Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Những người đi theo của Đạo, Lâm Tế nói,
cái nhìn của sư núi này không khác với cái nhìn của Phật Sakyamuni (Thích ca).
Với tất cả sự đa dạng của các hoạt động hàng ngày của chúng ta, có thiếu cái gì
không? Ánh sáng tâm linh biểu hiện qua sáu giác quan chưa bao giờ bị ngắt
quãng. Người có khả năng cảm nhận nó theo cách này có thể là người vô tư trong
phần còn lại của đời mình.
Người đức hạnh, không có chỗ trong ba thế
giới, nơi giống như ngôi nhà cháy. Nó không phải là cung điện để ở lâu vì quỉ
sát nhân của vô thường sẽ, trong một thoáng chốc, không chọn lựa giữa người cao
quí và người hèn mọn, và giữa người già và người trẻ. Nếu ông không muốn khác
biệt với sư tổ và phật, điều đủ cho ông là không tìm kiếm cái gì bên ngoài.
Nếu, trong thời gian của một ý nghĩ, sự thuần
khiết của ông và vô trí trong sạch toả sáng, đây là phật Dharmakaya (pháp thân)
riêng của ông. Nếu, trong thời gian của một ý nghĩ, vô trí vô đam mê của ông toả
sáng, đây là phật Sambhogakaya (báo thân) riêng của ông. Nếu, trong thời gian của
một ý nghĩ, vô trí vô phân biệt của ông toả sáng, đây là phật Nirmanakaya (hoá
thân) riêng của ông.
Ba thân này là người bây giờ đang lắng nghe
giải thích của ta về pháp. Điều này chỉ có thể được đạt tới nếu không cái gì được
tìm kiếm từ bên ngoài.
Maneesha, tôi phải nói cái gì
đó về việc vắng mặt của tôi hôm qua trước khi tôi có thể đi vào trong thảo luận
về những phát biểu của Lâm Tế. Tôi không thể tới hôm qua được vì Anando đã lấy
mọi quần áo của tôi đưa cho người giặt khô. Ban đầu tôi nghĩ người giặt khô phải
ở Poona, nhưng đến cuối chiều sự việc mới thành rõ ràng là người giặt khô lại ở
Bombay. Và trong đêm cô ấy đã điện thoại nói rằng cô ấy sẽ đi Thuỵ Sĩ, với tất
cả mười hai va li của Avirbhava đầy quần áo của tôi để giặt khô!
Bằng cách nào đó cô ấy phải đã
được thuyết phục quay lại, vì không có quần áo chính phủ sẽ có lí do trực tiếp
để bắt tôi. May mắn là cô ấy đã quay lại từ Bombay. Toàn thể công lao cho việc
hiện hữu của tôi ở đây hôm nay thuộc về cô ấy.
Những người đi theo của Đạo,
Lâm Tế nói, cái nhìn của sư núi này không khác với cái nhìn của Phật Sakyamuni
(Thích ca).
Thực ra ông ấy đang nói rằng
không chỉ các ý nghĩ của ông ấy thực tại là hệt như các ý nghĩ của Phật Gautam,
mà mọi chư phật, quá khứ và hiện tại và tương lai, đều có cùng một sáng suốt,
cùng một chói sáng. Nhưng ông ấy có thể nói chỉ về bản thân ông ấy bởi lí do đơn
giản là đây là kinh nghiệm thực tại của ông ấy. Vì khoảnh khắc khi phật tính của
ông ấy trở nên được biết cho ông ấy, ông ấy đã từng quan sát rằng mọi hành động,
mọi hoạt động, mọi đáp ứng đều đích xác là cùng điều của Phật Gautam Sakyamuni.
Với tất cả sự đa dạng của các
hoạt động hàng ngày của chúng ta, có thiếu cái gì không? Ánh sáng tâm linh biểu
hiện qua sáu giác quan…
Sáu giác quan này phải được ghi
ra. Bình thường chúng ta chỉ nói tới năm giác quan; giác quan thứ sáu đang ngủ.
Khoảnh khắc bạn quay vào trong, giác quan thứ sau bắt đầu làm việc. Do đó khi
các Phật tử nói về sáu giác quan điều đó làm cho mọi người chưng hửng - đâu ra
giác quan thứ sáu? Nó là không thấy được, nó là khi bạn nhắm mắt lại: đột nhiên
bạn thấy giác quan mới xuyên thấu vào lãnh thổ bên trong của bạn điều bạn chưa
bao giờ biết trước đây. Nó bao giờ cũng có đó, nhưng bạn chưa bao giờ quay vào
trong. Cho nên Phật bao giờ cũng nói về sáu giác quan.
Ánh sáng tâm linh biểu hiện qua
sáu giác quan chưa bao giờ bị ngắt quãng.
Bây giờ điều đó phải được làm
thành bẩy giác quan, bởi lí do đơn giản... Mãi tới thế kỉ này các nhà sinh lí học
vẫn còn không nhận biết rằng trong tai bạn có hai giác quan, không phải một. Một
giác quan là giác quan nghe và giác quan kia là giác quan thăng bằng. Người say
đi lảo đảo, loạng choạng khi người đó bước đi, bởi lí do đơn giản là chất cồn ảnh
hưởng tới giác quan thăng bằng. Người đó muốn để chân vào chỗ này, và nó đi
sang chỗ khác. Giác quan này mà bị giấu kín trong tai chưa bao giờ được nhắc tới
trong quá khứ, vì nó không biểu lộ ra như mắt, tai hay tay. Người say đáng
thương chịu đựng vấn đề do giác quan thứ sáu.
