Read more
Thầy Hoàn
Hảo (Tập 2) - Osho
Bài nói về
câu chuyện Sufi
Chương 8. Chuông điểm cho ba người
Câu hỏi 1
Thầy
đã nói nhiều về tri thức. Xin thầy giải thích những điều được chứa trong phát
triển bản thể.
Anand Veetrag, bản thể không bao giờ phát triển. Bản
thể đơn giản hiện hữu. Không có tiến hoá. Không có thời gian tham gia vào trong
nó. Nó là vĩnh hằng. Nó không trở thành. Về mặt tâm linh, bạn không bao giờ
phát triển, bạn không thể phát triển được. Khi có liên quan tới mục đích tối
thượng, bạn đã ở đó rồi. Bạn chưa bao giờ ở bất kì chỗ nào khác.
Thế thì phát triển là gì? Phát triển chỉ là một loại
thức tỉnh với chân lí rằng bạn đang là vậy. Chân lí này không phát triển: chỉ
việc nhận ra phát triển, việc nhớ lại phát triển.
Đó là lí do tại sao tôi đã không nói về phát triển của
bản thể. Tôi nói về mọi cản trở đang ngăn cản việc nhận ra của bạn. Và tri thức
là cản trở lớn nhất. Do đó tôi đã nói về nó rất nhiều. Nó là rào chắn.
Nếu bạn biết rằng bạn biết, bạn sẽ không bao giờ biết.
Nếu bạn biết rằng bạn biết, vấn đề về việc biết là gì? bạn có thể tiếp tục ngủ
và mơ.
Khoảnh khắc bạn nhận ra rằng bạn không biết, việc nhận
ra dốt nát đó đi như mũi tên vào trái tim, xuyên vào bạn như chiếc giáo. Trong
chính việc xuyên vào đó, người ta trở nên nhận biết - trong chính cú choáng đó.
Tri thức là một loại hấp thu choáng. Nó không cho phép
bạn rung và choáng. Nó liên tục bảo vệ bạn. Nó là áo giáp bao quanh bạn. Tôi
nói về tri thức, chống lại tri thức, để cho bạn có thể bỏ áo giáp, để cho cuộc
sống có thể gây choáng cho bạn vào trong nhận biết.
Cuộc sống có đó sẵn sàng gây choáng cho bạn mọi khoảnh
khắc. Bản thể bạn có đó bên trong bạn sẵn sàng được thức tỉnh bất kì khoảnh khắc
nào, nhưng giữa hai điều này là tri thức. Và nó càng có nhiều ở đó, việc tự thức
tỉnh của bạn sẽ càng bị để trễ lại.
Trở nên không tri thức đi.
Và đừng bao giờ nghĩ về tâm linh như việc trưởng
thành. Nó không phải là trưởng thành. Bạn đã là Thượng đế, Phật, từ chính lúc
ban đầu. Không phải là bạn phải trở thành chư Phật: kho báu có đó rồi - bạn chỉ
không biết bạn đã để nó ở đâu. Bạn đã quên mất chìa khoá, hay bạn đã quên cách
dùng chìa khoá.
Bạn say sưa với tri thức tới mức bạn đã trở nên quên
lãng tất cả mọi thứ bạn đang là vậy. Tri thức là rượu cồn; nó làm cho mọi người
say. Thế thì cảm nhận của họ bị mờ đi, thế thì việc nhớ lại của họ ở mức tối
thiểu. Thế thì họ bắt đầu thấy những thứ mà không có, và họ dừng nhìn những thứ
đang có.
Đó là lí do tại sao, Veetrag, tôi đã không nói về cách
làm tiến hoá bản thể của bạn. Bản thể đã có như nó phải vậy, nó là hoàn hảo. Không
cái gì được cần để được thêm vào cho nó. Nó là sáng tạo của Thượng đế. Nó tới từ
sự hoàn hảo, do đó nó hoàn hảo. Chỉ rút đi mọi cản trở mà bạn đã tạo ra.
Và toàn thể xã hội của chúng ta liên tục làm việc, nỗ
lực để tạo ra cản trở.
Đứa trẻ được sinh ra. Ngay lập tức chúng ta bắt đầu tạo
ra cản trở trong nó. Chúng ta tạo ra so sánh trong nó: "Ai đó khác đẹp hơn
con, và ai đó khác mạnh khoẻ hơn con, và con của ai đó khác - trông đấy! xem điểm
của nó, bài của nó, thông minh của nó, và con đang làm gì?"
Chúng ta bắt đầu tạo ra so sánh. So sánh đem tới kém cỏi
và cao siêu - và cả hai đều ốm yếu, cản trở. Bây giờ đứa trẻ sẽ không bao giờ
nghĩ về bản thân nó; nó bao giờ cũng sẽ nghĩ trong so sánh với ai đó khác. Chất
độc so sánh đã đi vào trong nó. Bây giờ nó sẽ vẫn còn khổ. Bây giờ phúc lạc của
hiện hữu sẽ trở nên ngày càng không thể được hơn.
Mọi người sinh ra đều duy nhất. Không so sánh nào là
có thể. Bạn là bạn, và tôi là tôi. Phật là Phật, và Christ là Christ. Và không
so sánh nào là có thể. Nếu bạn so sánh, bạn tạo ra cao siêu, kém cỏi - cách thức
của bản ngã. Và thế thì, tất nhiên, ham muốn lớn nảy sinh để cạnh tranh, ham muốn
lớn để đánh bại người khác. Và bạn vẫn còn trong sợ liệu bạn có làm được điều
đó hay không, vì nó là tranh đấu rất bạo hành: mọi người đều cố cùng một điều -
trở thành thứ nhất!
Hàng triệu người đang cố trở thành thứ nhất. Bạo hành
lớn, hùng hổ, hận thù, thù địch, nảy sinh. Cuộc sống trở thành địa ngục. Nếu bạn
bị thất bại, bạn khổ. Và có nhiều cơ hội hơn để bị thất bại. Và cho dù bạn
thành công bạn vẫn không hạnh phúc, vì khoảnh khắc bạn thành công bạn trở nên sợ.
Bây giờ ai đó khác sẽ lấy nó khỏi bạn. Kẻ cạnh tranh ở khắp xung quanh, bạo
hành theo bạn.
Trước khi bạn thành công bạn đã sợ liệu bạn có làm được
nó hay không; bây giờ bạn đã thành công, bạn có tiền và quyền, bây giờ bạn sợ -
ai đó sẽ lấy nó đi khỏi bạn. Trước đây bạn đã run rẩy, bây giờ bạn đang run rẩy.
Những người thất bại đều khổ, và những người thành công, họ cũng khổ.
Trong thế giới này, rất khó tìm ra người hạnh phúc -
vì không ai hoàn thành được các điều kiện để hạnh phúc. Điều kiện đầu tiên là:
vứt bỏ mọi so sánh. Vứt bỏ mọi ý nghĩ ngu xuẩn của việc là cao siêu và kém cỏi.
Bạn không cao siêu không kém cỏi. Bạn đơn giản là bản thân bạn! Không tồn tại
người nào như bạn mà bạn có thể được so sánh với người đó. Thế thì đột nhiên bạn
ở nhà.
Và chúng ta bắt đầu đầu độc tâm trí của trẻ em bằng
tri thức. Chúng ta bắt đầu dạy chúng rằng chúng không biết. Chúng ta dạy chúng
về Thượng đế. Chúng ta dạy chúng dối trá. Thượng đế này sẽ không là Thượng đế thực
- chúng không biết. Chúng ta buộc chúng phải tin. Và niềm tin sẽ trở thành tri
thức của chúng.
Và tin tưởng không thể thực sự trở thành việc biết; nó
sẽ chỉ là giả vờ. Toàn thể đời mình chúng sẽ nghĩ chúng biết, và chúng sẽ không
bao giờ biết. Nền tảng đã bị đặt trong cái không thực.
Chúng ta dạy trẻ em rằng "Con có linh hồn bất tử."
