Chương 5. Bản giao hưởng của vui vẻ

Chương 5. Bản giao hưởng của vui vẻ

Price:

Read more

Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 5. Bản giao hưởng của vui vẻ


Thực sự, niềm vui sướng chỉ có nghĩa là thân thể bạn đang trong bản giao hưởng, không gì khác – nghĩa là thân thể bạn đang trong nhịp điệu âm nhạc, không gì khác. Vui vẻ không phải và lạc thú; lạc thú phải được dẫn ra từ cái gì đó khác. Vui vẻ chính là việc là bản thân bạn – sống động, tràn đầy rung động, sinh động. Cảm giác âm nhạc tinh tế bao quanh thân thể bạn và bên trong thân thể bạn, bản giao hưởng – đó là vui vẻ. Bạn có thể vui vẻ khi thân thể bạn đang tuôn chảy, khi nó là luồng chảy tựa như dòng sông. (từ câu hỏi thiền)
Cơ thể mạnh khoẻ bao giờ cũng có khả năng đạt tới các đỉnh của cực thích. Nó là cực thích. Nó là dòng chảy, tuôn chảy.
Khi người hạnh phúc cười, người đó cười dường như toàn thân người đó cười. Không chỉ môi, không chỉ khuôn mặt. Từ chân tới đầu người đó cười như một cơ thể toàn bộ. Các gợn sóng cười tuôn chảy qua bản thể người đó. Toàn thể sinh năng của người đó đều dập dờn qua tiếng cười. Nó là trong điệu vũ. Khi người mạnh khoẻ buồn, người đó buồn thực sự, toàn bộ. Khi người mạnh khoẻ giận, người đó thực sự giận, toàn bộ. Khi người đó làm tình, người đó là tình yêu; không gì khác. Khi người đó làm tình, người đó chỉ làm tình.
Thực tế nói rằng người đó làm tình là không đúng. Cách diễn đạt trong tiếng Anh là thiếu tế nhị bởi vì tình yêu không thể được làm. Không phải là người đó làm tình yêu – người đó là tình yêu. Người đó không là gì ngoài năng lượng yêu. Và đó là cách người đó hiện hữu trong mọi điều người đó làm. Nếu người đó bước đi, người đó chỉ là năng lượng bước. Không có người bước trong đó. Nếu người đó đang đào hố, người đó chỉ là việc đào.
Người lành mạnh không phải là thực thể; người đó là quá trình, quá trình động. Hay chúng ta có thể nói rằng người lành mạnh không phải là danh từ mà là động từ… không phải là dòng sông mà là sông chảy. Người đó liên tục tuôn chảy theo mọi chiều hướng, tuôn trào. Và bất kì xã hội nào ngăn cản điều này, đều bệnh hoạn. Bất kì người nào bị cấm đoán theo bất kì cách nào, đều bệnh hoạn, thiên lệch. Chỉ bộ phận, không phải cái toàn thể, đang vận hành.
Nhiều đàn bà không biết cực thích là gì. Nhiều đàn ông không biết cực thích toàn bộ là gì. Nhiều người chỉ đạt tới cực thích cục bộ, cực thích sinh dục; nó bị giới hạn vào bộ phận sinh dục. Chỉ một gợn sóng nhỏ trong bộ phận sinh dục – và rồi kết thúc. Nó không giống như ám ảnh khi toàn thân thể đi vào trong cơn xoáy lốc và bạn bị mất hút vào vực thẳm. Trong vài khoảnh khắc thời gian dừng lại và tâm trí không vận hành. Trong vài khoảnh khắc bạn không biết mình là ai. Thế thì nó là cực thích toàn bộ.
Con người là không lành mạnh và bệnh hoạn bởi vì xã hội đã làm què quặt con người theo nhiều cách. Bạn không được phép yêu toàn bộ, bạn không được phép giận dữ; bạn không được phép là bản thân mình. Cả nghìn lẻ một giới hạn bị ép buộc.
Nếu bạn thực sự muốn lành mạnh, bạn phải không cấm đoán bản thân mình. Bạn phải hoàn tác mọi điều mà xã hội đã làm cho bạn. Xã hội rất mang tội lỗi, nhưng đó là xã hội duy nhất chúng ta có, cho nên chẳng cái gì có thể được làm ngay bây giờ. Từng người phải làm việc theo cách riêng của mình để thoát ra khỏi xã hội bệnh hoạn này, và cách tốt nhất là bắt đầu trở nên hữu cơ theo nhiều cách nhất có thể được.
