Zorba Phật - Chương 11

Zorba Phật - Chương 11

Price:

Read more

Osho - Zorba Phật
Chương 11 - 11 tháng 1 năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử


Prem có nghĩa là tình yêu. Tình yêu là Thượng đế - đó là ý nghĩa của prem theo, và đó cũng là toàn bộ ý nghĩa của tôn giáo.

Thời điểm mà tôn giáo trở thành luật lệ thì nó không còn là tôn giáo nữa. Nó đã bị sụp đổ; nó không còn là một phần của thế giới ánh sáng, nó đã trở thành một phần của bóng tối. Luật là cho kẻ mù lòa, luật cần đến bởi vì mọi người không có tình yêu. Khi có tình yêu thì không cần luật lệ nào cả. Tình yêu là đủ bởi nó là luật của mọi luật, là chính suối nguồn, là chính nền tảng.
Có một lần xảy ra việc: người đàn ông hỏi thánh Augustine “Ngài có thể cho tôi một lời nói mà nó có thể bao hàm toàn bộ những luật lệ của tất cả những kinh linh thiêng không?”
Augustine phải thiền về điều đó. Tĩnh lặng trong một vài khoảnh khắc. Ông ta nhắm mắt và sau đó nói “Tình yêu và nếu bạn yêu thế thì bất kỳ điều gì bạn làm cũng đúng”.
Và điều ngược lại cũng là đúng bởi nếu bạn không yêu, bất kỳ điều gì bạn làm cũng sai. Mặc dù theo luật là đúng, nhưng về cơ bản nó là sai bởi vì tình yêu bị lỡ. Đó chỉ còn là cái xác, không có linh hồn trong nó.
Với tình yêu thì bất kỳ điều gì bạn làm cũng đúng, bởi vì, về thực chất, tình yêu không thể làm điều gì sai. Nên nhớ điều đó và không chỉ nhớ mà còn cố sống như vậy.
Yogino xuất phát từ từ “yoga”, yoga có nghĩa là sự hòa hợp. Con người sống theo kiểu tách biệt với tồn tại và đó chính là đau khổ của họ. Con người sống gần như mất gốc, không có rễ trong đất màu mỡ; chính vì vậy mà cuộc sống không tuôn chảy, bị tắc nghẽn, bị tê liệt. Và không có gì xanh tươi trong cuộc sống con người, không lá, không hoa; chỉ là sự cằn cỗi.
Toàn bộ sự tìm kiếm của tôn giáo là làm cách nào bạn quay trở về gốc rễ của mình, làm cách nào là một với tồn tại như là bạn trước khi sinh ra.
Đứa trẻ trong bụng mẹ sống trong một dạng hòa hợp, trong trạng thái của yoga. Nó tuyệt đối là một với người mẹ, nó không biết đến sự riêng biệt. Khi nó ra khỏi bụng mẹ thì đó là một cú sốc ghê gớm, vết thương sinh nở xảy ra. Và chúng ta không cho nó bất kỳ cơ hội nào để bình ổn vì ngay lập tức chúng ta cắt cuống rốn. Thậm chí nó đã không có khả năng thở! Và cắt cuống rốn quá nhanh, quá đột ngột, điều đó là tai họa, là nguy hiểm. Điều đó giữ nguyên như là vết thương sâu trong vô thức. Sau đó đứa trẻ cảm nhận một cách ý thức rằng, nó sẽ đi xa hơn khỏi sự hòa hợp ban đầu. Cuộc sống trở nên nhiều lo lắng và nhiều gánh nặng hơn.
Yoga là khoa học về sự hòa hợp với tồn tại. Yoga có nghĩa chính xác, nghĩa đen trong tiếng Anh là từ “tôn giáo”. Nó xuất phát từ gốc “religere” có nghĩa là trở nên được hòa hợp, được hòa hợp trở lại, trở thành một với tồn tại. Điều này có thể xuất hiện bây giờ, không phải ở mức độ thể chất mà là ở mức độ ý thức.
