể cho an ủi, nhưng những an ủi đó là độc hại - bởi vì thế thì bạn sẽ không bao giờ thay đổi. Bạn sẽ được an ủi trong phong cách sống của bạn, và bạn sẽ nghĩ rằng mọi thứ là ổn thỏa bởi vì bạn đang làm cái gì đó - T.M.
Bạn sẽ ngủ tốt hơn chút ít - tôi biết mật chú có thể cho bạn giấc ngủ tốt hơn. Bạn có thể trở nên ít bệnh hơn - điều đó nữa cũng là có thể, vì bạn sẽ được điều chỉnh nhiều hơn theo phong cách sống sai. Nhưng điều này sẽ không cho bạn phúc lạc. Bạn có thể ít ốm yếu hơn, nhưng điều này sẽ không cho bạn cực lạc. Bạn có thể có khả năng kéo dài khổ sở hơn chút ít nữa. Bạn sẽ ít bị điều chỉnh sai, nhưng bạn sẽ không bao giờ trở thành người cực lạc, người phúc lạc. Bạn có thể trở thành người phúc lạc chỉ khi bạn sẵn sàng bỏ toàn thể phong cách sống này. Không cái gì ít hơn tính chất sannyas có thể giúp đỡ được.
Linh hồn có tháp vững chắc mà không nguy hiểm nào có thể quấy nhiễu chừng nào tháp còn được canh gác bởi người bảo vệ vô hình, người hành động một cách vô ý thức, và hành động của người đó đi lạc lối khi họ trở thành có chủ ý, suy nghĩ và có ý định.
Tránh chủ tâm, tránh ý chí, tránh ý định - đi như đứa trẻ, tin cậy vào tự nhiên. Khi bạn cảm thấy đói, ăn. Khi bạn không cảm thấy đói, đừng ăn. Tự nhiên hướng dẫn bạn. Khi bạn cảm thấy buồn ngủ, đi ngủ. Nếu bạn không cảm thấy buồn ngủ thì không cần - cứ bỏ ý tưởng đó đi. Đi một cách không chủ ý và chẳng mấy chốc phong cách sống thần kinh này sẽ bị bỏ đi và bạn sẽ rơi lại về cội nguồn. Cội nguồn đó là Đạo.
Vô thức và chân thật toàn bộ của Đạo bị quấy rối bởi bất kì nỗ lực nào khi chứng minh có ý thức. Tất cả chứng minh đó là dối trá.
Sống đi, nhưng đừng làm cuộc sống của bạn thành việc chứng minh. Mọi chứng minh như thế đều là dối trá. Sống, nhưng không làm cuộc sống của bạn thành việc chứng minh. Sống, nhưng không trở thành người quảng cáo. Đừng cho phép tính quảng cáo - không cần. Điều người khác nói là vô dụng, không liên quan; điều bạn hiện hữu mới là điều liên quan duy nhất.
Sống tương ứng với tự nhiên của bạn đi. Bất kì cái gì người khác nghĩ về bạn đều là vấn đề của họ, bạn không cần lo nghĩ về nó. Đừng làm cuộc sống của bạn thành một mảnh của nghệ thuật quảng cáo. Một khi bạn bắt đầu, không có kết thúc cho nó, thế thì bạn bao giờ cũng sẽ làm cho bản thân bạn thành giả, và nếu mọi người bày tỏ kính trọng với cái giả, bạn sẽ trở thành giả. Nếu họ nghĩ rằng điều đó là tốt và kính trọng, bạn sẽ làm một thứ ngay cả khi không có lí do tự nhiên.
Nếu bạn muốn trở thành hoạ sĩ và đây là một ham muốn vô thức, trở thành hoạ sĩ đi và vẫn còn nghèo. Đừng trở thành bác sĩ và trở thành giầu. Bạn có thể trở thành giầu bởi việc là bác sĩ, nhưng nếu bạn đã không trở thành bác sĩ bởi vì một ham muốn vô thức, nếu bạn chỉ làm nó để thoả mãn cho bố mẹ bạn, xã hội, bạn bè, thế thì mặc dầu bạn có thể trở nên rất, rất giầu, bạn sẽ vẫn còn không được hoàn thành - và điều tối thượng là việc hoàn thành.
