Chương 1. Kundalini - Con rắn ngủ

Chương 1. Kundalini - Con rắn ngủ

Price:

Read more

Osho - Thiền động (Đi tìm điều huyền bí - Tập 1)
Chương 1. Kundalini - Con rắn ngủ

Tôi không biết tại sao các bạn đã tới đây. Có lẽ các bạn nữa, cũng chẳng biết tại sao. Phần lớn chúng ta sống theo cách chúng ta không nhận biết tại sao chúng ta đang sống, chúng ta đi đâu và tại sao. Chúng ta không tự hỏi mình, "Tại sao?" Khi toàn bộ cuộc sống của chúng ta được sử dụng mà không có việc hỏi những câu hỏi cơ sở này thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu tất cả các bạn đã tới mà không biết về ý định của việc tới của mình. Có thể vài người trong các bạn biết điều đó, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Chúng ta sống và đi và thấy và nghe trong trạng thái ngủ, trong trạng thái vô ý thức sâu đến mức chúng ta không thấy cái đang đấy. Chúng ta không nghe thấy điều được nói, và chúng ta không trong tiếp xúc và kinh nghiệm những điều đang bao quanh chúng ta từ đủ mọi phía - bên trong và bên ngoài. Cho nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu các bạn đã tới đây một cách không chủ định, không nhận biết.
Chúng ta không biết tại sao chúng ta sống. Và chúng ta không nhận biết về điều chúng ta làm - tới mức chúng ta thậm chí không ý thức ngay cả việc thở của mình.
Nhưng tôi biết rõ tại sao tôi ở đây. Và đó là điều tôi muốn chia sẻ với các bạn.
Cuộc truy tìm của con người liên tục qua các kiếp sống, và chỉ sau những nỗ lực của vô số kiếp mà con người mới có thoáng nhìn về điều chúng ta gọi là phúc lạc hay an bình hay chân lí hay Thượng đế hay moksha hay niết bàn - cứ gọi nó theo cách bạn thích, mặc dầu chẳng từ nào có thể nói được nó. Người ta đạt tới nó sau nhiều nhiều kiếp sống. Và tất cả những người tìm kiếm nó đều nghĩ rằng họ sẽ tận hưởng đầy đủ sau khi họ đã tìm thấy nó; nhưng họ rất sai lầm. Sau việc đạt tới, họ thấy cái chỉ là sự bắt đầu của lao động mới, việc thực hiện mới, họ không thấy có việc nghỉ ngơi.
Mãi hôm qua họ đã cố gắng vất vả để tìm ra nó; bây giờ họ xô đi chia sẻ nó với người khác. Nếu điều đó không phải như vậy, thì Phật đã không tới thăm trị trấn của chúng ta, Mahavira đã không gõ cửa nhà chúng ta và Christ đã không kêu gọi chúng ta. Sau khi tới tiếp xúc với điều tối cao, một loại công việc mới bắt đầu. Trong thực tế, bất kì điều gì có nghĩa trong cuộc sống đều đem tới niềm vui và phúc lạc lớn lao khi bạn tìm thấy nó, nhưng nó còn đem tới nhiều niềm vui và phúc lạc hơn khi bạn chia sẻ nó cho người khác. Người được ân huệ với phúc lạc hay Thượng đế đều trở nên bồn chồn muốn chia sẻ nó với người khác. Cũng như hoa khi nở ra toả hương thơm của nó, hay như đám mây mưa hay như sóng ôm choàng lấy bờ biển - tương tự vậy, khi ai đó tìm thấy cái gì đó của cõi bên kia, thì linh hồn người đó khao khát đạt tới mọi nơi cùng hương thơm của nó và lan toả nó.
Tôi nhận biết về mình, tại sao tôi ở đây. Và cuộc gặp gỡ này của chúng ta có thể có ý nghĩa nếu bạn nữa cũng ở đây với cùng lí do, và nếu bạn và tôi gặp lẫn nhau trên cùng hành tinh này. Bằng không, như điều đó vẫn thường xảy ra, có thể không có gặp gỡ cho dù bất kì cái gì mặc dù chúng ta đi ngang qua con đường của nhau. Nếu bạn không ở đây với cùng lí do như tôi ở đây, thì sẽ không có điểm gặp gỡ nào giữa chúng ta mặc dù việc sống của chúng ta xấp xỉ gần nhau về mặt vật lí thế.
Tôi muốn bạn thấy điều bây giờ tôi thấy. Nó gần đến mức thật đáng ngạc nhiên là làm sao bạn không thấy nó. Nhiều lần tôi ngờ rằng bạn đã cố ý nhắm mắt hay bịt tai mình lại. Bằng không thì làm sao bạn có thể bỏ lỡ nó được? Jesus đã nói đi nói lại mãi rằng mọi người đều có mắt nhưng họ không nhìn và họ có tai nhưng họ không nghe. Không chỉ người mù mới mù và người điếc mới điếc, những người có cả hai mắt và tai cũng mù và điếc. Đó là lí do tại sao bạn không thấy và không nghe và không cảm thấy điều gần gũi thế và bao quanh bạn từ mọi nơi. Vấn đề là gì?
Chắc chắn có chướng ngại nhỏ nào đó trong cách nhìn của bạn. Tuy nhiên, nó không phải là chướng ngại lớn. Nó giống như hạt bụi bẩn mắc vào mắt bạn và cản trở việc nhìn toàn bộ quả núi. Hệt như hạt bụi tí xíu có thể làm mù mắt bạn. Logic sẽ nói rằng nó là thứ khổng lồ làm cản trở tầm nhìn quả núi. Số học sẽ nói rằng cái ngăn cản bạn không thấy được quả núi phải là cái gì đó lớn hơn bản thân quả núi. Nhưng trong thực tế hạt bụi là thứ rất nhỏ và mắt chúng ta cũng vậy. Nhưng bởi vì bụi che phủ mắt nên quả núi bị che lấp và do đó làm cho mắt không nhìn thấy được.
Tương tự, cái cản trở tầm nhìn bên trong của chúng ta không phải là cái gì đó lớn như quả núi, nó có đấy nhưng là bụi li ti. Và nó là cái làm cho chúng ta mù với thực tại. Bởi vì chướng ngại tí ti này mà tất cả chân lí của cuộc sống vẫn còn bị giấu kín với chúng ta.
Chắc chắn, tôi không nói về con mắt vật lí mà chúng ta vẫn thấy mọi thứ qua nó. Điều này tạo ra lẫn lộn lớn. Nhớ kĩ rằng trong sự tồn tại chỉ chân lí mới có nghĩa cho chúng ta, vì nó mà sự nhạy cảm được tạo ra bên trong chúng ta để đón nhận nó, hiểu thấu nó, chấp nhận nó và sống nó. Nếu tôi không có tai, tôi không thể nghe được cho dù là tiếng gầm của biển to thế, mạnh thế. Cho dù đại dương có liên tục gầm thét đến vĩnh hằng tôi vẫn không thể nào nghe được nó. Chỉ vì thiếu tai mà tiếng gầm thét của đại dương sẽ bị phí hoài đối với tôi. Và cho dù mặt trời có xuất hiện ngay ngưỡng cửa nhà tôi, tôi vẫn không thể thấy được mặt trời nếu tôi không có mắt. Và tương tự nếu tôi không có tay thì tôi không thể chạm vào được bất kì ai, dù tôi có muốn chạm vào người đó như thế nào.
Đã có biết bao nhiêu việc nói về Thượng đế và phúc lạc: có vô số kinh sách trên thế giới, hàng triệu người đang cầu nguyện và ca bài thánh ca trong đền chùa và nhà thờ và nhà thờ Hồi giáo, nhưng mặc cho tất cả mọi điều đó, vẫn dường như là chúng ta chẳng có tiếp xúc nào với Thượng đế hay dường như là chúng ta không thấy ngài, không nghe thấy ngài, không cảm thấy nhịp đập của ngài trong bản thể mình. Dường như là chẳng có gì hơn bài nói trống rỗng. Có thể chúng ta vẫn tiếp tục nói về Thượng đế trong niềm tin rằng qua việc nói chúng ta hoặc có thể tìm thấy ngài, hoặc ngược lại, kinh nghiệm về ngài. Nhưng chẳng cái gì sẽ xảy ra cả nếu người điếc nói trong nhiều kiếp về những nốt nhạc và người mù nói đến vĩnh hằng về ánh sáng. Tuy nhiên có thể là họ sẽ trở thành nạn nhân của ảo tưởng rằng họ không điếc và mù. Qua việc nói về chúng, họ có thể đi tới tin rằng họ biết âm thanh là gì và ánh sáng là gì.