Bạn đang dạy cho chúng điều vô nghĩa làm sao! Và tôi không nói không có linh hồn
bất tử, và tôi không nói rằng không có Thượng đế, nhớ lấy. Tôi đang nói những
điều này không nên được dạy như niềm tin. Chúng là những kinh nghiệm có tính tồn
tại. Đứa trẻ phải được giúp đỡ để khám phá vào thế giới bên trong của nó.
Thay vì giúp chúng trong khám phá chúng ta trao cho nó
tri thức làm sẵn. Tri thức làm sẵn đó trở thành vấn đề lớn nhất của nó. Làm sao
bỏ nó đi?
Đó là lí do tại sao tôi đã nói nhiều thế về cái ngu xuẩn
của tri thức. Nó là dốt nát đeo mặt nạ là tri thức. Khoảnh khắc bạn bỏ nó bạn sẽ
lại là đứa trẻ - tươi tắn, sống động, rung động, tò mò; đầy ngạc nhiên sẽ có
trong mắt bạn. Và tim bạn sẽ bắt đầu lại đập rộn ràng với điều huyền bí của cuộc
sống. Và việc thám hiểm bắt đầu - và với điều đó, nhận biết. Bạn trở nên nhận
biết ngày càng nhiều hơn về tâm thức bên trong này mà bạn đã từng mang tất cả,
nhưng nó đã trở nên bị nhồi nhét quá nhiều bằng tri thức. Cho nên bất kì khi
nào bạn đi vào trong, bạn không bao giờ thấy tâm thức; bạn bao giờ cũng thấy nội
dung nào đó trôi nổi trong tâm thức. Tri thức giống như mây trong bầu trời.
Ngay bây giờ, có nhiều mây thế trên bầu trời này. Nếu
bạn nhìn vào bầu trời bạn sẽ không thấy bầu trời chút nào, chỉ toàn mây là mây.
Đó là trạng thái của tâm trí của người thông thái: ý
nghĩ, kinh sách, các lí thuyết lớn, giáo điều, học thuyết, nổi như mây, và người
đó không thể thấy được bầu trời thuần khiết.
Để cho những mây này biến mất. Và chúng là việc làm
riêng của bạn; chúng có đó vì bạn níu bám lấy chúng. Chúng có đó vì bạn liên tục
ôm giữ chúng. Làm lỏng nắm giữ của bạn ra, để chúng đi, thế thì có sự sáng tỏ tinh
khôi của bầu trời, cái vô hạn tuyệt đối của bầu trời. Đó là tự do. Đó là tâm thức.
Đó là việc biết đúng.
Triết gia phương Tây lớn, một trong những người lớn nhất,
David Hume, đã viết... khi nghe đi nghe lại từ các nhà huyền môn vĩ đại,
"Biết bản thân ông!" ông ấy nói, "Một hôm tôi cũng đã thử để biết
bản thân tôi. Tôi nhắm mắt lại và đi vào trong. Tôi thấy vài ham muốn, vài ý
nghĩ, kí ức, mơ, tưởng tượng... và mọi thứ như thế. Nhưng tôi không thể tìm được
người nào khác ở đó. Tôi không thể tìm được bản thân tôi."
Điều này là mô tả đúng cho tâm trí của hầu hết mọi người,
ngoại trừ chư Phật. Nếu bạn đi vào trong, bạn sẽ thấy cái gì? Nội dung, mây di
chuyển quanh. Và ngay cả người thông minh như David Hume cũng không thể thấy ra
vấn đề: Ai là người đang nhìn vào các nội dung này? Ai là nhận biết này mà đang
thấy vài kí ức, ham muốn trôi nổi quanh quẩn? Tất nhiên, nhân chứng này không
thể là ham muốn. Nhân chứng này không thể là tưởng tượng. Nhân chứng này không
thể nào là bất kì ý nghĩ nào. Mọi thứ trôi qua ngay trước nhân chứng này. Và
ông ấy đang tìm nhân chứng này! Bây giờ, bạn không thể tìm nhân chứng như đối thể
được. Cách duy nhất để biết nhân chứng là bỏ mọi nội dung và trở thành trống rỗng
hoàn toàn. Khi không có gì để nhìn, năng lực của bạn để thấy quay vào bản thân
nó.
Đó là điều Jesus gọi là cải tâm. Khi không có gì khác
để nhìn, người ta bắt đầu nhìn bản thân người ta. Khi không có gì để cản trở,
tâm thức là thuần khiết, và trong sự thuần khiết đó nó trở thành tự ý thức.
Và khi tôi dùng từ ‘tự ý thức’ tôi không ngụ ý tự ý thức
của bạn. Tự ý thức của bạn không phải là tự ý thức - nó chỉ là ý thức tới bản
ngã. Bạn không biết bạn là ai; làm sao bạn có thể tự ý thức được? Tự ý thức của
bạn là bệnh. Bạn trở nên tự ý thức chỉ khi bạn đối diện với mọi người. Nếu bạn
phải nói bài nói, bạn trở nên tự ý thức. Và bởi vì tự ý thức đó, bạn trở nên bị
rối loạn thế, gần như bị tê liệt. Hay nếu bạn đang đóng vai trong vở kịch, bạn
trở nên tự ý thức.
Tự ý thức của bạn không là gì ngoài ham muốn của bản
ngã để biểu diễn cho hoàn hảo tới mức mọi người ca ngợi nó. Khi tôi nói về tự ý
thức tôi ngụ ý khi mọi thứ đã biến mất và không có nội dung khác để lại tấm
gương tự phản xạ nó.
Nó giống như khi cây nến nhỏ đang cháy trong phòng. Nó
phản xạ tường, nó phản xạ đồ đạc, nó phản xạ bức tranh trên tường, nó phản xạ
mái. Trong một khoảnh khắc nghĩ mà xem: tường đã biến mất, tranh không còn nữa,
mái đã biến mất - tất cả đã biến mất, chỉ cây nến nhỏ đang cháy. Bây giờ nó sẽ
phản xạ cái gì? Nó sẽ chỉ phản xạ bản thân nó; nó sẽ chỉ tự chói sáng.
Đây là trạng thái của bản thể.
Bỏ tri thức đi. Bỏ so sánh đi. Bỏ các đồng nhất giả
đi. Và toàn thể quá trình này là có tính phủ định! Bỏ cái này, bỏ cái kia... và
liên tục bỏ. Liên tục bỏ cho tới khi không cái gì còn lại để bỏ... và thế thì
nó có đó, Thượng đế có đó.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu, khi thầy nói về các phẩm chất đẹp của đệ tử và sự thân thiết sâu sắc
giữa đệ tử và thầy, khi thầy nói cho chúng tôi về can đảm và dũng cảm của đệ tử
khi anh ta đối diện với vực thẳm, khi thầy mô tả sự biến đổi cực lạc xảy ra cho
đệ tử thực, người chỉ chờ đợi kiên nhẫn và im lặng... tôi thất vọng.
Khi
thầy nói về cơn sốt tâm linh, mọi điều tôi có được là cảm lạnh.
Thầy
thân mến - thầy có chắc thầy chọn tôi không?
Có chứ, Yatri, tôi tuyệt đối chắc chắn - tôi đã chọn bạn.
Nhưng bạn vẫn còn ngần ngại. Bạn chưa chọn tôi. Không phải là bạn không muốn chọn
tôi - bạn muốn vậy mà bạn ngần ngại.
Bạn đã từng đứng trên ngưỡng này tất cả các năm rồi -
trong một loại ngần ngại thường xuyên. Ngần ngại của bạn có tính kinh niên. Và
bạn biết bạn không thể quay lại được. Bạn không thể quay lại được - điều đó là
không thể được - nhưng bạn không tiến tới nữa. Do đó mới có thất vọng.
Khi tôi nói về tin cậy, tình yêu, kiên nhẫn của đệ tử,
tôi đang nói về bạn nhiều như về bất kì ai khác. Và bạn có tiềm năng! Nhưng bạn
đã quên lãng hoàn toàn về tiềm năng của bạn. Bạn có thể lớn lên thành cây tình
yêu và tin cậy khổng lồ, nhưng bạn ngần ngại tới mức bạn sẽ không cho phép hạt
mầm của bạn rơi xuống trong đất và biến mất.
