Chương 9. Nhiệm vụ đơn giản quay vào trong

Chương 9. Nhiệm vụ đơn giản quay vào trong

Price:

Read more

Phép màu - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 9. Nhiệm vụ đơn giản quay vào trong
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Huệ Tịch nói: Để từng và mọi người của ông quay ánh sáng vào trong lên bản thân người đó, và không cố ghi nhớ lời ta. Từ thời không có bắt đầu, ông đã quay lưng lại ánh sáng này và chạy theo bóng tối. Thói quen suy nghĩ sai lầm được bắt rễ sâu trong ông tới mức sẽ cực kì khó để nhổ bật rễ chúng qua đêm. Đây là lí do tại sao người ta bị ép buộc phải viện đến việc dùng mưu kế tạo niềm tin để tháo dỡ ông ra khỏi cách nghĩ thô thiển. Điều này một phần là điều đôi khi bố mẹ sẽ làm để làm cho đứa con khỏi khóc - cho nó lá vàng nào đó, làm niềm tin rằng chúng là đồng tiền quí giá. Điều đó cũng giống như một người lập một cửa hàng với đủ mọi loại hàng hoá cho việc dùng hàng ngày, cũng như các mặt hàng bằng vàng và ngọc bích, để cung cấp cho khách hàng các khả năng khác nhau. Như ta đã thường nói, chỗ của Thạch Đầu là cửa hàng vàng, trong khi chỗ của ta là cửa hàng bách hoá, bán đủ thứ và những thứ tạp phẩm... Nhưng kinh doanh tuỳ thuộc vào nhu cầu. Nếu không có nhu cầu, không có kinh doanh. Nếu ta chỉ giải quyết với điều tinh tuý của thiền, ta chắc sẽ bị bỏ lại toàn một mình. Ngay cả một đồng hành chắc cũng khó có được, nói gì tới cộng đồng năm hay bẩy trăm sư. Nếu, mặt khác, ta nói về các thứ của đông và tây, mọi người sẽ lũ lượt kéo tới, vểnh tai lên để bắt lấy mọi mẩu chuyện của ta. Điều đó chắc sẽ giống như xoè nắm tay trống rỗng cho đứa bé, giả vờ rằng có kẹo trong nó. Điều này chỉ là trò bịp. Bây giờ, để ta nói cho ông trên mọi sự thẳng thắn: Không làm trệch hướng tâm trí ông vào những thứ linh thiêng; thay vì thế, hướng nó vào tự tính của ông, và trau dồi bản thân ông bằng chân ông đứng trên đất. Không ham muốn ba "năng khiếu nhìn," và sáu "quyền năng siêu nhiên." Tại sao? Vì đây chỉ là những điều ngẫu nhiên của sự linh thiêng. Một điều tinh tuý bây giờ là nhớ lại tâm trí ông để đạt tới điều nền tảng, chính rễ của bản thể ông. Khi đạt tới rễ, ông cần không lo nghĩ về điều ngẫu nhiên. Trong thời gian ông sẽ thấy rằng ông được chăm nom bằng tất cả những tài năng và quyền năng ngẫu nhiên này. Mặt khác, chừng nào ông còn chưa có được rễ, ông sẽ không có khả năng thu được những tài năng và quyền năng như thế qua học tập và học hành.
Maneesha, về căn bản chỉ có một cách khám phá ra phật, chân lí của chính bản thể bạn. Nhưng có hàng nghìn người với các trạng thái tâm thức khác nhau; do đó với họ, các phương cách khác nhau, các phố nhỏ khác nhau được nối tới đường chính, phải được tạo ra. Đó là điều mọi Thiền sư trong lịch sử mười bốn thế kỉ của Thiền đã cố gắng rất cần cù để làm.
Không ai bị bỏ ra ngoài; mọi người đều được chỉ cho con đường khớp với họ. Nhưng cuối cùng, bất kì cái gì khớp với bạn sẽ dẫn bạn tới con đường tối thượng: quay vào trong. Mọi phương cách được chuyên dành cho nhiệm vụ đơn giản về quay vào trong.
Như tình huống hiện hữu, con người được sinh ra với năm giác quan, tất cả đều hướng ra ngoài. Tự nhiên đã không trao cho bạn giác quan đặc biệt đi vào bên trong.
Mắt bạn mở hướng ra ngoài; nếu bạn nhắm chúng thì chỉ có bóng tối. Hay cho dù với mắt nhắm bạn sẽ thấy các thứ của thế giới bên ngoài như tưởng tượng, như mơ. Tai có thể nghe chỉ âm nhạc tới từ bên ngoài; chúng không biết gì về âm nhạc liên tục xảy ra bên trong bạn. Không ai được sinh ra với tai để nghe âm nhạc bên trong. Tay bạn duỗi ra ngoài. Ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất cũng bắt đầu nắm lấy các thứ bên ngoài.
Hiển nhiên trạng thái này của vấn đề, rằng tất cả các giác quan của chúng ta đều mở hướng ra ngoài, đã bị khai thác. Chúng ta đã được cho mọi thượng đế học, tôn giáo, chân lí, từ bên ngoài, vì đó là điều chúng ta đang đòi hỏi. Chúng ta muốn Thượng đế có đó trên trời. Chúng ta muốn bất kì cái gì và ngay lập tức sẽ có nhà cung cấp. Bạn chỉ phải hỏi và ai đó sẽ tạo ra hệ thống niềm tin để thoả mãn bạn.
Thiền cắt đi mọi rác rưởi này như lưỡi kiếm sắc chỉ trong một nhát chém. Nó không liên quan với bất kì cái gì đem bạn đi xa khỏi bạn; nó có thể là Thượng đế, nó có thể là địa ngục, nó có thể là cõi trời - mọi loại thưởng và mọi loại sợ về trừng phạt. Mọi tôn giáo đều sống trên việc khai thác các giác quan của bạn vì chúng mở ra ngoài.
Công việc của thầy thực là đóng mọi cánh cửa này để cho sinh lực của bạn, tâm thức của bạn, không bị rò rỉ ra. Không có cách nào được cho một cách tự nhiên để đi vào trong, nhưng điều đó không được cần tới. Nếu đủ tâm thức được thu thập lại bên trong, nó sẽ tạo ra cách riêng của nó, cũng như nước tạo ra con đường riêng của nó - không bản đồ, không hướng dẫn, chỉ đủ phẩm chất và nước sẽ bắt đầu chảy hướng tới biển không được biết. Nó chưa bao giờ được nghe thấy, không biết gì cả, về nơi nó đi.
Cùng điều đó là đúng về tâm thức. Đủ tâm thức được thu thập bên trong ngay lập tức làm ra cách theo đó không ai đã bao giờ bước đi, và bắt đầu chuyển vào trong. Các giác quan bên ngoài bị đóng lại; đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trong thiền bạn nhắm mắt lại, bỏ thân thể hoàn toàn đằng sau ... vì mọi giác quan được nối với thân thể. Chỉ là người quan sát tâm trí, để cho tâm trí không thể lấy được năng lượng của bạn đem ra ngoài. Với thân thể và tâm trí cả hai đều bị đóng, năng lượng tự bản thân nó tụ lại một cách tự phát, và tại điểm nào đó nó bắt đầu chuyển vào bên trong. Bạn không phải làm cái gì ngoại trừ việc đóng mọi cánh cửa dẫn bạn ra xa khỏi bản thân bạn.
Nó là một trong những điều đơn giản nhất vì bạn không phải làm nó. Nhưng chỉ bởi vì tính đơn giản của nó, tính hiển nhiên của nó, nó đã trở thành khó - điều khó nhất, vì không ai dạy bạn cả; không ai có thể chỉ ra cho bạn nơi để di chuyển, cách di chuyển. Thầy có thể chỉ tạo ra tình huống trong đó chuyển động tự phát của năng lượng sẽ xảy ra.
Đó là điều tôi gọi là thiền. Nó không phải là việc làm của bạn. Bạn phải dừng việc làm mọi thứ. Nó là việc không làm của bạn.
Và khoảnh khắc mà bạn không làm, mọi năng lượng đã từng tham gia vào việc làm cả nghìn lẻ một thứ được thoát ra. Nó tụ lại một điểm nơi nó bắt đầu tuôn chảy vào trong, và trung tâm bên trong nhất không là xa xôi.
Thiền, theo cách nào đó, là đi ra ngoài tự nhiên. Do đó nó được gọi là siêu việt. Tự nhiên đã không cung cấp cách thức tự động nào, như nó đã cung cấp mắt, tay, tai; nó đã không cung cấp bất kì cách nào cho năng lượng của bạn đi vào trong. Thiền đang siêu việt lên trên các năng khiếu tự nhiên, đi ra ngoài tự nhiên. Nó không chống lại tự nhiên, nó đơn giản hướng tới tự nhiên lớn hơn, tràn ngập hơn, phổ dụng hơn.
Và một khi bạn đã tìm ra con đường và bạn đã chạm tới bản thể riêng của bạn, bạn đã trải qua phép thần. Bạn sẽ không bao giờ là cùng người cũ nữa. Không chỉ điều đó, thế giới bao quanh bạn sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Bây giờ yêu của bạn sẽ có hương thơm mới - không phải là tính sở hữu, chi phối cũ. Tình bạn của bạn sẽ thắm thiết hơn tình bạn. Nó sẽ không có tù túng nào, không có ước định nào. Cái nhìn của bạn về thế giới sẽ trở nên mạnh mẽ mênh mông và sắc sảo. Bạn sẽ thấy những thứ mà bao giờ cũng có đó, hiện diện, nhưng bạn đã không hiện diện.
Từng đoá hoa đều đang phơi bày cái gì đó của điều thiêng liêng. Từng ngôi sao đang toả sáng, chỉ ra cái gì đó của điều thiêng liêng. Toàn thể sự tồn tại ở trong đa dạng các diễn đạt đang chỉ ra duy nhất điều thiêng liêng này, nhưng bạn sẽ nhận ra nó chỉ với điều kiện rằng bạn đã nhận ra nó bên trong bản thân bạn. Thế thì bạn biết rằng trung tâm của bạn không phải chỉ là trung tâm của bạn, nó là trung tâm của toàn thể vũ trụ. Tất cả chúng ta đều được nối liền ở trung tâm này.
Người ta nói về Bacon - nhà tư tưởng khoa học lớn, có lẽ là quan trọng nhất, vì ông ấy đã biến toàn thể tâm trí con người từ tôn giáo sang khoa học... Ông ấy thường nói, "Nếu tôi có thể tìm thấy trung tâm của thế giới tôi có thể chuyển thế giới theo tôi." Nhưng ông ấy không bao giờ tìm thấy trung tâm của thế giới, và tôi nói với bạn ông ấy chưa bao giờ nghe nói rằng ở phương Đông chúng ta đã từng tìm không phải là trung tâm thế giới mà là trung tâm của của bản thân chúng ta. Tìm ra trung tâm của bản thân chúng ta, chúng ta đã tìm ra trung tâm của vũ trụ. Nhưng thế thì han muốn về thay đổi mất đi. Vũ trụ là đẹp thế, không cái gì cần được thay đổi; mọi thứ đều phải được hân hoan và mở hội. Những phát biểu này của thầy vĩ đại Huệ Tịch là rất nền tảng.
Huệ Tịch nói: Để từng và mọi người của ông quay ánh sáng vào trong lên bản thân người đó, và không cố ghi nhớ lời ta.
Chỉ một thầy rất vĩ đại mới có thể nói điều đó - đừng bận tâm về lời của ta, vì chúng không chứa chân lí. Không lời nào có thể chứa được nó, cho nên đừng ghi nhớ chúng. Tôi đang nói với bạn, "Quay vào trong." Nhưng bạn có thể làm hai điều: bạn có thể ghi nhớ lời "quay vào trong" hay bạn có thể làm điều khác... về mặt tồn tại, bạn có thể quay vào trong. Đó là điều Huệ Tịch đang nói: "Ta không nói những lời này cho các ông để cho ông có thể ghi nhớ lời của ta."
Từ thời không có bắt đầu, ông đã quay lưng lại ánh sáng này và chạy theo bóng tối. Thói quen suy nghĩ sai lầm được bắt rễ sâu trong ông tới mức sẽ cực kì khó để nhổ bật rễ chúng qua đêm.
Điều đó hiển nhiên là đúng, nhưng với sự kính trọng lớn lao với Huệ Tịch tôi không đồng ý.
Mặc dù nhiều kiếp sống bạn có thể đã từng vẩn vơ ở bên ngoài, điều đó không thành vấn đề. Bạn có thể đi tới bản thân bạn trong một khoảnh khắc. Điều đó cũng giống như một người ngủ. Người đó có thể ở bất kì chỗ nào trên thế giới, tới thăm Moscow hay Bắc Kinh hay Tokyo hay đi tới mặt trăng - cứ đánh thức người đó dậy. Bạn có cho rằng người đó sẽ nói, "Đợi đã, tôi phải đáp chuyến tàu hoả để quay về từ Tokyo không?" Hay, "Từ Moscow tôi phải lấy máy bay; tôi không thể thức dậy ngay lập tức được." Người đó không nói điều đó, người đó đơn giản thức dậy và tự hỏi... ngay lập tức. Phóng chiếu là giấc mơ. Mọi phóng chiếu của chúng ta - về tham, thèm khát, quyền lực, giận dữ - đơn giản là mơ.
