Read more
Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho
Chương 7. Yêu: quyền năng thuần khiết nhất
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Khi
thầy nói về quan niệm của Nietzsche về ý chí, nó là cực đối lập nhiều thế với
quan niệm ý chí mà người quốc xã đã phát triển từ cùng một nguồn, và điều đó vẫn
là phổ biến thế ở phương Tây. Thầy có thể nói về khác biệt này không?
Prem Pankaja, chính số phận của các thiên tài là bị hiểu
lầm. Nếu một thiên tài không bị hiểu lầm, người đó không phải là thiên tài chút
nào. Nếu quần chúng thông thường có thể hiểu, điều đó nghĩa là người này đang
nói ở cùng mức như thông minh bình thường vậy.
Friedrich Nietzsche bị hiểu lầm, và từ hiểu lầm này đã
là thảm hoạ vô cùng. Nhưng có lẽ điều đó là không thể tránh khỏi. Để hiểu một
người như Nietzsche bạn phải có ít nhất cùng chuẩn tâm thức, nếu không nói là
cao hơn.
Adolf Hitler là người chậm phát triển tinh thần tới mức
không thể nào nghĩ được rằng ông ta có thể hiểu được nghĩa của Nietzsche; nhưng
ông ta đã trở thành nhà tiên tri triết lí của Nietzsche. Và theo tâm trí chậm
phát triển của ông ta, ông ta đã diễn giải - không chỉ diễn giải, mà còn hành động
tương ứng với những diễn giải đó - và thế chiến thứ hai là kết quả.
Khi Nietzsche nói về "ý chí làm mạnh," nó chẳng
liên quan gì tới chi phối. Nhưng đó là nghĩa mà người quốc xã đã trao cho nó.
"Ý chí làm mạnh " là đối lập đối xứng với ý
chí chi phối. Ý chí chi phối bắt nguồn từ phức cảm thấp kém. Người muốn chi phối
người khác, chỉ để chứng minh bản thân người đó là người đó không thấp kém -
người đó là cao siêu. Nhưng người đó cần chứng minh điều đó. Không có chứng
minh gì người đó biết người đó thấp kém; người đó phải che đậy nó bằng nhiều,
nhiều bằng chứng.
Người cao siêu thực sự không cần chứng minh, người đó
đơn giản cao siêu. Hoa hồng có biện minh về cái đẹp của nó không? Trăng tròn có
bận tâm về chứng minh niềm vinh quang của nó không? Người cao siêu đơn giản biết
điều đó, không cần chứng minh gì cả; do đó người đó không có ý chí chi phối.
Người đó chắc chắn có "ý chí làm mạnh," nhưng thế thì bạn phải làm
phân biệt rất tinh tế. Ý chí của người đó để nắm quyền nghĩa là: người đó muốn
trưởng thành tới cách diễn đạt đầy đủ nhất của người đó.
Điều đó chẳng liên quan gì tới bất kì ai khác, toàn thể
mối quan tâm là về cá nhân bản thân người đó. Người đó muốn nở hoa, đem mọi hoa
vẫn ẩn kín trong tiềm năng của người đó, để vươn lên cao nhất có thể được trên
trời. Điều đó thậm chí không có tính so sánh, nó không định vươn lên cao hơn
người khác - nó đơn giản cố vươn lên tới tiềm năng đầy đủ nhất của nó.
"Ý chí làm mạnh" là tuyệt đối cá nhân, Nó muốn
nhảy múa tới chỗ cao nhất trong trời, nó muốn có đối thoại với sao, nhưng nó
không bận tâm tới việc chứng minh bất kì ai là thấp kém. Nó không có tính cạnh
tranh, nó không có tính so sánh.
Adolf Hitler những người theo ông ta, người quốc xã đã
làm nhiều điều hại thế cho thế giới bởi vì họ ngăn cản thế giới không cho hiểu
Friedrich Nietzsche và nghĩa thực của ông ấy. Và đấy không chỉ là một điều; về
mọi quan niệm khác nữa, họ có cùng loại hiểu nhầm.
