Read more
Osho - Zorba Phật
Chương 05 - 05 tháng 1 năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
Tình yêu là lớp duy nhất thực.
Cầu nguyện không phải là một cái gì đó điều kiện, nó chưa bao giờ là điều kiện;
nếu là điều kiện thì nó sẽ không bao giờ là cầu nguyện. Cầu nguyện không thể được
dậy. Nếu bạn học cách cầu nguyện thì bạn sẽ lỡ toàn bộ khía cạnh của cầu nguyện
trong suốt cuộc đời bạn. Đó là lý do mà mọi người được giáo dục không đúng.
Tất cả mọi sự giáo dục tôn giáo
đều là giáo dục không đúng, bởi vì tôn giáo không thể được dậy Nó là một cái gì
đó được hấp thụ. Không ai có thể dậy nó cho bạn, mặc dù bạn có thể học nó;
nhưng khi nó được biết đến bởi chính bạn thì nó có vẻ đẹp, có sự thật đích thực
trong nó. Cầu nguyện Hindu giáo, cầu nguyện Hồi giáo, cầu nguyện Thiên Chúa
giáo không phải là cầu nguyện; chúng chỉ là những điều kiện. Đứa trẻ bị thuyết
giảng, bị ép buộc, bị mua chuộc, bị làm cho sợ hãi. Chúng đã học và chúng liên
tục lặp lại bất kỳ điều gì chúng đã được dậy, nhưng đó chỉ là băng ghi âm, là
máy quay đĩa trong đầu chúng; trái tim chúng sẽ không cùng những thứ đó. Và chỉ
khi trái tim bạn cùng sự cầu nguyện của bạn thì sẽ có sự giao tiếp, giao cảm,
nó trở thành cây cầu giữa bạn và toàn bộ.
Không cần thiết gọi toàn bộ là
“Thượng đế”, bởi vì từ đó đã trở thành rất xấu xa, nó đã rơi vào những bàn tay
sai trái. Chính nó là từ tuyệt đẹp nhưng nó đã bị liên tưởng rất sai - bởi nhà
thờ, bởi ngôi đền, bởi nhà thờ Do Thái giáo, và bởi tất cả những kẻ giết người,
những kẻ sát sinh đã xuất hiện dưới cái tên của nó. Tôn giáo đã không chứng tỏ
phúc lành mà nó đã chứng tỏ tai họa.
Cho nên nói rằng cầu nguyện là
sự giao cảm giữa một phần và toàn bộ, giữa con sóng và đại dương. Nhưng mối
giao cảm đó chỉ có thể là của trái tim chứ không thể là của cái đầu.
Hãy học cách yêu, hãy đằm thắm
nhiều hơn với tất cả những điều này: mọi người, thú vật, chim muông, cây cối,
núi non, những vì tinh tú. Và nếu bạn có thể liên tục liên hệ với tồn tại thông
qua tình yêu thì đó là cầu nguyện, là namaz. Namaz là từ Sufi về cầu nguyện.
Một sannyasin mới hỏi: Làm cách nào tôi sẽ
biết rằng tôi đang trên hành trình đúng tới giác ngộ? Tôi sẽ cảm thấy điều đó
không hoặc...?
Bạn sẽ cảm nhận điều đó bằng
nhiều cách. Nó giống như bạn đang tới khu vườn. Có thể bạn không nhìn thấy nó,
có thể nó ở sau rặng núi hoặc những ngôi nhà. Bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng
khi bạn tới gần khu vườn hơn thì gió sẽ mát hơn. Bạn có thể đoán rằng bạn đang
di chuyển đúng hướng. Khi bạn đến gần hơn gió sẽ ngát thơm; bạn có thể chắc chắn
hơn rằng bạn đang di chuyển đúng hướng. Thậm chí khi bạn đến gần hơn bạn có thể
nghe tiếng chim ca hót. Mặc dù bạn không nhìn thấy nó nhưng những chỉ dẫn, những
gợi ý lờ mờ bắt đầu xuất hiện.
Toàn bộ con đường tới giác ngộ
tràn đầy những trải nghiệm tuyệt vời, và những trải nghiệm đó là những thứ duy
nhất giá trị, chúng là hiển nhiên. Chúng đang di chuyển quá tuyệt vời, chúng
đang quá tràn đầy đến mức bạn không cần hỏi bất kỳ ai. Bạn biết nó. Rằng nó sẽ
xảy ra.
