Chương 3. Chạy trốn cái bóng

Chương 3. Chạy trốn cái bóng

Price:

Read more

Osho - Khi giầy vừa
Bài giảng về các câu chuyện của Trang Tử
Chương 3. Chạy trốn cái bóng

Có một người bị bối rối bởi việc thấy cái bóng riêng của mình và do vậy bực mình với bước chân riêng của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai.
Phương pháp người đó tìm ra là chạy xa khỏi chúng. Cho nên người đó đứng dậy và chạy.
Nhưng mọi lần người đó đặt chân xuống lại có bước khác, trong khi cái bóng vẫn bám theo người đó mà không chút khó khăn nào.
Người đó qui lỗi của mình cho sự kiện là người đó đã không chạy đủ nhanh. Cho nên người đó chạy ngày càng nhanh hơn, không dừng lại, cho tới khi người đó cuối cùng chết bất đắc kì tử.
Người đó không nhận ra rằng nếu người đó đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của người đó sẽ tan biến, và nếu người đó ngồi xuống và duy trì tĩnh lặng, sẽ không còn bước chân nữa.
Con người tạo ra lẫn lộn riêng của mình chỉ bởi vì con người liên tục bác bỏ bản thân mình, kết án bản thân mình, không chấp nhận bản thân mình. Thế thì dây chuyền các lẫn lộn, hỗn độn bên trong và khổ được tạo ra. Tại sao bạn không chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy? Cái gì sai? Toàn thể sự tồn tại chấp nhận bạn như bạn vậy, nhưng bạn thì không.
Bạn có lí tưởng nào đó để đạt tới. Lí tưởng đó bao giờ cũng trong tương lai - nó phải vậy, không lí tưởng nào có thể ở trong hiện tại. Và tương lai là không ở đâu cả; nó còn chưa được sinh ra. Bởi vì lí tưởng này bạn sống trong tương lai, điều không là gì ngoài giấc mơ; bởi vì lí tưởng này bạn không thể sống được ở đây và bây giờ; bởi vì lí tưởng này bạn kết án bản thân bạn.
Mọi ý thức hệ, mọi lí tưởng, đều có tính kết án và thế thì một hình ảnh được tạo ra trong tâm trí. Và khi bạn liên tục so sánh bản thân bạn với hình ảnh đó bạn bao giờ cũng sẽ cảm thấy rằng cái gì đó thiếu, cái gì đó bỏ lỡ. Không cái gì thiếu và không cái gì bỏ lỡ cả. Bạn là hoàn hảo tới mức không có khả năng nào cho hoàn hảo.
Cố hiểu điều này đi, bởi vì chỉ thế thì bạn sẽ có khả năng hiểu được chuyện ngụ ngôn của Trang Tử. Nó là một trong những chuyện ngụ ngôn hay nhất mà bất kì ai đã bao giờ nói tới, và nó đi rất sâu vào trong chính cơ chế của tâm trí con người. Tại sao bạn liên tục mang các lí tưởng trong tâm trí? Tại sao bạn không đủ như bạn vậy? Ngay tại khoảnh khắc này tại sao bạn không giống các thượng đế? Ai can thiệp? Ai đang chắn đường bạn? Chính khoảnh khắc này tại sao bạn không thể tận hưởng và được phúc lạc? Khối chắn ở đâu?
Khối chắn tới qua lí tưởng... Làm sao bạn có thể tận hưởng được? Bạn được rót đầy với nhiều giận thế; trước hết giận phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Bạn được rót đầy với nhiều dâm dục thế; trước hết dục phải ra đi. Làm sao bạn có thể giống như các thượng đế mở hội chính khoảnh khắc này? Bạn được rót đầy với nhiều tham lam, đam mê, giận dữ thế; trước hết chúng phải ra đi. Thế thì bạn sẽ giống như các thần.
Đây là cách lí tưởng được tạo ra và bởi vì lí tưởng này, bạn trở nên bị kết án. So sánh bản thân mình với lí tưởng, và bạn sẽ không bao giờ hoàn hảo, điều đó là không thể được. Nếu bạn nói 'nếu', thế thì phúc lạc là không thể được vì cái 'nếu' đó là rối loạn lớn nhất.
Nếu bạn nói, "Nếu những điều kiện này được đáp ứng thế thì tôi sẽ phúc lạc," thế thì những điều kiện này chẳng bao giờ được hoàn thành cả. Và, thứ hai, cho dù các điều kiện này được hoàn thành, đến lúc đó bạn sẽ mất chính khả năng mở hội và tận hưởng. Và hơn nữa, khi những điều kiện này được hoàn thành - nếu có thể, bởi vì chúng không thể được hoàn thành - tâm trí bạn sẽ tạo ra các lí tưởng thêm nữa.
Đây là cách bạn đã từng bỏ lỡ cuộc sống trong nhiều kiếp cùng nhau. Bạn tạo ra lí tưởng và thế rồi bạn muốn là lí tưởng đó; thế rồi bạn cảm thấy bị kết án và thấp kém. Bởi vì tâm trí mơ của bạn, thực tại của bạn bị kết án; mơ đã quấy rối bạn.
Tôi bảo bạn chính cái đối lập: Là giống các thượng đế chính khoảnh khắc này đi. Để giận ở đó, để dục ở đó, để tham ở đó - bạn mở hội cuộc sống. Và dần dần bạn sẽ cảm thấy nhiều mở hội hơn, ít giận hơn; nhiều phúc lạc hơn, ít tham hơn; nhiều vui vẻ hơn, ít dục hơn. Thế thì bạn đã có ý tưởng về con đường đúng. Nó không khác được. Khi một người có thể mở hội cuộc sống trong tính toàn bộ của nó, mọi điều sai biến mất, nhưng nếu bạn trước tiên cố làm thu xếp cho điều sai biến mất, nó không bao giờ biến mất.
Nó cũng giống như đánh nhau với bóng tối. Nhà bạn đầy bóng tối và bạn hỏi: Làm sao tôi có thể thắp sáng cây nến? Trước khi tôi thắp sáng cây nến bóng tối này phải bị xua tan đã. Đây là điều bạn đã từng làm. Bạn nói rằng trước hết tham phải ra đi, thế thì sẽ có samadhi, cực lạc. Bạn ngu! Bạn đang nói rằng trước hết bóng tối phải ra đi thế thì bạn có thể thắp sáng cây nến dường như bóng tối có thể cản trở bạn. Bóng tối là không thực thế, nó là cái không, nó không có sự rắn chắc cho nó. Nó chỉ là việc thiếu vắng, không phải là sự hiện diện, nó chỉ là thiếu ánh sáng. Thắp sáng ngọn đèn và bóng tối biến mất.
Mở hội đi, trở thành ngọn lửa phúc lạc đi, và tất cả những điều sai biến mất. Giận, tham, dục, hay bất kì cái gì khác bạn gọi tên, đều không rắn chắc, chúng chỉ là việc thiếu vắng của cuộc sống phúc lạc, cực lạc.
Bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn giận. Không phải là ai đó tạo ra giận của bạn đâu - bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn đang trong khổ nhiều, đó là lí do tại sao bạn giận. Người khác chỉ là cái cớ. Bởi vì bạn không thể mở hội được nên yêu không thể xảy ra cho bạn - do đó mới có dục. Đó là việc bố trí cho cái bóng. Và thế thì tâm trí nói: Trước hết phá huỷ những cái này và thế rồi sẽ có việc giáng xuống của Thượng đế. Đó là một trong những ngu xuẩn hiển nhiên nhất của nhân loại, cổ đại nhất. Và nó đi theo mọi người.
