Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Bukko nói:
Điều này có thể được hỏi, làm sao cái ngã
được tiếp cận tới? Bằng việc nhìn vào trong nó qua loại truy hỏi này: bốn mươi
năm trước, nó đã tới từ đâu; và rồi một trăm năm, nó sẽ đi tới đâu? Và ngay bây
giờ, ai là người đang làm ra việc truy hỏi? Mặt thực đó mà có trước khi bố và mẹ
được sinh ra, ngay bây giờ nó ở đâu? Khi nào đột nhiên một hôm ánh sáng của cuộc
sống, bây giờ chói lọi thế, sẽ được rút lại, nó đi đâu?
Theo cách này, Bukko tiếp tục, nhìn vào
trong cái ta đi. Nhìn khi ông ngủ, nhìn khi ông ngồi, nhìn khi ông bước, khi
ông thấy ông không thể nhìn được thêm nữa, thế thì ông phải nhìn và thấy tính
không thể nhìn đó xuất hiện và biến mất thế nào. Khi ông nhìn vào cách cái nhìn
tới và cái nhìn đi, việc nhận ra satori sẽ nảy sinh từ bản thân nó.
Một dịp khác, Bukko nói: Pháp là khác với
việc nhìn, nghe, cảm, biết - nhìn, nghe, cảm, biết tất cả đều là pháp.
Tu sĩ trên núi này làm nhà cho mọi người của
thế giới rộng, không có bụi bị khuấy lên, họ đi vào cõi giới của thiên đường.
Giơ cao cây thiền trượng, Bukko nói: Om,
Om, Om! Khẩn trương, khẩn trương, khẩn trương! Nhanh, nhanh, nhanh! Cúi, cúi,
cúi!
Ném cao, không tới trời; nằm xuống, không tới
đất. Mọi chư phật và mọi sư tổ đều thấy không nắm giữ chút nào. Nắm giữ, không
nắm giữ. Om! - Suối thiêng chảy mãi, chảy mãi!
Maneesha, mọi tôn giáo của thế
giới đều quan tâm tới cái gì đó có tính đối thể, một Thượng đế ở đâu đó trên
mây, cõi trời, địa ngục. Nhưng chúng tất cả đều ở bên ngoài bạn, chúng tất cả đều
có tính đối thể. Khác biệt cơ bản của Thiền với mọi tôn giáo là, việc truy hỏi
của nó là tuyệt đối có tính chủ thể. Nó không bận tâm về liệu có Thượng đế hay
không, liệu có cõi trời và địa ngục hay không. Đây toàn là những câu hỏi hư cấu,
và mọi câu trả lời được nêu ra để ủng hộ hay chống đối đều sẽ là hư cấu.
Với người tìm kiếm Thiền, thực
tại duy nhất là nội tâm. Người đó không phủ nhận thực tại bên ngoài, nhưng người
đó không làm bản thân mình quan tâm tới nó. Đó là công việc của khoa học, đi
truy tìm vào trong thực tại đối thể. Tôn giáo đích thực nên chứa việc truy tìm
trong tính chủ thể của tâm thức của bạn: cuộc sống của bạn, yêu của bạn, điệu
vũ của bạn nảy sinh từ đâu; toàn thể sự tồn tại này nảy sinh từ đâu, và bạn biến
mất vào đâu.
Bây giờ chúng ta biết chính sự
tồn tại không cho phép bất kì cái gì được ổn định; ngay cả những ngôi sao lớn
nhất, mà có thể đã sống hàng triệu năm hay hàng tỉ năm, một ngày nào đó sẽ phải
chết. Mọi ngày các ngôi sao lớn chết đi, và mọi ngày các ngôi sao mới được sinh
ra - nhưng từ đâu? Cội nguồn của tất cả mọi sự sống là gì? Dù nó tồn tại trong
những nhành cỏ nghèo nàn hay trong ngôi sao lớn nhất và giầu có nhất, chả thành
vấn đề, cội nguồn của cuộc sống là như nhau.
Và cuộc truy tìm đúng duy nhất
là đi vào bên trong, để tìm ra gốc rễ của bạn, để tìm ra trung tâm của bạn, để
đi sâu vào trong trung tâm của bạn nhiều nhất có thể được. Chung cuộc bạn sẽ ngạc
nhiên mà biết rằng bạn đi sâu hơn bạn bắt đầu biến mất. Một khoảnh khắc tới khi
bạn biến mất và toàn thể vũ trụ mở ra mọi điều huyền bí của nó.
Cá nhân là hư cấu - toàn thể vũ
trụ là thực tại. Chúng ta chỉ là những giọt sương trên lá sen, rất đẹp lúc mặt
trời sáng sớm. Nhưng một làn gió nhỏ thổi tới và giọt sương trượt vào trong đại
dương. Nó không chết, nó đơn giản trở thành vô hạn, vĩnh hằng. Như giọt sương
nó sẽ chết đi sớm hay muộn. Như cá nhân chúng ta tất cả đều sẽ biến mất vào
trong vũ trụ. Trước khi chúng ta biến mất, cách duy nhất để sống cuộc sống của
vui vẻ và phúc lạc, cuộc sống của lòng biết ơn và lời cầu nguyện, là tìm ra gốc
rễ vĩnh hằng của bạn. Và chúng ở gần thế bên trong hiểu thấu của bạn, bạn không
phải đi chỗ nào cả, không trong thời gian không trong không gian.
Chính khoảnh khắc này bạn đang
thở vũ trụ, nhịp tim đập của bạn đang hài hoà với vũ trụ; chính khoảnh khắc này
gốc rễ của bạn đang được nuôi dưỡng bởi vũ trụ, chỉ bạn đã không bao giờ nhìn
vào bên trong. Và bạn đã từng ăn xin một cách không cần thiết về những thứ nhỏ bé,
trong khi bên trong bạn là hoàng đế. Sự huy hoàng bạn có bên trong bạn là không
thể tưởng tượng được, kho báu này là không thể nào tính toán được. Chỉ một cái
nhìn vào bên trong và chiều hướng mới của sự tồn tại mở ra. Và đây là thực tại
của bạn, thực tại đích thực. Nó phúc lạc và cực lạc tới mức một khi bạn đã nếm
trải nó bạn sẽ mang hương vị này suốt cả ngày.
Theo thuật ngữ của Thiền điều
này được gọi là kinh nghiệm về phật. Mọi người đều là phật. Vài chư phật đang
nhìn ra ngoài; do đó họ không nhận biết về kho báu bên trong và sự oai nghiêm của
chúng. Vài chư phật đã nhìn vào trong và ngạc nhiên: điều bạn đang tìm kiếm bên
ngoài là tầm thường, kho báu thực là ở bên trong. Và bạn được sinh ra cùng nó -
nó không phải là cái gì đó để được đạt tới, nó là cái gì đó để được nhận ra, được
nhớ lại. Nó là ngôn ngữ bị lãng quên.
