Chương 8. Như lưỡi người chết

Chương 8. Như lưỡi người chết

Price:

Read more

Thiền - Chim đơn độc, chim cu cu của rừng
Bài nói về Thiền
Chương 8. Như lưỡi người chết




Osho kính yêu,
Tuyết Phong lần đầu tiên tới thăm Diêm Quan, thế rồi thăm Đại Đồng ba lần, và thăm Lương Giới chín lần, không có kết quả gì. Khi lần cuối cùng ông ấy tới thăm Đức Sơn, Tuyết Phong hỏi ông ấy, "Tôi có phần cùng các sư tổ, trong giáo huấn tối thượng không?"
Đức Sơn đánh ông ấy bằng quyền trượng, vừa nói, "Ông nói về cái của khỉ gì vậy?"
Ngày hôm sau Tuyết Sơn hỏi xin giải thích. Đức Sơn nói, "Tông của ta không ngữ cú. Thật không một pháp cho người."
Vào lúc này Tuyết Sơn trở nên chứng ngộ.
Một lần, một sư hỏi Lương Giới, "Điều huyền bí của những điều huyền bí là gì?"
Lương Giới nói, "Nó giống như lưỡi của người chết."
Một dịp khác một ni cô hỏi Triệu Châu, "Bí mật của các bí mật là gì?"
Triệu Chấu vỗ nhẹ vào khuỷu tay cô ấy.
Ni cô nói, "Thầy vẫn đang giữ cái gì đó."
"Không," Triệu Châu nói. "Chính cô đang giữ nó."
Một lần một sư hỏi Triệu Châu, "Lời của cổ nhân là gì?"
Triệu Châu nói, "Lắng nghe cẩn thận! Lắng nghe cẩn thận!"
Maneesha, Lắng nghe cẩn thận...
Chim cu cu tuyệt đối tự do hót bài ca của chúng hay không. Lắng nghe cẩn thận chim đi, vì những âm thanh này đang tới từ chính trung tâm của sự tồn tại. Nó là việc hát, múa, hân hoan của cuộc sống.
Trước khi tôi thảo luận về giai thoại này đang để trước tôi, tôi có vài điều nói với các bạn.
Thứ nhất - bạn phải nhận biết rằng bạn đang sống trong một thế giới không lành mạnh. Chừng nào bạn chưa thấy cái không lành mạnh của thế giới và hành vi của nó, bạn sẽ không bao giờ gạt bỏ nó. Bạn bao giờ cũng sẽ lệ thuộc.
Mới hôm nay tôi bắt gặp một thống kê: một triệu trẻ con mỗi năm bị bán đi với giá cao hai mươi tới bốn mươi nghìn đô la, để lạm dụng tình dục. Và con số một triệu này không phải là tổng số, vì nhiều nước không cho phép bất kì cuộc điều tra nào. Điều tuyệt đối chắc chắn là ít nhất gấp ba lần hơn nữa các trẻ em từ các nước nghèo, các bố mẹ nghèo, sẽ bị bán cho lạm dụng dục. Và chúng ta gọi thế giới này là lành mạnh.
Chỉ ở New York năm ngoái, hàng trăm trẻ nhỏ mới sinh được tìm thấy bị ném vào bãi rác, vào rãnh nước, xối đi trong nhà vệ sinh. Cái gì có thể man rợ hơn? Và mọi người đều giả vờ là một phần của tôn giáo nào đó - người Ki tô giáo, người Cơ đốc giáo, người Tin lành, người Hindu, người Mô ha mét giáo. Tại sao có loại hành vi mất trí này? Vì không ai phản đối, vì những quyền lợi được đầu tư lớn đang hỗ trợ cho toàn thể mafia này. Các chính khách được tham gia vào trong đó, những người lãnh đạo tôn giáo được tham gia vào trong đó.
Bằng không, hành động vô nhân đạo như thế không thể tiếp tục được. Người ta ngờ liệu nhân loại đã bao giờ trở thành văn hoá, văn minh không.
Mới hôm nay tôi nhận được một lá thư từ ông Shankaracharya của vùng Puri nói rằng ông ấy muốn tranh cãi với tôi. Tôi hoàn toàn sẵn lòng, nhưng trên nền tảng nào ông ấy sẽ tranh cãi với tôi? Ông ấy đã nói rằng nếu người đàn bà bị thiêu sống, trở thành một sati, thế thì ở Hyderabad mưa sẽ tới. Bây giờ trên nền tảng nào chúng tôi có thể thảo luận được nó? Cách duy nhất là ở chỗ ông Shankaracharya phải trở thành một sati ở Hyderabad! Và nếu mưa tới, tôi sẽ chấp nhận rằng ông ấy là đúng. Nếu mưa không tới, mọi người sẽ biết rằng ông ấy sai.
Ông ấy nghĩ dưới dạng kinh sách, không dưới dạng cuộc sống thực. Ông ấy nghĩ rằng ông ấy có thể thảo luận với tôi vì trong kinh sách Hindu ý tưởng là ở chỗ người đàn bà có chồng chết phải nhảy vào trong dàn hoả thiểu của chồng mình. Với ông ấy, điều đó chứng tỏ rằng sati pratha là đúng. Với tôi, điều đó chứng tỏ rằng kinh sách này phải bị ném vào lửa! Trên nền tảng nào chúng tôi có thể thảo luận được?
