Chương 7. Hàng rào, tường và ngói vỡ

Chương 7. Hàng rào, tường và ngói vỡ

Price:

Read more

Thiền - Chim đơn độc, chim cu cu của rừng
Bài nói về Thiền
Chương 7. Hàng rào, tường và ngói vỡ




Osho kính yêu,
Nam Dương được một sư hỏi, "Tâm trí của cổ phật là gì?"
Nam dương đáp, "Nó là hàng rào, tường và ngói vỡ."
Sư hỏi, "Hàng rào, tường và ngói vỡ là thứ vô tình, chẳng phải thế sao?"
"Điều đó là vậy," Nam Dương đáp.
"Chúng có dẫn giải Phật giáo không?" sư hỏi.
"Thường xuyên, và bận rộn," Nam Dương đáp.
Sư nói, "Sao tôi không nghe thấy nó, thì sao?"
Nam Dương trả lời, "Ông không nghe thấy nó, nhưng ông phải không ngăn cản người khác làm như vậy."
"Ai nghe nó?" sư hỏi.
"Mọi thánh," Nam Dương trả lời.
"Ân huệ của thầy có nghe thấy nó không?" sư hỏi.
"Không ta!" Nam Dương đáp.
"Nếu thầy không nghe thấy nó, làm sao thầy có thể giải thích việc dạy về luật qua loài vô tri vô giác?" sư hỏi.
Nam Dương trả lời, "Chính vận may của ta là ta không nghe nó. Nếu như ta nghe, ta chắc là hệt như mọi thánh, và thế thì ông chắc đã không có cơ hội nghe việc dạy của ta."
Sư nói, "Nếu điều đó là vậy, mọi người chắc sẽ không có phần trong nó."
Nam Dương nói, "Đích thân ta phơi bầy nó vì mọi người, không vì thánh nhân."
Sư hỏi, "Sau khi mọi người nghe thấy nó, thì sao?"
Nam Dương đáp, "Thế thì họ không còn là người thêm nữa."
Một hôm trong khi Huyền Sa đang nghĩ, ông ấy nghe thấy tiếng chim nhạn và nói, "Nó đã giải thích chân lí Phật giáo hay làm sao, nói sâu sắc về bản tính thực của mọi thứ!"
Và ông ấy tụt xuống khỏi ghế.
Về sau, một sư, muốn có được lợi nào đó từ lời của Huyền Sa, đã nói với Huyền Sa, "Tôi không hiểu điều ông ngụ ý."
Huyền Sa phát biểu, "Bắt đầu quan hệ với ông đi! Làm sao bất kì ai có thể tin cậy được ông!"
Một lần khác, Vân Môn hỏi một sư, "Ông có nghe con chim mỏ dài thuyết giảng Thiền ở Kozei không?"
"Không, tôi không nghe," sư đáp.
Thế rồi Vân Môn giơ quyền trượng lên và nói, "Thiền!"
Đây không phải là, Maneesha, những đối thoại bình thường; đây là đối thoại giữa thung lũng và đỉnh núi, giữa những người đang trong bóng tối và những người mà bản thân họ đã trở thành ánh sáng. Đó là tình huống khó khăn - trao đổi giữa bóng tối và ánh sáng hay chết và sống nhất định là khó khăn; phạm vi của họ là đối lập đối xứng thế. Nhưng Thiền, và một mình Thiền, đã ít nhất làm nỗ lực. Bạn sẽ thấy, trong đối thoại này.
Nam Dương, một thầy, được một người tìm kiếm, một sư hỏi, "Tâm của cổ phật là gì?"
Câu trả lời có giá trị vô cùng
Nam dương đáp, "Nó là hàng rào, tường và ngói vỡ."
Sư hỏi, "Hàng rào, tường và ngói vỡ là thứ vô tình, chẳng phải thế sao?"
"Điều đó là vậy," Nam Dương đáp.
"Chúng có dẫn giải Phật giáo không?" sư hỏi.
"Thường xuyên, và bận rộn," Nam Dương đáp.
Sư nói, "Sao tôi không nghe thấy nó, thì sao?"