Những ý nghĩ bắt đầu biến mất,
đó là tín hiệu. Tình yêu bắt đầu tuôn chảy nhiều hơn mà không vì bất kỳ lý do
nào, chỉ vì nhà tiên tri nhìn thấy niềm vui của nó. Con người bắt đầu cảm nhận
âm nhạc, giai điệu nhiều hơn; sự hòa hợp tuyệt vời được cảm nhận bên trong. Mọi
thứ bắt đầu biến thành toàn bộ duy nhất, những mảnh vỡ bắt đầu biến thành sự hợp
nhất. Dạng hòa hợp huyền bí bắt đầu xuất hiện bên trong. Bạn không phải là nhiều
nhân vật, bạn bắt đầu trở thành duy nhất, thành cá thể; bạn không còn là đám
đông nữa. Một cái gì đó bắt đầu bình ổn, hướng tâm; sự kết tinh bắt đầu xuất hiện
và bạn lại rất vui mừng hoan hỉ mà không vì lý do nào. Nếu một ai đó hỏi bạn tại
sao lại quá vui vẻ bạn không thể trả lời, bởi vì không có lý do nào cả. Con người
đang vui mừng hoan hỉ một cách vô lý.
Cuộc đời bắt đầu có ý nghĩa, có
niềm vui; nó không còn là thông thường nữa. Thậm chí những điều thông thường
cũng không còn là thông thường nữa mà chúng bắt đầu phát ra một cái gì đó phi
thường. Chỉ là một bông hồng nhỏ và bạn xúc động, bạn cảm thấy giống như đang
nhảy múa. Hoàng hôn và bạn cảm thấy giống như cầu nguyện. Giống như con chim
đang bay và những giọt nước mắt của niềm vui bắt đầu tuôn chảy.
Những điều đó không ngừng sâu sắc
thêm hàng ngày và ở cực đỉnh, bạn biến mất như là bản ngã. Bạn không thể tìm ra
Ta nào bên trong, nhưng lại có ánh sáng tuyệt vời, ánh sáng linh thiêng đang rọi
sáng. Khi bạn biến mất, bạn đã đến nơi. Đó là những tiêu chuẩn cực đỉnh. Khi bạn
hãy còn chưa là bạn, bạn đã tới nơi. Đó là trải nghiệm rất ngược đời. Lần đầu
tiên con người không thể nói “Ta là” ngay cả khi con người đang là.
Sukhma có nghĩa là phúc lạc cực
đỉnh. Hạnh phúc từ bên ngoài, do vậy có thể nhận được nó từ bên ngoài. Nguyên
nhân của nó là từ bên ngoài, do vậy nó làm cho bạn phụ thuộc vào bên ngoài. Nó
tạo ra sự nghiện ngập, cảnh nô lệ, sự lệ thuộc, và cũng tạo ra nỗi sợ hãi ghê gớm
bởi vì nó có thể bị lấy đi ở bất kỳ thời điểm nào, nó có thể bị hủy diệt tại bất
kỳ thời điểm nào. Nó rất bấp bênh: bạn có thể cướp đoạt nó, nó có thể bị đánh cắp.
Và ngọn nguồn, nơi trao hạnh phúc cho bạn cũng có thể rút lại.
Ví dụ, bạn yêu người đàn ông và
bạn cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ta có thể rút lui và tất cả hạnh phúc của bạn
biến mất; không chỉ có vậy, nó để lại cho bạn nỗi bất hạnh lớn lao, nỗi đau đớn
khủng khiếp.
Phúc lạc là điều nảy sinh trong
sâu thẳm bản thể bạn, nó là ngọn nguồn của thực tại bạn. Nó không phụ thuộc vào
bên ngoài do vậy nó không thể bị lấy đi. Không có nỗi sợ về việc bị mất nó, mất
nó là điều không thể.
Có hai con đường trong cuộc đời:
một là hướng ra bên ngoài để tìm hạnh phúc, hai là hướng vào bên trong để tìm
kiếm phúc lạc. trở thành sannyasin có nghĩa rằng, bây giờ bạn tìm kiếm niềm
phúc lạc thay vì hạnh phúc, rằng bây giờ bạn sẽ quay vào trong. Sannyas là quyết
định quan trọng để hướng vào bản thể của chính bạn, để nhìn thấy suối nguồn bên
trong của chính con người. Đó là sự cải tâm, sự đổi hướng một trăm tám mươi độ.
