Chương 10. Hoàn hảo là chết

Chương 10. Hoàn hảo là chết

Price:

Read more

Dhammapada: Con đường của Phật (Tập 7)
Chương 10. Hoàn hảo là chết


Câu hỏi 1
Thưa Thầy kính yêu,
Xin Thầy nói về ham muốn giúp đỡ mọi người, sự khác biệt và tương đồng của nó với các dạng khác của ham muốn?
Veet Aikagro, ham muốn là ham muốn; không có khác biệt chút nào. Dù bạn muốn giúp mọi người hay bạn muốn hại mọi người, bản chất của ham muốn vẫn còn là một.
Vị phật không ham muốn giúp đỡ mọi người. Ông ấy giúp mọi người, nhưng không có ham muốn trong nó; việc đó là tự phát. Nó cũng như hương thơm của đoá hoa đã nở ra. Đoá hoa không ham muốn rằng hương thơm phải được thoảng ra, phải đạt tới gió, tới mọi người. Dù nó có đạt tới hay không đấy không phải là bận tâm của đoá hoa chút nào. Nếu nó đạt tới, điều đó là ngẫu nhiên; nếu nó không đạt tới, điều đó nữa cũng là ngẫu nhiên. Đoá hoa tự phát thoảng ra hương thơm của nó.
Mặt trời mọc: không có ham muốn đánh thức mọi người, không có ham muốn mở hoa ra, không có ham muốn giúp chim hót. Tất cả những điều đó xảy ra theo cách riêng của nó.
Vị phật giúp đỡ không phải bởi vì ông ấy ham muốn giúp đỡ; từ bi là bản tính của ông ấy. Mọi thiền nhân đều trở thành từ bi, nhưng không phải là đầy tớ của nhân dân. Đầy tớ của nhân dân là có hại; thế giới đã chịu khổ quá nhiều từ những đầy tớ này - bởi vì đó là ham muốn đeo mặt nạ là từ bi. Và ham muốn không bao giờ có thể có tính từ bi được; ham muốn bao giờ cũng khai thác.
Bây giờ họ sẽ khai thác nhân danh từ bi; họ sẽ khai thác với những cái tên mĩ miều. Họ sẽ nói về phục vụ nhân loại và họ sẽ nói về tình huynh đệ và họ sẽ nói về tôn giáo và Thượng đế và chân lí. Và tất cả những bài nói mĩ miều của họ sẽ chỉ mang tới ngày một nhiều chiến tranh, ngày một nhiều đổ máu - ngày một nhiều người sẽ bị đóng đinh, bị thiêu sống.
Đó là điều đã từng xảy ra cho tới nay. Và nếu bạn không mang hiểu biết mới tới thế giới này, nó sẽ tiếp tục theo cùng cách cũ.
Cho nên hai điều cần được ghi nhớ. Một: ham muốn là như nhau, dù bạn ham muốn giúp đỡ hay làm hại. Vấn đề không phải là đối tượng của ham muốn; vấn đề là bản chất của ham muốn. Bản chất của ham muốn dẫn bạn vào trong tương lai; nó đem ngày mai vào. Và với ngày mai mọi căng thẳng kéo tới, mọi lo lắng, "liệu mình có làm nó hay không, liệu mình có thành công hay không."
Nỗi sợ thất bại và tham vọng thành công sẽ có đó, dù bạn ham muốn tiền hay bạn ham muốn chiến thắng trong thế giới này hay bạn ham muốn từ bi với mọi người hay bạn ham muốn đem cứu rỗi tới cho mọi người. Nó tất cả là cùng một trò chơi, chỉ cái tên thay đổi. Điều này là rất nền tảng cần hiểu.
Một người hỏi Phật, "Tôi muốn giúp đỡ mọi người. Xin chỉ dẫn cho tôi."
Phật nhìn người đó và trở nên rất buồn. Người đó đâm ra phân vân, lẫn lộn. Người đó nói, "Sao thầy trở nên buồn vậy? Tôi đã nói điều gì sai chăng?" $ketdoan $modoan
Phật nói,  "Làm  sao  ông  có  thể giúp được mọi người? Ông thậm chí còn không giúp được bản thân ông! Ông sẽ chỉ làm hại họ nhân danh giúp đỡ."
Trước hết, đem ánh sáng vào bên trong bản thể bạn. Để cho ngọn lửa được nhen nhóm trong tâm thức của bạn... và thế rồi bạn sẽ không bao giờ hỏi câu hỏi này. Thế thì, một cách tự nhiên, chính sự hiện diện của bạn và bất kì cái gì bạn làm cũng sẽ là sự giúp đỡ lớn lao.
Aikagro, ham muốn là ham muốn: không có ham muốn vật chất không có ham muốn tâm linh. Nó là trò bản ngã, giúp đỡ mọi người, và bạn trở nên thánh thiện hơn người khác, và bạn trở thành khôn ngoan hơn người khác - bạn biết và họ không biết. Bạn muốn giúp đỡ bởi vì bạn đã đạt tới còn họ tất cả là những người dốt nát loạng choạng trong bóng tối, và bạn muốn trở thành ánh sáng cho họ. Bạn muốn trở thành thầy và bạn muốn thu họ thành đệ tử.
Nếu ham muốn này có đó, thế thì ham muốn này sẽ không giúp họ đâu - nó sẽ không giúp cho bạn nữa. Nó sẽ làm hại gấp đôi; nó là lưỡi kiếm hai cạnh. Nó sẽ chém người khác, nó sẽ chém bạn nữa. Nó có tính phá huỷ, nó không thể có tính sáng tạo được.
Thế rồi có một loại giúp đỡ khác mà không phải là từ ham muốn, không phải là từ bất kì phóng chiếu bản ngã nào. Loại giúp đỡ đó, loại từ bi đó, chỉ xảy ra tại đỉnh tối thượng của thiền, chưa bao giờ trước đó. Khi mùa xuân đã tới cho tâm thức bạn, khi bạn tất cả là hoa bên trong, hương thơm bắt đầu đạt tới người khác. Bạn không cần ham muốn - thực ra bạn không thể đừng được nó. Cho dù bạn muốn ngăn cản nó bạn cũng không thể ngăn cản nó được. Nó là điều không tránh khỏi - nó sẽ đạt tới người khác. Nó sẽ trở thành ánh sáng trong cuộc sống của họ, nó sẽ trở thành sứ giả của sự bắt đầu mới, không phải bởi vì bạn đang ham muốn nó mà bởi vì bạn được biến đổi.

Câu hỏi 2
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi muốn là một sannyasin, nhưng tôi không muốn mặc áo cam hay đeo mala và tôi không muốn đổi tên mình. Tôi có thể là sannyasin được không?
Rupesh, thế thì sao lại bận tâm? Thế thì tin rằng bạn là sannyasin đi. Ai có thể ngăn cản bạn khỏi việc tin? Bạn có thể tin bất kì cái gì!