Tôi đã nghe nói về một bác sĩ đã trở thành nhà giải phẫu lớn ở nước ông ấy. Ông ấy được bầu làm chủ tịch Hội giải phẫu quốc gia. Ngày ông ấy được bầu làm chủ tịch, đã có việc mở hội lớn tôn vinh ông ấy. Nhưng ông ấy buồn.
Một người bạn hỏi ông ấy: "Sao ông trông buồn thế? Ông đáng phải rất, rất hạnh phúc. Ông đã trở thành nhà giải phẫu vĩ đại nhất và không ai có thể ganh đua được với ông bây giờ. Vinh dự vĩ đại nhất mà nhà giải phẫu có thể có, là trở thành chủ tịch của Hội quốc gia. Sao ông buồn thế?" Nhà giải phẫu đáp: "Tôi chưa bao giờ muốn trở thành nhà giải phẫu. Tôi đã thành công trong cái gì đó mà tôi chưa bao giờ muốn. Và bây giờ không thoát được nó. Nếu tôi mà thất bại, thế thì chắc đã có cơ hội, nhưng bây giờ tôi bị mắc kẹt." Bạn ông ta nói: "Ông lại đùa kiểu trẻ con rồi. Ông đang nói gì vậy? Gia đình ông hạnh phúc, vợ ông hạnh phúc, con ông hạnh phúc, mọi người đều hạnh phúc - và mọi người có kính trọng lớn với ông." Nhà giải phẫu nói: "Nhưng tôi không thể kính trọng bản thân tôi được, và đó là điều căn bản. Tôi đã muốn trở thành vũ công nhưng bố tôi và mẹ tôi không cho phép điều đó, và tôi phải vâng lời họ. Tôi là người yếu đuối. Và tôi không hạnh phúc rằng tôi đã trở thành nhà giải phẫu lớn nhất. Tôi bất hạnh vì tôi là vũ công tệ hại nhất trên thế giới. Tôi không thể nhảy múa được, và đó là rắc rối."
Hoàn thành tới qua tự nhiên - không qua xã hội. Bạn mang số mệnh của bạn bên trong bản thân bạn nhưng nó là điều vô thức. Đi theo nó đi. Không ai khác sẽ biết rằng bạn đã đạt tới nhưng bạn sẽ nhận biết. Bạn có thể không được giải thưởng Nobel bởi vì nó chưa bao giờ được trao cho người được hoàn thành. Không ai đã hoàn thành mà được nhận giải thưởng Nobel, không Phật, không Jesus, và điều đó sẽ không xảy ra trong tương lai đâu, vì giải thưởng Nobel được trao cho ai đó đã vâng lời xã hội rất thành thật, và người đó đã đạt tới mục đích của xã hội - chứ không phải mục đích của riêng của người đó. Nhìn vào những người được giải thưởng Nobel mà xem, và bạn sẽ không tìm thấy người nào buồn hơn những người đó. Phần lớn trong họ đều tự tử, và điều này không phải là ngẫu nhiên, nó có nghĩa sâu trong nó. Phần lớn trong họ, cảm thấy không được hoàn thành. Các giải thưởng không thể làm bạn được hoàn thành. Cho phép tự nhiên có ý thức đi, đừng ép buộc nó một cách có ý thức.
Vô thức và chân thật toàn bộ của Đạo bị quấy rối bởi bất kì nỗ lực nào khi chứng minh có ý thức. Tất cả chứng minh đó là dối trá.
Mulla Nasrudin bị ốm, cho nên anh ta đi tới bác sĩ. Bác sĩ nói với anh ta: "Nasrudin, anh có uống rượu hay nước giải khát không?" Nasrudin nói không. Và tay anh ta run run. Ngay cả vào khoảnh khắc đó, anh ta đã say - bạn có thể ngửi thấy nó trong hơi thở của anh ta. Cho nên bác sĩ nói: "Thôi được. Anh có săn đuổi đàn bà không?" Nasrudin nói không. Và anh ta vừa mới tới từ một cô gái mãi dâm - bạn có thể thấy son môi trên mặt anh ta. "Anh có hút thuốc không, Nasrudin?" bác sĩ nói. "Không, không bao giờ," Nasrudin nói - và bạn có thể thấy gói thuốc lá trong túi anh ta, và ngón tay anh ta vàng khè. "Vậy thì anh làm gì?" bác sĩ nói. "Tôi nói dối," Mulla Nasrudin nói.