Đó là sự cố gắng để đối mặt với chính mình, cố để biết “Ta là ai?”, thời điểm bạn
nhìn vào bên trong bản thể mình, sự ngạc nhiên kỳ diệu đang chờ đợi bạn. Có niềm
vui tuyệt vời đang chờ đợi bạn, bạn chỉ việc quay vào và hòa vào. Nó là của bạn
và không ai có thể lấy nó đi, thậm chí cái chết cũng không thể lấy nó khỏi bạn.
Nó là vĩnh hằng.
Niyaso - Đó là từ Sufi. Nó có
nghĩa là cầu nguyện; nhưng có sự khác biệt giữa namaz và niyaso. Namaz có nghĩa
là cầu nguyện được biểu cảm thông qua lời nói: đó là sự giao tiếp bằng lời nói,
đó là cuộc đối thoại ta - ngươi với Thượng đế. Niyaso là cầu nguyện trong im lặng,
không lời nói: hoàn toàn im lặng, lòng biết ơn sâu sắc, nhưng không bằng lời
nói, chỉ bằng cảm nhận. Không có gì phải được nói, bởi vì điều gì có thể được
nói? Và Thượng đế không biết ngôn ngữ nào ngoài sự im lặng, cho nên bất kỳ điều
gì chúng ta, có thể an ủi chúng ta, nó có thể cho chúng ta cảm hứng tuyệt vời -
nhưng thực sự có thể nói gì với Thượng đế? Có gì để nói? Con người chỉ có thể
cúi đầu trong im lặng sâu sắc, trong sự biết ơn - đó là niyaso. Đó chính là tâm
hồn cầu nguyện.
Những lời nói thể hiện thân thể,
thế thì cầu nguyện trở thành hiện thân. Không có những lời nói, khi có sự im lặng
tuyệt đối, nó giống như linh hồn không thân thể, nhưng điều đó sẽ đạt tới Thượng
đế nhanh hơn. Những lời nói là nặng nề, chúng không thể bay nhanh trong bầu trời.
Những lời nói liên tục bị kéo xuống bởi lực hấp dẫn của trái đất, chúng thuộc về
trái đất; nhưng im lặng là một cái gì đó của bên kia. Thời điểm bạn tĩnh lặng,
bạn không còn trên mặt đất mà bạn đã ở thiên đường.
Có câu chuyện ngụ ngôn rằng,
Adam và Eva đã bị trục xuất khỏi vườn Eden bởi vì họ đã ăn trái cây, câu chuyện
này được cho là rất có ý nghĩa. Câu chuyện đơn giản rằng họ đã học được những
con đường của kiến thức, họ đã trở thành lời nói; họ đã đạt được tâm trí. Họ mất
sự tĩnh lặng của mình bởi vì họ mất sự tĩnh lặng cho nên họ mất thiên đường. Thời
điểm bạn đạt được sự tĩnh lặng, bạn đang quay trở lại thiên đường.
Adam và Eva thực sự không bị trục
xuất, bởi vì Thượng đế có thể trục xuất họ đi đâu? Tất cả là thiên đường, không
còn nơi nào khác. Nhưng họ đã bị rơi vào dạng giấc mơ nói; đó là sự trục xuất.
Và thời điểm mà chúng ta thức tỉnh khỏi giấc mơ nói, chúng ta quay trở lại.
Thực tế chúng ta đã luôn có điều
đó, chỉ là chúng ta đã quên. Chúng ta bị lạc quá nhiều trong ý nghĩ của chúng
ta, quá nhiều đến mức chúng ta quên mối liên hệ với tồn tại như là nó vậy,
chúng ta quên mối liên hệ với điều đó là vậy.
Niyaso có nghĩa trở nên hoàn
toàn tĩnh lặng. Cho nên điều đó sẽ là chìa khóa cho bạn. Bất kỳ khi nào bạn có
thời gian bạn hãy vào tĩnh lặng, ngồi tĩnh lặng. Nếu nước mắt xuất hiện, điều
đó là tốt. Nếu trong sự tĩnh lặng đó bạn bắt đầu cảm thấy thích nhảy múa, hãy
nhảy múa. Nếu trong sự tĩnh lặng đó một cái gì đó bắt đầu xuất hiện với năng lượng
cơ thể bạn, hãy cho phép nó. Xuất hiện quá mạnh mẽ - Nếu bạn không kiểm soát, bạn
sẽ kinh ngạc, bạn sẽ không có khả năng tin vào mắt mình khi bạn nhìn thấy điều
đang diễn ra. Bạn có thể nhảy múa, bạn có thể khóc, bạn có thể cười, nhưng tất
cả sẽ trở thành tuyệt đối tĩnh lặng, và sự giao cảm trong tĩnh lặng đó là
niyaso.
