Osho - Thiền định Mỗi tuần - Tuần 2. Tâm hồn khắt khe

Osho - Thiền định Mỗi tuần - Tuần 2. Tâm hồn khắt khe

Price:

Read more

Osho - Luận về Cuộc đời
Thiền định Mỗi tuần - Tuần 2. Tâm hồn khắt khe

Ngày 8 Tháng Giêng
Không phán xét
Khi bạn phán xét, sự phân chia xuất hiện.
Có thể lúc bạn đang trò chuyện với một người bạn, thì đột nhiên bạn cảm thấy muốn câm lặng. Bạn muốn ngưng cuộc trò chuyện ngay ở giữa câu nói. Bạn nên ngừng lại ngay ở đó (thậm chí không nói hết câu nói dở dang) vì điều đó sẽ đi ngược với lẽ tự nhiên.
Nhưng có thể bạn cảm thấy bối rối về những gì người khác suy nghĩ về bạn nếu bạn đột nhiên ngừng nói như thế. Nếu bạn đột nhiên im lặng, họ sẽ không hiểu, bạn tìm cách nói hết câu nói. Bạn giả vờ như mình đang rất quan tâm đến vấn đề, cuối cùng bạn rút lui khỏi câu chuyện. Việc đó chỉ khiến bạn tốn thời gian, bạn không cần phải làm thế. Bạn hãy nói rằng bạn đột nhiên quên bẵng đi vấn đề đang nói. Bạn có thể xin lỗi người đối diện và im lặng.
Có thể lúc đầu mọi người cảm thấy khó chịu về thái độ của bạn nhưng họ sẽ dần dần thông cảm. Đừng tự phán xét mình, tự cho rằng việc cắt ngang câu chuyện như thế là điều không tốt. Mọi việc đều tốt! Khi bạn chấp nhận mọi việc theo đúng sự thật về nó, mọi việc đều trở nên tốt.
Ngày 9 Tháng Giêng
Kẻ cướp thực sự
Chẳng có gì đáng lo sợ vì chúng ta chẳng có gì để mất. Tất cả những gì người khác có thể cướp đi từ bạn đều chẳng đáng giá gì. Tại sao bạn phải lo sợ, hoài nghi, do dự?
Đây chính là những kẻ cướp thực sự: sự do dự, sự hoài nghi, sự lo sợ. Chúng hủy hoại sự vui tươi của bạn. Khi bạn còn ở trên trái đất, bạn hãy nâng niu trái đất này. Khi bạn còn tồn tại trong khoảnh khắc này, bạn hãy sống cho hiện tại. Lo sợ làm chúng ta không nhận thấy được vẻ đẹp của cuộc sống này. Lo sợ làm chúng ta không thể yêu thương, ngay cả khi chúng ta yêu thương thì tình yêu của chúng ta cũng chỉ là miễn cưỡng, nửa vời, không thanh khiết. Chúng ta luôn bị đè nặng bởi những lo sợ. Lo sợ làm chúng ta không thể phát triển được tình bạn. Lo sợ làm chúng ta không thể cầu nguyện một cách toàn tâm.
Hãy lưu tâm nhưng đừng quá cẩn thận. Ranh giới giữa sự lưu tâm và sự cẩn thận thường khó thấy. Sự lưu tâm của chúng ta không bắt nguồn từ những lo sợ. Nhưng sự cẩn thận của chúng ta lại bắt nguồn từ những lo sợ. Người ta cẩn thận để không bị sai lạc, nhưng người ta sẽ chẳng đi xa được. Chính sự lo sợ không cho phép bạn khám phá một đời sống, một sinh lực, một hướng đi, một vùng đất mới. Bạn luôn bước đi trên con đường cũ. Ngày lại ngày, bạn tiến rồi lại lui như một con tàu cũ kỹ!
Ngày 10 Tháng Giêng
Tâm hồn khắt khe
Tôi không có ý nói rằng một thái độ khắt khe là điều nguy hại. Nếu bạn làm việc trong lĩnh vực khoa học, đó là phương cách duy nhất để bạn có thể làm được việc.