Và tất cả điều đó chính là thiền: hòa chính mình và toàn bộ. Nó mang đến sự tạ ơn tuyệt vời, nó mang đến niềm vui cực đỉnh, và niềm vui cực đỉnh đó vẫn giữ nguyên, vẫn kiên trì; nó đến và không bao giờ đi.
Unmila có nghĩa là hành động mở mắt của con người, điều đầu tiên bạn làm vào buổi sáng. Nhưng tôi sẽ cho bạn cái tên như là phép ẩn dụ về việc mở vào bên trong của mắt; chính xác như vậy. Vào buổi sáng, thời điểm bạn mở mắt ra, bỗng nhiên bóng tối biến mất, bỗng nhiên bạn trở nên nhận biết thế giới bên ngoài - những con chim hót trên cành cây, gió thổi, mặt trời rọi qua cửa sổ và đứa trẻ đang chạy nhảy trên giường. Thật bất ngờ chỉ bởi khoảnh khắc trước đó thế giới bên ngoài chưa bao giờ tồn tại - không mặt trời, không gió, không trẻ nhỏ chơi đùa, không chim muông. Không có gì - cứ như không có gì đã tồn tại. Tất cả đều có đó, nhưng với bạn thì không có gì.
Khoảng khắc bạn mở mắt ra thì toàn bộ cấu trúc, hình dạng của thực tại bạn thay đổi. Và với sự thay đổi đó mà thế giới bỗng nhiên nhú ra từ tồn tại, không từ đâu cả. Và cùng thời điểm đó, một cái gì đó ở bên trong - những giấc mơ, sự tưởng tượng ngọt ngào hoặc cơn ác mộng - không còn tìm thấy ở nơi nào nữa. Khoảnh khắc trước đó, chúng đã có đó và rất thực. Có thể bạn đã rất thích thú giấc mơ ngọt ngào, hoặc bạn có thể đã ở trong sự hành hạ của ác mộng, một cái gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Điều đó quá thực! Có thể bạn vẫn thở một cách nặng nhọc, toát mồ hôi vì cơn ác mộng đó; một cái gì đó có thể vẫn còn rơi rớt lại trong cơ thể, bạn vân còn vết tích. Nhưng bây giờ bạn biết rằng nó không còn đó và bây giờ, thật nực cười khi sợ hãi một cái gì đó không có. Nhưng khoảnh khắc trước, nó có ở đó; mặc dù, thực sự không có, nhưng nó vẫn có ở đó vì bạn.
Cũng theo cách chính xác như vậy, sự mở ra của mắt bên trong - cho đến bây giờ bất kỳ điều gì bạn biết về chính mình thì cũng đơn giản là biến mất. Bạn lại nhận ra nó trong ác mộng, trong giấc mơ. Bạn đã tưởng tượng về nó, bạn đã phóng chiếu nó. Tất cả những điều bạn biết về chính bạn là giả, không thật, hình ảnh bị phóng chiếu, một cái gì đó được tưởng tượng. Bỗng nhiên bạn nhận biết thế giới bên trong của chính thực tại bạn, của bầu trời bên trong, mặt trời bên trong, bài ca bên trong bạn. Và đó là một thế giới hoàn toàn khác.
Thiền là chìa khóa để mở con mắt bên trong. Đó là nghệ thuật học cách làm thế nào để nhắm mắt đối với thế giới bên ngoài và mở ra với thế giới bên trong. Và khi bạn đã học được nghệ thuật thì điều đó trở nên quá dễ dàng, giống như thở ra, hít vào. Bạn có thể ra ngoài bất kỳ khi nào bạn muốn và thích thú với vẻ đẹp của thế giới. Bạn có thể vào bất kỳ khi nào bạn muốn, bạn có thể thích thú với vẻ đẹp của thế giới bên trong - tuyệt hơn nhiều, rực rỡ hơn nhiều, là vô hạn. Vẻ đẹp bên ngoài mờ nhạt, niềm vui bên ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, bởi đơn giản là cái bên ngoài mất mọi ý nghĩa mà nó đã có trước đó.
