Read more
Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 2)
Chương 8. Vì mục đích hài hòa
Câu hỏi 1
Chính mọi sự vui vẻ là tốt cho mọi người
làm việc của họ nhưng thái độ sẽ thế nào khi "các sự việc" của chúng
ta xung đột? Tôi bao giờ cũng nhượng bộ vì mục đích hài hoà và làm việc của người
ta dưới đe doạ thường xuyên lấy đi niềm vui của nó. Nhưng hài hoà bản thân nó
không phải là sự việc của tôi.
Trước hết, nếu xung đột là sự
việc của bạn thì để nó là vậy đi. Thế thì đừng cố áp đặt bất kì cái hài hoà giả
nào lên trốc nó vì hài hoà giả sẽ không bao giờ là thật, nó sẽ không bao giờ
thoả mãn cả. Nó là xấu. Xung đột thực là đẹp - đẹp hơn, đẹp hơn nhiều so với
hài hoà bị áp đặt, bởi vì sâu bên dưới xung đột vẫn tiếp tục. Bạn lừa chẳng được
ai, bạn chỉ nghĩ bạn đang lừa. Thực tại không thể bị lừa và bạn phải chịu hậu
quả.
Nếu xung đột là sự việc của bạn
thế thì để nó vậy đi. Đó là thông điệp của Đạo. Nó chẳng liên quan gì tới hài
hoà cả, nó có liên quan tới buông bỏ. Nếu xung đột là sự việc của bạn và bạn
cho phép nó, thế thì đó là hài hoà cho bạn - bởi vì bạn sẽ trong hài hoà với bản
tính của bạn.
Điều đó là khó bởi vì bạn ngay
lập tức tạo ra lí tưởng. Bạn nghĩ Đạo là hài hoà. Nó là vậy đấy, nhưng không
như một lí tưởng. Khi bạn thảnh thơi và bạn làm việc của bạn - dù nó là bất kì
cái gì, bạn lưu tâm, dù bất kì cái gì, tôi nói vậy - thế thì bạn trong hài hoà.
Cho nên điều đầu tiên là ở chỗ
bạn không áp đặt cái gì lên bản thân bạn, bằng không bạn bỏ lỡ con đường của Đạo.
Chính mọi sự vui vẻ là tốt cho
mọi người làm việc của họ nhưng thái độ sẽ thế nào khi "các sự việc"
của chúng ta xung đột? Để có xung đột đi. Bất kì cái gì xảy ra, cứ xảy ra. Bạn
có thể làm gì? Xung đột phải được chấp nhận với sự kính trọng. Bạn thích không
có xung đột nhưng cái thích này là của bản ngã của bạn. Nếu Thượng đế muốn xung
đột có đó thì nó phải là theo cách đó chứ. Thảnh thơi và để cho xung đột có đó
đi.
Đi trên con đường của Đạo là đi
một cách thảnh thơi. Bất kì cái gì xảy ra, phải có chấp nhận toàn bộ về nó - cả
về hành động và về hậu quả. Nếu xung đột đem tới khổ thế thì điều đó phải được
chấp nhận. Bạn phải tuôn chảy cùng sông tới bất kì chỗ nào nó đưa tới. Nếu nó
đi về phương nam, tốt; nếu nó đi về phương bắc, tốt; nếu nó không đi đâu cả, tốt;
nếu nó nhấn chìm bạn, tốt. Đây là tin cậy toàn bộ.
Tôi bao giờ cũng nhượng bộ...
Thế thì bạn không trong buông bỏ rồi. Nếu bạn nhượng bộ; bạn nhượng bộ trong chống
lại bản thân bạn. Đừng bao giờ nhượng bộ. Không cần. Tốt hơn cả là bị thua đi,
tốt hơn cả là bị tai hoạ hơn là nhượng bộ. 'Nhượng bộ' nghĩa là bạn đang ngần
ngại nhưng dầu vậy bạn vẫn làm nó - vì mục đích hài hoà. Nhưng hài hoà bị thiếu
từ chính lúc bắt đầu. Cho nên nếu bạn nhượng bộ vợ bạn, cô ấy sẽ không bao giờ
tha thứ cho bạn, nếu bạn nhượng bộ chồng bạn, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ
cho bạn, bởi vì toàn thể con người bạn sẽ rung động với đối kháng. Bạn sẽ nói
cái gì đó bằng lời, nó sẽ trên môi, nhưng con người bạn sẽ phủ nhận điều đó,
mâu thuẫn điều đó. Và đó là điều được phát ra liên tục - từ mắt bạn, từ mặt bạn,
từ cử chỉ của bạn, từ mọi thứ. Lời của bạn không thể che giấu được nó.
Cho nên không cái gì được đạt tới
bởi nó. Bạn nhượng bộ, bạn làm mất hài hoà bên trong của bạn, nhưng không hài
hoà bên ngoài nào được tạo ra từ nó. Hài hoà bên ngoài chỉ tới khi có hài hoà
bên trong. Nếu bạn giận, cứ giận đi, giận một cách toàn bộ đi. Liều tất cả đi.
Thế thì bạn sẽ trong hài hoà. Và điều này sẽ là khó hiểu nhưng để tôi nói điều
đó: nếu bạn thực sự giận với vợ bạn, cô ấy sẽ hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn khi
bạn nhượng bộ, vì bạn là đích thực. Ai không yêu người đích thực? Bây giờ cô ấy
có thể tin cậy vào bạn - khi bạn giận là bạn giận, bạn không giả, bạn không rởm.
Và khi bạn yêu, bạn không giả, bạn không rởm. Bây giờ bạn là tin cậy được.
Bằng không ngay cả khi bạn đang
làm tình cô ấy sẽ cảm thấy bạn không tin cậy được. Có lẽ bạn đang nghĩ tới việc
làm tình với người đàn bà khác nào đó, hay ít nhất nghĩ tới người đàn bà khác
nào đó. Người đàn bà này có thể không có đó chút nào trong tâm trí bạn. Làm
tình với người đàn bà này bạn có thể nghĩ tới người đàn bà khác và bạn sẽ không
có đó, và điều đó sẽ được cảm thấy và nó sẽ gây tổn thương - bởi vì mọi lúc người
đàn bà biết rằng bạn là giả. Khi bạn mỉm cười, bạn không mỉm cười đâu, khi bạn
nói 'Anh yêu em' bạn không thực nói điều đó. Bạn bao giờ cũng nhượng bộ vì mục
đích hài hoà. Bạn không thực. Nhưng nếu bạn không trong hài hoà bên trong bản
thân bạn, làm sao bạn có thể hài hoà với vợ bạn, với bạn của bạn, với chồng bạn,
với bất kì ai? Đầu tiên hài hoà với bản thân bạn đi đã - điều đó nghĩa là cho
phép bất kì cái gì đang đó là hoàn cảnh đó.
Đây là cách mạng mới đang xảy
ra trên khắp thế giới, tâm lí mới của con người. Qua rồi cái thời của kìm nén,
qua rồi những người bị kìm nén. Họ chưa bao giờ sống, họ chỉ giả vờ. Họ là những
cử chỉ trống rỗng. Không có bản chất trong cuộc sống của họ.
Đây là cuộc sống của bạn, sống
nó đi - và sống nó trong mọi khí hậu, đừng cố ấn định bầu khí hậu. Suốt quanh
năm, bạn có thể thấy rằng đôi khi trời mưa, đôi khi trời nóng, đôi khi trời mùa
đông, đôi khi mặt trời có đó và đôi khi trời rất u ám. Đó là lí do tại sao trái
đất đẹp thế. Nó không đơn điệu, nó giầu có. Cuộc sống của con người nên là cuộc
sống của nhiều bầu khí hậu, của nhiều mầu sắc. Cuộc sống của con người nên là cầu
vồng, dàn nhạc giao hưởng. Nó không nên là một nốt. Người có một nốt trong đời
mình là người đơn điệu, người đó là người nghèo, người tối dạ.
Người đó sẽ không tận hưởng cuộc
sống của mình - và người đó sẽ không cho phép bất kì ai tận hưởng cuộc sống của
họ nữa. Dù người đó ở bất kì chỗ nào người đó sẽ là trọng lượng chết, người đó
sẽ làm cho mọi người thành nghiêm chỉnh, u tối, không đáng yêu, không sống. Đừng
trở thành điều đó, đó là thành tội nhân - ít nhất, theo định nghĩa của tôi. Đó
là điều tôi gọi là tội lỗi.
Người đức hạnh là người của nhiều
khí hậu. Người đức hạnh là người của giầu có vô cùng. Người đó có cả dàn nhạc
giao hưởng, mọi nốt có thể trong con người của người đó. Và bạn chỉ có thể yêu
mến một người có mọi nốt có thể, mọi tiềm năng nở hoa. Người đó bao giờ cũng mới,
không bao giờ cũ.
Trong khi giận, giận đi. Đừng
nhượng bộ. Trong khi yêu, yêu đi; trong khi ghét, ghét đi. Cứ thực vào, trong
hài hoà với bản thân bạn - đó là điều Đạo là gì. Và thế thì phép màu xảy ra:
khi bạn trong hài hoà với bản thân bạn, bạn bắt đầu trong hài hoà với người
khác và họ bắt đầu kính trọng bạn. Bạn là đích thực, bạn là người đáng tin cậy.
Bạn không hổng hoác, bạn có thực chất, bạn có xương sống.
Làm sao vợ có thể kính trọng một
người đàn ông, người bao giờ cũng nhượng bộ? Không thể được. Không vợ nào có thể
kính trọng chồng như vậy. Làm sao bạn có thể kính trọng người không có xương sống,
người bao giờ cũng sẵn sàng bò trên sàn, bao giờ cũng nói có? Điều đó là không
thể được. Đây không phải là người thực.
Đừng bao giờ nhượng bộ. Đừng
nhượng bộ, sống cuộc sống của bạn đi, dù nó đem tới bất kì cái gì.... Nếu đôi
khi nó đem tới xung đột thế thì điều đó là được cần. Thế thì bão tố cũng được cần.
Bão tố được cần tới nhiều cũng như im lặng. Giận dữ được cần nhiều như từ bi.
Cuộc sống cần mọi cực.