Đó là số phận buồn thế, số phận chưa bao giờ rơi vào bất
kì nhà huyền môn lớn hay nhà thơ lớn nào trước Nietzsche. Việc đóng đinh Jesus
hay đầu độc Socrates không tệ như một số phận, như điều đã rơi vào Friedrich
Nietzsche - bị hiểu lầm trên qui mô lớn tới mức Adolf Hitler xoay xở giết hơn
tám triệu người nhân danh Friedrich Nietzsche và triết lí của ông ấy. Sẽ cần
chút thời gian... Khi Adolf Hitler và những người quốc xã và thế chiến thứ hai
bị quên đi, Nietzsche sẽ quay lai với ánh sáng thực của ông ấy. Ông ấy đang
quay lại.
Mới hôm nọ, các sannyasins từ Nhật Bản đã thông báo
cho tôi rằng sách của tôi đang được bán trong tiếng nước họ với tỉ lệ cao nhất
và tiếp đó mới là sách của Friedrich Nietzsche - sách của ông ấy cũng đang được
bán. Và chỉ mới vài ngày trước cùng thông tin tới từ Hàn Quốc. Có lẽ mọi người
có thể thấy cái gì đó tương tự trong chúng.
Nhưng Friedrich Nietzsche phải được diễn giải lại lần
nữa, để cho mọi thứ vô nghĩa đã được đặt lên, bởi những người quốc xã, trên triết
lí hay của ông ấy có thể được vứt đi. Ông ấy phải được làm thuần khiết, ông ấy
cần lễ rửa tội.
Bé Sammy nói với ông nó về nhà khoa học lớn, Albert
Einstein, và lí thuyết tương đối của ông ấy.
"À có đấy," ông nói, "và lí thuyết đó
phải nói cái gì chứ?"
"Cô giáo chúng cháu nói rằng chỉ ít người trên thế
giới có thể hiểu được nó," cậu bé giải thích, "nhưng thế rồi cô bảo
chúng cháu điều đó nghĩa là gì. Tương đối là giống thế này: nếu một người đàn
ông ngồi một giờ với một cô gái xinh, điều đó cảm thấy như một phút; nhưng nếu
anh ta ngồi trên bếp lò nóng trong một phút, có cảm giác như một giờ - và đó là
lí thuyết tương đối."
Ông im lặng và chậm rãi lắc đầu, "Sammy,"
ông nói một cách dịu dàng, "Einstein kiếm sống từ điều này à?"
Mọi người hiểu tương ứng theo mức độ tâm thức riêng của
họ.
Chỉ là ngẫu nhiên mà Nietzsche rơi vào trong tay của
người quốc xã. Họ cần một triết lí cho chiến tranh, và Nietzsche ca ngợi cái đẹp
của chiến binh. Họ muốn có ý tưởng nào đó để tranh đấu, và Nietzsche cho họ cái
cớ hay - vì siêu nhân.
Tất nhiên, họ lập tức nắm ngay ý tưởng về siêu nhân.
Giống người Aryan Đức Bắc Âu sẽ là giống người mới của Nietzsche, siêu nhân. Họ
muốn chi phối thế giới, và Nietzsche rất có ích, bởi vì ông ấy đã nói rằng niềm
khao khát sâu sắc nhất của con người là "ý chí làm mạnh." Họ thay đổi
nó thành ý chí chi phối.
Bây giờ họ có toàn thể triết lí: người Aryan Đức Bắc
Âu là giống nòi cao siêu bởi vì họ sẽ cho sinh ra siêu nhân. Họ có ý chí làm mạnh
và họ sẽ chi phối toàn thế giới. Đó là định mệnh của họ - chi phối những người
thấp kém. Hiển nhiên, số học là đơn giản: người cao siêu phải chi phối người thấp
kém.
