Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Huệ Năng nói: Các bạn tốt, giáo huấn của ta
về pháp lấy thiền và trí huệ làm căn bản của nó. Đừng bao giờ dưới bất kì hoàn
cảnh nào nói một cách sai lầm rằng thiền và trí huệ là khác nhau; chúng là sự
thống nhất, không phải hai thứ. Thiền bản thân nó là chất liệu của trí huệ; trí
huệ bản thân nó là vận hành của thiền. Vào chính khoảnh khắc có trí huệ, thế
thì thiền tồn tại trong trí huệ; vào chính khoảnh khắc có thiền, thế thì trí huệ
tồn tại trong thiền. Các bạn tốt, điều này có nghĩa là thiền và trí huệ là như
nhau. Các trò, phải cẩn thận không nói rằng thiền gây ra trí huệ, hay rằng trí
huệ gây ra thiền, hay rằng thiền và trí huệ khác lẫn nhau. Giữ cách nhìn này ngụ
ý rằng mọi thứ đều có tính nhị nguyên - nếu thiện được nói trong khi tâm trí là
không thiện, thiền và trí huệ sẽ không như nhau. Nếu tâm trí và việc nói cả hai
là tốt, thế thì bên trong và bên ngoài là như nhau, và thiền và trí huệ là như
nhau. Thực hành tự thức tỉnh không dựa trên biện luận bằng lời cái nào tới trước,
thiền hay trí huệ, ông đang lừa mọi người. Ông sẽ không có khả năng lắng đọng
luận cứ, và thay vì thế sẽ níu bám lấy các thứ đối thể, và sẽ không bao giờ
thoát khỏi bốn trạng thái của hiện tượng. Huệ Năng nói thêm: Các bạn tốt, vậy
thì làm sao thiền và trí huệ giống nhau? Chúng giống như ngọn đèn và ánh sáng
nó cho chiếu ra phía trước. Nếu có đèn, có ánh sáng; nếu không có đèn không có
ánh sáng. Đèn là điều bản chất của ánh sáng; ánh sáng là vận hành của đèn. Vậy,
mặc dầu chúng có hai cái tên, về bản chất chúng không là hai. Thiền và trí huệ
cũng giống điều này.
Maneesha, việc hiểu tâm trí
chung cuộc chấm dứt trong việc hiểu về thiền. Vận hành của tâm trí là phân chia
mọi thứ. Nhị nguyên là lãnh thổ của nó: tối và sáng, sống và chết. Tâm trí
không thể quan niệm được cái gì mà không có cái đối lập của nó.
Nhưng sự tồn tại không có nghĩa
vụ phải vận hành tương ứng theo tâm trí. Trong sự tồn tại ngày và đêm hội nhập
vào lẫn nhau, mọi tối, mọi sáng. Chúng không tách rời. Sống và chết cũng không
tách rời. Nếu chúng mà tách rời chắc sẽ có thể để ai đó liên tục sống, và không
cho phép chết vào trong nhà người đó.
Một chuyện cổ Trung Quốc sẽ
giúp bạn hiểu Thiền sư vĩ đại Huệ Năng. Mọi phát biểu của ông ấy đều là kinh
sách trong bản thân nó.
Chuyện cổ kể rằng một hoàng đế
lớn, sợ chết, đã tạo ra một cung điện với duy nhất một cửa ra vào. Không cửa ra
vào khác, không cửa sổ, không cách nào vào trong cung điện ngoại trừ từ một cửa
nhỏ nơi ông ấy đã đặt một hàng đầy đủ các lính gác. Lính gác số một bị gác bởi
số hai, và lính gác số hai bị gác bởi số ba, là lính gác số ba bị gác bởi số bốn...
bẩy lính gác theo dõi lẫn nhau! Nhiều bảo vệ hơn là không thể được.