Và ngần ngại của bạn không có gì đặc biệt cả. Mọi người
thông minh đều ngần ngại; nó là một phần của thông minh. Tâm trí muốn tính tới
mọi thứ trước khi nó lấy một bước. Đó là lí do tại sao đôi khi chuyện xảy ra:
người ngu chứng tỏ là dũng cảm hơn cái gọi là người thông minh. Và đôi khi chuyện
xảy ra là người ngu đạt tới nhanh hơn cái gọi là người thông minh. Người ngu
hành động và người thông minh đơn giản suy tư; người đó không bao giờ hành động.
Nhưng chỉ bằng suy tư một điều, chẳng cái gì đã bao giờ xảy ra. Và nếu suy tư
trở thành thói quen kinh niên của bạn, thế thì bạn bị bắt vào trong nó. Thế thì
điều này dẫn tới điều khác, và bạn liên tục đi trong vòng tròn. Và vòng tròn là
luẩn quẩn.
Yatri, bạn là người thông minh. Đó là vấn đề của bạn.
Điều đó có thể trở thành niềm vui lớn của bạn nữa! Nếu bạn lấy cú nhảy... chính
điều khó cho người thông minh là lấy cú nhảy, nhưng nếu người đó lấy cú nhảy,
thế thì một cách tự nhiên việc nở hoa của người đó là lớn hơn nhiều so với việc
nở hoa của người không thông minh. Kinh nghiệm của người đó là đa chiều. Và
không chỉ có điều đó, kinh nghiệm của người đó là việc mở hội lớn cho người đó,
người đó cũng có năng lực chia sẻ nó với người khác. Người đó có thể trao đổi
nó với người khác. Người không thông minh có thể đạt tới, nhưng sẽ không có khả
năng chia sẻ; sẽ có khả năng biết, nhưng sẽ không có khả năng bày tỏ.
Cho nên với người thông minh có vấn đề: vấn đề là làm
sao hành động, vì thông minh liên tục làm cho người đó ngần ngại, liên tục giữ
người đó trong trạng thái tê liệt: "Hiện hữu hay không hiện hữu? Làm hay
không làm?" Và người đó liên tục nghĩ về ủng hộ và chống đối, và không có
tận cùng cho nó. Đây là vấn đề của người đó! Nhưng nếu người đó lấy cú nhảy, thế
thì có cái đẹp lớn trong cú nhảy của người đó. Người đó sẽ biết, và người đó sẽ
có khả năng diễn đạt nó nữa. Người đó sẽ có khả năng lan toả nó nữa.
Và có một loại phúc lạc khi bạn lan toả, khi bạn chia
sẻ, khi bạn bắt đầu tràn ngập.
Bạn hỏi tôi, Yatri:
Thầy thân mến - thầy có chắc thầy chọn tôi không?
Tôi đã chọn bạn, bằng không bạn chắc đã không ở đây.
Cho dù tôi đã chọn bạn, bạn chỉ ở đây có một nửa. Được bỏ lại cho bản thân mình
bạn chắc đã không ở đây chút nào. Bạn không ở đây vì bạn - chừng nấy là tuyệt đối
chắc chắn. Bạn ở đây vì tôi. Và bạn ở đây theo cách ngần ngại, dường như sẵn
sàng trốn đi, dường như bao giờ cũng sẵn sàng tìm cớ để trốn đi.
Đây là phí hoài cơ hội. Đây là phí hoài cái gì đó có
giá trị mênh mông. Thời gian bị phí hoài sẽ không quay lại với bạn nữa. Thu lấy
dũng cảm đi! Và tôi nói với bạn: bạn không có gì để mất cả. Thu lấy dũng cảm đi
- bạn có mọi thứ thu được và chẳng cái gì bị mất.
Cho dù vậy, mọi người vẫn sợ nhiều thế. Cho dù vậy, họ
vẫn nghĩ liệu có đáng nhận rủi ro không. Và họ chưa bao giờ nghĩ rằng họ chẳng
có gì để mất - cho nên tại sao sợ vậy? Rủi ro gì? Rủi ro có đó nếu bạn có cái
gì để mất. Rủi ro là trong sự ngần ngại còn lại, vì một ngày nào đó tôi đang ở
đây... một ngày nào đó tôi có thể không ở đây. Ai biết về ngày mai? Và khi tôi
đi rồi, thế thì bạn sẽ hối hận. Nhưng thế thì điều đó sẽ là vô nghĩa, nó sẽ là
quá muộn.
Tôi đã chọn bạn. Và tôi đã chọn bạn vì tôi biết tiềm
năng.
Mới đêm hôm nọ, tôi đã trao tính chất sannyas cho một
người đàn bà đẹp, Avodha. Cô ấy nói cô ấy đã không tới đây để nhận tính chất
sannyas. Cô ấy thậm chí đã không nghĩ về điều đó. Nó chỉ phát sinh ra từ trời
xanh. Tôi bảo cô ấy tôi đã chọn cô ấy. Đó không phải là chọn lựa của cô ấy. Cô ấy
đã tới đây gần như mẩu gỗ trôi giạt. Việc tới của cô ấy là ngẫu nhiên. Cô ấy đã
tới mà không biết cái gì sẽ xảy ra - từ tò mò, mối quan tâm trí tuệ. Cô ấy là
nhà trị liệu, phải đã trở nên tò mò về cái gì đang xảy ra ở đây. Cô ấy đã tới
xem. Cô ấy đã tới là một khán giả, người xem. Cô ấy đã không tới để trở nên được
cam kết và trở nên được tham gia. Nhưng điều đó đã xảy ra.
Tôi đã chọn cô ấy. Cô ấy có tiềm năng lớn. Cô ấy có khả
năng lớn để mở ra, để nở hoa. Tôi đã chọn cô ấy, công việc của tôi được hoàn
thành từ phía tôi. Bây giờ cô ấy có thể trở thành một Yatri - cô ấy cũng rất
thông minh. Cô ấy có thể bắt đầu ngần ngại. Điều đó sẽ làm phí thời gian. Cô ấy
có thể lấy cú nhảy, và tôi hi vọng cô ấy sẽ lấy nó. Đây đã là kinh nghiệm của
tôi, rằng đàn bà dũng cảm hơn đàn ông, vì họ biết cách yêu. Họ biết cách hi
sinh tất cả cho yêu. Yêu của họ có một loại tính toàn bộ khác trong nó. Yêu của
đàn ông vẫn còn là mảnh mẩu của đời anh ta. Vâng, một phần quan trọng, nhưng chỉ
là một phần; một thứ trong nhiều thứ. Nhưng với đàn bà nó là tất cả đời cô ấy,
toàn thể trái tim cô ấy, toàn thể bản thể cô ấy.
Không phải ngẫu nhiên mà nhiều đàn bà trở nên chứng ngộ
với Phật hơn đàn ông. Nhiều đàn bà trở nên chứng ngộ với Mahavir hơn đàn ông.
Nhiều đàn bà đã trở nên chứng ngộ qua nhiều thời đại hơn đàn ông. Nhưng bạn sẽ
ngạc nhiên: tên của họ không được biết tới. Mọi thầy lớn dường như là đàn ông.
Rất hãn hữu, một, vài người và xa ở giữa, bạn thấy một Rabia, một Meera, một
Lalla - nhưng rất hãn hữu. Tại sao điều này đã xảy ra?
Năng lực của đàn bà là để nhận. Đàn bà đã từng là những
đệ tử lớn lao nhất từng có. Điều đó tới với họ một cách tự nhiên - để nhận. Họ
là bụng mẹ, có tính cảm nhận. Họ có thể hấp thu. Họ có thể uống thầy toàn bộ nhất
có thể được. Đàn bà là loài ăn thịt người! Họ có thể ăn thầy, họ có thể tiêu
hoá thầy. Họ trở thành những đệ tử lớn. Nhưng là thầy là khó cho họ, vì để là
thầy bạn phải làm chính điều ngược lại: bạn phải bắt đầu cho. Điều đó tới cho
đàn ông dễ dàng hơn. Nhận là rất khó với đàn ông. Cho là không khó, nó là dễ
dàng. Đó là cách thức về sinh học, về sinh lí anh ta được tạo ra.
