Read more
Tôi đã đọc những câu hỏi cho
hôm nay và chúng làm cho tôi thấy xấu hổ - xấu hổ rằng các thiên tài Ấn Độ rơi
xuống thấp thế. Người ta thậm chí không hỏi được những câu hỏi có ý nghĩa; việc
tìm ra câu trả lời có ý nghĩa là tuyệt đối không thể được. Mọi câu hỏi đã được
nêu cho tôi đều đơn giản là rác rưởi: nghề viết báo giật gân đáp ứng cho những
nhu cầu của nhân loại hạng ba này mà tôi không quan tâm.
Đây là đất nước của thông minh
tuyệt đỉnh. Đất nước này đã đạt tới đỉnh cao nhất trong lịch sử nhân loại, đỉnh
Himalaya của tâm thức. Còn bây giờ dường như là chúng ta đã rơi xuống thấp tới
mức trừ phi câu hỏi liên quan tới điều gì đó vô nhân, xấu xí, không ai quan tâm
tới câu trả lời.
Toàn thể nỗ lực của tôi là để tạo
ra một ngọn lửa nhỏ của thông minh, chút hương vị con người, cho nên trước khi
bạn hỏi câu hỏi, nhận biết vào! Tôi không chỉ trả lời các câu hỏi của các bạn,
tôi đang trả lời toàn thể tâm trí của một sự liên tục nào đó. Sự liên tục này
là từ Phật Gautam, Kabir, Nanak - và câu hỏi của bạn thuộc vào loại cặn bã. Bạn
nên hỏi những câu hỏi đó với các chính khách, đừng làm phí thời gian của tôi.
Đây chỉ là chỉ dẫn cho bạn rằng
nếu bạn không muốn bị nện búa tồi tệ, thế thì tỉnh táo đi. Người hỏi trong phần
giới thiệu nói rằng anh ta là người yêu cũ của tôi; anh ta đã viết chống lại
tôi trong nhiều năm. Tôi có thể hiểu được - những người yêu cũ đều nguy hiểm cả
- yêu có thể đổi thành ghét rất dễ dàng. Và bạn có loại tình yêu nào? Bạn chưa
viết lấy một từ ủng hộ tôi, bạn đã khai thác tôi và tên tôi, và theo cách xấu đến
mức tôi cảm thấy nó kéo thấp tôi xuống cho dù là trả lời bạn. Cho nên nhớ lấy
điều đó, và hỏi câu hỏi của bạn.
Một cách khiêm tốn nhất, câu hỏi
thứ nhất là: Tất
cả chúng ta đều kích động về thực nghiệm của thầy tại Rajneeshpuram. Không may
nó đã thất bại. Gạt sang bên hăm doạ của chính phủ Mĩ và người Ki tô giáo, ai
chịu trách nhiệm cho thất bại này?
Tôi không phải là chính khách,
cho nên bất kì ai dám hỏi tôi câu hỏi thì cũng nên nhớ rằng tôi không ở đây để
an ủi bạn hay để cho bạn câu trả lời bạn muốn. Bạn có thể bị nện búa vào đầu đấy.
Bởi vì tôi không có gì cần nhận từ bạn trong việc đáp ứng.
Bạn, và loại người như bạn.
Trước hết, thực nghiệm này chưa
bao giờ thất bại. Thực nghiệm này đã tuyệt đối thành công. Đó là vấn đề, rằng
nó đã thành công.
Ai quan tâm về những thực nghiệm
phải thất bại? Tại sao chính phủ Mĩ hay Ki tô giáo hay bất kì ai quan tâm tới
thực nghiệm đã thất bại? Nó đã tuyệt đối thành công, bên ngoài việc hiểu thấu của
họ. Thành công của nó là vấn đề, cho nên xin vứt từ 'thất bại' đi; nó không tồn
tại trong từ vựng của tôi.
Bất kì điều gì chúng ta đã muốn
làm, chúng ta đã làm nó! Một công xã nhỏ năm nghìn người chống lại quyền lực mạnh
nhất thế giới trong lịch sử, đã tồn tại năm năm và đã tạo ra công xã. Và công
xã đã được tạo ra trong sa mạc nơi chưa bao giờ được trồng cấy, chưa bao giờ thấy
hoa, chưa bao giờ thấy chim chóc.
Trong vòng năm năm nó đã trở
thành ốc đảo; chúng ta đã làm nhà cho năm nghìn người với mọi tiện nghi hiện đại.
Chúng ta đã làm đường còn tốt hơn bất kì con đường nào của các chính phủ, kể cả
Mĩ.
Sa mạc đã nở hoa, nó đã trở nên
xanh tươi. Chúng ta đã vun trồng nó, chúng ta đã đắp đập, làm hồ; hàng nghìn
chim chóc kéo tới. Thật là phép màu khi thấy hàng nghìn con hươu từ khắp nơi
trong vùng Oregon tụ tập lại trong sa mạc một trăm hai mươi sáu dặm vuông đó.
Điều đó nói lên mọi việc, bởi
vì ở bất kì đâu ngoại trừ Rajneeshpuram này, cuộc sống của chúng đều đang gặp
nguy hiểm, chúng đang bị săn đuổi. Tại Mĩ, mỗi năm lại có khoảng mười ngày mọi
người được cho quyền tự do giết hươu nai. Tại Rajneeshpuram chúng vẫn đứng bên
đường; bạn có thể cứ bóp còi xe và chúng chẳng chịu đi. Chúng biết bạn, rằng bạn
không định làm hại chúng; bạn sẽ phải xuống xe và đẩy chúng sang bên.
Thiên nga đã xuất hiện, trong
sa mạc. Có ba trăm con công từ khắp nước Mĩ. Dường như là chim chóc và muông
thú còn thông minh hơn các nhà báo. Có sự hài hoà vô cùng giữa con vật, chim
chóc, cây cối và hoa. Chúng ta đã tạo ra hệ thống sinh thái.
Chúng ta tự cung cấp đủ và
chúng ta không bao giờ ăn xin lấy một đô la từ Mĩ. Chúng ta không bao giờ cầu
xin bất kì sự giúp đỡ nào từ Mĩ.
Bạn không thể sống như một quốc
gia mà không có giúp đỡ của Mĩ. Bạn là sự thất bại, bạn là kẻ ăn xin. Đất nước
bạn đã có thời là con chim vàng và bạn đã đưa nó tới hoàn cảnh này.
Các chính khách Mĩ bị tổn
thương ghê lắm khi sự giúp đỡ của họ không được cần tới, bởi vì đó là cách thức
họ tạo ra cảnh nô lệ. Giúp đỡ chỉ là cái vỏ che đậy. Nếu bạn nhận giúp đỡ bằng
tiền, bạn trở thành bị nô lệ, mà không biết. Chúng ta chưa bao giờ hỏi xin bất
kì cái gì.
Điều này làm tổn thương các
chính khách Mĩ - sự thành công. Và mỗi năm lại có một lễ hội thế giới; hai mươi
nghìn sannyasins tới từ khắp nơi trên thế giới. Thời kì đó là một giấc mơ vàng
trở thành thật: hai mươi nghìn người thiền, ca hát, chơi nhạc cụ, nhảy múa, hân
hoan. Hai mươi nghìn người có một nhà bếp! Cứ quan niệm hai mươi nghìn người ăn
cùng nhau, trong khi có nhảy múa, ca hát, hân hoan, bởi vì đó là thông điệp cơ
sở của tôi: không từ bỏ, nhưng hân hoan.
Tính chất sannyas trở nên bị
thoái hoá bởi vì nó đã trở thành được liên kết với từ bỏ. Nó không phải là như
vậy lúc ban đầu. Vào những ngày của Upanishad, những ngày của Vedas, tính chất
sannyas không phải là từ bỏ. Mọi người thấy đều có công xã của họ trong rừng,
công xã giầu có. Nghèo chưa bao giờ được ca ngợi trong Vedas hay trong
Upanishads.
Và từ bỏ là chống lại Thượng đế.
Từ tiếng Phạn cho thượng đế là 'ishwar',
và ishwar nghĩa là sự giầu có, dư thừa.
Cứ nhìn vào Ram không có Sita
và bạn sẽ thấy cái gì đó bị thiếu, cái gì đó cực kì quan trọng bị thiếu. Có lẽ
trái tim bị thiếu, chỉ còn xác chết của Ram có đó. Cứ nghĩ về Krishna mà không
có những cô gái đẹp nhảy múa quanh ông ấy. Cây sáo của ông ấy sẽ mất đi bài ca
của nó.
Tôi đã thử, trong công xã, đem
lại tính chất sannyas nguyên thuỷ. Không từ bỏ thế giới, nhưng sống thế giới
như món quà của thượng đế; nó là món quà.
Điều này trở thành vấn đề bởi
vì các khán giả Mĩ, chương trình truyền hình Mĩ, các phương tiện truyền thông
Mĩ ngày nào cũng tới - máy bay bắt đầu tới xem công xã, tới xem điều đang xảy
ra. Và cả nước Mĩ nóng lòng khi thấy rằng những người này đã biến sa mạc thành
thiên đường.
Chúng tôi không phải là chính
khách. Không có đảng phái chính trị, không có ý thức hệ chính trị. Chúng tôi
không cộng sản, không tư bản, vậy mà chúng tôi đã sống cuộc sống tốt nhất có thể
- từ tình yêu, từ tình bạn.
Chúng tôi trở thành vết thương
cho chính khách Mĩ. Cách duy nhất là phá huỷ công xã, để cho chính vấn đề bị vứt
bỏ đi và sẽ không cần câu trả lời. Công xã đã bị tiêu diệt bởi chính phủ Mĩ và
những người Ki tô giáo cuồng tín, bởi vì đấy chính là lần đầu tiên mà người Ki
tô giáo đã thoát ra khỏi khuôn mẫu của họ, không rơi vào khuôn mẫu khác.
Người Hindu trở thành người người
Ki tô giáo: người đó rời bỏ nhà tù này để vào nhà tù khác. Người Ki tô giáo trở
thành người Hinđu: người đó rời bỏ cảnh tù túng này và chấp nhận cảnh tù túng
khác. Lần đầu tiên họ thấy rằng bạn có thể rời bỏ nhà tù và không cần đi vào
nhà tù khác. Bạn có thể là người tự do.
Sannyasin là mang tính tôn giáo
nhưng không có tôn giáo. Sannyasin là người tâm linh nhưng người đó không phải
là người Hindu, không phải là người Mô ha mét giáo, không phải là người Ki tô
giáo. Và bởi trùng hợp mà tổng thống Mĩ, Ronald Reagan, vừa là chính khách hạng
ba và là một người Ki tô giáo chính thống.
Họ đã thử đủ mọi cách để phá huỷ
chúng tôi. Sheela đáng thương không liên quan tới việc đó cả. Cô ta chắc chắn
đã trở thành nạn nhân; tôi có mọi từ bi với cô ấy. Cần phải hiểu cách thức bạn
có thể trở nên bị dính líu. Mọi cú điện thoại từ công xã đều bị ghi âm. Tôi ở
trong cô lập và im lặng; Sheela là thư kí của tôi và chủ tịch của tổ chức. Thấy
rằng mọi điện thoại đều bị ghi âm, cô ấy bắt đầu ghi âm lời gọi điện thoại tới
và tìm ra rằng chính phủ, F.B.I., C.I.A., và các cơ quan chính phủ khác, đều có
thám tử của họ trong công xã ẩn dưới cái vỏ sannyasins, những người cứ đem cho
thông tin.
Sheela không phải là kẻ tội phạm.
Khi tôi chọn cô ấy làm thư kí của mình, cô ấy là một phụ nữ hồn nhiên rất thông
minh, nhưng các chính khách Mĩ đã phá huỷ hồn nhiên của cô ấy. Bất kì điều gì họ
làm, cô ấy cũng phải làm như một sự phản công, như sự phòng thủ. Mọi tội lỗi của
cô ấy về cơ bản đều là tội của các chính khách Mĩ mà cô ấy lặp lại - chỉ để cứu
công xã.
Tôi chẳng có gì ngoài từ bi và
buồn vì cô ấy. Cô ấy không phải là tội phạm và bất kì điều gì cô ấy đã làm,
không có ý định xấu trong đó. Cô ấy thậm chí còn đặt máy ghi âm trộm trong
phòng riêng của tôi; cô ấy đặt ghi âm trộm hai trăm nhà. Một cách tự nhiên, một
cách logic, dường như là cô ấy thậm chí còn định tìm ra tôi làm gì trong chỗ
riêng tư của tôi, tôi nói gì trong chỗ riêng tư của tôi. Điều đó không đúng. Điều
đúng là ở chỗ cô ấy muốn tỉnh táo bởi vì tôi đã sống trong nhà một mình. Nếu
trong đêm ai đó mở cửa, làm bằng kính, việc ghi âm trộm của cô ấy sẽ thông báo
ngay cho cô ấy và cô ấy có thể tới đó. Đấy là để bảo vệ tôi, không để chống lại
tôi. Cô ấy chưa bao giờ làm điều gì chống lại tôi hay chống lại công xã cả.
Tôi biết cô ấy sẽ chết cho tôi,
cô ấy yêu tôi - không phải là loại tình yêu mà bạn đã biểu lộ cho tôi. Tình yêu
của bạn đơn giản tinh ranh. Bạn nói bạn là người yêu tôi, người yêu cũ, nhưng tất
cả chừng ấy năm bạn đã viết những bài báo xấu xa và bẩn thỉu đến mức bạn phải
trốn sau chấn song, không đặt câu hỏi cho tôi.
Cho nên vứt ý niệm thất bại đi.
Chúng ta đã thành công - đó là công xã đầu tiên trong toàn thể lịch sử con người
mà thành công. Và nhớ cho một điều về tính ghen tị con người: nó chưa bao giờ
ghen tị về thất bại. Bạn đã bao giờ thấy bất kì ai ghen tị vì thất bại không?
Ghen tị bao giờ cũng là vì thành công. Thấy kẻ ăn xin trên phố, bạn có cảm thấy
ghen tị không? Nhưng thấy nhà chọc trời của người giầu bạn cảm thấy ghen tị.
Đấy là một tâm trí kì lạ, chưa
phát triển, trì trệ. Nếu cùng toà nhà này bị cháy bạn sẽ cảm thấy thông cảm, bạn
sẽ nói với người đó, "Tất cả chúng tôi đều thông cảm với anh. Chuyện thật
tồi tệ, nó không đáng xảy ra." Và mọi lúc, khi toà nhà còn đó, mọi ngày bạn
đều có những ý nghĩ chống lại ngôi nhà và chống lại người đã làm ra nó.
Ai ghen tị với Ấn Độ? Tôi đã đi
khắp thế giới, tôi không thấy bất kì ai ghen tị với Ấn Độ. Nhưng tôi đã thấy những
người ghen tị với Phật Gautam, người ghen tị với Krishna, người ghen tị với
Nanak, người ghen tị với Kabir. Bởi vì những viên kim cương này mà chúng ta đã
tạo ra, đất nước họ đã không có khả năng sản xuất ra, ngay cả việc bắt chước.
Trong mọi ngôn ngữ của thế giới đều không có các từ có thể so sánh được với
Nanak hay Kabir. Không có kinh sách nào có thể so sánh được với Dhammapada và
Gita.
Nếu công xã này là thất bại thì
nó đáng ra vẫn còn sống, nhưng nó lại trở thành thành công và không ai có thể
dung thứ cho thành công.
Câu hỏi:
Trong cuộc họp báo hôm qua, thầy đã nói rằng
thầy vỡ mộng và thầy muốn chiến tranh thế giới thứ ba. Nhưng một số người như
thầy và con và hàng triệu người khác không phải là người làm điều ác. Chúng ta
muốn tồn tại. Cách thức là gì? Loại sáng tạo mới thầy thấy là gì?
Trước hết, bạn nghe chỉ điều bạn
muốn nghe. Bạn không nghe tôi. Tôi đã thậm chí không dùng từ 'người làm điều
ác''. Tôi đã không dùng từ 'ác' chút nào. Làm sao bạn nghe thấy nó?
Tôi không nói rằng tôi không là
người làm điều ác và chắc chắn tôi đã không nói rằng bạn không là người làm điều
ác! Bạn phải là người làm điều ác chứ! Ý niệm này nảy sinh ra từ trái tim riêng
của bạn. Tôi đã nói rằng tôi muốn có các thiền nhân, các sannyasins, những người
quan tâm tới việc nâng cao tâm thức của họ, để làm việc vất vả trước khi thế giới
biến mất trong huỷ diệt hạt nhân. Tôi đã nói rằng bạn không chỉ là thân thể;
thân thể bạn sẽ bị phá huỷ nhưng bản thể bạn sẽ được cấy sang một hành tinh
khác. Có năm mươi nghìn hành tinh trong cả vũ trụ này, nơi sự sống tồn tại.
Trái đất tí hon này không là cái gì. Nhưng bạn chưa bao giờ nghe điều này; bạn
đã đưa ra những câu hỏi từ tâm trí riêng của bạn.
Liên quan tới phần thứ hai của
câu hỏi của bạn; khi bạn không được sinh ra, bạn có lo nghĩ về thế giới không?
Bạn có lo nghĩ về điều gì xảy ra trên thế giới không, liệu mọi người có sống an
bình không, đáng yêu không? Nếu trước việc sinh của bạn mà bạn không quan tâm tới
thế giới này, sau cái chết của bạn, bạn sẽ không quan tâm. Bạn đã ở đâu trước
khi sinh? - bạn phải đã ở đâu đó bởi vì không cái gì bị huỷ diệt. Cho nên thậm
chí nếu toàn thể trái đất này bị phá huỷ bạn vẫn sẽ ở đâu đó. Tôi không quan
tâm về điều đó. Mối quan tâm của tôi là trong khi bạn ở đây, dùng thời gian này
đi - cái đã rất ngắn rồi - có lẽ năm năm, mười năm, nhiều nhất là mười lăm năm.
Thế giới này không thể nào được
cứu, nhưng bạn có thể được cứu. Và đó là vấn đề khác toàn bộ. Nếu bạn có thể đạt
tới nhận biết về tâm thức của bạn, thế thì bản thể bạn được cứu. Thế thì bất kì
chỗ nào bạn hiện hữu, bạn trong phúc lạc, dù bất kì hành tinh nào.
Đây là kinh nghiệm hàng thế kỉ,
rằng một người trở nên chứng ngộ như Phật, Mahavira, Bồ đề đạt ma không sinh ra
nữa ở đâu cả. Linh hồn của họ trở thành một phần của linh hồn vũ trụ. Bạn có thể
gọi nó là Thượng đế, bạn có thể gọi nó là Brahma, bạn có thể gọi nó là Tuyệt đối,
Tối thượng. Đây đã từng là việc tìm kiếm của đất nước này, việc tìm kiếm mãnh
liệt trong gần chín mươi nghìn năm: làm sao không bị cầm tù vào trong thân thể
lần nữa, bởi vì thân thể là nhà tù, một nhà tù rất kì lạ - nó đi theo bạn. Dù bạn
đi đâu bạn mang nhà tù của bạn đi theo bạn.
Toàn thể phát triển tôn giáo của
chúng ta là làm sao vứt bỏ nhà tù này và làm sao ở trong trạng thái huy hoàng,
phổ quát, làm sao trở thành một với sự tồn tại. Đó là mục đích thật của cuộc sống.
Cho nên điều tôi đã nói là, tôi
đang định làm việc cho những người thực sự quan tâm tới bản thể của họ. Tôi
không định phí hơi thở của mình cho nhân loại chết, mù, vô ý thức vẫn đang đơn
giản chuẩn bị cho việc tự tử của riêng mình. Để cho họ thành công đi - họ sẽ được
sinh ra ở hành tinh nào đó, dưới dạng nào đó. Họ không thể tồi tệ hơn họ ngay
bây giờ. Bạn có thể nghĩ về cái gì tồi tệ hơn bản thân bạn không?
Bụi hồng còn tốt hơn bạn nhiều
- ít nhất nó có hương thơm. Con chim tung cánh còn tốt hơn bạn nhiều - ít nhất
nó có tự do của toàn thể bầu trời, không cần hộ chiếu, không cần visa. Nó không
thuộc vào nhà thờ nào; nó không là người Ki tô giáo, không là người Hindu. Dù bạn
sẽ ở đâu, bạn không thể rơi xuống thấp hơn nơi bạn đã rơi xuống.
Điều tôi đã nói là khác toàn bộ.
Tôi đã nói rằng nhìn khắp thế giới, thấy những khuôn mặt thật của mọi người,
không phải là mặt nạ của họ, tôi không còn thấy quan tâm tới nhân loại nữa và
tôi không còn quan tâm thêm tới hành tinh trái đất này. Tôi quan tâm chỉ tới
vài cá nhân muốn đạt tới tâm thức vũ trụ.
Nơi thân thể biến mất, bạn đơn
giản là tâm thức, tâm thức thuần khiết, satchitanand, bạn là chân lí, bạn là
tâm thức, bạn là phúc lạc.
Tôi đã nói với bạn rằng trong
chín mươi nghìn năm, đất nước này đã bền bỉ tìm kiếm chỉ một mục đích. Chính Ki
tô giáo đã đem tới ý niệm sai cho những người có giáo dục của đất nước này. Những
người vô giáo dục tất nhiên không có ý niệm gì, nhưng những người có giáo dục
đã được bảo rằng Vedas của bạn chỉ mới năm nghìn tuổi thôi. Đây là lời dối trá
lớn. Ki tô giáo tin rằng Thượng đế đã tạo ra thế giới chỉ mới sáu nghìn năm trước
đây, cho nên họ phải cố định toàn thể tiến hoá trong khuôn khổ sáu nghìn năm.
Điều đó là ngu xuẩn tuyệt đối.
Trong Rigveda chúng ta có bằng
chứng rằng đã có những ngôi sao nào đó trên bầu trời từ chín mươi nghìn năm trước.
Chúng được mô tả chi tiết. Kể từ đó, chúng đã biến mất. Bây giờ các nhà khoa học
chấp nhận rằng những ngôi sao này đã có đó chín mươi nghìn năm trước. Bây giờ
làm sao người từ năm nghìn năm trước, không có dụng cụ khoa học nào, viết ra về
những ngôi sao này chi tiết thế nếu chúng không được họ thấy? RIGVEDA ít nhất
cũng chín mươi nghìn tuổi, có khi hơn. Và với chín mươi nghìn năm này tìm kiếm
duy nhất của chúng ta đã là làm sao thoát ra khỏi cái nhà tù này.
Bạn là gì trong thân thể bạn? -
cứ tới các đại học y mà xem các bộ xương bạn đang che giấu dưới làn da. Da chỉ
là lớp vỏ, dưới da chỉ có xương. Ngay cả bác sĩ, một người bạn của tôi, đã sợ để
toàn thể cấu trúc bên trong xương trong phòng mạch của anh ta. Anh ta nói,
"Nó làm cho mọi người sợ không tới." Cho nên anh ta đã giấu nó tại
nhà anh ta. Điều đó tạo ra rắc rối khác, vợ anh ta chống lại điều đó.
Nhưng tôi bảo anh ta, "Dù
anh để nó trong nhà hay không, anh vẫn đang giữ nó bên trong bản thân anh, vợ
anh đang giữ nó, mọi người đều đang giữ nó."
Chúng ta chưa bao giờ quan tâm
tới điều đó, quan tâm của chúng ta là khác toàn bộ. Quan tâm của chúng ta là
trong việc tìm ra ai ẩn kín đằng sau những bộ xương này - thông minh, tâm thức.
Cho nên nếu thế giới này biến mất trong làn khói của chiến tranh hạt nhân,
không cái gì bị mất cả, chỉ mất da và xương - cái mà đằng nào cũng sẽ mất thôi.
Ngay bây giờ bạn đang làm mất chúng
một cách cá nhân. Các chính khách, do từ bi, đang chuẩn bị cái chết tập thể.
Sao phải bận tâm chết một cách cá nhân khi chúng ta có thể chết cùng nhau?
Đã có nhiều vũ khí hạt nhân tới
mức mọi người có thể bị giết đến bẩy mươi lần, và họ vẫn còn đang chất đống
chúng thêm nữa. Chẳng chóng thì chầy tất cả sẽ nổ hết, điều đó không thể tránh
khỏi.
Tôi đã cố gắng cả đời mình rằng
điều đó nên được tránh, nhưng thấy các chính khách trên khắp thế giới, tôi đã
thay đổi quan điểm của mình. Tôi nói điều đó không nên tránh né nữa, tốt hơn cả
là trải qua nó một lần cho xong, để được kết thúc với nó.
Những người có thể kinh nghiệm
cái ta bên trong của họ sẽ tan biến vào trong cái ta vũ trụ; những người không
thể tan biến được, sẽ thấy trong năm mươi nghìn hành tinh một cái lồng nào đó
khác, sự tù đày nào đó khác - nhưng tôi không thấy có gì rắc rối.
Câu hỏi:
Giam cầm là điều khủng khiếp, thầy chưa bao
giờ nói về tâm lí của người bị giam. Trong giam cầm thầy có cảm thấy tinh thần
khá hơn hay khổ hơn?
Mọi người đều trong giam cầm,
không chỉ trong một nhà giam mà nhiều nhà giam. Trước hết thân thể bạn là nhà
giam, thế rồi ý thức hệ của bạn là nhà giam, chính trị của bạn là nhà giam, nhà
thờ của bạn là nhà giam. Xích chồng lên xích; thêm vài xích nữa chẳng thành vấn
đề.
Trong mười hai ngày của tôi
trong nhà giam của Mĩ, một ngày trong nhà giam của Anh, một ngày trong nhà giam
Hi Lạp, tôi yêu thích việc đó. Tôi yêu thích nó vì một lí do đơn giản là nó
không ảnh hưởng tới tôi chút nào. Tôi vẫn phúc lạc như mọi khi; điều đó cho tôi
xác nhận vô biên rằng phúc lạc của tôi không thể bị lấy đi khỏi tôi được.
Nếu việc giam cầm của Mĩ không
thể lấy được nó khỏi tôi, thế thì không địa ngục nào có thể lấy nó khỏi tôi được
- đó là điều tôi nói cho người coi tù Mĩ, người coi tôi trong ba ngày đầu tiên.
Anh ta ngạc nhiên rằng tôi lại không lo nghĩ; thực ra tôi chưa bao giờ có thời
gian như vậy - hai mươi bốn giờ thiền, không bị quấy rối.
Tôi nói, "Sao tôi phải bị
rối loạn? Chỉ bởi vì xích tay tôi, xích chân tôi, xích eo lưng tôi - sao tôi phải
bị rối loạn? Thân thể tôi là nhà giam rồi, trên nhà giam đó các ông đặt thêm
vài thứ trang điểm nữa. Tôi hoàn toàn hạnh phúc." Phúc lạc của tôi được
xác nhận tuyệt đối, bởi vì nhà giam của Mĩ là cách tinh vi nhất để hành hạ mọi
người.
Tôi nói, "Các ông đã giải
phóng tôi khỏi ý niệm rằng nếu tôi rơi vào địa ngục sẽ có vấn đề. Nếu tôi có thể
xoay xở được với nhà giam của Mĩ, sẽ không có lí do tại sao tôi không thể xoay
xở được với địa ngục kiểu cổ, lạc hậu, xe bò kéo nơi không có cải tiến gì xảy
ra từ ban đầu. Tôi muốn tới thăm chỗ đó."
Tôi hoàn toàn hạnh phúc, nhưng
tôi chắc chắn chẳng hạnh phúc về hàng triệu người đang trong giam cầm và đau khổ
không bởi lí do nào ngoại trừ điều họ là da đen.
