Read more
Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 1)
Chương 10. Bạn được ân huệ
Thầy có người ưa chuộng không? Tôi có là một
người trong họ không?
Tôi nhớ tới câu ngạn ngữ A rập.
Tương truyền là bất kì khi nào Thượng đế tạo ra một người ngài đều thì thào vào
tai người đó 'Con là người ưa chuộng của ta. Ta chưa bao giờ làm ra người đẹp
như thế trước đây, và ta sẽ không làm ra người đẹp như thế lần nữa. Con được tạo
ra đơn giản duy nhất.' Nhưng điều này ngài đã làm cho mọi người và mọi người
sâu bên dưới trong tim mình đều nghĩ 'Bất kì điều gì Thượng đế đã nói, người ta
đều tin.'
Bạn là người ưa chuộng của tôi.
Và điều này không được đề cập tới bất kì ai nói riêng, mà tới mọi người. Thực
ra, chọn người ưa chuộng hay không là không thể được với tôi. Điều đó tuỳ thuộc
vào bạn, bạn có thể trở thành người ưa chuộng của tôi, bạn có thể không trở
thành; nó là giao thông một chiều. Nếu bạn cho phép, bạn sẽ trở thành; nếu bạn
không cho phép, bạn sẽ không trở thành. Khi có liên quan tới tôi, tôi không có.
Câu hỏi 2
Xin thầy giải thích khác biệt giữa hợp lí
hoá và 'chuyện nhảm nhí'.
'Chuyện nhảm nhí' là từ tốt hơn
nhiều so với 'hợp lí hoá', nhưng chúng ngụ ý cùng một điều thôi. 'Hợp lí hoá'
là từ lâm sàng - từ được các giáo sư dùng, 'chuyện nhảm nhí' sống động hơn nhiều.
'Hợp lí hoá' là thiếu máu, 'chuyện nhảm nhí' là rất trẻ, sống động và thích
thú. Nhưng nghĩa là như nhau, chúng không phải là những thứ khác biệt.
Anh chồng sợ vợ và cô vợ lắm lời
đang đi trên con đường quê, vẫn đang tranh cãi nhau như cách thường lệ. Cô ấy
thắng. Đột nhiên cô ấy quay lại và thấy một con bò đực nhảy bổ trên đường.
Không có thời gian để cảnh báo cho chồng cho nên cô ấy nhảy vào hàng rào. Con
bò đực đâm vào người đàn ông bằng sừng và đẩy anh ta quay trònmét rưỡi trên
không. Anh ta rơi bịch xuống hố. Khi cuối cùng anh ta xoay xở bò ra được, anh
ta thấy vợ đang đứng trên đường. 'Maria' anh ta nói 'nếu em đánh anh như thế lần
nữa em thực sự làm anh mất bình tĩnh đấy.'
Bây giờ đây là chuyện nhảm nhí.
Nếu bạn hỏi nhà phân tâm, ông ta sẽ gọi nó là hợp lí hoá. Hội văn hoá đang tổ
chức một nhóm gồm toàn người đồng trinh, thì một cô trẻ mang một đứa bé xuất hiện.
'Nhưng, thưa cô' vị chủ tịch phản đối 'đó là bằng chứng rằng cô không đủ tư
cách vào hội này. Sao cô nghĩ cô sẽ có khả năng tham gia?' 'Tôi chỉ chung chạ
thì chuyện này xảy ra" cô ấy giải thích. "Cho nên tôi nghĩ tôi có thể
vào như một trong những người đồng trinh ngu xuẩn.'
Đây là chuyện nhảm nhí. 'Hợp lí
hoá' là thuật ngữ triết học. 'Chuyện nhảm nhí' tới từ người thường, từ quần
chúng, những người sống trên đất, với đất, với tay dính bùn. Từ 'bullshit-chuyện
nhảm nhí' cũng có tính chất bùn vì nó được dùng bởi những người đang làm việc,
sống cuộc sống bình thường. Nó không tới từ tháp ngà của đại học. Nhưng nhớ, nó
đích thực hơn, nó nói nhiều hơn 'hợp lí hoá'. Và bao giờ cũng nhớ điều này, rằng
từ được các giáo sư đặt ra bao giờ cũng xanh xao vàng vọt. Chúng là từ chết -
lâm sàng, nhưng không nói nhiều; thay vì nói, chúng che giấu. Để tôi nói điều
đó theo cách này, chính từ 'hợp lí hoá' là việc hợp lí hoá: nó được dùng để
tránh từ chuyện nhảm nhí'.
Câu hỏi 3
Sao thầy làm nhiều sai lầm khi thầy trích dẫn
người khác hay tham chiếu tới các sự kiện Kinh Thánh hay tới các khám phá khoa
học thế? Đích thân tôi đã trả lời câu hỏi này nhiều lần theo nhiều cách khác
nhau. Bây giờ tôi muốn nghe câu trả lời của thầy.
Vậy cho phép tôi phạm thêm vài
sai lầm nữa. Thứ nhất: trí nhớ của tôi là phi thường đấy. Mulla Nasruddin đang
nói với một người và anh ta nói 'Vợ tôi có trí nhớ rất tệ.' Và người này hỏi
'Anh ngụ ý cô ấy quên mọi thứ chứ gì?' Mulla Nasruddin nói 'Không, cô ấy nhớ mọi
thứ!' Nếu vợ của Mulla Nasruddin có trí nhớ tệ, tôi có trí nhớ phi thường. Tôi
quên mọi thứ. Và tôi tận hưởng việc quên lãng này; tôi không lo nghĩ về nó. Thứ
hai: Tôi là người dốt. Tôi không là học giả. Tôi thích thú đọc sách, nhưng tôi
đọc Kinh Thánh, Gita, Koran chỉ như người ta đọc tiểu thuyết; chúng là những
câu chuyện cổ đại, hay. Krishnamurti nói ông ấy chưa bao giờ đọc bất kì kinh
sách nào; ông ấy chỉ đọc truyện trinh thám.
Tôi đọc kinh sách, nhưng tôi đọc
trong kinh sách như tiểu thuyết trinh thám và không gì khác. Và tôi sẽ gợi ý
cho Krishnamurti rằng chắc sẽ tốt nếu ông ấy nên nhìn vào Kinh Thánh; bạn không
thể tìm được câu chuyện nào hay đầy tình trạng hồi hộp. Mọi thứ đều có đó: yêu,
sống, giết hại; mọi thứ đều có đó. Nó là rất giật gân. Kinh sách, với tôi, chẳng
có gì đặc biệt. Kinh sách là thiêng liêng như cây và đá và sao - hay như trần tục.
Tôi không làm phân biệt cho nên tôi không rất nghiêm chỉnh về kinh sách. Điều
duy nhất tôi nghiêm chỉnh là về chuyện đùa. Cho nên khi tôi trích dẫn kinh sách
tôi trích dẫn từ trí nhớ, khi tôi trích dẫn chuyện đùa tôi phải viết nó ở đây
ngay trước tôi. Tôi chưa bao giờ muốn làm sai lầm gì về chuyện đùa - tôi thực sự
nghiêm chỉnh. Về mọi thứ khác tôi tuyệt đối không nghiêm chỉnh. Cho nên nó là rất
hiển nhiên. Nghe tôi bạn phải hiểu điều đó, rằng nhấn mạnh của tôi không phải
vào điều kinh sách nói - cái đó không phải là vấn đề: nhấn mạnh của tôi là vào
điều tôi đang nói. Nếu bạn đi tới linh mục Ki tô giáo, ông ấy trích dẫn kinh
sách, nhấn mạnh của ông ấy là vào kinh sách. Ông ấy rất chính xác từng từ, ông ấy
phải vậy - bản thân ông ấy là phụ, kinh sách là chính. Ông ấy là nhân chứng cho
kinh sách. Với tôi chính điều ngược lại: kinh sách chỉ là nhân chứng cho tôi. Bất
kì điều gì tôi phải nói, chỉ điều đó tôi phải nói. Nếu tôi cảm thấy kinh sách
có thể là nhân chứng cho nó, tôi dùng nó.
Và tôi cứ chơi với kinh sách,
đôi khi theo cách này, đôi khi theo cách khác. Bao giờ cũng nhớ, tôi không định
chứng minh kinh sách đâu - rằng kinh sách là đúng - tôi đơn giản dùng nó như
minh hoạ thôi. Nó là phụ, bạn có thể quên về nó: chẳng cái gì sẽ bị mất. Bất kì
điều gì tôi đang nói đều là trực tiếp. Chỉ để giúp bạn, bởi vì bạn không có khả
năng nghe chân lí trực tiếp, bạn cần vài nhân chứng. Cho nên Jesus, Krishna và
Phật và Lão Tử và Liệt Tử - họ chỉ là nhân chứng cho tôi. Tôi không điều chỉnh
theo họ, họ phải điều chỉnh theo tôi.