Điều đầu tiên là hãy đi tới hiệp ước hoà bình với thân thể bạn và đừng bao giờ phá vỡ nó. Một khi bạn đã đi tới hiệp ước hoà bình với thân thể mình, thân thể sẽ trở nên rất, rất thân thiện. Bạn chăm sóc thân thể, thân thể sẽ chăm sóc bạn – nó trở thành phương tiện có giá trị vô cùng, nó trở thành chính ngôi đền.
Nếu bạn đi bơi, thế thì bơi, nhưng bơi như sự hiện hữu toàn bộ để cho bạn trở thành việc bơi, động từ; danh từ bị tan biến đi. Nếu bạn chạy, thế thì chạy; thế thì trở thành việc chạy, không là người chạy. Trong tranh tài Olympics bạn có người chạy, bản ngã, người đua tài… tham vọng. Nếu bạn có thể đơn giản chạy mà không có người chạy ở đó, việc chạy đó trở thành Thiền; nó trở thành mang tính thiền. Nhảy múa, nhưng đừng trở thành vũ công, bởi vì vũ công bắt đầu thao túng và thế thì người đó không toàn bộ. Nhảy múa và để cho điệu múa đem bạn tới bất kì chỗ nào nó muốn tới.
Cho phép cuộc sống, tin cậy vào cuộc sống, và dần dần cuộc sống sẽ phá huỷ đi mọi sự cấm đoán của bạn, và năng lượng sẽ bắt đầu tuôn chảy trong tất cả những phần nơi nó đã từng bị ngăn cản.
Cho nên bất kì cái gì bạn làm, làm với ẩn ý này rằng bạn phải trở thành việc tuôn chảy hơn. Nếu bạn cầm tay ai đó, thực sự cầm nó. Đằng nào thì bạn cũng đang cầm nó rồi, vậy sao lại làm phí hoài khoảnh khắc này? Thực sự cầm nó đi! Đừng chỉ hai bàn tay chết cầm lấy nhau, mỗi người đều tự hỏi khi nào người kia sẽ bỏ tay ra. Nếu bạn nói, thế thì để việc nói mang tính đam mê, bằng không bạn sẽ làm người khác và bản thân bạn chán.
Cuộc sống nên là đam mê, đam mê rung động, đam mê dao động, năng lượng vô cùng. Bất kì điều gì bạn làm nó đều không nên đờ đẫn, bằng không thì đừng làm nó. Không có nghĩa vụ phải làm gì cả, nhưng bất kì cái gì bạn cảm thấy thích làm, thực sự làm nó.
Mọi cấm đoán sẽ biến mất dần dần, và toàn thể cuộc sống của bạn sẽ được giành lại. Thân thể bạn sẽ được giành lại; tâm trí bạn sẽ được giành lại. Xã hội đã làm què quặt thân thể, tâm trí – mọi thứ. Họ đã cho bạn chọn lựa nào đó; những kẽ nứt rất nông cạn được mở ra và bạn chỉ có thể thấy qua những kẽ nứt đó. Bạn không được phép thấy cái toàn bộ.
Cười và là toàn thể
Khôi hài sẽ nối liền những phần chia chẻ của bạn, khôi hài sẽ dán các mảnh mẩu của bạn thành một toàn thể. Bạn không quan sát thấy điều đó sao? Khi bạn có tiếng cười thật lòng, bỗng nhiên tất cả các mảnh mẩu biến mất và bạn trở thành một. Khi bạn cười, linh hồn bạn và thân thể bạn là một – chúng cười cùng nhau. Khi bạn nghĩ, thân thể và linh hồn bạn tách rời. Khi bạn khóc, thân thể và linh hồn bạn là một; chúng vận hành trong hài hoà.
Bao giờ cũng nhớ: tất cả những điều tốt, vì cái tốt, đều làm bạn thành một toàn thể. Tiếng cười, việc khóc, nhảy múa, ca hát – tất cả những điều đó làm bạn thành một mảnh, trong đó bạn vận hành như một sự hài hoà, không phân tách. Việc suy nghĩ có thể diễn ra trong đầu, và thân thể có thể cứ làm cả nghìn lẻ một thứ; bạn có thể cứ ăn, và tâm trí có thể cứ nghĩ. Đây là chia chẻ. Bạn bước trên đường: thân thể đang bước đi và bạn đang nghĩ. Không nghĩ về con đường, không nghĩ về cây cối bao quanh nó, không nghĩ về mặt trời, không nghĩ về những người đi ngang qua, mà nghĩ về những điều khác, về thế giới khác.