Và thế thì phép màu xảy ra. Khi
người khác bắt đầu cảm thấy rằng bạn là thực, thế thì từ từ, qua kính trọng đó,
qua tình yêu đó, xung đột rơi rụng đi. Khi bạn yêu một người, khi bạn kính trọng
một người, khi bạn thấy người này là thực và đích thực, ngày càng ít có xung đột
hơn, Giữa hai người giả bao giờ cũng có xung đột. Xung đột là hậu quả của hai
người giả ở cùng nhau. Khi hai người thực sống cùng nhau, xung đột từ từ biến mất
vì họ bắt đầu hiểu lẫn nhau và không bao giờ có lẫn lộn nào. Mọi thứ đều rõ
ràng, trong suốt. Thế thì xung đột từ từ biến mất. Không gây rủi ro gì về hài
hoà bên trong, xung đột biến mất. Và thế thì bạn và người khác cũng trong hài
hoà.
Nhưng bước đầu tiên là phải ở
trong hài hoà bên trong với bản thân bạn. Chỉ thế thì bạn mới có thể trong hài
hoà với người khác, bằng không thì không đâu. Nếu bạn không đạt tới hài hoà bên
trong làm sao bạn có thể đạt tới hài hoà bên ngoài được? Điều cơ bản bị thiếu.
Câu hỏi này là từ Anando. Anh ấy
có thể trở thành một người rất đích thực, do đó mới có câu hỏi này. Anh ấy biết
anh ấy thiếu cái gì, câu hỏi của anh ấy không chỉ là trí tuệ. Tôi hiểu chứ. Tôi
đã nhìn sâu vào trong bản thể anh ấy. Đây là vấn đề của anh ấy. Anando, bạn phải
vứt bỏ nó đi, bạn phải thực, và với bất kì giá nào bạn phải trả cho nó. Cuộc sống
phải được trả giá. Từng khoảnh khắc của cái đẹp, của niềm vui, đều phải được trả
giá vô cùng. Nó không phải là cho không đâu, nó phải được kiếm lấy.
Làm việc của người ta dưới đe
doạ thường xuyên lấy đi niềm vui của nó. Chắc chắn, điều đó tạo ra khổ. Đó là
lí do tại sao nhiều người thế khổ trên thế giới này. Rất hiếm khi bắt gặp một
người sướng bởi vì rất hiếm khi bắt gặp một người đã sống một cách đích thực,
người đã sống một cách nổi dậy, người đã sống cuộc sống riêng của mình và người
đã không bận tâm làm bất kì thoả hiệp nào. Thoả hiệp là đầu độc bản thể bạn. Đừng
bao giờ thoả hiệp. Chết còn tốt hơn là thoả hiệp. Chết nếu cần nhưng chết không
thoả hiệp - thế thì bạn không bị ô nhiễm, không bị đầu độc. Thế thì bạn là đẹp.
Thế thì bạn có chân giá trị.
Bạn sẽ có cùng chân giá trị như
Jesus có, khi ông ấy bị đóng đinh. Ông ấy đã làm gì, con người này? Tại sao mọi
người giận thế về ông ấy? Ông ấy đã cố sống cuộc sống của ông ấy, đó là tội của
ông ấy. Điều đó bao giờ cũng là tội. Socrates đã làm gì? Tại sao mọi người giận
thế về ông ấy? Ông ấy đã cố sống cuộc sống của ông ấy.
Những người khổ này không thể
dung thứ được cho người sướng. Những người khổ này cũng khổ sâu đến mức bất kì
người sướng nào đều tạo ra ghen tị lớn, tạo ra bất ổn lớn trong con người họ -
họ không thể dung thứ điều đó được. Chính sự hiện diện của người sướng và nổi dậy
chỉ cho họ là họ đang không thực thế nào. Người sướng, người thực trở thành việc
so sánh.
Tôi không nói rằng bằng việc thảnh
thơi, bằng việc chấp nhận con người bạn, bằng việc ở trong thái độ Đạo, bạn sẽ
không có khổ nào - Tôi không nói điều đó. Bạn sẽ sung sướng. Bạn sẽ có nhiều
đau, bạn có thể phải chịu nhiều khổ, nhưng dầu vậy bạn sẽ sung sướng. Và tất cả
những khổ đó sẽ thêm hương vị cho bạn, chúng sẽ đem vị mặn cho cuộc sống của bạn.
Tôi không nói rằng con đường là
đầy hoa hồng - sẽ có gai, chúng bao giờ cũng tới cùng hoa hồng. Bất kì ở đâu bạn
thấy một bông hồng bạn sẽ thấy hàng trăm gai. Nhưng dầu vậy tôi vẫn nói, đi vì
hoa hồng. Gai thì phải chịu thôi nhưng cũng đáng cho điều đó. Những hoa hồng
kia giá trị tới mức việc chịu đựng nó không là gì cả. Nếu bạn muốn tránh gai bạn
sẽ không bao giờ có hoa hồng - đó là điều bạn đã từng làm, Anando, mãi cho tới
nay. Bạn đã từng né tránh những gai đó cho nên bạn bỏ lỡ hoa hồng. Chúng bao giờ
cũng tới cùng nhau. Bạn sẽ khổ - và chỉ khổ. Khổ của bạn sẽ là khổ trống rỗng.
Jesus cũng đi qua đau đớn nhưng
đau của ông ấy là đầy vui vẻ - đó là khác biệt. Ba người bị đóng đinh vào cùng
ngày đó - hai kẻ trộm cũng bị đóng đinh. Ở cả hai phía của Jesus đều là kẻ trộm.
Họ cả hai đều kêu khóc nhưng Jesus im lặng. Và mọi người ném đá và nói những điều
xấu xa và sỉ nhục Jesus nhiều hết mức, nhưng Jesus im lặng, im lặng như không
cái gì đã xảy ra.
Một trong những kẻ trộm trở nên
quan tâm. Điều này là hiếm hoi. Anh ta kêu khóc và anh ta không bị sỉ nhục.
Không ai quan tâm tới anh ta. Toàn thể việc sỉ nhục đều hướng vào Jesus. Và thế
rồi anh ta nghe Jesus nói với Thượng đế, 'Cha ơi, xin tha thứ cho những người
này vì họ không biết điều họ đang làm.' Khi kẻ trộm nghe thấy điều này anh ta
không thể tin được vào tai mình. Anh ta nói, 'Vậy dường như ông thực sự là con
trai của Thượng đế. Xin ban phúc lành cho tôi trước khi ông đi.' Và Jesus nói,
'Đừng lo. Ông sẽ ở cùng ta trong nhóm của Thượng đế, trong vương quốc của Thượng
đế, hôm nay.' Trong khoảnh khắc đó của chói sáng, trong khoảnh khắc đó của hiểu
biết, kẻ trộm này trở nên được biến đổi. Anh ta chết một cách im lặng, và an
bình bao quanh anh ta. Anh ta hạnh phúc chết cùng với Jesus. Anh ta trở thành một
phần của Jesus. Thế rồi anh ta không khóc, thế rồi cái chết không thành vấn đề,
thế rồi anh ta đi vào trong cuộc sống sâu hơn và cao hơn.
Kẻ trộm kia kêu khóc - và cũng
chết. Cả hai kẻ trộm đều chết nhưng theo cách khác nhau. Người này đơn giản chết,
người kia có cách nhìn về cuộc sống cao hơn. Khổ của người này là trống rỗng,
khổ của người kia trở thành tràn đầy vui vẻ.
Đây là khác biệt giữa mọi người.
Có người khổ, người đau, khổ của họ là trống rỗng, chẳng vì cái gì cả. Và có
người hạnh phúc vô cùng, người rất hiếm hoi, họ cũng khổ. Thỉnh thoảng họ khổ
hơn người khác bởi vì họ chưa bao giờ né tránh cái gì, họ dấn thân vào mọi thứ.
Anando, làm việc của bạn đi và
làm nó thật đúng vào. Đừng bao giờ thoả hiệp. Đừng bao giờ thoả hiệp với bất kì
ai, ngay cả với Thượng đế. Không thoả hiệp. Bạn là bản thân bạn. Đó là lời cầu
nguyện duy nhất có đó.
Câu hỏi 2
Khi nào tôi sẽ sẵn sàng chặt tay tôi và
trao nó cho thầy như một dấu hiệu?
Câu hỏi này tới từ một chuyện
ngụ ngôn tôi đã kể cho các bạn - chuyện ngụ ngôn về Bồ đề đạt ma và Huệ Khả. Bồ
đề đạt ma ngồi chín năm quay mặt vào tường. Mọi người sẽ tới ông ấy và hỏi câu
hỏi nhưng ông ấy sẽ không trả lời. Và mọi người sẽ nói với ông ấy, 'Sao ông cứ
nhìn vào tường thế?' Và ông ấy sẽ nói, 'Ta đang đợi cho người đúng tới. Khi người
đó tới ta sẽ quay ra và nhìn người đó.' Thế rồi Huệ Khả tới. Hôm đó là sáng rất
lạnh và tuyết đang rơi. Anh ta đứng đó trong tuyết rơi và tuyết phủ kín quanh
thân thể anh ta và anh ta lạnh cóng.
Một ngày trôi qua và thế rồi
anh ta nói với Bồ đề đạt ma rằng bây giờ anh ta sẽ làm đồ cúng dường của mình.
Anh ta chặt một tay mình bằng kiếm, đưa nó cho Bồ đề đạt ma và nói, 'Bây giờ
quay mặt về tôi đi bằng không tôi sẽ chặt đầu tôi.' Bồ đề đạt ma lập tức quay lại
và nói, 'Đợi đấy! Không cần đi xa đến thế đâu. Vậy là ông đã tới. Ta đã chờ ông
trong chín năm rồi. Ta có thông điệp chuyển giao cho ông. Một khi thông điệp được
chuyển giao, ta sẽ biến mất.'
Huệ Khả trở thành Tổ sư Thiền
thứ hai ở Trung Quốc. Thông điệp đã được chuyển giao.
Sau đó bốn năm, khi Bồ đề đạt
ma từ giã các đệ tử của ông ấy, ông ấy đã hỏi bốn đệ tử câu hỏi, 'Chân lí là
gì?' Đệ tử thứ nhất trả lời rằng chân lí không ở trong kinh sách, không trong lời.
