Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô
Ngã
Con Đường Của Thiền - Osho
Chương 1. Nền móng của Thiền
Các bạn yêu mến của
tôi,
Trước hết tôi muốn
chào mừng các bạn, vì các bạn có niềm khao khát về điều thiêng liêng; vì các bạn
ham muốn vươn lên trên cuộc sống bình thường hướng tới cuộc sống của người tìm
kiếm và bởi vì, mặc cho ham muốn trần tục của bạn, bạn có khao khát về chân lí.
Những người đã cảm thấy
khao khát về chân lí là người may mắn; trong cả triệu người được sinh ra, chỉ
vài người cảm thấy khao khát về chân lí. Biết chân lí là phúc lành lớn lao -
nhưng ngay cả có khao khát về nó cũng là phúc lành lớn lao rồi. Cho dù bạn
không đạt tới nó điều đó là được, nhưng không bao giờ trải nghiệm khao khát này
chút nào chắc là điều không may lớn.
Tôi muốn nói rằng biết
chân lí không phải là quan trọng. Điều là quan trọng là ở chỗ bạn có khao khát
về nó, ở chỗ bạn có thể làm mọi nỗ lực hướng tới việc trải nghiệm nó, ở chỗ bạn
làm việc cần mẫn vì nó và mong mỏi về nó, và ở chỗ bạn quyết tâm và làm mọi điều
bạn có thể làm hướng tới mục đích này. Nếu mặc cho điều này, bạn không đạt tới
nó, điều đó không thành vấn đề. Nhưng không bao giờ trải nghiệm khát khao này
chút nào - điều đó sẽ là thảm kịch lớn nhất.
Tôi cũng muốn nói rằng
biết chân lí không là quan trọng bằng việc có mong mỏi đích thực về nó. Việc
mong mỏi đó là niềm vui trong bản thân nó. Nếu ham muốn về cái gì đó là không lớn,
sẽ không có niềm vui cho dù bạn có được nó; nhưng nếu bạn khao khát điều có ý
nghĩa, điều tối thượng và bạn không có được nó, thế thì bạn sẽ được tràn đầy niềm
vui cho dù bạn không có được nó. Tôi nhắc lại: nếu bạn ham muốn điều nhỏ bé và
bạn có được nó, bạn sẽ vẫn không hạnh phúc như khi bạn khao khát điều tối thượng
và bạn không có được nó... bạn sẽ vẫn được tràn đầy với niềm vui và hạnh phúc.
Điều thiêng liêng sẽ
được sinh ra trong bạn tương ứng với sự mãnh liệt mà bạn tìm nó. Điều đó không
có nghĩa rằng linh hồn hay năng lượng tối cao nào đó từ bên ngoài sẽ đi vào con
người bạn. Hạt mầm đã hiện diện bên trong bạn rồi, và nó sẽ bắt đầu mọc lên.
Nhưng nó sẽ mọc lên chỉ nếu bạn có khả năng cho hơi ấm nào đó cho khát khao của
bạn, nhiệt nào đó và lửa nào đó cho khát khao của bạn.
Bạn càng khát khao điều
thiêng liêng, càng có nhiều khả năng rằng hạt mầm này, cái được ẩn kín bên
trong tim bạn sẽ mọc ra, rằng nó sẽ đâm chồi và trở thành điều thiêng liêng; rằng
nó sẽ mở toang, rằng nó sẽ bừng nở hoa.
Nếu bạn đã bao giờ
nghĩ về trải nghiệm điều thiêng liêng, nếu bạn đã bao giờ trải nghiệm ham muốn
về im lặng, về chân lí, thế thì biết rằng hạt mầm bên trong bạn đang khao khát
đâm chồi. Điều đó ngụ ý rằng khao khát ẩn kín nào đó bên trong bạn muốn được
đáp ứng. Cố hiểu rằng cuộc vật lộn rất có ý nghĩa đang xảy ra bên trong bạn; bạn
sẽ phải giúp cho cuộc vật lộn này và hỗ trợ cho nó. Bạn sẽ phải hỗ trợ cho nó
vì việc hạt mầm đã đâm chồi là không đủ: môi trường nhiều nuôi dưỡng hơn cũng
được cần tới. Và cho dù hạt mầm đã đâm chồi, điều đó không có nghĩa là nó cũng
sẽ nở hoa. Để có điều đó, nhiều điều nữa được cần.
Trong số nhiều hạt mầm
được rải ra trên đất, chỉ vài hạt mầm sẽ mọc thành cây. Có khả năng này trong tất
cả chúng: tất cả chúng có thể đâm chồi và mọc thành cây và đến lượt nó, từng hạt
mầm có thể tạo ra thêm nhiều hạt mầm nữa. Một hạt mầm nhỏ có sức mạnh, tiềm
năng tạo ra cả khu rừng; nó chứa tiềm năng che phủ toàn thể trái đất bằng cây.
Nhưng cũng có thể là hạt mầm này với sức mạnh và tiềm năng mênh mông này sẽ bị
phá huỷ và không cái gì sẽ đi ra từ nó.
Và đây là năng lực
duy nhất của hạt mầm - con người có năng lực nhiều hơn điều này nhiều. Một hạt
mầm có thể tạo ra cái gì đó bao la thế... Nếu một hòn đá nhỏ có thể được dùng để
tạo ra việc nổ nguyên tử... năng lượng mênh mông có thể được tạo ra từ nó. Khi
ai đó trải nghiệm việc hợp hạch này bên trong con người của người đó, bên trong
tâm thức của người đó, việc bừng nở hoa này, việc bùng nổ này, năng lượng và
ánh sáng là trải nghiệm về điều thiêng liêng. Chúng ta không trải nghiệm điều
thiêng liêng từ bên ngoài. Năng lượng mà chúng ta tạo ra qua việc bùng nổ này của
tâm thức, sự trưởng thành, việc nở hoa của con người chúng ta, bản thân năng lượng
đó là thiêng liêng. Và bạn có khao khát về năng lượng này: đây là lí do tại sao
tôi chào mừng các bạn.
Nhưng bởi vì bạn đã tới
đây, điều không nhất thiết theo sau là bạn có khao khát này. Có thể là bạn ở
đây đơn thuần như khán giả. Có thể là bạn ở đây từ tò mò mơ hồ nào đó - nhưng
không cánh cửa nào có thể được mở qua tò mò bề ngoài, và không bí mật nào sẽ được
lộ ra cho khán giản đơn thuần. Trong sự sống, người ta phải trả giá cho mọi thứ
người ta nhận, và nhiều thứ phải bị hi sinh.
Tò mò không có giá trị
gì; đây là lí do tại sao tò mò sẽ không đưa bạn tới bất kì chỗ nào. Tò mò sẽ
không giúp bạn đi vào trong thiền. Điều được cần là khao khát bản chất về tự
do, không phải tò mò.
