Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Vân Môn nói: Bổn phận của ta buộc ta phải cố
gắng điều không thể được. Ngay cả trong việc nói cho ông để nhìn thẳng vào
trong bản thân ông và không quan tâm tới các thứ khác, ta đã chôn vùi điều thực
dưới việc lắm lời. Nếu ông tiến hành từ đó và lên đường trong cuộc truy tìm lời
và câu, gõ đầu ông với các nghĩa logic, làm ra cả nghìn khả năng và mười nghìn
phân biệt tinh vi, và tạo ra vô hạn câu hỏi và tranh cãi, mọi điều ông sẽ thu
được do đó là cái lưỡi liến thoắng, trong khi đồng thời ông sẽ ngày càng xa hơn
khỏi đạo, không ngừng việc lang thang của ông... Đi theo các ý định và thói đỏng
đảnh của tâm trí ông là bị tách rời khỏi cái ta của ông xa như đất với trời.
Nhưng nếu ông đã thực sự tìm thấy cái ta thực của ông, thế thì ông có thể đi
qua lửa mà không bị thiêu cháy, nói cả ngày mà không thực sự động môi và răng,
và không thực sự thốt ra một lời nào, mặc quần áo và ăn bữa ăn mọi ngày mà
không thực sự chạm tới một gạt gạo hay một sợi lụa. Ngay cả việc nói này là
trang trí trên cửa nhà ông. Điều quan trọng là việc nhận ra theo kinh nghiệm của
ông về trạng thái này..
Maneesha, trước khi tôi thảo luận
về Thiền sư vĩ đại này, Avirbhava đã mang tới vài thần cổ đại để được trưng bày
trong Bảo tàng các thần của cô ấy. Trợ thủ của cô ấy, Anando, cũng đã mang tới
vài thần nhỏ. Trước khi tôi bảo họ trưng bày cho các bạn điều họ đã mang tới...
Nghiên cứu về chủ đề chuột như
đối thể của tôn thờ... Chuột là thần rất cổ đại, những dầu vậy phổ biến, không
chết. Nghiên cứu này đã được thực hiện bởi một người thích hợp, Sardar
Gurudayal Singh.
"Chuột là kẻ đánh xe ngựa
của thần voi, Ganesh. Theo huyền thoại nó được tôn thờ trên khắp Ấn Độ, và đặc
biệt ở Maharashtra.
Chuột được nhắc tới là kẻ tiêu
thụ nhiều ngũ cốc hơn tất cả mọi người của Ấn Độ. Chúng là một trong những
nguyên nhân của nghèo của Ấn Độ, và tỉ lệ tăng trưởng của chúng lớn hơn nhiều
so với tỉ lệ của dân Ấn Độ.
Trong thời cầm quyền của Indira
Gandhi đã có gợi ý được đưa tới nghị viện về cách giải quyết vấn đề này. Ngay lập
tức, lãnh đạo đối lập từ đảng của Morarji Desai biện minh rằng đánh bả chuột là
không được xét tới vì điều đó sẽ làm tổn thương tình cảm tôn giáo của người
Maharashtra. Giải pháp duy nhất cho đe doạ này của việc chuột phá hoại kho ngũ
cốc mà được xét tới là làm cho chuột nhận biết về kiểm soát sinh đẻ. Nhưng làm
sao chuyển thông điệp này cho chuột được? Phe đối lập nói rằng họ đã làm bổn phận
của họ bằng việc gợi ý giải pháp lớn lao này; việc thực thi kiểm soát sinh đẻ của
chuột sẽ là chuyện của đảng cầm quyền. Đó là kết thúc của cuộc tranh cãi."
Từ thời đó đích thân Morarji
Desai đã là thủ tướng và vấn đề này lại được nêu lên. Giờ ông ấy ở vào tình thế
khó khăn. Là người theo Gandhi ông ấy chống lại kiểm soát sinh đẻ. Thay vì kiểm
soát sinh đẻ, vô dục là giải pháp. Ngay chỗ đầu tiên ông ấy phải đã xem xét rằng
việc dạy cho chuột về kiểm soát sinh đẻ là chống lại triết lí của Gandhi. Chúng
phải được dạy cách vô dục.
Thứ hai, khi ông ấy ở phía đối
lập đích thân ông ấy đã đề nghị rằng kiểm soát sinh đẻ là giải pháp duy nhất.
Chúng không thể bị giết, cho dù vì chúng toàn thể Ấn Độ phải chịu nghèo nàn. Vì
ông ấy đã ở trong đảng cầm quyền, là thủ tướng, ông ấy không thể đi ngược lại lời
của ông ấy. Ông ấy ở vào tình thế khó khăn. Và đến lúc này chuột đã tăng trưởng
lớn hơn nhiều và đông đảo dân cư hơn nhiều so với thời của Indira.