Khó cho bạn nghĩ rằng vào chính khoảnh khắc này bạn là thượng đế, nhưng tôi hỏi bạn - cái gì thiếu? Cái gì bị bỏ lỡ? Bạn sống động, thở, có ý thức - bạn còn cần cái gì khác? Chính khoảnh khắc này giống như các thượng đế đi. Cho dù bạn cảm thấy rằng nó chỉ là 'dường như', đừng bận tâm. Cho dù bạn cảm thấy 'mình quá tự tin là mình giống thượng đế', cứ quá tự tin đi, đừng bận tâm. Bắt đầu với cái 'dường như', và chẳng mấy chốc thực tại sẽ theo sau, bởi vì bạn hiện diện trong thực tại. Và một khi bạn bắt đầu tồn tại như thượng đế, mọi khổ, mọi lẫn lộn, mọi bóng tối biến mất. Trở thành ánh sáng và việc trở thành này không có điều kiện nào để được hoàn thành.
Bây giờ tôi sẽ đi vào chuyện ngụ ngôn hay này.
Có một người bị bối rối bởi việc thấy cái bóng riêng của mình và do vậy bực mình với bước chân riêng của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai.
Nhớ lấy, bạn là người này, người này tồn tại trong mọi người. Đây là cách bạn đã từng hành xử, đây cũng là logic của bạn - chạy trốn cái bóng. Người này đã bị bối rối bởi việc thấy cái bóng riêng của mình. Tại sao? Cái gì sai với cái bóng? Tại sao bạn bị bối rối bởi cái bóng? Bởi vì bạn có thể đã nghe nói, những người mơ đã nói, rằng các thần không có bóng. Khi họ bước đi không cái bóng nào được tạo ra. Người này bị bối rối bởi những thần này.
Tương truyền là trong cõi trời, mặt trời mọc và các thần bước đi nhưng họ không có cái bóng nào, họ là trong suốt. Nhưng tôi bảo bạn, đây chỉ là mơ thôi. Không chỗ nào mà bất kì cái gì tồn tại, bất kì cái gì có thể tồn tại, lại không có bóng. Nếu nó hiện hữu, thế thì cái bóng sẽ được tạo ra; nếu nó không hiện hữu, chỉ thế thì cái bóng mới có thể biến mất.
Hiện hữu, nghĩa là tạo ra cái bóng. Giận của bạn, dục của bạn, tham của bạn - tất cả đều là bóng. Nhưng nhớ chúng là bóng. Chúng hiện hữu theo một nghĩa nào đó, và dầu vậy chúng không hiện hữu, đó là nghĩa của cái bóng. Nó là không bản chất. Cái bóng chỉ là việc thiếu vắng. Bạn đứng, tia sáng mặt trời rơi lên bạn, và bởi vì bạn, vài tia sáng không thể qua được. Thế thì hình hài được tạo nên, hình ảnh của cái bóng. Nó chỉ là việc thiếu vắng. Bạn cản trở mặt trời, đó là lí do tại sao cái bóng được tạo ra.
Cái bóng không phải là có thật, bạn mới là thật. Bạn là thật, đó là lí do tại sao cái bóng được tạo ra. Nếu bạn mà giống như ma thế thì chắc không có bóng. Và các thiên thần trên cõi trời không là gì ngoài ma, ma được bạn và các nhà ý thức hệ của bạn mơ tới, người tạo ra các lí tưởng. Người này bị bối rối vì người này đã nghe nói rằng bạn trở thành thần chỉ khi cái bóng biến mất.
Có một người bị bối rối bởi việc thấy cái bóng riêng của mình và do vậy bực mình với bước chân riêng của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai.
Rối loạn của bạn là gì? Nếu bạn đi sâu, bạn sẽ chẳng thấy cái gì ngoài âm thanh bước chân của bạn. Tại sao bạn bị rối loạn thế bởi âm thanh của bước chân bạn? Bạn là thực chất cho nên phải có chút ít âm thanh, người ta phải chấp nhận điều này.
Nhưng người này đã nghe kể câu chuyện rằng các thần không có bóng, và khi họ bước đi, không âm thanh nào của tiếng bước chân được tạo ra. Những thần này có thể không là gì ngoài các đối thể mơ; họ tồn tại chỉ trong tâm trí. Cõi trời này không tồn tại ở đâu cả. Bất kì khi nào cái gì đó tồn tại, âm thanh được tạo ra quanh nó - bước chân, cái bóng. Đây là cách mọi sự như vậy, bạn không thể làm gì được về nó, đây là cách tự nhiên là vậy. Nếu bạn cố làm cái gì đó về nó bạn sẽ đi sai; nếu bạn cố làm cái gì đó về nó toàn thể cuộc sống của bạn sẽ bị phí hoài, và đến cuối bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã không đạt tới đâu cả. Cái bóng còn lại, bước chân tạo ra âm thanh, và cái chết đang gõ ngoài cửa.
Trước khi cái chết gõ cửa, chấp nhận bản thân bạn đi - và thế thì phép màu xảy ra. Phép màu đó là ở chỗ khi bạn chấp nhận bản thân bạn, bạn không chạy xa khỏi bản thân bạn.
Ngay bây giờ, từng người trong các bạn đang chạy xa khỏi bản thân bạn. Cho dù bạn tới gần tôi, bạn tới tôi như một phần của việc chạy trốn của bạn khỏi bản thân bạn. Đó là lí do tại sao bạn không thể đạt tới tôi được; đó là kẽ hở. Nếu bạn đã tới tôi như việc chạy trốn khỏi bản thân bạn, bạn không thể tới tôi được, bởi vì toàn thể nỗ lực của tôi là để giúp bạn không trốn khỏi bản thân bạn. Đừng cố trốn khỏi bản thân bạn, bạn không thể là bất kì ai khác được. Bạn có số phận và tính cá nhân xác định.
Cũng như ngón tay của bạn tạo ra dấu hiệu, dấu in, duy nhất và cá nhân - kiểu ngón tay đó chưa bao giờ tồn tại trước đây và sẽ không bao giờ tồn tại lần nữa, nó thuộc vào duy nhất bạn, sẽ không bao giờ có cái khác giống nó - cùng điều đó là trường hợp cho bản thể của bạn nữa. Bạn có bản thể duy nhất và cá nhân, vô song. Nó chưa bao giờ có trước đây, nó sẽ không bao giờ có lần nữa, chỉ bạn có nó. Mở hội nó đi! Cái gì đó duy nhất đã xảy ra cho mọi người, Thượng đế đã cho món quà duy nhất cho mọi người, và bạn kết án nó. Bạn muốn cái gì đó tốt hơn! Bạn cố khôn hơn sự tồn tại, bạn cố khôn hơn Đạo - thế thì bạn đi sai.
Nhớ lấy, bộ phận không bao giờ có thể khôn hơn cái toàn thể, và bất kì cái gì cái toàn thể làm đều là cái chung cuộc, bạn không thể thay đổi được. Bạn có thể làm nỗ lực để làm như vậy và phí cuộc đời của bạn, nhưng không cái gì sẽ được đạt tới qua nó.