Tối qua tôi đã nói với
ai đó rằng nếu bạn ở gần ốc đảo và bạn sắp chết khát, nếu cơn khát của bạn là
mãnh liệt và bạn đạt tới trạng thái mà bạn cảm thấy rằng bạn sắp sửa chết nếu bạn
không có được nước, và nếu tại điểm đó ai đó cấp cho bạn nước nhưng với điều kiện
rằng sau khi uống nước bạn sẽ chết - cái giá đó của nước sẽ là sự sống của bạn,
ngay cả thế bạn sẽ sẵn lòng chấp nhận điều kiện này. Khi chết là chắc chắn, thế
thì tại sao không chết cùng với cơn khát của bạn được làm dịu đi?
Nếu bạn mang khao
khát và hi vọng mãnh liệt này bên trong bạn, thế thì dưới sức ép cực kì lớn này
hạt mầm bên trong bạn sẽ vỡ toang và bắt đầu mọc lên. Hạt mầm này sẽ không đâm
chồi theo cách riêng của nó, nó cần những điều kiện nào đó. Nó cần nhiều sức
ép, nhiều hơi ấm cho cái vỏ cứng bên ngoài của nó vỡ ra và cái chồi mềm yếu bên
trong mọc ra. Từng người trong chúng ta đều có vỏ che cứng này, và nếu chúng ta
muốn đi ra khỏi nó, chỉ tò mò sẽ không có tác dụng. Cho nên nhớ điều này: nếu bạn
ở đây đơn giản vì tò mò bạn sẽ rời đi với tò mò đó, và không cái gì có thể được
làm để giúp bạn. Và nếu bạn ở đây như khán giả bạn sẽ ra đi như vậy, và không
cái gì có thể được làm cho bạn.
Cho nên điều cần thiết
là từng người trong các bạn nhìn vào bên trong bản thân bạn để xem liệu mình có
khao khát đích thực về điều thiêng liêng hay không. Từng người trong các bạn tự
hỏi bản thân mình câu hỏi này: "Mình có muốn biết chân lí không?" Rất
rõ ràng đi liệu khát khao của bạn về điều thiêng liêng có là đích thực không,
liệu bạn có mong mỏi về chân lí, về im lặng, về phúc lạc không. Nếu không, thế
thì hiểu rằng bất kì cái gì bạn làm ở đây sẽ không có nghĩa gì đâu; nó sẽ là vô
nghĩa, không có bất kì chủ định nào. Nếu nỗ lực vô nghĩa của bạn mang lại bất
kì kết quả nào, thiền sẽ không chịu trách nhiệm - bạn sẽ chịu trách nhiệm cho
nó.
Cho nên để bắt đầu,
điều cần thiết là bạn tìm người tìm kiếm đích thực bên trong bạn. Và phải rõ
ràng về điều đó: bạn có thực sự tìm kiếm cái gì đó không? Và nếu bạn có, thế
thì có cách để tìm ra nó.
Có lần Phật tới thăm
một làng. Một người hỏi ông ấy, “Mọi ngày thầy đều nói rằng mọi người có thể trở
nên được chứng ngộ. Thế thì tại sao mọi người không trở nên được chứng ngộ?"
"Anh bạn
ơi," Phật đáp, "làm một việc này: buổi tối làm ra một danh sách tất cả
những người trong làng và viết ra ham muốn của họ bên cạnh tên họ." Người
này đi vào làng và anh ta hỏi mọi người; nó là một làng nhỏ chỉ có vài người,
và họ cho anh ta câu trả lời của họ. Anh ta quay về vào buổi tối và đưa danh
sách này cho Phật. Phật hỏi, "Bao nhiêu người trong những người này tìm kiếm
chứng ngộ?"
Người này ngạc nhiên
vì không một người nào đã viết rằng người đó muốn được chứng ngộ. Và Phật đã
nói, "Ta nói rằng mọi người đều có năng lực chứng ngộ, ta không nói rằng mọi
người đều muốn chứng ngộ."
Điều mọi người có
năng lực chứng ngộ là rất khác với điều mọi người muốn được chứng ngộ. Nếu bạn
muốn điều đó, thế thì việc xem xét điều đó là có thể. Nếu việc truy tìm của bạn
là về chân lí, không có sức mạnh nào trên trái đất có thể dừng được bạn. Nhưng
nếu bạn không khao khát chân lí, thế nữa không có sức mạnh nào có thể trao nó
cho bạn. Cho nên đầu tiên bạn cần hỏi liệu khát khao của bạn có là khát khao thực
không. Nếu vậy, thế thì phần còn lại được đảm bảo rằng con đường là sẵn có. Nếu
không, thế thì không có đường - khao khát của bạn sẽ là con đường của bạn tới
chân lí.
Điều thứ hai tôi muốn
nói bằng cách giới thiệu là ở chỗ bạn thường có khát khao về cái gì đó, nhưng bạn
không hi vọng bao giờ có được điều bạn ham muốn. Bạn có ham muốn, nhưng bạn
không lạc quan về nó. Có ham muốn, nhưng với cảm giác về vô vọng.
Bây giờ nếu bước đầu
tiên được lấy một cách lạc quan, thế thì bước cuối cùng cũng sẽ kết thúc một
cách lạc quan. Điều này nữa cũng phải được hiểu: nếu bước đầu tiên được lấy mà
không có bất kì lạc quan nào, thế thì bước cuối cùng sẽ kết thúc trong thất vọng.
Nếu bạn muốn bước cuối cùng là bước thoả mãn và thành công, bước đầu tiên phải
được lấy với lạc quan.
Tôi đang nói rằng
trong ba ngày này - và tôi sẽ nói điều này chừng nào tôi còn sống - bạn phải có
thái độ rất lạc quan. Bạn có nhận ra rằng chừng nào có liên quan tới trạng thái
tâm thức của bạn, nhiều thứ phụ thuộc vào liệu hành động của bạn được bắt rễ
trong tính khẳng định hay phủ định? Nếu bạn là người bi quan để bắt đầu, thế
thì dường như bạn đang ngồi trên cành cây, và đang chặt cành đồng thời.
Cho nên tôi nói với bạn
rằng là việc mở là rất quan trọng trong việc tìm kiếm này. Là lạc quan ngụ ý bạn
cảm thấy rằng nếu như có một người trên trái đất này, người đã hiểu chân lí, nếu
như có một người trong lịch sử nhân loại, người đã trải nghiệm phúc lạc và an
bình thiêng liêng, thế thì không có lí do tại sao bạn không thể trải nghiệm điều
đó.
Đừng nhìn vào hàng
triệu người có cuộc sống bị chất đầy với bóng tối, hi vọng của họ đã không bao
giờ là nhìn thấy ánh sáng ban ngày: nhìn vào những người trong lịch sử, người
đã trải nghiệm chân lí. Đừng nhìn vào hạt mầm mà không bao giờ mọc thành cây,
đã mục rữa và bị phí hoài: nhìn vào vài người đã thành công và người đã trải
nghiệm điều thiêng liêng. Và nhớ, điều là có thể cho những hạt mầm đó là khả
năng cho mọi hạt mầm. Điều một người có thể trải nghiệm, mọi người khác cũng có
thể trải nghiệm.
