Read more
Bởi vì bản ngã không cảm thấy tốt lành,
dễ chịu, với đất chuột đùn, nó muốn núi. Thậm chí nếu đấy là khổ, đấy cũng
không nên là đất chuột đùn, nó phải là núi Everest. Thậm chí nếu đấy là khổ,
bản ngã cũng không muốn là khổ bình thường, nó muốn là khổ phi thường!
Bernard Shaw nghe đồn đã nói, “Nếu tôi
không phải là người đầu tiên vào thiên đường, tôi muốn xuống địa ngục... nhưng
tôi muốn là người đầu tiên.”
Trong Ki tô giáo chỉ có một địa ngục
còn Bernard Shaw chưa bao giờ biết rằng ở Ấn Độ chúng ta có khái niệm về bẩy
tầng địa ngục. Nếu như ông ấy được biết về các địa ngục của người Hindu thì
chắc là ông ấy sẽ chọn địa ngục thứ bẩy, bởi vì trong địa ngục thứ năm ông ấy sẽ
cảm thấy bị bẽ mặt - người khác còn ở xa phía trước ông ấy, trong địa ngục thứ
bẩy. Phạm nhân thực, phạm nhân nặng, đều ở tầng thứ bẩy! Theo cách này hay cách
khác, nhưng người ta muốn mình là người đầu tiên. Do đó người ta cứ làm ra núi
từ đất chuột đùn.
Một phụ nữ chết vì chứng nghi bệnh. Cả
thành phố cảm thấy nhẹ nhõm, toàn bộ giới y khoa cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì bà
ta là kẻ gây rối thường xuyên cho nhiều người, ở mọi nơi, khắp xung quanh. Nào
gia đình, thầy thuốc, bác sĩ - bà ấy gây rắc rối cho mọi người và chẳng ai giúp
gì được. Và bà ấy thích thú với ý tưởng là chẳng ai biết gì về cái loại bệnh mà
bà ấy đang phải chịu - đó là một bệnh phi thường. Trong thực tế thì chẳng có
bệnh gì cả.
Thế rồi bà ấy chết, và việc đấy gần như
là hội hè trong thành phố. Nhưng khi họ mở di chúc của bà ấy ra, bà ấy đã viết
trong di chúc rằng yêu cầu của bà ấy phải được hoàn thành một cách tích cực.
Yêu cầu của bà ấy là ở chỗ bia đặt trên mộ bà ấy phải được khắc những lời này:
Bây giờ các ngài tin tôi ốm chứ?
Theo cách này bà ấy sẽ lại ám ảnh cả
thành phố.
Mọi người cứ tiếp tục tạo ra vấn đề lớn
từ cái không có gì. Tôi đã nói cho hàng nghìn người về vấn đề của họ mà tôi
chưa bắt gặp một vấn đề thực nào cả. Tất cả các vấn đề đều là hư huyễn, bạn tạo
ra chúng - bởi vì không có vấn đề bạn cảm thấy trống rỗng. Thế thì không có gì
làm cả, không có gì mà đánh nhau, chẳng đi đâu cả. Mọi người cứ chạy hết guru
nọ sang guru kia, từ thầy nọ sang thầy kia, từ nhà phân tâm nọ sang nhà phân
tâm kia, từ nhóm trị liệu nọ sang nhóm trị liệu kia, bởi vì nếu họ không chạy
họ cảm thấy trống rỗng và họ bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống vô nghĩa. Bạn tạo ra
vấn đề để cho bạn có thể cảm thấy rằng cuộc sống là công trình lớn, sự trưởng
thành, và bạn phải vật lộn vất vả.
Bản ngã có thể tồn tại chỉ khi nó tranh
đấu, nhớ lấy, khi nó đánh nhau. Và nếu tôi bảo bạn, “Giết ba con ruồi và bạn sẽ
trở nên chứng ngộ,” bạn sẽ không tin tôi. Bạn sẽ nói, “Ba con ruồi thôi sao?