Đền chùa và nhà thờ và nhà thờ Hồi giáo mà chúng ta đã xây dựng lên trên khắp trái đất đã thành công trong việc tạo ra ảo tưởng này, lừa dối này. Mọi người ngồi đấy và ngồi quanh các đền chùa không sở hữu gì ngoài ảo tưởng. Nhiều nhất họ có thể tin vào Thượng đế, nhưng họ không thể biết ngài được. Và việc tin thì chẳng đáng giá hơn việc nói. Chúng ta có thể tin nếu việc nói đủ mang tính thuyết phục. Nếu ai đó biện luận một cách thuyết phục và chứng minh sự tồn tại của Thượng đế và chúng ta không chứng minh được rằng ngài không hiện hữu, thế thì chúng ta cảm thấy bị thua và chúng ta bắt đầu chấp nhận Thượng đế. Nhưng tin không phải là biết. Dù chúng ta thuyết phục người mù như thế nào về sự tồn tại của ánh sáng, người đó vẫn không thể biết được ánh sáng và người đó không thể thấy được. Tôi ở đây với hiểu biết rằng việc biết là điều có thể.
Chắc chắn có một trung tâm bên trong chúng ta vẫn đang nằm ngủ - một trung tâm mà có thời trong một khoảnh khắc vĩ đại Krishna đi tới biết và bắt đầu nhảy múa trong cực lạc, một trung tâm mà Jesus đi tới biết và kêu lên từ trên cây thánh giá, "Cha ơi, xin tha thứ cho họ vì họ không biết mình đang làm gì!" Chắc chắn một Mahavira đi tới biết về trung tâm này, và bởi vì trung tâm này mà Gautam Siddhartha trở thành Phật - người thức tỉnh. Dứt khoát có một trung tâm - con mắt, cái tai - đang nằm ngủ. Và tôi ở đây đặc biệt để giúp bạn đánh thức trung tâm này.
Đây là chiếc bóng điện toả ánh sáng lên tất cả chúng ta. Nếu bạn cắt dây điện nối nó với nguồn điện nhà, nó sẽ dừng chiếu sáng, mặc dầu bóng đèn vẫn còn như cũ. Nếu dòng điện không chạy tới bóng đèn, sẽ có bóng tối ở chỗ chiếc đèn ở đây. Cũng cùng chiếc bóng đèn đó trở thành bất hoạt vì dòng điện không đi qua nó. Và chiếc bóng đèn đáng thương kia có thể làm gì được nếu dòng điện không chạy tới nó?
Có một trung tâm bên trong mỗi người chúng ta, qua đó chúng ta biết tới Thượng đế, nhưng bởi vì sinh lực không đạt tới trung tâm đó nên nó vẫn nằm ngủ, bất hoạt, ngủ. Cho dù mắt bạn có bình thường và mạnh khoẻ, chúng sẽ vẫn vô dụng nếu sinh lực không đạt tới và kích hoạt chúng.
Một cô gái trẻ được họ hàng đưa tới tôi. Cô ấy đã yêu một thanh niên trẻ nào đó. Khi gia đình cô ấy biết tới điều đó, họ đã chen vào cuộc gặp gỡ của đôi trẻ và họ đã dựng lên bức tường giữa đôi trẻ này - một bức tường thực. Chúng ta vẫn chưa tạo ra được một thế giới tốt, trong đó không bức tường nào được dựng lên giữa đôi tình nhân. Gia đình đã chấm dứt mọi mối tiếp xúc giữa cô gái này và bạn trai cô ta. Cô gái này thuộc về một gia đình đáng kính còn người yêu cô ấy sống ngay nhà bên cạnh và họ thường nhìn nhau từ mái nhà. Cho nên theo đúng nghĩa một bức tường đã được dựng lên để ngăn cản sự gặp gỡ của họ.
Và cái ngày bức tường được dựng lên, cô gái trẻ bỗng nhiên bị mù.
Ngay từ đầu bố mẹ cô ta nghi ngờ; họ cho rằng cô ấy giả vờ mù. Họ mắng mỏ cô ấy và doạ đánh cô ấy. Nhưng chứng mù không chữa được bằng doạ nạt. Thế rồi họ tư vấn các bác sĩ, bác sĩ nói rằng mắt cô ấy tốt, nhưng họ cũng nói rằng cô ấy không nói dối; cô ấy thực sự không thể thấy được. Họ nói rằng họ chẳng thể làm gì trong vấn đề này; đó là một loại mù tâm lí. Sinh lực đã thôi không lên tới mắt cô ấy, nó đã bị chặn lại. Đó là lí do tại sao cô ấy bị mù, mặc dầu về mặt vật lí thì chẳng có gì sai với mắt cô ấy cả.
Thế rồi cô ấy được đưa tới chỗ tôi. Tôi đã cố gắng hiểu toàn bộ vấn đề. Tôi hỏi cô ấy điều gì đã thực sự xảy ra, liệu có điều gì xảy ra cho cô ấy ở mức độ tâm trí không. Nhớ lại chuyện của mình cô ấy nói, "Thế thì tâm trí tôi nói rằng mắt là vô tác dụng nếu chúng không thể thấy được người chúng được dùng để thấy. Tốt hơn cả là chúng dừng việc thấy lại. Một ý nghĩ duy nhất ám ảnh tâm trí tôi cả ngày khi bức tường được dựng lên, và chính điều đó làm cho tôi mù đi. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng mơ rằng tôi đã bị mù. Bởi vì nếu mắt tôi đã bị phủ nhận việc thấy chính người làm cho chúng vui sướng, người có nghĩa là mọi thứ với chúng, thế thì cũng tốt là chúng mất luôn khả năng thấy."
Tâm trí người con gái trẻ này đã tán thành cho việc mù của cô ấy, và do vậy sinh lực đã dừng việc đi tới mắt cô ấy. Mắt vẫn có hình dạng tốt, chúng có thể thấy, nhưng năng lượng để chúng thấy đã dừng đi tới chúng.
Có một trung tâm trong bản thể chúng ta, ẩn bên trong chúng ta, nơi Thượng đế được biết tới, nơi chúng ta có được thoáng nhìn về chân lí và nơi chúng ta có quan hệ với năng lượng nguyên thuỷ của cuộc sống. Chính trung tâm này là nơi người ta nghe thấy âm nhạc tinh tú, âm nhạc được tạo ra không phải bởi bất kì nhạc cụ nào, và từ nơi này người ta ngửi thấy hương thơm không phải của trái đất này, hương vị không thể tả được. Lại chính trung tâm này là nơi không biết tới bất kì tù túng nào và là cánh cửa tới tự do, tự do tuyệt đối. Và chính nó, trung tâm này dẫn chúng ta tới cõi bên kia, nơi không có biên giới, nơi là sự mở rộng vô giới hạn và vô hạn, nơi không biết tới nỗi buồn và không biết tới cái gì khác hơn phúc lạc và phúc lạc hơn; không biết tới cái gì ngoài phúc lạc phong phú.
Nhưng sinh lực của chúng ta không đạt tới trung tâm đó, nó bị cản trở ở đâu đó trên đường đi tới chỗ đó, ở đâu đó rất gần chỗ đó.
Cần phải hiểu điều này rất rõ ràng, bởi vì điều tôi gọi là thiền sẽ là nỗ lực tột bực của chúng ta trong ba ngày này - để đưa sinh lực tới trung tâm đó nơi hoa có thể nở ra, đèn có thể được thắp sáng, con mắt, con mắt thứ ba có thể mở ra và siêu ý thức có thể trở thành có sẵn. Chính tại trung tâm này mà vài người đã thấy chân lí hay Thượng đế hay bất kì cái gì bạn gọi nó, từ trung tâm này tất cả mọi người đều có quyền thấy nó.
Nhưng vấn đề là hạt mầm không nhất thiết trở thành cây, chỉ bởi vì nó là hạt mầm. Mọi hạt mầm đều có quyền là cây, nhưng chúng không trở thành. Mặc dầu hạt mầm có tiềm năng là cây, nó cũng cần phải bị phá vỡ, tan rã ra và chết đi như hạt mầm để cho nó có thể trở thành cây. Chỉ hạt mầm đó mới được biến thành cây, mới sẵn sàng tan rã và biến mất vào trong đất. Và nếu chúng ta nhìn vào cây và hạt mầm, đặt chúng cạnh nhau, thì khó mà tin được, làm sao hạt mầm tí xíu có thể biến thành cây to lớn. Điều đó dường như không thể được.
Điều đó dường như không thể được, làm sao hạt mầm nhỏ bé biến thành cây lớn được. Chúng ta bao giờ cũng có cảm giác này bất kì khi nào chúng ta nhìn vào những người như Krishna hay Phật. Đứng gần Krishna chúng ta cảm thấy rằng mình không thể nào giống như ông ấy được. Cho nên chúng ta nói, "Ngài là Thượng đế, còn chúng tôi chỉ là người thường; chúng tôi không thể nào giống ngài được. Ngài là thiên thần giáng thế, là hoá thân của thượng đế, còn chúng tôi chỉ là những con người nhỏ mọn bằng cách nào đi chăng nữa cũng chỉ biết bò tuồn. Việc giống như ngài là nằm ngoài khả năng của chúng tôi." Bất kì khi nào một Phật hay một Mahavira đi ngang qua đường chúng ta, chúng ta đều chạm chân họ và nói, "Ngài là một tirthankara, một hoá thân, một người con của Thượng đế, và chúng tôi là những người rất bình thường." Nếu hạt mầm có thể nói thì nó sẽ nói cùng điều đó với cây, "Ngài là Thượng đế còn tôi là hạt mầm bình thường; làm sao tôi có thể giống ngài được?" Làm sao hạt mầm có thể tin được rằng cây lớn ẩn kín trong nó được?