Và Bồ đề đạt ma nói, 'Ông được da ta.'
Và ông ấy hỏi đệ tử thứ hai và
đệ tử thứ hai nói, 'Chân lí phải được kinh nghiệm, nó không phải là khái niệm,
nó không thể được nghĩ tới. Nó không phải là triết lí. Nó là tính tồn tại.' Và
Bồ đề đạt ma nói, 'Ông được thịt ta.'
Và ông ấy hỏi đệ tử thứ ba và đệ
tử thứ ba nói, 'Chân lí là khi ông không có, khi bản ngã biến mất. Chân lí là
khi tâm trí không còn nữa. Chân lí là trạng thái của vô trí.' Và Bồ đề đạt ma
nói, 'Ông được xương ta.'
Thế rồi ông ấy hỏi đệ tử thứ tư
- đệ tử này chính là cùng Huệ Khả người đã đưa tay mình cho ông ấy. Khi ông ấy
hỏi Huệ Khả, ông này nhìn vào thầy, sụp xuống chân thầy và vẫn còn im lặng. Bồ
đề đạt ma đỡ ông ấy đứng dậy, ôm choàng ông ấy và nói, 'Ông được tuỷ ra. Và bây
giờ ta sẵn sàng ra đi. Ông có mọi thứ mà ta có. Với câu hỏi về chân lí, chỉ im
lặng mới có thể là câu trả lời.'
Những người kia buồn nhưng dầu
vậy họ đã nói cái gì đó. Không nói gì mà đệ tử thứ tư đã nói nó. Đây là Huệ Khả.
Câu hỏi này tới từ cùng chuyện
ngụ ngôn này. Khi nào tôi sẽ sẵn sàng chặt tay tôi và trao nó cho thầy như một
dấu hiệu?
Điều thứ nhất: Tôi không thô
thiển như Bồ đề đạt ma đâu, ông ấy là người man rợ. Thực ra, ở Trung Quốc ông ấy
nổi tiếng là kẻ man rợ Hindu từ phương nam. Tôi không phải là kẻ man rợ như thế.
Và đây là thế kỉ hai mươi, thưa quí vị, những điều này là không cần thiết. Bạn
sẽ phải đem nhiều món quà tinh tế hơn cho tôi. Bàn tay sao? Tôi sẽ làm gì với
bàn tay của bạn? Tôi sẽ bị rắc rối với cảnh sát thôi! Cho nên xin đừng bao giờ
làm điều đó.
Và một điều đã được thực hiện một
lần là vô nghĩa bây giờ.
Bạn sẽ lặp lại nó, điều đó sẽ
không còn là nguyên bản. Nó sẽ không là nguyên bản chút nào, nó sẽ là bắt chước.
Bạn đang làm nó bởi vì bạn biết chuyện ngụ ngôn này. Nó không tới từ bản thể của
bạn, nó không phải là đáp ứng của bạn.
Và bạn thậm chí còn đang hỏi
tôi: Khi nào tôi sẽ sẵn sàng chặt tay tôi? Huệ Khả chưa bao giờ hỏi. Ông ấy đã
làm điều đó. Bạn hỏi tôi, 'Khi nào?' Bạn chắc chắn theo sau tôi. Bạn sẽ làm cho
tôi bị rắc rối. Bạn hỏi tôi, 'Khi nào?' Cho dù tôi nói rằng thời gian đã tới bạn
sẽ không sẵn sàng, bởi vì câu hỏi này là câu hỏi từ tham lam chứ không từ hiểu
biết.
Chuyện ngụ ngôn bao giờ cũng là
điều biểu tượng. Bao giờ cũng nhớ rằng khi tôi kể cho bạn chuyện ngụ ngôn đừng
quá bám lấy từng chữ từng lời. Chúng là ẩn dụ thôi. Chặt tay là biểu tượng. Biểu
tượng là gì? Tay là biểu tượng của hành động. Khi Huệ Khả chặt tay ông ấy, ông ấy
nói, 'Thưa thầy, tôi sẵn sàng vứt bỏ mọi hoạt động của tôi, mọi hành động của
tôi. Tôi sẵn sàng vứt bỏ "tính người làm".' Đó là điều ông ấy nói.
Cái tay là biểu tượng.
Cho nên nếu bạn có thể vứt bỏ
'tính người làm' của bạn điều đó sẽ là điều thực. Ngay lập tức, khoảnh khắc bạn
không còn là người làm, bạn sẽ trở thành bản thể, bạn sẽ trở thành Thượng đế. Bạn
mất đi trong hành động của bạn - làm cái này, làm cái kia; bạn nghĩ về việc đã
làm cái này và đã không làm cái kia; đôi khi bạn cảm thấy thành công và rất bản
ngã, đôi khi thất bại và rất kém cỏi. Và có khổ và sướng - và bạn cứ tiếp tục.
Bạn đi trong bánh xe.
Trở thành thiền nhân nghĩa là vứt
bỏ bánh xe của hoạt động. Tôi không nói đừng làm gì, tôi nói để Thượng đế làm
nó, bạn chỉ là phương tiện. Đó là nghĩa của việc chặt tay bạn.
Một điều nữa tôi chưa bao giờ kể
cho bạn về chuyện ngụ ngôn này là ở chỗ Bồ đề đạt ma đã trao lại bàn tay và làm
cho Huệ Khả thành toàn thể. Bây giờ, nếu bạn chặt bàn tay của bạn, nó không thể
được trả lại và bạn không thể lại là toàn thể được. Tay không mọc ra như cây. Nếu
bạn chặt cành, nó lại mọc ra. Không, ngay cả một người như Bồ đề đạt ma, tự
nhiên sẽ không thay đổi luật của nó; nó chưa bao giờ đổi luật của nó cả. Tự
nhiên là rất trung lập, đó là lí do tại sao phép màu không bao giờ xảy ra. Tự
nhiên chưa bao giờ nhường đường cho ngoại lệ. Nó là tuyệt đối.
Điều này đơn giản nghĩa là Huệ
Khả đã từ bỏ hoạt động của ông ấy, đã buông xuôi hoạt động của ông ấy, và Bồ đề
đạt ma đã trả nó lại vì Huệ Khả không còn là người làm, cho nên ông ấy có thể
được phép làm. Bây giờ Thượng đế hay cái toàn bộ, hay cái toàn thể, hay Đạo, sẽ
là người làm qua ông ấy.
Những chuyện ngụ ngôn này phải
được suy tư. Chúng phải không chỉ được hiểu theo từng lời, bằng không bạn sẽ bỏ
lỡ nghĩa. Chúng là những ẩn dụ lớn, chúng mang tính thơ ca. Chúng không phải là
những thứ logic, chúng mang tính biểu tượng. Chúng chỉ ra cái gì đó. Trong Thiền
họ có câu ngạn ngữ được một Thiền sư rất vĩ đại, Lin Chi, làm ra, chính là, 'Đừng
cắn ngón tay ta. Nhìn vào nơi ta đang trỏ tới.'
Điều này là đang cắn ngón tay
tôi.
Câu hỏi 3
Thầy chưa từng có khả năng nói với một
trong các đệ tử của thầy, 'Vậy, nó đã xảy ra!" sao?
Nếu nó đã không xảy ra, nói vậy
sẽ là không đúng, và nếu nó đã xảy ra, nói sẽ là vô tích sự. Phỏng có ích gì mà
nói nó, khi nó đã xảy ra? Cả hai đằng, nó đều vô nghĩa.
Nếu nó đã không xảy ra, tôi sẽ
không nói nó và nếu nó đã xảy ra, sao tôi phải nói nó? Bạn biết, tôi biết - nó
sẽ là việc hiểu ngầm. Tôi sẽ không nói với bất kì ai rằng nó đã xảy ra, nhớ lấy.
Tôi sẽ không bao giờ nói với bất kì ai rằng nó đã xảy ra. Nó đang xảy ra cho
nhiều người, nó sẽ xảy ra cho nhiều người; thực ra, nó chưa bao giờ xảy ra cho
nhiều người như nó sắp xảy ra thời này.
Nhưng tôi sẽ không nói gì với bất
kì ai. Bạn sẽ muốn tôi nói cái gì đó bởi vì thế thì bạn có thể tạo ra chính trị
lớn quanh nó. Nếu tôi nói với Maneesha 'Maneesha, nó đã xảy ra cho bạn' thế thì
mọi người khác sẽ ghen tị. Thế thì bạn sẽ bắt đầu tìm lỗi với Maneesha. Thế thì
bạn sẽ bắt đầu cố chứng minh rằng nó đã không xảy ra cho cô ấy. Làm sao nó có
thể xảy ra cho Maneesha trước bạn được? Không thể được!
Bạn có biết rằng khi Bồ đề đạt
ma đưa y bát cho Huệ Khả, ông ấy đã bảo ông này điều thứ hai không? 'Trốn ngay
đi. Cầm y bát này và trốn đi xa nhất có thể được bằng không các đệ tử khác sẽ
giết ông.' Đã có năm trăm đệ tử. Cho nên bốn trăm chín mươi chín đệ tử kia sẽ
chống lại Huệ Khả này, người chỉ là một người nghèo giản dị. Họ sẽ giết ông ấy,
chắc chắn họ sẽ giết ông ấy. Họ đuổi theo ông ấy. Khoảnh khắc họ trở nên nhận
biết rằng điều đó đã xảy ra cho Huệ Khả và y bát đã được trao cho ông ấy, họ đuổi
theo ông ấy. Ông ấy đã đi đâu? Ông ấy đã đi qua một nơi ẩn dật trên núi, chạy
xa nhất có thể được - như thầy đã nói cho ông ấy làm.
Họ bắt giữ ông ấy. Kẻ sĩ lớn
kia, người đã từng mong đợi rằng điều đó sẽ xảy ra cho mình, bắt giữ ông ấy đầu
tiên. Ông ta là người rất nguy hiểm. Ông ta nói, 'Đưa cho ta y bát.' Huệ Khả
nói, 'Ông có thể lấy y bát, vì y bát không là cái gì cả. Ông có thể lấy nó.'