Dường như chẳng có gì nhiều nhặn cho việc đó cả. Mà tôi sẽ chứng ngộ sao? Điều
đó dường như không thể được.” Nếu tôi nói bạn sẽ phải giết bẩy trăm con sư tử,
tất nhiên điều đó có vẻ giống chứng ngộ hơn!
Vấn đề càng lớn, thách thức càng lớn -
và với thách thức lớn, bản ngã bạn lên cao, bay vút lên cao. Bạn tạo ra vấn đề,
nhưng vấn đề không tồn tại.
Và bây giờ nếu bạn cho phép tôi, sẽ
không có ngay cả đến đất chuột đùn. Điều đó nữa cũng là thủ đoạn của bạn. Bạn
nói, “Vâng, có thể không có núi, nhưng đất chuột đùn thì có chứ?...” Không,
thậm chí đến đất chuột đùn cũng không có, đấy chỉ là bịa đặt của bạn mà thôi.
Trước hết bạn tạo ra đất chuột đùn từ cái không có gì, thế rồi bạn tạo ra núi
từ đất chuột đùn. Và các tu sĩ rồi các nhà phân tâm rồi các guru, họ đều hạnh
phúc bởi vì toàn bộ kinh doanh tồn tại vì bạn. Nếu bạn không tạo ra đất chuột
đùn từ cái không có gì và bạn không làm đất chuột đùn thành núi, phỏng các guru
sẽ giúp gì được cho bạn? Trước hết bạn phải ở trong trạng thái cần được giúp
đỡ.
Thầy thực sự vẫn thường nói điều gì đó
khác. Họ vẫn nói, “Nhìn vào điều bạn đang làm đi, bạn đang làm những điều vô
nghĩa làm sao. Trước hết bạn tạo ra vấn đề và thế rồi bạn đi tìm giải pháp. Chỉ
cần quan sát tại sao bạn tạo ra vấn đề. Chỉ xem đích xác ngay từ đầu, khi bạn
đang tạo ra vấn đề, chính là giải pháp - không tạo ra nó!” Nhưng điều đó không
hấp dẫn bạn bởi vì thế thì bạn bỗng nhiên làm xì hơi chính mình. Chẳng có gì để
làm sao? Không chứng ngộ sao? Không satori? Không samadhi? Và bạn đang bất ổn sâu sắc, trống rỗng, cố
gắng tống đầy bản thân mình bằng bất kì cái gì dù chúng là gì.
Bạn chẳng có vấn đề gì cả - chỉ mỗi
điều này là cần phải hiểu thôi. Chính khoảnh khắc này bạn có thể bỏ tất cả các
vấn đề bởi vì chúng là bịa đặt của bạn. Đem cái nhìn khác vào vấn đề của bạn
đi, và bạn càng nhìn sâu hơn, chúng sẽ xuất hiện càng nhỏ hơn. Bạn nhìn vào chúng
và dần dần chúng sẽ bắt đầu biến đi. Bạn nhìn chăm chú và bỗng nhiên bạn sẽ
thấy có cái trống rỗng... cái trống rỗng tuyệt vời bao quanh bạn. Chẳng có gì
phải làm, chẳng có gì để hiện hữu, bởi vì bạn đã có đó rồi.
Chứng ngộ không phải là cái gì đó cần phải
đạt tới, nó chỉ phải được sống. Khi tôi nói rằng tôi đã đạt tới chứng ngộ, tôi
đơn giản nói một ngày tôi đã quyết định sống nó - thế là đủ! - và từ đó tôi đã
sống nó. Đấy là quyết định rằng bây giờ bạn không còn quan tâm tới việc tạo ra
vấn đề nữa, tất cả là vậy. Đấy là quyết định rằng bây giờ bạn kết thúc tất cả
những điều vô nghĩa này của việc tạo ra vấn đề và tìm giải pháp.
Đấy là trò chơi bạn đang chơi với chính
mình: bản thân bạn đi trốn và bản thân bạn đi tìm, bạn là cả hai bên. Và bạn
biết điều đó! Đó là lí do tại sao khi tôi nói điều đó thì bạn mỉm cười, bạn
cười to. Tôi đâu có nói chuyện gì kì cục, bạn hiểu nó. Bạn đang cười chính
mình. Quan sát bản thân bạn cười, nhìn vào cái mỉm cười của riêng bạn đi - bạn
hiểu nó. Nó phải là như vậy bởi vì đấy là trò chơi riêng của bạn: bạn đi trốn
và đợi cho bản thân mình có thể tìm và thấy bản thân mình.