Nhưng sự kiện là ở chỗ cái đang là cây lớn hôm nay thì đã có thời là hạt mầm tí xíu, và hạt mầm tí xíu của hôm nay sẽ trở thành cây lớn ngày mai.
Vô hạn khả năng nằm ẩn bên trong mỗi chúng ta. Nhưng chừng nào chúng ta còn chưa nhận biết về chúng, thì không kinh sách nào và không thượng đế nào, dù họ có nói to đến đâu, có thể chứng minh được sự tồn tại của chúng. Và điều đó là vậy như nó đáng phải vậy, bởi vì việc tin vào điều chúng ta không biết là điều cực kì gian dối. Tốt hơn cả là chúng ta nói rằng chúng ta không biết rằng Thượng đế có tồn tại hay không.
Nhưng cũng đúng là vài người đã biết tới Thượng đế. Và vài người khác đã biết tới họ, và toàn thể các kiếp sống của họ đã được biến đổi qua điều đó; họ đã thấy những bông hoa tinh tú nở khắp quanh mình. Nhưng chúng ta không thể có được nó chỉ bởi việc tôn thờ chúng. Không may, các tôn giáo đã dừng lại với việc tôn thờ. Nhưng làm sao hạt mầm có thể trở thành cây bằng việc tôn thờ cây? Dòng sông không thể trở thành đại dương dù nó tôn thờ đại dương tới đâu. Và dù trứng có tôn thờ chim nhiều đến đâu thì nó vẫn không thể giang được đôi cánh bay vào bầu trời. Trứng sẽ phải phá vỡ lớp vỏ ra; trước hết nó sẽ phải biến mất như vẫn là trứng. Khi lần đầu tiên chú chim con chui ra khỏi vỏ trứng nó không thể tưởng tượng được rằng nó có thể bay. Thấy những con chim tung cánh nó không thể tin được rằng nó nữa cũng có thể bay. Ngay cả khi mẹ nó bay, ngay cả khi mẹ nó thúc giục nó bay, nó vẫn thiếu tự tin, nó vẫn cảm thấy run rẩy. Nó đậu trên mép cành cây và thu lấy can đảm. Làm sao con chim chưa bao giờ bay có thể tin được rằng nó có thể bay và cứ tiếp tục bay mãi trên cuộc hành trình dài trong bầu trời bao la?
Tôi biết rõ rằng ba ngày này các bạn nữa cũng đang đậu trên mép cành cây thông ở đây và tự hỏi liệu cuộc hành trình đi vào cái không biết là có thể được hay không. Dù tôi có thúc giục các bạn to đến đâu, nhảy đi, nhào tới đi, bay đi, các bạn vẫn sẽ không tin rằng bay là điều có thể được. Làm sao những con chim chưa bao giờ tung cánh có thể tin được rằng bay là điều có thể? Không có cách nào ngoài việc cứ nhảy. Ít nhất một lần bạn sẽ phải nhảy mà không biết nó là gì. Đó phải là việc nhảy vào bóng tối, việc bắt đầu.
Ai đó muốn học bơi. Người đó sẽ không sai nếu người đó nói rằng mình sẽ không bước vào dòng sông mà không học bơi. Điều đó có vẻ đúng đắn và logic - làm sao người đó có thể bước vào nước trước khi người đó biết cách bơi? Nhưng thầy giáo sẽ nói rằng người đó không thể học bơi được nếu không đi vào dòng sông. Và việc thảo luận này về bơi có thể tiếp diễn mãi mà không chấm dứt. Giải pháp là gì? Huấn luyện viên sẽ nhấn mạnh việc đi vào nước trước hết; bằng không thì việc bơi là điều không thể được. Và ông ấy cũng phải. Trong thực tế, việc học bắt đầu với việc bước vào trong dòng sông. Mọi người đều biết bơi; họ không phải học điều đó. Nếu bạn đã học bơi thì bạn biết rằng điều đó không phải được học. Mọi người đều biết bơi, nhưng người đó không biết bơi có phương pháp. Bạn học phương pháp, cái mẹo về nó, chỉ sau khi bạn đã đi vào trong dòng sông. Lúc ban đầu bạn vung tay chân loạn xạ; rồi khi bạn tiếp tục, khi bạn kiên nhẫn, bạn làm việc đó một cách có kĩ năng. Mọi người đều biết cách vung tay và chân, nhưng khi bạn thực hành điều đó một chốc nó trở thành có phương pháp. Cho nên những người biết đều nói rằng bơi không phải là học, nó là việc nhớ lại.
Cho nên những người biết đều nói rằng kinh nghiệm về Thượng đế là việc nhớ lại. Nó không phải là cái gì đó chúng ta đi học ngày hôm nay. Cái ngày chúng ta đi tới biết nó chúng ta sẽ kêu lên, "Ôi giời, vậy đây là bơi! Chúng ta có thể đã làm điều đó vào mọi lúc, chúng ta đã biết nó. Nhưng chúng ta chưa bao giờ thu lấy can đảm để nhảy, chúng ta cứ bám lấy bờ sông." Việc bước vào nước là rất cần thiết, và ngay khi người ta ở bên trong nó thì công việc bắt đầu.
Trung tâm mà tôi đang nói tới nằm ẩn bên trong não các bạn. Nếu các bạn hỏi các chuyên gia về não, họ sẽ nói rằng chỉ một phần rất nhỏ của não là hoạt động tích cực; phần lớn não vẫn còn thụ động, và khó mà nói cái gì đang được ẩn giấu trong phần lớn kia. Ngay cả một thiên tài cũng dùng một phần rất nhỏ bộ não của mình - phần còn lại vẫn còn ngủ và không được dùng tới. Bộ não là chỗ của cái chúng ta gọi là siêu cảm giác, hay giác quan thứ sáu, hay con mắt thứ ba. Trung tâm này vẫn đóng và ngủ, và một khi nó được mở ra thì chúng ta sẽ thấy cuộc sống theo nhiều chiều hướng mới. Vật chất sẽ biến mất và Thượng đế sẽ xuất hiện; hình dạng sẽ mất đi và vô dạng sẽ được khải lộ ra; hình thể sẽ tan biến và vô hình sẽ được biết tới; cái chết sẽ dừng hiện hữu và cánh cửa tới cái bất tử sẽ mở ra. Nhưng trung tâm mà từ đó nó được thấy thì vẫn còn đóng vào khoảnh khắc này. Làm sao kích hoạt trung tâm này được?
Như tôi đã nói, bóng đèn vẫn còn bất hoạt chừng nào dòng điện còn chưa chạy tới nó. Bạn nối dòng điện và bóng đèn sẽ sống. Bóng đèn bao giờ cũng chờ đợi dòng điện chạy qua nó. Nhưng dòng điện không thể xuất hiện theo cách riêng của nó được, cho dù nó chạy qua dây; nó cần bóng đèn nữa. Cả dòng điện và bóng đèn đều được cần tới để ánh sáng trở nên biểu lộ. Sinh lực ở bên trong chúng ta, nhưng nó không thể tự nó biểu lộ chừng nào nó còn chưa chạy tới trung tâm kia nơi có thể làm cho việc biểu lộ thành điều có thể.
Chúng ta đang sống chỉ trên danh nghĩa. Bạn có cho rằng chỉ việc thở là sống không? Bạn có cho rằng việc tiêu hoá thức ăn là sống không? Sống có phải chỉ bao gồm việc lên giường vào ban đêm và rời khỏi nó vào ban sáng không? Sống có phải là đứa trẻ lớn lên trong tuổi thanh niên và tuổi già và rồi chết không? Sống có bao gồm chỉ mỗi sinh và tử không? Hay chỉ là việc để lại vài đứa con đằng sau người ta?
Không, ngay cả máy cũng có thể làm được điều đó. Nếu không phải hôm nay thì ngày mai máy sẽ làm điều đó. Trẻ con sẽ được sinh ra trong ống nghiệm. Tuổi thơ ấu, tuổi thanh niên và tuổi già là các quá trình máy móc. Khi máy được làm ra, nó trải qua tuổi thanh niên và tuổi già của nó. Mọi máy đều có tuổi thơ ấu, tuổi thanh niên và tuổi già. Ngay cả khi bạn mua một chiếc đồng hồ, nó cũng đi cùng với việc bảo đảm rằng nó sẽ chạy trong mười năm hay gì đó. Chiếc đồng hồ sẽ là thanh niên và già cả và rồi chết. Mọi máy đều được sinh ra, nó sống và nó chết. Cho nên điều chúng ta thường gọi là sống thì cũng không gì nhiều hơn cái máy. Sống là điều rất khác biệt.
Nếu cái bóng đèn chết này không biết về dòng điện, thì nó sẽ nghĩ rằng, như nó hiện thế, chính là sống. Khi cơn gió mạnh thổi tới nó, nó sẽ nói, "Mình đang sống bởi vì mình đang bị gió thổi lay động đây." Nhưng cái bóng sẽ nói gì, nếu nó có thể nói, khi dòng điện chạy qua nó lần đầu tiên? Nó sẽ nói, "Điều này không thể nào diễn tả nổi! Mình không biết điều đang xảy ra cho mình. Mới khoảnh khắc trước mình còn được tràn ngập bởi bóng tối, mà bây giờ tất cả đều sáng và tia sáng chiếu khắp mọi hướng." Hạt mầm sẽ nói gì vào ngày nó trở thành cây? Nó sẽ nói, "Mình không biết điều gì xảy ra cho mình. Điều đó không thể nói ra được. Mình là cây giống con tí xíu, và bây giờ mình không biết điều gì đang xảy ra cho mình. Và cũng khó tương đương khi nói rằng điều đó đã xảy ra qua mình."
