Chương 2. Bắt đầu với thân thể

Chương 2. Bắt đầu với thân thể

Price:

Read more

Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã

Con Đường Của Thiền - Osho

Chương 2. Bắt đầu với thân thể


Các bạn yêu mến của tôi,

Đêm qua tôi đã nói về cách tạo ra nền móng cho thiền ở bên trong bản thân bạn. Cách tiếp cận của tôi tới thiền không dựa trên bất kì kinh sách nào, bất kì sách thiêng nào hay bất kì trường phái tư tưởng chuyên môn nào. Tôi chỉ nói về các con đường mà tôi đã đi trên đó và điều tôi đã biết bằng việc đi vào bên trong bản thân tôi. Đây là lí do tại sao tôi đang nói không chỉ là lí thuyết. Và khi tôi mời bạn thử nó, tôi không có hoài nghi nào rằng bạn cũng sẽ thành công trong việc tìm ra điều bạn đang khao khát. Bạn có thể tin chắc rằng tôi sẽ chỉ nói về điều tôi đã trải nghiệm.

Tôi đã phải trải qua một thời kì phiền não và đau khổ mãnh liệt. Tôi đã phải trải qua một thời kì thử và sai, và trong thời kì đó tôi đã vật lộn để đi vào bên trong bản thân tôi. Tôi đã làm nỗ lực thường xuyên để thử mọi con đường, mọi lối đi theo hướng này.

Những ngày đó đã rất đau đớn, đầy phiền não và đau khổ. Nhưng đã có nỗ lực thường xuyên, và vì nỗ lực này - cũng như một thác nước lớn đang đổ xuống từ chiều cao lớn và dòng nước thường xuyên bào mòn ngay cả đá - cho nên giống như thác nước, với nỗ lực liên tục, ở đâu đó tôi đã tìm thấy lối mở. Và tôi sẽ chỉ nói về các phương pháp qua đó tôi đã tìm ra lối mở này.

Cho nên tôi có thể nói với bạn với tự tin tuyệt đối và đảm bảm rằng nếu bạn thử phương pháp này kết quả là được tuyệt đối đảm bảo. Vào lúc đó, đã có đau và buồn, nhưng bây giờ không có đau buồn bên trong tôi.

Hôm qua ai đó đã hỏi tôi, "Mọi người hỏi thầy nhiều vấn đề của họ thế. Thầy không bị rối bởi họ sao?"

Tôi nói với người đó, "Nếu vấn đề không phải là của bạn, thế thì bạn không thể bị rối bởi nó. Nếu vấn đề thuộc vào ai đó khác thế thì không có rối trong nó. Rối trí bắt đầu nếu bạn nhận các vấn đề là của riêng bạn."

Theo nghĩa này tôi không có bất kì vấn đề gì. Nhưng tôi trải nghiệm một kiểu buồn khác, và đó là việc tôi thấy nhiều người quanh tôi dường như trong đau nhiều thế, người có nhiều vấn đề thế, và tôi cảm thấy rằng đau và rối của họ có thể dễ dàng được loại bỏ vì có những giải pháp đơn giản thế cho chúng. Tôi cảm thấy rằng nếu như họ gõ cửa, cửa chắc mở ra dễ dàng thế. Và vậy mà họ đang đứng ngay trước nó, kêu khóc. Đó là khi tôi trải nghiệm một loại phiền não và khổ rất khác.

Có một chuyện ngắn của người Parsi:

Một người mù và bạn anh ta cùng đi qua sa mạc. Họ đã đi trên những cuộc hành trình khác nhau nhưng họ phải đã gặp nhau trên đường này và người kia phải đã đề nghị người mù đi cùng anh ta. Họ đã đi cùng nhau một số ngày và tình bạn của họ sâu sắc thêm qua thời gian đó. Một sáng người mù dậy sớm hơn bạn mình và sờ soạng tìm gậy của mình. Lúc đó vẫn là đêm sa mạc và trời rất lạnh, hôm đó là vào mùa đông. Anh ta không tìm ra chiếc gậy, nhưng có một con rắn đã cứng đơ vì lạnh cho nên người mù nhặt nó lên và cám ơn Thượng đế bằng việc nói, "Con đã mất chiếc gậy nhưng giờ ngài đã cho con chiếc gậy tốt hơn, chiếc gậy mềm hơn." Anh ta cám ơn Thượng đế và nói, "Ngài rất từ bi."

Thế rồi anh ta chọc anh bạn mình bằng chiếc gậy để đánh thức anh bạn, nói, "Dậy đi, sáng rồi."

Khi anh bạn tỉnh dậy và thấy con rắn, anh ta trở nên sợ và nói, "Anh đang cầm cái gì trong tay vậy? Vứt nó đi ngay lập tức! Nó là rắn đấy, nó là nguy hiểm!"

Người mù đáp, "Bạn ơi, trong cơn ghen tị anh gọi chiếc gậy đẹp của tôi là rắn. Anh muốn tôi vứt nó đi để cho anh có thể lấy nó chứ gì - tôi có thể mù, nhưng tôi không ngu."

Bạn anh ta đáp, "Anh có điên không? Anh đã phát điên rồi sao? Vứt nó đi ngay lập tức! Nó là rắn và nó là nguy hiểm!" Nhưng người mù nói, "Anh đã ở cùng tôi trong nhiều ngày thế và anh vẫn không hiểu tôi thông minh thế nào. Tôi đã mất chiếc gậy cũ và giờ đấng Toàn năng đã cho tôi chiếc gậy đẹp hơn, còn anh chỉ cố lừa tôi bằng việc gọi nó là rắn."

Người mù, trong cơn giận, nghĩ rằng bạn mình đã ghen tị và thèm muốn, và do vậy anh ta khởi hành đi con đường riêng của mình. Sau một chốc mặt trời lên và con rắn được ấm lên và quay lại sống. Nó không còn lạnh nữa và nó cắn người mù.

Cái đau tôi đang nói tới là cùng cái đau mà anh bạn của người mù phải đã cảm thấy cho bạn mình. Cũng giống anh ta, tôi cũng cảm thấy đau cho mọi người xung quanh. Họ đang mang rắn trong tay, không phải gậy, nhưng nếu tôi bảo họ, họ tự hỏi ghen tị gì đang thúc giục tôi nói điều này. Và tôi không nói về ai đó khác, tôi đang nói về bạn.

Đừng nghĩ tôi đang nói về người ngồi cạnh bạn, tôi đang nói tuyệt đối cho bạn đấy. Và tôi có thể thấy rắn trong tay của tất cả các bạn; vậy mà bất kì cái gì chỉ có vẻ như gậy thì cũng không giúp gì, nó không phải là gậy. Nhưng tôi không muốn bạn bỏ con đường này. Và tôi không muốn bạn nghĩ rằng trong trạng thái ghen tị tôi đang cố giật ra chiếc gậy đẹp của bạn, cho nên tôi không gọi thẳng nó là rắn. Dần dần, dần dần tôi đang cố làm cho bạn hiểu rằng cái bạn đang nắm chặt là sai.

Và thực ra tôi thậm chí không nói rằng cái bạn đang nắm giữ là sai. Mọi điều tôi đang nó là ở chỗ có cái gì đó cao hơn để nắm lấy. Có niềm vui lớn lao hơn để được trải nghiệm, có những chân lí lớn lao hơn trong sự sống để được hiểu. Điều bạn bây giờ đang nắm chặt chỉ có thể dẫn bạn tới phá huỷ.

Điều chúng ta dành đời mình làm chung cuộc phá huỷ chúng ta, phá huỷ toàn thể các kiếp sống của chúng ta. Và khi toàn thể các kiếp sống của chúng ta đã bị phá huỷ, khi toàn thể cuộc sống của chúng ta bị kết thúc, chỉ có một đau và một buồn mà con người chịu đựng vào khoảnh khắc chết - và nuối tiếc của con người vào việc đánh mất sự sống rất quí giá.

Cho nên hôm nay, điều đầu tiên tôi muốn nói là ở chỗ khao khát về điều tôi đã nói đêm qua sẽ chỉ nảy sinh khi bạn thấy, khi bạn nhận ra rằng cuộc sống bạn đang dẫn đi ngay bây giờ là sai. Khao khát đó sẽ chỉ nảy sinh khi bạn nhận ra rằng cách bạn đang sống cuộc sống của bạn ngay bây giờ là tuyệt đối sai, vô nghĩa. Điều này có phải là điều khó hiểu thế không? Và bạn có biết với bất kì sự chắc chắn nào rằng điều bạn đã thu thập mãi cho tới giờ có bất kì giá trị nào không? Bạn có biết chắc chắn liệu bạn sẽ có khả năng biết sự bất tử với điều bạn đã tích luỹ không? Với mọi nỗ lực bạn đang làm theo mọi hướng, bạn có thực sự biết rằng bạn không chỉ đang xây dựng lâu đài cát, hay có nền móng vững chắc nào đó cho nó? Nghĩ về điều này đi, suy tư về nó đi.

Khi bạn bắt đầu suy nghĩ và nghi vấn cuộc sống, khao khát bắt đầu nảy sinh trong bạn. Khao khát về chân lí nảy sinh từ suy tư. Có rất ít người nghĩ về cuộc sống, rất ít. Phần lớn mọi người sống cuộc sống như miếng gỗ trôi dạt nổi trên sông: nó chỉ giữ việc nổi và đi bất kì chỗ nào sông đưa nó đi. Nếu sông đem nó tới bờ, nó nổi tới bờ; nếu sông đem nó ra giữa dòng, nó nổi hướng tới giữa sông dường như nó không có sự sống, không có đích đến của riêng nó. Phần lớn chúng ta sống cuộc sống của mẩu gỗ trôi nổi trên sông - chúng ta đi tới bất kì chỗ nào thời gian và hoàn cảnh đem chúng ta tới.

Suy nghĩ về cuộc sống và chủ định của nó sẽ giúp bạn tìm ra chiều hướng: liệu bạn nên sống cuộc sống của mẩu gỗ trôi dạt nổi trên sông, liệu bạn nên sống cuộc sống như chiếc lá khô bị gió cuốn đi bất kì chỗ nào, hay liệu bạn nên là một cá nhân, một người, người có suy nghĩ, người có chiều hướng trong cuộc sống, người đã quyết định điều mình muốn trở thành và điều mình sẽ hiện hữu, người đã nắm lấy cuộc sống của mình và mở nó ra trong tay riêng của mình.