Ngay cả cái gọi là các thánh nhân lớn, avataras... tôi không bận tâm họ cổ đại thế nào. Càng cổ đại, càng mục nát.
Một hành động đơn giản là đủ chứng minh rằng mọi bức tượng của Rama nên được bỏ đi khỏi mọi đền. Ông ấy đã giết chết một thanh niên Hindu thuộc nhóm bị ruồng bỏ, vì kinh sách Hindu nói rằng người harijans nghèo không được đọc kinh sách tôn giáo và cậu thanh niên này tò mò - mặc dầu anh ta không biết đọc, vì họ không bao giờ được phép có bất kì giáo dục nào. Vài người brahmins đang làm nghi lễ, tụng mật chú tiếng Phạn, và cậu thanh niên này, do tò mò, trốn đằng sau bụi cây, nghe kinh Veda. Đây là tội của cậu.
Và con người có phẩm chất của Rama, người mà người Hindus tin là thượng đế, đã đổ chì lỏng, nóng vào tai cậu bé vì cậu đã nghe kinh sách linh thiêng, điều bị cấm. Cậu bé chết - và dầu vậy không người nào đã phản đối Rama. Với tôi đây đủ để chứng minh rằng người này là chính khách và không gì khác.
Lá thư tôi đã nhận được từ ông Shankaracharya là tuyệt đối dối trá. Ông ấy nói, "Tôi đã thách ông tranh cãi từ mười hai năm trước." Tôi đã ở Poona từ 1974 - mười hai năm ngụ ý đâu đó gần 1976. Tôi đã không nhận được bất kì thách thức nào. Và dẫu sao đi chăng nữa, vẫn còn thời gian, nhưng ông ấy sẽ định chứng minh cái gì cho tôi? Tôi đã đương đầu với ông ấy năm 1965 ở Patna trong cuộc hội nghị thế giới của người Hindu và đã phê phán mọi quan điểm mà ông ấy đã nêu ra. Và tôi đã hỏi một trăm nghìn người đã tụ tập ở đó tham dự cuộc hội nghị quốc tế, "Các bạn có đồng ý với tôi không? - thế thì giơ tay lên!" Không một người nào ở đó mà không giơ tay. Ông ấy đã bị đánh bại!
Nhưng ông ấy già rồi, và ngày càng lão suy hơn. Với tôi, chỉ bởi vì cái gì đó được viết trong sách không có nghĩa rằng nó phải là đúng. Tiêu chí cho việc là đúng của nó phải có tính nhân văn.
Kinh sách Hindu nói rằng đàn bà phải được phân loại như con vật. Thánh Hindu lớn Tulsidas nói rằng mọi đàn bà phải bị đánh ít nhất một lần một tuần. Chỉ bởi vì điều đó được Tulsidas viết ra, nó không trở thành chân lí. Nó đơn giản chỉ ra cái ngu xuẩn của người này, cái vô nhân đạo của người này, và cuốn sách của ông ấy nên bị đốt đi. Ít nhất mọi đàn bà trên khắp đất nước, bất kì chỗ nào họ thấy sách của Tulsidas, phải lập tức đốt nó đi. Nó là thái độ cao ngạo gia trưởng nam.
Với tôi, một người không là một phần của bất kì tôn giáo nào, không có định kiến. Mọi thứ phải được rõ ràng và thẳng thắng, không chính trị trong đó. Đó là điều ông Shankaracharya đang làm. Và đối lập với ông ấy, một sannyasin Hindu khác, Swami Agnivesh, đang làm cùng việc. Chính trị là trò chơi thế. Nó coi mọi người như quả bóng. Quyền lợi của họ là khác; Agnivesh chống lại Shankaracharya. Tôi chống lại cả hai, vì họ là hai cực của cùng một chính trị.
Ông Shankaracharya không muốn người harijans Hindu vào Nath Dwara, ngôi đền ở Rajasthan. Còn Agnivesh quyết tâm nhận đám đông lớn những người harijans và bắt buộc cho vào đền này, nơi mà trong toàn thể lịch sử không bao giờ người harijan nào đã được phép vào. Không phải bởi vì từ bi lớn mà Agnivesh cố đem người harijans vào đâu.Và ông Shankaracharya quyết tâm rằng họ không thể được cho vào, và ông ấy sẽ làm mọi thứ để ngăn cản việc vào vì điều đó sẽ làm hỏng sự thanh tịnh của ngôi đền.
Người harijans phải thấy một điểm đơn giản, rằng trong nhiều thế kỉ người Hindus đã từng đi vào đền đó - họ đã thu được gì ngoại trừ nghèo nàn, nô lệ, chết đói? Người harijans sẽ được gì bằng việc đi vào Nath Dwara mà không được mời, bị bác bỏ?
Nếu họ nghe theo cách tiếp cận không định kiến, họ phải nhổ vào ngôi đền này, điều không bao giờ cho phép tổ tiên họ vào trong nhiều thế kỉ. Họ phải từ chối. Cho dù ông Shankaracharya chạm chân họ và yêu cầu họ vào trong Nath Dwara, họ phải không vào chỗ xấu thế, vô nhân đạo thế, bạo hành thế...
