Read more
Osho – Thiền động
Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Trị liệu thiền Osho
Các phương pháp thiền cổ đại tất cả đều được xây dựng ở phương Đông. Chúng chưa bao giờ xem xét đến người phương Tây... Tôi đang tạo ra những kĩ thuật không chỉ dành cho người phương Đông mà đơn thuần cho mọi người - cả phương Đông lẫn phương Tây.
Trong thời kì 18 tháng trước khi Osho rời bỏ thân thể mình, Người đã tạo ra một loạt “trị liệu thiền” mới. Đơn giản và hiệu quả duy nhất, chúng bao gồm một số tối thiểu những tương tác trong những người tham dự, nhưng năng lượng của nhóm lại giúp cho từng cá nhân đi sâu hơn vào quá trình riêng của mình.
Biểu tượng hoa hồng huyền bí là ở chỗ nếu con người chăm sóc hạt mầm mà người đó được sinh ra cùng nó, đem lại đất trồng thích hợp cho nó, cho nó bầu không khí thích hợp và rung động thích hợp, đi trên đường phải, nơi hạt mầm có thể bắt đầu trưởng thành, thế thì trưởng thành tối thượng sẽ được tượng trưng bằng hoa hồng huyền bí - khi con người bạn nở hoa và mở tất cả những cánh hoa ra để cho hương thơm lan toả.
Với những người muốn đi sâu hơn, tôi đã chọn việc tạo ra cách trị liệu thiền. Phần thứ nhất bao gồm việc cười - trong ba giờ, người ta chỉ cười không vì lí do gì cả. Và bất kì khi nào cái cười của họ bắt đầu tắt đi, họ lại nói “Ya-Hoo!” và cười sẽ trở lại. Đào sâu trong ba giờ bạn sẽ ngạc nhiên là biết bao tầng bụi bặm đã tích tụ lên con người bạn. Nó sẽ cắt qua chúng tựa như lưỡi gươm trong một cú đánh. Trong bẩy ngày liên tục, ba giờ mỗi ngày... bạn không thể quan niệm được biết bao biến đổi có thể xảy ra cho con người bạn.
Và rồi phần thứ hai là việc khóc. Phần thứ nhất loại bỏ mọi thứ cản trở cái cười của bạn - tất cả những cấm đoán của loài người quá khứ, tất cả những kìm nén, nó cắt bỏ chúng đi. Nó đem lại không gian mới bên trong bạn.
Nhưng bạn vẫn còn phải đi thêm vài bước nữa để đạt tới ngôi đền con người bạn, bởi vì bạn đã kìm nén quá nhiều buồn, quá nhiều thất vọng, quá nhiều lo nghĩ, quá nhiều nước mắt - tất cả chúng vẫn còn đó, che phủ bạn và phá huỷ cái đẹp của bạn, duyên dáng của bạn, vui vẻ của bạn.
Ngày xưa ở Mông cổ người ta có ý tưởng cổ đại là mọi kiếp sống, bất kì nỗi đau nào cũng bị ngăn chặn... và nỗi đau quả bị ngăn chặn, bởi vì chẳng ai muốn nó. Bạn không muốn đau khổ, cho nên bạn ngăn chặn nó, bạn tránh nó, bạn ngoảnh mặt đi chỗ khác. Nhưng nó cứ còn đấy.
Và ý tưởng của người Mông cổ - và tôi cũng đồng ý với điều đó - là hết kiếp nọ đến kiếp kia nó cứ tích luỹ trong bạn; nó trở thành gần như cái vỏ đau đớn cứng rắn. Nếu bạn đi vào trong bạn sẽ thấy cả hai, cười và khóc. Đó là lí do tại sao đôi khi xảy ra là bằng việc cười, đột nhiên bạn thấy nước mắt cũng trào ra - rất lẫn lộn, vì thông thường ta nghĩ chúng là mâu thuẫn nhau. Khi bạn tràn đầy nước mắt, đấy không phải là lúc cười, hay khi bạn đang cười, chẳng có lí do đúng cho khóc. Nhưng sự tồn tại không tin vào các khái niệm, các tư tưởng của bạn: sự tồn tại siêu việt trên mọi quan niệm của bạn, cái vốn nhị nguyên, cái dựa trên nhị nguyên. Ngày và đêm, cười và khóc, đau khổ và phúc lạc, chúng cứ tới cùng nhau. Khi một người đạt tới con người bên trong nhất của mình, người đó sẽ thấy tầng đầu tiên là cười và tầng thứ hai là đau đớn, khóc lóc.