Chuyện xảy ra ở Baghdad:
Vua Hồi giáo của  thành Baghdad rất giận một người đã được đưa tới triều đình ông ấy. Người này đã tuyên bố rằng mình là nhà tiên tri mới, vị cứu tinh mới. Thượng đế đã phái ông ấy tới sau Mohammed, bởi vì bây giờ mười bốn thế kỉ đã qua rồi và thông điệp của Mohammed đã trở thành cũ kĩ. Hệ thống tôn giáo mới được cần tới; "do đó ngài đã phái ta xuống chuyển giao thông điệp này."
Người Mô ha mét giáo không thể dung thứ được điều như vậy! Nhà vua nói, "Ngươi trở về tri giác của mình đi, bằng không ngươi sẽ rắc rối đấy!"
Và ông ta ra lệnh rằng người này phải bị đánh roi, bị tống vào tù - không thức ăn, không nước uống trong bẩy ngày, và bị đánh nhiều nhất có thể được. "Không cho phép nó ngủ, nghỉ gì cả." $ketdoan $modoan
Trong bẩy ngày người này đã bị tra tấn. Thế rồi nhà vua tới nhà tù. Người này bị xích vào một cái cột; ông ta trông xanh xao, mệt mỏi, toàn thân sưng vù, đẫm máu. Ông ta thậm chí không được cho nước uống, thức ăn, không ngủ, và liên tục bị đánh.
Nhà vua hỏi ông ta, "Bây giờ ngươi nghĩ gì?"
Ông ta nói, "Bây giờ ta nghĩ gì à? Ta còn được thuyết phục hơn trước đây rằng ta là cứu tinh, bởi vì khi ta tới, Thượng đế đã nói với ta, 'Nghe đây! Sứ giả của ta bao giờ cũng bị đối xử rất tàn tệ; Jesus đã bị đóng đinh, Mohammed liên tục bị những kẻ sát hại săn đuổi, Socrates bị đầu độc, Mansoor bị giết. Cho nên, nhiều hành hạ sẽ xảy ra cho con.' Cho nên ta biết ơn," người này nói với nhà vua, "rằng bệ hạ đã chứng minh cho sự hài lòng của trái tim ta rằng ta là nhà tiên tri!"
Vào khoảnh khắc đó một người bị xiềng ở cột khác bắt đầu cười to.
Nhà vua hỏi, "Sao ngươi cười?"
Người này nói, "Tên này đơn giản nói dối - bởi vì ta là bản thân Thượng đế và ta đã không phái tên này chút nào!"
Bạn có thể tin vào bất kì cái gì! Không ai có thể quấy rối tin tưởng của bạn được; ngay cả quấy rối cũng có thể trở thành bằng chứng rằng bạn đúng. Nhưng sao bận tâm?
Nếu bạn thậm chí không thể đổi được mầu quần áo của bạn, liệu bạn sẽ có khả năng đổi được linh hồn bạn không? Nếu bạn thậm chí không thể đổi được tên bạn, cái chỉ là hư cấu... Mọi cái tên đều là hư cấu: bạn vào thế giới này không có tên và thế rồi tên được trao cho bạn. Nếu bạn bị đồng nhất thế, Rupesh, với cái tên của bạn, làm sao bạn sẽ thay đổi được thế giới bên trong của bạn, sự đồng nhất của bạn với thân thể, với tâm trí? Nếu bạn không thể vứt bỏ được sự đồng nhất với cái tên hư cấu, thân thể là quá thực, tâm trí là quá thực; bạn sẽ không thể nào thay đổi được điều đó đâu.
Một người nghèo về nhà và hỏi vợ mình, "Sao chúng ta không có bánh kếp mỏng nhỉ?"
"À," người vợ đáp, "bánh kếp mỏng đắt. Chúng cần có pho mát."
"Em không thể bỏ pho mát ra được sao?"
"Có thể chứ," cô ấy nói, "nhưng chúng vẫn cần trứng."
"Vậy thì bỏ trứng ra."
"Vâng," cô ấy nói, "nhưng chúng cần bơ và quế và đường."
"Vậy bỏ chúng ra," anh ta nói.
Một lúc sau cô ấy đem cho anh ta miếng bánh phẳng được làm thực ra chỉ từ bột mì và nước.
Nếm  một  miếng  anh  ta  nói,  "Anh  chẳng  thấy người giầu nào thích bánh kếp mỏng cả."


Câu hỏi 3
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi muốn hỏi thầy một câu hỏi ngày hôm nọ, nhưng không có việc hỏi của tôi thầy đã trả lời nó rồi. Làm sao thầy xoay xở được phép màu thế?
Suriyo, nếu bạn tìm phép màu bạn sẽ thấy chúng đầy ắp - nhưng phép màu không xảy ra đâu. Luật vũ trụ bao giờ cũng vẫn còn là một; không có ngoại lệ cho nó. Nhưng có ham muốn ngu xuẩn trong hầu hết mọi người về phép màu. Chúng ta chưa phát triển cao hơn thời của phép thần. Chỉ trong các sách lịch sử họ mới nói rằng thời của phép thần đã qua rồi. Tôn giáo được sinh ra từ phép thần, triết học được sinh ra từ tôn giáo, khoa học được sinh ra từ triết học. Nhưng đây chỉ là lời thôi. Thực ra, hàng triệu người vẫn sống trong thế giới phép thần thông, những người vẫn còn ngây thơ trong cách tiếp cận của họ tới thực tại. Cho nên họ sẽ nhảy vào bất kì cái gì.
Điều đó phải đã là trùng hợp ngẫu nhiên. Bây giờ có ba nghìn người ở đây và mọi người đều có câu hỏi. Ba nghìn người phải có ít nhất ba mươi nghìn câu hỏi! Và tôi cứ nói hết năm nọ tới năm kia. Chỉ để chút ít khoảng cách cho sự trùng hợp ngẫu nhiên!
Một nông dân già có ba con gái. Khi cô gái lớn tuổi nhất đi lấy chồng cô ấy chuyển sang Thành phố đôi, Minnesota, và chẳng bao lâu sinh ra cặp con trai sinh đôi. Em cô ấy lấy chồng ngay sau đó, và cô này cùng chồng đến sống ở Ba Sông, Ontario. Cũng ngay sau đó cô ấy sinh ba. Cô em út đã đính hôn, nhưng sau gần một năm cô ấy vẫn từ chối ấn định ngày cưới.
Cha cô ta quan tâm và cuối cùng yêu cầu rằng cô ấy đừng trì hoãn và ấn định ngày cưới. "Nếu con yêu cậu ấy, con sẽ cưới cậu ấy mùa xuân này hay con sẽ không cưới cậu ấy chút nào!"
"Nhưng bố ơi," cô ấy rền rĩ, "con thực sự yêu Fred, nhưng anh ấy cứ nói mãi về chuyển nhà tới Nghìn đảo!"