Một vua lân bang nghe nói về điều
đó, và ông ấy muốn xem cung điện an ninh nhất này. Ông ấy được đón chào. Người
chủ của cung điện đưa ông ấy vào, chỉ cho ông ấy mọi tiện nghi bên trong, rằng
không có cách nào cho bất kì kẻ thù nào, cho bất kì trộm cướp nào, cho bất kì kẻ
giết người nào đi vào.
Nhà vua này rất bị ấn tượng.
Ông ấy nói, "Tôi sẽ lập tức ra lệnh làm cái hệt vậy. Xin ông cho tôi tên của
kiến trúc sư, để làm cùng cung điện cho tôi ở vương quốc của tôi."
Nói chuyện với nhau, họ đi tới
chỗ chiếc xe của nhà vua đang đợi. Và khi ông ấy nói, "Tôi sẽ làm đích xác
cùng cung điện này. Tôi thích nó, chính ý tưởng này. Nó an toàn và an ninh thế..."
Một người ăn xin đứng bên cạnh đường bắt đầu cười như điên. Cả hai vua chưng hửng.
Trong một lúc đã có im lặng. Họ cả hai đều hỏi người ăn xin, "Tại sao
ngươi cười?"
Người đó nói, "Tôi cười vì
có lỗ hổng trong mọi điều này, và tôi biết lỗ hổng này. Tôi đã ngồi ở chỗ này
trong nhiều năm, ăn xin, cho nên tôi đã quan sát việc xây dựng cung điện
này." Hoàng đế hỏi, "Lỗ hổng là gì?" Người này nói, "Một cửa
đó!"
Hoàng đế cười. Ông ấy nói,
"Ta đã đặt bẩy lính gác ở đó. Họ canh gác lẫn nhau, không ai có thể phản bội
được. Sợ là gì?"
Người ăn xin nói, "Với
kính trọng xứng đáng, tôi muốn nói cho các ông rằng chết sẽ đi vào và lính gác
của ông sẽ không thể nhìn thấy nó được. Và chết là bất an ninh duy nhất. Còn
cái gì khác? Các ông có bảo vệ gì chống lại chết không?" Hoàng đế đâm lúng
túng.
Người ăn xin nói, "Gợi ý của
tôi là ở chỗ nếu các ông muốn thực sự an ninh, bảo những người xây dựng làm bức
tường vào chỗ cái cửa đó! Tôi vẫn không thể đảm bảo được chết sẽ không vào -
nhưng ít nhất ông đã làm nỗ lực nhiều nhất có thể được; đóng cửa lại và ở bên
trong."
Hoàng đế nói, "Nhưng điều
đó nghĩa là ta đã chết! Nó trở thành nấm mồ, không phải là cung điện, nếu ta
không thể đi ra được."
Người ăn xin nói, "Nếu ông
nghĩ chỉ bằng việc đóng một cửa cuộc đời ông sẽ bị kết thúc, ông không nghĩ rằng
bằng việc đóng các cửa, các bộ phận của đời ông cũng bị kết thúc sao? Bằng việc
đóng cửa sổ, các phần khác của đời ông bị kết thúc sao? Ông sẽ sống ở mức tối
thiểu, trong khi mức tối đa là sẵn có."
Cả hai nhà vua đều ngạc nhiên
khi thấy thông minh của người ăn xin này. Họ tới gần người đó và hỏi người đó,
"Ông đã tới từ đâu?"
Ông ấy nói, "Các ông sẽ
không hiểu. Bố các ông đã là bạn ta. Có thời ta cũng đã là một hoàng đế. Nhưng
thấy toàn thể rắc rối không cần thiết, ta đã làm cho bản thân ta hoàn toàn an
ninh - ta bỏ mọi tường, mọi lo âu, mở mọi cửa sổ. Bây giờ trong gần nửa thế kỉ
không ai đã hại ta. Ta chỉ là kẻ ăn xin - tại sao người nào phải hại ta? Ta chẳng
có gì để bị lấy cắp. Ta ngủ như ta chưa bao giờ ngủ trước đây."