Prem có nghĩa là tình yêu, yatren có nghĩa là hành trình: hành trình của tình yêu, cuộc hành hương của tình yêu. Cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi nó là hành trình của tình yêu. Những người bắt đầu bình ổn ở một nơi nào đó sẽ lỡ nó. Con người phải giữ nguyên là lang thang, con người phải giữ nguyên là vô gia cư - tôi ngụ ý một cách ẩn dụ, tôi ngụ ý một cách tâm linh. Con người không nên cho phép chính mình định cư ở bất kỳ nơi đâu, bởi vì con người bình ổn ở bất kỳ nơi đâu thì cuộc đời họ cũng bắt đầu hấp hối.
Câu chuyện Sufi nói về Jesus...
Sufi có một vài câu chuyện tuyệt vời về Jesus mà trong kinh Thánh không có. Một trong những câu chuyện đó là Jesus thiền trên núi. Ông ấy đã gặp ở đó một người đàn ông rất già đang đứng ở dưới gốc cây,  không nơi ẩn nấp, không mái che. Jesus hơi bối rối. Ông ấy hỏi ông già “Ông đã sống ở đây bao lâu?” ông già nói “Gần một trăm năm; ta đã hai trăm tuổi”. “Nhưng ngôi nhà ở đâu?” Jesus hỏi: “Nơi trú ẩn ở đâu? Làm cách nào ông có thể trú ẩn khi mưa, khi nắng?” Ông già bắt đầu cười như đứa trẻ, ông ta nói: “Chúa ơi, những nhà tiên tri giống ngài, những người đi trước ngài, đã dự đoán về tôi, rằng tôi sống chỉ bảy trăm năm; chính vì vậy tôi không bận tâm về việc làm nhà. Để làm gì?” ông ta nói. “Chỉ bảy trăm năm và sau đó tôi phải đi. Cho nên tại sao lại làm nhặng xị lên về chuyện nhà ở hay nơi trú ẩn?"
Đây là câu chuyện đẹp. Câu chuyện nói rằng, sau khi nhìn thấy ông già này, Jesus xuống núi và nói với các môn đệ của mình: cuộc sống là cây cầu. Đi qua nó, nhưng đừng làm nhà trên nó.
Cuộc sống chỉ là cuộc sống khi nó tuôn chảy không ngừng, khi nó chuyển động không ngừng. Nó là dòng sông không bắt nguồn từ đâu và không đâu là tận cùng. Đó không phải là hiện tượng có mục đích, đó không phải là công việc mà đó chỉ là sự lang thang trong ngạc nhiên.
Con người tâm linh là dân gipxi thực sự của thế giới bên trong; và đó là ý nghĩa của tên bạn: hành hương tình yêu.
Unmad có nghĩa là điên khùng, nhưng điên có phương pháp, điên trong tình yêu, điên vì Tình yêu.
Thế gian đầy những kẻ điên: một ai đó điên vì tiền, một ai đó điên về quyền lực. Có những dạng thấp hơn của điên. Cũng có những dạng cao hơn của điên: một người nào đó điên vì tình, một người nào đó điên vì Thượng đế.
Điều duy nhất cần đến đối với sannyasin là biến đổi điên thấp hơn thành điên cao hơn. Tập trung chính con người vào cái bên kia. Đặt toàn bộ năng lượng vào việc tìm kiếm điều chưa biết.
Thậm chí nếu chúng ta có tiền cũng không có gì được tìm ra, điều đó thậm chí chứng tỏ nỗ lực hão huyền. Cuộc sống mà chúng ta tập trung vào việc tích lũy tiền thì sẽ bị kiệt quệ, nó không thể được khai hóa. Thậm chí nếu con người trở nên rất quyền lực về mặt chính trị thì cuối cùng cũng chỉ chứng tỏ là trò chơi trẻ con. Và khi bạn có đó thì nó chỉ là điều vô nghĩa; toàn bộ ý nghĩa của nó không bao gồm trong nó. Khi bạn không có tiền, điều đó vô cùng ý nghĩa; khi bạn có tiền thì nó hoàn toàn vô nghĩa.