Do đó, những người nhận ra Thượng đế không nói rằng bản thân họ đã nhận ra, họ chỉ nói rằng họ không tìm ra bất kì mối nối nào giữa điều họ đã là và điều họ đã trở thành. Họ nói, "Bây giờ tất cả đều toàn là ánh sáng ở nơi trước đây là bóng tối. Chúng ta tất cả đều đã là gai; bây giờ chúng ta tất cả đều đang nở hoa. Thế rồi chúng ta bị đông cứng lại với cái chết, bây giờ chúng ta đang tuôn chảy với cuộc sống. Không, không," họ sẽ nói, "chúng ta vẫn chưa nhận ra, chúng ta vẫn chưa nhận ra." Những người biết sẽ nói, "Đấy tất cả đều là ân huệ của ngài; điều đó xảy ra cho chúng tôi qua ân huệ của ngài mà không qua nỗ lực của chúng tôi."
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có chỗ cho nỗ lực. Đúng là khi bạn nhận ra Thượng đế thì bạn cảm thấy rằng đấy là ân huệ của ngài, nhưng để đi tới ân huệ đó, cần có cuộc hành trình với những nỗ lực lớn lao. Và những nỗ lực đó là gì?
Theo một chiều nỗ lực này là nhỏ, nhưng theo chiều khác nó rất lớn. Nó là nhỏ theo nghĩa trung tâm này không xa xôi gì mấy. Khoảng cách giữa nơi năng lượng này được cất giữ và chỗ đôi mắt mở ra để qua đó bạn thấy cuộc sống là không nhiều. Nó chỉ là khoảng cách từ nửa tới một mét1. Sau rốt, chúng ta chỉ cao quãng mét sáu đến mét tám. Cho nên toàn thể cấu trúc cuộc sống của chúng ta bị giới hạn trong mét rưỡi tới mét tám; toàn bộ việc thiết lập bị giới hạn trong vùng nhỏ này.
Không gian nơi sinh lực được cất giữ giống như ở kunda, một cái bể gần trung tâm dục; đó là lí do tại sao năng lượng này được gọi là kundalini, dường như nó là một kunda hay cái bể nước. Một lí do khác để nó được gọi là kundalini là ở chỗ nó tựa như con rắn cuộn lại và ngủ. Nếu bạn đã thấy rắn ngủ thì bạn biết nó nằm cuộn lại thế nào với đầu ở trên cùng. Nhưng nếu bạn quấy rối con rắn ngủ thì nó sẽ thức dậy, duỗi ra và ngóc đầu dậy. Năng lượng này được gọi là kundalini cũng bởi vì bể sinh lực, hay hạt mầm cuộc sống chính xác nằm ở gần trung tâm dục và chính là từ đây mà cuộc sống mở rộng theo mọi chiều.
Cũng tốt để nhớ lại rằng hoan lạc bé nhỏ chúng ta có được từ dục không phải là hoan lạc của dục, nó thực sự tới từ những rung động nảy sinh trong bể sinh lực cùng với dục. Con rắn ngủ hơi chút chuyển động bởi hành động dục và chúng ta coi điều đó là toàn bộ hoan lạc của cuộc sống. Chúng ta không nhận biết về điều xảy ra khi toàn thể con rắn được thức tỉnh và nó đi qua toàn bộ bản thể mình và tới trung tâm tối thượng trong não. Chúng ta hoàn toàn không nhận biết về nó.
Chúng ta sống ở bậc đầu tiên của chiếc thang cuộc sống. Còn có các bậc khác nữa, những bậc lớn hơn, dẫn tới Thượng đế. Khoảng cách nhỏ cỡ nửa tới một mét có đó trong thân thể chúng ta theo một chiều hướng khác lại là một khoảng cách rất lớn; nó là khoảng cách giữa tự nhiên và Thượng đế, giữa vật chất và linh hồn, giữa ngủ và thức, giữa hữu tử và bất tử. Khoảng cách đó rất dài. Nhưng cũng có khoảng cách nhỏ bên trong bản thể chúng ta mà chúng ta có thể đi qua trong thiền.
Nếu bạn phải đánh thức năng lượng đang ngủ bên trong mình, bạn nên biết rõ rằng điều đó cũng chẳng kém nguy hiểm hơn việc cố gắng quấy rối và đánh thức con rắn ngủ. Trong thực tế, việc quấy rối con rắn ngủ không nguy hiểm đến thế. Việc đó không nguy hiểm bởi vì ngay chỗ đầu tiên chín mươi bảy phần trăm rắn là không độc chút nào. Cho nên bạn có thể dễ dàng chơi đùa với chín mươi bảy phần trăm rắn; chúng vô hại. Và ngay cả ai đó bị chết do chúng cắn, thì người đó cũng chết không phải thực vì rắn cắn, mà bởi vì ý nghĩ bị rắn cắn. Những con rắn này không độc, cho nên chín mươi bảy trong số một trăm con rắn không giết người nào, mặc dầu nhiều người chết vì vết cắn của chúng. Họ chết bởi vì niềm tin của họ rằng người ta phải chết sau khi bị rắn cắn. Và khi niềm tin bắt lấy bất kì ai, thì nó trở thành thực tại. Chơi với rắn thực nữa, cũng không nguy hiểm đến vậy, bởi vì tồi nhất chúng có thể cướp đi thân thể bạn. Nhưng chơi với quyền năng kundalini mà tôi đang nói tới đây, thì thực sự nguy hiểm; không có gì nguy hiểm hơn điều này. Không nguy hiểm nào có thể lớn hơn điều này. Nhưng nguy hiểm này là gì?
Đây nữa cũng là một loại chết. Nếu năng lượng bên trong được thức tỉnh, bạn sẽ chết như bạn ngay bây giờ và một cá nhân hoàn toàn mới sẽ được sinh ra - một cá nhân mà bạn chưa bao giờ là vậy trước khi thức tỉnh. Và chính nỗi sợ này ngăn cản mọi người trở nên mang tính tôn giáo. Nó là cùng nỗi sợ mà nếu nó bắt lấy hạt mầm, thì sẽ ngăn cản hạt mầm không trở thành cây. Bây giờ điều nguy hiểm lớn nhất hạt mầm đang đối diện là ở chỗ nó sẽ bị chôn vùi trong đất, nó sẽ bị xử lí bằng nước và phân bón và thế rồi nó sẽ chết đi như hạt mầm. Đó lại cùng là nguy hiểm mà quả trứng phải đối diện khi nó trưởng thành và phá vỡ lớp vỏ của nó. Thế thì nó phải chết đi như quả trứng để cho nó trở thành con chim. Theo cùng cách này chúng ta đang ở trạng thái trước của cái gì đó được sinh ra. Chúng ta giống như quả trứng sắp trở thành chim. Nhưng chúng ta coi quả trứng là mọi điều và ấp ủ nó bên dưới.
Khi năng lượng này dâng lên, bạn sẽ không còn nữa; không có cách nào cho bạn sống sót. Và nếu bạn hoảng sợ, thì số mệnh của bạn sẽ là điều Kabir đã mô tả trong hai câu thơ hay. Kabir đã nói một điều tuyệt vời. Ông ấy nói, "Người đó một mình thấy điều đó, người đó dò thấy điều đó bằng việc chìm sâu vào biển cả. Nhưng tôi đã chứng minh mình là kẻ ngốc khi tôi vẫn cứ ngồi trên bờ biển, mặc dầu tôi đã ở đó để tìm kiếm." Khi ai đó hỏi Kabir sao ông ấy vẫn cứ ngồi, ông ấy nói, "Người đó một mình thấy điều đó người đó dò thấy điều đó bằng việc chìm sâu vào biển cả. Nhưng tôi đã chứng minh mình là kẻ ngốc khi tôi, sợ bị chìm ngập, vẫn cứ ngồi trên bờ biển."
Bất kì ai đã tìm thấy điều đó đều đã làm như vậy bằng việc tìm kiếm điều đó theo chiều sâu. Điều bản chất là sẵn sàng được nhận chìm, sẵn sàng để biến mất. Nếu phải nói điều đó trong một lời - mặc dầu đó không phải là lời hạnh phúc - thì nó là cái chết, sẵn sàng để chết. Và người sợ bị nhận chìm tất nhiên sẽ sống sót, nhưng người đó sẽ chỉ sống sót như quả trứng; người đó sẽ chẳng bao giờ trở thành con chim tung cánh. Người sợ bị nhận chìm tất nhiên sẽ sống sót, nhưng người đó sẽ chỉ sống sót như hạt mầm; người đó sẽ chẳng bao giờ trở thành cây có bóng râm che mát cho cả nghìn lữ khách nghỉ thảnh thơi. Nhưng liệu có đáng sống như hạt mầm không? Điều đó chắc sẽ còn tồi tệ hơn cái chết thực tế.
