Read more
Nếu bạn cảm thấy có nhiều chống đối
thiền, điều đó đơn giản chỉ ra rằng sâu bên dưới bạn đang tỉnh táo rằng điều gì
đó vẫn đang xảy ra mà sẽ làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của bạn. Bạn sợ việc
tái sinh. Bạn đã đầu tư quá nhiều vào những thói quen cũ của mình, vào nhân
cách cũ, vào danh tính cũ.
Thiền không là gì khác hơn việc cố gắng
lau sạch con người bạn, cố gắng trở thành tươi tắn và trẻ trung, cố gắng trở
thành sống động hơn và tỉnh táo hơn. Nếu bạn sợ thiền điều đó có nghĩa là
bạn sợ cuộc sống. Bạn sợ nhận biết. Và chống đối tới bởi vì bạn biết rằng nếu
bạn đi vào thiền, cái gì đó nhất định sẽ xảy ra. Nếu bạn không chống lại tất
cả, điều đó là có thể bởi vì bạn không coi thiền là rất nghiêm chỉnh, bạn không
coi thiền là rất chân thành. Thế thì bạn có thể chơi đùa quanh đó - cái gì có
đó để mà sợ?
Nó đích xác là vậy bởi vì bạn chống lại
cái mà đó là đúng chỗ cho bạn. Đây chính là chỗ đúng cho bạn. Sự chống cự chỉ
ra rằng cái gì đó đang sắp xảy ra. Người ta chẳng bao giờ chống lại mà không có
nguyên nhân sâu xa.
Bạn phải sống trong một cuộc sống hoàn
toàn tắt ngấm. Bây giờ bạn sợ rằng điều gì đó sắp trở thành sống động, điều gì
đó đang thay đổi. Bạn chống lại. Chống cự là một chỉ dẫn, chống cự là một chỉ
dẫn rất rõ ràng rằng bạn đã kìm nén nhiều. Bây giờ trong thiền việc kìm nén đó
sẽ nổi lên, nó sẽ thoát ra. Bạn cũng muốn thoát khỏi gánh nặng, nhưng trong gánh
nặng đó có những đầu tư.
Chẳng hạn, bạn có thể mang đá cuội
trong tay nhưng bạn nghĩ chúng là kim cương. Và thế rồi tôi bảo bạn, “Dọn sạch
mình đi. Vứt những hòn đá ấy đi.” Bây giờ vấn đề nảy sinh là chúng là đá cuội
đối với tôi nhưng chúng là kim cương đối với bạn. Chúng đã trở thành gánh nặng
và bạn không thể di chuyển được bởi chúng. Bạn muốn được trút gánh nặng, cho
nên bạn nghe tôi. Bạn muốn được trút gánh nặng, nhưng thế rồi bạn sợ rằng kim
cương của bạn sẽ bị mất. Mà chúng không phải là kim cương. Nhìn lại vào kim
cương của bạn mà xem: nếu chúng là kim cương thực, bạn đã chẳng đến tôi làm gì;
không cần thiết. Nếu bạn đã tới, điều đó chỉ ra rằng bạn đang tìm kiếm.
Bạn có thể nói rằng bạn không quan tâm
tới Thượng đế - tôi cũng không quan tâm tới Thượng đế - nhưng bạn quan tâm tới
bản thân mình. Bạn có quan tâm tới bản thân mình không? Quên tất cả về Thượng
đế đi. Nếu bạn quan tâm tới mình, thế thì đây đích xác là chỗ dành cho bạn. Nếu
bạn quan tâm tới bản thể riêng của mình, vào cái toàn thể và lành mạnh riêng
của mình, nếu bạn quan tâm tới việc trở thành đoá hoa nở bung, thế thì quên tất
cả về Thượng đế đi - bởi vì trong việc nở bung đó bạn sẽ biết Thượng đế là gì.
Khi hương thơm của bạn thoảng ra thế thì bạn sẽ biết Thượng đế là gì.
Thượng đế là việc nở hoa tối thượng của
bạn, việc nở hoa cuối cùng của bạn, số mệnh bạn được hoàn thành chính là điều
Thượng đế tất cả là gì.
Một phụ nữ thấy tranh của Turner có lần
nói, “Làm gì ồn ào về ông ấy thế. Bản thân tôi chưa bao giờ thấy bất kì cái gì
trong ông ấy cả.”
Còn một người phụ nữ khác nói thẳng với
Turner, “Nhưng ông biết đấy; ông Turner, tôi chưa hề thấy mặt trời lặn như
tranh của ông.”
Bà ấy nhận được lời đáp từ tốn và phách
lối, “Không. Bà không ước là bà có thể thấy chứ gì?”
Khi một người như Turner vẽ mặt trời
lặn, tất nhiên ông ấy thấy mặt trời lặn theo một cách hoàn toàn khác bạn thấy.