Và đây là cách mọi người thành công của bạn là vậy: bạn càng là kẻ nói dối lớn, thành công của bạn sẽ càng lớn hơn. Để thành công trong thế giới này, bạn phải là người nói dối. Nhưng thế thì bạn bỏ lỡ bản thân bạn. Bạn thành công trong thế giới này nhưng bạn trở thành thất bại trong thế giới kia. Và, chung cuộc, thế giới kia mới có giá trị.
Tất cả chứng minh đó,là dối trá. Khi người ta thể hiện bản thân mình theo cách tham vọng này, thế giới bên ngoài gây bão tố bên trong và cầm tù người đó. Một khi bạn làm lộ việc thiên về chứng minh và nghệ thuật quảng cáo, thế giới bước vào và cầm tù bạn ngay lập tức. Bạn đã trở thành nạn nhân.
Người đó không còn được bảo vệ bởi sự chân thật của Đạo.
Từng hành động mới đều là thất bại mới.
Một khi bạn trở nên quan tâm tới điều người khác nói về bạn, từng hành động mới của bạn sẽ là một thất bại. Ở đây nó có thể thành công nhưng thành công này là tuyệt đối vô dụng bởi vì bạn chưa bao giờ được hoàn thành bởi nó. Bạn chưa bao giờ tuôn chảy qua nó. Bạn chưa bao giờ đi tới việc hoàn thành số phận của bạn. Hạt mầm của bạn vẫn là hạt mầm. Bạn có thể tích luỹ các đoạn cắt ra từ báo chí về bản thân bạn, nhưng những đoạn cắt chết đó, những chứng nhận đó, cái bạn đóng lên tường phòng khách nhà bạn, không phải là cuộc sống. Những bộ mặt bạn mang cùng bạn khi bạn đi ra ngoài, những nụ cười giả, không phải là cuộc sống. Và dần dần, với mọi hành động mới, bạn đi ngày càng sâu hơn vào trong những dối trá. Làm sao bạn nghĩ bạn có thể phúc lạc qua những dối trá này? Bạn có thể đạt tới nhiều rác rưởi của thế giới này nhưng bạn sẽ đánh mất mọi cái thực.
Trang Tử nói: Ở trong Đạo đi, đích thực ở trong nó, chân thực ở trong nó. Chỉ có một chân thực được cần của bạn, và đó là chân thực hướng tới Đạo - tự nhiên bên trong của bạn, bản thể đích thực của bạn. Không chân thực nào khác được cần - hãy để toàn thế giới nói bạn là không chân thực đi.
Đó là điều cha của Phật đã nói với ông ấy - vì Phật bỏ cha mẹ mình. Đó là điều vợ Phật đã nói với ông ấy vì ông ấy đã bỏ cô ấy. Đó là điều toàn thể vương quốc đã nói với ông ấy vì ông ấy đã bỏ toàn thể vương quốc. Nhưng ông ấy hạnh phúc, và ông ấy vẫn còn chân thực với Đạo của mình, tự nhiên của ông ấy. Và ông ấy nói: Không cách nào khác là có thể. Nếu ông khổ, ông khổ vì mong đợi của ông - không phải vì ta.
Bạn ở đây để hoàn thành bản thân bạn. Người khác ở đây để hoàn thành bản thân họ. Nếu họ mong đợi cái gì đó từ bạn đây là vấn đề của họ; họ sẽ khổ. Nhưng bạn không cần trở thành giả vì điều đó.
Chân thành với tự nhiên bên trong của bạn đi và giúp cho người khác là chân thành với tự nhiên bên trong của họ. Đây là điều tôi gọi là người tôn giáo. Người tôn giáo là người chân thành với tự nhiên bên trong của mình và giúp cho người khác chân thành với tự nhiên bên trong của họ. Bạn ở đây để hoàn thành số phận của bạn, và người khác ở đây để hoàn thành số phận của họ. Đừng mong đợi cái gì từ họ, bằng không bạn sẽ biến họ thành người quảng cáo, bạn sẽ biến họ thành những kẻ dối trá.