Sáng tạo lớn nhất của con người là bản thân người đó; sáng tạo lớn nhất của con người sẽ là việc tự nhận ra riêng của người đó. Bất kì cái gì khác mà người đó tạo ra sẽ không có giá trị gì mấy. Nó sẽ giống như vẽ đường trên nước. Nhưng điều người đó tạo ra bên trong bản thân người đó, điều người đó làm ra bản thân người đó, sẽ giống như khắc vào đá: nó không bao giờ có thể bị xoá đi, nó sẽ hiện hữu với người đó mãi mãi.

Cho nên nghĩ về cuộc sống của bạn đi - bạn có là mẩu gỗ nổi trên sông không? Bạn có là lá khô bị nhấc lên và bị thổi bay theo gió không? Nếu bạn nghĩ về điều này, bạn sẽ thấy rằng bạn chỉ đang nổi như mẩu gỗ, và bạn sẽ thấy rằng bạn đang bị thổi khắp xung quanh như một trong những chiếc lá khô trên đất, được gió mang đi tới bất kì chỗ nào nó thổi tới. Ngay bây giờ đường phố được che phủ bởi những lá này. Bạn có làm bất kì tiến bộ có ý thức nào trong cuộc sống của bạn không, hay bạn chỉ bị xô đẩy quanh bởi gió? Và nếu bạn đã từng bị xô đẩy quanh bởi gió, bạn có đạt tới bất kì chỗ nào không? Có ai đã bao giờ đạt tới bất kì chỗ nào như điều này không? Nếu không có mục đích được chọn một cách có ý thức trong cuộc sống, người ta chẳng đạt tới đâu cả. Khao khát về mục đích có ý thức sẽ nảy sinh trong bạn chỉ nếu bạn nghĩ về nó, suy ngẫm về nó, suy tư về nó.

Bạn phải đã nghe câu chuyện này về Phật. Câu chuyện này về cách Phật đã từ bỏ cuộc sống của ông ấy, về cách ông ấy đã trở thành người khổ hạnh và cách ham muốn về chân lí đã nảy sinh trong ông ấy. Nó là câu chuyện rất nổi tiếng, và rất có nghĩa.

Khi Phật còn là đứa trẻ, bố mẹ ông ấy đã được bảo rằng con trai họ một ngày nào đó sẽ trở thành hoặc một ông vua vĩ đại, hoàng đế, hoặc một sư vĩ đại. Cho nên bố ông ấy đã thu xếp mọi thứ để cho Phật sẽ không bao giờ trải nghiệm bất kì nỗi buồn nào và sẽ không bao giờ cảm thấy thích từ bỏ cuộc sống của mình. Ông ấy đã xây dựng một cung điện cho Phật dùng mọi tài năng và sự khéo léo của thời đó và với mọi loại xa hoa, vườn tược...

Và đã có những cung điện khác nhau, một cung điện cho từng mùa, và ông ấy đã ra lệnh cho mọi người hầu rằng Phật phải không bao giờ nhìn thấy một đoá hoa héo; để cho ông ấy sẽ không đi tới biết rằng hoa có thể chết và câu hỏi, "Có thể tôi nữa sẽ chết?" chắc sẽ không bao giờ nảy sinh trong ông ấy. Cho nên trong đêm mọi hoa héo sẽ bị loại bỏ đi khỏi vườn. Bất kì cây yếu nào sẽ bị nhổ bật rễ và loại bỏ. Chỉ người trẻ được phép ở quanh ông ấy; người già không được phép vào vì Phật có thể nghĩ, "Con người trở nên già, một ngày nào đó mình nữa sẽ trở nên già."

Cho tới khi ông ấy lớn lên thành thanh niên, ông ấy đã không biết bất kì cái gì về chết. Ông ấy đã không bao giờ nghe nói về chết.

Ông ấy đã bị giữ cho dốt nát toàn bộ về những người đang chết trong làng để cho ông ấy sẽ không nghĩ, "Nếu mọi người chết, thế thì mình có thể cũng sẽ chết một ngày nào đó."

Tôi đang cố giải thích nghĩa của suy ngẫm. Suy ngẫm ngụ ý suy nghĩ về bất kì cái gì đang xảy ra quanh bạn. Nếu chết đang xảy ra ngay trước bạn, thế thì suy ngẫm về liệu nó có sẽ xảy ra cho bạn không. Nếu bạn thấy ai đó già cả, thế thì suy ngẫm về liệu điều này cũng có xảy ra cho bạn không.

Bố của Phật cố theo mọi cách để ngăn cản loại suy ngẫm này xảy ra trong ông ấy - tôi muốn bạn làm mọi thứ để cho suy ngẫm này sẽ nảy sinh trong bạn. Người bố đã làm mọi thứ ông ấy có thể làm để ngăn cản Phật khỏi suy nghĩ, nhưng dầu vậy điều đó đã xảy ra.

Một hôm Phật đi ra ngoài và thấy một ông già bước đi trên phố. Ông ấy hỏi người theo hầu, "Cái gì đã xảy ra cho người này? Những người khác có trông giống thế này nữa không?"

Người theo hầu nói, "Tôi không thể nói dối hoàng tử - mọi người phải trở nên già như ông ấy một ngày nào đó."

Phật lập tức hỏi, "Cả ta nữa sao?"

Người theo hầu nói, "Trời, tôi không thể nói dối hoàng tử, không người nào được loại trừ."

Phật nói, "Đưa ta trở về cung điện đi! Giờ ta hiểu rằng ta nữa cũng có thể trở nên già. Nếu điều này sẽ xảy ra ngày mai, thế thì chẳng cái gì còn lại."

Đây là điều tôi gọi là suy ngẫm. Nhưng người theo hầu nói, "Chúng ta đã đi tới lễ hội thanh niên, cả làng đang đợi chúng ta. Chúng ta đi tiếp đi."

Phật nói, "Ta không có ước muốn đi. Lễ hội thanh niên không có nghĩa vì mọi người sẽ già đi một ngày nào đó."

Họ đi xa thêm một chút và thấy một đám đưa tang đi qua.

Phật hỏi, "Đây là cái gì? Những người này đang làm gì? Họ đang mang cái gì trên vai?"

Người theo hầu ngần ngại trả lời. Ông ta nói, "Tôi đáng phải không nói cho hoàng tử, nhưng tôi không thể nói dối hoàng tử. Người này đã chết, người này đã chết và những người này đang đem ông ấy đi xa."

Phật hỏi, "Chết nó là gì?" Lần đầu tiên ông ấy đi tới biết rằng mọi người chết.

Phật nói, "Giờ ta không còn ao ước đi nữa, đưa ta trở về ngay lập tức! Không phải là người này đã chết - thay vì thế, ta đã chết."

Đây là điều tôi gọi là suy ngẫm. Người ta đã thành công trong suy ngẫm nếu người đó hiểu rằng điều đã xảy ra cho ai đó khác cũng có thể xảy ra cho người đó một ngày nào đó. Những người không hiểu điều đang xảy ra khắp xung quanh họ đều là mù, và theo một cách nào đó tất cả chúng ta là mù. Đây là lí do tại sao tôi đã kể cho bạn câu chuyện về người mù, người đã mang con rắn trong tay mình.

Cho nên điều đầu tiên để bạn làm - và điều đó là rất quan trọng - là quan sát mọi điều đang xảy ra quanh bạn, và qua việc này hiểu biết sẽ nảy sinh trong bạn. Do đó điều đầu tiên, điều quan trọng nhất cho bạn làm, sẽ là quan sát mọi thứ quanh bạn. Qua việc quan sát này cuộc truy tìm sẽ nảy sinh trong bạn, câu hỏi sẽ nảy sinh, và điều này đến lượt nó cho nổi lên khát khao về chân lí cao hơn. Tôi đã chịu nhiều đau. Khi đau đó dịu đi, ở chỗ của nó tôi bắt đầu thấy các bước đi trên đường. Bây giờ tôi muốn nói về bước đầu tiên trên con đường này.

Tôi đã đi tới hiểu rằng hai điều là cần thiết nếu bạn muốn đạt tới tâm thức tối thượng, tới điều thiêng liêng, tới con người bên trong của bạn. Một là chu vi, chu vi của thiền. Điều quan trọng kia là trung tâm của thiền - chu vi của thiền và trung tâm của thiền; hay bạn có thể gọi nó là thân của thiền và hồn của thiền. Hôm nay tôi sẽ nói về chu vi của thiền, ngày mai tôi sẽ nói về hồn của trung tâm này, và ngày kia nói về kết quả của thiền. Chỉ ba điều này: chu vi của thiền, trung tâm của thiền và kết quả của thiền. Nói cách khác, nền móng của thiền, bản thân thiền và việc hoàn thành của nó.

Nền móng của thiền chỉ bao gồm ngoại vi của bạn, và ngoại vi của nhân cách của bạn là thân thể. Do đó ngoại vi của thiền chỉ bao gồm thân thể. Cho nên bước đầu tiên hướng tới thiền bắt đầu với thân thể của bạn. Vậy nhớ, bất kì cảm giác phủ định nào bạn có thể có về thân thể của bạn, điều người khác có thể đã ảnh hưởng sâu sắc lên bạn, bỏ chúng đi. Thân thể chỉ là công cụ trong thế giới vật chất cũng như trong thế giới tâm linh.

Thân thể không là thù không là bạn, nó chỉ là công cụ bạn có thể dùng để làm điều sai hay bạn có thể dùng để làm điều thiện. Qua nó bạn hoặc có thể được tham gia vào trong cuộc sống vật chất hoặc bạn có thể được tham gia vào trong điều tối thượng. Thân thể chỉ là công cụ. Đừng nắm giữ bất kì quan niệm sai nào về nó. Mọi người hay tin rằng thân thể là đối kháng với chúng ta, rằng nó là tội lỗi, rằng nó là kẻ thù của chúng ta và rằng nó cần bị kìm nén. Tôi bảo bạn rằng điều này là sai - thân thể không là thù không là bạn; nó là điều chúng ta làm ra nó. Đó là lí do tại sao thân thể là huyền bí thế, phì thường thế.

Trên thế giới, bất kì khi nào cái gì đó sai đã xảy ra, điều đó đã xảy ra qua thân thể, và bất kì khi nào cái gì đúng đã xảy ra, điều đó đã xảy ra qua thân thể. Thân thể chỉ là phương tiện, công cụ.