Suriyo, nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà bạn có câu hỏi đó và tôi đã nói về nó. Tôi không nhận biết về câu hỏi của bạn - tôi thậm chí không nhận biết rằng bạn ở đây! Khó nhớ được các sannyasins bây giờ - một trăm nghìn sannyasins! Nếu tôi cố gắng nhớ tất cả họ, tôi sẽ phát rồ! Bằng cách nào đó tôi xoay xở... Mukta cứ nhắc tôi ngay bên cạnh vào mọi tối, ai tới... và thế rồi dầu vậy thỉnh thoảng tôi vẫn làm thành đống lộn xộn từ đó. Cô ấy nói, "Anh ấy vừa mới tới," và tôi hỏi anh ta, "Khi nào bạn đi?" Hay ai đó sắp đi và tôi hỏi anh ta, "Bạn đã tới từ bao giờ?"
Vậy phép màu nào?


Câu hỏi 4
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi đã cầu nguyện nhiều năm rồi, nhưng chẳng một lời cầu nguyện nào của tôi đã được trả lời. Cái gì sai với tôi và với lời cầu nguyện của tôi?
Govind, lời cầu nguyện đơn giản nghĩa là lòng biết ơn, lời cảm ơn. Nó không phải là đòi hỏi, nó không phải là ham muốn. Và nếu bạn ham muốn bất kì cái gì, thế thì nó không phải là lời cầu nguyện đâu. Thế thì đừng gọi nó là lời cầu nguyện. Và đó là điều bạn phải đã từng làm: ham muốn cái gì đó, yêu cầu Thượng đế, "Làm cái này, làm cái kia cho con." Và bởi vì ngài không làm điều đó, bạn trở nên thất vọng. Và thay vì nghĩ rằng cái gì đó về căn bản sai trong chính ý niệm của lời cầu nguyện mà bạn đang mang trong mình, bạn thậm chí có thể còn nghi ngờ liệu Thượng đế có tồn tại hay không.
Lời cầu nguyện không phải là đòi hỏi với Thượng đế, nó không phải là ham muốn về cái gì đó. Nếu nó là vậy, thế thì nó sẽ không bao giờ tới ngài đâu. Ham muốn là thứ nặng nề. Chúng bị hút về đất, chúng không thể bay vào bầu trời được.
Khi bạn có lòng biết ơn thuần khiết, khi bạn không đòi hỏi cái gì mà đơn giản cảm thấy biết ơn về mọi điều ngài đã làm cho bạn... và ngài đã làm nhiều hơn việc bạn xứng đáng đấy, ngài đã làm nhiều hơn bạn xứng với. Nhìn vào điều ngài đã làm cho bạn mà xem! Ngài đã cho bạn cuộc sống và tình yêu và vui vẻ. Ngài đã cho bạn sự nhạy cảm vô cùng về cái đẹp. Ngài đã cho bạn nhận biết. Ngài đã cho bạn khả năng trở thành vị phật. Bạn còn muốn gì hơn nữa?
Cảm thấy biết ơn đi, và thế thì lời cầu nguyện có cánh, chúng có thể bay; chúng đạt tới điều tối thượng. Thế thì đất không thể kéo được chúng xuống. Thế thì chúng bắt đầu vươn lên, soải cánh bay lên, chúng bay lên. Với ham muốn lời cầu nguyện bị hút xuống; nó không thể bay lên được.
Nhưng hàng triệu người cứ cầu nguyện theo thái độ sai này: họ cầu nguyện chỉ khi họ cần cái gì đó.
Người Texas đang quì trong nhà thờ để nói lời cảm ơn về tất cả những ân huệ của mình. "Tất nhiên," người đó nói thêm, "Con biết ơn vì sáu ngôi nhà của con, mặc dầu con có thể dùng thêm hai hay ba ngôi nữa. Bây giờ, con biết ơn về chiếc Rolls và sáu chiếc Cadillac của con, nhưng con có thể dùng thêm chiếc du thuyền để thêm vào bộ sưu tập của con. Và con biết con nên biết ơn về những ngân hàng con đang sở hữu, nhưng ngài có thể thấy rõ theo cách của ngài để cho con thêm năm ngân hàng để làm cho nó thành một tá được không?"
Một người nhỏ bé cạnh ông ta nói lên với Thượng đế: "Con cần bánh mì và việc - con sẽ biết ơn lắm."
Người Texas rút ra tờ một trăm đô la và dúi nó cho người này. "Xin ông thôi làm phiền Thượng đế bằng những thứ nhỏ bé đó đi?"
Nhưng dù những thứ nhỏ bé hay lớn lao, dù bạn hỏi xin bánh mì hay ngân hàng, nó đều như nhau tuốt, đích xác như nhau! Đừng hỏi xin cái gì cả. Cám ơn ngài về tất cả những điều ngài đã làm. Cúi lạy! Lời không được cần tới trong sự biết ơn. Cúi lạy trong lòng biết ơn sâu sắc, trong im lặng.
Lời cầu nguyện thực là không nói ra bằng lời; lời là không thích hợp. Chúng được làm ra cho những thứ khác, không cho lời cầu nguyện. Vâng, thỉnh thoảng bạn có thể thấy nước mắt lăn dài từ mắt bạn, và chúng có ý nghĩa nhiều hơn là mọi lời bạn có thể dùng. Vâng, thỉnh thoảng bạn sẽ muốn nhảy múa như nhà huyền môn Baul - chẳng bởi lí do nào cả, chỉ vì vui vẻ vô cùng của bản thể! Điệu vũ đó sẽ là lời cầu nguyện. Vâng, thỉnh thoảng bạn có thể muốn thổi sáo. Và tin tôi đi, Thượng đế yêu âm nhạc! Ngài mệt mỏi về lời của bạn! Ca hát, nhảy múa, kêu khóc hay chỉ im lặng.
Và bạn sẽ ngạc nhiên: ánh sáng lớn bắt đầu trút lên bạn. Bạn được tắm trong phúc lạc, trong phúc lành.


Câu hỏi 5
Thưa Thầy kính yêu,
Đã từng làm cuộc phiêu lưu vào việc nhìn qua kinh sách cổ đại của thầy, tôi đã để ý rằng ít nhất trong mười năm thầy đã giữ việc lặp lại huyền thoại này: "Đệ tử nữ nhiều gấp bốn lần đệ tử nam. Cùng điều đó là trường hợp với Phật, cùng điều đó là trường hợp với tôi nữa." Về Phật tôi không biết - tôi đã không có đó - nhưng về thầy, sau khi được làm tài liệu và nghiên cứu tỉ mỉ, tôi sung sướng thông báo cho thầy rằng thầy có năm mươi hai nghìn, ba trăm tám mươi bẩy đệ tử nữ và năm mươi ba nghìn chín trăm bốn mươi sáu đệ tử nam. Như Bob Dylan già thường nói: "Số lần đang thay đổi" - may mắn thay! Xin thầy nói điều gì đó về việc này? Đệ tử không sống chỉ theo huyền thoại.