Đừng mong đợi cái gì từ bất kì ai, và đừng hoàn thành mong đợi của người khác về bạn. Điều này là gian nan, nhưng đây là điều tính chất sannyas là gì - đây là điều nó tất cả là gì. Đừng giúp cho mong đợi của bất kì ai về bạn phát triển lên. Thậm chí không cho họ một hướng dẫn rằng bạn sẽ hoàn thành nó. Dù bất kì khổ nào bạn trải qua, sẵn sàng trải qua nó, nhưng không cho phép người khác có mong đợi về bạn. Bằng không thế giới sẽ đóng bạn lại và sẽ có tù túng. Một khi bạn gật đầu nói có để làm cái gì đó, thế thì bạn bị đóng lại rồi. Bạn đã ở trong đường hầm, và bây giờ với mọi bước, mọi hành động mới, bạn sẽ rơi vào trong khổ mới, việc không hoàn thành mới, dối trá mới, thất bại mới.
Bỏ việc hoàn thành mong đợi của người khác đi, và bỏ mong đợi người khác hoàn thành các mong đợi của bạn. Nhớ lấy, nếu bạn khổ, bạn khổ vì bạn thôi; nếu người khác khổ, họ khổ vì họ. Không ai khổ vì người khác cả - nhớ điều đó thật sâu sắc vào. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng thực sự chân thực với cái ta bên trong của bạn; và chân thực đó là tính tôn giáo.
Người Hindus đã gọi điều này là rit. Jesus gọi nó là Vương quốc của Thượng đế. Trang Tử gọi nó là Đạo. Dù bất kì từ nào được dùng, nó đều có nghĩa ở gần vô thức của người ta, và tuôn chảy với nó mà không có điều kiện nào. Nó nghĩa là tuôn chảy vô điều kiện với cái vô thức, dù nó dẫn tới đâu - và tin cậy vào nó.
Đây là điều tin cậy là gì. Nó không phải là niềm tin vào một Thượng đế, không phải là niềm tin vào cõi trời hay địa ngục, không phải là niềm tin vào các khái niệm, lí thuyết hay triết lí. Tin cậy nghĩa là tin cậy tự nhiên, nơi từ đó bạn tới và nơi chung cuộc bạn sẽ quay về. Tin cậy tự nhiên đó và bạn sẽ trở lại được hoàn thành, và từng khoảnh khắc của đời bạn sẽ là việc hoàn thành mới và sâu hơn. Bằng không từng hành động mới là một thất bại mới.
Nếu hành động của người đó được thực hiện ở chỗ công cộng, trong ánh sáng ban ngày, người đó sẽ bị trừng phạt bởi con người. Nếu chúng được làm trong chỗ riêng tư và bí mật, chúng sẽ bị trừng phạt bởi linh hồn.
Đừng chứng minh bản thân bạn. Nếu bạn chứng minh ở chỗ công cộng, trong ban ngày, bạn sẽ bị con người trừng phạt. Điều này phải được hiểu. Khi bạn trở thành người chứng minh, người quảng cáo, khi cuộc đời bạn trở thành trò xiếc, việc trưng bày, mọi người sẽ ca ngợi bạn vì bạn đang rơi xuống thành nạn nhân của ý định bất chợt nảy ra của họ, của mong đợi của họ. Họ sẽ hoan nghênh bạn, nhưng điều này sẽ không kéo dài lâu lắm đâu. Sớm hay muộn, họ sẽ bắt đầu cảm thấy dối trá của bạn, vì bạn có thể mang được lời dối trá trong bao lâu? Nó bầy ra, và khi họ bắt đầu cảm thấy dối trá của bạn, họ sẽ phạt bạn.