Bạn có thể thấy bản thân mình ngay lúc
này bởi vì chính là bạn đang đi trốn. Đó là lí do tại sao các thiền sư đánh.
Bất kì khi nào ai đó tới và nói, “Tôi muốn là phật,” thiền sư rất giận. Bởi vì
người đó đang hỏi điều vô nghĩa - người đó là phật rồi.
Nếu Phật tới tôi và hỏi cách là phật, tôi phải làm gì? Tôi sẽ đánh vào đầu ông
ấy: “Ai làm ông nghĩ rằng ông ngốc? Ông là phật rồi.”
Bạn đừng gây rắc rối không cần thiết
cho chính mình. Và hiểu biết sẽ bừng lên trên bạn nếu bạn quan sát cách bạn làm
cho vấn đề cứ to lên, to lên mãi, cách bạn xoay tròn nó, và cách bạn giúp cho
bánh xe quay ngày càng nhanh hơn, nhanh hơn và nhanh hơn. Thế rồi bỗng nhiên
bạn ở trên đỉnh của nỗi khổ của mình và bạn cần thông cảm của toàn thế giới.
Một sannyasin, Marga, đã viết cho tôi
một bức thư. Cô ấy nói, “Osho ơi, tôi cảm thấy rất buồn bởi vì khi thầy nói,
thầy nhìn vào mọi người trừ mỗi tôi.”
Bây giờ, tôi chẳng nhìn vào ai cả, nhưng
tôi có mắt cho nên chúng phải nhìn đi đâu đó. Đấy không phải là tôi đang nhìn
vào ai đó; tôi không nhìn vào ai cả. Và bạn có thể thấy trong mắt tôi rằng
chúng trống rỗng, chúng hoang vắng. Nhưng nếu bạn cố gắng tìm ra sự phản xạ của
bạn trong chúng và bạn không tìm được, nỗi buồn lớn tới với bạn.
Bây giờ có vấn đề mới, bây giờ bản ngã
cảm thấy bị tổn thương - nhìn vào mọi người chỉ trừ mỗi bạn! Quan sát cách bạn
đã làm cho bản thân mình thành ngoại lệ đi; bạn đã trở thành phi thường. Tôi
nhìn vào mọi người, đám đông bình thường, trừ mỗi bạn. Bạn đã trở thành duy
nhất. Nếu tôi nhìn vào Marga - điều tôi không định làm; vì tôi đã nhận bức thư
của cô ấy nên tôi chẳng bao giờ định nhìn vào cô ấy - nếu tôi nhìn vào cô ấy
thế thì bản ngã có thể có một hành trình khác: rằng tôi chỉ nhìn vào cô ấy
thôi. Thế thì điều đó sẽ tạo ra vấn đề!
Bạn là người tạo vấn đề vĩ đại. Hiểu
điều này, và bỗng nhiên vấn đề biến mất. Bạn là hoàn hảo trong hình dáng. Bạn
sinh ra đã hoàn hảo rồi - đó là toàn bộ thông điệp. Bạn sinh ra đã hoàn hảo,
hoàn hảo là bản tính bên trong nhất của bạn. Bạn chỉ phải sống nó thôi. Quyết
định đi, và sống với nó.
Nhưng nếu bạn còn chưa chán với trò
chơi này, bạn có thể tiếp tục. Nhưng đừng hỏi tại sao - bạn biết rồi. Cái ‘tại
sao’ là đơn giản: bản ngã không thể tồn tại trong cái trống rỗng, nó cần cái gì
đó để đánh nhau. Thậm chí bóng ma tưởng tượng của bạn cũng được, nhưng bạn cần
đánh nhau với ai đó. Bản ngã tồn tại chỉ trong xung đột. Bản ngã không phải là
thực thể, nó là sự căng thẳng. Bất kì khi nào có xung đột thì căng thẳng phát
sinh và bản ngã tồn tại; khi không có xung đột, căng thẳng biến mất và bản ngã
biến mất. Bản ngã không phải là vật, nó chỉ là sự căng thẳng.