Sarjano, bạn sẽ phải làm nghiên cứu tỉ mỉ thêm một chút. Chỉ cần nhìn vào năm mươi ba nghìn chín trăm bốn mươi sáu đệ tử nam... bao nhiêu người trong họ thực sự là nam? Và thế thì bạn sẽ hiểu rằng huyền thoại của tôi vẫn đích xác đúng; nó không thể khác được. Chư phật không nói dối! Nếu sự kiện không khớp với huyền thoại, sự kiện phải được thay đổi!
Là nam hay là nữ là vấn đề có tính tâm lí hơn là sinh lí. Người ta có thể là nam về sinh lí và có thể không là nam về tâm lí, và ngược lại. Có những đàn bà hung hăng - và không may họ đang phát triển trên thế giới - những đàn bà rất hung hăng. Toàn thể phong trào Giải phóng Phụ nữ được bắt rễ trong tâm trí của những đàn bà hung hăng đó. Khi đàn bà hung hăng cô ấy không có tính đàn bà.
Joan of Arc không phải là đàn bà và Jesus Christ là đàn bà. Joan of Arc về mặt tâm lí là đàn ông; về căn bản cách tiếp cận của cô ấy là cách tiếp cận của hung hăng. Jesus Christ không có tính hung hăng chút nào. Ông ấy nói: nếu ai đó tát má này của bạn, chìa má kia ra. Cho người đó má kia nữa. Đó là tính không hùng hổ tâm lí. Jesus nói: Đừng chống lại quỉ. Ngay cả quỉ cũng không bị chống lại! Không chống cự là bản chất của duyên dáng nữ tính.
Nhớ rằng nếu đàn ông mà có tính cảm nhận toàn bộ, về mặt vật lí anh ta vẫn là đàn ông nhưng nội tâm bên trong của anh ta trở thành nhiều phần là bụng mẹ. Và chỉ đàn ông như vậy, có nội tâm bên trong trở nên nữ tính, mới có khả năng đón nhận Thượng đế. Để có tính cảm nhận, cảm nhận toàn bộ, bạn sẽ cần học cách là đàn bà. Từng người tìm kiếm chân lí đều phải học là đàn bà.
Khoa học là nam tính, tôn giáo là nữ tính. Khoa học là nỗ lực để chinh phục tự nhiên; tôn giáo là buông bỏ, làm tan biến bản thân người ta trong tự nhiên. Đàn bà biết cách tan chảy, cách trở thành một. Và từng người tìm kiếm chân lí đều phải biết cách tan biến vào trong tự nhiên, cách trở thành một với tự nhiên, cách đi cùng dòng chảy, không chống cự, không tranh đấu. Và thế thì bạn sẽ thấy: tỉ lệ bao giờ cũng là như nhau.
Ở đây bạn cũng sẽ  thấy rằng  thay đổi xảy ra. Nhiều đàn bà đã báo cáo với tôi, đã phàn nàn rằng, "Điều gì đang xảy ra ở đây với đàn ông thế? Họ trở nên ngày một nữ tính hơn!" Điều đó là đúng - điều đó nhất định xảy ra. Khi bạn trở nên ngày một có tính thiền hơn, năng lượng của bạn trở nên không hung hăng. Bạo hành của bạn biến mất; tình yêu nảy sinh. Bạn không còn quan tâm tới việc chi phối; thay vì thế, bạn trở nên mê say ngày một nhiều với nghệ thuật của buông xuôi. Đó là điều tạo nên tâm lí nữ tính. $ketdoan $modoan
Hiểu tâm lí nữ tính là hiểu tâm lí tôn giáo. Nỗ lực đã chưa được thực hiện, và bất kì cái gì tồn tại nhân danh tâm lí đều là tâm lí nam tính. Đó là lí do tại sao họ cứ nghiên cứu chuột, và qua chuột họ kết luận về con người.
Nếu bạn muốn nghiên cứu tâm lí nữ tính, thế thì các ví dụ tốt nhất sẽ là các nhà huyền môn - những ví dụ thuần khiết nhất sẽ là về các nhà huyền môn. Thế thì bạn sẽ phải học về Basho, Rinzai, Phật, Jesus, Lão Tử. Bạn sẽ phải học về những người này, bởi vì chỉ qua hiểu biết của họ bạn mới có khả năng hiểu đỉnh cao, cực đỉnh cao nhất của cách diễn đạt nữ tính.
Bởi vì đàn bà đã bị chi phối trong nhiều thế kỉ, tôn giáo đã biến mất khỏi trái đất. Nếu tôn giáo quay lại, đàn bà sẽ lại thu được sự kính trọng. Và bởi vì đàn bà đã bị chi phối, bị hành hạ và thu lại thành vô thực thể, cô ấy đã trở nên xấu. Bất kì khi nào bản tính của bạn mà không được phép đi theo nhu cầu bên trong của nó, nó đều bị ôi ra, nó trở thành độc; nó trở thành bị què quặt, bị tê liệt - nó trở nên bị hư hỏng. Người đàn bà bạn tìm thấy trên thế giới không phải là người đàn bà thực, bởi vì cô ấy đã bị làm biến chất trong nhiều thế kỉ.
Và khi đàn bà bị làm biến chất, đàn ông không thể vẫn còn tự nhiên được, bởi vì sau rốt, đàn bà cho sinh ra đàn ông. Nếu cô ấy không tự nhiên, con cô ấy sẽ không tự nhiên. Nếu cô ấy không tự nhiên - cô ấy sẽ là mẹ của đứa trẻ, con trai hay con gái - những đứa con đó tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng bởi người mẹ.
Đàn bà chắc chắn cần sự giải phóng lớn lao, nhưng điều xảy ra nhân danh giải phóng là ngu xuẩn. Nó là bắt chước, nó không phải là giải phóng.
Ở đây có nhiều đàn bà đã từng trong phong trào Giải phóng, và khi lần đầu tiên họ tới đây họ rất hung hăng. Và tôi có thể hiểu được hung hăng của họ: hàng thế kỉ và hàng thế kỉ của chi phối đã làm cho họ thành bạo hành. Nó là việc báo thù đơn giản. Họ đã trở nên mất trí, và không ai chịu trách nhiệm ngoại trừ đàn ông. Nhưng dần dần, dần dần họ mềm ra, họ trở nên duyên dáng; hung hăng của họ biến mất. Lần đầu tiên họ trở nên mang nữ tính.
Giải phóng thực sẽ làm cho đàn bà đích thực là đàn bà, không là việc bắt chước đàn ông. Ngay bây giờ đó là điều đang xảy ra: đàn bà đang cố gắng giống như đàn ông. Nếu đàn ông hút thuốc lá thế thì đàn bà phải hút thuốc lá. Nếu đàn ông mặc quần thế thì đàn bà phải mặc quần. Nếu họ làm điều gì đó thì đàn bà phải làm điều đó. Cô ấy chỉ trở thành đàn ông hạng hai.