Năng lực của bạn như
hạt mầm là cùng một năng lực như của Phật, của Mahavira, của Krishna hay
Christ. Nơi có liên quan tới chứng ngộ, tự nhiên đã chỉ ra không có thiên vị; mọi
người có khả năng ngang nhau. Nhưng điều đó dường như không phải như vậy vì có
nhiều người trong chúng ta, người thậm chí đã không bao giờ thử biến khả năng
này thành thực tại.
Cho nên là lạc quan
là sự cần thiết cơ bản. Mang đảm bảo này cùng bạn rằng nếu bất kì người nào đã
bao giờ trải nghiệm an bình, nếu bất kì người nào đã bao giờ trải nghiệm thất bại,
điều đó cũng là có thể cho bạn. Đừng làm mất mặt bản thân bạn bằng việc là bi
quan. Cảm thấy bi quan là đang xúc phạm bản thân bạn. Điều đó ngụ ý rằng bạn
không thấy bản thân bạn là xứng đáng trải nghiệm chân lí. Và tôi nói với bạn, bạn
là xứng đáng và bạn sẽ chắc chắn đạt tới nó.
Thử điều đó đi và
xem! Bạn đã sống cả đời bạn với cảm giác vô vọng; bây giờ trong ba ngày này của
trại thiền nuôi dưỡng cảm giác về lạc quan đi. Là lạc quan nhất có thể rằng điều
tối thượng sẽ xảy ra, rằng nó sẽ dứt khoát xảy ra. Tại sao? Trong thế giới bên
ngoài có thể tiếp cận cái gì đó với sự lạc quan và không thành công. Nhưng
trong thế giới bên trong, lạc quan là phương cách rất hữu dụng. Khi bạn đầy lạc
quan, mọi tế bào của thân thể bạn được rót đầy với lạc quan, mọi lỗ chân lông của
bạn được rót đầy với lạc quan, mọi hơi thở được rót đầy với lạc quan, mọi ý
nghĩ được được làm nổi bật với lạc quan, lực sống của bạn đập rộn ràng cùng lạc
quan và nhịp tim của bạn được tràn ngập với lạc quan. Khi toàn thể con người bạn
được rót đầy với lạc quan, thế thì điều này sẽ tạo ra bầu khí hậu trong bạn mà
trong đó điều tối thượng có thể xảy ra.
Bi quan cũng tạo ra
nhân cách, tính cách nơi mọi tế bào đang kêu khóc, đang buồn bã, đang kiệt sức,
đang thất vọng, không sống, dường như người ta đang sống chỉ nhân danh nhưng chết
trong tâm hồn. Nếu người này khởi hành cuộc hành trình đi tìm cái gì đó... Và
cuộc hành trình trên con đường tâm linh là cuộc hành trình lớn nhất - không người
nào đã trèo lên đỉnh núi cao hơn điều này, không người nào đã bao giờ chìm vào
trong đại dương sâu hơn. Chiều sâu của cái ngã là cái sâu nhất, và chiều cao là
cái cao nhất. Ai đó muốn bước theo con đường này phải rất lạc quan.
Cho nên tôi nói với bạn,
trong ba ngày này duy trì trạng thái tâm trí rất lạc quan đi. Đêm nay, khi bạn
đi ngủ, rơi vào giấc ngủ được tràn đầy với lạc quan. Và ngủ cùng với đảm bảo rằng
sáng mai khi bạn dậy cái gì đó sẽ xảy ra, cái gì đó có thể xảy ra, cái gì đó có
thể được làm.
Có thái độ lạc quan,
và cùng với nó tôi cũng muốn nói điều này: sau nhiều năm trải nghiệm tôi đã đi
tới kết luận rằng tính phủ định của con người có thể mạnh tới mức cho dù người
đó bắt đầu đạt tới cái gì đó, người đó có thể không có khả năng thấy nó vì tính
phủ định của người đó.
Một thời gian trước
đây một người thường tới tôi, và anh ta mang cả vợ anh ta theo. Lần đầu tiên
chúng tôi gặp nhau anh ta đã kể cho tôi rằng vợ anh ta không thể ngủ được. Anh
ta mô tả hoàn cảnh của cô ấy cho tôi: "Cô ấy không thể có được bất kì giấc
ngủ nào mà không dùng thuốc, và ngay cả có dùng thuốc cô ấy cũng chỉ có thể ngủ
trong ba hay bốn tiếng. Và vợ tôi sợ hãi; những nỗi sợ kì lạ dường như gây rối
cho cô ấy. Cô ấy sợ bước ra khỏi nhà, và nếu cô ấy ở trong nhà cô ấy sợ rằng
nhà sẽ bị sụp đổ. Nếu không có ai ở quanh cô ấy sợ rằng nếu cô ấy một mình cô ấy
sẽ chết, cho nên cô ấy thường xuyên cần ai đó ở xung quanh. Ban đêm cô ấy để mọi
thứ thuốc gần cô ấy chỉ để phòng trường hợp khẩn cấp."
Tôi đã gợi ý rằng cô ấy
bắt đầu làm việc thiền nhỏ mà sẽ giúp ích. Cô ấy đã bắt đầu làm thực nghiệm
này. Sau bẩy ngày tôi gặp anh ta và tôi hỏi anh ta, "Chuyện gì đã xảy ra?
Vợ bạn thế nào?"
Anh ta nói,
"Không có mấy tiến bộ - cô ấy chỉ ngủ ngon hơn."
Sau một tuần tôi lại
gặp anh ta và hỏi anh ta, "Có thay đổi nào không?"
Và anh ta nói,
"Hoàn cảnh của cô ấy đã không thay đổi gì mấy, nhưng cô ấy có chút ít bớt
sợ hơn."
Tôi lại gặp anh ta
sau bẩy ngày nữa và hỏi anh ta, "Có bất kì cái gì xảy ra không?"
"Chẳng có gì lớn,"
anh ta nói. "Cô ấy xoay xở có được giấc ngủ nào đó bây giờ, ít sợ hơn và
không để thuốc gần cô ấy thêm nữa - không có gì mấy."
Tôi gọi điều này là cái
nhìn phủ định. Cho dù người này đã trải nghiệm cái gì đó, anh ta chắc sẽ không
có khả năng thấy nó, nhận ra nó. Và cái nhìn này được dựng sẵn trong người này.
Điều đó ngụ ý rằng một người có tính phủ định sẽ không trải nghiệm bất kì cái
gì, và cho dù người đó có trải nghiệm cái gì đó, người đó sẽ không có khả năng
nhận ra nó - và nhiều điều khác là có thể thì sẽ bị cản trở.