Nhìn Richard Nixon đó. Điều đó xảy ra cho mọi người trở thành người quảng cáo. Đầu tiên họ vỗ tay ủng hộ bạn. Bây giờ bạn đã trở thành nạn nhân rồi. Chỉ để có được việc hoan nghênh của họ, bạn sẽ nói dối ngày càng nhiều hơn. Bạn sẽ bắt đầu rót đầy các mong đợi của họ và bạn sẽ trở thành ngày càng không thực hơn. Đây là cái vòng luẩn quẩn. Và bạn càng trở nên không thực hơn, họ sẽ càng có khả năng thấy rằng bạn đang nói dối. Thế thì họ sẽ bắt đầu trừng phạt bạn. Bất kì khi nào những người khác ca ngợi bạn - cảnh giác vào, bạn đang đi trên con đường nguy hiểm. Sớm hay muộn họ sẽ trừng phạt bạn. Khi mọi người nói về thành công của bạn - cảnh giác vào, bây giờ thất bại không còn xa nữa. Khi họ đặt bạn vào ngai vàng, trốn ngay đi, bởi vì sớm hay muộn, họ sẽ tống bạn ra. Nhưng bạn ngu và xuẩn tới mức bạn chưa bao giờ thấy sự kiện là ai đó khác có đó trên ngai vàng trước bạn. Họ đặt người đó ở đó, và bây giờ, với bạn, họ đã hạ bệ người đó rồi. Bây giờ họ đang đeo vòng hoa và đón chào bạn, nhưng sớm hay muộn, họ sẽ tìm ra người quảng cáo khác và họ sẽ tống bạn ra. Điều này xảy ra cho mọi người đang sống qua ý kiến công chúng. Không đòi hỏi về bất kì thành công nào trong thế giới bên ngoài và bạn sẽ không có thất bại nào. Đừng đòi hỏi mọi người kính trọng bạn, thế thì sẽ không có xúc phạm.
Trang Tử nói là người cuối cùng đi, để cho không ai có thể đẩy bạn lại sau thêm. Đừng đi lên trước hàng người, vì thế thì mọi người sẽ là kẻ thù của bạn và sớm hay muộn, họ sẽ trừng phạt bạn. Mọi thứ đều có cái đối lập của nó đi cùng nó. Nếu họ ca ngợi bạn, họ sẽ trừng phạt bạn; nếu họ kính trọng bạn, họ sẽ xúc phạm bạn.
Cơ chế của nó là gì? Khi ai đó kính trọng bạn, người đó cảm thấy bị xúc phạm sâu bên dưới - sâu bên dưới, người đó đã trở nên thấp kém với bạn. Cho nên làm sao người đó có thể tha thứ được? Người đó không thể tha thứ được. Một ngày nào đó, các tài khoản sẽ phải được đặt lại cho đúng. Khi người đó cúi đầu và chạm chân bạn, chính khoảnh khắc đó một vết thương sâu đã xảy ra bên trong người đó. Người đó thấp hơn bạn. Bây giờ người đó sẽ phải chứng minh rằng người đó không thế. Một ngày nào đó, người đó sẽ chứng minh rằng người đó cao hơn bạn.
Cố hiểu cơ chế bên trong này: các tài khoản phải được quyết toán, bạn không thể tiếp tục với sự thiếu cân bằng. Bất kì khi nào bạn ca ngợi ai đó, vào chính khoảnh khắc đó, nếu bạn tỉnh táo, bạn có thể tìm thấy ở bên trong rằng bạn cũng muốn xúc phạm người đó. Chỉ một khoảng hở thời gian được cần thôi. Sớm hay muộn nó sẽ tới. Người khôn ngoan không bao giờ đòi hỏi việc ca ngợi của bạn. Khi bạn tới với vòng hoa cho người đó, người đó nói: Dừng lại ở đây và bây giờ, bởi vì về sau, tôi sẽ phải trả tiền.
Nếu hành động của người đó được thực hiện ở chỗ công cộng, trong ánh sáng ban ngày, người đó sẽ bị trừng phạt bởi con người. Nếu chúng được làm trong chỗ riêng tư và bí mật, chúng sẽ bị trừng phạt bởi linh hồn.
Có thể là bạn không làm việc quảng cáo của bạn ở chỗ công cộng nhưng ở chỗ riêng tư. Mọi người đã trở thành giả tới mức ngay cả trong phòng tắm, khi họ một mình, họ vẫn là kẻ dối trá. Ngay cả ở đó, họ cũng không thực và đích thực. Dối trá đã trở nên bắt rễ tới mức bạn không thể dễ dàng đẩy chúng sang bên - chúng theo bạn. Ngay cả trong mơ, bạn cũng dối trá, ngay cả trong mơ của bạn. Dối trá đã trở nên được bắt rễ sâu tới mức ngay cả ở đó chúng cũng theo bạn. Nếu bạn muốn giết bố bạn, bạn sẽ giết bác bạn trong mơ. Đây là cách dối trá đi theo. Bác bạn đã không làm cái gì cho bạn, nhưng ông ấy là người gần gũi nhất, và ông ấy có vẻ giống bố bạn. Ngay cả trong mơ của bạn, khó giết được bố bạn. Đó là lí do tại sao mơ trở thành phức tạp và những Freuds và Jungs được cần tới để diễn giải chúng. Bạn mang ông bác tới, và Freud sẽ đọc ra người bố. Bác chỉ là biểu tượng - người gần nhất với bố.