Thiền có thể được thu lại trong
một định nghĩa đơn giản: nó dạy bạn ngôn ngữ bị quên lãng. Nó dạy bạn ngôn ngữ
của thế giới bên trong. Đơn giản là các bước; không có phức tạp. Bạn không cần
có thông minh lớn, mọi thứ bạn cần là chút ít dũng cảm... chút ít dũng cảm để
quên đi mọi ham muốn, điều dẫn bạn ra bên ngoài; chút ít dũng cảm để nhìn vào
trong, điều là lãnh thổ không biết, chưa được du hành qua. Lúc ban đầu nó sẽ có
vẻ rất tối và bạn sẽ rất một mình.
Phần lớn mọi người trong cuộc sống
đều đã cố gắng nhìn vào trong, thế rồi ngay lập tức quay ra với thế giới bên
ngoài. Họ đã trở nên quá quen là cừu trong đám đông. Họ không có can đảm để là
sư tử, và để ở một mình. Họ không biết cái đẹp của một mình; họ thậm chí không
biết phân biệt giữa cô đơn và một mình.
Cô đơn bao giờ cũng cầu xin có
ai đó, cô đơn là việc thiếu ai đó. Cô đơn là trạng thái khổ sở. Nhưng một mình
là tìm ra bản thân bạn trong niềm vinh quang, trong cái đẹp và phúc lành tới mức
không ham muốn nào còn lại. Ngay cả mây cũng ở dưới chân bạn, ngay cả những
ngôi sao xa xăm cũng đột nhiên tới gần bạn, vì bạn đang ngày càng thân thiết
hơn với sự tồn tại.
Giầu có duy nhất là biết tới bản
thân người ta.
Bằng việc biết bản thân mình
người ta đi tới biết rằng người ta chỉ là cánh cửa tới cái bao là và cái vô hạn,
tới cái vĩnh hằng và cái bất tử. Chính một hiện tượng rất kì lạ là khoảnh khắc
bạn biết tới bản thân bạn, bạn không hiện hữu, cái toàn thể hiện hữu. Giọt
sương đã biến mất, và tất cả xung quanh là đại dương.
Một trong những nhà huyền môn Ấn
Độ, Kabir, trong thời thanh niên của mình đã viết bài thơ nhỏ, bắt đầu của nó
có ngụ ý, "Tôi đã từng tìm cái ta của tôi, bạn tôi. Nhưng ngược lại, khi
tìm ra bản thân mình, tôi thấy không có ‘bản thân mình.' Giọt sương đã biến mất
trong đại dương, bây giờ tìm nó ở đâu? Tôi không còn nữa."
Và lúc chết của mình ông ấy gọi
con trai tới, Kamal, và nói với anh ta, "Sửa lại những dòng đó đi. Khi bố
đã trở nên thân thiết hơn với thực tại bố thấy rằng cực kì cần sửa chữa ngay,
và bố sắp chết rồi. Sau bố không ai sẽ có dũng cảm để sửa bố." Và thực ra
những dòng đó hay thế, không có nhu cầu sửa chúng.
Kamal nói, "Những dòng đó
hay thế - giọt sương biến mất trong đại dương - bố muốn gì thêm nữa?"
Kabir nói, "Đổi nó đi, làm
cho nó thành con đường vòng khác - đại dương biến mất trong giọt sương. Kinh
nghiệm đầu tiên của bố là ở chỗ giọt sương biến mất; kinh nghiệm cuối cùng của
bố là ở chỗ đại dương đã biến mất trong bố. Bây giờ bố là cái toàn thể."
Điều những người như al-Hillaj
Mansoor nói - "Ana’l-haq!" Ta là chân lí - không phải là khoe khoang,
họ đơn giản phát biểu một sự kiện bình thường của cuộc sống mọi người. Hoặc bạn
biết hoặc bạn không biết - điều đó là tuỳ ở bạn. Bạn có thể để chậm trễ lâu nhất
có thể được; bạn có toàn thể vĩnh hằng để trì hoãn. Nhưng bằng cách trì hoãn
chân lí bạn đang sống trong khổ hoàn toàn, đau khổ, phiền não, lo âu. Toàn thể
đời bạn chỉ là tấm thảm kịch - thảm kịch tiếp thảm kịch, thất bại tiếp thất bại.
Mọi người đều cố che giấu nước mắt và thất bại của mình. Yêu của bạn không được
đáp ứng, ham muốn của bạn không đầy đủ, bất kì cái gì bạn đã từng khao khát đều
biến mất như ảo ảnh...
Bạn biết câu ngạn ngữ bình thường
của cổ nhân: con người đề nghị, Thượng đế quyết định. Không có Thượng đế, và mục
đích gì sẽ được đáp ứng bởi việc Thượng đế quyết định cho ham muốn của bạn?
Ngài sẽ phát điên bởi việc quyết định các đề nghị của mọi người. Mọi người đều
đề nghị cả nghìn lẻ một thứ, và Thượng đế liên tục quyết định! Ngài dường như
là thư kí trưởng hay cái gì đó, người đơn giản quyết định các hồ sơ mà thậm chí
chẳng thèm nhìn vào chúng.
Nhưng câu ngạn ngữ này mang
nghĩa. Thượng đế có thể không tồn tại, nhưng trong chính sự kiện đề nghị bạn đã
quyết định cho bản thân bạn. Trong chính sự kiện đề nghị bạn đã đòi hỏi sự tồn
tại phải theo đúng với bạn, và sự tồn tại bao la này không thể theo đúng bạn được.
Nếu bạn muốn nó theo đúng bạn, bạn sẽ phải theo đúng nó.
Đừng cố bơi ngược dòng, cứ để
dòng sông đưa bạn tới đại dương. Tại sao làm nỗ lực không cần thiết và bị mệt mỏi?
Đó là một trong những điều bản chất của Thiền: vô nỗ lực, thảnh thơi toàn bộ
trong bàn tay của tính toàn bộ; không tìm kiếm, nhưng chỉ nhìn vào trong. Vì nó
đã ở đó rồi, bạn không phải tìm kiếm.
Thiền sẽ không đồng ý vói Jesus
- tôi cũng không đồng ý. Những lời này là rất hay; người ta bị cám dỗ đồng ý với
Jesus khi ông ấy nói, "Tìm và ông sẽ thấy " - nó là thơ ca - "Gõ
cửa và cửa sẽ mở ra cho ông. Hỏi và câu trả lời sẽ được trao cho ông."
Phản đối gây tổn thương, nhưng
người ta bất lực. Jesus phải bị phê phán trên những điểm đó, vì Thiền nói, nếu
bạn tìm bạn sẽ đi xa xôi. Không tìm, chỉ hiện hữu. Trong việc tìm bạn phải đi
đâu đó, bạn phải làm cái gì đó, bạn phải đi theo hướng dẫn nào đó. Không tìm,
chỉ hiện hữu; hay không tìm và thấy. Bạn sẽ gõ cửa nhà ai? Điều đó là hay khi bạn
đọc Jesus, "Gõ cửa và cửa sẽ mở ra cho ông." Chúng ta có thể tha thứ
cho ông ấy về tính thơ ca này, nhưng bạn đang gõ lên cánh cửa của ai?
Không có cánh cửa nào trong sự
tồn tại. Đừng phí thời gian đi gõ cửa. Chỉ nhắm mắt lại và toàn thể bầu trời của
cái bên trong được mở ra; không có cửa, không cửa sổ, không khoá, không chìa.