Những quan niệm hay này... Nietzsche không bao giờ tưởng
tượng được chúng sẽ trở thành nguy hiểm thế và thành ác mộng thế cho toàn thể
nhân loai. Nhưng bạn không thể tránh được việc hiểu lầm, bạn không thể làm gì
được về nó.
Một người say ngửi thấy rượu uyski, xì gà, và nước hoa
rẻ tiền, loạng choạng bước vào xe bus, lảo đảo len vào lối đi, rồi đổ vật xuống
chỗ ngồi cạnh một linh mục Cơ đốc giáo.
Người say nhìn trân trân vào người ngồi cạnh đang khó
chịu và nói, "Này cha, tôi có câu hỏi cho cha đây. Cái gì gây ra chứng
viêm khớp?"
Lời đáp của linh mục lạnh nhạt và cộc lốc, "Sống
vô luân lí," ông ta nói, "quá nhiều rượu chè, hút sách và đi lại với đàn
bà phóng đãng."
"Vâng, tôi là đáng nguyền rủa!" người say
nói.
Họ ngồi im lặng một chốc. Linh mục bắt đầu cảm thấy mặc
cảm rằng ông ấy đã phản ứng mạnh thế với một người hiển nhiên cần tới từ bi Ki
tô giáo. Ông ấy quay sang người say và nói, "Ta lấy làm tiếc, con ta. Ta
không ngụ ý cục cằn thế. Con đã chịu đựng tai hoạ khủng khiếp về viêm khớp này
bao lâu rồi?"
"Tai hoạ của tôi sao?" người say nói,
"Tôi không bị viêm khớp. Tôi vừa mới đọc được trong tờ báo rằng giáo hoàng
bị nó."
Bây giờ, bạn có thể làm gì? Một khi bạn đã nói cái gì
đó, thế thì tất cả sẽ phụ thuộc vào người khác, người đó sẽ làm gì với nó.
Nhưng Nietzsche quan trọng lớn tới mức ông ấy phải được
lau sạch mọi rác rưởi mà người quốc xã đã đặt vào ý tưởng của ông ấy. Và điều
kì lạ nhất là ở chỗ không chỉ người quốc xã mà các triết gia khác trên khắp thế
giới cũng đã hiểu lầm ông ấy. Có lẽ ông ấy là thiên tài lớn tới mức cái gọi là
những người vĩ đại của bạn cũng không có khả năng hiểu ông ấy.
Ông ấy mang nhiều sáng suốt mới vào trong thế giới của
tư duy, tới mức ngay cả chỉ một sáng suốt cũng đã làm cho ông ấy thành một
trong những triết gia vĩ đại nhất của thế giới - và ông ấy có hàng tá sáng suốt
tuyệt đối độc đáo, điều con người chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu được hiểu đúng,
Nietzsche chắc chắn có thể tạo ra bầu không khí và mảnh đất đúng cho siêu nhân
được sinh ra. Ông ấy có thể giúp nhân loại được biến đổi.
Tôi cực kì kính trọng con người này, và cũng là rất buồn
là ông ấy đã bị hiểu lầm - không chỉ bị hiểu lầm, mà còn bị buộc vào nhà thương
điên. Các bác sĩ tuyên bố rằng ông ấy điên. Sáng suốt của ông ấy đi xa khỏi tâm
trí bình thường tới mức tâm trí bình thường cảm thấy rất hạnh phúc khi tuyên bố
ông ấy điên: "Nếu ông ấy không điên, thế thì chúng ta quá bình thường
à." Ông ấy phải điên chứ, ông ấy phải bị buộc vào nhà thương điên.
Cảm giác riêng của tôi là, ông ấy chưa bao giờ điên.