Cho nên trong bẩy ngày, bạn phải cho phép bản thân mình được khóc lóc, kêu gào, chẳng vì lí do gì hết cả - chỉ để cho nước mắt sẵn sàng trào ra. Bạn vẫn đang ngăn cản chúng; chỉ đừng ngăn cản nữa thôi. Và bất kì khi nào bạn cảm thấy chúng không tới, nói “Ya-Boo!” Đấy là những âm thanh thuần khiết, được dùng như một kĩ thuật để đem lại tất cả cái cười và tất cả cái khóc của bạn và lau sạch bạn hoàn toàn, cho nên bạn có thể trở thành đứa trẻ hồn nhiên.
Cuối cùng, phần thứ ba là chứng kiến - người quan sát trên núi. Cuối cùng, sau cười và khóc, chỉ còn lại im lặng chứng kiến. Chứng kiến theo cách riêng của nó là việc chặn lại tự động. Việc khóc dừng lại khi bạn chứng kiến nó, nó trở thành tiềm tàng. Việc thiền này loại bỏ khóc và cười trước đó, cho nên chẳng còn gì để mà chặn lại nữa trong việc chứng kiến của bạn. Thế thì việc chứng kiến đơn thuần mở ra bầu trời thuần khiết. Cho nên trong bẩy ngày bạn kinh nghiệm đơn thuần sự sáng tỏ.
Đây hoàn toàn là cách thiền của tôi.
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng không cách thiền nào có thể mang đến cho bạn nhiều như chiến lược nhỏ này. Đây là kinh nghiệm của tôi với nhiều cách thiền, rằng điều cần phải làm là phải phá vỡ hai tầng bên trong bạn. Cái cười của bạn đã bị kìm nén; bạn đã được bảo, “Đừng cười, đây là vấn đề nghiêm trang.” Bạn không được phép cười trong nhà thờ, hay trong lớp đại học...
Cho nên tầng thứ nhất là cười, nhưng một khi cười đã qua đi, bạn bỗng nhiên sẽ thấy bản thân mình tràn ngập với nước mắt, đau khổ. Nhưng cả cái đó nữa cũng sẽ là hiện tượng nặng gánh lớn lao. Nhiều kiếp sống đau đớn và khổ cực sẽ biến mất. Nếu bạn có thể vứt bỏ hai tầng này, bạn có thể tìm thấy chính mình.
Chẳng có ý nghĩa nào trong các từ ‘Ya-hou’ và ‘Yabou’ cả. Đấy chỉ là công cụ, âm thanh có thể dùng cho mục đích nào đó để đi vào trong con người bạn. Tôi đã phát minh ra nhiều cách thiền, nhưng có lẽ đây là cách nền tảng và bản chất nhất. Nó có thể dẫn đưa cả thế giới...
Mọi xã hội đều đã làm quá nhiều điều tệ hại bằng cách ngăn cản vui vẻ của bạn cũng như nước mắt của bạn. Nếu người già bắt đầu khóc bạn sẽ nói, “Bác làm gì vậy? Bác phải cảm thấy xấu hổ chứ; bác không còn là đứa trẻ con nữa, rồi ai đó lại coi thường bác vì bác đang khóc. Bác làm cái gì bình thường khác, nhưng đừng kêu khóc nữa.” Đấy bạn xem - cứ đứng trong phố mà khóc xem, đám đông sẽ tụ lại để an ủi bạn: “Thôi đừng khóc nữa! Dù cái gì có xảy ra, quên hết cả đi, nó đã xảy ra rồi.” Chẳng ai biết điều gì đã xảy ra, chẳng ai có thể giúp được bạn, nhưng mọi người đều cố gắng - “Đừng khóc nữa!” Và lí do là ở chỗ nếu bạn cứ khóc thế thì họ cũng bắt đầu khóc, bởi vì họ cũng tràn đầy nước mắt. Nhưng giọt nước mắt đó là rất gần với mắt họ.