Cho nên để tôi nói điều đó cho bạn: nhiều đàn bà đã trở
nên chứng ngộ qua nhiều thời đại hơn đàn ông, nhưng dầu vậy nhiều đàn ông trở
thành thầy hơn đàn bà. Đó là năng lực tự nhiên.
Cho nên, tôi không cảm thấy rằng Avodha sẽ bỏ lỡ như
Yatri. Yatri cũng cần không bỏ lỡ gì nữa - thế là đủ rồi! Lấy cú nhảy đi. Bạn
có thể lấy nó! Mọi người đều có thể lấy nó. Thượng đế là quyền tập ấm của mọi
người.
Câu
hỏi 3
Tại
sao thầy chống nghi lễ và qui tắc nhiều thế?
Vì chúng không phải là tôn giáo, và chúng không thể là
tôn giáo được. Tôi chống lại nghi lễ, nhưng điều đó không có nghĩa là người tôn
giáo không thể đi vào trong nghi lễ. Nhưng khi người tôn giáo đi vào trong nghi
lễ, nó không phải là nghi lễ chút nào. Trái tim người đó ở trong nó; thế thì lời
của người đó có cánh.
Cho nên nhớ điều đó: tôi chống lại nghi lễ khi không
có trái tim trong nó. Thế thì nó là nghi lễ! Nhưng nếu có trái tim... chỉ nhớ tới
ba nhà huyền môn kia, ba nhà huyền môn Nga kia, cầu nguyện với Thượng đế:
"Ngài có ba, chúng tôi có ba - nhân từ với chúng tôi đi!" Đây cũng là
nghi lễ, nghi lễ đơn giản, theo phát minh riêng của họ; đây cũng là lời cầu
nguyện - nhưng trái tim của họ ở trong nó.
Một câu chuyện nổi tiếng về Moses:
Ông ấy đi qua một khu rừng. Ông ấy thấy một người đang
cầu nguyện. Nhưng người đang cầu nguyện lại nói những điều ngớ ngẩn tới mức ông
ấy không thể đi xa hơn được. Ông ấy phải dừng người này lại. Điều người đó nói
là xúc phạm, báng bổ. Người đó đang nói với Thượng đế: "Thượng đế ơi, ngài
đôi khi phải cảm thấy rất một mình - con có thể tới và ở cùng ngài như cái
bóng. Ngài có thể tuỳ thuộc vào con. Ngài không cần một mình. Sao lại chịu đơn
độc khi con ở đây? Và con không phải là người vô dụng đâu - con có thể hữu dụng
nhiều đấy, con có thể có ích. Con sẽ cho ngài tắm mát. Con có thể kì cọ cho
ngài nữa. Con là người chăn cừu. Và con sẽ bắt mọi rận ra khỏi tóc ngài và người
ngài..."
Rận sao? Moses không thể tin được vào tai mình:
"Ông ta đang nói về cái gì vậy?"
"Và con sẽ nấu thức ăn cho ngài. Và ngài có biết
gì không? - mọi người đều thích thứ con nấu. Nó ngon mà. Và con sẽ chuẩn bị giường
của ngài và con sẽ giặt quần áo của ngài. Và con có thể làm cả nghìn lẻ một thứ!
Và khi ngài ốm con sẽ chăm sóc ngài. Con sẽ là mẹ của ngài, vợ của ngài, người
phục vụ, nô lệ - con có thể làm mọi loại việc. Cho con một hướng dẫn để con có
thể tới."
Moses dừng anh ta lại và nói, "Nghe đây! Đây là
cái loại cầu nguyện gì thế hử? Ông đang nói gì vậy? Ông đang nói với ai? Rận
trong tóc của Thượng đế sao? Ngài cần tắm sao? Và ông nói 'Con sẽ cọ thân thể
ngài và làm cho nó sạch tuyệt đối sao'? Dừng điều vô nghĩa này lại. Đây không
phải là lời cầu nguyện. Thượng đế sẽ bị ông làm cho khó chịu."
Nhìn Moses, người này quì sụp dưới chân ông ta. Người
này nói, "Tôi lấy làm tiếc. Tôi là người thất học, dốt nát. Tôi không biết
cách cầu nguyện. Xin ông dạy cho tôi!"
Thế là Moses dạy cho người đó cách cầu nguyện đúng, và
ông ta rất hài lòng vì ông ta đã đưa một người vào đúng rãnh. Hài lòng, được thổi
phồng trong bản ngã, Moses đi mất.
Và khi ông ta một mình trong rừng, một giọng sấm rền vọng
tới từ trời và nói, "Moses, ta đã phái ngươi vào thế giới để đem mọi người
tới ta, để bắc cầu mọi người với ta, nhưng không để đem người yêu ta ra xa khỏi
ta. Và đó đích xác là điều ngươi đã làm. Người đó là một trong những người thân
thiết nhất của ta. Quay lại! Xin lỗi đi. Rút lời cầu nguyện của ngươi lại!
Ngươi đã phá huỷ toàn thể cái đẹp của đối thoại của người đó. Người đó chân
thành. Người đó đang yêu. Tình yêu của người đó là thực. Bất kì điều gì người
đó nói, người đó nói từ trái tim mình. Nó không phải là nghi lễ. Bây giờ điều
ngươi đã đưa cho người đó chỉ là nghi lễ. Người đó sẽ lặp lại nó nhưng nó sẽ chỉ
ở trên môi thôi; nó sẽ không đi ra từ bản thể của người đó."
Tôi không chống lại lời cầu nguyện, tôi chống lại lời
cầu nguyện nghi lễ - vì nó không phải là lời cầu nguyện, đó là lí do tại sao
tôi chống lại nó. Đừng học những cử chỉ trống rỗng. Để cử chỉ của bạn sống động,
tự phát. Bằng không, sâu bên dưới bạn biết rằng đây là nghi lễ, sâu bên dưới bạn
biết rằng đây chỉ là thủ tục bạn đang thực hiện. Và nếu đó là cảm giác bên
trong của bạn, phỏng có ích gì mà đi vào trong nó?
Trong cuộc nổi dậy chủng tộc ở Detroit, cảnh sát dừng
một người da đen đang lái ô tô có chiếc áo gối trắng mắc ở cần ăng ten radio.
"Cái đó để làm gì?" viên cảnh sát tuần tra hỏi.
"Nó là chiếc áo gối trắng," người lái xe giải
thích, "để chỉ ra rằng tôi trung lập!"
Viên cảnh sát nhanh chóng lần người anh ta và khám phá
ra khẩu súng lục trong túi.
"Trung lập hả?" cảnh sát nói. "Thế thì
khẩu súng này để làm gì?"
"Trong trường hợp ai đó không tin điều đó,"
người lái xe nói.
Nhưng đó là điều nghi lễ của bạn là gì. Sâu bên dưới,
bạn biết rằng chúng là nghi lễ. Bản thân bạn không tin vào chúng. Chúng đã được
dạy cho bạn, bạn đã được ước định cho chúng. Bạn liên tục lặp lại chúng một cách
máy móc, như robot. Nếu bạn không lặp lại chúng, bạn cảm thấy cái gì đó bị thiếu;
nếu bạn lặp lại chúng, chẳng cái gì thu được. Và không có hiểu biết đằng sau
chúng.
"Không," Clarabelle nói. "Em không là
loại con gái đó. Bên cạnh đó, cỏ ướt, mẹ nói em không nên, và hai đồng là không
đủ."
Điều bạn đã được người khác nói cho không bao giờ trở
thành của bạn. Cuộc sống thực của bạn sẽ vẫn còn tuyệt đối chống lại nó. Và mọi
nghi lễ mà bạn đã học, bạn đã học từ người khác, người đã học chúng từ ai đó
khác. Họ không biết họ đang làm gì. Họ không biết họ đang dạy cho bạn cái gì.