Ông ấy vứt y bát trên đất và nói, 'Ông có thể lấy nó. Nhưng nhớ, nếu ông còn
chưa có khả năng nói điều đó, đấy sẽ là tội chống lại thầy.'
Và kẻ sĩ này bắt đầu run rẩy và
vã mồ hôi, bởi vì ông ta chắc chắn không sẵn sàng. Ông ta có bản ngã. Ông ta cố
có được y bát nhưng ông ta không thể nhặt nó lên được, nó nặng thế. Không phải
là y bát trở nên nặng đâu, ông ta phải đã trở nên quá run rẩy, thần kinh.
Nhớ lấy, tôi nói lại: phép màu
không bao giờ xảy ra. Nếu bạn hỏi các Phật tử họ sẽ nói rằng đây là phép màu. Y
bát trở thành nặng tới mức người này không thể nhặt nó lên được. Điều đó không
đúng. Người này trở nên rất run rẩy, một cách tự nhiên. Huệ Khả đứng đó như
nhân chứng - trong im lặng thuần khiết, trong thiền lớn lao, trong quan sát cực
lạc lớn lao. Và ông ấy nói, 'Nhớ một điều: ông sẽ phạm tội chống lại thầy nếu
ông không sẵn sàng cho điều đó. Ông có thể lấy y bát nếu ông sẵn sàng.'
Làm sao bạn có thể lừa được người
như Huệ Khả, người đã trở thành tấm gương? Ông ấy phải đã thấy tất cả dốt nát của
kẻ sĩ này ẩn đằng sau cái gọi là tri thức. Ông ta phải đã run rẩy. Ông ta phải
đã thử nhận y bát nhưng không thể nhặt nó lên từ mặt đất được. Ông ta sụp xuống
dưới chân Huệ Khả và ông ta nói, 'Tôi xin lỗi. Tôi không mang được y bát. Kể
cho tôi điều thầy đã truyền cho ông.'
Trong nhiều năm Huệ Khả đã bị
theo dõi và nhiều mưu đồ đã được thực hiện để giết ông ấy.
Điều này bao giờ cũng vậy. Tôi
không nói với bất kì ai rằng điều đó đã xảy ra cho họ, bởi vì tôi không quan
tâm tới việc tạo ra bất kì chính trị nào. Khi nó xảy ra, thì nó xảy ra. Bạn sẽ
biết, tôi sẽ biết, và không cần bất kì ai khác biết về nó. Bạn sẽ biết rằng tôi
đã nói nó cho bạn trong im lặng sâu sắc. Không một lời nào sẽ được thốt ra
nhưng thông điệp sẽ tới bạn. Bạn sẽ biết việc thừa nhận của tôi - rằng tôi đã
thừa nhận, rằng tôi đã ban phúc lành, rằng tôi đã vỗ lưng bạn và nói, 'Đúng, nó
đã xảy ra.' Nhưng nó sẽ không là như vậy trong bao nhiêu lời; không lời nào được
thốt ra. Nó sẽ là cử chỉ và bạn sẽ hiểu và không ai khác sẽ hiểu.
Điều này sẽ là cách thức.
Câu hỏi 4
Tôi có nên vứt mọi tự tin của tôi không?
Đừng nghĩ bạn có thể làm được
điều đó, bởi vì bạn có gì đâu.
Điều bạn gọi là tự tin chỉ là
thiếu nó, do đó bạn cần nó. Con người của tự tin không bao giờ mang nhiều hành
lí thế. Sao người đó phải mang nó? Sao người đó nên quan tâm về tự tin? Người
đó có nó. Không ai có thể cướp được nó từ người đó, không ai có thể đánh cắp nó
được. Không có cách nào để mất nó, bạn sẽ không cần mang nó. Khi bạn mang nó bạn
chỉ biểu lộ ra một điều - bạn không có nó.
Những người không có tự tin nào
tạo ra tự tin giả như một thứ thay thế. Họ run rẩy bên trong, họ sợ hãi bên
trong. Sâu bên dưới là sự hèn nhát nhưng trên bề mặt họ giả vờ rằng họ là người
dũng cảm, rất bạo dạn. Sâu bên dưới là dốt nát nhưng trên bề mặt họ rất thông
thái. Sâu bên dưới họ không biết gì và trên bề mặt họ sẵn sàng với mọi câu trả
lời có thể cho mọi câu hỏi có thể.
Bạn cần tự tin để làm gì? Nếu bạn
hiện hữu, tự tin sẽ như cái bóng theo bạn. Nó sẽ theo bạn. Bạn không mang cái
bóng của bạn, bạn không nhìn lại sau lặp đi lặp lại để xem liệu nó tới hay
không, bạn không lấy bảo hiểm về nó. Bạn không chăm lo. Tự tin bao giờ cũng có
đó khi bạn đã trở thành cái ta.
Bạn còn chưa là cái ta, bạn mới
chỉ là bản ngã. Nhớ khác biệt này giữa bản ngã và cái ta. Cái ta là thiêng
liêng, bản ngã là con người. Bản ngã được chế tạo bởi giáo dục, xã hội, tham vọng,
chính trị, đạo đức, và tất cả những cái đó; cái ta không được chế tạo, nó được
khám phá ra. Bản ngã là bịa đặt, cái ta là khám phá.
Bạn phải kiểm soát bản ngã, bởi
vì nếu bạn không kiểm soát nó, nó sẽ mất đi trong vài giờ. Nếu bạn không kiểm
soát nó liên tục, nếu bạn không canh chừng liên tục, nó sẽ mất. Cho nên bạn phải
canh chừng. Tất nhiên, điều đó tạo ra căng thẳng, nặng nề lớn trong đầu. Bạn trở
thành người nặng nề và bạn trở nên rất bồn chồn. Luồng chảy của bạn dừng lại. Bạn
trở nên bị đông cứng.
Điều đó rất ngu xuẩn nhưng nó
là điều bạn có. Đó là lí do tại sao bạn sợ, đó là lí do tại sao bạn hỏi: Tôi có
nên vứt mọi tự tin của tôi không? Cái mà có thể được vứt đi bao giờ cũng không
có. Làm sao bạn có thể vứt đi cái bóng của bạn được? Hay bạn có thể? Cách nào để
vứt cái bóng đi? Không có cách nào cả. Không ai đã bao giờ có khả năng vứt đi
cái bóng. Khi cái ta của bạn đã được khám phá ra, khi bạn đã trở thành linh hồn
tích hợp và bạn đã đi tới biết trung tâm của bạn, tự tin theo nó như cái bóng.
Bạn không thể vứt nó đi được.
Vị Phật có nó, một Mahavir có
nó, một Lão Tử có nó - bạn không có nó. Do đó bạn bao giờ cũng sợ nó có thể bị
lấy đi. Và đôi khi bạn thậm chí còn bắt đầu nghĩ về việc vứt nó đi. Nó không thể
bị lấy đi nếu nó có đó; nó không thể bị vứt đi nếu nó có đó. Nó có thể bị lấy
đi chỉ nếu nó không có đó; nó có thể bị vứt đi chỉ nếu nó không có đó. Điều này
sẽ có vẻ ngược đời nhưng đây là một trong các luật nền tảng của cuộc sống. Bạn
nghĩ chỉ về cái đang không có; cái không cần ý nghĩ nào để giữ nó, cái có đấy,
đơn giản có đấy, theo cách riêng của nó.
Cho nên, nếu bạn muốn vứt nó
đi, bạn không có nó. Và xin bỏ điều đó đi bởi vì nó là vô nghĩa, nó là vô dụng,
nó không có, nó là hư huyễn, nó là đồng tiền giả.
Bây giờ tôi muốn làm cho sự ngược
đời này thậm chí còn sâu hơn. Đầu tiên tôi nói bạn không có nó, cho nên làm sao
bạn có thể bỏ nó được? Thế rồi tôi nói bạn không có nó, cho nên xin bỏ điều đó.
Đem theo nó là phí hoài năng lượng. Bạn chỉ mang một ý tưởng; nó không có đó.
Và khoảnh khắc bạn bỏ cái gọi là tự tin, bạn sẽ có khả năng khám phá ra bản
thân bạn. Cái giả phải được hiểu là giả, chỉ thế thì cái thực mới lộ bản thân
nó ra. Cái giả được hiểu là giả là bước đầu tiên hướng tới thực tại. Để cho cái
giả dừng hiện hữu và cái thực sẽ đi vào. Mang cái giả và bạn sẽ không cho phép
cái thực xuyên thấu vào bản thể bạn.
Câu hỏi 5
Trò chơi thầy-đệ tử này là bánh xe lăn của
Rajneesh nhưng tôi biết viên đạn là trống, phải thế không?
Vâng, nó vậy, nhưng nó giết chết
mọi thứ đồng thời.
Mới hôm nọ tôi đã đọc tiểu sử của
ai đó. Và người đó viết rằng một lần, ở Sannen, J. Krishnamurti đã tiến hành một
cuộc thảo luận nhỏ. Vài người đã tụ tập để hỏi các câu hỏi, ông ấy thì trả lời
các câu hỏi này. Đột nhiên một người đứng dậy và người đó nói, 'Thôi mọi thứ
này đi. Cứ gần như là chúng tôi mù, trong đêm tối, tìm mèo đen mà không có đó.'
Và Krishnamurti đứng đó và nói, 'Thưa ngài, nhưng nó có đó.'
Để tôi nhắc lại điều đó. Krishnamurti
nói, 'Thưa ngài, nhưng nó có đó.'
Tôi muốn nói với bạn, vâng,
viên đạn là trống nhưng nó giết chết. Nó chữa, nó giết, nó phá huỷ, nó tái tạo.
Thực ra, vì nó trống nên nó giết chết, bởi vì trống rỗng nó giết được. Nó bắt
nguồn từ trống rỗng của tôi, nó là một phần của cái trống rỗng của tôi. Nếu bạn
cho phép trống rỗng của tôi đi vào, nó sẽ giết chết bạn và làm tái sinh bạn ở
bình diện khác toàn bộ, ở chiều mới. Vâng, nó sẽ là cột chữ thập, việc đóng
đinh - và phục sinh nữa.
Nó giết chết chỉ bởi vì nó là
trống. Nó giống như séc trống - giá trị tuỳ thuộc vào bạn. Nếu bạn chấp nhận nó
một cách toàn bộ nó có giá trị vô cùng; nếu bạn bác bỏ nó, nó chỉ là mẩu giấy.