Và việc khóc lóc, kêu gào, cười nói là lành mạnh. Bây giờ các nhà khoa học đang phát hiện ra rằng kêu gào, khóc lóc, cười nói là lành mạnh lắm, không chỉ về thể chất mà còn cả về tâm lí nữa. Chúng có rất nhiều khả năng giữ cho bạn lành mạnh. Toàn bộ loài người đã đi tới chút gàn dở bởi lí do đơn giản là chẳng ai cười hoàn toàn cả, vì tất cả mọi người xung quanh sẽ nói, “Anh làm gì thế? Anh có là trẻ con nữa không đấy? - tuổi này mà lại cười thế à? Con anh sẽ nghĩ gì? Im đi thôi!”
Nếu bạn kêu khóc mà không có lí do nào, chỉ như bài tập, việc thiền..., chẳng ai tin vào điều đó. Nước mắt chưa bao giờ được chấp nhận là thiền cả. Và tôi bảo bạn, chúng không chỉ là thiền, chúng còn là thuốc nữa đấy. Bạn sẽ có cái nhìn tốt hơn và bạn sẽ có linh ảnh bên trong tốt hơn.
Tôi đang trao cho bạn kĩ thuật rất nền tảng, tươi tắn và còn chưa bao giờ được dùng tới, và đang trở thành phổ biến khắp thế giới, không hoài nghi gì nữa, vì hiệu quả của nó sẽ biểu lộ cho bất kì ai rằng người đó sẽ trở nên trẻ hơn, người đó sẽ trở nên đáng yêu hơn, người đó sẽ trở nên duyên dáng hơn. Người đã trở nên linh hoạt hơn, cũng ít cuồng tín hơn; người đã trở nên vui vẻ hơn, cũng tưng bừng hơn.
Tất cả điều mà thế giới này cần là lau sạch khỏi trái tim mọi ức chế của quá khứ. Và cười cùng khóc có thể làm được cả hai. Khóc sẽ lôi ra tất cả mọi đau khổ vẫn ẩn kín bên trong bạn còn cười sẽ lôi ra tất cả những cái vẫn ngăn cản cực lạc của bạn. Một khi bạn đã học được nghệ thuật này, bạn sẽ ngạc nhiên lắm: sao mãi đến giờ mới bảo cho tôi điều này? Có lí do đấy: chẳng ai muốn loài người có tươi tắn của hoa hồng cùng hương thơm và cái đẹp.
Tôi đã gọi loạt bài giảng này là Hoa hồng Huyền bí. “Ya-Hoo!” là câu mật chú để đem hoa hồng huyền bí vào chính trung tâm bạn, để mở trung tâm bạn ra và lan toả hương thơm của bạn, và Hoa hồng Huyền bí là sự hoàn thành của con người bên trong của bạn.50
Hướng dẫn
Cách thiền này có ba phần, kéo dài trong 21 ngày, cũng có thể được thực hiện một mình.
1. Hướng dẫn cười
Cái cười đích thực, chẳng về cái gì cả. Nó đơn thuần nảy sinh trong bạn như hoa nở trên cây. Nó chẳng có lí do nào, không lời giải thích hợp lí. Nó là bí ẩn; do đó là biểu tượng cho hoa hồng huyền bí.
Trong bẩy ngày, bắt đầu bằng việc kêu lên “Ya-hou!” (nói là “Ya-hu”)một số lần nào đó, rồi cứ thế mà cười chẳng vì gì cả trong 45 phút nếu bạn thực hành một mình hay trong liền 3 giờ nếu bạn có một nhóm. Bạn có thể ngồi hay nằm xuống. Một số người thấy nằm ngửa giúp cho cơ dạ dầy và cho phép năng lượng chuyển vận dễ dàng hơn. Một số người thấy rằng đắp tấm chăn mỏng lên người hay phủ lên chân giúp đem lại việc cười, cái rúc rích trẻ thơ trong họ. Nhấn mạnh là tìm ra cái cười bên trong của bạn, cái cười không vì nguyên cớ gì cả, cho nên mắt bạn nói chung vẫn nhắm. Tuy nhiên ánh mắt chạm vào bạn bè của bạn làm nảy ra tiếng cười, cũng tốt.
Cứ để cho thân thể bạn lăn lộn theo cách vui vẻ và đùa nghịch, với hồn nhiên của trẻ thơ trong bạn, và cho phép bản thân bạn được cười một cách toàn bộ. Vào mọi lúc, bạn có thể đi tới gặp khối cản, cái đã có đó trong nhiều thế kỉ, ngăn cản cái cười của bạn. Khi điều này xảy ra, kêu lên Ya-Hoo! hay nói lúng búng (những âm vô nghĩa) cho đến khi cái cười nảy sinh trở lại.
