Read more
Nhất Hạnh Tăng Thân by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức
Chương 2. Nguyên Tắc Rửa Bát Để Mà Rửa Bát
Thứ bảy tuần rồi, tôi
có đem chuyện Steve kể lại cho những người tham dự buổi giảng kinh, có một anh
nói: "Steve đã tìm ra nguyên tắc nhưng chưa tìm ra phương pháp. Tôi nói:
"Tìm ra nguyên tắc được thì cũng tìm ra phương pháp được.” Nếu Steve tìm
được hứng thú trong lúc học bài với Mickey thì tức là Steve áp dụng hữu hiệu một
vài phương pháp nào đó mà Steve đã tự tìm ra một mình. Đâu có phải chỉ có kinh
quán niệm mới cung cấp được cho mình những phương pháp. Steve tuy có học Phật
và đọc được Sanscrit, nhưng Steve không phải là người đã qui y. Nhưng không ai
cấm người không Phật tử thực hành những phương pháp Phật Giáo, với lại phương
pháp Phật giáo không phải là những phương pháp duy nhất. Lại còn điều này nữa,
không phải chỉ những Phật tử mới tìm ra phương pháp Phật Giáo. Đức Thích Ca Mâu
Ni, các bậc Duyên Giác và Bích Chi Phật cũng đâu có là Phật tử trước khi tìm được
con đường và những phương pháp đạt đạo, phải không?
Một chị nói: "Thế
thì một hôm nào đó, mình sẽ mời Steve tới nói về kinh nghiệm của Steve cho mình
nghe, mình có thể học hỏi những kinh nghiệm của Steve. Tôi nghĩ khi chị ấy nói
như thế, chị xác nhận một điều quan trọng: người Phật tử không nắm hết chân lý,
người Phật tử có thể học được kinh nghiệm của những người không phải Phật tử và
quan hệ hơn nữa, người Phật tử có thể học hỏi Phật pháp với những người không
Phật. Tôi nhớ lại câu nói quen thuộc trong Phật Giáo Đại Thừa: "Phật Pháp tức
là thế gian pháp.” (Phương pháp của Phật cũng là phương pháp của cuộc sống) và
"Phật pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác" (Phương pháp của Phật
áp dụng trong cuộc sống không thể tách ra ngoài sự thức tỉnh của cuộc sống). Vậy
ta có thể nói: Phương pháp của kinh quán niệm cũng dính líu tới sự thức tỉnh của
Steve phải không?
Nhưng mà Steve cũng có
thể áp dụng những phương pháp dạy trong kinh quán niệm, nếu Steve muốn, chắc
đâu là những phương pháp mà Steve tìm ra đã đủ để đưa Steve tới chỗ thành công
hoàn toàn. Mỗi đêm mà phải thức dậy chừng mười lần để xem thử bé Zoe còn thở
không, điều đó cũng hơi làm mình bực mình đấy chứ. Nhiều người mới nghe đã có
thề gắt lên rồi, huống hồ là tự họ phải làm như Steve. Biết đâu trong kinh quán
niệm lại chẳng có phương pháp giúp Steve xem thì giờ ngủ và thì giờ dậy của bé
Zoe là một.
Các tác viên Xã Hội của
trường chắc hẳn cũng muốn biết xem thành quả của Steve đạt được lớn lao tới chừng
nào, có phải không? Có tác viên nào mà lại chẳng thấy thời giờ dành riêng cho
mình quá ít ỏi.
Tôi cũng là một loại
tác viên. Thiều cũng là một loại tác viên. Chúng mình cùng muốn biết làm thế
nào Steve đã giật được vô khối thì giờ cho Steve. Steve đã đạt được "vô khối
thì giờ" thật chưa! Hay chỉ mới đạt trên nguyên tắc?
Bên Mỹ có một anh
chàng rất thân với tôi. Tên anh là Jim Forest. Anh ta ở trong tổ chức Catholic
Peace Fellowship. Ngày xưa anh ta đã đốt thẻ trưng binh chống chiến tranh và đi
ở tù hơn 1 năm. Hồi đó, nghe anh ta ở tù, tôi hơi ngại, bởi tánh anh ta rất hoạt
động, nôn nóng muốn hành động, sợ không kham nổi sự tù túng trong phòng giam.
Tôi viết cho anh một lá thư rất ngắn rằng: "Hãy nếm trái quýt của anh, hãy
hợp nhất với trái quýt của anh, bởi vì ngày mai trái quýt ấy không còn nữa.”
