Chương 10. Sự nô lệ nền tảng

Chương 10. Sự nô lệ nền tảng

Price:

Read more

Osho – Tình yêu – Tự do – Một mình
Phần III. Tự do
Chương 10. Sự nô lệ nền tảng

Dục là bản năng mạnh mẽ nhất trong con người. Chính khách và tu sĩ đã hiểu ngay từ đầu rằng dục là năng lượng điều khiển mạnh nhất trong con người. Nó phải bị tước đi, nó phải bị cắt bỏ đi; nếu con người được phép tự do hoàn toàn trong dục thì sẽ không còn khả năng nào chi phối người đó: sẽ không thể nào làm cho người đó thành nô lệ được.
Bạn chưa từng thấy điều này đã được thực hiện như thế nào sao? Khi bạn muốn đóng ách con bò để kéo chiếc xe, bạn làm gì? Bạn thiến nó, bạn phá huỷ năng lượng dục của nó. Và bạn có thấy sự khác biệt giữa con bò đực và con bò thiến không? Thật là khác lắm! Con bò thiến là hiện tượng nghèo nàn, một nô lệ. Con bò đực đẹp đẽ; con bò đực là hiện tượng vinh quang, lộng lẫy lớn lao. Nhìn con bò đực đang bước đi, nó bước giống hoàng đế làm sao! Và nhìn con bò thiến đang kéo xe.
Cùng điều đó cũng được thực hiện cho con người: bản năng dục đã bị thiến, cắt bỏ, bị làm què quặt. Bây giờ con người không tồn tại như con bò đực, con người tồn tại như con bò thiến. Và mỗi người đều đang kéo cả nghìn lẻ một cái xe. Nhìn, và bạn sẽ thấy đằng sau bạn cả nghìn lẻ một chiếc xe, và bạn bị đóng ách vào chúng. T ại sao bạn không thể đóng ách con bò thường? Con bò thường quá mạnh mẽ. Nếu nó thấy bò cái đi ngang qua, nó sẽ hất cả bạn lẫn chiếc xe và phi về phía bò cái. Nó chẳng bận tâm tí gì về bạn là ai và nó sẽ không chịu nghe lời. Không thể nào kiểm soát được bò đực. Năng lượng dục của nó là năng lượng cuộc sống; là không điều khiển được. Và các chính khách và tu sĩ chẳng quan tâm gì tới bạn cả, họ quan tâm tới việc chuyển năng lượng dục của bạn vào chiều hướng khác. Cho nên có một cơ chế nào đó đằng sau nó điều đó cần phải được hiểu.
Kìm nén dục, kiêng kị dục, là rất nền tảng để làm con người thành nô lệ. Con người không thể tự do chừng nào dục còn chưa được tự do. Con người không thể thực sự tự do chừng nào năng lượng dục của con người còn chưa được phép phát triển tự nhiên. Đây là năm thủ đoạn qua đó con người đã bị biến thành nô lệ, thành một hiện tượng xấu xí, què quặt. Thứ nhất là:
Giữ cho con người yếu đuối nhất có thể được nếu bạn muốn chi phối người đó. Nếu tu sĩ muốn chi phối bạn hay chính khách muốn chi phối bạn, bạn phải bị giữ cho thật yếu đuối. Và cách tốt nhất để giữ con người yếu đuối là không cho tình yêu được tự do toàn bộ. Tình yêu là sự nuôi dưỡng. Bây giờ các nhà tâm lí đã phát hiện ra rằng nếu đứa trẻ không được cho tình yêu thì nó sẽ co về chính nó và trở nên yếu. Bạn có thể cho nó sữa, bạn có thể cho nó thuốc, bạn có thể cho nó mọi thứ, nhưng chỉ không cho nó tình yêu. Không ôm ghì nó, không hôn nó, không ôm ấp nó gần với hơi ấm thân thể bạn, và thế là đứa trẻ sẽ bắt đầu yếu dần, yếu dần và yếu dần đi. Và nó có nhiều cơ hội chết hơn là sống sót.
Điều gì xảy ra? Tại sao? Chỉ có ôm ghì, hôn, truyền cho nó hơi ấm, bằng cách nào đó đứa trẻ cảm thấy được nuôi dưỡng, được chấp nhận, được yêu mến, được cần tới. Đứa trẻ bắt đầu cảm thấy có xứng đáng, đứa trẻ bắt đầu cảm thấy ý nghĩa nào đó trong cuộc đời nó.