Nhưng người harijans đáng thương sẽ không hiểu một sự kiện đơn giản: bạn đã từng bị hành hạ trong mười nghìn năm và dầu vậy bạn vẫn liên tục nghĩ về bản thân bạn là người Hindu. Bạn không phải vậy! Bản thân người Hindus đã bác bỏ bạn; bạn không được phép đi vào đền của họ, bạn không được phép đọc kinh sách của họ. Trên nền tảng nào họ nói bạn là người Hindus? Họ đốt làng bạn, hàng trăm người bị thiêu sống - kì lạ, cả trẻ em, người già. Họ chỉ giữ lại con gái trẻ, để cưỡng hiếp, và điều này đã từng diễn ra mãi trong nhiều thế kỉ.
Chính là người harijans phải bác bỏ Agnivesh và bảo ông ấy, "Đi và nhảy xuống đại dương đi. Đừng bận tâm tới chúng tôi, chúng tôi không phải là người Hindus." Và bảo ông Shankaracharya, "Tại sao ông làm nhặng sị không cần thiết lên thế? Ai muốn vào đền của các ông? Giữ lấy đền của các ông!"
Người Harijans nên tuyên bố bản thân họ độc lập với người Hindus. Họ là lực lượng lớn tới mức họ sẽ thay đổi toàn thể đặc điểm của chính trị Ấn Độ. Họ là một phần tư của người Hindus; một phần tư quyền lực phải dành cho họ.
Ngay cả Mahatma Gandhi đã lừa dối. Trước độc lập của Ấn Độ, ông ấy đã nói rằng tổng thống đầu tiên phải là một cô gái harijan. Ông ấy đã đề nghị hai điều: tăng thêm kính trọng đàn bà và kính trong người harijan. Và khi đất nước trở nên độc lập, ông ấy quên hoàn toàn điều đó. Lại những người brahmins, Nehrus... và họ đã làm cho bản thân họ thành một triều đại. Họ gọi nó là dân chủ.

Là một cá nhân, tôi không thuộc vào bất kì đảng phái hay bất kì tôn giáo nào. Tôi không là chính khách và tôi không là người tôn giáo theo nghĩa thông thường vì tôi không là người Hindu, không là người Mô ha mét giáo, không là người Ki tô giáo. Tôi không cảm thấy rằng tôi phải thuộc vào bất kì tổ chức nào; tôi là đủ lên bản thân tôi. Và đó là toàn thể việc dạy của tôi, rằng bạn không nên thuộc vào bất kì tổ chức nào; bạn là đủ. Sự huy hoàng của bạn phải là độc lập.
Đàn bà cũng phải đi tới quyết định cuối cùng rằng họ sẽ không bỏ phiếu cho đàn ông. Một nửa nước thuộc về đàn bà - một nửa nghị viện cũng phải thuộc về họ. Họ phải đòi hỏi việc bầu cử tách biệt; không đàn bà nào sẽ đi bầu cho bất kì đàn ông của bất kì đảng nào.
Đó không phải vấn đề của đảng phái, đó là vấn đề của sự nô lệ lâu dài mà đàn ông đã áp đặt lên đàn bà. Mọi đàn bà nên tranh đấu chống lại sự nô lệ này.
Ở Ấn Độ, người harijans và đàn bà là hai loại người bị áp bức, xúc phạm, làm nhục nhiều nhất. Nếu họ kêt liên lại, đất nước này sẽ thuộc về họ. Để những ông Shankaracharyas này và những Nehrus này bị quên đi. Chính sự kiện đơn giản là tự do đã không tới cho đất nước này. Người Anh đã ra đi nhưng sự nô lệ vẫn ở đây. Đó là loại tâm linh gì mà không cho phép con người vào đền?
Tôi chấp nhận thách thức của ông Shankaracharya này, nhưng vì ông ấy đang đưa ra thách thức, ông ấy sẽ phải chấp nhận điều kiện của tôi. Ông ấy phải đến đây, vì tôi không đi bất kì chỗ nào. Và vì việc tụ tập này là quốc tế, ông ấy sẽ phải nói tiếng Anh. Không tiếng Phạn mục ruỗng nào sẽ có tác dụng. Nó sẽ là hoàn toàn khôi hài, tất cả chúng ta sẽ thích thú nó, nhưng con dê già đó phải tới đây - đó là điều kiện thứ nhất.
Thứ hai, ngôn ngữ trong đó cuộc đối thoại diễn ra sẽ là quốc tế: tiếng Anh.
Thứ ba, khi đi vào cổng ông ấy và người đi cùng ông ấy phải đem chứng chỉ AIDS âm tính. Không có chứng chỉ âm tính, họ không thể vào khuôn viên này được. Đây là khuôn viên duy nhất trên thế giới phi AIDS.
Nếu ông ấy sẵn lòng hoàn thành những điều kiện này ông ấy được đón chào. Chúng tôi sẽ thực sự thích thú.
Bây giờ tới giai thoại của Maneesha:
Tuyết Phong lần đầu tiên tới thăm Diêm Quan, thế rồi thăm Đại Đồng ba lần, và thăm Lương Giới chín lần, không có kết quả gì... Vì Tuyết Phong là một học giả lớn, còn tất cả những người này đã là con người của thực tại, không phải của tri thức. Cho nên mặc dầu ông ấy có thể cảm thấy đã có cái gì đó... nhưng ông ấy đã không thể đi tới kết luận về nó là gì. Có cái gì đó - bằng không tại sao ông ấy phải tới Diêm Quan đầu tiên, rồi tới Đại Đồng ba lần và tới Lương Giới chín lần, nhưng không đi tới kết luận về nó là gì?
Lí do là, ông ấy đã cố tiếp cận thực tại qua tâm trí. Tâm trí chỉ có thể thêu dệt các triết lí, lí thuyết hoá, nhưng nó không thể biết. Nó là mù khi có liên quan tới bản thể riêng của bạn. Và một cách nhấn mạnh, đó là kinh nghiệm tôn giáo duy nhất: nơi logic của bạn và lí trí của bạn và tâm trí của bạn không còn vận hành; khi bạn đơn giản là không gian thuần khiết, không bị che mờ.
Khi lần cuối cùng ông ấy tới thăm Đức Sơn, Tuyết Phong hỏi ông ấy, "Tôi có phần cùng các sư tổ, chư phật, trong giáo huấn tối thượng không?"
Đức Sơn đánh ông ấy bằng quyền trượng, vừa nói, "Ông nói về cái của khỉ gì vậy?"
Về mặt trí tuệ, điều ông ấy hỏi là hoàn toàn hợp thức. Về mặt tồn tại nó là tuyệt đối sai. Phân biệt này bạn phải nhớ.
Ông ấy đã hỏi, "Liệu có thể cho tôi góp phần kinh nghiệm của vị phật không?" Không ai có thể trải nghiệm qua tâm trí. Và không có tâm trí, không có nhu cầu góp phần vì bạn là phật. Đó là lí do tại sao Đức Sơn đánh ông ấy bằng quyền trượng, vừa nói, "Ông nói về cái của khỉ gì vậy?"
Ngày hôm sau Tuyết Sơn hỏi xin giải thích. Đức Sơn nói, "Tông của ta không ngữ cú. Thật không một pháp cho người."
Vào lúc này,
Tuyết Sơn trở nên chứng ngộ.
Chứng ngộ không phải là cái gì đó bạn có thể thu được từ ai đó khác. Mệt mỏi... ông ấy phải đã đi từ thầy này sang thầy khác, rồi sang thầy khác - ba lần, chín lần. Đức Sơn là thấy cuối cùng. Trí tuệ của ông ấy mệt mỏi, tâm trí ông ấy mệt mỏi, ông ấy đơn giản ngồi đó khi Đức Sơn đánh ông ấy bằng quyền trượng, vừa nói với ông ấy,
"Tông của ta không ngữ cú. Thật không một pháp cho người."
Trong im lặng đó, ông ấy đột nhiên trở nên thức tỉnh.
Trong im lặng này, bất kì người nào cũng có thể trở nên thức tỉnh.
Tôi đang mời ông Shankaracharya lần đầu tiên trong đời ông ấy tới xem im lặng ngụ ý gì - nó không phải là kinh sách. Việc tụ tập chư phật ngụ ý gì - không tâm trí, nhưng chỉ là điệu vũ của hiện hữu, việc hân hoan bên trong, trong vĩnh hằng, bất tử của bạn, trong chính chân lí của bạn.
Và nếu ông ấy tới đây, tôi sẽ phải mang quyền trượng của tôi nữa. Ông ấy già rồi và tôi không muốn đánh ông ấy, nhưng ít nhất tôi có thể chỉ cho ông ấy cây quyền trượng và chỉ cho ông ấy sự hiện diện của các bạn, im lặng của các bạn. Toàn thể im lặng này nói nhiều hơn bất kì kinh sách nào có thể nói.
Người ta không bao giờ biết, có lẽ ngay cả ông Shankaracharya của Puri cũng có thể trở nên chứng ngộ! Trước khi khoảnh khắc này diễn ra, ông ấy là người không thông minh nhất trên thế gian, nhưng từ điểm này, bước nhảy lượng tử có thể là có khả năng. Vì con đường kết thúc; ông ấy không thể ngu xuẩn hơn ông ấy vậy. Ông ấy không thể rơi xuống thêm, không có cách nào. Ông ấy phải quay lại.
Và tôi muốn Swami Agnivesh biết... Tại sao bận tâm ép buộc mọi người vào Nath Dwara khi các tu sĩ của Nath Dwara không sẵn lòng? Cửa của tôi mở đây. Đem mọi người harijans của bạn tới và người của tôi sẽ ôm họ. Trao chân giá trị cho mọi người! Việc này là rất không đàng hoàng.
Nhưng chính trị là chính trị. Agnivesh biết rằng ông Shankaracharya sẽ tranh đấu gay gắt. Ông ấy sẽ không cho phép người harijans vào và điều này cho Agnivesh cơ hội trở thành người lãnh đạo của người harijans. Ông ấy thuộc vào cùng nhóm mục nát cũ, nhưng người harijans sẽ nghĩ, "Ông ấy là bạn chúng ta." Ông ấy là kẻ thù của bạn - nhiều như, hay có lẽ còn hơn, ông Shankaracharya của vùng Puri. Mọi điều ông ấy muốn là phiếu bầu. Tôi biết ông ấy. Đây là chiến lược lớn. Hai trăm năm triệu phiếu bầu có đó. Agnivesh đang cố làm cho bản thân ông ấy là người lãnh đạo lớn của những người bị áp bức và bị đè nén, nhưng ham muốn thực là để có quyền lực.
Khi cửa ngôi đền này mở, Agnivesh phải mang những người đi theo ông ấy tới đây. Chúng ta sẽ cho họ nhiều kính trọng hơn đã từng được trao cho người harijans trong toàn thể lịch sử. Họ đã bị đối xử như trâu bò. Nhưng ông ấy sẽ không tới đây. Ông ấy cũng cần việc đánh đau bằng quyền trượng! Ông ấy chẳng biết gì về tôn giáo. Nếu ông ấy biết cho dù chút ít, ông ấy chắc đã không để người harijans vào trạng thái xúc phạm, bẽ mặt. Đây không phải là trao kính trọng cho những người đã từng bị đối xử như súc vật. Ngay cả cái bóng của họ cũng làm cho mọi sự thành không thuần khiết...
Trên toàn thế giới không người nào đã từng bị đối xử tệ như người harijans, và dầu vậy bạn hỏi - từ cùng người, cùng đền, cùng tu sĩ! Người Harijans phải phá huỷ những đền này và thiêu đốt những kinh sách này và ném các tu sĩ này vào đại dương. Họ là đủ, và họ có mọi quyền. Trong hàng nghìn năm họ đã từng bị đối xử như giầy. Ngay cả giầy cũng được đối xử tốt hơn.
Nhưng người ta không bao giờ biết, có lẽ Agnivesh có thể trở nên chứng ngộ. Đó là quyền của mọi người. Nếu ông Shankaracharya của vùng Puri có thể trở nên được chứng ngộ, mọi người khác trên thế giới trở nên được có quyền chứng ngộ.
Một lần, một sư hỏi Lương Giới, "Điều huyền bí của những điều huyền bí là gì?"
Lương Giới nói, "Nó giống như lưỡi của người chết."
Đây là những người biết. Đây không phải là các tu sĩ. Đây cũng không phải là các triết gia. Đây là những người đã đi sâu vào trong bản thể riêng của họ. Các phát biểu của họ chỉ ra sự toàn vẹn của họ, hiểu biết của họ. Phát biểu hay làm sao! Lương Giới nói, "Nó giống như lưỡi của người chết." Cũng như người chết không thể nói được, điều huyền bí của những điều huyền bí không thể được nói ra. Nó có thể được sống, được yêu. Bạn có thể là điều huyền bí, nhưng bạn không thể nói được bất kì cái gì về nó. Khi có liên quan tới nói, lưỡi của người chết là có năng lực như lưỡi của bạn.
Một dịp khác một ni cô hỏi Triệu Châu, "Bí mật của các bí mật là gì?"
Triệu Chấu vỗ nhẹ vào khuỷu tay cô ấy.
Ni cô nói, "Thầy vẫn đang giữ cái gì đó."
"Không," Triệu Châu nói. "Chính cô đang giữ nó."
Việc vỗ nhẹ của Triệu Châu vào khuỷu tay cô ấy chỉ ra, "Ta có thể vỗ khuỷu tay cô - nếu cô dễ cảm nhận, ngần này là đủ cho cô đi vào trong bí mật của các bí mật."
Nhưng ni cô đáng thương này đã không hiểu. Cô ấy nói, "Thầy vẫn đang giữ cái gì đó." Cái gì đó đó là khuỷu tay của ni cô.
"Không," Triệu Châu nói. "Chính cô đang giữ nó. Nó không phải là khuỷu tay ta."
Trong những giai thoại nhỏ này, những bí mật vô cùng được khải lộ. Ông ấy đang nói, "Ta không là thân thể. Và ta không là tâm trí, vì ta đã không nói bất kì cái gì. Ta chỉ vỗ nhẹ vào khuỷu tay cô để làm cho cô nhận biết rằng cô cũng không là thân thể."
Bình thường, Phật tử không được phép chạm vào đàn bà, nhưng chỉ Thiền sư có thể làm điều đó vì ông ấy biết rằng không ai là thân thể. Vô nghĩa làm sao, về nam và nữ - bên trong đơn giản là không gian im lặng, và đó là vĩnh hằng của bạn.
Nhưng chắc chắn là khó cho đàn bà - khó hơn cho đàn ông - để không ôm giữ thân thể. Sự kiện là sự kiện.
Một hôm, Mulla Nasruddin bắt được bốn con ruồi và bảo vợ, "Anh đã bắt được bốn con ruồi. Hai con đàn bà và hai con đàn ông."
Chị vợ nói, "Trời, làm sao anh biết con nào là đực và con nào là cái?"
Anh ta nói, "Rất đơn giản. Hai con đậu trên gương trong hàng giờ, và hai con đọc báo! Và anh đã quan sát. Điều đó chứng minh việc đó. Không cần thêm bất kì chứng minh nào khác."
Tại sao đàn bà gắn bó thể với thân thể? Đó không chỉ là lỗi của cô ấy, đó là toàn thể quá trình nuôi lớn của chúng ta. Ngay từ chính lúc ban đầu chúng ta làm phân biệt giữa con trai và con gái.