Cho nên tôi muốn đổi thứ tự
này. Giác quan thứ bẩy là giác quan phật, mắt phật. Giác quan thứ sáu bạn đã
có. Ai đó đánh vào tai bạn, và đột nhiên bạn cảm thấy cả thế giới chuyển động -
đó là giác quan thứ sáu.
Một người say đang cố gắng vất
vả để mở khoá cửa nhà. Vợ ông ta đã phát mệt với ông ta; ông ta không chịu
nghe, ông ta sẽ về nhà bất kì khi nào ông ta cảm thấy thích điều đó - vào giữa
đêm... Cho nên bà ấy nói, "Ông giữ lấy khoá và ông im lặng mở cửa, đi vào
phòng, và ngủ. Và ông đừng quấy rầy tôi!"
Ông ta đang gặp rắc rối lớn, và
một cảnh sát trên phố quan sát cái khó xử của người đáng thương này. Ông ta
không thể nào xoay xở tra khoá vào ổ được; cả hai tay đều rung rung. Bạn cần
chút ít thăng bằng để làm cho ổ khoá đứng yên, và bạn cũng cần thăng bằng cho
tay kia của bạn đang cầm chìa khoá.
Viên cảnh sát, cảm thông với
ông già này, tới bên và hỏi ông ta, "Tôi có thể giúp ông được chứ?"
Ông ấy nói, "Anh phải giúp cho. Chỉ cần giữ ngôi nhà của tôi trong khi tôi
mở cửa. Mọi thứ đều rung rinh, dường như động đất đang xảy ra." Viên cảnh
sát cười, và anh ta nói, "Ý tưởng này chưa bao giờ đi vào tâm trí
tôi."
Vào chính khoảnh khắc đó người
vợ, nghe tiếng ồn, mở cửa sổ trên tầng hai và hỏi, "Có chuyện gì thế? Khoá
không làm việc à? Tôi có phải ném chìa khoá khác xuống không?" Người này
nói, "Chìa khoá hoàn toàn tốt, bà chỉ cần đưa cái ổ khoá khác để tôi có thể
mở nó."
Đấy, mọi thứ mất giác quan
thăng bằng của nó. Người ta bắt đầu không chỉ loạng choạng bước đi, người ta bắt
đầu thấy mọi thứ không có đó, né tránh những thứ không có đó, và lảo đảo va vào
những thứ đang có đó. Có lẫn lộn. Đi theo người say từ quán rượu về nhà người
đó là một kinh nghiệm lớn. Bao nhiêu điều lớn lao xảy ra trên đường, bạn không
thể tin được.
Cho nên tôi muốn bạn nhớ rằng
có bẩy giác quan. Giác quan thứ sáu, điều Lâm Tế nói là giác quan phật, tôi muốn
gọi nó là giác quan thứ bẩy. Về giác quan thứ sáu Lâm Tế là như người truyền thống,
người thường, như mọi người khác. Điều đó không phải là lỗi của ông ấy, người
ta chưa bao giờ nghĩ rằng có nhu cầu về giác quan thăng bằng. Chính khám phá về
cấu trúc sâu hơn của tai mới làm cho sự việc được rõ ràng với chúng ta rằng
chúng ta có giác quan thăng bằng nào đó nữa. Từ tất cả các giác quan này, Lâm Tế
đang nói, thường xuyên một ánh sáng nào đó đang toả ra.
Người có khả năng cảm nhận nó
theo cách này có thể là người vô tư trong phần còn lại của đời mình.
Người đức hạnh, không có chỗ
trong ba thế giới, nơi giống như ngôi nhà cháy.
Đây là kinh nghiệm của mọi chư
phật. Không có an bình ở bất kì đâu. Mọi thứ là dường như đang trong đám cháy,
và mọi điều bạn cần làm là nhảy ra khỏi đám cháy này. Ghen tị của bạn là đám
cháy, giận giữ của bạn là đám cháy, yêu của bạn là đám cháy - mọi thứ bạn đang
sống không gì khác ngoài ngôi nhà đang cháy. Mọi khoảnh khắc đều có lo âu, mọi
khoảnh khắc đều có đau khổ.
Người đức hạnh, không có chỗ
trong ba thế giới, nơi giống như ngôi nhà cháy. Nó không phải là cung điện để ở
lâu vì quỉ hung đồ của vô thường sẽ, trong một thoáng chốc, không chọn lựa giữa
người cao quí và người hèn mọn, và giữa người già và người trẻ. Nếu ông không
muốn khác biệt với sư tổ và phật, điều đủ cho ông là không tìm kiếm cái gì bên
ngoài.
Đó là bản chất của thông điệp
này: không cái gì để tìm kiếm ở bên ngoài. Tìm kiếm cái gì đó bên ngoài là đi
vào trong ngôi nhà đang cháy. Dù bạn cố gắng nhiều đến đâu... Bạn thậm chí có
thể trở nên thoải mái trong một tình huống không thoải mái, chỉ bằng việc tự nhủ
mình, "Đây là điều cuộc sống là vậy." Nhưng điều này không phải vậy.
Bạn có thể lắng đọng với nỗi buồn của bạn, nỗi khổ của bạn - mọi người đều đã lắng
đọng với các thứ khi tin điều đó, người ta còn có thể làm cái gì khác được? Giận
tới, yêu tới, ghét tới, và tất cả chúng sở hữu bạn như các con quỉ.
