Read more
Dhammapada - Con đường của Phật (Tập 8)
Chương 2. Người đằng sau mọi người
Câu hỏi thứ nhất:
Thưa thầy kính yêu, Cái gì là qui tắc vàng
trong triết lí của Phật Gautam?
Prabhat, có lần George Bernard
Shaw đã được hỏi, "Có qui tắc vàng trong cuộc sống không?" Ông ấy
nói, "Chỉ có một qui tắc vàng: rằng không có qui tắc vàng."
Cuộc sống không phải là máy
móc; đó là lí do tại sao có khả năng của tôn giáo. Nếu cuộc sống mà máy móc, bắt
rễ toàn bộ trong các qui tắc, trong nhân quả, thế thì khoa học sẽ là đủ. Và
khoa học là không đủ. Khoa học chỉ chạm tới ngoại vi của cuộc sống; cốt lõi bên
trong nhất vẫn còn không bị chạm tới. Khoa học chỉ biết cái thô sơ; nó không biết
đỉnh cao nhất.
Nó chỉ biết phần thân thể của sự
tồn tại nhưng không biết trung tâm tâm linh của sự tồn tại. Nó liên quan tới
chu vi và hoàn toàn không nhận biết về trung tâm. Do đó không có qui tắc vàng.
Cuộc sống là tự do, nó là tâm thức, nó là phúc lạc, nó là tình yêu – nhưng
không là luật. Đó là lí do tại sao tôi rất ngần ngại dịch lời của Phật 'dhamma
- pháp' là "luật phổ dụng"; nó bỏ lỡ cái gì đó rất có ý nghĩa. Dhamma
có tự do trong nó; tự do là mục đích của dhamma. Còn luật tuyệt đối không có tự
do. Luật giống như tàu hàng chạy trên đường ray, và dhamma giống như dòng sông
chảy xuôi từ đỉnh Himalayas, đi chữ chi, trong tự do tuyệt đối, tự phát, không
thường lệ cố định, không dự đoán được, hướng tới đại dương.
Cuộc sống có thể được sống theo
qui tắc, nhưng thế thì cuộc sống trở thành hời hợt. sống cuộc sống không theo
luật mà theo tâm thức, nhận biết. Đừng sống cuộc sống theo tâm trí. Tâm trí có
qui tắc và qui chế, tâm trí có nghi lễ. Sống cuộc sống từ quan điểm vô trí để
cho bạn có thể nở thành những đoá hoa không dự đoán được.
Phật không có qui tắc vàng
trong triết lí của ông ấy. Theo Nguyên lí của Peter, qui tắc vàng của cuộc sống
là: Bất kì ai có vàng đều làm ra qui tắc. Và Phật không có vàng - ông ấy không
thể làm ra qui tắc vàng được. Và điều thứ hai, ông ấy không có triết lí nữa.
Ông ấy có cách nhìn, có darshan, có philosia - ái kiến, nhưng không triết lí.
Philosia đơn giản nghĩa là khả năng để thấy. Triết lí là suy nghĩ, ái kiến là
thấy. Phật không quan tâm tới suy nghĩ chút nào; toàn thể nhấn mạnh của ông ấy
là vào việc thấy. Thấy chân lí, không tin vào nó. Không nghĩ về nó. Bạn có thể
cứ nghĩ về nó và về nó, nhưng bạn sẽ không bao giờ đạt tới nó bằng việc nghĩ về
nó.
Nghĩ về Thượng đế chẳng liên
quan gì tới Thượng đế. Nghĩ về ánh sáng chẳng liên quan gì tới ánh sáng. Thực
ra, chỉ người mù mới nghĩ về ánh sáng. Người có mắt tận hưởng ánh sáng, người
đó không nghĩ về nó. Bạn có bao giờ nghĩ về ánh sáng không? Bạn tận hưởng nó, bạn
sống nó. Nó nhảy múa ở mọi nơi trong cây cối... bạn cảm thấy nó, bạn kinh nghiệm
nó. Phật không phải là triết gia, theo nghĩa phương Tây về từ này. Ông ấy là
người thấy, người đã thấy. Và bởi vì ông ấy đã thấy, ông ấy đã trở nên tự do: tự
do với tâm trí. Tâm trí chỉ được cần nếu bạn là nhà tư tưởng.
Plato và Kant và Hegel và Marx
và Bertrand Russell, đây là các triết gia. Lão Tử, Phật, Zarathustra, Jesus,
Pythagoras, Heraclitus, Eckhart, đây không phải là các triết gia; đây là người
thấy. Đây là hai dòng chảy hoàn toàn khác. Vào nhóm người thấy đi. Là người thấy
đi, bởi vì không thấy chân lí thì không có giải thoát.
Câu hỏi thứ hai:
Thưa thầy kính yêu, Hôm nọ tôi đã hiểu rằng
thầy không biết từng và mọi người chúng tôi. Nhưng không phải điều thực sự quan
trọng là thầy biết chúng tôi một cách cá nhân sao? Thầy chỉ dẫn cho đệ tử bằng tay
chỉ tới vực thẳm, nhưng làm sao điều này là có thể nếu thầy không biết chúng
tôi, và ai là ai?
Prem Jyoti, cá tính là giả; thầy
không bao giờ biết các đệ tử của mình theo cá tính của họ. Thầy không bao giờ
biết họ một cách cá biệt, thầy biết họ một cách bản chất. Và có khác biệt lớn
giữa hai điều này. Biết bạn một cách cá biệt là vô nghĩa. Cá tính của bạn là
gì? - ngẫu nhiên của việc sinh của bạn, ngẫu nhiên của việc nuôi dưỡng của bạn
- như người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo - tên bạn, mặt bạn, mầu
da bạn, đất nước bạn. Mọi điều này làm thành cá tính của bạn; và mọi điều này đều
giả, mọi điều này đều ngẫu nhiên.
Tôi quan tâm tới cốt lõi bản chất
của bản thể bạn - và cái đó là không khác biệt. Nó là cùng một cốt lõi ở mọi
người. Khuôn mặt nguyên thuỷ là một ở đằng sau mọi khuôn mặt. Nó không có mầu
da, nó không hình, không dạng. Nó chẳng liên quan gì tới bố bạn và mẹ bạn, với
đất nước bạn. Nó chẳng liên quan gì tới tên bạn. Tôi quan tâm tới khuôn mặt
nguyên thuỷ của bạn. Bạn tới thế giới này không có tên. Tên có tiện ích nào đó
trong thế giới. Thầy biết bạn không phải bởi sự ngẫu nhiên của bạn; thầy biết bạn
bởi điều bản chất của bạn. Thầy không biết bạn một cách cá biệt; thầy biết bạn
về tâm linh.
Cho nên tôi không biết ai là ai
cả, nhưng tôi biết "Ai" đằng sau tất cả các "ai" - cái một
bản chất. Bạn hỏi tôi, "Thầy chỉ dẫn cho đệ tử bằng tay chỉ tới vực thẳm..."
Tôi chỉ có hai tay thôi, và nếu tôi cứ chỉ dẫn cho các đệ tử bằng tay trỏ tới vực
thẳm, thế thì sẽ mất nhiều thời gian để kết thúc cho mọi đệ tử của tôi! Điều đó
không có tác dụng. Jesus có thể đã làm điều đó - ông ấy chỉ có mười hai đệ tử -
nhưng làm sao tôi xoay xở được điều đó?