Huệ Tịch là đúng khi tiếp cận theo nghĩa thông thường. Nhưng tôi không đồng ý, vì tôi biết bạn có thể là phật chính khoảnh khắc này. Mọi lang thang trong các kiếp quá khứ vào trong bóng tối không thể ngăn cản được bạn. Nó giống như căn phòng đã từng tối hàng thế kỉ và bạn mang ánh sáng đèn nến nhỏ vào... bóng tối không thể nói, "Tôi sẽ không đi ngay lập tức thế đâu. Tôi đã từng ở đây chiếm căn phòng này hàng thế kỉ rồi. Điều đó đi ngược lại hiến pháp của Ấn Độ; ông không thể tống người đang ở đi trong một khoảnh khắc. Đi qua kênh đúng chứ. Trước hết ra toà án đã, tuyên bố rằng ông có quyền."
Nhưng bóng tối không nói gì cả. Bạn chỉ đem cây nến nhỏ, và bóng tối biến mất.
Thực ra bóng tối không có bản chất. Nó là việc thiếu vắng. Cho nên khi bạn đem ánh sáng tới, việc thiếu vắng biến mất; nó là việc thiếu vắng ánh sáng.
Nếu bạn có thể đi vào trong, đẩy sang bên toàn thể đám đông thói quen - hệt như mũi tên, với sức mạnh, thu toàn thể năng lượng của bạn vào bên trong - bạn có thể chứng minh Huệ Tịch sai. Mặc dầu điều ông ấy đang nói là từ từ bi, có lẽ phần lớn mọi người sẽ phải đi theo điều ông ấy nói.
Thói quen suy nghĩ sai lầm được bắt rễ sâu trong ông tới mức sẽ cực kì khó để nhổ bật rễ chúng qua đêm.
Tôi nói với bạn điều cực kì đơn giản là ném chúng đi chính khoảnh khắc này. Những thói quen đó đã từng được hình thành trong bóng tối và vô thức; chúng không có thực chất nào trong chúng.
Tôi đã nói với một người bạn. Anh ấy là giáo sư trong cùng đại học nơi tôi dạy, và anh ấy liên tục làm phiền hà tôi - "Làm cái gì đó đi! Tôi muốn bỏ thói quen hút thuốc này. Nhiều lần tôi thử: một giờ, hai giờ, ba giờ, và thế rồi nó trở thành quá nhiều. Sự thôi thúc... tôi nghĩ, 'Tốt hơn cả là hút điếu thuốc. Lần sau chúng ta sẽ thử trong hoàn cảnh tốt hơn; ngay bây giờ tôi quá căng thẳng.' Cho nên nhiều lần tôi đã quyết định, nhưng thất bại. Mọi lần, thay vì là thành công nó đã là thất bại, và bây giờ nó đã được viết trong kí ức của tôi rằng tôi không thể thành công được. Chỉ cho tôi cách bỏ nó đi."
Tôi nói, "Anh sẵn sàng không?"
Anh ta nói, "Tôi sẵn sàng làm bất kì cái gì."
Thế rồi tôi nói, "Làm một điều. Cùng tôi về nhà tôi, và tôi sẽ không để anh ra chừng nào thói quen này chưa mất đi." Anh ta nói, "Anh ngụ ý gì? Anh định hành hạ tôi hay cái gì đó sao?"
Tôi nói, "Không hành hạ đâu, chỉ móc xích việc hút thuốc lại. Ngồi trước tôi anh phải hút thuốc tới sự mãn nguyện của trái tim anh."
Anh ta nói, "Tôi chưa bao giờ nghe điều như thế từ bất kì ai khác. Tôi đã từng nói về việc bỏ thói quen này."
Tôi nói, "Anh đã từng ba hoa thì có. Mọi việc nói này về bỏ thói quen này chỉ là chiến lược của tâm trí để ba hoa rằng 'Tôi đang cố gắng, nhưng làm gì đây?' Nhưng hôm nay anh bị mắc trong hang sư tử rồi. Cứ tới và ngồi sau tôi trong xe của tôi và quên thế giới đi. Trên đường chúng ta sẽ mua thuốc lá - nhiều chừng nào xe còn có thể chứa được." Anh ta nói, "Trời, anh sẽ giết tôi!"
Tôi nói, "Không thành vấn đề. Hoặc anh sẽ chết hoặc anh sẽ bỏ thói quen này!"
Ngần ngại, sợ sệt, anh ta nói, "Tôi bao giờ cũng nghe nói rằng anh là kiểu người kì lạ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ bằng việc nói cho anh tôi sẽ bị mắc bẫy. Anh có thực sự ngụ ý điều đó không?"
Tôi nói, "Cứ ngồi trong xe đi, và trên đường tôi sẽ chất đầy cả xe..."
Anh ta nhìn tôi và anh ta nói, "Anh làm gì vậy? Hút thuốc nhiều thế sẽ giết chết tôi!"
Tôi nói, "Không có đường ra bây giờ đâu Hút liên tục nghĩa là hút liên tục. Khi anh bỏ điếu thuốc này, ngay lập tức lấy điếu khác; lấy lửa từ điếu thứ nhất cho sang điếu thứ hai. Và tôi sẽ quan sát."
Sau ba hay bốn gói anh ta nói, "Tôi có thể về nhà chưa, trước khi..."
"Không cách nào! Hoặc thân thể chết của anh sẽ đi ra, hoặc anh sẽ phải bỏ thói quen này mà anh đã từng ba hoa."
Anh ta nói, "Tôi hứa."
Tôi nói, "Tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống của bất kì người nào khác, nhưng anh đã tự đề nghị."
Anh ta làm bỏng môi, anh ta làm bỏng tay. Phải đã mất tới sáu giờ, và sau sáu giờ anh ta mệt mỏi thế... toàn hút thuốc và hút thuốc. Và đám đông hàng xóm tụ lại, và họ bắt đầu nói - "Người này điên hay cái gì?" Và trên hết, toàn thuốc lá và tro. Cuối cùng anh ta nói, "Để tôi đi!"
Tôi nói, "Tôi sẽ không để anh đi đâu. Anh có thấy người gác của tôi không? Anh ta sẽ đẩy anh lại vào chỗ của anh, và nếu anh không hút thuốc anh ta sẽ buộc anh phải hút thuốc. Lần này hay không bao giờ!" Anh ta nói, "Tốt hơn cả tôi bỏ thói quen này. Nhưng để tôi về nhà!"
Tôi nói, "Hãy là con người biết giữ lời. Nếu anh bị thấy đang hút thuốc lại anh sẽ phải tự tử - hara-kiri. Con người biết giữ lời không có cách khác. Nếu người đó đi ngược lại lời mình, người đó phải tự tử hara-kiri."