Trước khi chúng ta đi sâu hơn và giai thoại này... Nhiều kho báu vàng thế trong những lời đơn giản. Cách Nam Dương đáp lại... "Tâm trí của phật - ngay cả của phật - không là gì ngoài hàng rào, nhà tù, biên giới, tường và ngói vỡ." Bạn có thể là phật, nhưng bạn đã bao giờ nghĩ rằng bạn bị giam trong xương, trong da, trong tuỷ không? Đây là nhà bạn, đây không phải là bạn. Bạn là người sống trong ngôi nhà này, đằng sau những hàng rào, tường và ngói vỡ. Không thành vấn đề liệu tâm trí là của phật hay của ai đó đang ngủ, bản tính của tâm trí là một.
Không tôn giáo nào khác có dũng cảm để nói thẳng như Thiền. Không người Ki tô giáo nào có thể nói điều này về Jesus; người đó sẽ nghĩ đây là bất kính. Không người Hindu nào có thể nói điều này về Krishna; người đó sẽ nghĩ điều này là tuyệt đối phi tôn giáo. Nhưng bản thân Nam Dương là phật và điều ông ấy nói không phải là phi tôn giáo, không phải là bất kính; ông ấy đơn giản phát biểu sự kiện. Tâm trí là sự lệ thuộc của bạn. Khoảnh khắc bạn bỏ tâm trí, phật tính của bạn nảy sinh từ mây khói - đỉnh núi cao, bị che phủ bởi tuyết vĩnh hằng, trong trắng và thuần khiết.
Nhưng sư đáng thương này không thể hiểu được điều đó. Đó là khó khăn với trao đổi giữa ai đó biết và người không biết. Hiểu lầm tiếp hiểu lầm...
Sư này bị choáng. Phật được tôn thờ và đích thân Nam Dương này tôn thờ ông ấy, đích thân ông này dạy giáo huấn của ông ấy, và đang nói theo những lời xúc phạm thế!
Sư hỏi, "Hàng rào, tường và ngói vỡ là thứ vô tình, chẳng phải thế sao?"
"Điều đó là vậy," Nam Dương đáp.
"Chúng có dẫn giải Phật giáo không?" sư hỏi.
Sư này vẫn nghĩ bằng tâm trí, bằng logic, bằng lí trí của ông ta. Và câu hỏi của ông ta là hợp lí. Nếu đây là tâm trí của Phật, thế thì chúng phải là giáo huấn Phật giáo. Ông ta cố chứng minh Nam Dương là hoàn toàn dốt về tâm trí của Phật. Câu hỏi của ông ta không chỉ là câu hỏi, mà là biện luận.
"Chúng có dẫn giải Phật giáo không?" sư hỏi.
"Thường xuyên, và bận rộn," Nam Dương đáp.
Khi có liên quan tới giáo huấn, tâm trí bận rộn khắp trên thế giới, dạy tôn giáo này, dạy tôn giáo kia, dạy triết lí này, dạy thượng đế học kia. Nam Dương đang nói rằng Phật giáo - hay bất kì "giáo" nào, không thành vấn đề - bao giờ cũng được dạy bởi tâm trí. Nhưng bản thân phật là im lặng. Phật không dạy; nhà liên tục vang vọng âm thanh. Nhưng người sống ở trung tâm của cơn xoáy lốc là tuyệt đối im lặng.
Sư này vẫn tiếp tục:
Sư nói, "Sao tôi không nghe thấy nó, thì sao?"
Lần nữa điều đó phải được hiểu, rằng cái ở bên ngoài tâm trí không thể được nói mà cũng không thể được nghe -nhưng nó có thể được hiểu, nó có thể được nhận ra; nó là chính bản tính của bạn. Và chức năng của thầy không phải là dạy bạn cách lí thuyết hoá, cách làm giả thuyết, mà để khiêu khích bạn.
Như cách nếu ai đó cù bạn, và bạn bắt đầu cười chẳng vì lí do nào cả. Bạn sẽ sớm thấy trong thiền của chúng ta: cho dù không cù, mọi người phát rồ! Và tôi đã nói rằng nếu bất kì người nào ngồi im lặng như phật, mọi người được phép cù người đó. Đây không là chỗ dành cho bất kì khán giả nào.
Thầy chỉ cù bạn cười. Nhưng thầy không thể tạo ra được tiếng cười bằng lời; thầy tạo ra phương cách - cù chỉ là tên của một phương cách. Nó không nói cái gì. Chính sự hiện diện của thầy bản thân nó là phương cách. Không nói điều gì, thầy xuyên thấu vào những người có tính cảm nhận, người đã mở cửa trái tim họ.