Ngay bây giờ chúng đang ăn ba lần
nhiều hơn dân số Ấn Độ. Chẳng mấy chốc chúng sẽ làm cho toàn thể dân số chết
đói, nhưng những kẻ hèn nhát chính trị sẽ không lấy bước đi nào. Morarji gạt nó
sang bên vào trong tủ hồ sơ, nói rằng việc nghiên cứu phải được thực hiện về
cách đưa kiểm soát sinh đẻ vào chuột. Đây là cách thức của chính khách tinh
ranh - bao giờ cũng tạo ra uỷ ban nghiên cứu làm những việc lớn lao trong hai,
ba năm; thế rồi đem báo cáo của họ và hồ sơ đi đâu mất. Đế lúc đó có lẽ phần lớn
thủ tướng đã đi rồi, và thủ tướng mới không có nghĩa vụ gì để bị bận tâm với bất
kì báo cáo nào mà đã được yêu cầu bởi thủ tướng trước.
Điều kì lạ là mọi người có thể
nhìn con người đang chết, nhưng họ không thể làm tổn thương tình cảm ngu xuẩn của
họ, điều họ gọi là tình cảm tôn giáo. Toàn thể ý tưởng này ngu xuẩn thế!
Thần voi Ganesh là một huyền
thoại. Câu chuyện này là ở chỗ vợ của Shiva đang tắm. Dường như là cô ấy phải
đã tắm lần đầu tiên trong đời mình, vì nhiều bẩn và ghét rơi ra từ thân thể cô ấy.
Trong nhà tắm cô ấy trở nên vui đùa, và làm bức tượng từ bẩn và ghét đó. Và vì
cô ấy là nữ thần, cô ấy có khả năng thổi cuộc sống vào trong tượng. Đó là cách
Ganesh được sinh ra.
Và cô ấy nói với Ganesh,
"Ta đang tắm, cho nên con ngồi xuống bên ngoài bậc cửa. Bố con ra ngoài, đừng
cho phép bất kì ai vào." Nhưng nó chẳng có ý tưởng gì về người bố... Ai là
bố? Thực ra chẳng ai có ý tưởng nào về bố là ai. Điều đó không chỉ với Ganesh;
mọi người đơn giản tin, và thường niềm tin của họ không phải là hoàn cảnh.
Shiva tới, và Shiva là một thần
rất giận dữ... Ganesh dừng ông ấy lại, nói, "Mẹ tôi đang tắm."
Shiva nói, "Mẹ mày à? Tao
đã đi rồi. Làm sao mày được sinh ra?" Trong cơn cuồng nộ ông ta chặt đầu của
Ganesh, và ném cái đầu vào thung lũng - họ sống trên Himalayas. Ông ta vào nhà
và hỏi vợ, "Có chuyện gì vậy? Ai là đứa ngồi bên ngoài. Ta đã chặt đầu nó
và ném cái đầu xuống thung lũng."
Vợ ông ta rất giận. Bà ấy kể
toàn thể câu chuyện về cách bà ấy đã làm ra nó. Ông ta nói, "Trời, ta đã
giết chết con riêng của ta!"
Ông ta đi tìm, nhưng làm sao
tìm ra cái đầu đã đi đâu? Ông ta chỉ thấy một con voi nhỏ, cho nên ông ta chặt
đầu voi và đặt nó lên đỉnh xác đứa bé. Là Thượng đế tối cao, ông ta xoay xở gắn
chúng lại với nhau một cách hoàn hảo. Nhưng vì đứa trẻ thì nhỏ mà cái đầu thì
quá nặng, đứa trẻ cần một loại ngựa hay xe cộ nào đó để mang nó, nó không thể
bước được với tất cả trọng lượng đó. Và những ý tưởng ngu xuẩn này đã thuyết phục
hàng triệu người.
Thế là Shiva nhìn quanh và thấy
một con chuột, và Ganesh cưỡi lên con chuột này. Anh chàng đáng thương thế, con
chuột mang tải trọng thế... Và nó được yêu và được tôn thờ khắp Ấn Độ, đặc biệt
nhất là ở Maharashtra. Morarji Desai nên tư vấn Shiva về cách ông ấy xoay xở để
dạy cho chuột mang Ganesh.
Cho nên không ai có thể nói rằng
nó là chuyện đơn giản, "cứ giết những con chuột đó đi." Bất kì người
nào nói điều đó có thể nhất là sẽ bị giết. Đặc biệt không chính khách nào sẽ nhận
mạo hiểm đó, vì thế thì ai sẽ bỏ phiếu cho ông ta? Chống lại chuột, không chính
khách nào có thể thắng. Và chuột đã từng làm nhiều hại tới mức chỉ mười năm nữa
và nó sẽ kết thúc mọi thứ và để đất nước này thành nghĩa địa. Nhưng dầu vậy các
chính khách sẽ không lấy bước đi nào.
Nói thêm về chuột: "Chuột
đã được dùng như biểu tượng về vũ trụ. Đầu, cổ, và thân biểu thị cho bình diện
trên của atma, điều có nghĩa là cái ta; buddhi, điều có nghĩa là thông minh; và
con người cao hơn, nhận biết, tâm thức. Từng chân chuột biểu thị cho một bình
diện khác: con người thấp hơn, tâm trí thấp hơn, tâm trí tinh tuý, tâm trí ê
te, và các khía cạnh vật lí khác."