Veet có nghĩa là bên kia, gyan
có nghĩa là kiến thức - kiến thức về bên kia. Sự thật là kiến thức của bên kia.
Nó có thể được trải nghiệm nhưng nó không thể được biết. Tại sao nó không thể
được biết? Bởi vì về cơ bản nó là người biết và người biết không thể biến thành
biết. Nó chính là tính chủ quan của bạn. Bạn không thể biến nó thành khách
quan; chỉ những vấn đề khách quan mới có thể được biết. Do vậy từ “khoa học” là
đúng; khoa học có nghĩa là kiến thức. Điều đó hoàn toàn đúng: khoa học là kiến
thức. Tôn giáo không phải là kiến thức, tôn giáo là trải nghiệm. Nó không được
biết nhưng được trải nghiệm.
Sự thật không phải là một cái
gì đó bên ngoài bạn. Nó ở chính bên trong tính chủ quan của bạn. Hãy nhìn vào
tôi, chỉ thiền trong chốc lát. Ai đang nhìn? Sự tỉnh táo bên trong bạn là gì?
Đó là sự thật. Con người phải tới suối nguồn của chính mình để cảm nhận nó; các
kinh sách không ích gì. Tôi không thể trao cho bạn điều đó, không ai có thể
trao điều đó cho bạn. Sự thật không thể chuyển giao bởi vì nó không phải là kiến
thức; kiến thức có thể được chuyển giao. Chính vì vậy khoa học có thể được dậy,
tôn giáo không thể được dậy.
Trong khoa học có những người
thầy, trong tôn giáo có những bậc thầy; và sự khác biệt đó là rất ý nghĩa. Người
thầy giáo là người dậy; bậc thầy là người đầu độc, tiêm nhiễm. Thầy giáo là người
cho bạn nhiều thông tin hơn; bậc thầy là người làm cho bạn nhận biết bạn là ai.
Không gì có thể nói về điều đó.
Cho nên không kinh sách, không
triết lý, không hệ thống triết học được sử dụng đối với sự thật. Thế thì trở
thành một mình là gì? Con người phải học cách làm thế nào quên kiến thức, con
người phải học cách làm thế nào quên những kinh sách, con người phải học cách
làm thế nào để bỏ rơi những hệ thống triết lý. Con người phải tới nơi mà mọi ý
nghĩ biến mất. Con người chỉ đơn giản là vậy, không một ý nghĩ nào. Trong chính
thời điểm đó sự thật được trải nghiệm, đó là trải nghiệm tồn tại.
Niềm tin có nghĩa bạn không biết
gì và bạn hãy còn tin, vì nỗi sợ hãi hoặc vì sự tham lam - nỗi sợ địa ngục và
ham muốn thiên đường. Đó là trò bịp bợm cũ rích của các thầy tu và vì nỗi sợ
hãi và tham lam mà con người bắt đầu tin. Nhưng tin mà không biết là giả dối,
là không trung thực. Chính vì vậy mà khắp thế gian tràn ngập những kẻ đạo đức
giả đó là những người mộ đạo: họ tin vào Thượng đế, họ tin sau cuộc sống, họ
tin vào linh hồn, nhưng bởi vì họ tin, họ vẫn giữ nguyên đạo đức giả.
Ta là sống trong giả dối. Niềm
tin là vay mượn, đó không phải là sự hiểu biết của chính chúng ta. Người biết
là người đã trải nghiệm, không cần phải tin. Cho nên trong bất kỳ hoàn cảnh nào
thì tin cũng là vớ vẩn. Nếu bạn không biết, thì điều đó là vớ vẩn. Nếu bạn biết
thì điều đó cũng là vớ vẩn, bởi vì khi bạn biết, thì không cần thiết tin. Hãy
nhận biết về việc tin.
