Chương 55. Cảm thấy thiếu mọi thứ

Chương 55. Cảm thấy thiếu mọi thứ

Price:

Read more

Osho – Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Tìm thấy không gian bên trong
Chương 55. Cảm thấy thiếu mọi thứ

Patanjali nói: Lúc đạt tới sự thuần khiết nhất của giai đoạn nirvicharra của samadhi, có sự hừng lên của ánh sáng tâm linh.
Con người bên trong nhất của bạn có bản chất ánh sáng. Tâm thức là ánh sáng, tâm thức là ánh sáng duy nhất. Bạn đang tồn tại rất vô ý thức: làm mọi việc, chẳng biết tại sao; ham muốn mọi thứ, chẳng biết tại sao; đòi hỏi mọi thứ, chẳng biết tại sao; chìm dần vào giấc ngủ vô ý thức. Bạn là người ngủ đang bước. Mộng du là bệnh tật tâm linh duy nhất - bước đi và sống trong mê ngủ. Trở nên ý thức hơn đi.
Bắt đầu ý thức với các đối thể. Nhìn vào mọi vật với nhiều tỉnh táo hơn. Bạn đi qua cây; nhìn vào cây với nhiều tỉnh táo hơn. Dừng lại một chốc, nhìn lên cây; chùi mắt, nhìn lên cây với nhiều tỉnh táo hơn. Thu lấy nhận biết của bạn, nhìn lên cây và quan sát khác biệt. Bỗng nhiên khi bạn tỉnh táo, cây khác: nó xanh hơn, nó sống động hơn, nó đẹp hơn. Cây vẫn thế, chỉ bạn là đã thay đổi.
Nhìn vào đoá hoa dường như toàn bộ sự tồn tại của nó phụ thuộc vào cái nhìn này. Đem tất cả nhận biết của bạn vào đoá hoa và bỗng nhiên đoá hoa được tôn lên - nó rạng ngời hơn, nó toả sáng hơn. Nó có cái gì đó của vinh quang vĩnh hằng, dường như cái vĩnh hằng đã đi vào trong cái tạm thời theo hình dạng của hoa.
Nhìn vào khuôn mặt chồng mình, vợ mình, bạn mình, người yêu mình, với tỉnh táo; thiền về nó, và bỗng nhiên bạn thấy không chỉ thân thể mà cả cái bề ngoài thân thể, cái đi ra từ thân thể. Có hào quang của tâm linh xung quanh thân thể. Khuôn mặt của người yêu không còn là khuôn mặt của người yêu nữa; khuôn mặt của người yêu đã trở thành khuôn mặt của điều thiêng liêng. Nhìn vào con bạn. Với tỉnh táo, nhận biết đầy đủ, quan sát nó chơi và bỗng nhiên đối thể được tôn lên.
Chẳng hạn, chim hót trên cây: tỉnh táo, dường như trong khoảnh khắc đó bạn và tiếng chim hót đó tồn tại - cái tổng thể không tồn tại, không thành vấn đề nữa. Tập trung con người bạn hướng về tiếng chim hót và bạn sẽ thấy khác biệt. Tiếng ồn giao thông không tồn tại nữa, hay có tồn tại ở phần ngoại vi của sự tồn tại, xa xôi, cách biệt. Con chim nhỏ này và tiếng hót của nó tràn ngập con người bạn hoàn toàn - chỉ có bạn và con chim nhỏ là tồn tại. Và thế thì khi tiếng chim dừng lại, lắng nghe thiếu vắng của tiếng chim. Thế thì đối thể ấy trở thành tinh tế.
Bao giờ cũng nhớ: khi tiếng chim dừng lại, nó để lại phẩm chất nào đó cho bầu không khí - sự thiếu vắng. Nó không còn như cũ nữa. Bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn bởi vì tiếng chim đã có và rồi tiếng chim biến đi. Bây giờ là thiếu vắng của tiếng chim - quan sát nó, toàn bộ sự tồn tại được tràn ngập bởi thiếu vắng của tiếng chim. Nó còn đẹp hơn bất kì tiếng chim nào vì nó là tiếng ca của im lặng. Bài ca thường dùng âm thanh, và khi âm thanh biến đi, thiếu vắng dùng im lặng. Sau khi chim hót, im lặng còn sâu sắc hơn. Nếu bạn có thể quan sát nó, nếu bạn có thể tỉnh táo thì bạn bây giờ là đang thiền về chính đối thể tinh tế đó, về chính đối thể tinh tế đó.