Bên cạnh việc có cách
tiếp cận khẳng định, tôi cũng gợi ý rằng trong ba ngày này bạn chỉ nghĩ về điều
đang xảy ra cho bạn - đừng cố nghĩ về điều không xảy ra. Trong ba ngày này bất
kì cái gì xảy ra, quan sát đi. Và quên về điều không xảy ra, điều có thể đã
không xảy ra. Chỉ nhớ điều bạn đã trải nghiệm. Nếu cho dù bạn có chút ít hương
vị của an bình, của im lặng, nuôi dưỡng cái đó đi. Nó sẽ cho bạn hi vọng và nó cũng
sẽ thúc đẩy bạn tiến lên. Vì nếu bạn nuôi dưỡng cái gì đó mà đã không xảy ra,
đà của bạn sẽ bị mất, và điều thực tại đã xảy ra cũng sẽ bị phá huỷ.
Cho nên trong ba ngày
này, trong thực nghiệm của bạn cùng thiền, chú ý tới mọi thứ nhỏ bé bạn trải
nghiệm và làm cái đó thành cơ sở cho tiến bộ của bạn. Đừng trao bất kì năng lượng
nào cho cái không xảy ra.
Con người bao giờ
cũng bất hạnh vì con người quên điều người đó có và cố có được cái người đó
không thể có được. Có loại cơ sở này cho sự sống là tuyệt đối sai. Là ai đó hiểu
biết điều mình có và sống trên cơ sở của điều đó đi.
Tôi đã đọc ở đâu đó rằng
một người phàn nàn với người khác, "Tôi là người rất nghèo, tôi chẳng có bất
kì cái gì."
Thế là người thứ hai
nói, "Nếu anh là nghèo thế, anh có thể làm một điều: tôi muốn có mắt phải
của anh. Tôi sẽ trả anh năm nghìn ru pi cho con mắt đó. Lấy năm nghìn ru pi này
và đưa cho tôi mắt phải của anh."
Và người thứ nhất
nói, "Điều đó rất khó. Tôi không thể cho mắt phải của tôi được."
Thế rồi người kia đề
nghị, "Tôi sẽ cho anh mười nghìn ru pi để lấy cả hai mắt của anh."
Lần nữa người thứ nhất
đáp, "Mười nghìn ru pi! Nhưng dầu vậy, tôi không thể cho mắt của tôi được."
Tại điểm này người
kia đề nghị, "Tôi sẽ cho anh năm mươi nghìn ru pi nếu anh cho tôi mạng sống
của anh."
Tới điều này người thứ
nhất nói, "Nhưng điều đó là không thể được! Tôi không thể cho mạng sống của
tôi được."
Người thứ nhất nói,
"Điều này chứng tỏ anh có nhiều thứ có giá trị. Anh có hai mắt mà anh sẽ
không bán lấy mười nghìn ru pi, và anh có mạng sống của anh - và anh nói rằng
anh chẳng có cái gì!"
Tôi đang nói về loại
người này và loại suy nghĩ này. Coi trọng điều bạn đang có đi, và cả điều bạn
trải nghiệm qua thiền nữa, ngay cả những điều nhỏ bé nhất. Nghĩ về điều đó đi,
nói về nó đi, vì dù bạn sẽ trải nghiệm hay không, nhiều thứ phụ thuộc vào cách
suy nghĩ này - và lạc quan của bạn sẽ tạo ra nhiều hơn. Và điều bạn không có được...
Một người đàn bà thường
tới tôi - cô ấy có giáo dục tốt, giáo sư đại học, học giả tiếng Phạn. Cô ấy
tham dự trại thiền bẩy ngày, và vào ngày đầu tiên của trại, sau khi thiền cô ấy
đi ra và nói với tôi, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã không có giao cảm với điều
thiêng liêng."
Đó mới là ngày thứ nhất
của thực nghiệm này và cô ấy nói cô ấy đã không gặp điều thiêng liêng!
Cho nên tôi nói,
"Nếu như bạn đã gặp điều thiêng liêng điều đó chắc là nguy hiểm, vì nếu bạn
có thể gặp điều thiêng liêng dễ dàng thế bạn chắc đã không coi trọng nó."
Và tôi cũng nói, "Người ta chắc phải thực sự ngu xuẩn khi nghĩ rằng bằng
việc ngồi im lặng với mắt nhắm trong mười phút, thế thì người đó sẽ sẵn sàng để
biết điều thiêng liêng."
Cho nên nếu bạn trải
nghiệm ngay cả tia sáng nhỏ nhất của im lặng, cứ coi rằng bạn đã gặp toàn thể mặt
trời đi vì ngay cả trải nghiệm ánh sáng nhỏ nhất sẽ giúp bạn đạt tới mặt trời.
Nếu tôi đang ngồi trong phòng tối và tôi thấy một tia sáng mảnh mai, có hai
cách tôi có thể kể lại nó. Một cách sẽ là nói, "Tia sáng nhỏ này là gì mà
so sánh được với tối bao quanh tôi? Một tia sáng nhỏ bé này có thể làm được gì?
- có nhiều tối quanh tôi thế."
Cách khác sẽ là nghĩ,
"Mặc cho mọi tối này, ít nhất có một tia sáng sẵn có cho tôi, và nếu tôi
đi theo hướng tia sáng đó tôi có thể đạt tới nguồn nơi có mặt trời." Đây
là lí do tại sao tôi đang nói với bạn đừng nghĩ về tất cả bóng tối; nếu như có
ngay cả một tia sáng tí hon nhất, tập trung vào cái đó đi. Nó sẽ cho việc nảy
sinh cái nhìn khẳng định trong bạn. Bình thường, cuộc sống của bạn chính là cái
đối lập. Nếu tôi chỉ cho bạn một bụi hồng bạn có thể nói, "Cái gì có đó mà
nhìn? Sự tồn tại sao bất công thế, chỉ có ba hay bốn đoá hồng và có cả nghìn
gai." Đây là một cách tiếp cận: nhìn bụi hồng và nói, "Sự tồn tại sao
bất công thế! Có hàng nghìn gai và chỉ vài đoá hồng." Đây là một cách cảm
nhận, một cách tiếp cận. Cách khác sẽ là nói, "Sự tồn tại sao huyền bí thế:
giữa cả nghìn gai kia nó tạo ra hoa hồng." Bạn cũng có thể nhìn điều đó
như thế này và nói, "Một hoa hồng giữa mọi gai kia...Đây chẳng phải là thế
giới huyền bí đó sao! Điều đó thực sự dường như giống phép màu, khả năng của
hoa hồng nở bung giữa mọi gai kia."
Cho nên tôi muốn yêu
cầu bạn lấy cách tiếp cận thứ hai này. Trong ba ngày này làm ra nền móng của bạn
từ tia hi vọng mảnh mai nhất mà bạn thấy trong thiền của bạn, và để nó trở nên
mạnh hơn.