Người tìm kiếm thực sự phải là
người theo thuyết bất khả tri. Sự khởi đầu của việc tìm kiếm thực sự không thể
bám rễ vào việc tin hoặc không tin. Con người phải hoàn toàn cởi mở; con người
không nên bắt đầu với ý tưởng ưu tiên nào đó. Con người nên bắt đầu trong trạng
thái tuyệt đối trong trắng, con người nên bắt đầu mà không có bất kỳ kết luận
nào. Chỉ khi đó con người mới cso thể hướng vào sự thật và vào một ngày con người
tình cờ nhận ra nó. Chính vì vậy, tôi nói rằng người mộ đạo thực sự phải có phẩm
chất bất khả tri. Người đó không phải là người không tin, bởi vì thông tin
không là gì mà lại là tin. Con người tin vào Thượng đế, con người không tin vào
Thượng đế; cả hai là như nhau.
Tôi không thuyết giảng bạn
không tin hoặc tin. Tôi thuyết giảng bạn cởi mở, tìm kiếm chân thành; con người
phải biến nó thành khách quan.
Tâm thức có thể ở hai trạng
thái: một là tâm trí, hai là không tâm trí. Tâm trí là trạng thái của tâm thức
nơi mọi thứ đang trong hỗn loạn; hồ đầy sóng. Nó giống như hồ, nhưng đầy sóng;
thế thì đó là tâm trí. Khi những con sóng lặng yên và hồ tuyệt đối phẳng lặng -
nó giống như hồ nhưng không gợn sóng, không lăn tăn, không nhiễu loạn - thế thì
đó là không tâm trí.
Tâm thức có thể tự biểu cảm như
là sự ồn ào - thế thì đó là tâm trí; hoặc sự tĩnh lặng - thế thì đó là không
tâm trí. Khi tâm thức tràn đầy những ý nghĩ, những ước mong, những ký ức, sự tưởng
tượng thì đó là tâm trí, bởi vì có nhiều sóng. Khi tất cả những ước mong, những
ý nghĩ, những tưởng tượng và những ký ức trở nên yên lặng, đã bình ổn, đã biến
mất thì đó cũng là tâm thức nhưng nó có phẩm chất hoàn toàn khác, phẩm chất của
không-tâm trí.
Tâm trí sống trong quá khứ và
tương lai; không tâm trí sống trong hiện tại. Tâm trí là hoàn toàn tốt nếu bạn
đang khám phá thế giới bên ngoài, thế giới khách quan, khía cạnh khoa học; tâm
trí là cần đến bởi vì cần đến nghi ngờ, cần đến nghĩ - những thứ đó là những dụng
cụ để tìm hiểu thực tại khách quan. Nhưng nếu bạn hướng vào trong thì tất cả
chúng không cần đến nữa, chúng trở thành những rào cản.
Cái bên trong không phải là
khách quan, bên trong được biết đến chỉ khi tâm thức bạn trở thành tấm gương, tấm
gương im lặng, không bụi bặm, mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng. Thế thì hồ sẽ phản
chiếu ánh trăng trong vẻ đẹp huy hoàng của nó. Khi tâm thức ở trong trạng thái
không-tâm trí, nó phản chiếu sự thật như là nó vậy, nó phản ánh tồn tại như là
nó vậy.
Đó là ý nghĩa của tên bạn và đó
cũng là ý nghĩa của thiền, và tất cả điều đó hàm ý sannyas có nghĩa là gì. Con
người phải chuyển từ tâm trí thành không tâm trí đó là cuộc cách mạng thực sự.
Sự thay đổi từ tâm trí tới không-tâm trí là cuộc cách mạng duy nhất.
Deva có nghĩa là linh thiêng,
utsava có nghĩa là vui mừng lễ hội - lễ hội linh thiêng. Tôn giáo trong quá khứ
đã là rất buồn, nghiêm trọng, và chính vì vậy mà loài người không thể trở nên mộ
đạo. Nếu tôn giáo vẫn sẽ giữ nguyên nghiêm trọng và buồn thì chỉ những người
tâm thần, những người bệnh tật, những người ốm yếu, những người có cuộc sống
nhàm chán sẽ quan tâm đến nó. Nếu tôn giáo là nghiêm trọng và buồn chán thì chỉ
có những người khổ tâm, những người tàn bạo là trở nên quan tâm, bởi vì tôn
giáo buồn là cuộc sống tiêu cực. Nó không khẳng định cuộc sống, nó không ca ngợi
cuộc sống. Nó không biết đến cười.