Anh ta nói, "Tôi hứa. Tôi sẽ tự tử hara-kiri, nhưng ít nhất ngay bây giờ cho tôi về nhà!"
Tôi theo dõi anh ta trong nhiều ngày. Anh ta cố trốn, anh ta không nhìn tôi. Nhưng khi tôi cầm cái gì đó trong tay tôi, tôi làm nó.
Mọi ngày tôi thường tới nhà anh ta để hỏi vợ anh ta mọi sự diễn ra thế nào. Cô ấy tất nhiên là ở phía tôi; cô ấy là thám tử của tôi trong nhà anh ta. Ngay cả trẻ con của ông giáo sư đáng thương này tất cả đều làm việc cho tôi. Chúng sẽ nói, "Bác ơi, bác đã làm phép màu! Bố sợ thế. Ngay cả nhắc tới từ 'thuốc là' và bố bắt đầu vã mồ hôi. Kinh nghiệm đó bác đã cho bố... Kể từ kinh nghiệm đó - chúng cháu không biết kinh nghiệm gì, bố đơn giản nói, 'Kể từ kinh nghiệm đó, tôi được kết thúc. Vì người đó là nguy hiểm thế, nếu tôi mà chạm vào một điếu thuốc ông ấy sẽ buộc tôi phải tự tử hara-kiri. Và tôi muốn sống, dù thuốc lá hay không thuốc lá.'"
Vấn đề là, nếu bạn thực sự quyết định, nếu bạn ở trong việc tìm kiếm chân thật về bản thân bạn, thế thì bạn có thể chứng minh Huệ Tịch sai. Và tôi muốn bạn chứng minh ông ấy sai, mặc dầu ông ấy đang làm phát biểu theo nghĩa rất thông thường. Bình thường phải mất nhiều kiếp sống để bỏ thói quen cũ. Nhưng điều đó đơn giản nghĩa là bạn không thực sự muốn bỏ chúng. Nếu bạn muốn bỏ, chỉ một một khoảng khắc đơn giản, vì mọi thói quen cũ đều là phóng chiếu riêng của bạn.
Đây là lí do tại sao người ta bị ép buộc phải viện đến việc dùng mưu kế tạo niềm tin để tháo dỡ ông ra khỏi cách nghĩ thô thiển. Điều này một phần là điều đôi khi bố mẹ sẽ làm để làm cho đứa con khỏi khóc - cho nó lá vàng nào đó, làm niềm tin rằng chúng là đồng tiền quí giá. Điều đó cũng giống như một người lập một cửa hàng với đủ mọi loại hàng hoá cho việc dùng hàng ngày, cũng như các mặt hàng bằng vàng và ngọc bích, để cung cấp cho khách hàng các khả năng khác nhau. Như ta đã thường nói, chỗ của Thạch Đầu là cửa hàng vàng, trong khi chỗ của ta là cửa hàng bách hoá,
Sekito đang ngồi đây trước tôi, đằng sau camera. Trong tái sinh mới này anh ấy có tên là Niskriya, Thạch Đầu. Sekito nghĩa là Thạch Đầu. Anh ấy là thầy lớn.
Huệ Tịch nói rằng Thạch Đầu có cửa hàng vàng - chỉ người rất tao nhã mới có thể trở thành đệ tử của ông ấy. Người thường đơn giản được cho cú đánh đau và bị tống ra. Họ chưa bao giờ quay lại chùa của Thạch Đầu. Chỉ những người tìm kiếm phi thường, rất hãn hữu mới nhận mọi cú đánh đó mà sẽ không bỏ các bước. Đôi khi chuyện xảy ra là một người sẽ ngồi đó trong nhiều tháng trước khi Thạch Đầu sẽ cho phép người đó vào. Trời có thể mưa, trời có thể mùa đông, trời có thể mùa hè, nhưng chừng nào Thạch Đầu còn chưa được thuyết phục rằng người này có ý chí, rằng người này đã không tới chỉ vì tò mò mà theo mọi cách người đó muốn tìm bản thân mình...
… trong khi chỗ của ta là cửa hàng bách hoá, bán đủ thứ và những thứ tạp phẩm.
Huệ Tịch là loại thầy khác - không nghiêm khắc, ông ấy chưa bao giờ đánh người nào. Ông ấy chưa bao giờ tát bất kì đệ tử nào. Một cách tự nhiên ông ấy đã hấp dẫn những người mờ nhạt. Nhưng trong cửa hàng bách hoá bạn không thể tìm ra người mua hàng lớn như Avirbhava. Bây giờ cô ấy đã đi sang Hồng Kông để tìm các thần khác được tôn thờ trong quá khứ, vì sẽ có hội chợ đồ chơi. Cô ấy không ở đây hôm nay. Hôm qua cô ấy đã làm cuộc trưng bầy về chuột lớn. Giờ cô ấy đã đi tìm cái gì đó thậm chí còn lớn hơn.
Huệ Tịch đang nói, "Ta phục vụ mọi thứ và các tạp phẩm; ngay cả người tò mò cũng được chấp nhận. Người ta chả bao giờ biết được: hôm nay người này có thể tò mò, ngày mai người đó có thể trở nên thực sự khao khát. Cơ hội phải được cấp cho."
Cả hai đều đúng. Thạch Đầu làm việc trên những người rất đặc biệt; Huệ Tịch làm việc trên mọi người, thuộc bất kì phân loại nào. Cả hai đều được cần.
Nếu ta chỉ giải quyết với điều tinh tuý của thiền, ta chắc sẽ bị bỏ lại toàn một mình.
Giải quyết với điều tinh tuý của thiền một mình ... đó là điều tôi đang làm. Nhưng ngay cả giải quyết chỉ với thiền, tôi không có cửa hàng bách hoá. Tôi có nhiều cách chọn người giỏi nhất và thông minh nhất. Chỉ bởi vì lời của tôi, nhưng người tò mò sẽ không ở lại đây. Không có gì dành cho họ ở đây.
Những người đã ở lại cùng tôi đều đã ở lại vì họ bắt đầu cảm thấy điều tinh tuý của thiền, dần dần, dần dần, như làn gió mát hay đêm trăng tròn hay đoá hoa hồng trong mọi cái đẹp của nó. Họ đã tìm ra cái gì đó, và bây giờ họ chắc chắn có nhiều hơn nhiều. Sự chắc chắn này tạo ra tin cậy. Và không có tin cậy này, Huệ Tịch là đúng: nếu một người đơn giản giải quyết với thiền người đó sẽ bị bỏ lại một mình, vì ai muốn thiền? Và khi không có nhu cầu, phỏng có ích gì mà giữ cửa hàng mở?