Và điều nay bao giờ cũng nên là
vậy: người chết nên tồn tại và điều chỉnh theo người sống và vì người sống. Sao
người sống phải điều chỉnh theo người chết? Liệt Tử phải điều chỉnh theo tôi chứ,
bởi vì chỉ trong điều chỉnh theo tôi Liệt Tử mới lại có thể có cuộc sống chút
ít. Jesus phải điều chỉnh theo tôi, tôi không điều chỉnh theo Jesus. Quá khứ phải
điều chỉnh theo hiện tại. Cho nên tôi cứ chơi...
Đây toàn là câu chuyện với tôi,
sâu bên dưới đây là cách tiếp cận: toàn thể cuộc sống là hư cấu, nó là maya, nó
là giấc mơ. Jesus và Phật và Krishna và tôi và bạn đều là một phần của giấc mơ
lớn - Thượng đế là mơ. Đừng quá nghiêm chỉnh về nó. Các học giả trở nên quá
nghiêm chỉnh. Tôi không phải là học giả và tôi không có kính trọng với học giả.
Thực ra thái độ của tôi đích xác là hệt như thái độ của Mulla Nasruddin's.
Có lần chuyện xảy ra:
Một người tới Mulla Nasruddin
và nói 'Nasruddin, anh có nghe nói không? Học giả vĩ đại của thị trấn mới chết
và cần hai mươi ru pi để chôn ông ta.' Mulla cho anh ta tờ một trăm ru pi và
nói 'Cầm cả đi, và khi anh còn làm điều đó, sao không chôn luôn năm ông? Nhớ lấy,
các học giả này là những người rất tính toán và tinh ranh lắm - chôn họ cho thật
sâu vào, bằng không họ sẽ quay lại đấy. Và nếu anh cần thêm tiền, cứ tới tôi, đừng
xấu hổ về điều đó!'
Tôi không là học giả mà tôi
cũng không kính trọng học giả hay học thức theo bất kì cách nào. Cái đó là chuyện
nhảm nhí. Tôi đọc một bài thơ hay của E.Y. Harburg. Vài dòng có tầm quan trọng
mênh mông. Thiền về chúng đi. Thơ được làm bởi người ngu như tôi, Nhưng chỉ Thượng
đế có thể làm ra cây; Và chỉ Thượng đế làm ra cây Cũng làm ra người ngu như
tôi. Nhưng chỉ người ngu như tôi, bạn thấy, Có thể làm ra Thượng đế, người làm
ra cây. Tôi cực kì dốt nát, và tôi sung sướng như tôi vậy, và tôi không có ý tưởng
nào về cải tiến bản thân tôi. Cho nên nếu thỉnh thoảng bạn ở trong tình huống vụng
về: ai đó nói rằng Osho đã nói cái này và cái này là không đúng, đó là vấn đề của
bạn. Thế thì Thầy của bạn bị thấy là sai... bạn cảm thấy chút ít rối loạn, bản
ngã của bạn bị tổn thương.
Khi có liên quan tới tôi, tôi
hoàn toàn thoải mái. Và tôi sẽ tiếp tục tạo ra vấn đề cho bạn! Bây giờ bạn tìm
ra câu trả lời. Phát minh ra cái gì đó, có chút ít tưởng tưởng hay bịa đặt. Khi
tôi bịa ra nhiều thế, sao bạn không thể bịa được? Bạn có thể tìm nghĩa bí truyền,
huyền bí nào đó trong nó. Nó bao giờ cũng dễ dàng: khi bạn không thể tìm được
cái gì khác, bao giờ cũng cố tìm ra nghĩa bí truyền, huyền bí trong nó - phải
có chứ.
Người đàn ông điển trai, ăn vận
đẹp cho người ăn xin tờ năm đô la. 'Đây, anh bạn tốt' ông ta nói 'ăn cho đầy vụng
và còn đủ uống một hai cốc nữa.' Người ăn xin vào nhà hàng của Tony ở đó anh ta
ăn bữa tối thịnh soạn nhất trong đời và thế rồi hoàn thành bữa tối với chai rượu
và để món tiền boa lớn cho Luigi, người phục vụ. 'A' người lạ điển trai ăn vận
đẹp nói 'Đó là một thế giới tốt lành. Mọi người đều hạnh phúc. Người ăn xin
nghèo hạnh phúc vì người đó không còn đói, Tony hạnh phúc vì anh ta được quả
bán hàng hời, người phục vụ hạnh phúc vì anh ta nhận được tiền boa nhiều. Còn
tôi?... Tôi cũng hạnh phúc, vì tờ tiền là giả.'
Cho nên làm cho mọi người hạnh
phúc đi. Tạo ra vài hư cấu, vài tờ tiền giả; làm cho mọi người hạnh phúc. Thế
giới này thực sự đẹp. Đừng bận tâm quá nhiều về sự kiện, không có đâu, toàn hư
cấu cả đấy. Nhớ lấy, mọi thứ đều hư cấu, ngay cả con người của tôi ở đây và con
người của bạn ở đây là hư cấu vô cùng. Không cái gì đã bao giờ xảy ra. Chân lí
hiện hữu. Mọi thứ xảy ra là hư cấu; lịch sử là hư cấu bởi vì bất kì cái gì có
đó, có đó... không cái gì đã từng xảy ra ở đó.
Thượng đế không có lịch sử và
Thượng đế không có tiểu sử. Thượng đế chỉ hiện hữu, không có 'đã' và không có
'sẽ'. Không có quá khứ và không có tương lai. Mọi lịch sử là hư cấu. Đó là lí
do tại sao ở phương Đông chúng ta chưa bao giờ bị bận tâm bởi lịch sử, chúng ta
đã không viết lịch sử chút nào - thay vì lịch sử chúng ta đã viết huyền thoại.
Nếu bạn hỏi khi nào Rama được sinh ra, người Hindus không thể trả lời được. Hỏi
người Hindus, và bạn sẽ thấy nhiều câu trả lời như những người bạn hỏi. Không
ai biết, thực ra không ai biết đích xác liệu người đó được sinh ra hay không.
Hư cấu là ở chỗ người viết chuyện, người viết chuyện của Rama, đã viết nó trước
khi Rama được sinh ra: Balmiki đã viết nó trước khi Rama được sinh ra. Nhìn vào
cách tiếp cận phương Đông. Bạn không thể quan niệm được điều đó, rằng các tông
đồ Ki tô giáo phải viết ra chuyện về Jesus trước khi ông ấy được sinh ra. Nhưng
Balmiki đã viết chuyện về Rama trước khi ông ấy được sinh ra và thế rồi Rama phải
được sinh ra để chứng minh rằng Balmiki là đúng, bằng không mọi người sẽ cười
vào người già này. Và ông ấy đã viết như vậy, 'Nó là như vậy!' Cho nên ông ấy
phải làm những điều mà Balmiki đã viết ra. Ông ấy đã tiên tri hoá nó, đó là
tiên đoán, và thế rồi Rama tuân theo. Nhìn vào cách tiếp cận này: lịch sử được
coi như hư cấu. Chỉ tiểu thuyết được viết ra trước, thế rồi bạn có thể diễn kịch,
bạn có thể làm phim từ chúng.
Trong truyền thống bí mật của
Essenes tương truyền rằng Christ chưa bao giờ có, rằng thực ra đó là vở kịch, vở
kịch Christ, đã từng được diễn trong nhiều thế kỉ trước khi Christ được sinh
ra. Thực ra ông ấy chưa bao giờ được sinh ra, đấy chỉ là kịch thôi. Dần dần, mọi
người trở nên gắn bó nhiều với vở kịch thế, họ bắt đầu yêu mến vở kịch nhiều tới
mức nó biến thành thực tại; nó bắt đầu có vẻ giống như sự kiện. Đó là lí do tại
sao có nhiều phiên bản thế. Nếu bạn nhìn vào bốn cuốn phúc âm, tất cả đều khác
nhau, đôi khi mâu thuẫn. Bốn người viết cùng một câu chuyện nhất định phải
khác.
Cách thức phương Đông trong việc
nhìn vào mọi sự là ở chỗ bất kì cái gì có đó đều không thể được nhìn bằng mắt.
Và bất kì cái gì có thể được nhìn bằng mắt đều chỉ là hư cấu - tận hưởng trong
khi bạn nhìn nó, yêu nó - nó là leela, vở kịch của Thượng đế. Cho nên khi tôi
nói mọi thứ với bạn, đây không phải là thuyết giảng đâu - thuyết giảng là chuyện
nghiêm chỉnh - đây chỉ giống như điệu hót của chim thôi. Cho nên bất kì cái gì
nổi lên bề mặt trong tôi, tôi kể cho bạn; và tôi không lo nghĩ liệu nó được chứng
minh bởi lịch sử hay không bởi vì bản thân lịch sử là vô nghĩa với tôi.
Câu hỏi 4
Sao chưa bao giờ có một thầy chứng ngộ đàn
bà?
Đàn bà không thể là Thầy được -
điều đó là không thể được. Khi đàn bà đạt tới cô ấy trở thành Bà, chứ không
thành Thầy. Sự hoàn thành của đàn bà là tình yêu. Việc nở hoa của đàn bà là
tình yêu. Làm chủ không phải là mục đích của tâm trí nữ tính; họ không trở
thành Thầy, họ trở thành Bà. Là Thầy về căn bản là nỗ lực nam tính. Nhận biết
là cách thức của đàn ông, yêu là cách thức của đàn bà.