Bây giờ ngay từ thời trẻ thơ, chúng ta bỏ đói chúng, chúng ta không cho chúng tình yêu nhiều như chúng cần tới. Rồi chúng ta buộc nam thanh niên và nữ thanh niên không được yêu nhau chừng nào họ chưa xây dựng gia đình. Đến độ tuổi mười bốn họ trở nên chín muồi về dục. Nhưng giáo dục có thể cần nhiều thời gian hơn - mười năm nữa, cho tới khi họ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi - rồi họ còn phải nhận bằng thạc sĩ hay tiến sĩ, bác sĩ. Cho nên chúng ta buộc họ không được yêu đương.
Năng lượng dục tới đỉnh điểm của nó trong khoảng độ tuổi mười tám. Đàn ông sẽ không bao giờ đạt được lần nữa khả năng dục như thế, đàn bà không bao giờ có khả năng cực thích lớn hơn điều cô ấy có thể có khả năng ở độ tuổi gần mười tám. Nhưng chúng ta buộc họ không được làm tình. Chúng ta buộc con trai phải sống trong kí túc xá tách biệt riêng - con gái và con trai sống tách biệt - và giữa họ là toàn bộ cơ chế cảnh sát, quan toà, hiệu phó, hiệu trưởng, trưởng khoa. Họ tất cả đứng đó, ngay giữa, để giữ cho con trai không đi sang phía con gái, con gái không đi sang phía con trai. Tại sao? Tại sao phải nhiều quan tâm đến thế? Họ đang cố giết chết con bò đực và tạo ra con bò thiến.
Vào lúc bạn mười tám tuổi, bạn ở vào đỉnh năng lượng dục, năng lượng tình yêu của mình. Vào lúc bạn xây dựng gia đình, hai nhăm, hai sáu, hai bẩy... và độ tuổi này cứ tăng lên mãi. Một quốc gia càng văn hoá thì bạn càng phải đợi lâu hơn, bởi vì nhiều thứ phải học, phải tìm việc, thế này thế nọ. Vào lúc bạn xây dựng gia đình bạn gần như suy giảm năng lực của mình. Rồi bạn yêu, nhưng tình yêu chẳng bao giờ trở thành nóng bỏng thực sự; nó chưa bao giờ lên tới điểm tại đó con người bay hơi, nó còn hững hờ. Và khi bạn không thể yêu được toàn bộ, bạn không thể yêu con bạn được bởi vì bạn không biết cách. Khi bạn không có khả năng biết được đỉnh của nó thì làm sao bạn có thể dạy cho con bạn được? Làm sao bạn có thể giúp cho con bạn có được đỉnh điểm của nó.
Cho nên suốt nhiều thời đại con người đã bị từ chối tình yêu đến mức con người phải vẫn còn yếu đuối. Thứ hai là: Gi ữ cho con người dốt nát và bị lừa dối nhiều nhất có thể được để cho người đó có thể dễ dàng bị lừa gạt. Và nếu bạn muốn tạo ra một loại ngu si - vốn là điều cần thiết cho tu sĩ và chính khách và âm mưu của họ - thì điều tốt nhất là đừng cho phép con người được đi vào tình yêu một cách tự do. Không có tình yêu, thông minh của con người tụt xuống. Bạn chưa từng quan sát điều này sao? Khi bạn đang yêu bỗng nhiên tất cả các khả năng của bạn đều lên đỉnh điểm, tới cao trào. Mới khoảnh khắc trước đây bạn còn trông đờ đẫn, và rồi bạn gặp người đàn bà của mình và bỗng nhiên một niềm vui lớn bùng phát trong con người bạn, bạn là ngọn lửa. Khi mọi người đang trong yêu đương họ biểu lộ mình ở mức tối đa. Khi tình yêu biến mất hay khi tình yêu không có đó, họ biểu lộ ở mức tối thiểu.