Điều thứ ba là ở chỗ
trong ba ngày thiền này bạn sẽ không sống theo cùng cách bạn đã từng sống mãi
cho tới tối nay. Con người là robot, đầy những thói quen, và nếu người ta vẫn
còn bên trong những giới hạn của thói quen của người ta, con đường thiền mới sẽ
rất khó. Do đó, tôi gợi ý rằng bạn làm vài thay đổi.
Một thay đổi sẽ là ở
chỗ trong ba ngày này bạn sẽ nói ít nhất có thể được. Việc nói là tai hoạ lớn
nhất của thế kỉ này! Và bạn thậm chí không nhận biết về bạn nói nhiều thế nào.
Từ sáng tới đêm, cho tới lúc bạn đi ngủ, bạn liên tục nói. Hoặc bạn nói với ai
đó khác, hoặc nếu không có ai để nói, bạn nói cho bản thân bạn.
Trong ba ngày này ý
thức về việc dừng thói quen liên tục nói của bạn đi. Và nó chỉ là thói quen
thôi. Với thiền nhân, điều này là sống còn. Trong ba ngày này tôi muốn bạn nói
ít nhất có thể được, và khi bạn nói, nó phải là thuần khiết, không tán gẫu
thông thường mà bạn vẫn làm hàng ngày. Thực ra bạn nói gì mọi ngày? Nó có bất
kì giá trị gì không? Hại gì cho bạn nếu bạn không nói? Bạn đơn giản huyên thuyên;
điều đó chẳng giá trị gì mấy. Và nếu bạn không nói, điều đó sẽ có hại cho người
khác không? Người khác có cảm thấy cái gì đó bị thiếu bởi việc không nghe điều
bạn phải nói không?
Trong ba ngày này nhớ
rằng bạn không nói mấy với bất kì ai. Điều này sẽ là cực kì giúp ích. Và nếu bạn
nói, điều tốt hơn cả là nó được kết nối với thiền chứ không phải bất kì cái gì
khác. Nhưng sẽ là tốt hơn nhiều nếu bạn không nói chút nào: là im lặng nhiều nhất
có thể được. Tôi không ngụ ý nó phải nghiêm ngặt tới mức bạn ép buộc bản thân bạn
ở trong im lặng, tới mức bạn viết ra điều bạn muốn nói. Bạn tự do nói, nhưng
không phải là tán gẫu. Nói một cách có ý thức, và chỉ khi cần thiết.
Điều này sẽ giúp bạn
theo hai cách. Một ích lợi sẽ là ở chỗ bạn sẽ tiết kiệm mọi năng lượng bị phí
hoài bởi việc nói. Thế thì năng lượng đó có thể được dùng cho thiền. Và ích lợi
thứ hai sẽ là ở chỗ nó sẽ ngắt bạn khỏi người khác và bạn sẽ ở trong tính một
mình của bạn trong thời gian này. Chúng ta đã tới chỗ núi non này, và sẽ là phí
hoài nếu cả hai trăm người được tụ tập ở đây chỉ nói chuyện với nhau, tán gẫu với
nhau. Thế thì bạn sẽ vẫn ở trong đám đông, như bạn đã vậy trước đây, và bạn sẽ
không có khả năng trải nghiệm im lặng.
Trải nghiệm im lặng
chỉ ở trên núi này là không đủ. Cũng cần phải tách rời bản thân bạn khỏi người
khác và là một mình. Bạn phải giao tiếp chỉ nếu điều đó là tuyệt đối cần thiết.
Tưởng tượng rằng bạn là người duy nhất trên núi này và không có người nào khác
xung quanh. Bạn phải sống dường như bạn đã tới đây một mình, bạn ở một mình và
đi quanh một mình. Ngồi dưới cây, một mình. Không đi quanh trong các nhóm người.
Sống tách rời và một mình trong ba ngày này. Chân lí của cuộc sống chưa bao giờ
được biết qua việc sống trong đám đông, và nó không thể được trải nghiệm như điều
đó. Không kinh nghiệm về bất kì ý nghĩa nào đã bao giờ xảy ra trong đám đông. Bất
kì người nào đã từng nếm trải hương vị của im lặng đều đã nếm trải trong đơn độc
tuyệt đối, trong tính một mình.
Khi bạn dừng nói với
người khác và khi mọi huyên thuyên bên trong và bên ngoài của bạn dừng lại, tự
nhiên bắt đầu liên lạc với bạn theo cách huyền bí. Tự nhiên liên tục liên lạc với
bạn, nhưng bạn bị mê mải trong huyên thuyên của bạn tới mức bạn không nghe thấy
tiếng nói nhỏ nhẹ của nó. Bạn sẽ phải làm dịu bản thân bạn để cho bạn có thể
nghe thấy tiếng nói đang nói bên trong bạn.
Cho nên trong ba ngày
này, việc nói phải được giảm đi một cách có ý thức. Nếu bạn quên và bắt đầu nói
theo thói quen và thế rồi lại nhớ ra, dừng ngay rồi xin lỗi. Là một mình thôi.
Bạn sẽ thực nghiệm với điều này ở đây, nhưng bạn cũng sẽ phải thử nó theo cách
riêng của bạn.
Đi bất kì chỗ nào bạn
thích, ngồi dưới cây; bạn đã hoàn toàn quên rằng bạn là một phần của tự nhiên.
Bạn cũng không biết rằng việc ở gần tự nhiên làm dễ dàng hơn cho trải nghiệm điều
tối thượng; không chỗ nào khác là dễ hơn.
Cho nên dùng đầy đủ
ba ngày không thể tin được này đi. Ở trong chỗ cô lập, đơn độc, và không nói trừ
phi cần thiết. Và cho dù mọi người yên tĩnh, vẫn liên tục là một mình. Thiền
nhân phải là một mình. Có rất nhiều người ở đây, cho nên khi tất cả chúng ta ngồi
để thiền điều đó có thể có vẻ dường như có việc tụ tập của những người đang thiền.
Nhưng mọi việc thiền đều có tính cá nhân, nhóm không thể thiền được. Khi ngồi ở
đây bạn ở trong nhóm lớn, nhưng khi bạn đi vào bên trong bản thân bạn, tất cả
các bạn sẽ cảm thấy một mình.
Khi bạn nhắm mắt lại
bạn sẽ cảm thấy một mình, và khi bạn im lặng sẽ không còn bất kì nhóm nào. Sẽ
không có hai trăm người ở đây, nhưng từng người sẽ chỉ hiện hữu với bản thân
người đó và không với một trăm chín mươi chín thiền nhân khác. Thiền không thể
được làm một cách tập thể. Mọi lời cầu nguyện, mọi việc thiền đều có tính cá
nhân, đều là riêng tư.
Là một mình ở đây đi,
và cũng vậy khi bạn rời khỏi đây. Và dành phần lớn thời gian của bạn trong im lặng.
Không nói. Nhưng đơn giản dừng việc nói sẽ là không đủ, bạn cũng sẽ cần làm nỗ
lực có ý thức để dừng việc huyên thuyên thường xuyên vẫn diễn ra bên trong bạn.