Một tâm hồn khắt khe là yếu tố thiết yếu nếu bạn làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Nhưng một tâm hồn khắt khe sẽ trở thành rào cản nếu bạn muốn phát triển thế giới nội quan của mình. Nếu không có nó, khoa học không thể phát triển. Nếu có nó, mọi tín ngưỡng không thể phát triển. Chúng ta phải hiểu rõ điều này. Nếu chúng ta làm việc một cách khách quan, chúng ta phải có nó. Nếu chúng ta làm việc một cách chủ quan, chúng ta phải đặt nó sang một bên. Chúng ta phải biết cách vận dụng nó ở những nơi hợp lý. Bạn đừng bao giờ để nó trở thành một định kiến. Bạn phải là người vận dụng nó. Bạn phải tự do trong việc ứng dụng nó.
Bạn không thể phát huy được thế giới nội quan với một tâm hồn khắt khe như thế. Sự hoài nghi là một rào cản, cũng giống như sự tin tưởng là một rào cản trong lĩnh vực khoa học. Một người luôn bám chặt lấy những định kiến sẽ chẳng bao giờ có thể tiến xa trong khoa học. Đó là lý do tại sao vào những ngày niềm tin tín ngưỡng còn thống trị thế giới, nó vẫn luôn mang tính phản khoa học. Cuộc xung đột giữa tín ngưỡng và khoa học không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Thực ra, đó không phải là cuộc xung đột giữa tín ngưỡng và khoa học, đó là cuộc xung đột giữa chiều hướng khác nhau trong nhân loại, khách quan và chủ quan. Sự vận hành của chúng luôn đối nghịch nhau.
Ngày 11 Tháng Giêng
Trạng thái mê ly
Có những khoảnh khắc, những lúc bản ngã biến mất trong bạn vì bạn đang ở trong trạng thái say khướt. Việc này cũng xảy ra khi bạn đang sống trong tình yêu hoặc khi bạn đang ở trong trạng thái cực khoái.
Trong trạng thái cực khoái, toàn bộ quá khứ của bạn lùi dần, lùi dần, rồi biến mất. Trong trạng thái cực khoái, bạn không còn quá khứ nữa. Khi đó bạn hoàn toàn sống cho hiện tại. Bạn không còn biết bạn là ai. Trong khoảnh khắc đó bản ngã, của bạn không còn vận hành nữa. Đó là lý do tại sao bạn lại im lặng, thanh thản, mãn nguyện ngay tại khoảnh khắc cực khoái. Nhưng rồi bản ngã lại xuất hiện, quá khứ lại xuất hiện và đan xen vào hiện tại. Rồi thì, quá khứ vận hành và bạn không còn vận hành. Bản ngã chính là quá khứ của bạn, nó là một cái gì đó không thật. Nó chính là kẻ thù của bạn.
Mọi người đều quanh quẩn tại một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời của mình, bởi cuộc đời luôn vận hành theo đường tròn. Nhưng vì sợ hãi nên chúng ta tìm cách trốn chạy khỏi nó. Thực ra, việc đẩy lùi bản ngã là việc dễ dàng nhất. Việc giữ cho bản ngã được sống động là việc khó khăn nhất. Chúng ta luôn giữ cho nó sống động và nghĩ rằng đó là việc dễ dàng hơn.
Ngày 12 Tháng Giêng
Phản ứng dây chuyền
Mọi việc xảy ra đều có liên quan mật thiết với nhau.
Khi bạn cảm thấy mình ít lỗi lầm, bạn cảm thấy vui vẻ hơn. Khi bạn cảm thấy vui vẻ hơn, bạn cảm thấy tâm trạng mình thanh thản hơn. Những thứ này vận hành theo một dây chuyền nhất định: Thứ này dẫn đến thứ kia, thứ kia lại dẫn đến thứ nọ, chúng không ngừng lan tỏa.