Nhưng cười, và nếu cười thực sự sâu, nếu nó không phải là tiếng cười giả, chỉ trên môi, bỗng nhiên bạn cảm thấy thân thể mình và linh hồn mình đang vận hành cùng nhau. Nó không chỉ trong thân thể, nó đi sâu nhất vào trong cốt lõi của bạn. Nó nảy sinh từ chính bản thể bạn và lan toả tới chu vi. Bạn là một trong tiếng cười.
Ở thị trấn nghỉ dưỡng tại New England có một người thô kệch đến mức người đó là cái đích đùa cợt của mọi trò đùa thực tế mà người dân thị trấn đó có thể nghĩ ra. Một nhà phẫu thuật tạo hình tới thăm nơi nghỉ này nhân kì nghỉ bị xúc động bởi cái xấu của người đó tới mức ông ta đề nghị sửa đổi khuôn mặt của người này mà không lấy tiền.
‘Thực tế,’ người đó nói, ‘chỉ vì cái đồ chết tiệt đó, tôi sẽ làm cuộc giải phẫu tạo hình để làm cho anh thành người điển trai nhất ở New England.’
Ngay trước khi ông ta đưa dao lên người này, nhà giải phẫu nói, ‘Ông có muốn tôi đổi khuôn mặt ông hoàn toàn, toàn bộ không?’
‘Không,’ người này trả lời, ‘đừng đổi quá nhiều. Tôi muốn bạn bè biết người đẹp trai này là ai’
Đây là cách thức bản ngã vận hành. Bạn muốn bạn bè biết ai là người đẹp trai này. Bạn muốn bạn bè biết ai là người nhu mì thế, khiêm tốn thế, người đứng ở cuối hàng. Nếu ngay cả ham muốn thé mà có đó thì bản ngã hoàn toàn sống động, xúc động. Chẳng cái gì thay đổi cả. Chỉ thay đổi toàn bộ mới là thay đổi.
Hymie Goldberg mất tiền ở thị trường chứng khoán và lâm vào tình trạng tồi tệ. Anh ta tới bác sĩ và nói, “Bác sĩ ơi, bác sĩ, tay tôi run bắn không dừng được.”
“Nói cho tôi,” bác sĩ nói, “anh có uống nhiều rượu không?”
“Tôi không thể uống được,” Hymie nói, “Tôi đánh đổ gần hết rượu.”
“Tôi biết,” bác sĩ nói và thế rồi tiến hành khám kĩ lưỡng cho Hymie. Khi khám xong ông ta nói, “Nói cho tôi, anh có thấy tê tê trong cánh tay không, có đau trong đầu gối và bỗng nhiên bị một đợt hoa mắt không?”
“Có chứ,” Hymie đáp, “đích xác là điều tôi đã bị.” “Nực cười thực,” bác sĩ nói, “Tôi cũng vậy… tôi tự hỏi nó là gì thế nhỉ!”
Thế rồi bác sĩ tham khảo ghi chép của mình trong vài phút trước khi ngước lên và nói, “Nói cho tôi, anh có bị bệnh này trước đây không?”
“Có,” Hymie nói, “Tôi có bị.”
“Được rồi, thế thì đây,” bác sĩ đáp, nhấn còi gọi bệnh nhân tiếp. “Anh lại bị nó lần nữa!”
Khi Fred trở về sau cuộc đi khám bác sĩ, anh ta trông thật tồi tệ. Anh ta nói vợ mình Becky rằng bác sĩ đã nói rằng anh sắp chết trước khi đêm tàn. Cô ấy ôm chầm lấy anh ấy, và họ khóc một chút, và Becky gợi ý họ lên giường sớm để làm tình thêm một lần nữa.
Họ làm tình cho tới khi Becky rơi vào giấc ngủ, nhưng Fred lại sợ ngủ vì đây là đêm cuối cùng của anh ta trên trái đất. Anh ta nằm đó trong bóng tối khi Becky ngáy.
Fred thì thào vào tai vợ, “Becky ơi, làm thêm một lần nữa đi để nhớ thời xưa.” Nhưng Becky vẫn cứ ngáy.
Fred nhìn đồng hồ, nghiêng người về phía vợ và lay mạnh cô ấy, “Nào Becky, thêm một lần nữa đi để nhớ thời xưa!”
Becky đơn giản nhìn anh ta và nói, “Fred, sao anh ích kỉ thế? Điều đó hoàn toàn đúng cho anh, nhưng em phải dậy sớm buổi sáng.”