Nếu bạn làm trong chỗ riêng tư, thế thì bởi bản thân tự nhiên, bạn sẽ bị trừng phạt. Việc quảng cáo phải bị trừng phạt. Đó là điều Trang Tử ngụ ý bởi linh hồn: ông ấy ngụ ý bởi bản thân tự nhiên bạn sẽ bị trừng phạt.
Nếu bạn không muốn bị trừng phạt, thế thì đừng là người quảng cáo. Vẫn còn tự nhiên với bất kì cái gì người khác nói. Chỉ bởi vì họ nói như vậy và như vậy, không thay đổi bản thân bạn. Cho dù họ nói bạn là kẻ nổi loạn, tội phạm, xấu, ác, cứ để họ nghĩ vậy đi. Cho dù họ đưa bạn lên cây chữ thập, cứ để cho họ làm điều đó đi, nhưng bạn vẫn còn đúng với bản thân bạn. Khi Jesus bị đóng đinh ông ấy có thể đã trốn thoát chứ. Pontius Pilate đã sẵn sàng tha cho ông ấy nhưng Jesus phải cầu xin điều đó. Ông ấy đã không xin, vì ông ấy đúng đích thực hướng tới tự nhiên riêng của ông ấy.
Khi Socrates bị người Athens trừng phạt, đã có một điều kiện. Họ nói: Nếu ông hứa trước toà rằng ông sẽ không nói khắp thành phố, và ông sẽ không thảo luận các thứ và triết học, nếu ông giữ yên tĩnh, thế thì chúng tôi có thể tha cho ông. Socrates cười và nói: "Điều đó là không thể được vì tôi không thể không thực, theo tự nhiên thực riêng của tôi. Đó là cách tôi hiện hữu. Tôi sẽ tiếp tục việc nói của tôi. Các ông có thể giết tôi, điều đó dành cho các ông quyết định." Ông ấy đã chấp nhận chất độc nhưng ông ấy sẽ không chấp nhận im lặng; ông ấy sẽ không chấp nhận giữ yên tĩnh.
Đúng với bản thân bạn đi, và đừng nhìn vào điều người khác nói. Đây là cách duy nhất để đạt tới điều Thiêng liêng, bởi vì nó là cách duy nhất để là tự nhiên.
Để từng người hiểu nghĩa của chân thật và cảnh giác chống lại thể hiện.
Người đó sẽ an bình với con người và linh hồn và sẽ hành động đúng, vô hình, trong tính đơn độc riêng của mình, trong tháp của linh hồn mình.
Người đó sẽ an bình với con người và linh hồn. Nếu bạn không quan tâm theo bất kì cách nào tới việc biểu lộ bạn là ai, bạn sẽ an bình với tự nhiên và con người. Cho dù họ giết bạn, bạn sẽ an bình. Jesus an bình khi ông ấy bị đóng đinh. Socrates an bình ngay cả khi thuốc độc được cho. Bạn sẽ an bình. Điều đó tạo ra cái gì với điều họ làm? Nó không chạm tới bạn, bạn vẫn còn tách rời, tách ở trong tháp linh hồn bạn. Trong tự nhiên bên trong của bạn, bạn được bảo vệ. Không cái gì đạt tới và xuyên thấu vào bạn.
Người đó sẽ an bình với con người và linh hồn và sẽ hành động đúng, vô hình, trong tính đơn độc riêng của mình, trong tháp của linh hồn mình.

Và khi Trang Tử nói ông ấy sẽ hành động đúng, ông ấy không ngụ ý đúng chống lại sai. Không. Ông ấy không ngụ ý đối lập của sai, ông ấy ngụ ý tự nhiên. Tự nhiên là đúng. Thoải mái là đúng. Là bản thân bạn là đúng. Là bản thân bạn là tất cả mọi điều bạn có thể thực sự là. Bất kì cái gì khác đều là đi lạc lối.

0 Đánh giá

Ads Belove Post