Những người thông minh nhất là những người dục nhiều nhất. Điều này cần phải được hiểu rõ, bởi vì năng lượng yêu về cơ bản là thông minh. Nếu bạn không thể yêu bạn bị khép lại, lạnh nhạt theo một cách nào đó; bạn không thể tuôn chảy. Khi trong yêu đương người ta tuôn chảy. Trong yêu đương người ta cảm thấy tự tin đến mức người ta có thể chạm tới các vì sao. Đó là lí do tại sao đàn bà trở thành niềm hứng khởi lớn, đàn ông trở thành niềm hứng khởi lớn. Khi người đàn bà được yêu cô ấy lập tức trở nên đẹp hơn, ngay tức thì! Chỉ mới khoảnh khắc trước cô ấy còn là người đàn bà bình thường, và bây giờ tình yêu đã mưa rào lên cô ấy - cô ấy được tắm trong một năng lượng mới hoàn toàn, một hào quang mới nảy sinh quanh cô ấy. Cô ấy bước duyên dáng hơn, điệu vũ tới theo bước chân cô. Mắt cô bây giờ cực kì long lanh, khuôn mặt rạng ngời, cô ấy toả sáng. Và cùng điều đó cũng xảy ra cho người đàn ông.
Khi người ta đang yêu, họ biểu lộ những điều tuyệt vời nhất. Không cho phép yêu, họ sẽ còn lại ở mức tối thiểu. Khi ở mức tối thiểu họ đần độn, họ dốt nát, họ không bận tâm tới biết. Và khi người ta dốt nát, ngu muội và bị lừa thì họ có thể dễ dàng bị lừa dối.
Khi mọi người bị kìm nén về dục, bị kìm nén về yêu, họ bắt đầu khao khát đến cuộc sống khác. Họ nghĩ về cõi trời, thiên đường, nhưng họ không nghĩ tới việc tạo ra thiên đường ngay ở đây và bây giờ. Khi bạn đang yêu, thiên đường là ở đây và bây giờ. Thế thì bạn không bận tâm; thế thì ai tới các tu sĩ? Thế thì ai băn khoăn rằng phải có thiên đường? Bạn đã ở đấy rồi! Bạn không còn quan tâm. Nhưng khi năng lượng yêu của bạn bị kìm nén, bạn bắt đầu nghĩ, "Tại đây chẳng có gì cả, bây giờ là trống rỗng. Thế thì phải có ở đâu đó mục tiêu nào đó..." Bạn tới tu sĩ và hỏi về cõi trời và ông ta vẽ lên bức tranh đẹp đẽ về cõi trời. Dục đã bị kìm nén cho nên bạn có thể trở nên quan tâm tới cuộc sống khác. Và khi mọi người quan tâm tới cuộc sống khác, tự nhiên người ta không quan tâm tới cuộc đời này.
Đây là cuộc sống duy nhất. Cuộc sống khác ẩn giấu trong cuộc sống này! Nó không chống lại cuộc sống này, nó không xa với cuộc sống này; nó là bên trong cuộc sống này. Đi vào trong nó - đây là nó! Đi vào trong nó và bạn sẽ tìm thấy cả cuộc sống khác nữa. Thượng đế ẩn trong thế giới, Thượng đế ẩn ngay ở đây và bây giờ. Nếu bạn yêu, bạn sẽ có khả năng cảm thấy điều đó.
Bí mật thứ ba: Giữ con người sợ hãi nhiều nhất có thể được. Và cách chắc chắn là không cho phép người đó được yêu, bởi vì yêu phá tan sợ - "yêu gạt bỏ sợ." Khi bạn đang yêu bạn không sợ hãi. Khi bạn đang yêu bạn cảm thấy có khả năng vô hạn về mọi thứ. Nhưng khi bạn không yêu, bạn sợ cả những điều nhỏ nhặt. Khi bạn không yêu bạn trở nên quan tâm nhiều hơn tới an ninh, an toàn. Khi bạn đang yêu bạn quan tâm nhiều hơn tới phiêu lưu, tới thám hiểm. Mọi người không được phép yêu bởi vì đó là cách duy nhất làm cho họ sợ. Và khi họ sợ và run rẩy thì họ bao giờ cũng quì xuống, cúi đầu trước các tu sĩ, cúi đầu trước các chính khách.
Đó là mưu đồ lớn chống lại loài người. Đó là mưu đồ lớn chống lại bạn. Chính khách và tu sĩ là kẻ thù của bạn, nhưng họ giả bộ rằng họ là đầy tớ của quần chúng. Họ nói, "Chúng tôi ở đây để phục vụ các bạn, để giúp các bạn đạt tới cuộc sống tốt hơn. Chúng tôi ở đây để tạo ra cuộc sống tốt lành cho bạn." Và họ là những kẻ phá huỷ chính bản thân cuộc sống.