Và Jesus nói câu trả lời sẽ được trao cho bạn nếu bạn hỏi. Thiền nói bạn là câu
trả lời, chỉ việc bỏ đi câu hỏi. Chính câu hỏi đang cản trở việc tìm ra câu trả
lời của bạn. Không hỏi, chỉ đi vào bên trong bản thân bạn với sự cao thượng,
tinh hoa của quyền tập ấm. Không câu hỏi nào, bạn là câu trả lời. Tâm thức của
bạn, nhận biết của bạn, bản thể bạn, để lộ ra mọi chân lí và mọi điều huyền bí
của sự tồn tại.
Bukko là một thầy lớn. Ông ấy
nói:
Điều này có thể được hỏi, làm
sao cái ngã được tiếp cận tới? Bằng việc nhìn vào trong nó qua loại truy hỏi
này: bốn mươi năm trước, nó đã tới từ đâu; và rồi một trăm năm, nó sẽ đi tới
đâu? Và ngay bây giờ, ai là người đang làm ra việc truy hỏi?
Đó là điểm có ý nghĩa nhất. Bạn
hỏi một câu hỏi, nhưng bạn có nhận biết về người ở đằng sau câu hỏi không, người
đang hỏi câu hỏi đó? Câu hỏi không thể nảy sinh từ không đâu cả, phải có ai đó ẩn
kín bên trong bạn, người hỏi ra câu hỏi này. Bỏ câu hỏi và tìm người hỏi đi. Và
trong việc tìm ra người hỏi, bạn sẽ thấy câu trả lời. Nó là một thế giới rất kì
lạ và ngược đời. Dù nó có thể dường như khó đến đâu lúc bắt đầu, nếu bạn lấy một
bước vào bên trong, mọi thứ liên tục trở nên ngày càng đơn giản hơn.
Gertrude Stein, một trong những
nữ thi sĩ quan trọng nhất, đang trên giường chết. Các bạn của bà ấy đã tụ tập lại,
biết rằng cái chết của bà ấy là cận kề. Đột nhiên, bà ấy mở mắt ra và hỏi,
"Câu trả lời là gì?" Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ, "Dường
như bà ấy đã lão suy... Chúng tôi không biết câu hỏi, làm sao chúng tôi có thể
nói câu trả lời là gì?" Ai đó thu lấy dũng cảm và hỏi, "Bà đang rất
phi logic. Bà hỏi chúng tôi, `Câu trả lời là gì?' nhưng chúng tôi không biết
câu hỏi."
Gertrude Stein cười và nói,
"Thôi được, thế thì nói cho ta câu hỏi là gì!" Và bà ấy chết với nụ
cười.
Với tôi, ở phương Tây rất ít
người đã đạt tới trạng thái mà Gertrude Stein đã đạt tới. Trong khoảnh khắc cuối
cùng của mình, bà ấy chắc chắn đã trở thành phật. Bà ấy nói, không có câu hỏi
và không có câu trả lời. Cuộc sống là đơn giản thế, đẹp thế, trung thực thế.
Không có chỗ cho bất kì câu hỏi nào hay cho bất kì câu trả lời nào. Cuộc sống
có thể được hát, cuộc sống có thể được nhảy múa, cuộc sống có thể được yêu;
nhưng không có câu hỏi và không có câu trả lời.
Bukko đang nói:
Ai là người đang làm ra việc
truy hỏi? Mặt thực đó mà có trước khi bố và mẹ được sinh ra, ngay bây giờ nó ở
đâu?
Bạn phải đã có bộ mặt trước khi
bạn được sinh ra. Hay bạn không có bộ mặt? Và bạn sẽ có bộ mặt khi bạn chết.
Hay bạn có nghĩ bạn sẽ không có mặt nào không?
Cuộc truy hỏi có ý nghĩa nhất của
Thiền là để tìm ra mặt nguyên thuỷ. Mặt này mà bạn có ngay bây giờ không phải
là mặt nguyên thuỷ của bạn, nó thay đổi mọi khoảnh khắc. Mọi khoảnh khắc bạn đều
trở nên già hơn; mọi khoảnh khắc cái chết đang tới gần hơn. Mới vài năm trước bạn
đã là đứa trẻ, và chỉ vài năm sau bạn đã là người già. Vài năm nữa và thậm chí
dấu vết của bạn cũng sẽ chẳng được tìm thấy ở đâu cả. Bao nhiêu triệu người đã
sống trước bạn rồi?
Một người lập dị nào đó đã truy
hỏi - vì chỉ người lập dị mới truy hỏi vào những điều như thế - và đã tìm ra rằng
bất kì chỗ nào bạn ngồi, đều đã từng có ít nhất tám nấm mồ trong quá khứ. Bạn
đang ngồi trên tám con ma! Và cứ nghĩ tới hệ quả - bạn sẽ là ma thứ chín. Và ma
thứ mười sẽ ngồi lên đầu bạn. Tất cả những người đó đã biến mất đi đâu rồi?
Không. Mặt này, thân thể này,
tâm trí này, cái tới và đi, không phải là bản thể thực của bạn, mặt nguyên thuỷ
của bạn. Bạn phải tìm ra cái gì đó trong bạn mà không bao giờ thay đổi. Trong
ngôn ngữ Thiền, cái mà không bao giờ thay đổi là mặt nguyên thuỷ của bạn. Mọi
thứ khác đều là mặt nạ.
Duy nhất một thứ không bao giờ
thay đổi trong bạn và đó là việc chứng kiến, quan sát, nhận biết. Mọi thứ thay
đổi. Bạn là nhận biết về giận, giận sẽ thay đổi. Bạn có thể giận được bao lâu?
Người nóng tính nhất cũng sẽ dịu mát đi sớm hay muộn, và người điềm tĩnh nhất
có thể bị làm cho thành nóng nảy. Bạn yêu, nhưng khoảnh khắc bạn nói,
"Mình yêu," bạn nên nhớ rằng yêu đã bắt đầu chết đi. Chẳng mấy chốc bạn
sẽ mang cái xác của yêu, vẫn nói những lời cũ, các đối thoại lặp lại. Nhưng sâu
bên trong bạn biết yêu đã từng là chuyện lãng mạn, thơ ca, không còn đó nữa;
trái tim bạn không còn hát nữa, không còn nhảy múa nữa.
Nhưng nhận biết còn lại y
nguyên. Vào lúc nào đó nó đã là nhận biết rằng bạn đã yêu, bây giờ nó là nhận
biết rằng yêu đã mất đi. Mùa vụ tới và đi, hoa nở và biến mất trong bụi, nhưng
tại cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn là điều huyền bí vĩ đại nhất của nhận biết,
điều là vĩnh hằng, điều là mặt nguyên thuỷ của bạn.
Khi nào đột nhiên một hôm ánh
sáng của cuộc sống, bây giờ chói lọi thế, sẽ được rút lại, nó đi đâu?