Thiên Chúa giáo nói rằng Jesus
không bao giờ cười. Bây giờ điều này tuyệt đối vô nghĩa! Nếu ông ấy thực sự
chưa bao giờ cười thì ông ấy không có giá trị gì. Thực tế chỉ ông ấy có thể cười,
chỉ ông ấy có thể ca hát, chỉ ông ấy có thể nhảy múa. Thiên Chúa giáo đã vẽ nên
Jesus với gương mặt rất nghiêm trọng, chịu đựng đau khổ cho nhân loại. Toàn bộ
điều này là khổ hạnh. Chính vì vậy cây thập ác trở nên quan trọng hơn Christ.
Tôi gọi Thiên Chúa giáo là Thập
Ác giáo, nó là tôn giáo của cây thập ác mà không phải của Christ.
Quan điểm của tôi về tôn giáo
cũng là quan điểm của mọi người đang sống trong vui mừng hoan hỉ, đang sống
theo lối sống lễ hội. Tôn giáo phải là khẳng định cuộc sống, chính nó phải bám
rễ sâu vào cõi thế tục. Đó là thế giới của Thượng đế, là sự sáng tạo của người.
Phải trở nên thích thú, yêu thương, thưởng thức. Đó là món quà, chúng ta phải
vui mừng hoan hỉ trong trạng thái biết ơn, với thái độ cảm ơn. Đó là món quà vĩ
đại, nó trở nên sống động, chỉ là sống động, có khả năng nhìn thấy bầu trời đêm
đầy sao, có khả năng nghe thấy âm nhạc của dòng suối chảy trên những ngọn núi
cao, có khả năng nhìn thấy bông hoa hồng, như thế còn hơn là đủ. Còn cần gì hơn
nữa để con người trở nên hạnh phúc? Toàn bộ tồn tại đang vui đùa hoan hỉ ngoại
trừ con người. Nhảy múa ở mọi nơi và âm nhạc ở mọi nơi ngoại trừ trong con người.
Con người cần tôn giáo khỏe mạnh
hơn, tôn giáo đó giúp con người cười, yêu thương, sống thực sự; và tất cả đó là
nỗ lực của tôi - tạo ra những sannyasin nhảy múa. Sannyas cũ là của từ bỏ,
sannyas của tôi là vui chơi, hoan hỉ, lễ hội. Nếu bạn có thể hết lòng vui chơi
hoan hỉ, bạn đã cầu nguyện, bạn đã thiền. Bạn được Thượng đế chấp nhận chỉ khi
bạn đang trong trạng thái vui chơi nhảy múa.
Vidheya có nghĩa là tuyệt đối
tích cực. Không thể sống cuộc đời chỉ bởi liên tục nói “không”, và những người
cố sống cuộc đời chỉ nói “không” thì đơn giản là đang bị lỡ mất cuộc sống. Con
người không thể tạo ra nơi định cư bởi “không”, bởi vì “không” chỉ là rỗng tuếch.
“Không” giống như bóng tối. Bóng tối không tồn tại thực sự; đó chỉ đơn giản là
vắng mặt của ánh sáng.
Chính vì vậy bạn không thể làm
điều gì trực tiếp với bóng tối: bạn không thể đẩy nó ra khỏi phòng, bạn không
thể vứt nó sang nhà hàng xóm, bạn không thể mang nhiều bóng tối vào nhà bạn.
Không gì có thể thực hiện trực tiếp với bóng tối, bởi vì làm gì có nó. Nếu bạn
muốn thực hiện điều gì đó với bóng tối, bạn sẽ phải làm một cái gì đó với ánh
sáng. Nếu bạn muốn bóng tối bật lên thì tắt ánh sáng đi; nếu bạn không muốn
bóng tối thì bật ánh sáng lên. Nhưng tất cả những điều bạn phải làm là chúng phải
được thực hiện với ánh sáng.
Theo cách thức chính xác như vậy,
“có” là ánh sáng, “không” là bóng tối. Nếu bạn thực sự muốn làm một cái gì đó
trong cuộc đời, bạn phải học những con đường của “có”. Và “có” là đẹp tuyệt vời;
chỉ nói thôi cũng quá thư giãn rồi.
Hãy để điều đó trở thành sự cầu
nguyện của bạn, thiền của bạn. Ngồi tĩnh lặng, chỉ đơn giản là nói “có”,
“có”... toàn bộ nhất có thể. Lắc lư cùng nó, nhảy múa cùng nó, hãy để nó vang
lên trong bạn từ chân tới đầu: “có”! Và bạn sẽ ngạc nhiên; nó trở thành câu thần
chú, nó sẽ tạo ra âm nhạc tuyệt vời trong bạn.