Nếu bạn thực sự muốn sống ở mức
tối đa, đừng nghe theo nhị nguyên của tâm trí. An ninh duy nhất trong sự tồn tại
là đi ra ngoài tâm trí.
Người ăn xin này là một Đạo sĩ
lớn. Tên ông ấy là Liệt Tử. Nhưng mọi người đã quên mất rằng năm mươi năm trước
ông ấy đã bỏ vương quốc của mình.
Ông ấy nói, "An ninh duy
nhất ta đã tìm ra là trong im lặng, trong việc là bản thân ta, nơi mọi nhị
nguyên biến mất. Nơi ông và vũ trụ là một, thế thì chết không thể làm gì được."
Bạn đã biến mất theo cách riêng
của bạn; bây giờ không có cách nào để hại bạn. Không có ai để làm hại bạn. Thân
thể không phải là bạn, tâm trí không phải là bạn. Bạn chỉ là vị khách trong
nhà. Đừng bị đồng nhất với ngôi nhà, chỉ nhớ tới vị khách. Phát biểu này của Huệ
Năng là cực kì hay:
Các bạn tốt, giáo huấn của ta về
pháp lấy thiền và trí huệ làm căn bản của nó. Đừng bao giờ dưới bất kì hoàn cảnh
nào nói một cách sai lầm rằng thiền và trí huệ là khác nhau; chúng là sự thống
nhất, không phải hai thứ.
Nhưng mọi cái gọi là người
thông minh của thế giới đã coi chúng là hai thứ. Thiền dành cho nhà huyền môn
và trí huệ tới từ việc tích luỹ tri thức từ kinh sách, từ truyền thống cũ. Họ
đã làm giảm cấp trí huệ thành tri thức - tri thức vay mượn.
Huệ Năng đang nói rằng trí huệ
là hương thơm của thiền; chúng không tách rời. Bạn không thể có trí huệ mà
không có thiền và bạn không thể có thiền mà không có trí huệ. Thực ra, chúng là
hai cái tên cho một hiện tượng.
Là bản thân bạn, im lặng và đầy
nhận biết, là biết mà không có hoài nghi nào rằng thiền và trí huệ là một.
Thiền là cội nguồn và trí huệ
là việc phát xạ. Thiền là hiểu biết của bạn và trí huệ là hành động của bạn
tương ứng với hiểu biết đó. Thiền là kinh nghiệm bên trong và trí huệ là diễn đạt
bên ngoài.
Con người của thiền không thể
làm cái gì sai được. Và con người của cái gọi là trí huệ một mình chỉ là vẹt.
Người đó liên tục lặp lại, nhưng trái tim người đó không được chạm tới bởi việc
lặp lại riêng của người đó.
Một tu sĩ có hai con vẹt. Chúng
rất giỏi, thánh thiện, với chuỗi hạt trong tay chúng, lặp lại Ave Maria. Nhưng
thỉnh thoảng chúng sẽ trở nên rất buồn, cả hai con cùng buồn vào một lúc. Cho
nên ông ấy nghĩ có lẽ chúng cần bạn gái.
Ông ta đi tới hiệu con vật
nuôi, cứ nghĩ rằng chắc chắn chúng cần bạn gái, vì cả hai con đều là con đực;
chúng cần con cái ít nhất để chia sẻ. Thế là ông ấy mua một con cái, và khi ông
ấy cho con vẹt cái vào trong lồng của chúng, con vẹt này nói với con vẹt kia,
"Johnny, giờ bỏ chuỗi hạt đi! Không có nhu cầu về nó nữa, lời cầu nguyện của
chúng đã được nghe!"
Tu sĩ không thể tin được rằng
những kẻ ngốc này đã từng cầu nguyện theo lí do riêng của chúng, không vì Ki tô
giáo. Cả hai con đều bỏ chuỗi hạt.