Theo cách này, Bukko tiếp tục,
nhìn vào trong cái ta đi. Nhìn khi ông ngủ, nhìn khi ông ngồi, nhìn khi ông bước,
Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng nhận
biết vẫn còn y nguyên. Khi bạn ngồi, nó không có nghĩa là nhận biết cũng đang
ngồi. Khi bạn bước đi, nó không có nghĩa là nhận biết cũng đang bước đi. Khi bạn
sắp lên giường, nó không có nghĩa là nhận biết cũng sắp đi ngủ. Ai quan sát giấc
mơ? Ngủ hay thức, ngồi hay đứng, bước đi hay không bước đi - một điều trong bạn
là tuyệt đối y nguyên. Và tìm ra điều này là cái toàn thể của tôn giáo; mọi thứ
khác là không bản chất.
khi ông thấy ông không thể nhìn
được thêm nữa, thế thì ông phải nhìn và thấy tính không thể nhìn đó xuất hiện
và biến mất thế nào.
Chính kinh nghiệm của mọi thiền
nhân là thỉnh thoảng bạn nhận biết, và thế rồi bạn quên và bạn không nhận biết,
và thế rồi bạn lại nhớ. Nhưng đằng sau nhận biết này, quên lãng, nhận biết,
quên lãng, có một nhận biết sâu hơn, điều bao giờ cũng còn lại. Điều thay đổi
là việc nhận ra về tâm trí của bạn với nhận biết. Đôi khi nó có đó, đôi khi nó
không có đó.
Tâm trí không thể liên tục nhớ
một thứ mãi mãi được. Nó là một luồng. Mọi khoảnh khắc các ý nghĩ mới tới, mọi
khoảnh khắc ham muốn mới nảy sinh, mọi khoảnh khắc các khao khát mới đang gõ cửa
bạn. Có nhiều bận rộn mà không có công việc trong tâm trí tới mức việc nhớ bạn
là phật chỉ là điều nhất thời. Chẳng mấy chốc bạn sẽ quên và bạn sẽ bắt đầu cư
xử theo cách bình thường. Rồi đột nhiên, vào khoảnh khắc nào đó bạn sẽ lại nhớ
ra, mình đang làm gì thế này? Mình là phật và mình đang hút thuốc lá sao? Điều
đó có vẻ không tốt - phật và hút thuốc lá sao? Bạn có thể bỏ thuốc lá - không
ai có thể bỏ được phật tính vì điếu thuốc lá.
Nhưng đây là những nhận ra về
tâm trí, điều thay đổi; bằng không, phía bên dưới có nhận biết, điều biết khi bạn
nhớ và khi bạn quên. Đó là mặt nguyên thuỷ của bạn.
Khi ông nhìn vào cách cái nhìn
tới và cái nhìn đi, việc nhận ra satori sẽ nảy sinh từ bản thân nó.
Satori là cái tên Nhật Bản dành
cho samadhi. Samadhi là kinh nghiệm tối thượng; chính nghĩa của nó là, mọi thứ
được giải quyết. Samadhi nghĩa là mọi thứ được giải quyết - không câu hỏi,
không câu trả lời. Người ta an bình với sự tồn tại, người ta đã về tới nhà...
thảnh thơi vô cùng mà chưa bao giờ bị quấy rối lần nữa. Chỉ đi theo nhận biết,
đi ngày càng sâu hợ từ nhận biết tâm trí tới nhận biết vô tâm trí, bạn chấm dứt
trong việc nhận ra satori, hay samadhi.
Một dịp khác, Bukko nói: Pháp
là khác với việc nhìn, nghe, cảm, biết
Nhưng ông ấy không bao gồm nhận
biết.
nhìn, nghe, cảm, biết tất cả đều
là pháp.
Nhưng không cái nào trong chúng
là đủ toàn diện để làm cho bản tính pháp là độc quyền của nó.
Nhưng ông ấy đã không nhắc tới
nhận biết. Có lẽ ông ấy đang nói tới những người còn chưa là thiền nhân; bằng
không thì nhận biết là pháp. Nhận biết bao gồm mọi thứ, và cái gì đó hơn nữa mà
không thể được nói ra.
Tu sĩ trên núi này, Bukko nói,
làm nhà cho mọi người của thế giới rộng, không có bụi bị khuấy lên, họ đi vào
cõi giới của thiên đường.
Không cần làm ồn ào về tôn giáo
của bạn. Nó phải hoàn toàn im lặng; ngay cả hàng xóm của bạn cũng không nên biết
bạn đang làm gì bên trong bản thân bạn. Nhưng mọi người của thế gian đã từng cư
xử khác. Mọi người đều tuyên bố mình là ai - người Hindu, người Mô ha mét giáo,
người Ki tô giáo, người Do Thái, người Jaina, Phật tử. Pháp phải là hiện tượng
bí mật, thân thiết tới mức bạn sẽ không muốn nói về nó.
Trong cả đời mình, tôi đã không
đi bỏ phiếu cho bất kì cuộc bầu cử nào, bởi lí do đơn giản là cái mẫu phải điền
vào để trở thành cử tri có một câu hỏi trong nó: bạn thuộc vào tôn giáo nào? Điều
đó tôi không thể nói được. Đó là bí mật của tôi, đó là tính riêng tư của tôi.
Không chính phủ nào được phép đi vào trong tính riêng tư của tôi.
Và khi tôi từ chối, bằng việc
nói, "Tôi sẽ không điền vào câu hỏi này," người đáng thương đang thu
các mẫu nói, "Nhưng anh là người kì lạ - mọi người đều điền vào nó. Nếu
anh không có tôn giáo nào anh có thể nói anh là người vô thần."
Tôi nói, "Tôi không là người
vô thần, mà tôi cũng không là người hữu thần. Tôi chỉ là bản thân tôi. Và tìm
ra bản thân mình, tôi đã tìm ra cái đẹp của việc là tự nhiên. Nó không cần được
cho tính từ - Hindu, Mô ha mét giáo, Ki tô giáo. Cho tự nhiên một tính từ là
làm ô uế một kinh nghiệm lớn."
Nhưng mọi người đang làm ồn ào
thế về tôn giáo. Tôn giáo nên là hiện tượng tuyệt đối im lặng. Trong đêm sâu nhất,
ngồi trên giường, bạn nên đi vào trong bản thân bạn. Vợ bạn, hay chồng bạn, hay
con bạn sẽ không biết về nó. Nó không phải là cái gì đó mà có thể được làm như đám
đông, hay như gia đình. Nó là cái gì đó tuyệt đối cá nhân. Nhận biết của bạn
duy nhất là nhận biết của bạn.
Vâng, tại đỉnh tối thượng, khi
bạn sẽ biến mất vào trong năng lượng vũ trụ, tính cá nhân của bạn cũng sẽ mất
đi. Thế thì không cái gì là riêng tư, thế thì mọi thứ đều có tính vũ trụ; nhưng
không có người nào tuyên bố điều đó.
Tôi cũng vừa nhắc tới al-Hillaj
Mansoor, một nhà huyền môn Sufi đã bị giết hệt như Jesus Christ - tất nhiên
theo cách thô thiển hơn và xấu hơn. Ông ấy bị chặt từng phần một - chân, tay, đầu...
Và tội duy nhất của ông ấy là ở chỗ ông ấy đã tuyên bố "Ana’l-haq" -
ta là chân lí. Thầy riêng của ông ấy, Junnaid, hay làm dịu ông ấy xuống: "Ừ,
tất cả chúng ta đều biết ông là chân lí, nhưng không cần nói điều đó."