Trong thời thơ ấu của tôi, tôi để tóc dài. Tôi thường đi qua cửa hàng của bố tôi trong nhà, vì nhà ở đằng sau cửa hàng. Và khách hàng của ông ấy sẽ hỏi, "Đây là con gái của ai vậy?"
Bố tôi thường cảm thấy ngượng ngùng. Ông ấy rất giận tôi. Một hôm ông ấy nói, "Vì tóc của mày, tao liên tục bị vào vị trí ngượng ngùng."
Tôi nói, "Ngượng là gì? Cứ bảo họ rằng 'Nó là con gái của tôi.' Điều đó sẽ không tạo ra khác biệt gì."
Ông ấy nói, "Mày không cảm thấy bị xúc phạm sao?"
Tôi nói, "Sao con phải cảm thấy bị xúc phạn? Con là bản thân con, dù con là đàn ông hay đàn bà. Dù con là bất kì cái gì, con là vậy. Và chỉ bởi vì tóc con, nếu ai đó nghĩ con là con gái, điều đó hoàn toàn tốt! Chỉ là hiểu lầm, nó chẳng hại ai cả."
Nhưng ông ấy giận và ông ấy cắt tóc của tôi. Với cùng chiếc kéo ông ấy vẫn dùng để cắt vải trong cửa hàng, ông ấy cắt tóc tôi. Tôi nói, "Bố sẽ phải hối hận."
Ông ấy nói, "Mày định làm gì để tao sẽ hối hận?"
Tôi nói, "Vài phút nữa bố sẽ thấy."
Ông ấy biết tôi. Ông ấy nói, "Đừng có làm cái gì nguy hiểm."
Tôi nói, "Bây giờ nó sẽ là nguy hiểm. Bố đã đạp lên tự do của con. Đây là tóc của con."
Và tôi đi tới ông thợ cắt tóc nghiện thuốc phiện, vốn là bạn tôi, vì không ai khác sẽ làm điều đó... Ở Ấn Độ, khi bố bạn chết - chỉ thế đầu bạn có thể được cạo trọc. Tôi bảo ông thợ cắt tóc nghiện thuốc phiện, "Đây là thời kì mấu chốt của tình bạn chúng ta. Bác cạo đầu cho cháu!"
Ông ấy nói, "Nhưng về bố cháu thì sao? Và mọi người sẽ chống lại bác..." Ông ấy nói, "Bác sẽ làm điều đó." Và ông ấy đã làm điều đó cho tôi - cạo trọc, trong vài giây tôi quay trở về. Và mọi người bắt đầu nhìn tôi, "Bố cháu chết rồi sao?"
Tôi nói, "Bố phải chết thôi. Bác thấy đầu cháu không? Điều đó là đủ để chứng minh việc đó."
Khi tôi vào cửa hàng của bố, khách hàng nói, "Trời! điều gì đã xảy ra cho bố thằng bé này?" Và bố tôi nói, "Không may tôi là người bố đó, và tôi vẫn còn sống. Và nhìn xem - nó là đúng khi nói rằng tôi sẽ hối hận."
Ông ấy gọi tôi vào bên trong và bảo tôi, "Đây là lần cuối cùng bố đã làm bất kì cái gì cho con; thôi tha thứ và quên đi. Bố sẽ không bao giờ làm bất kì cái gì. Nhưng điều này là quá thể!" - vì mọi người từ thị trấn bắt đầu tới. Bất kì chỗ nào tôi đi... và tôi đi khắp thị trấn chỉ để mang mọi người tới. Họ sẽ tới và họ sẽ nói, "Anh vẫn còn sống à? Chúng tôi thấy con trai anh cạo trọc đầu. Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã cạo cho nó?"
Bố tôi nói, "Cả ngày mọi người tới để than khóc, để chia buồn." Khi họ thấy rằng ông ấy vẫn còn sống, bản thân họ rất choáng. Và tôi vẫn đứng bên ngoài quan sát. Người ta không bao giờ biết khi nào khoảnh khắc này tới...
Từ khoảnh khắc đó bố tôi có sự kính trọng với tôi mà tôi không nghĩ bất kì người bố nào đã từng có. Và cuối cùng ông ấy đã trở thành một sannyasin. Tôi đã cố gắng vất vả, nhưng ông ấy bao giờ cũng chạm chân tôi. Ông ấy nói, "Không thành vấn đề rằng con là con trai của bố. Bố yêu và kính trọng sự nhất quyết của con để là tự do và sự kính trọng của con với tự do."
Bản thân ông ấy chắc không bao giờ nghĩ, là một chủ cửa hàng nhỏ, rằng ông ấy một ngày nào đó sẽ trở nên chứng ngộ. Và ngày đó tới. Nghe tôi liên tục... và tôi chỉ nói với ông ấy về thiền, thiền tiếp, ngày càng sâu hơn. Một hôm ông ấy bảo tôi rằng "Bây giờ con sẽ không cần nhấn mạnh điều đó. Bố đã hiểu ra vấn đề."
Một lần một sư hỏi Triệu Châu, "Lời của cổ nhân là gì?"
Triệu Châu nói, "Lắng nghe cẩn thận! Lắng nghe cẩn thận!"
Trong im lặng này, Lắng nghe cẩn thận.
Nó là thực nghiệm thực tại, nó không phải là buổi lễ giảng hay thuyết giảng.