Người nghĩ rằng qua tri thức
vay mượn người đó là trí huệ, thì không chỉ tự lừa mình mà lừa cả người khác nữa.
Trí huệ của người đó chỉ là kí ức, không là việc biết, vì việc biết nở hoa chỉ
qua thiền. Huệ Năng nói:
Đừng bao giờ dưới bất kì hoàn cảnh
nào nói một cách sai lầm rằng thiền và trí huệ là khác nhau; chúng là sự thống
nhất, không phải hai thứ. Thiền bản thân nó là chất liệu của trí huệ; trí huệ bản
thân nó là vận hành của thiền. Vào chính khoảnh khắc có trí huệ, thế thì thiền
tồn tại trong trí huệ; vào chính khoảnh khắc có thiền, thế thì trí huệ tồn tại
trong thiền. Các bạn tốt, điều này có nghĩa là thiền và trí huệ là như nhau.
Các trò, phải cẩn thận không nói rằng thiền gây ra trí huệ, hay rằng trí huệ
gây ra thiền, hay rằng thiền và trí huệ khác lẫn nhau. Giữ cách nhìn này ngụ ý
rằng mọi thứ đều có tính nhị nguyên - nếu thiện được nói trong khi tâm trí là
không thiện, thiền và trí huệ sẽ không như nhau. Nếu tâm trí và việc nói cả hai
là tốt, thế thì bên trong và bên ngoài là như nhau, và thiền và trí huệ là như
nhau. Thực hành tự thức tỉnh không dựa trên biện luận bằng lời cái nào tới trước,
thiền hay trí huệ, ông đang lừa mọi người. Ông sẽ không có khả năng lắng đọng
luận cứ, và thay vì thế sẽ níu bám lấy các thứ đối thể, và sẽ không bao giờ
thoát khỏi bốn trạng thái của hiện tượng. Huệ Năng nói thêm: Các bạn tốt, vậy
thì làm sao thiền và trí huệ giống nhau? Chúng giống như ngọn đèn và ánh sáng
nó cho chiếu ra phía trước. Nếu có đèn, có ánh sáng; nếu không có đèn không có
ánh sáng. Đèn là điều bản chất của ánh sáng; ánh sáng là vận hành của đèn. Vậy,
mặc dầu chúng có hai cái tên, về bản chất chúng không là hai. Thiền và trí huệ
cũng giống điều này.
Huệ Năng đang nêu ra một phát
biểu có ý nghĩa. Bạn đang đứng trên đường - vào trong là cõi giới của thiền. Và
nếu bạn đạt tới điểm bạn chạm vào chính bản thể bạn, thế thì ở bên ngoài bạn có
thể diễn đạt thiền của bạn trong mọi thứ bạn làm. Mọi cử chỉ của bạn, mọi hành
động của bạn, ngay cả im lặng của bạn - không làm cái gì, chỉ ngồi - cũng sẽ diễn
đạt việc toả ra, hương thơm, cái đẹp, niềm vui của thiền. Đây là trí huệ.
Nhưng mọi người đã từng bị làm
sai lạc bởi bố mẹ, bởi thầy giáo, bởi tu sĩ, bởi mọi người, để tích luỹ trí huệ.
Bạn có thể tích luỹ trí huệ lớn và vậy mà bạn sẽ chỉ là kẻ ngốc có học thức.
Hành vi của bạn sẽ chỉ ra điều đó, hành động của bạn sẽ chỉ ra điều đó; chỉ lời
của bạn sẽ phù hợp với kinh sách.
Trí huệ đích thực không tới từ
bên ngoài. Trí huệ đích thực tới khi bạn đã đi sâu hơn vào trong bản thể bạn và
tìm ra trung tâm của cuộc sống của bạn - thế thì đột nhiên có bùng nổ. Mọi thứ
mà bạn làm hay không làm đều diễn đạt trí huệ của bạn.