Tôi đã từng truy tìm sâu sắc
vào trong Junnaid, vì al-Hillaj Mansoor đã trở nên nổi tiếng thế giới. Junnaid
cũng biết, "Ta là Thượng đế, ta là chân lí," nhưng ông ấy là con người
có nhiều hiểu biết hơn, lành mạnh hơn.
Ông ấy thường nói với Mansoor,
"Nếu ông biết điều đó, ông không cần nói điều đó ra. Việc nói của ông đơn
giản có nghĩa là ông muốn sự khẳng định. Nhưng ai có thể khẳng định điều đó?
Duy nhất ông biết." Có cái gì đó trong kinh nghiệm bên trong mà không ai
có thể khẳng định và không ai có thể chứng nhận. Không chính phủ nào có thể
trao chứng chỉ cho bạn rằng, vâng, bạn đã chứng ngộ. Không uỷ ban nào có thể khẳng
định điều đó, không đại học nào có thể cấp bằng về chứng ngộ - điều đó là tuyệt
đối riêng tư.
Tôi rất đồng ý với Junnaid; ông
ấy hiểu tâm lí của chứng ngộ sâu sắc hơn al-Hillaj Mansoor nhiều. Ông ấy đang
nói, "Phát biểu của ông có nghĩa là ông muốn người khác thừa nhận ông,
nhưng chính ham muốn thừa nhận này là nghèo nàn. Ham muốn này về việc thừa nhận
đơn giản có nghĩa là ông không chắc chắn, vẫn có hoài nghi nào đó lẩn khuất bên
trong ông về liệu ông có chứng ngộ hay không."
Nhưng Mansoor đã không lắng
nghe ông ấy - ông này còn quá trẻ. Ông này là đúng, nhưng tuyên bố rằng bạn là
chân lí trong đám đông có nghĩa là bạn sẽ xúc phạm mọi người. Và ông này đã
không làm đầy đủ câu nói. Giá mà ông ấy nói, "Cũng như tôi là chân lí, các
ông cũng là chân lí," mọi sự chắc đã khác.
Jesus bị đóng đinh vì lời tuyên
bố của ông ấy rằng ông ấy là con trai của Thượng đế; Mansoor bị đóng đinh vì
tuyên bố của ông ấy rằng ông ấy là chân lí tối thượng. Ở Ấn Độ hàng nghìn chư
phật đã diễn đạt điều này, nhưng họ bao giờ cũng diễn đạt nó theo cách có bao
hàm cả bạn, điều không loại trừ bạn khỏi kinh nghiệm của họ. Họ nói rằng họ là
phật, nhưng họ cũng nói rằng bạn cũng là phật, và khác biệt giữa họ và bạn là rất
không đáng kể, thậm chí không đáng gọi là khác biệt. Họ đã mở mắt ra với thực tại
của họ; bạn vẫn còn hơi ngái ngủ - có thể dư âm của đêm trước... Chỉ thêm chút
nữa - trở người trên giường, kéo chăn che mặt. Nhưng bạn sẽ làm điều này được
bao lâu? Tôi nghĩ bạn sẽ không có khả năng làm nó một cách vĩnh hằng. Một ngày
nào đó bạn sẽ nhảy ra khỏi giường: "Thôi đủ rồi, Ana'l-haq!"
Giơ cao cây thiền trượng, Bukko
nói: Om, Om, Om!
Om là âm thanh của im lặng, khi
tâm trí dừng lại mọi huyên thuyên và bạn đi vào trong thế giới của vô trí. Âm
nhạc của vô trí là cái gì đó gần với Om hơn. Nó không đích xác là Om, nhưng Om
tới rất gần với âm thanh tinh tế đó.
Bukko nói: Khẩn trương, khẩn
trương, khẩn trương!
Mọi chư phật đều nói điều đó. Tại
sao bạn trì hoãn phúc lạc riêng của bạn, tính thần thánh riêng của bạn? Tại sao
bạn trì hoãn?
Nhanh, nhanh, nhanh!
Điều này không chỉ ở Bukko. Mọi
chư phật trong nhiều thời đại đều đã quan tâm về việc ngáy liên tục của bạn. Họ
làm mọi nỗ lực, họ đổ nước lạnh vào mắt bạn, nhưng thay vì thức dậy, bạn đơn giản
hoảng hồn. Bạn trở nên giận thay vì trở thành phật. Họ đã từng kéo chân bạn, họ
đã từng kéo chăn bạn, và bạn trở nên giận: "Sáng sớm trời quá lạnh, và cái
lão già này chẳng có gì để làm - lão đang kéo chăn mình."
Bạn trở nên giận, bạn la lên,
nhưng bạn không hiểu rằng mọi chư phật này đang gọi bạn nhanh chóng lên là vì từ
bi.
Bukko nói: Cúi, cúi, cúi!
Sự tồn tại đang gọi tới lòng biết
ơn của bạn, lời cầu nguyện của bạn, lời cám ơn của bạn. Nhưng làm sao bạn có thể
biết ơn nếu bạn đã không kinh nghiệm nó? Bạn đã từng ngủ hàng thế kỉ, hàng trăm
kiếp sống. Bạn không thể biết ơn sự tồn tại. Nó đã chỉ cho bạn khổ mãi cho tới
giờ, chỉ đau khổ. Điều đó không phải là trách nhiệm của sự tồn tại, bạn đã tạo
ra điều đó cho bản thân bạn.
Bạn là thiên tài lớn trong việc
tạo ra khổ! Nếu một ngày nào đó bạn thấy bản thân bạn không bị rắc rối, không
lo nghĩ, không bận tâm, bạn sẽ nhảy lên xe đạp thuê để đi đâu đó, làm cái gì
đó. Điều này không tự nhiên, việc ngồi im lặng; nó có vẻ hơi chút kì quái. Chỉ
ngồi im lặng như phật và hàng xóm sẽ bắt đầu nhìn vào bạn - "Cái gì đã đi
sai; cái gì đã xảy ra cho anh chàng đáng thương này? Anh ta đã chạy đây đó trên
chiếc xe đạp thuê, và bây giờ anh ta thậm chí không quan tâm ai đang lấy xe đạp
của anh ta! Anh ta ngồi với mắt nhắm, không bị rối loạn. Cái gì đó phải đã đi
sai."
Và bạn cũng sẽ nghĩ, "Cái
gì đó dường như sai thật. Ai đó đang chú ý tới túi của mình và mình chả nói gì.
Mình có phát điên không?"
Mọi khổ của bạn đều là bịa đặt
riêng của bạn; bạn không thể sống thiếu chúng được. Bạn ôm chúng, bạn ngủ cùng
chúng. Chúng rất quen thuộc, thân thiện, được biết rõ với bạn. Và bạn ba hoa về
chúng: bạn có bao nhiêu cơn đau nửa đầu. Dường như cái gì đó lớn lao là ở chỗ bạn
bị đau nửa đầu, ở chỗ dạ dầy bạn... Mọi người đang nói về amip, dạ dầy, đau đầu,
đau nửa đầu, và họ gọi nó là đối thoại lớn lao! Dường như toàn thế giới là nhà
thương lớn.