Cho nên với thiền điều cần thiết là bắt đầu với việc chú ý tới thân thể, vì bạn không thể tiến lên mà đầu tiên không đặt công cụ này vào trật tự. Nếu thân thể không trong hoàn cảnh đúng bạn không thể tiến lên được. Cho nên bước đầu tiên là làm thuần khiết thân thể; thân thể càng thuần khiết, sẽ càng dễ để đi sâu hơn vào bên trong.

Làm thuần khiết thân thể ngụ ý gì? Nghĩa đầu tiên là ở chỗ phải không có rối loạn, không khối chắn, không phức cảm trong thân thể, trong hệ thống thân thể - thế thì thân thể là thuần khiết.

Cố hiểu cách những phức cảm và khối chắn đi vào thân thể. Nếu thân thể không có khối chắn nào, nếu nó không có bất kì rối loạn nào và nếu không có vấn đề nào, không nhiễu loạn nào, thế thì thân thể là thuần khiết và giúp bạn đi vào bên trong. Nhưng nếu bạn rất giận dữ, nếu bạn nổi giận và bạn không diễn đạt nó, sự nóng nảy mà điều này tạo ra sẽ tích luỹ ở đâu đó trong phần nào đó của thân thể bạn và nó sẽ trở thành khối chắn. Bạn phải đã thấy giận dữ có thể dẫn tới cuồng loạn, cách nó có thể dẫn tới ốm bệnh. Những thực nghiệm gần đây được tiến hành trên thân thể người chỉ ra rằng trong một trăm bệnh, năm mươi trong số này không là của thân thể mà là của tâm trí. Nhưng bệnh tâm trí trở thành rối loạn trong thân thể, và nếu có rối loạn trong thân thể, nếu thân thể không lành mạnh, thế thì toàn thể hệ thống của thân thể trở thành cứng nhắc và không thuần khiết.

Mọi trường phái phương pháp tâm linh khác nhau và các tôn giáo khác nhau đã thử nhiều thực nghiệm cách mạng và lạ thường để làm thuần khiết thân thể, và điều tốt là hiểu những thực nghiệm này. Nếu bạn thử những thực nghiệm này, trong vài ngày bạn sẽ khám phá ra thân thể bạn là huyền bí làm sao. Thân thể bạn sẽ dường như không phải là kẻ thù, nó sẽ là ngôi đền nơi điều thiêng liêng cư ngụ. Thế thì nó sẽ không là kẻ thù mà là người bạn, và bạn sẽ cảm thấy biết ơn với nó. Thân thể không phải là bạn. Nó được làm từ vật chất. Bạn và thân thể bạn là khác nhau. Vậy mà bạn có thể làm ra việc dùng tuyệt vời từ nó, và thế thì bạn sẽ cảm thấy biết ơn hướng tới nó, bạn sẽ cảm thấy mang ơn với nó vì nó có tính hỗ trợ thế.

Việc giữ cho thân thể khỏi các khối chắn là bước đầu tiên hướng tới việc làm thuần khiết thân thể. Và có nhiều khối chắn trong thân thể chúng ta. Chẳng hạn, vài ngày trước một người tới và nói với tôi, "Trong vài ngày tới giờ tôi đã làm vài cách thiền của một tôn giáo đặc biệt, và tâm trí đã trở nên rất yên tĩnh."

Tôi nói với anh ta, "Tôi nghĩ tâm trí của bạn không yên tĩnh đâu." Anh ta nói, "Làm sao thầy có thể nói điều đó?"

Tôi đáp, "Vì bạn đã tới và bạn cứ rung cả hai đùi." Anh ta đã ngồi và rung đùi. Tôi nói, "Tâm trí không thể là im lặng khi đùi còn đang rung nhiều thế."

Việc khuấy động của thân thể tới từ khuấy động của tâm trí. Khi chuyển động của tâm trí chậm lại, thân thể cũng chậm lại. Thân thể của Phật và Mahavira chắc đã dường như giống đá mà tượng của họ được làm ra; họ chắc đã có vẻ như là đá. Không phải là trùng hợp ngẫu nhiên mà tượng của họ được làm bằng đá. Lí do cho điều đó là ở chỗ họ đã bắt đầu có vẻ giống đá, mọi chuyển động bên trong họ đã dừng lại. Tức là, họ chuyển động chỉ khi cần thiết; bằng không họ vẫn còn tuyệt đối tĩnh lặng.

Khi đùi bạn rung, chính năng lượng được tạo ra bởi sự không thoả mãn của bạn, cái không tìm thấy bất kì lối ra nào và bạn tiêu tán nó bằng việc rung đùi. Khi một người giận, người đó nghiến răng và người đó siết chặt nắm đấm - tại sao? Mắt người đó chuyển thành đỏ - tại sao? Tại sao có nắm đấm? Ngay cả khi bạn một mình và giận ai đó bạn sẽ siết chặt nắm đấm. Không có ai đánh, nhưng năng lượng được tạo ra bởi cơn giận của bạn phải được xả ra bằng cách nào đó. Cơ trong tay bạn trở nên căng cứng và do vậy năng lượng được xả ra.

Nhưng khó khăn này đã được tạo ra bởi ước định xã hội. Một người không bị ước định có thân thể thuần khiết hơn thân thể của bạn. Thân thể của người hoang dã là thuần khiết hơn thân thể của bạn; nó không có bất kì khối chắn nào vì chỗ bạn kìm nén cảm xúc của bạn, người đó diễn đạt cảm xúc của người đó rất dễ dàng và tự phát.

Tưởng tượng bạn đang làm việc và ông chủ của bạn nói cái gì đó với bạn và bạn nổi giận, nhưng bạn không thể siết chặt nắm tay được. Bây giờ cái gì sẽ xảy ra cho mọi năng lượng này cái vừa mới được tạo ra trong bạn? Và nhớ điều này: năng lượng này không đơn giản bay hơi. Năng lượng không bao giờ bị phá huỷ, năng lượng không bao giờ đi tới chỗ kết thúc. Nếu bạn nói cái gì đó với tôi điều làm cho tôi tức giận, tôi sẽ không có khả năng diễn đạt cơn giận của tôi trước tất cả những người này. Tôi không thể nghiến rằng hay siết chặt nắm đấm; tôi không thể gọi tên bạn hay nhảy dựng lên trong giận hay nhặt hòn đá. Cái gì xảy ra cho năng lượng mà đã được sinh ra bên trong tôi? - năng lượng này sẽ làm tê liệt một phần thân thể tôi. Nó sẽ được dùng để tạo ra khối chắn trong phần nào đó của thân thể tôi; sự không hài hoà sẽ hình thành. Bởi điều đó tôi ngụ ý rằng phần lớn sự không hài hoà của chúng ta nổi lên trong thân thể.

Bạn có thể ngạc nhiên, và bạn có thể nói rằng bạn không thấy bất kì khối chắn nào như vậy. Nhưng tôi đề nghị bạn làm một thực nghiệm; thế thì bạn sẽ khám phá ra có bao nhiêu khối chắn trong thân thể bạn. Bạn đã bao giờ để ý rằng nếu bạn ở trong phòng một mình bạn có thể nghiến răng không, hay khi bạn nhìn vào trong gương bạn có thể thè lưỡi ra hay trợn mắt trong giận không? Bạn thậm chí có thể cười bản thân bạn vì làm điều này. Đôi khi chuyện có thể xảy ra là trong khi bạn đang tắm vòi hoa sen, bạn sẽ đột nhiên nhảy dựng lên, và bạn sẽ tự hỏi, "Sao mình nhảy dựng lên? Sao mình nghiến răng vào ảnh phản xạ trong gương? Sao mình cảm thấy thích ư ử một bài hát?"

Gợi ý của tôi cho bạn là ở chỗ một lần một tuần, trong nửa giờ, bạn khoá trái bản thân bạn trong phòng và để thân thể bạn làm bất kì cái gì nó cảm thấy thích làm. Bạn sẽ ngạc nhiên! Thân thể bạn có thể bắt đầu múa may - để nó làm bất kì cái gì nó thấy thích thú, đừng dừng nó lại. Nó có thể múa may, nó có thể nhảy lên hay thậm chí la hét. Hay nó có thể nhảy lên kẻ thù tưởng tượng, điều đó là có thể. Thế thì bạn sẽ tự hỏi, "Cái gì đang xảy ra?" Mọi điều này là những thứ không hài hoà của thân thể bạn đang bị kìm nén nhưng vẫn hiện diện rất nhiều và muốn được diễn đạt, nhưng ước định xã hội của bạn không cho phép nó. Bạn cũng không cho phép chúng được diễn đạt, cho nên theo cách này nhiều điều không hài hoà đã tìm thấy nhà trong thân thể bạn. Và nếu thân thể đầy những khối chắn nó là không lành mạnh và bạn không thể đi vào bên trong được.

Cho nên bước đầu tiên trong thiền sẽ là làm thuần khiết thân thể, và bước đầu tiên trong làm thuần khiết thân thể sẽ là đặt sự kết thúc cho mọi lộn xộn trong thân thể. Cho nên bạn sẽ phải dừng việc tích luỹ những lộn xộn mới và cũng tìm ra cách để xả những lộn xộn cũ ra. Một giải pháp là ở chỗ một hay hai lần một tháng bạn khoá bản thân mình trong phòng và để thân thể bạn làm bất kì cái gì nó cảm thấy thích làm. Nếu bạn cảm thấy thích bỏ mọi quần áo và múa may trần truồng, thế thì làm nó đi, thế thì quăng đi mọi quần áo. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng sau nửa giờ của mọi việc nhảy nhót đó bạn sẽ cảm thấy được thảnh thơi thế, yên tĩnh và tươi tắn thế. Điều đó sẽ dường như kì lạ nhưng bạn sẽ cảm thấy rất im lặng, và bạn sẽ tự hỏi im lặng này đã tới từ đâu. Khi bạn luyện tập hay đi dạo bạn cảm thấy nhẹ nhàng - tại sao có điều đó? Đó là vì nhiều khối chắn trong thân thể được xả ra.