Đây không phải là giải phóng, đây là nô lệ sâu sắc hơn nhiều - sâu sắc hơn nhiều bởi vì nô lệ thứ nhất đã do đàn ông áp đặt; nô lệ thứ hai này là sâu sắc hơn bởi vì nó do bản thân đàn bà tạo ra. Và khi ai đó khác áp đặt nô lệ lên bạn, bạn có thể nổi dậy chống lại nó, nhưng nếu bạn áp đặt nô lệ lên bản thân mình nhân danh giải phóng, không có khả năng nào cho nổi dậy.
Tôi muốn đàn bà trở thành đàn bà thực sự, bởi vì nhiều điều phụ thuộc vào cô ấy. Cô ấy còn quan trọng hơn đàn ông nhiều bởi vì cô ấy mang trong bụng mình cả đàn bà và đàn ông, và cô ấy làm mẹ cả hai, con trai và con gái; cô ấy nuôi dưỡng cả hai. Nếu cô ấy bị độc thế thì sữa của cô ấy cũng bị độc, thế thì cách nuôi dưỡng trẻ con của cô ấy cũng bị độc. $ketdoan $modoan
Nếu đàn bà không tự do để thực sự là đàn bà, đàn ông sẽ không bao giờ tự do để thực sự là đàn ông. Tự do của đàn bà là điều phải có cho tự do của đàn ông; nó còn nền tảng hơn tự do của đàn ông.
Và nếu đàn bà là nô lệ - như cô ấy đã từng là nô lệ trong hàng thế kỉ - cô ấy sẽ làm đàn ông thành nô lệ nữa, theo cách rất tinh tế; cách thức của cô ấy là tinh tế. Cô ấy sẽ không đấu tranh trực tiếp với bạn đâu; việc tranh đấu của cô ấy sẽ là gián tiếp, nó sẽ mang nữ tính. Cô ấy sẽ kêu và khóc. Cô ấy sẽ không đánh bạn, cô ấy sẽ đánh bản thân cô ấy, và qua việc đánh bản thân mình, qua việc kêu khóc, qua việc dùng các phương pháp Gandhi này, cô ấy sẽ chi phối bạn.
Ngay cả đàn ông mạnh mẽ nhất cũng trở thành sợ vợ. Người đàn bà rất mảnh mai, yếu ớt có thể chi phối đàn ông rất mạnh mẽ đơn giản bằng việc dùng phương pháp Gandhi. Gandhi không phải là người phát minh ra những phương pháp đó; chúng đã được đàn bà dùng trong hàng thế kỉ rồi. Ông ấy đơn giản khám phá lại chúng và dùng chúng một cách chính trị. Đàn bà đã từng dùng chúng trong hàng thế kỉ, nhưng chỉ trong hoàn cảnh gia đình.
Đàn bà cần tự do toàn bộ để cho cô ấy có thể cho đàn ông tự do nữa.
Đây là một trong những nền tảng cần được ghi nhớ: nếu bạn làm ai đó thành nô lệ bạn chung cuộc, cuối cùng, sẽ bị thu lại thành nô lệ; bạn không thể vẫn còn tự do được. Nếu bạn muốn còn tự do, cho người khác tự do; đó là cách duy nhất để tự do.

Câu hỏi 6
Thưa Thầy kính yêu,
Người ta không thể nào tìm được bạn tình hoàn hảo trong hôn nhân sao?
Sagaro, người hoàn hảo không tồn tại đâu. Và người hoàn hảo, nếu họ tồn tại, sẽ rất chán. Chính sự không hoàn hảo mới giữ cho cuộc sống thú vị. Nghĩ về người chồng hoàn hảo, người vợ hoàn hảo: họ sẽ hoàn toàn chán!
Bertrand Russell tương truyền đã nói: Tôi không muốn lên cõi trời đâu, bởi lí do đơn giản là sẽ có toàn các hiền nhân thôi, tất cả đều hoàn hảo. Cõi trời nhất định rất chán.
Nghĩ về tất cả những người hoàn hảo - cuộc sống có thể có cái gì? Bertrand Russell đúng đấy: ở địa ngục có nhiều cuộc sống hơn ở cõi trời. Cõi trời sẽ chắc chắn đờ đẫn và chết.
Hoàn hảo là chết; hoàn hảo không tìm thấy được trong thế giới này. Thế giới sống qua bất toàn, bởi vì trong bất toàn có trưởng thành, tiến hoá. Hoàn hảo nghĩa là bạn đã đi tới đầu chết; bây giờ không có cách nào để đi thêm lên trước. Bạn bị mắc kẹt.
Bạn hỏi tôi, " Người ta không thể nào tìm được bạn tình hoàn hảo trong hôn nhân sao?" Rất khó, gần như không thể nào được!
Tôi nghe nói về một người tìm cả đời mình người đàn bà hoàn hảo, và một cách tự nhiên anh ta phải chết như kẻ độc thân. Khi ông ấy sắp chết, ai đó hỏi ông ấy, "Cả đời ông đã đi tìm người vợ hoàn hảo. Ông không thể tìm được một người đàn bà hoàn hảo sao?"
Ông ấy nói, "Ai nói rằng tôi đã không tìm thấy cô ấy? Nhiều lần tôi bắt gặp đàn bà hoàn hảo rồi." $ketdoan $modoan
Thế là người hỏi lại hỏi, "Thế thì điều gì đã xảy ra? Sao ông không cưới?"
Ông ấy nói, "Bởi vì cô ấy cũng đi tìm người chồng hoàn hảo!"
Ngay chỗ đầu tiên, tìm ra một người hoàn hảo là rất khó - và bạn đang cố gắng để tìm ra hai người. Không thể được! Điều đó đã không xảy ra cho tới giờ; nó không thể xảy ra được.
Và điều gì làm ra hôn nhân hoàn hảo? Nếu đàn bà thực sự là đàn bà và đàn ông thực sự là đàn ông, nhất định có căng thẳng nào đó, và căng thẳng đó là đẹp. Thực ra, đó là điều đem tới cái đẹp cho hôn nhân. Chút ít xung đột là tự nhiên; không có xung đột đó sẽ không có muối. Thức ăn của bạn sẽ không có muối - nó sẽ không có vị ngon. Sẽ không có gia vị trong cuộc sống của bạn. Nếu đàn bà thực sự là đàn bà, đàn ông thực sự là đàn ông, thế thì họ sẽ là các cực đối lập - và đó là sự hấp dẫn của họ.
Vâng, thỉnh thoảng họ sẽ tới gần và sự gần gũi đó sẽ đem tới vui vẻ lớn lao, và thế rồi họ sẽ lại rời xa. Và điều này sẽ là quá trình thường xuyên của việc tới gần và ra xa. Mỗi lần họ ra xa họ sẽ tranh đấu, bởi vì đó là cách họ có thể đi xa nhau.