Nhưng sư đáng thương này đang trong cùng tình huống như toàn thế giới vậy. Thay vì hỏi, "Tại sao tôi không thể nhận được? Tại sao tôi không thể nhận ra được điều không thể nói ra được này?" ông ta hỏi,
"Sao tôi không nghe thấy nó, thì sao?"
Nam Dương trả lời, "Ông không nghe thấy nó, nhưng ông phải không ngăn cản người khác làm như vậy."
Chính điều không may là những người không có hiểu biết là các giáo sư, tu sĩ... Gần nửa thế giới là người cộng sản phủ nhận chính sự tồn tại của tôn giáo như có bất kì tính hợp thức nào - và không ai trong họ đã bao giờ thiền, không ai trong họ đã bao giờ thám hiểm vào trong. Những người đã đi vào trong bao giờ cũng quay lại với nụ cười, dẫn giải mà không nói một lời về phúc lạc, hương thơm, im lặng đang thì thầm.
Nam Dương nói, "Ông không nghe thấy nó, nhưng xin đừng bắt đầu nói cho người khác rằng Nam Dương là điên vì ông ấy nói rằng tâm trí của phật không là gì ngoài hàng rào, tường và ngói vỡ, và ông ấy cũng nói rằng chúng bao giờ cũng dẫn giải Phật giáo và bận rộn. Xin đừng làm điều đó. Nếu ông không thể nghe thấy nó, giữ nó là bí mật."
"Ai nghe nó?" sư hỏi.
"Mọi thánh," Nam Dương trả lời.
Nghe và lắng nghe tạo ra khác biệt toàn thể. Mọi người có thể nghe âm thanh, nhưng nếu bạn muốn lắng nghe, bạn phải rất gần với tai bạn, tỉnh táo và nhận biết. Trong khoảnh khắc như vậy như điều này, bạn có thể nghe nó. Nếu tâm trí bạn im lặng... cái đó là khối chắn đấy. Nếu nó bị loại bỏ - và nếu im lặng này không thể loại bỏ được nó, không cái gì khác có thể loại bỏ nó - thế thì tiếng chiêm chiếp của chim đang dạy cho bạn chân lĩ vĩnh hằng của cuộc sống; thế thì chính im lặng này trở thành việc dạy. Không cái gì được nói, nhưng việc hiểu sâu bắt đầu nảy sinh bên trong bạn.
"Ai nghe nó?" sư hỏi.
"Mọi thánh."
Trong Thiền, thánh ngụ ý người có thể lắng nghe, người có thể lắng nghe im lặng sâu xa của sự tồn tại. Nó không liên quan gì tới đức hạnh, tới làm các điều tốt. Nó có cái gì đó liên quan tới việc có ý thức của bạn, tỉnh táo, nhận biết... thức dậy, và đột nhiên bạn thấy tre đang nói cùng chân lí mà chư phật đã nói. Chim đang hót từ cùng cội nguồn cuộc sống mà bạn đang thở từ đó. Nó là điều huyền bí vũ trụ, trong đó tất cả chúng ta chia sẻ.
Sư này phải đã hoàn toàn ngu xuẩn, vì ông ấy liên tục hỏi những câu hỏi mà không hiểu bất kì câu trả lời nào đã được cho. Nhưng từ bi của thầy dung thứ cho điều đó.
Ông ta lại hỏi, "Ân huệ của thầy có nghe thấy nó không?"
"Không ta!" Nam Dương đáp.
Ông ấy là thầy lớn thế. Vì nếu ông ấy nói "Có, ta nghe thấy nó"... cái ‘ta’ là rào chắn; bạn phải bỏ nó. Và không có lí do để nghe nó, vì bạn là nó. Đó là lí do tại sao ông ấy đơn giản phủ nhận; ông ấy nói, "Không ta!"
Sư này vẫn cứ ngu.
"Nếu thầy không nghe thấy nó, làm sao thầy có thể giải thích giáo huấn của luật qua loài vô tri vô giác?" sư hỏi.
Ông ta dường như đang nghĩ trong tâm trí rằng ông ta thắng cuộc tranh cãi!
Kinh nghiệm về sự tồn tại không phải là tranh cãi. Nó là không tranh cãi được.
Nam Dương trả lời, "Chính vận may của ta là ta không nghe nó.
Những phát biểu này là kì lạ, nhưng tuyệt đối đúng. Chính vận may của ta, vì ta không có đó. Chính vận may của ta là ta không nghe nó - ta là nó, ta đã làm tan biến bản thân ta vào trong im lặng này. Ta đã trở thành lửa này; mọi thứ khác bị thiêu cháy trong nó.