Bạn có biết tại sao đôi khi bạn chỉ tìm ai đó để xông vào đánh nhau không? Tại sao bạn sẵn sàng đánh nhau tới mức bạn nhảy lên người đầu tiên tới? Chính bởi vì bạn đã thu thập nhiều khối năng lượng thế và tất cả chúng đều muốn được xả ra. Bất kì khi nào có chiến tranh - đã từng có hai cuộc thế chiến - trong những cuộc thế chiến này mọi người thực sự bị hút vào việc đọc báo hàng ngày, việc đầu tiên vào buổi sáng. Và nhiều thứ tò mò xảy ra trong thời chiến. Bạn có thể không biết rằng trong những cuộc chiến tranh này hai điều rất lạ đã xảy ra: một điều là ở chỗ có sụt giảm số người tự tử trên khắp thế giới.

Trong Thế chiến thứ nhất và thứ hai, các nhà tâm lí đã ngạc nhiên với hiện tượng này. Trong toàn thể thời gian chiến tranh đã có rất ít người tự tử; trên khắp thế giới có sụt giảm trong số người tự tử, và các nhà tâm lí đã bị phân vân. Trong thời kì đó cũng đã có ít vụ giết người hơn. Và điều kì lạ khác, cũng đã có sút giảm bệnh tinh thần trong thời gian chiến tranh. Về sau họ đã nhận ra rằng mọi tin tức về chiến tranh và sự mãnh liệt của tin tức đã giúp xả ra các khối chắn nào đó trong mọi người.

Bằng cách nào đó, khi bạn nghe bất kì tin tức nào về chiến tranh bạn bị tham gia vào cùng nó. Chẳng hạn, giận của bạn... Bây giờ tưởng tượng bạn giận Hitler, cho nên bạn làm một hình nộm của Hitler và đốt nó, hô khẩu hiệu và hét vào ông ta. Bạn có thể ngồi trong phòng khách và sỉ nhục ông ta. Hitler không có đó trước bạn, ông ta là kẻ thù ảo tưởng. Nhưng theo cách này nhiều khối chắn của bạn được xả ra và nó sẽ làm nảy sinh sự lành mạnh tâm lí tốt hơn. Bạn sẽ ngạc nhiên: một cách có ý thức bạn không muốn có chiến tranh, nhưng sâu bên trong bạn quả có muốn nó xảy ra. Trong thời chiến mọi người dường như là rất vui mừng.

Mặc dầu nguy hiểm có thể rất cận kề, dầu vậy mọi người dường như vui mừng. Một thời gian nào đó trước đây Ấn Độ đã bị Trung Quốc tấn công: đột nhiên có bùng phát năng lượng trong tất cả các bạn vào thời đó. Bạn có biết tại sao không? Lí do là ở chỗ nhiều khối chắn trong thân thể bạn đã được xả ra qua giận của bạn và điều đó làm cho bạn cảm thấy rất nhẹ nhàng. Các cuộc chiến tranh bao giờ cũng sẽ được chiến đấu; sẽ có các cuộc chiến tranh chừng nào còn có những người với thân thể không lành mạnh. Chiến tranh sẽ không kết thúc chừng nào thân thể mọi người còn chưa trở nên thuần khiết tới mức không có khối chắn nào trong họ mà cần chiến tranh làm tan biến chúng. Điều tôi đang nói cho bạn ngay bây giờ sẽ có vẻ rất kì lạ, nhưng sẽ có chiến tranh trên thế giới chừng nào thân thể mọi người còn không lành mạnh. Không thành vấn đề bao nhiêu nỗ lực được làm để chấm dứt chiến tranh, bạn sẽ vẫn nhận được vui thú nào đó từ nó.

Và bạn cũng trải nghiệm vui thú từ đánh nhau. Nghĩ về điều đó đi: bạn không có được loại vui thú nào đó từ đánh nhau sao? Việc đánh nhau có thể ở bất kì mức độ nào - nó có thể là ở giữa tôn giáo này và tôn giáo khác, giữa người Hindu và người Mô ha mét giáo - và bạn sẽ ngạc nhiên rằng nó không có cơ sở nào. Cứ nhìn mà xem, bất kì khi nào một tôn giáo được sinh ra nó đều bị phân chia thành hai mươi giáo phái con khác, và thế rồi từng giáo phái trong số này lại được phân chia thành những nhánh con. Tại sao? - vì thân thể con người là không lành mạnh thế, nó đầy sự không hài hoà tới mức con người chỉ tìm bất kì cái cớ nào. Mọi người vồ lấy ngay cả cái cớ nhỏ nhất để đánh nhau, vì đánh nhau cho họ việc xả ra nào đó và làm cho họ cảm thấy được thảnh thơi hơn.

Bước thứ nhất của việc đi tới thiền là làm thuần khiết thân thể.

Tôi cũng muốn thêm hai điều nữa. Để xả ra mọi lộn xộn cũ, một phương pháp là để bản thân bạn đi toàn bộ vào hoang dã trong phòng đóng kín, bỏ mọi ý tưởng mà bạn đã áp đặt lên bản thân bạn. Bỏ chúng đi! Thế rồi để cho mọi thứ xảy ra và quan sát thân thể bạn và xem nó làm gì. Nó múa may, nó nhảy nhót, nó đổ xuống sàn và nằm đó. Nó đánh kẻ thù tưởng tượng. Nó giả vờ đâm ai đó, bắn ai đó. Quan sát mọi thứ nó làm và để điều đó xảy ra. Một hay hai tháng làm thực nghiệm này và bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả. Bạn sẽ thấy rằng thân thể bạn đã trở nên rất thoải mái, lành mạnh và thuần khiết. Nó đã tìm ra việc xả ra; những khối chắn cũ sẽ tìm ra lối ra.

Vào những thời đã qua, những người tìm kiếm thường đi vào trong rừng. Họ thích ở trong đơn độc và không muốn ở trong đám đông. Một trong những lí do chính cho điều này là để làm thuần khiết. Bạn không có ý tưởng về Phật hay Mohammed đã làm gì khi họ đi vào trong đơn độc; không sách nào nói cho bạn họ đã làm gì khi họ đã ở trong rừng. Cho nên bạn cho rằng họ đã làm gì? Tôi bảo bạn mà không hoài nghi gì rằng họ phải đã làm thuần khiết thân thể họ. Từ 'mahavira' nghĩa là ai đó người có các khối chắn đã bị phá huỷ - và bước đầu tiên hướng tới phá huỷ những khối chắn này là trong thân thể.

Cho nên đầu tiên những khối chắn đó mà bạn đã tích luỹ phải được xả ra. Lúc ban đầu bạn sẽ thấy điều đó là kì lạ, và nếu bạn cảm thấy thích cười bản thân bạn vì hành xử như người điên, nhảy nhót xung quanh, thế thì cho phép tiếng cười xảy ra đi. Nếu bạn cảm thấy thích khóc thế thì để nó xảy ra. Nếu tôi bảo bạn ngay bây giờ buông bỏ, thế thì một số người trong các bạn sẽ bắt đầu cười. Có đau bên trong bạn mà không thể được diễn đạt, cái bị kìm nén, và nó sẽ đi ra. Hay có tiếng cười đang đợi đi ra mà bị chặn lại; nó bị giữ trong thân thể bạn dưới dạng khối chắn. Bây giờ nó sẽ đi ra. Bạn sẽ cảm thấy rằng cái đang xảy ra là ngớ ngẩn, nhưng cứ để nó xảy ra đi. Thử phương pháp này của việc làm thuần khiết thân thể theo cách riêng của bạn, và tầng trên của các khối chắn của bạn sẽ được loại bỏ và bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Điều thứ hai: bạn phải thấy trong thân thể rằng các khối mới không phát triển. Tôi đã nói về cách xả các khối cũ, nhưng bạn liên tục tích luỹ các khối mới mọi ngày. Tôi có thể nói cái gì đó làm bạn rất giận, nhưng bạn sẽ không bày tỏ nó vì ước định xã hội của bạn và phép xã giao. Cục lửa giận sẽ đi vào trong thân thể bạn. Nó sẽ đi đâu? Nó có thể tạo ra căng thẳng trên thần kinh nào đó, phá huỷ chúng, khu trú bản thân nó ở đó. Đây là lí do tại sao có khác biệt giữa mắt và mặt của ai đó, người giận, và của ai đó, người an bình: xúc động của giận đã không làm méo mó bất kì cái gì trên mặt của người an bình. Thân thể nở hoa trong cái đẹp thực của nó chỉ khi không có mất hài hoà trong nó. Theo nghĩa đó, thân thể đẹp đơn giản là chỉ báo rằng không có mất hài hoà. Đó là khi mắt trở nên đẹp, và ngay cả thân thể xấu nhất cũng dường như là đẹp.

Thân thể của Gandhi đã rất xấu khi ông ấy còn trẻ, nhưng khi ông ấy trở nên già hơn ông ấy bắt đầu có vẻ đẹp hơn. Điều đó là rất lạ. Cái đẹp này không phải của thân thể, nó đã là kết quả của việc tan biến mọi khối chắn trong thân thể. Rất ít người đã hiểu khi họ thấy điều này. Không có hoài nghi gì rằng Gandhi đã là xấu; nếu chúng ta đo bằng bất kì tiêu chí nào về đẹp, ông ấy đã không thể nào được coi là đẹp. Nếu bạn xem ảnh chụp của ông ấy khi là đứa trẻ và là thanh niên bạn sẽ thấy rằng ông ấy là xấu, nhưng khi ông ấy trở nên già hơn ông ấy bắt đầu có vẻ ngày càng đẹp ra. Nếu bạn đã dẫn dắt cuộc sống của bạn một cách đẹp đẽ, thế thì tuổi thanh niên của bạn không đẹp như tuổi già của bạn. Vì trong tuổi thanh niên có nhiều lực làm việc trong bạn, trong tuổi già mọi sôi nổi biến mất. Nếu bạn đã sống cuộc sống của bạn một cách đẹp đẽ thế thì tuổi già là phần đẹp nhất của cuộc sống, vì thế thì mọi sôi nổi qua rồi. Mọi lộn xộn sẽ biến mất nếu bạn đã phát triển đúng và sống cuộc sống của bạn một cách toàn bộ.

Bạn đã bao giờ tự hỏi làm sao mọi khối chắn này tích luỹ lại trong thân thể của bạn? Nếu tôi xúc phạm bạn và bạn nổi giận, điều này tạo ra việc trào dâng năng lượng trong bạn. Và năng lượng không thể bị phá huỷ, năng lượng không bao giờ bị phá huỷ. Năng lượng phải được dùng, và nếu nó không được dùng nó sẽ bị suy đồi và có tính tự phá huỷ. Bạn phải dùng nó - nhưng làm sao dùng năng lượng này?