Cho nên trên bề mặt bạn học điều này: sâu bên dưới bạn
học điều khác hoàn toàn. Sâu bên dưới, bạn học cái giả. Sâu bên dưới bạn học đạo
đức giả.
Bà cậu bé quan sát cậu bé ăn súp với thìa sai, cầm bát
với ngón tay sai, ăn món chính bằng tay, và đổ chè vào nước sốt và thổi lên nó.
"Cháu không xem mẹ và bố cháu ở bàn ăn dạy cháu
cái gì à?"
"Có chứ," cậu bé nói. "Không bao giờ lấy
nhau."
Mọi người đang học trên hai mức: một mức là điều bạn dạy,
mức kia là điều bạn hiện hữu. Trẻ nhỏ rất cảm nhận; chúng liên tục thấy mọi cái
giả. Bạn không thể lừa được đứa bé; nó rất trực giác. Nó biết! Và cho dù nó cho
phép bạn lừa nó, nó biết rằng bạn đang lừa và nó biết rằng nó bị lừa và nó cho
phép điều đó, nhưng nó chỉ chơi trò chơi. Nó đang tận hưởng điều đó! Bạn nghĩ bạn
lừa nó, nó nghĩ nó lừa bạn.
Tôi chống lại các nghi lễ vì chúng đã giết chết linh hồn
của tôn giáo trên thế giới. Nhưng tôi không nói đừng cầu nguyện, mà để cho lời
cầu nguyện nảy sinh. Để cho nó là của riêng bạn. Để cho nó là tình cảm riêng của
bạn. Không lặp lại nó như vẹt.
Tôi không chống lại qui tắc, nhưng qui tắc nên nảy
sinh từ hiểu biết của bạn. Chúng không nên bị áp đặt từ bên ngoài. Tôi không chống
lại kỉ luật! nhưng kỉ luật không nên có tính nô lệ. Mọi kỉ luật thực đều là kỉ
luật tự giác. Và kỉ luật tự giác không bao giờ chống lại tự do - thực ra, nó là
chiếc thang tới tự do. Duy nhất những người có kỉ luật mới trở nên tự do, nhưng
kỉ luật của họ không phải là vâng theo người khác: kỉ luật của họ là vâng theo
tiếng nói bên trong riêng của họ. Và họ sẵn sàng nhận mạo hiểm bất kì cái gì
cho nó.
Để nhận biết riêng của bạn quyết định phong cách sống,
hình mẫu sống của bạn. Đừng cho phép bất kì người nào khác quyết định nó. Đó là
tội lỗi: cho phép bất kì ai khác quyết định nó. Tại sao nó là tội lỗi? - vì bạn
sẽ không bao giờ ở trong nó. Nó sẽ vẫn còn bề ngoài, nó sẽ là đạo đức giả.
Câu
hỏi 4
Osho
kính yêu, không giống Yashodhara, Sheela đã thông báo cho tôi rằng cô ấy sẽ
không điên nếu tôi bỏ cô ấy và không nói với cô ấy - chỉ chừng nào tôi bỏ đi.
Chinmaya, Yashodhara không là sannyasin của tôi.
Sheela mới là sannyasin. Cho nên thận trọng vào - đừng bỏ cô ấy trong hi vọng rằng
cô ấy sẽ buồn hay điên. Nếu bạn bỏ cô ấy sẽ có lễ hội đấy. Orangelujah! Lễ hội
lớn! Cho nên chẳng ích gì mà bỏ cô ấy.
Câu
hỏi 5
Có
quan hệ gì giữa hiểu biết và năng lượng không?
Santosh, có chứ. Có quan hệ lớn. Thực ra, gọi nó là
quan hệ là không đúng - vì năng lượng là hiểu biết. Chúng không phải là hai thứ.
Hiểu biết là loại năng lượng gì? Khi năng lượng này
không bị chiếm lĩnh, nó trở thành hiểu biết. Khi năng lượng bị chiếm lĩnh, nó vẫn
còn là dốt nát, nó vẫn còn là vô ý thức.
Chẳng hạn, năng lượng dục của bạn bị chiếm lĩnh với
người đàn bà hay với người đàn ông. Nó sẽ vẫn còn dốt nát - vì năng lượng này bị
hội tụ vào đối thể, nó đi ra ngoài, nó là hướng ngoại. Nếu năng lượng này được
tự do khỏi đối thể, nó sẽ đi đâu? Nó sẽ bắt đầu rơi vào trong chủ thể, vào
trong cội nguồn bên trong của bạn. Và năng lượng rơi trở lại trong cội nguồn trở
thành hiểu biết, trở thành nhận biết.
Và tôi không nói chống lại dục. Không. Nhưng để dục là
hiện tượng nhiều tính chủ thể hơn là hiện tượng có tính đối thể. Và đó là khác
biệt giữa dục và yêu. Yêu có tính chủ thể, dục có tính đối thể.
Bạn trở nên quan tâm tới người đàn bà hay người đàn
ông như một đối thể. Và sớm hay muộn mối quan tâm này sẽ bị kết thúc, bởi vì một
khi bạn đã khai thác đối thể, thế thì không cái gì còn lại. Thế thì bạn sẵn
sàng chuyển sang ai đó khác. Vâng, người đàn bà có vẻ đẹp nhưng cô ấy có thể có
vẻ đẹp được bao lâu?
Đối thể là đối thể. Cô ấy chưa phải là người với bạn.
Cô ấy chỉ là một đối thể đẹp. Điều đó là xúc phạm. Bạn đang qui giản một linh hồn
thành một đối thể, tính chủ thể thành đối thể. Bạn đang cố khai thác, bạn đang
biến cô ấy thành phương tiện. Năng lượng của bạn sẽ vẫn còn dốt nát. Và bạn sẽ
liên tục chuyển từ người đàn bà này sang người đàn bà khác, và năng lượng của bạn
sẽ liên tục vẫn còn trong vòng tròn. Nó sẽ không bao giờ đi về nhà.
Yêu nghĩa là bạn không quan tâm tới người đàn bà hay
người đàn ông như một đối thể. Thực ra, bạn không có đó để khai thác cô ấy. Bạn
không có đó để được cái gì đó từ cô ấy. Ngược lại, bạn tràn đầy năng lượng, bạn
muốn cho cô ấy năng lượng nào đó. Yêu cho. Dục chỉ muốn được.
Và khi yêu cho, nó vẫn còn tính chủ thể, nó vẫn còn được
bắt rễ trong bản thân người ta. Những người yêu giúp người khác ngày càng là bản
thân họ hơn. Những người yêu giúp lẫn nhau để không biến mất, nhưng trở thành
cá nhân đích thực. Những người yêu giúp lẫn nhau để được định tâm. Yêu là kính
trọng, tôn kính, tôn thờ. Nó không phải là khai thác. Yêu là hiểu biết. Vì năng
lượng không bị chiếm lĩnh với đối thể, nó vẫn còn tự do, không bị trói buộc vào
cái gì. Và điều đó đem tới biến đổi. Nó tích luỹ bên trong bạn.
Và nhớ lấy: cũng như nó xảy ra trong thế giới vật lí, vậy
nó cũng xảy ra trong thế giới siêu hình. Sau một số lượng năng lượng nào đó...
thay đổi chất lượng xảy ra. Thay đổi chất lượng không là gì ngoài thay đổi số
lượng.
Chẳng hạn, nếu bạn đun nóng nước lên một trăm độ nó
bay hơi. Mãi tới chín mươi chín độ nó đã không bay hơi; nó vẫn là nước - nóng,
nhưng vẫn là nước. Nhưng ngoài một trăm độ, nó bay hơi - nó không còn là nước nữa.
Nó đã đổi hình dạng của nó. Biến đổi đã xảy ra.