Gốc rễ của từ “amen” đơn giản
nghĩa là “có”. Khi bạn kết thúc cầu nguyện của mình và bạn nói amen, bạn đang
nói “Có, Thượng đế; có, Thượng đế; có, Thượng đế”. Nhưng mọi người liên tục nói
amen mà không biết rằng nghĩa của nó là “có”; thế thì điều đó thật vô nghĩa.
Hãy thay đổi điều đó; tốt hơn là hãy nói “Vâng, Thượng đế” và hãy nói điều đó một
cách toàn bộ sao cho cơ thể bạn cũng nói lên điều đó. Hãy để cho điều đó trở
thành chính lối sống của bạn. Nói “có” đối với cây cối, với chim muông và với mọi
người, và bạn sẽ ngạc nhiên: cuộc đời trở nên phúc lành nếu bạn nói “có” với
nó. Cuộc đời trở thành cuộc phiêu lưu vĩ đại.
Đó là ý nghĩa của vidheya: khả
năng nói “có”. Deva có nghĩa là linh thiêng, prasado có nghĩa là ơn huệ. Có những
thứ có thể đạt được bằng nỗ lực, nhưng cũng có những điều không bao giờ đạt được
bằng nỗ lực. Những thứ có thể đạt được bằng nỗ lực luôn là trần tục - tiền, quyền
lực, danh vọng; và những điều không thể đạt được bằng nỗ lực luôn là siêu phàm
- tình yêu, cầu nguyện, thiền, đấng linh thiêng, sự thật.
Tất cả những điều thực sự ý
nghĩa luôn xuất hiện như là ân huệ của Thượng đế. Bạn chỉ phải trở nên có khả
năng đón nhận nó. Bạn không thể đạt được nó mà bạn chỉ có thể đón nhận nó. Bạn
không thể tạo ra bất kỳ nỗ lực tích cực nào đối với nó. Tay của chúng ta rất nhỏ,
tầm với của chúng ta rất hạn chế, nhưng chúng ta có thể chờ đợi và chúng ta có
thể chờ đợi với triển vọng sâu sắc, mặc dù không có những ước mong bên ngoài.
Chúng ta có thể chờ đợi trong trạng thái rất hồi hộp, rất rộn ràng. Trong sự chờ
đợi đó, cái bên kia thấm vào, sự vĩnh hằng thấm vào theo thời gian; thiên đường
xuất hiện trên trái đất.
Con người phải học cách chờ đợi,
con người phải học cách không nỗ lực, con người phải học cách làm thế nào trong
trạng thái từ bỏ. Con người phải học cách làm thế nào buông bỏ. Bí mật vĩ đại
nhất trong cuộc đời là bí mật của buông bỏ, của từ bỏ, của tin cậy vào tồn tại.
Đó là ý nghĩa của prasado: Thượng
đế xuất hiện cứ như là món quà, và tất cả những điều tuyệt diệu đều xuất hiện
như là món quà.
Đừng cố gắng phấn đấu điều đó,
nếu không bạn sẽ bị lỡ. Lão Tử nói: Tìm kiếm và bạn sẽ không bao giờ nhận ra, đừng
tìm kiếm và ngay lập tức sẽ nhận ra. Nội dung tuyên bố của Lão Tử là rất vĩ đại,
là nền tảng của đạo: thư giãn, trở thành trạng thái buông bỏ, trôi cùng dòng
sông, đừng đẩy dòng sông. Cho phép dòng sông mang bạn đi và bạn sẽ tới nơi.
Anand có nghĩa là phúc lạc, Phật
có nghĩa là người đã trở nên thưc tỉnh - là con người phúc đức, thức tỉnh. Cái
tên là để liên tục nhắc nhở bạn rằng không có sự khác biệt giữa Phật và bạn,
không có sự khác biệt về phẩm chất giữa Christ và bạn. Khác biệt duy nhất là Phật
thức tỉnh còn bạn thì đang ngủ, nhưng điều đó cũng không khác biệt gì nhiều.
Con người đang ngủ có thể trở nên thức tỉnh ở bất kỳ thời điểm nào, và chính những
người đã trở nên thức tỉnh cũng đã ngủ trong thời gian rất dài. Mọi thánh nhân
đều có quá khứ và mọi tội đồ đều có tương lai, cho nên không có nhiều khác biệt.