Tôi phải làm việc theo cách
khác. Tôi không thể mang bạn bằng tay bạn được. Tôi bắt giữ linh hồn bạn; với
điều đó, không cần tay. Và tôi biết bạn hoàn hảo: bạn như bạn trước Thượng đế,
trong sự trần trụi hoàn toàn của bạn, trong bản chất trần trụi của bạn. Cho
nên, Jyoti, đừng lo nghĩ. Nếu tôi phải biết mọi người một cách cá biệt tôi sẽ
phải mang cuốn sách to, ai là ai. Và thế nữa sẽ rất khó tìm ra. Bạn càng trở
thành thiền nhân, khác biệt của bạn bắt đầu biến mất, bạn trở thành ngày một
như nhau. Mặt bạn, mắt bạn, tính khí bạn, trở nên ngày một tương tự nhau.
Khoảnh khắc bạn tới gần vực thẳm
để lấy cú nhảy tối thượng, bạn không còn là thực thể tách rời. Bạn là một với
cái toàn thể. Tôi phải thuyết phục điều tinh tuý của bạn để lấy cú nhảy; và đó
là điều tôi đang làm đây. Bạn không cần lo nghĩ, bạn không cần trở nên quan
tâm.
Vâng, bạn muốn được nổi tiếng bằng
cái tên riêng của bạn, bạn muốn được thừa nhận. Điều đó không là gì ngoài ham
muốn bản ngã sâu, sâu sắc. Và đó là cái tôi muốn làm tan tành hoàn toàn. Cho
nên cho dù tôi biết bạn, Jyoti, tôi giả vờ không biết bạn!
Câu hỏi thứ ba:
Thưa thầy kính yêu, Làm sao người ta có thể
vứt bỏ ám ảnh? Hay nó không được vứt bỏ chút nào, mà được tận hưởng?
Satya, ám ảnh đơn giản nghĩa là
vết thương trong bản thể bạn, cái giữ việc hấp dẫn bạn lặp đi lặp lại, cái cứ tự
tuyên bố bản thân nó, cái muốn có sự chú ý của bạn. Bạn không thể vứt bỏ nó được.
Làm sao bạn có thể vứt bỏ được vết thương của bạn? Ám ảnh là vết thương linh hồn,
bạn không thể vứt bỏ nó được. Hiểu nó. Quan sát nó. Chú ý tới nó. Có tính thiền
cùng nó. Và bạn càng có tính thiền cùng nó, nó sẽ càng chóng được chữa lành.
Thiền là lực chữa lành. Từ 'thiền'
và 'thuốc' đều được dẫn ra từ cùng một gốc; chúng cả hai đều có nghĩa lực chữa
lành. Thiền là thuốc - thuốc cho linh hồn. Cho nên nếu bạn có bất kì ám ảnh
nào, đừng gọi tên. Khoảnh khắc bạn gọi nó là ám ảnh, bạn đã bắt đầu kết án nó.
Và nếu bạn kết án cái gì đó bạn không thể quan sát nó được - bạn bị định kiến
chống lại nó. Làm sao bạn có thể quan sát được kẻ thù? Không cần kết án; bất kì
cái gì là hoàn cảnh đều là hoàn cảnh. Chỉ bằng kết án nó bạn không thể thay đổi
được nó; bằng kết án nó bạn chỉ có thể kìm nén nó. Bạn có thể tránh nhìn nó,
nhưng vết thương sẽ tiếp tục; nó sẽ trở thành ung thư, nó sẽ cứ phát triển bên
trong.
Thay vì kết án nó, thay vì cho
nó cái tên, cho nó cái nhãn, thì quan sát nó - không có kết luận nào. Nhìn nó
là gì. Nhìn sâu nhất có thể được, với tình bạn lớn hướng tới nó, với sự thân
thiết. Nó là ám ảnh của bạn, vết thương của bạn! Nó nói điều gì đó về bạn, nó
là một phần của tiểu sử của bạn. Nó đã nảy sinh trong bạn, cũng như hoa nảy sinh
trên cây. Nó là bản chất bởi vì nó nói điều gì đó về quá khứ của bạn. Đi sâu
vào nó đi, với chăm sóc, với tình yêu, và bạn sẽ ngạc nhiên: bạn càng biểu lộ
chăm sóc về nó, nó càng ít đau hơn, nó càng ít chi phối hơn, nò càng ít áp đặt
bản thân nó lên bạn.
Vâng, theo cách nào đó, tận hưởng
nó đi! Nhưng bằng tận hưởng tôi không ngụ ý trở nên bị đồng nhất với nó. Nếu bạn
trở nên bị đồng nhất với nó bạn sẽ phát điên. Nếu bạn kết án nó, nếu bạn kìm
nén nó, bạn sẽ lại phát điên. Tránh cả hai cực đoan này. Giữ bản thân bạn đích
xác ở giữa, không kết án không đồng nhất. Chỉ là nhân chứng thuần khiết. Và dần
dần, dần dần nó sẽ được chữa lành. Dần dần, dần dần nó sẽ mất mọi chất độc của
nó. Dần dần, dần dần bạn sẽ thấy nó thay đổi thành năng lượng tích cực hơn là lực
tiêu cực. Nó sẽ trở thành có ích. Từng ám ảnh là cái nút trong bản thể bạn. Một
khi nó được mở ra, năng lượng lớn được thoát ra.
Và mọi người đều đang mang những
ám ảnh; toàn thể xã hội chúng ta đều có tính ám ảnh. Vài ám ảnh được mọi người
chấp nhận; thế thì bạn không gọi chúng là ám ảnh. Nếu chúng không được chấp nhận,
thế thì chúng trở thành ám ảnh. Trong xã hội này điều này bị coi là ám ảnh,
trong xã hội khác nó không là ám ảnh. Nó thậm chí có thể được kính trọng, có thể
được coi là thánh thiện, linh thiêng.
Với sư Jaina, tắm là ám ảnh. Những
người tắm hàng ngày một hay hai lần là bị ám ảnh; họ quá quan tâm tới thân thể
họ, hướng thân thể. Sư Jaina kết án họ. Sư Jaina không tắm. Các sư Jaina hay tới
thăm tôi. Đó thực sự là thời kì khó khăn cho tôi - họ khắm lặm! Nhưng họ nghĩ họ
đang làm việc khổ hạnh lớn lao. Họ không đánh răng - điều đó nữa cũng là ám ảnh.
Sáng, tối và trước khi bạn lên giường... và vài người sẽ lau sạch răng họ sau từng
bữa ăn, cho nên bốn, năm, sáu lần một ngày. Đây là ám ảnh! Bạn quan tâm phát rồ
tới răng mình. Và mọi luận cứ mà bạn có thể đưa ra đều vô dụng với họ bởi vì sư
Jaina sẽ nói, "Trông con vật đấy. Có chải rửa gì đâu, có thuốc đánh răng
gì đâu, có bàn chải gì đâu, răng chúng tuyệt đối sạch. Tự nhiên chăm lo, không
cần lo nghĩ về nó. Ông bị ám ảnh rồi."
Theo họ, bạn quá bận tâm về mùi
thân thể mình, về hơi thở của mình, về răng mình. Và đây là chủ nghĩa duy vật,
còn họ là người tâm linh! Nhưng ngoại trừ người Jaina, chẳng ai sẽ nghĩ rằng
đây là những thứ ám ảnh.
Nhớ một điều: những ám ảnh đó
khác nhau từ xã hội nọ sang xã hội kia, từ nước nọ sang nước kia, từ tôn giáo nọ
sang tôn giáo kia. Ám ảnh thực là gì? Bất kì cái gì trở thành lực chi phối lên
bạn, cái chi phối bạn, cái trở thành người chủ của con người bạn. Bất kì cái gì
thu bạn thành nô lệ, đó là định nghĩa của tôi về ám ảnh.