Trí huệ chỉ là hương thơm của
hoa hồng. Tìm hoa hồng trước và hương thơm sẽ được thấy theo cách riêng của nó.
Đừng thậm chí tạo ra phân biệt về cái nào tới trước, vì chúng không phải là
hai. Chúng là một, được nhìn từ hai phía - một là từ bên trong và một là từ bên
ngoài. Bất kì cái gì là chứng ngộ của bạn đều diễn đạt bản thân nó ở bên trong
như thiền, và ở bên ngoài như trí huệ. Không cái nào tới trước, chúng là một.
Cái bên ngoài và cái bên trong cả hai là cùng nhau.
Nhưng tâm trí bao giờ cũng tạo
ra phân biệt, phân tách. Và chính vì tâm trí mà bạn lâm vào rắc rối không cần
thiết: xung đột triết lí, biện luận thượng đế học. Bạn phí thời gian vào sách vở
đi tìm cái gì đó có thể giúp bạn tìm ra bản thân bạn.
Bạn không thể tìm được, ở bất
kì đâu, bất kì cái gì sẽ giúp cho bạn tìm thấy bản thân bạn. Bạn phải rõ ràng về
điều đó: bạn không được tìm thấy, bạn đã ở đây rồi. Bạn chỉ phải nhận ra sự kiện
này.
Thầy không dạy bạn là bản thân
bạn; thầy đơn giản làm cho bạn nhận ra điều bị giấu kín đằng sau nhịp tim đập của
bạn. Trong sự hiện diện của thầy đồng bộ nào đó xảy ra. Bạn đơn giản ở gần thầy,
im lặng, và bạn bắt đầu cảm thấy việc xô đẩy của năng lượng tuôn chảy hướng tới
bạn, làm cho bạn bắt lửa. Nó là vô hình với người xem; chỉ người tham gia mới
là người được ân huệ.
Một khi bạn biết tới bản thân bạn,
bạn ở trong thiền và hành động của bạn sẽ biểu lộ trí huệ. Một nhà thơ Thiền đã
viết:
Có trời và trăng trong tay áo người ta;
để giữ vũ trụ
trong lòng bàn tay người ta.
Và bài cú của ông ấy là đầy đủ. Chỉ nhớ tới
một tay, chỉ nhớ tới một tay áo.
Có trời và trăng trong tay áo người ta;
để giữ vũ trụ
trong lòng bàn tay người ta.
Khi bạn mở tay ra, bạn không có
toàn thể vũ trụ trong lòng bàn tay bạn sao? Chỉ đừng đóng nó lại. Bàn tay đóng
là nghèo nhất; nó không có gì trong nó.
Đó là điều kì lạ, rằng mọi đứa
trẻ được sinh ra với bàn tay nắm, và mọi người chết đi với bàn tay mở. Chưa bao
giờ được biết tới rằng người nào đã chết đi với bàn tay nắm, vì để nắm bàn tay
bạn cần năng lượng. Bàn tay mở không cần năng lượng, không căng thẳng. Bàn tay
nắm sẽ bị mệt. Người chết không thể đảm đương được năng lượng để nắm bàn tay lại.
Nhưng điều hay là đi sâu hơn
vào trong vấn đề tại sao mọi đứa trẻ được sinh ra với bàn tay nắm. Điều đó có ý
nghĩa rằng mọi đứa trẻ được sinh ra với hi vọng và mong đợi và ham muốn lớn. Những
bàn tay nắm đó đang chỉ ra rằng nó phải làm cái gì đó của bản thân nó - để
thành công, giầu có, quyền lực chính trị. Nó là việc diễn đạt vô thức, bắt rễ rất
sâu của bản thể nó. Nó tới trong thế giới này với những bí mật lớn; chẳng mấy
chốc nó sẽ bắt đầu bị thất vọng. Không thành công nào là thành công cả.