Tranh đấu không là gì ngoài một phương cách. Nếu bạn hiểu mọi sự, tranh đấu là phương cách cho việc tách rời. Và từng việc tách rời đều đẹp bởi vì nó cho bạn cơ hội về tuần trăng mật mini. Thế thì bạn có thể gặp lại. Tranh đấu và thế rồi thuyết phục lẫn nhau, tranh đấu và thế rồi làm mọi sự ổn thoả lại, là hay. Nếu không có tranh đấu, hai người đó sẽ không là những người thực.
Đó là đêm trước lễ cưới.
"Em yêu," chàng thanh niên nói, "Anh phải thú tội. Nếu em đổi ý về việc lấy anh điều đó là được, nhưng em đã biết đấy - anh là kẻ bạo ác."
"A bé ơi!" cô gái kêu lên. "Em vui mừng là anh đã bảo em! Em đã giữ điều đó với anh - em là kẻ tự bạo!"
... Bây giờ đây là hôn nhân hoàn hảo: hôn nhân giữa kẻ bạo ác và kẻ tự bạo. Bạn không thể cải tiến nó được.
Thế là hai người lấy nhay và đi tuần trăng mật. Tối hôm đó tại khách sạn, cô dâu hăm hở ném hết quần áo ra, nằm lăn trên giường và trong một giọng khàn khàn nói, "Đánh em đi! Đánh em đi!"
Chú rể đứng bên cô ta, bắt chéo tay mình lại và đáp, "Cứ hi vọng đi!"
Anh ta là kẻ bạo ác thực sự, bởi vì nếu anh ta đánh cô ấy thì anh ta không hành hạ cô ấy, anh ta đơn giản cho cô ấy vui vẻ: cô ấy muốn bị đánh và anh ta đánh cô ấy. Thay vì thế anh ta nói, "Cứ hi vọng đi!" và chỉ đứng đó với tay bắt chéo... cho nên ngay cả hôn nhân hoàn hảo này cũng thất bại!
Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì hôn nhân hoàn hảo nào. Họ nói hôn nhân hoàn hảo được tạo ra trên cõi trời. Chẳng ai quay lại từ đó cho nên có thể điều đó là đúng, nhưng loại hôn nhân nào sẽ là hôn nhân hoàn hảo đó? Sẽ không có căng thẳng, sẽ không có tính cá nhân trong đàn ông hay trong đàn bà. Họ sẽ không bao giờ đụng độ, họ sẽ không bao giờ tranh đấu. Họ sẽ quá dịu ngọt với nhau.
Và quá ngọt đem tới bệnh đái đường đấy!


Câu hỏi 7
Thưa Thầy kính yêu,
Có phải lí do cho việc nói nhiều nghiêng về đàn bà ở đây là vì thầy cũng có sợ họ chút ít đúng không?
Anand Toshen, điều đó đúng đấy! Ngay cả Phật cũng sợ, cho nên điều này chẳng có gì mới cả. Trong mười năm liên tục ông ấy từ chối đàn bà. Ông ấy sẽ không chấp nhận họ làm đệ tử của mình, ông ấy sẽ không điểm đạo cho họ - trong mười năm liên tục. Hàng nghìn đàn bà muốn được điểm đạo làm sannyasin của ông ấy và ông ấy sẽ nói không. Ông ấy rất cứng rắn về điều đó. Cuối cùng ông ấy đã phải thả lỏng bởi lí do nào đó, do ưu đãi.
Khi ông ấy được sinh ra, mẹ ông ấy chết ngay sau khi sinh ông ấy và ông ấy đã được nuôi lớn bởi người mẹ kế. Và người mẹ kế này đã phục vụ ông ấy nhiều tới mức khi người mẹ kế tới và xin được điểm đạo làm sannyasin ông ấy đã không thể từ chối được - chỉ vì ưu đãi. Bà ấy là người đàn bà có giá trị nhất trong đời ông ấy; không có bà ấy, ông ấy đã không sống được chút nào. Ông ấy không thể nói không với bà ấy được. Và bởi vì ông ấy nói có với bà ấy nên cánh cửa đã được mở ra. Thế thì các đàn bà khác tới và thế thì ông ấy không thể nói không với bất kì ai khác được.
Nhưng một điều ông ấy đã nói: "Tôn giáo của ta dự định kéo dài năm nghìn năm; bây giờ nó sẽ kéo dài chỉ năm trăm năm thôi, bởi vì những người đàn bà này sẽ làm khuấy đảo toàn thể mọi sự."
Tôi không sợ tới mức đó! Thực ra, các đệ tử đầu tiên của tôi, người đầu tiên tôi điểm đạo, là đàn bà - chỉ để làm cho sự việc đúng! Phật quá cứng rắn, và điều đó có vẻ không tốt.
Nhưng, Toshen này, có chân lí trong điều đó đấy...
Câu châm ngôn của Murphy: Bạn có thể lừa mọi người vào lúc nào đó và lừa vài người vào mọi lúc, nhưng bạn không thể lừa được người đàn bà riêng của bạn.
Điều đó là không thể được, cô ấy nhất định tìm ra. Không ai có thể lừa được đàn bà bởi một lẽ đơn giản là cô ấy không vận hành qua logic; cô ấy vận hành qua tình yêu, qua trái tim. Quá trình của cô ấy là phi logic; cô ấy đơn giản nhảy vào kết luận. Cô ấy không thể tranh biện được, nhưng cô ấy lập tức đi tới kết luận. Quá trình của cô ấy giống như bước nhảy lượng tử: cô ấy lập tức hiểu ra, cô ấy có thể thấy đi thấy lại. Bạn càng cố gắng che giấu cô ấy, cô ấy càng tìm ra nó đơn giản hơn.
Đàn bà là những người mạnh mẽ, không theo nghĩa cơ bắp mà theo nghĩa có liên quan tới sự kháng cự của họ, khi có liên quan tới sinh lực của họ, có liên quan tới sức chịu đựng của họ. Và tôi nhất định có chút ít sợ hãi bởi vì toàn thể công việc của tôi phụ thuộc vào họ.
Đây là lần đầu tiên mà công xã được cai quản bởi đàn bà - lần đầu tiên trong toàn thể lịch sử của con người. Tôi đã trao nhiều quyền hơn cho đàn bà một cách có chủ ý, bởi vì hiểu biết của tôi là ở chỗ vận hành của họ là duyên dáng, sáng suốt, đáng yêu, từ bi. Đó không phải là khiếm nhã. Và khi tôi đã làm họ thành những cột trụ của ngôi đền của tôi, chắc chắn tôi không thể nói chống lại họ được! $ketdoan $modoan
Cho nên bất kì điều gì tôi nói về đàn bà, lắng nghe rất thận trọng vào! Họ theo nhiều cách còn mạnh mẽ hơn đàn ông. Nghiên cứu hiện đại nói họ còn mạnh mẽ về dục hơn. Và nếu họ mạnh hơn về dục, thế thì như hệ quả, nhớ lấy - về mặt tâm linh họ nhất định mạnh mẽ hơn, bởi vì chính năng lượng dục trở nên được biến đổi thành năng lượng tâm linh.