Quan sát nó đi, thiền đi. Im lặng
cùng nó, bởi vì đó là cách bạn sẽ lại trở thành người chủ. Im lặng làm bạn
thành người chủ mọi thứ. Đừng tranh đấu, và đừng trở nên bị đồng nhất. Nếu bạn
trở nên bị đồng nhất, bạn điên. Nếu bạn tranh đấu bạn điên từ cực đoan kia. Ông
giám đốc của bệnh viện tâm thần quyết định từ chức sau nhiều năm phục vụ. Quyết
định này được đưa ra cho giới báo chí địa phương trong cuộc phỏng vấn.
"Thưa bác sĩ, xin ông cho
chúng tôi biết kế hoạch của ông là gì? Ông có trở lại công việc hành nghề tư
không?"
"Thế này, tôi đã có một
vài suy nghĩ về điều đó," bác sĩ đáp. "Tôi có thể quay lại công việc
hành nghề tư, nhưng mặt khác tôi có thể trở thành ấm pha trà."
Bây giờ, sống với người điên
lâu thế, với nhiều ấm pha trà thế, ông ấy cũng đã bị ấn tượng với ý niệm này. Nếu
bạn muốn trở thành bất kì cái gì trong cuộc sống của mình, điều đó là ám ảnh. Vấn
đề không chỉ là việc trở thành ấm pha trà: nếu bạn muốn trở thành tổng thống một
nước hay thủ tướng, nó cũng là một - những cái tên khác cho việc trở thành ấm
pha trà! Có những người bị ám ảnh với ý niệm là họ sẽ không nghỉ ngơi chừng nào
họ chưa trở thành tổng thống. Và thế rồi họ lúng túng khi họ trở thành tổng thống;
họ không biết phải làm gì bây giờ bởi vì mọi điều họ biết chỉ là làm sao trở
thành tổng thống. Toàn thể cuộc sống của họ đã dành cho mỗi một mục đích: làm
sao trở thành tổng thống. Bây giờ họ đã trở thành tổng thống rồi và họ chắc chắn
lúng túng; họ không biết phải làm gì.
Có những người muốn trở nên giầu;
họ trở nên giầu. Nếu bạn kiên trì bạn có thể hoàn thành bất kì loại ngu xuẩn
nào. Con người có năng lực mênh mông. Vâng, bạn có thể trở thành ấm pha trà nếu
bạn kiên trì; không ai có thể ngăn cản bạn được. Nhưng rồi sao? Thế thì bạn đột
nhiên trống rỗng. Thế thì đột nhiên bạn thấy mình chẳng có mục đích nào, thất bại.
Mọi người bị ám ảnh, khi ám ảnh của họ được hoàn thành, sẽ cảm thấy thất bại. Nếu
bạn trở nên bị đồng nhất với ám ảnh, sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy thất bại. Nếu
nó được hoàn thành bạn sẽ là người thua thiệt; nếu nó không được hoàn thành, chắc
chắn bạn là người thua thiệt.
Cách khác là kìm nén nó, ném nó
vào tầng ngầm của bản thể bạn, đâu đó trong vô thức, để cho bạn không bắt gặp
nó. Nhưng nó cứ phát triển ở đó, và nó cứ ảnh hưởng tới bạn và hành vi của bạn;
nó cứ giật gân bạn từ đằng sau. Và kẻ thù còn mạnh hơn khi nó ẩn kín. Bạn không
thấy nó, nhưng dầu vậy bạn phải đi theo chỉ đạo của nó - nó trở thành người chỉ
đạo.
Cả hai cực đoan này, Satya, đều
phải được tránh. Đó là điều Phật cũng đã gợi ý: Ở đích xác chỗ giữa, quan sát,
quan sát vô chọn lựa. Không chọn bị đồng nhất không chọn kìm nén. Chỉ nhìn. Nó
là sự kiện của cuộc sống linh hồn bạn, dù nó là cái gì. Đừng nói tốt, xấu, XYZ
- dù nó là bất kì cái gì, quan sát nó thôi. Và nhìn sức mạnh vô cùng của việc
quan sát: cách nó biến đổi vết thương thành hoa, cách nó giải thoát các nút
năng lượng bị vướng mắc thành các lực lớn, lực tích cực, lực nuôi dưỡng.
Câu hỏi thứ tư:
Thưa thầy kính yêu, Xin thầy giải thích độ
lệch thời gian giữa các đồng hồ trong văn phòng chính và nơi tiếp tân ở cổng
trước?
Anand Narayano, bạn đã nghe nói
về luật Segal nổi tiếng chưa? Nó nói: Người có một đồng hồ biết thời gian là
gì. Người có hai đồng hồ chẳng bao giờ chắc. Đồng hồ không có lí do đồng ý với
nhau; chúng không phải là người tuân thủ. Đồng hồ là nhà cách mạng! Và bạn đang
nói về gì vậy? Bạn nghĩ bạn có vấn đề sao? Bạn nên hỏi tôi! Tôi có năm đồng hồ
trong phòng, và cả ngày tôi làm việc, đoán ra, thời gian là gì - và tất nhiên
tôi chẳng bao giờ đúng!
Câu hỏi thứ năm:
Thưa thầy kính yêu, Vì thầy nói về khác biệt
giữa đệ tử và người sùng kính, tôi cứ có cảm giác rằng tôi là người sung kính tồi
tệ, vậy mà đồng thời dường như là tôi chưa bao giờ sùng kính thế và trong tình
yêu với Thầy như bây giờ. Thầy có thể nói nhiều hơn về việc là người sùng kính
không?
Heeren, ngay cả là người sùng
kính tồi tệ cũng là cái gì đó cực kì quan trọng. Nó còn tốt hơn là một sinh
viên rất giỏi. Nó còn tốt hơn là một đệ tử chăm chỉ. Ngay cả người sùng kính tồi
tệ cũng còn tốt hơn bất kì cái gì khác. Và khi sự sùng kính phát triển cao, tồi
tệ sẽ biến mất, bởi vì tình yêu không thể tồi tệ lâu được. Tình yêu là lửa; nó
thiêu cháy mọi cái vô nghĩa, mọi thứ rác rưởi.
Tôi biết, Heeren, nó đang xảy
ra, và tôi cực kì hài lòng với bạn. Cái tồi tệ sẽ đi thôi. Khi mặt trời đã bắt
đầu lên ở phương đông, bóng tối của ban đêm còn kéo dài được bao lâu? Nó đang
biến mất rồi. Thực ra, đó là điều bạn đã trở nên nhận biết về nó. Bạn trở nên
nhận biết về vài điều chỉ khi chúng bắt đầu rời bỏ bạn, bởi vì khi chúng có đó
bạn sẽ không trở nên nhận biết về chúng; chúng bao giờ cũng có đó rồi. Nếu bạn
trở nên nhận biết về sự tồi tệ của mình, điều đó đơn giản chỉ ra nó đang biến mất,
nó đang ra đi, nó đang đi rồi. Thay đổi nào đó đang xảy ra; đó là lí do tại sao
bạn đã trở nên nhận biết về nó.
Người ta nói rằng nhiều người
trở nên nhận biết rằng họ đã sống chỉ khi họ chết. Khi họ sắp chết, đột nhiên ý
niệm này nảy sinh trong tâm trí họ, "Kì lạ! Vậy là mình đã sống!" Bằng
không thì không có khả năng nào cho họ biết được rằng họ đã sống; bối cảnh nào
đó, tương phản nào đó là cần. Cái chết trở thành cái tương phản.