Những kẻ ngốc này, kẻ liên tục
làm ra các biểu dụ và biểu tượng, nên bị tống vào tù và bị trừng phạt, nhưng họ
được tôn thờ và kính trọng như các học giả lớn.
"Giải thích Dakotan về tại
sao mặt trăng khuyết là ở chỗ nó bị nhiều chuột ăn. Theo niềm tin Đức, linh hồn
đảm đương hình dạng của chuột hay chuột nhà, và trong hình dạng này có thể tới
từ mồm người ngủ." Cho nên cảnh giác vào! Đừng bao giờ cho phép mồm bạn mở
trong khi ngủ. Chuột có thể trốn mất.
Tôi đã nghe một câu chuyện rằng
Nancy Reagan gọi điện cho bác sĩ của bà ấy, "Tới nhanh vào! Một con chuột
đã chui vào trong mồm của Ronald đang ngáy!"
Bác sĩ nói, "Tôi tới đây,
nhưng phải mất vài phút. Trong khi đó bà làm hộ một việc, để mảnh pho mát nhỏ
che mồm ông ấy lại. Có lẽ con chuột có thể quay ra."
Khi bác sĩ tới sau mười phút,
ông ta không thể tin được mắt mình. Nancy đang vung vẩy con mèo trên mặt
Ronald. Ông ta nói, "Trời, theo cách này chuột thậm chí sẽ đi sâu hơn! Tôi
bảo bà để mảnh pho mát thôi!"
Bà ấy nói, "Tôi đã để rồi,
nhưng chuột kéo miếng pho mát đó vào! Giờ tôi đang giữ con mèo để kéo con chuột
ra và cả pho mát ra nữa. Giờ ông đã tới, tôi có thể buông được, ông làm công việc
này đi!"
Nhưng đây thực sự là niềm tin
tôn giáo ở Đức.
Hiển nhiên linh hồn phải đi vào
từ đâu đó và phải đi ra từ đâu đó; một số cửa được cần tới, và mồm dường như là
chỗ đúng cho nó. Nếu bạn ngủ cùng ai đó khác, thế thì điều đó thậm chí còn nguy
hiểm hơn - chuột của ai đó khác có thể đi vào mồm bạn. Bao giờ cũng giữ cho mồm
bạn khép lại, để an toàn và an ninh. Không cho phép cái bên trong đi ra, không
cho phép cái bên ngoài đi vào!
"Tên của chuột là kiêng kị
ở một số nơi của châu Âu. Ở Bohemia không được giết chuột trắng, nó nên được lấy
ra khỏi bẫy và cho ăn. Bằng không vận may sẽ rời khỏi nhà và chuột khác sẽ tăng
lên theo số lượng. Đôi khi thần chú được dùng để làm giảm số chuột.
Ở chỗ khác bốn cặp chuột được
cho lấy nhau và thả trôi giạt - với ý tưởng rằng điều này sẽ làm cho chuột khác
bỏ đi."
Khi chúng thấy rằng các con
khác đang đi trong tuần trăng mật... cũng lên thuyền riêng của bạn và đi tuần
trăng mật nữa. Tại sao bạn phí cuộc đời bạn một cách không cần thiết trong các
lỗ tối đó, khi những kẻ khác đang tận hưởng không khí tươi tắn trên sông? Ý tưởng
này dường như là tốt. "Chuột là điềm gở báo chết ở Áo. Ở các chỗ khác
chúng là điềm lành.
Ở Zoroastrianism chuột là con vật
quỉ quái, và giết một con chuột là tương đương với công đức giết bốn sư tử."
Cho nên đừng lo - nếu bạn là
chuột, bạn tương đương với bốn sư tử. Nếu vợ bạn gọi bạn là chuột, cô ấy đang
nói, "Anh tương đương với bốn sư tử."
"Trong dân ca Do Thái, ăn
bất kì cái gì bị chuột gặm đều gây ra mất trí nhớ. Vậy mèo, con vật ăn chuột,
không nhớ tới chủ của chúng."
Chuột phá huỷ hệ thống kí ức;
đó là lí do tại sao mèo liên tục quên ai là chủ của chúng. Chó không bao giờ ăn
chuột cho nên chúng bao giờ cũng nhớ tới chủ của chúng.
Và đồng thời Anando cũng đóng
góp cái gì đó cho bảo tàng các thần của Avirbhava, khỉ.
Khỉ cũng là vấn đề ở Ấn Độ. Bạn
không thể bắn khỉ được - khỉ có thể bắn bạn, không có luật pháp nào chống lại
điều đó.
Ở thủ phủ Bắc Ấn Độ, Lucknow,
có một ngôi đền rất đẹp của thần khỉ Hanuman. Được bao quanh bởi cây lớn, nó là
ngôi đền rất cổ đại, và hàng trăm khỉ sống trên những cây đó. Mọi người tới với
thức ăn, hoa, kẹo, và những con khỉ đó... tất nhiên Hanuman chỉ là khỉ đá,
nhưng khỉ thực có khắp xung quanh và chúng phát triển, trở nên mạnh hơn.