Tưởng tượng bạn đang làm việc và bạn giận - có cảm giác mạnh về giận trong bạn và bạn không thể diễn đạt được nó ra. Tôi gợi ý bạn thử điều này: biến đổi năng lượng đó một cách sáng tạo. Co các cơ chân của bạn lại - không ai có thể nhìn thấy chân bạn - nhiều nhất có thể được. Làm cho chúng căng cứng, kéo chúng căng hết mức như bạn có thể. Khi bạn cảm thấy rằng bạn không thể kéo căng được thêm nữa, đột nhiên thả lỏng chúng ra. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng giận đã mất đi, và bạn cũng sẽ luyện tập các cơ của bạn và làm khoẻ chúng lên. Và xung giận đó, điều có thể đã trở thành có tính phá huỷ, đã được xả ra, và đổi lại chân của bạn đã được làm khoẻ lên. Bạn có thể khoẻ lên và cải thiện bất kì phần nào của thân thể bạn mà đã trở nên bị chắn bởi giận, và năng lượng mà đã được tạo ra sẽ được dùng theo cách sáng tạo. Nếu tay bạn bị trở ngại, căng cơ của cả hai tay và mọi năng lượng của giận sẽ được dùng. Nếu dạ dầy của bạn bị trở ngại, kéo mọi cơ dạ dầy của bạn vào và tưởng tượng rằng mọi năng lượng của giận của bạn được dùng để co các cơ này. Bạn sẽ thấy rằng trong một hay hai phút giận sẽ biến mất và năng lượng này sẽ được dùng một cách sáng tạo.

Năng lượng bao giờ cũng trung lập. Năng lượng được tạo ra bởi giận không có tính phá huỷ trong bản thân nó; nó có tính phá huỷ chỉ bởi vì nó được dùng dưới dạng giận. Làm việc dùng nó tốt hơn đi. Và nếu nó không được dùng theo cách tốt hơn, nó sẽ liên tục tồn tại dưới dạng phá huỷ. Nó không thể biến mất chừng nào bạn chưa làm cái gì đó. Nếu bạn có thể học cách dùng nó, nó có thể mang tới cách mạng trong cuộc sống của bạn.

Cho nên để làm thuần khiết thân thể, các khối chắn cũ phải được xả ra và các khối mới phải được biến đổi một cách sáng tạo. Đây là hai bước sơ bộ và chúng là rất quan trọng. Phần lớn các tư thế trong yoga, asanas, được ngụ ý để dùng thân thể một cách sáng tạo. Các bài tập thân thể tạo ra việc dùng sáng tạo với thân thể. Nếu bạn không dùng thân thể bạn một cách sáng tạo, thế thì mọi năng lượng này mà có thể đã là phúc lành sẽ trở thành tai hoạ. Bạn toàn bị khổ từ năng lượng riêng của bạn; nói cách khác, chỉ có năng lượng đã trở thành vấn đề, gánh nặng.

Có một sự vụ trong đời của Jesus. Ông ấy đang rời khỏi một làng thì ông ấy thấy một người đang trên mái nhà la hét những lời tục tĩu. Jesus trèo lên thang và hỏi anh ta này, "Ông bạn ơi, ông đang làm gì vậy? Tại sao ông phí đời ông theo cách xấu thế này? Ông dường như là say."

Người này mở mắt ra và nhận ra Jesus. Anh ta đứng dậy và cúi chào Jesus và nói, "Trời, tôi rất ốm, tôi gần chết. Ông đã ban phúc cho tôi và làm cho tôi khoẻ. Ông đã quên rồi sao? Bây giờ tôi hoàn toàn khoẻ, nhưng tôi sẽ làm gì với sự mạnh khoẻ tốt lành này? Đây là lí do tại sao tôi uống rượu."

Jesus sửng sốt. Người này nói, "Bây giờ tôi mạnh khoẻ, tôi được cho là phải làm gì với mạnh khoẻ tốt lành này? Cho nên tôi uống rượu và bằng cách nào đó tôi xoay xở." Nghe thấy điều này, Jesus cảm thấy buồn lớn và ông ấy trèo xuống khỏi thang.

Thế rồi ông ấy đi vào làng nơi ông ấy thấy một người đang đuổi theo một gái mãi dâm. Ông ấy dừng người này lại và hỏi anh ta, "Ông bạn, sao ông dùng sai mắt ông theo cách này?"

Người này nhận ra Jesus và nói, "Ông đã quên tôi rồi sao? Tôi đã là người mù và ông đã chạm vào tôi, thế rồi tôi đã có khả năg thấy lại. Bây giờ tôi sẽ làm gì với mắt tôi?"

Jesus rất buồn khi ông ấy rời khỏi làng. Bên ngoài làng một người đang đấm ngực và khóc. Jesus chạm đầu anh ta và hỏi, "Sao ông khóc? Có nhiều cái đẹp thế trên thế giới. Cuộc sống không dành cho khóc."

Người này nhận ra Jesus và nói, "Ông đã quên rồi! Tôi đã chết và mọi người đã định chôn tôi, và thế rồi với phép màu của ông, ông đã mang tôi trở lại cuộc sống. Bây giờ tôi phải làm gì với cuộc sống của tôi?"

Câu chuyện này dường như là hư cấu hoàn toàn, không thực - nhưng bạn đang làm gì? Bạn đang làm gì với cuộc sống của bạn? Bất kì năng lượng nào bạn đã thu thập trong cuộc sống của bạn, bạn chỉ đang dùng nó để phá huỷ bản thân bạn. Cuộc sống chỉ có hai con đường: nếu năng lượng mà chúng ta có sẵn cho chúng ta, trong tâm trí và thân thể chúng ta, được dùng một cách phá huỷ, thế thì đây là con đường tới địa ngục; nếu cùng năng lượng này có thể được dùng một cách sáng tạo, đây là con đường tới cõi trời.

Tính sáng tạo là cõi trời và tính phá huỷ là địa ngục. Nếu bạn làm việc dùng sáng tạo năng lượng của bạn, bạn sẽ bắt đầu chuyển tới gần cõi trời hơn, và nếu bạn dùng năng lượng của bạn một cách phá huỷ bạn sẽ đi xuống địa ngục - không có nghĩa khác của cõi trời và địa ngục.

Xem xét điều bạn đang làm đi. Bạn có biết bao nhiêu năng lượng được lẩy cò bên trong ai đó khi anh ta nổi giận không? Bạn có biết rằng trong cơn giận dữ ngay cả người yếu cũng có thể nâng được tảng đá mà người đó thậm chí chắc không mơ tới việc nâng đó khi người đó bình thản? Người giận có thể áp đảo người mạnh nhưng bình thản trong một khoảnh khắc.

Có lần chuyện xảy ra ở Nhật Bản... Đã có một nhóm người có tên là võ sĩ đạo samurai, chiến binh của nước đó, người đã làm việc sống của họ bằng chiếc kiếm. Sống và chết đã là trò chơi với họ. Một trong nhưng võ sĩ đạo đã là một chiến binh lớn và ông ấy đã là người chỉ huy quân đội. Thế rồi vợ ông ấy rơi vào yêu với một trong những người hầu ở nhà của họ. Tục lệ là nếu vợ bạn rơi vào yêu người đàn ông khác nào đó, người đó sẽ bị thách đấu đọ kiếm tay đôi. Điều đó có nghĩa là một trong họ sẽ bị giết, và bất kì người nào thắng cuộc đọ kiếm tay đôi sẽ có được người vợ.

Cho nên người hầu này đã yêu vợ của chiến binh võ sĩ đạo lớn này, và chiến binh này nói với anh ta, "Ông ngu, giờ không có cách khác nào ngoài đấu kiếm tay đôi tới chết. Bây giờ chúng ta phải đánh nhau. Sáng mai, tới với chiếc kiếm."

Người hầu này rất hoảng sợ. Chủ của anh ta là người rất mạnh và anh ta chỉ là người hầu, dọn dẹp và quét bụi; làm sao anh ta có thể đánh nhau bằng kiếm? Anh ta thậm chí chưa bao giờ chạm tới kiếm. Anh ta nói, "Làm sao tôi có thể nâng kiếm được?"

Võ sĩ đạo đáp, "Bây giờ không đường thoát. Ngày mai ông sẽ phải đấu kiếm."

Anh ta về nhà và anh ta nghĩ về điều đó suốt cả đêm dài. Không có lối thoát nào. Sáng hôm sau anh ta nhặt lấy kiếm - anh ta chưa bao giờ chạm tới kiếm - và rời khỏi nhà. Mọi người choáng khi thấy anh ta, vì khi anh ta tới chỗ đấu kiếm anh ta có vẻ như ngọn lửa bùng cháy. Võ sĩ đạo trở nên bồn chồn khi ông ta thấy anh ta, và ông ta hỏi người hầu, "Ông thậm chí còn biết nâng kiếm lên sao?" - anh ta thậm chí không cầm kiếm theo cách đúng.

Người hầu nói, "Bây giờ không có vấn đề, chết của tôi là chắc chắn. Và vì điều chắc chắn là tôi sẽ bị giết, thế thì tôi sẽ cố thắng. Chết là chắc chắn, cho nên tôi sẽ cố giết ông."

Và đó là cuộc đấu kiếm tay đôi bất thường: võ sĩ đạo bị giết và người hầu thắng! Khi người hầu nhận ra rằng chết của anh ta là chắc chắn và rằng không có lối thoát, điều đó tạo ra sự bùng phát năng lượng trong anh ta. Anh ta đã không biết cách đấu kiếm và do vậy anh ta đã làm chính cái đối lập của điều được mong đợi, và điều đó đẩy anh ta thậm chí vào nguy hiểm hơn. Nhưng khi võ sĩ đạo thấy lực của việc tấn công của anh ta, giận của anh ta, sự hiện diện của anh ta, võ sĩ đạo rút lui. Mọi tri thức điêu luyện của ông ta thành vô dụng vì ông ta chiến đấu rất bình thản. Với ông ta điều này không là gì, với ông ta chiến đấu là điều rất bình thường. Ông ta cứ lùi lại cho tới khi ông ta bị giết bởi sức mạnh của năng lượng của người hầu. Ông ta chết, và người đã tuyệt đối dốt nát, người đã không quen thuộc toàn bộ với kiếm thuật, đã thắng.