Cái toàn thể là bao la, bạn chỉ là một tế bào nguyên tử. Đại dương là bao la, bạn chỉ là một giọt trong nó.
Toàn thể đại dương là mặn, và bạn đang cố là ngọt. Điều đó là không thể được! Nhưng bản ngã muốn làm điều không thể được, điều khó khăn, cái không thể được làm. Và Trang Tử nói, thoải mái là phải. Sao bạn không thể thoải mái và chấp nhận? Sao không nói có với cái bóng? Khoảnh khắc bạn nói có, bạn quên nó, nó biến mất, ít nhất từ tâm trí, cho dù nó vẫn còn với thân thể.
Nhưng vấn đề là gì? Làm sao cái bóng tạo ra vấn đề? Tại sao làm ra vấn đề từ nó? Như bạn ngay bây giờ, bạn làm ra vấn đề từ mọi thứ. Người này đâm phân vân, bối rối, bởi việc thấy cái bóng riêng của mình. Người này chắc đã thích là một thần, người này chắc đã thích không có bóng.
Nhưng bạn đã thích là thần và bạn không thể là cái gì mà bạn đã không là. Làm sao bạn có thể vậy được? Bạn chỉ có thể là cái bạn đang là, mọi việc trở thành chỉ là đi tới bản thể mà đã có đó rồi. Bạn có thể lang thang, và gõ vào những cánh cửa khác, nhưng đây chỉ là chơi trốn tìm với bản thân bạn. Vấn đề tuỳ ở bạn, bạn gõ lên cửa nhà người khác bao nhiêu và bạn lang thang đây đó bao nhiêu. Chung cuộc bạn sẽ đi tới nhà riêng của bạn và đi tới nhận ra rằng nhà riêng của bạn bao giờ cũng có đó rồi. Không ai có thể lấy nó đi được. Tự nhiên, Đạo, không thể bị lấy đi khỏi bạn.
Người này bị bối rối vì cái bóng của mình. Phương pháp người đó tìm ra là chạy xa khỏi nó. Đó là phương pháp mọi người đều tìm ra. Dường như là tâm trí có một logic luẩn quẩn.
Chẳng hạn, nếu bạn cảm thấy giận, bạn sẽ làm gì? Tâm trí sẽ nói: Đừng giận, lấy lời nguyện. Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ kìm nén nó và bạn càng kìm nén, giận sẽ càng đi tới chính gốc rễ của bản thể bạn. Thế thì bạn sẽ thỉnh thoảng giận và thỉnh thoảng không giận; nếu bạn đã kìm nén quá nhiều bạn sẽ liên tục giận, nó sẽ trở thành máu của bạn, nó sẽ là chất độc ở khắp nơi. Nó sẽ lan rộng trong mọi quan hệ của bạn. Ngay cả bạn đang yêu ai đó, giận sẽ có đó và yêu sẽ trở thành bạo hành. Cho dù bạn cố giúp ai đó, trong việc giúp đó sẽ có chất độc vì chất độc là ở trong bạn. Và mọi hành động của bạn sẽ mang nó, chúng sẽ phản xạ bạn. Khi bạn cảm thấy điều này lần nữa, tâm trí sẽ nói: Mình đã không kìm nén đủ, kìm nén thêm nữa đi. Nhưng giận có đó bởi vì kìm nén, và tâm trí nói: Kìm nén nó nữa đi! Thế thì sẽ có giận nữa.
Tâm trí bạn có tính dục vì kìm nén và tâm trí nói: Kìm nén nó thêm nữa. Tìm phương pháp mới, cách thức và phương tiện để kìm nén nó thêm nữa để cho brahmacharya sẽ nở hoa. Nhưng nó không thể nở hoa được theo cách đó. Qua kìm nén dục không chỉ đi vào trong thân thể, nó đi vào trong tâm trí, nó trở thành có tính não bộ. Thế thì một người liên tục nghĩ về nó, lặp đi lặp lại. Do đó mới có nhiều sách báo khiêu dâm thế trên thế giới.
Tại sao mọi người thích xem ảnh đàn bà khoả thân? Đàn bà không đủ sao? Họ đủ chứ, họ còn nhiều hơn là đủ! Vậy nhu cầu là gì? Ảnh bao giờ cũng nhiều tính dục hơn người đàn bà thực. Người đàn bà thực có thân thể và có bóng, và bước chân cô ấy sẽ có đó, và âm thanh sẽ được tạo ra. Bức ảnh là mơ, nó tuyệt đối tinh thần, trí não, và nó không có bóng.
Người đàn bà thực sẽ vã mồ hôi và sẽ có mùi thân thể; bức ảnh chưa bao giờ vã mồ hôi, và không có mùi thân thể. Người đàn bà thực sẽ giận dữ; bức ảnh không bao giờ giận. Người đàn bà thực sẽ có tuổi, sẽ trở nên già lão; bức ảnh bao giờ cũng còn trẻ và tươi tắn. Bức ảnh chỉ có tính tinh thần. Những người kìm nén dục trong thân thể trở thành có tính dục tinh thần. Thế thì tâm trí họ đi vào trong dâm dục, và thế thì đó là bệnh tật.
Nếu bạn cảm thấy đói điều đó là được, ăn đi. Nhưng nếu bạn nghĩ về thức ăn liên tục thế thì đó là ám ảnh và bệnh tật. Khi bạn cảm thấy đói điều là tốt là bạn ăn và được kết thúc với nó. Nhưng bạn chưa bao giờ được kết thúc với bất kì cái gì, và mọi thứ đi vào trong tâm trí.
Vợ của Mulla Nasrudin bị ốm và cô ấy phải được mổ. Vài ngày sớm hơn cô ấy đã quay về nhà từ bệnh viện, cho nên tôi hỏi: "Vợ anh thế nào? Cô ấy đã phục hồi từ ca mổ chưa?" Anh ta nói: "Không, cô ấy vẫn nói về nó." Nếu bạn đang nghĩ về cái gì đó, nói về cái gì đó, nó có đó. Và bây giờ nó còn nguy hiểm hơn vì thân thể sẽ bình phục, nhưng tâm trí có thể cứ tiếp diễn mãi mãi - đến vô tận. Thân thể có thể bình phục, nhưng tâm trí sẽ không bao giờ bình phục.
Nếu bạn đè nén cơn đói trong thân thể, nó đi vào trong tâm trí. Vấn đề đã không được ném ra, nó đã bị đẩy vào. Đè nén bất kì cái gì và nó đi tới tận rễ. Thế thì tâm trí sẽ nói rằng nếu bạn không thành công, cái gì đó là sai bạn không làm đủ nỗ lực. Làm nỗ lực thêm đi.
Phương pháp người đó tìm ra là chạy xa khỏi chúng.