Thực ra, mọi thành công đều chấm
dứt trong thất bại, trong thất vọng sâu sắc, vì điều bạn muốn không được tìm thấy.
Người già chết đi chẳng có gì để
giữ lấy cả. Không ham muốn, không mong đợi... người đó đi vào trong chết hệt
như người ăn xin.
Khi Alexander Đại đế chết, ông ấy
bảo các quan thượng thư, "Để tay ta thò ra bên ngoài quan tài."
Họ nói, "Ý tưởng kì lạ!"
Điều đó chưa bao giờ được nghe thấy. Không ai đã làm điều đó. Người chết phải
cư xử đúng và để tay trong quan tài.
Nhưng Alexander nói, "Đó
là lệnh của ta và nó phải được hoàn thành! Nó là ước nguyện cuối cùng của ta.
Không thành vấn đề rằng không ai khác đã làm nó; nó sẽ được ta làm. Để tay ta
thò ra ngoài quan tài!" Họ nói, "Nhưng sao lại có ý tưởng này?"
Alexander nói, "Hàng triệu
người sẽ tới xem. Ta muốn làm rõ ràng cho họ rằng ta đã tới thế giới này với nắm
tay khép lại, với mong đợi lớn, với ham muốn bí mật lớn - ta đang đi khỏi thế
giới này một cách thất vọng hoàn toàn, với tay mở. Ta không lấy cái gì theo ta.
Mọi điều ta đã chứng minh chỉ là ảo tưởng."
Thiền làm cho bạn thành bàn tay
mở. Tâm trí là rất có tính bí mật; tâm trí liên tục giữ ham muốn của bạn, giận
của bạn, thất vọng của bạn, khổ của bạn, tất cả là bí mật - nắm tay khép lại.
Thiền là việc mở nắm tay ra. Và thế thì toàn thể vũ trụ là trong tay bạn. Một
bài cú nhỏ với nghĩa lớn...
Nhất Hưu Tông Thuần viết:
Ông phải tìm
đường của Phật
suốt đêm dài,
tìm kiếm, ông sẽ vào
trong tâm trí riêng của ông.
Bạn có thể liên tục tìm không
chỉ cả đêm mà cả đời trong vô thức và bóng tối, tìm Phật. Bạn bao giờ cũng sẽ
kêt thúc với tâm trí bạn.
Bạn sẽ không tìm thấy phật vì
phật không được tìm thấy qua việc tìm. Phật phải đơn giản được nhận ra. Không
làm nỗ lực nào để tìm và kiếm, chỉ nhìn vào trong. Bạn là phật.
Và ngay lập tức mọi hành động của
bạn, mọi cách sống của bạn, mọi vận hành của bạn, sẽ thay đổi - ngay lập tức.
Chúng tất cả sẽ mang hương thơm của phật.
Bài cú khác:
Tuy chúng tôi rót vào nhiều,
chưa bao giờ tràn đầy;
múc ra, chưa bao giờ vét cạn;
hơn nữa, không biết lí do cho nó -
điều này được gọi là ánh sáng ẩn.
Ánh sáng bên trong bạn là hoàn
hảo. Bạn không thể lấy được cái gì từ nó, bạn cũng không thể thêm được cái gì
vào nó. Nó là vòng tròn hoàn hảo, nó là hoa sen nở hoàn hảo. Bạn không thể làm
cái gì cho nó; bạn chỉ có thể hân hoan. Bạn có thể nhảy múa, bạn có thể hát bài
ca, trong ca ngợi hoa sen đã bùng nở bên trong bản thể bạn.
Đặc biệt, tôi muốn người của
tôi biết rằng thiền không chỉ là im lặng - đó chỉ là một phần của nó. Chung cuộc,
nó phải có tính sáng tạo. Và khi thơ ca bắt nguồn từ im lặng bên trong của bạn,
hay bức tranh, nó có hương vị mà không của thế giới này.