Nam Dương phải rất từ bi, ông ấy nói:
"Chính vận may của ta là ta không nghe nó. Nếu như ta nghe, ta chắc đã là hệt như mọi thánh, và thế thì ông chắc đã không có cơ hội nghe việc dạy của ta."
Có vẻ như câu trả lời rất ngớ ngẩn - nó không phải vậy. Ông ấy đang nói, "Chính vận may của ta là ta không nghe nó, vì ta không tồn tại."
 (Trong chỗ dừng lại, chim cu cu hót tiếng hót buổi tối của nó.)
Chim cu cu vừa mới nói điều đó đấy. Bạn có nghe thấy nó không?
(Và chim cu cu lặp lại tiếng hót.)
Nó là cùng cội nguồn cuộc sống, không có bất kì gián đoạn này... tim của con chim cu cu và tiếng hót của nó cũng là của bản thể bạn. Bạn không nghe thấy nó, bạn đơn giản trở thành nó. Bạn quên khoảng cách giữa kẻ hót và người nghe, bạn đơn giản trở thành tiếng hót. Trong im lặng này, con chim cu cu này đang làm việc của nó, biết hoàn toàn rõ rằng những bài giảng này được chuyên dành cho chim cu cu đơn độc, sâu trong rừng.
Nam Dương nói, "Nếu như ta nghe, mọi thứ sẽ sai." Đó là lí do tại sao ông ấy dùng từ ‘nếu'. Nếu như ta nghe - một cách giả thuyết, chỉ để tiến hành cuộc đối thoại - Nếu như ta nghe, ta chắc đã là hệt như mọi thánh.
Thực ra ông ấy đang nói toàn về cái gọi là thánh, người đang thuyết giảng mà không biết, "và thế thì ông chắc đã không có cơ hội nghe việc dạy của ta." Việc dạy của ta không trong lời. Lời được dùng, nhưng việc dạy tuột vào bản thể ông trong các kẽ hở giữa các lời.
Trong im lặng của tim, có gặp gỡ giữa thầy và đệ tử.
Cả hai đều biết rằng cái gì đó đã chuyển động, năng lượng nào đó đã được truyền, được chuyển. Ngọn lửa đã ngủ trong đệ tử không còn ngủ nữa; nó đã nhảy vào trong sự sống động và ý thức.
Đây là việc truyền ngọn đèn. Nhưng bạn có thể làm điều đó chỉ nếu bạn có nó. Một tình huống lạ được cần tới: thầy phải có nó và đệ tử phải sẵn sàng để nhận nó.
Không cái gì được nói, không cái gì được nghe và đối thoại này kết thúc.
Sư nói, "Nếu điều đó là vậy, mọi người chắc sẽ không có phần trong nó."
Nam Dương nói, "Đích thân ta phơi bầy nó vì mọi người, không vì thánh nhân." Ta đang nói cho những người không hiểu, người không thể nghe thấy, người vẫn không mở để tiếp nhận. Ta không nói cái gì cho các thánh, người biết.
Sư hỏi, "Sau khi mọi người nghe thấy nó, thì sao?"
Nam Dương đáp, "Thế thì họ không còn là người thêm nữa."
Đó là khác biệt duy nhất. Nếu bạn có thể cảm thấy vị phật, thầy, bạn không còn là đệ tử nữa. Và có những kẻ ngốc trên thế giới... Tôi đã kể cho bạn về bắt đầu trị liệu phản-Fischer-Hoffmann, vì trị liệu Fischer-Hoffmann đang cố làm cho mọi người là bản ngã mạnh hơn. Ngay cả ở đây, có những người đã trải qua trị liệu đó. Người trị liệu không biết gì về tôi, và họ thậm chí còn nói rằng "ông phải bỏ Osho, ông phải là độc lập."
Nhưng điều đó là kì lạ... không ai ở đây là phụ thuộc; bạn đang làm cho những người độc lập thành độc lập, những người được giải thoát lại được giải thoát sao? Chính thách thức của tôi với những người trị liệu Fischer-Hoffmann là ở chỗ đầu tiên họ nên ở đây và xem cách mọi người đang tận hưởng độc lập, tự do. Không ai bị buộc phải theo thượng đế học, tôn giáo, triết lí, học thuyết. Mọi người được yêu cầu chỉ là bản thân mình. Chính nghĩa vụ tuyệt đối của họ đầu tiên là ở đây, và thế rồi bảo người của tôi là độc lập với tôi. Họ là độc lập.
Tự do là thông điệp của tôi, vì khoảnh khắc bạn trở thành phật, nghe một cách im lặng nhịp tim đập riêng của bạn, bạn không còn là đệ tử. Nhưng để hiểu điều đó thì có hơi chút tinh tế. Bạn có thể là người bản ngã nhân danh độc lập và tự do - và thế thì bạn ở xa khỏi thực tại đích thực của bạn như bạn có thể; ngôi sao không xa thế khỏi bạn. Bản ngã của bạn lừa đảo bạn. Và điều đó trở thành ngày càng khó hơn, vì bản ngã trở nên ngày càng được kết tinh, để thoát ra khỏi nhà tù tới tự do - để đập tan xiềng xích, để nhảy qua hàng rào. Và điều đó đích xác là điều trị liệu Fischer-Hoffmann đang làm. Nó chống lại con người và sự trưởng thành của họ. Họ cần hiện hữu cùng thầy. Nhưng nhu cầu này không phải là phụ thuộc, nhu cầu này đơn giản là phương cách để cho thầy có thể chia sẻ ánh sáng của mình và không gian của mình và làm cho bạn nhận biết rằng bây giờ bạn cần không ở đây, bạn là bản thân vị phật.
Hoặc bạn có thể là vị phật - thế thì bạn ở trong tự do, tự do thực. Hoặc bạn có thể là người bản ngã - thế thì tự do chỉ là cái tên, bạn không biết gì về tự do.
Nam Dương nói, "Thế thì họ không còn là người thêm nữa." Tôi dạy mọi người... khoảnh khắc họ hiểu họ là phật, chừng này là khác biệt giữa người ngủ và người là thức tỉnh.
Điều tôi đang làm ở đây là liên tục kéo chân bạn - "Ra khỏi chăn đi, đến lúc dậy rồi! Đã lâu rồi bạn nên ra khỏi giường." Nhưng bạn bám lấy giường, bám lấy chăn; nó dường như là an ninh, thoải mái. Ai biết việc thức sẽ đem lại cái gì?
Bạn phải thức tỉnh để biết. Không ai khác có thể thức thay vào chỗ bạn.
Một hôm trong khi Huyền Sa đang nghĩ, ông ấy nghe thấy tiếng chim nhạn và nói, "Nó đã giải thích chân lí Phật giáo hay làm sao, nói sâu sắc về bản tính thực của mọi thứ!"

Tôi muốn nói chỉ một điều với Huyền Sa: chân lí không phải là của Phật giáo. Chân lí làm người ta thành phật - nó sẽ làm người Mô ha mét giáo thành phật, người Hindu thành phật, người Ki tô giáo thành phật, người Parsee thành phật. Không thành vấn đề ai trở nên thức tỉnh - từ ‘phật' đơn giản ngụ ý ‘người đã thức tỉnh'. Chân lí không phải là của Phật tử; nó cũng không là của người Mô ha mét giáo, không của người Hindu, không của người Ki tô giáo. Chân lí đơn giản là nhận biết của bạn.
Nhưng ông ấy đang nói cái gì đó hay. Bỏ từ ‘Phật tử' - "Chim nhạn đã nói chân lí hay làm sao, nói sâu sắc về bản tính thực của mọi thứ!"
Đó là điều tôi đã nói với bạn về chim cu cu ở đây! Và tôi liên tục nhắc bạn về tre. Tất cả chúng đã phơi bày chân lí... trong im lặng của chúng, trong nhảy múa của chúng trong gió, trong niềm vui của chúng trong ánh mặt trời, trong cái đẹp của chúng với mưa. Trong mọi khoảnh khắc, mọi thứ quanh bạn đang sống động đều phơi bày chân lí.
Và ông ấy tụt xuống khỏi ghế.
Buổi giảng là rất nhỏ, vì chim nhạn đã nói nó rồi. Bây giờ không có nhu cầu cho Huyền Sa lặp lại.
Về sau, một sư, muốn có được lợi nào đó từ lời của Huyền Sa, đã nói với Huyền Sa, "Tôi không hiểu điều ông ngụ ý."
Huyền Sa phát biểu, "Bắt đầu quan hệ với ông đi! Làm sao bất kì ai có thể tin cậy được ông!" Ta đã không nói một lời! Đi và hỏi chim nhạn, học ngôn ngữ của sự tồn tại đi. Bằng không ông vẫn còn sâu trong mơ, bị nhận chìm, và cuộc sống vô cùng trôi qua.
Một lần khác, Vân Môn hỏi một sư, "Ông có nghe con chim mỏ dài thuyết giảng Thiền ở Kozei không?"
"Không, tôi không nghe," sư đáp.
Thế rồi Vân Môn giơ quyền trượng lên và nói, "Thiền!"
Những con chim mỏ dài đó đã thuyết giảng Thiền, vì bất kì cái gì bắt nguồn từ tiếng hót của chúng đều tới từ chính trung tâm bản thể chúng. Chúng không phải là nhạc sĩ - được đào tạo, có kỉ luật ở trường. Chúng chỉ là những con chim đáng thương không có đào tạo và giáo dục nào. Bất kì cái gì tới đều phải tới từ chính bản thể chúng, không từ tâm trí chúng.
Việc giơ quyền trượng lên của Vân Môn là biểu tượng. Ông ấy định nói, "Mọi thứ đang dạy Thiền." Mọi thứ đang dạy là bản thân bạn. Mọi thứ là bản thân nó ngoại trừ con người, người đã đi lạc lối. Không tre nào lo nghĩ, không chim cu cu nào lo nghĩ; chúng không đi tới nhà phân tâm.
Và nhà phân tâm của bạn bản thân ông ấy cần phân tâm. Cứ sau mỗi sáu tháng ông ấy lại đi sang nhà phân tâm khác vì ông ấy trở nên mệt mỏi, mọi ngày nghe đủ mọi loại người mất trí, ngu xuẩn. Bạn có thể hiểu được - dần dần bản thân ông ấy có chung cái gì đó của sự ngu xuẩn của họ.
Một người có ý tưởng rằng anh ta chết. Bây giờ cả gia đình lo nghĩ; tất cả họ đều bảo anh ta, "Anh đang sống - ai bảo anh điều này?"
Anh ta nói, "Tôi không cần lời khuyên của bất kì ai, tôi biết tôi chết!"
Ban đầu họ nghĩ đó là chuyện đùa, nhưng họ sớm nhận ra, "Người đó đã đơn giản hâm rồi."
Họ đem người này tới nhà phân tâm. Nhà phân tâm nói, "Đừng lo, đó là nghề của tôi. Tôi sẽ đem anh ta xuống."
Ông ấy hỏi anh ta, "Anh có biết câu ngạn ngữ cổ rằng người chết không chảy máu không?"
Anh ta nói, "Có, tôi biết - thực ra tôi vẫn biết, trước khi tôi chết, nhưng tôi vẫn nhớ. Nó là về cái gì?"
Nhà phân tâm lấy con dao và cắt ngón tay của bệnh nhân và lấy ra chút máu.
Bệnh nhân nói, "Aha! Điều đó chứng tỏ rằng câu ngạn ngữ là sai: người chết có chảy máu, tôi là bằng chứng sống!"
Điều trị những người như thế liên tục...
Người khác có ý tưởng rằng người Italy rất nhờn nào đó đang đi vào anh ta khắp người và anh ta liên tục tống họ ra, nhưng họ không dừng lại. Ai đó đi vào tai anh ta, ai đó đi ra từ mũi anh ta, anh ta thực sự trong xáo trộn kinh khủng.
Gia đình anh ta mang anh ta tới nhà phân tâm.
Nhà phân tâm nói, "Đừng lo. Những trường hợp như thế tôi đã nghe nói tới rồi, nhưng anh ta sẽ ổn thôi."
Và người này ngồi trên ghế và anh ta liên tục tống những người kia ra, toàn người Italy, như kiểu mì ống.
Đầu tiên nhà phân tâm cố bảo anh ta, "Đừng lo nghĩ, không có gì đâu... Tôi không thấy cái gì cả."
Anh ta nói, "Không thành vấn đề liệu ông thấy nó hay không, họ đang bò khắp người tôi. Tôi bị hành hạ còn ông quan sát! Ít nhất giúp tôi tống họ đi!" Và anh ta kéo ghế lại gần nhà phân tâm. Nhà phân tâm nói, "Tránh ra đi, xa ra, vì vài người trong số họ đã bắt đầu bò lên tôi rồi! Tôi không muốn nhận ca này, nó là nguy hiểm."
Chỉ duy nhất người như tôi... Tất cả các bạn phát rồ và thế rồi khi tôi quay về phòng của tôi, tôi nói, "Hay, các bạn sống sót với nhiều người mất trí thế!" Chưa bao giờ trước đây có bất kì nhà phân tâm nào đương đầu với hàng nghìn người đang tuyệt đối rồ, ném ra mọi người của họ ở khắp mọi chỗ.
Điều bạn trải nghiệm trong vài phút, phân tâm học mất hàng năm để phân tích! Và dầu vậy chẳng cái gì giúp đỡ. Tôi đã không nghe nói rằng một bệnh nhân nào đã được giúp để lành mạnh qua phân tâm hay tâm thần. Bbản thân họ thừa nhận rằng không ai trên toàn thế giới được phân tâm một cách hoàn hảo, vì điều đó mất nhiều năm, mười năm, mười lăm năm liên tục.
Nhưng họ không biết rằng ở đây, trong vòng năm phút, năm nghìn người phát rồ và quay lại ngay lập tức. Nivedano vừa phát ra dấu hiệu - "Quay lại, đủ rồi!" - và tất cả họ ngồi im lặng như chư phật. Đó là phép màu!
Một nhà thơ Thiền đã viết:
Thông cổ nói trí huệ thiêng liêng;
Chim bí mật
biểu lộ chân lí vĩnh hằng.
Khi ông ấy sắp chết, Kangan viết:
Tám tư năm này,
tĩnh lặng, xao động,
Thiền đã là lời cuối của ta.
Được nói trước khi thời gian bắt đầu.
Sự tồn tại bao giờ cũng ở đây. Và nó không câm hay điếc; nó đang hát bài ca của nó liên tục, bạn chỉ cần con tim để hiểu.
Ở đây bạn đang học ngôn ngữ mới, ngôn ngữ mà vũ trụ hiểu. Bạn đang học nhảy múa với vũ trụ. Và khoảnh khắc bạn không hiện hữu và chỉ điệu vũ còn lại, bạn là phật.
Đây là đỉnh cao nhất của niềm vui và phúc lạc.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Thực tại có cái gì đó để được nghe không? Hay có phải là khi chúng ta làm tinh tế các giác quan về nghe, chúng ta được làm tinh tế lên, và đến lúc chúng ta có khả năng nghe một cách toàn bộ, chúng ta được biến đổi một cách toàn bộ không?
Maneesha, câu hỏi của bạn không phải là câu hỏi mà là câu trả lời.
Bây giờ, Miyan Farookh đã tới đây...
(Osho mỉm cười với cậu bé con của Ashramite Zareen, và bật ngón tay)... rất im lặng, ngồi trong tư thế phật. Vài tiếng cười tôn vinh Miyan Farookh.
Vào bữa tối một buổi tối, ông tù trưởng ăn thịt người phàn nà, "Tôi ghét bà mẹ vợ."
"Vậy thì," vợ ông ấy nói, "ăn chay đi!"
Ma Papaya Pineapple đang làm ra nhóm mới của cô ấy, Xoa bóp Thở-Đương đầu-Nguyên thuỷ của Tân Xả ra-Bên trong - Siêu linh - Tái cân bằng.
Tất nhiên, một nửa đường qua nhóm này cô ấy rơi vào yêu điên cuồng với nhà trị liệu, Swami Deva Cleverhead. Nhưng qui tắc là ở chỗ cô ấy không thể kết nối với nhà trị liệu chừng nào nhóm chưa kết thúc.
Chung cuộc, nhón chấm dứt và Papaya Pineapple chạy xô về nhà. Cô ấy tắm, không cạo lông, và mặc bộ sari nhìn xuyên thấu bằng lụa và xa tanh gợi dục nhất. Thế rồi cô ấy tìm thấy Cleverhead và mời anh ta đi ăn tối ở quán Kim cương xanh.
Sau khi họ kết thúc ăn tối, Papaya Pineapple mua rượu nhẹ và đồ tráng miệng, vẫn hi vọng có một đêm lớn. Cuối cùng cô ấy mời anh ta lên căn hộ của mình sau ăn tối để uống trà thảo mộc.
Ngồi trên chiếc giường khổng lồ, cô ấy thoải mái và mỉm cười. Sau im lặng lâu - im lặng rất lâu - Swami Cleverhead nói, "Cảm giác của tôi về cô, Papaya, là ở chỗ cô muốn cái gì đó nhưng cô lại không để nó ra."