Ông ấy đem tất cả nhạy cảm của mình vào, toàn bộ bản thể mình vào, để thấy nó.
Trong thực tế bạn không thể thấy mặt trời lặn theo cách hoạ sĩ nhìn vào nó.
Turner cũng nói đúng, “Bà không ước là bà có thể thấy chứ gì?”
Tôi ở đây. Tôi biết bạn không thể thấy
điều tôi đang nói tới, nhưng bạn không ước ao là bạn có thể thấy sao? Tôi biết
rằng nhiều điều tôi đang nói gần như là vô nghĩa với bạn bởi vì để thấy chúng
bạn sẽ phải làm sáng tỏ bản thể mình; để thấy chúng bạn sẽ phải làm thanh bình
cái rối loạn bên trong của mình. Tôi biết bạn không thể thấy mầu lục mà tôi
đang thấy trong cây cối. Mầu lục của bạn nhất định rất lờ mờ bởi vì mắt bạn đầy
những bụi.
Có lần chuyện xảy ra rằng một người ở
với một người bạn tại nhà của ai đó. Chủ và khách đều đứng gần cửa sổ; cửa
sổ đóng, và trong nhà hàng xóm quần áo treo đầy để phơi khô.
Chủ nói, “Những người này rất bẩn. Nhìn
quần áo của họ kìa.”
Người này nhìn, người đó lại gần cửa sổ
hơn và người đó nói, “Quần áo này không bẩn. Cửa kính nhà anh phủ đầy bụi.”
Họ mở cửa sổ ra và quả vậy: những quần
áo kia đâu có bẩn.
Cuộc sống là cực kì đẹp đẽ. Nó là
thiêng liêng. Khi chúng ta nói cuộc sống là Thượng đế, chúng ta đơn giản nói
rằng cuộc sống là cực kì đẹp đến mức người ta cảm thấy tôn sùng nó, có vậy
thôi. Cuộc sống đẹp cực kì đến mức người ta cảm thấy thích tôn sùng nó. Đó là
tất cả những gì chúng ta muốn nói khi chúng ta nói cuộc sống là Thượng đế. Khi
chúng ta nói cuộc sống là Thượng đế, chúng ta chỉ ngụ ý, “Đừng coi cuộc sống
này là bình thường; nó là phi thường. Có tiềm năng mênh mông đấy, bạn chỉ cần
mở mắt ra thôi.” Tôi chưa hề thấy người nào không quan tâm tới Thượng đế cả -
mặc dầu người đó có thể không biết tới điều đó - bởi vì tôi chưa hề thấy người
nào không quan tâm tới hạnh phúc. Nếu bạn quan tâm tới hạnh phúc, tức là bạn
đang quan tâm tới Thượng đế, nếu bạn đang quan tâm tới phúc lạc, bạn đang quan
tâm tới Thượng đế.
Quên tất cả về Thượng đế đi. Chỉ phúc
lạc thôi, rồi một ngày nào đó, khi bạn nhảy múa trong phúc lạc bên trong của
mình, khi nhựa sống bên trong tuôn chảy, bỗng nhiên cuộc sống không còn bình
thường nữa. Mọi nơi một lực chưa biết nào đó đang ẩn náu và bạn sẽ thấy sự sùng
kính trong hoa và trong tảng đá và trong các vì sao. Tôi nói cho bạn chỉ để
gieo hạt mầm, bài ca, ngôi sao.
Nếu bạn có thể trở nên hạnh phúc, bạn
trở thành tôn giáo. Người hạnh phúc là người tôn giáo: để đó là định nghĩa.
Người tôn giáo không phải là người tới nhà nhờ hay chùa chiền. Nếu người đó bất
hạnh, người đó không thể là tôn giáo được.
Người tôn giáo là người hạnh phúc Dù
người đó ở đâu người đó cũng trong đền đài. Người hạnh phúc đem theo đền
đài quanh mình. Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã mang nó. Tôi không cần tới bất
kì đền đài nào. Nơi tôi ở là đền đài của tôi. Nó là bầu không khí bao quanh, nó
là nguồn cam lồ bên trong của tôi tràn ra. Thượng đế không là gì khác hơn ngoài
việc bạn hiểu, đạt tới, hoàn thành.