Dạng điên cao hơn mang bạn đến những điều có ý nghĩa chỉ khi bạn có thời gian. Đó là sự khác biệt. Tình yêu là vô nghĩa nếu bạn không yêu; khi bạn yêu, chỉ khi đó mới có ý nghĩa. Tiền có ý nghĩa chỉ khi bạn không có nó; khi bạn có nó, nó là vô nghĩa. Đó là tiêu chuẩn để phán xét điều gì thấp hơn, điều gì cao hơn: điều cao hơn có nghĩa khi bạn có nó, điều thấp hơn có nghĩa khi bạn không có nó. Do vậy, điều thấp hơn chỉ có trong hy vọng. Nó chỉ có thể tồn tại trong tương lai mà không thể tồn tại ở hiện tại.
Điều cao hơn có thể tồn tại ở hiện tại. Và khi bạn có nó thì bạn nhận biết được vẻ đẹp của nó, niềm vui sướng tuyệt đỉnh của nó. Nếu tiêu chuẩn này được hiểu thì dần dần con người có thể thay đổi cuộc sống của mình từ thấp hơn thành cao hơn, bỏ rơi mọi trò chơi trẻ con và tìm kiếm điều thực sự. Unmad có nghĩa là dạng cao hơn của điên khùng và là sự lành mạnh duy nhất.
Prem có nghĩa là tình yêu, madak có nghĩa là làm say sưa - tình yêu say sưa. Tình yêu là tình yêu chỉ khi nó say sưa. Nếu nó không say sưa thì nó sẽ là một cái gì đó khác. Nó có thể là tình dục, nó có thể là tham lam, nó có thể là ước mong để thống trị hoặc bị thống trị, có thể là sở hữu hoặc ước mong bị sở hữu. Phải là một cái gì đó khác không thể là tình yêu.
Tình yêu là chất say sưa tự nhiên và bởi vì tình yêu đang bị lỡ khỏi thế gian, vậy nên mọi người liên tục phát minh ra những chất gây say mới từ rượu tới LSD. Theo những phương pháp khác nhau, thông qua những hóa chất khác nhau, trong nhiều thời đại con người đã cố dìm mình vào một dạng quên lãng nào đó. Nhưng mọi thứ đều độc hại, ngoại trừ tình yêu, bởi vì tình yêu không phải là chất say không tự nhiên. Nó là một phần của hóa chất bên trong bạn, nó xuất hiện trong chính bản thân bạn, nó tuần hoàn trong máu bạn. Nó làm mới tế bào trong máu bạn, trẻ trung, vui vẻ. Đó là món quà được trao bởi Thượng đế.

Tất cả những thứ thay thế khác đều nguy hiểm, độc hại, xấu xa. Đầu tiên, không có khả năng yêu thực sự là cú ngã khủng khiếp. Những người có thể yêu không cần bất kỳ chất say nào bởi tình yêu là đủ với họ. Nó không để lại vết tích, không khó chịu, nó không gây nghiện, dần dần nó làm cho bạn hướng sâu hơn vào trạng thái không bản ngã.
Đó không chỉ là sự quên lãng mà cũng còn là nhớ lại. Đây là sự ngược đời của tình yêu. Không hóa chất nào khác có thể thực hiện điều đó. Những hóa chất có thể làm cho bạn quên chính mình, nhưng sự quên lãng đó không tác dụng gì nhiều. Ngày mai bạn lại quay trở lại với tất cả những đau khổ của mình, tất cả những căng thẳng của mình, tất cả những lo âu của mình. Thực tế, ngày mai chúng sẽ còn nhiều hơn, bởi vì bạn đã ngập chìm trong hai mươi bốn giờ, chúng đã tích lũy trong nền tảng của bản thân bạn. Bỗng nhiên, sau hai mươi bốn giờ chúng sẽ nhiều hơn và tràn ngập khắp bạn. Đây không phải là cách thoát khỏi chúng.
Tình yêu, nói theo cách này, nó làm say bạn; nói theo cách khác, nó giúp bạn nhớ lại chính mình. Đó là hiện tượng gươm hai lưỡi: về mặt này nó cắt mọi thứ mà bản ngã bạn đang tạo ra quanh bạn, mọi đám mây mù; mặt khác nó giúp những năng lượng bên trong bạn tuôn chảy. Khi những điều đó xảy ra cùng nhau, bạn trở nên quá cảnh giác đến mức khi bạn ngập chìm trong tình yêu, sự cảnh giác của bạn cũng trở thành nền tảng của bạn. Và sự cảnh giác đó ngăn chặn sự phát triển đau khổ, lo lắng, phiền muộn nhiều hơn. Nó cắt chính gốc rễ của mọi lo lắng. Thực tế, trong khoảnh khắc của tình yêu, con người không sợ cái chết; thậm chí cái chết cũng không tạo ra lo lắng. Vậy nên, làm cách nào để cuộc sống tạo ra lo lắng trong khi cái chết không thể tạo ra nỗi lo? Tôi thuyết giảng bạn yêu, tôi thuyết giảng bạn hoàn toàn say với tình yêu sao cho việc tự nhớ lại nảy sinh trong bạn một cách tự nguyện.
Nhưng trong quá khứ, các tôn giáo đã từ chối mọi người yêu, họ đã biến toàn bộ trái đất thành hiện tượng rất không tín ngưỡng. Tình yêu phải được ngấm lại vào nhân loại. Đó là nhu cầu thuần khiết, nếu không con người không thể sống. Gần giống như bệnh nhân đang hấp hối và cần oxy. Cho nên, đó là tình trạng của con người: con người đang trên giường bệnh và cần oxy. Tình yêu là oxy đối với tâm hồn.
Một sannyasin hỏi: Tôi tìm tình yêu ở đâu? Tôi có cảm giác tôi không thể
Mọi người đều có thể yêu. Nếu bạn có thể thở, bạn có thể yêu; nếu bạn đang sống, bạn có thể yêu.
Điều này như là câu hỏi “Tôi có thể thở ở đâu? Tôi có thể tìm sự sống của tôi ở đâu?” Chính bạn. Vì có ý tưởng đó và nó đang cản trở bạn. Hãy bỏ rơi ý tưởng! Đó chỉ là chương trình sai trong đầu bạn.
Hãy khởi động! Lúc ban đầu sẽ là “cứ như” - kệ nó. Giống như người không bị tê liệt mà tin rằng mình đang bị tê liệt, nằm trên giường và nói “Làm sao tôi có thể đi?” chúng ta nói với anh ta “Ngay tức khắc, hãy thức dậy và nghĩ rằng bạn có thể đi - hãy thử xem.” Anh ta sẽ rất ngạc nhiên bởi vì anh ta có thể đi.
Điều đó đã xảy ra nhiều lần. Có một lần sự việc xảy ra như sau: người đàn ông nằm liệt giường, bị liệt, trong năm năm, bảy năm và các bác sĩ đã tuyên bố rằng không thể cứu chữa. Thế rồi vào một ngày, lúc nửa đêm, nhà của ông ta bị cháy cho nên mọi người chạy ra khỏi ngôi nhà. Mọi người không thể tin vào mắt mình bởi ông ta cũng chạy ra ngoài! Trong bảy năm ông ta không rời khỏi giường điều đó khiến họ ngạc nhiên. Ông ta đã thực sự quên rằng mình bị liệt, thế đấy. Đó là tình trạng quá nguy hiểm vì bạn không thể có được sự quá xa xỉ như là bị liệt! Khi mọi người hét vào ông ta, “Ông đang làm gì? Ông bị liệt cơ mà!” sau đó ông ta lại ngã xuống đất. Và ý tưởng bị liệt lại bám lấy ông ta.