Cái gì đó đột nhiên đã xảy ra
vào năm 1955. Không ai biết nguyên nhân thực tại, nhưng lũ khỉ trở nên bạo hành
khi thấy bất kì loại đồng phục nào. Cho nên cảnh sát, bưu tá, quân lính,
sannyasin... không ai trong số họ có thể đi qua phố đó. Những con khỉ kia sẽ nhảy
lên họ và đánh họ dữ dội, xé quần áo họ và họ sẽ phải chạy trần trụi, máu rỉ
ra, dọc phố chính ở Lucknow. Và hội chúng của Lucknow không thể quyết định làm
cái gì được.
Cái gì đó kì lạ là cả khỉ và
chó đều chống lại đồng phục - cả hai dường như rất cách mạng. Những người mặc đồng
phục là người rất chính thống, tất cả chỉ bắt chước lẫn nhau. Chó lập tức sủa
khi chúng thấy bưu tá hay cảnh sát hay sannyasin; bất kì ai mặc đồng phục đều
khiêu khích chó và khỉ để tranh đấu chống lại chủ nghĩa truyền thống này.
Thường thì khỉ chỉ làm điệu bộ
mặt và doạ từ trên cây. Nhưng ở Lucknow - có lẽ ai đó đã làm tổn thương chúng,
không ai biết nguyên nhân - trong mười lăm ngày chúng làm hỗn độn tới mức cả chợ
phải bị đóng cửa. Và chính phủ không thể quyết định được việc bắn những con khỉ
đó, vì nếu chúng bị bắn thì trái tim tôn giáo của toàn thể dân chúng Hindu sẽ bị
tổn thương. Nhưng từ khi không ai bước trên con đường đó nữa, lũ khỉ đó trở về
cảm nhận của chúng - vì giờ thức ăn không còn sẵn có. Cho nên cuối cùng chúng
quyết định không làm hại người nữa. Chúng có thể thấy ra vấn đề - nếu không ai
đi qua trên đường, không ai tới đền, chúng không có được thức ăn và hoa nào. Bằng
không chúng là khỉ được ân huệ, rất giầu.
Thấy tình huống này, sau mười
lăm ngày chúng phải đầu hàng. Dần dần, dần dần mọi người bắt đầu mở lại cửa hiệu,
đi lại trên phố, ban đầu thì thận trọng. Và chính phủ đã báo động cho mọi người
rằng không ai được bắn khỉ. Thay vì gọi quân đội tới để bắn khỉ, họ ra lệnh cho
mọi người, "Nếu ông bắn khỉ ông sẽ bị coi là tội phạm, và ông sẽ bị đối xử
hệt như ông đã bắn người. Không phân biệt nào sẽ được làm!"
Những chính khách nghèo này
đang cai trị khắp thế giới, và họ bị cai quản bởi đủ mọi loại mê tín và ngu xuẩn.
"Zoolatry, hay việc tôn thờ
con vật, là không thông thường ở phương Đông. Khỉ nằm trong số những con vật được
tôn thờ, như hổ và rắn, do sợ.
Người ta nói rằng khỉ là biểu
tượng của tâm trí thấp hơn, cái bắt chước hay phản ánh cái cao hơn, hay đại diện
cho tâm trí tự động. Thần khỉ, Hanuman, con của Vayu, thần gió, được tôn thờ
ngày nay ở Ấn Độ. Ông ấy là biểu tượng của trí tuệ tới từ tâm trí cao hơn,
Vayu.
Và trong các làng chính thống ở
Ấn Độ khỉ bao giờ cũng tự do với việc gây hại và có phép thần. Ảnh hưởng phép
thần của nó được viện tới chống lại lốc xoáy, và nó cũng được viện tới để ngăn
chặn sự vô sinh. Xương của khỉ được coi là làm ô nhiễm đất. Nhắc tới khỉ đem tới
thiếu ăn cho phần còn lại của ngày, nhưng nó được coi là may mắn để giữ cho người
ta trong ổn định.
Điều được nghiêm chỉnh tin ở
châu Phi và Nam Mĩ là khỉ có thể nói được, nhưng không nói vì sợ bị làm cho phải
làm việc."
Điều đó là thực sự tốt... nếu
chúng nói có mọi nguy hiểm con người sẽ buộc chúng phải làm việc. Tốt hơn cả là
giữ yên tĩnh.
Tôi đã nghe nói về một đứa trẻ
nhỏ không nói. Nó được đem tới nhà tâm lí này, tới nhà tâm thần kia, tới nhà
phân tâm... không ai có thể làm cho nó thốt ra một lời. Nó có thể nghe tốt hoàn
hảo; nó được khám, tai nó hoàn hảo. Nhưng nó sẽ không biểu lộ cho dù một dấu hiệu
từ mắt hay mặt nó rằng nó đã nghe bất kì cái gì. Nhưng một hôm ở bàn ăn nó nói
với mẹ nó, "Muối đâu rồi?" Người mẹ nói, "Trời, con chưa bao giờ
nói trước đây."