Cách duy nhất để tránh cái vòng
luẩn quẩn này - từ nhà tù này sang nhà tù khác, từ đám cháy này sang đám cháy
khác - cách duy nhất là không tìm cái gì bên ngoài và quay vào trong. Không có
tìm kiếm bên trong, bạn đơn giản thấy. Bên ngoài bạn tìm và bạn không bao giờ
thấy cái gì; bên trong bạn không tìm, nó đã có đó.
Nếu, trong thời gian của một ý
nghĩ, sự thuần khiết của ông và vô trí trong sạch toả sáng, đây là phật
Dharmakaya (pháp thân) riêng của ông.
Phật đã làm ra các phân loại.
Pháp thân nghĩa là thân của tính tôn giáo. Nếu trong thời gian của một ý nghĩ,
tâm trí bạn rõ ràng, trong sạch, vô trí toả sáng, đây là Phật pháp thân của bạn.
Bạn đang đi vào trong cõi giới của không gian bên trong của bạn, mà có thể được
nói là chính thân của tính tôn giáo.
Nếu, trong thời gian của một ý
nghĩ, vô trí vô đam mê của ông toả sáng, đây là phật sambhogakaya (báo thân)
riêng của ông.
Vô trí tự nó toả sáng là thiền.
Đó là điều được gọi là samadhi. Phật đã gọi nó là sambhogakaya (báo thân) -
thân của phúc lạc.
Nếu, trong thời gian của một ý
nghĩ, vô trí vô phân biệt của ông toả sáng, đây là phật nirmanakaya (hoá thân)
riêng của ông.
Có lẽ Phật là người duy nhất
trong quá khứ đã trao công trạng cho tính sáng tạo. Nirmanakaya (hoá thân)
nghĩa là thân của tính sáng tạo. Nirman nghĩa là tính sáng tạo.
Nếu vô trí toả sáng mà không
làm ra bất kì khác biệt gì, toàn thể năng lượng của bạn tự nó bắt đầu sáng tạo
ra một cách tự phát. Không thành vấn đề nó sáng tạo ra cái gì; bạn có thể là thợ
gốm, hay bạn có thể là nhạc sĩ, hay bạn có thể là nhà thơ. Dù bạn là bất kì ai
và dù bạn đang làm bất kì cái gì - bạn có thể chỉ là bà nội trợ - công việc của
bạn sẽ mang phẩm chất của tính sáng tạo. Công việc của bạn sẽ mang phẩm chất của
yêu, của im lặng, của an bình.
Ba thân này là người bây giờ
đang lắng nghe giải thích của ta về pháp
Lâm Tế nói, "Các ông tất cả
đều là ba thân này, mặc dầu các ông không nhận biết về chúng. Các ông nhận biết
được mỗi một thân, thân thể có da, mà chỉ là bộ xương. Ẩn đằng sau nó là những
kho báu." Phật đã chia chúng thành ba thân: Dharmakaya (Pháp thân),
Sambhogakaya (Báo thân), Nirmanakaya (Hoá thân).
Ba thân này là người bây giờ
đang lắng nghe giải thích của ta về pháp. Điều này chỉ có thể được đạt tới nếu
không cái gì được tìm kiếm từ bên ngoài.
Nếu bạn không tìm cái gì từ bên
ngoài, bạn là đầy đủ, bạn là toàn thể, bạn là hoàn hảo. Khoảnh khắc bạn bắt đầu
ham muốn cái gì đó từ bên ngoài, rắc rối bắt đầu. Bạn đã đi xuống từ ngai vàng
của hoàng đế và trở thành kẻ ăn xin. Và một khi bạn là kẻ ăn xin, sẽ rất khó
tìm lại được ngai vàng.
Thế giới là bao la và ham muốn
đem bạn đi xa xôi. Toàn thể các kiếp sống được dành để hoàn thành những ham muốn
trẻ con.
Một trong những người giầu nhất
trong thời tôi, năm 1940... Tôi đã là đứa trẻ nhỏ và bố tôi ốm, cho nên tôi ở
cùng với bố tôi trong bệnh viện. Người giầu này, Ngài Seth Hukumchand, đã tạo
ra một bệnh viện thực sự lớn ở Indore. Ông ấy hay tới, và tình cờ chúng tôi đã
trở thành bạn bè. Ông ấy là một ông già nhưng ông ấy hay tới mọi ngày và tôi
thường đợi ông ấy ở cổng. Tôi hỏi ông ấy, "Bác có nhiều thế..." Gần
ba phần tư nhà ở Indore là tài sản của ông ấy. Và Indore là chỗ đẹp nhất và giầu
nhất tiếp sau Bombay.
Ông ấy nói, "Cháu hỏi câu
hỏi lạ nhỉ. Không ai đã từng hỏi bác."
Tôi đã hỏi ông ấy, "Sao
bác vẫn tạo ra những ngành công nghiệp mới, tạo ra những cung điện mới? Và bác
đang trở nên già. Làm sao tất cả những cái này sẽ giúp ích gì vào lúc chết?"
Ông ấy nói, "Bác biết chứ,
mọi thứ sẽ vẫn còn ở đây và bác sẽ mất đi. Nhưng chỉ một ham muốn được là người
giầu, thành công nhất trong nước dẫn bác đi. Chẳng vì lí do nào khác, chỉ mỗi
điều là với mọi thứ bác phải là người giỏi nhất."