Nhân loại bị đè nặng bởi cảm giác lỗi lầm. Họ không ngừng được khuyên bảo rằng nên làm điều này và không nên làm điều nọ. Không những thế, chúng ta còn gương ép người khác bằng cách nói rằng nếu họ có những hành động mà xã hội và tín ngưỡng không cho phép thì họ sẽ trở thành người có tội. Nếu họ thực hiện một việc gì đó được xã hội và tín ngưỡng tán thành, họ trở thành người thánh thiện. Mọi người đều bị lừa phỉnh để thực hiện những gì xã hội muốn, không thực hiện những gì xã hội không muốn.
Bạn hãy hướng về phía ánh sáng, hãy tìm lấy hướng đi mới, bạn có thể giúp mình cảm thấy ít lỗi lầm và những điều mới mẻ sẽ xuất hiện theo sau.
Ngày 13 Tháng Giêng
Sự linh hoạt
Bạn hãy quan sát một đứa bé; nó rất mềm dẻo, nhẹ nhàng và linh hoạt. Khi bạn lớn lên, mọi thứ trở nên cứng nhắc, không linh hoạt. Bạn có thể giữ mình được trẻ trung (ngay cả khi bạn tiến gần đến cái chết) nếu bạn vẫn giữ được sự linh hoạt của mình.
Khi bạn vui, bạn tỏ ra cởi mở. Khi bạn sợ hãi, bạn co cụm lại, bạn tự che giấu mình trong chiếc vỏ sò vì nếu bạn bước ra ngoài, bạn có thể gặp nhau – trong tình yêu, trong mối quan hệ, vân vân. Bạn trở thành một con rùa rụt cổ trong chiếc mai nặng nề của mình.
Nếu bạn vẫn không ngừng lo sợ (giống như đại đa số mọi người) thì sự linh hoạt trong sinh lực của bạn sẽ theo thời gian mà biến mất. Bạn trở thành một vũng nước tù đọng, bạn không thể chảy đi đâu được, bạn không còn là một dòng sông vận động không ngừng. Khi đó bạn cảm thấy như mình đang chết theo từng ngày.
Nhưng sự sợ hãi lại có ích lợi của nó. Khi ngôi nhà bạn bốc cháy, bạn phải tìm cách thoát ra khỏi nó. Nếu khi đó bạn cố tỏ ra rằng mình không sợ hãi thì bạn quả là một người mất trí! Bạn phải biết linh động, không ngừng vận động, sợ hãi rồi lại tự tin, tự tin rồi lại sợ hãi, bước vào rồi lại bước ra, bước ra rồi lại bước vào, tiến rồi lại lùi, lùi rồi lại tiến, cũng giống như hơi thở vậy.
Ngày 14 Tháng Giêng
Sự thanh thoát tự nhiên
Sự thanh thoát tự nhiên tạo ra vẻ đẹp.
Nếu bạn hành động một cách thanh thoát tự nhiên thì khoảnh khắc này sẽ quyết định khoảnh khắc về sau. Thế nên bạn không cần phải quyết định, không cần phải có kế hoạch, khuôn mẫu hay dự định.
Ngày hôm nay đã là quá đủ cho bạn; đừng lập kế hoạch cho ngày mai hay cho khoảnh khắc tiếp theo. Ngày hôm nay kết thúc, ngày mai sẽ xuất hiện vì chính nó, không vì bất kỳ một yếu tố nào thuộc quá khứ. Đây chính là sự thanh thoát tự nhiên. Bạn hãy ngắm nhìn hình ảnh bông hoa nở vào buổi sáng tinh sương... Nó chính là sự thanh thoát tự nhiên. Chẳng cần một nỗ lực nào cả - bông hoa nở theo đúng quy luật tự nhiên. Bạn hãy ngắm nhìn hình ảnh chú mèo tỉnh giấc, nó ngái ngủ, nó vươn vai, rất thanh thoát, rất tự nhiên. Tự nhiên là một chuỗi những hoạt động thanh thoát tự nhiên, nhưng chúng ta đã đánh mất khả năng này vì chính sự phân chia của mình.
Hãy tiến về phía trước (đừng cố gắng kiểm soát nó) và mọi việc sẽ diễn ra một cách thanh thoát tự nhiên. Hãy cho nó một cơ hội!

Ads Belove Post