Tâm trí chỉ có hai phương án, tranh đấu hay trốn chạy. Bất kì khi nào có vấn đề, tâm trí nói hoặc tranh đấu lại nó, hoặc trốn chạy khỏi nó. Và cả hai đều sai. Nếu bạn tranh đấu, bạn vẫn còn với vấn đề. Nếu bạn tranh đấu, vấn đề sẽ có đó liên tục. Nếu bạn tranh đấu, bạn bị phân chia, bởi vì vấn đề không phải ở bên ngoài - vấn đề ở bên trong. Chẳng hạn, nếu có giận và bạn tranh đấu, cái gì sẽ xảy ra? Một nửa của bản thể bạn sẽ đi cùng với giận, và một nửa với ý tưởng về trốn. Dường như cả hai tay bạn đang đánh lẫn nhau. Ai sẽ thắng? Bạn sẽ đơn giản làm tiêu tán năng lượng. Không ai sẽ thắng. Bạn có thể tự lừa bạn rằng bạn bây giờ đã làm cho giận của bạn bị đè nén, bây giờ bạn đang ngồi trên giận của bạn, nhưng thế thì bạn sẽ phải ngồi lên nó liên tục, thậm chí không một khoảnh khắc ngày nghỉ nào là được phép. Nếu bạn quên về nó trong một khoảnh khắc, bạn sẽ mất toàn thể thắng lợi của bạn. Cho nên những người đã kìm nén cái gì đó bao giờ cũng ngồi trên những thứ bị kìm nén đó và họ bao giờ cũng sợ. Họ không thể thảnh thơi được. Tại sao thảnh thơi đã trở thành khó thế? Tại sao bạn không thể ngủ được? Tại sao bạn không thể thảnh thơi được? Tại sao bạn không thể trong buông bỏ được? Bởi vì bạn đã kìm nén nhiều thứ thế. Bạn sợ rằng nếu bạn thảnh thơi, chúng sẽ trồi ra. Cái gọi là người tôn giáo của bạn không thể thảnh thơi được. Họ căng thẳng, và căng thẳng là bởi vì điều này: họ đã kìm nén cái gì đó, và bạn nói thảnh thơi. Họ biết rằng nếu họ thảnh thơi kẻ thù sẽ trồi lên. Họ không thể thảnh thơi được. Họ sợ đi vào giấc ngủ.
Đi tới các mahatma mà xem, họ sợ ngủ hơn bất kì cái gì. Và họ nghĩ trong đầu rằng ngày nào đó họ sẽ có năng lực không ngủ chút nào. Họ liên tục cắt giảm giấc ngủ của họ từ tám giờ xuống sáu giờ, từ sáu xuống năm, từ năm xuống ba, xuống hai. Và nếu một sư già, một sannyasin có thể ngủ chỉ hai giờ một ngày, điều này được coi là cái gì đó của thành tựu. Điều này là ngu xuẩn. Đây không phải là thành tựu. Và đây không phải là điều Krishna ngụ ý khi ông ấy nói trong Gita, rằng khi thế giới ngủ, người yogi thức. Điều này không phải là nghĩa. Nghĩa là ở chỗ thân thể được thảnh thơi, thân thể đi vào trong giấc ngủ, nhưng tâm thức bên trong vẫn còn tỉnh táo ngay cả trong giấc ngủ. Đó là cái gì đó tuyệt đối khác, nó không liên quan tới giấc ngủ thường.
Thực sự người yogi ngủ tốt hơn bạn. Người đó sẽ ngủ, bởi vì người đó có thể thảnh thơi, người đó không sợ. Nhưng những cái gọi là người tôn giáo này sẽ sợ, vì trong mơ của họ mọi điều họ đã đè nén sẽ trồi lên. Mahatma Gandhi đã viết trong tự tiểu sử của ông ấy: Tôi đã trở thành người chiến thắng dục chừng nào có liên quan tới giờ thức của tôi, nhưng trong giấc ngủ, các giấc mơ dục vẫn còn dai dẳng. Chúng sẽ còn dai dẳng, vì một thứ bị đè nén sẽ trồi lên trong mơ. Tại sao trong mơ? Vì bây giờ bạn đang trong giấc ngủ, người kiểm duyệt được thảnh thơi, và chiến binh không còn đó nữa - anh ta đang ngủ. Kẻ thù sẽ bùng ra.
Tâm trí nghĩ, hoặc tranh đấu - nếu bạn tranh đấu thì bạn đè nén - hoặc trốn chạy. Nhưng bạn sẽ trốn đi đâu? Cho dù bạn đi lên Himalayas giận sẽ theo bạn, nó là cái bóng của bạn; dục sẽ theo bạn, nó là cái bóng của bạn. Bất kì chỗ nào bạn đi, cái bóng của bạn sẽ đi cùng bạn.
Phương pháp người đó tìm ra là chạy xa khỏi chúng. Cho nên người đó đứng dậy và chạy.
Nhưng mọi lần người đó đặt chân xuống lại có bước khác, trong khi cái bóng vẫn bám theo người đó mà không chút khó khăn nào.
Anh ta ngạc nhiên, anh ta chạy nhanh thế, nhưng không có khó khăn gì cho cái bóng. Cái bóng theo sau dễ dàng, thậm chí không vã mồ hôi, không thở gấp gáp. Không có khó khăn gì về phần cái bóng vì cái bóng không phải là thực chất, cái bóng không là ai cả. Người này có thể đã vã mồ hôi, người này có thể đã có việc thở dồn dập, nhưng cái bóng bao giờ cũng cùng bước với người này. Cái bóng không thể rời khỏi bạn theo cách này. Không tranh đấu không trốn chạy nào giúp ích cả. Bạn sẽ đi đâu? Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn sẽ mang bản thân bạn đi cùng bạn và cái bóng của bạn sẽ có đó.
Người đó qui lỗi của mình cho sự kiện là người đó đã không chạy đủ nhanh. Cho nên người đó chạy ngày càng nhanh hơn, không dừng lại, cho tới khi người đó cuối cùng chết bất đắc kì tử.
Người ta phải hiểu logic của tâm trí. Nếu bạn không hiểu bạn sẽ là nạn nhân của nó. Tâm trí có logic luẩn quẩn, nó là cái vòn luẩn quẩn - nó đi vòng tròn. Nếu bạn lắng nghe nó, thế thì mọi bước sẽ dẫn bạn ngày một nhiều vào trong vòng tròn này. Người này là logic hoàn hảo, bạn không thể tìm được lỗi nào, khiếm khuyết nào, trong logic của ông ấy. Không có lỗ hổng nào, người đó là nhà logic hoàn hảo như bất kì Aristotle nào. Người đó nói rằng nếu cái bóng đi theo người đó, điều đó chỉ ra rằng người đó không chạy đủ nhanh. Người đó phải chạy ngày càng nhanh hơn, thế thì một khoảnh khắc sẽ tới khi cái bóng sẽ không có khả năng đi theo người đó. Nhưng cái bóng là của bạn, và cái bóng là không ai cả. Nó không phải là ai đó khác đi theo bạn; nếu nó vậy, thế thì logic này chắc đã là đúng.