Điều thứ tư: Giữ con người khổ nhất có thể được - bởi vì người khổ thì bị lẫn lộn, người khổ không có giá trị riêng, người khổ tự lên án mình, người khổ cảm thấy rằng mình phải đã làm điều gì đó sai. Người khổ không có nền tảng; bạn có thể xô đẩy người đó từ chỗ nọ sang chỗ kia, người ấy có thể bị biến thành mẩu gỗ trôi giạt rất dễ dàng. Và người khổ bao giờ cũng sẵn sàng bị chỉ huy, bị theo mệnh lệnh, bị kỉ luật, bởi vì người ấy biết, "Về phần tôi, tôi chỉ là kẻ khổ. Có thể ai đó khác có lẽ áp đặt kỉ luật vào đời tôi chăng?" Người ấy là một nạn nhân sẵn sàng.
Và điều thứ năm: Gi ữ con người bị xa lánh khỏi người khác nhiều nhất có thể được, để cho họ không thể tập hợp lại với nhau theo mục đích nào đó mà các tu sĩ hay chính khách không thể chấp thuận được. Giữ con người tách biệt lẫn nhau. Không cho phép họ quá thân mật. Khi người ta tách biệt, đơn độc, xa lánh lẫn nhau thì họ không thể tụ hội với nhau được. Và có cả nghìn lẻ một thủ đoạn để giữ họ xa nhau. Ch ẳng hạn: nếu bạn đang khoác tay người cùng giới - bạn là đàn ông và bạn khoác tay người đàn ông, rồi bước đi trên đường vừa hát - bạn sẽ thấy mặc cảm bởi vì mọi người sẽ bắt đầu nhìn vào bạn: bạn đồng dục nam, đồng dục hay cái gì đó chăng? Hai người đàn ông không được phép hạnh phúc cùng nhau. Họ không được phép khoác tay nhau, họ không được phép ôm ghì nhau; họ bị kết án là đồng dục. Nỗi sợ phát sinh. Nếu bạn của bạn tới và nắm tay bạn trong tay anh ấy, bạn phải nhìn quanh: "Có ai đó nhìn hay không?" Và bạn lại vội vã bỏ tay ra.
Bạn bắt tay một cách vội vã thế. Bạn có quan sát đến điều đó không? Bạn mới chỉ chạm vào tay người kia và bắt tay rồi bạn phải kết thúc ngay. Bạn không giữ tay lâu, bạn không ôm ghì nhau, bạn sợ. Bạn có nhớ, bố bạn có bao giờ ôm ghì bạn không? Bạn có nhớ mẹ bạn có ôm ghì bạn sau khi bạn đã trưởng thành về dục không? Sao lại không thế nhỉ? Nỗi sợ đã được tạo ra. Một thanh niên và mẹ anh ta ôm ghì nhau ư? - có thể dục nào đó sẽ nảy sinh giữa họ, ý tưởng nào đó, tưởng tượng nào đó. Nỗi sợ đã được tạo ra: bố và con trai, không; bố và con gái, không; anh và chị, không; anh trai và em trai - không!
Người ta bị giữ trong các hộp nhỏ tách biệt với các bức tường lớn bao quanh họ. Mọi người đều bị phân loại và có cả nghìn lẻ một rào chắn. Vâng, rồi một ngày nào đó, sau hai mươi nhăm năm của đủ loại huấn luyện, bạn mới được phép làm tình với vợ bạn. Nhưng bây giờ việc huấn luyện đã đi vào bạn quá sâu và bỗng nhiên bạn không biết phải làm gì. Yêu thế nào nhỉ? Bạn chưa học ngôn ngữ này. Cứ dường như là một người còn chưa được nói trong suốt hai mươi nhăm năm. Nghe đây: trong hai mươi nhăm năm người đó chưa từng được phép nói một lời và rồi bỗng nhiên bạn đẩy người đó lên bục và bảo người đó, "Đọc bài giảng lớn cho chúng tôi." Điều gì sẽ xảy ra? Hơn nữa, người đó sẽ sụp đổ. Người đó có thể ngất, người đó có thể chết... hai mươi nhăm năm im lặng và bỗng nhiên bây giờ người đó được trông đợi đưa ra một bài giảng lớn. Điều ấy không thể được.