Nó nói, "Không cái gì thiếu
trước đây, tại sao con phải nói? Con nghe mọi nhà phân tâm và nhà tâm thần kia
và mọi điều vô nghĩa họ nói. Nhưng nói nghĩa là đi tới trường, và con ghét trường.
Chính bởi vì muối mà con phải nói bây giờ, mặc cho bản thân con. Nhưng đây chỉ
là giữa con và mẹ, mẹ đừng nói cho ai cả. Con không bao giờ nói lần nữa, cho
nên đằng nào thì không ai sẽ tin mẹ đâu."
Đã không có nhân chứng nữa. Người
mẹ đâm lúng túng. Bà ấy kể cho chồng, nhưng ông chồng nói, "Điều đó là
không thể được, sáu năm im lặng và đột nhiên... Em sẽ phải cho anh bằng chứng.
Làm cho nó nói lại đi."
Nhưng nó không nói, nó đã làm
thành điểm rõ ràng rằng việc nói nghĩa là đi tới trường.
Ý tưởng này ở Nam Mĩ và Nam Phi
- cả hai chỗ xa xôi - là ở chỗ khỉ hiểu ngôn ngữ của bạn, nhưng chúng sẽ không
nói chỉ vì sợ rằng chúng sẽ bị buộc phải làm việc.
"Câu chuyện khác gợi ý rằng
khỉ hình người bắt đàn bà đưa lên cây. Ở nhiều chỗ sự kính trọng với khỉ dựa
trên niềm tin rằng nó là chỗ trú ngụ của linh hồn con người.
Trong những người Hottentots,
người giết khỉ đầu chó phải hiến tế cừu và dê và treo đốt xương cùng quanh cổ
mình, nếu không người đó sẽ phải chịu chứng đau lưng. Ở Trung Quốc khỉ được coi
là may mắn trong đó nó làm cho ốm yếu ra xa, trong khi ở Java việc cúng tiến
cho vua khỉ được tin là để chữa vô sinh." Bây giờ, Avirbhava, đem chuột ra
đi, và Anando, đem khỉ ra.
(Avirbhava đặt một con chuột đồ chơi đen, lớn
dưới chân thầy. Nó bắt đầu múa và tạo ra âm thanh khôi hài. Cô ấy cũng đặt một
con khỉ đồng hồ trên bục, con này đi lang thang quanh chân thầy. Anando đặt con
khỉ cao su nhỏ lên bục.)
Khỉ rất có tính thiền! Tốt, khỉ
nhỏ của bạn đâu?
(Nhiều khỉ nhỏ được đặt lên bục. Trong khi
đó khỉ của Avirbhava đang chạy ra xa và Avirbhava phải nhảy ra bắt nó. Mọi người
cười.)
Cho một tràng vỗ tay nữa.
Bây giờ, cất các thần của bạn
đi. Đề nghị mọi sannyasin khắp thế giới tìm ra mọi con vật đã từng được con người
tôn thờ - để chỉ ra cho mọi người loại quá khứ nào chúng ta đã có. Và vẫn có những
người đang tôn thờ con vật.
Tôn giáo đã bị thu lại thành những
điều vô nghĩa thế. Và cái hại là ở chỗ mọi người trở nên bị dính líu vào trong
những ý tưởng tuyệt đối ngớ ngẩn này và quên khuấy hoàn toàn về bản thân bạn.
Tôn giáo duy nhất là tôn giáo của việc có ý thức. Mọi tôn giáo khác đơn giản là
trò chơi cho trẻ con.
Nhưng chúng ta liên tục sống một
cách vô ý thức, không nhìn điều mọi người đang làm. Họ mở hội khỉ, voi, họ tôn
thờ ngay cả chuột. Đây là trạng thái không xứng đáng của sự việc tới mức nó phải
bị thay đổi hoàn toàn.
Cho nên Bảo tàng các thần của
Avirbhava sẽ có ý nghĩa mênh mông cho các khách thăm - để chỉ cho họ, "Đây
là quá khứ của bạn, đây là tôn giáo của bạn, và đây vẫn là hiện tại của bạn. Bạn
không thể đơn giản nói rằng nó là quá khứ. Và bạn không muốn nhận ra bản thân bạn
qua chuột sao?"
Bảo tàng này sẽ cung cấp cái
nhìn sâu lớn lao vào bất kì người nào tới đây mà không có định kiến nào. Nhưng
nó sẽ mang tới nhiều vụ kiện pháp lí chống lại tôi, mặc dầu chúng ta không làm
hại các thần của họ - chúng sẽ được chăm nom - chúng ta chỉ để chúng trong bảo
tàng, nơi mọi kinh sách của bạn và mọi ý thức hệ của bạn cũng thuộc vào.