Cũng giống điều đó, khi năng lượng của bạn được tích
luỹ lại và bạn không cứ làm phí hoài nó vào các đối thể... Và mọi người đang
phí hoài nó vào các đối thể. Ai đó quan tâm tới tiền - người đó để toàn thể
năng lượng của mình vào tiền. Tất nhiên, người đó tích luỹ nhiều tiền, nhưng
trong việc tích luỹ người đó chết, tiêu tán, trở thành trống rỗng, trở thành
người ăn xin. Tiền liên tục tích luỹ và người đó liên tục trở nên ngày càng có
tính ăn xin hơn. Ai đó để năng lượng của mình vào chính trị, vào quyền lực. Người
đó trở thành thủ tướng, nhưng sâu bên dưới người đó là kẻ ăn xin. Người đó có
thể là kẻ ăn xin lớn nhất nước...
Nếu bạn để năng lượng của bạn vào các đối thể, bạn sẽ
sống cuộc sống không hiểu biết, vô nhận biết. Đừng để năng lượng của bạn vào
các đối thể. Để năng lượng rơi vào trong bản thể bạn. Để nó tích luỹ. Để cuộc sống
của bạn trở thành bình chứa lớn. Để năng lượng của bạn chỉ ở đó mà không bị chiếm
lĩnh. Và tại điểm nào đó... cú nhảy, bước nhảy lượng tử, biến đổi. Và năng lượng
trở nên chói sáng, biến thành nhận biết, trở thành hiểu biết.
Bạn hỏi, Santosh: Có quan hệ gì giữa hiểu biết và năng
lượng không?
Có chứ, có đấy. Chính năng lượng trở thành hiểu biết.
Cho nên khi bạn xả hết năng lượng, bạn bắt đầu mất hiểu biết của bạn. Khi bạn mệt
mỏi, thông minh của bạn kém đi. Bạn đã quan sát điều đó. Vào buổi sáng thông
minh của bạn tươi tắn hơn buổi tối. Vào buổi sáng bạn hiểu biết nhiều hơn, từ
bi hơn, đáng yêu hơn buổi tối.
Bạn có quan sát không? - kẻ ăn xin tới vào buổi sáng để
ăn xin. Họ hiểu tâm lí. Buổi tối, ai sẽ cho họ? Mọi người giận dữ thế vào lúc
đó, thất vọng thế với cuộc sống. Buổi sáng, họ đã nghỉ cả đêm, giấc ngủ sâu,
năng lượng tươi tắn - tám giờ tích luỹ năng lượng. Họ có nhiều hiểu biết hơn,
nhiều từ bi hơn, nhiều yêu hơn, nhiều thông cảm hơn. Có thể thuyết phục họ cho
bạn cái gì đó. Họ có, cho nên họ có thể cho. Đến tối, họ không có; họ đã mất mọi
thứ họ có. Họ chết mệt.
Trẻ con nhiều hiểu biết - bạn có quan sát điều đó hay
không? - hơn người già. Người già trở nên rất nghiệt ngã, độc ác, tinh ranh. Cả
đời mình họ vẫn còn bị chiếm lĩnh với các đối thể. Mọi người già đều trở thành
người kiểu Machiavelli. Trẻ con là hồn nhiên, tin cậy, gần với chư Phật hơn. Tại
sao? - năng lượng tràn ngập.
Trẻ con học các thứ nhanh thế. Tại sao? Năng lượng có
đó, do đó có thông minh. Bạn càng trở nên già hơn, càng trở nên khó học một điều
hơn. Họ nói khó dạy chó già thủ đoạn mới. Tại sao? Nó đáng phải không thế chứ,
vì chó biết nhiều thủ đoạn thế, nó có thể học vài cái nữa. Đáng phải dễ hơn cho
nó vì nó đã học nhiều thế. Nó đã thực hành việc học nhiều tới mức nó có thể học
thêm vài điều nữa một cách dễ dàng. Nhưng điều đó không như vậy.
Trẻ con học nhanh. Nếu trẻ con được sinh ra ở thành phố
nơi năm ngôn ngữ được nói, nó bắt đầu học cả năm; nó trở thành thành thạo trong
cả năm ngôn ngữ. Tất cả chúng trở thành tiếng mẹ đẻ của nó. Đứa trẻ có năng lực
vô hạn để học. Và lí do chỉ là một: năng lượng của nó vẫn còn tràn ngập. Chẳng
bao lâu năng lượng sẽ bị tiêu tán trong cuộc sống.
Con người của thiền trở thành con người của hiểu biết
vì năng lượng của người đó tích luỹ lại. Người đó không phí hoài nó. Người đó
không quan tâm tới điều tầm thường; người đó không để bất kì năng lượng nào vào
những điều nhỏ bé. Cho nên bất kì khi nào thời gian nảy sinh để cho, người đó
phải cho.
Năng lượng là hiểu biết. Có ý thức về nó và dùng năng
lượng của bạn rất có ý thức đi, và dùng năng lượng của bạn theo cách mà bạn
không đơn giản cứ phí hoài nó.
Câu
hỏi 6
Bản
ngã là gì?
Nó là thực thể giả. Nó không có. Có hai cái giả lớn
trên thế giới. Một là bản ngã và cái kia là chết. Hai thứ này không tồn tại. Và
chúng không tách rời, chúng được nối với nhau. Chúng là các mặt của cùng một đồng
tiền; hai mặt của cùng một điều không thực.
Nếu bạn có bản ngã, thế thì bạn sẽ sợ chết, thế thì chết
nhất định tới - vì bạn đang níu bám lấy cái giả. Bạn có thể níu bám lấy nó được
bao lâu? Sớm hay muộn bạn sẽ phải thấy rằng nó là giả. Bạn có thể liên tục né
tránh, bạn có thể liên tục để trễ và trì hoãn, nhưng không mãi mãi được.
Chết là chết của bản ngã. Và bản ngã không có ngay chỗ
đầu tiên. Cho nên người trở thành tự do với bản ngã cũng trở thành tự do với chết.
Thế thì không có ai để chết!
Nó giống thế này: một con sóng lớn trong đại dương tin
rằng "Ta đây, và ta tách rời khỏi đại dương." Đây là bản ngã. Chẳng mấy
chốc con sóng lớn sẽ biến mất trong đại dương. Thế thì nó sẽ cảm thấy chết. Và
ngay cả khi nó có đó, cao trên trời, múa điệu vũ, thì thào với gió, có đối thoại
với mặt trời, nỗi sợ vẫn sẽ có đó, rằng sớm hay muộn nó sẽ chết. Vì các con
sóng khác đang chết! Và chỉ một khoảnh khắc trước chúng đã sống.
Bạn đang sống giữa những người đang chết, liên tục ai
đó hay người khác chết. Chuông điểm cho ba người. Đừng phái bất kì ai đi hỏi
Chuông điểm cho ai - nó điểm cho ba người. Bất kì khi nào ai đó chết, điều đó
đem về nhà chân lí rằng bạn đang sắp chết. Nhưng tại sao ai đó đã chết? Sao có
ngay chỗ đầu tiên? Vì con sóng tin bản thân nó tách rời khỏi đại dương. Nếu con
sóng biết rằng "Mình không tách rời khỏi đại dương," chết ở đâu? Con
sóng đó trở thành người Sufi. Con sóng đó trở thành vị Phật. Con sóng biết rằng
"Mình không tách rời khỏi đại dương. Mình là đại dương. Ầm ào thế - mình
là cái đó;" thế thì không có chết.
Bản ngã là thực thể giả. Nó được cần tới - chỉ như cái
tên của bạn được cần tới. Tên của bạn là thực thể giả. Mọi người được sinh ra
không có tên. Nhưng chúng ta phải cho cái tên nào đó, bằng không nó sẽ không thể
ở trong thế giới được - làm sao gọi người đó? Làm sao đề cập tới người đó? Làm
sao gửi thư cho người đó? Làm sao cho tiền hay vay tiền từ người đó? Làm sao
lôi người đó ra toà án? Điều đó sẽ không thể được thế nếu mọi người là vô danh.
Nó sẽ cực kì hỗn độn! Thế giới này không thể tồn tại được; nó sẽ là một loại thế
giới khác toàn bộ.