Đây là điều đang xảy ra! Hai mươi nhăm năm chống yêu, sợ hãi, và rồi bỗng nhiên bạn được phép một cách hợp pháp - bạn được cấp giấy chứng nhận, và bây giờ bạn có thể yêu người đàn bà này. "Đây là vợ bạn, bạn là chồng cô ấy, và bạn được phép yêu." Nhưng hai mươi lăm năm huấn luyện sai lầm đâu cả rồi? Chúng sẽ vẫn còn đó. Vâng, bạn sẽ "yêu"... bạn sẽ làm động tác. Nó sẽ không mang tính bùng nổ, nó không là cực thích: nó sẽ rất tí hon. Đó là lí do tại sao bạn lại thất vọng sau khi làm tình - chín mươi chín phần trăm mọi người đều thất vọng sau khi làm tình, còn thất vọng hơn là họ đã thất vọng trước đó. Và họ cảm thấy, "Gì thế nhỉ?... Chẳng có gì cả! Điều đó không đúng!"
Trước hết, tu sĩ và chính khách đã xoay xở rằng bạn không nên có khả năng yêu, và rồi họ tới và họ thuyết giáo rằng chẳng có gì trong yêu cả. Và chắc chắn thuyết giảng của họ có vẻ phải, thuyết giảng của họ có vẻ hợp với kinh nghiệm của bạn. Đầu tiên họ tạo ra kinh nghiệm về tính vô ích, về thất vọng - rồi đến giáo lí của họ. Và cả hai cùng nhau đều có vẻ logic, thành một vở kịch. Đây là một thủ đoạn lớn, lớn nhất đã từng được áp dụng cho con người.
Năm điều này có thể được sử dụng qua một điều đơn giản, và đó là sự kiêng kị với yêu. Có thể thực hiện được tất cả các mục tiêu này bằng cách nào đó ngăn cản mọi người không cho yêu lẫn nhau. Và điều kiêng kị đó đã được dùng theo cách khoa học thế. Điều kiêng kị này là một nghệ thuật lớn - kĩ năng lớn và tinh ranh lớn đã đi vào trong đó. Nó thực sự là kiệt tác đấy. Điều kiêng kị này cần phải được hiểu.
Thứ nhất, nó là gián tiếp, nó bị giấu kín. Nó không rõ ràng, bởi vì bất kì khi nào điều kiêng kị thành quá hiển nhiên, nó sẽ không có tác dụng. Điều kiêng kị phải được che giấu để cho bạn không biết cách nó vận hành. Điều kiêng kị phải được che giấu để cho bạn thậm chí không thể tưởng tượng được rằng có thể có cái chống lại nó. Điều kiêng kị phải đi vào vô thức, không đi vào ý thức. Làm sao làm cho nó thật tinh vi và thật gián tiếp?
Thủ đoạn là: Trước hết cứ thuyết giảng rằng tình yêu là vĩ đại cho nên người ta chẳng bao giờ nghĩ rằng các tu sĩ và chính khách chống đối tình yêu. Cứ thuyết giảng rằng tình yêu là vĩ đại, rằng tình yêu là điều phải, và rồi không cho phép bất kì tình huống nào tình yêu có thể xảy ra. Không cho phép có cơ hội nào. Không cho bất kì cơ hội nào, và cứ thuyết giảng rằng thức ăn là vĩ đại, việc ăn là niềm vui lớn; "Ăn thoả sức" - nhưng chẳng cung cấp thứ gì để ăn cả. Giữ cho mọi người cứ đói dài và cứ nói mãi về tình yêu. Tình yêu được ca ngợi cao hơn bất kì cái gì, chỉ sau Thượng đế, và bị chối từ mọi khả năng xảy ra. Họ trực tiếp cổ vũ cho nó; gián tiếp họ chặt đứt gốc rễ nó. Đấy là kiệt tác.
Không tu sĩ nào nói về cách họ đã gây hại. Dường như là bạn cứ nói với cái cây, "Cứ xanh tươi, nở hoa, tận hưởng," và bạn cứ chặt rễ để cho cây không thể xanh được. Và khi cây không xanh thì bạn có thể nhảy lên cây và nói, "Nghe đây! Mi chẳng chịu nghe lời ta, mi không tuân theo ta. Tất cả chúng ta đều vẫn nói 'Cứ xanh tươi, nở hoa, tận hưởng, nhảy múa'..." trong khi đó thì bạn cứ chặt rễ.