Giận hay bất kì xúc động nào khác cho bạn nhiều năng lượng. Mọi tế bào sống trong thân thể bạn sinh ra năng lượng, và có nhiều khu vực năng lượng được cất giữ trong thân thể. Những khu vực này dành cho trường hợp khẩn cấp, như biện pháp an toàn, và chúng không được dùng mọi ngày.

Nếu tôi đề nghị bạn tham gia vào cuộc đua, không thành vấn đề bạn cố gắng vất vả thế nào, bạn sẽ không chạy nhanh như bạn sẽ chạy nếu ai đó đuổi theo bạn với súng. Vấn đề là ở chỗ vào những lúc như vậy năng lượng được cất giữ cho trường hợp khẩn cấp được xả ra vào luồng máu. Vào những lúc như vậy thân thể được tắm bằng năng lượng. Nếu năng lượng này không được dùng một cách sáng tạo, thế thì nó sẽ làm hại bạn, nó sẽ phá huỷ bạn.

Trong thế giới này không phải là người yếu phạm tội ác, chính là người mạnh phạm; họ bị ép buộc phạm tội vì họ có nhiều năng lượng thế. Chân lí là người yếu không thể làm hại gì mấy, nhưng người mạnh có thể làm nhiều điều hại vì họ không biết làm sao dùng năng lượng của họ một cách sáng tạo. Cho nên mọi kẻ tội phạm đều có thể bị coi là nguồn của nhiều năng lượng. Nếu như họ được cho sự hỗ trợ, năng lượng của họ có thể được biến đổi theo cách đáng ngạc nhiên. Bạn phải nhận biết rằng trong lịch sử đã từng có nhiều sự vụ mà tội nhân đã đột nhiên được biến đổi thành thánh nhân. Đã đơn giản có nhiều năng lượng tới mức biến đổi được cần và thế thì mọi thứ sẽ thay đổi.

Angulimal đã phạm nhiều lần giết người. Anh ta đã làm lời nguyện giết một nghìn người. Anh ta đã giết chín trăm chín mươi chín người, và anh ta đã đeo một chiếc vòng cổ được làm từ các ngón tay của họ. Anh ta đã chỉ cần thêm một người nữa. Bất kì khi nào mọi người nghe nói rằng Angulimal ở quanh đó họ sẽ bỏ đi, vì không ai muốn ở gần anh ta. Anh ta sẽ chẳng thèm nhìn vào người này, anh ta thậm chí chẳng nghĩ một khoảnh khắc - anh ta sẽ đơn giản giết bất kì người nào anh ta có thể tìm thấy. Ngay cả Vua Prasanjit của Bihar cũng sợ anh ta; ông ấy sẽ rùng mình khi nghe nhắc tới tên anh ta. Ông ấy đã phái nhiều lính theo dõi anh ta nhưng không thể bắt được Angulimal.

Một hôm Phật đi qua miền nhiều đồi núi. Dân làng bảo ông ấy, "Đừng đi tới đó! Thầy là sư an hoà và Angulimal sẽ giết thầy."

Phật nói, "Ta đã chọn con đường để đi, và ta sẽ không thay đổi vì bất kì lí do nào. Nếu Angulimal có đó thế thì thậm chí có nhu cầu lớn hơn cho ta để đi tới đó. Điều còn lại là để xem liệu Angulimal sẽ giết ta hay ta sẽ giết anh ta."

Nhưng mọi người nói, "Điều này là tuyệt đối điên! Thầy thậm chí không có vũ khí, làm sao thầy sẽ giết được Angulimal?"

Phật không phải là người bạo hành, còn Angulimal là khổng lồ, gần như người tựa quỉ. Nhưng Phật nói, "Bây giờ chúng ta phải xem liệu Angulimal giết Phật, hay Phật giết Angulimal. Và ta bao giờ cũng chỉ đi trên con đường được chọn của ta. Một khi ta chọn đường ta không thay đổi nó. Và tất cả điều đó là may mắn hơn vì ta sẽ có cơ hội gặp Angulimal. Đó là cơ hội bất ngờ."

Cho nên Phật đã đi tới chỗ mà Angulimal đang theo dõi từ chỗ ẩn nấp bí mật của anh ta - một sư vô hại yên tĩnh bước đi trên đường. Từ chỗ nấp của mình Angulimal kêu to, "Này, đừng tới đây! Chính vì ông là sannyasin mà tôi cảnh báo ông. Quay lại đi! Tôi cảm thấy thương hại cho ông - quan sát ông bước đi yên tĩnh thế, chậm thế. Quay lại đi, đừng tới gần thêm nữa, vì tôi thường không cảm thấy thương hại bất kì ai. Tôi sẽ giết ông."

Phật nói với anh ta, "Ta cũng thường không cảm thấy tiếc cho bất kì người nào. Và khi đó là thách thức như điều này, làm sao một sannyasin có thể rút lui được? Cho nên ta vẫn tới, và ông phải đi ra khỏi nơi ông đang nấp."

Angulimal thực sự ngạc nhiên: "Người này phải điên rồi!" Anh ta nhặt lấy chiếc rìu và đi xuống. Khi anh ta tới gần Phật anh ta nói, "Ông đang mời chết một cách không cần thiết."

Phật nói, "Trước khi ông giết ta, làm một điều nhỏ này. Thấy cây kia không? - ngắt bốn lá từ nó đi."

Angulimal giơ rìu lên và chặt một cành cây và anh ta nói, "Đây là bốn nghìn lá thay vì bốn lá."

Phật nói, "Làm thêm một điều nữa. Trước khi ông giết ta, nối lại cành đó vào cây."

Và Angulimal nói, "Điều đó thì khó rồi."

Phật nói, "Ngay cả đứa trẻ cũng có thể phá huỷ cái gì đó, nhưng duy nhất ai đó có thể làm cái gì đó đi tới sự sống lần nữa là người thực, người mạnh. Ông là người yếu - ông chỉ có thể phá huỷ! Dừng nghĩ về bản thân ông là người mạnh đi: ông thậm chí không thể nối lại một chiếc lá nhỏ vào cành."

Angulimal nghĩ nghiêm túc trong một khoảnh khắc và nói, "Điều đó là đúng. Thực sự có cách nào nối lại cành này không?"

Phật nói, "Có chứ! Đó là con đường mà ta đang ở trên đó."

Angulimal nghĩ, và tâm trí bản ngã của anh ta lần đầu tiên nhận ra rằng không có sức mạnh trong việc giết hại; ngay cả người yếu cũng có thể giết. Cho nên anh ta nói, "Tôi không yếu, nhưng tôi có thể làm gì?"

Phật nói, "Đi theo ta."

Angulimal trở thành sư! Anh ta đi vào làng để xin của bố thí vào chính ngày đó, cho nên mọi trở nên sợ. Họ trèo lên mái nhà và bắt đầu ném đá vào anh ta. Anh ta ngã xuống, chảy máu; anh ta bị đá ném trúng từ mọi nơi. Và Phật tới gần anh ta và nói, "Angulimal, brahmin Angulimal, dậy đi! Hôm nay ông đã chứng tỏ lòng dũng cảm. Khi đá họ ném đập vào ông, tim ông đã không đầy giận. Và ngay cả khi thân thể ông bắt đầu chảy máu và ông bị thương, tim ông đã đầy tình yêu với họ. Ông đã chứng tỏ rằng ông là con người. Ông đã trở thành một brahmin, người đã đi tới biết điều thiêng liêng."

Khi Prasanjit nghe nói về thay đổi trong Angulimal ông ta đi tới gặp Phật. Ông ta ngồi xuống và nói, "Tôi đã nghe nói rằng Angulimal đã trở thành sư. Tôi có thể gặp ông ấy được không?"

Phật nói, "Sư đang ngồi cạnh ta là Angulimal."

Nghe thấy điều này, tay và chân Prasanjit bắt đầu bủn rủn run lên. Sư này vẫn được gọi bằng cùng cái tên đó, và nỗi sợ mà ông ấy đã cảm thấy đã không thay đổi.

Nhưng Angulimal nói, "Đừng sợ. Người đó mất rồi! Năng lượng đã là của người đó đã được biến đổi. Bây giờ tôi đang trên con đường khác. Bây giờ cho dù ông giết tôi, tôi sẽ không nghĩ xấu về ông."

Mọi người hỏi Phật làm sao một người độc ác thế có thể được biến đổi thế. Phật bảo họ, "Vấn đề không phải là tốt hay xấu, vấn đề chỉ là việc biến đổi năng lượng."

Không ai trên thế giới này là tội nhân và không ai là thánh nhân. Đây chỉ là những con đường cho năng lượng. Có nhiều năng lượng được cất giữ bên trong thân thể chúng ta, và năng lượng này phải được dùng một cách sáng tạo.

Cho nên thứ nhất, khi một xúc động nảy sinh, xả nó ra qua thân thể bạn dưới dạng bất kì bài tập nào. Thứ hai, học có tính sáng tạo. Bạn làm mọi thứ mà không có tính sáng tạo.

Đêm hôm qua tôi đã nói về cách thức vào thời xưa từng làng đều có một thợ sửa giầy, và bất kì khi nào ai đó đi giầy thợ sửa giầy sẽ nói một cách tự hào, "Tôi đã làm ra chúng đấy." Đó là lòng tự hào của nghệ nhân. Người khác sẽ làm bánh xe cho xe kéo, và với lòng tự hào người đó nữa sẽ nói, "Chúng được tôi làm ra đấy."

Vào thời nay bạn đã đánh mất sự hài lòng từ việc sáng tạo - không mấy thứ còn lại mà được làm bởi bàn tay con người. Bạn không sáng tạo ra bất kì cái gì. Cách thức thế giới là đúng bây giờ, sẽ sớm không còn lại bất kì cái gì được bàn tay con người làm ra. Và niềm vui người ta thường có được từ việc tạo ra cái gì đó đã biến mất. Nếu cái đó bị phá huỷ, điều gì sẽ xảy ra cho mọi năng lượng này? - nó sẽ trở thành có tính phá huỷ. Một cách tự nhiên, năng lượng phải chuyển theo hướng nào đó, hoặc hướng tới phá huỷ hoặc hướng tới sáng tạo.

Học dẫn dắt cuộc sống sáng tạo đi. Tính sáng tạo ngụ ý rằng bạn làm cái gì đó chỉ vì niềm vui nó cho bạn. Bạn có thể làm điêu khắc, viết bài hát, hát bài ca, chơi đàn sitar - không thành vấn đề bạn làm gì, nhưng làm nó chỉ vì vui thích và không như một nghề. Làm cái gì đó trong cuộc sống mà chỉ vì vui thích, cái gì đó không phải là nghề của bạn. Thế thì mọi năng lượng phá huỷ sẽ được biến đổi và sẽ trở thành có tính sáng tạo.

Tôi đã yêu cầu các bạn hướng lại cảm xúc của bạn, và cho cuộc sống bình thường này chiều hướng sáng tạo. Đừng lo nghĩ, bạn có thể chỉ làm vườn quanh nhà bạn và yêu cây cối và nhận vui thích trong chúng. Bạn không phải làm gì mấy đâu - mài tỉa hòn đá và làm ra bức tượng từ nó! Mọi người thông minh đều cần làm cái gì đó sáng tạo bên cạnh phương tiện kiếm sống của mình. Ai đó không dành thời gian cho tính sáng tạo sẽ lâm vào phiền muộn, và người đó sẽ làm tàn tạ cuộc sống riêng của người đó.

Bạn có thể viết bài hát nhỏ - bạn không phải làm gì mấy. Đi tới bệnh viện và tặng hoa cho người ốm. Nếu bạn thấy người ăn xin trên đường, cho người đó cái ôm. Làm cái gì đó sáng tạo mà chỉ vì vui thích của bạn, trong đó bạn không phải cho bất kì cái gì và bạn không phải nhận bất kì cái gì; bản thân hành động này là niềm vui của bạn.

Cho nên chọn một hoạt động trong cuộc sống của bạn đi, cái chỉ dành cho vui thích của bạn. Hướng mọi năng lượng của bạn tới nó, và thế thì sẽ không có năng lượng có tính phá huỷ nào còn lại. Bạn càng có tính sáng tạo, giận của bạn càng sẽ biến mất. Giận là dấu hiệu của người không sáng tạo. Bạn mang nhiều năng lượng thế bên trong bản thân bạn - nó sẽ đi đâu? Nó sẽ đi ra qua dục, qua ham muốn dục. Nó phải đi ra bằng cách nào đó.

Lí do mà nhiều người sáng tạo thế, các nhà điêu khắc, hoạ sĩ hay nhà thơ lớn vẫn còn không kết hôn là ở chỗ mọi năng lượng của họ đã được dùng cho quá trình sáng tạo của họ. Năng lượng của họ đã được biến đổi, được thăng hoa. Nếu mà nó không được thăng hoa nó chắc đã được dùng theo cách ít sáng tạo nhất, trong việc tạo ra trẻ con. Thế thì năng lượng mà đáng ra có thể đã được dùng để tạo ra cái gì đó lớn lao, thơ ca lớn, bức tranh lớn, chắc đã được dùng cho việc sinh sản. Cho nên điều rất quan trọng là thăng hoa năng lượng, giải thoát nó.

Cho nên nhớ điều này, rằng để làm thuần khiết toàn bộ thân thể bạn phải cố sống cuộc sống một cách sáng tạo. Chỉ người có tính sáng tạo có thể có tính tôn giáo - không người nào khác có thể có tính tôn giáo.

Tôi đã nhắc tới một số hướng dẫn cơ bản để làm thuần khiết thân thể, bây giờ thêm vài điểm nhỏ nữa. Những điểm đầu tiên này là rất cơ bản. Nếu chúng được chú ý tới, những điều nhỏ này sẽ tự động được chú ý.

Một trong những điều nhỏ này mà rất hữu ích cho việc làm thuần khiết thân thể là việc ăn uống nuôi dưỡng. Thân thể bạn là cái máy tuyệt đối vật lí: bất kì cái gì bạn cho vào trong nó sẽ tự nhiên ảnh hưởng tới nó. Nếu tôi uống rượu các tế bào trong thân thể tôi sẽ trở nên vô thức - điều đó là tự nhiên. Và nếu thân thể tôi là vô thức thế thì nó sẽ có tác động lên tâm trí của tôi. Thân thể và tâm trí là không tách rời khỏi nhau, chúng được kết nối.

Thân thể và tâm trí là không tách rời - chúng là cùng nhau, thân-tâm; nó là tâm thần thân thể. Tâm trí và thân thể là một. Tâm trí là phần tinh tế nhất của thân thể và thân thể là phần thô nhất của tâm trí. Nói cách khác, chúng không phải là hai thứ khác nhau. Đó là lí do tại sao bất kì cái gì xảy ra trong thân thể đều được vọng vào trong tâm trí, và bất kì cái gì xảy ra trong tâm trí đều có tác động của nó lên thân thể. Nếu tâm trí ốm thân thể sẽ không khoẻ được lâu, và nếu thân thể ốm thế thì tâm trí sẽ không khoẻ được lâu. Thông báo được truyền qua giữa hai điều này và có tác động lên cả hai. Đó là lí do tại sao những người biết cách giữ tâm trí khoẻ tự động hiểu cách giữ thân thể khoẻ. Họ không phải làm việc trên nó, họ không phải làm bất kì nỗ lực nào.

Thân thể và tâm trí được kết nối. Bất kì cái gì xảy ra cho tâm trí đều xảy ra cho thân thể. Đó là lí do tại sao bạn sẽ phải cẩn thận về đồ ăn của bạn và cái bạn ăn vào.

Thứ nhất, bạn không nên ăn nhiều thức ăn tới mức thân thể bạn trở nên ì ạch; ì ạch là không mạnh khoẻ. Thức ăn của bạn cũng phải không làm cho thân thể bạn bị kích động: kích động là không mạnh khoẻ vì kích động sẽ tạo ra mất cân bằng. Bạn nên ăn đủ để cho thân thể không làm phí hoài, vì điều đó sẽ chỉ tạo ra yếu. Nếu năng lượng không được tạo ra thế thì sẽ không có khả năng nào cho tiến bộ hướng tới tâm thức cao hơn. Đồ ăn của bạn nên tạo ra năng lượng nhưng nó không nên là kích thích. Năng lượng nên được tạo ra, nhưng bạn phải không ăn nhiều tới mức làm cho thân thể thành ì ạch. Nếu bạn đã ăn quá mức thế thì mọi năng lượng của bạn sẽ được dùng cho tiêu hoá và thân thể sẽ bị chất đầy với ì ạch.

Khi thân thể ì ạch điều đó có nghĩa rằng mọi năng lượng đang được dùng cho tiêu hoá thức ăn của bạn. Phần còn lại của thân thể trở thành ì ạch. Ì ạch là chỉ báo rằng bạn đã ăn quá nhiều. Sau khi ăn bạn nên cảm thấy được làm tươi tắn và được tiếp sinh lực, không phải ì ạch. Điều này là logic. Khi bạn đói, bạn ăn; thế thì bạn sẽ cảm thấy được làm tươi tắn vì nhiên liệu mà bạn cần để tạo ra năng lượng đã được cung cấp. Thay vì thế, bạn cảm thấy ì ạch. Sự ì ạch này đơn giản có nghĩa là bạn đã ăn quá nhiều và bây giờ mọi năng lượng của bạn đang được dùng vào việc tiêu hoá thức ăn đó. Mọi năng lượng của thân thể sẽ được hướng tới dạ dầy và thiếu năng lượng trong phần còn lại của thân thể sẽ làm cho bạn cảm thấy ì ạch.

Cho nên nếu thức ăn tích năng lượng cho bạn, thế thì nó là đúng; nếu nó không kích thích bạn, thế thì nó là đúng; nếu nó không làm nhiễm độc bạn, thế thì nó là đúng. Cho nên nhớ ba điều này: nếu đồ ăn của bạn là lành mạnh nó sẽ không làm cho bạn ì ạch, nếu đồ ăn của bạn là lành mạnh thế thì nó sẽ không kích thích bạn, nếu nó là lành mạnh nó sẽ không làm cho bạn cảm thấy bị nhiễm độc. Tôi nghĩ rằng bạn không cần bất kì giải thích chi tiết nào về điểm này. Bạn có thể hiểu điều này và làm những điều chỉnh cần thiết.

Điều thứ hai trong những điểm nhỏ: tập luyện là tuyệt đối quan trọng cho thân thể, vì mọi yếu tố mà thân thể được tạo ra đều mở rộng với tập luyện. Tập luyện giúp mở rộng. Khi bạn chạy, mọi tế bào, mọi tế bào sống của thân thể bạn đều mở rộng. Và khi chúng mở rộng bạn cảm thấy rất khoẻ và khi chúng bị co lại bạn cảm thấy ốm. Khi phổi của bạn được rót đầy với ô xi và mọi khí các bô nic được tống ra, huyết áp của bạn tăng lên và những tạp chất được làm sạch. Đây là lí do tại sao trong yoga việc dọn sạch thân thể, việc làm thuần khiết toàn bộ thân thể được coi là cần thiết sống còn. Cho nên tập luyện nào đó là tốt.

Nghỉ ngơi thái quá là có hại, tập luyện thái quá cũng có hại. Đây là lí do tại sao tôi không yêu cầu bạn làm nhiều tập luyện, không tập luyện thái quá: tập luyện đều đặn chút ít sẽ làm cho bạn cảm thấy mạnh khoẻ. Và đừng nghỉ quá nhiều, nghỉ chút ít thôi - nghỉ chỉ nhiều như bạn tập luyện.

Trong thế kỉ này không có chỗ cho tập luyện và nghỉ ngơi. Chúng ta ở trong tình huống kì lạ: chúng ta không tập luyện và chúng ta cũng không nghỉ ngơi. Điều bạn gọi là nghỉ ngơi không phải là nghỉ ngơi chút nào. Bạn nằm ra, trở mình lật mình - đây không phải là nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là ngủ say, lâu trong đó toàn thân ngủ, mọi hoạt động của nó đã chậm dần lại và mọi căng thẳng mà thân thể đã bị ở dưới đó được xả ra.

Bạn đã bao giờ xem xét rằng khi bạn dậy buổi sáng và bạn không cảm thấy tươi tắn và mạnh khoẻ, điều đó ảnh hưởng tới hành vi của bạn không? Nếu bạn đã không ngủ và vào buổi sáng một người ăn xin tới bạn, rất có thể là bạn sẽ không cho người đó cái gì. Nhưng nếu bạn đã có giấc ngủ ban đêm ngon, rất có thể là bạn sẽ không từ chối cho người đó cái gì đó. Đó là lí do tại sao người ăn xin tới cửa nhà bạn buổi sáng, vì buổi sáng dễ cho họ kiếm được cái gì đó hơn vào buổi tối. Điều này là hoàn toàn logic. Đây là lí do tại sao người ăn xin tới xin vào buổi sáng và không tới vào buổi tối; vào buổi tối điều đó là vô dụng. Đến lúc đó bạn mệt mỏi thế và thân thể ở trong hoàn cảnh mà bạn có lẽ sẽ không muốn cho bất kì cái gì. Đó là lí do tại sao họ tới vào buổi sáng. Mặt trời đã mọc, bạn có thể mới tắm xong, ai đó trong nhà đã cầu nguyện và người ăn xin đang đứng bên ngoài. Rất khó từ chối người đó.

Nếu thân thể đã có nghỉ ngơi tốt, hành vi của bạn sẽ thay đổi tương ứng. Đó là lí do tại sao thức ăn và nghỉ ngơi bao giờ cũng được tính tới trong quan hệ với nhau. Đồ ăn của bạn phải có quan hệ với phong cách sống của bạn. Nếu có thuần khiết trong cả hai, thế thì bạn có thể có chuyển động vô cùng trong cuộc sống của bạn, và sẽ dễ dàng hơn cho bạn đi vào trong thế giới bên trong.

Cùng cách này mà bạn cần hiểu cách tập luyện, hiểu biết nào đó cũng được cần về cách nghỉ ngơi. Để nghỉ ngơi bạn cần biết cách thả lỏng thân thể bạn. Bạn sẽ hiểu điều này khi chúng ta thiền tối nay. Khi bạn nghỉ ngơi sau thiền bạn sẽ thực sự là nghỉ ngơi.

Có thể rằng có những người bạn ở đây, người không có khả năng làm tập luyện đều đặn, người không thể đi vào rừng, người sẽ không có khả năng trèo núi. Với họ tôi sẽ gợi ý cách thiền khác.

Buổi sáng, sau khi tắm, họ nên nằm trên giường trong phòng đóng kín trong mười lăm phút và tưởng tượng rằng họ đang trèo núi hay rằng họ đang chạy bộ. Chỉ tưởng tượng và không làm bất kì cái gì. Người già thực tế không thể đi lên núi được. Thế thì nằm ra trong phòng đóng kín với mắt nhắm và hình dung ra bản thân bạn đang trèo núi hay chạy. Mặt trời đang chiếu sáng và bạn đang chạy; bạn đã bắt đầu thở gấp. Bạn sẽ ngạc nhiên để ý rằng bạn sẽ thực tại bắt đầu thở gấp. Và nếu tưởng tượng của bạn là đủ mạnh, thế thì trong mười lăm phút bạn sẽ thấy rằng bạn đã có trải nghiệm về thực tại đang ở ngoài trời. Trong mười lăm phút bạn sẽ cảm thấy tươi tắn dường như bạn vừa mới tập luyện. Không cần bạn tập luyện thực vì các tế bào trong thân thể mà bạn sẽ tập luyện đang được đánh thức. Nói cách khác, chúng sẽ đi tới trạng thái mà chúng sẽ ở trong nếu bạn thực tại đã tập luyện.

Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao khi bạn trở nên sợ trong mơ và bạn thức dậy, tim bạn vẫn đập nhanh không? Sợ là trong mơ, nó là không thực - thế thì tại sao tim đập nhanh thế? Tại sao nó đập nhanh thậm chí sau khi bạn thức dậy? Tim đập nhanh vì nó không biết liệu sợ là trong mơ hay liệu đó là trong thực tại. Tim chỉ biết rằng có sợ. Cũng giống như điều này, nếu bạn tưởng tượng rằng bạn đang tập luyện điều đó sẽ giúp ích dường như bạn đã thực sự tập luyện; không có khác biệt. Đó là lí do tại sao những người đã người am hiểu những điều này đã tạo ra những kĩ thuật này. Nếu bạn để chúng vào trong một tế bào nhỏ điều đó sẽ không gây hại cho sự mạnh khoẻ của chúng vì chúng sẽ nghỉ ngơi trong mười lăm phút và làm tập luyện của chúng theo cách này.

Thử điều này đi. Bất kì ai không có khả năng đi ra ngoài có thể dùng kĩ thuật này cũng như thiền cho giấc ngủ, điều được làm vào ban đêm. Bạn có thể làm chúng cả hai ngay trước khi ngủ.

Thân thể có thể được làm thuần khiết theo cách này. Và nếu thân thể là thuần khiết, điều này bản thân nó sẽ là niềm vui lớn, và trong niềm vui này bạn có thể đi sâu hơn vào bên trong. Đây là bước thứ nhất.

Có hai bước nữa: làm thuần khiết ý nghĩ và làm thuần khiết hồn. Tôi sẽ giải thích những điều này.

Ở ngoại vi có ba bước: làm thuần khiết thân thể, làm thuần khiết tâm trí và làm thuần khiết cảm xúc; và thế rồi có ba bước cho trung tâm: vô thân thể, vô ý nghĩ và tự do khỏi cảm xúc. Khi sáu giai đoạn này được hoàn thành, samadhi xảy ra. Cho nên, từng bước một, chúng ta sẽ nói về chúng trong ba ngày này và điều đó sẽ là đủ. Bạn sẽ nghĩ về chúng, hiểu chúng và thử chúng, vì bất kì cái gì tôi nói tới đều dành cho bạn thực nghiệm. Nghĩa sẽ chỉ rõ ra cho bạn nếu bạn thử nó; bằng không việc nói của tôi sẽ không làm lộ ra bất kì bí mật nào cho bạn.

Bây giờ chúng ta sẽ làm việc thiền sáng. Về thiền sáng, tôi muốn nói rằng bước thứ nhất sẽ là hệt như điều chúng ta đã tập luyện đêm qua: làm ra quyết tâm. Chúng ta sẽ làm ra quyết tâm năm lần. Sau điều này chúng ta sẽ nghỉ trong hai phút, lấy hơi thở sâu. Thế rồi chúng ta sẽ thiền im lặng một chốc.

Thứ nhất chúng ta làm ra quyết tâm, thế rồi chúng ta nghỉ, và bước cuối cùng là thiền. Đây sẽ là ba bước của thiền cho buổi sáng. Quyết tâm sẽ là cùng điều như tôi đã gợi ý đêm qua: thở sâu, và trong khi không khí đang đi vào giữ ý nghĩ trong tâm trí, "Mình sẽ làm nỗ lực ý thức để đi vào trong thiền. Mình sẽ trải nghiệm thiền." Giữ ý nghĩ này đi liên tục khi hơi thở đi vào phổi, thế rồi giữ hơi thở của bạn lại trong một giây, trong hai giây, lâu chừng nào bạn còn có thể giữ. Khi bạn thở vào hít thật nhiều không khí như bạn có thể, thế rồi giữ hơi thở của bạn trong một chốc. Trong yoga những tập luyện này được gọi là purak, rumbhak, rechdk. Hít vào và giữ nó lại đồng thời bạn làm ra quyết tâm, để nó ngân vang qua tâm trí bạn; thế rồi thở ra và để ý nghĩ này luôn ngân vang trong tâm trí bạn; thế rồi đợi, để cho ý nghĩ liên tục ngân vang qua tâm trí bạn. Theo cách này quyết tâm sẽ đạt tới tâm trí vô thức của bạn, sâu bên trong. Toàn thể con người của bạn sẽ biết rằng bạn đã làm ra quyết định đi vào trong thiền. Thế thì toàn thể con người của bạn sẽ giúp bạn; bằng không bạn sẽ chỉ vẩn vơ quanh đây đó và sẽ không có thay đổi.

Cho nên thứ nhất làm ra quyết tâm, thế rồi hội tụ vào trạng thái cảm xúc. Sau khi bạn đã làm ra quyết tâm, trong hai phút bạn nên cầu khẩn các cảm giác về hi vọng và vui vẻ mà tôi đã nói tới hôm qua. Trong hai phút coi thân thể bạn ở trong hoàn cảnh rất mạnh khoẻ; tưởng tượng rằng bạn đang trải nghiệm niềm vui lớn, rằng mọi tế bào thân thể bạn là sống động và bạn được rót đầy với hi vọng. Mọi thứ sẽ xảy ra - chỉ làm ra quyết định. Thế rồi cảm thấy rằng có an bình quanh bạn, rằng có phúc lạc lớn bên trong bạn, rằng bạn đầy hi vọng và mọi tế bào của thân thể bạn là sống động và vui vẻ. Sau điều này chúng ta sẽ làm thiền sáng.

Trong thiền sáng giữ cho lưng bạn thẳng, được thả lỏng và tĩnh lặng. Mọi chuyển động của thân thể phải dừng lại và lưng bạn phải thẳng. Nhắm mắt lại và lấy hơi thở chậm, việc thở vào và thở ra rất chậm. Quan sát hơi thở của bạn. Giữ mắt nhắm và quan sát hơi thở của bạn đi vào và đi ra.

Có hai cách để quan sát hơi thở của bạn: một là quan sát bụng bạn, nơi bụng của bạn phồng lên xẹp xuống; và thứ hai là gần lỗ mũi, nơi hơi thở đi ra. Làm bất kì cách nào dễ dàng hơn cho bạn. Phần lớn mọi người thấy dễ quan sát lỗ mũi hơn. Khi không khí đi vào trong nó chạm vào mũi và khi nó đi ra nó lại chạm vào mũi. Quan sát điểm đó nơi hơi thở chạm vào, đi vào, đi ra. Bất kì người nào đã thử tập trung vào rốn trước đây sẽ thấy dễ quan sát rốn hơn. Người đó sẽ quan sát rốn, bụng phồng lên và xẹp xuống. Hội tụ vào chỗ bạn cảm thấy thoải mái nhất. Quan sát hơi thở của bạn trong mười phút.

Bây giờ chúng ta sẽ lắng đọng cho thiền sáng. Ngồi tách xa để cho bạn không chạm hay nghe thấy bất kì người nào khác.

Xem Chương 3Quay về Mục Lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post