Ông ấy chỉ đi trước thời đại của ông ấy quá xa, và ông ấy quá chân thành và quá
chân thực. Ông ấy nói đích xác điều ông ấy đã kinh nghiệm mà không bận tâm về
các chính khách, tu sĩ và những người tầm thường kém cỏi khác. Những những người
tầm thường này lại đông và con người này một mình tới mức họ sẽ không chịu rằng
người này không điên. Và bằng chứng rằng ông ấy không điên là cuốn sách cuối
cùng của ông ấy, cuốn ông ấy viết trong nhà thương điên.
Nhưng tôi là người đầu tiên nói rằng ông ấy không
điên. Dường như là toàn thế giới này tinh ranh, mang tâm trí chính trị tới mức
mọi người chỉ nói những điều đem lại danh tiếng cho họ, điều đem lại tán thưởng
từ đám đông. Ngay cả nhà tư tưởng lớn của bạn cũng không rất lớn đâu.
Cuốn sách mà ông ấy viết trong nhà thương điên là tác
phẩm vĩ đại nhất của ông ấy, và là bằng chứng tuyệt đối vì người điên không thể
viết ra được nó. Cuốn sách cuối cùng của ông ấy là Ý chí làm mạnh. Ông ấy đã
không thấy được nó được in ra, bởi ai sẽ in sách của người điên? Ông ấy đã gõ cửa
nhiều nhà xuất bản, nhưng đều bị từ chối - và bây giờ mọi người đều đồng ý rằng
đó là công trình vĩ đại nhất của ông ấy. Sau cái chết của ông ấy, chị ông ấy
bán nhà và các thứ khác để xuất bản cuốn sách này, bởi vì đó là ham muốn cuối
cùng của ông ấy, nhưng ông ấy đã không thấy nó được in.
Ông ấy có bị điên không? Hay chúng ta sống trong thế
giới điên? Nếu một người điên có thể viết ra cuốn sách như, Ý chí làm mạnh, thế
thì là điên còn tốt hơn lành mạnh như Ronald Reagan, người chồng chất vũ khí hạt
nhân - có hàng nghìn người được sử dụng để tạo ra vũ khí hạt nhân trong hai
mươi bốn giờ một ngày. Bạn có thể gọi người này là lành mạnh, và bạn gọi
Friedrich Nietzsche là điên sao?
Một ông già người da đỏ đang ngồi trong quán rượu, thì
một người hippy bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, tóc dài rũ rượi la lối om sòm trong
quán rượu và gọi một đồ uống. Những xúc phạm dâm ô của kẻ hippy làm cho mọi người
khác phải tháo chạy ra khỏi quán rượu, nhưng ông già d đỏ vẫn ngồi bình thản
quan sát. Cuối cùng kẻ hippy già quay sang ông ta và nói, "Này, ông da đỏ,
sao ông cứ nhìn tôi chằm chằm kinh khủng thế? Ông mất trí hay cái gì vậy?"
"Không," người da đỏ đáp, "hai mươi năm
trước tao đã bị bắt vì làm tình với con trâu. Tao nghĩ mày có thể là con
tao."
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Khi
thầy nói về siêu nhân, thầy đã nói rằng lừa phải trở thành sư tử. Tôi cảm thấy
rất bị hấp dẫn tới con sư tử đó, nhưng tôi vẫn sợ vào tiếp xúc với nó. Tôi có cảm
giác con sư tử đó trong tôi có cái gì đó liên quan tới sức mạnh của tôi. Làm
sao tôi có thể dùng sức mạnh của tôi mà không làm mất việc yêu của tôi? Làm sao
tôi có thể dùng sức mạnh của tôi và vẫn duy trì trái tim mở? Với tôi, yêu và sức
mạnh dường như mâu thuẫn, có phải vậy không? Thầy có thể nói cái gì đó về điều
này không, thưa thầy?
Dhyan Agni, câu hỏi mà bạn hỏi đích xác là cùng câu hỏi
mà Pankaja đã hỏi. Bạn cũng có cùng sự hiểu lầm, mặc dầu nó không liên quan tới
Friedrich Nietzsche.