Tình yêu bị phủ nhận quá nhiều - và tình yêu là điều hiếm hoi nhất trên thế giới, nó không nên bị phủ nhận. Nếu một người có thể yêu năm người, người đó nên yêu cả năm. Nếu một người có thể yêu năm mươi người, người đó nên yêu năm mươi người. Nếu một người có thể yêu năm trăm người, người đó nên yêu năm trăm người. Tình yêu hiếm đến độ bạn càng trải rộng tình yêu thì càng tốt hơn. Nhưng có các thủ đoạn lớn - bạn bị dồn vào một góc hẹp, rất hẹp. Bạn chỉ có thể yêu vợ mình, bạn chỉ có thể yêu chồng mình, bạn chỉ có thể yêu cái này, bạn chỉ có thể yêu cái kia - các điều kiện quá nhiều. Dường như là có luật rằng bạn chỉ có thể thở được khi ở bên vợ mình, bạn chỉ có thể thở được khi ở bên chồng mình. Thế thì việc thở sẽ trở thành không thể được! Thế thì bạn sẽ chết, và bạn thậm chí sẽ không có khả năng thở được trong khi bên cạnh vợ hay chồng mình. Bạn phải thở hai mươi tư tiếng một ngày. Cứ là tình yêu đi.
Thế rồi có một thủ đoạn nữa. Họ nói về tình yêu "cao hơn" và họ phá huỷ cái thấp hơn. Họ nói rằng cái thấp hơn phải bị phủ nhận: tình yêu thân thể là xấu, tình yêu linh hồn mới tốt.
Bạn đã bao giờ thấy bất kì linh hồn nào không có thân thể không? Bạn đã bao giờ thấy ngôi nhà nào không móng không? Cái thấp hơn là nền móng cho cái cao hơn. Thân thể là nơi trú ngụ của bạn, linh hồn sống trong thân thể, với thân thể. Bạn là linh hồn được hiện thân và là thân thể mang linh hồn. Bạn là cả hai hợp lại. Phần thấp hơn và phần cao hơn là không tách bạch, chúng là một - các bậc của cùng chiếc thang. Phần thấp hơn phải không bị phủ nhận, phần thấp hơn phải được biến đổi thành phần cao hơn. Phần thấp hơn là tốt - nếu bạn bị mắc kẹt với phần thấp hơn thì lỗi là ở bạn, không phải là ở phần thấp hơn. Chẳng có gì sai với bậc dưới của chiếc thang. Nếu bạn bị mắc kẹt với nó thì chính bạn là bị mắc kẹt: nó là cái gì đó trong bạn. Di chuyển đi. D ục không sai. Bạn sai nếu bạn bị mắc kẹt ở đó. Đi lên cao hơn. Phần cao hơn không chống lại phần thấp hơn; phần thấp hơn tạo khả năng cho phần cao hơn tồn tại.
Và những thủ đoạn này đã tạo ra lắm vấn đề khác. Mỗi lần bạn yêu, bằng cách nào đó bạn lại mặc cảm; mặc cảm phát sinh. Khi có mặc cảm bạn không thể đi toàn bộ vào trong yêu - mặc cảm ngăn cản bạn, nó giữ bạn dừng lại. Ngay cả trong khi làm tình với vợ hay chồng mình vẫn có mặc cảm. Bạn biết đây là tội lỗi, bạn biết bạn đang làm điều gì đó sai. "Thánh nhân không làm điều đó" - bạn là tội đồ. Cho nên bạn không thể đi toàn bộ ngay cả khi bạn được phép, chỉ hời hợt, để yêu vợ bạn. Tu sĩ ẩn đằng sau bạn trong cảm giác phạm tội của bạn; ông ta đang kéo bạn từ đằng kia, kéo sợi dây buộc bạn. Khi m ặc cảm nảy sinh bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn sai; bạn mất tự tin, bạn mất tự trọng. Và vấn đề khác nảy sinh: Khi có mặc cảm bạn bắt đầu giả vờ. Bố và mẹ không cho phép con cái được biết rằng họ làm tình; họ giả vờ. Họ giả vờ rằng dục không tồn tại. Chẳng chóng thì chầy giả vờ của bố mẹ sẽ bị con cái biết. Khi con cái nhận ra giả vờ đó, chúng mất mọi sự tin cậy. Chúng cảm thấy bị phản bội, chúng cảm thấy bị lừa.