Bạn đang trở nên nhận biết về sự
tồi tệ nào đó; nó là một chỉ dẫn tốt. Tồi tệ đang trên đường ra đi – nói lời tạm
biệt nó đi. Và một khi tình yêu bước vào trong trái tim, cái tồi tệ không thể
cư trú ở đó được; điều đó là không thể được. Tình yêu không bao giờ là điều tồi
tệ. Chúng không thể tồn tại cùng nhau. Chúng cũng giống như ánh sáng và bóng tối.
Câu hỏi thứ sáu:
Thưa thầy kính yêu, Có đúng là người nào đó
thức dậy và thấy bản thân mình nổi tiếng không?
Darshan, đúng, điều đó là đúng.
Một số người thức dậy và thấy bản thân mình nổi tiếng; người khác thức dậy và
thấy bản thân mình đến muộn bài nói buổi sáng.
Câu hỏi thứ bẩy:
Thưa thầy kính yêu, Kiếp trước của tôi cùng
mẹ, bố, chị và anh tôi là thời kì đầy những bất hạnh. Tại sao tôi đã chọn được
sinh vào gia đình này?
Prem Joshua, bạn đã không chọn
đâu, bởi vì bạn đã chết một cách vô ý thức. Làm sao bạn có thể chọn được? Nếu
mà bạn đã chọn, chắc chắn bạn sẽ không chọn gia đình như vậy đâu. Nó là vô ý thức.
Bạn đã đi vào bụng mẹ như người máy. Đó là cách nó xảy ra. Bình thường khi một
người chết - ngoại trừ chư phật - người đó chết trong vô thức. Người đó sống
trong vô thức, làm sao người đó chết trong ý thức được? Cái chết là đỉnh cao của
toàn thể cuộc sống của bạn. Nếu bạn đã sống trong vô thức, bạn sẽ chết trong vô
thức. Nó là khoảnh khắc cô đọng; toàn thể cuộc sống của bạn trở nên được cô đọng.
Nếu bạn đã sống trong vô thức, chết của bạn sẽ là vô thức được cô đọng lại vô
cùng. Bạn chết vô ý thức; thế thì bạn không chọn lựa. Làm sao bạn có thể chọn
được?
Nhưng hàng triệu người ngu đang
làm tình trên khắp thế giới; hàng triệu bụng mẹ sẵn sàng đón nhận bạn. Họ cũng
vô ý thức như bạn. Họ không biết tại sao họ làm tình. Họ không biết tại sao người
đàn ông nào đó ở cùng với người đàn bà nào đó. Họ không biết cái gì đang xảy ra.
Cái gì đó nắm giữ, cái gì đó lái họ tới hành động nào đó. Họ làm tình không từ
nhận biết, họ làm tình từ vô nhận biết. Và nếu một đôi có đích xác cùng loại vô
nhận biết như bạn có, thế thì lập tức bạn sẽ đi vào trong bụng mẹ đó. Cái đó khớp
với bạn.
Bạn nói, "Kiếp trước của
tôi cùng mẹ, bố, chị và anh tôi là thời kì đầy những bất hạnh." Bạn phải
đã xứng đáng với họ! Chúng ta chỉ có được cái chúng ta xứng đáng. Nó là công bằng
nữa; nó không phải là không công bằng đâu. Bây giờ bạn hỏi, "Tại sao tôi
đã chọn được sinh vào gia đình này?"
Bạn đã không thể làm khác được.
Và thận trọng! Nếu bạn không trở nên tỉnh táo bạn sẽ làm cùng điều đó lần nữa.
Bạn đã làm nó nhiều lần rồi; đây không phải là lần đầu tiên. Bạn đã không chọn
bụng mẹ, nó không phải là chọn lựa của bạn chút nào. Một ông goá vợ giầu có
cùng con gái đi du lịch sang châu Âu trên chiếc S.S. UNITED STATES. Cô gái ngã
qua boong tàu xuống nước. Berman, bẩy mươi ba tuổi, lao xuống nước và cứu cô
bé. Sau khi cả hai đã được đem lên boong tàu, ông goá giang tay ôm choàng
Berman. "Ông đã cứu mạng con gái tôi!" ông ta kêu lên. "Tôi là
người giầu. Tôi sẽ tặng ông bất kì cái gì. Hỏi tôi bất kì cái gì ông muốn!"
"Chỉ trả lời tôi một câu hỏi thôi," Berman nói. "Ai đã đẩy
tôi?"
Đó không phải là chọn lựa của bạn.
Toàn thể cuộc sống của bạn phải đã bị xô đẩy vào trong bụng mẹ nào đó. Bạn có
thể chọn chỉ khi bạn nhận biết, và chết đi trong nhận biết là kinh nghiệm vĩ đại
nhất của cuộc sống. Không có gì cực lạc hơn điều đó. Trong cuộc sống, ba điều
là quan trọng nhất: sinh, yêu và chết. Sinh đã xảy ra; bây giờ không cái gì có
thể được làm về nó. Cái gì đó có thể được làm về yêu: bạn có thể trở thành người
yêu có ý thức, và bằng việc trở thành người yêu có ý thức bạn sẽ chuẩn bị cho
chết có ý thức, bởi vì yêu và chết là rất giống nhau. Trong yêu bạn cũng chết
đi theo cách nào đó; bản ngã của bạn chết đi.
Kinh nghiệm đầu tiên về chết là
yêu. Và một khi bạn đã biết cái đẹp của chết trong yêu, bạn sẽ không sợ chết
chút nào. Thực ra, bạn sẽ chờ đợi và bạn sẽ đón chào nó khi nó tới. Bạn sẽ ca
bài ca khi nó tới. Bạn sẽ nhảy múa. Chết sẽ không phải là kẻ thù của bạn mà là
người bạn, người bạn lớn, bởi vì bạn biết cái chết nhỏ trong yêu và nó đẹp thế.
Bây giờ nó là cái chết lớn; nó nhất định đẹp hơn cả nghìn lần.
Yêu chuẩn bị cho con người chết
- nhưng chỉ tình yêu có ý thức, bởi vì chỉ trong yêu có ý thức bạn mới chết;
trong yêu vô ý thức bạn không chết. Những người yêu vô ý thức liên tục cãi cọ,
tranh cãi. Họ cố gắng chi phối nhau. Những người yêu có ý thức thì buông xuôi.
Thực ra, buông xuôi không phải cho lẫn nhau, buông xuông là theo thần tình yêu.
Cả hai người yêu buông xuôi theo năng lượng không biết nào đó mà trong đó họ
làm tan biến bản ngã của họ, và họ kinh nghiệm cái chết nhỏ. Từng lúc, từng cực
thích đều đem tới cái chết sâu sắc hơn. Khi yêu sâu sắc hơn, chết sâu sắc hơn,
và họ trở nên được chuẩn bị cho cái chết tối thượng. Ngày cái chết chung cuộc tới
là ngày của hân hoan. Họ vừa đi vừa nhảy múa vào trong cái chết, ca hát, trái
tim họ đầy xúc động của cuộc phiêu lưu này.