Về căn bản bạn hỏi, "Làm sao tôi có thể dùng sức mạnh
của tôi mà không làm mất việc yêu của tôi? Làm sao tôi có thể dùng sức mạnh của
tôi và vẫn duy trì trái tim mở? Với tôi, yêu và sức mạnh dường như là mâu thuẫn."
Đó là hiểu lầm của bạn.
Yêu và sức mạnh là không mâu thuẫn.
Yêu là sức mạnh lớn nhất trên thế giới.
Nhưng bạn phải hiểu lần nữa: với sức mạnh tôi không ngụ
ý sức mạnh với người khác. Sức mạnh với người khác không phải là yêu; sức mạnh
đối với người khác là ghét thuần khiết, nó là chất độc, nó mang tính phá huỷ.
Nhưng với tôi, và với bất kì ai đã biết, bản thân yêu
là sức mạnh - và là sức mạnh lớn nhất, bởi vì không có gì sáng tạo hơn yêu.
Không có gì hoàn thành hơn yêu, không có gì nuôi dưỡng hơn yêu. Khi bạn ở trong
yêu, mọi sợ biến mất, và khi bản thân bạn trở thành việc yêu, ngay cả chết cũng
trở thành không liên quan.
Jesus không phải là rất xa khỏi chân lí khi ông ấy
nói, "Thượng đế là tình yêu." Chắc chắn Thượng đế là sức mạnh, sức mạnh
lớn nhất. Tôi muốn cải tiến thêm cho Jesus: Tôi không nói Thượng đế là việc
yêu, tôi nói việc yêu là Thượng đế. Với tôi Thượng đế chỉ là biểu tượng và yêu
là thực tại.
Thượng đế chỉ là huyền thoại - yêu là kinh nghiệm của
hàng triệu người.
Thượng đế chỉ là lời, nhưng yêu có thể trở thành điệu
vũ trong tim bạn.
Hiểu lầm của bạn là ở chỗ bạn nghĩ sức mạnh nghĩa là sức
mạnh với người khác. Và đó không chỉ là hiểu lầm của bạn, Dhyan Agni, nó là hiểu
lầm của hàng triệu người. Và bởi vì hiểu lầm này họ phá huỷ toàn thể cái đẹp của
yêu. Thay vì tạo ra thiên đường từ nó, họ tạo ra địa ngục cho nhau, bởi vì mọi
người đều đang cố chi phối mọi người khác nhân danh yêu - nhưng sâu bên dưới là
ham muốn chi phối.
Yêu trong bản thân nó là vô điều kiện. Nó chỉ biết
cho, chia sẻ; nó không biết bất kì ham muốn nào để có được cái gì đó đáp lại.
Nó không đòi hỏi bất kì đáp ứng nào. Niềm vui của nó và phần thưởng của nó là
trong việc chia sẻ. Và sức mạnh của nó là ở trong việc chia sẻ của nó. Nó mạnh
tới mức nó có thể liên tục chia sẻ với hàng triệu người, và dầu vậy trái tim vẫn
còn tràn ngập với yêu - nó là không thể vét cạn. Đó là sức mạnh của nó.
Bạn hỏi, "Làm sao tôi có thể dùng được sức mạnh của
tôi mà không làm mất việc yêu của tôi?" Nếu bạn muốn chi phối, thế thì chắc
chắn bạn sẽ phải làm mất việc yêu của bạn. Nhưng nếu bạn muốn yêu, bạn có thể
yêu mạnh mẽ như bạn muốn.
Không có mâu thuẫn giữa mạnh và yêu. Nếu có mâu thuẫn
giữa mạnh và yêu, thế thì yêu sẽ trở thành không có sức mạnh, nó sẽ trở thành bất
lực, không sáng tạo, yếu ớt; sức mạnh sẽ trở thành nguy hiểm, có tính phá huỷ -
nó sẽ bắt đầu tận hưởng hành hạ mọi người.