Bạn nói với bản thân bạn, bạn trả lời cho bản thân bạn - làm dịu bản thân bạn
và bỏ điều đó nữa. Nếu khó dừng việc huyên thuyên bên trong này, thế thì tự nhủ
bản thân bạn một cách vững chắc dừng sự ồn ào này lại, tự nhủ bản thân bạn rằng
bạn không thích tiếng ồn.
Nói với cái ngã bên
trong của bạn đi. Là thiền nhân, điều quan trọng là cho bản thân bạn những gợi
ý. Đôi khi thử điều này đi. Ngồi một mình ở đây đó, bảo tâm trí bạn dừng việc
huyên thuyên của nó, bảo tâm trí bạn rằng bạn không thích nó, và bạn sẽ ngạc
nhiên khi thấy rằng trong một khoảnh khắc việc huyên thuyên bên trong của bạn sẽ
dừng lại.
Trong ba ngày cho bản
thân bạn lời gợi ý rằng bạn sẽ không nói. Trong ba ngày bạn sẽ để ý thấy sự
khác biệt... rằng từng bước một, từ từ, từ từ việc huyên thuyên giảm bớt.
Điểm thứ tư: bạn có
thể có phàn nàn nào đó, vấn đề nào đó - bạn định không chú ý tới chúng. Nếu bạn
trải nghiệm một vấn đề hay khó khăn nhỏ, đừng cho nó bất kì sự chú ý nào. Chúng
ta không ở đây để giải trí.
Gần đây, tôi đọc một
cây chuyện về một ni cô Trung Quốc. Bà ấy tới thăm một làng nơi chỉ có vài ngôi
nhà, và trời đã tối dần và bà ấy một mình đi tới một sân trước mọi nhà và hỏi
dân làng, "Làm ơn cho tôi trú lại trong một trong các nhà của các ông
bà."
Bà ấy là người lạ với
họ, và thêm nữa bà ấy là người miền khác, cho nên dân làng đóng cửa với bà ấy.
Làng bên cạnh ở rất
xa, và trời đã tối và bà ấy có một mình. Cho nên bà ấy phải nghỉ cả đêm trên
cánh đồng và bà ấy đã ngủ dưới cây anh đào. Vào nửa đêm bà ấy thức dậy - trời lạnh,
và vì điều này bà ấy không thể ngủ được. Bà ấy nhìn lên và thấy rằng hoa tất cả
đã nở ra; cây được phủ đầy hoa. Và trăng đã mọc, và ánh trăng rất đẹp. Bà ấy đã
trải nghiệm một khoảnh khắc vui sướng mênh mông.
Đến sáng bà ấy trở lại
làng và cám ơn mọi người, những người đã từ chối cho bà ấy chỗ trú qua đêm. Khi
họ hỏi bà ấy, "Để làm gì?" bà ấy nói, "Vì tình yêu của các ông
bà, vì từ bi và lòng tốt của các ông bà với tôi đêm qua. Vì điều này tôi đã có
khả năng trải nghiệm một khoảnh khắc vui sướng không thể nào tin được. Tôi đã
thấy hoa anh đào nở và trăng trong vinh quang của nó, và tôi đã thấy cái gì đó
mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Nếu như các ông bà mà cho tôi chỗ trú ngụ
tôi chắc đã không thấy được nó. Đó là lúc tôi nhận ra lòng tốt của các ông bà,
lí do của các ông bà đóng mọi cửa với tôi."
Đây là một cách nhìn
vào mọi sự. Có thể là bạn cũng có thể đã bị đuổi ra xa khỏi từng cánh cửa đêm
đó, và với điều đó bạn có thể đã cảm thấy giận cả đêm. Bạn có thể đã cảm thấy hận
thù, giận hướng tới những người đó tới mức có lẽ bạn có thể đã không để ý tới
hoa nở trên cây anh đào và bạn chắc sẽ không thấy trăng lên, để được trải nghiệm
một mình cảm giác về lòng biết ơn. Bạn chắc sẽ không trải nghiệm được bất kì
cái gì trong những điều này.
Có cách khác để tạo
quan hệ với sự sống - và đó là khi bạn được rót đầy bằng lòng biết ơn với mọi
thứ trong sự sống. Và bạn phải nhớ rằng trong ba ngày này, cảm thấy biết ơn với
mọi thứ đi. Cảm thấy biết ơn về điều bạn nhận được và không bận tâm về điều bạn
không nhận được. Đây là cơ sở của lòng biết ơn. Chính trên cơ sở này mà tính vô
tư lự và tính giản dị được sinh ra bên trong bạn.
Tóm lại, tôi muốn nói
rằng trong ba ngày này bạn sẽ cố gắng không ngừng để đi vào bên trong, để thiền
và đi vào trong im lặng. Trên cuộc hành trình này, quyết tâm rất vững chắc được
cần tới. Tâm trí có ý thức, nơi mọi quá trình ý nghĩ xảy ra chỉ là một phần nhỏ;
phần còn lại của tâm trí vẫn còn sâu hơn. Nếu chúng ta định phân chia tâm trí
thành mười phần, tâm trí có ý thức chắc chỉ là một phần, chín phần kia là tâm
trí vô ý thức. Suy nghĩ và suy luận của chúng ta xảy ra chỉ trong một phần này,
nhưng phần còn lại của não không nhận biết về điều này. Phần còn lại của não
không có cảm giác về nó. Khi chúng ta làm quyết tâm có ý thức để thiền, để đi
vào trong samadhi, phúc lạc tối thượng, phần lớn bộ não chúng ta vẫn chẳng biết
gì về quyết tâm này. Phần vô ý thức sẽ không hỗ trợ chúng ta trong quyết tâm
này. Nhưng nếu chúng ta không có hỗ trợ từ nó chúng ta không thể thành công. Để
có được sự hỗ trợ, nỗ lực kiên quyết, có ý thức được cần tới. Bây giờ tôi sẽ giải
thích cách làm nỗ lực có ý thức này.
Khi bạn thức dậy, để
nó cùng với quyết tâm, và ban đêm khi bạn đi ngủ, khi bạn nằm xuống giường,
nghĩ về quyết tâm của bạn trong năm phút và lặp lại nó cho bản thân bạn khi bạn
đi ngủ.
Tôi muốn giải thích
bài tập này cho việc trở nên quyết tâm, và bạn sẽ rèn luyện nó ở đây cũng như
trong cuộc sống bình thường của bạn. Như tôi đã giải thích, với quyết tâm này
toàn thể tâm trí của bạn, có ý thức và vô ý thức cả hai, đều quyết định rằng,
"Mình sẽ im lặng, mình quyết tâm trải nghiệm thiền."
Cái đêm Phật Gautam đạt
tới chứng ngộ, ông ấy đã ngồi dưới cây bồ đề và ông ấy đã nói, "Mình sẽ
không đứng dậy khỏi chỗ này chừng nào mình chưa được chứng ngộ."