Tất cả những người già đều đang làm điều đó ở mọi nơi trong mọi gia đình, chỉ kiểm tra sự an bình của mối quan hệ của họ.
Hymie Goldberg trông rất buồn; vợ anh ta ốm, cho nên anh ta gọi bác sĩ. Sau khi khám bà Goldberg, bà bác sĩ nói với Hymie, “Tôi sợ đây là tin xấu: vợ anh chỉ còn sống được vài giờ nữa. Tôi hi vọng anh hiểu cho là chẳng thể làm gì hơn được nữa. Đừng để bản thân mình chịu đựng nhé.”
“Được thôi, bác sĩ,” Goldberg nói, “Tôi đã chịu đựng trong bốn mươi năm rồi, tôi có thể chịu đựng thêm vài giờ nữa.”
Nhớ định nghĩa về mạnh khoẻ. Khi bạn không cảm thấy thân thể mình chút nào, thân thể bạn là mạnh khoẻ. Bạn cảm thấy đầu mình chỉ khi bạn bị đau đầu. Khi bạn không bị đau đầu, bạn không có đầu nào – nó đơn giản nhẹ, nó không trọng lượng. Khi chân bạn đau, bạn có chân. Khi chúng không đau, chúng vắng mặt. Khi thân thể mạnh khoẻ… định nghĩa của tôi về mạnh khoẻ là ở chỗ bạn tuyệt đối không nhận biết về sự tồn tại của nó, dù nó có đó hay không cũng không tạo ra khác biệt.
Và điều đó cũng đúng đối với tâm trí lành mạnh. Chỉ mỗi tâm trí điên khùng mới được cảm thấy, Khi tâm trí lành lạnh, im lặng, nó không được cảm thấy. Khi thân thể và tâm trí cả hai đều trong tĩnh lặng, linh hồn bạn có thể được kinh nghiệm dễ dàng hơn, với tiếng cười. Không cần phải nghiêm chỉnh chút nào.
Hymie Goldberg đi tới bác sĩ, cảm thấy trong tình trạng tồi tệ do lo nghĩ về vấn đề tiền bạc. “Thảnh thơi đi,” bác sĩ ra lệnh, “Mới hai tuần trước đây tôi đã có một anh chàng khác luôn nổi giận vì anh ta không thể thanh toán được cái hoá đơn may đo của mình. Tôi bảo anh ta quên chúng đi và bây giờ anh ta cảm thấy tuyệt vời.”
“Tôi biết,” Goldberg nói, “Tôi là thợ may của anh ta đấy.”
Bây giờ, có những tình huống… nhưng nếu bạn có chút ít tỉnh táo, ngay cả trong tình huống của Hymie Goldberg, bạn cũng sẽ cười. Những tình huống lố bịch thế bạn sẽ thấy ở mọi nơi. Cuộc sống đầy những tình huống như vậy.
Một người lên xe buýt với ít nhất một tá trẻ con. Một bà già nhỏ bé hỏi anh ta liệu chúng tất cả có phải là con anh ta không.
“Tất nhiên là không,” người này cắn cảu, “Tôi là người bán thuốc tránh thai và đây là tất cả những lời phàn nàn.”
Nhìn quanh, bạn sẽ thấy đủ mọi loại tình huống. Học nghệ thuật tận hưởng chúng.
Joe bị một con chó cắn. Vết thương phải mất thời gian lâu để lành, cho nên anh ta đi tới bác sĩ, ông này ra lệnh phải mang con chó tới. Như bác sĩ nghi ngờ, con chó này bị bệnh dại. “Tôi sợ là quá trễ để cho anh huyết thanh,” bác sĩ nói với Joe.
Joe ngồi vào bàn làm việc của bác sĩ và bắt đầu viết một cách điên cuồng. “Có lẽ sự việc cũng không thật tồi tệ đâu,” bác sĩ an ủi, “không cần phải viết di chúc của anh ngay bây giờ đâu.”
“Tôi không viết di chúc đâu,” Joe đáp, “Tôi đang viết ra danh sách những người tôi định cắn.”
Nếu chẳng cái gì có thể được làm và tôi đang sắp điên, thế thì sao không dùng cơ hội này đi? Một cơ hội lớn thế…
Tận hưởng cuộc sống, cười vào cái lố bịch của mọi sự xung quanh. Cười vào toàn thể cách đi tới ngôi đền của Thượng đế. Những người đã cười đủ đều đã đạt tới; người nghiêm chỉnh vẫn còn vẩn vơ với khuôn mặt dài.