Và tất nhiên không ai muốn những căng
thẳng nhỏ, mọi người đều muốn những căng thẳng lớn. Nếu vấn đề của bạn là không
đủ, bạn bắt đầu nghĩ về nhân loại và thế giới và tương lai; chủ nghĩa xã hội,
chủ nghĩa cộng sản, và tất cả những thứ rác rưởi. Bạn bắt đầu nghĩ về nó cứ như
là toàn bộ thế giới phụ thuộc vào lời khuyên của bạn. Thế rồi bạn nghĩ, “Cái gì
đang xảy ra ở Israel? Cái gì đang xảy ra ở châu Phi?” Và bây giờ bạn đi khuyên
can, rồi bạn tạo ra vấn đề. Mọi người trở nên rất kích động, họ không thể ngủ
được bởi vì một cuộc chiến tranh đang diễn ra. Mọi người trở nên rất kích động.
Cuộc sống riêng của họ bình thường đến mức họ phải đạt tới điều phi thường từ
nguồn khác nào đó. Quốc gia đang khó khăn nên họ trở nên đồng nhất với quốc
gia. Nền văn hoá đang khó khăn, xã hội đang khó khăn - bây giờ có những vấn đề
lớn và bạn trở nên đồng nhất với chúng. Bạn là người Hindu và văn hoá Hindu
đang trong khó khăn; bạn là người Ki tô giáo và nhà thờ đang trong khó khăn.
Toàn bộ thế giới đang lâm nguy - bây giờ bạn trở nên lớn lao qua vấn đề của
mình.
Bản ngã cần vấn đề nào đó. Nếu bạn hiểu
điều này, trong chính việc hiểu đó, núi lại trở thành đất chuột đùn và thế thì
đất chuột đùn cũng biến mất. Bỗng nhiên có cái trống rỗng, trống rỗng thuần
khiết bao quanh tất cả. Đây tất cả đều là chứng ngộ là gì: hiểu biết sâu sắc
rằng không có vấn đề gì.
Thế thì, với việc không có vấn đề gì
cần giải quyết, bạn sẽ làm gì? Ngay lập tức bạn sẽ bắt đầu sống. Bạn sẽ ăn, bạn
sẽ ngủ, bạn sẽ yêu, bạn sẽ tán gẫu, bạn sẽ hát, bạn sẽ nhảy múa - còn gì khác
có đó nữa mà phải làm? Bạn đã trở thành Thượng đế, bạn đã bắt đầu việc sống.
Nếu có bất kì Thượng đế nào, một điều
là chắc chắn: ngài phải không có bất kì vấn đề gì. Điều đó là chắc chắn. Thế
thì ngài làm gì với mọi thời gian của mình? Không có vấn đề gì, không phải tư
vấn thầy thuốc tâm thần, không phải buông xuôi cho bất kì guru nào... Thượng đế
đang làm gì? Ngài phải thành lập dị, quay cuồng. Ngài sẽ làm gì? Không, ngài
đang sống; cuộc sống của ngài tràn đầy hoàn toàn với sự sống. Ngài phải ăn,
ngủ, nhảy múa, có chuyện tình - nhưng không có vấn đề gì.
Bắt đầu sống khoảnh khắc này đi và bạn
sẽ thấy rằng bạn càng sống nhiều, càng ít vấn đề có đấy, bởi vì bây giờ cái
trống rỗng của bạn đang nở hoa trong việc sống, không có nhu cầu. Khi bạn không
sống, cùng năng lượng đó chua đi. Cùng năng lượng mà đáng sẽ trở thành hoa, nay
bị mắc kẹt lại. Không được phép nở ra, nó trở thành chiếc gai trong tim bạn; nó
là cùng năng lượng.