Nhớ lấy, khi có ai đó khác, tâm trí bao giờ cũng đúng; khi bạn một mình, tâm trí bao giờ cũng sai. Trong xã hội, với người khác, tâm trí gần như bao giờ cũng đúng; với bản thân bạn, ở chỗ biệt lập, tâm trí bao giờ cũng sai. Tại sao? Bởi vì tâm trí chỉ là một công cụ để tồn tại với người khác; nó chỉ là một kĩ thuật để giúp bạn ở cùng với người khác; nó không liên quan tới bản thân bạn. Tâm trí được cần bởi vì xã hội. Nếu một đứa trẻ được sinh ra và nó không được phơi ra cho bất kì xã hội nào thế thì tâm trí sẽ không phát triển, sẽ không có tâm trí. Điều đó đã xảy ra nhiều lần rồi. Nó đã xảy ra gần Calcutta, ba mươi hay bốn mươi năm trước, rằng một bé gái bị chó sói bắt, con sói này chăm nom bé gái, và bé cũng lớn lên. Cô gái được mười bốn tuổi thì bị xã hội bắt lại. Nhưng cô ta chỉ là con của sói; không có tâm trí người chút nào. Cô ta sẽ chạy trên bốn chi, và cô ta rất nguy hiểm, cô ta cần ăn thịt sống. Và cô ta rất khoẻ, thậm chí tám đàn ông mạnh cũng không đủ để kiểm soát cô ta. Cô ta có tâm trí chó sói. Cô ta phải lớn lên cùng sói, xã hội sói, cho nên cô ta phải trưởng thành tâm trí sói. Không thể nào huấn luyện cho cô ta đứng trên hai chân. Cô ta sẽ thử hai hay ba bước, và lần nữa cô ta sẽ sụp xuống và đứng trên cả bốn chi. Nhưng cô ta có thể chạy nhanh thế trên bốn chi tới mức không ai có thể theo được cô ta.
Lần nữa, mới mười năm trước, một cậu bé được tìm thấy ở Uttar Pradesh, gần Lucknow. Cùng sự cố đã xảy ra - sói dường như rất yêu trẻ con. Chúng nuôi đứa trẻ, cậu bé. Khi nó bị bắt nó mới mười hai. Lần này các bác sĩ cố gắng vất vả. Họ đưa cậu bé vào bệnh viện, họ xoa bóp nó, họ cho nó thuốc và mọi thứ. Trong vòng sáu tháng đứa trẻ chết, vì họ đã cố làm cho nó thành con người và toàn thể bản thể nó từ chối. Khi họ bắt giữ nó, nó mạnh khoẻ tới mức không con người nào đã bao giờ mạnh khoẻ thế. Nó hoang dã, nó là sói, và khi họ cho nó vào bệnh viện và bắt đầu điều trị cho nó, nó trở nên ốm; trong vòng sáu tháng họ đã giết chết nó. Họ đã cố tạo ra tâm trí con người, nhưng điều đó là không thể được. Họ chỉ thành công trong huấn luyện nó nói một từ, tên nó. Họ đã đặt tên nó là Ram. Trong sáu tháng, đó là thành công duy nhất của họ. Nếu bạn hỏi nó: Tên cháu là gì? đứa trẻ chó sói có thể nói: Ram. Có vậy thôi.
Tâm trí là một chức năng xã hội. Sói cần tâm trí cho xã hội sói; người cần tâm trí cho xã hội người. Và bởi vì điều này tồn tại nhiều kiểu tâm trí con người vì có nhiều xã hội thế trên trái đất.
Người Hindu có một tâm trí khác với người Mô ha mét giáo; người Ki tô giáo có tâm trí khác với người nguyên thuỷ; người Nga có tâm trí khác với người Mĩ. Họ nhìn khác, cảnh quan của họ là khác, diễn giải của họ là khác. Cùng điều này được thấy tuyệt đối khác nhau. Tại sao? Vì để tồn tại trong xã hội đặc thù bạn cần một tâm trí đặc thù. Ở Nga nếu bạn tin vào Thượng đế, bạn bị coi là điên. Ở Ấn Độ, nếu bạn không tin vào Thượng đế bạn bị coi là điên.
Có lần chuyện xảy ra là tôi hướng dẫn một trại thiền và vài gã đang nhìn mọi người tập thiền động, với cách diễn đạt hỗn độn. Và thế rồi tôi nghe thấy gã này nói với gã kia: "Khi tớ làm điều này, thầy tớ cho tớ viên thuốc sâu! Ông ấy nghĩ tớ điên!"
Bất kì khi nào bạn đi vào trong thế giới, tỉnh táo vào, đừng làm thiền động trước người khác, họ sẽ nghĩ bạn đã phát điên.
Mọi người đã lắng đọng cho một tâm trí, và mọi tâm trí đều là một mảnh. Người ta phải vứt tâm trí này đi chỉ thế thì tâm trí Vũ trụ, tâm trí Phổ dụng, mới xảy ra cho bạn.
Tâm trí phân mảnh này chính là phương pháp, chức năng cho xã hội. Bạn cần ngôn ngữ để nói chuyện với người khác, bạn cần tâm trí để quan hệ với người khác. Nhớ lấy, tâm trí gần như bao giờ cũng đúng khi bạn dùng nó với người khác, và nó gần như bao giờ cũng sai khi bạn bắt đầu dùng nó với bản thân bạn. Người này là đúng. Nếu ai đó khác đã từng theo người đó, thế thì người đó là đúng, tuyệt đối đúng: người đó đã không chạy đủ nhanh và đó là lí do tại sao người khác đã theo sau. Nhưng người đó sai, vì chẳng có ai khác cả. Tâm trí là vô dụng. Tâm trí dành cho người khác - thiền dành cho bản thân bạn. Tâm trí dành cho người khác - vô trí dành cho bản thân bạn. Đó là toàn thể nhấn mạnh của Trang Tử, hay Thiền, hay Sufis, hay Hasids, của tất cả những người biết; của Phật, Jesus, Mohammed, của tất cả những người đã biết. Toàn thể nhấn mạnh là: tâm trí dành cho người khác, vô trí dành cho bản thân bạn.
Người này lâm vào rắc rối vì anh ta đã dùng tâm trí cho bản thân mình, và tâm trí có hình mẫu riêng của nó. Tâm trí nói: "Nhanh hơn, nhanh hơn nữa đi! Nếu mình đi đủ nhanh, cái bóng này sẽ không thể nào theo được mình."
Người đó qui lỗi của mình cho sự kiện là người đó đã không chạy đủ nhanh. Thất bại có đó ngay chỗ đầu tiên vì người đó chạy. Nhưng tâm trí không thể nói được điều đó, tâm trí đã không được nạp vì nó. Nó là cái máy tính, bạn phải nạp vào nó, nó là cái máy. Nó không thể cho bạn cái gì mới, nó chỉ có thể cho bạn bất kì cái gì bạn đã nạp vào trong nó. Tâm trí không thể cho bạn cái gì mới; bất kì cái gì nó cho bạn đều được vay mượn. Và nếu bạn bị nghiện việc nghe nó bạn sẽ trong rắc rối khi bạn quay về bản thân bạn. Khi có chuyển biến, việc quay về cội nguồn, thế thì bạn sẽ gặp khó khăn. Thế thì tâm trí này tuyệt đối vô dụng - không chỉ vô dụng, nó là cản trở thực, nó có hại. Cho nên bỏ nó đi.
Tôi đã nghe chuyện xảy ra là một hôm con trai của Mulla Nasrudin về nhà từ trường cấp tiến và mang một cuốn sách về tình dục học. Người mẹ rất bối rối nhưng cô ấy đợi Mulla Nasrudin về. Cái gì đó phải được làm; trường cấp tiến này đi quá xa rồi! Khi Mulla Nasrudin về vợ anh ta chỉ cho anh ta xem cuốn sách.
Nasrudin lên cầu thang để tìm xem con trai ở đâu. Anh ta thấy nó trong phòng mình, đang hôn cô hầu. Thế là Nasrudin nói: "Con trai, khi con hoàn thành bài tập về nhà, đi xuống nhà."
Nhưng điều này là logic! Logic có các bước riêng của nó, và từng bước đều theo bước khác, không có tận cùng cho nó.