Tôi đã thử theo cách duy nhất để mời gọi từ khắp thế giới những người thông minh nhất. Tôi không một mình. Không chỉ là bạn ở đây - có hai triệu người khắp trái đất đang thiền, người có mối quan tâm duy nhất là thiền; mọi thứ khác trong cuộc sống đã trở thành vô nghĩa.
Nhưng Huệ Tịch đang làm một phát biểu theo nghĩa thông thường: nếu bạn giải quyết với thiền, mọi người sẽ xa lánh bạn. Thấy điều này, các thầy đối phó bằng kinh sách, mật chú, để giữ cho bạn tham gia. Một ngày nào đó có thể tới đúng khoảnh khắc mà bạn có thể được giới thiệu vào trong thiền.
Tôi khác toàn bộ với Thạch Đầu hay Huệ Tịch, mặc dầu tôi đang làm cùng công việc. Nhưng tôi không đánh bạn, tôi không đẩy bạn ra xa, mà tôi cũng không đợi. Tôi tạo ra bầu không khí sẵn có cho bạn. Mọi loại người, trong bầu không khí này, có thể có chút ít kinh nghiệm. Và chút kinh nghiệm đó bắt đầu tăng trưởng như hạt mầm mọc lên thành cây tuyết tùng khổng lồ, khao khát tới các ngôi sao.
Những người đã quan tâm nhiều hơn tới điều không bản chất đã tới và đi. Trong ba mươi năm này hàng nghìn người đã qua - nhưng bây giờ, khi chúng ta đang đi tới kinh nghiệm quí giá nhất, ngày càng sâu hơn, chỉ những người quan tâm đích thực tới việc đào vào trong là còn lại.
Bây giờ hội chúng này đã trở thành một trong những hội chúng những người tìm kiếm lớn nhất đã từng có trên trái đất.
Huệ Tịch nói: Nếu ta chỉ giải quyết với điều tinh tuý của thiền, ta chắc sẽ bị bỏ lại toàn một mình. Bình thường điều này là đúng.
Ngay cả một đồng hành chắc cũng khó có được, nói gì tới cộng đồng năm hay bẩy trăm sư. Nếu, mặt khác, ta nói về các thứ của đông và tây, mọi người sẽ lũ lượt kéo tới, vểnh tai lên để bắt lấy mọi mẩu chuyện của ta. Điều đó chắc sẽ giống như xoè nắm tay trống rỗng cho đứa bé, giả vờ rằng có kẹo trong nó. Điều này chỉ là trò bịp.
Ông ấy rất chân thực. Ông ấy đang nói, "Ta đã tạo ra đủ mọi loại thứ, nhưng tất cả những thứ này chỉ là trò bịp." Cũng như bạn có thể đưa đứa trẻ vào tham gia với đồ chơi và nó quên rằng nó đang khóc, bạn có thể đưa hàng nghìn người tham gia... thực ra họ bị tham gia. Các nhà thờ đang làm gì, các giáo đường đang làm gì, các đền chùa đang làm gì? Giải quyết với những thứ không bản chất. Và những toán hàng triệu người... Và những chỗ linh thiêng này và cái gọi là các tu sĩ vĩ đại này liên tục theo dõi nhu cầu mọi người là gì. Họ lập tức cung cấp cho nhu cầu của những người đó, để cho những người đó vẫn còn bị dính mắc trong mạng lưới của Hindu giáo hay Ki tô giáo hay Do Thái giáo.
Tôi đã nghe rằng ba giáo sĩ đang nói chuyện về giáo đoàn của họ. Giáo sĩ thứ nhất nói, "Giáo đoàn của tôi là cập nhật nhất. Ông thậm chí có thể hút thuốc bên trong giáo đường. Ông có thể chơi bài và đánh bạc."
Người thứ hai nói, "Điều đó không là gì cả. Trong giáo đường của tôi, tôi đã đi vào thế kỉ hai mươi mốt rồi. Mọi người có thể làm tình và làm bất kì cái gì họ muốn làm. Họ có thể uống rượu, họ có thể nhảy múa. Sau rốt, người ta phải có giáo đoàn chứ; bằng không chúng tôi sẽ mất nghề, mất lương. Cho nên bất kì cái gì họ muốn làm, cứ để cho họ làm."
Người thứ ba nói, "Điều đó không là gì cả. Trong giáo đường của tôi có một biển hiệu ngay trước giáo đường trên đó có viết, 'Giáo đường này đóng vào thứ bẩy và mọi ngày nghỉ Do Thái.'" Ông còn muốn gì hơn nữa?
Đây là cực hiện đại nhất! Mọi người đều hài lòng, rất hân hoan, được là thành viên của giáo đường mà không bận tâm chút nào với các buổi giảng đạo cổ.
Nhưng mọi tôn giáo đều đã từng giữ mọi người dính líu với những cái không bản chất.
Huệ Tịch rất chân thực. Ông ấy nói, "Điều không nằm trong năng lực của ta là giải quyết chỉ với Thiền bản chất. Ta biết rằng ta thậm chí sẽ không tìm ra một bạn đồng hành. Cho nên ta liên tục cho họ những phương cách, kinh sách, mật chú và đủ mọi thứ - một cửa hàng bách hoá. Nhưng nó tất cả chỉ là trò bịp bợm."
Bạn có biết từ 'humbug - bịp bợm' nghĩa là gì không? Hôm đó là ngày sinh lần thứ sáu mươi của Charles Darwin, và ông ấy rất thân thiện với trẻ con. Cho nên mọi trẻ con của nhà hàng xóm quyết định, "Quà tặng quí giá sẽ được gửi tới nhà khoa học lớn này. Chúng ta là bọn trẻ nghèo, chúng ta có thể làm gì được? Nhưng cái gì đó phải được tặng cho nhà khoa học lớn này, người là bạn chúng ta." Thế là một cậu nhỏ đưa ra một ý tưởng lớn, và chúng xoay xở làm điều đó. Chúng tìm ra mọi sâu bọ... vì đó là mối quan tâm của Charles Darwin. Soạn ra lí thuyết tiến hoá, ông ấy nhìn vào sâu bọ, vào con vật, vào mọi chỗ.
Điều chúng nó đã làm là cắt những con bọ đó ra và tạo ra con bọ mới. Thân con này, chân con kia, mặt con thứ ba, đuôi con thứ tư... và chúng làm nó hoàn hảo và đẹp tới mức bất kì ai cũng có thể bị lừa. Chúng đem món quà của chúng tới Darwin vĩ đại và hỏi ông ấy, "Bác ơi, bác có thể nói nó là gì không? Bác là nhà khoa học vĩ đại thế, bác phải biết tên nó."