Nhưng các tôn giáo đã thuyết giảng
mọi người rằng có quá nhiều khác biệt. Rằng Jesus là con trai duy nhất của Thượng
đế, rằng bạn không bao giờ giống Jesus. Điều đó là phi nhân tính. Điều đó tạo
ra dạng hệ thống cấp bậc; điều đó là rất mất dân chủ, không công bằng, không
ngay thẳng. Mọi người đều là con của Thượng đế, giống hệt Jesus. Đúng, có một
chút khác biệt; ông ấy biết điều đó và bạn đã không tình cờ biết. Nhưng đó là
khác biệt duy nhất. Ngược lại bạn cũng cùng Thượng đế nhiều như Jeus, Phật và bất
kỳ người nào khác. Họ biết; bạn không nhận biết, cho nên chỉ một chút nỗ lực là
bạn trở nên nhận biết - đó là tất cả những điều cần đến.
Giấc ngủ đang chia bạn thành lớp
rất mỏng. Khi điều này được hiểu thì bạn bắt đầu làm việc theo cách rất khác. Sự
tự tin sâu sắc và sự kính trọng lớn lao với chính bản thân con người nảy sinh;
và đó là điều mà các thầy tu đã hủy hoại. Họ đã hủy hoại tất cả lòng tự trọng
trong mọi người, tự yêu thương trong mọi người. Họ đã lên án bạn quá nhiều
trong thời gian quá dài đến mức sự lên án đó đã đi vào tâm trí mọi người. Mọi
người ghét chính mình; và làm cách nào bạn chuyển hóa chính mình nếu bạn ghét
chính bạn? Nếu bạn tự nghĩ bạn là không giá trị thì bạn sẽ không có khả năng hướng
lên trên, điều đó là không thể.
Tôi tuyên bố rằng bạn cũng giá
trị như Phật, như Krishna, như Christ, như Mohammed, như bất kỳ ai khác. Và bạn
phải kính trọng chính mình, bạn phải yêu chính mình, bởi vì chỉ nếu bạn yêu
thương và tôn trọng chính mình bạn sẽ hướng vào trong. Nếu bạn yêu và tôn trọng
chính mình thì chỉ khi đó bạn sẽ bắt đầu làm việc để biến đổi chính bạn. Sự
khác biệt là quá nhỏ đến mức nó có thể bị phá vỡ ở bất kỳ thời điểm mong manh
nào. Có sự tìm kiếm mãnh liệt và thiết tha đối với sự thật, nó có thể bị phá vỡ
tại thời điểm mỏng manh, sự thức tỉnh có thể xuất hiện một cách bất ngờ. Có hai
khả năng thức tỉnh: từ từ và bất ngờ. Từ từ có nghĩa đơn giản là sự mãnh liệt của
bạn không quá mạnh, bạn là người thiếu nhiệt tình, cho nên bạn phải mất nhiều
năm, có thể nhiều đời. Nhưng nếu thiết tha trong tìm kiếm, cháy bỏng, ở nhiệt độ
một trăm, thế thì bạn có thể bốc hơi, tan biến tại chính thời điểm đó - đó là sự
chứng ngộ bất ngờ. Không cần thiết phải vào quá trình từ từ. Tại sao lại trì
hoãn đến ngày mai trong khi nó có thể xuất hiện hôm nay? Tại sao lạ trì hoãn tới
thời điểm tiếp theo nếu nó có thể xuất hiện tại chính thời điểm này?
Osho đặt tên cho trung tâm thiền.
Bắt đầu ngay bây giờ - các bạn
đang sẵn sàng để giúp mọi người!
Đây sẽ là tên: Marida. Marida
có nghĩa là say sưa. Tất cả những kẻ say sưa đều đạt tới Thượng đế và chỉ duy
nhất những kẻ say sưa. Cái gọi là những con người lý trí, cái gọi là những con
người đạo mạo không bao giờ đạt được. Họ không thể đạt được; sự đạo mạo của họ
không cho phép họ vào vùng chưa biết, vào vùng không an toàn. Họ đang dính chặt
vào những điều quen thuộc, bởi vì với những điều quen biết thì có sự an toàn,
có sự bảo đảm; với những điều chưa biết sẽ có mọi sự nguy hiểm. Cho nên chỉ một
ít người say sưa, chỉ một ít người điên khùng là có khả năng nhận biết phúc lạc
tuyệt đỉnh.
Cho nên hãy giúp mọi người trở
nên say sưa? Hãy đến gần tôi sao cho có thể biến bạn thành say sưa!