Trên con đường của nhận biết có
thể dạy được; người ta có thể trở thành Thầy. Trên con đường của yêu, làm sao bạn
dạy yêu được? Bạn có thể nở hoa, bạn có thể bùng nở trong yêu, nhưng làm sao bạn
có thể dạy nó được? Vâng, nếu ai đó muốn học từ bạn, người đó sẽ học nó, nhưng
bạn sẽ không là Thầy. Và những người đàn bà như vậy đã tồn tại: Rabiya, Meera,
Mallibai, Magdalen, Teresa. Những người đàn bà đó đã tồn tại: Sahajo, Daya,
Lalla. Nhiều đàn bà đã tồn tại, nhưng họ không là Thầy. Họ đã buông xuôi với
Thượng đế tới mức họ trở thành Bà.
Meera nói 'Tôi là bà cho ngài.
Trời ạ' - bà cho Krishna, cho bản thân Thượng đế. Bà ấy hát bài ca về niềm vinh
quang của Trời của bà ấy, bà ấy nhảy múa. Nếu ai đó có thể bắt giữ được cái gì
đó từ bà ấy, nó tràn ngập; nhưng bà ấy không thể là thầy giáo được. Bà ấy đã
buông xuôi, buông xuôi của bà ấy là tuyệt đối. Vâng, nếu bạn ở trong nhóm của bà
ấy, bạn sẽ học buông xuôi là gì... nhưng bạn sẽ phải học, bà ấy sẽ không dạy.
Đàn bà không thể là thầy giáo.
Để dạy, phẩm chất khác biệt nào
đó về năng lượng là được cần tới. Để tôi nói điều đó theo cách này, đây là kinh
nghiệm của tôi: rất khó cho đàn ông trở thành đệ tử, rất khó cho đàn ông trở
thành đệ tử. Cho dù người đó trở thành, người đó trở thành một cách lưỡng lự.
Buông xuôi là khó. Làm sao buông xuôi ý chí được? Cho dù người đó buông xuôi,
người đó chỉ buông xuôi có điều kiện, để trở thành Thầy một ngày nào đó. Người
đó trở thành đệ tử để trở thành Thầy. Buông xuôi với đàn ông là khó; rất đơn giản
cho đàn bà buông xuôi. Rất đơn giản cho đàn bà trở thành đệ tử, rất khó cho đàn
bà trở thành Thầy. Ngay cả sau khi cô ấy đã đạt tới, cô ấy vẫn còn buông xuôi.
Và với đàn ông, ngay cả khi anh ta không đạt tới, anh ta vẫn còn không buông
xuôi sâu bên dưới. Trên bề mặt anh ta sẽ biểu lộ buông xuôi, nhưng sâu bên dưới
ở đâu đó bản ngã vẫn còn dai dẳng.
Đàn ông có thể trở thành Thầy tốt.
Đàn bà có thể trở thành đệ tử tốt bởi vì trở thành đệ tử nghĩa là trở thành người
nhận, mang tính cảm nhận, trở thành bụng mẹ. Trở thành Thầy nghĩa là trở thành
người cho. Cùng hiện tượng này tiếp tục... cứ dường như có mức độ sinh học, nó
vẫn còn ở mức độ tâm linh. Về sinh học, đàn bà sẵn sàng để nhận tinh trùng từ
người đàn ông cô ấy yêu. Đàn ông không thể trở thành mẹ được, anh ta chỉ có thể
trở thành bố. Anh ta có thể lẩy cò quá trình: đàn bà sẽ trở thành mẹ, cô ấy sẽ
mang đứa trẻ trong bụng trong chín tháng, cô ấy sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ bằng máu
của cô ấy và con người cô ấy, cô ấy sẽ mang cái thai. Cùng điều đó xảy ra trên
mức độ tâm linh nữa.
Khi đàn bà tới một Thầy cô ấy lập
tức sẵn sàng buông xuôi. Nếu thỉnh thoảng điều xảy ra khác đi - thỉnh thoảng có
những đàn bà rất ngần ngại buông xuôi điều đó đơn giản chỉ ra họ đã mất tiếp
xúc với tính đàn bà của họ. Họ không biết họ là ai, họ đã trở nên bị sao lãng
khỏi trung tâm của họ. Họ không biết cách buông xuôi bởi vì họ không biết cách
là đàn bà. Nếu bạn biết cách là đàn bà, nếu bạn là đàn bà, buông xuôi là đơn giản
thế, nó tới dễ dàng thế.
Mọi đệ tử lớn trên thế giới đều
là đàn bà. Phật có hàng nghìn đệ tử, nhưng tỉ lệ bao giờ cũng như nhau: ba đàn
bà, một đàn ông. Tỉ lệ cũng là vậy với Mahavir. Ông ấy có bốn mươi nghìn sannyasins:
mười nghìn đàn ông, ba mươi nghìn đàn bà. Và đấy cũng là trường hợp với Jesus.
Người thành tâm thực sự quanh ông ấy không phải là đàn ông mà là đàn bà. Khi
ông ấy bị đóng đinh, mọi đàn ông trốn hết, không còn lấy một người. Mọi cái gọi
là 'tông đồ' đó tất cả đã biến mất, nhưng đàn bà có đó. Ba người đàn bà đã có
đó: họ không sợ, họ sẵn sàng hi sinh bản thân mình. Khi Jesus được đưa xuống khỏi
cây chữ thập, đó không phải là bởi đàn ông - những đệ tử đó đã cao chạy xa bay
rồi, và một hay hai người có đó nhưng họ ẩn kín trong đám đông đàn bà đưa cái
xác xuống. Và điều rất có ý nghĩa là khi Jesus xuất hiện sau ba ngày, được phục
sinh, ông ấy đã xuất hiện đầu tiên cho Mary Magdalen, không cho đàn ông. Điều
này rất ý nghĩa. Tại sao? Mười hai tông đồ kia thì sao? Tại sao lại với Mary
Magdalen? Và cô ấy lập tức nhận ra ông ấy, và cô ấy chạy xô tới ông ấy và cô ấy
nói 'Vậy, Trời, thầy vẫn còn sống!' Và khi Jesus xuất hiện cho các đệ tử, đệ tử
nam, họ đã không nhận ra ông ấy, họ nghĩ 'Có vẻ như thủ đoạn gì. Làm sao người
này có thể quay lại được?'
Tương truyền là khi ông ấy xuất
hiện trước hai đệ tử, hai đệ tử nam, ông ấy đã bước đi cùng họ trong hàng giờ
và họ không nhận ra được ông ấy. Và họ liên tục nói về Jesus và Jesus đang bước
đi bên cạnh họ. Họ đâm ra hơi chút phân vân về sự xuất hiện của người này - ông
ta trông giống Jesus nhưng làm sao ông ta có thể vậy được? 'Chỉ hình tướng sao?
- người ta phải không bị lừa bởi một mình hình tướng.' Trong hai giờ họ đã bước
đi cùng nhau. Khi họ đi vào một nhà trọ, cả ba ngồi đó để ăn tối và khi Jesus bẻ
bánh mì, thế thì họ nhận ra. Tâm trí rất vật chất. Đột nhiên họ thấy... bởi vì
mọi hành động của Jesus, mọi cử chỉ của ông ấy, đều là của ông ấy, đích thực là
của ông ấy. Bây giờ họ nhận ra bởi vì ông ấy đã bẻ bánh mì theo cùng cách mà họ
đã từng thấy Jesus bẻ bánh mì trong nhiều năm - thế thì họ nhận ra. Nhưng trong
hai giờ, sự hiện diện này đã không được nhận ra. Magdalen nhận ra ngay lập tức.
Khi cô ấy đi nói cho các đệ tử nam rằng Jesus đã phục sinh, họ cười. Họ nói
'Các bà, các bà bị ảo giác rồi.' Và họ cười và họ nói 'Đây là cách đàn bà bao
giờ cũng vậy - tưởng tượng, mơ mộng, lãng mạn. Bây giờ nhìn vào người đàn bà
ngu xuẩn này. Jesus chết rồi. Chúng ta đã thấy ông ấy chết trên cây chữ thập bằng
chính mắt mình.' Nhưng cô ấy khóc và cô ấy nói 'Nghe tôi đi. Tôi đã thấy thầy.'
Nhưng họ không nghe.