Ông ấy nhìn và ông ấy không thể tưởng tượng được... Ông ấy chưa bao giờ bắt gặp con bọ như thế. Ông ấy nhìn đi nhìn lại, và thế rồi cuối cùng ông ấy thấy rằng nó không phải là con bọ - chân là khác, đuôi là khác, đầu là khác. Nhưng bọn trẻ đã làm một việc nghệ thuật lớn, cho nên ông ấy nói, "Đây là trò bịp bợm. Tên của nó là bịp."
Phần lớn mọi người đều là bịp bợm. Họ đang mang cái gì đó từ ai đó, cái gì đó từ ai đó khác. Họ không phải là bản thân họ, họ là nhiều người, đa số. Họ là đám đông.
Huệ Tịch nói:
Bây giờ, để ta nói cho ông trên mọi sự thẳng thắn: Không làm trệch hướng tâm trí ông vào những thứ linh thiêng; thay vì thế, hướng nó vào tự tính của ông, và trau dồi bản thân ông bằng chân ông đứng trên đất. Không ham muốn ba "năng khiếu nhìn," và sáu "quyền năng siêu nhiên." Tại sao? Vì đây chỉ là những điều ngẫu nhiên của sự linh thiêng. Một điều tinh tuý bây giờ là nhớ lại tâm trí ông để đạt tới điều nền tảng, chính rễ của bản thể ông. Khi đạt tới rễ, ông cần không lo nghĩ về điều ngẫu nhiên.
Mọi đức hạnh tới theo cách riêng của nó khi bạn trở nên có ý thức, cho nên đừng trau dồi đức hạnh. Chúng sẽ là nhân tạo và chúng sẽ trở thành có tính ngăn cản, cản trở trên đường đi tới cái ta riêng của bạn.
Đừng hỏi về phép màu. Con người của thiền là bản thân mình là phép màu rồi. Bất kì cái gì người đó làm cũng đều là phép màu. Điều đó là đẹp, nó là phép thần, nhưng nó toàn tự phát. Nó không được thực hành, nó không được diễn tập.
Nhưng phần lớn mọi người quan tâm tới quyền năng siêu nhiên, chữa lành mọi người bằng quyền năng siêu nhiên, hay tạo ra các thứ từ cái không, kiểu như Satya Sai Baba đang làm. Mọi loại giả mạo... nhưng mọi người trở nên quan tâm tới họ, cứ nghĩ rằng đây là con người của phép màu. Và phép màu là gì nếu bạn có thể tạo ra đồng hồ Thuỵ Sĩ đang được giấu trong tay áo bạn...?
Một người đàn bà già vùng Parsi tới gặp tôi ở Bombay. Satya Sai Baba thường trọ ở chỗ bà ấy, và bà ấy bảo tôi, "Một hôm khi ông ấy đã vào trong nhà tắm, chỉ từ tò mò tôi đã nhìn vào trong va li của ông ấy. Chúng đầy đồng hồ! Tôi không thể tin được rằng người này đang lừa dối." Bà ấy nói, "Tôi tống ông ấy ra. Tôi bảo ông ấy, 'Đừng bao giờ tới nhà tôi nữa!' Tôi không thể là đối tác cho bất kì giả mạo nào." Bà ấy bảo tôi, "Tôi là bà già. Không ai nghe tôi, họ nghĩ tôi đã lão suy. Tôi đã tới thầy... có lẽ thầy có thể làm được cái gì đó về điều đó."
Tôi nói, "Tôi đã từng thách thức Satya Sai Baba, nói rằng điều này là ngu xuẩn. Khi đất nước đang chết đói, sản xuất nhiều lương thực từ phép màu của ông đi. Ông nên đem mưa tới Hyderabad" ... nơi mà Shankaracharya của Puri đang sắp buộc một người đàn bà phải bị thiêu sống trên dàn hoả thiêu của chồng cô ấy, và chỉ thế thì mưa mới tới. Và Satya Sai Baba không ở xa gì với Hyderabad. Đem mưa cho Hyderabad đi - làm công việc thực nào đó đi! Và mọi điều ông ấy tạo ra là tro, và ông ấy cho bạn tro và bạn nghĩ nó là lớn lao. Nó là đơn giản tới mức bất kì nhà ảo thuật đường phố nào cũng có thể làm được nó. Nhà ảo thuật đường phố càng có nhiều kinh nghiệm thì càng có thể làm nó theo cách tốt hơn nhiều, và có thể làm nhiều thứ hơn là người đó đang làm.
Tôi không phản đối ông ấy như nhà ảo thuật, nhưng ông ấy không nên giả vờ là người tâm linh. Vấn đề không chỉ là về một người giả vờ là tâm linh khi người đó không phải vậy. Vấn đề là ở chỗ ông ấy hấp dẫn hàng nghìn người, những người tầm thường, người tin rằng con người của phép màu này có thể truyền đạt cái gì đó cho họ, có thể dẫn họ tới chân lí tối thượng.
Huệ Tịch là đúng: đừng bận tâm về quyền năng siêu nhiên, ba "năng khiếu nhìn."
Một điều tinh tuý bây giờ là nhớ lại tâm trí ông để đạt tới điều nền tảng, chính rễ của bản thể ông. Khi đạt tới rễ, ông cần không lo nghĩ về điều ngẫu nhiên. Trong thời gian ông sẽ thấy rằng ông được chăm nom bằng tất cả những tài năng và quyền năng ngẫu nhiên này. Mặt khác, chừng nào ông còn chưa có được rễ, ông sẽ không có khả năng thu được những tài năng và quyền năng như thế qua học tập và học hành.
Một người rất chân thực, đơn giản nói hai điều: một, quay ánh sáng của ông vào trong; hai, không quan tâm tới cái ngẫu nhiên, không bản chất. Khi bạn trở thành người chứng ngộ, phép màu theo sau bạn như cái bóng. Bạn không phải làm chúng, chúng xảy ra quanh bạn, trong chính thái độ của bạn.
Và phép màu lớn nhất là ở chỗ bất kì ai tới trong tiếp xúc với người đã thức tỉnh đều nếm trải lần đầu tiên tính ngọt ngào của việc thức tỉnh, sự duyên dáng của việc thức tỉnh, và niềm khao khát nảy sinh trong người đó mà người đó chưa bao giờ nghĩ tới - là bản thân phật.
Phép màu lớn nhất trên thế giới là đem mọi người tới việc nhận ra phật tính của họ. Một nhà thơ Thiền đã viết:
Trong rổ tre không đáy
Ta đặt vào trăng mầu trắng;
Trong bát của không tâm trí
Ta cất làn gió thuần khiết.
Đây là phép màu thực. Chúng xảy ra theo cách riêng của chúng trong im lặng của trái tim bạn.
Seigensai viết:
Điều này được hiểu thấu, mọi thứ là bụi -
bài giảng đạo cho hôm nay.
Đất, biển.