Người này đã đi theo tâm trí, cho nên anh ta chạy ngày càng nhanh hơn mà không dừng lại, cho tới khi anh ta cuối cùng chết bất đắc kì tử. Ngày càng nhanh hơn mà không dừng - thế thì chỉ cái chết có thể xuất hiện.
Bạn đã bao giờ quan sát rằng cuộc sống đó đã không xuất hiện cho bạn chưa? Bạn đã quan sát rằng chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào của cuộc sống như việc xảy ra như vậy cho bạn chưa? Bạn đã không kinh nghiệm lấy một khoảnh khắc của phúc lạc mà Trang Tử và Phật nói tới. Và điều gì sẽ xảy ra cho bạn? Chẳng cái gì sẽ xảy ra cho bạn ngoại trừ cái chết. Và bạn càng tới gần cái chết hơn, bạn chạy càng nhanh hơn, bởi vì bạn nghĩ rằng nếu bạn đi nhanh hơn bạn sẽ thoát.
Bạn đang đi đâu, nhanh thế? Con người và tâm trí con người bao giờ cũng điên về tốc độ, dường như chúng ta đang đi đâu đó và tốc độ là được cần. Cho nên chúng ta liên tục trở nên ngày càng có tốc độ hơn. Bạn đang đi đâu?
Chung cuộc, dù bạn đi chậm hay nhanh, bạn đạt tới cái chết.
Có một câu chuyện Sufi. Một ông vua mơ rằng cái chết của ông ta sắp tới. Ông ta thấy cái bóng đứng trong mơ cho nên ông ta hỏi: Ông là ai? Cái bóng nói: Ta là cái chết của ông và ngày mai, đến lúc mặt trời lặn, ta sẽ tới ông. Nhà vua muốn hỏi liệu có cách nào trốn thoát không, nhưng ông ta không thể hỏi được vì ông trở nên sợ tới mức giấc mơ bị phá vỡ, và cái bóng biến mất. Ông ta vã mồ hôi và run rẩy.
Vào giữa đêm ông ta gọi mọi người khôn ngoan của mình tới và nói: "Tìm xem nghĩa của giấc mơ này là gì." Và như bạn biết, bạn không thể tìm được nhiều người ngu hơn là những người khôn. Họ chạy về nhà và đem kinh sách của họ ra. Chúng toàn là những tập lớn, to lớn. Và họ bắt đầu tư vấn và tranh cãi và thảo luận và tranh đấu với nhau và biện luận.
Lắng nghe câu chuyện của họ nhà vua trở nên ngày càng rối hơn. Họ không đồng ý được vào bất kì điểm nào; họ thuộc vào các giáo phái khác nhau, như người khôn bao giờ cũng vậy. Họ không thuộc vào bản thân họ, họ thuộc vào truyền thống chết nào đó. Một người là người Hindu, người khác là người Mô ha mét giáo, người khác là người Ki tô giáo. Họ đã mang các kinh sách của họ tới và họ cứ cố và cố mãi. Và khi họ lâm vào thảo luận họ trở nên điên, và tranh cãi lặp đi lặp lại mãi. Nhà vua rất rối loạn bởi vì mặt trời sắp mọc, và khi mặt trời mọc, chẳng còn lâu la gì cho tới khi mặt trời lặn, bởi vì việc mọc thực sự là việc lặn, nó đã bắt đầu. Cuộc hành trình đã bắt đầu và trong vòng mười hai tiếng mặt trời sẽ lặn.
Ông ta cố ngắt lời họ, nhưng họ nói: Đừng ngắt lời, đây là vấn đề nghiêm chỉnh. Thế rồi một lão bộc, người đã hầu hạ nhà vua cả đời, tiến tới gần thì thào vào tai vua: Tốt hơn cả là bệ hạ trốn đi, vì những người này sẽ không bao giờ đi tới kết luận nào cả. Họ sẽ thảo luận và tranh cãi, và cái chết của họ sẽ tới, nhưng kết luận sẽ không tới. Gợi ý của thần là ở chỗ khi cái chết đã cảnh báo bệ hạ, tốt hơn cả là ít nhất bệ hạ trốn đi khỏi cung điện này! Đi bất kì đâu! Và đi nhanh vào! Lời khuyên này hấp dẫn, nó là tuyệt đối đúng. Khi con người không thể làm được gì, người đó nghĩ tới trốn chạy, thoát đi.
Nhà vua có con ngựa chạy rất nhanh, ông ta nhảy lên nó và trốn đi. Ông ta nói với những người khôn ngoan: "Nếu ta quay lại mà còn sống và các ông đã quyết định, nói cho ta - nhưng ngay bây giờ, ta đi đây." Ông ta rất hài lòng, và ông ta đi càng nhanh hơn, vì đó là chuyện sống và chết.
Ông ta ngoái nhìn đi nhìn lại phía sau để xem liệu cái bóng có tới không, nhưng không có cái bóng nào. Ông ta hài lòng, cái chết không có đó, và ông ta đang trốn đi. Đến lúc mặt trời lặn, ông ta đã đi được hàng trăm dặm đường xa khỏi kinh đô. Dưới cây đa lớn ông ta dừng lại, xuống ngựa, cám ơn nó và nói: "Chính mày, mày đã cứu tao." Đột nhiên, khi ông ta nói và cám ơn con ngựa, ông ta cảm thấy cùng bàn tay mà ông ta đã cảm thấy trong mơ. Ông ta nhìn lại. Cùng cái bóng đó ở đó, và Thần chết nói: "Ta cũng muốn cám ơn con ngựa của ông, nó thực sự nhanh. Ta đã đợi dưới cây đa này cả ngày và ta lo lắng liệu ông có khả năng tới hay không. Khoảng cách này lớn thế, nhưng con ngựa này thực sự là cái gì đó. Ông đã tới đích xác khoảnh khắc ông được cần ở đây."
Bạn đang đi đâu? Bạn sẽ đạt tới đâu? Mọi trốn chạy và trốn thoát này sẽ đem bạn tới dưới cây đa. Và khi bạn đang cám ơn con ngựa của bạn hay chiếc xe của bạn, bạn sẽ cảm thấy bàn tay của Thần chết đặt lên vai bạn. Thần chết sẽ nói: "Ta đã từng đợi ông ở đây lâu rồi. Ông đã tới."
Và mọi người đều tới đúng khoảnh khắc, không một khoảnh khắc nào bị mất. Mọi người đều đạt tới đó đúng thời gian, không ai đã bao giờ trễ. Tôi đã nghe nói rằng vài người đã đạt tới trước thời gian của họ nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì ai đạt tới đó chậm.
Vài người đạt tới đó trước thời gian của họ vì các bác sĩ của họ.
Người đó qui lỗi của mình cho sự kiện là người đó đã không chạy đủ nhanh. Cho nên người đó chạy ngày càng nhanh hơn, không dừng lại, cho tới khi người đó cuối cùng chết bất đắc kì tử.
Người đó không nhận ra rằng nếu người đó đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của người đó sẽ tan biến.
Nó là dễ - dễ nhất! Nếu bạn đi vào trong bóng râm nơi mặt trời không có, cái bóng biến mất, bởi vì cái bóng được mặt trời tạo ra. Nó là việc thiếu tia sáng mặt trời. Nếu bạn ở dưới cây trong bóng râm, cái bóng biến mất.