Đàn bà có thể là đệ tử hoàn hảo,
và đây là cách nó phải vậy. Đàn bà có tính cảm nhận, lối mở, bụng mẹ. Họ chưa
bao giờ là Thầy theo nghĩa là đàn ông đã từng là Thầy - như Mahavir, Phật,
Zarathustra, Lão Tử. Không, họ chưa bao giờ là Thầy kiểu đó. Nhưng chưa bao giờ
có đệ tử nào như đàn bà; không đàn ông nào đã bao giờ có khả năng tương đương với
họ khi có liên quan tới tính đệ tử. Và để tôi nói cho bạn điều này, rằng khi có
liên quan tới phân chia này giữa nam và nữ, tâm trí nữ tính được ân huệ nhiều
hơn. Bởi vì điều thực là tiếp nhận chân lí, điều thực là không cho nó là điều
đó là phụ. Và đàn bà bao giờ cũng toàn bộ hơn đàn ông. Bất kì khi nào cô ấy nhận
chân lí, cô ấy đều trở nên chói sáng: toàn thân thể cô ấy, toàn thể bản thể cô ấy
biểu lộ điều đó; cô ấy mang hào quang. Bạn không thấy người đàn bà đang mang
thai, cô ấy trông đẹp làm sao? Khuôn mặt cô ấy ửng hồng, cô ấy đang mang một cuộc
sống mới bên trong cô ấy. Và điều này không có gì sánh được với người đàn bà
người thực sự trở thành đệ tử. Cô ấy đang mang bản thân Thượng đế bên trong cô ấy.
Vinh quang của cô ấy là vô hạn. Cho nên đừng lo nghĩ tại sao đàn bà không trở
thành Thầy. Không có nhu cầu. Nếu bạn có thể trở thành đệ tử, điều đó là tự
nhiên và bạn bao giờ cũng sẽ vẫn còn là đúng với bản tính.
Câu hỏi 5
Hôm qua thầy nói rằng Thiền là kết quả đẹp
của gặp gỡ Đạo và Phật giáo, và Sufi giáo là hoa nở ra từ Hồi giáo và Hindu
giáo. Thầy có dạy siêu hoa, vật lai giữa Thiền và Sufi không?
Nó không phải là hoa, nó chỉ là
gặp gỡ của hai hương thơm. Thiền là siêu hoa, Sufi giáo cũng vậy. Không cái gì
có thể được thêm vào chúng; chúng là hoàn hảo. Khi có liên quan tới hoa, chúng
đã đạt tới hoàn hảo; không cái gì thêm nữa có thể được thêm vào cho chúng,
chúng đã bùng nở. Điều tôi đang làm ở đây là cố hợp nhất hương thơm của chúng.
Hoa hồng đã nở ra và hoa sen đã
nở ra. Cả hai đang lan toả hương thơm của chúng theo gió. Điều tôi làm ở đây là
cố hợp nhất hương thơm của chúng, điều là hiện tượng rất tinh tế. Hoa là thô,
hương là tinh tế. Hoa là thấy được, hương là không thấy được. Hoa là vật chất,
hương đơn giản là tâm linh. Đó là điều tôi đang làm ở đây để đem tất cả hoa của
Mật tông, của Ygoa, của Đạo, của Sufi, của Thiền, của Hasidi, của Do Thái, của
Hồi giáo, của Hindu, của Phật giáo, của Jain lại cùng nhau. Tôi đang cố gắng
đem tất cả các hương thơm lại với nhau, cái đã được thoát ra từ nhiều thế kỉ.
Đây là thực nghiệm vĩ đại chưa bao giờ được làm trước đây. Phật chỉ quan tâm tới
con đường qua đó ông ấy đã đạt tới, Mahavir cũng vậy, Jesus cũng vậy. Trước đây chưa hề có trên trái đất - điều này
đã được thực hiện.
Bạn được ân huệ, bạn may mắn đấy.
Bạn có thể không nhận ra điều này ngay lúc này, không ai nhận ra nó khi khoảnh
khắc đang sống động. Bạn đã bao giờ nghĩ về nó chưa? Các đệ tử của Jesus có nhận
biết về điều đang xảy ra khi nó xảy ra không? Họ có nhận biết rằng cái gì đó cực
kì quan trọng đang xảy ra trong đời họ mà sẽ quyết định định mệnh của nhân loại
trong hàng thế kỉ tới không? Không, họ không nhận biết. Liệu các đệ tử của Phật
có nhận biết rằng cái gì đó có tầm quan trọng lớn lao đang xảy ra không. Bạn
cũng không nhận biết. Cái gì đó cực kì quan trọng đang xảy ra mà chưa từng xảy
ra, cái sẽ trở thành có tính quyết định, bởi vì bây giờ các tôn giáo cũ không
thể tồn tại trong tương lai; ngày của họ đã qua rồi.
Trong tương lai, vài điều sẽ biến
mất. Quốc gia sẽ phải biến mất bởi vì trái đất đã trở thành cái làng nhỏ; bây
giờ chúng là vô nghĩa. Ấn Độ và Pakistan và Trung Quốc và Mĩ và Canada và Anh
và Đức là vô nghĩa; trái đất đã trở thành một. Ngày con người trở nên có khả
năng đi ra ngoài lực hấp dẫn, trái đất trở thành một. Người đầu tiên trong con
tầu không gian đã bắt đầu khóc khi người đó thấy toàn thể trái đất như một.
Không ai đã bao giờ thấy toàn thể trái đất như một. Người đó nhìn vào trái đất
người đó không thể tin nổi làm sao có thể có bất kì phân chia nào của Mĩ và Nga
và Trung Quốc và thế này và thế nọ. Người đó không thể nghĩ được về bản thân
mình là người Mĩ hay người Nga. Người đó không thể nghĩ được về bản thân mình
chỉ như người cư ngụ trên đất. Và người đó không thể thấy phân chia nào của đất
bởi vì phân chia chỉ có trên bản đồ chính trị; đất vẫn còn không bị phân chia.
Ngày con người bước qua rào chắn của lực hấp dẫn, trở nên tự do với lực hấp dẫn,
trái đất trở thành một. Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian.... Quốc gia sẽ phải biến
mất, và với quốc gia, thế giới của chính khách và thế giới của chính trị sẽ biến
mất. Cơn ác mộng lớn sẽ biến mất khỏi trái đất.
Và điều thứ hai biến mất cùng
quốc gia là Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Ki tô giáo, Do Thái giáo. Cũng như
chính trị đã phân chia bản đồ trái đất, tôn giáo đã phân chia tâm thức con người.
Chắc chắn phân chia của tôn giáo là nguy hiểm hơn phân chia của chính trị, bởi
vì chính trị chỉ có thể phân chia trái đất... tôn giáo đã phân chia tâm thức
con người. Con người đã không được phép truy nhập toàn bộ vào bản thể mình. Người
ta phải chỉ là người Mô ha mét giáo - một điều rất hạn hẹp. Người ta phải chỉ
là người Hindu - chỉ là thứ rất hạn hẹp. Tại sao, khi nào bạn có thể có kế thừa
toàn thể? Khi nào toàn thể quá khứ là của bạn và toàn thể tương lai là của bạn,
tại sao bạn phải phân chia?
Tại sao tôi phải gọi bản thân
tôi là 'người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo'? Người ta phải
đòi sự toàn bộ. Bằng việc đòi sự toàn bộ bạn trở thành toàn bộ: bạn đánh mất mọi
phân chia hạn hẹp, phân biệt, bạn trở thành cái toàn thể, bạn trở thành linh
thiêng. Điều đó sẽ xảy ra, điều đó nhất định xảy ra. Điều đó phải xảy ra, bằng
không con người sẽ không có khả năng trưởng thành thêm nữa.
Điều này là rất mấu chốt rằng
con người phải vứt bỏ mọi rào chắn của quốc gia và tôn giáo và nhà thờ. Đó là
điều tôi đang làm ở đây: cố gắng đem lại mọi hương thơm được thoát ra trong các
thế kỉ khác nhau bởi những nở hoa khác nhau của tâm thức con người. Lão Tử là một
đoá hoa, Phật cũng vậy, Jesus cũng vậy, Mohammed cũng vậy, nhưng bây giờ chúng
ta phải làm tan chảy mọi hương thơm của họ vào một - hương thơm vũ trụ. Thế
thì, lần đầu tiên, con người sẽ có khả năng có tính tôn giáo và vậy mà không bị
phân chia. Thế thì nhà thờ là của bạn và nhà thờ hồi giáo cũng vậy và đền chùa
cũng vậy. Thế thì Gita là của bạn, và Koran và Vedas và Kinh Thánh - mọi thứ đều
là của bạn.
Bạn trở thành bao la. Không,
tôi không cố tạo ra hoa mới - hoa đã xảy ra rồi. Tôi đang cố tạo ra hương thơm
mới từ tất cả những hoa đó. Nó là tinh tế hơn, vô hình hơn; chỉ những người có
mắt sẽ có khả năng thấy nó.
Câu hỏi 6
Nguy hiểm của bài nói của thầy về Đạo giáo
là ở chỗ có nhiều người lười biếng, vô trách nhiệm quanh đây, những người hợp
lí hoá thói quen xấu của họ bằng việc đòi là Đạo nhân bất hoạt. Xin làm rõ khác
biệt giữa Đạo nhân và kẻ trốn chạy lười biếng.
Câu hỏi này là từ Anand Prem.