Phân tách yêu và mạnh là nỗi khổ của thế giới. Yêu và
mạnh cùng nhau, như một năng lượng, có thể trở thành biến đổi lớn lao. Sống có
thể trở thành phúc lạc. Và vấn đề chỉ là bỏ đi hiểu lầm.
Điều đó cũng giống như là bạn nghĩ hai cộng với hai bằng
năm, và thế rồi ai đó chỉ ra cho bạn rằng bạn đang tính sai: hai cộng với hai
không là năm, hai cộng hai là bốn. Bạn có cho rằng sẽ cần tới nhiều khổ hạnh để
thay đổi quan niệm sai của bạn không? Bạn có phải đứng lộn đầu hàng giờ để đổi
ý tưởng của bạn rằng hai với hai là bốn, hay năm? Hay bạn sẽ phải liên tục nhịn
ăn cho tới chết để thay đổi quan niệm sai của bạn? Hay bạn sẽ phải từ bỏ thế giới
và mọi vui thú của nó bởi vì tính toán của bạn là sai và bạn phải làm thuần khiết
linh hồn bạn trước hết; bằng không làm sao bạn có thể tính đúng được?
Đây là những tính toán đơn giản, và con người của hiểu
biết có thể thay đổi chúng trong vài giây. Nó chỉ là vấn đề thấy ra khi bạn đã
đi lạc lối. Đem bản thân bạn lại.
"Tôi có giấc mơ kì lạ nhất đêm qua," một người
kể lại cho nhà tâm thần. "Tôi thấy mẹ tôi, nhưng khi mẹ tôi quay quanh
nhìn tôi, tôi để ý mẹ tôi có khuôn mặt của ông. Như tôi có thể hình dung, tôi
thấy điều này rất phiền phức; và thực ra tôi đã thức dậy ngay lập tức và không
thể ngủ lại được. Tôi nằm đó trong giường chờ sáng tới và thế rồi tôi dậy, uống
nước ngọt và đến ngay đây theo hẹn gặp của tôi. Tôi nghĩ ông có thể giúp tôi giải
thích ý nghĩa của giấc mơ kì lạ này."
Nhà tâm thần im lặng một chốc trước khi đáp lại,
"Nước ngọt sao? Ông gọi nó là bữa sáng sao?"
Anh chàng đáng thương này đã tới để hiểu giấc mơ, tại
sao mặt mẹ anh ta đã biến thành mặt nhà tâm thần; nhưng đó không phải là vấn đề
cho nhà tâm thần. Với ông ấy vấn đề là: "Nước ngọt sao? Ông gọi cái đó là
bữa sáng sao?"
Nhưng cứ quan sát những người đang nói, và bạn sẽ ngạc
nhiên - mọi nơi đều có hiểu lầm. Bạn đang nói cái gì đó, cái gì đó khác được hiểu;
ai đó khác đang nói cái gì đó, bạn hiểu cái gì đó khác.
Thế giới chắc sẽ là một chỗ im lặng và an bình hơn nếu
mọi người chỉ nói năm phần trăm điều họ đang nói bây giờ - mặc dầu năm phần
trăm đó sẽ bao quát tuyệt đối mọi thứ là bản chất. Và tôi không nói điểm rất tối
thiểu đâu, đó là tối đa đấy. Bạn có thể thử điều đó: chỉ nói điều bản chất, dường
như bạn cho bức điện tín, cho nên bạn phải cứ chọn lựa chỉ mười từ. Và bạn có
quan sát không? Bức điện tín của bạn có nghĩa còn hơn bức thư dài của bạn, được
cô đọng lại. Mang tính chất điện tín đi và bạn sẽ ngạc nhiên rằng trong cả ngày
có rất ít lần bạn phải nói.