Cho nên có nguy hiểm lớn. Nguy hiểm là ở chỗ người mà tôi vẫn là cho tới ngày hôm qua sẽ không sống nữa; khi năng lượng này được đánh thức dậy thì nó sẽ hoàn toàn biến đổi tôi. Những trung tâm mới sẽ được đánh thức dậy, một cá nhân mới sẽ nổi lên, những kinh nghiệm mới sẽ xảy ra - mọi thứ đều sẽ mới. Nếu bạn được chuẩn bị cho cái mới thế thì bạn phải có dũng cảm để chết đi cái cũ.
Nhưng cái cũ đã bắt giữ chúng ta chắc chắn thế theo mọi cách, nó đã xiềng xích chúng ta mạnh đến mức sinh lực không thể dâng lên đầu của nó, không thể dâng lên trên.
Cuộc hành trình tới Thượng đế thực sự là cuộc hành trình vào trong an ninh. Nhưng hoa của cuộc sống và cái đẹp chỉ nở ra trong bất an. Cho nên tôi phải nói với bạn vài điều quan trọng về cuộc hành trình này, và vài điều không quan trọng đến vậy.
Trước hết, tôi hi vọng rằng khi chúng ta gặp nhau ở đây sáng mai và bắt đầu cuộc hành trình đánh thức sinh lực, thì các bạn sẽ mạo hiểm mọi thứ và không giữ lại cái gì. Đây sẽ không là việc mạo hiểm nhỏ đâu. Người đó một mình sẽ chiến thắng đấy, người dám mạo hiểm tất cả mọi thứ của mình. Nếu bạn giữ lại cho dù chút xíu thôi thì bạn sẽ làm mất điều đó. Hạt mầm không thể giữ được một phần của nó vẫn là hạt mầm và cho phép phần còn lại trở thành cây. Nếu hạt mầm chết đi, nó chết đi một cách toàn bộ, và nếu nó giữ lại nó thì nó cũng làm điều đó một cách toàn bộ. Không có gì giống như cái chết bộ phận cả. Cho nên nếu bạn giữ lại cho dù một chút xíu bản thân mình thì toàn thể công việc sẽ bị phí hoài. Buông bỏ bản thân mình một cách toàn bộ, hoàn toàn đi. Nhiều lần, khi người ta giữ lại một chút xíu thôi, mọi sự đã mất đi rồi.
Tôi nghe nói rằng khi mỏ vàng được phát hiện ra ở Colorado lần đầu tiên, cả nước Mĩ đổ xô về đó. Tin tức lan rộng rằng nếu bạn mua một mảnh đất, bạn sẽ tìm thấy vàng ở đó. Mọi người bắt đầu mua đất ở Colorado. Một nhà triệu phú đã bán toàn bộ của cải của mình và mua cả một quả đồi ở Colorado bằng số tiền đó. Trong khi những người nhỏ bé bận rộn khai mỏ vàng trên mẩu đất tí hon của họ, người này mạo hiểm trên qui mô khai mỏ lớn trên cả quả núi với sự giúp đỡ của công nghệ cao.
Ông ta và người của mình làm việc vất vả, nhưng chẳng có dấu vết gì của vàng cả. Và thế rồi ông ấy hoang mang, bởi vì ông ấy đã đánh cược toàn bộ gia tài vào cuộc phiêu lưu này. Ông ấy sợ tới mức ông ấy đã bảo với gia đình mình rằng tài sản đã bị tiêu tan rồi. Ông ấy đã lãng phí toàn bộ gia sản mà vàng thì chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Thế rồi ông ấy quảng cáo trên báo chí rằng ông ấy muốn bán quả núi của mình, cùng với tất cả mọi máy móc và công cụ khai mỏ. Các thành viên gia đình ông ấy nói, "Nhưng ai sẽ mua chúng? Mọi người đều đã biết rằng quả núi này không có vàng và rằng ông đã phí hoài cả triệu đô la chẳng vì cái gì cả. Ai đồng ý mua nó thì chỉ có là người điên." Nhưng người này nói, "Ai mà biết được? Có thể có người khác giống tôi thì sao."
Và một người mua thực sự tới. Nhà triệu phú này cảm thấy cần cảnh báo cho người tới đề nghị mua quả núi của mình rằng ông ta đang đi vào cuộc phiêu lưu điên dại. Nhưng ông ta không có đủ dũng cảm, bởi vì nghĩ tới hậu quả nhỡ không bán được quả núi. Thế là cuối cùng quả núi đó cũng được bán đi. Nhưng sau khi việc mua bán đã hoàn tất ông này mới bảo với người mua, "Ông dường như là người điên thực. Ông không thấy rằng tôi bán quả núi này sau khi nó đã làm tôi tiêu tan hết cả sao?" Người kia nói, "Ông không thể nói cuộc sống sẽ như thế nào được. Có thể không có vàng khi ông đào quả núi, nhưng làm sao ông có thể nói rằng không có vàng ngay ở nơi ông đã không đào?" Và nhà triệu phú này gật đầu nói, "Điều đó tôi không thể nói được."
Và điều kinh ngạc đã xảy ra, như nó đôi khi vẫn xảy ra. Mỏ vàng được tìm thấy ngay nửa mét dưới bề mặt nơi người chủ trước đã bỏ việc đào. Người chủ trước bây giờ còn khổ gấp đôi khi ông ta biết rằng cả ngọn núi đầy những vàng. Ông ấy đã tới thăm người chủ mới và chúc mừng ông này được vận may. Nhưng người này nói, "Vấn đề không phải là vận may. Ông đã không dành toàn bộ mình cho nó. Ông đã quay lưng đi trước khi ông làm đủ việc đào xới. Ông đáng phải đào sâu thêm chút nữa."
Mọi sự giống như điều này vẫn xảy ra hàng ngày trong cuộc sống. Tôi biết nhiều người đi tìm Thượng đế - nhưng họ không đi đủ toàn bộ chiều dài hay họ không dành toàn bộ bản thân mình cho điều đó, và đối diện với thất vọng. Nhiều lần họ bỏ lỡ điều thiêng liêng chỉ ngay sát một li bên cạnh; khi Thượng đế chỉ còn cách một li thôi, họ đã quay lưng lại. Và nhiều lần tôi thấy rõ ràng cách thức người tìm kiếm quay lại khi người đó đã gần làm được nó.
Cho nên nhớ rằng bạn đừng giữ lại bản thân mình cho dù chút xíu và rằng bạn sẽ mạo hiểm tất cả mọi thứ của mình. Và thực tế chúng ta có nhiều đến mức chúng ta có thể trả giá cho Thượng đế được mà? Nhưng chúng ta keo kiệt ngay cả trong điều này. Không, keo kiệt sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Không có chỗ cho người keo kiệt ở cánh cửa của điều thiêng liêng. Tại đó chúng ta sẽ phải đặt cược mọi thứ. Không phải là chúng ta có nhiều đến mức chúng ta có thể cho. Điều chúng ta có không phải là vấn đề. Vấn đề là liệu chúng ta có dám đặt cược tất cả mọi thứ của chúng ta không. Bởi vì ngay khi chúng ta đặt cược tất cả mọi thứ của mình thì chúng ta chạm tới trung tâm nơi sinh lực ẩn trú và từ đó nó bắt đầu đi lên trên. Nhưng sao tôi cứ nhấn mạnh vào việc đánh cược toàn bộ?
Trong thực tế, điều đó chỉ có khi chúng ta đã nén mọi năng lượng của mình vào thiền tới mức nảy sinh nhu cầu dùng dự trữ năng lượng vẫn nằm trong kho dự trữ, đánh thức nó đi ra giúp chúng ta. Chỉ thế thì sinh lực mới bắt đầu dâng lên, và không trước đó. Mãi cho tới lúc đó nó vẫn còn nằm ngủ trong kunda, trong bể chứa. Chừng nào vẫn có một phần của năng lượng riêng của mình bị bỏ lại chưa dùng tới, thì chúng ta vẫn còn bị lệ thuộc vào nó. Lực dự trữ trong chúng ta chỉ được đưa ra dùng khi chúng ta không còn lại năng lượng nào. Chỉ thế thì sinh lực kia mới được cần tới. Trung tâm này được kích hoạt chỉ khi chúng ta đã đặt cược tất cả mọi thứ của mình. Chỉ thế thì nó mới trở thành khẩn thiết để lôi năng lượng từ kho dự trữ, từ trung tâm này, không có điều khác.