Người đó không nhận ra rằng nếu người đó đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của người đó sẽ tan biến. Bóng râm đó được gọi là im lặng, bóng râm đó được gọi là an bình bên trong. Đừng nghe theo tâm trí, chỉ bước vào trong bóng râm, vào trong im lặng bên trong nơi không tia sáng nào của mặt trời bước vào.
Bạn vẫn còn ở ngoại vi, đó là vấn đề. Ở đó bạn ở trong ánh sáng của thế giới bên ngoài, và cái bóng được tạo ra.
Nhắm mắt lại, đi vào trong bóng râm. Khoảnh khắc bạn nhắm mắt lại mặt trời không còn đó, do đó mọi việc thiền đều được thực hiện với mắt nhắm - bạn đi vào trong bóng râm riêng của bạn. Bên trong không có mặt trời và không có bóng, bên ngoài là xã hội, và bên ngoài là mọi kiểu bóng. Bạn đã bao giờ nhận ra rằng giận của bạn, dục của bạn, tham của bạn, tham vọng của bạn, tất cả đều là các phần của xã hội không? Nếu bạn thực sự đi vào bên trong và bỏ xã hội ra ngoài, giận ở đâu? Dục ở đâu? Nhưng nhớ lấy, lúc ban đầu khi bạn nhắm mắt, chúng không thực là nhắm đâu. Bạn mang hình ảnh bên ngoài vào bên trong và bạn sẽ thấy cùng xã hội đó được phản ánh. Nhưng nếu bạn tiếp tục đơn giản đi, đi, đi vào bên trong, sớm hay muộn xã hội sẽ bị bỏ lại bên ngoài. Bạn ở trong, xã hội ở ngoài - bạn đã đi từ ngoại vi vào trung tâm.
Trong trung tâm này, có im lặng: không giận, không chống giận, không dục, và cũng không brahmacharya, không tham, không không tham, không bạo hành, không bất bạo hành - bởi vì đó toàn là thứ bên ngoài. Các cái đối lập cũng là bên ngoài - nhớ lấy. Bên trong bạn không là cả hai, không cái này không cái nọ, bạn đơn giản là sự hiện hữu, thuần khiết. Đây là điều tôi ngụ ý, là giống như thần - một sự hiện hữu thuần khiết không có các cái đối lập treo quanh, tranh đấu, 'trốn chạy' - không! Đơn giản hiện hữu. Bạn đã đi vào trong bóng râm.
Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta chỉ đi vào trong bóng râm thế thì cái bóng của anh ta sẽ tan biến, và nếu anh ta ngồi xuống và duy trì tĩnh lặng, không thể có tiếng bước chân nữa. Điều đó thực sự dễ dàng thế. Nhưng điều là dễ dàng lại khó thế cho tâm trí bởi vì tâm trí bao giờ cũng thấy chạy, tranh đấu là dễ dàng hơn, bởi vì thế thì có cái gì đó để làm. Nếu bạn nói với tâm trí, "Không làm gì cả", đó là điều khó nhất. Tâm trí sẽ hỏi: "Ít nhất cũng phải cho tôi mật chú chứ, để cho với mắt nhắm tôi có thể nói: Aum, Aum; Ram, Ram... Cái gì đó để làm, vì làm sao chúng tôi có thể vẫn còn đó mà không làm gì cả, không có cái gì đó để đuổi theo, để săn đuổi sao?"
Tâm trí là hoạt động, và hiện hữu là vô hoạt động tuyệt đối. Tâm trí đang chạy; hiện hữu đang ngồi. Ngoại vi đang chuyển; trung tâm không chuyển. Nhìn vào chiếc xe bò đang đi mà xem - bánh xe chuyển động, nhưng trung tâm quanh đó toàn thể bánh xe chuyển động là tĩnh tại, tuyệt đối tĩnh tại, không chuyển động. Hiện hữu của bạn là bất động vĩnh hằng, và ngoại vi của bạn liên tục chuyển động. Đây là điểm cần nhớ trong nhảy múa Dervish. Khi bạn làm nó, để thân thể trở thành ngoại vi - thân thể chuyển động, và bạn bất động vĩnh hằng. Trở thành bánh xe đi. Thân thể trở thành bánh xe, ngoại vi, và bạn ở trung tâm. Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng mặc dầu thân thể liên tục chuyển động ngày càng nhanh và nhanh hơn, bên trong bạn có thể cảm thấy rằng bạn không chuyển động; và thân thể càng chuyển động nhanh càng tốt, bởi vì thế thì điều tương phản được tạo ra. Đột nhiên, thân thể và bạn thành tách rời.
Nhưng bạn đi cùng với thân thể một cách liên tục cho nên không có phân tách. Đi và ngồi. Đơn giản ngồi là đủ, không làm gì cả. Đơn giản nhắm mắt lại và ngồi, và ngồi, và ngồi và cho phép mọi thứ được lắng đọng. Điều đó sẽ mất thời gian, bởi vì bạn đã từng không được lắng đọng trong nhiều kiếp thế. Bạn đã từng cố tạo ra đủ loại rối loạn. Sẽ mất thời gian, nhưng chỉ thời gian thôi. Bạn không cần làm gì; bạn đơn giản nhìn và ngồi, nhìn và ngồi... Thiền nhân gọi điều đó là ngồi thiền zazen. Zazen nghĩa là chỉ ngồi, không làm gì cả.
Đây là điều Trang Tử nói: Người đó không nhận ra rằng nếu người đó đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của người đó sẽ tan biến, và nếu người đó ngồi xuống và duy trì tĩnh lặng, sẽ không còn bước chân nữa.
Không có nhu cầu tranh đấu, và không có nhu cầu trốn chạy. Điều duy nhất được cần chỉ là đi vào trong bóng râm và ngồi tĩnh lặng. Và điều này được làm trong cả đời bạn. Đừng tranh đấu với bất kì cái gì và đừng cố trốn chạy khỏi bất kì cái gì. Để mọi thứ lấy tiến trình riêng của chúng. Bạn đơn giản nhắm mắt lại và đi vào bên trong tới trung tâm nơi không tia sáng mặt trời nào đã bao giờ lọt vào. Không có cái bóng. Và thực sự, đó là nghĩa của huyền thoại rằng các thần không có bóng. Không phải là có các thần ở đâu đó người không có bóng đâu, nhưng vị thần ở bên trong bạn không có bóng vì không bên ngoài nào lọt vào đó. Nó không thể lọt vào được, nó bao giờ cũng dưới bóng râm.
Bóng râm đó Trang Tử gọi là 'Đạo', tự nhiên bên trong nhất của bạn - hoàn toàn bên trong nhất, tuyệt đối bên trong nhất.
Vậy cái gì định để được làm? Một, không nghe theo tâm trí. Nó là công cụ tốt cho bên ngoài nhưng nó tuyệt đối là rào chắn cho bên trong. Logic là tốt cho mọi người, nó là không tốt cho bản thân bạn. Ngược lại, tin cậy là tốt hơn, bởi vì tin cậy là phi logic. Tin cậy là nguy hiểm trong xã hội vì họ lừa bạn. Ở đó logic được cần, hoài nghi được cần. Trong những thứ được xử trí, logic và hoài nghi là được cần. Khoa học phụ thuộc vào hoài nghi và tôn giáo phụ thuộc vào tin cậy, shraddha. Chỉ ngồi, với tin cậy sâu sắc rằng tự nhiên bên trong của bạn sẽ tiếp quản. Nó bao giờ cũng tiếp quản, bạn chỉ phải đợi, duy nhất kiên nhẫn là được cần tới. Và bất kì cái gì tâm trí bạn nói đơn giản đừng nghe theo nó vì tâm trí nói: Bỏ nó đi!