Bắt một đứa trẻ nhỏ ngồi trong góc nhà
và bảo nó trở thành hoàn toàn bất động, không chuyển động mà xem. Quan sát điều
xảy ra... chỉ mới vài phút trước đây, nó hoàn toàn thoải mái, tuôn chảy; bây
giờ mặt nó đỏ lên bởi vì nó sẽ phải ráng sức, kìm giữ bản thân mình. Toàn bộ
thân thể nó sẽ trở nên cứng nhắc và nó sẽ cố gắng nhúc nhích đây đó và nó sẽ
muốn nhảy ra khỏi bản thân mình. Bạn đã bó buộc năng lượng: bây giờ nó không có
mục đích, không ý nghĩa, không không gian để di chuyển, không đâu để nở hoa; nó
bị mắc kẹt, đông cứng, cứng ngắc. Đứa trẻ đang chịu đựng cái chết ngắn, cái
chết tạm thời. Bây giờ nếu bạn không cho phép đứa trẻ chạy nhảy trong vườn và
chơi đùa, nó sẽ bắt đầu tạo ra vấn đề. Nó sẽ tưởng tượng: trong tâm trí mình nó
sẽ tạo ra vấn đề và bắt đầu đánh nhau với những vấn đề đó. Nó sẽ thấy một con
chó to và nó sẽ sợ, hay nó sẽ thấy ma và nó phải đánh nhau để thoát khỏi ma.
Bây giờ nó đang tạo ra vấn đề. Cùng năng lượng mà mới chỉ vài phút trước đây
còn tuôn chảy khắp xung quanh, mọi hướng, nay bị mắc kẹt và trở thành chua ra.
Nếu người ta có thể nhảy múa thêm chút
nữa, hát thêm chút nữa, kì cục thêm chút nữa, năng lượng của họ sẽ tuôn chảy
nhiều hơn và vấn đề của họ sẽ dần dần biến mất.
Do đó tôi nhấn mạnh nhiều thế tới nhảy
múa. Nhảy múa cho cực thích! Để cho toàn bộ năng lượng trở thành điệu vũ và
bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng bạn không có đầu - năng lượng bị mắc kẹt trong đầu
nay di chuyển khắp xung quanh, tạo ra những mẫu hình, cử chỉ, chuyển động đẹp.
Và khi bạn nhảy múa, một khoảnh khắc sẽ tới khi thân thể bạn không còn rõ ràng
đến thế; bạn tan ra và hội nhập với vũ trụ, các biên giới lẫn vào nhau.
Quan sát vũ công - bạn sẽ thấy rằng
người đó đã trở thành hiện tượng năng lượng, không còn trong hình dạng cố định
nữa, không còn trong khuôn khổ nữa. Người đó tuôn chảy ra từ khuôn khổ của
mình, từ hình dạng của mình và trở nên sống động hơn, ngày càng sống động hơn.
Nhưng chỉ nếu bản thân bạn nhảy múa thì bạn mới biết điều thực sự xảy ra - cái
đầu bên trong biến mất, lần nữa bạn lại là đứa trẻ. Thế thì bạn không tạo ra
vấn đề gì.
Sống, nhảy múa, ăn, ngủ - làm những
việc này một cách hết sức toàn bộ đi. Và nhớ đi nhớ lại: bất kì khi nào bạn bắt
gặp bản thân mình đang tạo ra vấn đề, thoát khỏi nó ngay, ngay lập tức. Một khi
bạn vướng vào vấn đề, thế thì giải pháp sẽ phải cần tới. Và cho dù bạn tìm ra
giải pháp, từ giải pháp đó cả nghìn lẻ một vấn đề sẽ lại phát sinh. Một khi bạn
bỏ lỡ bước đầu tiên, bạn bị vào bẫy rồi. Bất kì khi nào bạn thấy rằng bây giờ
bạn đang vướng vào một vấn đề, kìm bản thân mình, chạy, nhảy, nhảy múa, nhưng
đừng dính vào vấn đề. Làm điều gì đó ngay lập tức để cho năng lượng vừa mới tạo
ra vấn đề trở thành chất lỏng, không đông đặc, tan chảy, đi trở lại vũ trụ.