Bạn sẽ phải viết số tiền lên
nó. Tôi đơn giản đưa cho bạn séc trống. Nó sẽ tuỳ thuộc vào dũng cảm của bạn về
số tiền nào bạn có thể viết lên nó.
Và đừng keo kiệt khi bạn viết
lên séc trống.
Câu hỏi 6
Đôi khi tôi cảm thấy thực sự người khác là
địa ngục. Về yêu và sống cùng với ai đó thì sao?
Người khác là địa ngục chỉ ở mức
mà bạn cảm thấy người khác là người khác. Bao giờ cũng có cách để cảm thấy người
khác không phải như người khác mà là sự kéo dài của bạn - điều đó cũng là đúng
nữa, đó là điều thực tại thực sự đang vậy.
Người khác không phải là người
khác. Khi bạn yêu, bạn ngụ ý gì bởi yêu? Yêu nghĩa là duy nhất kinh nghiệm này:
rằng người khác không phải là người khác. Yêu còn là cái gì khác? Yêu tất cả là
gì? Yêu là kinh nghiệm trong đó bạn cảm thấy rằng người khác không còn là người
khác nữa, người khác là mình, người khác là con người mình. Có thể trên bình diện
thân thể bạn vẫn còn tách biệt, trên bình diện tâm trí bạn vẫn còn tách biệt,
nhưng xa hơn xuống các trung tâm bắt đầu chờm lấp, hội nhập, mất đi việc xác định.
Đó chính là tình yêu là gì.
Người khác là địa ngục nếu bạn
chỉ giả vờ yêu - thế thì người khác thực sự là địa ngục. Nếu bạn chỉ chơi trò
chơi và chỉ cố khai thác người khác như phương tiện thế thì người đó cũng sẽ cố
khai thác bạn như phương tiện. Không ai muốn bị thu lại thành phương tiện, mọi
người đều là mục đích lên bản thân mình. Do đó nhiều khổ thế nảy sinh nhân danh
tình yêu. Nó không tới từ tình yêu, nó tới từ tình yêu giả, tình yêu giả vờ.
Yêu, và thế thì bạn sẽ biết người
khác không phải là người khác. Nếu bạn có thể yêu sâu sắc, vô hạn, bạn sẽ từ từ
trở nên nhận biết rằng ngay cả cây cũng không phải là kẻ khác, ngay cả sao cũng
không phải là kẻ khác.
Đây là điều tôi gọi là trở
thành sannyasin - rơi vào tình yêu với cái toàn thể. Đó là điều Lão Tử gọi là Đạo
- rơi vào tình yêu với cái toàn bộ, làm tình với Thượng đế. Đó là mật tông tối
thượng - làm tình với Thượng đế, ở trong tình yêu với cái toàn thể.
Một cách tự nhiên, khi bạn làm
tình với người đàn bà hay đàn ông, nó nhất định là nhất thời bởi vì khi hai cá
nhân nhỏ bé làm tình bạn không thể mong đợi nhiều hơn điều đó. Cho dù việc xảy
ra ngần ấy là phép màu. Nếu bạn thực sự muốn cực thích vĩnh hằng, cực thích
liên tục, thế thì bạn phải yêu cái toàn thể và bạn phải rơi vào tình yêu với
cái toàn thể. Làm tình với Thượng đế, thế thì Thượng đế không phải là kẻ khác.
Bất kì chỗ nào tình yêu tới, người khác biến mất. Đó là dấu hiệu của tình yêu -
rằng người khác không còn đó nữa. Và khi người khác không có đó như người khác,
có cõi trời - thiên đường được giành lại. Khi người khác là như người khác, có
địa ngục - thiên đường bị mất.
Câu hỏi 7
Thầy nói rằng tính đạo đức thực là cái bóng
của chứng ngộ. Nhưng thế thì làm sao người ta sống trước khi trở nên được chứng
ngộ?
Khoảnh khắc bạn hỏi 'làm sao' bạn
lại đang hỏi về kỉ luật. Khoảnh khắc bạn hỏi 'làm sao' bạn hỏi về phương pháp,
kĩ thuật. Tại sao bạn không thể đơn giản sống? Con vật không sống sao? Cây
không sống sao và chim không sống mà không hỏi 'làm sao' nào cả sao? Tại sao bạn
liên tục mang mọi thứ với cái 'làm sao' này? Làm sao yêu? Làm sao cầu nguyện?
Làm sao thân thiện? Làm sao từ bi? Làm sao im lặng? Làm sao sống?
Vứt 'làm sao' đi và để cho cuộc
sống lấy tiến trình riêng của nó. Nó sẽ lấy. Nó không đợi cái 'làm sao' nào cả.
Đó là điều Đạo gọi là tự phát, tathata, như vậy. Để cuộc sống lấy tiến trình
riêng của nó. Bạn là ai mà liên tục can thiệp vào? Bạn không thể đơn giản ăn
sao? Tại sao bạn hỏi làm sao ăn và làm sao thưởng thức? Bạn không thể đơn giản
thưởng thức sao? Chỉ ăn, nhai kĩ, và tận hưởng.
Để cuộc sống di chuyển, đừng cố
quản lí nó. Bằng việc cố quản lí, bạn đã quản lí sai đủ rồi. Bằng cố gắng cải
tiến bạn đã phá huỷ mọi cái đẹp của nó. Với mọi mục đích và ý thức hệ của mình,
bạn đã đầu độc bản thể mình. Tự nhiên đi.
Nhưng điều đó là rất khó đối với
bản ngã. Khó khăn tới từ bản ngã, không tới từ cuộc sống. Cuộc sống có thể được
sống mà không có 'làm sao' nhưng khó khăn tới từ bản ngã. Bản ngã nói rằng thế
thì bạn sẽ giống như con vật. Vậy thì sao! Là con vật đi. Cái gì sai trong đó?
Con người là con vật. Không có gì sai trong việc là con vật. Không con vật nào
là xấu như con người. Không con vật nào đã làm nhiều bạo hành thế trên trái đất
như con người. Không con vật nào đã phá huỷ tự nhiên như con người đã phá huỷ.
Cái gì sai với con vật? Bạn đã bao giờ nghe nói con vật nào trở thành Adolf
Hitler hay Joseph Stalin hay Mao Trạch Đông không? Chúng không giết hại. Chúng
không sát hại và tàn sát. Chúng đã không tạo ra chiến tranh. Chính con người
đem cái xấu vào trong thế giới.
Nhưng bản ngã nói bạn phải cao
hơn con vật. Trong việc cố gắng là cao hơn con vật, bạn rơi xuống thấp hơn con
vật. Tự nhiên đi, đừng cố cải tiến, và bạn sẽ thấy biến đổi lớn xảy ra. Qua tự
nhiên, Thượng đế tới - không qua cải tiến, không qua bất kì nỗ lực nào của bản
ngã, nhưng qua vô nỗ lực, qua tin cậy sâu sắc và buông xuôi.
Bạn không thể tin cậy được vào
Thượng đế, người đã cho bạn sinh thành sao? Bạn đã không hỏi cùng câu hỏi khi bạn
ở trong bụng mẹ - 'Làm sao sống trong chín tháng?' Bạn đã sống tốt, bạn đã làm
tốt, hoàn toàn tốt - bằng không bạn đã không ở đây rồi. Và không có thầy yoga để
dạy cho bạn theo tư thế nào đó, để dạy cho bạn cách thở, cách thực hành
pranayama và pratyahar, và asana nào sẽ là tốt nhất. Bạn đã không hỏi ai cả.
Không có ai để hỏi. Bạn đã sống trong bụng mẹ một cách tự nhiên và bạn lớn lên.
Thượng đế đã chăm nom, cái toàn thể chăm nom, mọi thứ đều được cung cấp.
Thế rồi bạn được sinh ra và thế
rồi bạn trở thành đứa trẻ - bạn đã không hỏi ai cách thở, cách bước đi, cách
nói. Mọi thứ tới dần dần. Bạn không thể tin cậy vào cuộc sống được sao? Một
ngày nào đó bạn trở thành thanh niên, tuổi thanh xuân tới, và tình yêu bắt đầu
nảy sinh trong con người bạn. Một ngày nào đó bạn sẽ trở nên già, cuộc sống sẽ
biến mất, và thế rồi một ngày nào đó cái chết sẽ tới và vòng tròn sẽ đầy đủ.
Tại sao bạn bao giờ cũng cố can
thiệp? Đạo nói bạn nên trong vô vi, không can thiệp. Để cho cái toàn thể làm mọi
sự. Đây là thái độ rất triệt để, đây là thái độ cách mạng vĩ đại nhất đã từng
có. 'Làm sao?' là rất ấu trĩ. Yoga dành cho trẻ con, Đạo dành cho người trưởng
thành.
Cho nên đừng hỏi: Nhưng thế thì
làm sao người ta sống trước khi trở nên được chứng ngộ? Chỉ sống. Và chỉ với việc
sống, tôi bảo bạn, là vô cùng to lớn. Nó là nhiều lắm!
Câu hỏi 8
Làm sao để là đạo nhân trị liệu tâm lí bên
trong một viện dưỡng trí theo Khổng Tử? Nói cách khác, làm sao là người chữa
khùng thay vì là cái kẹp hạt?
Bạn có thể là Đạo nhân ở bất kì
đâu; không ai có thể cản trở bạn, không chướng ngại nào có thể ngăn cản bạn được
- bởi vì là Đạo nhân nghĩa là nhận mạo hiểm tối thượng. Tôi không nói rằng bạn
sẽ không bị rắc rối, tôi chưa bao giờ nói điều đó. Bạn sẽ trong rắc rối, chắc
chắn bạn sẽ lâm vào rắc rối, nhưng rắc rối đó là tốt, phúc lành. Nó là cái đau
của việc sinh.