Và sẽ rất khó để nhớ vợ bạn là ai và con trai bạn là
ai và chồng bạn là ai. Mọi thứ sẽ hỗn độn. Các cái tên được cần, cái nhãn được
cần. Nhưng chúng là giả. Chúng là tiện dụng, nhưng chúng không là thực. Khi bạn
cho đứa trẻ cái tên, bạn đang cho kẻ vô danh một cái tên.
Và đích xác giống điều đó là bản ngã. Cái tên là để
cho người khác dùng và bản ngã là để cho bản thân bạn dùng. Bạn sẽ phải nói
'tôi'. Bạn sẽ phải nói, "Tôi khát." Thực tại chỉ là chỗ có cơn khát.
Nhưng nếu bạn đi và đột nhiên tuyên bố ở bãi chợ, "Có khát!" thế thì
điều đó sẽ rất khó - ai khát? Nó ở đâu? Bạn phải nói, "Tôi khát." Cái
“tôi khát” đó chỉ là tiện dụng. Trong thực tại mọi điều có đó là khát, đói,
yêu. Những thứ này là thực, nhưng cái ‘tôi’ chỉ được cần để giải quyết cuộc sống
của bạn.
Nếu bạn hiểu điều này, không có vấn đề gì. Bạn có thể
dùng nó và bạn có thể biết rằng bạn không tách rời khỏi sự tồn tại. Tôi cũng
dùng từ 'tôi' - Phật dùng nó, Krishna dùng nó, Christ dùng nó. Nó không thể bị
bỏ đi được. Không có nhu cầu bỏ nó! Bạn chỉ phải thấy ra vấn đề rằng từ này là
tiện dụng - hữu dụng trong cuộc sống hàng ngày, nhưng không có tính tồn tại.
Đừng bị lừa bởi từ này. Đừng bắt đầu tin rằng từ này
là thực tại. Nhưng nó xảy ra. Tôi đã nghe Charles de Gaulle là người rất bản
ngã, là chính khách thì nhất định phải vậy thôi. Một câu chuyện được kể về ông ấy:
Một đêm mùa đông khi về hưu, vợ ông ấy run người và
nói, "God ơi, trời lạnh."
Hơi miễn cưỡng, de Gaulle đáp, "Vào giường đi bà,
bà có thể gọi tôi là Charles."
Mọi người có thể bắt đầu tin. Thế rồi họ đã cho từ này
một thực tại mà không có đó, mà không thuộc vào đó.
Họ MacGregor ở Scotland toàn là những người miền quê vạm
vỡ, to lớn. Họ biết các con vật hoang ở vùng xung quanh họ, nhưng ít khi sử dụng
các mặt tốt hơn của nền văn minh. Khi một vấn đề nổi lên đối với quyền đất đai
của họ, ông trưởng tộc - được biết như là ông MacGregor - được phái tới đại học
ở Edinburgh để làm việc với luật sư.
Ông luật sư của thành phố xanh xao và mảnh khảnh đứng
bên cạnh ông tộc trưởng, nhưng ông ta có tri thức chuyên gia mà họ cần, cho nên
ông ta hào phóng cám ơn và được mời tới bữa tối khổng lồ của nhà ông MacGregor.
Vào phòng ăn khổng lồ, ông luật sư được chỉ cho một chỗ cuối bàn đầy những thức
ăn.
Ông luật sư, không muốn chiếm chỗ của ông chủ tại đầu
bàn, nói, "Ồ, thưa ông, tôi không thể ngồi ở ghế của đích thân ông
MacGregor được."
"Ông có thể ngồi được," ông MacGregor đảm bảo
với ông ấy, "vì chính bản thân ông ấy mời ông vậy mà."
Nhìn quanh những người con trai cao lớn bên cạnh ông
này, luật sư lui lại xa hơn.. "Duy nhất ông MacGregor nên ngồi ở đầu
bàn," ông ấy nói.
Ông MacGregor cười một cách thân mật và vỗ lưng ông luật
sư. "Cứ ngồi chỗ ông được bảo đi, ông người nhỏ nhắn ngu xuẩn ơi, vì bất
kì chỗ nào ông MacGregor ngồi, chỗ đó là đầu bàn đấy."
Bản ngã chỉ là niềm tin vào tính đặc biệt của bạn,
trong nhân cách của bạn, niềm tin vào bản thân bạn - và niềm tin này là hoàn
toàn giả, không dựa trên chân lí chút nào.
Tôi không có. Bạn không có. Duy nhất Thượng đế có. Biết
điều đó, và thế thì bạn có thể dùng từ này. Nhưng thế thì nó chỉ là từ thôi. Nó
không biểu thị cho thực tại nào. Chỉ cái một hiện hữu. Cái nhiều là hình tướng.
Cái nhiều là giả. Tính giả bao gồm cái nhiều và cái đa. Chân lí bao gồm cái một.
Câu
hỏi 7
Osho
kính yêu, tôi không thể nhìn vào mắt thầy được. Ngay khi tôi nhìn thầy mắt tôi
nhắm lại. Và tôi không biết liệu đó là tính hèn nhát và sợ hãi hay là việc xảy
ra tự nhiên. Xin nói cho tôi cái gì đang diễn ra.
Arup, nó đã xảy ra như vậy đấy! Nó không là gì ngoài
yêu thuần khiết. Đừng làm nó thành vấn đề. Đừng nghĩ về nó - cho phép nó. Bạn
càng yêu tôi, nó sẽ càng xảy ra, vì yêu có thể biết ngay cả với mắt nhắm, yêu
có thể thấy ngay cả với mắt nhắm.
Không có yêu, ngay cả mắt mở cũng không mở. Và với yêu
ngay cả mắt nhắm cũng là mở. Và khi mắt bên ngoài nhắm, mắt bên trong mở.
Và bạn sẽ nhìn tôi được bao lâu bằng mắt bên ngoài? Sớm
hay muộn bạn phải tan biến vào cái bên trong.
Bạn may mắn đấy, Arup, điều đó là phúc lành. Đừng làm
ra vấn đề từ nó.
Tâm trí là tới mức nó liên tục làm ra vấn đề ngay cả với
phúc lành. Và nếu bạn làm ra vấn đề từ nó, có nhiều người sẽ cho bạn lời
khuyên. Ai đó sẽ nói, "Điều này là hèn nhát." Ai đó sẽ nói, "Đây
là sợ sệt." Ai đó sẽ nói cái gì đó khác - và điều huyền bí của nó sẽ bị mất.
Nó không là gì ngoài yêu.
Và nó bao giờ cũng xảy ra: khi bạn yêu, ngay cả mắt
cũng trở thành cản trở. Ngay cả nhìn bằng mắt mở cũng làm cho bạn cảm thấy khoảng
cách. Khi mắt nhắm lại, mọi khoảng cách biến mất. Thế thì không có không gian
giữa bạn và tôi.
Và điều này sẽ xảy ra cho đàn bà ngày càng nhiều. Ngay
cả trong yêu thường khi người đàn bà đang trong vòng tay của người đàn ông, cô ấy
nhắm mắt lại. Đàn bà không phải là người nhóm ngó. Đàn ông mới nhòm ngó. Khi
đàn ông làm tình với đàn bà, anh ta muốn nhìn cái gì đang xảy ra - chỉ thế thì
anh ta mới có thể tin được. Thấy là tin! Nếu anh ta không thể thấy được, anh ta
không thể tin được. Anh ta muốn giữ đèn bật. Không chỉ điều đó: có những người
ngu để cả máy ảnh tự động trong buồng ngủ của họ để cho về sau họ có thể xem
“nó đã xảy ra thực sự?!"
Nhưng đàn bà bao giờ cũng nhắm mắt lại, vì nhắm mắt bạn
đi ra bên ngoài không gian và bên ngoài thời gian. Đột nhiên cái bên ngoài biến
mất, và chỉ thế giới bên trong còn lại.