Thế thì họ có thể chọn. Thế thì
họ có thể đi vào trong bụng mẹ nào đó của chọn lựa riêng của họ. Bây giờ họ có
mắt - đi đâu, vào từ cánh cửa nào. Yêu là bắt đầu của ý thức. Chết cho bạn kinh
nghiệm lớn - nhưng dầu vậy chỉ chín mươi chín phần trăm thôi, một phần trăm vẫn
còn lại. Một phần tram đó được hoàn thành bởi việc sinh có ý thức. Việc sinh có
ý thức là cái chết một trăm phần trăm. Bản ngã đơn giản biến mất, biến mất toàn
bộ. Yêu là chết một phần trăm, chết là chết chín mươi chín phần trăm, sinh là
chết một trăm phần trăm. Và một khi bạn được sinh ra có ý thức, thế thì không
còn yêu nữa, không còn chết nữa, không còn sinh nữa. Đây là mục đích của mọi
chư phật: được tự do với bánh xe sinh và tử.
Câu hỏi thứ tám:
Thưa thầy kính yêu, Tôi đã từng thực hiện
thiền trong gần bốn mươi năm, nhưng tôi vẫn xa với mục đích về nhận ra Thượng đế
như bao giờ. Tôi phải làm gì?
Surendranath, làm Thượng đế
thành mục đích là bắt đầu sai hướng rồi. Thượng đế không phải là mục đích; nếu
bạn nghĩ dưới dạng mục đích, Thượng đế trở thành ham muốn của bạn, một đối tượng
của ham muốn. Thế thì việc nhận ra Thượng đế không là gì ngoài sự vinh quang tối
thượng của bản ngã. Do đó bạn đã lỡ. Tôi không biết bạn đã thực hành loại thiền
nào trong bốn mươi năm; nó phải là loại sai nào đó. Nó không thể là chính tâm
được - điều Phật nói tới – nó phải là tâm trí sai nào đó. Bạn phải làm loại tập
trung nào đó và cứ tưởng rằng đây là thiền.
Đây là một trong những ảo tưởng
lớn nhất, rất phổ biến trong cái gọi là giới tôn giáo của thế giới, đặc biệt ở Ấn
Độ. Tập trung được coi là thiền - và tập trung không phải là thiền; nó là chính
cái đối lập của thiền. Tập trung là hiện tượng tâm trí. Tập trung vào cái gì đó
nghĩa là bạn hội tụ tâm trí bạn vào cái gì đó. Nó có ích lợi riêng của nó,
nhưng những ích lợi đó là khoa học, không phải tôn giáo. Trong khoa học, tập
trung là cần; tập trung là phương pháp khoa học.
Và trường học của bạn, cao đẳng,
đại học, tất cả đều chuẩn bị cho bạn tập trung bởi vì việc chuẩn bị của họ là
vì các mục đích khoa học, không vì kinh nghiệm tôn giáo. Tập trung nghĩa là loại
trừ mọi thứ ra khỏi tâm trí ngoại trừ một điều bạn đang tập trung. Thiền đơn giản
nghĩa là không tập trung vào bất kì cái gì cả, thậm chí không vào Thượng đế -
không tập trung vào cái gì cả. Do đó nó không loại trừ cái gì, nó bao hàm tất cả.
Trong thiền bạn thảnh thơi, trong tập trung bạn trở nên căng thẳng. Trong thiền
bạn trong nghỉ ngơi sâu sắc, chỉ tỉnh táo về bất kì cái gì đang xảy ra. Chim bắt
đầu hót trong rừng, chó sủa ở nhà hàng xóm, trẻ bắt đầu khóc; tiếng ồn giao
thông trên đường, mùi thơm ngon trong không khí từ bếp... mọi điều này, mọi thứ
đang hiện diện, những thứ bao quanh bạn - tất cả năm giác quan của bạn đều tỉnh
táo, đón nhận.
Tập trung có thể bị quấy rối bởi
vì bạn đang cố hội tụ vào một điều; bất kì cái gì cũng có thể quấy rối nó. Bạn
đang lẩm nhẩm "Rama, Rama, Rama," và chó bắt đầu sủa. Bây giờ bạn sẽ
tức con chó. Con chó sẽ có vẻ giống như kẻ thù, kẻ bao giờ cũng quấy rối bạn; bất
kì khi nào bạn thiền nó lại bắt đầu sủa. Phải là tên mật vụ của quỉ! Hay trẻ bắt
đầu khóc hay vợ bắt đầu mắng con, hay cái gì đó hay cái khác... cả nghìn thứ
đang diễn ra khắp xung quanh. Bạn không thể dừng toàn thế giới được bởi vì bạn
đang làm việc lẩm nhẩm ngu xuẩn: "Rama, Rama, Rama." Bạn không thể dừng
toàn thế giới vì điều này. Thế giới sẽ vẫn tiếp tục.
Và ai biết được? Chó cũng có thể
đang làm việc tập trung của nó theo cách riêng của nó. Sủa có thể là Thiền Siêu
việt của nó đấy! Chúng tận hưởng sủa nhiều thế và chúng cảm thấy khoái thế. Bạn
có quan sát chó khi chúng sủa không, tại sao chúng sủa? Hoặc chúng sủa cảnh sát
hoặc người đưa thư hay sannyasin. Chúng chống lại đồng phục - một cách tiếp cận
rất cách mạng! Bất kì đồng phục nào... và chó bắt đầu sủa. Nó không bao giờ thấy
thoải mái với đồng phục; nó bao giờ cũng chống lại, nghi ngờ. Hay chúng bắt đầu
sủa trăng. Có thể đó là cách của chúng ca ngợi cái đẹp. Và bạn là ai mà ngăn cản
chúng? Chúng có quyền sủa như bạn có quyền vậy.
Tôi đã nghe:
Trong cuộc triển lãm ở Paris mọi
loại chó đã được trưng bày. Một đôi chó Nga cũng đã tới và chúng nói với chó
Pháp. Chó Pháp nói, "Mọi sự thế nào ở Nga vậy?"
Chúng nói, "Mọi sự đều đẹp,
toàn đẹp! Bạn không thể hình dung được mọi sự đẹp thế nào đâu. Thức ăn hoàn hảo,
chăm sóc y tế hoàn hảo; mọi thứ mà chó bao giờ cũng tưởng tượng ra đều được
hoàn thành. Chúng tôi đã đạt tới điều không tưởng."
Chó Pháp cảm thấy rất ghen tị,
nhưng khi thời gian tới cho chó Nga ra đi chúng hỏi chó Pháp, "Chúng tôi
có thể từ bỏ quyền công dân Nga được chứ? Chúng tôi có thể ở lại Pháp được chứ?"
Chó Pháp nói, "Nhưng sao vậy?
Các bạn đang tận hưởng điều không tưởng. Sao các bạn lại muốn ở đây? Để làm
gì?"
Chúng nói, "Vì mỗi một lí
do thôi: thỉnh thoảng chúng tôi muốn sủa, nhưng việc sủa là không được phép ở đó.
Không tự do nói! Và thỉnh thoảng chúng tôi muốn sủa, và chúng tôi sẵn sàng mạo
hiểm mọi thứ vì nó."
Chó sủa và bạn tụng mật chú. Nó
không quấy rối bạn - nó đang làm việc của nó. Nhưng bạn sẽ cảm thấy bị quấy rối,
không phải bởi vì việc sủa của nó mà bởi vì nỗ lực của bạn để vẫn còn được tập
trung vào một điều. Chính bởi vì nỗ lực của bạn để tập trung mà bạn cảm thấy bị
quấy rối.
Thiền nhân không bao giờ bị quấy
rồi, không bao giờ bị phân tán. Bạn không thể làm phân tán ông ấy được bởi vì
ông ấy bắt đầu quan sát việc phân tán nữa. Ông ấy chỉ là người quan sát; ông ấy
quan sát mọi thứ, kể cả phân tán. Làm sao bạn có thể phân tán được ông ấy? Ông ấy
biến đổi ngay cả phân tán, quấy rối thành im lặng sâu sắc.