Ông ấy có chiếc Rolls Royce duy
nhất trên thế giới được làm bằng vàng ròng. Nó không bao giờ được lái đi, nó chỉ
để trưng bày, đứng trước lâu đài đẹp của ông ấy. Ông ấy có những con ngựa hay
nhất trên thế giới mà bạn có thể tưởng tượng. Tôi chưa bao giờ thấy những con
ngựa đẹp thế. Ông ấy có cả lâu đài đầy với đủ loại các thứ nước ngoài. Và lí do
là ở chỗ ông ấy muốn là người chủ duy nhất của thứ gì đó. Đó là là điều kiện
tuyệt đối của ông ấy: bất kì khi nào ông ấy mua một thứ, thứ đó phải không được
sản xuất ra lần nữa; ông ấy phải là người chủ duy nhất. Và ông ấy sẵn sàng trả
bất kì số tiền nào cho nó.
Ham muốn duy nhất của ông ấy là
- vì Indore vào thời đó là một bang - mua mọi ngôi nhà trong bang, thậm chí cả
lâu đài của vua. Và ông ấy gần thành công - bẩy mươi nhăm phần trăm số nhà ở
Indore thuộc về ông ấy. Ngay cả nhà vua cũng phải vay tiền từ ông ấy, và ông ấy
cho nhà vua vay rất hào phóng để chung cuộc chiếm lấy toàn thể
Indore..."Ông ta có thể là vua nhưng đó là tài sản của bác."
Tôi hỏi ông ấy, "Điều đó sẽ
làm gì cho bác? Điều đó sẽ đem lại an bình nào? Bác bao giờ cũng lo âu, căng thẳng,
tới bệnh viện, hỏi các nhà tâm thần về những trục trặc của bác. Những ngôi nhà
này không thể giải quyết được các trục trặc của bác và tiền này không thể giải
quyết được các trục trặc của bác."
Và chung cuộc một thời điểm tới
khi ông ấy thâu tóm mọi vàng của Ấn Độ, ông ấy đã trở thành vua vàng của Ấn Độ.
Ông ấy đã mua mọi vàng, bất kì chỗ nào có thể có. Và một khi bạn có mọi vàng
trong tay, bạn có toàn thể đất nước trong tay bạn. Nếu bạn bắt đầu bán nó, giá
sẽ hạ xuống. Ông ấy giữ cho toàn thể thị trường phụ thuộc vào ông ấy chỉ bởi vì
ông ấy đang giữ vàng.
Và tôi hỏi ông ấy, "Bác có
được thích thú gì từ điều đó?"
Ông ấy nói, "Bác không biết,
chỉ có ham muốn vô cùng để là người giầu nhất, là người quyền lực nhất."
Cuộc hành trình nội tâm bắt đầu
chỉ khi bạn hiểu rõ ràng rằng bất kì cái gì bên ngoài cũng sẽ không cho bạn sự
mãn nguyện.
Takuan đã viết:
Được mời bởi bố mẹ mình,
Chúng ta đã tới đây
Như khách tạm thời,
Và không tâm trí còn lại,
Chúng ta trở về nơi sinh.
Trong bài cú nhỏ ông ấy đang mô
tả toàn thể cuộc đời. Đứa trẻ tới được bố mẹ mời như khách vào trong thế giới, ở
lại đây thời gian nào đó, và lại đi vào trong tính vũ trụ không biết, chỉ như
con sóng nảy sinh và biến mất trong đại dương. Chừng nấy là cái gọi là cuộc đời
của chúng ta.
Nếu bạn hiểu nó, bạn trở nên
khiêm tốn, bạn trở nên hoàn toàn an bình. Bạn biết rằng bạn chỉ là khách ở đây;
không cần sở hữu cái gì, không cần níu bám cái gì. Mọi thứ sẽ bị bỏ lại đằng
sau và bạn sẽ mất đi. Con sóng triều của cái chết sẽ tới và sẽ dọn sạch bờ của
mọi chữ kí mà bạn đã từng kí ra.
Bài cú của Thiền sư khác,
Hotei:
Maitreya! Maitreya!
Mãi mãi phân chia bản thân mình,
Ông ấy ở đây, ở kia, ở mọi nơi -
Vậy mà chắc chắn không được để ý.
Bài cú này đặc biệt quan trọng
với chúng a, vì Maitreya đang nằm đây. Hotei không nhận biết Maitreya ở đâu.
Ông ấy thường ngồi đây ngay hàng đầu, và ông ấy đã từng bị bỏ lỡ. Tôi có thể gợi
ông ấy ra...
(Sardarji cười lớn rung cả bụng từ cuối
phòng.)
Bạn thấy đấy, Sardar Gurudayal
Singh... anh ấy sẽ phải đi và gợi ông ấy, đó là vấn đề. Vì Maitreya sẽ không
nghe bất kì ai, ông ấy sẽ phải bị lôi ra. Và thỉnh thoảng ông ấy tới, vẫn gõ cửa
Nhà Lão Tử. Trong vài ngày Anando rất khiếp hãi vì ông ấy gõ vào cửa nhà cô ấy
mọi đêm. Ông ấy thường là hàng xóm của cô ấy.
Ông ấy đang bị bỏ lỡ vô cùng,
nhưng dẫu sao đi chăng nữa ông ấy đang ở đây trên cây, trong không trung.
Maitreya! Maitreya!
Ông ấy ở đây, ở kia, ở mọi nơi -
Vậy mà chắc chắn không được để ý.
Maitreya là cái tên khác của Phật.
'Người bạn' là nghĩa của từ `maitreya'.
Câu hỏi 1
Câu hỏi của Maneesha:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Khi thầy nói về niết bàn, hay bất kì cái gì
khác mà tâm trí chúng tôi không biết, nghe mà không có tâm trí là khá dễ dàng -
chỉ cho phép những lời của thầy thấm qua tâm thức chúng tôi, để dùng lời thầy để
thiền. Tuy nhiên, khi thầy nói về vấn đề mà có thể ảnh hưởng tới cuộc sống hàng
ngày của chúng tôi, việc nghe mà không có tâm trí tham dự là khó hơn.