"Để nó ra sao?" Papaya kêu lên. "Cám ơn anh chia sẻ, Swami, nhưng anh không nghĩ đó là lúc anh để nó vào sao?"
Trong khi Kowalski ở trong bệnh viện, sau một tai nạn tồi tệ, anh ta nhận được lá thư này từ mẹ anh ta:
Con trai yêu mến,
Chỉ vài dòng để con biết rằng mẹ vẫn sống. Mẹ viết thư này chậm vì mẹ biết con không đọc quá nhanh.
Con sẽ không nhận ra ngôi nhà khi con về nhà đâu vì chúng ta chuyển nhà rồi. Có máy giặt trong nhà khi chúng ta chuyển vào, nhưng nó không làm việc quá tốt. Tuần trước mẹ để mười áo sơ mi của bố con vào trong nó, kéo dây chuyền, và từ đó mẹ không thấy áo sơ mi đâu.
Em gái con Hannah đã có cháu mới sinh sáng nay. Mẹ chưa biết nó là con trai hay con gái. Cho nên mẹ không biết liệu con là cậu hay cô.
Bác con Lenny chết đuối trong thùng whiskey khổng lồ tuần trước. Một số đàn ông đã lặn vào để cứu bác ấy, nhưng bác ấy đánh lại họ quyết liệt. Chúng ta đã hoả thiêu xác bác, như phải mất ba ngày để dập tắt lửa.
Thời tiết tốt. Trời chỉ mưa hai lần tuần trước. Lần thứ nhất trong ba ngày, thế rồi trong bốn ngày.
Cố học viết sớm đi,
Mẹ yêu của con
T.B. Mẹ định gửi cho con mười đô la, nhưng mẹ đã dán phong bì lại mất rồi.
Giáo hoàng Polack và Tổng thống Ronald Reagan gặp gỡ tại Vác xô vi, thủ đô Ba Lan.
Họ đã tới lễ khai trương chính thức bể bơi công cộng đầu tiên trong thành phố. Có nhiều phô trương ầm ĩ và biểu lộ hoàng gia. Giáo hoàng Polack cúi mình xuống để hôn đất quanh bể bơi, trong khi Ronald Reagan nhìn lên. Thế rồi Reagan cắt băng khánh thành, khai trương chính thức bể bơi.
Hàng trăm người Polacks la hét xô đẩy nhảy vào kín bể bơi khổng lồ. Thế rồi họ la hét thậm chí còn to hơn, nhảy ra rồi lại nhảy vào.
"Dường như bản thân mọi người thực sự thích thú," Giáo hoàng Polack mỉm cười.
"Vâng," Reagan nói, "và bản thân họ sẽ thích thú thậm chí còn nhiều hơn một khi nó được trút đầy nước."
Bây giờ, sẵn sàng cho tiếng trống của Nivedano, và đừng cố theo bất kì cách nào để giữ bất kì cái gì bên trong. Ném nó ra. Trao nó cho bất kì người nào, nhưng không giữ nó cho bản thân bạn!
Nivedano ...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
(Tiếng trống)
Im lặng.
Nhắm mắt lại, không chuyển động... chỉ đi vào trong.
Sâu hơn và sâu hơn...
Bạn đi càng sâu, bạn càng hiện hữu hơn.
Chừng nào bạn chưa đạt tới chính trung tâm của bạn, bạn không biết bạn là ai, điều bí ẩn của cuộc sống là gì.
Trong chính khoảnh khắc này bạn là vị phật, đã thức tỉnh.
Giữ nhận biết này.
Đừng quên nó lần nữa!
Quên nhận biết là tội duy nhất và nhớ nó là đức hạnh duy nhất.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Mọi người chết.
Chết một cách toàn bộ, đừng ngần ngại, vì cội nguồn cuộc sống của bạn ở bên ngoài chết.
Im lặng này là Thiền.
Từ im lặng này chim cu cu hót, từ im lặng này hoa hồng nở.
Im lặng này là ngôn ngữ của bản thân sự tồn tại.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Mọi người quay lại, nhưng không quên thực tại bên trong của bạn.
Quay lại được làm sảng khoái.
Quay lại với hương thơm của cội nguồn bên trong của bạn.
Ngoại trừ điều này không có tính tôn giáo.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội nhiều chư phật thế gặp gỡ dưới một mái lần đầu tiên trong lịch sử không?
Vâng!
Xem tiếp Chương 8 – Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post