Đó là ý tưởng sai và bạn phải xóa cái băng ghi âm đó. Đó không phải là vấn đề “làm cách nào tìm được tình yêu?” câu hỏi duy nhất là “làm cách nào bỏ rơi ý tưởng rằng ta không giá trị gì để yêu, ta không có khả năng yêu.” Mọi người đều có thể yêu! Mọi người sinh ra đều có khả năng nội tại để yêu và được yêu.
Hãy bắt đầu! Lúc ban đầu tâm trí bạn sẽ ngăn cản bạn: “Mi đang làm gì?” cho nên hãy để nó là cuộc chơi của “cứ như”. Điều đó sẽ nhanh chóng trở thành thực tại, bởi vì đó là thực tại.
Hãy quay lại đây. Nếu bạn không thể thu xếp ở đó, thế thì chúng ta sẽ tiếp tục với ý tưởng ở đây. Hãy quay trở lại! Chúng tôi sẽ nói cho bạn vô điều kiện. Nhưng cũng phải có vài nỗ lực ở đó. Hãy tin tôi - tôi nói bạn có thể yêu: hãy thử! Và nếu bạn không thể, thế thì chỉ vào một ngày nào đó nhà bạn bị cháy...
Đây là tên (cho trung tâm thiền): Upadesh. Upadesh có nghĩa là thuyết giảng, nhưng với hương vị đặc biệt cho nó: thuyết giảng đó không thực sự là thuyết giảng, thuyết giảng đó truyền đạt, giao cảm, thuyết giảng đó không có lời răn trong nó, không hét lên, không bắt buộc, thuyết giảng ở đây đơn giản là sự tuôn chảy tâm thức của bậc thầy. Đó không phải là bài thuyết giáo trong hoàn cảnh bình thường, đó không phải là lên lớp, đó không phải là truyền giáo, không giáo điều, không tín điều; nhưng có hương thơm trong nó và hương thơm đó chỉ dành cho những người nhạy cảm, cởi mở, đón nhận. Nó không được biểu cảm bằng lời nói mà nó là sự lan truyền bên ngoài những kinh sách.
Theo nghĩa đen thì từ “upadesh” có nghĩa là ngồi gần với bậc thầy - bởi vì đó là cách duy nhất để tiếp nhận lời thuyết giảng. Tôi nói lại rằng “sự thật không thể được thuyết giảng mà chỉ có thể bị nhiễm”. Như bệnh tật hay lây nhiễm, cho nên nó như là thể chất. Bất kỳ khi nào một người nào đó tràn ngập ánh sáng thì ánh sáng của người đó là lây nhiễm; khi một người nào đó tràn đầy tình yêu thì tình yêu của họ là lây nhiễm. Tất cả những điều cần đến đối với người khác là sự đồng cảm.
Khi môn đệ đến đây lần đầu tiên, họ không khác gì một sinh viên mà sinh viên thì cần sự đồng cảm. Dần dần họ thay đổi thành môn đệ. Để là môn đệ có nghĩa là biến đổi từ đồng cảm thành thấu cảm. Đồng cảm có nghĩa là thái độ rất thân thiện, không đối kháng. Thấu cảm có nghĩa gần như bão hòa vào và trở thành một, cảm nhận như bậc thầy cảm nhận.
Ví dụ như nếu bạn của bạn bị đau đầu, bạn đồng cảm, bạn hiểu, bạn chăm sóc họ. Nhưng nếu bạn của bạn bị đau đầu và bỗng nhiên bạn cũng bắt đầu đau đầu, thế thì đó là thấu cảm. Đó không chỉ là vấn đề về sự quan tâm mà bạn đã trở thành một phần, bạn đã bị nhiễm, bạn đã bắt đầu trải nghiệm nó theo cùng cái cách của người bạn.