Câu
hỏi 8
Bất
kì khi nào tôi có được thoáng nhìn vào bên trong, nó bao giờ cũng là khi tôi
đang ngồi ở phòng toa let. Điều này có làm cho tôi thành đệ tử kinh tởm không?
Krishna, bạn vậy đấy! Nhưng đừng lo nghĩ - điều đó đã
xảy ra cho vài người rất vĩ đại trước bạn. Martin Buber đã có satori đầu tiên của
ông ấy khi ngồi toa lét. Bạn ở trong toán hay đấy.
Và
câu hỏi cuối cùng:
Câu
hỏi 9
Tôi
cảm thấy rất buồn bất kì khi nào thày nói rằng doanh nhân không thể có tính tôn
giáo được, vì tôi đang trong kinh doanh. Không có khả năng nào cho tôi sao?
Doanh nhân là một chuyện, và ở trong kinh doanh là
chuyện khác hoàn toàn. Bạn có thể trong kinh doanh và có tính tôn giáo, nhưng bạn
không thể là doanh nhân và có tính tôn giáo. Và chúng là các cực rời nhau.
Chúng không đồng nghĩa. Tôi không nói rằng bạn phải từ bỏ mọi kinh doanh của bạn
để trở nên có tính tôn giáo. Tôi chưa bao giờ thiên về bất kì từ bỏ thế giới
nào. Nhưng khi tôi nói doanh nhân không thể có tính tôn giáo tôi ngụ ý cái gì
đó khác toàn bộ. Tôi ngụ ý tâm lí - không phải là công việc mà bạn làm ở bãi chợ,
mà về tâm lí, tâm trí.
Tâm trí của doanh nhân bao giờ cũng mặc cả, bao giờ
cũng tham lam, bao giờ cũng nghĩ về lợi nhuận, bao giờ cũng ở trong tương lai,
bao giờ cũng quan tâm tới những thứ nhỏ mọn, đối thể tầm thường. Khi tôi nói,
"Đừng là doanh nhân," tôi ngụ ý bỏ tâm lí này đi.
Và bạn có thể bỏ bãi chợ và đi lên các hang động
Himalayan - điều đó sẽ không giúp ích vì tôi đã thấy những mahatmas lớn, người
đã từ bỏ kinh doanh, nhưng họ vẫn là doanh nhân. Tâm lí của họ vẫn như cũ. Có
thể bây giờ họ không nghĩ dưới dạng đồng tiền của thế giới này, nhưng họ nghĩ
dưới dạng đồng tiền của thế giới khác. Có thể họ không nghĩ dưới dạng có ngôi
nhà lớn ở đây, nhưng họ nghĩ dưới dạng có nhà tốt hơn ở thiên đường. Có thể họ
không còn quan tâm tới những thứ của thế giới này, nhưng điều đó tạo ra khác biệt
gì? Họ vẫn còn quan tâm tới đồ vật; động cơ của họ vẫn là động cơ của tham.
Đừng tham. Hào phóng vào! Đừng có tính tích luỹ - có
tính chia sẻ đi! Đó là từ bỏ thực. Và thế thì bạn sống ở bất kì chỗ nào bạn ở,
và bạn làm bất kì cái gì bạn làm. Và không sống vì tương lai - sống trong khoảnh
khắc, vì khoảnh khắc. Thế thì bạn không là doanh nhân. Bạn có thể trong kinh
doanh.
Đừng cảm thấy buồn. Thực ra, không ai cần cảm thấy buồn
với tôi. Mọi điều tôi đòi hỏi ở bạn là không thay đổi các thứ bên ngoài chút
nào, mà đổi thái độ bên trong, cách tiếp cận, cách nhìn.
Finkel dành cả sáng cố tiếp xúc với Saperstein và
Shapiro về một tài khoản quan trọng. Nhưng khi anh ấy hỏi Saperstein, thư kí bảo
anh ấy người này ra ngoài. Và khi anh ấy hỏi Shapiro, thư kí bảo anh ta ông ấy
bị buộc ngừng hoạt động.
Anh ấy gọi là năm lần, khi anh ấy cuối cùng đã có đủ.
"Đây là loại kinh doanh gì vậy?" anh ta cáu kỉnh với thư kí. "Một
đối tác của chúng tôi đi ra ngoài buổi sáng, và đối tác kia bị buộc ngừng hoạt
động nhiều giờ đến cuối. Cái gì diễn ra ở đó?"
Thư kí xin lỗi, "Tôi xin lỗi, ông Finkel. Nhưng,
ông thấy đấy, bất kì khi nào ông Saperstein đi ra ngoài, ông ấy buộc ông
Shapiro ngừng hoạt động."
Đây là tâm trí của doanh nhân.
Hay suy ngẫm về điều này:
Benny đã làm việc như một thợ may trong nhiều năm. Đến
lần này khi anh ta muốn về hưu, nhưng tài khoảnh tiết kiệm của anh lại thanh đạm.
"Miriam," thú nhận với vợ, "Anh mệt mỏi
rồi. Anh muốn về hưu, nhưng anh không biết làm sao chúng ta sẽ đảm đương được
điều đó."
"Đừng lo," Miriam nói, "em có nhiều tiền."
Và cô ấy đưa ra một sổ ngân hàng với tiền nộp vào đều đặn kéo dài toàn bộ bốn
mươi năm hôn nhân của họ.
"Số tiền này tới từ đâu thế?" Benny kêu lên
trong sững sờ.
"Thế này," Miriam dịu dàng nói, "cứ mỗi
lần, trong bốn mươi năm qua, mà chúng mình làm tình, em đều để dành ra năm đô
la."
Benny giơ tay ôm quanh vợ, và kêu lên một cách bốc đồng,
"Ồ, Miriam! Vì trời, em đáng phải nói cho anh. Nếu mà anh biết, anh chắc
đã đưa em mọi kinh doanh của anh."
Đây là tâm trí doanh nhân.
Ở trong kinh doanh - đó không phải là vấn đề - nhưng đừng
là doanh nhân. Nghĩ về những thứ lớn hơn đi. Nghĩ về những thứ cao hơn. Nghĩ về
cái đẹp, tình yêu, chân lí, Thượng đế. Nghĩ về thiền, satori. Tất cả những cái
này chỉ xảy ra khi bạn không tham. Tất cả những cái này xảy ra khi bạn ở trong
khoảnh khắc này, hoàn toàn trong khoảnh khắc này. Tất cả những cái này xảy ra
chỉ khi bạn được thảnh thơi và bạn không có căng thẳng.
Đây là điều tôi ngụ ý khi tôi nói đừng là doanh nhân.
Và thực sự thực sự câu hỏi cuối cùng:
Câu
hỏi 10
Thưa
thầy kính yêu, cám ơn thầy.
Gyan Bhakti, đây là lời cầu nguyện. Đây là bắt đầu của
tính chất sannyas thực. Đây là khai tâm bên trong. Khi bạn dừng suy nghĩ và bạn
bắt đầu cám ơn. Nếu bạn có thể cám ơn, mọi thứ trở thành có thể - ngay cả điều
không thể cũng trở thành có thể. Nếu bạn có thể cám ơn, thế thì cửa mở ra.
Chúng mở chỉ cho những người sống trong lòng biết ơn.
Thượng đế trao chìa khoá chỉ cho những người biết ơn.
Chìa khoá của Thượng đế vẫn còn không sẵn có cho những người hay phàn nàn. Và mọi
suy nghĩ đều là một loại phàn nàn.
Việc cám ơn là đoá hoa đẹp nhất nảy sinh trong linh hồn
người ta. Và, Gyan Bhakti, tôi đã từng quan sát bạn... dần dần dần dần, nụ đang
mở ra. Nó đang trở thành hoa. Chẳng mấy chốc bạn sẽ có cánh. Chẳng mấy chốc cuộc
đời của bạn sẽ trở thành hương thơm. Chẳng mấy chốc, không chỉ một đoá hoa, mà
cả triệu hoa sẽ nở trong bạn.
Khi một hoa đã nở, biết rõ xuân đã tới.
..............................
0 Đánh giá