Bác sĩ trẻ Dagburt đi cùng với bác sĩ Bones, một nhà thực hành đại cương, để quan sát ông ta trong cuộc đi khám tại gia. “Tôi sẽ tiến hành hai cuộc khám đầu,” Bones nói. “Qan sát cho kĩ vào, rồi đến anh thử nhé.”
Ở nhà thứ nhất, họ gặp một người đàn ông lo lắng. “Vợ tôi bị chuột rút dạ dầy khủng khiếp,” anh ta nói.
Bác sĩ Bones thực hiện khám nhanh, rồi bò lồm cồm trên tay và đầu gối và nhìn xuống dưới giường. “Thưa bà,” Bones nói, “bà phải bỏ ăn kẹo và sô cô la kì quặc này đi, và bà sẽ khoẻ trong vòng một ngày.” Dagburt lén nhìn dưới giường và thấy giấy gói kẹo vứt bừa bãi trên sàn.
Ở lần đi khám tiếp họ gặp Becky Goldberg quẫn trí. “Hymie đây, bác sĩ ơi!” cô ta kêu lên. “Anh ấy rất hay quên cả ngày hôm qua, và hôm nay anh ấy bị ngã lộn nhào nhiều lắm. Khi tôi đưa anh ấy lên giường, anh ấy bất tỉnh.”
Khám Hymie, Bones lại bò trên sàn và nhìn xuống dưới giường. “Đó là vấn đề rất đơn giản,” Bones nói với Hymie. “Anh uống quá nhiều!” Bác sĩ trẻ Dagburt lén nhìn dưới giường và thấy bẩy chai rượu gin rỗng.
Ở nhà thứ ba, đến lượt Dagburt. Anh ta bấm chuông cửa và một lúc lâu mới thấy một phụ nữ trẻ xúc động trả lời.
“Chồng cô gọi điện cho chúng tôi,” Dagburt nói. “Anh ấy nói cô không còn là bản thân mình sáng nay, và yêu cầu chúng tôi khám bệnh cho cô.”
Thế là họ lên cầu thang, và người đàn bà nằm ra. Dagburt khám cô ta và rồi anh ta nhìn xuống dưới giường. “Được rồi,” anh ta kết luận, “Tôi kê cho cô chế độ ăn kiêng không bơ và cô sẽ ổn thôi.”
Khi họ ra về, Bones phân vân và hỏi, “Làm sao anh đi tới kết luận đó về chế độ ăn kiêng không bơ?”
“Thế này,” Dagburt nói, “Tôi theo gương của anh và nhìn xuống dưới giường – ở đó tôi thấy người giao sữa!”
Slobovia gặp Kowalski tại quán rượu “Giáo hoàng và Người móc” làm vài chầu bia nửa đêm.
“Việc nấu nướng của vợ cậu ra sao?” Kowalski hỏi.
“Tớ về nhà buổi đêm,” Slobovia nói, “và vợ tớ đang kêu khóc bởi vì con chó đã ăn mất miếng bánh cô ấy làm cho tớ. ‘Đừng khóc em,’ tớ bảo cô ấy, `Anh sẽ mua cho em con chó khác vậy.'”
“Ông Klopman ơi,” bác sĩ Bones nói, “cho dù ông là người rất ốm yếu, tôi nghĩ tôi sẽ có khả năng làm cho ông qua khỏi.”
“Bác sĩ ơi,” Klopman kêu lên, “nếu ông làm điều đó, khi tôi khoẻ lại, tôi sẽ cúng dường năm nghìn đô la cho bệnh viện mới của ông.”
Nhiều tháng sau, Bones gặp Klopman trên phố. “Ông ấy thế nào?” ông ta hỏi.
“Tuyệt vời, bác sĩ, khoẻ!” Klopman nói. “Chưa bao giờ tôi cảm thấy khoẻ hơn!”
“Tôi muốn nói với ông,” Bones nói. “Tiền dành cho bệnh viện mới thì sao?”
“Ông nói cái gì vậy?” Klopman nói.
“Ông đã nói,” Bones đáp, “rằng nếu ông mà khoẻ lại, ông sẽ cúng dường năm nghìn đô la cho bệnh viện mới mà.”
“Tôi đã nói điều đó à?” Klopman hỏi. “Điều đó chỉ chứng tỏ tôi ốm thế nào thôi!”