Còn bố và mẹ thì nói rằng con cái không kính trọng họ - bạn là nguyên nhân của điều đó, làm sao chúng có thể tôn trọng bạn được? Bạn đã lừa dối chúng theo đủ mọi cách, bạn đã không trung thực, bạn đã kém cỏi. Bạn đã bảo chúng đừng yêu - "Cẩn thận đấy!" và bạn lại làm tình mọi lúc. Rồi một ngày sẽ tới, chẳng chóng thì chầy, lúc chúng sẽ hiểu rằng ngay cả bố chúng, ngay cả mẹ chúng cũng không thật với chúng - cho nên làm sao chúng có thể kính trọng bạn được?
Trước hết, mặc cảm tạo ra giả vờ, rồi giả vờ tạo ra xa lánh mọi người. Ngay cả đứa trẻ, con bạn, cũng sẽ không cảm thấy hài hoà với bạn. Có rào chắn: giả vờ của bạn. Và khi bạn biết rằng mọi người đều giả vờ... Một ngày nào đó bạn sẽ đi tới nhận ra rằng bạn chỉ là việc giả vờ, và người khác cũng thế. Khi mọi người đều giả vờ làm sao bạn có thể có quan hệ được? Khi mọi người đều giả, làm sao bạn có thể quan hệ được? Làm sao bạn có thể thân thiết khi mọi nơi đều có lừa dối, lường gạt? Bạn trở nên rất, rất buồn phiền về thực tại, bạn trở nên rất cay đắng. Bạn thấy nó chỉ là xưởng thợ của quỉ. Và mọi người đều mang khuôn mặt giả, không ai chân thực cả. Mọi người đều đeo mặt nạ, không ai bày tỏ khuôn mặt nguyên thuỷ của mình. Bạn thấy mặc cảm, bạn cảm thấy rằng bạn đang giả vờ, và bạn biết rằng mọi người khác cũng đang giả vờ. Mọi người đều thấy mặc cảm, và mọi người đều trở thành giống như vết thương xấu xí. Bây giờ rất dễ làm cho những người này thành nô lệ - biến họ thành thư kí, trưởng ga, hiệu trưởng, bộ trưởng, thống đốc, tổng thống. Bây giờ rất dễ dàng phân tán tư tưởng họ. Bạn đã làm họ phân tán từ tận gốc rễ.
Dục là gốc rễ, do đó có tên muladhar trong ngôn ngữ của mật tông và yoga. Muladhar nghĩa là năng lượng gốc.
Tôi đã từng nghe...
Đó là đêm tân hôn và Bà Jane kiêu căng đã thực hiện nghĩa vụ hôn nhân lần đầu tiên.
"Trời đất," bà hỏi chú rể, "đấy là điều mà thường dân vẫn gọi là làm tình ư?"
"Đúng, thế đấy, thưa bà," Ngài Reginald trả lời, lại làm như trước.
Sau một chốc Bà Jane mới phẫn nộ than vãn, "Thế thì quá tốt cho dân thường!"
Dân thường không thực sự được phép làm tình: "Điều ấy là quá tốt cho họ." Nhưng vấn đề là ở chỗ khi bạn đầu độc toàn bộ thế giới thường, bạn cũng bị đầu độc. Nếu bạn đầu độc bầu không khí mà dân thường hít thở, không khí mà vua thở cũng bị đầu độc. Nó không thể tách rời được - nó là một. Khi tu sĩ đầu độc dân thường, cuối cùng ông ta cũng bị đầu độc. Khi chính khách đầu độc không khí của dân thường thì cuối cùng ông ta cũng hít thở cùng bầu không khí ấy; không có không khí khác.
Một cha phó và một giám mục đang ở hai góc đối diện của một toa tàu hoả trên một hành trình dài. Khi giám mục bước vào, cha phó cất ngay cuốn tạp chí Playboy và bắt đầu đọc tờ The Church Times. Giám mục bỏ qua ông ta và cứ giải đố chữ chéo của tờ Times. Im lặng lan khắp toa.
Sau một chốc cha phó cố bắt chuyện. Và khi giám mục bắt đầu làm một loạt các câu hắc búa và tặc lưỡi khó chịu thì cha phó lại thử "Tôi có thể giúp ông được chứ?"
"Có thể. Tôi chỉ chịu mỗi một từ thôi. Từ gì có bốn chữ này mà ba chữ cuối là g-a-i, và gợi ý là 'thuộc về nữ?"