Và tâm trí sẽ liên tục nói mọi điều vì bạn bao giờ cũng nghe theo nó, bạn đã cho nó nhiều ý nghĩa thế.
Ngay cả khi nó là tuyệt đối vô dụng nó sẽ liên tục gợi ý và khuyên nhủ.
Tôi đã nghe nói rằng một ngân hàng đang cố quyết định liệu họ có nên có máy tính và máy móc tự động được thiết đặt trong tổng hành dinh của họ không. Cho nên một chuyên gia về tính hiệu quả được mời tới để làm công trình nghiên cứu nào đó: người nào được cần, và người nào không được cần, người nào có thể bị loại đi.
Chuyên gia về tính hiệu quả hỏi một thư kí: "Cô làm gì ở đây?" Cô thư kí nói: "Chả làm gì cả." Thế rồi ông ta hỏi một người điều hành: "Ông làm gì ở đây?" Quan chức điều hành nói: "Chả làm gì cả." Một cách thắng lợi, rất hạnh phúc, chuyên gia về tính hiệu quả quay sang các giám đốc và ông ta nói: "Tôi nói cho các ông, có nhiều trùng lặp quá. Hai người chả làm việc gì - có nhiều trùng lặp quá!"
Chuyên gia về tính hiệu quả là chuyên gia về tính hiệu quả, ông ta dùng logic, ông ta đã được đào tạo. Nếu hai người đang làm cùng một thứ thế thì có trùng lặp, và nếu hai người không làm gì cả thế nữa cũng có trùng lặp, và một người có thể được bỏ đi. Một người phải được giữ lại để không làm gì cả.
Nghe tâm trí cho thế giới bên ngoài, đừng nghe tâm trí cho thế giới bên trong - đơn giản gạt nó sang bên. Không cần tranh đấu với nó, bởi vì nếu bạn tranh đấu với nó, nó có thể ảnh hưởng tới bạn. Bạn đơn giản gạt nó sang bên. Đó là điều tin cậy là gì. Tin cậy là không tranh đấu với tâm trí. Nếu bạn tranh đấu, thế thì kẻ thù gây ấn tượng cho bạn, và nhớ lấy... ngay cả bạn bè cũng không có tác động thế như kẻ thù có. Nếu bạn tranh đấu với ai đó một cách liên tục, bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi họ, bởi vì bạn sẽ phải dùng dùng kĩ thuật để tranh đấu với họ.
Chung cuộc, các kẻ thù trở thành tương tự. Rất khó được xa cách và tách rời khỏi kẻ thù; kẻ thù ảnh hưởng tới bạn. Và những người bắt đầu tranh đấu với tâm trí trở thành các triết gia lớn. Họ có thể nói về chống tâm trí, nhưng toàn thể việc nói của họ là từ tâm trí. Họ có thể nói, "Phải chống tâm trí", nhưng bất kì cái gì họ nói đều tới từ tâm trí cho dù tính thù địch của họ. Và bạn phải vẫn còn cùng với kẻ thù của bạn. Và dần dần các kẻ thù lắng đọng, và họ trở thành như nhau.
Chuyện xảy ra trong thế chiến thứ hai. Adolf Hitler gần như hoàn toàn biến toàn thế giới thành Quốc xã, phát xít. Ngay cả kẻ thù của ông ta, nhưng người tranh đấu chống lại phát xít, cũng trở thành phát xít; họ phải vậy.
Một sự cố thú vị đã xảy ra: Adolf Hitler gần điên, và ông ta không chịu nghe lời các chuyên gia quân sự. Ông ta nghĩ bản thân mình là thiên tài quân sự vĩ đại nhất đã từng được sinh ra; cho nên toàn thể cuộc chiến tranh được tiến hành tương ứng theo ý thích nhất thời của ông ta. Đó là lí do tại sao lúc bắt đầu ông ta liên tục thắng, vì các tướng lĩnh Pháp, các tướng lĩnh Mĩ và các tướng lĩnh Nga, không thể nào hiểu nổi điều gì sẽ xảy ra. Họ có thể đã hiểu được nếu chiến tranh được chỉ huy bởi các tướng lĩnh quân sự - họ có cùng tâm trí. Thế thì họ có thể đã biết nước đi tiếp sẽ là gì.
Nhưng đây là người điên, người không tin vào bất kì đào tạo quân sự nào, người không tin vào bất kì chiến thuật hay chiến lược quân sự nào, người sẽ đơn giản quyết định. Và cách quyết định của ông ta là gì? Ông ta có các nhà chiêm tinh để quyết định! Và bạn có thể ngạc nhiên rằng khi Churchill đi tới biết việc này, ông ta phải chỉ định một nhà chiêm tinh. Và Churchill nghĩ rằng điều này là ngu xuẩn, bởi vì ông ta là con người quân đội! Thật ngu xuẩn mà đi quyết định cách cuộc chiến nên được chỉ huy bằng việc dùng các nhà chiêm tinh! Nhưng nếu kẻ thù đang làm điều đó bạn có thể làm được gì? Và khoảnh khắc ông ta chỉ định các nhà chiêm tinh ông ta bắt đầu thắng, vì bây giờ họ là như nhau.
Bao giờ cũng nhớ, không tranh đấu với tâm trí bằng không bạn sẽ phải chịu thua với từ. Nếu bạn muốn thuyết phục tâm trí, bạn phải có tính tranh luận - và đó là toàn thể vấn đề. Nếu bạn phải thuyết phục tâm trí bạn phải dùng lời - đó là toàn thể vấn đề. Đơn giản gạt nó sang bên. Việc gạt sang bên này là shraddha. Nó không chống lại tâm trí, nó ở bên ngoài tâm trí, nó đơn giản gạt tâm trí sang bên.
Cũng như khi bạn đi ra ngoài, bạn dùng giầy, và khi bạn đi vào nhà, bạn để chúng ở bên ngoài - không tranh đấu, không cái gì. Bạn không nói với giầy, "Bây giờ tao sẽ đi vào và mày không được cần tới nữa cho nên tao sẽ để mày ở bên ngoài," bạn đơn giản để chúng ở bên ngoài, chúng không được cần tới.
Chỉ giống điều này - thoải mái là đúng - không có đánh nhau. Thoải mái là đúng - không có vật lộn và xung đột. Bạn đơn giản gạt tâm trí sang bên, đi vào trong bóng râm bên trong và ngồi, thế thì không tiếng bước chân nào được nghe thấy, và không cái bóng nào theo bạn, bạn trở thành như thần. Và bạn có thể trở thành chỉ cái bạn đã là. Cho nên tôi bảo bạn, bạn là như thần, bạn là thần. Đừng bằng lòng về cái ít hơn điều đó.
Và đừng tạo ra bất kì lí tưởng nào, bằng không bạn sẽ tạo ra xung đột và kết án và trốn chạy và đánh nhau - và cả đời bạn trở thành câu đố. Cuộc sống là bí ẩn, không phải là câu đố. Nó phải được sống, không được giải.

0 Đánh giá

Ads Belove Post