Những người yêu cũng bắt đầu với đồng cảm, nhưng khi họ đạt tới thấu cảm thì tình yêu của họ vẫn giữ nguyên một chút không phát triển, tình yêu của họ bị tắc ở đâu đó.
Upa có nghĩa là gần, desh có nghĩa là nơi chốn - ngồi rất gần với nơi của bậc thầy. Đó là nghĩa đen, nhưng nghĩa ẩn dụ là thuyết giảng, thuyết giảng không thể được dạy, thuyết giảng không thể nói bằng lời.
Cho nên hãy để cho điều nhỏ nhoi này phát triển ở đó và bạn là phương tiện của tôi. Hãy để tình yêu của tôi tuôn chảy qua bạn, hãy để cho sự hiện diện của tôi được cảm nhận bởi những người mới đến. Nếu bạn cho phép, điều đó sẽ xảy ra. Và đó không chỉ là phúc lành đối với những người khác, đó sẽ là phúc lành sâu sắc hơn đối với bạn.
Một nhà trị liệu quay trở về từ phương Tây. Trước đây Osho đã nói với anh ta hãy trao nhiều tình yêu cho mọi thứ, kể cả những tảng đá...  Anh ta đã từng là phụ tá trong các nhóm và cố thực hiện điều đó nhưng cảm thấy lộn xộn hơn, tiêu cực hơn.
Thực tế bạn đã thực hiện công việc của bạn một cách quá sức. Đừng làm quá sức, nếu không bạn sẽ luôn rơi vào cái bẫy tiêu cực. Nên nhớ câu nói vàng: nếu bạn quá tích cực, quá cố gắng để cố thực hiện công việc thì sớm hay muộn bạn sẽ gặp cực đỉnh khác đó là tiêu cực. Đây là cách mà cuộc sống giữ được cân bằng. Nếu bạn không muốn tiêu cực thế thì đừng ép điều tích cực quá nhiều. Giữ nguyên bình thản, tĩnh tại ở trung gian: không tích cực hoặc không tiêu cực.
Thực tế, đó chính là toàn bộ ý nghĩa của từ bi: không nóng hoặc không lạnh, rất mát mẻ, thanh tịnh. Thế thì bạn có thể trao tình yêu, nhưng nó sẽ rất mát mẻ. Bạn sẽ không cảm thấy kiệt sức và bạn sẽ không cần dịch chuyển với cực đỉnh khác.
Tích cực cũng là một phần của tâm trí, giống như tiêu cực, dần dần bạn phải học làm cách nào không là một phần của tâm trí. Bạn không chỉ vượt ra ngoài tiêu cực mà bạn còn vượt ra ngoài tích cực. Chỉ với sự siêu việt lên cả hai đó mà cuộc đời trở nên thanh bình, nếu không sẽ rất mệt mỏi. Và khi bạn quá mệt mỏi, bạn phải dựa vào người khác, nếu không bạn sẽ không khỏe lại, không trẻ lại.
Cho nên có hai khả năng: một là đừng áp đặt tính tích cực của bạn quá nhiều. Giữ nguyên ở trung gian, thế thì bạn sẽ không bị tiêu cực. Tiêu cực chỉ xuất hiện thông qua tích cực và tích cực chỉ xuất hiện thông qua tiêu cực. Chúng là đối tác, chúng thực hiện công việc cùng nhau và bạn trở thành nạn nhân, trở thành chiến trường giữa hai cực đó.
Cho nên điều đầu tiên là... sự lựa chọn tốt nhất là giữ nguyên ở trung gian. Hoặc điều thứ hai, điều tốt thứ hai là liên tục di chuyển từ tích cực tới tiêu cực. Sau đó cho phép cả hai, đừng kìm nén tiêu cực. Điều tốt thứ hai là những gì những nhóm liệu pháp tâm lý phương Tây dựa vào. Điều đầu tiên là tốt, nhưng nếu bạn không thể thực hiện điều đó thì điều thứ hai cũng là tốt.