Vâng, khi bạn trở thành tự
nhiên bạn sẽ liên tục gặp rắc rối - rắc rối sẽ tới từ mọi nơi. Không ai tự
nhiên, cho nên ở mọi nơi bạn sẽ là người kì cục. Không ai sẽ cảm thấy dễ dàng với
bạn lúc ban đầu. Bởi vì bạn thoải mái với bản thân bạn, không ai sẽ cảm thấy
thoải mái với bạn - vì họ không thoải mái với bản thân họ. Họ là những người rất
căng thẳng. Họ hợp với người căng thẳng, nhưng với người không căng thẳng họ
đơn giản lúng túng. Phải làm gì?
Có lần tôi đi trong tầu hoả và
chỉ một hành khách cùng trong khoang. Một cách tự nhiên anh ta muốn nói chuyện
với tôi và anh ta muốn bằng cách nào đó đi vào đối thoại với tôi. Thấy sự bất ổn
của anh ta tôi vẫn còn rất bình thản. Khi anh ta cố gắng hỏi cái gì đó tôi đơn
giản trả lời có hay không. Và tôi không nhận bất kì mối quan tâm nào. Khi anh
ta đưa cho tôi lá trầu tôi nói, 'Tôi không nhận nó đâu.' Khi anh ta mời tôi điếu
thuốc lá tôi nói, 'Tôi không hút thuốc.' Khi anh ta chuẩn bị đồ uống - anh ta là
bác sĩ - tôi nói, 'Tôi không uống.' Thế là anh ta phát rồ. Anh ta nói, 'Thế thì
làm sao tôi có thể thân thiện với ông được? Làm sao? Chúng ta sẽ ở đây trong
khoang này trong bốn mươi tám giờ cùng nhau và dường như chẳng có cây cầu nào cả.'
Tôi nói, 'Chả có cái nào.'
Và tôi quan sát anh ta. Anh ta
bắt đầu trở nên ngày càng khùng hơn. Anh ta sẽ mở va li rồi đóng nó lại và sắp
xếp quần của mình và rồi sắp xếp lại và mở cửa sổ, đóng cửa sổ, đọc cùng tờ báo
lần nữa, ở giữa chừng anh ta sẽ nhìn tôi dường như định nói, 'Có chuyện gì vậy?'
Và tôi ngồi đó bình thản và im lặng, và tôi tận hưởng điều đó.
Sau hai giờ anh gọi người phụ
trách toa tới và nói, 'Tôi muốn sang khoang khác.' Người phụ trách toa hỏi có
cái gì đó sai không. Anh ta nói, 'Không cái gì sai cả nhưng ông này quá im lặng.
Điều đó gây tổn thương. Nó làm cho tôi phát khùng. Ông ấy cứ ngồi đó và tôi phải
nhìn ông ấy vì tôi ở đây một mình. Và dường như không có khả năng nào trao đổi
với ông ấy.'
Bây giờ, tôi đâu có làm hại gì,
tôi thậm chí không nói lấy một lời với anh ta - nhưng anh ta đã trở nên rất rối
loạn.
Khi bạn im lặng bạn sẽ thấy rằng
mọi người trở nên rất không thoải mái với bạn. Im lặng của bạn đem tới một thế
giới khác toàn bộ, một thế giới mà họ không được hoà điệu cùng. Bạn đem tới âm
nhạc mới, âm nhạc họ không biết chút nào. Bạn đưa họ vào cách hiện hữu mới mà với
điều đó, họ không sẵn sàng.
Bạn hỏi tôi: Làm sao để là đạo
nhân trị liệu tâm lí bên trong một viện dưỡng trí theo Khổng Tử? Toàn thế giới
là viện tinh thần hướng Khổng Tử. Khổng Tử là thầy của hàng triệu người, của
toàn thể thế giới một cách thực sự. Và toàn thể thế giới đã trở thành một viện
dưỡng trí. Rất khó tìm được một người lành mạnh. Không lành mạnh là bình thường.
Cho nên nếu bạn ở trong viện dưỡng
trí đừng lo nghĩ nhiều mấy, vì dù bạn ở trong viện hay trong thế giới nó cũng
thế cả thôi. Không có mấy khác biệt đâu - chỉ chút ít khác biệt về mức độ thôi.
Bạn có thể là Đạo nhân ở bất kì
đâu bởi vì Đạo giáo không có điều kiện nào cần được hoàn thành. Điều đầu tiên bạn
sẽ phải hiểu là: đừng nghĩ về người điên như người khùng, đừng nghĩ họ là điên.
Điều đó là bất kính. Gia đình họ nghĩ họ điên, do đó họ mới bị ở bệnh viện hay
vào viện dưỡng trí. Chính khách nghĩ họ điên, tu sĩ nghĩ họ điên, mọi người
nghĩ họ điên. Nhưng tôi bảo bạn họ chỉ là khác biệt thôi, không nhất thiết điên
đâu. Chắc chắn họ khác biệt nhưng ai biết ai điên? Jesus bị coi là người điên,
Mansoor bị coi là người điên, Francis bị coi là người điên, Ramkrishna bị coi
là người điên. Nhưng ai điên?
Những người này là khác biệt,
chừng ấy là chắc chắn. Kính trọng vào. Có thể bằng việc kính trọng bạn sẽ giúp
họ quay lại, trở nên tỉnh táo hơn.
Bây giờ điều này phải được hiểu:
khi một người phát điên, điều đó đơn giản chỉ ra rằng người đó là móc nối yếu
nhất trong nhóm mà người đó thường sống - chẳng hạn, trong một gia đình. Nếu
gia đình này thần kinh - như các gia đình đều thế - thế thì người yếu nhất
trong gia đình này sẽ trở nên thần kinh. Và qua người đó, toàn thể tính thần
kinh của gia đình này sẽ bắt đầu chảy ra. Người đó sẽ trở thành người giơ đầu
chịu báng. Người đó có thể yếu hơn, người đó có thể mong manh hơn, người đó có
thể nhạy cảm hơn những người khác. Người đó có thể có trái tim mềm yếu hơn và tầm
vóc mềm yếu hơn. Cho nên toàn thể tính thần kinh của gia đình sẽ bắt đầu chảy
qua người đó và toàn thể gia đình sẽ bắt đầu gọi người đó là điên. Và họ sẽ bắt
đầu nghĩ về việc đưa người đó tới nhà tâm thần, tới viện dưỡng trí.
Và người đó là sự giúp đỡ, người
đó là cái van an toàn cho cả gia đình thần kinh. Tính thần kinh của gia đình đã
tạo ra tính thần kinh của người đó bởi vì người đó là mong manh nhất trong gia
đình. Có thể người đó là thông minh nhất, nhạy cảm nhất, mềm yếu nhất trong số
họ, cho nên người đó trở nên bị ảnh hưởng đầu tiên. Những người khác khó hơn, không
nhạy cảm hơn, tựa đá hơn - người đó giống như hoa hồng cho nên người đó bị nghiền
nát.
Thế rồi người đó tới nhà tâm thần
và nhà tâm thần sẵn sàng gắn nhãn cho người đó: người đó bị tâm thần phân liệt,
hay rối loạn thần kinh, hay thế này hay thế nọ. Người đó bị dán nhãn. Gia đình
sung sướng - họ là đúng. Và người đó không thể nói được gì vì gia đình nói người
đó điên và mọi người mà người đó làm việc cùng cũng nói người đó điên và bây giờ,
cuối cùng, nhà tâm thần xác nhận rằng người đó điên.
Nhà tâm thần là đang phục vụ
cho xã hội. Nhà tâm thần là một phần của chính trị. Cũng như ngày xưa tu sĩ là
trong phục vụ cho xã hội, bây giờ nhà tâm thần đang phục vụ xã hội. Bây giờ nhà
tâm thần đang làm cùng chức năng như tu sĩ. Mưu đồ cũ vẫn tiếp tục. Tu sĩ và chính
khách là cùng nhau - họ mưu đồ chống lại con người - nhưng bây giờ tu sĩ đã mất
danh tiếng cho nên ông ta bị thay thế bằng nhà phân tâm và nhà tâm thần. Bây giờ
ông ta phục vụ và chính khách dùng ông ta.
Bạn buộc một người vào bệnh viện
tinh thần. Khoảnh khắc bạn buộc một người vào bệnh viện tinh thần bạn cố định ý
tưởng rằng người đó điên vào trong tâm trí người đó một cách tuyệt đối. Ý tưởng
rằng người đó điên, điều bạn đã trao cho người đó, là không thể đảo ngược được.
Bây giờ mọi thứ sẽ chứng minh rằng người đó điên - cách điều trị, bác sĩ, y tá,
toàn thể bầu không khí. Bạn đang thôi miên người đó vào điên khùng.
Điều thứ nhất cần làm - nếu bạn
thực sự muốn là Đạo nhân trong viện dưỡng trí - điều đầu tiên cần làm là giúp
cho người đó cảm thấy rằng người đó không điên, chỉ là khác biệt thôi. Bạn có
thấy khác biệt điều đó sẽ đem lại không? Chỉ cái từ 'khác biệt'. Về căn bản
không cái gì là sai với người đó, người đó chỉ không giống người khác. Thế thì
bạn không phá huỷ tự kính trọng của người đó, thế thì bạn không phá huỷ chân
giá trị của người đó, bạn đang giúp cho chân giá trị của người đó. Thế thì bạn
không cho người đó ý tưởng thôi miên rằng người đó điên, bạn đang giúp người đó
được giải thôi miên. Giúp người đó như một người nhưng không như bệnh nhân.
Không ai là bệnh nhân cả. Giúp người đó với sự kính trọng, không với bất kì xúc
phạm nào về phần bạn.
Đừng dán nhãn người đó, vì con
người không thể được dán nhãn. Mọi người là vô hạn thế, mọi người là vinh quang
thế - làm sao bạn có thể dán nhãn họ là 'rối loạn thần kinh hay tâm thần phân
liệt'? Các cái nhãn này là nguy hiểm, rất nguy hiểm. Và không ai biết đích xác
tâm thần phân liệt là gì, không ai biết đích xác. Không có định nghĩa đích xác
ai là bất thường, ai là điên. Cho nên đừng chơi chữ.
Giúp người đó hiểu rằng người
đó là khác biệt. Giúp người đó hiểu rằng người đó sẽ tồn tại trong đám đông mà
khác toàn bộ với người đó cho nên người đó phải cẩn thận chút ít - có vậy thôi.