Chẳng hạn, rõ ràng, đêm hôm nọ một số người
trong chúng tôi nghe thầy tán thành về ma tuý; một số trong chúng tôi nghe thầy
nói chúng không giúp ích cho người tìm kiếm.
Nếu chúng tôi dùng tâm trí mình toàn bộ
trong việc nghe thầy, chúng tôi có bỏ lỡ ý nghĩa cốt yếu của việc ngồi đây
không?
Maneesha, câu hỏi của bạn có ý
nghĩa vì nó có thể là câu hỏi của nhiều người, và nó nảy sinh bởi vì bạn không
lắng nghe. Điều tôi nói đêm hôm nọ không phải là điều tôi muốn về bất kì loại
ma tuý nào, không phải là tôi tôi không muốn chúng. Điều tôi nói là điều thứ
ba: tôi nói rằng trong nhiều thế kỉ nhân loại đã vật lộn để chấm dứt ma tuý,
nhưng đã thất bại. Cách duy nhất để gạt bỏ ma tuý là làm thuần khiết ma tuý. Và
điều đó là có thể vì chúng là hoá chất - chúng ta có thể thay đổi thành phần của
chúng. Và chúng ta có thể làm cho chúng thành hữu dụng tới mức chúng không phá
huỷ hay làm hại bất kì người nào, nhưng chỉ cho người đó khoảnh khắc nghỉ ngơi,
an bình để nhìn ra ngoài cuộc sống bình thường của người đó. Điều đó có thể
giúp cho người đó truy tìm sâu hơn, sự cố nhỏ đó có thể trở thành việc tìm kiếm
về thiền.
Chừng nào ma tuý còn chưa thể
được dùng như một bước hướng tới thiền thì chúng còn là nguy hiểm. Như chúng vậy
ngày nay chúng toàn là nguy hiểm, và không chính phủ nào đã từng có khả năng
ngăn chặn chúng. Đủ mọi loại biện pháp... hàng triệu người vào tù - đặc biệt là
thanh niên, người đã bị phá huỷ hoàn toàn bởi những ma tuý đó. Và một giải pháp
đơn giản... Tôi bao giờ cũng tự hỏi tại sao những người đang có quyền lực bao
giờ cũng đi theo cái gì đó không thể được và không thử điều rất đơn giản. Điều
đơn giản nhất là ở chỗ không nhà máy nào nên sản xuất ra bất kì ma tuý nào phá
huỷ bất kì cái gì trong tâm trí mọi người. Ma tuý nên là chất nuôi dưỡng và
tính sáng tạo của niềm thôi thức hướng tới thiền. Nhưng thậm chí không ai đã đề
nghị điều đó.
Tình huống này là một với mọi
khó khăn của chúng ta. Những người đang có quyền lực là có quyền lực chỉ bởi vì
phần lớn nhân loại ốm yếu. Hoặc họ ốm yếu vì không được chăm cho ăn uống, hoặc
họ ốm yếu vì nuôi dưỡng sai. Hoặc họ khổ từ ma tuý, hoặc họ khổ từ lo âu và những
khổ sở khác.
Dường như người ưu tú, người có
quyền, muốn mọi người vẫn còn như họ vậy. Không ai muốn rằng mọi người phải trở
thành phật. Và mọi cơ hội nên được cung cấp - bởi giáo dục, bởi cha mẹ, bởi
hàng xóm - mọi cơ hội để giúp người này thiền.
Hiểu biết của tôi là ở chỗ
không có gì trong thế giới này phải bị phủ nhận. Tôi tuyệt đối khẳng định về mọi
thứ, vì ngay cả chất độc cũng có thể được dùng để chữa cái gì đó. Cho nên không
cái gì phải bị từ chối, duy nhất bạn phải tìm ra cách dùng nó theo cách khẳng định
để cho cuộc sống trở nên giầu có hơn. Bây giờ, bạn nói vài người nghe rằng tôi
chấp nhận ma tuý. Theo một cách nào đó, đúng; tuy nhiên, không phải mà tuý đang
sẵn có, mà là ma tuý có thể được tạo ra, điều sẽ không là hệt như cần sa hay
hashish hay LSD. Chúng sẽ có thành phần hoá chất khác, giúp cho thân thể và tâm
trí bạn theo mọi cách có thể. Cho nên họ nghe đúng, nhưng họ có thể diễn giải
nó sai.
Họ có thể nghĩ, "Trời,
mình cứ tưởng Osho chống ma tuý." Và họ có thể đã chạy xô lại sau cuộc họp,
nghĩ, "Đủ với phật rồi, bây giờ đi tìm ai đó bán mọi loại ma tuý."
Nhưng họ đã diễn giải sai về tôi, họ đã không công bằng với tôi. Tôi không ủng
hộ những ma tuý này.
Và bạn nói, "Một số người
trong chúng tôi nghe thầy nói chúng không hữu dụng cho người tìm kiếm." Điều
đó cũng sai. Như chúng vậy, chúng không hữu dụng cho người tìm kiếm, chúng là cản
trở. Nhưng điều trong tay chúng ta là thay đổi chúng.