Được thức tỉnh,
ông bước trên đất một mình.
Mọi thứ là bụi một khi bạn hiểu bản thân bạn. Và khoảnh khắc bạn hiểu bản thân bạn, bạn thấy tính một mình của bạn đẹp, quí giá tới mức bạn không bị lạc trong đám đông và các ý thức hệ ngu xuẩn của nó. Lần đầu tiên bạn trở thành cá nhân theo cách riêng của bạn; bạn không còn là người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo. Bạn đơn giản thuộc vào vũ trụ. Bạn là con người vũ trụ. Đây là phép màu vĩ đại nhất. Bài thơ Thiền khác của Nensho:
Chỉ thức tỉnh thực nảy sinh trong điều đó.
Chỉ người ngu tìm tính thánh thiện vì thưởng.
Giơ tay nâng đèn đá
công bố rạng đông.
Mỉm cười, hư không gật đầu khổng lồ.
Điều Nensho đang nói là: Tại sao bạn đang cố là thánh nhân? - vì thánh nhân sẽ được thưởng trong cõi trời. Mọi đức hạnh của bạn chỉ làm ra con đường hướng tới thiên đường, nơi bạn sẽ được cung cấp đủ mọi loại lạc thú. Các thánh nhân của bạn đang tự hành hạ họ để làm gì? Hi vọng rằng họ càng tự hành hạ mình nhiều, thiên đường càng gần hơn. Và thiên đường cung cấp cho cái gì? Đàn bà trẻ trần truồng, sông rượu, không làm việc; mọi người đều được cho đàn hạc... uống rượu, tìm bạn gái, chơi đàn hạc, Alleluia! Đó là mọi điều xảy ra trên thiên đường.
Và tôi nói với bạn rằng các thánh nhân sẽ trông rất nực cười. Ở đây họ đã từng tự hành hạ mình, họ đã trở thành xấu xí, mục ruỗng. Và những bạn gái kia trên cõi trời là bằng nhựa, vì họ đã từng phục vụ từ vĩnh hằng. Tôi chưa bao giờ nghe nói rằng bất kì ai về hưu. Họ bao giờ cũng bị mắc kẹt ở tuổi mười sáu. Thời gian cứ trôi đi, nhưng họ không trở nên già đi - chỉ nhựa mới có thể làm điều đó. Nhựa không bao giờ trở nên già đi, không bao giờ chết.
Và mô tả trong kinh sách làm cho tôi được thuyết phục, vì những cô gái đó không vã mồ hôi. Da nhất định phải vã mồ hôi, điều đó là chính cuộc sống, nó là việc thở. Mọi lỗ chân lông của da đều thở. Và có lí do tại sao vã mồ hôi: mồ hôi giữ cho nhiệt độ của bạn được duy trì để cho dù trời lạnh bên ngoài hay nóng bên ngoài, không thành vấn đề gì. Cuộc sống của bạn tuỳ thuộc vào nhiệt độ của bạn. Từ ba mươi sáu độ cho tới bốn hai độ - chỉ sáu độ là khoảng sống của bạn. Nếu bạn vượt ra ngoài bốn hai độ, bạn đã đi ra ngoài rồi. Vã mồ hôi giữ cho bạn ở dưới mức đó, vì nó giữ cho nhiệt độ được ăn khớp - vã mồ hôi trở thành sự bay hơi, cho nên nhiệt độ trở thành được ăn khớp với việc bay hơi mồ hôi và quên bạn hoàn toàn. Nó là phép màu.
Khi trời lạnh, bạn bắt đầu rùng mình, thậm chí răng bạn bắt đầu va lập cập. Bạn có biết để làm gì không? Mọi điều này là để giữ cho bạn ấm.
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện - tôi không tin chúng - rằng mọi người sẽ bỏ lại răng giả của họ trong nhà tắm, và trong trời lạnh những răng đó, từ thói quen cũ, bắt đầu va lập cập. Tôi không biết... nhưng có những câu chuyện được ghi lại, Có lẽ chỉ là thói quen cũ...
Việc run người của bạn giữ cho bạn ấm. Bằng không nhiệt độ của bạn sẽ tụt xuống và điều đó sẽ lại là cái chết. Khoảng sống của bạn chỉ ở bên trong sáu độ đó.
Bây giờ những quí bà đẹp đó trên thiên đường không bao giờ già đi, họ bao giờ cũng còn trẻ. Tôi không thể quan niệm được rằng họ đã từng phục vụ mọi thánh nhân trong hàng triệu năm, và dầu vậy không ai gọi họ là gái mãi dâm! Họ là gái mãi dâm vĩnh hằng duy nhất. Và những thánh nhân này đang mơ về họ. Ở đây điều đó bị cấm, bạn không thể uống rượu được; nó là tội lỗi tương ứng theo nhiều tôn giáo. Nhưng cùng tôn giáo đó lại cung cấp sông rượu - không cần uống, bạn có thể chìm! Ở đây, mọi tôn giáo liên tục làm việc trên mọi đứa trẻ: "Làm cái gì đó đi; bằng không con sẽ là kẻ lêu lổng." Và mọi thánh nhân của bạn đang làm gì trên thiên đường? - kẻ lêu lổng, chơi đàn hạc. Người hippies đơn giản bắt chước các thánh nhân trên thiên đường, chơi đàn ghi ta và chả làm gì cả.
Thật chán thế khi quan niệm rằng trong hàng triệu năm bạn sẽ chỉ chơi đàn hạc. Chẳng có gì khác để làm. Bạn có thể có nhiều đàn bà tuỳ thích, bạn có thể uống nhiều rượu cồn tuỳ thích. Có lẽ để làm cho nó cập nhật, Thượng đế có thể đã cung cấp ma tuý mới - LSD, heroin, hashish - vì các thánh nhân đã kiếm sống cho họ bằng đức hạnh của họ; đây là phần thưởng của họ.
Việc tìm kiếm chính cống không phải là về phần thưởng nào. Nó chỉ là để biết tôi là ai, tại sao tôi hiện hữu, tôi là gì. Nó là việc tìm kiếm thuần khiết để quen thuộc với bản thân người ta, vì đó là cách duy nhất để tìm ra kết nối nào đó với tâm linh vũ trụ.
Nensho có một biểu tượng hay. Ông ấy nói, "Mọi thánh nhân này, điều họ đang làm trong việc tuyên bố tính thánh nhân của họ là giống như giơ tay nâng đèn đá, công bố về rạng đông." Nhưng khắp nơi có bóng tối. Nó không phải là rạng đông. Những thánh nhân này chỉ là đèn đá, họ không là mặt trời mọc.
Và vũ trụ mỉm cười vào những kẻ ngu này: hư không, cái trống rỗng mênh mông, gật đầu khổng lồ của nó, mỉm cười.