Chẳng hạn, tôi bảo bạn chạy và bạn bắt đầu chạy. Thế rồi tôi bảo bạn chạy với tất cả sức mạnh của mình và bạn chạy với sức mạnh phụ thêm. Trong thực tế bạn còn chưa đưa tất cả mọi sức mạnh của mình vào việc chạy, mặc dầu bạn nghĩ rằng bạn đang chạy với tất cả sức mạnh của mình. Ngày mai bạn phải tham gia vào cuộc thi chạy đường trường, và rồi bạn thấy rằng mình chạy nhanh hơn trước, rằng tốc độ của bạn đã tăng lên. Chính bởi vì việc thi mà bạn chạy với tràn đầy năng lượng. Nhưng cho dù vậy điều này vẫn không phải là toàn bộ. Ngày mai ai đó truy đuổi bạn với khẩu súng lăm lăm trong tay, và bạn chạy với tốc độ lớn nhất chưa từng có. Ngay cả bạn cũng ngạc nhiên, bạn đã không biết rằng mình có thể chạy nhanh thế. Bây giờ bạn đang chạy vì cuộc sống của mình. Năng lượng này từ đâu tới vậy? Năng lượng này nữa, là năng lượng riêng của bạn vẫn nằm ngủ trong bạn.
Nhưng ngay cả năng lượng này vẫn không đủ cho thiền. Ngay cả khi bạn chạy vì cuộc sống của mình, bị rượt đuổi bởi kẻ cướp có súng, bạn vẫn không chạy với toàn bộ sức mạnh của mình. Trong thiền bạn sẽ cần đặt cược nhiều hơn thế này. Bạn sẽ phải đặt cược tối đa mọi thứ. Và khoảnh khắc bạn chạm tới điểm toàn bộ năng lượng của bạn được dồn nén vào hành động, bạn sẽ thấy rằng mình được nối với năng lượng khác nào đó, rằng một năng lượng ẩn kín bên trong bạn đã bắt đầu thức dậy.
Để chắc chắn, các bạn sẽ kinh nghiệm việc thức dậy của năng lượng phi thường này. Điều đó giống như bạn bỗng nhiên tiếp xúc với dòng điện nào đó. Bạn sẽ cảm thấy rằng năng lượng nào đó ở bên trong mình, nằm thấp tại trung tâm dục, đã bắt đầu dâng lên. Năng lượng này nóng như ngọn lửa thiêu, và đồng thời nó mát như làn gió buổi sáng. Nó như đầu nhọn hoắt của gai và đồng thời nó mềm mại như bông hoa.
Và nhiều điều sẽ xảy ra khi năng lượng đó dâng lên. Xin đừng kìm mình tại bất kì điểm nào khi năng lượng này đang di chuyển lên. Buông bỏ bản thân mình một cách hoàn toàn, như người ta bỏ bản thân mình trong tay của dòng sông và chỉ nổi cùng dòng nước. Nói ngắn gọn, "buông bỏ" là chìa khoá.
Bây giờ điều thứ hai. Trước hết các bạn phải đặt cược tất cả mọi thứ của mình; và xem như kết quả của việc đặt cược toàn bộ này khi điều gì đó xảy ra cho bạn, bạn phải bỏ bản thân mình hoàn toàn trong tay của "cái gì đó". Đây là điều thứ hai. Buông bỏ bản thân mình; chỉ nổi như người ta nổi trên mặt nước. Chỉ nổi thôi.
Bạn nên sẵn sàng đi tới bất kì nơi đâu sông đưa bạn tới. Đúng là ở mức độ nào đó chúng ta phải khêu gợi điều đó, nhưng khi năng lượng này được thức dậy, chúng ta chỉ phải giao phó bản thân mình vào tay nó, chúng ta phải buông bỏ bản thân mình. Các lực cao hơn đã chiếm lĩnh, chúng ta không cần lo lắng gì nữa. Chúng ta chỉ phải nổi.
Và điều thứ ba, với việc năng lượng này dâng lên nhiều điều sẽ xảy ra. Thấy rằng bạn không bị hoảng sợ khi chúng xảy ra, bởi vì những kinh nghiệm thật đáng sợ. Khi đứa trẻ được sinh ra, khi nó ra khỏi bụng mẹ ấm cúng, nó bị hoảng sợ. Các nhà tâm lí gọi điều đó là chấn thương, kinh nghiệm chấn động, một kinh nghiệm mà đứa trẻ sẽ không bao giờ quên, điều sẽ ám ảnh nó trong cả đời nó. Nỗi sợ cái mới của đứa trẻ bắt đầu với việc sinh của nó; bởi vì nó đã sống hoàn toàn an ninh trong bụng mẹ trong chín tháng. Nó không lo nghĩ về bất kì cái gì; nó đã không phải thở, hay ăn hay khóc hay phải làm bất kì cái gì cho bản thân mình; người mẹ đã làm mọi thứ. Đứa trẻ ở trong trạng thái nghỉ ngơi tuyệt đối và thoải mái. Ra khỏi bụng mẹ nó chạm trán với một thế giới mới lạ. Đây là cú sốc đầu tiên của cuộc sống, chính là ở đây, tại chính ngưỡng cửa của cuộc sống mà nỗi sợ nắm bắt nó.
Đó là lí do tại sao mọi người đều sợ cái mới; họ níu bám lấy cái cũ và sợ cái mới. Chính kinh nghiệm đầu tiên của cuộc sống chúng ta là cái mới đẩy chúng ta vào rắc rối lớn. Bụng mẹ là chỗ tốt hơn nhiều so với thế giới này. Đó là lí do tại sao phần lớn những sáng kiến mà chúng ta dùng trong việc sống hàng ngày đều được rập khuôn theo bụng mẹ. Những cái nệm, ghế tràng kỉ, ô tô, phòng ngủ của chúng ta tất cả đều được làm mô hình hoá theo bụng mẹ. Chúng ta cố gắng làm chúng thành ấm cúng và thoải mái như bụng mẹ, nhưng chúng ta thực sự không thành công. Cho nên kinh nghiệm đầu tiên sau khi tới từ bụng mẹ là kinh nghiệm về sợ cái mới.
Kinh nghiệm về việc thức tỉnh kundalini, năng lượng nguyên thuỷ, là kinh nghiệm mới còn lớn hơn kinh nghiệm của đứa trẻ, bởi vì trong khi việc sinh trẻ xảy ra chỉ ở mức thân thể, thì thức tỉnh kundalini xảy ra ở mức linh hồn. Do đó nó là việc sinh thành hoàn toàn mới. Chính bởi lí do này mà chúng ta gọi người đó là brahmin người trải qua kinh nghiệm này. Brahmin là người được sinh ra hai lần. Người đó cũng được gọi là dwij - người được sinh hai lần.
Cho nên khi năng lượng đó thức tỉnh, lần sinh thành thứ hai xảy ra. Trong lần sinh này bạn là cả hai - bạn là người mẹ và bạn là đứa con. Một mình bạn là cả hai người này. Do đó bạn sẽ phải trải qua đau đớn gấp đôi - đau của việc sinh con và chấn thương của sự bất an, cùng nhau. Bởi lí do này mà điều đó có thể là một kinh nghiệm đáng sợ. Ngoài phần chấn thương của bất an bạn cũng sẽ phải trải qua những đau đớn của việc sinh con như người mẹ thấy, bởi vì ở đây bạn là người mẹ và đứa con được tổ hợp làm một. Bạn được sinh ra, nhưng không có người mẹ tách biệt và không có đứa con tách biệt. Bạn đang lấy việc sinh thành, và bạn cũng cho việc sinh thành; việc sinh của bạn đang xảy ra qua bạn. Cho nên đau có thể rất gay gắt và mạnh mẽ.
Tôi đã nhận được những phàn nàn rằng ai đó khóc lóc và kêu la và hò hét trong thiền và rằng người đó phải kìm mình đừng làm như vậy. Không, cứ để người đó khóc lóc và kêu la và hò hét. Một mình người đó biết điều đang xảy ra cho mình ở bên trong mình. Người đàn bà này khóc trong khi sinh thành ra đứa con trong khi người đàn bà khác, người chưa bao giờ sinh con, tới và nói, "Sao chị cứ khóc lóc và la hét thế? Nếu đứa trẻ đang lấy việc sinh ra, thì cứ để nó ra. Sao khóc lóc và rên rỉ thế?" Người đàn bà như vậy có thể nói như vậy, bởi vì cô ấy chưa bao giờ trải qua đau đớn của việc sinh con. Đàn ông sẽ không bao giờ biết những đau đớn mà đàn bà phải chịu trong khi sinh con. Họ thậm chí không thể nghĩ được về điều đó; không có cách nào cho họ cảm thấy điều đó.
Nhưng trong thiền đàn ông và đàn bà đều như nhau; theo nghĩa họ tất cả đều trở thành người mẹ. Họ sẽ cho sinh thành ra con người mới. Cho nên đau đớn và khổ sở không cần phải bị kiềm chế. Không cần phải kìm nén ai đó nếu người đó ngã và lăn lộn trên đất và gào thét và la hét. Bất kì điều gì xảy ra cũng đều nên được phép cho xảy ra một cách tự do. Để nó xảy ra; đừng kìm nén nó. Bất kì loại kinh nghiệm nào cũng đều có thể có. Ai đó có thể cảm thấy rằng mình đang bay, còn người khác có thể cảm thấy mình đang mở rộng, vậy mà người khác nữa có thể cảm thấy rằng mình đang co lại. Đủ mọi loại kinh nghiệm mới đều có thể có; tôi không cần phải kể hết chúng ra. Nhiều điều có thể xảy ra; bất kì cái gì mới cũng đều có thể xảy ra, và kinh nghiệm của từng người sẽ khác nhau. Cho nên người ta không cần lo nghĩ và sợ hãi.