Chúng ta muốn việc ngắt quãng
hoàn toàn khỏi quá khứ để cho con người có thể có đôi cánh của mình để bay vào
bầu trời tâm thức, tuyệt đối tự do. Đó là cách mạng của Thiền.
Vân Môn nói: Bổn phận của ta buộc
ta phải cố gắng điều không thể được. Ngay cả trong việc nói cho ông để nhìn thẳng
vào trong bản thân ông và không quan tâm tới các thứ khác, ta đã chôn vùi điều
thực dưới việc lắm lời.
Đây là cách thầy đích thực nói,
thậm chí biết hoàn toàn rõ rằng mình đang làm cái gì đó sai. Việc nói về chân
lí là không đúng, nhưng nó tuyệt đối cần thiết để cho chỉ dẫn nào đó. Lời được
dùng không để cho bản thân chúng, mà để chỉ ra cái vô lời; âm thanh được dùng để
chỉ ra cái vô âm, im lặng. Vân Môn nói:
Ta đã chôn vùi điều thực dưới việc lắm lời.
Ông ấy đang hỏi xin tha thứ của
bạn.
Nếu ông tiến hành từ đó và lên
đường trong cuộc truy tìm lời và câu, gõ đầu ông với các nghĩa logic, làm ra cả
nghìn khả năng và mười nghìn phân biệt tinh vi, và tạo ra vô hạn câu hỏi và
tranh cãi, mọi điều ông sẽ thu được do đó là cái lưỡi liến thoắng, trong khi đồng
thời ông sẽ ngày càng xa hơn khỏi đạo, không ngừng việc lang thang của ông...
Đi theo các ý định và thói đỏng đảnh của tâm trí ông là bị tách rời khỏi cái ta
của ông xa như đất với trời. Nhưng nếu ông đã thực sự tìm thấy cái ta thực của
ông, thế thì ông có thể đi qua lửa mà không bị thiêu cháy, nói cả ngày mà không
thực sự động môi và răng, và không thực sự thốt ra một lời nào, mặc quần áo và
ăn bữa ăn mọi ngày mà không thực sự chạm tới một gạt gạo hay một sợi lụa. Ngay
cả việc nói này là trang trí trên cửa nhà ông. Điều quan trọng là việc nhận ra
theo kinh nghiệm của ông về trạng thái này..
Ông ấy đang nói rằng trong bản
thể bên trong nhất của bạn là cái không biết, cái huyền bí, vị phật, sống. Nó không
thể bị thiêu cháy. Tâm thức của bạn không thể bị thiêu cháy hay phá huỷ bởi bất
kì phương tiện khác nào. Nó là không thể huỷ diệt được. Ông ấy không nói tới
thân thể bạn. Thân thể bạn có thể bị thiêu cháy, bạn không thể đi qua lửa được;
bạn có thể bị nhận chìm trong nước. Ông ấy đang nói tới bản thể bên trong nhất
của bạn - về cái bạn không nhận biết - cái là cội nguồn của cuộc sống của bạn.
Trong thiền bạn phải tìm ra
không gian đó, bầu trời trong trẻo đó, và thế thì biến thái, cách mạng, xảy ra
theo cách riêng của nó. Bạn bắt đầu thay đổi mà không có nỗ lực nào vì sự sáng
tỏ mới, ánh sáng mới, kinh nghiệm mới, quen thuộc mới với bản thân bạn. Toàn thể
sự tồn tại trở thành mới.
Người biết tới bản thân mình
không thể tôn thờ chuột được, người biết tới bản thân mình không thể tôn thờ khỉ
hay voi được, người biết tới bản thân mình không thể tôn thờ chút nào! - vì tôn
thờ là đi ra ngoài. Người đó không thể cầu nguyện chút nào, vì mọi lời cầu nguyện
đều gửi tới ai đó khác. Người đó chỉ có thể thiền, người đó chỉ có thể được
chìm một cách im lặng trong sự huy hoàng riêng của mình - điều không phải là của
riêng người đó. Dần dần, dần dần khi thiền đi sâu thêm người đó trở nên nhận biết
rằng nó là sự huy hoàng của toàn thể vũ trụ của chúng ta.
Chúng ta không chỉ là bộ phận,
chúng ta là một với cái toàn thể. Cái toàn thể diễn đạt bản thân nó theo nhiều
cách, thế thì mọi thứ trở thành thiêng liêng; chính đất bạn đang ngồi lên trở
thành thiêng liêng, và bất kì cái gì bạn đang làm cũng trở thành thiêng liêng.
Nhưng trước hết bạn phải tìm ra yếu tố thiêng liêng bên trong bản thân bạn. Nó
không phải là hệ thống niềm tin; nó là việc truy hỏi, nó là khoa học và điều
tra như bất kì khoa học nào có thể tuyên bố.