Con người có thể lên tới mặt
trăng, và con người không thể biến đổi ma tuý với những khía cạnh có hại, tiêu
cực của nó để có những phẩm chất khẳng định cuộc sống, tôn cao cuộc sống. Điều
đó đơn giản là sự ngạc nhiên. Không ai cố gắng theo hướng đó chỉ bởi vì những người
lãnh đạo tôn giáo sợ hãi: nếu mọi người trở nên được thoả mãn với ma tuý, ai sẽ
đi tới nhà thờ? Ai sẽ đi tới đền chùa? Mọi người sẽ đơn giản tận hưởng ma tuý,
và không có hiệu quả xấu nào cho nên bạn thậm chí không thể nói chống lại chúng
được.
Các chính phủ sẽ sợ những ma
tuý như vậy, vì người lính sẽ dùng chúng và thế thì bạn không thể thuyết phục
được họ rằng họ phải đi vào chiến tranh. Họ sẽ trở nên an bình thế. Họ phải bị
giữ trong trạng thái mà họ sẵn sàng giết bất kì ai vào bất kì khoảnh khắc nào.
Nhưng nếu ma tuý như vậy là sẵn có thế thì sẽ có an bình thế trong người lính.
Tướng có thể ra lệnh, "Bên trái quay!" và không ai sẽ quay trái.
Tôi đã kể cho bạn câu chuyện về
vị giáo sư trong thế chiến thứ hai, người được tuyển vào quân đội vì quân đội
đang cần nhiều lính, và từ mọi nghề nghiệp. Ông ấy là giáo sư triết học. Ông ấy
nói đi nói lại, "Tôi không phải là kiểu người cần để trở thành lính. Tôi
là giáo sư triết học," nhưng chẳng ai nghe ông ấy - mọi người đều tìm cớ
không đi ra mặt trận. Ông ấy bị buộc đi.
Ngày đầu tiên ông ấy đứng trong
hàng quân vào cuộc duyệt binh sáng và lệnh được ban ra: "Quay trái, quay
phải. Tiến lên, quay lại." Ông ấy cứ đứng đấy.
Viên tướng đi tới ông ấy và hỏi,
"Có chuyện gì vậy, anh này? Sao anh không làm điều anh được bảo?"
Ông ấy nói, "Phỏng có ích
gì? Chung cuộc mọi người đều phải tới đây nơi tôi đang đứng. Mọi luyện tập
này... ông có thể nói cho tôi vấn đề gì ở nó, họ đang đi đâu? Vì chung cuộc họ
đều xếp vào hàng. Cho nên tôi đã đứng đây rồi. Chẳng cái gì mới sẽ xảy ra từ việc
quay trái quay phải này - tôi quan sát."
Viên tướng nói, "Anh là
người rất kì lạ. Ai đã tuyển anh vào quân đội?" Ông ấy nói, "Tôi đã
nói trước rồi là tôi không phải kiểu đó. Toàn đồ ngốc này - kể cả ông - đang
làm những điều không cần thiết. Tôi không thấy kẻ thù nào ở đây cả."
Thế là anh ta được đưa tới người
đã đem anh ta tới - ông này là người quản lí tình trạng lộn xộn. Ông này được hỏi,
"Làm gì với người này đây? Anh ta không nghe mệnh lệnh; ngược lại, anh ta
còn cãi. Và anh ta là nguy hiểm vì người khác cười, và luận cứ của anh ta có thể
lan rộng khắp nơi, người khác có thể bắt đầu nói cùng điều. Anh ta là người rất
nguy hiểm; tôi không muốn anh ta trong trung đoàn của tôi. Anh ta gọi tôi là đồ
ngốc trước mọi người khác. Và thực ra tôi không thể bác bẻ được anh ta, đó là
điều ngốc. Cho nên anh ta đúng, nhưng tôi không thể giữ anh ta được, ông để anh
ta vào việc khác nào đó đi."
Người quản lí nói, "Tôi sẽ
cho anh ta vào đống lộn xộn."
Có một đống hạt đậu, và ông này
nói với ông kia, "Ngồi xuống và phân loại các hạt đậu này ra - hạt lớn hơn
sang phía bên này, và hạt nhỏ hơn sang phía bên này." Ông ta nói, "Ít
nhất điều này tôi có thể làm được."
Sau một giờ khi người quản lí tới,
chả cái gì xảy ra. Vị giáo sư đơn giản ngồi đó, gần như suy tư. Người quản lí
nói, "Trời, chuyện gì vậy? Anh đã chả làm gì cả, anh thậm chí không động tới
một hạt đậu."
Ông ấy nói, "Tôi là người
không bao giờ lấy một bước chừng nào chưa hiểu thấu mọi hậu quả."
Người quản lí chưa bao giờ nghe
thấy từ 'hậu quả'. Ông ta nói, "Hậu quả sao? Đó là nhiệm vụ đơn giản thế."
Ông ấy nói, "Nó đâu có đơn
giản. Ông không hiểu lí thuyết tương đối rồi."
Người quản lí nói, "Chúng
tôi không cần Albert Einstein ở đây. Bất kì ai cũng có thể làm được điều đó - lớn
hơn sang một bên, bé hơn sang bên kia."
Vị giáo sư nói, "Thế những
hạt ở giữa thì sao? Đó là vấn đề mà tôi đang suy tư đây - để chúng vào đâu?
Chúng không có chỗ, và ông chưa bao giờ bảo tôi để các hạt ở giữa vào đâu. Và
điều này là vấn đề rất phức tạp vì một số hạt lớn hơn, một số hạt nhỏ hơn, một
số hạt thậm chí nhỏ hơn nữa, và một số hạt thậm chí lại còn nhỏ hơn nữa. Nếu
tôi làm điều đó một cách chính xác thế thì tôi sẽ phải có cả một hàng các hạt đậu,
trải dài hàng dặm đường. Nếu ông muốn tôi làm điều đó tôi có thể làm nó, nhưng
tôi chả thấy nó phục vụ gì cho đất nước theo bất kì cách nào.