Và nếu bất kì ai có cái gì đó để nói thì người đó nên gặp tôi vào buổi trưa và kể cho tôi một cách cá nhân. Đừng thảo luận về nó giữa các bạn. Và có lí do để không thảo luận về nó giữa các bạn. Không nhất thiết là điều xảy ra cho người này sẽ xảy ra cho người khác nữa. Và nếu các bạn chia sẻ kinh nghiệm của mình với ai đó, người đã không có cùng kinh nghiệm ấy thì người đó sẽ cười và nói rằng bạn khùng. Mọi người đều có thước đo riêng của mình; đó là lí do tại sao mọi người cho rằng mình là đúng còn người khác là sai. Cho dù người khác không cười bạn, người đó sẽ nói với bạn một cách hoài nghi rằng người đó không kinh nghiệm điều gì giống thế cả.
Kinh nghiệm này mang tính cá nhân và chủ quan đến mức tốt hơn cả là không thảo luận về nó với bất kì người nào khác. Người ta không nên thảo luận ngay cả cho vợ hay chồng mình, bởi vì không có hai người nào đủ gần gũi và thân mật về phương diện này. Và với phương diện này không ai có thể hiểu người khác một cách dễ dàng được; việc hiểu là khó khăn thế trong trường hợp này. Bất kì ai cũng đều có thể nói rằng bạn khùng. Để bạn một mình, họ sẽ không dung thứ cho một Jesus và một Mahavira. Cái ngày Mahavira đứng trần trên đường, ông ấy phải đã bị tuyên bố là người điên. Mahavira biết việc ở trần có nghĩa gì với mình, nhưng ông ấy đã bị tuyên bố là người điên.
Do đó điều cần thiết là bạn không thảo luận về nó với người khác. Hơn nữa, ngay khi bạn nói với ai đó, người đó sẽ không khôn ngoan mà giữ im lặng đâu; người đó sẽ lập tức nói điều gì đó. Và "điều gì đó này" có thể tới theo con đường của chính kinh nghiệm của bạn. Nhận xét của người đó có thể có tác dụng như lời gợi ý và nó có thể là chướng ngại trên con đường của kinh nghiệm mới của bạn. Cho nên điều gì đã xảy ra cho bạn, bạn nên thảo luận nó với tôi một cách trực tiếp, chứ không với ai khác cả. Tôi ở đây để cho bạn có thể thảo luận vấn đề của bạn với tôi.
Trước khi các bạn tới đây để thiền vào sáng mai, các bạn có thể uống chút chất lỏng như trà và sữa, nhưng đừng ăn đồ cứng. Đừng ăn sáng. Trà, sữa hay bất kì chất lỏng nào cũng đều có thể được. Nếu người ta có thể không uống trà hay sữa, thì còn tốt hơn; điều đó sẽ làm cho công việc về thiền được dễ dàng hơn. Và các bạn nên tới đây trước thời gian dự định năm phút, quãng 7:30 sáng.
Giữa 7:30 và 8:30 chúng ta sẽ có việc thảo luận nếu cần. Tôi đã quyết định nên thảo luận hơn là làm bài nói, bởi vì bài nói là chuyện rất vô nhân tính. Trong bài nói các bạn dường như không nói với ai cả; điều đó cũng giống như nói với gió. Cho nên các bạn sẽ ngồi rất gần tôi vào sáng mai, và không ngồi cách xa. Hãy gần tôi nhất có thể được. Và các bạn có thể hỏi bất kì câu hỏi nào về điều tôi đã nói hôm nay và chúng ta sẽ thảo luận về chúng trong một giờ. Và thế rồi chúng ta sẽ ngồi thiền giữa 8:30 và 9:30.
Nhớ rằng các bạn tới thiền với cái bụng trống rỗng - không ăn thức ăn cứng nào. Nếu các bạn có thể làm điều đó thậm chí không có cả chất lỏng nào, thì càng tốt hơn. Nhưng đứng bó buộc mình bị đói; nếu các bạn không thể nhịn ăn được, thế thì hãy uống cái gì đó như trà hay sữa.
Cũng nhớ rằng các bạn tới trong quần áo chùng lỏng và đã tắm sạch rồi. Không ai nên tới mà chưa tắm; tắm là điều phải làm. Và quần áo nên lỏng nhất có thể được, không nên chật chút nào, thậm chí không nên có thắt eo. Cùng với việc nghỉ ngơi của thân thể, eo nữa, cũng nên chùng lỏng. Và trong khi ngồi thiền, giữ cho toàn thể thân thể bạn được chùng lỏng và thảnh thơi.
Ngay cả quần áo của chúng ta cũng đã làm nhiều điều tổn hại cho mức độ của tâm trí chúng ta; chúng đã tạo ra một số chướng ngại. Khi năng lượng nào đó bắt đầu dâng lên thì quần áo gây chướng ngại lên con đường của nó ở nhiều mức độ khác nhau.
Một điều quan trọng khác cần nhớ là ở chỗ các bạn nên đi vào trong im lặng một nửa giờ trước khi việc thiền bắt đầu. Một số bạn, những người có thể, nên quan sát im lặng trong ba ngày này rằng chúng ta đang ở đây. Họ nên trong im lặng hoàn toàn. Còn những người bạn khác nên thấy rằng họ không bị quấy rối trong việc im lặng của họ. Càng nhiều người đi vào trong im lặng thì càng tốt. Và sẽ là tốt nếu người ta có thể im lặng trong suốt thời gian ở trại. Không điều gì có thể tốt hơn.
Nếu bạn không thể đi vào im lặng hoàn toàn, thế thì thấy rằng bạn nói ít nhất có thể được. Dùng ít từ nhất có thể được, như bạn vẫn làm khi gửi điện tín. Trong khi gửi tin qua điện tín các bạn vẫn làm với số tối thiểu từ - chẳng hạn mười hay tám từ - bởi vì bạn phải trả tiền cho từng từ. Ngay cả trong cuộc sống bạn cũng phải trả giá cho mọi lời bạn nói; lời thực sự đắt đỏ. Cho nên những người không thể nào đi vào im lặng hoàn toàn được thì nên nói ít lời nhất.
Theo cùng cách này, việc dùng các giác quan cũng nên được thu lại tới mức tối thiểu. Chẳng hạn, dùng mắt bạn ngày một ít đi. Khi dùng chúng bạn bớt nhìn vào đất mà nâng nó lên và nhìn bầu trời. Quan sát biển. Nhưng khi có quan hệ tới đàn ông và đàn bà, nhìn họ ít nhất có thể được. Bởi vì phần lớn liên kết tâm trí của chúng ta đều được hình thành từ khuôn mặt con người, không từ cây cối, mây và biển. Nhìn vào cây và mây và biển; chúng không làm nảy sinh bất kì ý nghĩ nào trong bạn. Khuôn mặt người, mặt khác, lập tức khuấy động đủ mọi loại ý nghĩ trong tâm trí bạn. Khi bước đi, hạ thấp cái nhìn của bạn và giữ nó bị giới hạn khoảng hơn một mét trước bạn. Và giữ cho mắt bạn chỉ mở một nửa để cho chúng có thể tập trung vào mũi bạn. Thế là đủ. Và giúp cho người khác để họ nhìn và nghe ít nhất có thể được.
Những thứ như radio và máy thu thanh nên tắt đi; chúng không nên được dùng trong trại này. Và đừng cho phép báo chí vào trại.
Bạn càng để cho các giác quan của mình nghỉ nhiều càng tốt. Bạn càng nghỉ nhiều bạn càng gìn giữ được năng lượng của mình nhiều, cái có thể được dùng trong thiền; bằng không bạn sẽ làm cho mình kiệt quệ. Phần lớn chúng ta đều bị cạn kiệt và kiệt quệ, như băng mực hết. Chúng ta làm kiệt quệ mình hoàn toàn trong hai mươi bốn giờ; chúng ta chẳng tiết kiệm được cái gì cả. Cái nhỏ bé chúng ta tiết kiệm trong giấc ngủ ban đêm, chúng ta bắt đầu phung phí ngay sau khi rời khỏi giường vào buổi sáng. Đọc báo và nghe đài, việc phung phí bắt đầu. Chúng ta chẳng có ý tưởng gì về việc bảo tồn năng lượng nghĩa là gì, làm sao có thể gìn giữ được nhiều năng lượng.
Thiền sẽ cần nhiều năng lượng. Cho nên nếu bạn không gìn giữ nó, bạn chẳng mấy chốc sẽ thấy mệt mỏi và cạn kiệt. Vài người nói với tôi rằng họ mệt sau việc thiền một giờ. Nhưng không phải thiền chịu trách nhiệm cho điều đó. Lí do thực là ở chỗ bạn đã phung phí tất cả mọi năng lượng của mình và ở chỗ bạn sống trên bờ cạn kiệt. Bạn chẳng có ý tưởng rằng bạn đang phung phí năng lượng khi bạn chỉ tập trung vào mắt mình và nhìn một thứ gì đó. Khi bạn hướng tai mình để nghe cái gì đó, bạn phung phí năng lượng. Ngay cả khi bạn nghĩ, năng lượng cũng bị tiêu tốn. Và năng lượng cũng bị tiêu tốn khi bạn nói. Bất kì điều gì chúng ta làm đều tốn năng lượng. Tuy nhiên trong đêm chúng ta tiết kiệm được một số năng lượng, bởi vì các hoạt động khác bị dừng lại - mặc dầu chút ít năng lượng vẫn phải được dùng ngay cả trong mơ. Nhưng đây là vấn đề khác. Tuy thế, chút ít năng lượng được tiết kiệm trong đêm và đó là cách chúng ta cảm thấy tươi tỉnh vào buổi sáng.