Bạn có thể nghĩ,
"Nhưng kết nối là gì? Làm sao không đứng dậy sẽ giúp ông ấy có được chứng
ngộ?" Nhưng sự kiên định, "Mình sẽ không..." lan toả khắp thân
thể - và ông ấy đã không đứng dậy cho tới khi ông ấy đã trở nên chứng ngộ! Thật
đáng ngạc nhiên, ông ấy đã trở nên chứng ngộ vào cùng đêm đó. Và ông ấy đã từng
cố gắng trong sáu năm, nhưng chưa bao giờ trước đó ông ấy có sự mãnh liệt như vậy.
Tôi sẽ cho bạn một
bài rèn luyện nhỏ để làm mạnh sự kiên quyết của bạn. Chúng ta sẽ là bài tập này
ở đây và cũng vào ban đêm trước khi ngủ.
Nếu bạn thở ra hoàn
toàn và thế rồi dừng bản thân bạn khỏi việc hít vào, cái gì sẽ xảy ra? Nếu tôi
thở ra hoàn toàn và thế rồi bóp mũi tôi đóng lại và không hít vào, cái gì sẽ xảy
ra? Trong một chút xíu toàn thể con người của tôi sẽ vật lộn để hít vào. Mọi lỗ
chân lông trong thân thể tôi và hàng triệu tế bào kia chẳng la hét lên đòi
không khí đó sao? Tôi cố giữ lại hơi thở càng lâu, khao khát thở sẽ lan toả
càng sâu vào trong tâm trí vô thức của tôi. Tôi giữ lại hơi thở càng lâu, phần
bên trong nhất của con người tôi sẽ càng đòi hỏi nhiều không khí hơn. Và nếu
tôi giữ nó tới khoảnh khắc cuối cùng, toàn thể con người của tôi sẽ đòi không
khí. Bây giờ đó không còn là một ham muốn đơn giản nữa; tầng đỉnh không chỉ là
tầng bị ảnh hưởng. Bây giờ điều đó đã trở thành vấn đề sống và chết; bây giờ
các tầng sâu hơn, các tầng ngầm bên dưới, cũng đòi hỏi nhiều không khí hơn.
Trong khoảnh khắc đó,
khi bạn đạt tới trạng thái mà toàn thể con người bạn đang chết đói vì không
khí, bạn phải lặp lại cho bản thân bạn, "Mình sẽ trải nghiệm thiền."
Trong khoảnh khắc đó, khi sự sống của bạn đang đòi hỏi không khí, bạn phải lặp
lại ý nghĩ, "Mình sẽ đi vào trong trạng thái im lặng. Đây là sự kiên quyết
của mình: mình sẽ trải nghiệm thiền." Trong trạng thái này, tâm trí của bạn
sẽ lặp lại ý nghĩ này; thân thể của bạn sẽ đòi không khí và tâm trí của bạn sẽ
lặp lại ý nghĩ này. Nhu cầu không khí càng mạnh, sự kiên quyết của bạn sẽ đi
vào bên trong càng sâu. Và nếu toàn thể con người bạn đang vật lộn và bạn đang
lặp lại câu này, thế thì sức mạnh của sự kiên quyết của bạn sẽ tăng lên nhiều lần.
Theo cách này nó sẽ đạt tới tâm trí vô thức của bạn.
Bạn sẽ làm sự kiên
quyết này mọi ngày trước việc thiền hàng ngày, và ban đêm bạn sẽ làm nó trước
khi đi ngủ. Lặp lại câu này, và thế rồi đi ngủ. Khi bạn đang rơi vào giấc ngủ,
tại khoảnh khắc đó để cho nó rung lên thường xuyên trong tâm trí bạn:
"Mình sẽ trải nghiệm thiền. Đây là quyết tâm của mình. Mình sẽ đi vào
trong im lặng."
Quyết tâm này sẽ liên
tục rung lên trong tâm trí bạn để cho bạn thậm chí không nhận ra khi nào bạn
rơi vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ tâm trí có ý thức của bạn là bất hoạt và các
cánh cửa mở ra cho tâm trí vô thức. Nếu tâm trí của bạn lặp đi lặp lại ý tưởng
này trong khi tâm trí có ý thức là bất hoạt, thế thì nó có thể đi vào tâm trí
tiềm thức. Và theo thời gian bạn sẽ quan sát thay đổi lớn - bạn sẽ thấy nó ngay
cả trong ba ngày này. Cho nên bây giờ cố hiểu phương pháp này qua đó bạn có thể
làm mạnh cho quyết tâm này.
Đây là cách làm nó:
trước hết lấy hơi thở sâu, chậm, rót đầy bản thân bạn, rót đầy phổi bạn sâu như
bạn có thể hít. Khi bạn đã hít vào thật nhiều như bạn có thể hít, liên tục giữ
ý nghĩ, "Mình sẽ trải nghiệm thiền," và giữ việc lặp lại câu này. Thế
rồi thở ra, và tại một điểm nào đó bạn sẽ cảm thấy rằng không còn không khí để
thở ra. Nhưng vẫn có - cho nên tống cái đó ra nữa và lặp lại câu này. Bây giờ bạn
sẽ cảm thấy rằng tuyệt đối không còn lại không khí nào nữa - nhưng vẫn có, cho
nên tống cái đó ra. Đừng sợ: bạn sẽ không bao giờ thở ra hoàn toàn đâu. Đó là
lí do tại sao, khi bạn cảm thấy rằng không còn hơi thở nào còn lại trong bạn,
bao giờ cũng có - cho nên cũng cố thở ra khí đó. Thở ra một cách toàn bộ như bạn
có thể, và luôn lặp lại, "Mình sẽ trải nghiệm thiền."
Đó là hiện tượng lạ:
qua nó quá trình ý nghĩ được lẩy cò trong tâm trí vô thức của bạn. Một quyết
tâm mãnh liệt sẽ nảy sinh và bạn sẽ thấy hiệu quả của nó ngày mai, cho nên bạn
phải làm cho quyết tâm của bạn thành rất mạnh. Chúng ta sẽ bắt đầu thực nghiệm
này trước khi chúng ta rời khỏi chỗ này tối nay. Bạn sẽ làm nó năm lần, tức là,
bạn phải hít vào và thở ra năm lần và lặp lại ý nghĩ này bên trong năm lần. Nếu
bất kì người nào có vấn đề tim, hay bất kì vấn đề nào khác, đừng làm nó một
cách rất hăng hái, làm nó một cách dịu dàng. Làm nó một cách nhẹ nhàng nhất có
thể được, đừng làm cho bản thân bạn thành không thoải mái.
Tôi đã nói về ý chí để
trải nghiệm. Bạn phải rèn luyện nó mọi đêm trong ba ngày này, trước khi ngủ. Nằm
trên giường, lặp lại câu này khi bạn dần dần thiếp đi. Nếu bạn đi the quá trình
này một cách cần mẫn và tiếng nói của bạn đạt tới vô thức, kết quả là dễ cảm sinh
và không thể sai lầm được.