Điều đầu tiên, có hai nguy hiểm tôi đã nói tới: một là về bản ngã, điều kia là
về tính lờ phờ, lười biếng. Và nhớ cho, nếu bạn phải rơi vào trong bất kì cái bẫy
nào, cái bẫy lười biếng là tốt hơn cái bẫy bản ngã. Điều đó nguy hiểm hơn, bởi
vì người lười chưa bao giờ làm cái gì sai, người lười không thể làm được. Người
đó sẽ không bao giờ làm điều gì tốt - được, nhưng người đó sẽ không bao giờ làm
cái gì sai. Người đó sẽ không bận tâm giết bất kì ai, hành hạ bất kì ai, tạo ra
trại tập trung, đi vào chiến tranh người đó sẽ không bận tâm. Người đó nói 'Tại
sao? Khi nào người ta có thể nghỉ ngơi, tại sao?' Người lười tự nhiên không phải
là nguy hiểm. Điều duy nhất là người đó có thể bỏ lỡ sự phát triển tâm linh
riêng của mình, nhưng người đó sẽ không can thiệp vào sự trưởng thành của bất
kì ai khác; người đó sẽ không là sự can nhiễu. Người đó sẽ không là người làm
điều tốt và đây là những người lớn lao nhất, những người tai hại nhất trong thế
giới của những người làm điều tốt. Người lười gần như vắng bóng. Người đó có thể
làm được gì? Bạn đã bao giờ nghe nói về bất kì người lười nào làm cái gì sai
không?
Không, Anand Prem, vấn đề thực
tới từ bản ngã, và đó là khả năng của Anand Prem. Đừng lo về vài người ở đây
thành lười biếng - kệ họ, chẳng cái gì sai cả. Vấn đề thực là từ bản ngã; người
muốn là tâm linh, người muốn là đặc biệt, người muốn là một siddha, người muốn
đạt tới quyền năng tâm linh. Người muốn chứng minh cái gì đó về tâm linh trong
thế giới: đó là nguy hiểm thực. Nếu bạn phải ngã, chọn lười đi. Nếu bạn không
thể ngã được, nếu bạn phải tránh, điều tốt là tránh cả hai.
Lười cũng giống như cảm lạnh
thông thường - chẳng có gì mấy mà lo nghĩ. Bản ngã giống như ung thư. Tốt hơn cả
là không bị cái nào. Nhưng nếu bạn phải chọn và bạn muốn có cái gì đó để níu
bám, cảm lạnh thông thường là tốt - bạn có thể tuỳ thuộc vào nó, nó chưa bao giờ
giết chết người nào, nó chưa bao giờ giết bất kì ai. Nhưng đừng bao giờ chọn
ung thư, và đó là khả năng lớn hơn. Bây giờ cô ấy hỏi ' Nguy hiểm của bài nói của
thầy về Đạo giáo là ở chỗ có nhiều người lười biếng, vô trách nhiệm...'.
Điều thứ nhất: khoảnh khắc bạn
bắt đầu nghĩ về người khác bạn đi vào trò bản ngã. Bạn là ai để nghĩ về người
khác và cuộc sống của họ? Đó là cuộc sống của họ. Nếu họ thích lười, bạn là ai
mà can thiệp vào? Anand Prem có một người làm điều tốt trong bản thể cô ấy; cô ấy
rất lo nghĩ về người khác - đó là điều nguy hiểm. Và tất nhiên cô ấy có tính kết
án. Câu hỏi này có kết án: 'Nguy hiểm của bài nói của thầy về Đạo giáo là ở chỗ
có nhiều người lười biếng, vô trách nhiệm quanh đây, những người hợp lí hoá
thói quen xấu của họ bằng việc đòi là Đạo nhân bất hoạt.' Bạn là ai mà bảo họ rằng
thói quen của họ là xấu?
Lười là thói quen tốt hơn là bị
ám ảnh bởi hoạt động. Bị ám ảnh bởi hoạt động là điên. Người lười có thể lành mạnh.
Thỉnh thoảng người lười nhất đã được thấy là lành mạnh nhất. Tôi có cảm giác là
nếu Anand Prem bắt gặp Lão Tử, cô ấy sẽ nghĩ ông ấy là lười. Ông ấy sẽ trông
như lười với mọi chủ định. Nếu cô ấy bắt gặp Diogenes, cô ấy sẽ nghĩ ông ấy là
lười. Nếu cô ấy bắt gặp Phật cô ấy sẽ nghĩ ông ấy là lười. Ngồi dưới cây bồ đề...
'Ông làm gì thế? Ít nhất ông cũng có thể vận hành trường tiểu học và dạy trẻ
con, hay ông có thể mở bệnh viện và phục vụ người ốm. Bao nhiêu người đang chết,
chết đói... ông làm gì ở đây mà ngồi dưới gốc cây bồ đề?' Anand Prem sẽ nhảy
lên Phật và cho ông ấy nhiệm vụ. 'Ông đang làm gì vậy? Chỉ ngồi, thiền thôi à?
Đây có phải là lúc để thiền không? Đây có phải là lúc chỉ ngồi im lặng và tận
hưởng phúc lạc của ông không? Điều này là ích kỉ!'
Thái độ kết án này thực sự là
nguy hiểm: nó cho bạn ý tưởng về linh thiêng hơn ngươi, 'Ta còn tốt hơn ông.
Ông... ông là đồ lười!' Cô ấy cứ viết các câu hỏi mọi ngày mà tôi đã không trả
lời; mọi ngày - rằng 'những người này là đồ hippies, những người này là vô dụng.'
Cô ấy đang tìm người yêu, nhưng cô ấy không thể tìm được một người ở đây vì cô ấy
nghĩ rằng không có ai ở đây cả.... Cô ấy muốn 'người thẳng thắn' và cô ấy không
thể tìm được người thẳng thắn ở đây. Đây toàn là đồ 'hippies và yippies' và cô ấy
muốn ai đó là nổi tiếng. Cô ấy đã viết thư. '... nổi tiếng, có tài khoản ngân
hàng, là một quí ông, quí ngài, có danh tiếng, được kính trọng. Ở đây những người
này chỉ là kẻ lang thang, kẻ vạ vật, kẻ vô công rồi nghề.' Cô ấy chắc sẽ từ chối
Phật, cô ấy chắc sẽ từ chối Lão Tử: họ không thẳng thắn. Cô ấy viết cho tôi:
'... những kẻ tóc dài này!' Với ghê tởm thế cô ấy viết, và bởi vì sự ghê tởm
này cô ấy đã trở thành một người rất ghê tởm và cô ấy sẽ không tìm ra. Trong một
năm cô ấy đã ở phương Tây trong tìm kiếm. Cô ấy là người Do Thái. Đầu tiên cô ấy
tìm ở Mĩ, thế rồi cô ấy đi tới Israel để tìm người đàn ông. Cô ấy không thể tìm
ra ở Mĩ, cô ấy không thể tìm ra ở Israel - cô ấy sẽ không bao giờ tìm ra ở bất
kì đâu. Cho dù cô ấy lên trời, Thượng đế sẽ trông như kẻ lang thang. Cô ấy có
thái độ kết án tới mức cô ấy không thể yêu được một người đơn giản. Vâng, có
khiếm khuyết, có giới hạn, nhưng mọi người đều có những giới hạn đó. Nếu bạn muốn
yêu, bạn phải yêu người đàn ông với mọi giới hạn của anh ta.
Bạn không thể tìm được người
hoàn hảo. Hoàn hảo không tồn tại. Thượng đế chưa bao giờ cho phép hoàn hảo bởi
vì hoàn hảo đơn điệu thế. Nghĩ mà xem: sống với người hoàn hảo... hai mươi bốn
giờ, và bạn sẽ tự tử. Sống với người hoàn hảo sao? Thế thì làm sao bạn sẽ sống?
Người đó sẽ giống tượng đá cẩm thạch, chết. Khoảnh khắc một người trở thành
hoàn hảo, người đó chết. Người sống chưa bao giờ hoàn hảo, và giáo huấn của tôi
về cơ bản không phải là hoàn hảo mà là tính toàn bộ. Là toàn bộ, và nhớ khác biệt.
Lí tưởng về hoàn hảo nói: Giống cái này - không giận dữ, không ghen tị, không sở
hữu, không khiếm khuyết, không giới hạn. Lí tưởng của tính toàn bộ là khác toàn
bộ: Nếu bạn giận, giận một cách toàn bộ. Nếu bạn yêu, yêu một cách toàn bộ. Nếu
bạn buồn, buồn một cách toàn bộ. Không cái gì bị phủ nhận - chỉ tính bộ phận phải
bị vứt bỏ, và thế thì người ta trở thành đẹp.
Người toàn bộ là đẹp. Người
hoàn hảo là chết. Tôi không cố tạo ra các mahatma ở đây. Đủ rồi! Những mahatma
đó đã làm đủ những điều vô nghĩa trong thế giới. Chúng ta cần người đẹp, nở
hoa, tuôn chảy, sống động. Vâng, họ thỉnh thoảng sẽ buồn, nhưng cái gì sai
trong buồn? Thỉnh thoảng họ sẽ giận, nhưng cái gì sai khi thỉnh thoảng giận? Nó
đơn giản chỉ ra rằng bạn sống động, rằng bạn không là thứ chết, rằng bạn không
là mẩu gỗ trôi giạt. Thỉnh thoảng bạn đánh nhau, thỉnh thoảng bạn buông bỏ.