Lắng nghe cẩn thận.
Bạn sẽ không tìm thấy bất kì lời nào nhưng bạn sẽ thấy im lặng vô lời, nhận chìm bạn trong niềm vui mênh mông.
Câu trả lời của Triệu Châu là một trong những câu trả lời vĩ đại:
Lắng nghe cẩn thận!
Chỉ im lặng và toàn thể sự tồn tại mở cánh cửa của nó.
Myoyu đã viết bài thơ sau:
Thách thức quyền lực của lời nói,
Vận hành của luật trên núi Vulture!
Nụ cười của Ma ha ca diếp nói cái ngoài lời.
Bạn biết Ma ha ca diếp và toàn thể câu chuyện của ông ấy -
Nụ cười của Ma ha ca diếp nói cái ngoài lời.
Cái gì có đó để khải lộ trong mọi cái như vậy hoàn hảo?
Trong khoảnh khắc này, trong cái như vậy này, bạn muốn cái gì thêm nữa? Chẳng phải cái như vậy này là đáp ứng thế, với nhiều mãn nguyện thế sao?
Âm nhạc không bài ca, và thơ ca không lời, và điệu vũ không chuyển động... bạn không thể có bất kì cái gì lớn hơn. Bạn là những người rất may mắn trên thế gian vào khoảnh khắc này. Mọi người bị dính líu vào những điều tầm thường.
Cái gì có đó để khải lộ trong mọi cái như vậy hoàn hảo?
Nhìn lên đi!
Tâm trí trăng rực rỡ không tì vết.
Khắp mọi nơi, có cái đẹp. Khắp mọi nơi, có chân lí. Bạn thậm chí không phải mở mắt ra. Nó có đó. Bạn không phải giơ tay ra, vì nó thậm chí không xa đến thế. Nó ở bên trong tay bạn. Nó là chính tính chủ thể của bạn.
Kido viết:
Đêm lạnh này tre lay động;
tiếng chúng - giờ chói tai, không êm dịu -
quét qua cửa sổ mành mành.
Qua tai không hợp cho tâm trí,
điều được cần, bởi ánh sáng đèn,
của một trang kinh sách?
Ánh trăng và im lặng... không có nhu cầu về bất kì kinh sách nào.
Bạn là kinh sách duy nhất.
Học đọc bản thân bạn.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Việc hiểu có phải bao giờ cũng ngụ ý biến đổi không?
Maneesha, nếu nó là việc hiểu trí tuệ, thế thì nó không ngụ ý biến đổi. Nhưng nếu nó là việc hiểu vô trí, một kinh nghiệm mà không là ý nghĩ, thế thì chắc chắn nó là đồng nghĩa với biến đổi. Bạn không phải làm bất kì cái gì; chính việc biết biến đổi toàn thể con người bạn, hành động của bạn, cử chỉ của bạn, thái độ của bạn. Bạn không phải thay đổi bất kì cái gì; biến đổi tới như cái bóng. Bạn có được trung tâm của bạn và cách mạng xảy ra. Nó là việc xảy ra.
Tre rất im lặng, chờ đợi để có vài tiếng cười. Những cây tre đáng thương, chúng không thể cười được cùng bạn. Nhưng tin cậy tôi đi: chúng nghe thấy tiếng cười của bạn, chúng cảm thấy cái chạm của im lặng của bạn. Chúng hiện hữu cùng bạn, là một phần của hội chúng.
Hymie Goldberg bước vào một cửa hàng dành riêng ở New York chuyên về đủ mọi loại sản phẩm giấy. Anh ta được tiếp đón bởi một người bán hàng thanh lịch trong bộ com lê tinh khiết.
"Tôi có thể giúp ông được chứ, thưa ông?" người bán hàng phát âm bằng giọng có văn hoá. "Vâng," Hymie nói, "Tôi cần chút giấy viết."
"Ông ưa thích giấy có kẻ hay không kẻ, thưa ông?" người bán hàng hỏi. "Bất kì cái gì đều tốt," Hymie nói. "Không thành vấn đề."
"Thế vậy ông sẽ viết bằng bút máy hay bút bi?" người bán hàng tiếp tục. "Tôi thực sự không biết," Hymie nói. "bất kì cái gì tới tay là được."
"Ông ưa thích giấy giầu hay giấy pơ luya, thưa ông?"
"Này," Hymie nói, "bất kì cái gì cũng tốt. Cứ cho tôi bất kì loại giấy nào!"
"Có lẽ ông sẽ thích một trong những thứ có mùi thơm của chúng tôi?" người bán hàng tiếp tục.
"Nếu ông thích," Hymie kêu lên. "Nhưng tôi phải bắt kịp chuyến xe bus - xin ông cứ cho tôi giấy nào đó!"
"Thế thì có lẽ ông có mầu yêu thích - đỏ, xanh, vàng...?" vừa lúc đó một khách hàng khác mở tung cửa vào tiệm. Mắt anh ta thâm tím và gò má ướt đầy nước mắt.
"Trông đây," anh ta thổn thức, "ngói này là mầu của phòng tắm nhà tôi và đây là kích cỡ bồn cầu nhà tôi. Tôi đã cho ông xem lỗ đít tôi sáng nay. Giờ xin ông, tôi có thể lấy một số giấy vệ sinh được không?"