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Khi thầy nói mỗi buổi tối trong thiền,
"Đi vào trong, đi ngày càng sâu hơn như mũi tên tới trung tâm của bạn,"
có phải là thực tại không có đâu mà đi và không cái gì mà làm vì chúng tôi đã ở
trong rồi? Có phải tất cả mọi điều chúng tôi có thể làm chỉ là nhận biết về làm
sao và khi nào chúng tôi đi ra một cách liên tục, xa thêm nữa khỏi bản thân
chúng tôi?
Vâng, Maneesha. Không có đâu mà
đi. Bạn đã ở đó rồi, nơi bạn được cần hiện hữu. Và một khi bạn nhận ra nó, thế
thì bạn mang tâm thức của bạn tới bất kì chỗ nào bạn đi. Thế thì thời gian
không tạo ra khác biệt, không gian cũng không tạo ra khác biệt. Bạn là phật
trong chùa và bạn là phật trong cửa hàng; bạn là phật ngồi im lặng, sâu trong
thiền, và bạn là phật có tiếng cười vui cùng Sardar Gurudayal Singh.
Lúc đó là nửa đêm ở Miami, và
Glamorous Gladys tới nhân ngày nghỉ đông thì thấy rằng mọi khách sạn đều đầy cả
rồi.
Người tiếp tân ở khách sạn bốn
sao Screwing Sands gợi ý rằng anh ta có thể để cô ấy ở chung phòng với một người
tốt ở tầng thứ năm, có tên là Donald Dickstein. Gladys thích ý tưởng này và nhận
phòng.
Cô ấy đi vào trong phòng một
cách yên tĩnh, liếc trộm, và thấy Donald đang ngủ trong một giường. Thế rồi cô ấy
bật đèn nhà tắm, để cửa mở, và bắt đầu một cách từ từ và cám dỗ cởi quần áo ra.
Thế rồi cô ấy lại chậm rãi bỏ nịt
vú ra. Cúi xuống trong ánh sáng, cô ấy để thời gian dễ chịu tụt quần xi líp đen
ra.
Chung cuộc, cô ấy đi bộ quanh
phòng hoàn toàn trần truồng, và vào giường của mình. Thế rồi cô ấy nghiêng người
qua và thì thào với Donald, "Anh có muốn qua giường em không?"
"Không, cám ơn,"
Donald đáp, hoàn toàn tỉnh táo. "Tôi đã vào trong giường của tôi rồi!"
Có vụ nổ ở xưởng làm xúc xích
Polack, và một trong những miếng xúc xích bị thổi thẳng lên cõi trời. Nó tiếp đất
ở chân thánh Peter.
"Thứ gì trông vui làm
sao," thánh Peter nói, vừa nhặt nó lên. Và ông ấy đem nó cho Jesus xem.
"Ngài đã bao giờ thấy thứ
như vậy chưa?" Thánh Peter hỏi Jesus.
"Không," Jesus đáp.
"Ta chưa bao giờ thấy cái này trước đây." Thế là, thánh Peter cầm nó
sang cho Mary xem.
"Mary này," ông ấy hỏi,
"bà đã bao giờ thấy cái gì giống thế này không?"
"Ồ!" Mary kêu lên.
"Bà biết đấy, nếu nó không
có mùi là lạ, tôi thể nó là của Thánh thần linh thiêng!"
Caroline Kratz tới người kết nối
người âm ở địa phương để nói với ông chồng mới mất của mình, Caruso.
"Ở đó cuộc sống thế
nào?" Caroline hỏi, một cách lo lắng, khi cô ấy có được đúng kênh.
"Tuyệt vời!" Caruso
nói. "Anh dậy muộn, đi bơi, rồi có dục, ngủ, ăn, nghỉ ngơi, đi bơi, có dục,
ngủ, lại ăn, có dục..."
"A!" Caroline kêu,
"nhưng ở dưới đây anh chỉ làm tình với em một lần một tháng!"