Nếu bạn có thể đem chút ít nhận biết vào người đó, bạn sẽ là phúc lành lớn cho
người đó. Đó là tất cả mọi điều được cần tới.
Ở phương Đông chúng ta đã làm
điều đó trong nhiều thế kỉ. Ở phương Đông, trong những ngày xưa ấy, nếu một người
phát điên họ sẽ không đưa người đó tới thầy lang, tới thầy chữa, họ sẽ đem người
đó tới nơi thiêng liêng nào đó, tới đền chùa. Tại sao? Bởi vì điên được coi là
cái gì đó thiêng liêng. Điều hay là nghĩ người điên như thiêng liêng. Nó có cái
gì đó trong nó về tính thiêng liêng của sự tự phát thiêng liêng, của hỗn độn
thiêng liêng. Nó có cái gì đó siêu việt lên trên trí tuệ thường. Họ sẽ đem người
đó tới đền chùa và trong đền chùa người đó không bị coi là người điên, người đó
được coi chỉ là ở giai đoạn cao hơn.
Mọi người sẽ cầu nguyện cho người
đó và người đó được để lại được bao quanh Thượng đế. Và trong hầu hết mọi trường
hợp mọi người đều được giúp đỡ. Họ sẽ lại trở thành bình thường - bất kì cái gì
điều đó ngụ ý. Họ sẽ trở về nhà, họ sẽ có khả năng khớp với mọi người dễ dàng
hơn.
Ở Nhật Bản, trong các đền chùa
Thiền, họ vẫn làm điều đó. Họ không coi một người là điên, họ đơn giản chấp nhận
người đó là con người đang gặp rắc rối, một người khác biệt. Họ giúp người đó ở
trong tu viện nhưng không ai làm bất kì cái gì khác cho người đó. Người đó được
bỏ lại một mình. Nhu cầu của người đó được đáp ứng. Và từ từ, trong vòng ba hay
bốn tuần lễ, người đó lắng đọng lại. Khuấy động ở bên trong người đó lắng đọng
lại. Thực ra, đưa một người ra khỏi quan hệ và hoàn cảnh của gia đình người đó
là giúp đỡ người đó rồi.
Nhưng viện dưỡng trí không nên
được gọi là dưỡng trí. Chúng nên là nhà để giúp cho các loại người khác nhau, với
sự kính trọng.
Đừng nghĩ bản thân bạn là bác
sĩ, nghĩ bản thân bạn là người bạn thôi. Đừng nghĩ bản thân bạn là cao hơn bệnh
nhân. Bạn không là ai cả để mà kê đơn; bạn chỉ phải hiểu người này và giúp người
này đi tới nhận biết hơn.
Nhiều điều có thể có ích. Âm nhạc
sẽ có ích hơn thuốc. Thiền sẽ có ích vô cùng hơn bất kì cái gì khác và thiền động
đặc biệt sẽ có ích. Chỉ giúp cho người đó thanh tâm thôi. Người đó đã thu thập
nhiều rác rưởi trong tim mà người đó đã không được phép ném ra bất kì chỗ nào.
Giúp người đó ném nó ra đi. Đừng kìm nén người đó thêm nữa. Gia đình người đó
đã kìm nén, xã hội của người đó đã kìm nén, bây giờ ít nhất bạn có thể giúp đỡ.
Điều tôi gọi là phương pháp thiền
động có thể là có giá trị vô cùng cho tâm thần học tương lai. Chỉ giúp người đó
đem cái điên khùng của người đó ra, bất kì cái gì người đó cảm thấy thích. Nếu
người đó muốn la hét, kệ người đó. Và đừng để cho người đó cảm thấy mặc cảm rằng
người đó đang làm cái gì đó sai. Điều đó là hoàn toàn được. Trong la hét không
cái gì sai cả. Người đó phải đã chờ đợi ngay từ thời thơ ấu của mình. Người đó
muốn la hét và la hét và la hét và không ai cho phép điều đó. Bây giờ la hét đã
trở thành gánh nặng quá nhiều. Nó cần thoát ra. Kệ người đó la hét và khóc lóc.
Kệ người đó lăn lộn trên đất. Và từ từ người đó sẽ bình thản lại, người đó sẽ lắng
đọng lại. Thế rồi cho người đó phương pháp im lặng của thiền - za-zen (ngồi thiền),
vipassana (quán xét hơi thở), và các phương pháp khác. Đầu tiên cho phương pháp
thanh tâm, rồi phương pháp im lặng. Hai điều này thôi.
Và kính trọng. Phục vụ người
đó, đừng điều trị người đó - và bạn sẽ có khả năng chữa trị cho người đó.
Câu hỏi 9
Trong bài nói của thầy về Patanjali, thầy
đã nói về nhu cầu phát triển tâm lí học thứ ba - tâm lí học của tâm trí thức tỉnh
mà sẽ bổ sung cho các tâm lí học đã có về tâm trí bất thường và bình thường. Thầy
cũng nói rằng Gurdjieff đã thử phát triển tâm lí như thế, nhưng đã thất bại khi
làm điều đó sau khi Ouspensky bỏ ông ấy.
Osho ơi, thầy có thể nói thêm chút ít về dạng
chung và nội dung của tâm lí học thứ ba của thầy được không? Chẳng hạn, nó có
thể được dạy theo cách các tâm lí học thứ nhất và thứ hai được dạy không? Và
ích lợi có thể được mong đợi là gì từ giáo huấn về chủ đề như vậy?
Điều đầu tiên: nó có nội dung
nhưng nó không có hình thức; nó không phải là chính thức. Đó là khác biệt căn bản
thứ nhất.
Điều thứ hai: do đó nó không thể
được dạy như một chủ đề. Nó không phải là chủ đề. Bạn không thể làm ra giáo
trình từ nó được. Nó không thể trở thành sách giáo khoa được.
Thế thì cái gì có thể được làm?
Ở đại học, ở cao đẳng, ở phổ thông, các tiện nghi có thể được làm thành sẵn có
nơi mọi người có thể thiền. Nó không có hình dạng, cho nên bạn không thể dạy nó
được - nhưng nó có nội dung, nó có thể được học. Và bạn không thể áp đặt nó được.
Bạn chỉ có thể tạo ra tiện nghi sẵn có: ngôi đền chùa ở khuôn viên đại học,
phòng thiền, phòng tầng ngầm nơi mọi người có thể tới và ngồi im lặng và ở với
bản thân họ. Bạn có thể cung cấp thiền động để cho phép mọi người thanh tâm và
thế rồi bạn có thể cho họ tiện nghi nơi họ có thể ngồi im lặng và một mình, định
tâm, tiếp đất vào bản thể của họ.
Điều này không thể là chủ đề để
được dạy, nó không thể được làm thành bắt buộc. Chỉ những người quan tâm, người
có ham muốn khao khát, chỉ họ sẽ có khả năng tới đó. Bạn có thể có người hướng
dẫn, người có thể cho bạn chỉ dẫn về cách thanh tâm và cách im lặng và ngồi im
lặng - hướng dẫn chung. Điều đó nữa phải rất mơ hồ. Nếu bạn thử rất, rất cụ thể
nó trở thành hình mẫu, và không việc thiền nào là có thể trong hình mẫu. Thiền
là hiện tượng linh động, bạn không thể cho nó hình mẫu được. Cho nên chỉ hình mẫu
linh động mới có thể được cho.
Và từng người phải phát triển
hình mẫu riêng của mình bởi vì từng cá nhân là khác với mọi người khác tới mức
thiền của người này không thể là thiền của người nọ. Thiền của Phật không thể
là thiền của Jesus. Tất nhiên, thiền là như nhau, nhưng từng người sẽ có cách
đi riêng của mình.
Điều đó giống như khi bạn đi tới
thợ may. Ông ấy có thể cắt ra từ cùng chất liệu nhưng ông ấy sẽ phải làm các bộ
quần áo khác nhau cho người khác nhau. Vật liệu là như nhau nhưng quần áo sẽ
khác nhau.
Thiền, phẩm chất của tâm thức
thiền, là như nhau.
Đây là những điều cần được nhớ.
Thứ nhất, mọi người phải được giúp đỡ để cho họ có thể ném ra các kìm nén của họ
một cách vô điều kiện. Không ai phải kết án họ. Nếu họ muốn la hét, quát tháo
và gầm rú, họ phải được phép làm. Nếu họ muốn nhảy và chạy, họ phải được phép.
Nếu họ muốn múa, họ phải được phép. Và đây là cái đẹp của nó: khi một người
phát rồ theo cách riêng của người đó, người đó không điên, sâu bên dưới người
đó bao giờ cũng còn trong kiểm soát. Kiểm soát vô cùng nảy sinh và người đó trở
nên không nặng gánh.
Khi một người đã trở nên không
bị nặng gánh thế thì người đó có thể bắt đầu bước thứ hai - phương pháp im lặng
kiểu vipassana, za-zen. Chỉ bảo họ ngồi im lặng. Nếu ý nghĩ tới, quan sát.
Không tranh đấu với ý nghĩ. Chúng sẽ tới ít đi nếu người ta đã thực sự thanh
tâm. Không nhiều ý nghĩ sẽ tới đâu, lưu thông sẽ rất, rất chậm. Bình thường tâm
trí bạn bao giờ cũng trong giờ cao điểm nhưng bây giờ một ý nghĩa thỉnh thoảng
sẽ đi qua và thế rồi sẽ có lỗ hổng. Bạn sẽ im lặng hơn. Ý nghĩ sẽ tới và đi
nhưng bạn không cần lo nghĩ. Chỉ quan sát. Bạn không có gì để mà lo nghĩ - tốt
hay xấu, không phán xét là cần. Chỉ là người quan sát.
Những hướng dẫn nhỏ này và người
hướng dẫn, người sẽ trao hướng dẫn, là mọi điều được cần. Nếu mọi người đem vấn
đề ra, người hướng dẫn có thể giải quyết chúng. Tất nhiên, người hướng dẫn này
bản thân phải là thiền nhân, bằng không người đó sẽ không có khả năng giúp đỡ
được. Không phải là người đó biết về thiền và có thể giúp đâu, không. Không phải
là người đó đã đọc về thiền và có thể giúp đâu, không. Người đó sẽ phải là thiền
nhân.