Cho nên hãy lựa chọn. Đầu tiên hãy thử điều thứ nhất. Nếu nó quá khó khăn... bởi vì trở nên điềm tĩnh là rất khó khăn; tâm trí thích nóng hoặc thích lạnh vì sự kích động. Nóng cũng kích động và lạnh cũng kích động; yêu cũng kích động và ghét cũng kích động. Từ bi không có sự kích động trong nó. Đó chỉ là một cái hồ bằng lặng, yên tĩnh, phản chiếu toàn bộ bầu trời cùng tất cả những vẻ đẹp của nó, nhưng không có sự kích động nào, thậm chí không một gợn sóng. Và tâm trí sống bởi sự kích động, nó là sự tìm kiếm không ngừng đối với những giải trí, những giật gân.
Nhưng bạn phải nhận biết được rằng nếu điều đầu tiên có thể được thực hiện thì hãy thực hiện nó; nếu không điều thứ hai cũng tốt. Thế thì đừng lo lắng khi không ngừng di chuyển từ cái này tới cái kia. Và làm cho nó thành dễ dàng thì sự di chuyển không nên bị cản trở, bị dừng lại, không nên thực hiện một cách miễn cưỡng. Di chuyển rất dễ dàng từ cực này tới cực kia, giống như quả lắc đồng hồ, không khó khăn gì, đừng tạo ra rắc rối từ đó.
Ở phương Tây, cụ thể trong năm mươi năm nay, chủ nghĩa thực chứng được thuyết giảng quá nhiều, thậm chí dưới cái tên tôn giáo. Vincent Peale và những người thích điều đó đã luôn thuyết giảng triết lý tích cực, họ không biết rằng tất cả những điều càng làm cho con người tích cực hơn thì vô thức của anh ta càng trở nên tiêu cực hơn. Và bạn đang tạo ra vết rạn nứt trong con người, thay vì bạn giúp anh ta thì bạn lại đầu độc anh ta. Những gì mà Vincent Peale, Dale Carnegie, Napoleon Hill và những cộng sự nói đều hấp dẫn mọi người, bởi vì có vẻ như "Tuyệt vời làm sao nếu mình là người tuyệt đối tích cực" . Nhưng bạn không thể tuyệt đối tích cực được.
Trở nên tuyệt đối tích cực thì bạn phải cho phép tuyệt đối tiêu cực. Thế thì trong trạng thái thức tỉnh bạn sẽ là Phật và trong trạng thái vô thức bạn sẽ là Adolf Hitler, và bạn sẽ bị giằng xé, liên tục đấu tranh bên trong mình. Và trận đánh đó là vô cùng hủy diệt.
Tôi không thuyết giảng thuyết thực chứng, tôi cũng không thuyết giảng thuyết phủ định. Tôi chỉ đơn giản là thuyết giảng hiểu biết về sự đối ngẫu và thông qua sự hiểu biết đó mà dần dần sẽ vượt lên trên cả hai, chính xác là đến với trung gian. Ô cửa mở ra từ trung gian. Khi bạn đã nhìn thấy vẻ đẹp của trung gian, vẻ đẹp không kích động của trung gian, nhập định không kích động - khi bạn đã nếm trải nó, thế thì cả hai mất hết ý nghĩa. Thế thì nóng hoặc lạnh đều không có ý nghĩa. Thế thì bạn vẫn giữ nguyên ở không gian mới, không gian đó có thể được gọi là mát mẻ nếu bạn so sánh với lạnh, hoặc có thể gọi là ấm nếu bạn so sánh với nóng. Đó là không gian mát mẻ - ấm cúng, từ phía này nó là mát mẻ, từ phía khác nó là ấm cúng. Rất thoải mái và rất tươi tỉnh.
Hãy thử xem!
Xem Chương 12  Quay về Mục lục

Ads Belove Post