Vợ của Kowalski, Olga, có hơi nặng cân hơn một chút. Cô ấy là nhân viên quét dọn tại sảnh đến của sân bay Kennedy tại New York. Một hôm cô ấy thấy hai người đàn ông đang lắp đặt máy cân mới được có dùng máy tính. Máy này cho bạn biết về trọng lượng của bạn, theo tiếng riêng của bạn, và thậm chí còn cho bạn những chỉ dẫn về chế độ ăn kiêng.
Một máy bay hạ cánh và hành khách đầu tiên bước ra. Cô ấy là người Italy và quá mập tròn. Phát hiện ra cái máy, cô ấy đi và đứng lên bàn cân. Có việc dừng lại hai giây, thế rồi máy nói, "Trọng lượng-a của cô là bẩy mươi hai ki lô. Cô-a bị quá bốn ki lô so với kích cỡ của mình. Tôi-a gợi ý cô ngừng ăn món mì sợi!"
Tiếp đó là một người đàn bà Pháp. Có việc dừng lại hai giây và thế rồi cái máy nói, "Vu alo! Cô có-a trọng lượng và thân hình hoàn hảo. Bất kì cái gì cô đang làm, tiếp tục ăn!"
Olga đã lặng lẽ quan sát mọi điều này. Cho nên sau khi lưu thông giảm xuống, cô ấy đi ra và đứng lên bàn cân để cân cho bản thân mình. Việc dừng hai giây kéo thành việc dừng mười giây và thế rồi máy nói, với một giọng thất vọng, "Trời, một trong các cô bước bước bớt xuống đi!"
Bác sĩ Feelgood đã được bạn đồng nghiệp tâm thần cảnh báo rằng bà Frostbite là một bệnh nhân khó. Nhưng ông ấy quyết định đằng nào cũng khám cho bà ấy.
"Này, bà Frostbite," Feelgood nói một cách nồng nhiệt, "Cái gì dường như là vấn đề?"
"Tôi không có bạn bè!" bà Frostbite thổn thức. "Khi tôi nói với mọi người, họ cứ đi mất."
"Tôi thấy," Feelgood nói. "Và bà có ý tưởng gì tại sao cho điều đó không?"
"Thế này, bác sĩ," người đàn bà đáng thương tiếp tục, "tôi nghĩ đó là vì tôi nói những điều sai, và mọi người không thích điều đó. Vậy ông sẽ giúp tôi chứ, phải không? - ông sực tiền, bất lực, lỗ đít co lại!"
Một người bước vào trong quán cà phê và gọi cà phê và bánh sữa kem. "Rất tiếc," người phục vụ nói, "nhưng chúng tôi hết bánh sữa kem rồi. Sao ông không lấy bánh rán thay thế?"
"Trong trường hợp đó," người này nói, "tôi sẽ lấy một chén trà và bánh sữa rán kem."
"Tôi vừa bảo ông rồi, thưa ông," người phục vụ nói, "chúng tôi hết bánh sữa rồi. Sao ông không lấy bánh rán?"
"Hừmm ..." người này đáp. "Vậy trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ lấy bánh sữa nướng với bơ và một chén trà."
"Này!" người phục vụ kêu lên. "Bao nhiêu lần tôi đã nói cho ông rồi? Chúng tôi không còn bánh sữa nào - bánh sữa kem, hay bánh sữa nướng, hay bất kì loại bánh sữa nào!"
"Thôi được, thôi được. Vậy thì," người này nói, "cho tôi bánh sữa nho và nước sô cô la nóng."
"Trông đây, đồ ngốc!" người phục vụ la lên, nắm cổ áo người này và lắc anh ta một cách bạo hành. "Chúng tôi không có bánh sữa nào cả! Chúng tôi không có bánh sữa kem, chúng tôi không có bánh sữa nho, hay bánh sữa chữ thập, hay bánh sữa nướng với bơ, hay bất kì loại bánh sữa nào. Hiểu chưa?"
"Thôi được, thôi được," người này nói, "không cần la to. Vậy thì tôi sẽ chỉ lấy bánh sữa thôi!"
Bây giờ, Nivedano, đánh tiếng trống đầu tiên, và mọi người phát rồ.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
(Tiếng trống)
Im lặng, nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn gần như bị đông cứng, bức tượng, để cho bạn có thể đi vào trong một cách dễ dàng.
Sâu hơn và sâu hơn, không sợ gì.
Nó là sự tồn tại riêng của bạn.
Bạn an toàn và an ninh tuyệt đối.
Bạn đang đi vào trong vô thời gian riêng của bạn.
Đây là ngôi đền duy nhất đáng gọi là đền.
Không ai cần đi vào bất kì đền nào.
Mọi người đang mang ngôi đền của mình bên trong.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi.
Thảnh thơi sâu sắc thế dường như bạn đã chết.
Nó chỉ là để cho bạn một cơ hội đi vào ngày càng sâu hơn tới chính trung tâm của bản thể bạn, vì đó là trung tâm của toàn thể vũ trụ.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Quay lại.
Nhưng quay lại như chư phật, sống động, cực lạc, tươi tắn, mới được sinh ra.
Cảm thấy cái mới...
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của nhiều chư phật thế không?
Vâng!
Xem tiếp Chương 9 – Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post