Cũng như khí hậu thay đổi: lúc thì trời mưa và đầy mây, và lúc thì trời nắng và
mây đã biến mất. Và mọi mùa đều được cần - cái lạnh, cái nóng, mùa đông, mùa hè
- mọi mùa đều được cần. Và con người thực, con người đích thực, có mọi khí hậu
trong bản thể mình - chỉ với một nhận biết: rằng bất kì cái gì người đó làm người
đó nên làm một cách toàn bộ và nên làm với nhận biết đầy đủ - đủ, vậy là đủ, và
bạn có con người đẹp. Nhưng Anand Prem đang tìm người đàn ông hoàn hảo.
Tôi đã nghe....
Ngày xưa một người du hành khắp
thế giới.... Bất kì khi nào tôi nhìn vào Anand Prem, tôi cứ nhớ đi nhớ lại người
đó. Người đó đã du hành khắp thế giới để tìm người đàn bà hoàn hảo. Người đó muốn
xây dựng gia đình, nhưng làm sao chấp nhận được mô hình không hoàn hảo? - người
đó muốn người đàn bà hoàn hảo. Người đó quay về, cả đời người đó bị phí hoài;
người đó không thể tìm được. Thế rồi một hôm một người bạn nói 'Nhưng bây giờ
ông bẩy mươi rồi và ông vẫn tìm cả đời, ông không thể tìm ra một người đàn bà
hoàn hảo sao?' Ông ta nói 'Có chứ, có lần tôi đã bắt gặp một người đàn bà hoàn
hảo.' Thế là người bạn hỏi 'Thế thì chuyện gì đã xảy ra?' Nhưng người này trở
nên buồn, ông ta nói 'Chuyện gì xảy ra ư? Người đàn bà đó đang đi tìm người đàn
ông hoàn hảo, cho nên chẳng cái gì xảy ra cả!' Nhớ lấy, lí tưởng của hoàn hảo
là lí tưởng bản ngã.
Ronald Coleman nói với Herb
Stein về người rởm Hollywood người nói với giọng Oxford giả cầy, mặc bộ quần áo
giả Sao Tím và nói giọng Phi Beta Kappa - và tồi tệ nhất trong tất cả, là dùng
nhiều séc giả. Vô kế khả thi, anh ta quyết định tự tử, và đi xuống đường tầu hoả
Santa Fe. Anh ta bình thản hút vài điếu thuốc là nhập nội trong khi ba hay bốn
chuyến tầu hàng nặng phì phò chạy qua. Một kẻ lang thang đang quan sát chế giễu.
'Nếu ông định làm điều đó, sao không làm điều đó?' 'Đừng thiếu tế nhị thế' người
rởm đối đáp lại. 'Người như tôi phải đợi con tầu Siêu Sếp chứ.' Cho dù kẻ bản
ngã đi tự tử, anh ta phải đợi con tầu Siêu Sếp, tầu hoả tốt nhất. Anh ta nói '
Đừng thiếu tế nhị. Người như tôi phải đợi con tầu Siêu Sếp chứ.' Cho dù người
đó tự tử, người đó sẽ không tự tử dưới tầu hàng. Hôn nhân giống như tự tử - bạn
có thể tự tử ở bất kì đâu. Bạn không phải đợi con tầu Siêu Sếp. Anand Prem đang
tìm kiếm và điều đó là không thể được cho cô ấy, cách cô ấy nhìn vào mọi thứ với
kết án thế, để tìm ra bất kì ai cô ấy có thể yêu. 'Xin làm rõ khác biệt giữa Đạo
nhân và kẻ trốn chạy lười biếng.'
Không có gì mấy đâu, và nếu có,
nó ở bên trong đến mức duy nhất người đó mới biết - bạn sẽ không bao giờ
có khả năng phán xét bên ngoài. Nhìn tôi
đây. Tôi cũng là người lười đấy. Bạn có thấy tôi làm cái gì không, đã bao giờ?
Điều đó rất khó cho người ngoài biết. Và tôi yêu người lười... Đạo nhân hay
không; tôi yêu người lười bởi vì từ người lười không bao giờ một Adolf Hitler
nào được sinh ra, không bao giờ có một Genghis Khan, không bao giờ có
Tamburlaine nào. Người lười đã sống im lặng cuộc sống của họ và biến mất, không
để lại dấu vết nào trong lịch sử, không làm nhiễm bẩn nhân loại. Họ đã không
làm ô nhiễm tâm thức. Họ đã ở đây cứ dường như họ không có.
Lười và nhận biết... và bạn đã
trở thành Đạo nhân. Điều đó không có nghĩa là bạn trở thành bất hoạt. Nó đơn giản
nghĩa là hoạt động ám ảnh biến mất. Nó đơn giản nghĩa là bạn đã trở nên có khả
năng không làm nữa. Chuyện kể về một Thiền sư là một người hỏi một trong các đệ
tử của ông ấy 'Thầy ông có thể làm được phép màu nào?' Và đệ tử này nói 'Ông là
tín đồ của ai đó sao?' Và người này nói 'Vâng, tôi là tín đồ của Thầy nào đó và
ông ấy là người làm ra phép màu lớn; ông ấy có thể làm những phép màu lớn. Có lần
chuyện xảy ra là tôi đang đứng ở bãi cát này và thầy đang đứng ở bãi cát bên
kia sông, và thầy nói to với tôi "Ta muốn viết cái gì đó vào sách của
ông." Và dòng sông rộng gần nửa dặm. Thế là tôi rút cuốn sách của tôi ra,
giơ nó lên, và từ bờ bên kia thầy bắt đầu viết bằng bút máy của thầy và chữ viết
đi vào sách của tôi. Phép màu này tôi đã thấy và sách vẫn còn với tôi - ông có
thể xem.' Và đệ tử của Thầy kia cười to và người đó nói 'Thầy tôi có thể làm
phép màu lớn hơn kia đấy.' Thế là người này nói 'Phép màu gì vậy?' Và đệ tử này
nói 'Thầy tôi có thể làm phép màu, và thầy có năng lực thế... có năng lực tới mức
thầy có khả năng không làm chúng nữa.' 'Không làm chúng nữa.' Nhìn cái đẹp của
nó đi. Ông ấy 'có năng lực thế... có năng lực... không làm chúng nữa.'
Đạo nhân là người chỉ làm cái
tuyệt đối cần thiết. Cuộc sống của người đó gần như bức điện tín. Khi bạn đi tới
Bưu điện bạn không viết thư dài mà bạn cho một thông điệp điện tín. Bạn cứ cắt
đi các từ, cái này và cái này có thể được bỏ đi và thế rồi bạn đi tới mười hay
chín từ hay bất kì cái gì. Nếu bạn viết thư bạn sẽ không bao giờ viết chỉ mười
từ. Và bạn có quan sát việc này không? Bức điện tín là diễn đạt nhiều hơn mọi bức
thư. Nó nói nhiều trong rất ít từ.
Những từ không cần thiết bị bỏ
đi, chỉ từ cần thiết nhất là có đó. Đạo nhân là kiểu điện tín, cuộc sống của
người đó là giống như bức điện tín. Những ám ảnh, cái không cần thiết, bồn chồn,
đã bị bỏ đi. Người đó chỉ làm điều tuyệt đối cần thiết. Và để tôi nói cho bạn
cái tuyệt đối cần thiết là nhỏ bé tới mức bạn sẽ thấy Đạo nhân gần như là lười.
Nhưng nhớ lấy, tôi không ca ngợi lười đâu. Tôi đơn giản kết án thái độ bản ngã.
Chống lại bản ngã - tôi ủng hộ cho lười. Nhưng tôi không ủng hộ bản thân lười;
nó nên đầy nhận biết. Thế thì bạn đi cả hai hoạt động và lười. Thế thì bạn trở
nên siêu việt. Bạn không hoạt động, không bất hoạt; bạn được định tâm. Bất kì
cái gì được cần bạn làm nó, bất kì cái gì không được cần bạn không làm nó. Bạn
không là người làm không là người không làm. Làm không còn là hội tụ của bạn. Bạn
là tâm thức. Cho nên xin đừng coi bất kì cái gì tôi đã nói theo nghĩa là tôi
đang giúp cho bạn là lười. Là lười thực nghĩa là không phải là bất hoạt, nhưng
đầy năng lượng mà bạn là kho chứa năng lượng. Lười khi có liên quan tới thế giới,
nhưng cực kì năng động bên trong, không đờ đẫn.
Đạo nhân là lười với bên ngoài;
từ bên trong người đó đã trở thành hiện tượng tựa dòng sông, người đó liên tục
tuôn chảy hướng tới đại dương. Người đó đã bỏ nhiều hoạt động bởi vì chúng làm
rò rỉ không cần thiết năng lượng của người đó. Nguy hiểm bao giờ cũng có đó -
trong bất kì cái gì tôi nói đều có nguy hiểm - nguy hiểm của diễn giải. Nếu tôi
nói 'Hoạt động', có khả năng là bạn sẽ trở nên bản ngã.Nếu tôi nói 'Bất hoạt',
có khả năng là bạn có thể trở nên đờ đẫn. Con người rất tinh ranh.
Tôi đã nghe....