Mới hôm nọ tôi đã bảo các bạn: cực thích của đàn ông là cục bộ, cực thích của đàn bà là toàn bộ. Toàn thân cô ấy đều tham gia vào trong đó; từng thớ thịt của con người cô ấy đều rung động cùng với vui vẻ. Và đàn ông trở nên sợ vui vẻ của cô ấy nhiều tới mức anh ta đã kìm nén, trong hàng thế kỉ, phẩm chất cực thích của đàn bà. Và tôi có thể hiểu tại sao anh ta trở nên sợ thế - bởi vì khi đàn bà thực sự đi vào trong cực thích cô ấy sẽ la lên, cô ấy sẽ hét lên, cô ấy sẽ đi vào một loại latihan. Cô ấy sẽ bắt đầu nói các âm thanh, lời - vô nghĩa, lắp bắp, điều các nhà huyền môn Ki tô giáo gọi là nói xuất thần.
Có một giáo phái Ki tô giáo nào đó cứ đi vào trạng thái cực thích; nó là một loại thiền, thiền sâu. Tôi đã dùng từ xuất thần cho nhiều sannyasin của tôi. Tôi phải dừng điều đó lại, bởi vì ba nghìn người đi vào trong xuất thần sẽ quấy rối toàn thể Pune! Và hàng xóm bắt đầu phàn nàn với cảnh sát. Nhưng ở những trại cũ tôi thường dùng phương pháp này nhiều lắm; nó cực kì mạnh.
Bạn đơn giản trở nên thảnh thơi, trong trạng thái buông bỏ. Bạn bắt đầu lắc lư, chuyển động. Và thế rồi bạn cho phép bất kì điều gì tới trong tâm trí mình, bạn bắt đầu nói nó - những từ hay âm thanh vô nghĩa hay bất kì cái gì. Và chẳng mấy chốc bạn bị nó sở hữu. Các nhà huyền môn Ki tô giáo nói đó là Thượng đế đang nói qua bạn. Nó đích xác là như vậy. Người Sufi gọi nó là nói lắp bắp.
Nói lắp bắp tới từ cái tên của nhà huyền môn người Sufi, Jabbar. Jabbar đã dùng nó lần đầu tiên trong tín ngưỡng Sufi. Cũng như tôi cứ nói mọi ngày, ông ấy cũng nói - nhưng theo tiếng lắp bắp! Đôi khi tôi nghĩ rằng khi bạn phát mệt về lời - bởi vì tôi chưa bao giờ bị mệt cả! - khi bạn nói, "Thưa Thầy kính yêu, thế là đủ rồi nhé!" thế thì tôi sẽ bắt đầu lắp bắp. Thế thì tôi sẽ đơn giản ngồi đây và chẳng nói gì cả. Bạn có thể làm ra bất kì nghĩa nào từ nó; nó sẽ là tiếng Hi Lạp, Latin, A rập, Trung Quốc, tiếng Phạn, bất kì ngôn ngữ nào bạn muốn tạo ra từ nó. Nghĩa bạn cho nó sẽ phụ thuộc vào bạn.
Jabbar đã giúp nhiều người, bởi vì ông ấy sẽ đi vào vui vẻ cực thích thế khi ông ấy nói những điều này mà đệ tử của ông ấy cũng sẽ bắt đầu lắp bắp. Và thế rồi sẽ có hỗn độn. Chính bởi vì tên của ông ấy trong từ ‘gibberish-nói lắp bắp’ mà bạn vẫn nhớ tới Jabbar, một cách không chủ định. Từ tiếng Anh 'nói lắp bắp' đã bắt nguồn từ Jabbar.
Nếu người đàn bà thực sự đi vào vui vẻ cực thích, cô ấy sẽ bắt đầu nói những điều sẽ không có nghĩa. Vui vẻ cực kì, cách phát biểu vui vẻ, như Alleluia! Điều đó không ngụ ý cái gì cả; nghĩa bị bỏ lại xa đằng sau. Nó có sự mãnh liệt và đam mê vô cùng trong nó.
Đàn ông trở nên sợ, bởi vì toàn thể láng giềng của họ sẽ biết rằng bạn đang làm tình với người đàn bà của mình. Và cảnh sát sẽ tới và chó sẽ bắt đầu sủa, và đủ mọi thức sẽ xảy ra! Và mọi người hay sống trong các gia đình gắn với nhau. Trong nhà này sẽ có hàng trăm hay nhiều người hơn - và một đàn bà đi vào vui vẻ cực thích sẽ tạo ra hỗn độn thế!
Và nhiều khó khăn hơn đang ở phía trước... Khi người đàn bà đi vào trong vui vẻ cực thích cô ấy có khả năng có nhiều cực thích, điều đàn ông không có khả năng đáp ứng. Đàn ông có thể chỉ có một cực thích còn đàn bà có thể có nhiều cực thích - mười hai, mười lăm, hai mươi. Thế thì làm sao đàn ông sẽ thoả mãn được cô ấy? Hoặc là anh ta sẽ phải thất bại, xấu hổ, nghèo nàn, mất mặt, hoặc anh ta sẽ phải gọi bạn mình tới! Và điều đó nữa cũng chống lại bản ngã anh ta. $ketdoan $modoan
Sheila và George dành đêm đầu tiên của tuần trăng mật của họ trong một thị trấn Trung cổ kì quặc ở Pháp. Sheila tỏ ý bẽn lẽn rằng mọi lần họ làm tình ông bảo vệ già đều rung chuông từng giờ. George mỉm cười trong sung sướng vào triển vọng này, nhưng bốn cú rung chuông sau anh ta giả vờ phải đi ra hút thuốc và làm chệch việc kéo chuông của ông bảo vệ.
"Nghe đây, ông già," anh ta lầm bầm, "xin ông cho tôi một ân huệ và với phần đêm còn lại rung chuông cứ mỗi hai giờ thay vì một giờ. Đây, tôi sẽ cho ông ít tiền."
"Tôi chắc là cũng thích tuân theo đấy," ông bảo vệ nói, "nhưng tôi không thể làm được. Một cô trẻ đẹp đã hối lộ tôi rung chuông cứ mỗi nửa giờ."
Chính bởi vì nỗi sợ đó mà đàn ông đã kìm nén mọi năng lực cực thích của đàn bà. Hàng triệu đàn bà đã sống và chết mà chẳng biết rằng họ có năng lực kinh nghiệm cực thích. Và không biết rằng bạn có thể có bùng nổ cực thích lớn lao, bạn sẽ không có khả năng hiểu cái gì về tâm linh; nó sẽ gần như là không thể được cho bạn. Đàn bà có tính dục còn mạnh hơn. Chính bởi vì năng lực lớn hơn của cô ấy mà cô ấy đã bị kìm nén; chính là do nỗi sợ mà đàn ông đã kìm nén cô ấy.