"Sao, thưa ngài," cha phó nói sau một chốc dừng lại, "Đấy phải là từ gái."
"Tất nhiên, tất nhiên!" giám mục nói. "Này, anh bạn, cho mượn cái tẩy với?"
Khi bạn kìm nén trên bề mặt, chúng tất cả lại đi sâu vào bên trong, vào vô thức. Nó vẫn có đó. Dục không bị phá huỷ - may mắn thay. Nó đã không bị phá huỷ, nó chỉ bị đầu độc. Nó không thể bị phá huỷ được, nó là năng lượng cuộc sống. Nó đã trở nên bị ô nhiễm, và nó có thể được làm thuần khiết. V ấn đề cuộc đời bạn về cơ bản có thể được qui về vấn đề dục của bạn. Bạn có thể cứ giải quyết các vấn đề khác của mình nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ có thể giải quyết được chúng bởi vì chúng không phải là vấn đề thực. Và nếu bạn giải quyết vấn đề dục của mình, mọi vấn đề sẽ biến mất bởi vì bạn đã giải quyết được vấn đề cơ sở. Nhưng bạn lại sợ ngay cả việc nhìn vào nó. Đ iều đó là đơn giản. Nếu bạn có thể gạt sang một bên những giáo dục đã học của mình, vấn đề rất đơn giản. Nó đơn giản cũng như câu chuyện này.
Một bà cô chán chường là người quấy rầy cho cảnh sát. Cô cứ gọi điện nói có một người đàn ông ở dưới gầm giường mình. Cuối cùng người ta phải đưa cô tới bệnh viện tâm thần, nơi họ cho cô liều thuốc cuối cùng và sau vài tuần một bác sĩ tới phỏng vấn cô ấy và xác định xem cô ấy đã được chữa khỏi chưa. "Cô Rustifan," bác sĩ hỏi, "bây giờ cô có thấy người đàn ông dưới gầm giường không?" "Không, tôi không th ấy," cô ấy nói. Nhưng ngay lúc bác sĩ sẵn sàng kí giấy cho cô ấy ra thì cô ấy nói, "Bây giờ tôi có thể thấy hai người."
Bác sĩ này nói với nhân viên bệnh viện rằng thực sự chỉ có một loại thuốc tiêm mới có thể chữa bệnh phàn nàn của cô ấy, loại thuốc ông ta gọi là 'trinh ác tính' - ông ta gợi ý họ đặt cô ấy trong giường ngủ cùng với Dan Lớn, ông thợ mộc của bệnh viện. Dan L ớn được lôi tới, người ta kể cho nghe về điều phàn nàn của cô ấy và rồi anh ta sẽ bị nhốt vào phòng cùng cô ấy trong một giờ. Anh ta nói rằng không cần phải lâu đến thế, và một nhóm người lo âu tụ tập trên đầu cầu thang... Họ nghe thấy, "Không, dừng việc ấy lại đi, Dan. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu!"
"Đừng có la hét thế, đằng nào cũng cần phải làm việc này. Đáng phải làm từ vài năm trước rồi!" "Anh hay dùng sức mạnh thế, anh vũ phu lắm!" "Đấy chính là điều chồng cô đáng phải làm, nếu như cô có chồng."
Không thể chờ đợi được nữa, các bác sĩ ùa vào. "Tôi đã chữa khỏi cô ấy!" người thợ mộc nói. "Anh ấy đã chữa khỏi cho tôi!" Cô Rustifan nói. Anh ta đã cưa hết chân giường. Đ ôi khi việc chữa trị rất đơn giản. Còn bạn thì cứ làm cả nghìn lẻ một thứ... Và người thợ mộc này đã làm chính xác - chỉ cần cưa chân giường và thế là xong việc. Bây giờ người đàn ông có thể ẩn nấp vào đâu được nữa? D ục là gốc rễ của hầu hết mọi vấn đề của bạn. Nó phải là như vậy bởi vì hàng nghìn năm đầu độc. Việc làm thuần khiết vĩ đại là cần thiết. Giành lấy tự do của bạn. Giành lại tự do yêu của bạn. Giành lấy tự do được hiện hữu, và rồi cuộc sống không còn là vấn đề. Nó là bí ẩn, nó là cực lạc, nó là phúc lành.

Ads Belove Post