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Nếu như thầy chỉ dùng một từ để mô tả điều bản chất của tính tôn giáo thực, một từ mà là chìa khoá để có khả năng bỏ bất kì cái gì đã hiện hữu và đơn giản sống một khoảnh khắc một lúc - Từ đó sẽ là gì?
Maneesha, một từ đó là ở trong. Chỉ ở trong. Đi vào trong và mọi điều huyền bí mở ra trước bạn.
Nhưng trước khi bạn đi vào trong... vì không ai biết liệu bạn có trở lại hay không. Chính phép màu là mọi người trở lại mọi ngày. Bạn muốn phép màu thêm nào nữa? Jesus chỉ đưa một người về từ cái chết. Tôi phải làm gấp đôi công việc này! Đầu tiên tôi phải bảo bạn chết đi - mười nghìn sannyasins chết đi mọi đêm - và thế rồi công việc vĩ đại phải được làm là đem bạn trở lại cuộc sống. Và phép màu là, tất cả các bạn đều quay lại! Không một người nào bị bỏ lại sau.
Cho nên trước cuộc hành trình vào trong đó - cuộc hành trình nguy hiểm, vì người ta có thể không thích quay lại - vài tiếng cười là cần thiết. Để cho trên cuộc hành trình bên trong của bạn, bạn vừa đi vừa cười... ít nhất cũng mỉm cười.
Khi Angela Carrotti xinh xắn đi chơi tới cuộc hẹn hò đầu tiên của mình, bố mẹ cô ta bảo cô ta phải về nhà trước chín giờ.
Cô ta về nhà lúc chín giờ mười lăm với tóc rối bù và son mờ. Mẹ Carrotti hỏi cô ta buổi tối ra sao. Angela ngước mắt lên và nói không kịp thở, "Mẹ ơi mia!"
Đêm hôm sau, Angela đi chơi với cùng anh bạn trai. Bố mẹ cô ấy bảo cô ấy quay về trước chín giờ. Đến mười rưỡi Angela mới về nhà với quần áo nhàu nát và tóc rối tinh.
Bố Carrotti rầy la cô bé vì về muộn thế và hỏi cô bé liệu cô có thấy vui không.
Ngước mắt lên, Angela nói, "Mẹ ơi mia!"
Đêm hôm sau, Angela về nhà lúc hai giờ sáng. Mẹ và bố bực bội.
"Vậy đấy!" Mẹ khóc.
"Bây giờ con phải nói gì-a về bản thân con?"
Angela nhìn xuống và nói, "Con-a mẹ!"
Feenie và Frankie, hai bạn cùng trường Italy, tốt nghiệp từ đại học cùng thời gian. Bố của Feenie cho con trai mình một chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng ròng, và Frankie có được khẩu súng lục từ bố của mình.
Hai người bạn gặp nhau và thán phục các món quà của nhau nhiều tới mức họ quyết định đổi chúng. Tối hôm đó vào lúc ăn tối, Frankie kiểm thời gian.
"Con kiếm-a đâu ra chiếc đồng hồ vàng đó?" bố cậu ta hỏi. Ông ta nghe câu chuyện của Frankie với cái nhìn không tin tưởng trên mặt mình.
"Có chuyện-a gì với con?" bố cậu ta quát lên.
"Một ngày nào đó con lấy-a vợ. Và một ngày nào đó con thấy-a vợ con trên giường với thằng cha khác. Và con sẽ làm gì? Nhìn đồng hồ của con và nói-a, `Này! Các cậu đã làm được bao lâu rồi?'"
"Em yêu," Johnny thì thào, "em là người duy nhất với anh. Anh yêu em. Anh cần em. Anh không thể sống được mà không có em."
"Xin anh!" Julie hổn hển, đẩy anh ta ra.
"Sao thế? Cái gì sai?" Johnny sững sờ hỏi.
"Em đang trong tâm trạng hạnh phúc, vui đùa," Julie nói, "và em không muốn thành nghiêm chỉnh." "Thế sao?" Johnny mỉm cười. "Ai nghiêm chỉnh?"
Ông già Goldberg bước vào nhà thờ thánh Jones, nhìn quanh một cách lo âu, và thế rồi ngồi xuống trong phòng thú tội tối.
"Thưa Cha," Goldberg nói với linh mục. "Tôi đã giao cấu với một cô gái tóc hoe mười chín tuổi cuồng dâm lí thú hai lần một ngày trong ba tuần qua."
"Trời ơi, ông Goldberg!" Cha Fungus nói. "Nhưng ông không phải là người Do Thái chứ? Sao ông kể cho tôi?" "Sao tôi kể cho ông ư?" ông Goldberg nói. "Tôi kể cho mọi người đấy chứ!"
Bây giờ, Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn đông cứng. Đóng mọi cửa đi ra ngoài. Thu toàn thể năng lượng của bạn vào trong. Sâu hơn, sâu hơn...Trong chính trung tâm của bản thể bạn là trái tim của toàn thể vũ trụ. Chúng ta không phải là những hòn đảo tách rời, chúng ta tất cả là một trong không gian bên trong này. Không gian bên trong này là vĩnh hằng, bất tử, không biết gì tới sống hay chết. Thật quen với nó đi, để cho bạn có thể nhớ được. Trong các hoạt động thường ngày của bạn đừng quên phật bên trong. Diễn đạt phật của bạn trong mọi hành động của bạn, trong lời của bạn, trong im lặng của bạn, trong bài ca của bạn. Nhưng bao giờ cũng nhớ: bạn là phật.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi. Buông bỏ thân thể, tâm trí. Bạn chỉ là người quan sát, ánh sáng nhỏ ở trung tâm bản thể bạn. Nhưng ánh sáng đó được kết nối với trung tâm của vũ trụ. Chính từ trung tâm này bạn có được cuộc sống của bạn. Đây là rễ kết nối bạn với linh hồn vũ trụ. Được phúc lành là khoảnh khắc này... mười nghìn chư phật được chìm trong một tâm thức. Được phúc lành là sự hiện hữu này, tính như thế này, im lặng này. Cảm thấy im lặng này. Cảm thấy cái đẹp của nó. Cảm thấy niềm vui của nó. Cảm thấy tính vũ trụ của nó. Và trong một khoảnh khắc ở đây bạn có thể chứng minh Huệ Tịch sai. Bạn có thể là phật. Bạn là phật, chỉ mỗi việc bạn đã quên. Nhớ lại... Nhớ lại đi.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại, thu lấy kinh nghiệm của bạn, nhớ kinh nghiệm của bạn. Ngồi xuống như phật. Đây là bản tính thực của bạn. Đây là điểm gặp gỡ với vũ trụ.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội mười nghìn chư phật chứ?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu!
Xem tiếp Chương 10 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post