Surendranath, cảm giác của tôi
là bạn phải đã làm một loại tập trung nào đó; bằng không... bốn mươi năm là thời
gian dài! Bạn phải đã tuân theo bác học ngu xuẩn nào đó, học giả nào đó. Bản
thân bạn có thể đã trở thành học giả. Bốn mươi năm là thời gian dài. Bạn có thể
đã đọc Yoga Sutras của Patanjali và bạn có thể đã đọc các cuốn sách khác về thiền
- và chúng tất cả đều nói về tập trung.
Phật là người đầu tiên trong lịch
sử nhân loại đã không nói về tập trung mà về thiền. Và ông ấy đã thay đổi toàn
thể hiện tượng thiền; ông ấy đã cho nó mầu sắc mới toàn bộ, dạng mới, cuộc sống
mới. Bạn phải đọc vào những người đã không kinh nghiệm cái gì mà cứ viết ra.
Lời khuyên của Murphy sẽ có ích
cho bạn. Murphy nói: Khi mọi điều khác thất bại, đọc chỉ dẫn. Tôi nghĩ trong bốn
mươi năm bạn đã thực hành thiền mà không đọc chỉ dẫn. Cố hiểu chính tâm là gì
đi. Ở Ấn Độ mọi người cứ làm đủ mọi loại việc. Họ tập trung, họ tụng mật chú, họ
nhịn ăn, họ hành hạ thân thể mình, và họ hi vọng rằng qua mọi thực hành tự bạo
này họ sẽ nhận ra Thượng đế. Cứ dường như Thượng đế là kẻ bạo ác! Cứ dường như
Thượng đế thích bạn hành hạ bản thân mình! Cứ dường như ngài đòi hỏi rằng bạn
càng hành hạ bản thân mình, bạn càng trở nên xứng đáng hơn. Thượng đế không phải
là kẻ bạo ác; bạn không cần là kẻ tự bạo.
Tôi đã bắt gặp những người nghĩ
rằng không nhịn ăn lâu không có khả năng nào cho thiền. Bây giờ, nhịn ăn chẳng
có liên quan gì tới thiền cả. Nhịn ăn sẽ chỉ làm cho bạn bị ám ảnh với thức ăn.
Và có những người nghĩ vô dục sẽ giúp cho họ trong thiền. Thiền đem tới một loại
vô dục, nhưng không có điều ngược lại. Vô dục không có thiền thì không là gì
ngoài kìm nén dục.
Và tâm trí bạn sẽ trở nên ngày
một dâm hơn, cho nên bất kì khi nào bạn ngồi thiền tâm trí bạn sẽ trở nên đầy
những tưởng tượng, tưởng tượng dâm dục. Hai điều này đã là những vấn đề lớn nhất
cho cái gọi là thiền nhân: nhịn ăn và vô dục. Họ nghĩ hai điều này sẽ có ích -
chúng là những rối loạn lớn nhất!
Ăn theo tỉ lệ đúng. Phật gọi điều
đó là "trung đạo": không quá nhiều không quá ít. Ông ấy chống lại nhịn
ăn, và ông ấy biết điều đó qua kinh nghiệm vất vả. Trong sáu năm ông ấy đã nhịn
ăn và đã không thể đạt được tới cái gì. Cho nên khi ông ấy nói, "Ở chính
giữa," ông ấy ngụ ý điều đó. Về vô dục cũng thế: đừng ép buộc nó lên bản
thân bạn. Nó là sản phẩm phụ của thiền, do đó nó không thể bị ép buộc trước thiền.
Ở giữa đấy nữa, không quá nhiều si mê không quá nhiều từ bỏ. Chỉ giữ cân bằng.
Người cân bằng sẽ lành mạnh hơn, thoải mái, như ở nhà. Và khi bạn ở nhà, thiền
là dễ dàng hơn.
Vậy thiền là gì? Chỉ ngồi im lặng
không làm gì cả, chứng kiến bất kì cái gì đang xảy ra quanh; chỉ quan sát nó mà
không định kiến, không kết luận, không ý niệm cái gì sai và cái gì đúng.
Surendranath, bắt đầu từ ABC
đi. Quên tất cả bốn mươi năm kia đi. Điều tốt là bạn đã sống sót qua bốn mươi
năm đó. Một kẻ bán ma tuý bảo một anh bạn rằng thức ăn cho ngựa của anh ta đã
tiêu tốn tất cả lợi nhuận của anh ta rồi. Người bạn gợi ý rằng anh ta nên dần dần
giảm bớt chất nuôi dưỡng ngựa, mỗi lúc bớt một cọng rơm. Một thời gian sau anh
ta lại chạy tới người bạn mình.
"Vậy, Abe, mọi sự thế
nào?"
"Khủng khiếp!" Abe
kêu lên. "Tôi cho con ngựa giảm ăn dần tới chỗ chỉ ăn một cọng rơm một
ngày và thế rồi bỗng nhiên nó chết!"
Surendranath, bạn đã sống sót -
tốt! Thượng đế khoan dung đấy. Bằng không, bốn mươi năm của loại thiền sai, của
khổ hạnh, có thế giết chết bất kì ai. Bạn là người khoẻ mạnh - bạn đã sống sót.
Và nếu bạn đã tới đây, xin gạt sang bên toàn thể tri thức của bạn. Nó đã không
có tác dụng, bây giờ đừng để nó quấy rối bạn. Bây giờ gạt nó sang bên hoàn toàn
đi. Bắt đầu mới cùng tôi. Hi vọng vẫn còn đó, bao giờ cũng có hi vọng.
Thiền của tôi là đơn giản; nó
không yêu cầu thực hành phức tạp. Nó rất đơn giản. Nó là ca hát, nó là nhảy
múa. Nó là ngồi im lặng. Nó là thoải mái với sự tồn tại. Nó là chấp nhận sự tồn
tại như nhà bạn. Quên việc nhận ra Thượng đế đi. Bằng suy nghĩ của mình bạn sẽ
chẳng bao giờ nhận ra Thượng đế đâu. Bạn đơn giản tận hưởng cuộc sống, mở hội
cuộc sống. Và một ngày nào đó, khi lễ hội đạt tới đỉnh của nó, bỗng nhiên tấm
màn biến mất khỏi mắt bạn và toàn thể sự tồn tại không là gì ngoài điều thiêng
liêng. Không có Thượng đế, nhưng toàn thể sự tồn tại đầy tính thượng đế. Đó là
việc nhận ra Thượng đế, đó là niết bàn.
Câu hỏi thứ chín:
Thưa thầy kính yêu, Có điểm nào cho vô nhận
biết phi chọn lựa không?
Anand Buddha, cho dù bạn nhận
biết về điều đó, điều đó sẽ có tác dụng. Bạn có nhận biết về vô nhận biết phi
chọn lựa không? Điều đó sẽ phá huỷ vô nhận biết phi chọn lựa. Làm nó thành đối
tượng của nhận biết và nó sẽ biến mất, bay hơi. Và không điểm nào có thể được
cho nó cả, bởi vì nếu điểm phải được cho nó thế thì mọi người sẽ thành công
trong việc lấy điểm - mọi người, bởi vì mọi người đang sống trong nó.