Ném cao, không tới trời; nằm xuống,
không tới đất. Mọi chư phật và mọi sư tổ đều thấy không nắm giữ chút nào. Nắm
giữ, không nắm giữ. Om!
Ông ấy đang nói, không có gì để
giữ cả, nhưng đừng lo nghĩ - sự tồn tại sẽ chăm nom cho bạn. Nó bao giờ cũng
chăm nom.
Nếu việc thở được bỏ lại cho bạn
nhớ, bạn có cho rằng bạn chắc đã sống được không? Nếu việc giữ cho tim bạn đập
được bỏ lại cho bạn nhớ, bạn có cho rằng bạn chắc đã ở đây hôm nay không? Bạn
chắc đã trong nấm mồ, hay trên dàn thiêu từ lâu rồi. Bạn chắc đã quên đi rất dễ
dàng.
Nếu ai đó xúc phạm bạn, vào lúc
đó bạn có nghĩ bạn sẽ nhớ tới việc thở không? Nếu ai đó lấy mất chiếc xe đạp
thuê của bạn, bạn có nghĩ vào lúc đó bạn sẽ nhớ rằng tim bạn phải tiếp tục đập
không? Có cả nghìn lẻ một cơ hội trong ngày để quên.
Sự tồn tại đã không để các chức
năng bàn chất tuỳ vào bạn, nó đã giữ các chức năng bản chất trong sự chăm nom
riêng của nó. Cho nên bạn có thể ngủ và việc thở vẫn tiếp tục, bạn có thể giận
và việc thở sẽ tiếp tục, bạn có thể đánh nhau và dầu vậy nhịp tim của bạn sẽ
không dừng lại. Bạn có thể làm mọi thứ; những điều bản chất của cuộc sống không
phụ thuộc vào bạn. Chúng được kết nối, được bắt rễ trong vũ trụ.
Vũ trụ đã chăm nom cho bạn,
nhưng bạn không không biết ơn. Lời cầu nguyện duy nhất tôi biết tới là lời cầu
nguyện của lòng biết ơn - "Tôi không là ai cả và dầu vậy toàn thể sự tồn tại
vẫn chăm sóc tôi."
Mọi chư phật và mọi sư tổ đều
thấy không nắm giữ chút nào. Nắm giữ, không nắm giữ. Om!
- Suối thiêng chảy mãi, chảy
mãi!
Bạn không lo nghĩ. Nắm giữ,
không nắm giữ, dù bạn có bất kì của cải gì hay không có của cải, dù bạn hiện hữu
hay bạn không hiện hữu, suối thiêng cứ liên tục chảy mãi. Bạn là một phần của
nó, hay bạn là cái toàn thể của nó - điều đó tất cả tuỳ thuộc vào bạn: vẫn còn
là một phần hay trở thành cái toàn thể.
Tôi đã nhắc tới Kabir. Đầu tiên
ông ấy chỉ là một giọt sương biến mất vào trong đại dương, nhưng đến khoảnh khắc
cuối cùng của đời mình ông ấy đã nhận ra, từ phía bên kia, rằng đại dương đã biến
mất trong giọt sương. Chân lí trở thành đầy đủ.
Daio đã viết:
Mây mỏng,
sông vô tận.
Cửa vũ trụ xuất hiện
không lừa dối.
Hỏi anh bạn,
Anh ta chưa biết nó tồn tại.
Anh ta đi tìm vô ích
trong cái lạnh của sương và sóng
trong hàng trăm thành phố.
Có những người đang đi tìm trên
núi non, trong thành phố, trong rừng, và họ không biết rằng nó là tâm thức
riêng của họ mà họ đi tìm. Họ không thể tìm thấy nó ở bất kì đâu - mãi cho tới
khi họ ngã, mệt mỏi vì tìm kiếm, như Phật Gautam ngã xuống một đêm. Đêm đó là
đêm trăng tròn và ông ấy bỏ chính ham muốn tìm kiếm; ông ấy mệt mỏi và phát
chán. Chính đêm đó ông ấy đã trở nên chứng ngộ.
Khi bạn từ bỏ, vũ trụ đưa bạn
vào trong hàng triệu cánh tay của nó. Buông bỏ là cách duy nhất để tìm ra bản
thân bạn, và tìm ra bản thân bạn là tan biến vào trong điều tối thượng.
Câu hỏi 1
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Về sau tôi đã cảm thấy nhận biết rằng chúng
tôi chỉ là chân không lớn, trống rỗng, bước đi quanh với cái mẽ ngoài về nhân
cách mà làm mọi thứ và nghĩ các ý nghĩ. Nhưng Bukko nói về “cách tiếp cận tới
cái ta." Cái ta có là cái gì khác hơn cảm giác về trống rỗng không? Các
câu hỏi có phải chỉ là phương tiện để khám phá không có cái ta không?
Vâng, Maneesha. Mọi cuộc truy hỏi
lúc ban đầu đều là để tìm ra cái ngã. Nhưng khi bạn tìm thấy nó, nó không phải
là cái ngã. Khi bạn tìm thấy nó, nó là vô ngã. Nhưng nói với ai đó, "Đi
tìm cái vô ngã," người đó sẽ nói, "Anh điên à? Tôi đã bị phân vân và
trong rắc rối và tôi phải đi tìm vô ngã, vô trí, trống rỗng sao? Tôi đã bị rắc
rối rồi và anh lại khuyến khích tôi đi vào trong nước rắc rối hơn. Sao tôi phải
đi tìm vô ngã?"
Do đó chư phật nói với bạn,
"Đi tìm cái ngã." Vì họ biết bạn sẽ tìm thấy vô ngã, cho nên không có
vấn đề gì. Họ nói, "Đi và tìm bên trong và ông sẽ thấy mọi thứ."
Nhưng bạn sẽ chỉ thấy cái không thuần khiết.
Nhưng điều đó không thể được
nói ra. Điều đó có thể được nói chỉ cho những người dày dạn, cho những người
đang trên đường và có khả năng lắng nghe và hiểu rằng việc tìm kiếm tối thượng
chỉ có thế là việc tan biến vào trong toàn thể vũ trụ, cũng giống như con sóng
biến mất trong đại dương, hay dòng suối chảy nhanh - theo Bukko - vội vàng, đạt
tới đại dương chỉ để biến mất.
Tâm trí mọi người được hướng tới
việc đạt tới cái gì đó. Nếu bạn nói với họ, "Tìm Thượng đế," điều đó
là hiểu được, vì tìm ra Thượng đế sẽ là niềm vui lớn, và ngài sẽ cho bạn mọi thứ
bạn bao giờ cũng ham muốn. Ngài sẽ cho bạn chỗ đúng để sống trong cõi trời,
cung điện đẹp, nơi các dòng sông đầy rượu, và nơi các thanh nữ không bao giờ
già... ít nhất mãi cho tới nay người ta chưa bao giờ nghe nói rằng họ đã trở
nên già - họ vẫn cứ ở độ tuổi mười sáu, bị cố định lại, trong nhiều thế kỉ.
Hiểu biết riêng của tôi là ở chỗ
họ không phải là đàn bà thực mà bằng nhựa, được bơm không khí vào. Họ không vã
mồ hôi - đó là ý nghĩa để hiểu. Kinh sách viết rõ ràng rằng họ không vã mồ hôi.