Buông bỏ: Vào cuối giai đoạn cười, ngồi hoàn toàn bất động trong vài phút, mắt nhắm. Trong thân thể đông cứng như bức tượng, tụ hội tất cả năng lượng vào bên trong. Rồi buông bỏ: thảnh thơi thân thể bạn hoàn toàn và cho phép nó đổ xuống không cố gắng và không kiểm soát gì. Khi bạn cảm thấy sẵn sàng, ngồi dậy và ngồi im lặng, quan sát trong 15 phút.
2. Hướng dẫn khóc
Khi cái cười đã qua đi, bạn sẽ thấy mình tràn ngập với khóc lóc, đau đớn. Nhưng điều đó nữa cũng sẽ là hiện tượng nhẹ gánh lớn lao. Nhiều kiếp sống trong đau đớn và đau khổ sẽ tan biến. Nếu bạn có thể gạt bỏ hai tầng này, bạn đã tìm ra bản thân mình.
Với tuần thứ hai, bắt đầu bằng việc nói “Ya-Bou” (nói là “Ya-bu”) nhẹ nhàng một số lần, rồi chỉ cho phép chính mình được kêu khóc trong 45 phút. Bạn có thể cần có một căn phòng hơi tối để giúp cho bạn đi vào trong buồn của mình. Bạn có thể ngồi hay nằm. Nhắm mắt và đi sâu vào trong tất cả những tình cảm làm cho bạn kêu khóc.
Cho phép mình được kêu khóc thực sự sâu sắc, lau sạch và giải toả gánh nặng trong tim. Cảm thấy cái đê ngăn cản mọi nỗi đau bị dồn nén của mình bị vỡ tung - để cho nước mắt trào ra. Nếu bạn cảm thấy nghèn nghẹn hay cảm thấy buồn ngủ sau khi kêu khóc một chốc, nói lúng búng. Đung đưa mình một chút ra trước ra sau hay nói Ya-bou vài lần. Nước mắt có đó, chỉ đừng ngăn cản chúng.
Buông bỏ: Đến cuối của giai đoạn kêu khóc mỗi ngày, ngồi hoàn toàn bất động trong vài phút và rồi đi vào trong buông bỏ, tương tự như bạn đã làm sau khi cười. Trong suốt cả tuần khóc này, cởi mở mọi tình huống có thể đem lại nước mắt. Cho phép bản thân bạn thành mong manh.
Hướng dẫn về Người quan sát trên núi
Trong tuần thứ ba, ngồi im lặng trong bất kì thời kì nào mà mình cảm thấy thoải mái, và rồi nhảy múa theo điệu nhạc trái tim, nhẹ nhàng.
Bạn có thể ngồi bệt trên sàn hay trên ghế, đầu và lưng nên thật thẳng, mắt nhắm, thở tự nhiên.
Thảnh thơi, luôn nhận biết, trở thành như người quan sát trên núi, chỉ chứng kiến bất kì cái gì diễn ra. Đó là quá trình quan sát mà chính là thiền; điều bạn quan sát, không quan trọng. Nhớ chớ trở nên đồng nhất với hay bị biến mất vào bất kì cái gì xảy tới: ý nghĩ, tình cảm, cảm giác thân thể, phán xét.
Sau khi ngồi, chơi bản nhạc nhẹ theo chọn lựa của bạn và nhảy múa. Cho phép thân thể tìm ra chuyển động của nó, và tiếp tục quan sát khi bạn đang di động: đừng bị mất đi trong âm nhạc.51
Vài điểm có ích
· Trong toàn bộ thời kì hai mươi mốt ngày này, tốt nhất là nên tránh các phương pháp hay phiên thanh tâm khác (như Thiền Động hay Kundalini, hay các phiên như thở, giải toả xúc động hay năng lượng sinh học).
· Nếu bạn áp dụng Thiền Hoa hồng Huyền bí cùng với người khác, đừng nói chuyện lẫn nhau trong buổi tập.
· Nhiều người đi tới tầng giận dữ trong tuần cười hay trong tuần khóc. Không cần phải bị vướng mắc tại đó. Để cho nó được bày tỏ bằng cách nói lúng túng và qua những chuyển động thân thể, rồi trở lại với việc cười hay khóc.
· Mở hội cái cười của mình, mở hội buồn của mình, mở hội khoảnh khắc quan sát im lặng của mình!
Xem tiếp Chương 10 – Quay về Mục lục