Một người đi qua, một người đẹp đi qua - quan sát người đó. Và khi người đó đã rời đi, quan sát thiếu vắng; người đó đã bỏ lại cái gì đó. Năng lượng của người đó đã làm thay đổi căn phòng; nó không còn là căn phòng cũ nữa.
Nếu bạn có mũi thính - rất ít người có được mũi thính; nhân loại hầu như mất mũi hoàn toàn. Con vật có mũi tốt hơn; mũi chúng nhạy cảm hơn nhiều, hơn khả năng của con người. Cái gì đó đã xảy ra cho mũi con người, cái gì đó đã đi sai; rất ít người có khả năng khứu giác, nhưng nếu bạn có - thế thì hãy lại gần đoá hoa, để mùi thơm của nó tràn ngập bạn. Thế thì, lát nữa thôi, đi xa khỏi hoa, rất chậm rãi, nhưng vẫn tiếp tục chăm chú tới mùi thơm, hương thơm. Khi bạn ra xa, hương thơm sẽ trở nên ngày càng tinh tế, và bạn sẽ cần nhiều nhận biết hơn để cảm thấy nó. Trở thành mũi đi. Quên đi toàn bộ thân thể, đem tất cả năng lượng của bạn về mũi, dường như chỉ có mũi là tồn tại. Nếu bạn mất dấu vết của mùi vị một chốc sau đó, tiến lên trước thêm chút nữa. Rồi lại bắt lấy mùi vị, rồi chuyển lui, đi lui lại. Lát sau đó, bạn sẽ có khả năng ngửi đoá hoa từ khoảng cách rất, rất xa - không ai khác có thể ngửi được đoá hoa ấy từ chỗ đó. Rồi cứ đi xa tiếp. Theo một cách rất đơn giản bạn đang làm một đối thể tinh tế. Rồi một khoảnh khắc sẽ tới khi bạn sẽ không thể nào ngửi được mùi nữa: bây giờ ngửi thiếu vắng. Bây giờ ngửi thiếu vắng nơi hương thơm vừa mới có ở khoảnh khắc trước, và bây giờ không còn ở đó nữa. Đó là phần bên kia của sự tồn tại của nó, phần thiếu vắng, phần tối.
Nếu bạn có thể ngửi được thiếu vắng của mùi, nếu bạn có thể cảm thấy được nó, điều đó sẽ tạo ra khác biệt - nó tạo ra khác biệt - thế thì đối thể đã trở thành rất tinh tế. Bạn có thể thực hiện điều này với nén hương. Thắp hương lên, thiền về nó, cảm thấy nó, ngửi nó, tràn ngập với nó, và rồi lùi lại, ra xa khỏi nó. Và cứ thế thì cứ thiền về nó và để nó trở nên ngày một tinh tế. Một khoảnh khắc sẽ tới khi bạn có thể cảm thấy thiếu vắng của vật nào đó.
Thế thì bạn đã đi đến nhận biết rất sâu. Nhưng khi đối thể hoàn toàn biến mất, và hiện diện của đối thể biến đi, và thiếu vắng của đối thể biến đi, ý nghĩ biến đi và ý tưởng về vô trí biến đi, chỉ thế thì bạn mới đạt tới cái tột bậc. Bây giờ đây là khoảnh khắc khi bỗng nhiên ân huệ hạ xuống bạn. Đây là khoảnh khắc khi hoa trút xuống. Đây là khoảnh khắc khi bạn được nối với ngọn nguồn của cuộc sống và con người. Đây là khoảnh khắc khi bạn không còn là kẻ ăn mày nữa; bạn đã trở thành hoàng đế. Đây là khoảnh khắc khi bạn được lên ngôi. Trước đó bạn ở trên cây chữ thập; đây là khoảnh khắc cây chữ thập biến mất và bạn lên ngôi hoàng đế.113
Xem tiếp Chương 56Quay  về Mục lục

Ads Belove Post