"Tôi cứ tưởng ông là người
nhạy cảm, nhưng dường nhưng cả đại đội ở đây toàn kẻ ngốc. Kẻ ngốc thứ nhất
nói, 'Quay trái, quay phải!' Còn ông đang bảo tôi làm một điều gần như không thể
được. Hàng này sẽ kéo dài hàng dặm đường, và ai sẽ quan tâm? - tôi sẽ đi cùng
cái hàng này. Cho nên không hiểu thấu mọi hậu quả, tôi không thể chạm tới cái
gì được. Tôi đã nói với ông từ trước rồi rằng nghề của tôi là triết học."
Điều đó là rắc rối. Hoặc bạn
nghe và thế rồi diễn giải nó sai, hoặc bạn không nghe và thế rồi bạn nghĩ rằng
ma tuý không thể giúp ích được. Cả hai đều sai, vì cả hai đang nghĩ về ma tuý
ngày nay. Còn tôi đang nói rằng cái gì đó đã không được giải quyết trong nhiều
thế kỉ và đã làm rối loạn cuộc sống của hàng triệu người... Đây là lúc người
nào đó chỉ ra cho các nhà khoa học và cho các chính phủ của thế giới rằng họ
đang hành hạ một cách không cần thiết hàng triệu người trong tù. Điều đơn giản
nhất sẽ là thay đổi hợp chất của ma tuý và làm cho ma tuý được lành mạnh hơn.
Nhưng rắc rối là, chính phủ
quan tâm tới người bạo hành, không quan tâm tới người im lặng. Và tu sĩ quan
tâm tới người căng thẳng, lo âu, khổ sở. Bằng không, ai sẽ đi cầu nguyện cho
ai? Đây là lí do cơ bản tại sao không cái gì đã được làm; bằng không đó là vấn
đề đơn giản, không cái gì có thể đơn giản hơn. Và cùng điều này là tình huống với
các vấn đề khác.
Và, Maneesha này, tôi hiểu rằng
bạn có thể im lặng về niết bàn hay bất kì cái gì khác mà tâm trí bạn không biết.
Bạn có muốn tôi nói chỉ về những thứ bạn không biết không? Điều đó sẽ đơn giản
có nghĩa là tôi không nói. Vì thực ra tôi đã nói quá nhiều về niết bàn tới mức
bạn đã biết nó nhiều như bạn biết về ma tuý - có khi còn biết nhiều về niết bàn
hơn về ma tuý.
Và bạn không muốn tôi nói về cuộc
sống đặc thù của bạn? Bạn đơn giản muốn tôi nói về những điều bạn không có gì
liên quan tới - chỉ để có giải trí và đi tới căng tin.
Không, tôi sẽ nói về cuộc sống
thực tế của bạn và tôi sẽ nói về cõi bên kia cùng nhau, vì một nửa là không thể
được. Nếu bạn chỉ nói về cõi bên kia thế thì cuộc sống thực tại của bạn vẫn còn
như cũ và cõi bên kia không thể được đạt tới; nó không bao giờ có thể trở thành
kinh nghiệm của bạn.
Tôi phải nói về cõi bên kia để
cho dần dần, dần dần nó chìm vào trong mọi thớ thịt của con người bạn. Và tôi
phải nói về cuộc sống thực tế của bạn để cho bạn có thể bắt đầu thay đổi điều
đó tương ứng theo cõi bên kia cuộc sống của bạn. Chúng phải trở thành một.
Nhưng ngay bây giờ niết bàn chẳng có nghĩa gì với bạn - nó chỉ là lời.
Mọi người thích nói về những điều
không tạo ra khác biệt trong cuộc sống của họ. Nhưng tôi không quan tâm tới loại
tụ tập đó. Nếu bạn không quan tâm tới biến đổi cuộc sống của bạn, bạn đang làm
phí hoài thời gian của bạn ở đây một cách không cần thiết.
Cuộc sống thực tế của bạn và
cõi bên kia cuộc sống của bạn là một toàn thể duy nhất; cả hai đều phải được thảo
luận. Và bạn phải học không diễn giải, mà lắng nghe một cách rõ ràng điều tôi
đang nói.
Câu hỏi 2
Maneesha đã hỏi câu hỏi khác:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Đôi khi trong thiền có cảm giác về tâm thức
nảy sinh và trải rộng. Đó có phải là cùng hiện tượng được bao hàm trong việc
quan sát không?
Maneesha, quan sát là điểm cao
nhất. Cái nảy sinh trong thiền là sự bắt đầu, nó chỉ là một giọt sương. Khi bạn
đi xa hơn và xa hơn và xa hơn và đạt tới đại dương, thế thì bạn sẽ biết cái bao
la và cái vĩ đại vô cùng của tính quan sát. Thiền chỉ là kĩ thuật; tính quan
sát là bản tính của bạn.
Thiền là cách đạt tới tính quan
sát.
Bây giờ, cái gì đó nghiêm chỉnh...
Maggie Muldoon chung cuộc quyết
đinh đi tới khám bác sĩ tâm thần khét tiếng, Bác sĩ Feelgood.
"Bác sĩ ơi," Maggie
nói, "chồng tôi là đồ không thể nào chịu được. Anh ấy uống ba chai rượu
whiskey một ngày, hút năm bao thuốc là, và la hét tôi suốt ngày đêm 'làm cái
này!' rồi 'làm cái kia!' Anh ấy quấy rầy tôi, và anh ấy không thể giữ được việc
làm."
