Chương 17. Thiền hút thuốc

Chương 17. Thiền hút thuốc

Price:

Read more

Osho – Thiền động
Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Nhảy múa như một cách thiền
Chương 17. Thiền hút thuốc

Một người tới tôi. Người đó đã phải chịu đựng việc hút thuốc liên tục trong ba mươi năm nay; người đó ốm yếu còn mọi bác sĩ đều nói, “Anh sẽ chẳng bao giờ mạnh khoẻ được đâu nếu không dừng hút thuốc.” Nhưng người đó là người hút thuốc kinh niên; người đó không thể đừng được việc hút. Người đó đã thử - không phải là người đó còn chưa thử - người đó đã thử vất vả lắm, và người đó đã chịu đựng rất nhiều trong khi thử, nhưng rồi chỉ được một hai ngày và rồi ham muốn mạnh mẽ lại tới cực kì mạnh, nó lại lôi người đó đi. Lần nữa người đó lại rơi vào trong cùng hình mẫu.
Vì việc hút thuốc này mà người đó đã mất hết mọi tự tin: người đó không thể dừng được việc hút thuốc. Người đó đã trở nên vô giá trị dưới con mắt riêng của mình; người đó nghĩ người đó là người vô giá trị nhất trên thế giới. Người đó đã không kính trọng bản thân mình. Người đó lại tôi.
Người đó nói, “Tôi phải là gì bây giờ đây? Làm sao tôi dừng được việc hút thuốc?” Tôi nói, “Chẳng ai có thể dừng được việc hút thuốc. Bạn phải hiểu. Hút thuốc không chỉ là vấn đề về quyết định của bạn bây giờ. Nó đã đi vào trong thế giới thói quen của bạn; nó đã bắt rễ. Ba mươi năm là thời gian đủ lâu rồi. Nó đã bắt rễ trong thân thể bạn, trong thành phần hoá chất của bạn; nó đã lan toả khắp mọi nơi. Đấy không chỉ là vấn đề cái đầu bạn quyết định là được, cái đầu bạn chẳng thể làm gì được cả. Cái đầu là bất lực; nó có thể bắt đầu mọi thứ, nhưng nó không thể kết thúc chúng dễ dàng đến thế. Một khi bạn đã bắt đầu và một khi bạn đã thực hành đủ lâu, bạn là nhà yoga vĩ đại - ba mươi năm thực hành hút thuốc rồi còn gì! Nó trở thành tự trị; bạn sẽ phải khử cái tự động hoá đó đi.”
Người đó nói, “Thầy muốn nói gì khi đề cập đến ‘Khử tự động hoá đi’?”
Tôi nói, “Làm một việc này: quên việc dừng lại đi. Không cần đến nó nữa. Trong ba mươi năm bạn đã hút thuốc và sống: tất nhiên đấy là chịu đựng nhưng bạn đã trở nên quen với điều đó nữa. Và có vấn đề gì nếu bạn chết sớm đi vài giờ hơn so với việc bạn sẽ chết nếu không hút thuốc? Bạn đang định làm gì ở đây? Bạn đã làm gì? Vậy vấn đề là gì - dù bạn có chết hôm thứ hai hay thứ ba hay chủ nhật, năm này năm nọ - có vấn đề gì nào?”
Người đó nói, “Vâng, điều đó đúng, nó chẳng thành vấn đề gì cả.” Rồi tôi nói, “Quên việc ấy đi; chúng ta chẳng định dừng nó lại chút nào. Thay vì thế thì chúng ta nên hiểu nó. Cho nên lần sau làm cho nó thành thiền.”
Người đó nói, “Thiền về hút thuốc sao?”
Tôi nói, “Vâng. Nếu thiền nhân có thể thiền từ việc uống trà và có thể làm cho nó thành lễ hội, sao không? Hút thuốc cũng có thể đẹp như thiền chứ.”