Anh ta là một loại anh chàng muốn
đánh cá về bất kì cái gì - miễn là anh ta chắc thắng. 'Tớ sẽ cá lời đầu tiên của
vợ tớ sẽ là 'cưng ơi' khi tớ về nhà, anh ta nói với Lucky. Lucky nhận cuộc đánh
cá này. Anh ta biết vợ anh ta rất rõ và cô ấy sẽ là người đàn bà cuối cùng trên
thế giới nói 'cưng ơi'.
Phải đã là người giống như
Anand Prem.
Lucky nhận cuộc đánh cá này và
họ cá một trăm đô la. Khi họ về tới nhà anh ta, anh ta thò đầu vào cửa và gọi
'Cưng ơi, anh đã về đây.' '"Cưng ơi" cứ treo đó đi!' vợ anh ta rống
lên. 'Đợi cho tới khi em cho anh mới được vào!' Và anh ta nhìn Lucky và nói 'Đưa
một trăm đô la đây. Tớ đã chẳng bảo cậu là từ đầu tiên cô ấy bao giờ cũng thốt
ra là "cưng ơi" đó sao?' Tâm trí rất tinh ranh. Vợ đang nói
'"Cưng ơi" cứ treo đó đi đợi cho tới khi em cho anh mới được vào!'
Nhưng bạn có thể diễn giải... cho nên anh ta đòi một trăm đô la. Tâm trí tinh
ranh. Nó cứ diễn giải theo cách riêng của nó; nó cứ tìm lí do, cách hợp lí hoá,
thủ đoạn để phòng thủ. Nó muốn còn lại như nó vậy. Đó là nỗ lực toàn thể của
tâm trí: nó muốn còn lại như nó vậy. Nếu nó lười, nó muốn còn lười. Nếu nó hoạt
động - quá hoạt động, hoạt động một cách ám ảnh nó muốn còn vẫn hoạt động. Cho
nên bất kì cái gì tôi nói, bạn đều phải cẩn thận không phòng thủ cho tâm trí bạn.
Bạn phải thoát ra khỏi tâm trí bạn.
Một người mở tung cửa một cách
giận dữ, ném vợ mình ra khỏi đầu gối của người lạ và cáu tiết hỏi 'Làm sao mà
tao thấy mày hôn vợ tao?' 'Tôi không biết' người lạ nói. 'Có thể ông về nhà sớm
chăng?' Mọi người có thể tìm lí do. Tỉnh táo vào. Và tỉnh táo về cái ta riêng của
bạn, không về người khác. Điều người khác đang làm không phải là việc của bạn.
Đây nên là một trong những thái độ cơ bản của người tôn giáo - không nghĩ về điều
người khác làm; đó là cuộc sống của người đó. Nếu người đó quyết định sống theo
cách đó, đó là việc của người đó. Bạn là ai mà thậm chí phải có ý kiến về điều
đó? Ngay cả có ý kiến cũng có nghĩa là bạn sẵn sàng can thiệp, bạn đã can thiệp
rồi. Người tôn giáo là người cố sống cuộc sống của mình theo cách tốt nhất,
toàn bộ nhất mà người đó có thể sống được; theo cách tỉnh táo nhất mà người đó
có thể người đó đang cố. Và người đó không can thiệp vào cuộc sống của bất kì
ai, thậm chí không có ý kiến. Bạn có quan sát, có theo dõi không? Nếu bạn đi
qua ai đó và bạn có ý kiến nào đó về người đó, mặt bạn thay đổi, mắt bạn thay đổi,
thái độ của bạn, bước đi của bạn.
Nếu bạn kết án, toàn thể con
người bạn bắt đầu phát ra kết án, ghê tởm. Không, bạn đang can thiệp đấy. Thực
sự có tính tôn giáo nghĩa là không can thiệp. Cho mọi người tự do; tự do là quyền
tập ấm của họ. Có lần chuyện xảy ra, tôi ở cùng với một trong những giáo sư của
tôi, thầy giáo của tôi. Mặc dù tôi là sinh viên và ông ấy là thầy giáo của tôi,
ông ấy rất kính trọng tôi. Ông ấy là người tôn giáo, hiếm hoi nhưng ông ấy là
người say, và khi tôi ở nhà ông ấy, ông ấy rất sợ uống rượu trước tôi. Tôi sẽ
nghĩ gì? Tôi quan sát ông ấy, tôi cảm thấy sự bất ổn của ông ấy, cho nên ngày
hôm sau tôi bảo ông ấy 'Có cái gì đó trong tâm trí thầy. Nếu thầy không thảnh
thơi, em sẽ đi ngay và tới khách sạn; em sẽ không ở lại. Có cái gì đó trong tâm
trí thầy. Em cảm thấy rằng thầy không thoải mái, sự hiện diện của em đang tạo
ra rắc rối nào đó.' Ông ấy nói 'Vì em đã nêu ra vấn đề, tôi muốn nói với em.
Tôi chưa bao giờ kể cho em rằng tôi uống rượu quá nhiều, nhưng tôi bao giờ cũng
uống ở nhà tôi và đi ngủ. Bởi vì em ở đây tôi không muốn uống rượu trước em và
điều đó tạo ra rắc rối. Tôi không thể vẫn còn đấy mà không uống rượu nhưng tôi
không thể thậm chí quan niệm được việc uống rượu trước mặt em.' Tôi cười. Tôi
nói 'Điều này là ngu xuẩn. Em có liên quan gì tới điều đó? Thầy sẽ không ép em
uống mà.' Ông ấy nói 'Không, không bao giờ.' 'Thế thì chuyện đó chấm dứt; vấn đề
được giải quyết. Thầy uống và em sẽ bầu bạn cùng thầy. Em sẽ không uống rượu
nhưng em có thể uống cái gì đó khác Coca-Cola hay Fanta, em sẽ cùng bầu bạn với
thầy, thầy uống rượu. Em có thể rót rượu vào cốc của thầy, em có thể giúp thầy.'
Ông ấy không thể nào tin nổi
vào điều đó, ông ấy cứ tưởng tôi đùa. Nhưng khi trong đêm tôi rót cốc cho ông ấy,
ông ấy bắt đầu khóc. Ông ấy nói 'Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ không có ý kiến
gì về điều đó. Và tôi đã quan sát em' ông ấy nói 'và em không có ý kiến nào về
việc uống rượu của tôi, về hành vi của tôi, về điều tôi đang làm.' Tôi nói 'Có
ý kiến về thầy đơn giản là ngu xuẩn. Nó đâu có phải là cái gì đó rất vĩ đại mà
em không có ý kiến nào về thầy. Tại sao em phải có ngay chỗ đầu tiên? Em là ai?
Đó là cuộc sống của thầy - thầy muốn uống, thầy uống.' Có ý kiến về bạn nghĩa
là sâu bên dưới ở đâu đó tôi muốn thao túng bạn. Có ý kiến nào đó về bạn, cách
này hay cách khác, nghĩa là tôi có ham muốn sâu sắc để có tác động mạnh lên mọi
người. Đó là điều chính khách là gì. Người tôn giáo nên không can thiệp.
Câu hỏi 7
Thầy nói nhiều về cái xấu của ghen tị.
Vâng, nó hoàn toàn xấu, nhưng có gợi ý nào cho chúng tôi những người đang chịu
chứng bệnh này, người còn chưa chứng ngộ về cách giảm thiểu nó?
Thứ nhất, giảm thiểu nó sẽ
không có tác dụng. Bạn có thể giảm thiểu nó tới tỉ lệ mà nó sẽ gần như thành vô
hình, nhưng điều đó sẽ không ích gì. Giảm thiểu đơn giản nghĩa là bạn ném nó
vào trong vô ý thức và nó đi vào tầng ngầm của bản thể bạn ngày càng sâu hơn.
Nó trở thành vô hình. Bạn có thể không có khả năng nhìn thấy nó, nhưng nó sẽ cứ
làm việc từ đằng sau, nó sẽ cứ kéo những sợi dây của bạn từ đằng sau. Nó sẽ trở
nên tinh vi hơn. Xin đừng cố giảm thiểu nó.
Điều thứ nhất phải nhớ: thay vì
giảm thiểu nó, khuếch đại nó lên để cho bạn có thể nhìn ra toàn thể nó. Đó là
toàn thể quá trình của mọi nhóm diễn ra quanh đây - Động thái. Đương đầu, Kịch
tâm lí. Toàn thể quá trình là ở chỗ bất kì khi nào có vấn đề, xin đừng giảm thiểu
nó mà khuếch đại nó. Đem nó ra một cách toàn bộ như nó vậy - thậm chí phóng đại
nó lên để cho bạn có thể thấy mọi chi tiết của nó. Trong nhiều thế kỉ trong quá
khứ, ghen tị, giận dữ, buồn rầu, thế này và thế nọ, mọi thứ đã bị kìm nén. Nỗ lực
là để giảm thiểu nó. Không, hạt mầm là cây bị giảm thiểu, nhưng hạt mầm mạnh
mênh mông. Hạt mầm có thể vào bất kì lúc nào tạo ra cây. Tình huống đúng, mùa vụ
đúng... và cây sẽ lại nhú ra lần nữa. Bạn có thể giảm thiểu ghen tị của bạn, nó
có thể trở thành chỉ là hạt mầm, và bạn sẽ không có thể thấy nó là cây đã biến
mất, nhưng nó có đó.