Người nguyên thuỷ không có nhiều vấn
đề. Tôi đã bắt gặp những nhóm người nguyên thuỷ ở Ấn Độ, họ nói họ chẳng mơ
chút nào. Freud sẽ không thể nào tin rằng điều đó là có thể. Họ không mơ, và
nếu đôi khi ai đó mơ - đây là hiện tượng hi hữu - thì cả làng nhịn ăn, cầu
nguyện Thượng đế. Cái gì đó đã đi sai, cái gì đó sai đã xảy ra... một người đã
mơ.
Điều đó chưa hề xảy ra trong bộ lạc của
họ bởi vì họ sống toàn bộ đến mức chẳng cái gì còn lại trong đầu mà cần phải
hoàn thành trong giấc ngủ. Bất kì cái gì bạn để lại chưa hoàn tất đều phải được
hoàn tất trong giấc mơ của bạn; bất kì cái gì bạn chưa sống vẫn con treo lơ
lửng và hoàn tất nó trong tâm trí - đó là điều giấc mơ là gì. Cả ngày bạn liên
tục nghĩ. Việc suy nghĩ đơn giản chỉ ra rằng bạn có nhiều năng lượng hơn là bạn
dùng cho việc sống, bạn có nhiều năng lượng hơn cái gọi là cuộc sống của bạn
cần tới.
Bạn đang bỏ lỡ cuộc sống thực. Dùng
nhiều năng lượng hơn đi, thế thì các năng lượng tươi tắn sẽ tuôn chảy. Chỉ đừng
là kẻ keo kiệt. Dùng chúng hôm nay, để cho hôm nay hoàn thành chính nó; ngày
mai sẽ chăm lo cho bản thân nó, bạn chớ lo nghĩ về ngày mai. Lo nghĩ, vấn đề,
lo âu, tất cả đơn giản chỉ ra một điều: rằng bạn đang không sống đúng, rằng
cuộc sống của bạn vẫn còn chưa mở hội, chưa là điệu vũ, hội hè. Do đó tất cả
mới thành vấn đề.
Nếu bạn sống, bản ngã biến mất. Cuộc
sống không biết tới bản ngã, nó chỉ biết việc sống và việc sống và việc sống.
Cuộc sống không biết tới cái ta, không biết tới trung tâm; cuộc sống không biết
tách biệt. Bạn hít vào, cuộc sống đi vào trong bạn, bạn thở ra, bạn đi ra cuộc
sống. Không có tách biệt. Bạn ăn và cây cối đi vào trong bạn qua quả cây. Thế
rồi một ngày bạn chết, bạn được chôn vào trong đất, và cây cối hút bạn lên và
bạn trở thành quả. Con cái bạn sẽ ăn bạn lần nữa. Bạn đã ăn tổ tiên mình, cây
cối đã chuyển đổi họ thành quả. Bạn nghĩ bạn là người ăn chay sao? Bạn chớ bị
lừa dối bởi dáng vẻ - tất cả chúng ta đều là loài ăn thịt.
Cuộc sống là một. Nó cứ liên tục chuyển
động, nó tới trong bạn, nó đi qua bạn. Thực tế nói rằng nó tới trong bạn là
không phải, bởi vì dường như là cuộc sống tới trong bạn và rồi đi qua ra khỏi
bạn. Bạn không tồn tại, chỉ cuộc sống là tới và đi. Bạn không tồn tại, chỉ cuộc
sống tồn tại trong vô vàn hình dạng, trong năng lượng của nó, trong hàng triệu
niềm vui thích của nó. Một khi bạn hiểu điều này, để cho hiểu biết đó là luật
duy nhất.
Và bắt đầu sống như chư phật từ khoảnh
khắc này. Nếu bạn quyết định khác đi, đấy là do bạn quyết định. Nhưng như tôi
thấy nó, đấy là quyết định: “Mình không tự làm mình ngu đi nữa. Bây giờ mình
bắt đầu sống như phật, trong cái trống rỗng. Mình sẽ không cố gắng tìm những
bận bịu không cần thiết. Mình tan biến.”
Quay về Danh mục câu hỏi
0 Đánh giá