"Này," Feelgood nói,
vừa ghi vào cuốn sổ tay, "nếu anh ấy xấu như thế, sao cô có những mười lăm
đứa con với anh ta?"
"Tôi hi vọng," Maggie
đáp, "làm mất tăm mất tích anh ấy trong đám đông."
Kowalski bị đưa ra toà vì ăn cắp
gà đông lạnh trong siêu thị địa phương. Boris Babblebrain, luật sư trẻ, công bố
lời bào chữa đáng ngạc nhiên cho Kowalski và anh chàng Polack được cho là
"không phạm tội."
"Anh được tha," chánh
án Rumcake nói. Nhưng Kowalski không nhúc nhích, anh ta ngây người nhìn lại đằng
sau.
"Chánh án nói anh có thể
đi được," Babblebrain nói, vừa chỉ tay Kowalski ra cửa.
Đột nhiên, mặt Kowalski sáng
lên và anh ta mỉm cười với chánh án. "Cám ơn ông, chánh án tôn kính,"
Kowalski nói. "Và điều đó có nghĩa là tôi có thể giữ con gà được chứ?"
Polly được công nhận về tôn
giáo - điều đó xảy ra trong Ki tô giáo; vài người được công nhận về tôn giáo -
và khi cô ấy rời bỏ nghề nghiệp ở nhà thổ cô ấy bắt đầu cuộc đời mới với Đội
quân cứu rỗi của Christ. Một đêm cô ấy đáng trống ở một góc phố.
"Tôi thường ăn nằm trong
vòng tay của đàn ông!" Polly la lên. "Bùm!" cái trống kêu lên.
"Đàn ông da trắng!"
Polly kêu lên. "Bùm!"
"Đàn ông da đen!"
Polly kêu lên. "Bùm! Bùm!"
"Đàn ông Trung Quốc!"
Polly kêu lên. "Bùm! Bùm! Bùm!"
"Tôi thường ăn nằm trong
vòng tay của bản thân quỉ!" cô ấy kêu lên. "Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"
"Được rồi, thưa xơ.
Hallelujah!" một tiếng nói vọng tới từ phía sau đám đông. "Giao cấu tất
cả chúng đi!"
Nhưng đây là hiện tượng thông
thường, khi mọi người được công nhận về tôn giáo. Đó là đóng góp lớn của Ki tô
giáo cho thế giới - họ công nhận về tôn giáo và cả trống! Cho nên họ hét lên tội
của họ và đánh trống để thu hút sự chú ý của mọi người, để cho họ cũng có tôn
giáo. Nhưng đó là điều ngu xuẩn thế. Tôn giáo không phải là cái gì đó mà người
ta nhận được - người ta có nó, không ai có thể trao nó cho bạn được. Nó là
chính bản thể bạn.
Bây giờ, Nivedano... Bùm!
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn
bị đông cứng.
Nhìn vào bên trong.
Đây là con đường tới bản thể
bên trong nhất của bạn.
Khi bạn nhìn các trung tâm,
Bạn dần trở nên nhận biết về bản
tính thực của bạn.
Bản tính thực đó chúng ta gọi
là phật.
Trong khoảnh khắc này bạn là mọi
chư phật.
Và khoảnh khắc này có thể được
mang đi suốt cả ngày. Không như sự căng thẳng, không như ý nghĩ, mà chỉ như
hương thơm, như việc nhớ lại, dòng chảy ngầm. Nó sẽ biểu lộ trong cuộc sống thực
tế của bạn.
Phật là cõi bên kia của bạn. Nó
sẽ biểu lộ trong hành động của bạn, trong đáp ứng của bạn, trong mọi thứ bạn
làm - phật sẽ hiện diện.
Và đây là kinh nghiệm vĩ đại nhất
trên thế giới, có hiện diện phật hai mươi bốn giờ bên trong bạn, như bó đuốc
bùng cháy toả ánh sáng khắp xung quanh, rót đầy bạn với sự mãn nguyện sâu sắc,
làm cho bạn nhận biết về tất cả các phúc lành của cuộc sống đang liên tục trút
xuống bạn, nhưng bạn đã bị mù.
Để làm cho nó sắc bén và rõ
ràng hơn, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi, buông bỏ.
Bạn chỉ là người quan sát.
Tâm trí có đó, thân thể có đó,
nhưng bạn không là thân thể,
bạn không là tâm trí.
Bạn đơn giản là người quan sát.
Chỉ việc quan sát, bạn trở nên
ngày càng được định tâm hơn.
Chỉ việc quan sát, bạn đi ngày
càng gần hơn
tới trung tâm vũ trụ.
Chỉ việc quan sát, và bạn đã có
được nó:
vĩnh hằng của nó,
bất tử của nó,
hân hoan vô cùng về nó.
Người đã trải nghiệm phật bên
trong bản thân mình,
toàn thể cuộc đời người đó trở
thành lễ hội,
lễ hội ánh sáng.
Từng khoảnh khác đều là buổi lễ,
từng khoảnh khắc là điệu vũ,
từng khoảnh khắc hàng nghìn đoá
hoa
nở trong tâm thức.
Người quan sát càng đi sâu hơn,
kho báu ẩn kín càng mở ra những
cánh cửa của chúng.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại. Nhưng quay lại như phật,
nhớ không gian bạn đã từng ở.
Đem niềm vui đó đi cùng bạn,
an bình đó, im lặng đó, mọi đoá
hoa đó.
Ngồi vài giây như phật.
Được chứ, Maneesha?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội việc gặp gỡ chư phật
chứ?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
..............................
0 Đánh giá