Đó là điều tôi đang cố làm ở
đây. Tôi không quan tâm tới đại học, tới hệ thống giáo dục, vì tôi biết rằng chừng
nào tôi chưa có hàng nghìn thiền nhân điều đó là vô tích sự, điều đó là không
thể có được, điều đó không thể được thực hiện. Cho nên điều đầu tiên là tạo ra
hàng nghìn thiền nhân đã. Một khi tôi có hàng nghìn thiền nhân rồi thì mối quan
tâm của tôi sẽ chuyển tới các đại học. Thế thì những thiền nhân này có thể đi tới
các đại học, tới các cao đẳng, tới các trường phổ thông, và họ có thể tạo ra tiện
nghi ở đó. Sự hiện diện của họ sẽ giúp đỡ và kinh nghiệm riêng của họ trên con
đường sẽ là sự giúp đỡ cho người khác.
Nhưng điều căn bản về thiền là
tự do. Nó không thể bị áp đặt. Bạn không thể buộc mọi người trong trường tới và
thiền vào giờ đặc biệt. Điều đó sẽ phá huỷ thiền mãi mãi.
Điều đó đang được thực hiện với
thơ ca. Thơ ca bị phá huỷ bởi các đại học và cao đẳng và trường học bởi vì mọi
người bị buộc đọc nó. Một khi họ bị ép buộc đọc nó, họ mất mọi quan tâm. Thế
thì trong đời mình, họ sẽ không bao giờ đọc thơ. Thơ ca là hay thế, nó không thể
bị áp đặt. Bạn phải làm cho các khả năng thành sẵn có. Nhà thơ có thể được mời
tới đó để đọc thơ của họ. Mọi người có thể hỏi họ những câu hỏi và họ có thể giải
thích. Hay bạn có thể yêu cầu nhà thơ ở đó và sáng tác ra thơ trước trẻ em trường
phổ thông hay sinh viên đại học và cao đẳng để cho họ có thể thấy cách thơ ca nảy
sinh trong bản thể, cách thơ ca giáng xuống, cách một người trút thơ ca ra.
Họ có thể ca hát bằng thơ ca, họ
có thể nhảy múa cùng nhà thơ, họ có thể tận hưởng thơ ca, nhưng có thể không có
thi. Thơ ca là điều lớn lao tới mức mọi thi cử không thể được cho trên nó. Bạn
có thể thi toán. Thư cử là điều xấu tới mức nếu bạn phá bỏ nó, chẳng cái gì bị
phá cả. Nhưng thơ thì không, xin đừng phá. Đừng bao giờ động tới thơ ca. Thi cử
mang tính phá huỷ.
Chỉ làm cho các khả năng thành
sẵn có. Nhà thơ nên đi từ đại học này sang đại học khác. Nhà thơ nên được mời từ
đại học này sang đại học khác. Họ nên ở đó và những người quan tâm tới thơ ca
nên ngồi bên cạnh họ và chờ đợi, nhấm nháp trà cùng nhà thơ và chờ đợi. Nếu thơ
nảy sinh, họ nên có khả năng nhìn thấy việc sinh của nó. Thế thì họ có thể hát
cùng nhà thơ và họ có thể hỏi các câu hỏi với nhà thơ.
Thiền cũng sẽ giống điều đó bởi
vì thiền vẫn là cao hơn thơ. Thơ ca ít nhất có lời, thiền không có lời. Thiền
là thơ vô lời; thơ là thiền trong lời. Nhạc là thiền bằng nhạc cụ, thơ là thiền
bằng lời nhưng thiền không có lời, không có nhạc cụ - chỉ âm thanh, chỉ im lặng.
Nó là đỉnh cao nhất của tâm thức con người. Bạn không thể dạy nó được, nhưng mọi
người có thể học nó.
Câu hỏi này là từ Brian Lewis.
Anh ấy là giáo sư ở Anh. Một người hay. Anh ấy có thể giúp nhiều trong việc tạo
ra một khả năng ở đại học riêng của anh ấy.
Nhưng nhớ lấy, sách giáo khoa
là không thể được và đây không phải là vấn đề chủ đề, bạn không thể làm ra giáo
trình từ nó, nó không có hình dạng. Nó có nội dung. Chính nội dung là Thượng đế.
Đó là điều Thượng đế tất cả là gì - nội dung của thiền.
Và câu hỏi cuối cùng:
Vì câu hỏi của Divya ít nhất nửa tá câu hỏi
đã tới. Bây giờ mọi người muốn có chỗ đặc biệt cho bản thân mình. Và tôi không
cho phép bất kì cái gì với bất kì ai vì có những câu hỏi bắt chước, chúng không
tới từ kinh nghiệm riêng của bạn. Bạn đơn giản ghen tị về Divya. Ghen tị phải bị
vứt bỏ. Lắng nghe câu hỏi này và bạn sẽ hiểu.
Câu hỏi 10
Osho yêu mến. Thầy là đồ chó đẻ vô nhân đạo
rành rành mà tôi đã từng gặp. Đầu tiên thầy nói không ai là đặc biệt - thế rồi
thầy cho Divya một chỗ vĩnh viễn ở ngay hàng đầu, và ban cho cô ấy quyền vương
hậu. Tôi muốn một chỗ ở hàng đầu nữa - và tôi sẽ chiếm chỗ nữ hoàng!!
Nó là từ Amida.
Bây giờ câu hỏi của Divya là
khác toàn bộ rồi. Cô ấy không quan tâm tới ở hàng nào - không hàng thứ nhất
không hàng thứ hai. Và cô ấy không đòi hỏi. Câu hỏi của cô ấy là ở chỗ cô ấy cảm
thấy mặc cảm về việc bám lấy chỗ ngồi của cô ấy. Cô ấy muốn được tự do khỏi
tính sở hữu đó. Câu hỏi của cô ấy là khác toàn bộ.
Bạn đã quên hoàn toàn câu hỏi của
cô ấy. Câu hỏi của cô ấy là: Osho ơi, tại sao tôi níu bám lấy chỗ này? Tại sao
tôi không thể vứt bỏ được nó? Tôi đã vứt bỏ mọi thứ, sao không bỏ được chỗ này?
Sao tôi có tính sở hữu về nó thế? Sao tôi không thể buông bỏ được nó? Đó thực sự
là câu hỏi khác toàn bộ. Cô ấy đã không đòi chỗ này, nhớ lấy. Cô ấy đã không hỏi
xin phép để ngồi ở đây mãi mãi và luôn luôn, cô ấy đã hỏi xin giúp đỡ để vứt bỏ
nó. Do đó tôi đã cho cô ấy chỗ này.
Với Amida, không. Toàn thể ý tưởng
của bạn là của ghen tị. Toàn thể ý tưởng của bạn là của cạnh tranh. Điều này là
xấu.
Câu hỏi 11
Chết tiệt làm sao mà tôi giả định tìm được
chỗ đúng của tôi khi mà lúc tôi tới thính phòng đã có ba trăm hai mươi nhăm người
ngồi đó rồi?
Đây là từ Vidya. Vậy chỗ ngồi của
bạn là thứ ba trăm hai mươi sáu. Đó là chỗ của bạn.
Câu hỏi 12
Osho ơi, tôi có thể có chỗ ngồi cạnh Divya
không?
Nó là từ Devesh. Không, không
bao giờ. Bạn sẽ phải buông xuôi theo Shiva và bất kì chỗ nào anh ấy cho bạn một
chỗ, đó là chỗ của bạn. Và tôi muốn anh ấy đổi chỗ của bạn mọi ngày.
Đừng bao giờ có tính bắt chước.
Thế thì bạn bỏ lỡ toàn thể cái đẹp của nó. Đừng bao giờ hỏi một câu hỏi vì người
khác đã hỏi. Bạn thậm chí không thể tạo ra một câu hỏi độc đáo riêng của bạn
sao? Ngay cả câu hỏi phải được hỏi, ít nhất cũng phải có tính sáng tạo chừng nấy.
Ít nhất hỏi câu hỏi riêng của bạn đi.
Và đừng bao giờ nói tới bất kì
ai khác, bởi vì bất kì điều gì tôi đã nói cho người này tôi sẽ không nói cho bất
kì ai khác cả. Bất kì cái gì là đúng cho người này, có thể sai cho người khác.
Vấn đề là thuốc cho bạn có thể là chất độc cho ai đó khác. Câu trả lời của tôi
bao giờ cũng sẽ khác.
Bao giờ cũng giữ điều đó trong
đầu - để cho câu hỏi riêng của bạn tới. Đích thực vào. Và đừng bao giờ trở
thành nạn nhân. Đây toàn là nạn nhân. Chỗ là không quan trọng cho những câu hỏi
này, cái gì đó khác là quan trọng - bản ngã. Do đó mới có chính việc hình thành
câu hỏi.
Devesh đã hỏi xin chỗ cạnh chỗ
của Divya. Bạn có biết rằng Divya đang đi tới địa ngục không? Bạn có sẵn sàng
nhận chỗ cạnh đó nữa không? Bạn sẽ theo Divya được bao lâu và làm sao bạn được
nối với Divya? Chỗ cạnh sao? Bạn có muốn là bản sao giấy than không? Là nguyên
bản đi. Thượng đế yêu nguyên bản. Bản sao giấy than chưa bao giờ được yêu
thích, bản sao giấy than là xấu. Tìm ra chỗ của bạn đi. Sao phải cạnh Divya?
Divya bước vào thế nào? Đừng bao giờ nghĩ dưới dạng của bất kì ai. Bạn ở đây có
quan hệ trực tiếp với tôi, không qua Divya hay ai đó khác.
Các sannyasin của tôi không phải
là một tổ chức. Từng sannyasin đều có quan hệ với tôi. Bạn có quan hệ với các
sannyasin khác chỉ bởi vì bạn có quan hệ với tôi và họ có quan hệ với tôi.
Nhưng bạn không có quan hệ trực tiếp với tôi, một cách tự nhiên bạn có quan hệ
cùng nhau - nhưng đó là điều phụ. Mắt bạn nên hướng thẳng vào tôi, không ai
khác nên chen vào giữa. Bạn phải đối diện tôi, bạn phải đương đầu với tôi, và
đương đầu phải tuyệt đối ngay lập tức và trực tiếp.