Tôi muốn nói về vài
điều này hôm nay, và tôi hi vọng bạn đã hiểu các điểm là tương đối quan trọng.
Như tôi đã nói, phải không có việc nói chuyện. Một cách tự nhiên, bạn sẽ không
đọc báo hay nghe radio, vì điều đó cũng sẽ là một loại nói chuyện.
Hay khi tôi nói bạn sẽ
im lặng và một mình... điều này ngụ ý rằng bạn tránh các toán người nhiều nhất
có thể được. Ngoại trừ thời gian chúng ta tụ tập ở đây, hay khi chúng ta ăn...
nhưng thế nữa bạn sẽ yên tĩnh và trong im lặng. Phải có im lặng toàn bộ, dường
như bạn không có đó chút nào. Khi bạn tới đây để thiền, thế nữa bạn sẽ tới
trong im lặng. Bạn sẽ thấy kết quả của ba ngày trong im lặng. Khi bạn bước trên
phố, là yên tĩnh đi; khi ngồi, đứng, đi quanh, là yên tĩnh đi. Và phần lớn thời
gian cố là một mình. Chọn một chỗ đẹp và ngồi yên tĩnh ở đó. Và nếu có ai đó
cùng bạn, họ cũng phải ngồi yên tĩnh; không nói, bằng không núi này bị phí
hoài, cái đẹp bị phí hoài. Bạn sẽ không thấy cái ở đúng ngay trước bạn. Bạn sẽ
phá huỷ mọi thứ bằng việc nói của bạn. Là một mình đi.
Tôi muốn nhắc tới vài
điều này mà là quan trọng cho mọi người. Nếu không có khao khát bên trong bạn,
và dường như không có cách nào để đánh thức khao khát này, thế thì nói với tôi
về điều này ngày mai. Để tôi biết bạn không rất hi vọng về bản thân bạn và bạn
cảm thấy không thể có bất kì hi vọng nào, hay nếu bạn thấy khó làm mạnh cho quyết
tâm của bạn và cảm thấy thiền là không thể được cho bạn. Cho nên ngày mai bạn
có thể hỏi tôi về những khó khăn mà bạn nghĩ bạn sẽ đối diện trong ba ngày tới,
để cho không thời gian nào bị phí hoài về sau.
Nếu bạn có bất kì vấn
đề cá nhân nào, bất kì đau đớn hay buồn rầu mà bạn muốn được làm giảm nhẹ khỏi
cái đang ngăn cản bạn khỏi thiền, hay nếu bạn bắt gặp bất kì khó khăn nào trong
khi thiền, nhớ điều này: bạn có thể hỏi câu hỏi một cách tách rời. Điều đó sẽ
không dành cho mọi người; điều đó sẽ dành cho bạn một cách cá nhân, rằng bạn đi
theo thủ tục tách rời. Và bất kì vấn đề nào bạn có thể có, phải rõ ràng về nó
sáng mai để cho chúng ta sẽ được chuẩn bị cho ba ngày tới. Tôi muốn nói vài điều
này.
Bạn phải duy trì cái
nhìn vào chỉ một điểm. Và thế thì từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu với điều định
để được làm, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc thực ngày mai.
Bây giờ chúng ta sẽ
ngồi hơi xa nhau một chút - phòng này là đủ lớn để cho mọi người có thể toả ra
- và chúng ta sẽ làm ra quyết tâm trước khi chúng ta rời khỏi đây.
... Đừng giật cục thế,
rất từ tốn, từ tốn rót đầy phổi hoàn toàn. Khi bạn rót đầy phổi, lặp lại cho bản
thân bạn, "Mình sẽ trải nghiệm thiền." Lặp lại câu này. Thế rồi, khi
phổi được rót đầy tối đa, giữ hơi thở lại một chốc, lặp lại câu này. Bạn có thể
bị bồn chồn, bạn sẽ cảm thấy thích thở ra, nhưng liên tục giữ lại hơi thở của bạn
là lặp lại câu này. Thế rồi từ từ thở ra, lại lặp lại câu này. Giữ việc thở ra
cho tới khi bạn cảm thấy bạn là trống rỗng, và thế rồi tiếp tục thở ra và lặp lại
câu này. Khi bạn cảm thấy trống rỗng tuyệt đối, giữ lấy trống rỗng này. Chưa
hít vào vội, và liên tục lặp lại câu này chừng nào bạn còn có thể làm. Và thế rồi,
từ từ bắt đầu hít vào. Hít vào cộng với thở ra là một vòng. Mọi người phải làm
theo thủ tục này một cách từ tốn, từng bước một.
Sau khi làm nó năm lần,
dựng thẳng lưng bạn, thở chậm, ngồi yên tĩnh và thả lỏng trong năm phút. Chúng
ta sẽ làm bài tập này trong mười phút và thế rồi mọi người sẽ rời khỏi chỗ này
một cách im lặng. Nhớ, bạn không định nói, và điều này là từ giờ trở đi. Theo
nghĩa đó trại thiền bắt đầu từ ngay bây giờ. Khi bạn lên giường lặp lại bài tập
này từ năm tới bẩy lần, chừng nào bạn vẫn còn cảm thấy thoải mái, thế rồi tắt
đèn và rơi vào giấc ngủ. Rơi vào giấc ngủ vẫn nghĩ, "Mình sẽ trong im lặng,
đây là mục tiêu của mình." Và khi giấc ngủ bao lấy bạn, ý nghĩ này sẽ ở
cùng bạn.
Khi bạn đã kết thúc
việc làm bài tập này năm lần, nghỉ ngơi yên tĩnh trong một chốc và thở nhẹ. Bây
giờ để lưng thẳng. Để thân thể bạn chùng lỏng. Lưng bạn dựng thẳng và thân thể
bạn được thả lỏng. Nhắm mắt lại. Yên tĩnh lấy hơi thở sâu và làm như tôi vừa
nói năm lần: "Mình sẽ trải nghiệm im lặng. Mình sẽ trải nghiệm thiền. Mình
kiên quyết rằng mình sẽ trải nghiệm thiền." Để cho toàn thể con người bạn làm
lời thề này rằng bạn sẽ đi vào trong thiền. Để toàn thể con người bạn vang vọng
cùng nó. Điều này phải đạt tới tầng sâu nhất của tâm thức của bạn.
Sau khi làm điều này
năm lần, rất nhẹ nhàng, rất thảnh thơi ngồi xuống, dựng thẳng lưng và làm chậm
dần việc thở của bạn. Thở ra chậm rãi và luôn quan sát việc thở của bạn. Nghỉ
trong năm phút. Trong thời kì nghỉ này quyết tâm mà bạn đã làm sẽ chìm sâu hơn
vào bên trong bạn. Làm quyết tâm năm lần, thế rồi, ngồi yên tĩnh, quan sát hơi
thở của bạn trong năm phút và lấy hơi thở chậm.
0 Đánh giá