Một nhà toán học về hưu thường sống trong nhà hàng xóm
của tôi trong thành phố. Cả đời ông ấy đã từng là thầy giáo, và rất khó cho ông
ấy chịu đựng cảnh về hưu. Vợ ông ấy đã không nói các từ với ông ấy từ nhiều năm
rồi; "Bởi vì" bà ấy nói, "Ông ấy chán thế! Tốt hơn cả là không
nói với ông ấy. Ông ấy lập tức đi vào toán học."
Không người hàng xóm nào đón chào ông ấy; một trong
các hàng xóm của tôi lo nghĩ về tôi vì ông ấy thường tới tôi hàng giờ. Người
này lo lắng rằng ông bạn già kia phải hành hạ tôi lắm. Người này tới để cho tôi
gợi ý.
Người này nói, "Tôi cho ông gợi ý về cách gạt bỏ
ông già này. Bất kì khi nào ông thấy ông ấy tới, cứ lấy ô của ông ra, đứng ở cửa
dường như ông sắp đi đâu đó, và ông ấy sẽ hỏi, 'Ông đi đâu thế?' và ông có thể
nói rằng ông định đi đâu đó."
Tôi nói, "Ông không biết người đó rồi! Nếu tôi
nói tôi sắp đi đâu đó, ông ấy sẽ nói, 'Tôi đi cùng với,' và điều đó sẽ còn hành
hạ hơn nhiều. Tốt hơn cả là ở đây. Và nó không phải là hành hạ, tôi thích nó, bởi
vì tôi chẳng có gì để nói, tôi đơn giản ngồi im lặng. Ông ấy một mình làm mọi
thứ. Ông ấy nói và ông ấy cứ nói mãi, và cuối cùng ông ấy cám ơn tôi và nói,
'Ông là người đối thoại tốt thế.' Và tôi nói, 'tôi chẳng là gì khi so với ông,
nhưng tôi học được chút ít từ ông.'"
Mọi người không muốn bạn nói, họ muốn bạn nghe. Và nếu
bạn học nghệ thuật đơn giản của việc nghe mọi người, nhiều hiểu lầm thế trên thế
giới chắc sẽ được tránh.
Một đôi rất già đang nghe chương trình phục hồi tôn
giáo trên radio. Người thuyết giảng kết thúc bài nói khuấy động của mình bằng lời
nói, "Thượng đế muốn chữa lành cho tất cả các bạn. Hãy đứng dậy, để tay
lên radio, rồi đặt tay kia lên phần thân thể bị ốm."
Bà già lảo đảo trên đôi bàn chân, đưa một tay lên
radio và tay kia lên cái chân viêm khớp của mình. Ông già để một tay lên radio
và một tay để vào chim.
Bà già gắt gỏng ông già, "Fred! Người thuyết giảng
nói Thượng đế sẽ chữa lành chỗ ốm, không kích động chỗ chết đâu!"
Nhưng bạn không thể tránh được việc hiểu lầm.
Tôi không biết ai đã cho bạn ý tưởng rằng yêu và mạnh
là mâu thuẫn. Đổi nó đi, bởi vì đổi nó sẽ đổi bạn và cả cuộc đời bạn.
Yêu là mạnh, mạnh thuần khiết nhất và mạnh lớn hất:
Yêu là Thượng đế. Không cái gì có thể cao hơn điều đó. Nhưng sức mạnh này không
phải làm ham muốn làm người khác thành nô lệ, sức mạnh này không phải là lực
phá huỷ.
Sức mạnh này là chính cội nguồn của sáng tạo.
Sức mạnh này là tính sáng tạo.
Và sức mạnh này sẽ biến đổi bạn một cách toàn bộ thành
con người mới. Nó không liên quan tới bất kì ai. Toàn thể mối quan tâm của nó
là mang hạt mầm của bạn tới việc nở hoa tối thượng của chúng.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Xem tiếp Chương 8 - Quay về Mục lục Tập 1
..............................
0 Đánh giá