Thực ra không khoa học nào là
có tính khoa học như thiền, vì mọi khoa học đều phủ nhận sự tồn tại của nhà
khoa học. Họ đang thực nghiệm với đồ vật, nhưng họ không muốn nói điều gì về ai
đang làm việc bên trong họ, về nó là cái gì. Tại điểm đó họ vẫn còn tuyệt đối
im lặng vì cái đó không thể được làm thành có tính đối thể, cái đó không thể được
đặt lên bàn để cho họ có thể mổ xẻ nó và tìm tất cả các yếu tố trong nó; nó là
phi vật chất.
Do đó nhà khoa học nhất định vẫn
còn với mê tín rằng thế giới chỉ có tính đối thể, rằng thế giới chỉ có cái bên
ngoài. Bạn có thể thấy cái phi lí trong nó không? Cái bên ngoài có thể tồn tại
chỉ nếu có cái bên trong. Nếu bạn phủ nhận cái bên trong bạn không thể chấp nhận
được cái bên ngoài, chúng cả hai tới cùng nhau. Nhà huyền môn nhiều tính khoa học
hơn theo cách ông ấy chấp nhận cái đẹp của thế giới, vũ trụ, và cách ông ấy chấp
nhận cái đẹp và cái huy hoàng của bản thể riêng của ông ấy. Ryokan viết:
Nếu ông nói ảo tưởng,
mọi thứ trở thành ảo tưởng:
Nếu ông nói chân lí,
mọi thứ trở thành chân lí.
Bên ngoài chân lí không có ảo tưởng,
Nhưng bên ngoài ảo tưởng
không có chân lí đặc biệt
Những người đi theo con đường của Phật!
Sao ông hăm hở tìm kiếm
chân lí ở những chỗ xa xôi?
Tìm ảo tưởng và chân lí
ở đáy trái tim riêng của ông đi.
Đừng đi đâu cả, chỉ đi vào trong. Và bài cú
của Ekon, nhỏ thế, nhưng hay vô cùng:
Vui trong sáng,
Ngủ trong tối,
Cái gì nữa?
Nếu bạn có thể cảm thấy niềm
vui trong buổi sáng, nếu bạn có thể cảm thấy niềm vui của việc sống động, mọi
hơi thở trở thành phúc lành, là phúc lành. Nếu bạn có thể ngủ như việc nghỉ
ngơi lớn lao và thảnh thơi trong buổi tối, bạn còn muốn gì nữa?
Trong sáng suốt của bạn mọi thứ
trở thành niềm vui và mọi thứ trỏ tới cùng trăng, cùng chân lí.
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi, tôi không
thể nào nhớ được khi nào thầy dừng lại lần cuối để xem đồng hồ để quyết định liệu
có nói nữa hay không. Điều đó liệu có nghĩa là chúng tôi đã lí thú hơn để hiện
hữu cùng về sau không?
Maneesha, điều đó ngụ ý nhiều
thứ. Nó chắc chắn có nghĩa rằng hội chúng chư phật của tôi đã trở nên tinh tế
hơn, nó đã trở nên tỉnh táo hơn, ít phán xét hơn, nhiều thực nghiệm hơn. Nó
cũng có nghĩa là khi tất cả các bạn được tham gia sâu sắc thế, tôi không phải
nhìn vào đồng hồ. Khi tôi thấy ai đó bị bối rối, bồn chồn, cảm thấy rằng quá trễ
rồi, chỉ thế thì tôi mới nhìn đồng hồ. Tôi đã không nhìn nó trong nhiều năm rồi.
Đôi khi nó không chỉ thời gian
chút nào, không có gì để nhìn vào. Một hôm Shunyo đã nhắc tôi, "Đồng hồ của
thầy... giờ là bẩy giờ và đồng hồ của thầy nói bốn giờ." Tôi nói,
"Không thành vấn đề."
Khi ngày của tôi đang trở nên
ít dần đi trên trái đất này, không cái gì thành vấn đề ngoại trừ một điều: rằng
tôi phải rót bản thân tôi vào trong bạn nhiều nhất có thể được. Ngày mai tôi có
thể không ở đây, cho nên tôi phải hoàn thành việc mở hội hôm nay. Ngày mai bạn
có thể phải mở hội một mình.
Toàn thể công trạng thuộc về
Ronald Reagan. Đầu độc tôi ông ấy đã lấy đi khỏi bạn ít nhất hai mươi năm cuộc
đời tôi. Tôi đang tranh đấu với chất độc và nó đã là thách thức tốt với tôi,
nhưng với bạn nó có thể là mất mát bất kì khoảnh khắc nào. Tôi chỉ sống ở trên
mép. Cho nên khi tôi đi ngủ tôi nói tạm biệt thế giới này, vì tôi không biết chắc
chắn rằng sáng mai tôi sẽ thức dậy không. Khi tôi thức dậy tôi ngạc nhiên rằng
có thêm một ngày nữa, một việc mở hội nữa, thêm một ngày nữa để cười với người
của tôi, để là một phần của im lặng của họ, để có nhịp đập tim tôi hoà cùng với
tim họ. Xem đồng hồ đã trở thành không liên quan.