Chỉ đồ nhựa mới không vã mồ hôi, và chỉ đồ nhựa mới không bao giờ già. Và nó rất
tốt và vận chuyển được. Chỉ cần xì hơi ra, cuộn người đàn bà lại, cho cô ấy vào
trong va li, và bất kì chỗ nào bạn đi, cứ đi. Bạn thậm chí có thể có hai hay ba
người đàn bà trong một va li.
Tôi đã nghe... Hai nhà khoa học
định đi thám hiểm Siberia. Họ đã ở trong bưu điện của làng cuối cùng, và họ thu
thập mọi thứ mà họ sẽ cần trong cái lạnh, trong tuyết vĩnh hằng. Và họ sẽ sống ở
đó trong gần hết năm, cho nên họ thu thập mọi thứ mà họ sẽ cần.
Người chủ tiệm nói, "Này,
tôi đã từng ở đây bán các thứ cho các nhà khoa học, nhà thám hiểm, và tôi bao
giờ cũng gợi ý cho họ... ban đầu họ cảm thấy choáng, nhưng thế rồi chung cuộc họ
đồng ý với tôi." Hai nhà khoa học đó nói, "Ông ngụ ý điều gì?"
Ông ấy nói, "Các ông đem một
người đàn bà nhựa theo cùng các ông đi - tôi có các mô hình rất đẹp."
Họ nói, "Vô nghĩa làm sao!
Đàn bà nhựa hả? Chúng tôi sẽ làm gì với đàn bà nhựa?"
Ông chủ tiệm già nói, "Các
ông sẽ nhớ... đừng nhận cơ may, cứ ở phía an toàn hơn. Và nó cũng không chiếm mấy
không gian trong va li các ông đâu." Và ông ta mang ra một người đàn bà gập
lại được, bơm không khí vào trong nó - và nó thực sự là mô hình đẹp, một Sophia
Loren. Họ cả hai cùng nghĩ, "Nó trông có vẻ hơi kì quái, nhưng có hại
gì?" Nhưng một người nói, "Không, tôi không muốn ngu xuẩn thế. Mang
người đàn bà nhựa đi... và tôi là người đoạt giải thưởng Nobel lớn!"
Người kia nói, "Anh cứ là
người đoạt giải thưởng Nobel đi, nhưng nhớ cho, nó là người đàn bà của tôi. Tôi
mua nó, và nếu tôi mà thấy anh nghịch vớ vẩn cô ấy, anh biết tính nóng của tôi
rồi - thế thì tôi sẽ không nhớ liệu anh là bạn tôi hay không. Súng của tôi bao
giờ cũng nạp đạn."
Người bạn nói, "Anh nóng
tính không cần thiết, cứ để thời gian tới đi. Chúng ta đi - anh để người đàn bà
vào va li của anh."
Người có người đàn bà này tận
hưởng người đàn bà đó nhiều lắm, và anh bạn kia quên hết cả giải thưởng Nobel;
anh ta cảm thấy rất cô đơn. Một hôm khi anh bạn đi ra ngoài, anh ta bơm người
đàn bà này lên... Khi anh chàng kia về nhà thấy người đàn bà bay ra ngoài cửa sổ.
Anh ta vào bên trong và anh ta nói, "Chuyện gì đã xảy ra? Sao người đàn bà
đã bay ra ngoài cửa sổ?"
Anh ta nói, "Tôi quên mất,
và tôi cắn vú cô ấy mạnh quá; không khí rỉ ra và người đàn bà đơn giản nhảy
qua!" Đúng theo lời mình, người kia đơn giản bắn chết anh bạn ngay lập tức.
Sau một năm khi anh ta quay lại
làng để thu thập các thứ lần nữa, ông già nói, "Mọi sự thế nào với người
đàn bà?"
Anh ta nói, "Đó là câu
chuyện rất buồn. Ông sẽ phải cung cấp cho tôi người đàn bà khác - nhưng người
đàn bà đó là mô hình rất hiếm hoi."
Ông chủ tiệm hỏi, "Thế cái
gì xảy ra cho bạn anh?"
Anh ta nói, "Tôi đã bảo
anh ta từ ngay lúc bắt đầu, `Đừng nghịch vớ vẩn người đàn bà của tôi!' Mà cái
thẳng ngốc đó lại cắn vú cô ấy sâu tới mức cô ấy bay ra ngoài cửa sổ. Và cô ấy
bay ra đúng lúc tôi quay về, cho nên tôi đã bắn chết người đó rồi. Bây giờ ông
có thể cho tôi người đàn bà khác và chúng tôi sẽ sống trong an bình. Và tôi đã
khám phá ra một chân lí lớn: nó là tốt hơn đàn bà thực, vì không có phiền nhiễu,
không cằn nhằn. và bất kì khi nào ông muốn gập nó lại ông đều có thể làm; nó
thuận tiện thế. Nó không bao giờ nói, `Em bị đau đầu.' Nó bao giờ cũng sẵn
có..."
Cảm giác của tôi là ở chỗ nếu
có Thượng đế và có thiên đường, thế thì những thánh nhân đó phải đã chơi với
đàn bà nhựa trong hàng thế kỉ. Đàn bà thực bao giờ cũng không được phép lên cõi
trời. Không tôn giáo nào cho phép đàn bà lên cõi trời, cho nên một cách tự
nhiên đó là phương án duy nhất, đàn bà nhựa. Và các thánh nhân đáng thương, họ
không thể đảm đương được đàn bà thực; họ không thể xoay xở được ở đây - làm sao
họ có thể xoay xở được ở đó?
Họ đã trốn khỏi thế giới - thực
ra họ đã trốn khỏi người đàn bà. ‘Thế giới’ chỉ là cái tên. Khi họ nói ai đó đã
từ bỏ thế giới, họ ngụ ý người đó đã từ bỏ người đàn bàn. Thế giới sao? Bạn
đang đi đâu? Bất kì chỗ nào bạn đi nó đều là thế giới cả; không ai có thể từ bỏ
được thế giới.
Nhưng mọi người gọi điều đó là
‘từ bỏ thế giới' để che giấu sự kiện rằng nó đơn giản là từ bỏ người đàn bà. Và
không có từ bỏ người đàn bà bạn không thể là thánh nhân được. Chính tấn thảm kịch
là bạn từ bỏ người đàn bà thực, và trong thiên đường bạn thu lấy người đàn bà
nhựa cùng cái bơm.
Tôi không tin rằng bạn phải
nghĩ về bất kì thành tựu tích cực nào qua thiền. Bạn sẽ chẳng có được Thượng đế
nào đâu, vì bạn sẽ làm gì với Thượng đế? Cả bạn và ngài đều sẽ cảm thấy rất vụng
về. Sau khi nói, "Xin chào!" bạn sẽ nói gì với Thượng đế? Mọi khổ của
thế giới mà ngài đã tạo ra... Đây là loại thế giới tồi tệ nhất mà bất kì ai
cũng có thể đã tạo ra.
