Read more
Nhất Hạnh Tăng Thân by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức
Chương 5. Nắm Lấy Hơi Thở Chánh Niệm

Như vậy quán niệm vừa
là một phương tiện vừa là một cứu cánh, vừa là nhân, vừa là quả. Khi thực tập
quán niệm để luyện định tâm thì ta gọi quán niệm là nhân. Nhưng quán niệm vốn
là sự sống tỉnh thức (sự có mặt của quán niệm là sự có mặt của sự sống mầu nhiệm),
do đó ta cũng gọi quán niệm là quả. Quán niệm để xua đuổi quên lãng và phân
tán. Quán niệm để thực sự sống từng giây, từng phút của cuộc sống. Quán niệm để
duy trì chánh niệm và duy trì sự sống.
Người tác viên biết sử
dụng hơi thở để duy trì chánh niệm, bởi vì hơi thở là dụng cụ rất mầu nhiệm để
đình chỉ loạn tưởng. Hơi thở là cây cầu bắt từ bờ sinh lý sang bờ tâm lý, là
môi giới giữa thân và tâm. Mỗi khi chợt nhớ ra rằng tâm ý mình đang phân tán,
rong ruổi, người tác viên nên dùng hơi thở để nắm giữ nó lại. Anh thở vào nhè
nhẹ một hơi thở khá dài và ý thức rằng mình đang thở vào một hơi dài. Anh lại
thở ra một hơi dài, đưa ra ngoài hết không khí trong buồng phổi anh và ý thức rằng
mình đang làm như thế. Kinh quán niệm dạy về cách nắm lấy hơi thở như sau:
"Hành giả thở
vào với ý thức minh mẫn là mình đang thở vào. Người ấy thở ra với ý thức minh mẫn
là mình đang thở ra. Thở vào một hơi dài người ấy ý thức rằng ta đang thở vào một
hơi dài. Thở ra một hơi dài, người ấy ý thức rằng ta đang thở ra một hơi dài.
Thở vào một hơi ngắn, người ấy ý thức là ta đang thở ra một hơi ngắn. Người ấy
tự mình luyện tập như sau: "Tôi có ý thức rõ rệt về trọn cả hơi thở mà tôi
đang thở vào. Tôi có ý thức về trọn cả hơi thở mà tôi đang thở ra. Tôi đang thở
vào và làm cho sự điều hành trong thân thể tôi trở nên tĩnh lặng. Tôi đang thở
ra và làm cho sự điều hành trong thân thể tôi trở nên tĩnh lặng.”
Trong một tu viện Phật
giáo, vị nào cũng được khuyến khích sử dụng hơi thở để đình chỉ loạn tưởng, tập
trung tâm ý và thực hiện định lực. Định lực là sức mạnh của sự tập trung tâm ý,
là năng lực có thể phát khởi sự tỉnh thức lớn. Nhưng sự tỉnh thức lớn cũng là một
sự tỉnh thức. Khi người tác viên nắm lấy hơi thở mình, anh ấy đã là một người tỉnh
thức rồi. Để duy trì chính niệm lâu dài, ta nên tiếp tục nắm lấy hơi thở. Mùa
này ở đây lá vàng rơi đẹp lắm. Đi ở ven rừng khoảng mười lăm phút trong chánh
niệm, giữ lấy hơi thở tôi thấy khỏe khoắn và tỉnh táo lạ. Tôi tiếp xúc được với
từng chiếc lá.
Khi Thiều đi một mình
trên con đường quê, Thiều dễ nắm giữ chánh niệm hơn. Nếu Thiều có một người bạn
cùng đi bên cạnh không nói năng gì, cùng nắm lấy hơi thở thì Thiều vẫn nắm giữ
chánh niệm một cách dễ dàng. Nhưng khi người bạn đi bên cạnh hỏi chuyện Thiều
thì sự tình trở nên khó khăn hơn chút ít.
Nếu Thiều khởi ra
trong tâm ý niệm "Cái anh chàng này cứ hỏi chuyện hoài, không để cho mình
chánh niệm" thì Thiều dễ trở thành bực mình. Nhưng nếu Thiều tự nhủ:
"Anh chàng hỏi chuyện thì hỏi chuyện, mình trả lời thì trả lời, nhưng mình
vẫn nắm giữ chánh niệm, biết mình với anh chàng đang đi trên đường với nhau, biết
anh chàng hỏi gì, biết mình trả lời những gì, và dù sao mình vẫn còn có thể nắm
lấy hơi thở.” Nghĩ như vậy, Thiều tiếp tục duy trì chánh niệm, biết rằng trường
hợp này hơi khó hơn trường hợp đi bộ một mình, nhưng cứ thực tập để từ từ đạt tới
một khả năng tập trung ý lớn lơn.
Có câu ca dao nói: "Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa.” Trong hoàn cảnh náo nhiệt phiền toái mà giữ được chánh niệm, đó mới là làm được chuyện khó, có phải không?
Xem Chương 6 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá