Read more
THIENOSHO - Bản
kinh cuối cùng - Tập 6
(Phỏng vấn với
giới báo chí)
Chương 10
Câu hỏi:
Sau khi thầy rời khỏi Ấn Độ và ra nước
ngoài, và đã trải qua mọi kinh nghiệm, niềm tin của thầy vào nhân loại có suy
giảm đi không?
Tôi yêu nhân loại hơn bao giờ hết.
Nó đã trưởng thành. Nhưng quan niệm của tôi về các chính khách chắc chắn đã suy
giảm kiệt quệ. Họ là kẻ thù của nhân loại. Nhân loại phải được tự do khỏi mọi
xiềng xích của các chính khách và sự hiện diện của họ. Đi khắp thế giới từ quốc
gia nọ sang quốc gia kia, tôi đã thấy rằng mọi quốc gia đều đã bị các chính
khách biến thành trại tập trung. Nhưng khi có liên quan tới nhân loại, từ bi của
tôi và tình yêu của tôi đã phát triển sâu hơn.
Nhân loại là nạn nhân của những
kẻ tìm kiếm quyền lực; của những người điên có tham vọng duy nhất trong cuộc sống
là bản ngã của họ. Toàn thể chính trị không là gì ngoài trò chơi bản ngã. Nếu
chúng ta có thể sống mà không có các chính khách - và họ không được cần chút
nào - chúng ta có thể sống mà không có biên giới quốc gia. Nhân loại là một.
Chúng ta có thể sống như một thế giới. Tất nhiên quản lí chức năng sẽ được cần
tới nhưng các chính phủ không được cần tới. Và bởi việc quản lí chức năng, tôi
ngụ ý giống như quản lí bưu điện, đường sắt. Bạn thậm chí không biết ai là người
lãnh đạo chính cho bưu điện chỗ bạn. Không có nhu cầu. Người đó là người phục vụ
chức năng.
Các chính khách liên tục làm
phí thời gian của nhân loại vì quyền lợi riêng của họ. Các nghị viện của thế giới
không làm gì cả. Họ là các câu lạc bộ tán gẫu với phô trương ầm ĩ. Các tổng thống
và thủ tướng không có gì để làm ngoài việc khánh thành cho những thứ ngu xuẩn -
cầu cống, đường xá - loại việc này có thể được bất kì ai làm. Tôi là người vô
chính phủ. Tôi muốn thấy nhân loại không bị bất kì ai cai trị, bởi vì mỗi chính
phủ về cơ bản đều hàm nghĩa nô lệ. Nền giáo dục nên làm cho từng con người có
khả năng chịu trách nhiệm cho hành động riêng của họ. Có trách nhiệm về trật tự,
trách nhiệm về người khác mà mình sống cùng. Không cần bất kì chính phủ nào.
Tôi nhớ lại một ông tổng thống
già. Ông ấy ốm yếu và bạn ông ấy và gia đình ông ấy nhất mực thuyết phục ông ấy
đi nghỉ, nhưng ông ấy không đi nghỉ. Họ không thể nào hiểu nổi sự kháng cự của
ông ấy. Họ nói, "Ông ốm rồi, ông cần nghỉ trên vùng đồi núi, trong khí hậu
tốt hơn, không bị nặng gánh với mọi thứ rác rưởi chính trị." Ông tổng thống
nói, "Ông không hiểu. Nếu tôi đi xa khoảng ba bốn tuần, cả nước sẽ hiểu rằng
tôi không được cần tới. Tôi không ở đây để phục vụ đất nước mà để giữ ấn tượng
rằng không có tôi, đất nước sẽ sụp đổ. Nhưng nếu đất nước có thể thấy rằng
trong bốn tuần, cái lão già đó đã ở trên núi và đất nước được cai quản tốt hơn
nhiều, tôi sẽ có vẻ vô dụng, vô ích."
Tôi không có kính trọng nào đối
với bất kì chính khách nào trên thế giới. Tôi có nhiều kính trọng hơn đối với
người ăn xin trên phố. Họ là nhân loại thực.
Khi bạn nói với chính khách và
người lãnh đạo chính trị, điều này cũng có thể áp dụng cho tôn giáo và các nhà
lãnh đạo tôn giáo không? Trong đất nước chúng ta, chúng tôi thấy rằng chính bởi
vì tôn giáo mà mới có biết bao nhiêu cuộc tranh chấp đẫm máu tại nhiều nơi thế.
Và điều này cũng đã được thấy ở đâu đó khác nữa.
Điều bạn đã được bảo là tôn
giáo thì không là gì ngoài chính trị trá hình. Người tôn giáo không phải là người
lãnh đạo. Bởi vì kinh nghiệm cơ sở của người tôn giáo là ở chỗ tôn giáo là chuyện
cá nhân. Chuyện tình với sự tồn tại. Nó không cần người lãnh đạo nào. Bạn có cần
người lãnh đạo khi bạn rơi vào tình yêu không? Nếu bạn cần thế thì bạn đang
trong trạng thái cần sự giúp đỡ khẩn cấp của nhà phân tâm. Tôn giáo là tình yêu
với sự tồn tại. Không cần Hindu giáo và các shankaracharyas của họ. Đây là một
loại cấp bậc khác, loại quan liêu khác, cách khác để chi phối con người, làm nô
lệ cả nhân loại. Không có nhu cầu về bất kì giáo hoàng nào, nhà thờ nào. Nhưng
bạn sẽ ngạc nhiên, vài ngày trước đây, giáo hoàng đã công bố rằng bất kì người
Ki tô giáo Cơ đốc giáo nào, nếu thú tội trực tiếp với Thượng đế đều phạm phải tội
lỗi. Người đó phải thú tội với linh lục. Linh mục là trung gian. Và người này
tiếp xúc trực tiếp với Thượng đế. Bạn có thấy chính trị không? Ngay cả với Thượng
đế bạn cũng không thể có quan hệ trực tiếp.
Có lẽ một ngày nào đó các hoạ
sĩ sẽ bắt đầu nói với bạn, bạn không thể nhìn mặt trời lặn trực tiếp được. Đấy
là tội lỗi. Bạn phải có một trung gian. Mọi tôn giáo đều là việc lập trình rất
sâu sắc để làm nô lệ nhân loại về mặt tâm linh. Các chính khách cố gắng chi phối
thân thể bạn và những người lãnh đạo tôn giáo cố gắng chi phối linh hồn bạn.
Không cái gì được để lại cho bạn. Đã có mưu đồ từ chính lúc bắt đầu giữa các
chính khách và tu sĩ. Đây là những kẻ tội phạm lớn nhất trên thế giới. Và chúng
ta gạt bỏ họ càng sớm càng tốt. Không có nhu cầu để là người Hindu, hay người
Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo hay Phật tử. Im lặng, an bình, đầy tình yêu
và từ bi không cần tính từ cho nó. Bởi vì từ bi chỉ là từ bi thôi. Nó không phải
có tính Ki tô giáo. Nó không phải có tính Hindu giáo. Và để im lặng bạn không cần
kinh sách của mình. Thực ra họ không cho phép bạn im lặng. Họ cứ trút chuyện
tào lao vào tâm trí bạn. Cần gì phải có đền đài, đền Mô ha mét giáo và
gurudwaras và nhà thờ và nhà thờ Do Thái? Toàn thể sự tồn tại là ngôi đền của
điều thiêng liêng. Dù bạn ở đâu, nếu bạn trong trạng thái cầu nguyện bạn đều
đang trong ngôi đền. Mọi ngôi đền và nhà thờ này đều là kinh doanh.
Tôi đã nghe... Trong một trường
nhỏ, một trường Ki tô giáo, cô giáo đang nhồi nhét vào đầu những đứa trẻ nhỏ
con trai và con gái sự kiện là Jesus Christ là con người vĩ đại nhất trong toàn
thể lịch sử loài người. Sau một giờ cô giáo hỏi liệu thông điệp này đã tới các
trò chưa. Một đứa trẻ giơ tay. Cô giáo hỏi, "Ai là con người vĩ đại nhất
trong lịch sử loài người?"
Đứa bé nói "Abraham
Lincoln." Nó là người Mĩ.
Cô giáo bị sốc. Một bàn tay
khác giơ lên, cô hỏi "Ai là con người vĩ đại nhất trên trái đất?"
Và cô bé nói, "Phật
Gautam." Cô bé là người Trung Quốc.
Cô giáo phát rồ. Cả giờ phí
hoài và những đứa ngu này vẫn cứ níu bám lấy ý niệm riêng của chúng. Thế rồi một
cậu nhỏ, người Do Thái, giơ tay lên. Cô giáo không thể nào tin được rằng nó sẽ
nói Jesus Christ, bởi vì người Do Thái đã đóng đinh Jesus Christ như một kẻ tội
phạm. Nhưng nó phải được trao cho một cơ hội để trả lời. Cô giáo hỏi nó
"Ai là con người vĩ đại nhất trên thế giới?"
Cậu nhỏ Do Thái nói "Jesus
Christ, dĩ nhiên rồi."
Cô giáo thậm chí bị sốc hơn nữa.
Cô không thể nào tin được vào điều đã xảy ra. Sau giờ lên lớp cô giữ cậu nhỏ lại
và nói, "Con thực tinh khôn. Nhưng con nói cho cô, bởi vì cô biết rõ con
là người Do Thái. Con có thực tin rằng Jesus Christ là con người vĩ đại nhất
trên trái đất không?"
Cậu bé nói, "Cô biết, con
biết, mọi người đều biết rằng Moses là con người vĩ đại nhất trên trái đất."
Cô giáo nói, "Thế tại sao
con lại nói Jesus Christ?" Nó nói, "Kinh doanh là kinh doanh!"
"Tôn giáo là chuyện hoàn
toàn khác. Trong trái tim mình con biết ai là người vĩ đại nhất trong lịch sử.
Nhưng cô định trao cúp cho câu trả lời đúng. Con được chiếc cúp, cô được câu trả
lời đúng và điều đó không tạo ra khác biệt gì trong trái tim bên trong của con.
Con biết ai là con người vĩ đại nhất. Nhưng người ta phải lo tới kinh doanh nữa."
Mọi tôn giáo đơn giản không là
gì ngoài kinh doanh, và là kinh doanh nguy hiểm nhất, bởi vì họ đang khai thác
linh hồn bạn, tính toàn vẹn của bạn, tính cá nhân của bạn, tự do của bạn, mọi
thứ có giá trị. Họ hỗ trợ cho các chính khách. Các chính khách hỗ trợ họ - đó
là âm mưu. Adolf Hitler đã được tổng giám mục Đức ban phúc rằng: ông sẽ thắng lợi,
đấy là ý định của Thượng đế, và tôi sẽ cầu nguyện cho ông. Còn tổng giám mục
Anh - và cả hai đều là người Ki tô giáo. Ông ta cầu nguyện rằng Winston
Churchill thắng - rằng đó là ý chí của Thượng đế rằng nước Anh sẽ cai trị khắp
thế giới - và không ai hỏi rằng bạn đang đặt Thượng đế vào rắc rối. Cả hai đều
đại diện cho cùng Thượng đế. Và cả hai đều cầu nguyện cho kẻ thù thua, và thắng
lợi là của họ. Điều này cứ xảy ra mà không có hiểu biết trên thế giới rộng hơn
về một sự kiện đơn giản, rằng tôn giáo không liên quan gì tới bất kì thắng lợi
quốc gia nào cả. Công việc của nó nên là tự hiểu về con người ; nhưng không tôn
giáo nào lại bận tâm tới việc tự hiểu cả. Bởi vì một người biết tự hiểu sẽ có
khả năng thấy ra mưu đồ, việc kinh doanh, cuộc đấu tranh quyền lực. Mọi tôn
giáo đều đang đánh nhau, trong hàng nghìn năm. Kì lạ... họ tất cả đều thuyết giảng
về tình yêu và họ tất cả đơn giản giết người. Hàng nghìn người sống đã bị thiêu
sống nhân danh Thượng đế.
Chính trị và tôn giáo là hai
phát triển xấu xa nhất, bệnh tật lớn nhất đã xảy ra cho nhân loại đáng thương.
Tôi muốn bạn là chính phủ riêng của mình - có ý thức, tỉnh táo - để cho không
còn cần bất kì chính phủ nào. Và tôi muốn bạn là cái ta riêng của mình, tiếp
xúc ngay lập tức và trực tiếp với sự tồn tại. Cho nên không có nhu cầu về bất
kì giáo hoàng nào, bất kì shankaracharya nào, bất kì thầy tế Mô ha mét giáo
nào.
Câu hỏi:
Thầy dạy hay thuyết giảng về cái gì... Cái
đó là cái gì? Đó có phải là một tôn giáo hay đó là cái gì, và thầy là gì... ?
Thầy có là người lãnh đạo tôn giáo hay người lãnh đạo triết lí không?
Điều thứ nhất... Tôi không phải
là nhà lãnh đạo. Đó là từ tục tĩu... khiêu dâm. Tôi đơn giản là người bạn. Bất
kì điều gì tôi đã kinh nghiệm tôi muốn chia sẻ nó. Tôi không muốn bất kì ai bắt
chước tôi. Tôi không trao mười điều răn cho mọi người rằng bạn phải làm điều
này, và bạn phải không làm điều này. Tôi đơn giản chia sẻ phúc lạc của tôi, im
lặng của tôi... và để nó cho mọi người. Nếu họ cảm thấy cần im lặng, đó là công
việc của họ. Họ không theo tôi, họ đang theo thông minh riêng của họ. Sự hấp dẫn
của tôi không phải là là mệnh lệnh. Sự hấp dẫn của tôi không phải là mệnh lệnh.
Sự hấp dẫn của tôi là để gợi ra thông minh của bạn và thế thì bạn phải theo
thông minh của mình.
Thứ hai, tôi là người tôn giáo,
nhưng tôi không thuộc vào bất kì tôn giáo nào. Là người tôn giáo là hiện tượng
đẹp và thuộc vào bất kì tôn giáo nào là thuộc vào đám đông các nô lệ. Có đám
đông của người Hindu. Thuộc vào đám đông đơn giản có nghĩa là bạn đánh mất tính
cá nhân của mình. Và bạn sẽ làm những điều ngu xuẩn. Bạn có biết trong nghi lễ
tôn giáo Hindu họ uống "Panchamrit." Và "Panchamrit" là gì?
Phân bò, nước đái bò, sữa, pho mat, ghee... mọi thứ bắt nguồn từ con bò đều được
trộn lẫn và trở thành nước cam lồ. Panchamrit đó. Chỉ kẻ ngốc mới có thể gọi
phân bò là nước cam lồ. Ngoại trừ Morarji Desai. Bởi vì ông ta thậm chí đã rơi
xuống thấp hơn kẻ ngốc. Ông ta uống Panchamrit của riêng mình. Mọi tôn giáo
trên thế giới đều làm những điều ngu xuẩn. Nhưng bởi vì đám đông, và truyền thống,
bạn kìm nén thông minh của bạn. Bạn có thể thấy điều này là ngu xuẩn, nhưng bạn
không thể cho phép thông minh của mình bởi vì điều đó sẽ làm cho bạn thành kẻ nổi
dậy, và không tôn giáo nào dung thứ người nổi dậy.
Tôi chỉ là một người tôn giáo.
Với tôi từ 'tôn giáo' mang nghĩa kinh nghiệm của riêng tôi. Kinh nghiệm riêng của
tôi về bản thể vĩnh hằng bên trong tôi cái gợi ra cho tôi bản thể vĩnh hằng đó
- của bạn, của mọi người, của toàn thể sự tồn tại. Tính tôn giáo của tôi là
lòng biết ơn với sự tồn tại bởi vì nó đã cho rất nhiều, nhiều tình yêu, nhiều
vui vẻ, nhiều phúc lạc, nhiều cực lạc, đến mức chúng ta không có gì đền đáp lại,
ngoại trừ lòng biết ơn. Tôi không có Thượng đế nào, bởi vì điều đó lại đem tới
sự nô lệ. Tự do là Thượng đế của tôi.
Mọi tôn giáo đều có kinh sách
linh thiêng, do Thượng đế viết ra và chúng đầy những điều vô nghĩa đến mức nếu
chúng mà thực do Thượng đế viết ra, ngài phải tự tử từ lâu trước đó rồi, chỉ vì
xấu hổ. Tôi không có kinh sách linh thiêng nào, tôi không có giáo huấn nào. Tôi
chỉ có sự chia sẻ. Phân biệt này là rất tinh tế và tinh vi. Giáo huấn trở thành
giáo điều, cứng nhắc, tạo ra tù túng bao quanh bạn. Và bạn được trông đợi phải
tin vào nó. Tôi chống lại mọi đức tin. Tôi chống lại mọi niềm tin. Bởi vì chỉ
người mù tin rằng có ánh sáng. Những người có mắt không tin vào ánh sáng. Họ biết
nó. Việc biết là kinh nghiệm, không phải niềm tin. Tôi đơn giản chia sẻ kinh
nghiệm của tôi cho những người đã sẵn sàng gạt bỏ mọi loại tù túng và người đã
sẵn sàng trở thành bản thân họ... không theo tôi, mà theo tiềm năng riêng của họ.
Sự tồn tại không bao giờ lặp lại
bản thân nó, đó là lí do tại sao nó không bao giờ tạo ra Phật Gautam khác,
Jesus Christ khác, Krishna khác. Sự tồn tại là sáng tạo vô hạn. Lãnh đạo muốn
các bạn theo ông ta. Thầy giáo muốn bạn sống theo giáo huấn của ông ta. Đây là
khai thác tâm lí, tinh vi. Tôi là người có chút ít kì cục. Tôi không muốn bạn
theo tôi. Tôi chưa bao giờ theo ai cả. Tôi đã đơn giản tự phát hiện ra bản thân
mình. Và tôi muốn mọi người trên thế giới tự phát hiện ra bản thân họ. Và mọi
người đều duy nhất tới mức nếu người đó theo ai đó khác, người đó sẽ chỉ là kẻ
bắt chước. Người đó sẽ không bao giờ biết tới bản thể tinh tuý riêng của mình.
Nếu người đó theo giáo huấn của ai đó khác, người đó vẫn còn mù. Niềm tin của
người đó sẽ giữ người đó bị cột chặt vào dây xích được cho bởi ai đó khác.
Tôi có những người bạn, không
phải tín đồ và tôi muốn họ trở thành bản thân họ. Họ sẽ là duy nhất, và đây là
cơ hội lớn nhất tự nhiên đã trao cho bạn... để là bản thân bạn. Không phải là
ai khác cả. Đây là sự kính trọng mà sự tồn tại đã dành cho bạn. Hoàn thành nó
đi. Đừng trở thành kẻ đạo đức giả. Trở thành người đích thực, chân thành. Để
cho các tiềm năng của bạn nở hoa. Ai đó có thể nở thành hoa hồng, ai đó thành
hoa cúc vạn thọ, ai đó thành hoa sen. Và nếu mọi người đều đạt tới tiềm năng của
họ, thế giới này sẽ trở nên đẹp thế, giá trị thế. Nó sẽ không là đám đông. Sẽ
không có đám đông chút nào. Sẽ chỉ có các cá nhân duy nhất. Nếu bạn không làm
điều này, bạn đang phản bội sự tồn tại, và phản bội cái ta của riêng bạn. Đó là
tội duy nhất mà tôi biết. Phản bội bản thân mình.
Câu hỏi:
Nếu điều này là như vậy, sao thầy gọi mình
là "Bhagwan?" Sao các bạn của thầy gọi thầy là "Bhagwan"
hay thậm chí "Acharya," có nghĩa là thầy giáo?
Có những người gọi tôi là quỉ.
Có những người gọi tôi là phản-christ, có những người gọi tôi là satan. Tôi
không thể ngăn cản họ được. Đấy là tự do của họ, tuỳ họ muốn gọi tôi là gì. Có
những người yêu tôi và gọi tôi là Bhagwan, nhưng bhagwan không có nghĩa Thượng
đế. Chúng ta đã gọi Phật Gautam là Bhagwan, người tuyệt đối phủ nhận sự tồn tại
của Thượng đế. Chúng ta đã gọi Mahavira là Bhagwan, người không tin vào Thượng
đế. Bhagwan phải có nghĩa nào khác nữa. Và ý nghĩa là "người được ân huệ",
người đã đạt tới. Và tôi nói với bạn, tôi đã đạt tới. Tôi là người được ân huệ,
và tôi muốn bạn cũng là người được ân huệ.
Nhưng từ này là to lớn và tôi
không thể đi theo mọi người được, để bảo họ gọi tôi là gì. Và tôi cũng không thể
ngăn cản bất kì ai gọi tôi là bất kì cái gì. Khi có liên quan tới tôi, tôi
không có tên nào. Bạn cũng không có tên nào. Chúng ta được sinh ra không có
tên, chỉ với mục đích tiện dụng, tên được cần tới. Chúng không phải là thực tại
của chúng ta. Chúng ta là sự tồn tại không tên. Hoa hồng không biết tên của nó
là hoa hồng. Bạn đã cho nó cái tên. Nhưng dù bạn có cho nó cái tên hay không,
hoa hồng vẫn là hoa hồng. Cho nên đấy là tự do của bạn... bất kì cái gì bạn muốn
gọi tôi, bạn đều có thể gọi tôi. Nhưng tôi không có tên nào. Tôi có trạng thái
được ân huệ; điều mang nghĩa của bhagwan. Cho nên tôi không có phản đối nào với
điều đó.
Câu hỏi:
Thầy thích nước nào nhất, và thích nước nào
ít nhất và Ấn Độ đứng ở chỗ nào trong điều này?
Tôi ghét các biên giới tạo nên
các nước. Tôi yêu toàn thể trái đất. Nó tất cả đều cùng là một nhân loại. Mầu sắc
có thể khác, ngôn ngữ có thể khác, nhưng thực tại bên trong là một. Tôi yêu
toàn thể trái đất, và tôi không tin vào các nước.
Câu hỏi:
Xin thầy nói cho chúng tôi đôi điều về sức
khoẻ thầy, về bệnh lưng của thầy và mọi thứ. Đấy có phải là do việc trị liệu
cho thầy tại Mĩ mà bây giờ mới thế này không?
Không, sức khoẻ của tôi hoàn
toàn tốt, và ở trong nhà tù Mĩ họ đã rất sợ rằng điều gì đó xảy ra cho tôi, họ
sẽ bị lên án trên toàn thế giới. Trong nhà tù đầu tiên, người coi tù tới tôi
vào ngày thứ hai và anh ta nói, "Trong tù, ông là người an toàn nhất, bởi
vì mọi con mắt của thế giới, các phương tiện truyền thông, hàng triệu người
liên tục điện thoại - chúng tôi phải bố trí các điện thoại mới, và hàng nghìn
hoa đang gửi tới, và các hướng dẫn được trao cho chúng tôi rằng không cái gì được
xảy ra. Nếu vấn đề gì phát sinh cho ông, chúng tôi sẽ bị lên án về điều
đó." Và bất kì khi nào họ thay đổi chỗ giam cầm, bởi vì trong mười hai
ngày tôi có cơ hội lớn đến thăm năm trại giam, mỗi người coi trại giam lại trao
trách nhiệm về tôi cho người coi trại khác bằng cách thì thào vào tai người đó
rằng "Cẩn thận đấy. Con người này là một trí tuệ, được hàng triệu người
trên khắp thế giới yêu mến. Không điều gì được xảy ra cho ông ấy. Bằng không
chúng ta sẽ bị lên án."
Họ chưa hề chạm vào thân thể
tôi. Cũng khó cho họ bố trí thức ăn cho tôi bởi vì tôi phải là tù nhân ăn chay
đầu tiên của họ, nhưng họ làm đủ mọi cố gắng cho tôi thoải mái. Tôi không có gì
nói chống lại nhà tù, những người coi tù, các nhân viên. Và mọi trại giam đều
đưa tôi vào khu bệnh viện, để cho nhiều chăm sóc hơn có thể được thực hiện. Bác
sĩ đã gặp tôi hàng ngày, hai lần - các y tá chăm sóc tôi. Tôi tận hưởng cuộc
hành trình này. Mười hai ngày đó là đẹp. Sức khoẻ của tôi không bị tồi tệ và
khi tôi ra khỏi tù, điều đầu tiên người coi tù nói với tôi, "Ông là người
đầu tiên trông khoẻ hơn." Bởi vì mọi người khi họ vào tù trông khoẻ hơn,
khi họ ra tù họ trông tàn tạ. "Khi ông tới ông trông đã khá rồi, nhưng bây
giờ ông trông hoàn hảo. Bí mật là gì vậy?"
Tôi nói, "Bí mật của tôi
là, từ bên ngoài nước Mĩ sợ rằng nếu ngẫu nhiên cái gì đó xảy ra cho tôi thì họ
sẽ phải chịu trách nhiệm, bởi vì họ đã bắt tôi mà không có lệnh bắt. Họ đã bắt
tôi mà không đưa ra lí do gì. Họ đã bắt tôi mà không cho phép tôi tiếp xúc với
luật sư của tôi. Cho nên họ trong một trạng thái rất lẫn lộn. Họ biết tôi không
phạm tội gì, và nếu điều gì đó xảy ra cho tôi, toàn thể hình ảnh của họ là một
nền dân chủ sẽ bị phá hỏng. Và thứ hai, tôi chưa bao giờ tuyệt đối đơn độc
trong hai mươi bốn giờ và không có gì khác ngoài việc ở bên trong bản thân
mình. Cho nên mười hai ngày đó là việc thiền liên tục. Mười hai ngày đó là dành
cho người khác, rằng tôi bị giam - với tôi mười hai ngày đó là tự do mênh mông,
bởi vì tôi đã trong Samadhi. Tôi dùng cơ hội này. Và đây là một trong những
thông điệp của tôi - Làm cái tốt nhất từ cái tồi nhất.
Câu hỏi:
Nhưng như thầy đã nói, với người ngoài dường
như là thầy trong giam cầm và tôi chắc chắn một số trong những tín đồ của thầy,
và tất cả những người quanh đây, đều nổi giận khi họ thấy thầy bị xiềng xích
trong ảnh. Điều đó không phải là bảo vệ thầy và đối xử với thầy một cách có
nhân phẩm.
Cùm tay tôi, xích chân tôi
không động chạm gì tới tôi. Lần đầu tiên điều tôi đã nói trong cả đời của mình
đã thành thực tại. Rằng điều xảy ra cho thân thể thì không xảy ra cho bạn. Nó
là một kinh nghiệm mới, và tôi bao giờ cũng là người thám hiểm. Bất kì kinh nghiệm
mới nào, cho dù với nó, tôi có phải xuống địa ngục, tôi sẵn sàng. Bởi vì không
cái gì có thể chạm tới bản thể bên trong của tôi. Nó ở bên ngoài những điều xảy
ra cho thân thể. Thậm chí dù họ có giết tôi, tôi sẽ chết một cách an bình, vui
vẻ như bất kì Phật Gautam nào. Và điều đó không chỉ là kinh nghiệm của riêng
tôi, điều đó được nhiều người coi tù cảm thấy. Khi tôi rời khỏi trại giam, mắt
người coi trại giam cũ đầy nước mắt. Anh ta nói, "Trong đời tôi đã có hàng
nghìn tù nhân, và tôi có thể có nhiều tù nhân trong những năm tới, nhưng tôi sẽ
lỡ ông. Ông hoàn toàn khác. Tôi không thực muốn ông rời khỏi trại giam, bởi vì
sáng mai, khi tôi thấy phòng giam của ông trống rỗng, điều đó làm đau lòng
tôi."
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy,"
anh ta nói, "điều đó với bất kì ai. Tôi bao giờ cũng cảm thấy rằng ai đó
được tự do là tốt. Nhưng khi có liên quan tới ông, tôi muốn rằng ông vẫn còn ở
đây. Làm trại giam này thành công xã của ông đi."
Câu hỏi:
Vậy tiếp đây thầy sẽ làm gì cho công xã của
thầy, thầy có thể nói điều đó cho chúng tôi được không? Chỗ nào?
Không, tôi không định tự mình
làm ra bất kì công xã nào. Các sannyasins của tôi bây giờ đã đủ chín chắn, và
tôi đã trao cho họ hương vị mà một công xã có thể là gì, và nhiều công xã đã
sinh sôi. Trong nhiều phần khác nhau của thế giới đã có nhiều công xã. Hàng
nghìn sannyasins đang sống với nhau. Bây giờ chiến lược làm việc của tôi sẽ
khác toàn bộ. Các sannyasins phải tạo ra công xã, nhận lấy trách nhiệm. Tôi sẽ
tới thăm như một người khách, bởi vì bây giờ tôi coi toàn thể trái đất là công
xã của tôi, và tôi sẽ liên tục đi khắp trái đất. Và bất kì khi nào tôi cảm thấy
mệt mỏi, thế thì tôi sẽ ở đây tại Bombay. Suresh Prakash đây là người coi tù của
tôi.
Câu hỏi:
Thầy có định tới Pune không? Sau rốt đó là
công xã chính đầu tiên của thầy?
Không.
Câu hỏi:
Tôi có thể nói thầy không định tới Pune
sao?
Tôi không định tới Pune bởi vì
các sannyasins từ Pune có thể tới đây rất dễ dàng. Không có vấn đề gì cho tôi để
đi. Và mọi người ở Pune chính thống thế, định kiến thế, cuồng tín thế. Không phải
ngẫu nhiên mà một người tại Pune đã ám sát Mahatma Gandhi. Chỉ Pune mới có khả
năng làm điều đó. Pune đã cố gắng ám sát tôi nữa. Tôi không định tới Pune. Nó
là một thành phố chết. Chỉ các cái xác chuyển động. Các cái xác Hindu. Người của
tôi ở đó, họ có thể tới đây. Tôi gần thế. Nếu họ muốn gặp tôi, tôi có thể tới
Kandala, tới Lonavala, tới bất kì đâu nhưng không tới Pune!
Câu hỏi:
Chúng tôi bao giờ cũng tò mò về những cái
xe Rolls Royces này của thầy. Tôi muốn nói quá nhiều điều đã được viết ra kể cả
do chính tôi về chúng. Cho nên tôi muốn biết vấn đề đằng sau nó, sao nhiều xe
Rolls Royces thế?
Thực ra tôi không có lấy một
chiếc Honda! Tôi hi vọng người bạn nào đó sẽ tặng tôi một chiếc Honda. Chín
mươi ba chiếc xe Rolls Royces kia đều do bạn bè khắp nơi trên thế giới tặng.
Nhưng bởi vì tôi không sở hữu cái gì, chúng được trao cho công xã. Tôi đã không
lấy một xe Roll Royces từ đó. Tôi chưa bao giờ thấy tất cả chín mươi ba xe
Rolls Royces cùng nhau. Chỉ nửa giờ khi tôi tới chỗ họp, quay lại nhà tôi, họ cấp
cho tôi một chiếc Rolls Royce. Bây giờ ngồi bên trong nó mầu xe không thành vấn
đề gì cả - nó có thể thành vấn đề cho người khác - họ có thể đem cho tôi hàng
ngày cùng một chiếc Rolls Royce, tôi không biết. Nhưng vấn đề nảy sinh trong
tâm trí nhiều người và nó có ngụ ý lớn. Bạn không quan tâm tới việc hiểu ra của
tôi, bạn không quan tâm tới tính vĩnh hằng của linh hồn, bạn không quan tâm tới
nghệ thuật của tình yêu, bạn quan tâm tới những chiếc Rolls Royces. Điều đó chỉ
ra sự nghèo nàn của mọi người và tâm trí của họ. Và điều đó cũng chỉ ra tham vọng
của họ.
Ngay trước khi tôi rời khỏi Mĩ,
một ông giám mục cứ liên tục thuyết giảng cho giáo đoàn của ông ấy chống lại những
chiếc xe Rolls Royces của tôi. Và trước khi tôi ra đi, tôi nhận được một bức
thư từ ông giám mục đó, rằng bây giờ Osho, ông sẽ về nước, ít nhất thì ông cũng
có thể đem tặng một chiếc Rolls Royce cho nhà thờ của tôi chứ. Nghèo nàn của
tâm trí, tham vọng của tâm trí, ghen tị của tâm trí ẩn đằng sau câu hỏi đó. Đấy
không phải là câu hỏi của bạn, đấy là câu hỏi của mọi người nghèo, người tham vọng,
người mang điều đó trong tâm trí họ. Họ sẽ thích thú khi thấy tôi trần trụi, đứng
trong tuyết và thế rồi họ sẽ tôn thờ tôi.
Cả thế giới chống lại tôi bởi
vì họ ghen tị với tôi - bởi vì tôi sống một cách tiện nghi và tôi muốn cả thế
giới sống một cách tiện nghi - đó là một phần của sứ mệnh của tôi để làm rõ
ràng rằng nghèo không phải là tôn giáo, rằng nếu chúng ta có thể làm cho cả thế
giới thành xa hoa, sẽ có hàng nghìn Phật Gautam nở hoa, bởi vì khi bạn có mọi
thứ, thế thì tìm kiếm duy nhất còn lại là về cái ta của riêng bạn.
Cũng như mẹ tôi đã tới hôm qua
và bà ấy nói với tôi về một sư Jaina Digamber tại Sagar ở Madhya Pradesh. Jaina
giáo là tôn giáo duy nhất cho phép một loại tự tử nào đó, là tâm linh. Nó gọi
điều đó là 'santara.' Một sư Jaina tại Sagar đang trao 'santara' cho mọi người.
Đây là điều gì đó mới. Trong quá khứ mọi người đã lấy 'santara' nhưng đấy là cuộc
hành trình dài. Bạn phải chấm dứt việc ăn - phải mất gần chín mươi ngày để cho
người ta chết. Và sư Jaina này là Sagar đã tìm ra một phương pháp hiện đại hơn
- 'santara' có thể được hoàn thành trong tám ngày, và nhiều kẻ ngu tới ông ta,
hỏi về 'santara.' Chính phủ lo nghĩ về tôi. Gián điệp của họ bao quanh ngôi nhà.
Nghị viện thảo luận về tôi và không ai lo nghĩ về người này, người thực sự giúp
cho mọi người tự tử. Điều người đó đang làm, người đó đưa người này vào một
phòng nhỏ, lột trần trụi, giảm thức ăn của người này, trong hai ngày nhịn ăn -
người đó cắt bỏ một nửa thức ăn trong ngày thứ nhất, đến ngày thứ hai thì tất cả
thức ăn bị bỏ đi; thế rồi ông ta bắt đầu cắt nước - trong hai ngày hết nước.
Sau bốn ngày, người đó đưa bốn người lực lưỡng vào bao quanh người này bởi vì
người này muốn trốn đi. Người này nhận ra điều đang xảy ra. Người này khát, người
này đói - từng bộ phận thân thể người này đang kêu gào đòi thức ăn, tâm trí người
này phát điên. Người này bắt đầu la hét rằng tôi không muốn 'santara' nhưng quá
trễ rồi. Người Jainas đã bao quanh ngôi đền này, nơi sư vĩ đại kia ở - họ hát
to, họ chơi nhạc, cười đùa ầm ĩ nên không ai có thể nghe thấy điều người này
đang nói bên trong. Và quần áo của người đó đã bị lấy đi cho nên người đó không
thể ra được. Và bốn kẻ lực lưỡng kia đang ở đó, ấn người này nằm xuống giường,
không cho phép người này thoát ra. Trong vòng tám ngày người này chết. Bốn ngày
đó, những ngày cuối cùng là cực kì đau đớn. Đây là chuyện đồ tể. Đây không phải
là 'santara.' Nhưng bởi vì điều này, sư Jaina kia trở nên nổi tiếng và ngày
càng nhiều kẻ ngốc kéo tới, bởi vì sau 'santara' bạn đi thẳng tới 'moksha.' Tới
mục đích tối thượng của sự tồn tại. Dù bạn muốn hay không, không phải là vấn đề.
Một khi bạn đã bày tỏ ham muốn đó, thì ông ta xoay xở để đưa bạn tới moksha. Bốn
kẻ lực lưỡng kia liên tục giữ người này ở bên trong cho nên người này không thể
chạy trần truồng ra ngoài mà kêu lên rằng "Tôi không muốn chết, tôi không
muốn moksha. Để tôi trở về nhà." Họ cho phép cửa được mở ra chỉ khi người
này chết. Thế rồi một đám rước lớn - và thân thể người này không được thiêu bằng
gỗ thường. Nó được thiêu bằng gỗ đàn hương, bởi vì người đó đã đạt tới điều tối
thượng.
Bây giờ người này là kẻ giết
người. Và người đó đã giết vài người, và người đó sẽ còn giết người, và toàn thể
chính phủ im lặng, bởi vì điều đó không thành vấn đề với họ. Thực ra, có lẽ tổng
thống và thủ tướng sẽ tới và bầy tỏ sự kính trọng với kẻ giết người này bởi vì
người đó đã phát hiện ra lối tắt tới 'santara.' Tôi không ủng hộ việc tự tử, dù
chậm hay nhanh. Và tôi không ủng hộ nghèo khó. Tôi muốn nhân loại giầu có, ở
bên ngoài, và cả ở bên trong nữa. Và tôi không thấy có mâu thuẫn nào. Bên trong
và bên ngoài giống như hai cánh. Chúng cả hai đều có thể giúp lẫn nhau.
Nhưng tôi chưa bao giờ sở hữu
chiếc Rolls Royce nào. Chúng được sở hữu bởi công xã. Bây giờ nó là tình yêu của
họ, lòng biết ơn của họ, mà họ không bao giờ muốn những chiếc xe đó được người
khác dùng. Và không có nhu cầu, bởi vì công xã có năm trăm xe khác, một trăm xe
buýt, năm máy bay. Tôi đã yêu cầu công xã rằng không cần đến chín mươi ba chiếc
Rolls Royces, cùng model, chỉ mầu là khác nhau. Các bạn có thể giữ một hay hai
chiếc cho tôi, và các bạn có thể dùng. Nhưng không sannyasin nào sẵn sàng dùng.
Họ nói, "Chúng tôi có đủ xe, đủ xe buýt, đủ máy bay, và không đâu mà đi cả."
Không ai muốn đi ra khỏi công xã. Và công xã ở trong sa mạc một trăm hai mươi
sáu dặm vuông. Thành phố Mĩ gần nhất ở cách xa hai mươi dặm, và không ai muốn
đi đâu cả, bởi vì chúng tôi sống trong ốc đảo - bắt đầu thiền vào buổi sáng, thế
rồi nghe tôi nói, rồi đi làm việc như niềm vui. Năm nghìn người ăn cùng nhau là
điều gì đó thấy được. Và khi có liên hoan thế giới đã có hai mươi nghìn người
ăn cùng nhau, dưới một mái nhà. Và ai đó chơi ghi ta. Và ai đó nhảy múa. Và sau
khi mặt trời lặn khi thời gian làm việc đã hết, mọi người ăn bữa tối, họ sẽ nhảy
múa trên phố mãi đến nửa đêm, hát những bài ca về cái đẹp và tình yêu. Đấy quả
là niềm hân hoan đến mức không ai muốn ra đi. Cuối cùng chúng tôi phải bán năm
trăm chiếc xe đi bởi vì không ai dùng chúng. Chúng tôi phải bán bốn máy bay, bởi
vì không ai dùng chúng. Chúng tôi đã tạo ra một giấc mơ trong thực tại, và điều
đó dịu ngọt, không thể tin được tới mức không ai muốn bỏ lỡ lấy một khoảnh khắc.
Nhưng tôi đã trao những chiếc xe này cho công xã. Hàng nghìn quà tặng khác đã tới
với tôi. Chúng tất cả đều được trao cho công xã. Tôi không sở hữu cái gì ngoại
trừ công xã. Tôi không sở hữu cái gì ngoại trừ bản thân tôi. Đó là vật sở hữu
duy nhất của tôi và thiên đường duy nhất của tôi. Còn câu hỏi nào khác không?
Câu hỏi:
Không, xin cám ơn thầy, thế là đủ.