"Anh biết," Caruso
thú nhận, "nhưng ở dưới đó anh không phải là vịt!"
Già Rubenstein một hôm đi qua cửa
hàng vật nuôi địa phương, thì ông ấy thấy một biển quảng cáo về một con vẹt có thể
nói nhiều ngôn ngữ.
Vì ông ấy tự coi mình là chuyên
gia ngôn ngữ, Rubenstein đi vào bên trong và bắt đầu hỏi vẹt.
"Parlez-vous francais? -
mày nói tiếng Pháp chứ" Rubenstein hỏi.
"Parlez-vous francais? -
mày nói tiếng Pháp chứ" con vẹt đáp.
"Habla espanol? - nói tiếng
Tây ban nha chứ" ông già Do Thái hỏi.
"Habla espanol? - nói tiếng
Tây ban nhan chứ" lời đáp vọng lại.
"Speak English?- nói tiếng
Anh chứ" Rubenstein hỏi.
"Speak English?- nói tiếng
Anh chứ" con chim đáp lại.
Già Rubenstein lại gần con vẹt hơn,
và hỏi một cách bí mật, "Nói cho tao, anh bạn, nếu mày thông minh thế, mày
có nói tiếng Yiddish không?"
Con vẹt nhìn chằm chằm
Rubenstein bằng đôi mắt tròn nhỏ sáng: "Nói cho tao, anh bạn," con
chim nói, "màu nghĩ tao không nên nói tiếng Yiddish với cái mũi như thế
này sao?"
Được rồi, Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng... Nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể
bạn bị đông cứng. Thu lấy mọi năng lượng của bạn vào bên trong. Sâu hơn và sâu
hơn... Đem năng lượng này tới chính trung tâm của bản thể bạn. Thân thể bạn chỉ
là chu vi. Tìm ra trung tâm của tâm thức bạn. Một khi bạn đã tìm ra trung tâm của
tâm thức của bạn, bạn là phép màu, vị phật... điều huyền bí vĩ đại nhất trong sự
tồn tại. Đừng do dự... Lấy cú nhảy đi. Không có gì để sợ. Nó là thế giới riêng
của bạn. Tìm thấy trung tâm của tâm thức của bạn là tìm thấy trung tâm của bản
thân vũ trụ. Sau đó, bạn tồn tại một cách tự phát - không có nỗ lực nào, với
duyên dáng và phúc lạc lớn lao. Thiền chung cuộc đem trí huệ tới cuộc sống của
bạn.
Để làm cho điều đó tuyệt đối rõ ràng rằng bạn
không là thân thể, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi... ngã chết. Thu bản thân bạn
vào sâu nhất có thể được ở bên trong cốt lõi bên trong nhất của bạn... Bạn đang
khám phá ra phật... Khoảnh khắc này là khoảnh khắc quí giá nhất khi người ta
khám phá ra phật bên trong bản thân mình. Thế thì mọi thượng đế học và tôn giáo
và triết học chỉ là lời bình luận, không bản chất. Bạn đã thu được điều bản chất
ngay trong tay bạn. Bản tính phật này không biết tới chết, tới sinh - nó chỉ biết
vĩnh hằng. Vô thuỷ, vô chung. Vô biên. Nó trở thành đại dương... Toàn thể vũ trụ
trở thành nhà của nó. Lần đầu tiên thậm chí không có hàng rào giữa bạn và vũ trụ.
Bạn là vũ trụ. Đây là nghĩa của việc tìm ra phật.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại, từ từ, im lặng, duyên dáng, mang
theo kinh nghiệm này, nhớ lại nó. Ngồi vài khoảnh khắc như phật. Và mang vào
các hoạt động hai mươi bốn giờ của bạn, nhớ rằng bạn là phật và mọi diễn đạt của
bạn phải là của trí huệ.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội mười nghìn chư phật
chứ?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu!
..............................
0 Đánh giá