Giảm thiểu không phải là quá
trình đúng. Đó là điều bạn đã từng làm, đó là điều bạn đã làm cho cuộc sống của
bạn: bạn đã giảm thiểu mọi thứ. Và một điều nữa. Khi bạn giảm thiểu ghen tị,
tình yêu của bạn sẽ bị giảm đi cùng, bởi vì tình yêu và ghen tị của bạn xoắn
xuýt với nhau nhiều thế. Nếu bạn giảm thiểu buồn rầu của bạn, hạnh phúc của bạn
sẽ bị giảm thiểu, bởi vì hạnh phúc và buồn rầu của bạn đi cùng nhau nhiều thế.
Nếu bạn giảm thiểu ghét của bạn, yêu của bạn sẽ biến mất - đó là điều đã xảy
ra. Bạn đã được dạy không ghét và kết quả toàn bộ là ở chỗ bạn đã trở nên không
có khả năng yêu.
Không, xin đừng giảm thiểu cái
gì. Đó không phải là cách thức. Thay vì thế, khuếch đại lên, phóng đại lên, đem
nó tới việc bùng nở toàn bộ của nó và rồi nhìn nó - mọi chi tiết của nó, mọi
chi tiết tỉ mỉ của nó. Trong chính nhận biết đó, trong chính việc thấy đó, bạn
sẽ trở nên có khả năng siêu việt lên trên nó và thế thì sẽ không cần làm gì về
nó.
Điều thứ hai: bạn nói ' Thầy
nói nhiều về cái xấu của ghen tị. Vâng, nó hoàn toàn xấu...'. Không, bạn không
biết đâu. Bạn đơn giản lặp lại điều tôi đã nói. Nếu bạn biết nó hoàn toàn xấu,
trong chính việc biết đó nó sẽ biến mất. Bạn không biết. Bạn đã nghe tôi, bạn
nghe Jesus, bạn đã nghe Phật và bạn đã thu thập các ý kiến. Bạn không biết. Nó
không phải là cảm giác riêng của bạn rằng ghen tị là xấu. Nếu nó là cảm giác
riêng của bạn, tại sao bạn phải mang nó? Nó không phải là điều dễ dàng, nó cần
nhiều đầu tư. Ghen tị là điều rất khó: nó cần nhiều nỗ lực về phần bạn, nhiều
tham gia. Nó mang tính phá huỷ cái ta riêng của bạn tới mức nếu nó là xấu và bạn
đã biết cái xấu của nó, bạn không thể mang nó một khoảnh khắc. Nhưng nghe tôi bạn
trở nên thông thái.
Tôi đã nghe...
'Anh không thể đến đây được'
người mẹ lo lắng cảnh báo 'con em bị ốm.' 'Anh muốn nhiễm bệnh sởi của con em'
người đàn ông nói 'bởi vì nếu anh hôn cô y tá, cô ấy sẽ bị nó. Cô ấy sẽ hôn ông
bác sĩ và ông ấy bị nó. Bác sĩ sẽ hôn vợ anh và cô ấy sẽ bị nó. Vợ anh sẽ hôn
lão chủ đất và đó là thằng cha anh đang muốn nó bị.'
Đó là đầu tư lớn, nỗ lực lớn và
là hiện tượng rất phức tạp. Và chung cuộc, nó có thể phá huỷ. Nó có thể không
phá huỷ người khác - nó chắc chắn phá huỷ bạn; nó là tự tử. Không chỉ có việc
nó là xấu, nó là độc hại; nó là tự tử, nó là tự giết bản thân bạn mọi ngày, dần
dần, dần dần. Thấy sự kiện của nó. Đừng chỉ trở thành thông thái. Điều tôi nói
sẽ không trở thành kinh nghiệm cho bạn chừng nào bạn chưa kinh nghiệm nó. Và
cách thức để kinh nghiệm nó là gì? Cách thức là đem nó ra trước bạn. Nó đang trốn
đằng sau bạn.
Đừng kìm nén nó, bày tỏ nó ra.
Ngồi trong phòng của bạn, đóng cửa lại, đem ghen tị của bạn vào sự hội tụ. Quan
sát nó, nhìn nó, để nó lấy ngọn lửa mạnh nhất có thể được. Để nó trở thành ngọn
lửa mạnh, thiêu cháy trong nó và xem nó là gì. Và từ chính lúc đầu đừng nói rằng
đây là xấu, bởi vì chính ý tưởng đó rằng đây là xấu sẽ kìm nén nó, sẽ không cho
phép nó diễn đạt toàn bộ. Không ý kiến! Cố xem hiệu quả có tính tồn tại của
ghen tị là gì, sự kiện có tính tồn tại. Không diễn giải, không ý thức hệ! Quên
chư Phật và công việc đi, quên tôi đi. Cứ để ghen tị ở đó. Nhìn vào nó, nhìn
sâu vào trong nó và làm như vậy với giận dữ, làm như vậy với buồn rầu, hận thù,
sở hữu. Và từ từ bạn sẽ thấy rằng chỉ bằng việc nhìn qua mọi thứ bạn bắt đầu có
cảm giác siêu việt rằng bạn chỉ là nhân chứng; sự đồng nhất bị phá vỡ. Sự đồng
nhất bị phá vỡ chỉ khi bạn đương đầu với cái gì đó bên trong bạn.
Câu hỏi 8
Không thành vấn đề con đường nào thầy đã
nói tới, thầy nói gì về ai đó người bao giờ cũng cảm thấy rằng mình để mỗi chân
trên một con đường đó? Và đừng nói rằng điều này phải là con đường của tôi! Thầy
chỉ nhắc tới hai con đường ngày hôm qua, nhớ không? Tôi có để chân tôi vào
trong nó không?
Bạn không thể để chân như thế
được, bởi chính bản chất của nó. Những con đường đó là đối lập theo đường kính
tới mức bạn không thể để chân này trên con đường này, chân kia trên con đường
khác được - điều đó là không thể được. Bạn phải tưởng tượng, bạn phải mơ, ảo giác
rồi. Nó đối lập qua đường kính thế - cũng như bạn không thể vừa sống vừa chết
được. Nếu bạn nghĩ bạn là cả hai, bạn đơn giản sống và không gì khác, bởi vì
ngay cả để nghĩ người ta cũng phải sống đã.
Tương truyền Mulla Nasruddin có
lần đã hỏi... Ai đó mới chết và anh ta chạy xô về nhà và hỏi vợ 'Em rất khôn
ngoan, bảo anh một điều: nếu một ngày nào đó anh chết, làm sao anh quyết định
được liệu anh đã chết thực hay không? Anh đã thấy ai đó chết, ngày này ngày
khác anh sẽ chết, nhưng làm sao anh biết được?' Vợ nói 'Đừng ngu, anh sẽ biết
nó. Anh sẽ trở nên lạnh.' Thế là, một hôm chuyện đó xảy ra. Anh ta đang chặt củi
trong rừng, và lúc đó là ngày rất lạnh và anh ta bắt đầu cảm thấy lạnh. Anh ta
nói 'Được rồi, vậy là ngày cuối cùng đã tới. Thế là mình đang trở nên lạnh.'
Cho nên anh ta nói lời tạm biệt với con lừa của mình - bởi vì chỉ lừa có đó -
và nghĩ rằng mình sắp chết, anh làm cho bản thân mình thoải mái dưới gốc cây,
nhắm mắt lại.... Còn gì khác mà làm? Tất nhiên, khi anh ta nhắm mắt lại, nằm
dài dưới cây, anh ta trở nên thậm chí còn lạnh hơn. Thế là anh ta nói 'Chắc chắn...
chết là chắc; bây giờ nó đang tới. Mình đang trở nên ngày càng lạnh hơn.' Thế rồi,
chỉ vì tò mò, anh ta mở một mắt ra và nhìn con lừa... điều gì xảy ra cho con lừa?
Và một con sói đã tấn công con lừa! Thế là anh ta nói 'Mình có thể làm được
gì?' Nhưng dầy vậy anh ta vẫn nói to 'Mày có thể tự do với con lừa của tao vì
tao chết. Nếu mà tao còn sống tao sẽ cho mày ra bã! Nhưng tao có thể làm gì bây
giờ?'
Nói, nghĩ, làm sao bạn có thể
chết được? Ngay cả nghĩ ngần này là đủ bằng chứng rằng bạn đang sống. Không, bạn
phải đã hiểu lầm. Bạn không thể ở trên hai con đường được. Nhìn lại đi. Có thể
bạn không trên đường nào cả, nhưng bạn không thể trên cả hai con đường được.
Câu hỏi 9
Thầy nói hôm nay 'Hỏi vị phật sao ông ấy hạnh
phúc và ông ấy sẽ nhún vai.' Thưa thầy, Osho, tại sao thầy hạnh phúc?
Tôi thậm chí sẽ không nhún vai.