Một kẻ hay bắt nạt to lớn đi tản
bộ vào trong phòng khách sáng lờ mờ. "Có người nào ở đây tên là Kilroy
không?" hắn ta gầm gừ. Không ai trả lời. Hắn ta lại gầm gừ, "Có người
nào ở đây tên là Kilroy không?" Có một khoảnh khắc im lặng và thế rồi một
người Ai len nhỏ bé bước tới. "Tôi là Kilroy," anh ta nói. Thằng cha
thô bạo tóm lấy anh ta và ném anh ta qua quầy. Rồi hắn đấm vào quai hàm anh ta,
đá anh ta, tát anh ta khắp người và bước ra. Quãng mười lăm phút sau anh chàng
bé nhỏ tới. "Này cậu, tớ đã chẳng lừa nó đấy sao," anh ta nói.
"Tớ đâu có là Kilroy!"
Cô gái trẻ xinh xắn nằm dài
trên tràng kỉ nhà tâm thần. "Tôi không thể đừng được bản thân mình, bác sĩ
ạ. Tôi có kháng cự kịch liệt tới đâu cũng chẳng thành vấn đề, tôi đem năm hay
sáu đàn ông vào cùng tôi trong phòng ngủ mọi đêm. Đêm qua có mười người. Tôi cảm
thấy khổ thế, tôi không biết phải làm gì." Với giọng hiểu biết bác sĩ nói ầm
ĩ, "Vâng, tôi biết, tôi biết, cưng ạ." "A!" cô gái ngạc
nhiên kêu lên. "Anh cũng có đó đêm qua chứ?" Mọi người đang sống
trong vô thức, làm đủ mọi loại việc trong vô thức. Mọi người đều là robot vô thức.
Chúng ta chỉ giả vờ rằng chúng ta có ý thức; chúng ta không có ý thức.
Khoảnh khắc bạn trở nên có ý thức,
mọi hành động vô thức biến mất khỏi cuộc sống của bạn. Cuộc sống của bạn bắt đầu
đi vào chiều hướng mới. Từng hành động của bạn đều bắt nguồn từ sáng tỏ bên
trong; từng đáp ứng của bạn đều đức hạnh, đều trong trắng. Sống vô ý thức là sống
trong tội lỗi; sống có ý thức là đức hạnh, là tôn giáo. Và sống trong nhận biết
toàn bộ là vị phật, là một christ.
Sẽ là tốt nếu chúng ta bắt đầu
gọi Christ là "Phật Joshua." Tên thực của ông ấy là Joshua; từ Joshua
mới tới Jesus. Và 'christ' đã trở thành xấu bởi vì nhà thờ Ki tô giáo; từ này
đã mất cái đẹp của nó. Nó sẽ tốt nếu chúng ta thay đổi, nếu chúng ta bắt đầu gọi
ông ấy là Phật Joshua - bởi vì họ tất cả đều là chư phật, họ tất cả đều là người
đã thức tỉnh. Họ sống qua ánh sáng bên trong. Bạn chỉ dò dẫm trong bóng tối bên
trong.
Anand Buddha, tôi đã cho bạn
cái tên Buddha. Nếu bạn cảm thấy bạn đang sống trong vô nhận biết vô chọn lựa,
làm nó thành vấn đề để nhận biết về nó. Một kẻ trộm hỏi nhà huyền môn Phật giáo
vĩ đại, Nagarjuna, "Tôi có thể thiền và vẫn là kẻ trộm được không?"
Nagarjuna nói, "Được. làm
một điều: trong khi ông đang ăn trộm vẫn còn tỉnh táo, nhận biết, ý thức."
Kẻ trộm rất sướng. Anh ta nói, "Thầy mới đúng là thầy! Tôi đã tới nhiều
người, và họ tất cả đều nói, 'Trước hết chấm dứt ăn trộm, thế thì ông có thể là
thiền nhân.'"
Nagarjuna nói, "Những người
đó không phải là thầy - họ phải là cựu trộm. Ta mới là thầy. Ta quan tâm tới
thiền, không quan tâm tới thứ khác. Điều ông làm là việc của ông; ông ăn trộm
hay cúng dường, đó là việc của ông. Việc của ta là bảo ông tỉnh táo, và làm bất
kì điều gì ông muốn làm." Tất nhiên trộm ta rất sướng - sướng vì bây giờ
anh ta có thể có hai thế giới.
Nhưng sau mười lăm ngày anh ta
quay lại, cúi ưới chân Nagarjuna, và anh ta nói, "Thầy là kẻ rất ranh
mãnh! Thầy phá toàn bộ nghề của tôi - bởi vì nếu tôi cố gắng tỉnh táo tôi không
thể ăn cắp được; tay tôi đơn giản không cử động. Đêm qua tôi đã vào cung điện
nhà vua; đây đã là cơ hội tới mức nó chỉ xảy ra một lần trong đời thôi. Rất khó
vào - cả đời tôi đã thử - nhưng đó phải là vì ân huệ của thầy: đêm qua tôi đã
vào, và mọi lính gác đều ngủ say. Tôi đã mở kho báu và những kim cương quí giá
thế tôi chưa bao giờ thấy trong đời mình! Tôi có thể đã trở thành người giầu nhất,
và mọi thứ đều trong tay tôi, nhưng thầy đứng giữa tôi và kho báu này. Thầy đã
bảo tôi, 'Nhận biết đi!' Thầy đã quát vào tôi, 'Nhận biết đi!' Và nếu tôi thử
nhận biết, những viên đá quí kia trong chỉ như đá thường, chẳng đáng bận tâm tới.
Nếu tôi quên về nhận biết, chúng lại là đá quí, cực kì có giá trị.
"Điều đó đã thay đổi nhiều
lần. Tôi trở nên nhận biết và chúng là đá thường; tôi trở nên vô nhận biết và
chúng là của cải lớn lao. Nhưng chung cuộc thầy đã thắng. Tôi đã quay lại thầy.
Bây giờ điểm đạo cho tôi vào sannyas." Nagarjuna phải đã là người như tôi;
bằng không, các thầy giáo thường không thể chấp nhận được kẻ trộm.
Thỉnh thoảng một người say tới
tôi và anh ta nói, "Tôi là người say. Tôi có thể là sannyasin không?"
Tôi nói, "Đừng bận tâm về những điều nhỏ nhặt. Tính chất sannyas sẽ có tác
dụng! Trước hết bạn cứ là sannyasin đi, thế rồi chúng ta sẽ thấy."
Anh ta dường như phân vân, anh
ta không thể hiểu được. Nhưng một khi anh ta trở thành sannyasin, mọi sự bắt đầu
thay đổi. Sớm hay muộn anh ta tới và báo cáo rằng "Thầy đã giở thủ đoạn.
Tôi không thể uống được thêm nữa; điều đó đã trở thành ngày một không thể được.
Nó ghê tởm thế, kinh tởm thế."
Một người say bảo tôi - anh ấy
đã trở thành sannyasin mới vài tháng trước đây - anh ta nói, "Điều đó đã
trở thành khó thế. Bây giờ tôi biết chiến lược và thủ đoạn đằng sau những bộ quần
áo cam này, bởi vì khi tôi đi tới quán rượu mọi người bắt đầu chạm chân tôi! Họ
nói, 'Swamiji, đây là quán rượu! Ông phải đi tới nghĩ nó là chỗ nào đó khác chứ.'