Vâng, tôi nói với bạn, tôi chưa hề thấy
người nào không quan tâm tới Thượng đế. Không thể như thế được. Người đó là
không thể có. Cho dù người ta nói rằng họ không tin vào Thượng đế, họ là kẻ vô
thần, họ không quan tâm tới Thượng đế. Họ vẫn quan tâm đấy. Việc chối bỏ của
họ, việc họ nói rằng họ không tin có thể chỉ là mánh khoé của tâm trí để bảo vệ
họ, bởi vì một khi bạn cho phép bản thân mình bị Thượng đế chiếm hữu, bạn biến
mất, chỉ Thượng đế là còn lại. Cho nên mọi người sợ sự hiện hữu, sợ việc biến
mất, sợ việc đi vào không hiện hữu, những người quá bản ngã và không thể cho
phép giọt của mình được rơi vào trong đại dương, nói không có đại dương. Đó chỉ
là mánh khoé của tâm trí họ để cho họ có thể tự bảo vệ mình. Họ là những người
sợ hãi, sợ sệt, hoảng hốt về cuộc sống.
Nếu bạn quan tâm tới việc được hạnh
phúc, đây là chỗ cho bạn. Và bạn đã ở đây rồi. Không ai đem bạn tới, không ai
bó buộc bạn, bạn đã tới theo cách của riêng mình. Việc tìm kiếm bên trong nào
đó mà bạn có thể không nhận biết, đã đưa bạn tới đây. Có thể điều gì đó có
trong tim bạn mà đầu bạn không biết gì về nó cả. Có những ham muốn mà cái đầu
hoàn toàn không nhận biết; cái đầu chỉ quan tâm tới rác rưởi. Trái tim có thể
đã đem bạn tới đây.
Phá tan chống đối này đi - và khi bạn ở
đây, thực sự ở đây. Đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Trong Tân Ước từ Hi Lạp cho tội lỗi là
‘antinomic’ hay ‘anomia’. Có nghĩa là bỏ lỡ vấn đề, hay như trong thuật bắn
cung, bắn trật. Từ ‘tội lỗi’ có nguồn gốc vốn có nghĩa là lỡ vấn đề, trật đích.
Nếu bạn ở đây và bạn bỏ lỡ tôi, đó là tội lỗi. Nếu bạn ở đây, sao phải phí thời
gian? Ở đây một cách toàn bộ. Vứt bỏ chống đối. Hay nếu bạn không thể ở đây
toàn bộ, thế thì đi xa khỏi đây - nhưng đi xa toàn bộ. Thế thì đừng bao giờ nhớ
tới tôi nữa, nếu không đó sẽ là tội lỗi.
Từ ‘tội lỗi’ thật hay. Nó đã bị Ki tô
giáo làm biến chất xấu đi. Nó chẳng liên quan gì tới mặc cảm cả, chẳng liên
quan gì tới cái gì đó xấu xa, độc ác. Nó chẳng liên quan gì tới ý thức nhưng có
liên quan tới tâm thức. Nếu bạn đang ở đây, có ý thức và toàn bộ ở đây. Trái
tim vô ý thức của bạn đã đem bạn tới đây. Dò dẫm trong bóng tối bạn đã tới tôi,
bây giờ đừng bỏ lỡ cơ hội này. Hoặc là ở đây toàn bộ hoặc là đi khỏi đây. Quay
lưng lại tôi và đừng bao giờ nhớ tới tôi nữa, bởi vì khi đi xa, nếu bạn nhớ tới
tôi thế thì bạn sẽ không toàn bộ ở đó - dù bạn đi bất kì đâu. Dù bạn ở bất kì
đâu, toàn bộ ở đó: đó là cách duy nhất để mở ra bí mật và bí ẩn của cuộc sống.
Và đừng lo nghĩ về liệu bạn có quan tâm
tới khái niệm về Thượng đế hay không. Trong thực tế, những người quá quan tâm
tới khái niệm về Thượng đế sẽ không thể nào biết tới ngài được.
Tôi ngẫu nhiên bắt gặp một cuốn sách
rất hay, được viết đâu đó vào thời Trung cổ do một người nào đó được biết tới
với cái tên Dionysius Exegius. Cuốn sách của ông ấy là Theologica Mystica. Ông ấy nói trong cuốn sách đó rằng
tri thức cao nhất về Thượng đế là qua điều ông ấy gọi trong tiếng Hi lạp
‘agnostos’, mà có nghĩa là không biết. Bạn phải đã nghe tới từ ‘agnostic’ - bất
khả tri; nó tới từ cùng gốc, agnostos. ‘Agnostos’ có nghĩa là không biết gì. Và
ông Dionysius này nói rằng Thượng đế chỉ được biết tới bằng việc không biết.
Không cần phải lo nghĩ về khái niệm này; không cần phải tích luỹ tri thức, lí
thuyết, học thuyết về Thượng đế. Quên tất cả về từ này và lí thuyết này. Bạn
đơn giản quan tâm tới hạnh phúc của mình, tới phúc lạc của mình, và một ngày nào
đó bạn sẽ thấy sự sùng kính đã đi vào trong bạn. Đấy là một cái tên khác cho
phúc lạc tối thượng.
Quay về Danh mục câu hỏi
0 Đánh giá