Bạn đúng đấy, Toshen, tôi có sợ chút ít - vẫn biết hoàn toàn rõ rằng tôi đang làm điều gì đó chưa bao giờ được làm trước đây. Tôi phải đi rất thận trọng. Đó là một thực nghiệm mới, nhưng những khả năng lớn lao sẽ được lộ ra từ thực nghiệm này. Nếu thực nghiệm này thành công trên qui mô nhỏ nó có thể thành công trên qui mô lớn hơn nữa.
Cách nhìn riêng của tôi là ở chỗ thời đại sắp tới sẽ là thời đại của đàn bà. Đàn ông đã cố gắng trong năm nghìn năm và đã thất bại. Bây giờ cơ hội phải được trao cho đàn bà. Bây giờ cô ấy phải được trao cho tất cả sự kiểm soát quyền lực. Cô ấy nên được trao cho cơ hội để cho phép năng lượng nữ tính của cô ấy vận hành.
Đàn ông đã hoàn toàn thất bại. Trong ba nghìn năm, năm nghìn cuộc chiến tranh - đây là kỉ lục của đàn ông. Đàn ông đã đơn giản tàn sát, giết chóc, sát hại; đàn ông đã sống cứ dường như chỉ dành cho chiến tranh. Có vài ngày ở giữa hai cuộc chiến tranh mà chúng ta gọi là những ngày hoà bình. Chúng không phải là ngày hoà bình đâu; chúng chỉ là những ngày chuẩn bị cho chiến tranh mới. Vâng, vài năm được cần tới để chuẩn bị... và lại chiến tranh, chúng ta lại giết lẫn nhau. Thế là đủ rồi! Đàn ông đã từng được cho đủ cơ hội rồi. Bây giờ năng lượng nữ tính phải được thoát ra.
Công xã của tôi sẽ được bắt rễ trong năng lượng nữ tính, trong năng lượng của người mẹ. Với tôi Thượng đế là "bà ấy" chứ không là "ông ấy." "Ông ấy" là nghèo nàn hơn; nó không thể bao hàm "bà ấy."


Câu hỏi cuối cùng:
Thưa Thầy kính yêu,
Sao thầy chống lại láu cá nhiều thế? Láu cá không giữ vai trò gì trong cuộc sống sao?
Ageha, láu cá chỉ là cái tên hay cho tinh ranh thôi. Do đó tôi chống lại nó. Tôi không chống lại thông minh, nhưng người thông minh không cần láu cá. Chính người không thông minh mới phải láu cá; bởi vì người đó bỏ lỡ thông minh nên người đó phải thay thế nó bằng cái gì đó khác.
Láu cá là thông minh nhựa, thông minh được trau dồi. Nó là cái thay thế nghèo nàn. Và tôi biết trong cuộc sống - ít nhất trong ngắn hạn - nó mang lại lợi, nhưng không bao giờ trong dài hạn. Và người trí huệ phải nghĩ về dài hạn. Bạn có thể tinh ranh, và với khoảnh khắc này nó có thể đem lợi, nhưng sớm hay muộn bạn sẽ phải trả giá cho nó.
Bạn đang gieo hạt mầm sai và bạn sẽ phải thu hoạch mùa màng... hay nó là "thu hoạch vụ mùa"? Bạn không thể tránh được hậu quả; hậu quả nhất định tới.
Homer và cô vợ trẻ của anh ta định ra khỏi khách sạn thì Homer nhận xét về tiền hoá đơn. Người quản lí khách sạn bảo anh ta rằng đó là giá bình thường cho phòng đôi có buồng tắm và ti vi.
Homer nói họ không dùng ti vi.
"Tôi rất tiếc thưa ông," người quản lí nói. "Nó ở đó để ông dùng nếu ông muốn dùng."
"Thôi được," Homer nói, "nhưng trong trường hợp đó tôi sẽ đòi tiền ông vì việc làm tình với cô vợ đẹp của tôi."
Người quản lí phủ nhận điều đó, và Homer nói, "Điều đó là được. Cô ấy có đó cho ông dùng nếu ông muốn dùng."
Với sự chán nản của Homer anh thanh niên này nói lắp bắp, "Được, được, tôi sẽ trả tiền ông. Nhưng xin ông hạ giọng xuống, được không? Tôi là người mới ở khách sạn này và ông dễ làm tôi bị sa thải."
Người quản lí bối rối, anh ta giảm hoá đơn của Homer và Homer quyết định thử điều đó lần sau khi họ lại đi du ngoạn.
Tinh ranh có thể mang lại lợi  trong ngắn hạn, nhưng sớm hay muộn bạn sẽ bị bắt vào trong cái lưới riêng của mình. Bạn sẽ rơi vào trong cái rãnh bạn đã đào cho người khác. Thận trọng với nó!
Tôi không chống lại thông minh - tôi ủng hộ tất cả cho thông minh - nhưng thông minh là phẩm chất khác toàn bộ. Thông minh là từ trái tim còn láu cá là từ tâm trí. Láu cá là thứ của cái đầu. Ngay cả máy tính cũng có thể láu cá nhưng không thông minh.
Thông minh đi! Nhưng thông minh cần thay đổi lớn lao trong cuộc sống của bạn, trong hình mẫu cuộc sống của bạn. Thông minh là sản phẩm phụ của tính thiền. Nếu bạn trở nên im lặng, nếu bạn trở nên hồn nhiên, thế thì bạn sẽ thông minh. Thông minh nghĩa là đáp ứng với tình thế ngay lập tức, không có chuẩn bị nào, không quá khứ, không có bất kì diễn tập nào... chỉ đáp ứng như tấm gương phản chiếu ngay lập tức bất kì cái gì đối diện nó.
Khi bạn bắt đầu phản chiếu bất kì cái gì cuộc sống đem tới trước bạn và bạn hành động từ khoảnh khắc đó, bạn thông minh. Nhưng nếu bạn láu cá và tinh ranh, bạn đang dùng quá khứ của mình, kinh nghiệm quá khứ của mình, và bạn đang đáp ứng tương ứng theo kinh nghiệm quá khứ của mình. Điều đó không phải là đáp ứng - điều đó là phản ứng. Và điều đó có thể được máy tính thực hiện. Bạn không thực sự là con người khi bạn đang đem quá khứ của mình vào hiện tại và hành động từ nó.
Trí huệ, có tính thiền, thông minh. Tránh tinh ranh. Điều đó là xấu, điều đó là không tâm linh, và điều đó thu bạn thành cái máy.
Và bạn không phải là máy, bạn là người. Bất kì cái gì có thể được làm bằng máy đều không xứng đáng làm. Làm điều mà chỉ con người mới có thể làm được. Thế thì vinh quang của bạn là vĩ đại và thế thì bạn sẽ toả ra sự huy hoàng lớn lao trong cuộc sống của mình.
Đủ cho hôm nay.

Ads Belove Post