Tôi không ngờ câu nói của tôi có hiệu quả. Ba năm sau hồi tưởng lại chuyện ấy,
Jim viết: "Câu ấy giúp cho tôi nhiều hơn là thầy có thể tưởng tượng!"
Nhờ câu ấy mà tôi tìm được sự an lạc nơi lao tù, làm bạn được với lao tù và sống
trong lao tù những ngày lợi lạc.” Jim đã tìm được tự do trong lao tù, khôi phục
được thì giờ và sự sống của mình ngay trong lao tù. Jim cũng khá đấy chứ, phải
không Thiều?
Mùa đông năm kia Jim
qua đây chơi. Tôi thường hay rửa bát sau khi ăn cơm xong trước khi lên ngồi uống
trà. Một tối Jim đòi rửa bát. Tôi nói "Rửa thì rửa nhưng phải biết cách rửa."
Jim nói: "Bộ Thầy nói tôi không biết cách rửa chén hay sao?” Tôi nói:
"Có hai cách rửa chén. Cách thứ nhất là rửa để cho rửa xong, cách thứ hai
là rửa không phải để cho rửa xong.” Jim thích quá nói "Tôi sẽ chọn cách thứ
hai, rửa chỉ để rửa mà thôi.” Từ đấy Jim hay giành rửa chén. Tôi giao
"trách nhiệm" cho anh ta trong cả tuần. Sau đó về xứ, anh đã tuyên
truyền "chủ nghĩa rửa chén để mà rửa chén" trong nhiều bài báo. Anh
ta tuyên truyền nhiều quá, ngay cả trong gia đình nữa. Khiến Laura cười bảo anh
"Ở dưới bếp chỉ còn chén bát sạch, nếu anh thích rửa bát để mà rửa bát quá
như vậy thì sao anh không xuống đem chén bát sạch ra mà rửa lại một lần nữa đi.”
Hồi tôi còn làm
"Điệu" tại chùa Từ Hiếu, cách đây 30 năm, rửa chén bát không phải là
một việc làm dễ chịu lắm đâu nhé! Vào những mùa an cư, hai người trực nhật phải
nấu cơm và rửa bát có khi cho hơn 100 thầy. Xà phòng không có, chỉ có tro trấu
và bẹ dừa mà thôi. Ngồi trước một đống chén bát lớn như vậy rất nản. Nhất là nhằm
mùa đông phải nấu một nồi nước nóng khá lớn mới rửa được vì nước lạnh, lạnh buốt.
Bây giờ đứng rửa bát trong bếp, có xà phòng nước, có tissus Metalliques, có nước
ấm chảy dưới tay mình, thật là dễ chịu hơn nhiều quá. Ấy vậy mà ai đã rửa bát
ai cũng muốn rửa thật mau cho xong, để mà lên ngồi chơi, có nhiều bà đòi chồng
mua cho được cái máy rửa chén. Thiều à! Cái máy giặt tôi còn chịu được (Mấy năm
ở ngoại quốc tôi chỉ giặt bằng tay) chứ còn cái máy rửa chén thật tình tôi
không chịu nổi. Các bà ở quê mình sẽ chép miệng “Mèng đéc ơi, làm biếng đến vậy
là cùng...”
Theo tinh thần của
kinh quán niệm thì trong khi rửa bát mình chỉ nên rửa bát mà thôi: có nghĩa là
khi rửa bát mình có ý thức được rằng sự kiện chính mình đang rửa bát? Mới nghe
qua thì thấy buồn cười. Rửa bát thì có gì hay ho đâu mà tập trung ý lực vào đấy
nhiều như thế. Nhưng quả thực tất cả sự hay ho là nằm chỗ đó nghe Thiều.
Sự kiện tôi đứng đây rửa và rửa những cái bát này là một sự kiện mầu nhiệm. Tôi hoàn toàn là tôi, làm chủ được hơi thở tôi, ý thức được sự có mặt, ý thức tâm, ý thức ý và hành động của tôi. Tôi không bị động trong hoàn cảnh như một cái nút chai bị những đợt sóng trên mặt biển vùi dập và lôi kéo, tâm ý tôi không tán thất trong loạn tưởng như một mớ bọt biển trên đầu sóng, tan nát thảm thương khi làn sóng đập đầu vào ghềnh đá.
Xem Chương 3 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá