Read more
Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 1)
Chương 13. Toàn vẹn bên trong
Liệt Tử đi tới Chi nhưng nửa đường
quay về! Trên đường ông ấy gặp Po-Hun Wu-Jen người đã hỏi ông ấy tại sao ông ấy
đã quay về. Liệt Tử nói 'Tôi được báo động về cái gì đó.' 'Nó là gì vậy?' ông
già hỏi. 'Tôi ăn ở mười quán trọ và tại quán trọ thứ năm họ mời tôi ăn trước.'
'Khi toàn vẹn bên trong của người
ta không vững chắc, đôi khi, cái gì đó rỉ ra từ thân thể người đó và trở thành
hào quang, cái mà, bên ngoài người đó, thúc bách trái tim của người khác; nó
làm cho người khác tôn trọng người đó, hơn là tuổi cao hay sức khoẻ của người
đó, và làm cho người đó lâm vào khó khăn.' Động cơ duy nhất của chủ quán trọ là
bán gạo và cháo, và làm tăng thu nhập của ông ta. Lợi nhuận của ông ta là đạm bạc,
và tiền thưởng ít khó làm lay động ông ta. Nếu những người chẳng thu gì được mấy
từ tôi mà đánh giá tôi cao như khách hàng, chẳng phải thậm chí sẽ tồi tệ hơn với
vương công có vạn xe, người đã kiệt sức thân thể và mòn mỏi tri thức vào chuyện
quốc gia đó sao? Hoàng tử của Chi sẽ bổ nhiệm tôi làm quan nào đó và nhất mực
đòi rằng tôi giữ chức cho hiệu quả. Đây là điều báo động cho tôi.' 'Cách hay để
nhìn vào điều đó! Nhưng cho dù ông ở lại, người khác sẽ đổ trách nhiệm lên ông'
ông già nói. Không lâu sau đó, khi Po-Hun Wu-Jen tới thăm ông ấy, hiên nhà Liệt
Tử đầy giầy dép của khách thăm. Po- Hun Wu-Jen đứng quay mặt về phương bắc; tựa
vào cây trượng dựng đứng của mình và nhăn má chống lại điều đó. Sau khi đứng đó
một lúc, ông ấy bỏ đi mà không nói gì. Người canh cổng nói với Liệt Tử. Liệt Tử
chạy chân trần cầm giầy trong tay và bắt kịp ông ấy ở cổng. 'Bởi vì thầy đã tới,
thưa thầy' ông ấy nói 'thầy thậm chí không cho tôi thuốc của thầy sao?' 'Đủ rồi!
Ta bảo ông một cách tự tin rằng những người khác sẽ đổ trách nhiệm lên ông, và
sự việc hoá ra là họ có trách nhiệm. Chẳng phải là ông có khả năng cho phép họ
làm như vậy, ông lại không có khả năng ngăn cản họ đó sao. Ích lợi gì cho ông để
có hiệu quả này lên những người mà không sánh được với an bình cơ bản riêng của
ông? Nếu ông khăng khăng vào việc làm ra hiệu quả, cái ta cơ bản của ông sẽ
không ổn định, và chẳng với chủ định nào.'
Hiện hữu là bỏ lỡ Đạo. Hiện hữu
là bỏ lỡ cái toàn thể. Hiện hữu là bị tách rời, cho nên không hiện hữu là cánh
cửa. Hiện hữu là đi lạc lối. Không hiện hữu là về nhà. Khi bạn không hiện hữu,
thượng đế hiện hữu. Khi bạn hiện hữu, Thượng đế không hiện hữu, và cả hai không
bao giờ được thấy cùng nhau; họ không thể cùng nhau được bởi chính bản chất của
họ. Cũng như tối và sáng không thể cùng tồn tại: nếu cái này có, cái kia không
có. Cho nên điều cơ bản, chính điều cơ bản, giáo huấn của Đạo là ở trong trạng
thái không hiện hữu, điều Phật tử gọi là anatta, trạng thái của vô ngã. Trống rỗng,
cái không sâu sắc, không ai bên trong... thế thì bạn thực sự hiện hữu. Nhưng thế
thì bạn không hiện hữu: cái toàn thể hiện hữu. Khoảnh khắc bạn bắt đầu nghĩ về
bản thân mình như cá nhân tách rời bộ phận đang đòi là cái toàn thể đấy; bộ phận
đã phát điên. Bản ngã là điều điên khùng duy nhất trên thế giới. Bản ngã là thần
kinh, và bất kì ai chịu đựng từ bản ngã đều chịu chứng thần kinh, bởi vì người
đó nghĩ dường như bộ phận là toàn thể. Bộ phận không phải là toàn thể. Nếu chiếc
lá trên cây bắt đầu nghĩ 'Ta hiện hữu', thế thì lá đã phát điên. Cây hiện hữu
và lá tồn tại chỉ như một phần, một phần hữu cơ, của cây. Ngay cả quan niệm về
lá như tách rời là không thể được. Cây đang tuôn chảy trong nó. Chính năng lượng
của cây đã trở thành lá. Nếu sóng trong đại dương nghĩ 'Ta tách rời: ta hiện hữu',
thế thì sóng đã phát điên. Đại dương hiện hữu. Mọi sóng không là gì ngoài đại
dương nổi sóng.
Mọi sinh linh không là gì ngoài
tâm thức vũ trụ nổi sóng. Chúng ta là sóng. Khoảnh khắc bạn hiểu 'Tôi là sóng'
điều đó nghĩa là bạn đã hiểu bạn không hiện hữu - chỉ đại dương hiện hữu. Thỉnh
thoảng đại dương nổi sóng và bạn có, và thỉnh thoảng đại dương vẫn còn im lặng
và bạn biến mất. Đạo nói: Bản ngã là rào chắn duy nhất. Mọi tôn giáo khác nói
cùng điều đó, nhưng Đạo đi sâu nhất trong cách tiếp cận của nó; sáng suốt của
nó là vĩ đại nhất. Mọi tôn giáo đều nói rằng bản ngã phải bị vứt bỏ, nhưng nếu
bạn nghe, nếu bạn đọc, nếu bạn nhìn vào những người tôn giáo kia, bạn sẽ thấy rằng
sáng suốt của họ không rất sâu đâu và bản ngã trồi lên ở các dạng khác nhau lặp
đi lặp lại.
Về bản ngã chỉ hai người đã chạm
tới chính nền móng và hai người đó là Lão Tử và Phật Gautam. Các tôn giáo cứ
nói 'Vứt bỏ bản ngã. Là vô ngã đi', nhưng theo cách tinh vi, bằng cách nào đó,
họ cứ bảo vệ nó nữa. Họ nói 'Nếu ông bỏ bản ngã, ông sẽ trở thành tâm linh. Nếu
ông bỏ bản ngã ông sẽ là người đầu tiên trong vương quốc của Thượng đế. Nếu ông
bỏ bản ngã ông sẽ là người được chọn. Nếu ông bỏ bản ngã điều vĩ đại sẽ là phần
thưởng ở thế giới bên kia - cõi trời, thiên đường, moksha.' Một mặt họ nói 'Vứt
bỏ bản ngã', mặt khác họ thuyết phục bạn, họ hối lộ bạn, họ làm vững chắc cho
tham của bạn. Họ nói 'Ông sẽ là đặc biệt. Ông sẽ là phi thường.' Một mặt họ nói
'Vứt bỏ bản ngã', mặt khác họ cứ làm mạnh thêm cùng bản ngã đó dưới những cái
tên khác nhau. 'Ông sẽ trở thành con người huyền diệu. Ông sẽ có siddhi - ông sẽ
có các quyền năng tâm linh, các lực huyền bí. Ông sẽ có khả năng thao túng sự tồn
tại sâu hơn. Ông sẽ trở thành có viễn cảm. Ông sẽ có khả năng đọc tâm trí của
người khác. Ông sẽ có thiên nhãn.
Thế này và thế nọ... tất cả đều
là các siddhi của nhà yoga - toàn quyền năng huyền bí của Yoga.... Nhưng lần nữa
bạn lại được trang trí, lần nữa bạn trở nên rất, rất mạnh. Nhớ lấy, có ba tầng
của bản thể bạn: thân thể, tâm trí và cái ta. Và bên ngoài ba điều này là vô
ngã của bạn. Và do vậy có ba khả năng cho bản ngã để tự khẳng định nó. Hoặc nó
tự khẳng định nó trên tầng thân thể - thân thể đẹp, thân thể mạnh, 'Tôi có thân
thể đẹp trai nhất, thân thể mạnh mẽ nhất,' Ai đó là hoàng hậu đẹp, Hoa hậu vũ
trụ, và ai đó là Mohammed Ali, người mạnh nhất, ông Vũ trụ. Trên tầng của thân
thể bản ngã có thể tự khẳng định nó. Nếu bản ngã tự khẳng định nó trên tầng của
thân thể người ta trở thành có tính con vật. Tất cả các lực sĩ của bạn, những lực
sĩ vĩ đại, không là gì ngoài việc quá bị gắn bó với phần con vật của họ, để cho
khi bạn thấy thân thể của ông Vũ trụ bạn có thể cảm thấy nó; người đó trông giống
nhiều phần con vật hơn giống người. Chắc chắn người đó rất mạnh về thể chất.
Bản ngã của người đó đang khẳng
định bản thân nó trên con đường đó. Người đó sẽ rất hung hăng, tàn bạo, bạo
hành. Người đó sẽ rất dâm dục, mê đắm, vô ý thức. Người đó sẽ đi như người máy,
như máy. Người đó sẽ không có ý thức về bất kì cái gì. Toàn thể cuộc sống của
người đó sẽ là: Ăn, uống và vui vẻ. Người đó sẽ sống trên tầng rất nông cạn của
cuộc sống của người đó. Các nền văn minh đều chống lại điều đó, văn hoá chống lại
điều đó. Họ nói 'Điều này là không tốt. Vứt bỏ bản ngã này.' Họ cứ dạy cho mọi
đứa trẻ được sinh ra trên trái đất này 'Vứt bỏ bản ngã này đi. Trở thành không
hùng hổ, trở thành bất bạo hành. Không tàn bạo, có lòng tốt, thông cảm.' Thế rồi
bản ngã bắt đầu tự khẳng định bản thân nó trên mức độ khác, mức độ của tâm trí.
Tại mức tâm trí nó trở thành
tri thức, thông thái, tiền bạc. Tiền là cao hơn dâm dục, cho nên những người trở
nên quan tâm tới tiền quên tất cả về dục; họ không còn quan tâm tới dục. Toàn
thể dâm dục của họ trở thành hướng theo tiền... hay quyền lực, chính trị, tham
vọng. Những người trở thành tham vọng về quyền lực; họ cũng có thể hi sinh dục,
mê đắm - mọi thứ họ có thể hi sinh. Trên tầng thứ nhất họ có thể hi sinh, bởi
vì trên tầng thứ hai họ cần mọi năng lượng sẵn có. Cho nên họ kìm nén ở tầng thứ
nhất và bản ngã tự khẳng định nó ở tầng thứ hai. Mọi văn hoá tuỳ thuộc vào điều
này. Thực ra, mọi nền văn hoá đều dùng nó như một kĩ thuật: Kìm nén bản ngã của
trẻ con ở tầng thứ nhất và nó sẽ trở nên bản ngã ở tầng thứ hai. Thế rồi nó sẽ
bắt đầu khao khát huân chương vàng ở đại học, trở thành thông thái hơn, đứng thứ
nhất trong đại học. Nó sẽ bắt đầu trở nên hùng hổ về mặt tâm trí hơn mặt thể chất.
Bạn có thể thấy điều đó trong các đại học. Mọi sinh viên trong thể thao là rất
nghèo nàn khi có liên quan tới phát triển tâm trí của họ, và mọi sinh viên có
tâm trí là rất láu cá và tinh ranh đều nghèo nàn về thể chất. Nhà thể thao sống
ở tầng thứ nhất và học giả ở tầng thứ hai. Học giả sẽ có thân thể tinh tế, sẽ
đeo kính từ chính lúc ban đầu; người đó sẽ già ngay cả khi người đó còn trẻ.
Trên mức độ thể chất bản ngã của người đó đã biến mất. Người đó không thể đánh
nhau, nhưng người đó có thể tranh cãi. Đánh nhau của người đó bây giờ tự khẳng
định bản thân nó là luận cứ.
Người đó có thể thảo luận và
tranh cãi; người đó đã tìm ra một công cụ tinh vi hơn để chinh phục và năng nổ
với nó. Người đó sẽ không trở thành lực sĩ, người đó sẽ trở thành luật sư. Người
đó sẽ sống qua biện luận, qua tri thức của người đó - nói bất kì cái gì ngược với
tri thức của người đó và người đó sẵn sàng đánh nhau. Tất nhiên đánh nhau của
người đó sẽ bằng lời, nói ra thôi. Nếu bạn đánh nhau bằng thân thể người đó sẽ
gọi là tàn bạo, súc vật, nguyên thuỷ; nếu bạn đánh nhau trên mức độ lời nói và
ngôn ngữ và logic người đó sẽ nói đây là 'trận đánh văn minh'... nhưng cùng bản
ngã đó đang tự khẳng định nó trên tầng tứ hai. Tôn giáo phụ thuộc vào kìm nén tầng
thứ hai này của bản ngã. Văn minh phụ thuộc vào kìm nén thứ nhất: kìm nén bản
ngã trên mức thân thể để cho nó tự khẳng định bản thân nó trên mức độ tâm trí.
Tôn giáo phụ thuộc vào kìm nén trên mức độ thứ hai để cho bản ngã bắt đầu tự khẳng
định bản thân nó trên mức thứ ba, mức của cái ta. Cho nên tôn giáo nói: Tri thức
không là gì, chính trị không là gì, tiền không là gì, trở thành nghệ sĩ vĩ đại
không là gì, trở thành tiểu thuyết gia vĩ đại, nhà văn, không là gì. Thế thì
cái gì là quyền năng thực? Quyền năng thực là siddhi. Nếu bạn có thể làm phép
màu, nếu bạn có thể chạm vào một người là người đó được chữa lành khi người đó ốm,
và nếu bạn chạm vào người chết và xác chết được phục sinh, thế thì bạn có cái
gì đó. Nếu bạn có thể tạo ra được các thứ từ cái không, nếu bạn trở thành người
có phép màu, thế thì bạn có cái gì đó. Cho nên tôn giáo kìm nén bản ngã ở tầng
thứ hai, thế rồi bản ngã tự khẳng định bản thân nó ở tầng thứ ba.
Đạo nói: Bản ngã phải biến mất khỏi mọi tầng. Người ta phải hiểu nó toàn bộ tới mức nó không thể tìm ra cách khác cho sự tồn tại của nó, để cho nó không thể tìm thấy chỗ trú ẩn khác trong bản thể bạn. Khi bản ngã biến mất toàn bộ và không có cách nào cho nó tự khẳng định bản thân nó thế thì bạn không hiện hữu theo một nghĩa nào đó và bạn hiện hữu, lần đầu tiên, theo nghĩa khác. Bạn không hiện hữu như một cá nhân nữa, bạn là cái toàn thể. Đây là nghĩa của con người linh thiêng trong Đạo giáo: Người linh thiêng là người không hiện hữu. Rất ngược đời. Và nhớ, Đạo không dạy bạn trở nên khiêm tốn. Nếu bạn trở nên khiêm tốn bản ngã sẽ tiếp tục - nó sẽ trở thành bản ngã của người khiêm tốn, nó sẽ ẩn đằng sau sự khiêm nhường. Cho nên khiêm nhường được thực hành, khiêm nhường được trau dồi, sẽ không giúp ích. Thế thì cái gì được làm?
Đạo nói: Bản ngã phải biến mất khỏi mọi tầng. Người ta phải hiểu nó toàn bộ tới mức nó không thể tìm ra cách khác cho sự tồn tại của nó, để cho nó không thể tìm thấy chỗ trú ẩn khác trong bản thể bạn. Khi bản ngã biến mất toàn bộ và không có cách nào cho nó tự khẳng định bản thân nó thế thì bạn không hiện hữu theo một nghĩa nào đó và bạn hiện hữu, lần đầu tiên, theo nghĩa khác. Bạn không hiện hữu như một cá nhân nữa, bạn là cái toàn thể. Đây là nghĩa của con người linh thiêng trong Đạo giáo: Người linh thiêng là người không hiện hữu. Rất ngược đời. Và nhớ, Đạo không dạy bạn trở nên khiêm tốn. Nếu bạn trở nên khiêm tốn bản ngã sẽ tiếp tục - nó sẽ trở thành bản ngã của người khiêm tốn, nó sẽ ẩn đằng sau sự khiêm nhường. Cho nên khiêm nhường được thực hành, khiêm nhường được trau dồi, sẽ không giúp ích. Thế thì cái gì được làm?
Nếu bạn hỏi Liệt Tử, Trang Tử
hay Lão Tử, họ sẽ nói rằng không cái gì đã được làm bởi vì bất kì cái gì bạn
làm đều sẽ tạo ra bản ngã; bản ngã được tạo ra từ việc làm. Không cái gì là được
làm. Người ta chỉ phải nhìn cách thức của bản ngã, cách thức tinh tế của bản
ngã, cách thức tinh ranh của bản ngã; người ta phải thấy chúng một cách toàn bộ
thế.... Người ta phải theo dõi bản ngã vào trong bản thể của mình từ thân thể tới
tâm trí, từ tâm trí tới cái ta, người ta phải tìm và thấy mọi nơi ẩn náu. Một
khi bạn đã biết tất cả các khả năng của việc khẳng định bản ngã, trong chính hiểu
biết đó, trong chính nhận biết đó, bản ngã biến mất.
Khi bản ngã biến mất thân thể bạn
khác đi, tâm trí bạn khác đi, cái ta của bạn khác đi. Khi bản ngã biến mất, nhiều
thứ xảy ra. Đầu tiên, bây giờ bạn không còn bị đồng nhất với thân thể của bạn.
Bạn ở trong thân thể, nhưng bạn không là thân thể. Khi bản ngã biến mất bạn
không còn bị đồng nhất với tâm trí. Bạn dùng tâm trí, tâm trí trở thành dụng cụ
- một dụng cụ hay - nhưng bạn không bị đồng nhất với tâm trí nữa. Khi bản ngã
biến mất bạn dùng cái ta, nhưng bạn cũng không bị đồng nhất với cái ta. Bạn vẫn
còn là cá nhân: bạn bước và sống như một cá nhân, nhưng liên tục nhận biết rằng
sóng chỉ là hình tướng, thực tại là đại dương; rằng 'Mình chỉ là một con sóng.
Thượng đế là đại dương, Đạo là đại dương.'
Biến mất của bản ngã là biến mất
của điều Gurdjieff gọi là đồng nhất. Đó là từ đúng: đồng nhất. Chúng ta bị đồng
nhất với mọi thứ, bất kì cái gì chúng ta ở gần. Bạn ở rất gần với thân thể, cho
nên bạn bắt đầu nghĩ 'Mình là thân thể.' Bạn cảm thấy đói và bạn nói 'Tôi đói.'
Điều đó không đúng. Thân thể đói, bạn là người biết, bạn là người biết rằng
thân thể đói. Đôi khi bạn bị xúc phạm và tâm trí cảm thấy khổ, nhưng bạn không
khổ. Bạn là người biết người để ý rằng tâm trí khổ. Đôi khi bạn thấy phép màu xảy
ra trong cuộc sống của bạn, nhưng bạn biết rằng bạn không là người làm, bạn
không là cái ta. Chúng xảy ra, nhưng chúng xảy ra từ cái toàn thể. Đó là lí do
tại sao Jesus cứ nói đi nói lại mãi...
Một người tới Jesus và nói
'Chúng tôi rất biết ơn ông. Ông là người tốt và vĩ đại.' Và Jesus nói 'Đừng khẳng
định điều như thế. Duy nhất Thượng đế là tốt và vĩ đại. Tôi không có đâu.' Ông ấy
nói gì? Ông ấy nói 'Tôi không là cái ta. Tôi vận hành như cái ta, nhưng chức
năng này không phải là thực tại, chức năng chỉ là chức năng. Thực tại là khổng
lồ hơn nhiều, lớn hơn nhiều, to lớn, vô hạn.' Dường như bạn đang đứng trước
ngôi nhà của bạn bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài. Khung cửa sổ trở thành khung
trời mặc dầu bạn biết rõ rằng bầu trời không có khung. Có xu hướng trong hội hoạ
hiện đại không làm khung cho tranh vẽ. Điều đó có ý nghĩa. Khoảnh khắc bạn tạo
khung cho tranh nó trở thành nhân tạo, bởi vì sự tồn tại là không bị đóng
khung; mọi khung đều nhân tạo. Sự tồn tại không có khung. Nhưng nếu bạn nhìn từ
cửa sổ, thế thì khung của cửa sổ trở thành khung của bầu trời; và bầu trời
không có khung. Và nếu bạn bao giờ cũng khoá cửa sổ và bạn chưa bao giờ ở bên
ngoài nhà, thế thì một cách tự nhiên bạn sẽ nghĩ rằng giới hạn của cửa sổ là giới
hạn của bầu trời. Nhìn từ thân thể, bạn trở nên bị đóng khung bên trong thân thể;
nó chỉ là cửa sổ. Nhìn từ tâm trí, bạn trở nên bị đóng khung bên trong tâm trí;
nó lại chỉ là cửa sổ. Nhìn từ cái ta, bạn trở nên bị đóng khung bên trong cái
ta; nó lại chỉ là cửa sổ.
Một khi bạn bắt đầy thoát ra
ngoài những cửa sổ này, thế thì bạn biết rằng thậm chí bầu trời cũng không là
giới hạn của bạn; bạn là vô giới hạn. Bạn là vô giới hạn như cái toàn thể. Sẽ
có biến đổi lớn lao. Chỉ dâm dục của tầng thân thể sẽ biến mất. Dục sẽ có đó,
nhưng dâm dục sẽ biến mất. Khi bạn bị đồng nhất với dục nó trở thành dâm dục.
Khi bạn không bị đồng nhất với dục thế thì nó là đẹp như bất kì cái gì khác,
nhưng nó không phải là dâm dục; nó đơn giản là dục, dục tự nhiên. Con vật không
dâm dục. Chúng có dục, nhưng chúng không dâm dục. Nếu bạn cho con chó xem bức ảnh
bạn gái trần truồng nó sẽ không quan tâm - chả quan tâm chút nào. Bạn không thể
lưu hành tạp chí kiểu như Playboy cho con vật được, chúng sẽ không quan tâm
chút nào, chúng sẽ không nhìn. Chúng không dâm dục, chúng không có mơ tưởng dâm
dục, chúng không nghĩ về điều đó. Dục của chúng là thuần khiết và đơn giản. Nó
không trở thành hoạt động trí não, nó đã không đi vào đầu chúng. Khi dục đi vào
trong đầu nó trở thành dâm dục. Khi dục là dục nó là đẹp. Khi bạn ăn bởi vì bạn
đói nó là đẹp, nhưng khi bạn trở nên bị ám ảnh với thức ăn thế thì bạn điên.
Khi bạn bắt đầu nghĩ về thức ăn, ngồi và thiền về thức ăn với mắt nhắm, trong
việc mơ ban đêm về thức ăn, thế thì bạn điên. Thế thì cơn đói của bạn đã đi ra
ngoài các giới hạn của lành mạnh. Bạn tắm - tốt, nhưng bạn không nghĩ về nó cả
ngày. Bạn không mơ tưởng về đứng dưới vòi hoa sen lặp đi lặp lại; nếu bạn bắt đầu
làm điều đó, thế thì cái gì đó sai.
Tôi đã nghe....
Một cô béo ú. Nhà phân tâm của
cô ấy gợi ý cho cô ấy rằng cô ấy nên tìm bức tranh đàn bà khoả thân đẹp. 'Dán
nó vào trong tủ lạnh của cô để cho bất kì khi nào mở tủ lạnh ra, cô sẽ thấy
thân hình cân đối đẹp của người đàn bà và điều đó sẽ đem cô về ý thức: Mình
đang làm gì với thân thể mình?' Và điều đó quả có giúp đỡ. Lặp đi lặp lại cô ấy
sẽ mở tủ lạnh, đưa các thứ vào và ra, và cô ấy sẽ thấy thân thể cân đối, đẹp.
Trong vòng một tháng cô ấy giảm sáu cân. Nhưng việc khác xảy ra - anh chồng lại
lên sáu cân! Bởi vì bức tranh khoả thân đó, anh ta bắt đầu đi tới tủ lạnh lặp
đi lặp lại và khi bạn đi tới tủ lạnh - tất nhiên - nào Coca-Cola, Fanta, kem...
anh ta bắt đầu ăn. Cho nên vợ giảm cân, chồng tăng cân.
Dâm dục đơn giản nghĩa là dục
đã trở thành thứ tâm trí, nó đã đi vào trong tâm trí bạn. Bất kì cái gì, khi nó
đi ra ngoài trung tâm của nó, đều trở thành ốm yếu. Gurdjieff thường nói rằng
các trung tâm của con người đã bị rất lẫn lộn. Nếu bạn tìm trong con người bạn
sẽ thấy lẫn lộn lớn lao. Dục bạn sẽ thấy ở trong đầu - nơi nó đáng phải không ở
đó; đó không phải là trung tâm cho nó. Con người đã kìm nén, thay đổi việc thu
xếp bên trong bản thân mình, nhiều tới mức nếu Thượng giải phẫu con người ngài
sẽ đơn giản ngạc nhiên, bởi vì ngài chưa bao giờ làm con người theo cách này; mọi
thứ đều đã đổi, toàn thể thu xếp đã thay đổi. Và thảm hoạ lớn nhất đã xảy ra là
ở chỗ mọi thứ đáng phải vận hành theo cách riêng của nó thì không còn vận hành
theo cách riêng của nó nữa - nó cần tâm trí. Mọi thứ đi qua tâm trí, cho nên
tâm trí đã trở nên rất bị ô nhiễm, độc hại.
Nếu bản ngã biến mất khỏi thân
thể, có hai khả năng. Nếu bạn kìm nén nó, nó sẽ tự khẳng định nó trên mức tâm
trí. Nếu bạn không kìm nén nó, nếu bạn đơn giản hiểu nó - và qua hiểu biết nó
biến mất - thế thì nó sẽ không tự khẳng định nó ở bất kì đâu, và thân thể bạn sẽ
thay đổi. Bạn sẽ đạt tới sáng suốt mới. Thân thể bạn sẽ trở nên có tình, ấm áp
hơn. Thân thể bạn sẽ có phẩm chất mới nào đó cho nó, phẩm chất của vô trọng lượng,
cứ dường như lực trọng trường không ảnh hưởng gì tới bạn mấy như nó vẫn thường ảnh
hưởng tới bạn trước đây. Bạn sẽ gần như cảm thấy rằng bạn có thể bay. Bạn sẽ trở
nên đáng yêu nhiều hơn. Khi dục không còn là dâm dục, thế thì dục bắt đầu trên
con đường đúng và, dần dần, năng lượng dục bắt đầu biến thành năng lượng yêu.
Yêu là biến đổi của năng lượng dục. Dâm dục là kìm nén, và kìm nén chưa bao giờ
biến đổi. Nhớ lấy, kìm nén là thoái lui. Biến đổi là điều khác toàn bộ: bạn đạt
tới mức cao hơn - năng lượng dục trở thành yêu. Người ta trở nên đáng yêu hơn
và ít dâm dục hơn, nhiều nhạy cảm hơn và ít nhục dục hơn. Người đó không nghĩ
dưới dạng dâm dục, thân-tâm người đó, thân thể-trí huệ của người đó đã thay đổi:
thân thể của người đó đã trở thành trưởng thành. Tất nhiên, nếu người đó nhìn
cây, người đó sẽ thấy xanh hơn bạn có thể thấy bởi vì người đó đã trở nên nhạy
cảm hơn. Nếu người đó nhìn vào bầu trời, bầu trời sẽ biếc hơn và sâu hơn bạn sẽ
thấy nó. Toàn thể cuộc sống trở thành điều huyền bí lớn.
Điều thỉnh thoảng xảy ra dưới
ma tuý là giác quan của bạn trở nên nhạy cảm tới mức bạn không thể tin được vào
nó. Khi Aldous Huxley dùng LSD lần đầu tiên, ông ấy ngồi trước chiếc ghế và đột
nhiên ghế trở nên chói sáng, đa mầu, cứ dường như nó là cầu vồng. Ông ấy không
thể tin được vào mắt mình... chiếc ghế thường.... Và ông ấy đã nhìn chiếc ghế
đó trong nhiều năm nó bao giờ cũng trong nghiên cứu của ông ấy - nhưng chưa bao
giờ có bất kì mầu sắc nào trong nó, chưa bao giờ sống động. Bây giờ đột nhiên
nó có cuộc sống của riêng nó, nhiều mầu sắc, và đẹp thế. Ông ấy tới và chạm vào
nó và ông ấy lại không thể nào tin được vì đường viền của nó đơn giản lạ thường.
Ông ấy muốn ôm choàng lấy ghế và hát bài ca cho nó, nhảy múa điệu vũ cho nó.
Chiếc ghế thường có thể trở thành phi thường.
Với hoạ sĩ điều đó bao giờ cũng
như vậy. Bạn có thể đã thấy bức tranh vĩ đại của Vincent van Gogh, Chiếc ghế.
Bình thường bạn sẽ nghĩ 'Sao hoạ sĩ phải nghĩ tới vẽ chiếc ghế, ghế thường?'
Nhưng với van Gogh chiếc ghế đó không thường. Điều đã xảy ra cho Aldous Huxley
dưới tác động của ma tuý là rất tự nhiên cho van Gogh. Mắt ông ấy rất nhạy cảm,
ông ấy có thể nhìn thấu suốt: không còn màn ảnh nữa - không cái gì chắn đường.
Nhạy cảm của ông ấy là rất rõ ràng.
Bạn sẽ sống nữa, bạn sẽ yêu nữa,
bạn sẽ ăn với hương vị. Khi bạn chạm vào một thứ bạn sẽ biết đường viền. Khi bạn
nghe bài ca nó sẽ đi tới chính trái tim bạn. Thân thể bạn sẽ không quấy rối nó;
thân thể bạn sẽ chỉ là lối chuyển, cực kì nhạy cảm: nó sẽ đơn giản thấm đẫm điều
đó và đem điều đó tới trái tim bạn. Và toàn thể cuộc sống sẽ lấy sự chói sáng
khác - nó sẽ trở thành đầy mầu sắc, phiêu diêu. Con người cần ma tuý bởi vì văn
minh đã làm đờ đẫn các giác quan của bạn. Bây giờ đây là vấn đề. Chính phủ, xã
hội, chính khách họ đều chống ma tuý, nhưng họ là nguồn gốc, bởi vì họ đã tạo
ra nhân loại xấu xí mà mọi người đã mất mọi nhạy cảm. Bây giờ họ đang cố một
cách vô vọng để tìm nhạy cảm đó theo bất kì cách nào - cho dù nó tới qua ma
tuý. Ma tuý là có hại, nhưng sống mà không có nhạy cảm không phải là sống chút
nào. Sống mà không có nhạy cảm là sống cuộc sống rất đờ đẫn, cuộc sống chết.
Năm nghìn năm của văn hoá hoá, năm nghìn năm của văn minh hoá, đã làm đờ đẫn
nhân loại nhiều tới mức họ nhất định nổi dậy chống lại nó. Bây giờ các chính
khách và tu sĩ là nguồn gốc. Chính họ là người chịu trách nhiệm cho việc đưa
nhân loại tới trạng thái thất vọng thế nơi con người uốn dùng ma tuý. Và ma tuý
không thể bị dừng lại chừng nào con người chưa được làm cho nhạy cảm lại. Ma
tuý sẽ biến mất một khi con người trở nên nhạy cảm lần nữa.
Cách tiếp cận của tôi là ở chỗ
nếu bạn nhạy cảm, bạn sẽ không dùng ma tuý. Để làm gì? Chỉ để làm hại cho bản
thân bạn sao? Khi bạn nhạy cảm, cho dù ai đó cho bạn ma tuý không mất tiền bạn
sẽ không dùng nó, bởi vì người nhạy cảm sẽ cảm thấy tính nhạy cảm của mình giảm
đi qua ma tuý. Người đờ đẫn sẽ cảm thấy rằng nhạy cảm của người đó phát triển
và người nhạy cảm sẽ cảm thấy rằng nhạy cảm của người đó bị mờ đục đi. Nó là
tương đối: nó phụ thuộc vào bạn. Nếu bạn cảm thấy thoải mái qua ma tuý, điều đó
đơn giản chỉ ra rằng bạn đã trở nên rất đờ đẫn; và để cảm thấy nhạy cảm qua hoá
chất đơn giản là vô nghĩa bởi vì chúng sẽ không làm cho bạn nhạy cảm. Bạn sẽ cần
ngày càng nhiều ma tuý hơn, theo số lượng ngày càng lớn hơn, nhưng vấn đề cơ bản
vẫn còn đó. Vấn đề cơ bản là làm sao lại đạt tới tính nhạy cảm, sự nhạy cảm, của
thân thể, làm sao làm cho thân thể bạn lại sống động. Phục sinh của thân thể là
cần, và phục sinh đó là có thể chỉ khi bạn không dùng thân thể bạn như phương
tiện bản ngã.
Bản ngã là ma tuý lớn nhất. LSD
không là gì, cần sa không là gì, rượu cồn không là gì. Bản ngã giữ bạn bị ru ngủ
thế, buồn ngủ thế, vô ý thức thế. Một khi thân thể đạt tới nhạy cảm, bạn sẽ thấy
vui vẻ qua thân thể, vui vẻ lớn lao. Những điều nhỏ bé trở thành vui thích thế.
Chỉ tắm và nó trở thành vui thích tới mức bạn sẽ cảm thấy biết ơn lớn lao hướng
tới Thượng đế - chỉ tắm thôi. Nước rơi lên người bạn, cái mát lạnh của nó, cái
tươi tắn tới trong bạn... Bạn sẽ mất hút trong cái đẹp của nó. Những điều nhỏ bé:
ăn, nói chuyện với bạn, cầm tay bạn, nhìn lên trời hay nhìn vào cây cối, chỉ
bơi trong sông, hay nằm dài trên cát chỉ tắm nắng, và mọi thứ trở thành vui vẻ
thế. Toàn thể cuộc sống lấy mầu sắc mới của hân hoan. Bạn sẽ có khả năng nhảy
múa và ca hát nếu thân thể được phục sinh.
Bản ngã là cái chết của thân thể.
Bản ngã phải biến mất. Nhưng để tôi nhắc lại lần nữa: nó phải không bị kìm nén,
bằng không nó sẽ nổi bong bóng ở mức độ sâu hơn. Khi bản ngã biến mất khỏi tâm
trí, tri thức biến mất, việc biết nảy sinh: bạn không có tri thức nào, nhưng bạn
có năng lực để biết. Bất kì chỗ nào bạn nhìn, bất kì cái gì mắt bạn thấy, bạn
có thể thấy thấu suốt. Bạn có thể không có thông tin nào, nhưng sáng suốt của bạn
là lớn lao. Kinh sách biến mất, tri thức vay mượn trở thành vô nghĩa, năng lực
biết riêng của bạn nảy sinh. Bạn có chiếc đèn bên trong, và im lặng phát triển.
Tri thức là việc nói chuyện
huyên thuyên liên tục bên trong bạn, việc nói liên hồi bên trong bạn, việc nói
liên tục. Thỉnh thoảng bạn đâm ra phân vân tại sao bạn cứ nói hoài bên trong. Tại
sao có độc thoại này? Để làm gì? Và bạn cứ lặp lại cùng điều lặp đi lặp lại
mãi. Bạn đã nghĩ những ý nghĩ đó nhiều lần rồi, thế sao bạn cứ lặp lại mãi? Có
lí do: chỉ bằng lặp lại liên tục bạn mới có thể duy trì tri thức của bạn, bằng
không tri thức của bạn sẽ biến mất. Bằng liên tục lặp lại, huyên thuyên, lẩm bẩm
bên trong, bạn duy trì tri thức của bạn, bằng không nó sẽ biến mất; bạn sẽ
không có khả năng sở hữu nó. Đây là cách duy nhất để sở hữu nó. Bởi vì nó được
vay mượn, cách duy nhất để sở hữu nó là qua lặp lại thường xuyên. Nhưng khi bản
ngã không còn đó nữa trong tâm trí, mọi rào chắn biến mất. Tâm trí trở thành tấm
gương: bạn phản xạ thực tại. Và nó là kinh nghiệm riêng của bạn, cho nên bạn
không cần liên tục giữ nó chuyển động trong tâm trí bạn, bạn không cần lặp lại
nó; nó là sáng suốt của bạn.
Ngày mai, cũng vậy, bạn sẽ có
khả năng nhìn vào trong thực tại theo cùng cách - có thể sâu hơn nhiều, bởi vì
thời gian sẽ cho bạn chiều sâu. Cho nên sao phải lặp lại nó? Con người của việc
biết không bao giờ mang tải trọng nào. Người đó có thể tuỳ thuộc vào việc biết
của mình. Bạn không thể tuỳ thuộc vào việc biết của bạn, cho nên bạn phải mang
tri thức, bằng không bạn sẽ lâm vào khó khăn vào bất kì khoảnh khắc nào. Nếu một
số vấn đề nảy sinh, bạn không thể tin cậy được vào bản thân bạn: bạn phải mang
tri thức. Nếu bạn có thể tin cậy vào bản thân bạn, thế thì không có nhu cầu. Bạn
có thể nhìn vào vấn đề và giải pháp sẽ tới từ nó, bởi vì từng vấn đề có giải
pháp sẵn có riêng của nó. Nó không được mang tới từ bên ngoài, vấn đề chỉ phải
được hiểu cho đúng, và nó sẽ cho bạn giải pháp.
Im lặng sẽ nảy sinh. Con người
của việc biết là rất im lặng. Lời không tiếp tục nổi lên trong tâm thức người
đó; không có độc thoại. người đó không liên tục trong việc nói bên trong... và
nhận biết nảy sinh, và lễ hội; con người trở nên sáng tạo. Đó là điều lễ hội là
gì: người ta bắt đầu tham gia vào trong Thượng đế Đấng sáng tạo. Đó là điều lễ
hội tất cả là gì. Bất kì khi nào bạn thực sự mở hội, bạn sáng tạo cái gì đó. Dù
nó là bất kì cái gì, bạn tạo ra cái gì đó: bạn trở thành người tham gia trong
quá trình sáng tạo của cuộc sống. Và khi ở mức thứ ba cái ta, bản ngã, biến mất,
bùng nổ lớn xảy ra. Đó là điều Thiền nhân gọi là satory, Yoga gọi là samadhi.
Khi trong cái ta, cái ta biến mất, khi bạn nhìn vào bên trong bản thân bạn và bạn
không thấy người nào ở đó: chỉ nhận biết thuần khiết, việc chứng kiến, vô ngã,
bạn đã về nhà.
Đây là chính cách tiếp cận cơ bản
của Đạo, rằng bản ngã phải biến mất trên ba mức. Bản ngã mất đi... thân thể trở
thành ngôi đền, tâm trí trở thành điện thờ bên trong nhất, và cái ta trở thành
cái toàn thể - nó là mơ bây giờ, nhưng nó có thể được biến đổi thành thực tại
tôn giáo khi thân thể bạn là ngôi đền, tâm trí bạn là điện thờ và bạn không là
gì ngoài bản thân Thượng đế, bản thân cái toàn thể. Đây là viễn kiến để được
mang theo. Nó là mơ bây giờ, nhưng nó có thể được biến đổi thành thực tại bất
kì khoảng khắc nào bạn đủ dũng cảm để đi vào trong nó. Nó có thể được biến đổi
thành thực tại rất dễ dàng, bởi vì trò chơi bản ngã chỉ là mơ. Một khi bạn
thoát ra khỏi mơ, thực tại sẽ là sẵn có. Nó sẵn có ngay bây giờ - chỉ bạn đang
mơ. Cứ dường như là bạn rơi vào giấc ngủ ở đây tại Poona và bạn mơ tới
Constantinople hay Timbuktu. Trong đêm bạn mơ về Constantinople, nhưng bạn vẫn ở
Poona: việc mơ của bạn không đem bạn tới Constantinople. Đến sáng, khi bạn mở mắt
ra, bạn sẽ không thấy bản thân bạn ở Constantinople, bạn sẽ ở Poona, và bạn sẽ
có tiếng cười thoải mái. Thực ra, trong đêm, khi bạn đột nhiên thấy bản thân bạn
ở trên đường phố của Constantinople, bạn lo nghĩ về làm sao bạn xoay xở quay về...
và đến tám giờ sáng bạn phải ở đây trong thính phòng Trang Tử - làm sao bạn sẽ
xoay xở được? Bạn có thể đã xô tới sân bay để hỏi liệu có máy bay nào đi ngay
bây giờ không. Nhưng đến sáng, đột nhiên bạn sẽ thấy rằng không có nhu cầu đi
ra sân bay, không có nhu cầu đi đâu cả, bạn bao giờ, mọi lúc, đều ở đây. Bạn
chưa bao giờ đi trong thực tế. Bản ngã là mơ, và bất kì cái gì bạn đã mơ qua bản
ngã đều là giả, nó là ảo tưởng. Đó là điều người Hindus gọi là maya. Bây giờ là
câu chuyện hay. Nó phải được hiểu dần từng bước một.
Liệt Tử đi tới Chi nhưng nửa đường
quay về! Trên đường ông ấy gặp Po-Hun Wu-Jen người đã hỏi ông ấy tại sao ông ấy
đã quay về. Chi là kinh đô của vương quốc nơi Liệt Tử sống, cho nên ông ấy định
đi lên kinh đô của quốc gia nhưng đã quay lai giữa đường. Khi ông ấy quay về,
ông ấy gặp Po-hun Wujen. Po-hun Wujen là một Đạo sĩ già, người đã thực sự đạt tới.
Cho nên ông già này hỏi 'Sao ông quay lại?' Liệt Tử nói 'Tôi được báo động về
cái gì đó.' Lắng nghe cẩn thận, bởi vì không ai đã đi sâu thế vào trong hiện tượng
này như Đạo nhân. 'Nó là gì vậy?' ông già hỏi. 'Tôi ăn ở mười quán trọ và tại
quán trọ thứ năm họ mời tôi ăn trước.' Bây giờ trông đấy. Ông ấy nói 'Tôi ăn ở
mười quán trọ và tại quán trọ thứ năm họ mời tôi ăn trước... điều đó báo động
cho tôi.' Tại sao điều đó báo động cho bạn? Thực ra nó phải làm cho bạn rất vui
thích chứ, rằng mọi người đang nhận ra là bạn là phi thường, rằng bạn là ngoại
lệ, rằng bạn là nhân vật quan trọng VIP; bạn được mời ăn trước người khác.
Nhưng Liệt Tử là một đệ tử của Đạo; ông ấy hiểu rằng đây là nguy hiểm. Khi người
ta bắt đầu nghĩ rằng bạn là ngoại lệ, có nguy hiểm.
Nguy hiểm là gì? Nguy hiểm là ở
chỗ bạn có thể đi lại vào trò bản ngã; nguy hiểm là họ có thể lại cho bạn tham
vọng; nguy hiểm là ở chỗ họ sẽ không cho phép bạn thảnh thơi và là bản thân bạn.
Khi mọi người cho bạn có tầm quan trọng, họ bắt đầu chi phối bạn. Đó là toàn thể
nghệ thuật của việc thao túng mọi người. Khi bạn muốn thao túng một người bạn
làm gì? Bạn làm cho người đó cảm thấy rất quan trọng. Bạn nói 'Bạn đơn giản là
vĩ đại.' Và khoảnh khắc bạn đã nói 'Bạn đơn giản là vĩ đại', bạn đã trở nên quyền
lực với người đó. Bây giờ, nếu người đó muốn duy trì tính vĩ đại của người đó,
người đó sẽ phải cân nhắc tới bạn; bây giờ sự vĩ đại của người đó sẽ phụ thuộc
vào bạn. Nếu bạn đi ngược lại người đó, thế thì sự vĩ đại của người đó sẽ ra
sao? Bạn đã làm cho người đó thành vĩ đại - bây giờ bạn có chìa khoá. Bây giờ,
theo cách tinh vi, người đó sẽ trở thành nô lệ của bạn. Cho nên bất kì khi nào
ai đó tới và thổi phồng bạn, thận trọng đấy! Người đó đang cố bắt giữ bạn, và một
khi bạn cho phép điều đó, sẽ khó quay về nhà được.
Tâm trí muốn chơi những trò
chơi này lắm. Thậm chí khi thỉnh thoảng một người nói điều dối trá nhưng nó đáp
ứng cho bản ngã của bạn, bạn chấp nhận nó. Bạn có thể thử điều đó. Nói với người
đàn bà xấu 'Em rất đẹp' và thậm chí cô ấy sẽ không nói 'Em không phải vậy đâu.
Thôi cái trò vô nghĩa này đi! Em chỉ xấu và thô kệch thôi.' Nếu bạn nói ngay cả
với người đàn bà xấu rằng cô ấy là người đàn bà đẹp nhất trên thế giới, cô ấy sẽ
chấp nhận điều đó, cô ấy sẽ không nói 'Không, đừng lừa em.' Một khi cô ấy chấp
nhận điều đó, cô ấy bị lừa. Bây giờ cô ấy sẽ trong quyền lực của bạn; bây giờ
cô ấy bao giờ cũng phải nghĩ về bạn và nhân nhượng mọi thứ cho bạn, bởi vì bạn
là người duy nhất đã làm cho cô ấy đẹp. Bạn là tấm gương duy nhất trong đó cô ấy
trông đẹp - mọi tấm gương khác đều nói rằng cô ấy xấu, bây giờ cô ấy không thể
chịu được việc mất bạn. Cô ấy sẽ níu bám lấy bạn, cô ấy sẽ trở thành người phục
vụ cho bạn, cô ấy sẽ trở thành nô lệ cho bạn - nhưng cô ấy không thể chịu được
việc mất bạn.
Nhớ lấy, bất kì khi nào bạn được
làm thành quan trọng đều có nguy hiểm. Nguy hiểm đấy! Nếu bạn không tỉnh táo tới
mức bạn ngã đã biến mất từ mọi tầng của bản thể bạn, có nguy hiểm. Và Liệt Tử
phải đã là một đệ tử khi điều này xảy ra, ông ấy còn chưa là Thầy. Thầy có thể
đảm đương được trong mọi tình huống; đệ tử không thể đảm đương được, người đó
phải rất tỉnh táo bởi vì vẫn có nguy hiểm, người đó vẫn chưa đạt tới. Có khả
năng vô cùng của việc bị lạc. 'Tôi đã ăn ở mười nhà trọ và ở nhà trọ thứ năm họ
đã phục vụ tôi trước.' 'Nếu điều đó là tất cả, sao ông phải bị báo động?' ông
già hỏi. 'Khi toàn vẹn bên trong của người ta không vững chắc, đôi khi, cái gì
đó rỉ ra từ thân thể người đó và trở thành hào quang, cái mà, bên ngoài người
đó, thúc bách trái tim của người khác; nó làm cho người khác tôn trọng người đó
hơn là tuổi cao hay sức khoẻ của người đó, và làm cho người đó lâm vào khó
khăn.'
Đây là sáng suốt rất vĩ đại.
Không ai đã bao giờ nhắc tới điều đó - thậm chí cả Patanjali cũng không nhắc tới,
người đã bao quát đầy đủ bản đồ tâm thức, thậm chí ông ấy đã không nhắc tới điều
đó theo cách này. Công lao phải được tính cho Đạo nhân. Ông ấy nói 'Khi toàn vẹn
bên trong của người ta không vững chắc...' Bình thường bạn nghĩ rằng con người
có hào quang khi tính toàn vẹn của người đó là rất vững chắc. Không đâu, điều
đó sai; hào quang tới từ chỗ rò rỉ nào đó. Tính toàn vẹn của bạn còn chưa tuyệt
đối, cho nên năng lượng của bạn bắt đầu rò rỉ và nó tạo ra hào quang, một từ
trường tinh tế quanh bạn. Tất nhiên, bất kì khi nào bạn đi vào tiếp xúc với người
khác họ sẽ bị ấn tượng. Hào quang của bạn sẽ vận hành như chất gây ngất ngây; họ
sẽ đơn giản bị ấn tượng. Bạn sẽ có hiệu quả rất lôi cuốn lên họ, nhưng Đạo nhân
nói rằng điều đó đơn giản chỉ ra rằng bạn còn chưa trở thành thực sự bình thường,
bạn vẫn còn khao khát cái gì đó. Ở đâu đó, bản ngã vẫn có đó, bởi vì chỉ qua bản
ngã mà năng lượng bên trong của bạn mới rò rỉ ra. 'Khi toàn vẹn bên trong của
người ta không vững chắc, Và họ ngụ ý gì bởi 'toàn vẹn bên trong'? Khi không có
bản ngã, bạn được tích hợp với cái toàn thể. Khi có bản ngã, bạn không được
tích hợp với cái toàn thể. Khi có bản ngã, bạn bị chia chẻ; khi không có bản
ngã.... Thực ra, có nhiều bản ngã - bạn là đám đông và thường xuyên có tranh đấu
bên trong. Từng bản ngã đều cố là mạnh hơn các bản ngã khác và có tranh giành
liên tục, và trong tranh giành đó năng lượng của bạn bắt đầu chảy ra: nó trở
thành hào quang. Nhớ lấy, đây không phải là hào quang đã xảy ra cho một Phật một
Lão Tử hay cho Jesus. Hào quang xảy ra cho Phật, nhưng hào quang đó không phải
là năng lượng đi ra - không. Toàn thể bản thể của ông ấy đã trở thành chói sáng
tới mức thậm chí từ thân thể ông ấy bạn có thể thấy những tia sáng tinh tế của
việc chói sáng của ông ấy. Cứ dường như chiếc đèn đang cháy sáng trong nhà và
ngay cả qua tấm rèm bạn vẫn có thể thấy rằng không có bóng tối bên trong. Nó
không phải là rò rỉ, nó có phẩm chất khác toàn bộ cho nó. Và làm sao bạn sẽ tạo
ra khác biệt được?
Khi bạn tới trong tiếp xúc với
Phật, sự hiện diện của ông ấy không thúc ép trái tim bạn; thực ra, sự hiện diện
của ông ấy làm cho bạn tự do hơn. Sự hiện diện của ông ấy không biến bạn thành
nô lệ, sự hiện diện của ông ấy biến bạn thành Thầy. Sự hiện diện của ông ấy
không trở thành việc làm mù bạn, mà trở thành tự do: ông ấy giải thoát. Khi năng
lượng đi ra, nó trở thành lực rất kìm nén. Nó gần như bạo hành. Cứ dường như ai
đó đã nhảy lên bạn với chiếc kiếm trong tay và buộc bạn phải qui phục. Những từ
này là tốt, Khi bạn đi vào trong tiếp xúc với vị Phật người có năng lượng không
rỉ ra, người không có chỗ rò rỉ nào còn lại, buông xuôi xảy ra, nhưng không có
khuất phục trong buông xuôi.
Khi bạn đi vào trong tiếp xúc với
một người còn chưa thực sự được tích hợp và người đó đang tạo ra năng lượng lớn
qua sadhana của người đó và năng lượng bị rò rỉ ra, khuất phục xảy ra, nhưng
không có buông xuôi. Bạn trở thành nô lệ, bạn trở thành kẻ bắt chước. Tính cá
nhân của bạn bị nghiền nát và phá huỷ, bạn trở thành bản sao giấy than. Nhớ lấy,
điều này bao giờ cũng sẽ có ích cho bạn. Giữ đi cùng toán với Thầy mà với người
đó bạn không trở thành bản sao giấy than, với người mà tự do là có thể cho người
đó, với người thậm chí việc buông xuôi cho bạn tính cá nhân, đi theo người đó bạn
không trở thành người theo sau, với người đó bạn thu được ngày càng nhiều tự do
hơn.
Người đó làm cho bạn tự do thế,
người đó cho bạn tự do vô cùng - nhiều hơn bạn có thể cho bản thân bạn. Người
đó không cho bạn kỉ luật, người đó cho bạn nhận biết, và qua nhận biết bạn nở
hoa. Bạn không bị kìm nén, bạn không bị ép buộc; những điều lớn lao xảy ra,
nhưng chúng xảy ra một cách tự nhiên, tự phát. Bạn phải đã thấy hào quang quanh
các bức tranh của Phật và Jesus và Krishna. Chúng không phải là hào quang mà Liệt
Tử đang nói tới. Nếu bạn muốn thấy kiểu hào quang này, thế thì phải tới trong tiếp
xúc với người như Rasputin. Thế thì bạn sẽ thấy hào quang, hào quang lớn. Bất
kì ai tới trong tiếp xúc với Rasputin lập tức bị phục tùng ông ấy và trở thành
nô lệ, ngay cả Sa hoàng và Nữ hoàng. Thực ra, trong vài năm, Rasputin đã trở
thành người cai trị thực của nước Nga. Bất kì ai tới trong tiếp xúc với ông ấy,
đều sẽ mất tính cá nhân của người đó, mất tự do của người đó và sẽ trở thành hệt
như người nói có, sẽ trở nên vô ý thức hơn là người đó trước đó và sẽ bắt đầu
làm mọi thứ mà người đó có thể không bao giờ làm trong ý thức đúng của người
đó. Quanh Rasputin những điều như vậy là chuyện mọi ngày. Ông ấy có thể bảo mọi
người làm những điều ngu xuẩn, nhưng lệnh của ông ấy là mệnh lệnh mà họ sẽ làm
và thậm chí không một khoảnh khắc nào cảm thấy rằng chúng là ngu xuẩn. Khi họ
trở về nhà, thế thì họ sẽ đột nhiên nhận ra sự kiện về điều họ đã làm. Điều đó
là lố bịch.
Rasputin đã bị giết bởi những
người trở nên ngày càng nhận biết hơn về hiện tượng này; ông ấy đã bị sát hại...
và ông ấy thực sự là người có năng lượng lớn. Những người đã giết ông ấy đều là
nạn nhân của ông ấy. Dần dần, nhiều người trở nên nhận biết rằng bất kì khi nào
họ ở quanh ông ấy, cái gì đó đơn giản đi ra từ bên trong bản thể họ và họ trở
thành chỉ là con rối; và bất kì khi nào họ ở xa khỏi ông ấy họ sẽ lại thu lại bản
thân họ. Họ bắt đầu cảm thấy hiện tượng này sâu sắc tới mức họ âm mưu chống lại
ông ấy - các đệ tử riêng của ông ấy - và họ đã giết ông ấy. Và rất khó giết ông
ấy. Ông ấy là con người của năng lượng, năng lượng lớn - không được toàn vẹn,
nhưng vẫn có năng lượng lớn. Và năng lượng này rỉ ra nhiều thế... Đầu tiên họ
thuyết phục ông ấy uống rượu, và ông ấy uống quá nhiều, nhưng chẳng cái gì ảnh
hưởng tới ông ấy. Ông ấy tỉnh táo hoàn hảo. Thế rồi họ đầu độc ông ấy, họ cho
ông ấy chất độc trong thức ăn, nhưng chẳng cái gì ảnh hưởng tới ông ấy. Thế rồi
họ trở nên sợ: họ bắn ông ấy - mười tám viên đạn - nhưng ông ấy vẫn sống! Và thế
thì họ rất sợ... nếu ông ấy sống sót, điều gì sẽ xảy ra cho họ? Cho nên họ buộc
ông ấy vào trong cái túi có đá và quẳng ông ấy xuống sông. Sau bốn mươi tám giờ
thân thể của ông ấy được tìm thấy, và báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng ông ấy
đã không chết khi ông ấy bị ném xuống nước, rằng thậm chí ở dưới nước ông ấy vẫn
còn sống trong ít nhất bốn giờ.
Một người của năng lượng vô
cùng - nhưng tác động là xấu, tác động là không tốt. Để điều này là định nghĩa
của bạn: Bất kì khi nào bạn trong tiếp xúc gần với người có năng lượng làm bạn
thành nô lệ, trốn khỏi người đó. Trốn khỏi người đó như bệnh dịch. Đừng bao giờ
nhìn lại. Bạn đang trong nguy hiểm: người đó có năng lượng rỉ ra. Điều đó là
nguy hiểm cho người đó bởi vì người đó mất năng lượng mà có thể trở nên tích hợp,
và nó là nguy hiểm cho bạn.
'Khi toàn vẹn bên trong của người
ta không vững chắc, đôi khi, cái gì đó rỉ ra từ thân thể người đó và trở thành
hào quang, cái mà, bên ngoài người đó, thúc bách trái tim của người khác; ' Đó
là sức ép. Đây là những điều cần được cảm thấy. Nếu trong tiếp xúc với ai đó bạn
cảm thấy sức ép lên trái tim, sức ép nghiền nát, thế thì người đó có nhiều năng
lượng hơn bạn; nhưng năng lượng đó sẽ chứng tỏ là xấu: nó là năng lượng hùng hổ.
Khi, trong sự hiện diện của ai đó, bạn cảm thấy rằng bạn được nâng lên, rằng bạn
được đưa lên độ cao cao hơn, rằng bạn bắt đầu nổi lên, rằng lực hấp dẫn là ít;
rằng sự hiện diện này là êm dịu, cho bạn im lặng, nhận biết: làm cho bạn ý thức
hơn và không có sức ép trong nó.... Thực ra, sức ép bình thường của cuộc sống của
bạn tan biến đi trong sự hiện diện của người đã trở nên được tích hợp.
'...'nó làm cho người khác tôn
trọng người đó hơn là tuổi cao hay sức khoẻ của người đó, và làm cho người đó
lâm vào khó khăn.' Và Liệt Tử nói 'Điều đó là xấu cho người khác, nhưng đó
không phải là vấn đề: nó là xấu cho bản thân người đó.' Nó nhất định làm cho
người đó lâm vào khó khăn. Đó là cách Rasputin đã lâm vào khó khăn. Ông ấy có
thể đã trở thành vị Phật - ông ấy có khả năng. Ông ấy là con người của năng lượng
lớn, ông ấy thực sự là rất hiếm hoi, nhưng người khác lâm vào khó khăn, ông ấy
lâm vào khó khăn. Ông ấy lâm vào nhiều khó khăn và ông ấy đã đi lạc lối. Ông ấy
càng trở nên mạnh hơn người khác, ông ấy càng quên mất đào tạo riêng của ông ấy,
kỉ luật bên trong riêng của ông ấy.
Ông ấy đã làm việc vất vả trên
bản thân mình: trong nhiều năm ông ấy đã thiền và cầu nguyện và lời cầu nguyện
của ông ấy đã đi sâu. Thế rồi ông ấy trở nên nhận biết rằng ông ấy có ảnh hưởng
lớn trên mọi người. Khoảnh khắc ông ấy trở nên nhận biết rằng ông ấy có ảnh hưởng
lớn lên mọi người, ông ấy quên mất lời cầu nguyện của mình. Ông ấy trở nên tham
vọng. Bản ngã tự khẳng định nó trên tầng cuối cùng, cái ta - không trên thân thể,
không trên tâm trí, mà trên cái ta. Và khi bản ngã tự khẳng định nó trên tầng
thứ ba, tầng sâu nhất, nhiều người bị lừa bởi vì rất khó phân biệt, thỉnh thoảng
năng lượng cảm thấy thực sự có ích.
Sa hoàng chỉ có một con trai và
đứa con thường bị bệnh mà lại không có cách chữa. Bệnh là ở chỗ nếu nó bị bất
kì vết thương nào, vết thương sẽ không lành và máu sẽ bắt đầu rỉ ra từ thân thể
nó và không dừng. Cuộc sống của nó bao giờ cũng trong nguy hiểm - một vết
thương nhỏ và... đứa trẻ là đứa trẻ. Chơi đùa, nó sẽ ngã và... một vết thương
nhỏ và chút máu sẽ chảy ra, và thế rồi không thể nào ngăn cản được máu: đó là vấn
đề. Và khi quá nhiều máu chảy ra, đứa trẻ sẽ trở nên vô ý thức, sẽ rơi vào cơn
mê, và không có thuốc nào và không có cách chữa.
Và thế rồi Rasputin tới, và ông
ấy đơn giản chạm vào nó và máu ngừng chảy. Ông ấy sẽ đơn giản chạm vào đứa trẻ
và nó sẽ trở nên có ý thức - và đó là đứa con duy nhất của Sa hoàng. Bây giờ
Rasputin trở thành điều phải có. Họ thậm chí không cho phép ông ấy đi xa khỏi
Moscow, khỏi thủ đô, bởi vì điều đó là nguy hiểm: nếu ông ấy không thể tới đúng
lúc.... Cho nên sự hiện diện của ông ấy phải có đó trong cung điện. Hoàng hậu
trở nên quá bị ấn tượng, thế rồi Sa hoàng trở nên quá bị ấn tượng, thế rồi cả
triều đình. Và ông ấy bắt đầu ra lệnh: ông ấy trở thành hoàng đế thực. Và lệnh
của ông ấy phải được lắng nghe, bằng không ông ấy thường đe doạ 'Tôi sẽ đi' và
cuộc sống của đứa trẻ bị nguy hiểm. Bác sĩ đã nói 'Ông ấy phải được giữ ở đây,
bằng không chúng ta không thể giúp được chút nào. Bất kì khoảnh khắc nào đứa trẻ
cũng có thể chết.'
Nhưng ông ấy đã quên mất lời cầu
nguyện của ông ấy, ông ấy đã quên mất kỉ luật bên trong riêng của ông ấy; ông ấy
đã tạo ra nhiều khó khăn cho người khác, tạo ra nhiều khó khăn cho bản thân ông
ấy. Thực ra, nếu một ngày nào đó lịch sử thực sẽ được viết ra, thế thì ông ấy
là nguyên nhân cho cuộc cách mạng Nga, không phải Lenin, không phải Stalin,
không phải Trotsky. Ông ấy là nguyên nhân: ông ấy đã tạo ra trạng thái lố lăng
tới mức mọi người đã nổi dậy. Cách mạng tới bởi vì Rasputin; và bởi vì
Rasputin, nước Nga đã phải chịu đựng gần nửa thế kỉ. Toàn thể nước Nga đã trở
thành nhà tù lớn - mọi tự do bị mất; hàng triệu người đã bị giết. Và nếu bạn
nhìn, sâu bên dưới bạn sẽ thấy Rasputin ở chỗ bắt đầu của toàn thể huyền thoại
cộng sản này - huyền thoại về cách mạng, huyền thoại về chuyên chính vô sản.
Không ai nói về ông ấy, nhưng ông ấy là việc khêu gợi ra. Sự hiện diện của ông ấy
là xấu thế, kìm nén thế, đàn áp tới mức không chỉ ông ấy bị giết, cả Sa hoàng
và nữ hoàng và đứa trẻ tất cả đều bị giết, và toàn thể vương quốc biến mất vào
trong mất trật tự và hỗn độn.
Liệt Tử nói điều đó. '...làm
cho người đó lâm vào khó khăn.' Động cơ duy nhất của chủ quán trọ là bán gạo và
cháo, và làm tăng thu nhập của ông ta. Lợi nhuận của ông ta là đạm bạc, và tiền
thưởng ít khó làm lay động ông ta. Nếu những người chẳng thu gì được mấy từ tôi
mà đánh giá tôi cao như khách hàng, chẳng phải thậm chí sẽ tồi tệ hơn với vương
công có vạn xe, người đã kiệt sức thân thể và mòn mỏi tri thức vào chuyện quốc
gia đó sao? Hoàng tử Chi sẽ bổ nhiệm tôi làm quan nào đó và nhất mực đòi rằng
tôi giữ chức cho hiệu quả. Đây là điều báo động cho tôi.'
... Thực sự con người của hiểu
biết. Ông ấy nói 'Nếu tôi đi tới kinh thành và vua đi tới biết về tôi, tôi nhất
định bị rắc rối. Ông ấy sẽ bổ nhiệm tôi; ông ấy có thể cho tôi làm thừa tướng,
thượng thư. Ông ấy chắc chắn sẽ giữ tôi. Nếu người thường như người chủ quán trọ,
người chẳng kiếm được gì mấy từ tôi, trở nên bị ấn tượng nhiều thế, thì nói gì
tới nhà vua lớn, vương tôn của vạn xe, người đã phí hoài năng lượng của mình
vào chuyện quốc gia đại sự, người đã đánh mất linh hồn mình vào trong thế giới,
người thực sự là nghèo khi có liên quan tới sự toàn vẹn bên trong? Nếu tôi đi
vào tiếp xúc với ông ấy, ông ấy sẽ lập tức giữ tôi; ông ấy sẽ nói "Ông tới
đây rồi. Ông phục vụ cho vương quốc, ông phục vụ cho nhà nước." Và tôi sẽ
bị khó khăn. Đó là lí do tại sao tôi đã trở nên được báo động.'
Nhìn vào hiểu hiết hay này của
Liệt Tử. Ông ấy vẫn còn là đệ tử, nhưng có sáng suốt lớn lao. Người ta nên
tránh tham vọng, người ta nên tránh bất kì khả năng nào nơi người ta có thể lâm
vào rắc rối không cần thiết. 'Cách hay để nhìn vào điều đó! Nhưng cho dù ông ở
lại, người khác sẽ đổ trách nhiệm lên ông' ông già nói. Một điều nữa trước khi
chúng ta đi sâu hơn vào chuyện ngụ ngôn này: Khi năng lượng của bạn rỉ ra và bạn
còn chưa được định tâm, bạn chắc chắn sẽ trở thành con người có ảnh hưởng lớn,
nhưng sự hiện diện của bạn sẽ là bạo hành với người khác, sự hùng hổ. Cho dù bạn
là không bạo hành bạn sẽ làm bạo hành với mọi người. Cùng điều này đã xảy ra
trong trường hợp của Mahatma Gandhi. Ông ấy tin vào bất bạo hành, nhưng sự hiện
diện của ông ấy là rất bạo hành. Tất cả những người đã sống quanh ông ấy đều bị
áp lực rất nhiều. Với những điều nhỏ bé ông ấy sẽ gây sức ép lên họ quá nhiều.
Với những lầm lỗi nhỏ, lầm lỗi con người, ông ấy sẽ tạo ra nhiều điều ồn ào.
Ông ấy sẽ rất dễ dàng cứ nhịn ăn; nếu một đệ tử làm cái gì đó sai, ông ấy sẽ nhịn
ăn. Bây giờ điều này có vẻ rất không bạo hành - ông ấy không làm gì với đệ tử -
nhưng nhìn sâu, ông ấy đã làm, làm theo cách rất tinh vi: ông ấy sẽ nhịn ăn.
Khi bạn nhịn ăn, nhiều năng lượng
đi tới bạn hơn bất kì lúc nào khác - đó là lí do tại sao mọi người nhịn ăn trở
nên rất, rất ảnh hưởng. Và khi bạn nhịn ăn vì một người đặc biệt.... Chẳng hạn,
ai đó đã bị phát hiện hút thuốc lá - bây giờ điều này là không được phép, hay
ai đó đã bị phát hiện tận hưởng cốc trà - bây giờ điều này là không được
phép... Gandhi sẽ nhịn ăn. Và đệ tử này chắc chắn bắt đầu cảm thấy rất, rất mặc
cảm: Gandhi đang chịu đựng vì anh ta, ông ấy đã không ăn ba ngày. Một đệ tử rơi
vào tình yêu với người phụ nữ và Gandhi nhịn ăn vì điều này là không được phép.
Và đệ tử này không phải là đệ tử thường, anh ta là thư kí của ông ấy, cho nên
điều đó tạo ra nhiều ồn ào, tranh cãi lớn. Anh ta phải nói với ông ấy tại sao
anh ta đã dối trá - không phải là anh ta đã thực sự nói dối, điều duy nhất là ở
chỗ anh ta đã không tuyên bố điều đó - nhưng tại sao anh ta phải giữ điều đó bí
mật? Nó đáng phải làm thành công khai. Anh ta đã chấp nhận điều đó là sai: anh
ta đã xin được tha thứ, nhưng điều đó không thể được tha thứ một cách dễ dàng
thế... Gandhi đã nhịn ăn.
Bây giờ, tình huống sẽ là gì đối
với đệ tử này? Trong ba ngày Gandhi nhịn ăn. Đệ tử này không thể ngủ được, anh
ta kêu khóc, và anh ta sẽ đi đi lại lại, và anh ta sẽ nói 'Tôi rất tiếc, xin
tha thứ cho tôi.' Và Gandhi sẽ nói 'Ta không làm gì anh cả. Ta làm điều đó cho
bản thân ta.' Và ông ấy sẽ nói 'Anh không bị lỗi.' Nhìn vào logic của ông ấy:
ông ấy sẽ nói 'Ta phải có lỗi, bởi vì nếu Thầy đúng, đệ tử phải đúng. Thế thì
cái gì đó phải sai trong ta, cho nên ta làm thuần khiết linh hồn ta.' Bây giờ
đây là rất bạo hành; tốt hơn cả là đánh người kia bằng kiếm. Điều này còn bạo
hành hơn: bạn gây sức ép lên trái tim người đó bằng kiếm tinh vi.
Nhân danh bất bạo hành, nhiều bạo
hành có thể được thực hiện cho mọi người. Nhân danh tình yêu nhiều bạo hành có
thể được làm cho mọi người. Tất cả các bạn đều biết. Bố mẹ cứ làm bạo hành với con
cái họ nhân danh tình yêu. Họ nói '... bởi vì chúng ta yêu con.' Họ cứ làm cho
chúng cảm thấy mặc cảm, họ cứ hành hạ chúng theo cách tinh vi, theo cả nghìn lẻ
một cách: và họ bao giờ cũng làm điều đó vì bạn, vì điều tốt riêng của bạn. 'Nhớ
lấy, Đạo nói: Theo bất kì cách nào, ham muốn để gây ấn tượng lên người khác,
ham muốn thay đổi người khác, ham muốn là điều tốt cho người khác, là bạo hành.
Không nên có ham muốn. Và điều này là đẹp - khi bạn không ham muốn giúp đỡ người
khác, người khác được giúp đỡ. Và khi bạn không ham muốn gây ấn tượng cho họ, họ
học được từ sáng suốt riêng của họ. Họ chưa bao giờ bị gây sức ép. Họ được biến
đổi, nhưng không phải bởi vì bạn muốn biến đổi họ. Sự hiện diện đơn giản của bạn
không có sức ép là lực biến đổi lớn.
Ông già nói 'Cách hay để nhìn
vào điều đó! Nhưng cho dù ông ở lại, người khác sẽ đổ trách nhiệm lên ông' ông
già nói. 'Cảnh giác về điều đó! Nếu ông không đi tới kinh thành điều đó không tạo
ra mấy khác biệt đâu. Cho dù ông ở nhà, người khác sẽ tới để đổ trách nhiệm của
họ lên ông.' Không lâu sau đó, khi Po-Hun Wu-Jen tới thăm ông ấy, hiên nhà Liệt
Tử đầy giầy dép của khách thăm. Po- Hun Wu-Jen đứng quay mặt về phương bắc; tựa
vào cây trượng dựng đứng của mình và nhăn má chống lại điều đó. Sau khi đứng đó
một lúc, ông ấy bỏ đi mà không nói gì. Người canh cổng nói với Liệt Tử. Liệt tử
chạy chân trần cầm giầy trong tay và bắt kịp ông ấy ở cổng. 'Bởi vì thầy đã tới,
thưa thầy' ông ấy nói 'thầy thậm chí không cho tôi thuốc của thầy sao?'
Điều này được gọi là 'thuốc'
trong giới Đạo nhân - khi Thầy cho sự hiện diện của mình cho bạn. Nó là thuốc;
sự hiện diện của thầy là trị liệu, sự hiện diện của thầy là lực chữa lành. Chỉ
bởi ở trong tiếp xúc gần gũi với thầy, chỉ ở ngay trước thầy, việc chữa lành lớn
lao xảy ra. Điều này được gọi là 'Thuốc Thầy cho'. Từ 'medicine-thuốc' bắt nguồn
từ cùng gốc như từ 'meditation-thiền'. Cả hai bắt nguồn từ cùng gốc - điều đó
là rất tốt; cả hai có cái gì đó chung. 'Medicine-thuốc', 'meditation-thiền', cả
hai bắt nguồn từ một gốc có nghĩa là chăm sóc - chăm nom, chăm sóc yêu thương.
Thuốc chăm sóc thân thể bạn, thiền chăm sóc linh hồn bạn. Chắc chắn Thầy là bác
sĩ trị liệu, Phật hay tự gọi mình là 'thầy chữa'.
Khi mọi người tới và hỏi ông ấy
những câu hỏi triết lí lớn ông ấy sẽ đơn giản đẩy chúng sang bên và ông ấy sẽ
nói 'Đừng nói điều vô nghĩa. Ta không phải là triết gia, ta là thầy chữa.'
Nanak cũng thường nói 'Ta là vaidya, ta là thầy chữa. Ta không trả lời câu hỏi,
ta chữa cho mọi người. Ta không quan tâm tới câu hỏi của họ, ta quan tâm tới bệnh
của họ, tới bệnh tật của họ.'
Trong giới Đạo nhân sự hiện diện
của Thầy được gọi là 'thuốc', 'chất thuốc'. Bạn không thể tìm ra nhiều năng lượng
thuốc ở bất kì chỗ nào khác. Bất kì khi nào một người trở nên chứng ngộ vùng
bao quanh của người đó là có tính trị liệu. Chỉ ở trong tiếp xúc gần với người
đó bạn sẽ được chữa lành. Không phải là người đó sẽ làm cái gì đó - không, Thầy
không bao giờ làm cái gì: thầy đã quên mọi việc làm. Nhưng bởi vì thầy là người
không làm, việc chữa lành xảy ra, bởi vì thầy là không ai cả thầy cho bạn không
gian: trong chính không gian đó bạn trở nên được tích hợp, bạn trở nên được định
tâm.
'Đủ rồi! Ta bảo ông một cách tự
tin rằng những người khác sẽ đổ trách nhiệm lên ông, và sự việc hoá ra là họ có
trách nhiệm. Chẳng phải là ông có khả năng cho phép họ làm như vậy, ông lại
không có khả năng ngăn cản họ đó sao. Ích lợi gì cho ông để có hiệu quả này lên
những người mà không sánh được với an bình cơ bản riêng của ông? Nếu ông khăng
khăng vào việc làm ra hiệu quả, cái ta cơ bản của ông sẽ không ổn định, và chẳng
với chủ định nào.'
Một câu vĩ đại, lời kinh vĩ đại.
'Đủ rồi!' ông già nói. ' Ta bảo ông một cách tự tin rằng những người khác sẽ đổ
trách nhiệm lên ông và điều đó đã xảy ra. Biết bao nhiêu người đang tụ tập
quanh ông. Tại sao?' Và ông già nói 'Chẳng phải là ông có khả năng cho phép họ
làm như vậy,' Với điều đó người ta cần trở thành chứng ngộ hoàn hảo - để cho
phép người khác làm như vậy - bởi vì người ta đã đi tới trung tâm riêng của
mình. Bây giờ không có khả năng bị sao lãng. Người ta đã đạt tới; thế thì không
có vấn đề gì. 'Nhưng, Liệt Tử' ông già nói 'ông còn chưa đạt tới.
Ông vẫn còn vật lộn, ông vẫn
còn ở xa xôi. Ông còn chưa trở nên được tích hợp thực sự. Từ thân thể bản ngã đã
biến mất, từ tâm trí bản ngã đã biến mất, nhưng từ cái ta nó còn chưa biến mất.
Ở tầng tinh tế nhất, bản ngã vẫn còn ẩn nấp.' Để thấy hiện tượng đó, ông già đứng
đó... Ông ấy tựa vào cây trượng dựng đứng của mình và nhăn má chống lại điều
đó. Sau khi đứng đó một lúc, ông ấy bỏ đi mà không nói gì. Ông ấy đang làm gì?
Ông ấy nhìn sâu vào trong người bạn của ông ấy, Liệt Tử. Ông ấy nhìn sâu vào
ông này: 'Ông đã thực sự được tích hợp chưa? Thế thì không có vấn đề gì. Thế
thì ông có thể có đệ tử, thế thì ông có thể có đám đông xung quanh ông, thế thì
ông có thể cho phép họ đổ trách nhiệm lên ông bởi vì ông không tồn tại, cho nên
không cái gì làm nặng gánh ông. Ông không hiện hữu, cho nên làm sao ông có thể
bị nặng gánh? Làm sao ông có thể nặng gánh về cái không? Thế thì không có vấn đề
gì.' Thầy nhìn sâu và thấy rằng ở tầng thứ ba bản ngã vẫn còn rung động. Nó có
thể được nghe thấy. Nếu bạn lắng nghe một cách im lặng, rất đơn giản để nghe bản
ngã của người khác, và người đã về tới nhà lập tức nhìn thấy. 'Chẳng phải là
ông có khả năng cho phép họ làm như vậy, 'Không, nó còn chưa trở thành có thể.'
...ông lại không có khả năng ngăn cản họ đó sao.
Trạng thái của bạn là phủ định,
còn chưa khẳng định. Bạn đang tận hưởng nó. Bạn vẫn cần mọi người để làm cho bạn
cảm thấy quan trọng. Bạn vẫn còn cần họ; và nếu bạn cần họ, bạn không thể giúp
được họ. Thực ra, ngược lại, họ sẽ làm sao lãng họ, họ sẽ làm hại bạn. Ngày hôm
nọ bạn đã hỏi 'Đệ tử cần Thầy, Thầy có cần đệ tử không?' Bây giờ bạn sẽ hiểu.
Thầy là Thầy chỉ khi ông ấy không cần ai cả, khi nhu cầu của ông ấy đã hoàn
toàn biến mất. Nếu ông ấy vẫn còn cần ai đó, thế thì ông ấy vẫn còn xa với nhà
mình; ông ấy vẫn còn chưa đạt tới. Nếu ông ấy cần đệ tử, thế thì ông ấy không
phải là Thầy. Ông ấy là Thầy chỉ khi ông ấy không cần đệ tử, và chỉ thế thì mới
có thể là sự giúp đỡ... không phải là ông ấy sẽ giúp, nhưng ông ấy có thể là sự
giúp đỡ.
Chẳng phải là ông có khả năng
cho phép họ làm như vậy, ông lại không có khả năng ngăn cản họ đó sao. Ích lợi
gì cho ông để có hiệu quả này lên những người mà không sánh được với an bình cơ
bản riêng của ông? 'An bình riêng của ông còn chưa có đó. Ông vẫn vẩn vơ, lay động.
Trung tâm của ông vẫn còn không cố định, và những người này sẽ làm cho ông đi lạc
lối nhiều hơn; họ sẽ là sự sao lãng, cho nên tất cả nó phỏng có ích gì? Ông đã
không đi tới kinh thành, nhưng kinh thành đã tới đây; mọi người đã tới, và sớm
hay muộn vua sẽ tới. Những người này sẽ lan toả tin tức. Cho nên phỏng có ích
gì?' 'Nếu ông khăng khăng vào việc làm ra hiệu quả, cái ta cơ bản của ông sẽ
không ổn định, và chẳng với chủ định nào.' 'Và không ai được lợi từ nó. Ông mất,
và không ai được lợi từ nó.'
Đó là chuyện ngụ ngôn lớn. Để
nó chìm sâu vào trong tim bạn. Nghĩ về nó đi, và bất kì khi nào bạn muốn ảnh hưởng
tới mọi người, trở nên có khả năng trước đã. Và năng lực tới chỉ khi bạn không
có ham muốn nào để ảnh hưởng tới mọi người - chỉ thế thì bạn sẽ là sự giúp đỡ.
Nếu bạn muốn ảnh hưởng tới mọi người, điều đó đơn giản chỉ ra rằng bạn đang
theo trò bản ngã. Đủ rồi! Những trò chơi này bạn đã chơi đủ lâu rồi; trong nhiều
kiếp bạn đã từng chơi. Bây giờ là lúc dừng trò chơi này lại. Bởi vì những trò
chơi này bạn không thể tiếp xúc được với thực tại. Thực tại không phải là trò
chơi. Khi bạn dừng mọi trò chơi và mọi vở kịch, thế thì thực tại bùng nổ trong
bản thể bạn. Nhưng tất cả trò chơi đều có một điều chung và đó là bản ngã; trò
chơi thân thể, trò chơi tâm trí, trò chơi cái ta, nhưng tất cả đều có một điều
chung - bản ngã. Đó là lí do tại sao tôi giải thích cho bạn không kìm nén bản
ngã, mà xua tan nó, và việc xua tan nó tới.
Tìm ra nó đi. Bất kì khi nào bạn
cảm thấy bản ngã nào đó nảy sinh, cứ đi vào bên trong bản thân bạn và nhìn vào
nó. Nhìn chuyển động của nó, cách nó di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, cách
nó lấy ngày càng nhiều năng lượng từ bạn, cách nó đem bạn vào cuộc hành trình
xa xăm, làm sao nó bao giờ cũng đem bạn đi xa khỏi bản thân bạn. Chỉ quan sát.
Tôi không nói 'Đánh nhau đi', tôi không nói 'Dừng lại' - không; cứ quan sát. Đầu
tiên bạn sẽ trở nên nhận biết về bản ngã trong thân thể - đó là cái thô nhất.
Thế rồi, dần dần, bạn sẽ bắt đầu nghe tiếng thì thào của tầng thứ hai - bản ngã
trong tâm trí: cái đó là tinh tế. Và nếu bạn trở nên có khả năng lắng nghe điều
đó, một ngày nào đó bạn sẽ hiểu về ngay cả tầng thứ ba cái rất tinh tế. Bạn muốn
trở thành mahatma, bạn muốn trở thành thánh nhân vĩ đại, bạn muốn trở thành nhà
yoga lớn, mahayogi, bạn muốn trở thành thế này thế nọ. Bạn muốn trở thành người
làm phúc lành tốt cho nhân loại, bạn muốn trở thành vị Phật - thế thì, lần nữa
bạn đang chơi cùng trò chơi trên mức độ rất tinh tế.
Thiền nhân có từ đúng cho nó, họ
gọi nó là 'bệnh Phật' khi bản ngã tự khẳng định nó trên mức thứ ba. Thân thể,
tâm trí, cái ta... người ta phải tiếp tục nhìn, hết tầng nọ tới tầng kia, vào
trong bản ngã - cách vận hành của nó. Cứ nhìn vào trong nó là đủ. Khi bạn đã
nhìn rõ, khi bạn đã nhìn vào mọi xó xỉnh ngóc ngách của bản thể bạn, một ngày
nào đó, bạn đột nhiên sẽ thấy rằng nó đã bay hơi, nó không có đó. Và khi nó
không có đó, Thượng đế có, Đạo có. Khi bạn không hiện hữu, bạn thực sự hiện hữu.
Chết trên bình diện này là để được sinh ra trên bình diện khác. Chết trên bình
diện trò chơi là để được sinh ra trên bình diện của sự tồn tại. Đó là nghĩa của
việc đóng đinh và phục sinh của Jesus. Đóng đinh bản thân bạn như bản ngã là có
liên quan, để cho bạn có thể được phục sinh.