Ruthie, vợ của Moishe Finkelstein, bao giờ cũng phàn nàn về năng lực kém của anh ta trên giường, cho nên Moishe đi tới gặp bác sĩ của mình. Bác sĩ Bones kê đơn những viên thuốc phép màu nào đó chắc chắn làm được thủ đoạn.
Một tháng sau, Moishe trở lại gặp bác sĩ Bones. “Thuốc này kì diệu thật,” Moishe nói, “Tôi đã làm tình ba lần một đêm đấy.”
“Được đấy,” Bones cười khúc khích. “Và vợ anh nói gì về việc làm tình của anh bây giờ?”
“À, tôi không biết,” Moishe đáp, “Tôi vẫn chưa về nhà từ đó.”
Đó là một buổi sáng thứ hai rực rỡ ở trung tâm thành phố Santa Banana, California. Sẵn sàng đón bệnh nhân đầu tiên của mình tới, đó là chuyên gia tân kì theo siêu giải phẫu, bác sĩ Trảm. Bác sĩ Trảm nhìn quanh văn phòng hiện đại, công nghệ cao, tin học hoá, mạ crôm sáng loáng, nhấn một cái nút, và bệnh nhân đầu tiên của ông ấy bước vào, Poke Béo.
“Bác sĩ ơi!” Béo kêu lên, đầu ông ta quấn băng. “A! Đừng nói với tôi!” bác sĩ Trảm kêu lên. “Đấy là đầu ông!”
“Thật là không thể tưởng tượng được!” Béo kêu lên. “Làm sao mà ông biết được?”
“Tôi có thể nói ngay lập tức,” bác sĩ Trảm đáp. “Tôi đã trong nghề này ba mươi năm nay!” Thế rồi bác sĩ nghịch với những công tắc và nút nào đó trên máy tính của mình, và kêu lên, “Không hoài nghi gì về điều đó cả – ông bị chứng đau nửa đầu chẻ làm đôi.”
“Không thể nào tin được!” Béo nói. “Tôi bị nó cả đời mình. Ông có thể chữa được cho tôi chứ?”
“Được thôi,” Trảm nói, vẫn tra cứu màn hình máy tính, “điều này có thể có chút ít quyết liệt đây, nhưng chỉ có duy nhất một cách tôi có thể giúp được. Tôi sẽ phải cắt bỏ hòn bên trái của ông.”
“Trời đất! Hòn trái của tôi á?” Béo kêu lên. “Thôi được, đồng ý. Tôi sẽ làm bất kì cái gì để chấm dứt cơn đau đầu này!”
Thế là một tuần sau. Poke Béo đi lạch bạch ra khỏi phòng giải phẫu tư nhân của Trảm, mất đi hòn bên trái, nhưng cảm thấy giống như người mới.
“Nó hết rồi!” Béo kêu lên, cố gắng nhảy múa, nhưng thấy chuyển động của mình bị hạn chế một cách đau đớn. “Bệnh đau nửa đầu của tôi hết rồi!”
Để mở hội nhân dịp này, Béo đi thẳng tới Hiệu của Moishe Finkelstein để vào kiếm trong kho quần áo mới.
Moishe lấy một bộ nhìn vào Béo và nói, “Ông phải mặc áo vét cỡ bốn hai.”
“Phải rồi!” Béo kêu lên. “Làm sao ông biết?”
“Tôi có thể nói ngay lập tức,” Moishe đáp, “Tôi đã từng trong nghề này ba mươi năm rồi. Và ông mặc quần cỡ ba mươi sáu – với chân cỡ ba mươi tư inch.”
“Ngạc nhiên quá!” Béo kêu lên. “Điều đó không thể nào tin được. Ông tuyệt đối đúng!”
“Tất nhiên tôi đúng rồi,” Moishe đáp. “Tôi đã từng làm điều này cả đời mình. Và ông đi giầy cỡ chín rưỡi.”
“Không thể nào tin được!” Béo kêu lên. “Điều đó đích xác đúng.”
“Và,” Moishe nói, “ông mặc quần lót cỡ bốn.” “Không” Béo đáp. “Ông nhầm. Tôi mặc cỡ ba thôi.”
“Điều đó không thể được,” Moishe ngắt lời, lại nhìn gần hơn. “Ông mặc quần lót cỡ bốn.”
“Ấy không, tôi đâu có mặc thế!” Béo nói. “Cả đời tôi đã mặc cỡ ba đấy chứ!”
“Thôi được,” Moishe nói, “ông có thể mặc cỡ ba – nhưng điều đó sẽ cho ông chứng đau nửa đầu khủng khiếp!”

Ads Belove Post