Bây giờ khác biệt giữa người da
đen và người da trắng là nhỏ thế. Trong những ngày xưa sự khác biệt thường gần
bốn anas. Bây giờ giá có cao hơn - nó có thể khác biệt một ru pi. Và nhớ, khác
biệt đó thiên về người da đen. Người da đen có chất sắc tố mầu làm cho người đó
đáng giá hơn một ru pi so với người da trắng. Sắc tố mầu đen đó bảo vệ cho người
đó khỏi ánh nắng mặt trời, người da trắng không được bảo vệ. Thượng đế dường
như quan tâm bảo vệ cho cho người da đen hơn người da trắng. Thân thể của người
da trắng yếu hơn, thân thể người da đen khoẻ hơn.
Tôi lấy làm ngạc nhiên, bất kì
khi nào tôi vào một trại giam ở Mĩ đều có người da đen đứng sau chấn song, những
người đã thấy tôi trên ti vi, bởi vì trong mọi trại giam đều có máy thu hình.
Và họ giơ hai ngón tay chiến thắng với tôi. Họ nói chuyện bằng ngôn ngữ riêng của
họ mà tôi không hiểu, nhưng ngôn ngữ này tôi có thể hiểu được. Họ đang nói,
"Chiến thắng của ông là chiến thắng của chúng tôi và chúng ta sẽ chiến thắng."
Bởi vì mọi tội lỗi là về người da trắng. Người da trắng đã hành hạ cả nhân loại
trên trái đất từ ba trăm năm nay, hút máu họ, đã là kẻ ăn bám. Người da trắng
nên hiểu điều đó, thú nhận tội lỗi của mình, khiêm tốn và giúp đỡ những người
mà người đó đã làm cho nghèo.
Những người da đen này trong
các nhà giam của Mĩ làm tràn trong tôi những giọt nước mắt; nước mắt vì tự do của
họ. Chúng ta đã làm đủ hại cho họ rồi, bây giờ là lúc họ nên được đền bù.
Nhưng khi có liên quan tới tôi,
tôi tuyệt đối phúc lạc; cũng như tôi đang phúc lạc ở đây, tôi đã phúc lạc ở đó.
Không gian không tạo nên khác biệt trong trạng thái bản thể bạn, thời gian cũng
không làm khác biệt gì, cả cuộc sống cả cái chết cũng chẳng làm khác biệt gì.
Câu hỏi:
Đã có biết bao nhiêu thất vọng với biết bao
nhiêu người lãnh đạo tâm linh trong bao nhiêu năm. Chúng tôi vẫn còn hi vọng
vào thầy. Giải pháp của thầy cho điều này là gì?
Tôn thờ tính sáng tạo, tôn thờ
người làm cho thế giới này đẹp hơn lên chút ít, tôn thờ những người đang rót đầy
thế giới bằng chút ít âm nhạc thêm, chút ít ca hát thêm, chút ít nhảy múa thêm.
Tôi muốn thay đổi định nghĩa về
tính sannyas từ chỗ từ bỏ sang hân hoan. Chúng ta thậm chí đã quên cười, bởi vì
không thánh nhân nào cười - bạn có thấy bức tượng nào Jesus cười không?
Mahavira cười không? Không. Thánh nhân không được phép cười. Cả nước đã trở nên
buồn.
Tôi thuyết giảng cuộc sống, tôi thuyết giảng tình yêu, tôi thuyết giảng tiếng cười và tôi thuyết giảng tính sáng tạo. Tôi chống lại từ bỏ bất kì cái gì, ngoại trừ ngu xuẩn, mê tín.
Tôi dạy một nhân loại - cùng
nhau chúng ta có thể làm cho đất nước này trở lại cái ta cũ của nó. Chúng ta phải
làm điều đó! Bằng không, đến cuối thế kỉ này, năm mươi phần trăm người của bạn
sẽ chết và đói khắp xung quanh bạn. Bạn sẽ trong khu nhà mồ, không trong đất nước.
Và nghĩ xem: nếu năm mươi phần trăm số người chết đi quanh bạn, bạn có thể có
loại cuộc sống gì?
Giải pháp là đơn giản. Chỉ tâm
trí bạn là cũ, chúng không đương đại. Cho nên tôi kết thúc câu trả lời của tôi:
tôi muốn bạn trở thành đương đại.