Và tôi nói, 'Vâng - đây là quán rượu à?' Và tôi đã quay lại! Tôi thậm chí không
thể đi vào được." Anh ta thực sự giận tôi; anh ta nói, "Tôi thậm chí
không thể đi xem phim được, bởi vì đứng xếp hàng mọi người bắt đầu chạm chân
tôi, và họ nói, 'Swamiji, ông làm gì ở đây?' Và tôi phải chuồn!" Chỉ chút
xíu nhận biết và điều đó sẽ ảnh hưởng cả đời bạn. Chỉ chút ít nhận biết và toàn
thể cuộc sống của bạn như bạn đã từng sống cho tới giờ sẽ tan tành, sẽ sụp đổ,
và cuộc sống mới sẽ bắt đầu nảy sinh quanh trung tâm nhận biết nhỏ bé đó.
Câu hỏi thứ mười:
Thưa thầy kính yêu, Tôi vừa mới được gây mê
toàn thân. Không gian quen thuộc thế - như là trong bài giảng hay buổi tâm
tình. Đây có phải là điều thầy đang làm không - gây mê chúng tôi để cho thầy có
thể mổ?
Deva Kanta, thuốc gây mê thì
tôi không dùng, nhưng tôi có cách riêng của mình đề làm cho bạn vô ý thức tới mức
tôi có thể mổ. Ngay chỗ đầu tiên, bạn đã đủ vô ý thức rồi; thỉnh thoảng bạn mới
có một chút ít ý thức le lói thôi. Tôi phải ngăn cản điều đó! Không thuốc mê
nào được cần cho điều đó.
Một người vừa mới trải qua một
ca mổ rất phức tạp cứ phàn nàn hoài về chỗ sưng tấy trên đầu và đau đầu khủng
khiếp. Vì cuộc mổ của anh ta đã là cuộc mổ ruột, chẳng có lí do trần tục nào tại
sao anh ta lại phàn nàn về đau đầu. Chung cuộc y tá của anh ta, sợ rằng người
này có thể bị chứng choáng hậu phẫu, nói với bác sĩ về điều đó.
"Đừng lo nghĩ về điều đó,
cô y tá," bác sĩ đảm bảo với cô ta. "Anh ta thực sư có chỗ sưng trên
đầu đấy. Đến nửa chừng cuộc mổ chúng ta bị hết thuốc mê."
Và tôi không có thuốc mê nào với
tôi cho nên tôi cứ dùng cùng phương pháp - chỉ là nện búa trúng vào đầu! Vâng,
trong vài ngày bạn sẽ có đau đầu chút ít và chỗ sưng phồng! Bạn không có ý thức,
cho nên bạn không cần thuốc mê - chỉ nện búa chút ít và bạn lăn quay! Thế thì mọi
cuộc mổ đều có thể thực hiện lên bạn. Và việc mổ này không phải là vật lí; giải
phẫu này là tâm linh. Vài cỏ dại trong tâm linh bạn phải được nhổ ra, bật rễ.
Và đó là điều đang xảy ra trong bài nói buổi sáng, trong buổi tâm tình tối. Cho
nên tôi có thể hiểu hoàn toàn, Deva Kanta, kinh nghiệm của bạn: rằng trong mê bạn
cảm thấy cùng không gian, "như là trong bài giảng hay buổi tâm tình."
Ở đây với tôi bạn làm mất dấu vết
của bản ngã của bạn. Ở đây với tôi bạn đánh mất dấu vết tâm trí của bạn. Bạn đi
và không gian bao la, tự do lớn lao, im lặng vô cùng, cực lạc sâu sắc; do đó chỉ
những người đang trong tình yêu sâu sắc với tôi sẽ được lợi. Những người tới
như người ngoài, khán giả, vâng, họ sẽ thu thập lấy vài lời và họ sẽ nghĩ họ đã
hiểu vấn đề. Họ đã không hiểu vấn đề. Chừng nào bạn chưa bắt đầu cảm thấy không
gian tôi đang vậy, bạn vẫn chưa hiểu - bạn không thể hiểu được. Thông điệp của
tôi không ở trong lời tôi dùng nhưng ở trong im lặng từ đó những lời này đi ra.
Thông điệp của tôi không bằng lời, triết lí. Nó là giao cảm, giao cảm sâu sắc của
những trái tim, cuộc gặp gỡ, sự hội nhập, kinh nghiệm cực thích. Nó là cực
thích tâm linh.
Câu hỏi cuối cùng:
Thưa thầy kính yêu,
Tôi đã sống cả đời mình như người vô dục,
nhưng tôi vẫn chịu đựng các ý nghĩ dâm dục xấu. Sao vậy?
Ravishankar, nếu bạn mà không
chịu đựng, đấy sẽ là phép màu! Nếu bạn đã cố gắng để sống cuộc sống vô dục, bạn
còn có thể mong đợi cái gì khác? Và tại sao bạn gọi các ý nghĩ dâm dục là xấu?
Chúng là trung lập, không tốt
không xấu. Ý nghĩ dâm dục là ý nghĩ dâm dục. Sao lại đem những giá trị đạo đức
này vào? Bởi vì những giá trị đạo đức này bạn vẫn còn trong tranh đấu thường
xuyên, trong cuộc chiến bên trong, cuộc nội chiến. Bạn cứ đánh nhau với năng lượng
riêng của mình - năng lượng dục - và đó là năng lượng duy nhất bạn có. Không có
năng lượng khác; nó là năng lượng duy nhất, cái phải được biến đổi thành tâm
linh. Cùng năng lượng dục này, cái bạn đang gọi là xấu, sẽ trở thành hương thơm
vĩ đại trong bạn.
Nhưng cố sống cuộc sống vô dục
mà không có thiền là nguy hiểm. Nó giữ bạn bị ám ảnh. Nó giữ bạn liên tục trong
tưởng tượng dâm dục. Và thế thì một cách tự nhiên bạn gọi nó là xấu, bởi vì hai
mươi bốn giờ sống với cùng ý niệm này là sự hành hạ thường xuyên.
"Cảnh sát đâu?" một
giọng nói vang lên trong điện thoại. "Tôi muốn báo cáo về tên trộm mắc bẫy
trong phòng ngủ của cô hầu già!" Sau khi hỏi chắc chắn địa chỉ, viên trung
sĩ cảnh sát hỏi ai gọi điện thoại. "Đây là," một giọng điên cuồng
vang lên, "kẻ trộm!" Sau khi chạy xô vào hiệu thuốc, anh thanh niên bồn
chồn hiển nhiên bị bối rối khi một người đàn bà trung tuần, đứng đắn hỏi bà ấy
có thể phục vụ anh ta không. "Không-không," anh ta lắp bắp, "Tôi
muốn gặp dược sĩ." "Tôi là dược sĩ đây," bà ta đáp một cách vui
vẻ.
"Tôi có thể làm gì cho anh
nào?"
"Ồ... thôi được, ừ, chẳng
có gì quan trọng cả," anh ta nói, và quay lưng bỏ đi.
"Anh thanh niên," người
đàn bà nói, "em tôi và tôi đã quản lí hiệu thuốc này trong gần ba mươi năm
nay.
Chẳng có gì anh có thể nói cho
chúng tôi mà làm chúng tôi ngượng cả."
"Vâng, thôi được,"
anh ta nói. "Tôi đói dục khủng khiếp và chẳng cái gì sẽ làm nguôi được.
Tôi làm tình bao nhiêu lần cũng chẳng thành vấn đề, tôi vẫn muốn làm tình nữa.
Có cái gì bà có thể cho tôi để trị nó không?"
"Đợi một chút," bà nhỏ
bé nói. "Tôi sẽ phải thảo luận điều này với em tôi."
Vài phút sau bà ta quay ra.
"Điều tốt nhất chúng tôi có thể cung cấp," bà ấy nói, "là hai
trăm đô la một tuần và nửa lợi tức trong kinh doanh."
Đủ cho hôm nay.