Cho nên trong ba ngày này các bạn phải gìn giữ năng lượng sao cho nó có thể được dùng toàn bộ cho thiền. Tôi đang cho bạn tất cả những hướng dẫn này để trong trong ba ngày tới tôi có thể không phải nói lại chúng lần nữa.
Chúng ta theo lịch biểu có một giờ cho im lặng vào buổi chiều; trong giờ đó sẽ không có việc nói chuyện. Trong bài nói tôi trao đổi với các bạn qua lời; trong một giờ từ ba tới bốn giờ tôi sẽ trao đổi với các bạn qua im lặng. Cho nên tất cả các bạn sẽ có mặt ở đây trước ba giờ chiều; không tới sau ba giờ. Người đi muộn sẽ là một loại gây xáo động; họ sẽ thực sự có hại. Tôi sẽ ngồi ở đây, nhưng bạn sẽ làm gì trong khoảng từ ba tới bốn giờ?
Hai điều cần phải có trong tâm trí. Một: từng người trong các bạn sẽ ngồi tại chỗ có thể thấy được tôi. Không phải là các bạn phải nhìn vào tôi, nhưng các bạn phải tìm ra chỗ cho bản thân mình ở nơi nhìn thấy được tôi. Thế rồi các bạn sẽ nhắm mắt lại. Nếu bất kì người nào trong các bạn thích mở mắt, các bạn có thể làm vậy. Nhưng sẽ là tốt nếu các bạn giữ cho mắt nhắm lại.
Giờ im lặng này sẽ chỉ là chờ đợi cái không biết. Các bạn không biết ai sẽ tới, ấy vậy mà người đó sẽ tới. Các bạn không biết mình sẽ nghe cái gì, ấy vậy mà các bạn sẽ nghe thấy. Các bạn không biết mình sẽ thấy cái gì, ấy vậy mà các bạn sẽ thấy. Các bạn sẽ ngồi im lặng trong một giờ, chỉ đợi vị khách không biết, người bạn chưa bao giờ gặp và biết. Các bạn có thể ngồi hay nằm tuỳ ý mình. Nhưng mang tính cảm nhận, trở thành chính sự cảm nhận, trong một giờ. Thụ động, nhưng nhạy cảm với cái đang đó, hay cái sắp xảy ra. Để cho nó xảy ra. Thụ động nhưng tỉnh táo và chờ đợi, chờ đợi một cách tỉnh thức. Và qua im lặng tôi sẽ cố gắng trao đổi với các bạn điều tôi phải nói. Có lẽ các bạn có thể hiểu được qua im lặng điều mà các bạn không hiểu qua lời.
Lần nữa vào ban đêm tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi mà các bạn có thể phải hỏi. Và thế rồi một giờ thiền lại tiếp theo đó.
Vậy chúng ta sẽ có chín việc ngồi trong bài nói ba ngày. Và ngay từ sáng mai các bạn nên bắt đầu sử dụng tất cả mọi thứ của mình để cho đến trước lần thứ chín, lần ngồi cuối cùng, các bạn sẽ thực sự sử dụng được tất cả mọi thứ của mình.
Nhưng các bạn sẽ định làm gì trong giờ rỗi rãi của mình?
Các bạn phải im lặng. Nhiều rắc rối bị loại bỏ đi chỉ bằng việc tránh hội thoại. Có bãi biển đấy, đi ra và nằm xuống bãi biển và nghe tiếng sóng. Ngay cả vào ban đêm những người trong số các bạn, những người có thể làm được, cũng nên đi ra bãi biển đem theo bộ chăn đệm của mình và ngủ im lặng trên cát. Các bạn có thể ngủ dưới gốc cây nữa. Nhưng một mình, đừng tạo thành nhóm bạn bè và gia đình. Rất có thể là vài người sẽ tạo thành nhóm rồi những kẻ ngốc bao quanh. Tránh xa họ và sống một mình thôi. Biết rằng trong ba ngày này mỗi người trong các bạn đều một mình ở đây. Bởi vì nếu bạn định tới gặp Thượng đế, bạn chỉ có thể đi một mình được thôi; không ai sẽ đi cùng bạn cả. Mỗi một người trong các bạn nên biết rằng các bạn đều là một người hành hương đơn độc và các bạn phải đi cuộc hành hương này một mình. Đó là cuộc hành trình từ một mình tới một mình. Cho nên một mình - một mình tới mức độ lớn lao nhất.
Và bây giờ nhớ hướng dẫn cuối cùng này: đừng càu nhàu, đừng phàn nàn về bất kì cái gì. Chấm dứt phàn nàn trong ba ngày. Đừng càu nhàu nếu thức ăn tồi. Đừng cáu kỉnh nếu muỗi đốt bạn vào ban đêm. Trong ba ngày để cho có chấp nhận toàn bộ về mọi thứ có thể xảy ra. Muỗi tất nhiên sẽ được cái gì đó, nhưng bạn sẽ thu được nhiều hơn, nhiều hơn nhiều. Nếu thức  ăn không tốt, nó sẽ làm hại cho thân thể bạn một chút, nhưng bạn sẽ làm hại mình nhiều nếu bạn càu nhàu về điều đó. Và có lí do cho điều đó - tâm trí phàn nàn không bao giờ an bình được cả. Phàn nàn của chúng ta là nhỏ mọn, nhưng điều chúng ta mất quá nhiều. Cho nên đừng càu nhàu; trong ba ngày biết thật rõ ràng rằng các bạn sẽ không càu nhàu chút nào. Cái gì có đấy, thì cứ có đấy. Dù nó là bất kì cái gì, nó cứ là vậy. Chấp nhận nó một cách tuyệt đối. Thế thì ba ngày này sẽ là tuyệt vời. Nếu trong ba ngày bạn ở trên những điều lặt vặt, nếu bạn chấp nhận mọi thứ như nó hiện thế và vui sướng trong nó, thế thì bạn sẽ thôi không còn có bất kì lời phàn nàn nào trong cả quãng đời còn lại của mình. Bởi vì thế thì các bạn sẽ biết việc sống mà không càu nhàu là an bình và vui sướng thế nào.
Trong ba ngày vứt bỏ mọi điều lặt vặt.
Nếu các bạn có bất kì câu hỏi nào, các bạn có thể đem chúng tới vào sáng mai. Và khi các bạn hỏi câu hỏi, nhớ rằng nó là cái gì đó mang mối quan tâm chung.
Các bạn có thể hỏi bất kì điều gì chợt tới trong tim mình và trong tâm trí và điều bạn cho là cần thiết.
Tôi đã nói với các bạn tại sao tôi ở đây. Tôi không biết tại sao các bạn ở đây; nhưng tôi sẽ gặp các bạn vào sáng mai với hi vọng rằng các bạn đều ở đây với cùng lí do như tôi ở đây. Thông thường các thói quen của chúng ta là rất xấu. Ngay cả khi vị Phật xuất hiện tại cửa nhà mình, chúng ta vẫn cảm thấy muốn bảo ông ấy đi cho khuất mắt, bởi vì chúng ta giả thiết rằng mọi người đều tới để hỏi về cái gì đó. Cho nên chúng ta quên mất điều đó, và khi ai đó tới chúng ta bảo người đó đi đi. Do vậy chúng ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Sai lầm thực sự nghiêm trọng! Tôi hi vọng rằng các bạn sẽ không mắc phải cùng sai lầm này.
Ba ngày này các bạn phải tạo ra một chỗ ở đây để cho điều gì đó thực có thể xảy ra. Và điều đó là có thể. Và điều đó tuỳ thuộc vào từng người trong các bạn để tạo ra một chỗ như vậy. Trong ba ngày toàn bộ khu rừng thông này có thể được tích trữ bởi năng lượng bí ẩn. Tất cả cây cối, từng hạt cát, đại dương và không trung, có thể được tràn ngập bằng sinh lực mới. Và tất cả chúng ta có thể hợp tác trong sáng tạo của nó.
Và nhớ lấy, mọi người đều không được đặt chướng ngại lên con đường của nó. Không ai đang ở đây mà chỉ là người xem. Và vứt bỏ hết mọi nỗi sợ về điều người khác sẽ nói. Thế thì một mình thôi chúng ta có thể đạt tới điều tối cao. Và thế thì các bạn sẽ không phải lặp lại lời của Kabir, và các bạn có thể nói, "Tôi không sợ và tôi lấy cú nhảy đây."
Tôi biết ơn các bạn vì đã im lặng nghe tôi với tình yêu như thế. Tôi cúi mình trước nơi cư ngụ của Thượng đế trong từng người các bạn. Xin chấp nhận lời chào của tôi.

Ads Belove Post