Tôi có một ông thợ may già người
Mô ha mét giáo. Tôi thường đi tới các thành phố khác nhau, đọc bài giảng ở các
đại học khác nhau. Tôi bảo ông già này - ông ấy là một ông lão rất tốt bụng -
tôi bảo ông ấy, "Tôi sắp đi trong sáu ngày, cho nên ông phải chuẩn bị quần
áo cho tôi; ưu tiên cho quần áo của tôi, để mọi thứ khác ra."
Ông ấy nói, "Này. Ông có
biết rằng Thượng đế đã tạo ra thế giới trong sáu ngày không?"
Tôi nói, "Điều đó thì liên
quan gì tới quần áo của tôi?"
Ông ấy nói, "Có cái gì đó
liên quan với nó đấy. Nhìn vào thế giới đi - nó đang trong đống lộn xộn! Nếu
ông muốn quần áo của ông được làm trong sáu ngày, thế thì đừng phàn nàn - chúng
sẽ là đống lộn xộn."
Bạn định nói gì với Thượng đế?
Có lẽ bạn chưa bao giờ nghĩ về điều đó, rằng đó sẽ là việc đương đầu rất vụng về.
Và bạn định làm gì với thiên đường của bạn? Đó là câu hỏi của vĩnh hằng; mãi
mãi và mãi mãi vẫn cùng đàn bà nhựa, và cùng rượu thiêng bẩn trong các con
sông. Và tôi biết hoàn toàn rõ rằng người Ấn Độ phải đã đạt tới đó, và họ sẽ
làm đủ mọi loại những điều xấu xa - rượu thiêng đó chẳng dùng được gì.
Cho nên xin bạn, lắng đọng vào
vô ngã đi.
Đủ nghiêm chỉnh rồi. Đây không
phải là chỗ nghiêm chỉnh, đây là ngôi đền của tiếng cười.
Phi công xuất sắc, Đại uý
Cliffski, và phi công phụ trung thành của anh ta, Đại uý Kurtski, mượn một chiếc
máy bay nhỏ từ đường băng chính của sân bay Bombay để làm một chuyến đi chơi
lén.
Họ bay quanh và có nhiều thời
gian, và mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, thì đột nhiên Kurtski nhớ ra anh ta đã có
hẹn nóng với Gertie, cô nữ tiếp viên của hãng Hàng không Polack.
"Nàyy, Cliffski,"
Kurtski kêu lên, to hơn cả tiếng ầm ầm của động cơ, "Đến lúc tiếp đất đây.
Tôi mắc tiểu và tôi có cuộc hẹn hò."
"Uỷ quyền," Cliffski
kêu to, đưa máy bay chúi xuống đất.
Kurtski chộp lấy cần điều khiển
trong khi Cliffski điên cuồng nhấn bàn đạp chân, và hô to số hiện trong mọi thiết
bị.
Cuối cùng họ làm cho máy bay đậu
trên đất, nhưng phải tạo ra tiếng rít chói tai để dừng lại.
"Úi chao!" Cliffski
la lên, vừa lau trán. "Đó là đường băng ngắn."
"Đúng," Kurtski thở hổn
hển, ngồi sập chỗ, "nhưng nó có vẻ rộng làm sao!"
Bà Benzini, bà má cơ đốc giáo
người Italy to lớn, dồn gia đình lớn của mình vào rạp chiếu phim, và giải thích
cho người bán vé ai trong họ được cho vào với nửa giá.
"Có-a hai cháu," bà
Benzini chỉ, "dưới năm tuổi. Có-a hai cháu dưới bẩy tuổi. Có-a hai cháu dưới
tám tuổi, và hai cháu sinh đôi lớn hơn sẽ mười tuổi trong tuần tới."
"Má ơi!" người bán vé
kêu lên. "Bà và ông Benzini có-a các cháu sinh đôi mọi lúc sao?"
"Không phải mọi lúc
đâu," bà Benzini đỏ mặt. "Nhiều và nhiều lần chúng tôi không-a có-a đứa
con nào cả."
Olga Kowalski vào thang máy
trên tầng bốn mươi hai của Polack Salami Emporium.
Chính thao tác viên, Mad
Melvin, là người lập dị mới khỏi, vào ngày làm việc đầu tiên.
Đột nhiên Melvin, cười khúc
khích như điên, gạt công tắc và thả thang máy rơi trong không gian với tốc độ
chóng mặt. Thế rồi anh ta gạt phanh và đưa thang máy dừng đột ngột, kêu ken
két.
Thấy Olga đứng đó trong thang
máy với mắt lác đi, Melvin hỏi, "Tôi có dừng lại quá nhanh không?"
"Ồ không, Melvin,"
Olga đáp, vừa loạng choạng. "Tôi bao giờ cũng mặc xi lip thấp quanh mắt cá
chân."
Bây giờ, Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng... nhắm mắt lại...
Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn
bị đông cứng.
Không chuyển động, để cho mọi
năng lượng của bạn có thể thu thập vào bên trong.
Nhìn vào trong!
Sâu hơn, và sâu hơn...
Bạn đi càng sâu, bạn sẽ càng cảm
thấy
cái gì cần là nhận biết, cái gì
là phật.
Không quay lại mà không đạt tới
chính cội nguồn của cuộc sống của bạn. Làm quen với lãnh thổ này, với không
gian này.
Nhớ im lặng này, an bình này,
phúc lạc này, hai mươi bốn giờ, cũng hệt như một dòng chảy ngầm. Chẳng mấy chốc
nó sẽ trở thành chính việc thở của bạn, chính nhịp tim đập của bạn.
Thế thì không có khác biệt gì
giữa bạn và phật. Bạn đã đạt tới ý nghĩa tối thượng của sự tồn tại và bạn đã chạm
tới cái vĩnh hằng, tính bất tử của bản thể bạn.
Để làm cho nó rõ ràng,
Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi... chỉ để thân thể ở
đó, tâm trí ở đó, và bạn không là cả hai. Bạn là người quan sát. Quan sát thân
thể, quan sát tâm trí, và nhớ: bạn đơn giản là người quan sát.
Thân thể tới và đi, tâm trí
thay đổi mọi khoảnh khắc, duy nhất người quan sát còn lại vĩnh hằng.
Người quan sát này là mặt
nguyên thuỷ của bạn.
Để kinh nghiệm này chìm sâu vào
trong mọi thớ thịt của con người bạn. Nó sẽ biến đổi mọi hoạt động của bạn. Nó
sẽ toả ra trong hành động của bạn, trong cử chỉ của bạn; nó sẽ toả ra từ mắt bạn,
từ lời bạn, từ im lặng của bạn.
Khoảnh khắc này bạn ở chính đất
phật.
Khoảnh khắc này bạn là đương đại
của tất cả những người đã biết.
Biết ơn đi.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại,
nhưng không quay lại như bạn đã
đi vào.
Đem cái gì đó mới đi cùng bạn;
đem phật đi cùng bạn.
Ngồi im lặng trong vài khoảnh
khắc,
chỉ thu lại và ghi nhớ
nơi bạn đã từng ở, với không
gian nào.
Điều này phải trở thành kinh
nghiệm hàng ngày của bạn.
Nó phải xuyên thấu cả cuộc đời
bạn suốt cả ngày.
Được chứ, Maneesha?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội cuộc tụ tập của chư
phật chứ?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
..............................
0 Đánh giá