Tôi liên tục đeo đồng hồ để cho
bạn không trở nên sợ. Vì nếu tôi không đeo đồng hồ, bạn có thể chắc chắn rằng
thời gian của tôi tới rồi.
Bây giờ cái gì đó thực sự
nghiêm chỉnh:
Magnus Marx muốn mua một con vẹt
biết nói cho ngày sinh của vợ mình. Anh ta nghe nói rằng vẹt chuối Brazin đang
được bán đấu giá, cho nên anh ta tới phòng bán để xem nó.
Người điều khiển đấu giá để con
chim đứng phía trước phòng bán đông đúc. "Hai mươi nhăm đô la,"
Magnus đặt giá. "Ba mươi nhăm!" một người đặt giá khác tới. Magnus lại
đặt giá, "Bốn mươi đô la!" "Năm mươi!" người đặt giá khác.
Mười phút sau, Magnus đẫm mồ
hôi đưa ra hai trăm đô la cho người điều khiển đấu giá.
"Đó là con vẹt tuyệt vời
ông đã mua được, thưa ông," người điều khiển đấu giá nói khi bỏ tiền vào
túi.
"Tôi biết nó đẹp rồi,"
Magnus đồng ý. "Nhưng chỉ có một điều tôi quên mất không hỏi trước - con
chim này nói được không?"
"Nói á?" người điều
khiển đấu giá lặp lại. "Trong mười phút cuối nó đã là người trả giá chống
lại ông đó!"
Sluggo, một kẻ cướp câm điếc, bị
phát hiện đánh cắp tiền đều đặn từ bố già Mafia địa phương. Sluggo chạy tới
linh mục và cầu xin được bảo vệ bằng ngôn ngữ ước hiệu.
Cha Finger đồng ý bảo vệ anh
ta, thế rồi thu xếp cuộc họp với bố già Mafia. Thủ lĩnh Mafia, khi thấy Sluggo,
trở nên phát rồ tới mức hắn ta rút súng lục ra, dí súng vào đầu Sluggo và nói với
Cha Finger, "Bảo nó rằng nếu nó không nói triệu đô la đó ở đâu, tôi sẽ kết
liễu nó ngay ở đây!" "Ông nói một triệu đô la à?" Cha Finger hỏi.
"Đúng, điều đó là
đúng," trưởng toán nổi giận quát lên, vung vẩy súng một cách điên cuồng.
"Giờ bảo nó nói đi, hay chết!"
Finger quay sang Sluggo và ra dấu
cho anh ta thông điệp. Người câm điếc run rẩy vì sợ, ra dấu hiệu cho linh mục rằng
tiền được giấu ở hộp các tông để ở tầng ngầm toà nhà căn hộ của anh ta.
"Thực không?" Cha Finger kêu lên. "Nào?" bố già Mafia gầm
lên. "Nó nói cái chết tiệt gì?"
"Nó nói," Cha Finger
yên tĩnh nói, "rằng ông không có đạn để kéo cò!"
Larry và Lottie Loveditch, một
đôi sống ở ngoại ô, trạc trung tuần, đang dành chiều thứ bảy làm vườn.
Lottie có vẻ căng thẳng và
không thoải mái mãi cho tới khi đột nhiên cô ấy ném kéo xén, nhảy qua chỗ chồng
mình và đá vào đít anh ta. "Cái đó để làm gì?" Larry phân vân hỏi.
"Cái đó là dành cho người yêu tệ hại!" Lottie la lên.
Larry xoa mông và quay lại đào
cỏ dại. Năm phút sau anh ta vứt xẻng, nhảy qua chỗ vợ và đá cô ấy dúi dụi vào bụi
cây. "Anh là đồ quỉ!" Lottie la lên. "Lí do cho điều đó là
gì?" "Cái đó," Larry đáp, "là để biết sự khác biệt."
Nivedano, cho cú đánh đi...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng, nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể bị đông cứng. Không chuyển động...
Chỉ lắng đọng, ngày càng sâu hơn. Đây là ngôi đền duy nhất. Không gian im lặng
này là phật duy nhất. Đây là nó! Nhớ lấy.
Để làm cho nó rõ ràng hơn, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi, buông bỏ, chỉ là người quan sát. Thân thể có đó, tâm trí có
đó, bạn đơm giản nhận biết về chúng. Nhận biết này ở bên ngoài sống và chết. Nhận
biết này là nghĩa của từ 'phật'. Uống nó nhiều nhất có thể được, được thấm đẫm,
mang nhận biết này suốt cả ngày và cuộc sống của bạn sẽ trở thành phúc lớn,
phúc lạc lớn, cực lạc, cách mạng.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại... Dần dần, một cách duyên dáng... Mang kinh nghiệm này cùng bạn.
Việc quên lãng kinh nghiệm này là tội lỗi duy nhất trên thế giới, và sống trong
nhận biết là đức hạnh duy nhất. Mọi cái khác là dẫn giải. Chân lí đơn giản là
hiện hữu, là nhận biết, và bạn đã về nhà.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của chư
phật chứ?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu!
..............................
0 Đánh giá