Người đó có vẻ xúc động. Người đó nói, “Thầy nói cái gì vậy?”
Người đó trở nên sinh động! Người đó nói, “Thiền sao? Nói cho tôi đi - tôi không thể đợi được nữa!”
Tôi cho người đó cách thiền. Tôi nói, “Làm việc này. Khi bạn lấy bao thuốc lá ra khỏi túi, lấy một cách chậm rãi. Tận hưởng nó, chẳng có gì phải vội vã cả. Có ý thức, tỉnh táo, nhận biết; lấy nó ra một cách chậm rãi với đầy nhận biết. Rồi lại lấy điều thuốc ra khỏi bao với đầy nhận biết, chậm rãi - không theo cách vội vàng như cũ, không theo cách vô ý thức, cách máy móc. Rồi bắt đầu gõ điếu thuốc lên bao thuốc - nhưng rất tỉnh táo. Lắng nghe âm thanh, hệt như thiền nhân làm khi ấm nước bắt đầu reo và trà bắt đầu sôi... và toả mùi thơm. Rồi ngửi điếu thuốc và cái đẹp của nó...”
Người đó nói, “Thầy nói gì vậy? Cái đẹp sao?”
“Đúng, đấy là cái đẹp. Thuốc lá cũng là thiêng liêng như mọi thứ khác. Ngửi nó đi; đó là mùi của Thượng đế.”
Người đó trông có hơi chút ngạc nhiên. Người đó nói, “Cái gì! Thầy đùa đấy à?”
Không, tôi đâu có đùa. Ngay cả khi tôi đùa, tôi cũng không đùa. Tôi rất nghiên chỉnh.
“Rồi đặt nó vào mồm bạn, với đầy nhận biết, châm lửa với đầy nhận biết. Tận hưởng mọi hành động, mọi hành động nhỏ, và phân chia nó ra thành nhiều hành động nhỏ có thể, để cho bạn có thể trở nên ngày càng nhận biết hơn.
“Rồi hút từng hơi ngắn: Thượng đế trong dạng khói thuốc. Người Hindu nói, ‘Annam Brahm’ - ‘Thức ăn là Thượng đế’. Tại sao thuốc lá lại không? Tất cả đều là Thượng đế. Hít sâu vào phổi bạn - đây là pranayam. Tôi đang cho bạn bài yoga mới cho thời đại mới! Rồi nhả khói ra, thảnh thơi, rồi lại hút nữa - và tiến hành rất chậm rãi.
“Nếu bạn có thể làm việc đó, bạn sẽ ngạc nhiên; chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy toàn bộ ngu xuẩn của nó. Không phải bởi vì người khác đã nói rằng điều đó là ngu xuẩn, không phải bởi vì người khác đã nói rằng nó là xấu. Bạn sẽ thấy nó. Và việc thấy sẽ không chỉ là về trí tuệ. Nó sẽ từ toàn bộ con người bạn; nó sẽ là cách nhìn của cái toàn bộ của bạn. Và rồi một ngày, nếu nó loại bỏ, nó sẽ loại bỏ; nếu nó tiếp tục, nó cứ tiếp tục. Bạn chẳng cần lo nghĩ về nó nữa.”
Sau ba tháng người đó đến và nói, “Nhưng nó bị loại bỏ rồi.”
Tôi nói, “Bây giờ thử thêm những điều khác nữa.”
Đây là bí mật, điều bí mật duy nhất: khử tự động hoá. Bước đi, bước chậm rãi vào, có quan sát. Nhìn, nhìn có quan sát, và bạn sẽ thấy cây còn xanh hơn chúng đã từng thế, hoa hồng còn hồng hơn là chúng đã từng thế. Lắng nghe đi! Ai đó đang nói, chuyện tầm phào: lắng nghe, lắng nghe một cách chăm chú. Khi bạn đang nói, nói một cách chăm chú. Để toàn bộ hoạt động tỉnh thức của bạn trở thành hết bị tự động hoá.64
Xem tiếp Chương 18Quay  về Mục lục

Ads Belove Post